Quyển 2: Xuất giá bất tòng phu
Chương 1: Tân nương kính trà (1)
Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Cẩn Ninh tỉnh dậy, nàng nhìn Mạc Liễm Sâm ngủ say mặt đất, khoé miệng khẽ nhếch lên. Suy nghĩ chút cảm thấy buồn cười, nàng lại có thể trở thành Thanh Vương phi!
Kỳ thực thân phận của Mạc Liễm Sâm nàng sớm đoán được ba phần, chỉ là Mạc Liễm Sâm năm lần bảy lượt lấy thân phận người trong giang hồ xuất , mà Thanh Vương trong mắt mọi người lại là Vương Gia vừa ngốc vừa mù cho nên bỗng chốc nàng cũng liên tưởng hai người vào với nhau đươc. Cũng trách nàng tối hôm qua đối với như vậy, ai bảo gạt nàng lâu như vậy, nàng chính là muốn ghi nhớ lâu kỹ, để biết cái gì cũng thể gạt mình.
Than tiếng, Dịch Cẩn Ninh khẽ nhíu mày, nay nàng lo lắng nhất là thương thế của Tiểu Đào và Nô Nhi, hôm qua trở về quá vội vàng, nàng cũng biết Nô Nhi như thế nào rồi.
Khi đó nàng vừa nhấc rèm kiệu lên thấy Nô Nhi bị đâm vài kiếm, cả người toàn máu nằm mặt đất, lòng nàng lạnh ngắt. Tiểu đào cũng biết sao rồi, của nàng bị hắc y nhân dùng kiếm cắt, lúc ấy trái tim nàng như muốn nhảy lên, lại cố giả vờ trấn tĩnh đọ sức với hắc y nhân.
May mà có bột phấn hương thơm kỳ lạ mà Mạc Liễm Sâm cho nàng mới khiến A Trúc và Mạc Liễm Sâm bắt được tung tích của nàng. Bây giờ nghĩ lại tình huống lúc ấy hung hiểm cực kỳ, nàng biết bản thân mình duy trì trấn định như nào rồi.
Sao A Trúc vẫn chưa đến đưa tin cho nàng, qua đêm rồi, nếu Nô Nhi và Tiểu Đào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thế nào nàng cũng tha thứ cho bản thân mình. Các nàng đều là bị mình làm hại, nếu phải vì nhắm vào mình các nàng cũng liên luỵ theo, càng bị thương thành như vậy. Nàng lo lắng thầm kêu trong lòng: A Trúc, ngươi mau lại đây !
Mạc Liễm Sâm ngủ rất say, có tiếng là khôi ngô tuấn tú, lúc này Dịch Cẩn Ninh mới rảnh rỗi ổn định tinh thần quan sát phu quân của mình.
Tên gia hoả làm hại nàng ăn ngon ngủ yên này, lại có thể là Vương gia vừa ngốc vừa mù khiến mọi người chỉ sợ tránh kịp ư? Dịch Cẩn Ninh nhoẻn miệng cười, nàng cảm thấy mình được món hời lớn, Mạc Liễm Sâm những phải kẻ mù cũng chẳng phải kẻ ngốc, càng phải sát thủ giang hồ mà nàng vẫn lo lắng, còn có chuyện gì có thể khiến nàng vui mừng bằng chuyện này đây!
Trước đây nàng vẫn luôn sợ Mạc Liễm Sâm lẫn lộn trong giang hồ xảy ra chuyện, chỉ cần hơi sơ ý là bị đuổi giết, giang hồ hiểm ác nương khuê các như nàng dĩ nhiên hiểu được sinh tòn như thế nào, nhưng hậu cung hiểm ác, nàng biết. Bản lĩnh giả ngốc giả mù của Mạc Liễm Sâm xem ra rất thích ứng với tranh đấu gay gắt trong thâm cung hậu viện, nàng mỉm cười, cong lên đường cong đẹp mắt, tay lại tự giác xoa lắc tay tương tư cổ tay trái.
Từ lúc Dịch Cẩn Ninh tâm nặng nề nhớ đến thương thế của Nô Nhi và Tiểu Đào, ngóng trông A Trúc nhanh đến Mạc Liễm Sâm sớm thức dậy, vừa mở mắt thấy Dịch Cẩn Ninh mặt ủ mày chau ngồi mép giường ngẩn người. Thấy Dịch Cẩn Ninh nhìn về phía mình, lập tức nhắm mắt lại.
Vừa rồi nàng hơi nhắn mày, cái miệng nhắn hồng nộm, da thịt như ngọc Dương Chi thiên sinh lệ chất (hình dung tư chất người con trời sinh mỹ lệ) khiến hận thể ngụm nuốt nàng vào bụng. Mỗi ngày tỉnh lại nhìn Vương Phi của mình ngay trước mặt, ai mà muốn ôm ấp chứ?
“Ưm.”
Mạc Liễm Sâm mở to đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, xoa xoa thắt lưng chua xót đau đớn. Cả đêm qua ngủ dưới sàn tuy rằng tầng tầng đệm nhưng vẫn cảm thấy rất đau người. Quả là nhiên là địa chủ ăn sung mặc sướng, thói quen khó mà thay đổi. Sau khi Dịch Cẩn Ninh nhìn động tác của nhắn tự chủ được nhíu mày, chủ động giúp xoa .
“ tỉnh rồi sao?” Nàng dịu dàng hỏi, như nàng dâu hiền ở nhà chào hỏi phu quân mình, nàng lôi kéo Mạc Liễm Sâm nằm ì chịu động: “Dậy rồi dứng lên thỉnh an Thái hậu thôi!”
“Ta muốn ngủ thêm lát nữa!” Mạc Liễm Sâm nhắm nghiền hai mắt lười biếng : “ lâu rồi có cảm giác ngủ ngon như vậy!”
Mặc dù tối qua ngủ sàn nhà, còn bị đôi tay trắng như phấn của nàng đuổi chạy quanh phòng nhưng thỏa mãn. Sau này Dịch Cẩn Ninh chính là người của , ai cũng đừng mong cướp !
Nhìn cái miệng nhắn hồng hào và khuôn mặt tươi cười dính son phấn của Dịch Cẩn Ninh muốn tiến lên cắn miếng. nghĩ sao làm vậy .
Còn chưa tới gần được bao nhiêu Dịch Cẩn Ninh nhanh chóng phát giác ý đồ của , nghiêng mình né tránh.
“Chàng nghĩ ràng vì sao tối qua phải ngủ dưới sàn chưa?”
Nàng nghiêng mặt cảnh cáo, dáng vẻ chống nạnh như con cọp mẹ, Mạc Liễm Sâm đặc biệt thích dáng vẻ tức giận của nàng, lại kìm được đùa giỡn.
“Nương tử, vi phu đói bụng!”
chợt ôm lấy cái eo thon của Dịch Cẩn Ninh, mặt dán vào ngực nàng, cảm giác mềm mại khoan khoái kia khiến muốn ngừng mà được, thoáng chốc muốn rời .
“Buông ra….buông ra…”
Dịch Cẩn Ninh đánh , đấm nhưng đôi tay trắng như phấn của nàng sao có thể làm đau chứ, còn bằng mèo con gãi ngứa nữa.
“Ta buông, tối qua nàng còn nợ ta cái động phòng, hôm nay bổ sung trả lại cho ta!”
Mạc Liễm Sâm mặt dày mày dạn ôm nàng buông tay, mặt thoáng hăng say, càng cọ càng đắc ý, khóe môi cong lên thoáng nụ cười quỷ dị.
“Mạc Liễm Sâm chàng giỏi, chớ đắc ý quá sớm, còn như vậy nữa hôm nay lão nương trừng trị chàng!” Dịch Cẩn Ninh xắn tay áo lên, ngang ngược bóp chặt cổ : “Nếu chàng còn buông tay ta bóp chết chàng!”
Ai bảo lừa gạt nàng, hại nàng lo lắng vô ích lâu như vậy, còn liên tục chịu ra . Ít nhất ngày hôm qua cũng nên ra với nàng, hoặc giả ra hiệu ám chỉ gì đó ? Hừ, còn muốn động phòng? có cửa đâu!
“Nàng bóp , bóp chết ta cũng buông!”
“Chàng….” Dịch Cẩn Ninh chán nản, bàn tay bóp chặt hơi buông lỏng ra.
Nàng cũng sợ Mạc Liễm Sâm bị mình bóp chết thể ràng, huống chi người này còn là phu quân của mình, nếu bóp chết chẳng phải nàng trở thành góa phụ à?
Mạc Liễm Sâm biết Dịch Cẩn Ninh bóp chết , hôm nay coi như chơi xấu ăn vạ . Nếu như hôm nay thể lấy lại tổn thất hôm qua, bảo sao có thể dằn nổi cơn giận này?
Tối qua nàng đuổi theo chạy quanh phòng, đập bể hết cả phòng tân hôn. Còn làm hại quét dọn cả buổi tối rồi mới cho ngủ dưới sàn nhà, cố lắm mới tạm tha lỗi cho . Hôm nay dù gì cũng thể buông tha nàng như vậy, khóe mắt thoáng ý cười, đợi lát nữa xem nàng cầu xin ta tha thứ như nào!
Tay lén lút đột kích lưng nàng, ngay lúc muốn âu yếm ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
“Vương Gia, Vương Phi, hai người dậy chưa?”
Giọng cung nữ ngoài cửa bị bóp nghẹt như dám đắc tội Thanh Vương. Dịch Cẩn Ninh híp mắt nhìn cái, cảnh cáo cho phép ra chuyện tối qua.
Mạc Liễm Sâm buồn bực, lặng lẽ đứng dậy khỏi giường. Dịch Cẩn Ninh xuống giường, vừa định mở cửa Mạc Liễm Sâm ngăn nàng lại: “Đợi chút!”
cười đùa liếc Dịch Cẩn Ninh cái, vẻ mặt ái muội thành lời. Dịch Cẩn Ninh nhíu mày: “Biến ngay, lại muốn có ý đồ quỷ quái gì hả?”
Dịch Cẩn Ninh cho rằng muốn làm bậy, vội vàng đẩy ra muốn ra mở cửa thấy Mạc Liễm Sâm chắn đứt ngón tay mình, máu lên mảnh lụa trắng giường, khuôn mặt đỏ lên.
“Nàng nghĩ rằng ta muốn làm gì?”
Mạc Liễm Sâm liếm vết máu chưa khô tay mình, cười đến tà mị. Nàng nhìn đôi mắt hoa đài xinh đẹp của chợt lóe lên, hiểu sao Dịch Cẩn Ninh lại thấy lúng túng, xuống quít cúi đầu. Vừa rồi quả nàng hiểu lầm, cho rằng lại muốn vô lễ với mình.
Cửa được mở ra, nha hoàn tiến vào, cầm mảnh lụa trắng ngừng che miệng cười trộm, sắc mặt Dịch Cẩn Ninh càng đỏ hơn. Mạc Liễm Sâm càng vui vẻ, dáng vẻ thẹn thùng mang theo kiều của Dịch Cẩn Ninh nhìn rất đẹp mắt, mê người hơn bất cứ lúc nào, suy nghĩ buổi tối có nên đánh bất ngờ ăn sạch nàng hay .
Nha hoàn chân tay lanh lẹ thu dọn đồ trong phòng, ôm cả cái chăn tối qua Dịch Cẩn Ninh ngủ, đổi lại cái mới.
Dịch Cẩn Ninh hiểu nhìn Mạc Liễm Sâm, Mạc Liễm Sâm giải đáp thắc mắc của nàng: “Sáng ngày hôm sau chăn tân hôn đều bị mang đốt, đó là tập quán vẫn luôn lưu lại trong cung.”
Nàng khó hiểu trong cung sao lại có quy định như vậy, phải chăn tân hôn dính khí vui mừng sao, vì sao phải đốt? Nhưng kỳ quái kỳ quái, nàng vẫn nhanh chóng thích ứng.
Rửa mặt trang điểm xong, Mạc Liễm Sâm dắt Dịch Cẩn Ninh đến cung thái hậu kính trà thái hậu. là tân nương kính trà, nhưng phải kính bao nhiêu lần mới hết?
đường Mạc Liễm Sâm đại khái quy củ kính trà trong cung cho nàng, Dịch Cẩn Ninh là con dâu hoàng gia, thỉnh an kính trà cho các phi tần là nhiệm vụ thiết yếu của con dâu, giống như quy củ của hậu viện các dân tộc lớn. Phàm là phi tần hậu cung tam phẩm trở lên đều phải đến uống trà của tân nương, tặng quà chúc mừng. Dịch Cẩn Ninh nghe mà đầu như to lên, sao quy củ phép tắc còn nhiều hơn cả hậu viện nữa!
Lúc sắp đến cung Từ Ninh, bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh căng thẳng. Mạc Liễm Sâm dắt tay nàng, ý bảo nàng cần lo lắng, có ở đây!
Thái hậu gặp Dịch Cẩn Ninh vui vẻ mãi, bà quan tâm: “Ninh Nhi đến đây, đến ngồi cạnh ai gia!”
Dịch Cẩn Ninh thoải mái phúc thân, sau khi thỉnh an thái hậu và các nương nương tới cạnh thái hậu, thái hậu hiền lành nở nụ cười, vuốt ve gương mặt Dịch Cẩn Ninh, ngừng tán thưởng: “Tốt tốt tốt, cháu dâu ai gia chọn chính là tốt nhất!”
Lúc này, hai ma ma bưng khay tiến vào, mà chiếc khay kia chính là tấm lụa trắng vừa rồi thu lại từ giường Dịch Cẩn Ninh, sau khi Thái hậu nhìn cung nữ giở vết máu chiếc khăn kia ra càng vui vẻ, lôi kéo tay nàng, vừa nhìn vừa tán thưởng: “Đây là tay sinh con, vừa trắng vừa mềm, xanh miết như ngọc, tay đẹp, tay đẹp!”