1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 3: Ngày lại mặt (2)


      Vinh phi cũng nở nụ cười tâm với nàng, Dịch Cẩn Ninh này cũng đơn giản, bà nghĩ bụng.


      Sắc trời nhanh chóng tối sầm, Dịch Cẩn Ninh đứng dậy cáo từ, lúc này Dao phi ngăn cản nàng nữa.


      Trở lại điện thừa Ân, Mạc Liễm Sâm lập tức đón chào, dang rộng hai tay, bĩu môi với Dịch Cẩn Ninh: “Vương Phi ôm ôm, A Sâm nhớ nàng rồi! thèm để ý đến người ta lâu như vậy, phải muốn trở lại nhà mẹ đẻ sao? Nàng xem, bây giờ trời tối mất rồi!”


      Dịch Cẩn Ninh theo phía sau Vinh phi đưa nàng trở về, trước mặt người ngoài Mạc Liễm Sâm thể biểu lộ quá nhiều, đành phải sử dụng bản lĩnh vờ ngốc ăn vạ làm nũng Dịch Cẩn Ninh.


      Vinh phi khẽ cười tiếng, quan sát Mạc Liễm Sâm hồi lâu mới quay đầu cười với Dịch Cẩn Ninh: “Thanh Vương Phi có phúc, ta trước!”


      có phúc! Bị Mạc Liễm Sâm đỡ lấy có thể được coi là có phúc, người đó còn đồng ý gả cho ? Dịch Cẩn Ninh híp mắt nhìn Vinh phi rời , nương nương này nhìn như biết chút gì đó.


      Vào trong điện, Mạc Liễm Sâm ôm nàng từ sau lưng, tựa đầu vai nàng: “Ninh Ninh, Vinh phi kia là người mình!”


      “Người nhà chàng còn sớm!” Dịch Cẩn Ninh quay đầu, nâng mặt : “Bà ấy là quân cờ của chàng đúng ?”


      Mạc Liễm Sâm cũng nâng mặt nàng: “Đúng vậy, nương tử thông minh quá!”


      “Aizz! Hôm nay hết hi vọng lại mặt, biết phụ thân có thể nhận đứa con bất hiếu là thiếp đây hay !” Khuôn mặt nhắn Dịch Cẩn Ninh lộ vẻ đau khổ, than thở.


      Tiểu Đào bưng bữa tối tiến vào: “Tiểu thư, giữa trưa người ăn gì, đói bụng ?”


      Ọt ọt…


      Bụng đúng lúc hát lên thành kế (kế vườn nhà trống), Mạc Liễm Sâm nghe mà cười ha hả, nét mặt Dịch Cẩn Ninh lúng túng, đôi tay trắng như phấn đấm vào ngực : “ cho cười, chàng còn cười thiếp liền…”


      “Nàng liền như thế nào?” Mạc Liễm Sâm cầm lấy bàn tay bé của nàng, trong mắt mang theo nhu tình, dùng răng nanh gặm tay nàng: “Ăn ta sao?”


      “Thiếp liền… Bắt chàng nhịn năm!”


      Tiểu Đào nghe liền đỏ mặt, lén lút lui ra ngoài, đóng cửa lại. Hôm qua A Trúc cũng với nàng: “Tiểu Đào, tại muốn ăn nàng!”


      Dịch Cẩn Ninh thoát khỏi kiềm chế của , chạy đến cạnh chậu đồng rửa tay: “Còn qua đây ăn cơm?”


      Nàng xấu hổ quay đầu kêu tiếng, Mạc Liễm Sâm mém chịu được bổ nhào về phía nàng. cười gượng tiếng rồi ngồi xuống: “Ăn cơm!”


      Hai người yên lặng ăn, Mạc Liễm Sâm gắp đồ ăn cho Dịch Cẩn Ninh, bản thân ăn cũng là nhìn Dịch Cẩn Ninh ăn, cảm thấy mỹ mãn.


      “Hôm nay lại mặt, ngày mai chúng ta trở về !”


      Sau khi dùng cơm tối xong, Dịch Cẩn Ninh chơi đu dây trong sân, Mạc Liễm Sâm đẩy cho nàng. Nàng thân váy lụa mỏng vân yên màu tím, đồ trang sức cũng chỉ dùng cây trâm đơn giản nhất búi tóc. Gió đên thôi qua, Dịch Cẩn Ninh thoải mái nhắm nghiền hai mắt.


      Vải quấn tay Nô Nhi được tháo ra ít, ngồi cạnh bàn đá ăn điểm tâm. Tiểu Đào ở bên cạnh hâm mộ nhìn, A Trúc tàng cây nghiêm túc đánh giá Tiểu Đào.


      Hình ảnh rất hài hoà, rất duy mỹ như vậy đột nhiên có người xông vào.


      “Ha ha ha, ta là đệ nhất mỹ nhân, ha ha ha, ta là đệ nhất mỹ nhân…”


      Người nọ tóc rối tung, mặt bôi son bột nước lung tung, quần áo phối hợp xanh xnah vàng vàng, cực kỳ giống Tiểu Sửu trong kịch nam.


      Bà ta vui cười, điên điên khùng khùng chạy vào nội điện.


      Tất cả mọi người tại tiền viện trong điện Thừa Ân đều ngây ngẩn cả người, người kia là ai? giật mình bên ngoài lại xôn xao trận.


      “Nhanh, bà ta chạy về phía bên kia rồi…”


      đội thị vệ xông vào điện Thừa Ân, người người lưng đeo bội kiếm, vừa vào lập tức tìm kiếm bốn phía trong điện.


      “Làm càn!” Dịch Cẩ Ninh hét to tiếng.


      thị vệ nhìn như thị vệ trưởng cung kính với Dịch Cẩn Ninh: “Thanh Vương Phi, nô tài phụng mệnh tới bắt Phi này!”


      Chính chủ tại điện Thừa Ân này là Mạc Liễm Sâm lại bị gạt sang bên.


      “Nơi này là điện Thừa Ân, chỗ ở của Thanh Vương, các ngươi là ai, vì sao nhìn tháy Thanh Vương lại hành lễ?” Dịch Cẩn Ninh há có thể để bọn đạo chích bực này làm càn.

      Đám thị vệ này ngay từ đầu dùng mắt nhìn Mạc Liễm Sâm, nếu phải nàng là Thanh Vương Phi cũng bị gạt qua bên rồi. Thanh Vương Mạc Liễm Sâm này cũng chẳng là gì cả, đến tên thị vệ nho cũng coi trọng chứ đừng đến các hoàng tử vương gia khác trong cung.

      Tên thị vệ bị tiếng mắng giận dữ của Dịch Cẩn Ninh làm cho sợ đến mức lập tức quỳ xuống: “Thanh Vương Phi xin thứ tội, nô tài chỉ là phụng mệnh làm việc, …. để ý đến Thanh Vương!”

      Người người đều biết đây là điện Thừa Ân, ai ai cũng biết nơi này có Vương Gia ngốc mù. Đến nàng là nương khuê các vừa gả vào lâu cũng đều biết đến, đám thị vệ ngây người nhiều năm trong cung há có thể biết?

      Dịch Cẩn Ninh cười lạnh, lạnh lùng : “ tại ngươi nhìn thấy chưa?”

      Thị vệ này đầu buộc đai, Thanh Vương Phi này xem ra giống với lời đồn, dũng mãnh như này.

      tình nguyện ôm quyền hành lễ với Mạc Liễm Sâm: “Gặp qua Thanh Vương!”

      Dịch Cẩn Ninh trừng mắt: “Chỉ như vậy?”

      “À…” Thị vệ này thấy ánh mắt Dịch Cẩn Ninh hù chết người, lập tức mềm mòng, vội quỳ mặt đất: “Vương Gia, Vương Phi tha mạng!”

      “Ha ha, xem ra tên thị vệ này ngày càng hiểu quy củ, biết phụ hoàng có bằng lòng đổi Đái đao thị vệ Tứ phẩm hay !”

      Bây giờ lập uy, sau này trước mặt người khác nàng cũng đừng mong ngẩng đầu lên được nữa.

      Dịch Cẩn Ninh suy nghĩ, mặt mũi tươi cười nhìn đỉnh đầu thị vệ: “Nghĩ chắc ngươi muốn lại lăn lộn nữa rồi, đái đao thị vệ tứ phẩm này làm cũng vất vả, đến Thanh Vương là người to lớn lù lù như vậy đứng ở đây cũng nhìn thấy, nếu kẻ xấu xuống vào ngươi cũng nhìn thấy, vậy chẳng phải phụ lòng phụ hoàng ưu ái ngươi ư?”

      Thị vệ kia bị dọa dám ngẩng đầu, Thanh Vương phi này là nương khuê phòng dịu dàng động lòng người trong truyền thuyết sao? Chỉ thấy nàng đứng ở nơi đó cũng đủ để giết , sao ánh mắt nàng lại đáng sợ như vậy chứ, cứ như muốn ăn thịt vậy? cảm giác được đôi chân quỳ đất hơi run run, nước tiểu cũng suýt bị nàng trừng cho ra ngoài.

      “Ha ha, chơi vui quá!” Mạc Liễm Sâm lại bắt đầu giả ngu, gảy mũ giáp của tên thị vệ quỳ dưới đất bên cạnh: “Vương Phi, cái mũ giáp này mang khó nhìn, tên này đội mới đẹp mắt!” (đùa chứ ko phải a ngày giả mù à @@)

      Dịch Cẩn Ninh cười: “Ừ, thiếp cũng thấy vậy!”

      Lát sau, bên trong có người ra, nhìn thị vệ trưởng quỳ đất, lại nhìn Dịch Cẩn Ninh. Trù trừ lúc vẫn với tên thị vệ này: “Đầu Nhi, thấy bà ta đâu cả!”

      “Chuyện này….” Thị vệ quỳ đất lấy thêm dũng cảm đầu chân thành nhìn Dịch Cẩn Ninh: “Vương Phi, tại hạ còn có chuyện quan trọng phải làm, nhờ Thanh Vương Phi giúp đỡ, có gì thất lễ xin Vương Phi thứ lỗi!”

      “Được rồi, nếu là làm việc đứng lên trước !”

      Dịch Cẩn Ninh cũng muốn rước lấy phiền phức, nếu chậm trễ việc lớn của Hoàng thượng, phải chỉ có đám lâu a này mới có mưu ma chước quỷ gì muốn đổ lên người nàng.

      Thị vệ kia soạt tiếng đứng dậy hỏi thị vệ mới báo lại: “ kiểm tra cẩn thận chưa?”

      “Đều lục soát trong ngoài, chỉ còn…. Chỉ còn chỗ lục soát!” Thị vệ kia liếc Dịch Cẩn Ninh cái: “Phòng ngủ của Thanh Vương và Thanh Vương Phi!”

      Người vừa nãy chạy vào hình như là cung phi, Dịch Cẩn Ninh đoán lầm là Huyên phi gần đây lão ma ma trong cung thường nhắc đến.

      “Đó là ai, vì sao các ngươi lùng bắt bà ấy?” Dịch Cẩn Ninh híp mắt hỏi.

      Thị vệ trưởng thấy vừa rồi ánh mắt Dịch Cẩn Ninh có phần hung ác sát nhưng cũng là người hiểu lí lẽ, người như vậy dễ chuyện nhất.

      cung kính khom người, ôm quyền : “Thưa Vương Phi, người đó là Huyên phi phi tử của tiên đế, tại hạ lùng bắt bà ta cũng là phụng theo ý chỉ của Hoàng thượng, chuyện trong đó tại hạ cũng biết.

      Lúc tiên đế (là ông nội của bố tiên đế tức là tiên tiên đế ý ạ) ra đúng lúc Huyên phi trúng cứ tú nữ, lại bị tiên hoàng nhìn trúng liền tấn phong tài tử, đến tháng được phong phi vị trở thành sủng phi của tiên đế. Đáng lẽ rất được cưng chiều nhưng sau khi nàng thăng lên phi vị tiên hoàng liền băng hà! Cũng biết như thế nào mà bị tuẫn táng. Lại sau nữa bà ấy nổi điên, ai biết vì sao bà nổi điên.

      “Cho nên bà ấy là phi tử của tiên đế?” Dịch Cẩn Ninh tiếp tục hỏi: “ phải sau khi tiên đế băng hà hoàng hậu và phi tần sinh con đều phải tuẫn táng sao, sao bà ấy bị?”

      Thị vệ trưởng cúi đầu, mím môi , tựa hồ suy xét có nên những gì biết ra hay .

      Dịch Cẩn Ninh hiểu lo lắng trong lòng , bèn đảm bảo : “ sao, nơi đây đều là người mình. Ngươi , bản phi giữ kín miệng, nếu xảy ra chuyện tuyệt đối liên lụy ngươi!”
      Last edited: 9/12/15
      tart_trung thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 3: Ngày lại mặt (3)


      Thị vệ trưởng chần chừ lát, sau đó như hạ quyết tâm, sâu xa thở dài : “Đúng là làm bậy, Huyên phi vốn là mang long chủng của tiên đế nên bị tuẫn táng theo. Đáng tiếc bà ấy bị hạ thuốc phá thai. Sau này nổi điên!”


      “Aizz, ngược lại là người đáng thương! Ngươi làm việc , chớ kéo dài chính !”


      Dịch Cẩn Ninh cảm thán tiếng, rồi để đám thị vệ rời .


      Thị vệ rời bao lâu, nữ nhân điên vừa chạy vào cũng là Huyên phi của tiên đế ra.


      Bà lắc chiếc trống bỏi giữa trung, vừa đong đưa vừa hát: “Tiểu Bảo Nhi ngoan, mẫu thân thương, Tiểu Bào Nhi ngoan, mẫu thân thương…”


      Chợt nữ nhân điên thoáng cái chạy đến trước mặt Mạc Liễm Sâm, bà ngẩng đầu, tóc dài tán loạn sau gáy, lộ ra khuôn mặt trang điểm đậm. l*q%đ Nô Nhi gần như nôn khan, nữ nhân điên này lại có thể đánh nhiều son phấn như vậy, còn thoa môi hồng đến thế, muốn khiến người ta ghê tởm chết người khác mới được sao!


      Dịch Cẩn Ninh nhìn trái tim cũng run lên, miệng tự giác thốt ra: “ đôi mắt thu thuỷ đẹp!”


      Nữ nhân điên nhìn Mạc Liễm Sâm rất lâu, cuối cùng nhìn nữa, chỉ lung la lung lau tới, trống bỏi trong tay bị rơi cũng để ý.


      Tự nhiên bà xoay người như khiêu vũ, nhảy nhảy lại nhảy tới cạnh Dịch Cẩn Ninh.


      “Tiểu thư, bà ấy…” Tiểu Đào lo lắng đột nhiên bà điên túm chặt Dịch Cẩn Ninh, khẩn trương tiến lên chắn trước mặt nàng.


      sao!” Dịch Cẩn Ninh khoát tay, ý bảo Tiểu Đào đừng lên tiếng.


      “Hoàng thượng, thần thiếp vui vẻ!” Nữ nhân điên tiếp tục lắc lu vũ bộ, bỗng chốc lẻn đến trước mặt Mạc Liễm Sâm: lqđ=tmm “Phi tử mới tới hầu hạ bệ hạ có vừa lòng ? Hừ, để đám si mị võng lượng này gặp quỷ hết , ha ha ha…”


      Điên rồi?


      Mạc Liễm Sâm chắc chắn nữ nhân điên ăn vận sặc sỡ này căn bản điên, ánh mắt tiêu cự củ nhắm thẳng bà, đúng lúc phát dưới mái tóc tán loạn của bà là đôi mắt lấp lánh có hồn nhìn mình. Vẻ mặt kia quen thuộc cỡ nào, giống như… gặp qua ở đâu đó!


      Chỉ trong chớp mắt nữ nhân điên kia lập tức rời tầm mắt, điên điên khùng khùng lại hát lên kịch nam: “Hòn đảo mặt trăng mới chuyển động vọt lên, gặp thỏ ngọc, thỏ ngọc lại sớm thăng vể phía Đông. Mặt trăng này cách xa hòn đào, đất trời vô cùng sáng , thâjt giống Thường Nga cung Ly Nguyệt, thiếp như Thường Ng cung Ly Nguyệt.”


      Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm đều đăm chiêu nhìn bóng lưng nữ nhân điên rời , trộm nghĩ nữ nhân này đơn giản, nhất định trong chuyện này có chuyện xưa gì đó!


      giống Thường Nga dưới Cửu Trọng, trong suốt vắng vẻ ở cung Quảng Hàn. Nghiêng người dựa vào tay vịn cầu Ngọc Thạch, uyên ương đến nô đùa trong làn nước, cá chép vàng trườn mặt nước; Nhạn bầu trời bao la, nhạn nhi bay, ơ kìa nhạn nhi ơi, nhạn nhi cũng bau vút lên cao, nghe thấy tiếng thiếp hoa rơi bóng râm, cảnh sắc mê người làm người say, bất giác tới đình Bách Hoa…”


      Nữ nhân điên xa nhưng giọng hát của bà vẫn từ xa vọng lại, dần dần, dần dần


      Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm trở lại phòng ngủ đều gì nữa, Mạc Liễm Sâm nhớ đến ánh mắt nữ nhân đó nhìn , hình như gặp qua ở đâu đó. Dịch Cẩn Ninh lại nghĩ đến đôi mắt to linh động kia sao có thể là người điên. Hai người đều tự có đăm chiêu của mình, ngủ giường rộng ai cũng quấy rối ai, chỉ ôm đối phương im lặng chìm vào giấc ngủ.


      Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm thu dọn xong đồ đạc, đơn giản mang theo chút quà tặng rồi lặng lẽ lên đường. Bọn họ lo lắng nếu lại chậm bước, chừng các vị phi tử đó lại kéo nàng đến phê bình thi từ.


      Có hai chiếc xe ngựa, Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm ngồi trong chiếc xe ngựa tương đối đơn sơ ở phía trước, xe ngựa này nhìn bề ngoài như đơn sơ nhưng kỳ thực bên trong có càn khôn. Ở bên ngoài đánh xe là A Trúc, Tiểu Đào và Nô Nhi ngồi cạnh . Chiếc xe ngựa bề ngoài hoa lệ phía sau lại rất đơn giản, chỉ để trong đó vài món quà tặng.


      Phải là Mạc Liễm Sâm cũng biết nhẫn nại, đường đến Tướng phủ đều quy củ. Dịch Cẩn Ninh hơi buồn bực, trở nên an tĩnh như vậy tự nhiên nàng thấy quen. Thói quen này quả nhiên là thứ đáng sợ!

      nghĩ gì vậy?” Dịch Cẩn Ninh nằm giường nệm êm, gối đầu chân Mạc Liễm Sâm, nhìn đôi mắt hoa đào xinh đẹp của , hỏi.

      Mạc Liễm Sâm phục hồi lại tinh thần trong suy nghĩ xa xăm, cười lưu manh: “Ta nghĩ chừng nào nàng có thể cùng ta động phòng!”

      “Phụt!” Trong miệng Dịch Cẩn Ninh xâu hồ lô đường bị lời của làm sặc, phun ra bay trúng mặt Mạc Liễm Sâm.

      “Ninh Ninh, Ninh Ninh….” Mạc Liễm Sâm tiếp tục làm nũng với nàng: “Ninh Ninh có được hay ?”

      Dịch Cẩn Ninh nhìn hơi hồng hống, chỗ bị mình phun kẹo hồ lô, duỗi ngón tay ra lắc lắc: “ được, tại cơn giận của thiếp chưa tan, cho nên thể cho chàng được lợi!”

      Nét mặt Mạc Liễm Sâm đau khổ, bỗng nhiên ôm Dịch Cẩn Ninh nằm đùi mình lên, khiến nàng đối mặt với mình cười nham nhở: “Nếu nàng cho ta… Lúc này ta liền ăn nàng!”

      xong tay cũng nghe lời trượt khuôn mặt nàng, đôi mắt hoa đào đong đầy nhu tình mật ý. Hô hấp đột nhiên dồn dập, giọng tràn đầy dụ dỗ từ tính, cúi đầu : “Ninh Nhinh, được , ta…. Bây giờ ta muốn!”

      chờ Dịch Cẩn Ninh kịp phản ứng, đè nàng dưới người mình, nhiệt tình cắn, mềm mềm, rất thơm rất ngọt, nhấm nháp cả đời đều đủ.

      Dịch Cẩn Ninh từ từ nhắm mắt, lửa nóng trong người hừng hực, ngoài miệng nàng cho Mạc Liễm Sâm làm gì gì đó nhưng ra cũng phản đối làm cái gì. Nếu muốn tới vậy … thuận theo tự nhiên thôi.

      Hai người nồng tình mật ý, xe ngặ “đơn sơ” có hiệu quả cách cực tốt trình diễn đông cung đồ. Đột nhiên xe ngựa rung lên, hai người liều chết triền miên cắn miệng nhau cái, Dịch Cẩn Ninh đau đến nước mắt chảy ròng.

      “Ninh Ninh, nàng làm sao rồi?”

      Trông Dịch Cẩn Ninh che miệng cúi đầu, Mạc Liễm Sâm lo lắng gọi nàng hai tiếng, Dịch Cẩn Ninh vừa ngẩng đầu lên lại xém đụng vào cằm .

      “À…Ninh Ninh, môi nàng…”

      nhìn biết, vừa nhìn giật mình, môi Dịch Cẩn Ninh bị mình cắn vết .

      “Môi thiếp làm sao?”

      Mạc Liễm Sâm chỉ vào đôi môi của Dịch Cẩn Ninh bị mình cắn, cố nín cười đưa cho nàng chiếc gương.

      “Hả, giỏi lắm Mạc Liễm Sâm chàng lại dám cắn thiếp, thiếp cũng muốn cắn lại!” Dịch Cẩn Ninh kéo tay áo , cố chấp kéo cổ áo , muốn cắn môi .

      Hừ, muốn xấu mặt, mọi người cùng xấu mặt! Nàng cũng phải đồ ngốc, ánh mắt hả hê đắc ý vừa rồi của Mạc Liễm Sâm nàng há có thể biết? Nàng chỉ muốn trở lại nhà mẹ đẻ bị chê cười thôi, nếu bị mọi người nhìn thấy môi nàng bị xước, biết hiểu lầm như thế nào!

      Hai người đều đắm chìm trong vui sướng của riêng mình, bỗng nhiên A Trúc mở cửa xe: “chủ tử, đến rồi!”

      ràng là phá hư bầu khí! Trong lòng Mạc Liễm Sâm mắng tiếng, nhảy xuống xe trước rồi ôm Dịch Cẩn Ninh xuống xe. Tất cả mọi người chờ ngoài Tướng phủ đều trợn mắt há mồm, chuyện này…. Chuyện này bọn họ nhìn lầm sao, Thanh Vương lại ôm Ninh Nhi xuống xe?

      Mạc Liễm Sâm cũng ý thức được bản thân quá sức, lại khôi phục biểu cảm ngu dại trước kia: “Ninh Ninh, ta ôm nàng cái, nàng cũng phải ôm ta cái!”

      Sau khi ôm Dịch Cẩn Ninh xuống xe, ánh mắt nhìn về phía Dịch Cẩn Ninh nhưng tiêu cự trong mắt lại nhìn về phía Dịch Trường Hoa sau lưng Dịch Cẩn Ninh.

      Dịch Trường Hoa đứng xa xa sau lưng Dịch Cẩn Ninh cũng nhìn về phía màn “phu thê tình thâm” này, ông hắng giọng cái: “Khụ khụ, Ninh Ninh trở về rồi, sao muộn vậy? Hôm qua con muốn cùng tỷ tỷ con lại mặt, sao lại thất hứa thế? Làm hại bà nội con đợi lâu, cũng biết nhắn lại tiếng!”

      “Phụ thân, con quên cho người tiếng, hôm qua con bị Dao phi kéo thưởng thức thi từ, nhất thời qua đầu liền…..”

      Dịch Cẩn Ninh kéo Vương Gia Mạc Liễm Sâm ngốc mù đến trước mặt Dịch Trường Hoa: “Phụ thân, đây là Thanh Vương, phu quân của con!”

      Nàng muốn xem xem vị phụ thân vô tình này sau khi nhìn thấy Mạc Liễm Sâm có phản ứng gì, rốt cuộc là vô tình hay thờ ơ, nàng rất muốn biết .

      “Còn ra thể thống gì nữa!” Dịch Trường Hoa phất tay áo: “Ra cửa cũng chú ý hình tượng chút, bị xước xát như vậy con cũng bôi thuốc cao che ?”

      Quả nhiên Dịch Trường Hoa híp mắt cái, ông nghiêm túc quan sát Mạc Liễm Sâm mấy lần rồi nhìn nữa. là có mắt nhìn được Vương Gia giả mù, có mắt nhìn được Vương Gia giả ngốc! Nhưng câu chú ý hình tượng” của ông cũng khiến Dịch Cẩn Ninh thẹn đỏ mặt, đều do Mạc Liễm Sâm, khi cắn nàng làm cái gì biết nữa!
      Last edited: 9/12/15
      tart_trung thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 3: Ngày lại mặt (4)


      Thôi, dẫu sao nàng cũng chẳng trông chờ gì vị phụ thân này đối tốt với vị hôn phu của nàng, Lúc trước Thái hậu muốn giữ nàng lại Dịch Trường Hoa lập tức tỏ thái độ, nếu phải Hoàng thượng tứ hôn chừng nàng cũng gả cho Thanh Vương.


      Lúc tiến vào cổng chính, Mạc Liễm Sâm kéo tay Dịch Cẩn Ninh nhưng vẫn vị vấp ngã.


      Hắc ngồi dưới đất khóc tỉ tê: “Ninh Ninh, đau, phù phù!”


      Đáy mắt Dịch Trường Hoa bốc hoả, đây chính là con rể thứ hai của ông, con rể tốt thứ hai của ông? Đến đứa con nít mười tuổi còn biết nhiều hơn , thấy cha vợ kêu tiếng thôi, lại còn khóc! Đúng là làm mất hết cả khuôn mặt già nua của Thừa tướng Dịch Trường Hoa ông.


      Ông phất tay vào cổng chính, để ý Mạc Liễm Sâm khóc đến thương tâm nữa. Dịch Cẩn Ninh bất đắc dĩ cười, giọng : “Đừng làm rộn, vất vả lắm mới về chuyến!”


      Mạc Liễm Sâm quả thực thu lại nước mắt nhưng vẫn ngăn Dịch Cẩn Ninh, mím môi : “Nàng phù phù cho ta trước, nàng phù phù ta lập tức nín khóc!”


      “Được, thiếp phù phù cho chàng!” Dịch Cẩn Ninh cầm tay thổi, thổi đến Mạc Liễm Sâm nở mặt nở mày. Ninh Ninh ở giữa và Trường Hoa, quả nhiên vẫn là mình quan trọng.


      Chuyện này… Đây là chuyện gì hả? Người làm nhìn đều thẹn thùng, vội che mặt vào trong. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!


      Vào phòng khách, Dịch lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ toạ đợi cháu và cháu rể kình trà. Từ sau khi Dịch Văn Tueyẻn chết, thân thể bà luôn khoẻ, Dịch Cẩn Hồng lại rời cho bà đả kích quá lớn, alji chết thêm đứa cháu, sao bà có thể khó chịu?


      Bà mở to đôi mắt già nua đục ngầu, hai tay đặt quải trượng đầu rồng: “Ninh Nhi về rồi, mau tới để bà nội nhìn cháu và hôn phu của cháu!”


      Dịch Cẩn Ninh kéo tay Mạc Liễm Sâm, cùng quỳ đất, Mạc Liễm Sâm vờ học dáng vẻ Dịch Cẩn Ninh kính trà cho Dịch lão phu nhân: “Bà nội, uống trà!”


      “Ngoan!” Dịch lão phu nhân già rồi, con cháu vòng quanh đầu gối chính là thoả mãn lớn nhất của bà.


      Hôm qua An Nhi trở về, hôm nay là Ninh Nhi trở về, hai tỷ muội đều trở về đầy đủ, tâm tình bà rất tốt, thưởng cho Mạc Liễm Sâ hòng bao rất to.


      “Đúng rồi, Ninh Nhi, hôm nay tỷ tỷ con vẫn còn ở Tướng phủ, hai tỷ muội các con nên họp mặt gặp nhau, chừng sau này bà cháu ta còn cơ hội tụ hpjp chỗ nữa.”


      Tay lão phu nhân run run nhàng cuốt ve đầu Dịch Cẩn Ninh. Bà có cảm giác, chẳng bao lâu nữa… nạn lớn của mình buông xuống.


      Dịch Cẩn Ninh biết tâm tình lão phu nhân kích động, người già thường nhớ nhung khoảng thời gin người nhà ở cùng chỗ. Tuổi tác bà nội cũng , bà cảm thán là chuyện thường tình. Chỉ là cùng tụ tập với Dịch Cẩn An coi như xong , nàng thích tỷ tỷ song sinh giả mạo này.


      Nàng híp mắt, gần đây biết Dịch Cẩn An làm thế nào chống đỡ được. Nghe nàng ta đx tìm được thuốc giải của thị tâm hoàn, … nàng ta là tìm được cách giải thị tâm hoàng.


      Chẳng lẽ… Chợt nàng giật mình, chẳng lẽ Dịch Cẩn An dùng máu tươi của ai đó làm thuốc dẫn!


      Đợi đến khi MẠc Liễm Sâm kính trà Dịch Trường Hoa, người nhà cùng ngồi chỗ ăn cơm. Mạc Liễm Sâm dính bên cạnh Dịch Cẩn Ninh, liên tục kêu Ninh Ninh đút cơm cho .


      Gương mặt già nua của Dịch Trường Hoa xị ra, tác phòng của vợ chồng Dịch Cẩn An và Quân vương Mạc Dật Hiênkhiến ông càng nhìn càng vừa mắt. Tuy trước mặt ông hai người cũng gắp đồ ăn cho nhau, thỉnh thoảng lời ân ái nhưng quá lố như vợ chồng Mạc Liễm Sâm.


      “Ninh Ninh, ta muốn ăn cái kia!” Mạc Liễm Sâm chỉ vào món ăn xa nhất bàn cơm ồn ào. (Mo phặc, mù còn chỉ đc à, bó tay bà tác giả :))

      chỉ tuỳ tiện chỉ cái, ấy thế mà vừa khéo ngay trước mặt Dịch Trường Hoa.

      Món ăn này là dế nhũi hầm cách thủy, tên tục là vương bát hầm cách thủy, cách Dịch Trường Hoa gần nhất. Tay Dịch Cẩn Ninh đủ dài, nàng nhìn đám nha hoàn đứng ở sau chia thức ăn cho họ: “Vương Gia muốn ăn món vương bát này, các ngươi nghe thấy à?”

      “Ờ vương bát, ta muốn ăn vương bát!” Dè đâu Mạc Liễm Sâm kêu xong lại kéo cánh tay vươn ra của nàng, trong đôi mắt thanh thuần có tiêu cự tràn đầy ranh mãnh: “Ta cần nàng gắp đồ ăn!”

      “Tiểu thư, hay là để em làm !” Tiểu Đào nhu thuận đứng ra: “Người khác gắp đồ ăn Vương Gia lại thích!”

      Nhưng Mạc Liễm Sâm vẫn lắc đầu, chỉ vào món ăn : “Ta muốn nhạc phụ đại nhân gắp đồ ăn!”

      Rầm!

      Gương mặt già nua nhất thời bị thiêu đốt, ông cố nén tức giận, gắp đồ ăn cho Mạc Liễm Sâm, nha hoàn đưa lại đặt vào trong chén . Bấy giờ Mạc Liễm Sâm mới vui mừng hỉ hả nuốt vào còn ngừng : “Vương bát gắp đồ ăn, ăn ngon!”

      “Ngươi!”

      Rốt cuộc ông kìm được lửa giận nữa, đứng dậy vỗ bàn: “Hay cho kẻ ngu như ngươi, đừng tưởng rằng mình là Thanh Vương giỏi lắm, ở đây ta là cha ngươi!”

      Hành vi quá đáng của Thanh Vương quả khiến người ta thể nhấn nhịn được nữa, bọn hạ nhân đều bị tiếng gầm giận dữ của Dịch Trường Hoa làm cho phát hoảng, đều cúi đầu dám mở miệng, chuyện của chủ tử ít dây vào mới tốt.

      Quận Vương cười : “Nhạc phụ đừng nóng giận, Thanh Vương là đứa trẻ, ngài đừng bận tâm, cũng đừng để ý tới là được!”

      “Đúng vậy, phụ thân, Ninh Nhi là số khổ, gả cho tên đần độn cái gì cũng hiểu!” Dịch Cẩn An thở dài hơi, an ủi phụ thân của mình: “Người ấy, cũng đừng quản nữa!”

      Quận Vương nhìn chằm chằm vết xước môi Dịch Cẩn Ninh: “Ninh Nhi muội muội đúng là đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, tốt xấu gì tủ tủ muội cũng gả cho bổn vương, sau này có gì khó khăn cứ tìm bổn vương, bổn vương tất bạc đãi muội!”

      Dịch Cẩn An nghe xong nhìu mi, dùng khuỷu tay huých phu quân mình cái: “ cái gì mà giúp hay giúp, người nhà cả, có chuyện khó khăn gì còn phải cùng nhau giải quyết ư?”

      Mạc Dật Hiên đây là ám chỉ thích nàng sao? thể tuyệt thể!

      Dẫu trước khi Mạc Dật Hiên lập gia thất trước muốn thu Dịch Cẩn Ninh làm thiếp, nàng ta vốn đồng ý, nhưng hễ nghĩ tới đến lúc đó Dịch Cẩn Ninh thấp hơn mình bậc tâm trạng nàng ta lại tốt lên ít. Bây giờ lại khen ngược, Dịch Cẩn Ninh được hoàng thượng ban hôn, thành chị em bạn dâu với nàng ta, thế đạo xoay chuyển đúng mau!

      tại hết thảy Tướng phủ đều biết Dịch Trường Hoa thích Mạc Liễm Sâm, có vài người cho rằng ông thiên vị Quận Vương rất là nên, lại có vài người cho rằng Mạc Liễm Sâm là kẻ ngu, lại mù, có thể lấy được Dịch Cẩn Ninh là phúc phận của .

      Nếu phải Hoàng hậu tứ hôn (???? Chỗ này mình ktra kỹ lắm, đúng là hoàng hậu nhưng trong truyện là hoàng thượng tứ hôn mà nhỉ @@), như Dịch Cẩn Ninh, người đến cửa cầu hôn nhiều đến đếm xuể. Dịch Trường Hoa thở dài, lúc trước sớm định hôn của Ninh Nhi mới đúng. Ông càng nghĩ càng hối hận, nhưng bây giờ chúng đều gả cho người hết rồi, hối hận còn kịp sao?

      Đêm đến, Dịch Cẩn Ninh ngồi lắc lư xích đu trong Trúc Uyển, đây là việc phải làm cho mỗi ngày sau khi ăn xong của nàng, Mạc Liễm Sâm phụ trách đẩy nàng. Tiểu Đào và Nô Nhi ung dung ít. tại băng gạc tay Nô Nhi hoàn toàn lấy xuống, miệng vết thương khép lại rất khá, Dịch Cẩn Ninh kinh ngạc năng lực khôi phục của nàng.

      A Trúc trước sau như đứng tàng cây, hôm nay Tiểu Đào và Nô Nhi đều tranh thủ thời gian ngoan ngoãn luyện công. Vốn Dịch Cẩn Ninh cũng muốn học nhưng Mạc Liễm Sâm cho, luyện trong phòng cũng thế. Bây giờ nàng có thể chậm rãi khống chế chân khí trong cơ thể, đâu đàu cũng tái phát nữa, người gặp việc vui tinh thần cũng dễ chịu. Hôm nay tâm trạng nàng vô cùng tốt, tự giác ngâm lên khúc ca.

      Mạc Liễm Sâm nhướn máy, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đong đầy dịu dàng.

      Tự nhiên từ trời đêm yên tĩnh truyền đến tín hiệu. Mạc Liễm Sâm cau mày, với Dịch Cẩn Ninh: “Xảy ra chuyện rồi, ta phải ra ngoài lát, ngoan ngoãn chờ ta trở lại!”

      Lại muốn ra ngoài? Dịch Cẩn Ninh rất tò mò rốt cuộc Mạc Liễm Sâm có bí mật gì, nàng quyết định chờ trở về hỏi kỹ càng cho .

      Mạc Liễm Sâm vừa bao lâu Dịch Cẩn Ninh nghe thấy tiếng kêu cứu mạng, sau đó lại khôi phục yên tĩnh.

      “A Trúc, ngươi có nghe thấy gì ?” Dịch Cẩn Ninh ngẩng đầu hỏi.

      A Trúc nín thở nghiêng tai yên lặng nghe: “Nghe thấy, là tiếng kêu cứu mạng. Là , hình như từ viện cũ bên kia truyền đến!”

      Hỏng bét, chẳng lẽ lại có người giở trò quỷ?


      - Hết chương 3-
      Last edited: 9/12/15
      tart_trung thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 4: Nàng ta hút máu (1)


      “Chủ tử, chúng ta có cần xem thử ?” A Trúc cảm thấy việc này rất kỳ lạ, trong Tướng phủ lại có thể nghe được thanh đáng sợ nh thế.


      Tiểu Đào và Nô Nhi nghi ngờ: “Sao chúng em nghe thấy?”


      Dịch Cẩn Ninh có thể nghe được là bởi Mạc Liễm Sâm dùng nội lực đả thông hai mạch nhâm đốc, để chân khí trong cơ thể nàng có thể thông suốt, bị ngăn trở, khiến nàng bị chân khí tán loạn làm khổ.


      Nhưng cho Dịch Cẩn Ninh biết, giúp nàng đả thông hai mạch nhâm đốc cần tiêu hao phần lớn nội lực, hai ngày này là thời điểm thân thể Mạc Liễm Sâm suy yếu nhất.


      A Trúc cũng biết tình, sau khi nhận được tín hiệu Sát Minh truyền đến, Mạc Liễm Sâm do dự lát quyết định đánh cược lần, kéo thân thể suy yếu đến tổng đàn.


      “Ừ, ta và A Trúc đều nghe thấy, chứng tỏ nội công của các ngươi vẫn còn kém, luyện tập cho tốt !” Dịch Cẩn Ninh dùng ánh mắt các ngươi lười biếng lườm các nàng, Nô Nhi và Tiểu Đào vội vàng đề khí luyện tập


      Dịch Cẩn Ninh khép hờ mắt suy nghĩ, rốt cuộc ở viện cũ xảy ra chuyện gì!


      , chúng ta xem xem!” Sau khi hạ quyết tâm, Dịch Cẩn Ninh nhảy xuống khỏi xích đu.


      Dọc theo đường tối mịt đến viện cũ, nơi đó hoang phế lâu, người ở nhưng cứ cách mười ngày nửa tháng Dịch Trường Hoa sai người đến quét dọn lần, cũng biết ông muốn giữ lại viện cũ này để làm gì.


      Bởi nơi này có cái giếng bỏ hoang, trong Tướng phủ rất nhiều nha hoàn bà tử làm việc sai trái đều bị ném vào trong cái giếng kia. Nghe nửa đêm có oan hồn vô tội bò ra khỏi giếng, khóc nức nở đòi mạng.


      Dịch Cẩn Ninh tin lý do thoái thác đó, nếu thực có oan hồn lấy mạng ai trong Tướng phủ có thể còn sống đến bây giờ.


      Cắt bỏ bụi cỏ dại sinh trưởng trong viện, ngoại trừ con đường mòn đến miệng giếng được thông ít những nơi khác gần như bị cỏ dại cao cao bao phủ. Dịch Cẩn Ninh kinh ngạc, phải lâu đều có người đến quét dọn à, bao lâu viện này được dọn dẹp rồi?


      “Cứu mạng, cứu ta…”


      Đến gần viện cũ, tiếng kêu cứu mạng như có như này lớn hơn chút, Dịch Cẩn Ninh nghe thấy ràng, là giọng của tiểu nương.


      Cọt kẹt tiếng, hai cánh cửa phủ đầy bụi bậm bị đẩy ra, cánh cửa đổ xuống mặt đất, rầm tiếng cuốn lên bụi mù dày đặc.


      “A Trúc, ngươi nghe thấy ?”


      Dịch Cẩn Ninh khom lưng, khẽ khàng theo phía sau A Trúc.


      “Vâng!”


      A Trúc đáp tiếng đơn giản, sau đó chuyên tâm chú ý động tĩnh chung quanh.


      “Meo…”


      tiếng mèo kêu lướt qua bên tai, sau đó là bóng đen vụt qua.


      “Chủ tử cẩn thận!”

      A Trúc phản ứng nhanh nhạy, kéo tay Dịch Cẩn Ninh lăn vòng về phía sau, thuận đà lăn đến cạnh bàn phủ đầy tro bụi. Lưng đập vào chiếc bàn, bàn là bình hoa có sẵn nhìn ra hình dáng rơi xuống, đập mặt đất, vỡ nát.

      Dịch Cẩn Ninh phòng bị bị A Trúc kéo , lhưng cọ mặt đất bỗng chốc nóng bừng, đau đớn nhưng nàng rên lấy tiếng.

      Nàng nhếch môi cười: “ sao, chỉ là con mèo thôi!”

      “Cứu mạng…”

      Tiếng kêu này ngày càng có sức, như sắp tắt thở, đến Dịch Cẩn Ninh có thể cảm nhận được nỗi đau đớn và bất đắc dĩ, ra sức giãy dụa có kết quả của nàng.

      Trong phòng tối om, A Trúc lây hỏa chiết tử (hộp quẹt) ra đốt, chiếu sáng khuôn mặt nhắn dính đầy bụi của Dịch Cẩn Ninh. giơ hỏa chiết tử ra xung quanh, nhìn lướt qua phát chiếc bàn dài phủ đầy bụi có hai ngọn nến. vừa giơ hỏa chiết tử, tay kéo Dịch Cẩn Ninh tới, đốt hai ngọn nến lên, bỗng chốc trong phòng sáng hẳn.

      “A!”

      Bất thình lình, Dịch Cẩn Ninh kinh hô tiếng, A Trúc nhanh chóng xoay người lại.

      “Chủ tử, có chuyện gì vậy?”

      “Nàng…. cổ nàng… Có lỗ máu!”

      Dịch Cẩn Ninh chỉ vào đứa bé ở góc hôn mê bất tỉnh, hoảng sợ nhìn cổ nàng. Nàng cười cười, gần đây nàng bị Mạc Liễm Sâm nuông chiều nên ngày càng nhát gan rồi. Vì thế nàng cố gắng bạo gan tới, xoay thân thể bị nghiêng qua bên của tiểu nương qua, bỗng nhiên trợn to mắt, A Trúc ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc.

      “Uyển Nhi!”

      Sao Uyển Nhi có thể ở chỗ này? Nàng ôm Uyển Nhi, thử thăm dò hơi thở của nàng, vẫn còn hơi thở. Nàng vỗ vỗ gương mặt Uyển Nhi: “Uyển Nhi muội làm sao vậy, ai cắn muội?”

      Ở đây có ai cả, khắp viện đều là tro bụi, cỏ dại mọc lan tràn thoạt nhìn như oan hồn tác oai tác quái!

      “A Trúc, ngươi có nghe thấy tiếng vang có người rời ?”

      “Chủ tử, tại nàng ấy rất yếu, nhanh dẫn nàng về tiền viện tìm lão gia.” A Trúc cũng vươn tay thăm dò cổ Uyển Nhi, bình tĩnh : “Thuộc hạ thấy có người làm trò quỷ, chẳng phải quỷ quái gì cả!”

      “Rời khỏi nơi này trước rồi .”

      Dịch Cẩn Ninh bảo A Trúc ôm Uyển Nhi, hai người vội vàng rời khỏi viện cũ, trở về dọc theo con đường lúc đến. Lúc ngang qua miệng giếng bị bỏ hoang nàng phát miệng giếng có vết tích màu đỏ. Nàng nghĩ nhiều, trong lòng nhớ kỹ rồi cũng A Trúc rời khỏi nơi này.

      Trở lại tiền viện, trước mắt sáng sủa hơn nhiều. Dịch Cẩn Ninh ôm Uyển Nhi qua, sai Nô Nhi gọi Dịch Trường Hoa đến, dặn dò Tiểu Đào và những người khác múc nước, lấy thuốc, mời đại phu. Mọi người bận việc hẳn lên.

      Dịch Trường Hoa nhanh chóng chạy đến, Dịch Cẩn An và Mạc Dật Hiên cũng tới, đến Dịch lão phu nhân cũng bị làm tỉnh.

      “Rốt cuộc sao lại thế này, tại sao Uyển Nhi lại ở trong viện cũ?”

      Dịch Trường Hoa nhìn sắc mặt tái nhợt của Dịch Cẩn Uyển, lạnh giọng chất vấn đám hạ nhân hầu hạ nàng, chỉ thấy người người cúi đầu chuyện.

      “Phụ thân, bây giờ người hỏi bọn họ cũng vô dụng thôi, có thể Uyển Nhi bị người khác có ác ý ép tới đó, bọn hạ nhân đều ngủ sao có thể chú ý được?”

      Dịch Cẩn Ninh giúp Uyển Nhi rửa sạch miệng vết thương, sai người bôi thuốc cho nàng rồi lạnh lùng mấy câu với Dịch Trường Hoa, nhất thời trong lòng Dịch Trường Hoa có mùi vị gì. Uyển Nhi là con ông, ông sốt ruột hỏi hạ nhân lại bị Ninh Nhi quát to, đến tột cùng người làm phụ thân như ông có bao nhiêu thất bại đây?

      “Uyển Nhi, ôi cháu của ta! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ?” Lúc hạ nhân băng bó vết thương, Dịch lão phu nhân thấy có dấu răng bị cắn lập tức kinh hãi, tay cầm quải trượng, vẻ mặt giận dữ.

      “Bà nội, xảy ra chuyện gì phải hỏi phụ thân kìa, rốt cuộc ông ấy luôn giữ lại cái viện hoang phế kia là muốn làm cái gì? Vì sao dùng lửa đốt trận, mở ra lần nữa, muốn vất bỏ nó mà còn sai người đến quét dọn?”

      Lời hàm ý của Dịch Cẩn Ninh làm Dịch lão phu nhân khó hiểu, viện cũ này vốn được mở ra lần nữa nhưng bị bà ngăn lại, sư thái Tuyệt Hải chùa Phổ Minh được động đến viện hoang phế này bà mới luôn chạm vào. Nhưng bà lại biết chuyện Dịch Trường Hoa luôn thầm sai người quét dọn viện hoang này, giờ Dịch Cẩn Ninh nhắc đến bà cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

      “Hoa Nhi, sao con lại sai người quét dọn viện đó?”

      “Mẫu thân, con…con….” Bản thân Dịch Trường Hoa cũng thể giải thích, ông xoa đầu, con con nửa ngày cũng con ra được nguyên cớ vì sao. Dịch lão phu nhân nghe mà bùng lên cơn giận dữ, quăng quải trượng đánh lên người ông.

      “Nhất định là ngươi giấu người trong viện hoang đúng ? Ta đánh chết ngươi cái đồ rước họa, có chuyện gì ngươi làm ra quỷ quái này nọ dọa người làm chi?”

      Nét mặt Dịch Trường Hoa uất ức, ông giấu người có được hay . Trong viện hoang… có người, nhưng người đó là Hoàng Thượng giao cho giấu ở đó, nếu phải hôm nay Uyển Nhi bị phát ở đó ông cũng nghĩ ra trong viện hoang còn có người nữa. Đây là chuyện qua bao lâu chứ, lâu ông để ý tới, chừng người đó còn chết lâu rồi!

      “Còn xem rốt cuộc sao lại thế nào, nhìn ngươi gây họa xem!”

      Dịch lão phu nhân vung quải trượng, xem ra nếu Dịch Trường Hoa đánh tiếp. Dịch Trường Hoa có nuôi nữ nhân ở trong viện hoang hay bà cũng thể chính xác, con trai của bà bà hiểu , lẽ ra nuôi nữ nhân ở chỗ như vậy, chừng là thế. Bà thở phào nhõm, chờ con trai trả lời.

      Dịch Trường Hoa xoa trán: “Mẫu thân, người oan uổng cho con trai, đó là chuyện mười năm trước rồi. Ngày ấy tự nhiên Hoàng thượng tới tìm con, đưa theo nữ nhân đến, khi nữ nhân ấy đến điên loạn rồi, con cũng biết bây giờ nàng ta còn ở trong cái viện đó nữa hay !”

      Điên rồi! Dịch Cẩn Ninh nghe thấy đó là bà điên, trong lòng rục rịch, hẳn là Huyên phi tối hôm ấy đến điện Thừa Ân đấy chứ?

      Dịch Cẩn An và Quận Vương Mạc Dật Hiên nhướn máy, Dịch Cẩn An càng là nhíu mày buồn bực thành lời. Tối này nàng ta thừa dịp nhà xí nhanh chóng lén lút ra ngoài lấy máu, vừa hay thấy Uyển Nhi qua viện hoang mới kéo nàng vào căn phòng cũ đầy bụi, ngờ lại bị Dịch Cẩn Ninh phát . Nàng ta nhanh chóng cắn Dịch Cẩn Uyển cái rồi vất đó, từ cửa sau lặng lẽ trở lại Cúc Uyển của mình.

      Từ sau khi biết được lấy máu người thân có thể chế thành thuốc viên giảm bớt đau đớn thích tâm hoàn mang đến, nàng ta thầm sai Lý ma ma lấy máu Dịch Cẩn Uyển mấy lần, nàng ta dám lấy máu của Dịch Trường Hoa, dù sao cũng là cha ruột của nàng ta. Nhưng máu Uyển Nhi chế thành thuốc viên vừa vặn dùng hết tại ngày lại mặt nên nàng ta mới nóng lòng lấy mẫu máu để chuẩn bị cho giờ Tý đêm nay. Uyển Nhi tuổi phản kháng được sau khi bị đánh ngất xỉu nàng ta muốn tranh thủ hút nhiều máu chút, ngờ bị A Trúc và Dịch Cẩn An cản trở, vô duyên vô cớ mất cơ hội tốt lần này.

      Nàng ta híp mắt, nhìn phu quân cũng cau mày bên cạnh. Mạc Dật Hiên cảm thấy kỳ quái, vì sao Hoàng thượng lại sai Dịch Trường Hoa giấu nữ nhân . Xem ra việc Hoàng thượng thầm làm là nhiều lắm, rất nhiều chuyện đến nổi Dao phi biết mà Dịch Trường Hoa lại có thể biết.
      Last edited: 11/12/15
      tart_trung thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 4: Nàng ta hút máu (2)


      Xem ra Dịch Trường Hoa này cũng dễ đối phó, hoá ra là người có quan hệ mật thiết với Hoàng thượng, trước kia thung lũng tên Thừa tướng này, người này nhìn có vẻ con buôn nhưng thực ra nội liễm, thâm trầm, cáo già, so được với đám đại thần thiếu kiên nhẫn trong triều, nhưng ngược lại là đại trượng phu co được giãn được, lại đành phải ngủ đông nhiều năm như vậy.


      Người trong phòng tự có đăm chiêu của riêng mình, trầm mặc lời nào, sau khi đại phu chẩn mạch xác định có việc gì mới rời . Cách bao lâu, Dịch Cẩn Uyển tỉnh lại, nàng nhìn người phòng nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt khó hiểu.


      “Bà nội, phụ thân, các vị tỷ tỷ, tỷ phu, vì sao mọi người lại ở đây?”


      Dịch Cẩn Uyển cũng lắm mình bị làm sao, nàng chỉ nhớ mình ra ngoài tiểu đêm, bị người đánh phía sau cái rồi hôn mê, sau lại người cắn cổ nàng làm nàng bị đau mà tỉnh. Nàng nhớ hình như mình kêu mấy tiếng cứu mạng rồi lại hôn mê bất tỉnh, lại sau đó nữa nàng biết xảy ra chuyện gì.


      Dịch Trường Hoa kinh ngạc : “Uyển Nhi, thậm chí bản thân xảy ra chuyện gì cũng hiểu sao? Cổ của con là bị làm sao!”


      Ông lo lắng đó là bị bà điên cắn, sợ Uyển Nhi bị cắn đau cũng điên luôn, nên ông mới muốn hỏi cho ràng. Nữ nhân điên cắn người đều cần lý do, chỉ là phải nữn nhân điên kia sớm còn ở đây sao, hôm nay trở về rồi?


      “Con… Con chỉ nhớ cõ người đánh con từ sau lưng, sau khi con tỉnh lại phát có người cắn cổ mình, sau đó… Sau đó con cũng biết như nào!”


      Dịch Cẩn Uyển ôm chặt mặt, đánh đầu mình, cái gì nàng cũng nghĩ ra. Nàng chỉ biết mình bị cắn, mà rốt cuộc ai cắn nàng sao nàng ràng được.Trời tối, nàng lại là vừa tỉnh ngủ, nào biết trong viện mình lại có người nhảy ra sau lưng chứ!


      Vẻ mặt lão phu nhân thân thiết, bà vuốt tóc Dịch Cẩn Uyển từ ái : “ biết đừng suy nghĩ, đừng nữa, nghỉ ngơi cho tốt!”


      Dịch Trường Hoa mang theo nghi ngờ đỡ Dịch lão phu nhân ra ngoài, Dịch Cẩn An liếc Dịch Cẩn Ninh cái, thấy nàng để ý đến mình cũng kéo Mạc Dật Hiên trở lại viện mình. Đêm khuya nàng ta cũng mệt mỏi. Hôm nay hút được có chút máu, giờ tý có thể chịu đựng được.


      “Uyển Nhi, đừng gạt nhị tỷ tỷ, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì?”


      Mọi người đều hết, Dịch Cẩn Ninh ngồi mép giường, nghiêm túc đánh giá Dịch Cẩn Uyển. Nàng nhìn ra vừa rồi Dịch Cẩn Uyển dối.


      Bỗng nhiên Dịch Cẩn Uyển hoảng sợ ôm lấy Dịch Cẩn Ninh: “Nhị tỷ tỷ, vừa rồi… Vừa rồi người kia cắn cổ muội hình như là… là… là đại tỷ tỷ, tuy muội nhìn thấy nàng nhưng muội ngửi thấy mùi người nàng, nhà chúng ta chỉ có mình nàng thích hương hoa nhài, nhất định là nàng, nhất định là…”


      Ầm! Dịch Cẩn An! Hoá ra là nàng ta?


      Cả đầu Dịch Cẩn Ninh đều là hình ảnh Dịch Cẩn An hút máu người khác, nàng híp mắt, theo như lời biết cách giải thích tâm hoàn của Dịch Cẩn An lại là hút máu người thân, nàng ta dám làm?


      Dịch Cẩn Uyển thấy trong mắt Dịch Cẩn Ninh phát ra ánh sáng tàn nhẫn, nàng run rẩy: “Nhị tỷ tỷ, chừng còn có người khác cũng dùng hương hoa nhài…”


      “Chính nàng ta!” Dịch Cẩn Ninh bật thốt. Chết tiệt, nàng ta dám làm hại Uyển Nhi, Uyển Nhi còn như vậy. Nếu Dịch Cẩn An muốn hút máu Uyển Nhi trường kỳ, vậy mạng Uyển Nhi còn giữ được sao?



      được, nàng phải nghĩ cách ngăn lại hành vi này của nàng ta.

      Dịch Cẩn Uyển bị tiếng rống bất ngờ của nàng doạ sợ, khuôn mặt nắhn trắng bệch của nàng càng có huyết sắc, đại tỷ tỷ và nhị tỷ tỷ giống nhau, đều khiến người khác sợ hãi, nàng tự chủ buông lấy cánh tay ôm Dịch Cẩn Ninh.

      Nhận thấy Dịch Cẩn Uyển đề phòng mình, Dịch Cẩn Ninh cười, vuốt tóc Uyển Nhi: “Uyển Nhi ngoan, nhị tỷ tỷ tuyệt hại muội, tỷ cam đoan với muội!”

      Nàng giơ cánh tay phải lên thề chứng minh bản thân làm gì Dịch Cẩn Uyển. Nàng phải người vô tình, nhưng sau khi đối mặt với Dịch Cẩn An làm ra loại chuyện như vậy lại có cách nào tỉnh táo.

      Dịch Cẩn An tuyệt đối thể sống, nếu nàng ta sống, Uyển Nhi ắt phải chết!

      đợi bao lâu, Dịch Cẩn An dặn Tiểu Đào và Nô Nhi đưa Uyển Nhi trở về viện mình, nàng đứng cạnh A Trúc ôm kiếm lời: “Ngươi xem, có phải ta để nàng ta sống quá lâu hay ?”

      A Trúc vẫn chuyện, thảy kiếm qua tay trái, dùng tay phải tự rót cho mình chén trà.

      “Vâng!”

      Dịch Cẩn An muốn làm hại Dịch Trường Hoa, vậy Uyển Nhi chính là đối tượng tốt để tấn công, đêm nay Uyển Nhi được mình và A Trúc cứu. Nhưng sau này sao, nàng lại mặt chỉ ở vài ngày thôi, nước xa cứu được lửa gần, ví như Dịch Cẩn An muốn trở về lấy mạng Uyển Nhi, vậy nàng còn cách ngăn cản nào khác.

      “Giết nàng ta !”

      Trong mắt Dịch Cẩn Ninh chợt lóe lên ánh sáng lạnh, lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Đôi đồng tử mỹ lệ tựa phượng hoàng giương cánh vẫn liễm liễm (liễm là nước mênh mông, sóng dồn dập) sinh quang, quả là mê người.

      “Đúng rồi, sao mỗi lần A Sâm nhận được tín hiệu đều ra ngoài, lần này chàng có thể có nguy hiểm hay hông?”

      Trong đôi mắt phượng hẹp dài của Dịch Cẩn Ninh nhất thời phủ kín tầng hơi nước mỏng manh, nàng biết bản thân bị làm sao, chuyện lại tự giác muốn rơi lệ.

      Trái tim A Trúc cũng đập mạnh, tối nay quá giờ hợi (21h-23h) mà chủ tử vẫn chưa trở lại, xảy ra chuyện lớn rồi!

      “Có phải A Sâm xảy ra chuyện ?”

      Dịch Cẩn Ninh chưa từng lo lắng như vậy, hôm nay nàng cảm thấy lồng ngực rất ngột ngạt, tựa như có chuyện tốt xảy ra.

      A Trúc trầm mặc , Dịch Cẩn Ninh túm cổ áo gào to: “ mau!”

      Lúc này vừa vặn Tiểu Đào và Nô Nhi vào, trăm miệng lời: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?”

      “Ngài ấy từng ….” A Trúc do dự lúc lâu mới : “Giờ hợi trở về liền…. Chính là xảy ra chuyện!”

      Trước khi Mạc Liễm Sâm cẩn thận dặn , nếu giờ hợi trở về chuyện này cho Dịch Cẩn Ninh, nhưng võ cồn Mạc Liễm Sâm rất cao, tin tưởng Mạc Liễm Sâm dễ dàng xảy ra chuyện may như vậy. Cho dù có xảy ra chuyện , phải còn Sát Minh sao?

      A Trúc còn hoảng thần, Dịch Cẩn Ninh đứng lên, nàng thử đề khí chạy tới cửa phát chân khí trong cơ thể chuyện động tự nhiên, biết vận dụng như nào. Nàng quay đầu tức giận : “Ngươi với ta, bây giờ ta tìm chàng!”

      xong lập tức ra ngoài, Tiểu Đào và Nô Nhi đuổi tới: “Tiểu thư đâu vậy, chờ bọn em chút!”

      Đồ ngốc A Trúc kia có biểu cảm như vậy, liền chứng tỏ… Mạc Liễm Sâm thực xảy ra chuyện! Dịch Cẩn Ninh ràng cảm nhận được thống khổ lúc này của . Chàng đau đớn, chàng bị thương!

      “A Trúc, xin ngươi dẫn ta tìm chàng, xin ngươi!”

      A Trúc thờ ơ, Mạc Liễm Sâm từng thể để Dịch Cẩn Ninh chịu bất cứ thương tổn nào. thể để nàng mạo hiểm.

      Dịch Cẩn Ninh thấy bất động, vội cầm tay dùng giọng ra lệnh: “A Trúc, nếu ngươi đưa ta , từ nay về sau ta còn là chủ tử của ngươi nữa, ngươi có thể rồi!”

      “Chủ tử!” A Trúc trù trừ lúc: “Được, thuộc hạ đưa ngài !”

      Dịch Cẩn Ninh mỉm cười, buông lỏng tay .

      A Trúc mang theo Dịch Cẩn Ninh, Tiểu Đào và Nô Nhi, vài người thay đổi quần áo hành tẩu ban đêm, đến đèn lồng cũng thắp. Tiểu Đào suýt nữa đạp phải lung tung ngã sấp xuống vài lần đều được A Trúc giữ chặt, khinh công Nô Nhi kha khá, tự mình thuận lợi.

      Dịch Cẩn Ninh sốt ruột đề khí bước nhanh đến, gần như cũng dùng khinh công, động tác nhanh hơn A Trúc, Nô Nhi và Tiểu Đào nghẹn họng nhìn trân trối.

      A Sâm, chàng nhất định phải chờ thiếp, nhất định phải chờ thiếp! Lúc này trong đầu Dịch Cẩn Ninh đều là trường hợp Mạc Liễm Sâm bị chém giết, quên sạch chuyện vừa rồi Dịch Cẩn An hút máu Uyển Nhi.

      Đợi đến khi đêm hôn khuya khoắt, Mạc Dật Hiên ngủ say là lúc thị tâm hoàn trong cơ thể Dịch Cẩn An tái phát. Vừa rồi nàng ta hút máu Uyển Nhi cũng kha khá nhưng vẫn quá ít. Nàng ta lén lút điểm huyệt Mạc Dật Hiên, xoay người xuống giường, thay y phục dạ hành.

      Chỉ thấy nàng ta nhảy cái, nhanh chóng lúi đến gốc đại thụ trong Cúc Uyển, dễ dàng nhảy ra khỏi sân, chạy đến phòng Uyển Nhi.

      Ban đêm, đèn đuốc tắt hết.

      Nhất thời trong viện Uyển Nhi truyền đến tiếng kêu đau đớn, sau đó lại thấy hắc y nhân động thân nhảy qua tường viện, trong viện khôi phục yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì

      - Hết chương 4-
      Last edited: 11/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :