1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ song sinh - Nguyệt quân hề VIP LQD (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. MiLk

      MiLk New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      0
      Có thể cho e hỏi là lúc nào có eb k ạ?

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 47: Nữ nhân áo đen (5)


      ra trở lại từ ngày hôm đó, Dịch Cẩn Dung hoàn toàn mất hết tính khí. Dường như nàng ta trở nên trầm mặc ít , đối với ai cũng là dáng vẻ dịu dàng, khiến người khác trìu mến.


      ai biết chuyện ngày đó, ai phát nàng ta thay đổi, hình như nàng ta lại hiểu chuyện, cả ngày buồn bực vui ngẩn người. Có lúc nàng ta gặp ác mộng, thỉnh thoảng tự lẩm bẩm với vách tường, tại tinh thần nàng ta có chút hoảng hốt.


      Tứ di nương nhận ra thay đổi của nàng ta, nhưng cho rằng đó là bệnh chung trước khi xuất giá, chỉ khuyên nàng ta nên nghĩ nhiều, rồi để ý tới chuyện này nữa.


      Mùng ba tháng hai, An Mộng Nhi giống bình thường ở lại trong nhà, mà đến chùa Phổ Ninh. Dịch Cẩn Ninh cảm thấy kỳ quái, phải hôm kia mẫu thân vừa sao, sao lúc này lại nữa? Từ hành động lần này của mẫu thân nàng nhận ra khí bình thường, lần này mẫu thân đến chùa Phổ Ninh nhất định là có bí mật muốn để ai biết.


      Hôm nay mí mắt phải nàng nhảy liên tục, lo lắng mẫu thân xảy ra chuyện. Bèn gọi Tiểu Đào và Nô Nhi: “, chúng ta cũng chùa Phổ Ninh xem thử!”


      Quả thực An Mộng Nhi đến chùa Phổ Ninh phải để dâng hương, bà thẳng đến chùa Phổ Ninh, vừa xuống xe ngựa lập tức mạch đến phòng khách, nơi lần trước bà và Long Ngân gặp mặt.


      Long Ngân đến từ lâu, ông chắp tay sau lưng đứng trước bức hoạ chăm chú nhìn, ngay cả An Mộng Nhi đến ông cũng phát ra. Chùa Phổ Ninh là nơi thanh tu, bình thường ít có người tới, lại thêm bước chân An Mộng Nhi rất , có võ công nên ông hề phát ra.


      An Mộng Nhi nhìn bóng lưng ông, trong mắt tràn đầy nhu tình.


      nhàng gọi tiếng: “Long ca ca!”


      “Đến đây!” Long Ngân cười, đôi mày kiếm đẹp mắt gương mặt cương nghị của ông khẽ nhướng lên, lộ vui vẻ của ông trong lúc này.


      Qua nhiều năm như vậy, Mộng Nhi vẫn chưa quên ông, bảo ông sao có thể vui vẻ.


      “Mấy ngày vừa qua có khoẻ ?”


      Giọng tràn đầy dịu dàng của An Mộng Nhi vây quanh ông, đời này ông lại có cách thoát khỏi trầm mê của bà.


      “Ta khoẻ lắm, nàng sao!”


      Hai người chuyện vừa có vẻ cứng ngắc, nhưng lại lộ ra nhu hoà. Long Ngân thấy mình rất may mắn vì quay lại tìm bà, ông biết những ngày gần đây bà sống tốt, trừ chuyện Dịch Cẩn Hồng có thể khiến bà vui vẻ ra, những thứ khác với bà đều là mây trôi.


      Ông kích động cầm tay bà, đôi tay này vẫn mượt mà nhẵn nhụi, ấm áp trơn mềm như thế. An Mộng Nhi trở tay cầm tay ông, tựa như bao bọc ông trong trái tim ấm áp, khiến ông hạnh phúc gấp bội lần.


      Trong nháy mắt, ông rất muốn ôm bà vào lòng, cho bà biết: “Mộng Nhi, theo ta , ta cho nàng hạnh phúc!”


      Nhưng ông biết mình thể, ông muốn phá vỡ liên kết mỏng manh giữa hai người, liên kết duy nhất chính là day dứt và giấc mộng chưa thực được của bà.


      Nhưng mà, An Mộng Nhi cũng chủ động ôm ông, điều này khiến ông vừa mừng vừa sợ: “Mộng Nhi, nàng…”


      “Long ca ca, từ trước đến nay Mộng Nhi đều có giấc mơ, chính là cùng huynh song túc song tê. Nhưng Dịch Trường Hoa đến, phá vỡ giấc mơ của ta. Nếu ta gả cho chỉ còn con đường chết, khi đó ta rất biết ơn , nên gả cho . Nhưng sau này…”


      Bà thở dài, ôm ông chặt: “Sau này, ta phát người hại cả nhà ta chính là , ta hận thể ăn thịt, uống máu , nhưng lại phát bản thân mình có thai. Ta có thể hận nhưng thể hận con trai của ta, đứa vô tội, mặc dù đoạn thời gian đó ta từng muốn phá .”


      “Mộng Nhi, đừng nữa, ta biết cả.” Long Ngân chưa bao giờ nghĩ tới Mộng Nhi lại đặt ông dưới tận đáy lòng, trở thành quyến luyến sâu nhất, giờ phút này ông bằng lòng tin tưởng.


      Dịch Cẩn Ninh và hai nha đầu ở ngoài nhìn hai người ôm nhau hạnh phúc, trong lòng vui mừng thay mẫu thân. Nam nhân tên Long Ngân đó trượng phu, ông ngại mẫu thân xuất giá, hoàn toàn nguyện ý chờ mẫu thân hồi tâm chuyển ý. Nam nhân như vậy, bảo sao mẫu thân thương, nếu đổi lại là nàng nàng cũng bất chấp tới tìm.


      thôi, chúng ta về nhà!” Dịch Cẩn Ninh với hai nha hoàn ở sau lưng.


      Nô Nhi còn , nàng hiểu thế giới của người lớn, tò mò hỏi: “ phải chúng ta định tố giác đại phu nhân sao?”


      thấy bọn họ ân ái như vậy sao, muội nhẫn tâm chia rẽ bọn họ?” Tiểu Đào hung dữ cốc đầu nàng: “Đánh cho đứa hiểu chuyện nhà muội tỉnh ra.”

      Chủ tớ mấy người vô cùng vui vẻ về phủ, trong lòng Dịch Cẩn Ninh suy nghĩ nên làm như thế nào để mẫu thân rời theo Long Ngân. Theo lời Lạc Tiếu Tiếu, nam nhân tốt nếu giữ lại, sau này có. Lúc trước Lạc Tiếu Tiếu cố ý nàng chú ý chuyện mẫu thân, lại phát mẫu thân Long Ngân. Nếu có thể thúc đẩy đoạn lương duyên này, ca ca rất vui mừng.

      tại Dịch Cẩn Ninh liệt mình và mẫu thân thành người ngoài của Tướng phủ, phụ thân có cảm nhận gì nàng hoàn toàn quan tâm.

      Ngày hôm sau, Dịch Trường Hoa viện An Mộng Nhi tìm bà bàn bạc chuyện hai tỷ muội xuất giá và chuyện Dịch Cẩn Dung cập kê và chờ gả. phát bà ở trong sân chăm chú đọc bức thư, hoàn toàn phát ông đến.

      Ông cướp lá thư qua, ngoài ý muốn phát bức thư này do Long Ngân viết, mở đầu là vài câu tâm tình, mong đợi. Ông cau mày chặt, nhìn cũng nhìn đoạn sau, tay tự giác siết chặt lá thư, vo thành nắm.

      , chuyện bao lâu rồi?” Ông đến viện của bà, bà coi ông là người chết rồi sao? Lại dám công khai thư từ lui tới với người kia.

      “Ngài đừng làm hỏng thư của ta.” An Mộng Nhi cầm tay ông, cố gắng lấy lá thư bị vò nát.

      “Ta cho các ngươi chàng chàng thiếp thiếp, An Mộng Nhi, bây giờ nàng là người của ta, là phu nhân của Dịch Trường Hoa ta. Tại sao nàng để ý đến cảm thụ của ta, nàng làm như vậy chẳng lẽ phụ lòng ta sao?”

      Đôi mắt An Mộng Nhi rưng rưng, vén váy ngồi xổm xuống đất nhặt mảnh giấy bị xé vụn, nước mắt doanh tròng nhưng lại quật cường chịu để nó rơi xuống.

      Đây là thư Long Ngân viết cho bà, bà muốn ông giúp đỡ điều tra xem ai hãm hại con trai bà, rất dễ dàng mới trông đợi được chút tin tức, cuối cùng lại bị Dịch Trường Hoa xé nát. Dịch Trường Hoa xé bỏ chỉ có lá thư này, còn có chút thiện cảm còn sót lại trong bà.

      Bà hít mũi, thu hồi nước mắt: “Dịch Trường Hoa, ngài có biết khi ngài đến Phật đường đón ta ta vui vẻ đến dường nào ? Ngài có biết ta trông đợi lá thư này đến mức nào? Ngài có biết ta vẫn luôn mong đợi có thể làm chút chuyện cho Hồng Nhi đến nhường nào ? Lá thư này… Hu hu, lá thư này là tất cả liên quan đến Hồng Nhi, vậy mà ngài lại xé nó? Ha ha… Ngài lại xé mất, giỏi, ngài giỏi! Ngài muốn nhưng ta muốn, là con trai của ta, cũng là con trai của ngài! Ngài cứ như vậy muốn gặp ? Ngài…”

      còn bất cứ ảo tưởng nào nữa, bà hạ lệnh đuổi khách: “ , dù sao chân Hồng Nhi tốt hơn rồi, dù tìm ra hung thủ cũng bù đắp được gì!”

      phải con trai của ta….” Dịch Trường Hoa thấy An Mộng Nhi đuổi mình , cuống quít ngăn lại, đè hai vai bà chất vấn: “Có phải là con trai của nàng và Long Ngân ?”

      Chuyện này ngăn cách trong lòng ông nhiều năm, đến giờ vẫn thể buông xuống: “Năm đó Hồng Nhi mới tròn tám tháng được sinh ra, tính toán chính là ngày nàng tiễn Long Ngân rời , ta… Sao ta có thể nghi ngờ!”

      Ha ha, ra vẫn luôn hoài nghi Hồng Nhi phải con trai ruột của , chẳng trách… Chẳng trách để mình Hồng Nhi gãy chân đến chùa Phổ Ninh, còn cho mẹ con bà gặp mặt. trách được, trách được!

      An Mộng Nhi cười điên cuồng: “Ha ha ha… Dịch Trường Hoa, Hồng Nhi sinh non phải ngài biết từ lâu đó sao? Như nào, còn điều tra bà mụ kia đúng ? Bà ấy chết sớm đúng , ngài nghi ngờ ta giết bà ấy đúng ?”

      Bà che ngực, cười đến khó chịu. ra trượng phu của bà vẫn luôn hoài nghi bà, nam nhân luôn miệng bà lại có thể hoài nghi Hồng Nhi phải con trai ruột của , mà là con hoang của bà và Long Ngân? Nực cười, nực cười!

      Năm xưa nếu phải bà bị nữ nhân áo đen vô tình đụng phải, bà cũng phải trải qua mười mấy năm khổ sở. Bà còn nhớ, dáng dấp nữ nhân đụng vào bà kia vô cùng xấu xí, mặt của nàng bị hủy nửa bên, nhìn qua thấy ghê sợ, rất dọa người.

      Cho nên Hồng Nhi sinh non có thể là do bị đụng, thêm vào đó là kinh sợ gây ra, lúc ấy Dịch Trường Hoa cũng ở đó. Nhưng bây giờ lại tin mình?

      Thôi, lòng bà sớm phủ kín với ông, phải sao? Nghĩ nhiều cũng uổng công, bằng ngẫm lại xem ngày sau nên nơi nào. Trượng phu như Dịch Trọng Hoa, xứng để bà , bao giờ xứng nữa.

      Giờ phút này tâm tình bà ổn định lại, bà vẫn cho là trong lòng mình có người khác là có lỗi với ông, nhưng ông sao, căn bản từ đầu chưa từng tin tưởng bà.

      Kết thúc, càng tốt!
      Last edited: 19/12/15
      tart_trung, Bạch PhụngA fang thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 48: Giúp mẫu thân bỏ trốn (1)


      Tối hôm đó, sau khi dùng cơm tối, An Mộng Nhi ngồi trước ngọn đèn tỉ mỉ đan la * cho hai tỷ muội Dịch Cẩn Ninh, đây là chuyện của người làm mẫu thân là bà nên vì các nàng, buộc hông cho con khi các nàng xuất giá. Mười mấy năm qua bà luôn ở trong Phật đường bế quan tự thủ, chưa từng thực làm được gì tử tế cho con cái nên cảm thấy hổ thẹn trong lòng.


      *La : Thời xưa, khi người con lấy chồng đeo những sợi dây có màu sắc rực rỡ bên hông, đây là lí do vì sao trong “Thi Kinh” có câu: “Thân kết kỳ ly, cửu thập kỳ nghi” miêu tả khi người con lấy chồng, người mẹ lưu luyến muốn rời xa và đan la , đây chính là “kết ly” (kết hôn, thành hôn), về sau hai chữ này trở thành cách gọi khác của việc lập gia đình thời cổ.


      Chuyện hồi sáng để lại cho bà rung động quá lớn, mười tám năm qua trượng phu của bà lại có thể cho rằng con trai là con hoang của bà và người khác! Đồ cưới la vốn được chuẩn bị xong xuôi nhưng trong lòng bà thể bình tĩnh trong đoạn thời gian, vì vậy bèn mượn chuyện kết la để tìm việc làm.


      Dịch Cẩn Ninh đến tìm mẫu thân, trong lòng nàng cũng cảm thấy khó khăn, ngày thành thân xa, nàng càng thêm thấp thỏm, bèn tìm đến mẫu thân chuyện tâm tình để giải sầu.


      Nàng vừa vào cửa thấy mẫu thân ngồi trước đèn than thở, trong tay còn cầm chuỗi la kết xong. Nàng cười hỏi: “Mẫu thân gặp chuyện gì buồn bực vui vậy?”


      “Aizz!” An Mộng Nhi đứng dậy, cầm la đan xong ướm thử người Dịch Cẩn Ninh: “Con đến đây, xem tay nghề mẫu thân như thế nào!”


      Dịch Cẩn Ninh bước tới, khuôn mặt nhắn đỏ bừng vì xấu hổ, đây là la buộc hông do mẫu thân đan cho nàng trước khi nàng xuất giá.


      “Vâng, con thử xem sao. Tay nghề của mẫu thân tốt như vậy, con đeo lên nhất định rất đẹp mắt!”


      An Mộng Nhi cẩn thận đeo la cho nàng, chuỗi la đủ màu sắc điểm xuyết vài viên đá quý, nhìn rất bắt mắt. Tay của bà rất ấm áp, động tác dịu dàng, thuần thục buộc hông Dịch Cẩn Ninh, tựa như làm chuyện cuối cùng vì con . Khoé mắt bất tri bất giác có giọt nước tràn ra, bà vội đưa tay lên xoa.


      đẹp mắt!”


      La được buộc lại, Dịch Cẩn Ninh xoay người hai vòng, thấy đôi mắt mẫu thân phiếm hồng, hàng mi run rẩy còn vương giọt nước mắt.


      “Mẫu thân, làm sao vậy?”


      sao, có hạt bụi bay vào mắt thôi.” An Mộng Nhi quay lưng , muốn để Dịch Cẩn Ninh thấy được vẻ mặt bi thương của bà.


      Dịch Trường Hoa là trượng phu của bà, phải cứ đoạn tuyệt là có thể đoạn tuyệt. Những năm gần đây, bà đợi ở Phật đường trong lòng vẫn luôn tự hỏi vì sao ngay từ đầu phải gả cho ông, tất nhiên cũng nhận ra được vài lý do. Con người đều có tham niệm, tham niệm chồng chất lên nhau thể khống chế được cái tâm.

      Năm ấy Long Ngân bị lưu đày, bà vẫn cho rằng giấc mơ của mình vì thế mà vỡ nát, ngờ Dịch Trường Hoa công tử ca trẻ tuổi tài cao lại coi trọng bà.

      Thiếu nữ nào mà chẳng mộng mơ, có nương nào mà mơ mộng? giấc mộng của bà bị vỡ vụn, giấc mộng khác lập tức bắt đầu, mà xuất của Dịch Trường Hoa vừa vặn dẫn dắt giấc mộng của bà.

      Người nhà chết thảm, toàn bộ An gia bị sao trảm*, khi đó chính Dịch Trọng Hoa cho bà hy vọng, để bà sống tạm bợ đến tận bây giờ. Cho nên, bà biết ơn ông.

      *Sao trảm: Sao gia trảm thủ, xét nhà chém đầu.

      Nhưng từ khi bà biết thực về thảm án An gia, giấc mộng này của bà cũng vỡ vụn nốt. Mộng vỡ nhưng vẫn còn con trai ràng buột, bà đành cố gắng vá lại giấc mộng này, giữ gìn trong cung điện ký ức, thỉnh thoảng lấy ra nhớ lại, thỉnh thoảng lấy ra để hoài niệm.

      Con trai là lý do cuối cùng bà ở lại bên cạnh Dịch Trường Hoa, bà vốn có thể bỏ lại tất cả cứ thế rời , nhưng lại ở lại vì con. Song trượng phu bà này, trượng phu Dịch Trọng Hoa của bà lại nghi ngờ bà mười tám năm, mười tám năm!

      Cuối cùng bà cũng mệt mỏi, bà muốn mơ mộng nữa. Con trai bà lớn rồi, bà… có thể bỏ mặc rồi. Rời là lựa chọn tốt nhất của bà cũng là lựa chọn duy nhất.

      Tuệ Hải cũng từng , bể khổ cùng quay đầu là bờ, bờ bến của bà… bà tìm về được rồi. tại, bà muốn chạy về phía bờ bến kia, tìm nơi nương tựa.

      “Mẫu thân, đừng buồn phiền!” Dịch Cẩn Ninh dịu dàng : “Rời thôi, theo ý nguyện ban đầu của người!”

      An Mộng Nhi kinh ngạc nhìn nàng, đứa này, biết ?

      Thấy An Mộng Nhi kinh ngạc như vậy, Dịch Cẩn Ninh dịu dàng cười, nụ cười kia như yên hoa tháng ba, như gió xuân phất qua liễu, từng sợi thấm vào lòng người, ấm áp.

      “Chuyện của người, Ninh Nhi biết . phải Ninh Nhi muốn can thiệp chuyện riêng của mẫu thân, Ninh Nhi chỉ muốn làm mẫu thân hạnh phúc, muốn nhìn mẫu thân cười vui vẻ, muốn mẫu thân sống thoải mái bị ràng buộc.” Nàng than thở tiếng: “Những năm gần đây mẫu thân chịu khổ rồi, nếu là con rời từ lâu, tội gì tự làm tổn thương mình!”

      “Ninh Nhi, ta là phu nhân Tướng phủ, là thê tử được ông ấy cưới hỏi đàng hoàng. Ta …”

      Lúc này, bà như tiểu nương lạc đường, bà cần có người dẫn dắt mới có thể bước ra khỏi chướng ngại, bước về phía tương lai tươi sáng, mà Dịch Cẩn Ninh chính là người dẫn dắt ấy.

      Điều An Mộng Nhi phiền não chính là thân phận của mình, nữ tử xuất giá tòng phu, nếu thể lấy được hưu thư thể tùy ý rời . Cho dù rời cũng bị bắt trở về. Bà cũng muốn để Dịch Trường Hoa trực tiếp bỏ bà, để bà còn bận lòng rời , nhưng Dịch Trường Hoa ông đáp ứng.

      “Mẫu thân chớ lo lắng, bên phụ thân… Con nghĩ cách, nếu người muốn rời cứ , con gặp Long Ngân thúc thúc kia, là nam nhân tốt, ông ấy đáng giá để người theo!”

      Dịch Cẩn Ninh ôm bà, vỗ lưng, thầm vào tai bà: “Chuyện của người và Long Ngân thúc thúc Ninh Nhi biết từ lâu, Ninh Nhi ủng hộ người, đứng cạnh người, làm hậu thuẫn cho người. Yên tâm, người chỉ cần bận tâm đến chuyện rời cùng Long thúc thúc là được, nếu xử lý tốt vẫn có thể kéo được chút thời gian, ca ca có nương tốt chăm sóc, mẫu thân cần lo lắng!”

      Những gì nên đều , nàng xem mẫu thân có thể nghĩ thông suốt hay . Dịch Cẩn Ninh buông An Mộng Nhi ra, chớp mắt với bà mấy cái: “Mẫu thân ngủ ngon, chúc người có giấc mơ đẹp!”

      Mộng đẹp, nhất định ta tạo nên giấc mộng đẹp! Trong lòng An Mộng Nhi tự an ủi mình.

      Ngày hôm sau, An Mộng Nhi nhận được thư do Long Ngân gửi đến. Trong thư tối nay đến đưa bà , đến nơi ai có thể tìm được bọn họ. Khóe mắt bà ươn ướt, giấc mộng trông chờ nhiều năm rốt cuộc có thể vẹn toàn rồi.

      Tối hôm đó bà chuẩn bị bọc quần áo xong sớm chút, cho nha hoàn và ma ma lui xuống, là thân thể thoải mái, muốn nghỉ ngơi sớm. Tối nay vừa khéo Dịch Trường Hoa bị Hoàng thượng triệu vào cung thương thảo luận chuyện hạn hán tại Hoài Bắc, thể trở về sớm được. Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, An Mộng Nhi khẩn trương, từ đầu đến cuối bà đều cảm thấy bản thân to gan quá mức.

      Ban đêm, phần lớn mọi người ngủ, trong Tướng phủ yên tĩnh.

      Chưa tới giờ hợi khắc, Dịch Cẩn Ninh tới viện của bà, Dịch Cẩn Hồng cũng tới. Hai huynh muội nhìn mẫu thân ngồi trước ngọn đèn dầu, nhìn thời gian lậu* ngày càng thay đổi, sốt ruột chờ Long Ngân đến.

      *Lậu: Đồ vật tính thời gian ở thời cổ đại, làm bằng đồng có những khe hở, có rãnh nước hoặc cát, được đánh dấu thành từng mốc tương ứng với thời gian. Tên gọi tắt là “lậu”, giống như “đồng hồ tích” (cũng như “đồng hồ khắc lậu”), “tẫn canh thâm”

      An Mộng Nhi cầm hai tay Dịch Cẩn Ninh, căng thẳng đến đổ mồ hôi: “Ninh Nhi, như này được đâu!”

      “Mẫu thân, đến lúc này rồi người đừng do dự nữa!”

      Dịch Cẩn Hồng vỗ vai bà: “Nương, đây là lần cuối cùng hài nhi ở trong Tướng phủ gọi người như vậy, sau này biết bao giờ mẹ con chúng ta mới có thể gặp lại nhau. Con…”

      nghẹn ngào nên lời, giờ ngọ buổi trưa hôm nay nghỉ ngơi, vừa định ra ngoài tìm Lạc Tiếu Tiếu Ninh Nhi tìm đến . Khi nghe mẫu thân muốn bỏ trốn cùng Long Ngân thúc thúc quả sợ hết hồn. Mẫu thân là người dịu dàng, bất kể như thế nào cũng thể làm ra chuyện này, nhất định là Ninh Nhi giật dây bà.

      Thực ra trong lòng vẫn luôn hy vọng mẫu thân được vui vẻ, tìm được hạnh phúc thuộc về mình, chứ phải luôn trông coi , còn phải đối mặt với vị phụ thân máu lạnh kia. Ý tưởng của Ninh Nhi cũng là ý tưởng của , trước đây muốn để mẫu thân rời khỏi Tướng phủ, nhưng bởi vì chân có bệnh nên đành bất lực. giờ Ninh Nhi và mẫu thân đều có ý nghĩ này, càng thêm vui vẻ.

      Hai huynh muội ở Du Nhiên hiên bàn bạc cả buổi, cuối cùng quyết định chọn đêm nay hành động. Lúc trước bọn họ gửi cho Long Ngân phong thư, để ông tối nay giờ Hợi khắc tới đón mẫu thân. Sau đó lại liên lạc với Lạc Tiếu Tiếu tìm cha nàng trình báo lên tin tức Hoài Bắc hạn hán để Hoàng thượng kiềm chế Dịch Trường Hoa khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này làm nốt những việc còn lại.

      “Đứa ngoan, mẹ biết con hiếu thuận, mẹ ở bên cạnh con phải nhớ chăm sóc mình tốt, nhất định đừng như lúc nổi giận ăn cơm, nhất định được…”

      An Mộng Nhi thao thao bất tuyệt, tựa như có chuyện hết, Dịch Cẩn Hồng nghe vậy lập tức ngăn lại.

      “Mẹ, hài nhi lớn rồi!”

      Đinh tiếng, thời gian lậu điểm đúng giờ hợi khắc. Bên ngoài xuất tiếng còi, sau đó là tiếng ngựa hí.

      “Đến rồi!”

      An Mộng Nhi túm chặt ống tay áo, ống tay áo của bà bị siết đến nhăn nhúm. Bà đứng phắt dậy chạy về phía cửa.

      “Mộng Nhi!”

      “Long ca ca!”

      Người hữu tình mừng rỡ ôm nhau, Long Ngân hít mái tóc của bà, thâm tình : “Mộng Nhi, rốt cuộc nàng cũng đồng ý ta, tốt! Lúc này ta cảm thấy mình chính là nam nhân hạnh phúc nhất thế giới!”
      Last edited: 19/12/15
      tart_trung, Bạch PhụngTôm Thỏ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 48: Giúp mẫu thân bỏ trốn (2)


      “Đừng ở đây trì hoãn thời gian, phụ thân sắp trở về rồi!” Dịch Cẩn Hồng khuyên nhủ.


      Dịch Cẩn Ninh ở bên nhìn thấy vậy thực vui mừng, mẫu thân có thể sớm ngày nhận được hạnh phúc chính là nỗi vướng bận lớn nhất của nàng. Long Ngân là nam nhân tốt, nhất định ông đối xử tốt với mẫu thân.


      “Ninh Nhi, Hồng Nhi, mẹ phải rồi, muốn nghe các con gọi ta tiếng mẹ!” An Mộng Nhi chui từ trong ngực Long Ngân ra, thổn thức với Dịch Cẩn Ninh: “Ninh Nhi, tuy ta phải thân mẫu của con nhưng cũng xem con như con thân sinh mà đối đãi. Ta muốn nghe con gọi ta tiếng mẹ, ta sợ sau này có cơ hội nữa…”


      Long Ngân ôm vai bà: “ nhanh thôi, sau này có rất nhiều cơ hội!”


      , ta sợ đây là lần cuối cùng gặp chúng! Gọi ta tiếng cuối cùng !” An Mộng Nhi khóc như mưa.


      Dịch Cẩn Hồng nhào vào trong lòng bà, hô: “Mẹ, hài nhi luyến tiếc người!”


      “Mẹ!” Dịch Cẩn Ninh nước mắt vòng quanh.


      Hai kiếp, đây là lần đầu tiên nàng gọi tiếng mẹ, cũng có thể là lần cuối cùng nàng gọi mẹ rồi. Kiếp trước, nàng biết quý trọng tình cảm của An Mộng Nhi, lý do để bà ôm hận chết. Kiếp này, rốt cuộc nàng cũng biết quý trọng, cũng là lần duy nhất có cơ hội gọi bà tiếng mẹ.


      Nàng khóc thành tiếng, ôm An Mộng Nhi khóc ngừng, Dịch Cẩn Hồng và Long Ngân cũng bị lây nhiễm muốn khóc to trận.


      Mẹ con ba người lưu luyến chia tay, An Mộng Nhi kéo tay Dịch Cẩn Hồng và Dịch Cẩn Ninh, làm như nào cũng chịu buông. tay Long Ngân ôm bà lên lưng ngựa, hung ác quất roi da, mang theo An Mộng Nhi nghênh ngang rời .


      Đột nhiên…


      “Nhanh, người đâu mau tới! Phu nhân bỏ trốn!”


      Trong Tướng phủ có thanh khua chiêng gõ trống, mọi người hoảng hốt cầm bó đuốc hốt hoảng chạy đến, có người dắt ngựa đến, còn có người điều khiển xe ngựa truy đuổi hai người vừa rời .


      “Nhanh, mau bắt phu nhân trở về!”


      Dịch Trường Hoa , híp mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh, lại hung dữ trừng mắt với con trai của mình, sải bước lên lưng ngựa đuổi theo.


      Dịch Trường Hoa còn lưu lại câu căm hận ở phía sau: “Hồng Nhi, Ninh Nhi, nếu thực bắt được mẹ các ngươi trở về, xem ta xử lý các ngươi như thế nào!”


      Ông còn biết vì sao đêm nay mí mắt nhảy liên hồi, ra Mộng Nhi muốn rời khỏi ông, mà người tác oai tác quái lại là hai dứa con của ông. Từ hôm An Mộng Nhi mạnh mẽ khiển trách ông, ông hiểu, Mộng Nhi còn ông, Hồng Nhi là con trai ruột của ông. Đều do ông hồ đồ mới có thể nhất thời tin lầm chuyện hoang đường của người kia, hại ông chia rẽ mẹ con Mộng Nhi nhiều năm, còn để con trai mình tàn phế nhiều năm như vậy. Ninh Nhi đúng, ông phải trượng phu, càng phải người cha tốt, ông đáng chết!


      Nhưng tối nay con trai và con ông lại dám lừa ông thả Mộng Nhi , ông cho phép, tuyệt cho phép.


      Gia đinh bảo vệ cũng lập tức lên ngựa, mọi người cùng tham gia, tất cả những ai có thể đuổi bắt người đều theo.


      “Giá!” (Chả biết edit như nào nên mình để vậy)


      Dịch Cẩn An cũng lên ngựa, nàng ta vung roi da, con ngựa cất bước suýt nữa làm nàng ta ngã sấp xuống.


      Vị tỷ tỷ này mới học cưỡi ngựa được bao lâu muốn thể rồi, Dịch Cẩn Ninh nhìn vừa mắt. Nàng cũng dắt con ngựa tới dễ dàng nhảy lên: “Giá!”


      Hai tỷ muội cùng nhau lên đường, đằng trước phía sau đều có tiếng vó ngựa của Tướng phủ. Đêm yên tĩnh, hầu hết mọi người ngủ.


      Bỗng nhiên, ngựa của Dịch Cẩn An như bị kinh sợ, hí tiếng dài, chân trước nâng lên cao, hất ngã người lưng ngựa xuống.


      “A!”


      Dịch Cẩn An bị doạ sợ, bị hất ngã xuống đất, trán đập vào những viên đá vụn đất trong nháy mắt lập tức chảy máu. Nàng ta vừa giơ tay lên sờ hôn mê bất tỉnh.


      Đêm trường dằng dặc, Dịch Trường Hoa đuổi theo vợ thảm bại trở về. Ông uể oải cúi đầu ném roi cho hạ nhân, tắm gần canh giờ mới ra ngoài.


      Đêm nay ông rất mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Con trai con giật giây thê tử bỏ chạy theo người, đầu con lớn đập vào đá, mặc dù có gì đáng ngại nhưng bị huỷ dung, trong khoảng thời gian ngắn thể hồi phục như cũ.


      Những ngày gần đây xảy ra quá nhiều chuyện làm cho ông rảnh rỗi lo lắng đến, ông chợt phát bản thân già hơn trước rất nhiều, còn nhiệt huyết của tuổi trẻ nữa.


      Chuyện An Mộng Nhi là đả kích rất lớn với ông, ông nghĩ lại những chuyện làm trong những năm qua, quả thực rất xin lỗi bà. Ông để tay lên ngực lâu, cuối cùng buông tha chuyện tìm kiếm. Sau khi suy nghĩ lúc đành phải với bên ngoài rằng phu nhân Tướng phủ tiến vào Phật đường lần nữa, sau này thành tâm lễ phật hỏi thế .


      Sáng sớm hôm sau, vừa sớm tinh mơ Dịch Cẩn Ninh đến vấn an bà nội, bị bà quở mắng trận, nàng chỉ cười cười: “Đó là quyết định của mẫu thân, con chỉ biết chuyện này thôi!”

      Dịch lão phu nhân cũng hết cách với nàng, từ sau khi chân Hồng Nhi khỏi rất ít khi xuất trong tầm mắt của bà, biết vì sao đột nhiên lại giúp mẫu thân chạy trốn. Bà khoát tay để Dịch Cẩn Ninh lui xuống, bà già rồi, chuyện của con cháu bà quản được nữa!

      Sau khi dùng điểm tâm, Dịch Cẩn Ninh lập tức đến Cúc Uyển của Dịch Cẩn An.

      Dịch Cẩn An nằm giường, thấy nàng lập tức giận tới mức cắn răng nghiến lợi: “Dịch Cẩn Ninh, ngươi đừng hả hê quá sớm, đừng tưởng rằng ngươi thắng ta! Hừ, ngươi sắp phải gả cho tên Vương gia ngốc mù lòa rồi, tình lang kia tới tìm ngươi đấy chứ?”

      Tình lang! Dịch Cẩn Ninh buồn bực, nàng ta cũng biết Mạc Liễm Sâm? Chuyện Trúc Uyển thể giấu giếm được đôi mắt nàng ta, khó trách tin tức tối qua mẫu thân rời bị tiết lộ ra ngoài.

      “Ha ha, tỷ tỷ cái gì vậy?” Dịch Cẩn Ninh cười cười, ngồi xuống cạnh nàng ta, liếc Tiểu Đào sau lưng cái.

      Tiểu Đào hiểu ý, đưa bình màu trắng cho Dịch Cẩn Ninh: “Tiểu thư, đây là dược cao của người.”

      Sáng sớm biết tiểu thư nổi khùng cái gì lại tìm kiếm dược cao khắp nơi cho đại tiểu thư, lúc đầu nàng còn tưởng tiểu thư bị thương ở đâu, bị nàng dọa sợ đến mất ba hồn bảy vía.

      Dịch Cẩn Ninh nhận lấy: “Ừm, tỷ tỷ, đây là bạch ngọc lộ thượng hạng, bôi lên vết thương trán khỏi rất nhanh, còn có tác dụng trừ sẹo nữa, tỷ dùng thử chút xem có được !”

      Tối hôm qua nàng ta bị ngã cũng , khuôn mặt hốc hác, giống nàng kiếp trước cũng bị thương ở trán. Aizz, phụ thân đáng thương đuổi theo mẫu thân cả đêm thể bắt về được, biết lúc này uống rượu giải sầu ở đâu đây.

      Nàng nhìn vết thương trán Dịch Cẩn An an ủi: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, thời gian chúng ta xuất giá còn mấy ngày nữa, nếu trán của tỷ dùng bạch ngọc lộ của ta khỏi nhanh thôi, yên tâm!”

      cần, ta cũng có bạch ngọc lộ!” Dịch Cẩn An cự tuyệt : “Tiểu Hà, ngươi lấy dược cao của ta ra đây, bây giờ ta muốn dùng!”

      Dịch Cẩn An tin vị muội muội này có lòng tốt như vậy, các nàng đều là tranh đấu ngươi chết ta sống, sao Dịch Cẩn Ninh có thể có lòng giúp đỡ nàng?

      Nếu cần nàng lấy về thôi. Dịch Cẩn Ninh thèm bỏ gì vào trong thuốc, tỷ tỷ tin nàng càng tốt, đến lúc đó vết sẹo mất đỡ cho nàng bị có ý muốn hại người.

      “Tỷ tỷ thực cần? Vậy ta cầm về, vật này đáng quý lắm!” Dịch Cẩn Ninh đứng dậy dịu dàng : “Tiểu Đào, bảo quản thuốc này cho tốt, nếu sau này đại tiểu thư thiếu thuốc có thể tới chỗ ta lấy ít!”

      Dịch Cẩn An đến chỗ nàng lấy liền có quỷ, dù trán nàng ta có nát vụn cũng tìm nàng lấy thuốc. phải thuốc tốt mà là lòng người có tật, nàng ta sợ Dịch Cẩn Ninh bỏ lung tung vào trong thuốc.

      Con người, quả nhiên làm nhiều chuyện xấu chỉ sợ người khác trả thù! Dịch Cẩn Ninh lắc đầu cười cười ra khỏi Trúc Uyển.

      Dịch Trường Hoa thực uống rượu giải sầu vì chuyện An Mộng Nhi bỏ trốn, hôm nay ông xin phép vào triều, luôn ngồi trong viện mẫu thân ra sức uống rượu.

      Dịch Cẩn Ninh ở ngoài ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nàng hé miệng cười, trong lòng hừ lạnh. Dịch Trường Hoa, chính ngài bỏ lỡ, vậy đừng mong có thể quay lại!

      Sau bữa cơm trưa, Nô Nhi lo lắng xông vào : “Tiểu thư, người xem có lá thư, biết là của ai!”

      Dịch Cẩn Ninh nhận lấy mở ra, vừa nhìn lập tức cười vui vẻ. Mẫu thân và Long Ngân thúc thúc bình an rời khỏi Cẩm Thành, cho dù Dịch Trường Hoa có bản lĩnh đến đâu chăng nữa cũng đuổi bắt trở về được, trừ phi ông muốn cho cả thành biết kiện ồn ào này.

      vui mừng, lúc này lại có người đến, Dịch Cẩn Ninh vội cất thư vào trong tay áo.

      “Tiểu thư, lão gia và đại thiếu gia cãi nhau!” Tiểu Như vén rèm vào .

      Dịch Cẩn Ninh thở phào nhõm, nếu để người khác biết tại mẫu thân ở nơi nào, nhất định phụ thân dẫn người bắt người về.

      sao, ca ca và phụ thân cãi nhau liên quan đến chúng ta!”

      Tiểu Như cau mày: “Nhưng mà vừa rồi đại thiếu gia nhìn thấy nô tỳ, sai nô tỳ qua đây gọi người tới đó.”

      “Tới đó?” Dịch Cẩn Ninh đứng dậy: “Nhất định huynh ấy có chuyện tìm ta!”

      “Lão gia uống rượu say trong viện của đại phu nhân. Tiểu thư, nô tỳ lo lắng ngài đánh người, cẩn thận chút!” Nhị tiểu thư đối với các nàng rất tốt, tự nhiên họ đối tốt lại với nàng gấp trăm ngàn lần.

      thôi, xem thử xem có chuyện gì!”

      Ca ca và phụ thân cãi nhau ở viện mẫu thân nhất định vì chuyện tối qua mẫu thân chạy trốn, phụ thân thể đoạt mẫu thân về xả giận lên người ca ca đấy chứ?
      Last edited: 19/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 48: Giúp mẫu thân bỏ trốn (3)


      Dịch Cẩn Ninh hơi lo lắng, chân ca ca vừa khỏi, ngay cả đứng vững cũng khó khăn, phụ thân còn có võ công, nếu hai người đánh nhau…


      Nàng bước nhanh hơn chạy tới trước viện mẫu thân, nhìn vào trong thấy hai cha con giương cung bạt kiếm, xem tình hình có vẻ sắp đánh nhau.


      “Ca ca gọi muội?”


      Dịch Cẩn Ninh vội mở miệng gọi Dịch Cẩn Hồng, quay đầu lại bị Dịch Trường Hoa thừa dịp đánh cái.


      “Ca ca!” Dịch Cẩn Ninh kêu lên.


      Khoé môi Dịch Cẩn Hồng bị đánh sưng lên, thấm ra vệt máu, dùng tay lau, sau đó lè lưỡi liếm.


      “Được, ông đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, ta có thể được chưa?”


      Dịch Trường Hoa tức chịu nổi, lại đánh tiếp cái nữa. Dịch Cẩn Hồng vội vàng đưa tay ra đỡ, chỉ trong nháy mắt liền cầm ấm trà bàn lên.


      Xoảng!


      Ấm trà bị thiết quyền của Dịch Trường Hoa đánh vỡ, nước trà và lá trà rơi vãi ra ngoài, tất cả đều rơi vào người Dịch Cẩn Hồng.


      Ướt sũng! Tiểu Đào và Nô Nhi trợn tròn mắt, nghĩ tới hai chữ này. Ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn Dịch Cẩn Hồng, rất muốn cười nhưng dám cười.


      Dịch Trường Hoa tức giận nhìn chằm chằm: “Ngươi muốn đánh trả cứ đánh trả, cầm ấm trà để cản có bản lĩnh gì?”


      Từ khi ông biết dịch Cẩn Hồng là con trai ruột, liền xoá hết tất cả thành kiến với , mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy thuận mắt hơn nhiều. Lúc trước ông hiểu lầm Mộng Nhi, tất cả đều vì người kia giật dây, hơn nữa dáng vẻ Hồng Nhi hề giống ông, ông có thể hoài nghi sao?


      Hôm nay khó khăn lắm mới vất bỏ ngăn cách trong lòng, Mộng Nhi lại rời rồi. Ông cách nào phát tiết lửa giận trong lòng, muốn tìm người uống rượu cũng được. Người con trai này mở miệng gọi ông tiếng cha cũng lười, ông đến viện của Mộng Nhi lấy mấy thứ, thấy càng thêm tức giận, lửa càng cháy mạnh.


      “Ta muốn ra tay với ông, bẩn!”


      Lời này của Dịch Cẩn Hồng càng chọc giận ông: “Thằng nhãi thối, ngươi lặp lại lần nữa xem! Ngươi ai bẩn?”


      “Ninh Nhi, muội đến Du Nhiên hiên chuyến, ca ca có chuyện muốn với muội!” Dịch Cẩn Hồng liếc Dịch Trường Hoa cái, vén áo ra ngoài, mặc kệ Dịch Trường Hoa ở phía sau la to lớn.


      “Thằng nhãi thối, hôm nay lão tử nhất định phải dạy dỗ ngươi tốt!” Dịch Trường Hoa xắn ống tay áo lên, đuổi theo.


      Đuổi kịp Dịch Cẩn Hồng đến Du Nhiên hiên, thế nhưng ông lại phồng má nhìn Dịch Cẩn Hồng thu dọn đồ đạc.


      “Ngươi muốn đâu?”


      Ông luống cuống, vội kéo tay Dịch Cẩn Hồng. Hồng Nhi thu dọn quần áo là muốn rời sao? được, ông thể để Hồng Nhi , nếu Hồng Nhi cũng để ý đến ông, ông thành người đơn mất.


      “Rời Tướng phủ, chữa chân!”


      Dịch Cẩn Hồng để nha hoàn giúp đỡ thu dọn, vừa về Tướng phủ bao lâu nên đồ nhiều, thu dọn vài cái là xong.


      đeo bọc quần áo sau lưng, với Dịch Cẩn Ninh: “Ninh Nhi, ca ca phải rồi, về sau muội phải chăm sóc bản thân tốt. Lập thất thể so với nhà mẹ đẻ, đến nhà chồng phải sống tốt, hạnh phúc.”


      xong mấy câu với Dịch Cẩn Ninh liền nhấc chân muốn , nhưng đột nhiên phát ra điều gì, lại ngừng lại. Nhìn qua cha mình, bước từng bước vào, cuối cùng vòng qua ông về phía Dịch Cẩn Ninh, lấy ra từ trong ngực miếng ngọc bội.


      “Ninh Nhi, ngọc bội này rất có tác dụng, đừng làm mất. Sau này nếu ở nhà chồng hạnh phúc, cứ cầm ngọc bội này tới Vọng Tinh Lâu, họ giúp đỡ muội.”


      Vọng Tinh Lâu là hội quán chơi cờ mới mở trước đây lâu, những người đến đó đều là nhân văn nhã sĩ. Dịch Cẩn Ninh nhận miếng ngọc bội kia, đôi mắt rưng rưng: “Ca ca, giữ gìn sức khoẻ!”


      Dịch Trường Hoa nổi giận: “Dịch Cẩn Hồng, ta là cha ngươi! Nếu ngươi muốn , tốt xấu gì cũng phải lời tạm biệt với ta!”


      “Từ sau khi chân ta gãy, cha ta chết rồi!”

      Câu ngắn gọn của Dịch Cẩn Hồng khiến Dịch Trường Hoa lập tức á khẩu. Hồng Nhi cha chết rồi, từ sau khi chân gãy cha chết!

      Ông giật mình, sững sờ đứng tại chỗ.

      Dịch Cẩn Hồng xoa đầu Dịch Cẩn Ninh sau đó quay đầu lại rời khỏi Du Nhiên hiên, phía sau ông có người kêu: “Này, tướng công, chờ thiếp chút!”

      Lạc Tiếu Tiếu tới Du Nhiên hiên lúc, những gì Dịch Cẩn Hồng nàng đều nghe hết, nhưng chỉ đứng ở ngoài chờ ra. Nàng cũng quyết định, nếu ký hiệp nghị với , vậy theo lưu lạc giang hồ thôi!

      Du Nhiên hiên lập tức an tĩnh lại.

      Dịch Trường Hoa híp mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh, trong mắt ánh lên tia lửa tức giận.

      “Ta chờ ngươi giải thích!”

      Mộng Nhi là người như thế nào ông nhất, nàng tuyệt đối thể nghĩ đến chuyện bỏ trốn cùng người khác. Huống hồ nàng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tới chỗ ông lấy hưu thư, sao có thể chỉ trong vòng đêm bỏ trốn theo người khác.

      Đứa con này quá mức kỳ lạ, từ khi nào nàng chịu khống chế của mình? Lại còn có thể sắp xếp để mẫu thân bỏ trốn cùng người khác! Vì sao An Nhi dịu dàng như vậy, mà Ninh Nhi lại kỳ quặc như thế, tóm lại là sai lầm ở chỗ nào?

      Dịch Trường Hoa càng nghi ngờ Dịch Cẩn Ninh có phải bị đánh tráo hay , con trước mắt này dù tướng mạo giống hệt An Nhi, nhưng tính cách lại khác hoàn toàn, ràng nàng thân cận với mình nhất, nhưng gần đây lại xa cách, chỉ có An Nhi thân thiết với ông.

      Gặp mặt cũng chỉ lễ phép tiếng “phụ thân” sau đó gì nữa ông sốt ruột. Nếu gả vào Hoàng thất, nhỡ ngày đó trở mặt với mình nên làm như thế nào mới tốt!

      có gì để giải thích cả, chính con khiến mẫu thân bỏ trốn cùng Long thúc thúc!”

      Dịch Trường Hoa tức đến phát điện, cầm ấm trà bên cạnh định ném qua, cuối cùng lại dừng tay. Mấy ngày nữa Ninh Nhi gả cho Thanh Vương. Nếu Thái hậu thấy nàng bị thương chất vấn, ông chịu nổi. người bị thương rồi, nếu lại có người nữa, hai con đều bị thương ông đừng mong có ngày sống hạnh phúc.

      Ông hít sâu hơi, đặt ấm trà xuống, bước chân thong thả chậm rãi rời khỏi Du Nhiên hiên.

      Dịch Cẩn Ninh nhìn bóng lưng kia, đột nhiên cảm thấy ông già rất nhiều. Trong đêm, ông mất thê tử, mất con trai. Con lớn bị thương, khuôn mặt bị hủy dung, đứa thứ hai hờ hững, những đứa bé khác đều còn , hiểu chuyện, ông bị trừng phạt như vậy là đủ rồi!

      Dịch Trường Hoa trở lại viện mình, cảm giác quạnh quẽ hơn rất nhiều.

      Tứ di nương cười yếu ớt từ trong phòng ông ra ngoài. “Lão gia, ngài về rồi. Thiếp thân đợi ngài lâu!”

      Tối hôm qua cả đêm ngủ, Dịch Trường Hoa vốn định ngủ lại sân của bà, nhưng bởi Hoàng thượng triệu vào cung gấp, làm hại bà đợi cả buổi tối. Đợi đến lúc Dịch Trường Hoa trở lại đêm khuya, vừa định ngủ nghe thấy chuyện đại phu nhân muốn bỏ trốn cùng người khác, sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh.

      Tình cảm của lão gia đối với An Mộng Nhi bọn họ đều biết, nhưng chỉ biết trong lòng thôi. An Mộng Nhi rời chính là chuyện tốt với bọn họ, Dịch Trường Hoa là người dễ nổi giận nếu chọc giận ông, biết lại bị nữa.

      Nghe từ tối qua đến giờ, lão gia luôn nhốt mình ở trong viện An Mộng Nhi uống rượu giải sầu, ai dám quấy rầy ông. Lúc này lão gia trở lại, có phải ông nghĩ thông suốt rồi?

      Nhiệt tình của Tứ di nương cũng thể làm Dịch Trường Hoa rung động, ông lạnh lùng : “Nàng ở đây làm gì?”

      “Thiếp thân…” Tứ di nương bị nghẹn, bà tới đây là muốn an ủi ông. Nhưng dáng vẻ tại của ông là cần người an ủi sao?

      Tứ di nương nhìn ánh mắt mang kia của ông, rụt cổ : “ có việc gì, thiếp thân chỉ tới xem lão gia dùng cơm hay chưa!”

      “Nếu có chuyện gì lui xuống trước , ta muốn nghỉ ngơi!”

      Dịch Trường Hoa vào phòng ngủ, áo khoác cũng thèm cởi cứ thế trực tiếp nằm dài giường. Tứ di nương thấy vậy sợ ông bị cảm lạnh, chạy nhanh qua đắp chăn cho ông, lại bị ông bắt được cánh tay thuận thế kéo lại. Tứ di nương cứ vậy ngã xuống giường đè lên người Dịch Trường Hoa, cọ xát khiến ông tâm viên ý mã.

      Cùng Tứ di nương xiêu vẹo dính lấy nhau trận ông mới ngừng lại, lúc này nhớ đến chuyện An Mộng Nhi lập tức buồn bực thôi, còn lòng dạ nào muốn làm chuyện kia nữa.

      “Xuân Nhi, đợi đến tối . tại trong lòng ta khó chịu, đêm nay tới viện nàng.” Ông an ủi.

      Tứ di nương mệt mỏi mặc quần áo tử tế, cười ngọt ngào với ông. “Lão gia, đêm nay thiếp thân chờ ngài đến!”

      Sau khi Dịch Cẩn Ninh nghe Tiểu Như hồi báo, cười khúc khích, lúc này phụ thân còn tâm tình dụ dỗ nữ nhân khác. Nàng nhàng xoa lắc tay tương tư cổ tay trái, cho Tiểu Như lui xuống.
      Last edited: 19/12/15
      tart_trung, Bạch PhụngTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :