1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 48: Giúp mẫu thân bỏ trốn (4)


      Sau khi bình tĩnh lúc, sau bữa cơm tối Dịch Trường Hoa dạo bước đến viện Tứ di nương, ông quyết định tối nay buông lỏng chút, sáng mai lại lâm triều. Chuyện An Mộng Nhi, mặc dù ông thể hoàn toàn buông xuôi nhưng nghĩ thông suốt rồi. Dù sao lúc trước cũng là bản thân mình có lỗi với nàng, đáng đời mình hiểu lầm nàng nhiều năm như vậy.


      Chưa vào viện Tứ di nương ông nghe bên trong truyền ra tiếng khóc thút thít. Dịch Trường Hoa nhíu mày, muộn như này còn có ai khóc, chẳng lẽ là Xuân Nhi?


      Ông định vén rèm vào, lại nghe thấy giọng của Dịch Cẩn Dung.


      “Mẹ, hu hu… Con nên làm như nào bây giờ? phải con mang thai đấy chứ?” Dịch Cẩn Dung nuốt ngụm nước miếng, ngồi phịch xuống cạnh Tứ di nương: “Con muốn mang thai, muốn…”


      Dịch Trường Hoa ở ngoài rèm nghe lọt tai, lập tức sải bước vào cho Dịch Cẩn Dung cái bạt tai vang dội.


      biết xấu hổ, đê tiện!


      Dịch Cẩn Dung ôm mặt, tiếng khóc càng lớn: “Con… phải con cố ý! Là bọn chúng.. Bọn chúng muốn…”


      Bốp!


      Lại cái bạt tai: “Tiện nhân, còn dám cãi. Ngươi làm chuyện kia sao có thể mang thai?”


      “Lão gia, đừng đánh!” Tứ di nương quỳ xuống, túm lấy ống quần Dịch Trường Hoa: “Nàng bị oan, Dung Nhi bị oan, nàng mang thai, lão gia!”


      “Hôm nay ngươi ràng cho ta đừng hòng sống, lão tử đánh chết ngươi được!”


      Lửa giận của Dịch Trường Hoa vốn được dập tắt lại bùng lên lần nữa, tâm tình còn tệ hơn tối hôm qua. Chuyện này là chuyện gì chứ? người hai người xảy ra chuyện , lại còn đứa con làm ra loại chuyện này làm phiến đến ông!


      “Phụ thân, là bọn chúng… Là đám lưu manh làm nhục con!”


      Dịch Cẩn Dung rơi lệ đầy mặt, nàng quỳ đất run lẩy bẩy. Nàng muốn quên hết chuyện này, nhưng đến chết nàng cũng quên được, tổn thương khắc cốt ghi tâm như vậy bảo nàng sao có thể quên?


      Nàng siết chặt tay, móng tay cắm vào trong thịt nhưng nàng hề cảm thấy đau đớn. Đau đớn này sao có thể so với nỗi đau bị làm nhục, loại cảm giác vô dụng kêu trời trời biết kêu đất đất chẳng hay đó khiến cho đáy lòng nàng lạnh run. Nếu phải gần đây thân thể nàng xảy ra vấn đề khiến nàng nghĩ rằng mình mang thai, nàng cũng tự vạch trần vết sẹo, chạy tới viện Tứ di nương hết mọi chuyện.


      “Ngươi…” Dịch Trường Hoa tức giận, ông đá nàng cái làm nàng đụng vào góc bàn.


      Ông chỉ vào Dịch Cẩn Dung nên lời: “Ngươi… Ngươi…”


      Dịch Cẩn Dung bị đá như vậy, lại thêm vốn suy yếu lập tức hôn mê bất tỉnh.


      Tứ di nương vừa quỳ vừa qua ôm lấy Dịch Cẩn Dung: “Dung Nhi, Dung Nhi con làm sao vậy, đứa số khổ của mẹ, đừng doạ di mẹ!”


      “Đều do ngươi nuông chiều mà thành, xem xem bây giờ thành dạng gì rồi!” l+q@Đ Gần đây Dịch Trường Hoa quá xui xẻo, lần gặp xui liền gặp chuyện xui xẻo liên tiếp.


      Đều vận xấu và may mắn làm bạn theo, lời này sai. Đây là dấu hiệu vận may cuối cùng của Dịch Trường Hoa, bao lâu nữa ông bị Hoàng thượng nghi kỵ, chịu hoạ sát thân. Đương nhiên, đây đều là để sau này hãy .


      Người, nhất định được làm việc sai trái, nếu làm sai phải lập tức từ bỏ, suy nghĩ cẩn thận xem mình sai ở chỗ nào. Người, cũng nhất định được hồ đồ, khi hồ đồ khó có thể bình tĩnh, cuối cùng gây ra hậu quả xấu, còn phải tự mình gánh chịu. Dịch Trường Hoa biết vậy chẳng làm, tại trừng phạt tới, báo ứng cũng tới.


      “Aizz!” Ông thở dài rời khỏi viện Tứ di nương, bóng lưng gù thêm vài phần, càng nhìn càng thấy già nua vô lực.


      Ngày tốt cũng rơi xuống đầu Tứ di nương, Dịch Cẩn Dung bị nhốt trong viện. Dịch Trường Hoa chờ thương lượng với người của phủ Tướng quân xong gả Dịch Cẩn Dung . Ông lo lắng nếu chậm trễ chút, Dịch Cẩn Dung có thai.


      Dịch Trường Hoa chỉ với phủ Tướng quân rằng vì chuẩn bị hôn của xong su, đến lúc đó sợ chậm trễ tam nữ nhi đắc tội phủ Tướng quân nên muốn cho con qua cửa sớm chút để an tâm, bởi vậy cũng để ý quá mức.


      Thời gian chỉ vẻn vẹn ngày, kiệu hoa phủ Tướng quân diễn tấu sáo và trống nhận tam tiểu thư chưa cập kê của Tướng phủ vào cửa. Nhưng phu nhân Tướng quân , Dịch Cẩn Dung chưa cập kê thể viên phòng cùng con trai, đây là tôn trọng Tướng phủ cũng như Dịch Cẩn Dung.


      Chuyện Dịch Trường Hoa vẫn luôn lo lắng xảy ra, nếu để Tướng quân phát con trai mình cưới người tàn hoa bại liễu vào cửa, biết tức giận như thế nào. Nhưng chuyện này cuối cùng vẫn bị vạch trần, đến lúc đó xem Dịch Cẩn Dung hoàn hảo, chỉ hy vọng nàng đột nhiên mang thai tốt.

      Ngày Dịch Cẩn Dung xuất giá, trang sức màu đỏ mười dặm gần như phủ kín Cẩm Thành, mọi người khỏi thở dài : “Phủ Tướng quân có tiền!”

      Phủ Tướng quân quả có tiền, khi Tướng quân Uy Trấn còn trẻ vẫn chưa phải Tướng quân Uy Trấn. Năm ông mười lăm tuổi dũng cảm chiến đấu với Năm Lăng quốc, lấy thiểu số năm ngàn kỵ binh đánh thắng Nam Lăng quốc binh lực gần hai vạn, đánh Nam Lăng quốc chạy về biên giới. Hoàng thượng mừng rỡ, ban tặng phong hào Uy Chấn, ruộng tốt ngàn mẫu, tiền thưởng trăm vạn, con cháu võ giả đời sau miền là võ cử* tiền thập là có thể lên chiến trường lập công danh, văn giả có tài cần sát hạch trực tiếp được vào nội điện, lập tức thăng quan lục phẩm.

      *Võ cử: Cuộc thi võ của ba nước Việt Nam, Trung Quốc và Triều Tiên với mục đích chọn ra nhân tài quân .

      Biết bao con quan gia muốn gả vào phủ Tướng quân Uy Chấn, rất nhiều khuê nữ thân thích của Tướng quân Uy Chấn cũng muốn gả vào, muốn có vận khí tốt, cố gắng tranh thủ may mắn, tuy nhiên đều bị từ chối. Hôm nay Dịch Cẩn Dung gả vào phủ Tướng quân khiến giấc mộng của nhiều thiếu nữ bị vỡ nát, lại còn là gả cho con trai trưởng.

      Hôm nay là ngày tốt Dịch Cẩn Dung lập gia thất, cũng là ngày hai bà vú của song xu trở về. Nam ma ma và Lý ma ma làm việc cho Dịch lão phu nhân, sau khi thỉnh an xong lập tức chạy đến cạnh chủ tử của mỗi người.

      lâu gặp tiểu thư, Nam ma ma vô cùng hưng phấn, lôi kéo Dịch Cẩn Ninh chuyện phiếm hàn huyên hồi lâu. Đều là vài chuyện nhà ở quê và chuyện lý thú trong điền trang. Lúc đầu lão phu nhân đưa các bà qua đó là có ý đồ riêng, bà sợ tỷ muội Dịch Cẩn Ninh quá mức thân cận với hai bà vú, muốn rời xa. Chuyện bà vú cứ vậy bị lãng quên, tỷ muội Dịch Cẩn Ninh lại còn , bà vú trở lại bọn họ cũng quá để ý. Vì vậy, cứ thế hẵng qua năm năm.

      Nam ma ma kéo tay Dịch Cẩn Ninh, nhìn nàng trắng nõn nà nụ cười càng thêm vui vẻ: “Tam di nương trời linh, nương càng lớn càng xinh đẹp!”

      Bà càng nhìn càng thích, kéo nàng vào phòng tắm. Vào phòng tắm, cởi quần áo, Nam ma ma đấm lưng cho nàng.

      “Nam ma ma, cần đâu, ta tự làm là được!”

      Dịch Cẩn Ninh chống lại được cố chấp của bà, đánh ngoan ngoan để bà giúp đỡ.

      Nam ma ma xoa xoa phát lưng nàng có thêm nốt ruồi chu sa lớn bằng đầu ngón tay út, trong lòng nghi hoặc, khỏi hỏi: “Tiểu thư, từ khi nào lưng của người có thêm nốt ruồi chu sa vậy?”

      “Ta cũng thể nhìn thấy nốt ruồi kia nên biết xuất từ khi nào, Tiểu Đào rất đẹp mắt!” Dịch Cẩn Ninh cười cười, bỗng hỏi: “Ma ma, vì sao lâu như vậy trở lại?”

      “Aizz, lời khó hết!” Nam ma ma cẩn thận chà lau, bàn tay bà đầy những vết chai xù xì xoa lên da Dịch Cẩn Ninh làm nàng bị đau.

      Ma ma ma than tiếng rồi thêm gì nữa, chuyện đến đây coi như có gì, ra cũng chỉ thương tâm. Bà cằn nhằn, nhưng nguyên nhân vì sao trở lại.

      “Tiểu thư, ngài xem sao đại phu nhân phải rời khỏi Tướng phủ chứ, sao lão gia có thể để mặc bà ấy chạy theo người khác chứ?” Nam ma ma hỏi lung tung, khi đến chuyện phu nhân chợt hỏi vậy hù dọa Dịch Cẩn Ninh.

      “Ma ma, nghe lời của bà kìa! Mẫu thân ắt có đạo lý của người, quan tâm người nhiều như vậy làm gì?” Nàng thích người khác mẫu thân của nàng như vậy, ai cũng được.

      Nam ma ma đành đáp: “Được được được, lão nô được chưa, tiểu thư đấy, luôn nghĩ ngợi cho người khác, người nên nghĩ cho bản thân nhiều mới tốt!”

      Tắm rửa lát, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy hơi lạnh, liền muốn đứng dậy, Nam ma ma cẩn thận mặc quần áo cho nàng.

      “Tiểu thư, nốt ruồi sau lưng người xuất từ lúc nào vậy? Lão nô càng nhìn càng thấy kỳ lạ, nhìn có chút quen mắt!” Khi Nam ma ma giúp nàng mặc quần áo đột nhiên câu như vậy.

      Dịch Cẩn Ninh cười : “Nốt ruồi kia vốn rất , sau đó dần lớn lên, có thể lúc đó quá nên ma ma phát ra.”

      Lời và việc làm của Nam ma ma có phần kỳ lạ khiến trong lòng Dịch Cẩn Ninh nghi ngờ. Nam ma ma nghe nàng vậy nghi ngờ nữa, chuyên tâm giúp nàng chải tóc.

      thời gian sau, A Trúc đưa tin tức mẫu thân rời . Sau khi Dịch Cẩn Ninh đọc thư xong cười vui vẻ, đây là tin tức mẫu thân thành hôn.

      Mẫu thân, chúc người và Long thúc thúc trăm năm hảo hợp!
      Last edited: 19/12/15
      tart_trung, Bạch PhụngTôm Thỏ thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 49: Bí mật của nàng ta (1)


      Mùng năm tháng hai, đêm hôm đó, làm như thế nào Dịch Cẩn Ninh cũng ngủ yên ổn được. Nàng vừa ngủ mộng thấy đủ thứ trong kiếp trước, còn có… cảnh tượng Mạc Liễm Sâm vất bỏ nàng, nàng rất sợ hãi lập tức giật mình tỉnh lại.

      Tiểu Đào nhà cầu, thuận tiện tới xem tiểu thư chút phát nàng đứng trước cửa sổ ngẩn người.

      “Tiểu thư, ngủ được sao?” Tiểu Đào gạt bấc đèn, ngọn đèn dầu sáng hơn chút.

      Dịch Cẩn Ninh quay đầu lại cười tiếng: “Lát nữa ngủ!”

      Đêm lạnh như nước, Tiểu Đào vội vào nhà cầm chiếc áo khoác phủ thêmcho nàng, Dịch Cẩn Ninh nhanh chóng bao bọc mình, cau mày : “TiểuĐào, ngươi chàng có đến ?”

      “Tiểu thư đừng nghĩ nhiều, nên tới tới!”

      Tiểu Đào dìu nàng về giường nghỉ ngơi, trời tháng hai vẫn rất lạnh. Tuy có tuyết nhưng gió vẫn lạnh khiến người ta bực bội. Tiểu thư Tiếu Tiếu đúng, tiểu thư đây là bệnh sợ hãi trước khi kết hôn, ngày mai thành thân rồi, sư phụ vẫn chưa trở lại, tiểu thư có thể sốt ruột sao?

      Lần này ngược lại Dịch Cẩn Ninh ngủ an ổn, xem ra tiểu thư thực suy nghĩ nhiều quá. Nàng vỗ ru tiểu thư ngủ, thấy tiểu thư ngủ thiếp , nàng cầm đèn trở về phòng nha hoàn.

      Ngoài cửa sổ, bóng đen nhanh chóng tiến đến, là nữ nhân bận đồ đen. Toàn thân bà ta đều đen, khuôn mặt được che bằng tấm lụa mỏng màu đen, chỉ để lộ đôi mắt long lanh ngập nước. Nếu bà ta lấy khăn che mặt xuống, vẻ ngoài tuyệt đối nổi bật lên tuyệt đại giai nhân.

      Bà ta lặng yên tiếng động nhảy vào từ ngoài cửa sổ, vào phòng ngủ của Dịch Cẩn Ninh, nhích tới gần người nằm giường.

      bàn tay đeo bao tay lụa đen vỗ về gò má Dịch Cẩn Ninh, bà ta sờ rất , rất tỉ mỉ, từ mi đến mắt, từ mũi đến miệng, vuốt ve từng chút .

      Ưm…

      Dịch Cẩn Ninh ưm tiếng, xoay người sang bên khác tiếp tục ngủ. Bàn tay của nữ nhân áo đen lơ lửng giữa trung, dừng lại lâu cuối cùng buông xuống.

      “Con …” Từ cổ họng nữ nhân thốt ra giọng thanh nhuận. Bà ta biết bản thân mình sống vì điều gì, kiện năm đó cho bà ta đả kích quá lớn, thế nên nhất thời làm bà ta tiếp nhận được, làm ra chuyện khiến mình hối hận.

      Mà nay ba ta thực hối hận, con của mình rời khỏi mình bao nhiêu năm?

      “Ta cố ý, con nhất định phải tin ta, thực ta cố ý!” Nàng ta cứ thế : “Chuyện thời trẻ khiến ta quá chấn động, ta nhất thời có cách nào tiếp nhận nên mới…”

      Bên ngoài có tiếng động, nữ nhân áo đen đến đây dừng lại, chỉ thấy bà ta bước bước dài vọt đến bên cửa sổ, giống như con cá xoay người ra ngoài, trong phòng lập tức rơi vào yên tĩnh.

      Chỉ chốc lát sau, cũng bên cửa sổ lại xuất người, Mạc Liễm Sâm thân áo đen lưu vân thêu vàng xuất trước giường Dịch Cẩn Ninh.

      Mạc Liễn Sâm có chút kích động, tại rất muốn ôm nàng vào lòng ngay lập tức, nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng chạy kịp về thành trước ngày thành thân để thấy nàng.

      nghiêm túc nhìn người ngủ say giường, muốn đưa tay vuốt ve rồi lại sợ đánh thức nàng, cuối cùng chỉ nhìn thoáng qua rồi sau đó có động tác gì nữa.

      cổ tay nàng đeo lắc tay tương tư ngày đó tặng, ngay cả khi ngủ cũng đeo. rất vui mừng, nương này, dù thế nào cũng khiến mê muội. Từ ngày đó sau khi chia tay nàng, ngày nào nhớ nàng, ngày nào nằm mơ thấy nàng, nàng chính là kiếp của trong cuộc đời này, cả đời này có cách thoát ra.

      “Ninh Ninh, nhất định ta mang lại hạnh phúc cho nàng!” Hắm thầm thề thốt trong lòng: “Nếu như ta phụ nàng, nàng có thể tự tay giết ta.”

      Dứt lời, lưu luyến nhìn nàng lần nữa rồi rời .

      tới sân, A Trúc thân: “Chủ nhân, gần đây có biến!”

      “Ta biết, bọn chúng sắp hành động, chậm ba ngày, nhanh ngày. Chúng ta phải sắp xếp mọi chuyện trước bọn chúng, nếu hoàng thượng băng hà ai cũng tốt được, nếu vì vậy, làm chậm trễ hôn của ta…”. híp mắt: “ Ta tuyệt tha cho chúng!”

      Chủ tớ hai người nhanh chóng lần lượt rời , chỉ điểm cái, hai người đều biến mất ở bên trong viện. Từ chỗ tối bí có người ra, chính là nữ nhân áo đen kia.

      Bà ta nhìn phương hướng hai người biến mất : “Mạc Liễm Sâm, hi vọng ngươi đối xử tốt với nàng!”

      Trong viện Dịch Cấn An yên tĩnh, chủ tử nha hoàn đều ngủ say. Nũ nhân áo đen vận khí lướt qua khóm hoa, nhanh chóng đứng ngoài Cúc Uyển, bà ta suy nghĩ chút sau đó trèo tường nhảy vào trong.

      Chỉ chốc lát sau ra, lúc ra ràng bình thường, so với vừa rồi nhiều thêm mấy phần lệ khí. Đứa Dịch Cẩn An này ngày càng nghe lời, luôn cãi lại mệnh lệnh bà ta, cong làm ngược lại mệnh lệnh của bà ta nữa.

      Vừa rồi lúc bà ta vào động tác rất , ngờ vẫn đánh thức Dịch Cẩn An. Dịch Cẩn An nhìn bà ta bằng ánh mắt phẫn hận khiến bà ta thể tin được. Đứa này thoát khỏi khống chế của mình quá lâu, thành tinh rồi. Nàng ta lại dám muốn tự do, còn dám được quấy nhiễu cuộc sống của nàng ta nữa?

      Nữ nhân áo đen thầm buồn cười, Dịch Cẩn An này hẳn quên thân phận mình, thực cho rằng nàng ta có thể thoát khỏi khống chế của mình sao? Muốn cuộc sống của chính mình? Nằm mơ!

      Nhiệm vụ của nàng ta vẫn chưa hoàn thành, Dịch Trường Hoa vẫn sống tốt,cuộc sống tương đối dễ chịu, lúc này há có thể thả nàng ta rời !

      Nữ nhân áo đen hắt tay cái, hừ lạnh, quay lưng về phía căn phòng “Nếu ngươi nghe lời vậy đừng trách ta hạ thủ lưu tình!”

      Dịch Trường Hoa, bất luận thế nào bà ta cũng bỏ qua!

      Nhún cái, chỉ nghe thấy tiếng gió vang, bên trong đâu còn bóng dáng nữ nhân áo đen.

      Trong phòng, Dịch Cẩn An nắm chặt tay, nàng ta cam lòng, nàng ta cam lòng cả đời cứ bị thao túng như vậy! Thư Uu,nữ nhân đê tiện, bà ta xứng đắng làm mẹ của ta!

      Rạng sáng ngày hôm say, Dịch Cẩn an thân mình lén lút ra cửa. Nàng ta muốn gặp nữ nhân kia, cho bà ta biết quyết định của mình.

      Tối hôm qua nữ nhân kia đến tìm nàng ta, mặc dù ra lệnh nàng ta làm gì nhưng lại nghiêm túc cảnh cáo nàng ta chớ có suy nghĩ thoát khỏi khống chế của bà ta.

      Bước chân nàng ta nhàng, rất nhanh tới căn nhà tranh . Nàng ta cảm thán với căn nhà rất lâu, sau đó mới bước vào.

      Nữ nhân áo đen kia có trong nhà, nàng ta đến trước bức tranh, mở cửa cơ quan bên trong bức tranh siêu vẹo kia. Xoạt tiếng, dưới đất đột nhiên ra cái hang động, nàng ta khẽ cười tiếng: “ Quả nhiên vẫn còn!”

      Động này là lối thông tới căn cứ bí mật, bậc thang trực tiếp thông xuống ba thước đất. Trong lòng đất có mật đạo, Dịch Cẩn An xuống theo bậc thang, đường tới cuối cùng, tới trước mật thất mờ tối.

      Cửa mật thất tự động mở ra, Dịch Cẩn An tiến vào.

      “Ngươi đến rồi!”

      Giọng già nua của nữ nhân.

      “Ùm,đến rồi!”

      Dịch Cẩn An quỳ đất,liếc nhìn khắp nơi thấy người nàng ta muốn gặp.

      “Bà ngoại, bà ta đâu?”

      Chủ nhân giọng già nua kia kho khan mấy tiếng, kèm theo tiếng ghế lay động kèn kẹt.

      “Ra ngoài rồi!”

      Dịch Cẩn An à tiếng gì nữa toan đứng dậy.

      Lúc này giọng bà lão kia lại vang lên: “Ngươi chờ lát!”

      Bà lão từ bóng tối ra ngoài, Dịch Cẩn An thấy khuân mặt của bà. Khuôn mặt bà nhăn nheo, người cũng là bộ y phục màu đen, ăn vận y hệt nữ nhân kia, chỉ trừ mạt có miếng lụa che.

      Bà ta vươn bàn tay khô héo ra, với Dịch Cẩn An: “Lấy ra đây!”

      “Cái gì?” Dịch Cẩn An hiểu: “Thú gì?”

      Bà lão buông tay xuống, lục lọi hồi người Dịch Cẩn An, kì quái : “Hả, đồ người ngươi à? Nàng ta đưa ngươi à?”

      Nữ nhân kia để thứ gì người nàng? Dịch Cẩn An hiểu, từ khi nàng ta biết thân thế của mình tới nay, bà ta chưa từng để thứ gì người nàng, hoặc chưa từng cho nàng ta thứ gì. tại bà lão này lại hỏi, nhất định nữ nhân kia có bí mật gì giấu giếm nàng ta.

      “Thứ gì?” Dịch Cẩn An bày ra dáng vẻ tò mò, rốt cuộc nữ nhân kia giấu giếm nàng ta cái gì?

      Lúc này, nữ nhân áo đen trở lại, bà ta trừng mắt nhìn Dịch Cẩn An. Dịch Cẩn An bị trừng run lên cái, vô ý thức lui về sau bước.

      “Ngươi đến đây làm gì?” Nữ nhân kia hỏi.

      Bà lão bên cạnh nàng ta mở miệng, vẻ mặt bà lạnh nhạt nhìn ra có gì bất thường, nhưng lời lại khiến người ta kinh ngạc: “A Mục, để thứ kia người nàng ta, gây chết người!”
      Last edited: 30/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 49: Bí mật của nàng ta (2)

      Nữ nhân áo đen cười : “Yên tâm, chết được, để người nàng ta cũng xảy ra chuyện bất trắc.”

      Bà lão thở dài, bước chân tập tễnh rời khỏi mật thất, bên trong chỉ còn hai người Dịch Cẩn An và nữ nhân áo đen.

      Dịch Cẩn An có chút sợ hãi, nàng ta cảm nhận được sát khí tản ra từ người nữ nhân kia. Quả nhiên, lo lắng trong lòng ta là có điềm báo trước.

      Chỉ thấy nữ nhân kia bước lại gần nàng ta, đôi mắt ánh lên tia sáng lạnh: “Vừa rồi suýt nữa ngươi làm hỏng việc lớn của ta! , tại sao tới đây?”

      “Ta tới đây… là muốn…” Dịch Cẩn An dừng lúc, nhìn nữ nhân độc ác trước mắt, nuốt ngụm nước miếng : “Bà muốn làm gì? Bà thể giết ta… Bà… Bà thể…”

      Nữ nhân áo đen xách cổ áo nàng ta lên, trói nàng ta lại: “Ta muốn làm gì? Hừ, tiện nhân, ta muốn làm gì chẳng lẽ ngươi còn ?”

      Dịch Cẩn An luống cuống, bà ta… bà ta lại nổi điên. Vào lúc này hàng năm bà ta đều nổi điên lần, nàng ta sai lầm rồi, nên chọn đúng lúc này để tới.

      “A… Van xin bà, đừng! Ta là con của bà!” Dịch Cẩn An hoảng hốt lập tức mở miệng ra lời nàng ta muốn từ lâu.

      Nhưng nữ nhân kia càng nghe càng tức giận, biết bà ta lấy từ đâu ra chiếc roi, dùng sức quất lên người Dịch Cẩn An. “Ngươi là ncon gáicủa tiện nam đó, phải con của ta, ngươi phải!”

      Roi hạ xuống, từng tiếng chan chát vô cùng vang dội, ngoan độc, mạnh mẽ mười phần.

      “A!” Dịch Cẩn An sợ hãi kêu: “Đừng đánh, ta sai rồi, ta sai rồi!” “Muộn rồi!”

      Đôi mắt nữ nhân áo đen lộ ra ánh sáng hung ác, nửa bên mặt bị huỷ được lụa đen che kín đau đớn kịch liệt khiến bà ta mất hết lí trí, từng roi ngoan độc, mạnh mẽ quất xuống.

      “Hu hu… Vì sao bà lại đối xử với ta như vậy, vì sao?” Dịch Cẩn An khóc tê tâm liệt phế. Đây là mẹ ruột của nàng ta, bà ta lại muốn đánh nàng?

      được ta là mẹ ngươi, ta phải, ta phải…” Bà ta càng càng dùng sức, mỗi lần xuống tay càng hung ác, mạnh mẽ.

      “Hu hu… Ta sai rồi, bà phải, bà phải mẹ ta!”

      Dịch Cẩn An tới đúng lúc, lúc này bệnh của nữ nhân áo đen tái phát, ý thức hoàn toàn chịu khống chế, nàng ta bị đánh cũng là đáng đời. Nàng ta nhớ lần đầu tiên bị đánh khi còn , cũng bị treo lên như thế này, dùng roi ngoan độc quất.

      Khi đó nàng ta biết thân thể bí mật của mình, nàng ta chỉ biết mình phải nghe lời, nghe lời bị ăn roi. Sau đó, trong lúc vô tình nàng ta phát nữ nhân đánh mình là người đág thương, sau khi biết bà ta bị nam nhân cưỡng bức rồi bị độc ác vứt bỏ, bắt đầu dùng ánh mắt đồng tình của tên ăn xin thương hại bà ta.

      Năm mười tuổi, trong lúc vô tình nàng ta lại nghe được bí mật của nữ nhân này, cũng nghe được mình là con ruột của nữ nhân áo đen kia và Tướng gia. Từ lúc đó, nàng ta trở thành người khác, cả ngày buồn bực vui. Nữ nhân kia nhìn nàng ta càng lớn càng giống Dịch Trường Hoa, để nàng ta đến Tướng phủ, thay thế con của Tướng gia.

      “Đúng, ta phải mẹ ngươi, ta phải! Lần sau còn dám xằng bậy ta vả nát miệng ngươi!”

      Mãi đến giờ ngọ, nữ nhân kia mới tự ổn định. Bà ta chợt tỉnh lại, nhìn Dịch Cẩn An bị mình treo ngược lên đánh thoi thóp, hỏi: “Ta lại làm sao vậy?”

      Dịch Cẩn An mở mắt, yếu ớt : “ Thả ta xuống trước , ta muốn uống nước!”

      “Được!” Nữ nhân áo đen vội vàng đặt nàng ta xuống, đau lòng xoa cổ tay bị trói đến xưng vù, : “ xin lỗi, ta… phải ta…”

      “Được rồi, đừng nữa, ta biết bà cố ý!” Dịch Cẩn An đến bàn tự rót chén nước cho mình.

      Mỗi lần nữ nhân áo đen đánh nàng ta xong đều xin lỗi, cố ý. Nàng ta chịu đựng đau đớn, giống như rất quen thuộc tìm kiếm hòm thuốc trong ngaqn kéo.

      Nữ nhân áo đen đành lòng nhìn nàng ta như vậy, tới: “Ta giúp ngươi!”

      cần, tự ta làm được!”

      Trước kia cũng như vậy, sau khi bị treo ngược đánh cho trận, nàng ta đều tự mình bôi thuốc xử lý vết thương. Dường như là thói quen, cần gì phải làm phiền người khác.

      Nữ nhân này cho nàng ta sinh mạng nhưng chưa từng coi nàng ta là con mà đối đãi. Nàng ta cũng thành thói quen từ lâu, chỉ là thỉnh thoảng thấy mẫu thân người khác từ ái với con mình, nàng ta lại kìm được đau lòng, rơi lệ.

      Số mạng của nàng ta như vậy, hay nữ nhân này cố ý sắp đặt? Nàng ta có phần hiểu, nếu thực muốn báo thù cứ trực tiếp giết Dịch Trường Hoa là được, nhưng nữ nhân kia lại đưa nàng ta đến cạnh ông.

      Bà ta có thân võ công, mặc dù phải rất tinh thông nhưng có mấy định thủ. Khi nữ nhân kia dạy nàng ta, sống hết muốn nàng ta học giỏi, hề buông lỏng giờ phút nào nàng ta mới có bản lĩnh hôm nay. Nhưng bây giờ bà ta phải học võ công để tìm nam nhân kia báo thù, tại thân võ công này có chỗ sử dụng.

      Nàng ta oán hận cắn răng, xem đau đớn nơi vết thương bôi lung tung dược cao lên người, ngẩng đầu hỏi: “Quần áo của ta bị bà làm rách rồi, ở đây có quần áo ?”

      “Có!” Nữ nhân áo đen vội tìm bộ y phục giống y phục bà ta mặc thường ngày, đưa tới, ngập ngừng : “An Nhi!”

      “Đừng gọi ta là An Nhi, ta phải!” Bây giờ Dịch Cẩn An hoàn toàn hiểu nổi thân phận của mình, suy cho cùng nàng ta lấy thân phận gì tiến vào Tướng phủ?

      Tay tự giác nắm chặt thành quyền, nàng ta thề, loại đau đớn hành hạ này nàng ta bao giờ muốn nữa. Nàng ta phải rời khỏi bà ta, dời khỏi nữ nhân này. Bà ta luôn chịu thừa nhận mình là con của bà, còn nhiều lần để nàng ta làm việc cho bà ta. Nàng ta vốn độc ác, nhưng lại trở lên độc ác vì nữ nhân này, hôm nay ngay cả tự mình kêu nàng ta tiếng cũng có, vậy bà ta muốn mình làm nhiều như vậy là vì cái gì?

      “Được, ngươi !” Nữ nhân áo đen dường như suy nghĩ hiểu điều gì, bà ta khoát tay để Dịch Cẩn An rời .

      Sau khi Dịch Cẩn An rời , nữ nhân áo đen lấy vòng tay màu bạc từ trong ngực ra. Vòng tay kia điêu khắc rất đặc biệt, nhìn điêu khắc gì, lúc này ở trong tay nữ nhân áo đen phát sinh ra ánh sáng yếu ớt.

      “Đoạt mệnh ngân trạc!” (Vòng tay bạc đoạt mệnh)

      Bà ta cười cười, khẽ khàng gọi tên chiếc vòng tay kia. Năm đó chính người kia dùng chiếc vòng tay này lấy lòng bà ta, đoạt lấy thân thể bà ta, còn suýt nữa lấy …tính mệnh của bà ta. Bà ta đưa tay chạm vào khuôn mặt, vết sẹo bên nửa mặt kia là do chiếc vòng này ban tặng.

      Bà ta luôn hận nam nhân cướp trong sạch của mình, ràng có vợ còn lời ngon tiếng ngọt với mình, ràng có con cái còn gạt bà ta vẫn thân mình. Bà ta vẫn nhớ trân hỏa hoạn kia tàn nhẫn vây quanh bà ta, cho bà ta biết: “Ta chính là Dịch Trường Hoa, kẻ thù giết cha của ngươi.”

      Khi đó, trong bụng bà ta có đứa , bà tha tự nhủ với mình thể chết, phải tiếp tục sống, phải báo thù.

      trận mưa lớn cứu bà, cho nên bà sống đến tận bây giờ. Còn đứa bé chưa kịp ra đời kia vì bà sốt cao mấy ngày nên mất rồi, dù bà ta rất hận nam nhân kia nhưng vì vậy hận con của mình. Nhưng, đứa của bà… trở lại nữa.

      Bà ta hít mũi cái, sâu trong ánh mắt phát ra ánh sáng u, vô cùng đáng sợ.

      Dịch Cẩn An trở lại viện của mình, gọi người mang thùng tắm tới phòng ngử của mình, tắm rửa sạch . Trong lòng Tiểu Hà trần đầy nghi ngờ, nàng hiểu tại sao tiểu thư ra ngoài chuyến, khi trở về lại vết thương đầy mình.

      Đối với vết thương do nữ nhân áo đen mang lại, Dịch Cẩn An thể tĩnh tâm suy nghĩ cẩn thận. Có phải mình nhầm rồi, người kia căn bản phải mẫu thân của mình?

      Nàng ta ăn cơm trưa, nằm giường nghỉ ngơi, Tiểu Hà thở dài tiếng đắt chăn cho nàng ta rồi ra ngoài, thấy được vẻ mặt căm hận của Dịch Cẩn An. Nhất định nàng ta phải thoái khỏi khống chế của người kia, nhất định phải vậy! Bất kể người đó có phải mẹ ruột của nàng ta hay , nàng ta còn lựa chọn nào khác!

      Buổi tối, Dịch Trường Hoa đánh bạo đưa về nương còn trẻ, tên là Liễu Như Mộng. Ông hi vọng cả nhà có thể tụ tâp chỗ cùng ăn bữa cơm đoàn viên, thuận tiện giới thiệu vị di nương mới cho mọi người biết.

      Liễu Như Mộng này là cả cơ do học sinh được Dịch Trường Hoa bồi dưỡng đưa tới, chỉ xinh đẹp, bản lĩnh câu hồn đoạt phách càng là bậc nhất. Dịch Trường Hoa vốn định nhận nàng, nhưng thấy hậu viện để trống rất nhiều, nghĩ lại thấy bản thân còn trẻ, nhiều chút cũng sao cả.

      Cả nhà ngồi trước bàn cơm, ánh mắt đồng loạt hướng về phía vị Lục di nương mới tới. Uyển Nhi tỏ ra tò mò, Lục di nương này thoạt nhìn chỉ lớn hơn đại tỷ tỷ hai tuổi, phụ thân cũng quá… khụ khụ… Trâu già gặm cỏ non.

      Chi thứ hai và chi thứ ba bày tỏ gì, chỉ lễ phép chào hỏi nàng.

      Dịch lão phu nhân ăn món ăn do Dịch Cẩn Ninh gắp, mắt hơi nheo lại đánh giá nàng dâu mới đến này, tương lai nhất định có thể sinh ra vài đứa cháu trai béo tròn mập mạp cho bà.

      Dịch Cẩn Hồng rồi, giống mẹ bỏ lại cha cũng bỏ lại bà lão là bà. Dịch Cẩn Tuyên là thú xuất, vả lại còn , từ lúc nhị di nương bị lấp giếng vẫn luôn khóc lóc ngừng, lão thái thái bị phiền đến nhức đầu.

      Chi thứ hai, chi thứ ba lại ai có tiền đồ, bà cảm thấy Dịch gia dần suy bại rồi.

      Nếu là trước đây, bà tuyệt cho phép ca cơ trở thành con dâu của mình. Bởi có vết xe đổ của tam di nương, bà sợ. Nhưng là muốn Dịch gia suy sụp ngay dưới mắt mình, cho nên tại bà ủng hộ Dịch Trường Hoa nạp thêm tiểu thiếp. Tương lai như thế nào, Dịch Trường Hoa tự có tính toán.

      Dịch Cẩn Ninh chuyên tâm ăn đồ ăn trước mắt, Tiểu Đào cũng rất cố gắng gắp thức ăn cho nàng. Nàng ăn đến sung sướng, hình như chú ý đến bàn cơm nhiều thêm người.

      Dịch Trường Hoa hí mắt : “ Ninh Nhi, Lục di nương chào hỏi con!”

      “Hả?” trong miệng Dịch Cẩn Ninh cắn miếng thịt gà, nàng mở to hai mắt ngẩng đầu, chậm rì rì nuốt miếng thịt gà kia xuống rồi mới hỏi: “Làm sao thế, phụ thân? Có chuyện gì vậy?”
      Last edited: 30/11/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 49: Bí mật của nàng ta (3)

      Dịch Trường Hoa nhắc lại lần nữa: “Đây là Lục di nương, nàng chào hỏi con!”

      “Ồ! Lục di nương có chuyện gì vậy?”

      Sau khi Dịch Cẩn Ninh chào hỏi, lại gắp miếng đồ ăn bỏ vào miệng tinh tế nghiền ngẫm. Giống như món ăn này là món ngon nhất thế giới, nếu ăn có nữa.

      Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều hiểu rốt cuộc hôm nay Dịch cẩn Ninh làm sao.

      ra Dịch Cẩn Ninh nhận được tin từ trước, Liễu Như Mộng này vốn là vị hôn thê của vị trông coi binh khí ở cổng thành, bởi dáng dấp đẹp đẽ nên bị huyện lệnh bản địa nhìn trúng, muốn đưa về làm tiểu thiếp phòng thứ mười tám. Lúc đầu nàng ta còn sống chết chịu, nhưng bởi sợ vị hôn phu bị hại nên lại đồng ý. Sau đó lại vì mang tặng có qua có lại, Liễu Như Mộng liên tiếp qua tay nhiều người tiến vào phủ Thái Uý làm ca cơ.

      Dáng dấp nữ nhân này xem ra chỉ mười tám mười chín tuổi, nhưng lại được bồi dưỡng mị nhãn như tơ phong tình vạn chủng, dáng vẻ lẳng lơ hấp dẫn người, biết bị bao nhiêu nam nhân gối qua. Dịch Cẩn Ninh chỉ thầm lắc đầu, thầm nghĩ ánh mắt Dịch Trường Hoa đặc biệt, vậy mà lại vừa ý nữ nhân như này.

      Dịch Trường Hoa thấy thái độ của con đối với di nương như vậy, trong lòng rất vui, đứa con này là hoàn toàn coi thường ông. Bằng , vì sao trước kia ông muốn cưới thiếp nàng là người thứ nhất lao ra phản đối, bây giờ lại thốt ra tiếng nào cơ chứ?

      Dùng xong cơm tối, Dịch Cẩn An trở lại Cúc Uyển nhìn vào gương trang điểm, thấy vết sẹo trán, tức giận thôi. Lúc này Tiểu Hà giúp nàng ta chải đầu, cẩn thận dùng sức hơi lớn, thành ra kéo tóc nàng ta. Nàng ta tức giận đứng lên, cướp lược trong tay Tiểu Hà ném xuống đất.

      “Ngươi làm gì vậy, có biết chải đầu hay ? Lúc đầu mắt ta bị mù mới dìu dắt ngươi làm nha hoàn nhất đẳng.”

      Tiểu Hà nơm nớp lo sợ quỳ xuống: “Tểu thư, xin lỗi, lần sau nô tỳ dám nữa!”

      “Ngươi còn muốn có lần sau?”

      Dịch Cẩn An lửa giận bừng bừng, thấy dáng vẻ sợ sệt của Tiểu Hà cũng rất khó chịu, nàng ta túm tóc Tiểu Hà, cho nàng hai cái bạt tai. Đánh Tiểu Hà mắt nổ đom đóm, phân đông tây nam bắc gì nữa.

      Đánh Tiểu Hà vài cái trút giận, tâm trạng Dịch Cẩn An tốt hơn nhiều. Nàng ta trừng mắt liếc Tiểu Hà: “Còn mau trải giường chiếu cho ta?”

      Tiểu Hà uất ức trải giường cho nàng ta, khổ sở dứt. Nếu phải nhà nghèo, nàng cũng đến nỗi bị bán đến Tướng phủ làm nha hoàn, trước kia còn tốt hơn ít, chỉ làm nha đầu làm việc nặng. Mặc dù có chút mệt có chút bẩn, thỉnh thoảng có đại nha hoàn và ma ma chửi mắng, nhưng ai trực tiếp đánh nàng như vậy.

      Nàng ôm mặt trở về phòng nha hoàn, Tiểu Đào tinh mắt phát nàng có chỗ khác thường. ra các nha hoàn có thể đặt chiếc giường khác trong phòng tiểu thư, nhưng Dịch Cẩn Ninh và Dịch Cẩn An quen trong phòng mình có nha hoàn hầu hạ ngủ, nên họ đành chen chúc ngủ trong phòng nha hoàn, buổi tối trước khi ngủ tâm với nhau, làm loạn hồi gia tăng tình cảm.

      “Tiểu Hà, muội làm sao thế?” Tiểu Đào quan tâm hỏi han.

      Tiểu Hà thấy nàng chưa ngủ, vội cúi đầu : “ sao, cẩn thận bị ngã thôi. Muộn như này tỷ còn chưa ngủ sao?”

      , chờ muội cùng ngủ.” Tiểu Đào đứng dậy mặc quần áo, cầm ngọn đèn dầu duy nhất trong phòng tới đây, soi trước mặt Tiểu Hà: “Trời ạ, sao mặt muội lại sưng thành như vậy? Còn có… tóc của muội!”

      cần , nhất định Tiểu Hà bị đánh.

      “Ai đánh muội?”

      phải, ai đánh muội hết!”

      Tiểu Hà bưng chậu nước lạnh tới, dùng khăn lông thấm nước lạnh chườm lên mặt. Khi còn nàng bị người trong nhà đánh, cũng dùng nước lạnh chườm, tiêu sưng rất nhanh.

      ai đánh muội mà lại sưng như vậy? Tiểu Hà, muội đừng giấu diếm, tỷ biết được ? ra thoải mái hơn chút.”

      Tiểu Đào lớn hơn nàng, lại theo Dịch Cẩn Ninh lâu, tất nhiên biết nên an ủi người khác ra sao.

      Nàng giúp Tiểu Hà chườm, vừa đau lòng vừa trách cứ: “Muội ấy, dại tiểu thư tức giận lập tức lui ra, đừng mè nheo trước mặt nàng ta. Tính tình đại tiểu thư như thế nào tỷ nhất, sau này muội cẩn thận chút là được.”

      “Tiểu Đào tỷ, muội… Muội muốn theo đại tiểu thư nữa, nàng ta đáng sợ!”

      Vừa rồi, khi nhìn thấy trong mắt Dịch Cẩn An ánh lên tia lửa nàng bị hù doạ sợ muốn chết. Đừng nghĩ rằng tuổi nàng còn , nàng quen thấy hành ddoongjj của những người đàn bà chanh chua ở nông thôn, tất nhiên biết ánh sáng lóe lên trong mắt Dịch Cẩn An chính là dấu hiệu tức giận. Tiểu thư túm tóc nàng, hành động khác gì hành động của những người đàn bàn chanh chua kia.

      Tiểu đào than thở: “Aizz, vẫn là tiểu thư của chúng ta tốt, vừa dịu dàng xinh đẹp, còn đánh chửi nha hoàn người làm. Tỷ thực rất vui mừng vì có thể làm nha hoàn của nàng, tỷ cảm thấy đáng giá.”



      Nàng luôn Dịch Cẩn Ninh tốt như thế này, đối xử dịu dàng với người làm như thế kia, Tiểu Hà nghe mà hâm mộ mãi.

      “Tiểu đào tỷ, nếu muội có thể làm nha hoàn cho nhị tiểu thư tốt biết bao! Dù làm nha hoàn thô sử vẩy nước quét nhà ở Trúc Uyển muội cũng vui vẻ, tốt hơn ở bên đại tiểu thư, động chút là bị đánh, bị mắng.”

      Nàng là nha hoàn mới tới lâu, vả lại chưa từng ở bên Dịch Cẩn An cho nên nàng hiểu Dịch Cẩn An là người như thế nào. ra đây là lần đầu tiên Dịch Cẩn An đánh chửi nha hoàn, trước kia nàng ta đối xử với nha hoàn, người làm cũng giống như Dịch Cẩn Ninh, vô cùng dịu dàng. Chỉ với nha hoàn bên cạnh Dịch Cẩn Ninh mới ra tay độc ác.

      Nô Nhi trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh bị tiếng chuyện của hai người đánh thức.

      “Hai người làm gì vậy?” Nô Nhi xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đột nhiên hai mắt phát sáng hỏi: “ Có phải bàn bạc nên xử lý đại tiểu thư như nào !”

      “Xử lý đại tiểu thư cái gì chứ, Tiểu Hà tỷ tỷ của muội bị ức hiếp!” Tiểu Đào giúp nàng dén góc chăn: “Cẩn thận bị lạnh!”

      Nô Nhi vừa nghe lòng đầy căm phẫn: “Cái gì, Tiểu Hà tỷ bị ăn hiếp? Muội tìm nàng ta báo thù!”

      “Chính là đại tiểu thư, trừ nàng ta ra còn có thể là ai nữa!” Sau khi Tiểu Đào giúp nàng đắp kín chăn, bảo Tiểu Hà nằm vào bên trong: “Muội vào bên trong , bên trong ấm hơn.”

      Nô Nhi chui qua, đắp chăn với Tiểu Đào và Tiểu Hà cùng nhau đùa giỡn, lúc sau nàng : “Hai tỷ, muội có cách giúp Tiểu Hà tỷ báo thù.”

      “Cái gì?” Tiểu Hà và Tiểu Đào đều hưng phấn: “ mau!”

      biết Nô Nhi lấy ở đâu ra chiếc bình : “Tiểu Hà tỷ tỷ, sáng mai tỷ thử chút xem, lén rắc bột này vào giá y của nàng ta. Nhớ, nhất định được để bị phát , nàng ta cũng rất xảo trá!”

      Ngày hôm sau, Sở Thất Hà lén lút rắc bột phấn lên giá y của Dịch Cẩn An, lại đúng lúc Dịch Cẩn An muốn thử giá y, gọi Lý ma ma mang tới để mặc thử, Tiểu Hà vừa vặn bị bắt quả tang.

      , là ai sai ngươi làm hại tiểu thư?” Lý ma ma vặn cánh tay Tiểu Hà, thô thanh thô khí .

      Tiểu Hà sợ hãi dè dặt quỳ đất, liếc bộ mặt tức giận của Dịch Cẩn An rồi nhanh chóng cúi đầu. Nàng dám , cũng thể , Tiểu Đào và Nô Nhi đều là những người bạn tốt, tỷ muội tốt của nàng, nếu nàng ra làm hại họ.

      Thấy dáng vẻ nén giận của Tiểu Hà, Lý ma ma vốn tức giận càng thêm tức giận. Bà và Nam ma ma sống ở quê lâu cũng bị nhiễm chút tính khí chanh chua của phụ nữ nông thôn, hở chút là ra tay đánh nha hoàn.

      Bà ta độc ác cấu véo Tiểu Hà khiến nàng bị đau nước mắt chảy ròng, nhưng sống chết cắn môi câu cũng .

      sao, được! Cho ngươi biết lợi hại của bà lão này!” Lý ma ma vén tay áo, nhéo khuôn mặt nhắn trắng nõn của Tiểu Hà. Tiểu Hà đau đến mức kêu gào: “Đừng, Lý ma ma, nô tỳ sai rồi, nô tỳ dám nữa!”

      “Vậy ngươi còn ra ai sai ngươi làm chuyện này?”

      Lý ma ma lại nhéo cái, khuôn mặt phấn trắng của Tiểu Hà lập tức sưng đỏ.

      Dịch Cẩn An thấy nàng lời nào, đoạt lấy bình trong tay nàng cười cười: “ tệ, mang phấn ngứa đến hại người! Lá gan ngươi , nhưng đáng tiếc, thành công!”

      Nàng ta xong, đổ toàn bộ phấn ngứa lên người Tiểu Hà.

      “Đừng!” Tiểu Hà kêu lên: “Tiểu thư, nô tỳ sai rồi, nô tỳ nên làm chuyện như vậy với ngài, van cầu ngài tha cho nô tỳ!”

      Tiểu Hà xong di chuyển đến bên vừa khóc vừa cầu xin.

      Rắc toàn bộ phấn ngứa lên người Tiểu Hà, Dịch Cẩn An ném bình xuống vỗ tay : “Đây là gậy ông đập lưng ông!”

      “A, đau quá, ngứa quá!” Lúc này Tiểu Hà bắt đầu ngứa, khắp người ngứa chịu được: “ ngứa, tiểu thư, van cầu ngài thả nô tỳ, nô tỳ dám nữa!”

      Tiểu Hà khóc vô cùng thê thảm, rất nhanh sau đó tiếng khóc của nàng dừng lại. Chỉ chốt lát sau người xuất rất nhiều vết cào, nhếch nhác chịu được. mặt cũng bị cào nát, máu chảy đầm đìa, Lý ma ma thấy vậy ghê tởm muốn nôn.

      “Bán , nha hoàn như này xứng ở lại Tướng phủ!”

      Dịch Cẩn An bỏ lại câu rồi ra khỏi viện, nàng ta muốn tìm Dịch Cẩn Ninh tính sổ.
      Last edited: 30/11/15
      tart_trungBạch Phụng thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 49: Bí mật của nàng ta (4)

      Tiểu Xả nhanh chóng báo lại đây chuyện xảy ra ở Cúc Uyển, sau khi Dịch Cẩn Ninh nghe xong hung dữ lườm Tiểu Đào và Nô Nhi: “Đây là chuyện tốt hai người các ngươi gây ra?”

      Nô Nhi vội vàng giả thích: “Tiểu thư, chúng em cũng vì Tiểu Hà thôi. Hôm qua Tiểu Hà mang theo khuôn mặt bị thương trở lại, chính là do đại tiểu thư đánh. chỉ vậy, nàng ta còn túm tóc Tiểu Hà, xé quần áo của tỷ ấy, thực là nữ nhân xấu xa. Chúng em chỉ là…”

      “Im miệng, ngươi còn dám cãi!” Dịch Cẩn Ninh muốn trách cứ họ nhưng lại biết nên gì mới tốt, đành : “Tóm lại đừng làm những chuyện thương thiên hại lý bực này!”

      Chuyện của kiếp trước, ký ức như vừa mới đây, làm nhiều chuyện xấu ắt có báo ứng. Nàng chưa bao giờ muốn chủ động động vào người khác, người khác cũng đừng mong động nàng. Mặc dù nàng hận thể ăn thịt uống máu Dịch Cẩn An. Nhưng chuyện kia vẫn chưa điều tra được, nàng thẻ để Dịch Cẩn An cứ thế chết .

      “Aizz, ta nên làm sao với các ngươi bây giờ!” Nàng hạ bàn tay chỉ vào các nàng xuống: “Các ngươi làm như vậy là hại Tiểu Hà, còn có thể hại chính mình, có đáng ? Chút nữa Dịch Cẩn An qua đây, các ngươi đừng chuyện, để ta đối phó!”

      “Tiểu thư!” Tiểu Đào và Nô Nhi cùng lệ ướt khoé mắt.

      Quả nhiên, chỉ lát sau Dịch Cẩn An dẫn Lý ma ma tới đây. Chẳng biết vì sao Lý ma ma này chưa từng cho Dịch Cẩn Ninh vẻ mặt hoà nhã, khi còn bé thế, năm năm sau trở lại vẫn vậy. Dịch Cẩn Ninh có phần khó hiểu, có phải nàng từng đắc tội với bà ta đấy chứ?

      Dịch Cẩn An chưa vào cửa nổi giận đùng đùng hỏi: “Dịch Cẩn Ninh, hai nha hoàn kia của ngươi đâu, gọi chúng ra đây!”

      “Đều sắp lập gia thất, sao hôm nay tỷ tỷ lại tức giận như vậy?” Dịch Cẩn Ninh ngồi trước bàn, tự rót cho mình ly trà, chậm rãi uống.

      “Ta chỉ hỏi ngươi, vì sao bọn chúng muốn hại ta, có phải ngươi sai chúng làm ?” Gần đây Dịch Cẩn An rất nóng tính. Kể từ hôm bị nữ nhân áo đen đánh trận, tính khí dễ chịu của nàng ta hoàn toàn mất sạch.

      Dịch Cẩn Ninh cười cười: “Tỷ tỷ, bình tĩnh, coi chừng tức giận mau già, đến lúc đó Quận Vương cần tỷ nữa được mất mười rồi!”

      “Hừ, chỉ biết ngươi giở trò xấu xa! Muốn ta xấu mặt trong ngày cưới đúng ? Được, chúng ta cùng xem!” Dịch Cẩn An hoả khí ngất trời, chống nạnh với Lý ma ma: “Ngươi xem xem nha đầu kia bị bán ra ngoài chưa. Đừng bán dễ dàng quá, đưa đến nhà chứa !”

      Đây là Dịch Cẩn An lúc đầu giả vờ diễn trò đùa giỡn đó sao? Dịch Cẩn Ninh nheo mắt.

      “Có phải do ta sai bảo hay có quan hệ gì? Tiểu Hà cũng bị ngươi đánh cho tàn tạ rồi, nàng bị trừng phạt còn chưa đủ sao, ngươi làm gì phải đối xử với nàng như vậy?”

      Dịch Cẩn An hừ lạnh tiếng, để ý lời của Dịch Cẩn Ninh, dẫn theo Lý ma ma nghênh ngang rời .

      Buổi tối, dùng xong cơm chiều, Dịch Cẩn Ninh ngồi trước gương trang điểm. Tiểu Đào và Nô Nhi nhìn mũ phượng, khăn quàng vai giá trị xa xỉ ngừng than thở. Tiểu Đào khen: “Tiểu thư, nếu sau này em lập gia đình có y phục tân nương như này để mặc tốt!”

      “Ô hay, tỷ cũng muốn gả vào Hoàng thất sao, vậy phải xem duyên phận!” Nô Nhi cắn hạt dưa, nhằn vỏ dưa ra, châm chọc .

      “Ôi dào, ta này!” Dịch Cẩn Ninh nhìn bông hoa vàng nho đính gương, quay đầu với Tiểu Đào: “Còn biết A Trúc có chịu hay đấy!”

      “Tiểu thư!” Tiểu đào dậm châm, thẹn thùng : “ ta chính là kẻ đầu gỗ, sao có thể hiểu được tâm tư con chứ!”

      Kể từ sau khi nàng thẳng chuyện nàng với A Trúc lén lút qua lạ, tiểu thư và Nô Nhi có việc gì liền lấy nàng ra trêu ghẹo. Nàng biết, tiểu thư nhớ sư phụ, chỉ cần thấy vân vê vòng tay tương tư cổ tay trái là biết.

      Nàng A Trúc là cọc gỗ, phải biết cách biểu đạt tình cảm, mà vì cứng nhắc và hành động theo quy củ. Nàng biết Mạc Liễm Sâm có bí mật, luôn muốn tìm cơ hội moi ra từ A Trúc nhưng sống chết ngậm miệng chịu , khiến nàng giận đến mức nghiến răng muốn cắn người.

      Nô Nhi cầm giá y lên, giá y kim quang lấp lánh, khảm đầy đá quý các loại, thêu Thái Phượng giương cánh, miêu tả lại uyên ương hí thủy.

      Dịch Cẩn Ninh híp mắt, giá y này khiến nàng nhức đầu. Kiểu dáng phức tạp như vậy, còn khảm nhiều bảo thạch như vậy chẳng phải nặng muốn chết sao! Còn mũ phượng này nữa, tất cả đò trang sức của nàng cộng lại cũng nặng bằng nó ?

      Tay nàng lại vô ý thức vuốt ve vòng tay tương tư cổ tay trái. Mạc Liễm Sâm, ngày mai chính là đại hôn rồi, ngươi nhất định phải tới!

      Trong lòng nàng nhớ tới người nọ, lại đột nhiên phát giá y có điều bất thường.

      “Tiểu Đào, ngươi nhìn Thái Phượng giá y xem, có phải là cửu vĩ phượng ?”

      Nô Nhi đưa giá y qua, nàng cẩn thận nhận lấy nhìn. Nhìn nhiều lần, sai, là cửu vĩ thải phượng. Đây là phượng bào! Chẳng nhẽ người làm ra hiểu quy củ?

      Giá y của người trong Hoàng cung thấy đều thêu thải phượng ngụ ý cát tường, tượng trưng cho thân phận tôn quý. Nhưng thải phượng cũng được phân ra đẳng cấp. Cửu vĩ thải phượng là vua của muôn chim, chỉ có Hoàng Hậu mới xứng mặc. Tiếp đó là bát vĩ thải phượng dành cho phi tần của Hoàng thượng mặc. Mà bình thường người gả cho Hoàng thất, phượng phục của tân nương tử tất phải là thất vĩ thải phượng.

      tại giá y của nàng lại là cửu vĩ, đây phải đưa nàng ta vào chỗ chết hay sao?

      Dịch Cẩn Ninh híp mắt, may mà phát ra sớm, nếu đến lúc thực lên kiệu hoa mới phát , chờ nàng chỉ có chỗ chết.

      “Tiểu Đào, ngươi xem thử xem có thể đổi cửu vĩ phượng này thành thất vĩ phượng ?”

      Kỹ năng thêu của Tiểu Đào là tuyệt nhất, sau khi chỉnh sửa hi vọng lộ ra sơ hở, giá y của Hoàng thất được làm theo quy định đặt ra, nếu bị phát tránh khỏi trách phạt.

      “Em thử xem!”

      Tiểu Đào nhìn lúc, xác định châm pháp và cách thêu, lúc này mới bắt tay tháo gỡ cửu vĩ phượng. kỹ thuật của nàng khéo léo, chỉ nửa canh giờ sửa tốt.

      “Tiểu thư, người xem chút xem có thể nhìn ra sơ hở gì ?”

      Dịch Cẩn Ninh dựa vào ánh đèn nhìn kỹ, cảm thấy có gì khác thường mới cất giá y .

      Lúc này đầu giờ Tuất (19h-21h), Dịch Cẩn Ninh nhìn Tiểu Đào cất giá y lại thấy Tiểu Như vội vàng tiến vào. Nàng thở hổn hển : “Tiểu thư, tứ di nương nổi điên rồi!”

      “Ngươi từ từ !” Dịch Cẩn Ninh vỗ tay nàng: “Tứ di nương làm sao?”

      Tiểu Như hoảng hồn chưa định: “Vừa rồi, em lén lút theo lão gia đến viện tứ di nương, phát tứ di nương ở đó. Lão gia rất tức giận, lập tức muốn đến viện Lục di nương tìm. ngờ…”

      “Rốt cuộc làm sao, ngươi đừng hù mình dạo người!” Thấy Tiểu Như nửa dừng nửa, Nô Nhi tiếp lời : “Cùng lắm chết người thôi, cũng phải chưa từng thấy qua, có gì mà ngạc nhiên!”

      Dịch Cẩn Ninh cũng giận trách: “Đúng vậy, trước người cứ từ từ , chúng ta vội!”

      Tiểu Như làm việc lưu loát, nhưng chuyện trôi chảy. Trước kia Dịch Cẩn Ninh từng suy nghĩ xem có nên thu nàng vào phòng làm đại nha hoàn hay , suy nghĩ chút cuối cùng bỏ qua, Tiểu Như vẫn làm nha hoàn bưng trà rót nước bên cạnh Dịch Trường Hoa như cũ tốt hơn. Dù sao đột nhiên đòi người của phụ thân nhất định khiến ông nghi ngờ, thuận theo tự nhiên vẫn tốt hơn.

      Cuối cùng Tiểu Như bình tĩnh lại, nàng nức nở : “Hu hu, tiểu thiếu gia của chi thứ hai chết rồi! Tứ di nương như phát điên chạy đến viện của nhị lão gia ôm đứa bé , khi đến bên hồ cạnh núi giả trong hậu hoa viên, bà ấy… Bà ấy ôm thiếu gia Văn Tuyền cùng nhảy vào trong hồ.”

      “Cái gì, mau xem!” Dịch Cẩn Ninh kinh hãi, sao tứ di nương có thể làm ra việc ngu xuẩn như vậy? Nhất định xảy ra chuyện!

      Chủ tớ mấy người lập tức mang theo đèn lồng vội vã chạy tới bên hậu hoa viên. ngọn cây trong viện Dịch Cẩn Ninh chợt có người nhảy xuống, người đó chính là nữ nhân áo đen.

      Bà ta cười, ánh mắt tà mị lấp lóe ánh lạnh. Bà ta thầm nghĩ, sao tứ di nương lại nổi điên, tại sao lại ôm đứa kia nhảy hồ? Bởi ta biết nhất thanh nhị sở, bởi… Ta biết bí mật của bà ta.

      -Hết chương 49-​
      Last edited: 30/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :