1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 5: phải điên (1)


      Mạc Liễm Sâm nửa chống đất khó khăn đứng dậy. Cả người phủ kín vết thương, cánh tay bị trật khớp, treo lủng lẳng ở bên. Tiếng gào thét phía sau vẫn tiếp tục, còn chỗ để trỗn nữa.Cố kéo căng mí mắt nặng nề, cười tự giễu, hôm nay phân đàn Sát Minh Cẩm Thành đều bị diệt, suy cho cùng là ai tiết lộ tin tức?


      “Rắc rắc!”


      chịu đựng đau nhức khắp người, túm lấy lọn tóc hung hăng cắn, máu tươi ngoài miệng dính đầy lên mái tóc màu đen. Tay phải đỡ lấy cánh tay trái, ngoan độc xoay lên phía cái, sau đó kéo ra ngoài, đỡ bả vai vặn vẹo hai cái, cánh tay bị trật khớp lập tức được nắn lại.


      Ngoảnh đầu nhìn về phía sau. Người trong phân đàn Sát Minh đều bị tiêu diệt, chỉ có mình chạy thoát. May mắn chỉ là phân đàn, bằng tâm huyết nhiều năm đều toi công rồi.


      “Chết tiệt!”


      cúi đầu rủa mọt tiếng, lết thân mình tàn tạ bước về phía trước, biết bao lâu, cuối cùng thể lực chống đỡ nổi nữa, ngã xuống dậy nổi.


      Trước khi té xỉu, chỉ có suy nghĩ: Ninh Ninh ngủ chưa?


      nữ nhân thân xanh xanh đỏ đỏ đứng cạnh , tay nàng quơ trước mắt Mạc Liễm Sâm, biết có phải xác nhận cái gì hay , tay ôm lấy , khinh thân nhảy lên, rời khỏi chỗ này.


      Dịch Cẩn Ninh theo A Trúc nhanh chóng chạy tới, nơi này là phân đàn Sát Minh. mặt đất đầy máu tươi và thi thể, từng đoạn chân tay văng khắp nơi, đao kiếm tên bay dạo ngang qua, người người tuỳ tùng thân hắc y bó sát của Sát Minh đều mở to hai mắt chết nhắm mắt.


      Nàng dừng bước, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu hoành phi môn xiêu vẹo chực đổ. Hai chữ “Sát Minh” bên bị tên nhọn xuyên qua còn có giọt máu xuống, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy đó là máu của Mạc Liễm Sâm, nàng giật mình, có phần bất lực nhìn xung quanh, thi thể đầy đất nhưng thấy bóng dáng Mạc Liễm Sâm.


      A Sâm, chàng ở đâu?


      Trước mắt là đóng hoang tàn và mùi máu tươi gay mũi khiến nàng buồn nôn, nàng cố nén khó chịu, chạy vào đại môn Sát Minh. Bàn ghế và trái cây tán loạn kinh khủng, đại đường bên tay cầm của ghế rồng khắc hoa nạm vàng bị chém đứt, màn sa Vân Yên màu tím bị vấy máu tối màu, bay múa theo gió, tiếng động im ắng của nơi từng huy hoàng này, cũng tiếng động cho Dịch Cẩn Ninh nơi này bị tàn nhẫn huỷ hoại.


      “A Trúc!”


      Dịch Cẩn Ninh quay đầu lại, nhìn ba người theo phía sau, nàng rơi lệ, nàng kiên cường. Nhất định Mạc Liễm Sâm chết, nhất định chết!


      Vạn vật đều tĩnh lặng, đại điện tĩnh mịch như cái chết, Dịch Cẩn Ninh đứng đó lời nào, đôi mắt chớp lấy cái nhìn chằm chằm chiếc ghế bị chém gãy bên tay vịn. Hôm nay nàng mới biết ra Sát Minh danh tiếng lẫy lừng do tay Mạc Liễm Sâm dựng lên!


      “Cứu… Cứu… Cứu ngài ấy!”


      bàn tay máu bắt lấy chân phải nàng, huynh đệ Sát Minh mặt đeo mặt nạ gắng gượng hơi cuối cùng, xong hai chữ cứu ngài ấy liền tắt thở.


      Dịch Cẩn Ninh đột nhiên hồi thần: “A Sâm… Ta muốn tìm chàng!”


      “Tiểu thư!”


      Bước chân đến chỗ đại môn, Tiểu Đào và Nô Nhi lo lắng vội vàng theo, A Trúc cau mày đến trước mặt nàng: “Thuộc hạ càng hi vọng ngài ấy có việc gì hơn người!”


      A Trúc xong giành trước bước ra ngoài đại điện, Dịch Cẩn Ninh mấp máy môi theo ra ngoài.


      Dọc theo đường , Dịch Cẩn Ninh nhìn vết máu loang lổ mà ghê người, đây là máu A Sâm hay là…


      Nàng dám tưởng tượng, đoạn đường này có bao nhiêu máu chứ! Theo vết máu uốn lượn chảy quanh co, A Trúc nhanh chóng tìm được phương hướng Mạc Liễm Sâm chạy trốn.


      “Bên kia!”


      chỉ tay về phía, chờ Dịch Cẩn Ninh đáp lời liền mình lướt , dùng khinh công phi thân qua. Vết máu đến góc tường ngắt quãng, tường còn có vết máu bị người lưu lại, vết máu đất gần như tạo nên hình người.


      Dịch Cẩn Ninh che miệng, im lặng khóc nức nở. A Sâm chàng… Lại có thể chảy nhiều máu như vậy!


      cúi người, duỗi ngón tay chấm ít máu đất, đưa lên mũi ngửi. Hồi lâu đứng dậy, dàn vết máu ra : “Máu vẫn nóng, lại màu đen, có độc!”


      “A Trúc, chàng… Có phải chết ?”


      Giọng Dịch Cẩn Ninh run rẩy, lưỡi nghe lời, Tiểu Đào và Nô Nhi lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, sợ nàng đột nhiên choáng váng ngất .


      Nhưng nàng ngất, trong lòng nàng chỉ có suy nghĩ mãnh liệt, thấy thi thể tuyệt tin chết dễ dàng như vậy. Bọn họ vừa thành thân lâu, vẫn chưa động phòng, sao chàng có thể chết, sao chàng có thể chết?


      chết, có người cứu !” A Trúc đứng dậy nhìn Dịch Cẩn Ninh, ánh mắt kiên định.

      câu tình cảm của A Trúc truyền đến, trong lòng Dịch Cẩn Ninh phấn khởi, trong mắt tràn đầy chờ mong chờ nhìn A Trúc, hi vọng từ trong miệng có thể nghe được tin tức tốt.

      “Từ dấu chân ở đây xem ra là nữ nhân cứu .” A Trúc lại ngồi xổm xuống, chỉ vào dấu chân nhợt nhạt gần như nhìn thấy: “Người xem, kích cỡ dấu chân này chừng bốn tấc, ràng cho thấy là dấu giày của nữ tử. Hơn nữa lúc này nhấc lên có đề khí, dấy chân này người thường nhìn vào căn bản tồn tại. Thuộc hạ nhìn sơ qua phương hướng là Tưởng phủ.”

      Có thể tìm ra nhiều manh mối từ dấu chân này như vậy sao? Hơn nữa người nọ còn tận lực khiến dấu vết trở nên mờ nhạt. Trong lòng Dịch Cẩn Ninh trộm nghĩ công lực A Trúc cao thâm, hổ Mạc Liễm Sâm bồi dưỡng ra.

      , chúng ta về nhà!” Dịch Cẩn Ninh với Tiểu Đào và Nô Nhi tới từ phía sau.

      Công lực Tiểu Đào chưa đủ cao, chạy trốn thở hồng hộc, hai tay chống đầu gối thở dốc. Nô Nhi khá hơn chút, dùng khinh công đuổi theo nhưng mất lúc lâu mới trở lại bình thường. Họ rất đỗi ngạc nhiên với công lực của Dịch Cẩn Ninh quá cao, lại có thể chạy song song với A Trúc.

      Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Dịch Cẩn Ninh cũng được đặt xuống nhưng vẫn vội vàng về phủ. Nếu nàng đoán sai người cứu Mạc Liễm Sâm chính là nữ nhân điên trong viện hoang đó, cũng chính là nữ nhân điên bỗng nhiên xuất trong hoàng cung đêm hôm trước.

      Hôm đó ở điện Thừa Ân thị vệ tìm nửa ngày cũng tìm ra bà ấy. Từ trong ánh mắt của bà ấy Dịch Cẩn Ninh nhìn ra người ấy giả điên. Nếu người điên nàng tuyệt thể có ánh mắt trong suốt như vậy được, cũng có khả năng sống sót trong viện hoang lâu như thế, càng thể có khả năng lẩn trốn khỏi đái đao thị vệ tứ phẩm toàn lực truy bắt.

      Trở lại Tướng phủ quá giờ Sửu. Con chó sát vách nghe thấy tiếng động lập tức sủa nhặng xị xả lên làm Dịch Cẩn An trong Cúc Uyển giật mình bừng tỉnh. Nàng ta nhìn Mạc Dật Hiên bên cạnh, len lén đứng dậy chạy ra ngoài.

      “Tiểu thư, em sợ!”

      Tiểu Đào xách theo đèn lồng theo sau Dịch Cẩn Ninh, tay nàng tóm chặt tay A Trúc. Nô Nhi ngược lại rất bạo gan, nhưng vẫn có phần sợ hãi theo sát chủ tử.

      “Đừng sợ, giơ đèn lồng cao chút, ta nhớ phía trước có tảng đá lớn, các ngươi cẩn thận chút!” Dịch Cẩn Ninh nhắc nhở, trong lòng ngừng thấp thỏm. Nếu nàng đoán sai, vừa mới ban nãy nữ nhân này chính là trốn ở trong giếng, chừng là ở trong giếng rồi.

      Lúc cứu Uyển Nhi nàng cẩn thận để ý mép bên miệng giếng, bên là vết nứt thô ráp mà bên gần đó lại bị mài mòn đến bóng loáng, đó là thường xuyên có người ngừng chạm đến mới xuất tình huống như vậy. cách khác, nữ nhân này ở đáy giếng.

      “A Trúc, chúng ta đừng vào trong phòng, đến bên miệng giếng kia .”

      Dịch Cẩn Ninh quay đầu lại với A Trúc tiếng, đoạn ngoặt về phía ngã rẻ bên phải, cho dù trong giếng cho khong có ai ở nhưng vẫn có điều kỳ lạ, nhìn cái nhất định sai được.

      Tiểu Đào, Nô Nhi theo sát A Trúc và Dịch Cẩn Ninh về phía trước, đương cảnh tắt lửa tối đèn, chẳng may gặp phải thứ gì đó chẳng phải toi dời à, các nàng muốn niên tảo thệ đâu *!

      * niên tảo thệ” niên là tuổi mang theo tư thế oai hùng tỏa sáng, chỉ thanh niên thời kì tráng niên. niên tảo thệ là chỉ phải chết tại tuổi tráng niên.

      bao lâu dưới ánh đèn có thể loáng thoáng thấy chiếc giếng cách đó . mình Dịch Cẩn Ninh tiến lên, giơ chiếc đèn về phía miệng giếng nhìn chút, quả nhiên bên trong có ánh sáng.

      “A Trúc, có thể mang ta xuống dưới đó ?”

      Dịch Cẩn Ninh đưa đèn lồng cho Tiểu Đào: “Hai ngươi các ngươi về trước , chỗ ta có A Trúc là được rồi!”

      “Tiểu thư, hai người phải cẩn thận đấy!” Tiểu Đào kéo Nô Nhi cẩn thận bước từng bước về Trúc Uyển.

      Dịch Cẩn Ninh nhìn a Trúc cái, A Trúc ôm eo Dịch Cẩn Ninh: “Đắc tội, chủ tử!”

      Khẽ nhảy cái, thả người xuống dưới. Dịch Cẩn Ninh chỉ cảm thấy bên tai là tiếng gió vù vù thổi qua, nàng ôm chặt eo A Trúc theo bản năng. biết qua bao lâu, A Trúc mang theo nàng tới đáy giếng, chợt nàng mở to mắt.

      Quả nhiên ngoài dự liệu của nàng, dưới đáy giếng đèn dầu sáng rực, nơi này chỉ có thể có người ở mà còn là có thể ở đến vài người.

      “Ngươi là?”

      bà lão ăn vận bình thường tới, dáng dấp ước chừng bốn mươi tuổi. Cước bộ bà ta nhanh như gió, đứng cũng thẳng lưng, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn đầy vẻ lạnh nhạt, nhìn ra vui giận.

      Bà ta nâng tay lên, lau vào chiếc tạp dề mang bên hông, động tác này lơ đãn nhưng Dịch Cẩn Ninh chỉ liếc mắt cái phát vết máu tay bà ta.
      Last edited: 11/12/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 5: phải điên (2)


      Là người luyện võ, quả nhiên đáy giếng này có bí mật.


      “Xem ra vị đại thẩm này biết mục đích chúng ta đến đây rồi!” Dịch Cẩn Ninh thong dong : “Ta muốn gặp người mà vừa rồi bà cứu trở về!”


      Có thể phụ nhân này nghe theo sai bảo của ai đó, bà ta quan sát Dịch Cẩn Ninh mấy lần, đoạn : “Mời theo ta!”


      Theo người nọ vào mật đạo, chỉ thấy mật đạo này rộng rãi thông suốt, chiều rộng có thể chứa dăm ba người, độ cao vừa đủ cho người đứng dễ dàng, người hơi cao chút phải khôm người. Trong lòng Dịch Cẩn Ninh kinh hãi, chẳng lẽ đường hầm này có từ lâu rồi?


      lúc liền ra khỏi mật đạo, người nọ đẩy tấm gỗ dầy đỉnh đầu ra, dẫn hai người ra ngoài, bên ngoài lại là quang cảnh khác.


      Dịch Cẩn Ninh nhìn chung quanh hồi, sau khi cùng A Trúc liếc mắt nhìn nhau, nàng híp mắt suy tư. Nhìn bối cảnh và trang trí chung quanh nơi này là lãnh cung của Hoàng cung, xem ra người nọ còn nghi ngờ gì chính là Huyên phi.


      Lại theo người nọ hồi.


      “Đến rồi!”


      Người nọ chỉ vào cửa cung tróc sơn, cửa dán hai môn thần hung thần ác sát nhìn người trước mắt, trong đó cái bị sứt góc.


      “Vào cửa thứ nhất, bọn họ ở gian nhà giữa.” Phụ nhân chắp tay : “Ta chỉ đưa đến nơi này, xin cáo từ!”


      Vào đại môn, Dịch Cẩn Ninh thoáng nhìn khắp nơi, trong lòng run lên, nơi này thế nhưng lại giống hệt điện Thừa Ân.


      A Trúc cũng nhìn ra bất thường: “Chủ tử, chúng ta đến đúng nơi rồi!”


      Cánh cửa đầu tiên, gian nhà giữa, sai, là nơi này! Hai người nhìn nhau cái, cùng nhau bước về phía căn phòng ở ngay trước mắt.


      Trong phòng im ắng, Dcịh Cẩn Ninh có thể nghe tiếng thở dốc và tiếng kêu rên từ trong phòng.


      “A Trúc, cho dù gặp được bất cứ thứ gì ngươi đều phải kìm chế!” Dịch Cẩn Ninh có dự cảm Mạc Liễm Sâm ở bên trong, hơn nữa còn là dáng vẻ khó coi.


      phải nàng bảo A Trúc kìm chế mà là nàng với bản thân dẫu nhìn thấy bất cứ thứ gì đều được kinh ngạc, cũng được kinh hoảng, lại càng được tức giận. Bởi vì trong thanh , ngoại trừ nam nhân còn có… tiếng thở gấp của nữ tử. Nàng sợ hãi, nếu Mạc Liễm Sâm có lỗi với nàng, nàng nên làm thế nào mới tốt?


      Bước tới vài bước bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh dừng lại. Thanh bên trong ngày càng lớn, thanh khó nghe này ngày càng gần, hô hấp nàng bắt đầu dồn dập, tay tự giác siết chặt khăn.


      “A Trúc, ngươi vào ! Ta… Ta ở ngoài là được rồi!”

      Nàng sợ, nàng chùn bước. Nhưng ràng trong lòng lo lắng chiếm càng nhiều, nếu Mạc Liễm Sâm ở đây

      Nàng cũng trách , nam nhân nào mà tam thê tứ thiếp? Nếu chàng có thị thiếp cũng là chuyện thường tình, nàng tự an ủi bản thân. Cố lấy dũng khí, nàng nâng bước toan vào thanh kỳ quái truyền ra.

      “A!” Là tiếng kêu đau đớn của Mạc Liễm Sâm!

      Dịch Cẩn Ninh nhướn mày, ngực như có vô số bả đao đâm vào, nàng sắp thở nổi nữa.

      A Sâm, đừng gặp chuyện gì! Nàng do dự nữa, vén màn che vừa dày vừa nặng lên thế nhưng tất cả bên trong lại khiến nàng sợ ngây người.

      Nàng đứng đờ ra đó, khong nhúc nhích chờ đợi. Nàng nhìn thấy gì? Mạc Liễm Sâm lại có thể…

      Lại có thể quấn quýt cùng ! phải xảy ra chuyện sao? phải bị thương sắp chết sao? Như thế nào…

      “Mạc Liễm Sâm!”

      Nàng bùng lửa giận, trong mắt tràn ngập lửa giận nhìn Mạc Liễm Sâm ôm mặc cái yếm màu hồng nhạt trong lòng.

      có chuyện gì vì sao trở lại, vì sao ở đây lêu lổng với người khác?

      Trong lòng nàng đau xót, ôm chặt ngực, khom người ngồi xổm xuống. A Trúc cũng trợn tròn mắt, sao chủ tử lại như vậy?

      cảnh giác nhìn Mạc Liễm Sâm vài lần, phát trong mắt hề có tiêu cự, giống như bị mù.

      Mạc Liễm Sâm để ý đến Dịch Cẩn Ninh thét lên, vẫn trầm mê ôm mỹ nhân trong ngực, chơi đùa uống rượu cùng nàng ta, chơi đoán số chọc cười với nàng ta.

      “A ha nàng lại thua rồi!” Mạc Liễm Sâm cười tà mị, mắt cũng thèm chớp lấy cái nhìn chòng chọc vào bộ ngực của xinh đẹp: “Đều cởi rồi, vậy nàng…”

      “Đủ rồi!” lại có thể để ý tới mình, là phu quân của nàng đấy, sao có thể như vậy chứ?

      Dịch Cẩn Ninh nghe tiếng cười chúm chín ngọt thuần mà kìm chế được nữa, nàng đứng phắt dậy, tay lôi kia từ trong ngực ra, sức lực lớn đến mức nàng ta hơi nghẹo đầu về phía sau, đầu đụng vào góc bàn.

      Bốp! Nàng ta đập đầu vào góc bán, khẽ kêu lên tiếng rồi tắt thở.

      “A!” mấy nữ nhân còn lại thét lên tiếng, rối rít bụm miệng, trốn ở góc, vô cùng hoảng sợ nhìn Dịch Cẩn Ninh là đầu sỏ gây ra, trong miệng ngừng kêu: “Ngươi giết nàng, ngươi giết nàng!”

      Mạc Liễm Sâm lập tức ngu ra, sững sờ tại chỗ, hình như tình hình. Ánh mắt có tiêu cự “nhìn về phía” Dịch Cẩn Ninh: “Ngươi giết nàng ấy rồi?”

      Chính Dịch Cẩn Ninh cũng sững sờ, nàng nhìn hai tay của mình, ngờ mình kéo cái thôi mà nữ nhân kia lại bị đụng chết.

      giáp công lực quả nhiên thể khinh thường!

      “Chủ tử, có gì đó hợp lý!” A Trúc vội vàng tiến lên trước nhắc nhở Dịch Cẩn Ninh: “ phải Mạc công tử!”

      Đúng vậy! Dịch Cẩn Ninh nhìn cái, phục hồi tinh thần, Mạc Liễm Sâm bị mù , cũng phải ngu . Mà ràng người trước mắt nhìn thấy, nghi ngờ trong lòng nàng càng tăng lên, đây là mưu!

      Nàng thầm hối lỗi, bản thân đúng là bị loạn đến váng đầu, đến khoảng cách ràng như vậy cũng nhìn ra, xém chút nữa nổi điên rồi. Rốt cuộc người cứu A Sâm là thần thánh phương nào?

      Dịch Cẩn Ninh tạm thời nuốt nghi hoặc vào trong lòng, nhíu mày. Mặc kệ ngươi là ai, nếu muốn chơi, vậy chơi đủ với ngươi!

      Nàng giả vờ đáng thương, xoa khóe mắt hề có giọt nước nào, với “Mạc Liễm Sâm”: “Sao chàng có thể làm như vậy với thiếp? Đêm động phòng hoa chúc ràng chàng với thiếp, đời này kiếp này chỉ mình thiếp!”

      Ví như Mạc Liễm Sâm là kẻ ngốc nghe được lời này nhất định trả lời ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng “Mạc Liễm Sâm này” lại đầu óc minh mẫn: “Ta lời này lúc nào, đó là lời lúc say rượu thôi, thể tưởng !”

      “Ngươi…. Ngươi phải Thanh Vương!” Dịch Cẩn Ninh chỉ vào quát to: “Rốt cuộc ngươi là ai, hà tất phải giả mạo tướng công ta?”

      “Ta…. Ta chính là Thanh Vương!”

      Hình như người nọ vẫn chưa hiểu ra lời này của Dịch Cẩn Ninh có ý gì, từ sau tấm bình phong thủy mặc vẽ non nước cá hoa có người xinh đẹp ra.

      Chỉ thấy người nọ ăn vận thân thân sặc sỡ, đồ trang sức cũng lung tung lộn xộn, mặt hề trang điểm. gương mặt là mắt ngọc mày ngài, hơi nhăn lại mày như viễn sơn, ánh mắt mị hoặc khiến người vừa nhìn lập tức say mê. Nếu bỏ qua quần áo của bà ta tuyệt đối có thể cho người khác cảm giác người này là tiên tử trời, hồ trong tranh.

      Bà ta vỗ tay, môi son khẽ mở: “Chúng ta lại gặp nhau rồi!”

      Dịch Cẩn Ninh cũng cười cười, phúc thân: “Gặp qua Huyên phi nương nương!”

      “Hả?” Huyên phi khẽ cười: “Ngươi biết ta ư?”

      “May mắn biết được ít chuyện của nương nương thôi!” Trong đôi đồng tử y hệt nước trong của Dịch Cẩn Ninh là mảnh trong sạch. Vị Huyên phi này có ác ý, từ ánh mắt của bà ta và lần bà ta gặp Mạc Liễm Sâm là có thể thấy được, nàng biết bà ta cũng thiên vị mình.

      “Ngươi rất thông minh!” Huyên phi khoát tay để “Mạc Liễm Sâm” kia lui xuống, vài diễm lệ cũng nhân tiện khiêng chết kia , hành động sạch lưu loát, hoàn toàn thấy được dáng vẻ sợ hãi lúc nàng vừa đẩy ngã nữ nhân kia.

      “A Sâm là gì của ngài, hoặc … Ngài và A Sâm có quan hệ như thế nào?”

      Tuy Dịch Cẩn Ninh tin tưởng nữ nhân trước mắt có ác ý nhưng nữ nhân này có chút bài xích nàng, nàng vẫn nhìn ra được. Nhất định Mạc Liễm Sâm có quan hệ với bà ta, nếu bà ta cũng cứu .

      “Ta thích chuyện với người thông minh!” Huyên phi cười cười, hạ nhân nhanh chóng bưng nước trà lên, bà ta bảo Dịch Cẩn Ninh ngồi xuống: “Ngươi là ta thấy có thể xứng với A Sâm nhất!”

      Xứng hay xứng cũng chẳng phải do bà ta quyết định, trong lòng Dịch Cẩn Ninh vui.

      “Nhưng ta cũng thừa nhận ngươi có thể đảm nhận vị trí Thanh Vương phi này!” Huyên phi nhàng mở nắp chén trà, gạt nước trà nổi lên phía , nhìn lá trà này vậy, lúc người ta muốn uống nó càng muốn chắn trong này gây trở ngại, như thế nào cũng khiến người ta phải gạt nó , nó mới ngoan ngoãn nằm ngoan bên!”

      Dịch Cẩn Ninh cũng nâng chén trà lên nhấp ngụm, nuốt luôn cả lá trà ở phía mặt nước, nàng nhấm nháp vài cái rồi nuốt xuống.

      Nàng cười cười: “Ngăn cản, ăn thôi!”

      “Giỏi! Quả nhiên là A Sâm coi trọng, có phong vị khác biệt!”

      Huyên phi cười to, tiếp: “Ta là dì ruột của A Sâm, mẹ của là thân muội của ta, muội muội nhất! Bây giờ ngươi biết ta là người nào cứu chưa?

      Nhìn Huyên phi cũng lớn tuổi, đại khái hơn bốn mươi, xem ra bà ta vì tra nguyên nhân mẫu phi Mạc Liễm Sâm chết nên vào cung. Năm đó lúc Đương kim Hoàng thượng vẫn còn là Thái tử, Lạc phi gả cho , tính toán thời gian Huyên phi vào cung muộn hơn Lạc phi.

      Nếu sau khi trận lửa lớn thiêu chết Lạc phi bà ta mới vào cung, cái gì mà sau khi gả cho tiên đế mang thai long chủng rồi sau đó lại sinh non, hết thảy đều có thể là Huyên phi tự biên tự diễn nhằm dối. Bà ta núp trong lãnh cung nhiều năm như vậy là có mục đích gì? Giả ngây giả dại lại vì cái gì, tất cả những chuyện này về tình đều có thể tha thứ, chừng Mạc Liễm Sâm giả ngốc cũng là bà ta dốc lòng sắp xếp.

      Dịch Cẩn Ninh nheo mắt, sinh tồn tại hậu cung phải đáng sợ bình thường, mỗi người đều thâm tàng bất lộ, người người đều có mặt thể cho ai biết, như Huyên phi, lại như Mạc Liễm Sâm.

      -Hết chương 5-
      Last edited: 11/12/15
      Phương Lăng thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 6: Vạch trần (1)


      Huyên phi đứng dây, với vị ma ma lão luỵen ở sau, sau khi rỉ tai hồi đoạn quay ra với Dịch Cẩn Ninh: “Ngươi theo ta , nơi này là lãnh cung, dễ có người vào nhưng cẩn thận vẫn hơn.


      Vị ma ma lão luyện kia ra cửa, canh chừng bên ngoài.


      Dịch Cẩn Ninh theo Huyên phi vào gian phòng ngủ trong lãnh cung, Huyên phi dừng lại bên chiếc bàn lúc, xoay chiếc bình hoa lớn nhất bên cạnh.


      Rầm rầm tiếng, bức tường trước mặt Dịch Cẩn Ninh chậm rãi mở ra khe , sau đó khe từ từ trở thành khe lớn, thành thông đạo có thể chứa người ra vào.


      Huyên phi liếc Dịch Cẩn Ninh: “ thôi, ở bên trong!”


      Dịch Cẩn Ninh nghi ngờ, trực tiếp xoay người vào.


      Vào trông đạo, bên trong lại là quang cảnh khác. Dịch Cẩn Ninh mở to hai mắt nhìn, nơi này lại là phòng rộng rãi sáng ngời. Trong phòng được che kín bằng màn che màu vàng nhạt, nàng hơi dừng lại cẩn thận thoáng nhìn xung quanh, nơi này kín đáo tuyệt có khả năng bị phát , chẳng trách Huyên phi có thể trong chốn cung đình ngươi lừa ta gạt này sống sót lâu như vậy.


      Bên tay trái là chiếc bình phong, bảy chiếc đuôi cá chép vảy mực rất sống động, tựa như cẩn thận nhảy ra khỏi bình phong, rơi xuống cưới.


      Dịch Cẩn Ninh nuốt ngụm nước miếng, hẳn Mạc Liễm Sâm ở trong, chàng vẫn khoẻ chứ?


      Vòng qua bình phong, hai ba bước vào, giường lớn treo màn che bách điệp phi phượng cũng màu vàng nhạt dát vàng, nam tử tuấn mỹ khép chặt hai mắt, khuôn mặt tái nhợt có dấu vết bị cứa qua, đôi môi khô nứt hơi vểnh lên, hàng mi dày đậm uốn cong giật lên từng hồi, xem ra có dấu hiệu sắp tỉnh dậy.


      “A Sâm!”


      Dịch Cẩn Ninh khẽ khàng qua, cầm tay đặt lên mặt mình, dịu dàng ma xát. Nam tử nàng bằng cả sinh mệnh này, thẳng đến khắc khiến nàng gần như điên cuồng nàng mới hiểu ra bản thân nàng cũng sợ hãi mất , sợ hãi độc.


      Tựa như nghe được giọng của Dịch Cẩn Ninh, hoặc cảm nhận được tồn tại của nàng, đôi mày nhíu chặt của Mạc Liễm Sâm nhàng dãn ra, hàng mi cuốn kiểu run rẩy mấy cái, bỗng chốc mở mắt ra. Phút chốc cặp mắt hoa đào mê ly nhìn về phía Dịch Cẩn Ninh, lúc này nàng bỗng cảm thấy và Huyên phi đều có vẻ khiến người ta kinh ngạc, tựa như ánh mắt này, lúc lơ đãng như gây ảo giác cho người nhìn, lúc này hai cặp mắt giống nhau như đúc.


      “Ninh Ninh!”


      giường người ấy nhàng cười, khuynh thành mị hoặc, hai lúm đồng tiền nho như như , gần như cuốn Dịch Cẩn Ninh vào đầm nước sâu thăm thẳm dễ dàng nhận ra.


      ôm Dịch Cẩn Ninh vào lòng, trong giọng ngập tràn vui sướng khi gặp lại: “Ta cho rằng được gặp lại nàng nữa!”

      Vùi mình trong vòng tay ấm áp của , Dịch Cẩn Ninh chưa bao giờ thấy nội tâm kiên định như bây giờ, đời này, thạm chí kiếp trước cũng chưa từng.

      “Ừ, nhìn thấy chàng tốt!” Nàng ôm lại : “Đừng mấy lời may, chúng ta đều phải sống sót vì nhau, bất cứ lúc nào, bất kì chỗ nào!”

      “Khụ khụ….”

      E bị thương quá nặng, Mạc Liễm Sâm ho hai tiếng, Dịch Cẩn Ninh nhíu mày: “Có phải thiếp ôm chặt quá ?”

      Nhìn lậu canh* ngoài lụa mỏng, giờ dần rồi.

      *Lậu canh: vật đo thời gian ở cổ đại, cái này bạn nào hay đọc tr cổ dại biết.

      “Trời sắp sáng rồi, chúng ta nhanh về !”

      Mạc Liễm Sâm trả lời nàng, để lộ nhiều khiến Mạc Dật Hiên chú ý. “Quỷ kiến sầu” có thể tra ra được phân đàn Sát Minh cũng phải ngẫu nhiên, tối hôm qua suy nghĩ sâu xa lâu mới biết được bản thân có đoạn thời gian liên hệ hơi nhiều với Sát Minh. Huyền Vương và thái tử tranh giành kịch liệt, hẳn đoạn thời gian này nên giấu tài mới đúng.

      Thầm than tiếng, Mạc Liễm Sâm chống người đứng lên: “Chúng ta trở về , nơi này nên ở lâu!”

      “Được!”

      Dịch Cẩn Ninh nâng ra cửa mật thất, quay trở lại lãnh cung.

      Mạc Liễm Sâm thầm với Huyền phi bận, Huyên phi chăm chú nhìn hồi lâu mới : “Cũng được, ta cố chấp giữ các ngươi lại nữa, Phá Lãng, đưa họ trở về !”

      Nữ tử giỏi giang phía sau Huyên phi nghe được chủ tử sai bảo, đáp tiếng rồi lập tức dẫn vợ chồng Dịch Cẩn Ninh dọc theo đường cũ trở về viện hoang tại Tướng phủ.

      Lúc trở lại Trúc Uyển là giờ mão, trời tờ mờ sáng, Tiểu Đào và Nô Nhi sốt ruột chờ ngoài cửa.

      “Tiểu thư, cuối cùng mọi người trở lại!”

      Tiểu Đào thấy Dịch Cẩn Ninh đỡ Mạc Liễm Sâm bèn chạy nhanh tới giúp đỡ Mạc Liễm Sâm vào phòng, Nô Nhi bưng nước ấm đến, Dịch Cẩn Ninh giúp lâu người. Nhìn miệng vết thương đao kiếm to người Mạc Liễm Sâm, bất tri bất giác liền rơi nước mắt.

      có việc gì, ta quen rồi!”

      Mạc Liễm Sâm xoa đầu nàng an ủi, ôm nàng vào lòng.

      Nô Nhi và A Trúc tiến vào, A Trúc thấy cũng xót xa thôi. Ngoại trừ lần trước Mạc Liễm Sâm bị ám sát ở ngoài ra chưa từng bị thương nghiêm trọng như vậy, có thể khiến hôn mê cũng lần. Bây giờ lại vì Dịch Cẩn Ninh mà phá lệ liên hệ với sát minh, còn bị phát phân đàn.

      Nô Nhi đứng cạnh nhìn hai người hạnh phúc ôm nhau, muốn lại thể nào chen vào. Tiểu Đào nhìn ra, kéo nàng qua bên: “Muội có việc gì à?”

      “Vâng!” Nô Nhi thấp giọng : “Là tiểu thư Uyển Nhi xảy ra chuyện, cánh tay bị rạch đường dài, đại phu mất máu quá nhiều, đe dọa đến tính mạng!”

      Tuy Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm ôm nhau, đắm chìm trong niềm hân hoan mất rồi lại được nhưng vẫn nghe được đoạn đối thoại của Tiểu Đào và Nô Nhi.

      “Nô Nhi, chuyện ngươi ?”

      Nàng buông Mạc Liễm Sâm ra, đỡ nằm xuống, dịu dàng : “Chàng nghỉ ngơi trước , Tướng phủ có chút chuyện thiếp cần xử lý.”

      “Ninh Ninh, đợi lát nữa !” Mạc Liễm Sâm chống người dậy: “Nếu có gì thể giải quyết, đừng quên còn có ta!”

      “Tiểu Đào, ngươi chăm sóc gia!”

      Dịch Cẩn Ninh lên tiếng, dặn dò Tiểu Đào sau đó dẫn A Trúc và Nô Nhi đến viện Uyển Nhi.

      Trong viện Uyển Nhi tràn đầy tiếng khóc, đều là vài hạ nhân nha hoàn. Dịch Cẩn Ninh nghe mà phiền lòng, nàng cước sải vào cổng viện, đẩy gã sai vặt giữ của ra.

      “Uyển Nhi, muội làm sao rồi?”

      Nhìn Uyển Nhi nằm giường có huyết sắc, trong lòng Dịch Cẩn Ninh đau đớn vạn phần, nàng thầm hối hận, hôm qua nên để mình nàng về viện.

      Dịch Trường Hoa vẫn chưa vào buổi triều sớm, hôm nay trời chưa sáng nghe tiếng thét chói tai từ trong viện Uyển Nhi, sợ đến mức Lục di nương giúp ông cài cúc áo cũng run rẩy mấy hồi.

      Lúc chạy tới mới phát cánh tay Uyển Nhi bị rạch, cả cánh tay bị rạch đường dài, gần như mất máu mà chết. Ông cũng bị dọa sợ, là ai vô duyên vô cớ đối xử với đứa bé như vậy?

      Lúc này Dịch lão phu nhân cũng chống gậy được Lương ma ma đỡ, tập tễnh bước tới, Uyển Nhi bị hại nhiều lần bà cũng đau lòng. Đây là nghiệt gì chứ, đứa bé của Tướng phủ từng đứa từng đứa trước người tóc bạc là bà, lão bà như bà sao chịu nổi kích như vậy chứ. Chưa vào đến nơi, nhìn sắc mặc trắng bệch của Dịch Cẩn Uyển, bà ngất .

      “Lão phu nhân!”

      Lương ma ma kinh hãi, kêu tiếng, đỡ lão phu nhân bất tỉnh nhân .

      Dịch Trường Hoa nghe thấy tiếng kêu to, xoay người lại thấy mẫu thân mình ngất, tim đập thình thịch: “Mẫu thân, người làm sao vậy? Mau, dìu lão phu nhân vào!”

      Dịch Cẩn Ninh híp mắt nhìn vợ chồng Dịch Cẩn An tới sau, khá lắm Dịch Cẩn An, dám ở dưới mí mắt nàng làm ra chuyện tổn hại Uyển Nhi.

      Buồn bực tích tụ trong lồng ngực bỗng chốc bạo phát ra ngoài, nàng đứng phắt dậy, nhìn Dịch Cẩn An lạnh lùng : “Ngươi lại dám!”
      Last edited: 13/12/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 6: Vạch trần sự thật (2)

      ai nghe hiểu ý tứ trong lời của Dịch Cẩn Ninh, người phòng ù ù cạc cạc nhìn chằm chằm nàng. Lúc này Dịch Cẩn Ninh để ý nhiều như vậy, tia sáng lạnh bắn tới, nàng thêm gì nữa. Nàng quay đầu lại cầm bàn tay bé tái nhợt của Uyển Nhi, Dịch Cẩn An thể để lại.


      “Ngươi , ngươi cũng là con của cha, vì sao ngươi lại độc ác như vậy?” Trong mắt Dịch Cẩn Ninh mang theo nước mắt, nhìn đôi môi khong chút huyết sắc của Uyển Nhi, tiếp tục : “Dẫu ngươi phải thân tỷ của ta có hề gì, dẫi Thư Ưu ngược ngươi mọi cách có làm sao, phải ngươi vẫn sống tốt đó ư?”


      Người phòng càng mớ mịt, Dịch Trường Hoa nhìn Dịch Cẩn Ninh đưa lưng về phía mình, dè dặt : “Ninh Nhi, con cái gì vậy?”


      Ông thể tiến vào nội tâm của đứa con này, cũng có cách lý giải lúc này đây nàng muốn gì. Ông già rồi, cảm thấy đối với chuyện trong nhà lực bất tòng tâm, người con này khiến ông rất vô lực, cảm giác rất thất bại. Ông chưa từng có cảm giác thất bại như này, song mỗi lần gặp phải chuyện tình Dịch Cẩn Ninh đều mất tấc lòng.


      “Con kể lại chuyện có !”


      Dịch Cẩn Ninh đặt tay bé của Uyển Nhi vào trong chăn, chậm rãi đứng dậy, với Dịch Cẩn An: “Tỷ tỷ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa có phải cũng tốt , ra tất cả, thẳng thắn với mọi người cũng đỡ cho ngươi phải chịu thị tâm hoàn hành hạ nữa?”


      tốt! Dịch Cẩn An lui về phía sau, Thư Ưu từng , nếu mình dám ra cho mình thuốc giả tương tư cổ nữa. Mặc dù nằm mơ nàng ta cũng muốn tìm lại thân phận của mình, nằm mơ cũng muốn công khai cùng Dịch Trường Hoa vui vẻ chung sống chứ phải dùng thân phận Dịch Cẩn An.


      Mỗi lần dùng thân phận Dịch Cẩn An xuất trước mặt mọi người, ai đó là tỷ tỷ song sinh của Dịch Cẩn Ninh, ai đó là trong song xu Cẩm Thành nhưng hề ai thấy nỗi đau đớn đằng sau chói lọi. Nàng ta muốn những thứ vinh quang giả dối này, nàng chỉ muốn làm chính mình.


      Thư Ưu uy hiếp nàng ta, Dịch Cẩn An thực chết. Chỉ cần nàng ta ra thân phận của mình bị hàng ngàn hàng vạn người thoá mạ, bị vô số người Cẩm Thành chán ghét, vứt bỏ, nàng ta là đồ giả mạo, nàng ta chỉ là Dịch Cẩn An giả mạo lây dính ánh sáng của người khác mà thô.


      Nàng ta dám cho Dịch Cẩn Ninh, Dịch Cẩn An chết, bới vì khi ra nàng ta mất tất cả.


      “A! Tướng công, đầu thiếp đau quá!”


      Dịch Cẩn An ôm đầu, bỗng nhiên ngồi phịch xuống đất.


      Mạc Dật Hiên kinh hãi, An Nhi nàng làm sao vậy?


      “Xin lỗi, thân thể An Nhi khó chịu, chúng ta về trước!”


      Chuyện Dịch Cẩn Uyển ắhn cũng hiểu là xảy ra chuyện gì, nhưng nếu An Nhi trở thành thê tử của có nghĩa vụ, trách nhiệm che chở nàng ta, ít nhất mặt ngoài phải làm đến mức quan tâm đầy đủ nàng ta.

      ôm Dịch Cẩn An trở về Trúc Uyển, lưu lại đám người liên quan trong viện Uyển Nhi.

      “Ninh Nhi, những gì con vừa , Vi Phụ lắm!”

      Dịch Trường Hoa nghe vậy điểm ra được mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai tỷ muội chẳng phải chút xích mích đơn giản như vậy, mà là có thiên đại hận thù, điểm này trước kia ông cũng cảm thấy chút, nay xem ra là

      “Phụ thân, ngài có từng hoài nghi, Dịch Cẩn An nàng ta…. phải tỷ tỷ song sinh của Ninh Nhi, mà tỷ tỷ song sinh của con bị nàng ta thay thế rồi?”

      câu của Dịch Cẩn Ninh như sấm nổ rền vang đầu của Dịch Trường Hoa, ông thể tin nhìn con mình, sao An Nhi có thể phải tỷ tỷ song sinh của nàng? Vậy An Nhi thực chạy đâu rồi? Sao ông lại biết, An Nhi ở Tướng phủ nhiều năm như vậy, nhất cử nhất động của nàng, cái nhăn mày, nụ cười của nàng ông ràng nhất, sao có thể giả vờ? Vả lại, nàng và Ninh Nhi giống nhau đến vậy, đến người làm cha là ông cũng thể phân biệt tỷ muội hai ngươi!

      Ông tin lắc đầu, nhìn Dịch Cẩn An gằn từng chữ: “Ta tin, nó và ta hợp ý như vậy, so với con còn…”

      “Trước phụ thân đừng tuyệt đối quá mức!” Dịch Cẩn An ngắt lời: “Phụ thân muốn con thân thiết với ngài? Như vậy phụ thân từng thân thiết với con như thế nào? Con là con của ngài, sau khi nghe tin tức con gả cho Thanh Vương, kiệu hoa bị cướp, phụ thân có từng phái người tìm con ?”

      Dịch Trường Hoa nghe con từng chữ khoan tim, trong lòng trăm chiều có cảm thụ gì, ông chưa từng cẩn thận tiếp xúc với người con này nhưng cũng gây cản trở nàng là con ruột của ông!

      Ông ngập ngừng : “Ngày ấy kiệu hoa của con bị cướp, trong lòng vi phụ kiên nhẫn, mở to mắt ngóng trông hồi lâu thấy con tới, chỉ biết con có thể gặp chuyện may, toan phái người tìm Thái hậu phái gười rồi, ta nghĩ…”

      “Được rồi, ngài vậy tính. Vậy Thanh Vương sao, chàng là trượng phu của con , là con rể ngài, chàng và con lại mặt đều vì nể mặt con. Nhưng phụ thân ngài đối xử với chàng như nào, mặt lạnh với chàng, rỉ tai lời ác độc với chàng? Ha ha, Quận Vương lại được ngài khom lưng bái kiến, phu quân của con đường đường là con trai ruột của Hoàng thượng, ngự tứ phong thưởng Thanh Vương lại được ngài coi trọng cũng thôi , lại còn phải chấp nhận ngài xem thường, chuyện này với con có biết bao châm chọc chứ!”

      Dịch Cẩn Ninh lên án mạnh mẽ phụ thân của mình, Thừa tướng đại nhân cao cao tại thượng, ngoại trừ Hoàng thượng và lão phu nhân chỉ sợ ai dám chỉ vào mũi ông răn dạy. Dịch Cẩn Ninh lại là mở tiền lệ rồi. trước nàng cũng chưa từng ông như vậy, khiến ông phẫn hận lâu.

      Dịch Trường Hoa mồ hôi ướt đẫm ngồi ghế, ánh mắt con đáng sợ. Nàng ăn sạch mình cũng thôi, lại còn nhìn ông bằng ánh mắt của kẻ thù, ông bị hoa mắt sao?

      “Con muốn nhiều lời, tóm lại Dịch Cẩn An là đồ giả mạo là , nàng ta giết Dịch Cẩn An , bị con hạ thị tâm hoàn. Uyển Nhi chính là bị nàng ta làm hại, ngài nhất định phải tin, trước giờ Tý đêm này xem thử có phải nàng ta uống máu lấy được từ người Uyển Nhi hay .”

      Dịch Cẩn Ninh muốn nhiều, người phụ thân này từ lúc nàng sống lại tới nay chưa từng coi ông tồn tại. Nàng lạnh lùng xoay người mang theo Nô Nhi và A Trúc rời khỏi viện này, nếu Dịch Cẩn An ự trữ đầy đủ máu tươi, xem ra tạm thời tổn thương người khác.

      Mặt trời lên cao, gà gáy ba tiếng, trời sáng tỏ mặt người.

      Tam phòng của chi thứ hai cũng nghe chuyện Uyển Nhi bị cắt tay lấy máu tươi, sợ tới mức ở trong phòng dâng hưng bái Phật, trong trong ngoài ngoài đều dùng đậu phụ nước lá quẹt dọn lần, vất vả xong xuối hết mơi bỏ qua. Nếu như bị đại phòng truyền nhiễm cái gì tốt, bọn họ bị oan mất.

      Dịch Trường Hoa nghe Dịch Cẩn Ninh thôi hồi xong cũng cảm thấy An Nhi quả khả nghi, nàng vừa nghe Ninh Nhi lập tức đau đầu, chẳng lẽ đúng như lời Ninh Nhi?

      Ông cảm thấy nghi hoặc chờ giờ tý buổi tối nghiệm chứng hút máu tươi theo lời Ninh Nhi, ông muốn xem xem có phải Dịch Cẩn An làm chuyện tổn hại Tướng phủ . Còn có chuyện giả mạo tỷ tỷ kia nữa, có phải Ninh Nhi chuyện giật gân, cố ý lấy ra kích thích ông!

      Sắc trời nhanh chóng tối sầm, ăn xong cơm chiều, Dịch Cẩn An ngồi trong sân chơi đu dây. Mạc Liễm Sâm khôi phục sức khỏe rất nhanh, tuy miệng vết thương khép lại nhưng hề cản trở làm chuyện đu dây cho Dịch Cẩn Ninh. Dịch Cẩn Ninh liên tục từ chối mới miễng cưỡng buông tha chuyện này.
      Last edited: 13/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 6: Vạch trần (3)


      Hán bảo Dịch Cẩn Ninh hai người Nô Nhi và Tiểu Đào đu dây cho nàng Dịch Cẩn Ninh vẫn từ chối, nàng tìm lý do: “Hai ngươi luyện công , miễn cho đến lúc gặp chuyện may lại có phiền phức!”


      Tiểu Đào và Nô Nhi bị đuổi luyện công, A Trúc tàng cây theo dõi. Mạc Liễm Sâm ngồi cnạh bàn đá bóc vỏ lạc cho nàng, từng củ lạc được bóc vỏ xong, toàn bộ đều bỏ vào miệng Dịch Cẩn Ninh.


      Nàng ăn đến hớn hở, Mạc Liễm Sâm cũng hớn hở. Hai vợ chồng thỉnh thoảng mắng nhau dăm ba câu, A Trúc nghe xong chỉ coi như chim chóc cây ca hát, hán ám thị bản thân: Cái gì ta cũng nghe thấy, cái gì cũng nghe thấy!


      Sắc trời ngày càng tối, Dịch Cẩn Ninh vẫn có ý ngủ, Mạc Liễm Sâm ôm nàng: “ vào ngủ trước lúc , có tin tức ta gọi nàng!”


      Nàng chờ tin tức Dịch Trường Hoa phát ra , nếu Dịch Trường Ho ra tay, bất kể thế nào nàng cũng để Dịch Cẩn An sống qua tối nay.


      “Được, có tin tức gọi thiếp!” Mạc Liễm Sâm ôm nàng vào phòng.


      Ngủ trong chốc lát, Dịch Cẩn Ninh mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng vang, nàng xoay người nhìn Mạc Liễm Sâm cnạh mình chút, sâu sắc cảm thấy thoả mãn. Nếu có thể luôn bình thải trôi qua như vậy tốt biết bao! Đáng tiếc bọn họ đều sống trong nước sôi lửa bỏng, ai có thể tránh được phiền toái.


      Nàng chân tay xuống giường, từ sau khi hai mạch nhâm đốc được đả thông, nàng chỉ có thính lực nhanh nhạy ít. Chỉ cần khinh thân nhảy lên cái nàng liền lướt qua người Mạc Liễm Sâm ra đến mé ngoài. Nàng lại chân tay giày, toan đứng dậy dò xét kết quả Mạc Liễm Sâm giữ nàng lại.


      “Ninh Ninh, ngủ thêm lát nữa ! Nên xảy ra xảy ra, nàng sót ruột cũng vô dụng, vả lại nàng ta căn bản cần nàng ra tay!”


      Lời Mạc Liễm Sâm như có ngụ ý, Dịch Cẩn Ninh bị kéo vể chui vào ổ chăn, Mạc Liễm Sâm ôm nàng bình yên chìm vào giấc mộng. Chỉ chốc lát sau, ắhn nghe được tiếng hít thở nhàng của Dịch Cẩn Ninh, đôi mắt hoa đào đẹp mắt bỗng nhiên mở ra, ắhn chân tay xuống giường.


      Ở ngoài đjai sảnh vỗ tay vài cái, nam tử toàn thân hắc y, mặt đeo mặt nạ quỳ trước mặt : “Chủ tử!”


      “Vị nương tại Cúc Uyển cách vách nếu chết, ngươi lập tức… Cho nàng ta đao, nhớ kỹ, lưu lại chút dấu vết!”


      Người áo đen nghe được mệnh lệnh, soạt cái lắc mình ra ngoài, chỉ chốc lát thấy bóng dáng đâu nữa.


      Ban đêm, giờ Tý.


      Dịch Trường Hoa ngủ yên, ông luôn nhớ đến lời của Dịch Cẩn Ninh, Nếu Dịch Cẩn An phải con ông, vậy có phải nàng ta là do người sau lưng kia phái tới, có phải bỗng nhiên cho ông đao hoặc làm ra chuyện với ông như Uyển Nhi, trực tiếp hút máu của ông?

      Ông càng nghĩ càng sợ hãi, trợn mắt nhìn chòng chòng lậu càng, chờ giờ Tý đến.

      Đinh tiếng, lậu càng vừa khéo đến giờ Tý. Ông xoay người xuống giường, Lục di nương sau lưng kéo tay ông: “Lão gia, người làm sao thế?”

      có việc gì, ta nhà xí!”

      Lục di nương ậm ờ tiếng lại quay lưng về phía ông, tiếp tục ngủ.

      Dịch Trường Hoa ra sân lén lút đến Cúc Uyển, ông làm cho ra nhẽ có cách vào giấc ngủ.

      Có lẽ Dịch Cẩn An nghe được tiếng động, nàng ta lặng yên tiếng động điểm huyệt ngủ của Mạc Dật Hiên, phủ thêm áo khoác ra đại sảnh chờ Dịch Trường Hoa đến.

      Lúc này e cha đến rồi! Nàng ta đoán sai, Dịch Trường Hoa linh hoạt nhảy vào từ cửa sổ, nhìn thấy Dịch Cẩn An ngồi trong đại sảnh chờ ông hơi giật mình, cuối cùng vẫn là nhanh chóng trấn định lại.

      “Trong lòng người hẳn có đáp án rồi?”

      Dịch Cẩn An đợi Dịch Trường Hoa mở miệng hỏi trước, Dịch Trường Hoa híp mắt, ngồi đối diện nàng ta.

      Ông cẩn thận đánh giá Dịch Cẩn An lúc rồi mới lạnh lùng : “Ngươi phải con của ta sao? Ngươi giả mạo An Nhi rốt cuộc là có ý đồ gì, An Nhi của ta bị ngươi đưa đâu rồi?”

      Ông nhìn hồi lâu cũng thể nhìn ra chút sơ hở khuôn mặt Dịch Cẩn An, đoạn dứt khoát đứng dậy đến trước mặt nàng ta, muốn lột bỏ mặt nạ da người mặt nàng ta.

      Dịch Cẩn An nâng tay lạnh lùng cản lại, nàng ta cười cười, mị hoặc chúng sinh, đôi mắt phượng híp lại, khác gì biểu cảm lúc này của Dịch Trường Hoa: “Ngài cần nhìn, khuôn mặt này của ta là !”

      ?”

      Khuôn mặt này sao lại là giả được, khuôn mặt tương tự nhau, đến biểu cảm và động tác cũng na ná ông, sao có thể là giả? Dịch Trường Hoa hiểu!

      “Ta quả phải Dịch Cẩn An, Dịch Cẩn An chết rồi!” Nàng ta hơi dừng lại, dối.

      Thân thể Dịch Trường Hoa chấn động. An Nhi… Chết rồi?

      “Ta tin, người và Ninh Nhi giống nhau như vậy sao có thể là giả! Có phải nữ nhân kia giở trò quỷ sau lưng ?”

      Ông nghĩ tới nghĩ lui, trừ bỏ chuyện Mộng Nhi ra ông cảm thấy bản thân làm ra chuyện thương thiên hại lý chỉ có chuyện ccam của Nam Lăng quốc. Nhưng ông là bị Hoàng thượng cắt cử (phái ai làm việc gì đó), ông có thể tố cáo oan khuất này với ai đây?

      Chuyện này qua bao nhiêu năm như vậy huống chi người kia chết, trận lửa lớn đó sao có thể thiêu chết nàng ta? Nhưng nếu phải nàng ta trở về báo thù ai ở sau lưng hại ông?

      “Ngài tin cũng thế, tin cũng vậy!” Dịch Cẩn An rót cho ông chén trà, trong mắt đầy thành khẩn: “Ta đều là con của ngài!”

      Dịch Trường Hoa tiếp nhận: “Ta nên tin ai đây? Ninh Nhi ngươi phải tỷ tỷ song sinh của nàng…”

      “Vâng, ta quả phải song sinh tỷ tỷ của nàng, nhưng ta là con ruột của ngài, bằng thị tâm hoàn đau đớn như vậy sao ta có thể chịu được?”

      Dịch Cẩn An lấy từ trong ngực ra bình trong suốt, trong chai này chứa máu tươi nàng ta lấy từ người dcu, đỏ chói mắt. Dịch Trường Hoa kinh ngạc nhìn nàng ta mở bình kia ra, ngụm uống hết máu này, cuối cùng quên liếm vết máu môi, câu: “Uống ngon!”

      “Ngươi…”

      Dịch Trường Hoa sợ tới mức ngã ngồi dưới đất, đó là máu của Uyển Nhi, đó là máu của Uyển Nhi!

      “Ngươi biết An Nhi, ngươi là ai?” Ông hoảng sợ nhìn Dịch Cẩn An trước mắt cười sinh đẹp, trong lòng ngừng sợ hãi.

      “Con rồi, con phải Dịch Cẩn An , nhưng con trở thành Dịch Cẩn An lâu rồi!”

      Giọng nàng ta mềm mại, trong trẻo như hoàng khóc, Dịch Trường Hoa quả nghe mà sợ nổi da gà. Người này quả nhiên như lời Ninh Nhi, là đồ giả mạo!

      “An Nhi của ta… An Nhi chạy đâu rồi? Ngươi là ai?”

      Dịch Trường Hoa cách nào trấn định lại nữa, đứa con để bụng đến ông nhất, kính trọng ông nhất lại phải là An Nhi? Vậy nàng ta là ai?

      “Con là con của người! Người xem, máu của Uyển Nhi có thể giải đau đớn của thị tâm hoàn người con, chứng minh con là con ruột của người!”

      Dịch Cẩn An kéo tay Dịch Trường Hoa trong mắt tràn đầy khẩn thiết.

      , … Ngươi là kẻ giả mạo, ngươi phải An Nhi…” Hành động lúc này của Dịch Trường Hoa có phần điển rồ, nàng ta là ma đầu khát máu, ông tận mắt chứng kiến nàng ta uống máu Uyển Nhi, Uyển Nhi là con của ông!

      Ông hốt hoảng chạy ra ngoài, để lại mình Dịch Cẩn An trong đại sảnh ngẩn người. Nàng ta híp mắt, bị vạch trần, vậy nàng ta… Còn muốn lưu lại hay ?

      đợi nàng ta phục hồi tinh thần, ở phía sau chiếc phi tiêu vù vù bay đến, đâm trúng gáy nàng ta. Nàng ta giãy dụa vài cái rồi ngã xuống đất, hai mắt mở to, chết.

      Phi tiêu này, có độc.


      - Hết Chươn 6 -
      Last edited: 13/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :