1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 51: Thứ muội bị bỏ (2)



      Tứ di nương là mẫu thân thân sinh của nàng ta, dưỡng dục nàng ta mười bốn năm, còn chưa hưởng phúc ra . Nàng ta đồng ý với bà, chờ gả cho Du tướng quân đưa bà qua đó ở thời gian, để bà ta hưởng chút cảm giác được người khác hâm mộ. Nhưng tứ di nương lại cứ khăng khăng im hơi lặng tiếng chết như vậy, nàng ta trở lại vẫn biết!



      Dịch Cẩn Dung đau đớn, nàng ta xin lỗi tứ di nương, cũng hận mình sao trở về sớm chút.



      “Tiểu thư!” Tiểu Lỵ cầm ấm trà, nhìn ánh mắt căm hận của Dịch Cẩn Dung có chút sợ hãi, nàng ta kinh hô: “Ngài nắm tay nô tỳ đau!”



      Dịch Cẩn Dung quá mức bi thương nên chú ý tới gương mặt Tiểu Lỵ sớm xanh mét, sau khi nàng ta buông tay vẫn giọng : L(QĐ) “Ta biết ngươi sợ bị trách phạt, sao, chúng ta lén xem là được!”



      phải, tiểu thư! Tứ di nương… Sau hi tứ di nương bị hoả thiêu bị ném xuống giếng rồi!” Tiểu Lỵ nơm nớp lo sợ, ánh mắt tiểu thư đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.



      “Ngươi cái gì? A… Nương!” Dịch Cẩn Dung như nổi điên chạy đến giếng cạn trong viện bị bỏ bỏ hoang. Mẫu thân của nàng bị nghiền xương thành tro rồi?



      Lúc này nàng ta cảm thấy bản thân mình vô dụng, hoàn toàn mất lòng tin với Dịch Trường Hoa. Nàng ta cho rằng phụ thân chỉ nhất thời chấp nhận được lỗi lầm của nàng ta, mới gả nàng ta sớm chút, nàng ta cho rằng phụ thân chỉ vô tình với những di nương khác, ngờ ông lại là người như vậy, ngoan tuyệt vô tình. Tứ di nương hao tốn bao nhiêu thanh xuân người ông, cũng bởi vì thương ông, thương ông ấy! Tứ di nương từng qua những chuyện này với nàng ta, bà ôm mơ ước thời còn trẻ ở cnạh phụ thân mười bốn năm, chưa từng để ý thân phận, chưa bao giờ muốn tranh thủ tình cảm, hết thảy vì ông!



      Nàng ta đau khổ ngã mặt đất, ôm chặt cơ thể co rúc thành khối.



      “Nương!”



      Nàng ta khóc, nàng ta thể khóc, nhưng nàng ta khó chịu. Trong ngực như có cơn giận giữ chỗ phát tiết, nàng ta ngờ bản thân chỉ ngang ngược chút lại gây ra tai hoạ như vậy. Đầu tiên là bị lăng nhục, cuối cùng xuất giá qua loa, bây giờ lại trả thù đến thân mẫu của nàng.



      “Dung Nhi!” Du Cảnh Đức đứng cạnh nàng, ngồi xuống ôm lấy nàng: “Dung Nhi đừng khóc, ta ở cạnh nàng!” Du Cảnh Đức ôm nàng ta trở về viện, dõ nàng ta ngủ. Nàng quá mệt mỏi nên ngủ thiếp rất nhanh.



      Dịch Cẩn Ninh nằm sập nhìn Tiểu Đào thêu hoa, nghe Nô Nhi kể lại phản ứng của Dịch Cẩn Dung. Nàng phải người vô tình, Dịch Cẩn Dung là muội muội của nàg, nàng thấy bản thân vui. Tứ di nương chết, đó là vụ án giết người có kế hoạch từ trước, nhưng nàng ra, Tướng phủ là kẻ thù của nàng.



      Nàng quên kiếp trước khi nàng cầu xinTuwowngs phủ mở cửa cho nàng vào Tứ di nương châm chọc nàng như thế nào, nàng quên trước kia Dịch Cẩn Dung bưng chậu nước rửa chân hất lên người mình, nàng càng quên thanh khiển trách “ biết xấu hổ” của Dịch lão phu nhân.



      Híp mắt lại, nàng nhanh chóng thu hồi cảm xúc.



      “Tiểu Đào, hoa ngươi thêu đẹp!”



      Nàng khen gợi Tiểu Đào để che giấu ngột ngạt trong lòng, Tứ di nương có ngày hôm nay chính là báo ứng, nhưng Dịch Cẩn Dung càng đáng chết hơm. Nàng muốn để bản thân mình trở nên độc ác, nàng chỉ muốn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn báo ứng lên đám người này.



      Dịch Cẩn An là quân cờ tốt, nàng ta là quân cờ của công chúa A Mục, cũng là quân cờ của mình. Kiếp trước bản thân hkoong nhìn tất cả, bây giờ nàng thể lại bị động. Chủ động giấu tất cả sau lưng cũng có cái lợi, nnagf chỉ cần nhìn những người đó bị trừng trị thôi.



      “Nô Nhi ngươi để ý Dịch Cẩn An có hành động gì gúp đỡ nàng ta chút!”



      Dịch Cẩn Dung hẳn dễ dàng bỏ qua như vậy, mục tiêu của A Mục rất ràng: Khiến Dịc Trường Hoa mất từng người thân, sau đó khiến ông mất tất cả.



      Nàng rất tán thưởng cách làm đó của A Mục, đây cũng là mong muốn của nàng. Bắt đầu từ mùa đông kiếp trước, Dịch Trường Hoa xứng làm phụ thân nàng nữa, trong lòng nàng còn bất kỳ ảo tưởng nào đối với cái nhà này, chút lưu luyến cũng .



      Nàng chờ những người bên cạnh Dịch Trường Hoa rời khỏi từng người , nàng chờ Tướng phủ dần suy tàn.



      “Tiểu thư, người...”



      Tiểu Đào nuốt nước miếng, tiểu thư thay đổi rồi, phải bình thường, có phần ác độc. Nàng biết nên vui hay khổ sở, Mặc dù tiểu thư ác độc với người khác nhưng vẫn đối tốt với nàng như cũ.



      Nàng trách tiểu thư, tiểu thư làm gì nàng đều bằng lòng theo, chỉ là tiểu thư thờ ơ với tất cả đời như vậy, phải là máu lạnh sao? Nàng muốn nhìn thấy tiểu thư vô cảm, nàng thích tiểu thư nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, muốn thấy tiểu thư khóc hề che giấu chứ phải làm bộ làm tịch góp vui lấy lệ, làm như vậy rất chân thực.



      sao. Tiểu Đào đừng sợ!”



      Nàng biết Tiểu Đào lo lắng gì, chỉ là nàng chỉ sống lần vì mình, như vậy là sai sao?



      Sáng sơm hôm sau, Dịch Cẩn Dung dậy sớm thỉnh an lão phu nhân, từ tối hôm qua nàng bắt đầu còn tình cảm nữa. Tướng phủ là nhà nàn, cũng là mối hận thù của nàng, nàng biết nên làm cái gì bây giờ, đành che giấu tình cảm của mình, coi thường tất cả.



      Từ trong viện, Dịch Cẩn An với nàng: “Tối qua tam muội ngủ có ngon ?”



      “Muội rất khỏe,, cảm ơn tỷ tỷ quan tâm! Dịch Cẩn Dung hé miệng cười: “Tướng công rất thương muội!”



      “Hả” Dịch Cẩn An híp mắt: “ rất thương muội?”



      Dịch Cẩn An liếc mắt thấy Du Cảnh Đức đáng vội vã chạy towisphias sau Dịch Cẩn Dung, bèn cố ý lớn.



      “Đúng vậy, rất thương muội, gả cho muội rất hạnh phúc!”



      Dịch Cẩn Dung để ý tới cách đó xa phía sau nàng có người đứng, gương mặt hạnh phúc.



      Dịch Cẩn An híp mắt, bỏ qua người ở phía sau: “ tốt, ngươi là đồ tàn hoa bại liễu cũng thú, còn nâng niu như báu vật!”



      “Ngươi... Dịch Cẩn An, tiện nhân nếu ngươi dám ra ngoài ta vả nát miệng ngươi!” Dịch Cẩn Dung tức giận dậm chân, chỉ vào mũi Dịch Cẩn An mắng.



      Du cảnh Đức ở phía sau định nhấc chân tới nghe những lời này trợn tròn mắt. Sao Dung nhi lại là tàn hoa bại liễu? phải nàng mới gả cho còn chưa viên phòng sao?



      hai bước chạy thành bước đến trước mặt Dịch Cẩn Dung, kéo tay nàng: “Dung Nhi, cho ta biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”



      “Đau” Dịch Cẩn Dung bị thô lỗ kéo tay, suýt nữa trật khớp nhất htowif nước mắt như mưa: “Chàng làm ta đau!”



      “Cái gì mà tàn hoa bại liễu? Nàng ta ?” Du Cảnh Đức thả tay nàng ra, chỉ vào Dich Cẩn An .



      Dịch Cẩn Dung luống cuống: “Tất nhiên hkoong phải, chúng ta cỉ là cãi nhau thôi, chàng đừng coi là !”



      “Hả! xin lỗi vừa nãy ta nhỡ miệng, xin lỗi!” Dịch Cẩn Dung khom lưng, mang theo nha hoàn rời .



      Du Cảnh Đức nổi giận, thể tin, vừa rồi dáng vẻ Dung nhi lo lắng, ràng giấu giếm gì đó: “Dịch Cẩn Dung, nếu người thực có chuyện giấu giếm ta coi chừng!”



      có... ta thể!” Dịch Cẩn Dung giơ tay qua đỉnh đầu: “Nếu ta lừa chàng, ta ... ta chết yên!”



      Thực ra trong lòng Dịch Cẩn Dung sợ hãi, nàng muốn bị hưu, nàng trải qua cảm giác người để ý rồi, biết đó là cảm giác như thế nào.



      “Được, tạm thời ta tin ngươi, đem nay chúng ta viên phòng”



      Du Cảnh Đức phải kẻ ngốc, thực hư thế nào chỉ cần nghiệm chứng bao lâu nữa hết thảy đều ràng sao?



      “Ta...” Dịch Cẩn Dung ấp úng: “Trước đó... Chúng ta... Vó hể trước đừng viên phòng ... ta còn chưa cập kê”,



      Du Cảnh Đức lườm nàng cái khiến nàng nuốt những lời còn lại trở vào.



      “Chỉ còn mấy ngày nữa ngươi cập kê, kém bao nhiêu cả. Vả lại... ta đợi được nữa!” Du Cảnh Đức chém giết chiến trường nhiều năm, đối đãi với nữa tử và tướng sĩ đều giống nhau. Bây giờ đối với nàng như vậy là có thể coi là dịu dàng, Dịch Cẩn Dung lại có chút rụt rè.



      ôm vai Dịch cẩn Dung, cười đến dịu dàng: “Ngoan... Ngươi thành thê tử của ta vậy cũng phải làm tròn trách nhiệm người vợ!”



      Chưa đến giờ Dậu, Du Cảnh Đức đưa Dịch Cẩn Dung trở về, lúc vừa cười vừa , dường như rất vui vẻ, chỉ có Dịch Cẩn Dung mới biết tại nàng căng thẳng như thế nào!



      Dịch Cẩn đứng ở ngưỡng cửa, cười đến quỷ di.
      Last edited: 4/12/15
      tart_trung, honglakTôm Thỏ thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 51: Thứ muội bị bỏ (3)



      Nô Nhi ở bên cạnh nhìn chủ tử mình và Tiểu Đào, thầm nghĩ, dự đoán của tiểu thư chính xác!



      Nay A Trúc đổi trang phục của hạ nhân Tướng phủ, đứng thẳng ở bên, khôm lưng uốn gối như những người khác.



      Dịch Cẩn Ninh nhìn khí vũ hiên ngang đứng đó có chút buồn cười. Có câu có những người mặc long bào cũng giống thải tử, nhưng A Trúc lại ngược lại, mặc trang phục hạ nhân nhưng lại giống hạ nhân.



      Tiểu Đào đứng cạnh vụng trộm quan sát , trong lòng mừng rỡ, A Trúc của nàng đẹp mắt, nhìn thế nào cũng chán.



      Trở lại phủ Tướng quân là sẩm tối, trước phủ Tướng quân treo đèn lồng, còn có mấy tên tôi tớ đứng canh cửa đến nghênh đón.



      Dịch Cẩn Dung theo Du Cảnh Đức trở về phủ tướng quân, tim nàng đập dồn dập. Chưa xuống xe ngựa Du Cảnh Đức tiến sát lại, ôm nàng xuống xe ngựa, thẳng về phía phòng ngủ.



      Xong rồi, Du Cảnh Đức hoàn toàn cho nàng thời gian chuẩn bị, Dịch Cẩn Dung thầm rên trong lòng. Vào phòng ngủ, Du Cảnh Đức đặt nàng lên giường, cởi quần áo nàng. Dịch Cẩn Dung có cách nào, buộc phải rưng rưng nghe theo.



      Trướng phù dung ấm áp, ánh nến chập chờn.



      Bốp!



      “Tiện nhân!”



      Du Cảnh Đức mắng to tiếng, Dịch Cẩn Dung trốn trong góc tường dùng tay kéo chăn bọc lại cơ thể, tay kia ôm má tráu bị đánh.



      “Ta… Ta phải!”



      Nàng vốn muốn, nhưng Du Cảnh Đức sợ nàng thể tiếp nhận nên hạ dược nàng.



      “Quả nhiên ngươi là đồ tàn hoa bại liễu, lão thất phu Dịch Trường Hoa kia lại dám gả cho ta chiếc giày rách?”



      Du Cảnh Đức ra những câu làm tổn thương người khác, còn khiến người ta khó có thể chấp nhận hơn cái tát vừa rồi, mệnh của nàng sao hèn hạ như vậy, ai cũng có thể giẫm đạp nàng, ai cũng có thể sỉ nhục nàng! Ngay cả vị hôn phu tại cũng nàng là giày rách?



      Buồn cười, thực là buồn cười!



      Dịch Cẩn Dung rưng rưng chịu đựng, ànng thể khóc, phải chỉ bị hưu thôi sao? Có gì mà khóc! “Ta có phải giày rách hay phải ngươi biết sao, phải vừa mới kiểm nghiệm sao? Du Cảnh Đức, ta cho ngươi biết, con người ai cũng có tôn nghiêm, nếu ngươi thú ta nên đối tốt với ta, ngươi quên lúc trước ngươi với ta như nào rồi à?”



      Dịch Cẩn Dung chịu đựng khó chịu người đứng lên mặc quần áo, trước mặt Du Cảnh Đức hề cố kỵ khiến lại tâm viên ý mã.



      nhìn nàng nuốt nước miếng: “Tiện nhân, quả nhiên là hồ ly tinh quyến rũ người, chẳng trách lại hấp dẫn như vậy.” xong lại nhào tới.



      “A! Buông ra, Du Cảnh Đức, ngươi buông ta ra, nếu biết ta phải người có tấm thân hoàn bích để ta !”



      Đáng tiếc, Du Cảnh Đức như sói như hổ nào chịu nghe, nằm người nàng ngừng tàn sát bừa bãi, tàn nhẫn phát tiết bất mãn của mình. Tại sai nữ nhân này lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy, vì sao lại có cảm giác thực tuỷ tri vị*? Nữ nhân này hạ độc hay bản thân nàng có dụ hoặc quá mức? *Thực tuỷ tri vị: trải qua lần muốn thử lại lần nữa.



      Mãi đến khuya Du Cảnh Đức mới buông nàng ra, vừa lòng thoả ý rời .



      Dịch Cẩn Dung mệt mỏi mặc quần áo tử tế, tinh thần hoảng hốt trang điểm. biết qua bao lâu có ai đến giúp àng rửa mặt, càng có ai gọi đến nàng đến phòng ăn cơm, cần , nhất định Du Cảnh Đức cho nàng bức hưu thư.



      Quả nhiên để nàng đợi quá lâu, hưu thư của Du Cảnh Đức nhanh chóng được đưa đến đây, do nha hoàn mang đến, còn Du Cảnh Đức ra phố hoa,



      biết vì sao giấy đen này, hai chữ hưu thư vô cùng nổi bật khiến cho nàng rất hưng phấn, còn có cảm thoát được giải thoát. Đúng vậy, nàng tự do rồi, nhưng là dùng mạng của thân mẫu để đổi tự do cho thân thể của mình,



      “Ha ha ha...”



      Nàng cười điên cuồng, xé toang tờ hưu thư. Nàng hung ác xé rách, tựa như xé thịt ai đó, phá tan hành từng mảnh.



      Giờ mão ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng nàng được báo thu dọn đồ đạc rời . Đồ đạc của nàng nhiều lắm, nhưng đồ cưới lại là rất phong phú, nhưng nàng mang đồ cưới của mình , trực tiếp lên xe, phu nhân tướng quân và đám hạ nhân ai giải thích được.



      Phu quân tướng quân thương hại nàng, nhưng bà thể để con trai mình chu-ịu thiệt. Bà tối qua con trai xảy ra chuyện gì, con trai thẳng Dịch Cẩn Dung là người đàn bà hư hỏng, còn cho nàng ta hưu thư, để ngày mai nàng có thể thu dọn về nhà mẹ đẻ.



      Hôm qua xe ngựa mới trở lại từ tướng phủ, hôm nay lại chạy về tướng phủ, nhưng lại hướng theo ý nghĩa khác. Dường như biết tâm tình của chủ nhân có khác biệt, hai con ngựa cũng có chút mệt mỏi, chạy đường cảm giác có chút thương cảm.



      Dịch Cẩn Ninh ngồi xích đu lắc lưu đong đưa, A Trúc cầm vòng tay trở về.



      “Chủ tử, có kết quả rồi!”



      Dịch Cẩn Ninh dừng lại, vuốt chiếc vòng cổ tay.



      “Kết quả như thế nào?”



      A Trúc đưa vòng tay qua: “Cẩn thận vòng tay có nửa kịch độc, nửa có thuốc giải. Nếu cẩn thận chạm phải độc này, toàn thân lập tức co rút, đau đớn ngừng. Sau khi chạm vào thuốc giải có thể giải độc, nhưng người trở nên điên điên khùng khùng thần trí , thậm chí làm ra những hành động khác thường”.



      “Nghe ngươi vậy...” Dịch Cẩn Ninh hơi ngừng lại, nheo mắt: “Thuốc độc này chính là thuốc cấm của Nam Lăng”.



      Nô Nhi bỗng xuất , tò mò hỏi: “Thuốc gì vậy?”



      “Là thuốc độc thôi!” Tiểu Đào đút cho nàng miếng điểm tâm.



      Dịch Cẩn Ninh gì nhìn vòng tau lúc lâu sau mới : “Mê tình tán”.



      Mê tình tán! A Trúc nghe vậy tự chủ lui về phía sau bước, là mê tình tán!



      Thuốc độc này lại là mê tình tán? Trong mắt dần xuất ánh lửa, năm đó bị người nọ hạ mê tình tán mới có thể tinh thần xuất ánh lửa, năm đó bị người nọ hạ mê tình tán mới có thể tinh thần thất thường, mới có thể tụ tay giết chết cha mình.



      “A...” A Trúc hét lớn lên tiếng, thống khổ ôm đầu ngồi mặt đất.



      Tiểu Đào vội bỏ kim chỉ trong tay xuống: “A Trúc, chàng làm sao vậy, đừng dọa ta!”



      À! Trong đầu A Trúc thoáng ánh lửa đỏ, tất cả đều là màu đỏ! Đó là máu của mẹ , trong tay cầm con dao, ra sức chém bọn họ.



      “Đừng!” A Trúc vươn tay vào khoảng muốn nắm cái gì đó, sau đó lại ôm đầu ngồi xuống, trong miệng ngừng kêu đừng, đừng giết họ!



      Nô Nhi vội vàng điểm ohuyeetj , lúc sâu mới khôi phục lại, ngẩng đầu, dọa tất cả mọi người. Ánh mắt chợt đỏ bừng, gân xanh trán nổi lên, cả khuôn mặt đều là gân xanh.



      “A Trúc, tỉnh lại!” Tiểu Đào đau lòng, nàng hoảng loạn. A Trúc bị làm sao vậy?



      “Nhanh, Nô Nhi, mau xách thùng nước tới đây!”



      Dịch Cẩn Ninh nhìn tình huống này thầm nghĩ ổn, vội sai Nô Nhi múc nước.



      thùng nước lớn lạnh như băng dội vào người A Trúc, sau đó hôn mê bất tỉnh.



      “Nhanh, dìu vào nghỉ ngơi!” Cẩn Ninh lại phân phó: “Đây là hành động điên khùng!”



      Tiểu Đào và Nô Nhi dìu ra thay cho bộ khác sạch . Lúc này ai để ý nhiều nếu xảy ra chuyện, Tiểu Đào biết làm gì bây giờ.



      Ai ngờ, vừa mới giúp thay quần áo xong, A Trúc mở to hai mắt, lúc này trong mắt còn lệ khí vừa rồi nữa, sắc đen mặt cũng dần biến mất, hồi lâu sau cuối cùng cũng hồi phục bình thường.



      Tiểu Đào lo lắng hỏi: “A Trúc, rốt cuộc chàng làm sao vậy?”



      A Trúc trả lời khom người cái với Dịch Cẩn Ninh sau đó đề khí điểm cái, nhảy qua đầu tường ra ngoài.



      “Tiểu thư, A Trúc làm sao vậy?”



      Tiểu Đào rất lo lắng cho A Trúc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn làm sao, phản ứng của rất bình thường.



      cần yên tĩnh!”



      Dịch Cẩn Ninh phỏng đoán phản ứng của A Trúc có liên quan đến mê tình tán, nàng lại nâng vòng tay nhìn kĩ lúc, sau đó với Tiểu Đào, gói lại cẩn thận.



      Mê Tình xuất, nhất quốc diệt. Đây là lời khuyên răn vẫn tồn tại cho đến tận bây giờ trăm thử sai.



      Dịch Cẩn Ninh theo thói quen híp mắt, nàng ngẩng đầu nhìn trời =, mpptj con quạ đen tà tà bay qua, kêu “quác” hai tiếng.



      Xem ra, thiên hạ này sắp loạn rồi.
      Last edited: 3/12/15
      tart_trung, honglakTôm Thỏ thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 51: Thứ muội bị bỏ (4)

      Đến Tướng phủ, Dịch Cẩn Dung xuống xe trở về viện mình, phỏng chừng hôm nay người trong nhà nhận được tin tức nàng bị hưu từ sớm.



      đúng là như vậy, Dịch Trường Hoa nổi giận đùng đùng, vừa tới cho nàng cái bạt tai.



      phải ta ngươi phải giấu diếm trước sao, ngươi coi lời ta là gió thoảng bên tai hả?” Chuyện lớn như vậy hôm qua nàng chưa về nên bàn bạc với ông, nhưng nàng lại tiếng nào theo người ta về phủ Tướng quân, còn để người ta nghiệm thân!



      “Phụ thân!” Dịch Cẩn Dung ôm mặt: “Là đại tỷ tỷ biết, phải con!”



      “Hôm qua ngươi nên báo trước cho ta tiếng, chẳng lẽ ta nghĩ cách cho ngươi?” Dịch Trường Hoa rất tức giận.



      Hôm qua An Nhi trước với ông, lúc hai người cãi vã cẩn thận lỡ miệng. Hôm qua ông định mở miệng giữ lại nhưng thấy Dịch Cẩn Dung có bất kỳ phản ứng nào, bèn cho rằng nàng có cách ứng phó, ngờ nàng lại trở về Tướng phủ để người ta nghiệm thân, còn nghiệm thân như vậy… Thực làm ông mất mặt.



      “Đồ cưới đâu, về cũng nên lấy lại đồ cưới chứ!” Dịch Trường Hoa dựng râu trợn mắt, đứa con này khiến ông quá thất vọng.



      Dịch Cẩn Dung muốn chuyện với ông, nàng buồn ngủ quá, rất mệt, có sức lực cãi vã với ông, mình người kéo thân thể mệt mỏi đến hậu hoa viên.



      Khi qua hậu hoa viên, đám hạ nhân bưng chén đĩa qua, Dịch Cẩn Dung mơ hồ nghe thấy các nàng giọng bàn luận: Nhìn kìa, đây là tam tiểu thư mới gả ra ngoài lâu bị hưu, đáng thương! Nghe tam gia tin nàng là xử nữ, đích thân nghiệm thân rồi, aizz, sau khi bị nghiệm thân mới bị hưu, nếu là ta ta trực tiếp nhân hưu thư rời , làm chi phải công bị chiếm thân thể như vậy?



      Mấy nha hoàn xa, nàng vẫn còn ngơ ngác. Đó chẳng phải ai khác mà chính là tiếng lòng của nàng. Nàng ngu ngốc, cư nhiên lại ngây ngốc trở về cùng Du Cảnh Đức, lại còn nhận được kết cục như vậy.



      Lúc này có mấy nha hoàn qua, đều che miệng cười như cười nhạo nàng.



      , đừng nữa, van xin các ngươi đừng nữa!”



      Dịch Cẩn Dung chịu được hành hạ như này, tinh thần nàng hoảng hốt gần như suy sụp. Vài nhóm hạ nhân qua, ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, nàng dơ bẩn, nàng hèn hạ, nàng bằng tìm cái chết.



      Nàng che tai nhanh chóng chạy đến bên hồ. Ha ha, chết, chết có thể tìm tứ di nương rồi.



      Nàng ngẩng đầu nhìn trời, cười : “Tứ di nương, người thấy ? Dung Nhi tới tìm người đây!”



      Trong lòng Dịch Cẩn Dung còn vướng bận, sau lại càng có chuyện khiến nàng lưu luyến, nàng đứng eben hồ nhìn hồ nước sâu thấy đáy có phần hoảng sợ. Tứ di nương chết trong hồ này, Văn Tuyển đệ cũng chết chìm ở đây, nàng nghĩ lại mà sợ.



      “Muốn chết chết , đừng mè nheo!”



      Tiểu Đào theo sau Dịch Cẩn Ninh, Dịch Cẩn Ninh đứng bờ hồ, khoé môi ý cười, trào phíng nhìn Dịch Cẩn Dung đứng bên bờ hồ dáng vẻ lưỡng lự có nên nhảy hay , kìm được mở miệng.



      phải nàng muốn Dịch Cẩn Dung chết, mà la fmuốn nàng sống tiếp. Có số việc phải mình làm, nhưng trong lòng lại hi vọng người khác làm vậy, nàng băn khoăn. Dịch Cẩn Dung bị hưu vốn phải lỗi của nàng, nhưng nàng lại ôm toàn bộ lỗi lầm vào người.



      Tiểu Đào vui mừng nhìn Dịch Cẩn Ninh, thầm nghĩ tiểu thư vẫn còn tình cảm, ít nhất nàng trơ mắt thờ ơ nhìn thân tỷ muội chết trước mặt mình. Đừng thấy tại nàng tam tiểu thư tìm chết, thực ra trong nội tâm nàng hi vọng tam tiểu thư có thể lấy lại lòng tin sống tiếp.



      “Được, Dịch Cẩn Ninh, ngươi ác độc!” Dịch Cẩn Dung cười: “Muốn ta chết đúng ? Mỗi người các ngươi dều muốn giết ta đúng ? Ta lại cứ để các ngươi toại nguyện, ta muốn sống tốt, sống tốt hơn các ngươi gấp ngàn lần.”



      Dịch Cẩn Dung đứng bên hồ hét to, trong lòng nàng muốn chết, nàng muốn sống hơn bất cứ người nào. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của phụ thân, mỗi người trong nhà đều nhìn nàng bằng ánh mắt châm chọc, nàng sợ.



      Có lẽ tứ di nương cũng thể đối mặt với ánh mắt đó của phụ thân mới tìm đến cái chết, có lẽ tứ di nương có nỗi khổ trong lòng. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời rất xanh, từng đám mây trắng, chim tự do bay lượn. Còn sống, là chuyện tueyẹt vời cỡ nào!



      , nàng tuyệt thể chết. Nàng muốn xem những người hại nàng, những người coi nàng như chuyện cười nhận được báo ứng. Nhất là tỷ muội Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh, phải họ rất thích coi nàng ta như trò cười sao, phải họ rất thích giễu cọt nàng sao? Được, nàng để cho họ biết, Dịch Cẩn Dung nàng dễ ức hiếp như vậy.



      “Được, Dịch Cẩn Dung, ta chờ xem ngươi tiếp tục sống như thế nào!”

      Chờ xem nàng tiếp tục sống như thế nào! Đây là lời chúc chân thành từ sâu thẳm nội tâm Dịch Cẩn Ninh, nàng hề có tạp niệm, lúc này nàng là đơn thuần nhất, chợt nàng cảm thấy bản thân thoải mái hơn nhiều. có cảm giác mệt mỏi thắng thua, ra buông bỏ lại tự tại như vậy!



      Dịch Cẩn Ninh biết tiếp theo nên làm như thế nào? Nếu bà nội cho nàng khuôn mặt u ám làm sao đây? Nếu những hạ nhân kia cười nhạo nàng làm sao bây giờ?



      Nàng vẫn muốn sống sót trong tướng phủ, mỗi ngày phải đối mặt với những người nàng muốn thấy. Những ngày về sau, nàng thực lo lắng cho cuộc sống của mình!



      Nàng suy nghĩ ồi lâu, cuối cùng quyết định lén lút rời khỏi Tướng phủ, nàng cảm thấy rời là lựa chọn tốt nhất. Nàng thu dọn vài món nữa trang, mang theo túi đồ ra ngoài cổng sau của Tướng phủ.



      Dịch Cẩn Ninh nhìn Dịch Cẩn Dung lén lút rời , lộ ra nụ cười an tâm, nàng phun ra ngụm trọc khí. Cảm giác cả người tốt!



      khí ngoài Tướng phủ trong lòng hơn nhiều, Dịch Cẩn Dung chợt sáng tỏ thông suốt.



      Nhưng chuyện tốt mãi thể xum họp với nàng, chuyện xấu lại cũng tiếp nhau. Nàng muốn khóc, ai tới cứu nàng!



      Lại là hẻm đáng chết!



      Những tên lưu manh trước mặt nàng đánh bạc, phía sau cũng có mấy tên bước đến! Nàng hoảng sợ mở to hai mắt, chuyện đó tái trước mắt nàng, nàng sợ đến mức toàn thân run rẩy.



      “A” Nàng như nổi điên đánh bậy đánh bạ hồi, nắm chăt bọc đồ tay, “Các người đừng tới đây đừng tới đây!”



      “Tiểu nương tử, chúng ta qua làm sao chơi đùa với nàng được đây?”



      bàn tay tà ác nắm cằm nàng, gã khác đoạt bọc đồ của nàng, cười quái dị ném cho mấy tên phía sau.



      “Đại ca, nương này tệ!”



      Gã nắm cằm nàng hú lên quái dị: “Gương mặt tiểu nương tử trơn mềm!”



      Gã được gọi là đại ca khiêng nàng , ném vào trong ngôi miếu hoang đổ nát. Mấy tên tiểu khất bị đuổi ra ngoài, những gã ka thay phiên đến, đám ra sức xe quần áo của nàng...



      Dịch Cẩn An, Dịch Cẩn Ninh, hai người các ngươi nếu ta có thể sống được nhất định khoonh bỏ qua cho các ngươi.



      Dịch Trường Hoa dùng xong cơm chiều, định đến viện của Lục di nương nghỉ ngơi nghe thấy hạ nhân tới báo thấu tam tiểu thư đâu!



      “Cái gì, thấy tam tiểu thư? Sao các ngươi ra ngoài tìm, đồ vô dụng!”



      Dịch Trường Hoa cởi áo khoác nghe hạ nhân vậy lại mặc vào. Ông híp mắt : “ thấy tam tiểu thư đâu, còn mau tìm!”



      nhà ầm ĩ muốn ra ngoài tìm Dịch Cẩn Dung, Dịch lão phu nhân mắng to mọt tiếng bất hiếu.



      Dịch Cẩn Ninh ngồi lắc lư xích đu trong viện mình, nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trăng đêm nay tròn, đẹp! Lúc này hẳn Dịch Cẩn Dung ra khỏi thành rồi! Trong lòng nàng nghĩ vậy, hoàn toàn biết lúc này Dịch Cẩn Dung quần áo rách nát ngồi trong ngôi miếu, đói bụng đến hoảng hốt.



      Khuôn mặt nàng bẩn thỉu, toàn thân hôi thối, ngay cả bản thân nàng cũng ghê tởm bản thân.



      Người do Dịch Trường Hoa phái tìm đến đây, lúc qua ngôi miếu đổ nát thấy mấy tên khất cái đó.



      người mấy tên khất bốc lên mùi hôi thối, người của Tướng phủ nhìn vài lần rồi bỏ , hoàn toàn phát ra Dịch Cẩn Dung.



      Tìm lúc, chưa đến hai canh giờ, Dịch Trường Hoa buông tha.



      “Về phủ!”



      Ông vung roi da, con ngựa bị đau nhanh chóng chạy , những người còn lại cũng lục tục chạy về.



      Dịch Cẩn Dung ngồi trong góc tường, nhìn đán người Tướng phủ đến vui mừng thôi. Nàng nghĩ phụ thân vẫn rất thương nàng, bằng sao lại phái người ra ngoài tìm nàng, còn tự mình xuất phủ tìm?



      Nhưng rất nhanh sau đó nàng tìm ra cảm giác thích hợp, họ chỉ tìm lúc trở về, nhìn cũng nhìn góc tường nơi nàng co rúc. Nàng tuyệt vọng, đối với Tướng phủ cũng hoàn toàn mất hi vọng.



      Người của Tướng phủ muốn gặp nàng, nàng rất . Nưng người cha nàng vẫn kính trọng lại có thể quan tâm đến sống chết của nàng?



      Tiểu khất cái đánh nàng đến mệt dừng lại, tất cả chạy đến trong góc ngủ.
      Last edited: 3/12/15
      tart_trungTôm Thỏ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 51: Thứ muội bị bỏ (5)



      Dịch Cẩn Dung dùng hết sức đứng lên, đôi mắt mang theo hậ ý nhìn về hướng Dịch Trường Hoa giục ngựa rời , đôi tay siết lại.



      Phụ thân, ta hận ông, ta hận các ngươi! Dịch Cẩn An, Dịch Cẩn Ninh, nếu ngày nào đó ta chết, nhất định khiến các ngươi trải qua cảm giác bị lăng nhục này! Nàng chậm rãi ra khỏi ngôi miếu đổ nát, nàng rất lạnh, nàng muốn ăn. Nhưng đêm khuya, quán ngoài đường còn buôn bán, tất cả mọi người đều trở về nhà. Nàng cảm thấy ngày càng đói, gày càng lạnh, khỏi đưa tay ôm chặt mình.



      Tối nay nàng phải trải qua như nào đây? Nếu sau này đều như vậy, sao nàng có thể báo thù? Nàng cam lòng, cam lòng!



      người mặc áo đen phi thân từ xuống, đứng trước mặt Dịch Cẩn Dung.



      nữ nhân!



      A Mục!



      “Bà là ai?” Dịch Cẩn Dung cảnh giác hỏi.



      Hôm nay A Mục che mặt, vết bỏng gương mặt bà ta càng lộ vẻ quỷ dị.



      “Ta là người tới cứu ngươi, ta có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn!”



      A Mục cười ha ha, như bắp thịt trê khuôn mặt khẽ động, nửa gương mặt bị thiêu hủy tựa như ma quỷ dọa người.



      “Bà muốn cứu ta như thế nào? Đưa ta ăn cho ta ăn?” Dịch Cẩn Dung lui về sau từng bước, bỗng nhiên nghĩ ra chuyện.



      Truyền thuyết kể rằng nửa đêm ma quỷ thích ra ngoài từ cõi tìm người thế thân, thấy người nào đẹp hơn mình lập tức bắt nàng giao linh hồn, sau đó con quỷ kia đáp ứng tất cả điều kiện của nàng.



      “Bà... Bà hẳn phải...”



      “Ta phải con quỷ trong truyền thuyết, ngươi sờ xem, ta lừa người!”



      A Mục biết nàng muốn gì, bà ta vượt lên trước bước cầm tay nàng đưa lên nửa mặt bị hủy của mình.



      “Nhưng mà khuôn mặt của bà.... đáng sợ!”



      “Ta coi ngươi là người nhà nên che mặt, nếu ngươi thấy sợ, ta che lại”. A Mục xong liền lấy ra chiếc khăn che mặt.



      Lúc này Dịch Cẩn Dung sợ nưa, nữ nhân này tới lui, giọng mềm mại thoải mái, chuyện còn khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn cha nàng.



      “Bà giúp ta như thế nào? cần ta làm gì chứ?”



      cần!” Giọng lạnh lùng.



      “Được rồi vậy bà ta làm cái gì ta làm cái đó! Chỉ cần can thiệp vào chuyện ta muốn làm!”



      Dịch Cẩn Dung nhìn quần áo tả tơi người mình, lại sờ cái bụng đói thầm kêu gọi. Dù sao mình cũng hai bàn tay trắng rồi, làm gì cũng như nhau thôi.



      A Mục cười quỷ dị: “Được”



      Dịch Cẩn Dung theo A Mục, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.



      Ngày mười lăm tháng hai, thời tiết sáng sủa, Dịch Cẩn Ninh nhìn bầu trờ trong xanh bỗng nhiên muốn đạp thanh.



      “Tiểu Đào, Nô Nhi chúng ta đạp thanh, thế nào?”



      “Được được, tiểu thư, nếu ra ngoài em nổi mốc mất thôi!” Nô Nhi bĩu môi, bánh ngọt cũng thèm ăn, kéo Tiểu Đào bên cạnh, liên tục nhảy nhót.



      Tiể Đào thẫn thờ thêu khăn, than tiếng rồi lại thêu tiếp. Hôm qua sau khi A Trúc rời chưa có tin tức, nàng lo lắng ra ngoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liên tục cạn kiệt sức lực làm việc.



      “Tiểu Đào, ngươi có hay ?”



      Dịch Cẩn Ninh thấy nàng ngẩn người, lập tức biết tâm tư nàng.



      “A Trúc lơn như vậy gặp chuyện may!” Nàng an ủi.



      “Mong là vậy!”. Tiểu Đào mệt mỏi .



      No Nhi lập tức nhảy qua đây, Tiểu Đào bị dọa sợ đãm mũi kim chính xác, đâm vào ngón tay.



      “Ngươi muốn chết a!” Tiểu Đào oán trách “ nhìn xem ta làm cái gì, nếu sau này ngươi còn vụng về như vậy, coi chừng lấy chồng được!”



      Nô Nhi làm cái mặt quỷ: “Ta lấy chồng, ta muốn ở cạnh tiểu thư!”



      nhảm, sao có thể ở cạnh ta mãi? Đến lúc ngươi gặp được người ngưỡng mộ trong lòng, đừng trách ta cho ngươi xuất giá!” Dịch Cẩn Ni vừa đe dọa, vừa oán trách ,



      “Được rồi, rốt cuộc hai người có muốn hay ?”



      “A... Được chơi rồi!” Nô Nhi reo hò.



      Tiểu Đào vội vàng đứng dậy cất kim chỉ.



      Chủ tớ ba người ra ngoài từ cổng chính của Tướng phủ, lão Hof đánh xe ngựa đến, nàng vui vẻ lên xe.



      “Đến sườn núi Thập Lý ở ngoại ô cách đây!”



      Phân phó xong, lão Hồ nhận lệnh xuất phát.



      Đến sườn núi Thập Lý, cỏ non xanh mởn, bầu trời xa lắng, tâm tình Dịch cẩn Ninh vươn hai tay ra koan khoái mặc sức reo hò. Nô Nhi và Tiểu Đào vừa xuống xe chạy về phía bờ sông, Nô Nhi hô to: “Tiểu thư, có cá!”



      “Đến đây, chúng ta bắt cá!” Tiểu Đào xắn tay áo, buộc làn váy lại, đứng ở chỗ nước cạn cạnh bờ sông vẫy tay với Dịch Cẩn Ninh.



      Dịch Cẩn Ninh cười vừa định qua thấy phía sau xa có mấy người dáo dác nhìn. Nụ cười nàng cứng ngắc khóe môi, đó là gia đinh của tướng phủ.



      Nàng híp mắt cái, phụ thân theo dõi nàng?



      Đột nhiên, A Trúc xuất , nhay từ cây xuống.



      “Chủ tử có muốn đuổi họ ?”



      Dịch Cẩn Ninh nhướn mi, khẽ cười tiếng, phong hoa tuyệt đại



      “Được!”
      Last edited: 4/12/15
      tart_trung thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 52: Sơn động ôn tình (1)

      A Trúc điểm cái, chân quét ngang đám gia đinh kia, gia đinh bị cước nhanh chóng ngã xuống, tất cả chạy trối chết.

      “Chạy!” A Trúc quay lại, cười ha ha .

      quá quắt! Dịch Cẩn Ninh hết chỗ với đám gia nô Tướng phủ này.

      “A Trúc, hôm đó…” Dịch Cẩn Ninh suy nghĩ lúc cuối cùng hỏi chuyện hôm đó: “Hôm đó sao ngươi lại như vậy?”

      “Chủ tử, hôm đó chỉ là ta nghe ngài đọc tên thuốc độc kia, nhớ tới chuyện tình thời thơ ấu mà thôi!”

      A Trúc nhắm mắt trầm tư, vẻ mặt bi thương. có quá nhiều hồi ức thống khổ, có quá nhiều huyết lệ chua xót, năm đó là năm mà tất cả thống khổ và chua xót dồn lại.

      Khi đó ta mới tám tuổi. Có người cầm cái bọc đưa cho ta, ta giao cho mẫu thân, ta tin lầm tiểu nhân. Cuối cùng… cuối cùng trúng mê tình tán trong đó.”

      A Trúc cẩn thận nhớ lại chuyện tình năm đó, đó là hồi ức đáng sợ, muốn quên nhưng thể quên được trải nghiệm thê thảm ấy.

      “Sau khi ta trúng mê tình tán, cha nương ta biết sao ta lại như vậy, ôm ta đến y quán. Cuối cùng đại phu trong y quán đó thể cứu ta, cha nương ta cũng phát ra cái bọc kia, bên trong có phong thư, trong thư giải dược ở trong bọc, cha nương ta vì sốt ruột cứu con, nên tin tưởng…”

      Chuyện sau đó cần Dịch Cẩn Ninh cũng đoán được, vừa chạm giải được mê tình tán kia A Trúc như phát điên gây ra chuyện có lỗi với cha nương .

      “Ta cũng biết tại sao lúc đó bản thân mình lại như vậy, ta chỉ biết ta muốn giết họ, ngay lúc ấy ta… Ta tìm con dao, thục mang lao về phía họ. Khi đó, tất cả trong mắt ta đều là khát máu, ta sợ… ta muốn bảo vệ bản thân mình…”

      A Trúc xong ôm mình chặt, Dịch Cẩn Ninh nhìn thấy trong lòng chua xót.

      “Đừng nữa, A Trúc!”

      ! Ta muốn ra, bí mật này ta vẫn giấu kín trong lòng, luôn quấy nhiễu ta!”

      Ví như người điên cuồng vĩnh viễn có lối thoái, khao khát giải phóng, khao khát cơ hội trút hết toàn bộ ra ngoài.

      Dịch Cẩn Ninh cười, nhưng lại cau mày: “Ngươi !”

      “Ừm!” A Trúc đáp tiếng, đắm chìm trong hồi ức.

      “Khi đó ta hề biết đó là cha mẹ mình, sau khi giết họ ta ngất lịm . Mãi đến ngày hôm sau ta mới tỉnh lại, nhìn thấy họ bị chém giết huyết nhục mơ hồ ta sợ ngây người! Ta còn nghĩ rằng kẻ thù tìm tới, giết họ. Nhưng người đưa ta cái bọc đó lại xuất . Toàn thân bà ta vận y phục đen, mặt che lụa đen, chính là nữ nhân tên A Mục!”

      Dịch Cẩn Ninh hiểu, vì sao khi A Trúc nhìn thấy nữ nhân áo đen này lại liều mạng đuổi giết như vậy. Chỉ có điều rốt cuộc nữ nhân kia muốn làm gì, tại sao lại hạ độc thủ với đứa bé?

      “A Trúc!” Dịch Cẩn Ninh bỗng ngẩng đầu nhìn trời: “Chuyện qua ai cũng thể ngăn cản, khi đó ngươi còn . tại ngươi có thể nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay, nhất định phải kiên cường, báo thù cho cha mẹ mình, chứ phải mực đắm chìm trong bi thương thống khổ!”

      “Chủ tử, ta biết!”

      Lúc này, Tiểu đào và Nô Nhi chơi , cười hì hì chạy trở về.

      Vẻ mặt Tiểu Đào thẹn thùng: “A Trúc, đồ cọc gỗ này, hôm qua rên tiếng nào bỏ chạy, chàng có biết ta lo lắng biết bao?”

      A Trúc ôm Tiểu Đào: “Tiểu Đào, xin lỗi, hù doạ nàng!”

      “Hu hu hu… Chàng xấu xa, chỉ biết làm ta sợ, lần sau được như vậy nữa!”

      Tiểu Đào rơi lệ ngừng, nàng phải người thích giả bộ, nhưng trước mặt A Trúc lại thích làm nũng. Dịch Cẩn Ninh nhìn mà hâm mộ, trộm nghĩ nếu Mạc Liễm Sâm ở đây tốt.

      “Đúng rồi A Trúc, sau đó ngươi trải qua như thế nào? Lúc đó ngươi mới tám tuổi mà!

      Vẻ mặt A Trúc chợt nghiêm túc hẳn lên, cuống quít lau nước mắt cho Tiểu Đào : “Khi đó ta cũng cho rằng mình chết, đói bụng mấy ngày! Cha mẹ đều bị ta giết, ta muốn xuống đất chuộc tội với họ. Nhưng nữ nhân áo đen để ta chết, lúc ta quyết định tự sát cứu ta, đưa ta đến tỏ chức huấn luyện giết người. Ta liều mạng trốn ra, lúc gần chết, Mạc công tử cứu ta...”

      “Là chàng?” Dịch Cẩn Ninh híp mắt: “Khi đó người bắt đâu theo chàng? Nhưng khi đó chàng vẫ là đứa nhỏm hẳn xấp xỉ ngươi!”

      “Đúng, khi đó cũng rất , còn hơn ta nữa. Nhưng hề sợ hãi, dẫn ta trốn thoát xuống cống ngầm. khi đó chúng ta lập tức cùng nhau lưu lạc giang hồ!” A Trúc cảm khái .

      Kỳ thực lưu lạc giang hồ.

      Mạc Liễm Sâm dẫn đến cung điện, nơi đó rất đẹp đẽ xa hoa, là nơi mà cả đời chưa từng thấy qua. Mạc Liễm Sâm cho biết đó là hoàng cung, là nơi Hoàng đế ở. Cũng là nhà của , nhưng thích cái nhà đó.

      Nhưng chuyện này A Trúc với Dịch Cẩn Ninh, đây là bí mật của và Mạc Liễm Sâm, đây là bí mật của và Mạc Liễm Sâm, có vài việc biết nhiều mới tốt.

      “A Trúc!” Dịch Cẩn Ninh chợt buồn bã : “ cho ta biết vài chuyện khi còn của Mạc Liễm Sâm !”

      A Trúc kinh ngạc nhìn Dịch Cẩn Ninh, trả lời. Chuyện của Mạc Liễm Sâm, thể .

      “A Trúc...” Tiểu Đào thấy ngậm miệng chuyện, nàng kéo tay ngân tiếng dài, Dịch Cẩn Ninh và Nô Nhi da đầu tê dại.

      “Ta ! Ta từng đồng ý với Mạc công tử với bất cứ kẻ nào, há có thể nuốt lời!”

      sao, ! Dịch Cẩn Ninh bội ohục kiên định của A Trúc, mới với Tiểu Đào: “Thôi, nếu chịu chúng ta đừng gò ép , miễng cưỡng cũng đạt được!”

      Mạc công tử cứu tam mạng của ta về dau là của , cho nên... xin lỗi, loeì của nhất định phải nghe theo!”

      A Trúc cứng rắng xong sau lưng vang lên tiếng động.

      “Ai?” cảnh giác nắm lấy thanh kiếm bên người, đôi mắt sắc bén quét nhìn xung quanh.

      Nô Nhi cũng mở hai chân tạo tư thế phòng thủ, cùng Tiểu Đào bảo vệ Dịch Cẩn Ninh ở chính giữa, nàng hét to: “Tiểu tặc ra đây?”

      Ở đây chỉ có hai người biết võ công, Tiểu Đào ngay cả cơ bản đều có, nàng vừa nghe có người lậo tức kéo tay Dịch Cẩn Ninh, khẩn trương bảo vệ nàng ở phía sau.

      Trong lòng Dịch Cẩn Ninh ấm áp, vỗ tay tỏ ý mình sao.

      “Nô Nhi, ngươi ở đây trong chừng chủ tử, ta qua đó xem thử!”

      A Trúc dặn dò tiếng, đuổi theo người nọ.

      “Đợi chút, A Trúc! Ta...” Nô Nhi định gọi lđể làm chuyện phí công nhưng xa. Trong lòng A Trúc cũng biết thể rời khỏi Dịch Cẩn Ninh dù chỉ nửa bước, nhưng người nọ mặc áo đen vụt qua đây, thể lần theo dầu vết. Người đó là đầu sỏ khiến giết hại cha mẹ, người đó là hung thủ hại tự trách nhiều năm bảo sao có thể hận!

      vừa mới , phía sau lập tức xuất mười hắc y nhân nâng đại đao sáng loáng bổ nhào về phía Dịch Cẩn Ninh.

      tốt, điệu hổ ly sơn! A Trúc cắn câu rồi! Dịch Cẩn Ninh sợ hãi.

      “Tiểu thư!” Nháy mắt Tiểu Đào và Nô Nhi bị kìm chế,

      Nô Nhi cách tiểu thư quá xa, Tiểu Đào ở cạnh nàng mắt thấy dạiđao kia sắp chạm vào người tiểu thư, Tiểu Đào chút lưỡng lự xông lên, muốn dùng thân mình ngăn cản.

      “A!” Nô Nhi nhanh chóng xông tới, kéo Tiểu Đào và tiểu thư ra, lui về phía sau vài bước, đại đao kia chém vào khoảng .

      đột phá của Nô Nhi có hạn, nàng chỉ có căn cơ khinh công tốt, đối mặt với đám người này hoàn toàn có lực chống đỡ.

      “Tiểu thư chạy mau, em giữ chân bọn chúng!” Nô Nhi hét lên quái dị, hai tay ôm chân hắc y nhân trong đó, gắng sức ôm chặt. Hắc y nhân kia bị ôm thành ra lảo đảo, hận đến mauwcs bổ nhát đao qua, chậm mà xảy ra nhanh, Nô Nhi như con khỉ nhanh nhẹn né tránh, sau đó lại ôm chặt hắc y nhân kia tha.

      Tiểu Đào xoay người ngăn trở Dịch Cẩn Ninh, che nàng sau lưng mình: “Tiểu thư, Nô Nhi! Hai người cẩn thận!”

      Lúc này chủ tớ ba người bị vây quanh, mười gã hắc y nhân cười quỷ dị, bước từng bước về phía họ. Người mua hàng trọng điểm lần này là con nhóc xinh đẹp, vẫn còn là con chim non, lần này nếu bọn chúng có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm có thể hưởng thụ phen, cũng có thể coi như đây là chuyện tốt.

      “Đừng tới đây!” Nô Nhi và Tiểu Đào hét lớn.

      Hơn mười gã y nhân cùng tiến lên trước, gã cầm đầu cười khiến người ta ghê tởm.

      Tiểu Đào và Nô Nhi bị chúng kéo ra, Dịch Cẩn Ninh bị quây lại, mắt thấy sắp rơi vào miệng cọp. Lúc này Dịch Cẩn Ninh có suy nghĩ muốn chết, mình là rảnh rỗi tìm chuyện, ở trong Tướng phủ cũng thôi, lại còn để A Trúc đuổi theo đám người phụ thân phái tới.

      Nàng nhắm hai mắt lại, trong lòng lẩm nhẩm tên Mạc Liễm Sâm. Nếu gã kia xông tới, nàng cắn lưỡi tự sát.

      Nhưng đợi lâu vẫn thấy hắc y nhân kia xông tới, vừa mở mắt ra mừng rỡ thấy người muốn gặp nhất.

      “Mạc Liễm Sâm!”

      “Mạc công tử!”

      “Sư phụ!”
      Last edited: 21/2/16
      tart_trungA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :