1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Hả lòng hả dạ (1)

      Bước chân Dịch Cẩn Ninh dừng lại, nàng chậm rãi quay đầu cười ngọt ngào.

      “Về viện, y phục bị bẩn rồi!”

      Dịch Cẩn An trước mặt nàng vẫn giả nhân giả nghĩa giống như trước kia, nàng ta liếc nhìn vết nước trà trước ngực Dịch Cẩnh Ninh, giọng hài lòng: “Muội muội, sao lại cẩn thận như vậy? Nhanh thay y phục , phụ thân chờ chúng ta ở tiền thính đấy!”

      “Được, muội thay y phục xong ra ngay, tỷ tỷ chờ muội hay muốn trước?” Dịch Cẩn Ninh hơi rũ mắt che giấu ánh lửa khó có thể nhìn thấy.

      “Vậy ta qua đó trước.” Dịch Cẩn An vừa vừa lệnh nha hoàn Tiểu Hà ở lại: “Hôm kia muội muội mua được phấn hương khó gặp muốn tặng tỷ tỷ ít, vậy ta để Tiểu Hà thuận đường qua lấy, muội muội để ý chứ?”

      Phấn hương hiếm gặp kia là đích mẫu cho, vì bà hay dùng nên cho nàng. Mấy hôm trước, tỷ tỷ thấy nàng dùng cảm thấy dễ ngửi nên hỏi nàng ít, vì số lượng ít nên dĩ nhiên là đồ quý, nàng cũng nỡ cho nhưng chịu được tỷ tỷ nhiều lần hỏi nàng đành phải đồng ý mấy hôm nữa đưa qua. Nàng nhớ trong kiếp trước để nàng ta chiếm ít lợi ích, thứ đồ gì quý đều đòi hỏi nàng, là mặt dày mày dạn.

      Mang theo ba nha hoàn trở lại Trúc Uyển, khi qua biển hoa mọc thành từng vùng Dịch Cẩn Ninh khẽ cúi người xuống ngửi hương, vào tháng tư hoa tường vi nở rất đẹp. Kiếp trước, nàng chỉ thích gốc hoa sơn chi bên cửa sổ, hương hoa thoang thoảng làm tâm hồn nàng cảm thấy yên bình, càng có thể khiến người khác tĩnh tâm tu thân. Nhưng bây giờ nàng càng cảm thấy sắc hoa tường vi có thể lọt vào mắt nàng.

      Trong viện xây riêng nơi cho hoa tường vi vì Dịch Cẩn Ninh cho phép, nàng thích nhìn chúng tự do sinh trưởng mang theo tuỳ tiện liều lĩnh, mọc thành từng bụi to vô cùng xinh đẹp. Bởi vì thiếu mất thao tác quan trọng, cắt sửa vụng về nên chúng mọc thành từng bụi, khắp nơi giăng đầy dây mây dài ngắn đều, dưới ánh mặt trời những bông hoa dây mây phát ra ánh sáng ghê người, tựa như châm độc của những con ong.

      Nàng ngửi lúc lâu mới dừng lại, trong mắt thoáng qua tia sáng lạnh, tay thon nhàng né tránh gai nhọn dây mây sau đó bứt sợi dây mây cứng cỏi nhất trong đó, vòng qua mấy bồn hoa gần cổng viện, nàng để dây mây ở sau bồn hoa. Tiểu Đào híp mắt nghĩ ra dụng ý của tiểu thư, vẻ mặt Tiểu Mai và Tiểu Hà lại càng mù tịt. Hành động này chẳng qua chỉ là việc làm đơn giản giống như kéo bỏ dây mây để bảo vệ hoa, có gì bất thường.

      Tới trước cửa phòng, nàng để Tiểu Mai và Tiểu Hà chờ ở ngoài cửa còn Tiểu Đào theo vào phòng. Vừa vào phòng, Tiểu Đào liền hỏi dụng ý của việc đặt dây mây phía sau bồn hoa, Dịch Cẩn Ninh chỉ cười . Nàng đổi y phục, lấy hộp phấn hương sau đó ra ngoài.

      Lúc ngang qua cổng viện Dịch Cẩn Ninh cẩn thận bị trượt chân, trọng tâm dồn về phía sau ngã xuống, vừa khéo tay va vào đụng đổ bồn hoa kia, Tiểu Đào hoảng sợ vội chạy tới đỡ, vị trí hai nha hoàn kia đứng vừa vặn ngay phía sau bồn hoa, bị mất thứ ngăn trở hai nha hoàn liền bị dây mây có gai quất vào.

      tiếng “bốp” vang dội. Cái quất hung ác này chết cũng lột da. Dịch Cẩn Ninh cúi đầu cười lạnh, nàng vẫn quên lúc trước người lừa nàng vào phòng Mạc Dật Hiên chính là Tiểu Mai - đại nha hoàn thiếp thân của tỷ tỷ.

      “A!” Roi mây có gai vẫn hung ác nhiệt tình quất lên người Tiểu Hà và Tiểu Mai ở phía sau, hai người đau đến mức há miệng gào to. Tiểu Mai bị nghiêm trọng như vậy, vai trái bị đánh có y phục che nên đau lắm, chỉ bị thương chút. Tiểu Hà khá hơn, cả bên má phải bị sưng lên, còn có mấy vết đâm màu đỏ, suýt chút nữa bị gai chọc vào trong mắt. tiếc làm nàng ta bị mù!

      “Sao vậy?” Dịch Cẩn Ninh vô tội, trong mắt tràn đầy nước mắt: “ xin lỗi, ta nên để dây mây ở đây!” Tay chân nàng luống cuống chạm vào vết thương của Tiểu Hà, Tiểu Hà càng đau hơn chảy nước mắt vội lui về phía sau.

      Ở tiền thính bên kia nghe được tiếng kêu gào liền có nha hoàn tới đây tìm hiểu, sau đó đám đông cũng lao qua. Sắc mặt Dịch Trường Hoa lo lắng: “Ninh Nhi, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Trong mắt Dịch Cẩn Ninh chứa lệ, cả người dựa trong ngực Tiểu Đào, vẻ mặt khổ sở: “Con…”

      Tiểu Đào nghĩ nàng bị trật chân lại càng nước mắt lã chã: “Tiểu thư bị trật chân rồi, thể được!”

      Dịch Cẩn An cũng chạy tới đây, nàng ta cảm thấy kỳ quái, sao yên lành lại bị trật chân? Nàng ta trừng mắt nhìn Tiểu Hà: “Mặt của ngươi bị làm sao vậy?”

      Tiểu Hà khóc sướt mướt, cả khuôn mặt bị sưng như đầu heo: “Nhị tiểu thư bị trật chân, va phải bồn hoa khiến dây gai quất vào nô tỳ, hu hu hu… Tiểu thư, nô tỳ đau quá!” Nàng ta dám hỏi sao nhị tiểu thư lại lấy dây mây này, ra là để ngáng chân nàng ta, nhưng bây giờ nàng ta cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng, ai bảo nhị tiểu thư cũng bị thương chứ.

      “Khóc cái gì mà khóc, ngươi như vậy còn ra thể thống gì? có phép tắc!” Dịch Trường Hoa trách mắng Tiểu Hà, sau đó nới với Dịch Cẩn Ninh: “Con cũng bị thương rồi, hôm nay đừng biểu diễn nữa. Nếu các vị trưởng bối và Thế tử muốn xem tài năng của nữ nhi ta chờ đến tiệc rượu hai tháng sau !” Câu sau chủ yếu là với đám người chờ xem kịch vui.

      “Còn mau đỡ tiểu thư về phòng!” Khuôn mặt đích mẫu tràn đầy lo lắng, quát lớn.

      Mọi người tản , tiệc cũng đến lúc tàn, nên về rồi. Đáng tiếc thấy được thứ muốn xem, chỉ có điều hai tháng trôi qua rất nhanh, bọn họ đều mong đợi ngày đó.

      Cháu họ của nhị di nương là tiểu thư phủ Xương Ấp Hầu, tính khí nàng ta và ca ca nàng ta nóng nảy như nhau, lại còn điêu ngoa tuỳ hứng. Hôm nay đến đây bèn nhân tiện ngủ lại với dì, làm quen với các tỷ muội, lâu nàng ta tới Tướng phủ, dáng dấp hai vị biểu tỷ khiến nàng ta nhận ra nữa rồi.

      Dịch Cẩn An nổi giận đùng đùng mang theo Tiểu Hà trở lại viện mình, tức giận tới mức đập đồ chỉ vì Tiểu Hà làm rơi hộp phấn hương Dịch Cẩn Ninh cho nàng, hương thơm thoang thoảng tràn khắp viện. Hồi nãy mọi người đều chú ý đến người bị thương nên thấy bột phấn rơi dưới đất, nhưng vừa vào đến Trúc Uyển ngửi thấy mùi. Tiểu Hà đáng chết, làm hỏng cả việc, chuyện dây mây kia nàng ta có thể lờ mờ đoán được. Nàng ta vừa hung dữ trừng mắt nhìn Tiểu Hà vừa tức giận đập đồ phát tiết.
      tart_trung, Bạch Phụng, huyenlaw687 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Hả lòng hả dạ (2)

      Tiểu thư phủ Xương Ấp Hầu và hai tỷ muội Dịch Cẩn An hợp nhau cho lắm, có ít lần nàng ta ở giữa hai tỷ muội quạt gió thổi lửa. Nàng ta nghĩ rằng Dịch Cẩn An là nữ nhi dưới gối của dì, xem như là người thân của mình liền tới thăm Dịch Cẩn An. Vừa vào cổng viện, suýt nữa bị đồ vật làm từ sứ Thanh Hoa bay qua đập vào người.

      “Ôi, là ai chọc biểu tỷ của ta nổi giận như vậy?” Giọng quái dị của Chương Nhược Lan truyền đến.

      Dịch Cẩn An thấy là nương phủ Xương Ấp Hầu đến vội vàng thu lại tức giận, đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Ơ kìa, ra là Nhược Lan muội muội, mau vào đây ngồi!” Chương Nhược Lan này là thân muội muội của hôn phu nàng ta, trước khi gả cần phải lấy lòng để về sau khi gả vào phủ Xương Ấp Hầu có thể sống tốt.

      “Tỷ làm sao vậy, hôm nay là ngày cập kê, đáng nhẽ ra nên vui mừng mới đúng, nhìn bản mặt thối của tỷ xem, chẳng lẽ hoan nghênh muội tới?”

      Chương Nhược Lan đổi tính? Dịch Cẩn An mới tin!

      “Sao có thể hoan nghênh! Chỉ là có chút chuyện phiền lòng thôi, muội muội vừa tới tâm tình ta liền tốt, muội đúng là quả khai tâm của ta!”

      Trợn mắt dối, Tiểu Hà cẩn thận hầu hạ nước nôi, mặt nàng ta vô cùng đau đớn, dù nhổ gai ra nhưng vẫn dám quay về bôi thuốc, nếu chẳng may lại chọc giận tiểu thư, còn phải lại đắc tội sao.

      “Người nào có mắt chọc tỷ tỷ tức giận vậy, xem ta có lột da của nàng ?” Vẻ mặt Chương Nhược Lan tức giận bất bình: “ phải là vị muội muội kia của tỷ chọc tỷ giận đấy chứ?”

      Trong mắt Dịch Cẩn An thoáng qua tia tức giận: “Còn phải nàng sao!” Biểu muội này thân cận với Dịch Cẩn Ninh, nàng biết, hẳn là lúc này lại muốn ra biện pháp chẳng hay ho gì để dạy dỗ người khác.

      Quả nhiên Chương Nhược Lan hé miệng cười tiếng: “Tỷ lại gần đây, muội cho tỷ cách để trừng trị nàng!”

      Bên kia Dịch Cẩn An và Chương Nhược Lan thương lượng cách, bên này Dịch Cẩn Ninh nhàn nhã nằm giường đọc sách, Tiểu Đào bĩu môi: “Tiểu thư, nếu người trừng trị người với em trước tiếng, là hù doạ em!”

      May mà chân tiểu thư có việc gì, nếu nàng bị khiển trách đến chết. Chỉ có điều Tiểu Hà bị thương khiến người khác hả lòng hả dạ. Vậy cũng đúng thôi, thấy tiểu thư nhà nàng dịu dàng dễ bắt nạt nên ngày nào cũng ở trước mặt nàng thách thức, nhiều lần muốn cho bọn họ cái bạt tai nhưng lại bị tiểu thư ngăn cản, cuối cùng hôm nay tiểu thư nghĩ thông rồi.

      Dịch Cẩn Ninh cười nhắc nhở: “ phải ta cho ngươi biết trước rồi sao? Chậu hoa kia…” Tiểu Đào là người thông minh, chút sáng tỏ.

      “Tiểu thư, người xấu! Chẳng trách người lại kiếm roi mây…” tới đây, Tiểu Đào tạm dừng: “Tiểu thư, nếu em có thể phát Tiểu Hà cũng phát . Làm thế nào bây giờ, đại tiểu thư có tìm đến trả thù ?”

      biết. Nếu tỷ ấy muốn tới tìm ta gây rắc rối cũng vì Tiểu Hà. Ừm, hẳn là vì hộp phấn hương kia.”

      Trước kia đại tiểu thư là người khác, sau lại thay đổi thành người khác, nàng gần như nhận ra được nàng ta nữa rồi. Tiểu Đào chớp mắt nhớ lại đại Tiểu thư trước kia luôn dịu dàng như nước, giọng mềm mại khiến người khác sinh lòng trìu mến, nhưng bây giờ nàng ta thay đổi, bụng dạ trở nên hẹp hòi, cậy mạnh vô lý, chuyện gì cũng muốn so đo với tiểu thư nhà nàng.

      Dịch Cẩn Ninh khép sách lại, đứng dậy lấp hộp trang sức bàn trang điểm, Tiểu Đào vội qua: “Tiểu thư, người muốn lấy gì? Em biết những thứ bên trong, để em lấy giúp người!”

      “Trâm bích ngọc!”

      Trong hộp trang sức chỉ có cây trâm bích ngọc, Tiểu Đào nghi hoặc: “Đó phải là cây trâm người thích nhất sao? Trước đây cũng thấy người dùng được mấy lần!”

      Chính vì thích nên mới dùng. Nàng nhớ lại ánh mắt của Chương Nhược Lan khi nhìn cây trâm bích ngọc của nàng, chỉ hận thể lấy về làm của mình. Kiếp trước, nàng ta chiếm được nên làm hỏng cây trâm này. Lát nữa nàng ta tới đây chứ? Ngón tay ngọc mang theo chút tình cảm ấm áp xoa cây trâm bích ngọc, khoé môi cong lên thành nụ cười khó hiểu: “Nếu nàng ta thích đưa nàng ta cũng được!”

      “Cái gì? được… Tiểu thư, cây trâm bích ngọc này có tác dụng phòng độc giải độc, đông chống lạnh hạ tránh nóng, quan trọng nhất là cây trâm này có linh tính nhận chủ, mang theo người có rất nhiều chỗ tốt, huống chi cây trâm này là phu nhân đưa, sao có thể tuỳ tiện tặng cho người khác?” Tiểu Đào nóng nảy thao thao bất tuyệt, muốn chặt đứt suy nghĩ đưa cây trâm cho người khác của tiểu thư.

      Dịch Cẩn Ninh gõ đầu nàng: “Đồ ngốc, dĩ nhiên là phải đưa ! Đúng rồi, Tiểu Mai sao rồi?”

      Tiểu Mai cũng bị roi mây quất, sau khi tiểu thư nhắc nhở Tiểu Đào mới nhớ phải thăm nàng, biết nàng ấy bị thương như nào, bôi thuốc chưa?

      “Tiểu thư, để em xem…”

      Lời chưa xong bị cắt đứt: “Tiểu Đào, có rất nhiều chuyện ngươi hiểu . Chuyện của Tiểu Mai, tốt nhất ngươi đừng xen vào!”

      Tiểu Đào vâng tiếng chuyện nữa, tiểu thư gì nàng cũng nghe.

      Dịch Cẩn An và Chương Nhược Lan ở bên kia vừa bàn bạc xong đối sách liền hấp tấp chạy tới Trúc Uyển, nhưng Dịch Cẩn Ninh lại có trong phòng, nghe nha hoàn tiểu thư đến núi giả ở hậu viện, hai người lại chạy đến đó.

      Cạnh núi giả có cây đại thụ, cây này sinh trưởng ở đây hơn trăm năm lịch sử, năm đó khi chủ nhân của toà phủ đệ xây dựng mảnh vườn này muốn đốn cây nhưng bởi vì đốn bỏ tốt nên lại thôi. Bây giờ cây đại thụ này cành lá xum xuê hơn trước, phù hộ người của thế hệ mới trong toà phủ đệ này. Có người , Tướng phủ hưng thịnh có lẽ có liên quan tới cây này, cho rằng nó là cây thần. Cho nên khi Tướng phủ xây dựng núi giả dù nó có làm hỏng vẻ đẹp nhưng vẫn muốn chặt .

      Dịch Cẩn Ninh sai người buộc sợi dây thừng lên thân cây làm thành xích đu. Nàng rất thích đứng xích đu lắc lư lay động, cảm giác này rất tuyệt vời, đung đưa đung đưa bỏ lại phiền muộn phía sau, quên hết tất cả mọi chuyện thoải mái. Nhưng tại, trong lòng nàng nhớ lại chuyện tình liền cảm thấy có cách nào để cảm nhận được cảm giác khi đu dây trước kia nữa. đung đưa thấy từ xa có hai bóng dáng kiều tới, trò hay chuẩn bị bắt đầu. Khi hai người đó đến gần, nàng đứng dậy: “Tỷ tỷ, biểu muội, hai người tới tìm ta ư?”

      Dịch Cẩn An cười tới, liếc nhìn chân của Dịch Cẩn Ninh: “ phải muội bị trẹo chân sao, khỏi nhanh vậy à?” Tay Dịch Cẩn An vừa mới đưa tay ra đỡ nàng Chương Nhược Lan ở phía sau vội vàng thu lại tầm mắt tiến lên phía trước, chẳng may giẫm phải váy của Dịch Cẩn An, Dịch Cẩn An vốn nghiêng về phía trước lại đổi thành ngả ra sau, đỡ tay Dịch Cẩn Ninh đổi thành lôi kéo, hơi dùng sức, Dịch Cẩn Ninh đứng vững liền ngã xuống bên trái núi giả.

      chậm nhưng xảy ra nhanh, tim Tiểu Đào gần như nhảy tới cổ họng, chợt Dịch Cẩn Ninh kéo mạnh Chương Nhược Lan bên cạnh Dịch Cẩn An cái, còn bản thân mình thuận thế ngã vào người Tiểu Đào, vừa vặn được nàng đỡ lấy.

      Vận mệnh Chương Nhược Lan lại được tốt như vậy, trực tiếp ngã thằng vào núi giả. Máu tươi lập tức xuất đầu Chương Nhược Lan, nàng ta đưa tay chạm vào đầu cái, hoảng sợ kêu tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

      “A! Giết người! Giết người rồi!” Chân Dịch Cẩn An giẫm lên váy khiến chiếc váy bị xé rách đoạn, thấy đầu Chương Nhược Lan đầy máu nằm mặt đất liền để ý hình tượng hét lớn, thanh gần như truyền khắp Tướng phủ.

      Dịch Cẩn Ninh được Tiểu Đào đỡ, khuôn mặt trắng bệch.

      Lúc này, nhị di nương vội vã chạy tới, Dịch Thừa tướng và đám nha hoàn theo ở phía sau.

      Nhị di nương trước làm gương, người còn chưa đến gần, giọng oang oang của bà ta truyền tới: “Lại xảy ra chuyện gì?”
      - Hết chương 3 -
      Bạch Phụng, huyenlaw68, nhoxbina5 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Trừng trị di nương (1)

      Cả đoàn người cùng tới, nhị di nương thấy cháu nằm đất hôn mê bất tỉnh lập tức khóc thét: “Nhược Lan, ôi đứa số khổ của dì, ngươi làm sao vậy? Đừng hù doạ dì, nếu ngươi xảy ra mệnh hệ gì ta phải ăn với nương ngươi như nào?” Thực ra, cùng lắm bà chỉ là dì của Chương Nhược Lan, thân thiết lắm.

      Dịch Cẩn An cau mày, giành : “Di nương, chuyện này liên quan đến Ninh Nhi muội muội!”

      Dịch Cẩn Ninh ngước mắt lạnh lùng nhìn nàng ta diễn trò, im lặng chuyện. Nàng ta vậy, coi như chuyện liên quan đến bản thân nàng cuối cùng bản thân vẫn thoát khỏi liên quan.

      Nhị di nương sai người đưa Chương Nhược Lan vào trong nhà, lại sai người tìm đại phu đến khám bệnh, quay đầu lại hung dữ mắng Dịch Cẩn Ninh: “Ngươi biết gây chuyện, buổi sáng vừa mới gây ra chuyện nha hoàn bị roi mây quất, chẳng bao lâu lại gây thêm chuyện, hại biểu muội của ngươi thành ra như vậy? Đúng là sao chổi!”

      “Đợi Nhược Lan tỉnh, hỏi cũng muộn!” Dịch Trường Hoa đổi sắc mặt, .

      viện đầy người ai lời nào, ánh mắt Dịch lão gia sắc bén nhìn Dịch Cẩn Ninh, vẻ mặt mơ hồ biết nghĩ gì, ông cảm thấy từ sau lễ cập kê, đứa con như có điều thay đổi. Ánh mắt ư? Hay là thái độ? Đều có, trước kia nó nhìn thẳng vào mắt mình, càng nhìn mình bằng ánh mắt trầm như vậy.

      Gã sai vặt bên kia cầm bái thiếp của Tướng phủ mời thái y trong cung. Bắt mạch, băng bó vết thương, lấy thuốc rồi dặn dò: “Tiểu thư chỉ bị thương ngoài da, có gì đáng ngại, lần sau cẩn thận hơn là được!”

      có gì đáng ngại? có gì đáng ngại mà lại té xỉu à? Rốt cuộc ông có phải thái y vậy?” Quả nhị di nương tự xem mình là chủ mẫu đương gia rồi, hoàn toàn để ý tới mặt mũi của Dịch Thừa tướng cứ thế mắng, mắng đến mức lão thái y ngẩng đầu lên được.

      Sắc mặt Dịch Thừa tướng trở nên xanh mét, Nhị di nương vẫn biết điều dừng lại: “ phải thái y đừng ở đây làm mất thời gian nữa, thu dọn quần áo rồi cáo lão hồi hương !”

      Dịch Trường Hoa nghe nổi nữa, tát Nhị di nương cái khiến bà nổ đom đóm mắt. Bà ôm mặt dậm chân: “Lão gia!”

      Thái y cũng phải người dễ đối phó, hừ lạnh tiếng : “Lão phu hành y nhiều năm, mặc dù y thuật siêu việt nhưng cũng hồ đồ đến mức bị thương ngoài da cũng khám ra được. Nếu phải vì thể diện của Dịch Thừa tướng lão phu cũng chẳng muốn đặt chân lên cái nơi khí ngột ngạt này!”

      Chương Nhược Lan bị máu của mình doạ cho ngất xỉu, nhị di nương muốn kiếm cớ, lại thấy cháu té xỉu liền hận thể đánh gãy xương Dịch Cẩn Ninh, vậy nên mới thèm bận tâm nhiều lập tức mắng chửi lão thái y trận. Bây giờ phục hồi tinh thần lại mới thấy bản thân mình quá lỗ mãng, vội vàng nhận tội với lão thái y.

      Lão thái y khoát khoát tay, thu dọn hòm thuốc xong cũng quay đầu lại, cứ thế ra ngoài, ông quyết định cả đời này bao giờ trở lại Tướng phủ để khám bệnh nữa.

      Đến khi Chương Nhược Lan tỉnh dậy, Dịch Trường Hoa liền mở miệng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Chương Nhược Lan nức nở nhìn Dịch Cẩn An cái, thấy nàng ta gật đầu liền : “Cháu vốn cùng An tỷ tỷ tìm Ninh tỷ tỷ chơi, nhưng ngờ Ninh tỷ tỷ tỷ ấy bị trật chân muốn chơi với cháu, còn đẩy cháu cái, hu hu… Cháu bị ngã va vào núi giả!”

      “Ngươi láo, sao ta có thể để ý tới ngươi? Biết được ngươi ngủ lại ở đây, ngay cả trâm bích ngọc ta thích nhất cũng lấy ra chuẩn bị tặng ngươi. Vậy mà ngươi lại muốn khiến ta bị oan ức!” Trong mắt Dịch Cẩn Ninh đong đầy sương mù, những giọt nước mắt rơi mãi dứt lên tất cả nhẫn và uất ức của nàng.

      Dịch Trường Hoa trầm ngâm nhìn chăm chú cây trâm bích ngọc tay nàng, sắc mặt trầm lời nào. Nhị di nương lại ầm ĩ trách mắng Dịch Cẩn An: “An Nhi, nếu con nhìn thấy sao ngăn cản Ninh Nhi, ngộ nhỡ biểu muội con xảy ra chuyện gì, xem con năng như nào với Hầu gia!”

      Chương Nhược Lan có chút giận, Dịch Cẩn Ninh này còn dám cãi lại? Nàng ta chỉ vào mũi nàng nhưng mắng được, đành phải lôi kéo Dịch Cẩn An bên cạnh làm đệm lưng: “Chính là tỷ ấy đẩy ta, dì sai, An tỷ tỷ có thể làm chứng!”

      Mọi người cùng liếc mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh thấy dáng vẻ uất ức của nàng, nàng nắm tay Dịch Cẩn An: “Tỷ tỷ, tỷ cũng thấy đấy, là muội ấy đẩy muội đúng , bản thân muội ấy tự té ngã, chuyện liên quan đến muội!”

      Mọi người lại cùng nhìn Dịch Cẩn An, Dịch Cẩn An co quắp, hỏi ngược lại: “Ta thấy , rốt cuộc chuyện ban nãy là như nào nhỉ?” Nàng ta giả nhân giả nghĩa trước sau như , lúc này coi như chuyện gì cũng biết, mọi người cũng thể gì.

      ngờ Dịch Cẩn Ninh khóc liền khóc, nước mắt lã chã: “Tỷ tỷ, tại sao tỷ , ràng hồi nãy muội ấy bước lên trước đẩy ta, tỷ cũng thấy mà, lúc muội ấy đẩy ta dã tâm cũng còn dẫm vào váy của tỷ, hu hu hu… Tại sao tỷ giúp muội? ràng là muội ấy hại người trước…”

      Dịch Cẩn Ninh khóc đến tuyệt vọng, vô cùng uất ức nhu nhược. Nha hoàn ai ai cũng biết tính tình nhị tiểu thư tốt nên đều tin nàng. Hơn nữa, vừa nhìn góc váy bị xé rách của đại tiểu thư biết là biểu tiểu thư cố tình gây trước, hại người được còn làm liên luỵ đến mình.

      Chuyện này cứ thế được giải quyết, Chương Nhược Lan được đưa về Hầu phủ, Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh bị phạt chép nữ giới hai mươi lần.

      Tối hôm đó, Dịch Cẩn Ninh ngồi trong sân hóng mát, nhàn nhã uống trà ăn bánh ngọt, Tiểu Đào vừa cầm cây quạt quạt giúp nàng, vừa hỏi: “Tiểu thư, mấy con chuột kia có tác dụng à?” Hôm nay nàng làm việc theo lệnh của tiểu thư, có mặt ở đó xem trò hay, đáng tiếc.

      “Có chứ!” Nàng khẳng định, nhị di nương là người nhát gan, tự nhiên giường xuất mấy con chuột chắc chắn bị doạ sợ, chừng còn kêu to cứu mạng ấy chứ!!

      Quả nhiên, lâu sau, ở trong phòng nhị di nương truyền ra tiếng hét thảm và tiếng la cứu mạng, ngay sau đó là hồi thanh loảng xoảng, hẳn là đập chuột. Tiểu Đào càng dùng sức quạt, nàng hưng phấn, cuối cùng tiểu thư bắt đầu phản kích rồi.

      Nghe được thanh muốn nghe, Dịch Cẩn Ninh cười hài lòng, nhét miếng bánh ngọt vào trong miệng Tiểu Đào: “, về phòng ngủ, ngày mai lại xem kịch vui!”

      Miệng Tiểu Đào đầy bánh ngọt, vui vẻ nhấm nuốt, kêu ừ ừ a a , muốn cười lại dám cười. Dịch Cẩn Ninh rót cho nàng ly trà, cười lắc đầu về phòng.
      Bạch Phụng, huyenlaw68, nhoxbina7 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Trừng trị di nương (2)

      Ngày hôm sau thức dậy, Dịch Cẩn An thỉnh an lão phu nhân.

      Lão phu nhân Khương thị ngồi ở vị trí chủ vị nhận lễ bái của các vãn bối, phu nhân Lưu thị của chi thứ hai cũng ở đây, lúc này ngẩng đầu nhìn Dịch Cẩn Ninh. Lão phu nhân thấy Dịch Cẩn Ninh tới liền gọi mấy vãn bối ngồi xuống uống trà, những người kia nghe theo ngồi xuống, kính cẩn nghe lời. Trong phòng, mọi người vui vẻ hoà thuận.

      “Ninh Nhi, tới cạnh bà nội.” Lão phu nhân vẫy tay với nàng, bảo ma ma bên cạnh mang cái ghế tới đây, Dịch Cẩn Ninh phúc thân, thỉnh an lão phu nhân sau đó ngồi xuống. Lão phu nhân càng nhìn càng hài lòng, đứa cháu này hiểu đạo lý, dáng vẻ lại xinh đẹp, tương lai liền đồ ngớt.

      Những người khác có thể mặc kệ, nhưng sao lão phu nhân lại để nàng ngồi cạnh chứ? Các nương ở chi thứ hai đều vẻ mặt vui, oán hận nhìn Dịch Cẩn Ninh.

      Dịch Cẩn Ninh cười cười, để ý đến bọn họ, lúc sau nhìn xung quanh chút, chợt mở miệng: “Ơ, sao nhị di nương tới?”

      Nhị di nương tới nhất định là do ngủ quên, tối qua bà ta bị giật mình , sợ là sáng nay cũng khá hơn chút nào. Trong lòng Dịch Cẩn Ninh vang lên thanh vui mừng nho , hôm qua nàng còn bảo Tiểu Đào lén bỏ vào hộp phấn của bà ta vài con gián chết, xem có hù doạ chết bà ta hay !

      Lão phu nhân cau mày, hỏi Lý ma ma bên cạnh: “Hôm nay nhị di nương làm sao vậy? Chẳng lẽ quản nhà quyền to nên để lão thái bà ta đây vào trong mắt?” Lại bảo Lý ma ma: “Ngươi qua đó xem chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

      Ma ma vâng tiếng rời , bao lâu sau trở lại: “Lão phu nhân, tối hôm qua nhị di nương bị doạ sợ, thân thể thoải mái, hôm nay tới thỉnh an được!”

      Lão thái thái giận dữ, vỗ tay cầm màu đỏ của chiếc ghế dựa khắc hoa làm từ gỗ đàn hương, giận đến run cả người, suýt nữa ho lên: “Buồn cười, nàng lại bị mấy con chuột hù doạ đến mức thể tới thỉnh an? Giao quyền chưởng quản vào trong tay nàng chẳng phải trở nên lộn xộn sao!”

      Dịch Cẩn Ninh đúng lúc đứng lên, vỗ lưng bà giúp bà thuận khí: “Bà nội, ngài đừng tức giận, tuy quyền chưởng quản nằm trong tay nhị di nương, nhưng thực ra vẫn dưới quyền ngài, lão nhân gia ngài chịu chưởng quản nên việc này mới rơi xuống người nhị di nương, vậy mà nhị di nương lại suy nghĩ cẩn thận chút, thế nào ngài cũng là người có uy vọng nhất trong phủ này! Haizz, sao nhị di nương có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của ngài chứ?”

      Những lời này lão phu nhân thích nghe liền vui vẻ khen ngợi vẫn là Ninh Nhi hiểu chuyện. Dịch Cẩn Ninh cười đưa ly trà cho lão phu nhân, lại : “Nếu nhị di nương thân thể mang bệnh, bà nội lại càng già càng dẻo dai, vậy quyền chưởng quản hay là để ngài làm , tránh cho nhị di nương làm việc quá độ, lại thêm sợ hãi, nếu như bệnh dậy nổi có tội lớn rồi!”

      Tứ di nương và Dịch Cẩn Dung ở dưới nghe xong, sắc mặt có phần vui. Ngũ di nương lại càng hơn thế, lão gia chiều bà như vậy, bà lại còn vì cả nhà sinh ra con trai thứ, thế nào dù có công lao cũng có khổ lao nhưng lại thấy có ý tứ gì phân quyền chưởng quản cho bà dù chỉ chút ít.

      Lão phu nhân nghe vậy liền cảm thấy mình vẫn chưa lo lắng chuyện gì đến nơi đến chốn, lập tức mở miệng muốn thu đại quyền, nhưng còn chưa kịp mở miệng Dịch Cẩn An vén rèm vào: “Cháu thỉnh an bà nội!”

      Vẻ mặt lão phu nhân đạm mạc, câu: “Ngươi đến rồi.”

      Bà rất thích đứa cháu này, mặc dù dáng dấp giống hệt Ninh Nhi nhưng lại khiến người khác thích, vừa nhìn thấy trong lòng vô cùng buồn bực.

      Dịch Cẩn An để ý ngồi xuống bên dưới, nhiều năm qua nàng ta quen với bộ mặt lạnh của lão phu nhân. Chỉ có điều chuyện của nhị di nương nàng ta tuyệt đồng ý, nếu nhị di nương bị đánh đổ nàng ta cũng chẳng còn chút địa vị nào. Lập tức đứng lên quỳ xuống dưới chân lão phu nhân: “Bà nội, nhị di nương chỉ là thân thể thoải mái, người tới đây muộn chút.”

      Vừa xong nhị di nương bước vào phòng, trong nháy mắt mọi người trong phòng hít hơi khí lạnh. Lão phu nhân trầm mặt quát chói tai: “Đường đường là đương gia nhị di nương của Tướng phủ, ngươi như vậy còn ra thể thống gì? là làm mất hết mặt mũi Tướng phủ chúng ta!”

      Tiểu Đào trốn sau lưng Dịch Cẩn Ninh cười, cười đến mức hai vai run rẩy, khoé miệng co quắp. Mọi người trong phòng cũng phúc hậu cười thành tiếng. Nhị di nương vẫn chưa phát xảy ra chuyện gì, vội hỏi: “Cười cái gì? Có gì đáng cười? Các ngươi cũng bị lão phu nhân trách mắng?”

      Bà ta quả thực là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển!

      Dịch Cẩn An kéo vạt áo bà ta, run rẩy liếc mắt ý bảo mặt bà ta có vấn đề, nhị di nương rối loạn cho rgằn nàng ta muốn mặt có vết bẩn, vội đưa tay lên lau mặt. Ai ngờ càng lau mặt càng nổi hoa. Dịch Cẩn An chịu được nữa, đưa cho bà ta chiếc gương đồng: “Di nương, người trang điểm…”

      “A!” Nhị di nương nhìn vào gương, khuôn mặt của người bên trong như mặt quỷ, bị doạ sợ đến mức vứt gương chạy ra ngoài, Dịch Cẩn An quỳ cũng cuống quít đuổi theo.

      Lão thái thái nâng trán, thầm than gia môn bất hạnh, chưa từng thấy người con dâu nào có tiền đồ như vậy, may là trong phủ chứ phải bên ngoài, nếu truyền ra ngoài… Lão phu nhân thở dài, mấy câu, đại quyền chưởng quản tạm thời rơi vào trong tay bà. Phân phó đôi câu rồi cho mọi người lui xuống.

      Chuyện ngoài dự tính của Dịch Cẩn Ninh, tự tay nàng bày kế nên tất nhiên hơn người khác. Tiểu Đào chưng ra khuôn mặt cười hì hì đòi thưởng.

      “Tiểu thư, những thứ son phấn kia tốn ít bạc của em đâu, tháng này người phải thưởng thêm cho em chút bạc đấy.” Với lại trộn mấy thứ khác vào trong son phấn của nhị di nương cũng chẳng dễ dàng, nàng tốn ít công sức đâu.

      Dịch Cẩn Ninh hung dữ cốc trán nàng cái: “Thưởng cho ngươi cái cốc đầu trước!”

      Vui đùa lát, nàng hỏi: “Đó là son phấn gì vậy? Có hại cho thân thể ?”

      Nếu có thể khiến nhị di nương bị bệnh sởi hay gì gì đó phải càng tốt hơn sao, tốt nhất là khiến da bà ta bị thối rữa ra rồi chết. Bây giờ Dịch Cẩn Ninh phải người lương thiện gì, chọc nàng giận có kết quả tốt.

      Tiểu Đào cười thần bí: “Thiên cơ bất khả lộ!” Dịch Cẩn Ninh gãi ngứa nàng hồi, Tiểu Đào bị chọc cười vội vàng xin tha: “Được được được, em cho người biết!”

      Nàng nuốt nước miếng, : “Những nơi sưng đỏ chỗ bà ta trang điểm ngứa, ngứa ba ngày ba đêm.” Nàng dám giết chết người, đến lúc bị truy cứu có thể nàng là người đầu tiên gặp nạn.

      Ba ngày sau, trong sân nhị di nương đêm nào cũng có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Dịch Cẩn Ninh và Tiểu Đào chỉ coi như khúc hát ru con, ngủ rất yên ổn. Tiểu Mai chân tướng, mỗi đêm đều bị tiếng kêu thảm thiết kia doạ sợ tới mức giật mình tỉnh lại từ trong mộng, Tiểu Đào cũng bị liên đới kéo theo chịu tội.

      Nhìn đôi mắt đen thẫm của Tiểu Đào, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy nếu mình tìm cách trừng trị Tiểu Mai có lỗi với chính mình. Nghỉ ngơi vài ngày, vết thương của nàng ta hẳn tốt hơn rồi!
      - Hết chương 4 -
      Bạch Phụng, huyenlaw68, nhoxbina7 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Mỹ nhân cây (1)

      Mấy ngày nay nhị di nương đều ở trong phòng. Nếu phải giường của bà ta yên lành tự nhiên có mấy con chuột chạy ra, là trong tủ quần áo có vài con chuột chết, bên trong hộp trang sức có gián, hộp phấn hương bỗng nhiên đổi màu. Quan trọng nhất là hiểu vì sao bỗng nhiên cảm thấy cả người ngứa ngáy.

      Dịch Trường Hoa kiên quyết tin, hung dữ trách mắng bà ta trận, ông cho rằng những chuyện này là do có người tác quái, quát bà ta đừng có mù quáng kêu la hù doạ những người trong phủ.

      Ngày hôm sau trời trong mây sáng, các tiểu thư trong phủ hẹn nhau ra ngoài giải sầu. Trong kiếp trước, vào những lúc như thế này nàng cũng cùng bọn họ, thỉnh thoảng ở du thuyền ngâm thơ gảy đàn cùng với những tiểu thư công tử thế gia kia. Thế nhưng tại nàng thà ở nhà chơi xích đu.

      Lúc này Dịch Cẩn Ninh ngồi xích đu ở dưới gốc cây nàng hay tới, trong đầu góp nhặt những cách trừng trị người khác của đám tiểu thiếp của tên tướng công phụ nàng trong kiếp trước. Nàng muốn dạy dỗ Tiểu Mai tốt, thuận tiện đuổi nàng ta . Trong phòng nàng dung được loại người ăn cây táo rào cây sung như vậy.

      Xích đu dây phiêu đãng chao đảo, váy áo nhàng tung bay trong làn gió ấm áp. Dịch Cẩn Ninh cảm thấy dễ chịu nhắm mắt lại hưởng thụ thời khắc yên tĩnh tốt đẹp này. Bỗng có chiếc lá rơi từ cây xuống, nghiêng lệch rơi đúng vào cổ nàng. Lá cây xanh ngắt dính vào làn da nàng mang đến cảm giác lành lạnh. Nàng khẽ động, bàn tay thon dài vươn ra cầm lấy chiếc lá, cười ha ha hát lên điệu hát dân gian.

      Mạc Liễm Sâm kinh ngạc cười cười, nương này thú vị. Những ngày gần đây triều vẫn luôn xôn xao tỷ muội song sinh phủ Thừa tướng xinh đẹp như hoa, toả sáng rực rỡ trong bữa tiệc rượu. Những chuyện này vốn liên quan đến , nhưng Thái hậu lại muốn từ trong bữa tiệc rượu giúp chọn vị Vương Phi, còn trước cho biết nhị tiểu thư Dịch Cẩn Ninh của phủ Thừa tướng chưa hứa hôn cho ai. Đây là muốn cho biết, người được Thái hậu chọn làm Vương Phi của chính là nhị tiểu thư trong cặp tỷ muội song sinh kia. Rốt cuộc Dịch Cẩn Ninh này là người như thế nào, có phải cũng là người tục khí ngu muội như những vị tiểu thư khuê các kia hay ? Cho dù có phản đối thế nào nữa vẫn được, đành phải tìm hiểu mọi chuyện trước.

      Tiểu nương dưới tàng cây ăn mặc trang điểm vô cùng đơn giản, nhưng vật liệu may mặc lại vô cùng đắt giá, nhìn dáng vẻ hẳn là vị tiểu thư nào đó trong phủ. Bất chợt nổi lên ý muốn chọc ghẹo người khác liền ngắt lá cây rồi thả nó rơi đúng vào cổ của nàng.

      “Lá cây à lá cây, chẳng lẽ mày cũng muốn bắt nạt ta sao?” Dịch Cẩn Ninh vươn tay lấy lá cây xuống, tại sao hôm nay lá cây lại rơi đúng cổ cổ nàng. Nàng thở dài hơi, nàng với lá cây: “Mặc dù ta nhu nhược nhưng dễ bắt nạt đâu nhé, mày đừng tưởng rằng bản thân mình là cây thần rất giỏi, vẫn nên ngoan ngoãn ở cây tốt hơn, chớ có chọc giận ta, bằng …” Nàng vỗ cái vào thân cây to lớn, cười đến ôn hoà: “Ta chặt!”

      “Ha ha ha…” Mạc Liễm Sâm bị những lời này của nàng chọc cười, nhịn được bật cười thành tiếng. nương này quả là thú vị, những chuyện với cây mà còn uy hiếp nữa.

      Từ cây truyền đến tràng cười sang sảng, Dịch Cẩn ninh ngẩng đầu, đôi mắt phượng xinh đẹp vừa khéo chống lại đôi mắt hoa đào. Nàng tò mò đánh giá , cũng bình tĩnh nhìn kĩ nàng, hai người im lặng nhìn thẳng vào mắt nhau trong chốc lát.

      Dịch Cẩn Ninh đỏ mặt, nàng chưa từng to gan quan sát bất cứ nam nhân nào như vậy, bao gồm cả gã phu quân phụ lòng nàng trong kiếp trước. Dáng dấp nam nhân trước mắt này vô cùng mỹ, hoa văn hình mây tay áo màu xanh nhạt lúc lúc , đai lưng khảm ngọc thắt chặt, tóc đen được buộc bằng dây khảm đá quý màu xanh cùng màu với mũ tôn lên nét tuấn của , lại vô cùng dị, quả những thiếu nữ nàng gặp qua đều bằng , tướng quân tuấn mỹ trong kiếp trước của nàng cũng bằng, căn bản là cùng cấp bạc. Lúc này, trong đầu nàng chỉ còn bốn chữ: Giật nảy mình!

      Vẻ mặt Mạc Liễm Sâm cũng hơi mất tự nhiên, đây là lần đầu tiên thấy tiểu thư khuê các vô lễ quan sát nam nhân như vậy, nha đầu này, đẹp đẹp nhưng có chút… lớn mật, lời vừa muốn ra miệng nhưng lại trở thành…

      “Chảy nước miếng kìa!”

      “Ngươi…”

      Hai người cùng mở miệng, Dịch Cẩn Ninh vừa chữ liền dừng lại, vô thức lau nước miếng. Nam tử sang sảng cười, dứt khoát : “Trêu ngươi thôi!”

      Bị rơi vào bẫy, Dịch Cẩn Ninh vừa hờn vừa giận, nghiêm mặt : “Ngươi là ai? Tại sao lại xông vào Tướng phủ? Còn…” ngẩn người cây lâu như vậy mà nàng biết, chắc phải là tên háo sắc chứ? Nghĩ vậy nàng lập tức : “, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”

      nương này, hay thay đổi! Vừa rồi còn dịu dàng như nước, như thế nào lại phát hoả rồi? Mạc Liễm Sâm khó hiểu, có thể tới Tướng phủ để nhìn Vương Phi tương lai lúc ? Nhưng vẫn chưa thấy mặt vị Vương hi tương lai này… Đợi chút, Vương Phi tương lai? Trong Tướng phủ, lớn như tiểu nương này cũng chỉ có ba người, nha đầu tính khí nóng nảy cổ quái này phải là Vương Phi tương lai của đấy chứ? Trong lòng Mạc Liễm Sâm mong đợi.

      Thấy tên kia lời nào, Dịch Cẩn Ninh tức giận, mở miệng gọi người. Đại quản Chu ma ma trong phủ nghe nhị tiểu thư hét liền cuống quít chạy tới: “Nhị tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Dịch Cẩn Ninh chỉ lên cây, nhìn cũng nhìn : “Trong phủ có trộm!”

      Soạt tiếng, Chu ma ma ngẩng đầu nhìn về phía nhị tiểu thư chỉ, kỳ quái sờ đầu: “ có, hay là nhị tiểu thư nhìn lầm?”

      có? Dịch Cẩn Ninh ngẩng đầu, đúng là có. Người đâu? định ra lệnh cho mọi người tìm Tiểu Đào và Tiểu Mai vội vàng chạy từ bên kia tới, sắc mặt lo lắng: “Tiểu thư, nhị di nương xảy ra chuyện rồi, lão gia gọi người trở lại!”

      Khi theo nha hoàn đến đại sảnh, Dịch Cẩn Ninh liên tục quay đầu lại nhìn, thấy cây có ai, biết vì sao trong lòng cảm thấy có chút mất mát. Rồi lại hừ hừ, chờ xem, lần này bắt được ngươi, để xem lần sau ta trừng trị ngươi như thế nào!
      Bạch Phụng, huyenlaw68, nhoxbina7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :