1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ nữ là phải độc ác - Hỉ Như Ý (87/173) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      Ôi ôi ôi, chết cười vì cái tên của Húc vương, Ngu Liệt Dương =D]]]]]]]]]] wá shock :hoho::hoho::hoho:

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52: Muốn đấu với chị?


      thượng phòng, Ngọc tướng quân và Mộ thị hai mặt nhìn nhau.

      Biểu hôm nay của Húc Vương tất cả mọi người đều thấy, hai vị chủ tử của Ngọc phủ đương nhiên cũng ngoại lệ. Bọn họ thể tưởng tượng được, người hung dữ hay gây họa như Ngọc Linh Lung, lại chọc đến Húc Vương điện hạ. Mà càng ngờ tới, đường đường là hoàng tử lại khác người đến như vậy, bao nhiêu thiên kim tiểu thư cao quý thanh lịch thích, lại cố tình thích đứa con dữ dằn Ngọc Linh Lung nhà bọn họ.

      Với nhà bình thường mà , đây có lẽ là việc vui, nhưng với Ngọc phủ, họa hay phúc còn chưa biết.

      đến chuyện Ngọc Linh Lung vốn hề che giấu địch ý với Ngọc phủ, chỉ riêng đến Húc Vương thôi, từ trước đến nay đều là tùy theo sở thích mà làm việc, hôm nay thích Ngọc Linh Lung, biết đâu ngày mai Ngọc Linh Lung đắc tội với , khi đó Ngọc phủ có thể bị tai vạ lớn vô cùng đổ ập lên đầu.

      Đắc tội với Húc Vương điện hạ, tịch biên, tru di tam tộc đều có khả năng xảy ra!

      Càng đáng sợ hơn là, với tính tình của Ngọc Linh Lung, tình huống này rất có thể sắp phát sinh.

      Hai người trầm mặc ngồi đối diện, trong đầu lại vô vàn suy nghĩ, nghĩ xem phải làm cách nào để tiêu trừ đại họa này đến mức thấp nhất?

      Mộ thị nghĩ nửa ngày, mới giọng đưa ra đề nghị: “… Lão gia, hay là, chúng ta trục xuất Linh Lung ra khỏi phủ?”

      Dù sao cũng chỉ là thứ nữ, ngay cả gia phả cũng chưa được ghi tên, có hay cũng được, đối với Ngọc phủ đều có vấn đề gì.

      Ngọc tướng quân trừng mắt, hung hăng liếc xéo Mộ thị cái: “Đúng là ý kiến phụ nhân *! Ngươi xem xem thái độ hôm nay của Húc Vương đối với nha đầu kia thế nào, nếu ngày mai lại đến đây đòi gặp Ngọc Linh Lung, mà Ngọc Linh Lung còn ở trong nhà chúng ta, lúc đấy phải ăn thế nào? Ngươi muốn giải thích thế nào với Húc Vương?”

      * phụ nhân: phụ nữ có chồng, đàn bà.

      Mộ thị tức khắc dám tiếp nữa.

      Ngọc tướng quân ngoài miệng như vậy, kỳ trong lòng còn có ý tưởng khác. Giả sử Húc Vương nhìn trúng Ngọc Linh Lung, đem thứ nữ này thu phòng, đừng là làm thiếp hay là làm thị nữ, chỉ cần được Húc Vương cưng chiều, Ngọc phủ cũng được thơm lây ít a. Nếu đem Ngọc Linh Lung đuổi ra ngoài, vậy cũng có hi vọng gì cả.

      Ngọc tướng quân suy nghĩ nửa ngày, lại nghĩ ra biện pháp gì, tức giận đập mạnh xuống bàn, gương mắt lên lại thấy Mộ thị rụt cổ ngồi bên cạnh, nhịn được cả giận : “Ngươi làm mẹ cả thế nào? Ngay cả nha đầu cũng dạy bảo được!”

      Mộ thị ôm bụng khổ tâm ra được. Tại sao lại trách nàng? Nếu lúc trước Ngọc tướng quân coi trọng vũ cơ đến từ Tây Vực kia, cũng cùng người ta sinh ra thứ nữ Ngọc Linh Lung, chuyện hôm nay có thể xảy ra sao? Hơn nữa, sinh nữ nhi ra, cũng thèm đón vào phủ cho nàng dạy bảo, bây giờ nuôi thành nha đầu ngang tang, còn trách nàng được sao?

      Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Mộ thị cũng dám nửa lời, đầu càng lúc càng cúi thấp hơn, che giấu vẻ bất mãn mặt, thấp giọng : “Lão gia đừng nóng giận, chúng ta từ từ nghĩ…”

      Ngọc tướng quân làm gì có kiên nhẫn, bàn tay to vung lên, cáu kỉnh : “Chuyện nhà vốn là do ngươi cai quản, chuyện này cũng tự nghĩ biện pháp .”

      Mộ thị sửng sốt, chưa kịp lên tiếng, Ngọc tướng quân phẩy tay áo bỏ .

      Nhìn bóng lưng của Ngọc tướng quân, Mộ thị tức giận đem chén trà tay ném mạnh xuống đất!

      Đem cái cục diện rối rắm như vậy vứt lại cho nàng, bảo nàng xử lí làm sao!?

      Thôi ma ma từ bên ngoài lặng lẽ bước vào, vừa nhặt mảnh sứ vỡ, vừa an ủi: “Phu nhân đừng nóng giận, tính lão gia vốn nôn nóng như vậy. Chuyện của Tứ tiểu thư, hay là nghĩ biện pháp khác thử xem.”

      Mộ thị nhớ tới mấy chuyện phải nín nhịn gần đây, nhất thời lại cảm thấy giận dữ: “Biện pháp gì bây giờ? Nha đầu kia cứng ăn, mềm cũng chịu, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?”

      Nàng sai hạ nhân đánh Ngọc Linh Lung trận, kết quả là lại bị Ngọc Linh Lung đánh lại; nàng sai phòng bếp hạ độc, vẫn bị Ngọc Linh Lung đánh; lấy thân phận mẹ cả giáo dục Ngọc Linh Lung, cuối cùng vẫn phải chịu bị Ngọc Linh Lung đánh trận!

      Vô luận Mộ thị dùng biện pháp cứng rắn gì để đối phó với Ngọc Linh Lung, người ta chỉ cần chiêu: Đánh!

      Nàng đưa bạc cho Ngọc Linh Lung, người ta nhận hết; đưa đồ trang sức cho Ngọc Linh Lung, người ta còn chê đủ, chẳng những chê ít, mà ngay cả lời cảm ơn cũng có!

      Hãn nữ * như vậy, bảo nàng phải làm sao bây giờ?

      * hãn nữ: nữ tử hung hãn, dữ dằn.

      Thôi ma ma nghĩ nghĩ, tham dò hỏi: “Nô tỳ nghe , mấy ngày trước Tứ tiểu thư muốn mua vài nha đầu. Hay là, phu nhân đưa vài nha hoàn đến hầu hạ Tứ tiểu thư?”

      Mộ thị tức giận đến đau đầu, chưa nghĩ vội : “Đưa nha hoàn làm gì? Còn chê ta cho nàng ít bạc sao?”

      Thôi ma ma cười lấy lòng : “Bạc kia là vật chết, nhưng người là vật sống…”

      Mộ thị lúc này mới hồi phục tinh thần. sai, trong thời gian nàng và Ngọc Linh Lung đối đầu nhau, nàng vẫn thua vì thời cơ đúng. Nếu sắp xếp vài người của mình vào Phẩm Lan Uyển, giám thị Ngọc Linh Lung, đối với nàng mà , trăm ngàn cái lợi mà có ít hại nào cả.

      Nắm giữ đường nước bước của Ngọc Linh Lung, Mộ thị đương nhiên có thể tùy cơ ứng biến, cũng đến mức bị hạn chế như này.

      Làm như vậy, cũng có thể ăn với Ngọc tướng quân, đến mức bị là mẹ cả bất lực.

      Mộ thị tâm ý định, gật gật đầu : “ , chọn vài nha đầu thông minh lanh lợi, dẫn qua cho nó. Nhớ kỹ, phải là con của nô bộc.”

      Con của nô bộc chính là con cái của nô tỳ và nô tài trong phủ, nha đầu như vậy, khế ước bán mình của cả nhà đều nằm trong tay Mộ thị, đương nhiên phải tuyệt đối trung thành với Mộ thị.

      Nàng tin, với thứ nữ này, chẳng lẽ tí biện pháp cũng có?

      ------------------


      Ngọc Linh Lung đưa mắt đảo qua lượt bốn nữ tử mặc y phục nha hoàn trước mặt, đôi con ngươi đen láy, sáng trong như ngọc trai lại lộ ra chút hàn ý.

      “Tất cả…Đều cho ta?”

      Thôi ma ma khom lưng cúi đầu cười cười: “Phu nhân , Tứ tiểu thư vào phủ cũng lâu, bên người lại có ai có vẻ giống nha hoàn chút, liền sai nô tỳ chọn vài nha đầu lanh lợi mang đến cho Tứ tiểu thư sai bảo. Tứ tiểu thư yên tâm, mấy nha đầu này đều là con của nô bộc trong phủ, là do nô tỳ tận mắt nhìn chúng trưởng thành.”

      Mới được nửa, Huyên Thảo cùng Linh Nhi tức giận hung hăng lườm Thôi ma ma.

      cái gì mà bên cạnh Ngọc Linh Lung có người nào có vẻ giống nha hoàn? Thế hai người họ là cái gì? Chẳng lẽ bọn họ giống sao?

      Vướng Ngọc Linh Lung ở đây, các nàng cũng dám lên tiếng, ngay cả quật cường như Linh Nhi cũng đem cảm giác khó chịu trong lòng nuốt xuống.

      Như thể thấy Thôi ma ma coi thường Huyên Thảo và Linh Nhi,ánh mắt của Ngọc Linh Lung chỉ đặt mấy người nha hoàn kia, giống như là quan sát, lại như đánh giá.

      Bốn nha hoàn ngoan ngoãn cúi đầu đứng bên, người nào trông cũng có vẻ biết vâng lời.

      Mộ thị chọn nha hoàn cho nàng, bà ta có lòng tốt như vậy sao?

      Ngọc Linh Lung khẽ cười lạnh, lại còn cố ý chọn cho nàng con của nô bộc, “cẩn thận” !

      Muốn đấu với chị? Chị đây liền đấu với ngươi!

      “Nhìn cũng tồi, vậy….” Ngọc Linh Lung tiếp nhận chén trà Huyên Thảo bưng lên, súc miệng xong mới tiếp tục , “…..Giữ lại .”

      Thôi ma ma lập tức vui giấu được, khuôn mặt lại dám tỏ ra quá vui mừng, chỉ cung kính cúi đầu : “Tứ tiểu thư thích là tốt rồi, uổng phí chút tâm ý của phu nhân.”

      đợi nàng xong, Ngọc Linh Lung mở miệng : “Nếu là nha đầu của ta, vậy khế ước bán mình ở đâu?”

      Tuy nàng hiểu mấy chuyện cổ đại, nhưng cũng biết, nếu là người của nàng, vận mệnh lại bị người khác nắm giữ, nhất định những người đó tâm làm việc cho nàng.

      Thôi ma ma sửng sốt, Tứ tiểu thư này, đúng là dễ lừa!

      “Cái này… Khế ước bán mình ở trong tay của phu nhân….”

      Bị mắt đẹp của Ngọc Linh Lung lạnh lùng liếc qua, Thôi ma ma bất giác im bặt.

      “Nếu tặng nha hoàn cho ta, phải có chút thành ý chứ, ngươi có phải hay ?”

      Ngọc Linh Lung thản nhiên câu, tuy rằng cố tình phát uy, nhưng vẫn làm cho mồ hôi lạnh của Thôi ma ma ngừng rơi.

      “Dạ, dạ, dạ. Có lẽ là phu nhân quên mất, nô tỳ trở về nhắc phu nhân.” Thôi ma ma liên tục trả lời, hệt như muốn chạy trốn khỏi Phẩm Lan Uyển.

      Nhìn bốn nha hoàn vẫn đứng trong viện, lại nhìn lướt qua Huyên Thảo và Linh Nhi vẫn tức giận ở bên, khóe miệng của Ngọc Linh Lung nhịn được khẽ cười.

      “Huyên Thảo, em lại đây dạy bảo các nàng chút, ta mệt rồi. Linh Nhi, đỡ ta vào phòng.” xong những lời này, Ngọc Linh Lung đứng dậy rời .

      Biểu cảm cứng nhắc mặt Huyên Thao khỏi dịu rất nhiều. Ngay cả tên của mấy nha hoàn này tiểu thư cũng chưa thèm hỏi, lại trực tiếp giao cho nàng, chừng minh tiểu thư cũng coi trọng mấy nha hoàn này lắm, mà người tiểu thư tín nhiệm nhất, vẫn là Huyên Thảo và Linh Nhi.

      Nghĩ đến đây, tâm tình Huyên Thảo tốt lên rất nhiều, liền chỉ vào mấy người nha hoàn kia : “Mấy người các ngươi, theo ta.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: Ngươi phát điên cái gì!


      Mộ thị được được hồi báo của Thôi ma ma, mày nhăn lại: “Ngươi cái gì? Nó còn muốn khế ước bán mình?”

      Nha đầu kia đúng là lựa gậy mà đánh rắn *, mình có “ý tốt” đem thêm nha hoàn tới cho nàng ta sai bảo, thế mà lại còn đòi khế ước bán mình? đúng là theo được!

      * Nguyên văn: đả xà tùy côn thượng – nghĩa tương đương: tùy cơ ứng biến.

      Cắn chặt răng, Mộ hừ lạnh tiếng: “Cho nàng!”

      Cho nàng khế ước bán mình thế nào, dù sao mấy nha hoàn này cũng là con cái nô bộc trong phủ, mình chỉ cho nàng ta khế ước bán mình của họ, còn khế ước bán mình của phụ mẫu bọn họ vẫn ở trong tay mình mà!

      phải chỉ là mấy tờ giấy thôi sao? Chỉ còn có thể giám hộ Ngọc Linh Lung, chút vặt vãnh ấy tính là gì?

      Thôi ma ma vừa cầm khế ước bán mình của đám nha hoàn ra, Tiền ma ma vội vàng xông vào.

      “Phu nhân, hậu viện bên kia, mấy ngày gần đây cũng yên tĩnh tí nào!”

      Hậu viện bên kia, chính là chỉ Mai di nương mà Ngọc tướng quân mới mang từ Bắc Cương về. Từ ngày dâng trà cho Mộ thị, lại bị Mộ thị lờ , Mai di nương tựa hồ cũng biết bản thân mình ở trong Ngọc phủ được chào đón, cho nên cũng rất biết điều mà hạn chế xuất trước mặt Mộ thị. Hơn nữa, thời gian gần đây, Mộ thị vì chuyện của Ngọc Linh Lung và Húc Vương là sứt đầu mẻ trán, nhất thời còn chẳng nhớ đến Mai di nương này nữa.

      Mộ thị vừa phải uổng phí cho khế ước bán mình của bốn nha hoàn, tâm tình tốt, lại nghe thấy lời này liền tức giận hỏi: “Nàng? nữ tử danh phận, còn có thể gây ra sóng gió gì?”

      Tiền ma ma : “Phu nhân, mấy ngày nay lão gia đều nghỉ ở chỗ Mai di nương, mà mỗi ngày đều đến phía sân sau hậu viện cũng tiện, nô tỳ nghe …”

      Tiền ma ma đưa mắt nhìn bốn phía, cố ý đè thấp thanh : “…Nữ nhân kia cũng biết dùng thủ đoạn gì. Cứ đến nửa đêm, đám nô tài sát vách đều nghe rất , tiếng động kia, chậc chậc --------”

      Mộ thị là người từng trải, sao có thể hiểu Tiền ma ma cái gì. Vừa nghe xong, Mộ thị lập tức lửa giận ngập trời: “Đúng là con tiện nhân biết xấu hổ!”

      Tiền ma ma cũng bày ra vẻ mặt khinh thường : “Còn phải sao, con nhà đúng đắn, sao có thể đê tiện như vậy!”

      Mộ thị nghĩ nghĩ, khỏi cười lạnh: “Nàng đây là kêu cho ta nghe đây mà! Ai bảo ta an bài cho nàng ở sân sau hậu viện? Chung quanh đều có người, muốn người ta nghe thấy cũng rất khó a!”

      Tất cả mọi người đều là nữ nhân, lòng dạ Mai di nương lại hẹp hòi như vậy, sao có thể dấu diếm được Mộ thị. Mai di nương chính là chê chỗ mình an bài cho nàng tốt, muốn tiến vào bên trong nội viện của Ngọc phủ, làm chủ tử của Ngọc phủ mà thôi.

      Vốn tưởng rằng cho nữ nhân kia vào phủ, lão gia cũng tiện qua thân cận với nàng, ai ngờ rằng Ngọc tướng quân thà phiền phức, ngày ngày vẫn qua đêm ở chỗ Mai di nương.

      Tiền ma ma : “Lão gia qua lại bên đó nhiều ngày, cũng ngại phiền. Nô tỳ nghe người ta , lão gia bảo, nếu có chỗ nào trống xây thêm tòa viện cho Mai di nương ở.”

      Mộ thị nghiến răng nghiến lợi tức giận: “Tòa viện mới? Lão gia đúng là bị con tiện nhân kia mê hoặc rồi!”

      Xây viện mới cần ít bạc lắm à? Ngọc tướng quân vốn cẩn thận lại biết quản lý chuyện gia đình, hễ dùng đến tiền đều phải chìa tay ra với Mộ thị. Xây tòa viện mới cho Mai di nương, phải là muốn Mộ thị xuất huyết sao?

      Mộ thị suy tư chốc lát mới : “Tiền di nương đâu, lão gia về mấy ngày, đều qua chỗ nàng sao?”

      Theo lý thuyết, Tiền di nương kia cũng có thể coi là còn trẻ, lại là ba năm gặp. Làm sao Ngọc tướng quân vừa trở về lại chỉ cưng chiều Mai di nương kia, đem Tiền di nương hoàn toàn quăng ra sau đầu rồi?

      Tiền ma ma lắc lắc đầu: “ Lão gia trở về, chỉ gặp Nguyên Nhi đúng hai lần. Bên Tiền di nương lần cũng chưa qua.”

      Mộ thị ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép *: “Nữ nhân này đúng là bùn nhão trát được tường, mất công ta tìm mọi cách đề bạt nàng. Nếu có ta, chỉ sợ ngay cả đứa con nàng cũng có!”

      Tiền di nương này vốn là biểu muội của người bà con xa của Mộ thị. Mộ thị ghen tị, lại muốn giữ cho mình cái danh hiền lương, liền đem nàng dâng cho Ngọc tướng quân. Xét về danh phận, Tiền di nương cũng được tính là lương thiếp, chỉ tiếc trời sinh tính cách yếu đuối, bình thường lại lời, Ngọc tướng quân sau khi thu phòng cũng cảm thấy có chút mới mẻ, nhưng thời gian sau cũng sủng hạnh nữa.

      Mộ thị vốn muốn dùng Tiền di nương giữ chặt tâm tư của Ngọc tướng quân, ngờ lại được như mong muốn. Ngọc tướng quân lúc này bị Mai di nương mê hoặc, sao có thể nhớ đến Tiền di nương trầm mặc ít kia.

      Tiền ma ma nghe Mộ thị , lại dám lên tiếng. Lúc trước, khi Mộ thị chọn Tiền di nương, cũng bởi vì dung mạo thanh tú của nàng, mà tính tình nàng lại nhu nhược, chứ nếu cũng lẳng lơ bất chính, Mộ thị sao có thể chọn nàng.

      Mộ thị nghĩ nghĩ, đúng là vẫn phải lấy chuyện giải quyết Mai di nương làm trọng: “Mấy ngày nữa, nếu lão gia phái người đến, cứ ta bị bệnh.”

      Cứ tạm thoái thác mấy ngày, chờ thời gian, nàng chắc chắn có biện pháp ứng phó với Ngọc tướng quân.

      -------------------


      Húc Vương được làm được, ngày tiếp theo, quả nhiên lại tới Ngọc phủ.

      Nhưng mà lần này, còn chưa đến phòng tiếp khách ngoài tiền viện, trực tiếp tiến vào nội viện.

      Càng khoa trương hơn là: cưỡi ngựa phi vào.

      Nếu như hôm qua tiến quân thần tốc nhưng người khác vẫn có thể chịu được, hôm nay cưỡi ngựa phi như bay trong nội viện của Ngọc phủ lại khiến cho Ngọc tướng quân và Mộ thị sụp đổ.

      Thế nhưng, Húc Vương đương nhiên thèm lo lắng đến tâm tình của người khác.

      Nội viện Ngọc phủ vốn thanh tĩnh, giờ phút này vì tiếng vó ngựa của Húc Vương lại biến thành cái trường đua ngựa.

      “Linh Lung, nàng mau ra đây coi, ta mang cái gì đến cho nàng này?”

      Húc Vương thân áo dài xanh lơ thêu lá trúc bay bay trong gió, áo khoác ngoài mỏng manh màu xanh nhạt, đem lá trúc như như , hợp vô cùng với chiếc mão ngọc đầu, lại càng tăng thêm vẻ thanh nhã tuấn tú, rất có phong thái quân tử.

      Mà con ngựa cưỡi đến toàn thân trắng như tuyết, chiếc lông tạp cũng có, cái dàm * bằng vàng nguyên chất, yên ngựa màu trắng ngọc, cái bờm màu trắng bay bay theo làn gió, óng ánh dưới ánh nắng mặt trời, tựa như thiên mã ** hạ phàm, cao quý đến mức ai dám nhìn thẳng.

      *cái dàm: ở đầu ngựa

      ** thiên mã: ngựa trời

      người ngựa đều tuấn mỹ phi phàm, khiến mọi người kinh sợ quên cả tránh , chỉ lo đứng bên đường mà xem.

      Chỉ đến khi Ngọc Linh Lung gầm lên tiếng, mới làm cho hồn vía bọn họ trở về.

      “Ngươi phát điên cái gì!”

      Mới sáng sớm tinh mơ, bên cạnh bụi hoa dâm bụt đỏ thắm nở rộ, Ngọc Linh Lung chỉ mặc bộ y phục màu xanh lơ, đầu còn chưa búi, mặt vẫn chưa rửa, tóc mai xõa tung, đứng ở bên cửa, tựa như đóa sen trắng vừa hé mở, thanh tú mà tao nhã.

      Húc Vương vừa nhìn thấy liền ngẩn ngơ, dây cương trong tay bất giác ghì xuống, xoay người xuống ngựa, tới chỗ Ngọc Linh Lung.

      “Linh Lung, nàng xem, con ngựa này thế nào?”

      Đôi mắt sáng hàm chứa ý cười, lặng yên ngắm nhìn Ngọc Linh Lung. Húc Vương lúc này giống như đứa , háo hức trông mong được khen ngợi.

      Nhưng mà, ánh mắt đó, vẫn thể khơi dậy được chút đồng tình tán thưởng của Ngọc Linh Lung.

      “Cái gì mà thế nào? Ngươi có biết bây giờ là lúc nào ?”

      Ngọc Linh Lung nghiến răng nghiến lợi nhìn Húc Vương, vẻ mặt đầy thống hận.

      biết nàng có thói quen rời giường muộn sao? Lúc này dám đánh thức nàng dậy, nếu là lúc trước, nàng trực tiếp kêu người kéo ra ngoài đập chết!

      Vẻ tự đắc mặt Húc Vương tiêu sạch còn mống, lại ra vẻ sờ sờ bờm ngựa : “Còn nhớ lần đầu tiên ta gặp nàng ? Nàng đoạt Truy Nguyệt của ta, ta còn tưởng nàng thích ngựa, mới cố ý chọn con ngựa Thiên Sơn này, định tặng cho nàng!”

      Truy Nguyệt? Ngọc Linh Lung nghĩ nghĩ lát mới nhớ ra con ngựa kia, tên nó là Truy Nguyệt à?

      Đáng thương cho con ngựa nổi danh, Ngọc Linh Lung cướp về lại ném cho người chăn ngựa của Ngọc phủ, bây giờ ngày ngày nằm trong chuồng ngựa hết ăn lại ngủ, dưỡng thành thân béo ú.

      Nhìn lướt qua con ngựa trắng Thiên Sơn lóa mắt kia, Ngọc Linh Lung tức giận : “Ta thích ngựa!”

      Lần này, ngay cả “cút” nàng cũng lười , trực tiếp đóng cửa lại.

      Húc Vương đứng ngây ngốc lát, lại lớn tiếng : “Linh Lung, đợi ta a. Ta nhất định tìm được thứ nàng thích.”

      Cánh cửa trước mắt vẫn đóng chặt, im ắng, tựa hồ có ai thèm để ý đến , chỉ có bụt hoa dâm bụt bên cạnh, lay động theo làn gió, như thể cười nhạo tự mình đa tình.
      snow_angel_lily, PHUONGLINH87^^tn99 thích bài này.

    4. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      bạn húc vương đáng ghê

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: Tưởng quỳ là ta tha cho ngươi?


      Ngọc Linh Lung trở về phòng, thở phì phì ngồi xuống cạnh bàn, trận giày vò như vậy khiến cơn buồn ngủ của nàng hoàn toàn biến mất.

      Thuận tay với lấy ấm trà bàn, định rót chút nước để uống, lại nghĩ tới, ấm trà cũng trống .

      Huyên Thảo và Linh Nhi còn chen chúc ngoài cửa lớn, tranh nhau nhìn qua khe cửa nhìn lén xem Húc Vương hay chưa, thành ra lúc này trong phòng lại chẳng còn ai.

      Ngọc Linh Lung vừa buông ấm trà xuống, chợt nghe thấy thanh lảnh lót vang lên: “Tiểu thư, để nô tỳ làm cho.”

      nha hoàn cầm ấm nước tới, tiếp thêm nước nóng vào ấm, lại đổ thêm ít lá trà, rồi cẩn thận bưng đến cho Ngọc Linh Lung: “Mời tiểu thư dùng trà.”

      Ngọc Linh Lung quét mắt liếc nàng cái, mang máng nhận ra hình như nàng là trong bốn nha hoàn hôm trước Thôi ma ma dẫn tới, thuận miệng hỏi: “Ngươi tên gì?”

      Nha hoàn kia rũ mắt xuống, đầu cúi thấp đáp: “Nô tỳ tên Tiểu Thanh.”

      Ngọc Linh Lung gật gật đầu, nhưng lại tiếp trà. Tiểu Thanh thấy vậy vẫn bưng ấm trà, kiên nhẫn đứng hầu bên.

      lát sau, Huyên Thảo và Linh Nhi trở về phòng, lại thấy Tiểu Thanh bưng trà đứng bên cạnh Ngọc Linh Lung, đều ngẩn người ra.

      Linh Nhi phản ứng trước tiên, lập tức bước tới đoạt lấy ấm trà tay Tiểu Thanh mắng: “Ai cho ngươi vào đây? Ngươi cũng soi gương, xem bản thân có xứng đáng bưng trà rót nước cho tiểu thư!”

      Nỗi ấm ức ngày đó bị Thôi ma ma xem thường, giờ phút này Linh Nhi đều phát tiết hết lên người Tiểu Thanh.

      Tiểu Thanh giống như là bị hoảng sợ, khuôn mặt nhắn thanh tú đầy ủy khuất: “Các tỷ tỷ có trong phòng, tiểu thư lại muốn uống nước, nên ta mới ---”

      Huyên Thảo nhíu mày: “ phải ta dạy các ngươi quy củ rồi hay sao? Tiểu thư gọi, ai cũng được vào!”

      Tiểu Thanh bĩu môi, nhưng dám lời nào, mà vẻ mặt giống như là phục, đưa mắt liếc nhìn Ngọc Linh Lung, như thể cầu xin Ngọc Linh Lung đứng ra giúp đỡ.

      Ngọc Linh Lung hớp ngụm trà Linh Nhi vừa rót, mới từ từ : “Ta bảo ngươi nghe phân phó của Huyên Thảo, ngươi lại nghe. nghe lời Huyên Thảo, cũng tức là nghe lời ta.”

      Tiểu Thanh lúc này mới biết sợ, vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ mới đến, hiểu quy củ, nô tỳ biết sai rồi.”

      Rồi lại xoay người cầu Huyên Thảo: “Tỷ tỷ, tuổi ta còn , hiểu chuyện, tỷ tỷ tha cho ta lần .”

      Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười, đúng là nha đầu biết nhìn sắc mặt người khác.

      Tưởng quỳ là ta tha cho ngươi? Ngươi quá coi thường ta rồi!

      Ngọc Linh Lung tiện tay đưa cái đĩa bên dưới chén trà cho Tiểu Thanh: “Cầm cái này lót dưới gối, ra quỳ ngoài sân. Khi nào mặt trời xuống núi đứng dậy.”

      Tiểu Thanh cắn chặt môi, cố ngăn hai hàng nước mắt chảy xuống, lại dám phản kháng dám biện hộ, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất tiếp nhận đĩa trà: “….Dạ!”

      Giữa trưa, mặt trời lên tới đỉnh, ánh nắng chói chang, nhìn Tiểu Thanh quỳ lên đĩa trà, vừa đau vừa nóng tới mức đầu đầy mồ hôi, ngay cả Huyên Thảo cũng cảm thấy có chút đành lòng.

      “Tiểu thư, cũng nửa ngày rồi. Hay là, mình cho nàng đứng lên .”

      Ngọc Linh Lung cũng thèm liếc mắt nhìn ra ngoài sân đến cái, lạnh giọng : “Thế nào, em mềm lòng rồi?”

      Huyên Thảo ngừng lại chút, mới giọng : “Em cảm thấy, Tiểu Thanh cũng phạm sai lầm gì lớn lắm…”

      Ngọc Linh Lung khẽ cười lạnh: “ phạm sai lầm lớn? Hôm kia ta bảo em dạy bảo các nàng, hôm nay dám nghe lời em. thẳng tay trừng trị các nàng, về sau các nàng cũng phục em? Chẳng những phục em, mà ngay cả ta cũng phục!”

      Huyên Thảo thế mới biết, Ngọc Linh Lung là muốn ra uy với Tiểu Thanh, ngay lập tức liền dám tiếp nữa.

      Linh Nhi đứng bên : “Huyên Thảo tỷ tỷ, tiểu thư đúng. Mấy người này là do phu nhân đưa tới, khẳng định nghe lời tiểu thư. nhân cơ hội này dạy bảo các nàng, các nàng còn tưởng tiểu thư của chúng ta dễ lừa lắm!”

      Ngọc Linh Lung gật gật đầu: “Mấy nha đầu này nhìn thành chút nào, cũng phải là kẻ dễ bắt nạt!”

      Huyên Thảo và Linh Nhi cũng mới ở trong phòng có lát, bị Tiểu Thanh cướp lấy cơ hội chạy đến nịnh bợ, có thể thấy được, trong phòng này của nàng, có bao nhiêu ánh mắt chằm chằm nhìn!”

      chiêu này của Mộ thị thoạt nhìn có vẻ như là bày tỏ ý tốt với nàng, nhưng kỳ là sắp xếp cơ sở ngầm vào bên trong, khiến cho sau này muốn chuyện hay làm việc nàng đều phải cẩn thận!

      Ngọc Linh Lung vốn tức giận trong lòng, lại nghĩ đến chuyện Mộ thị muốn gây sức ép với nàng, lại càng thêm bực bội.

      Ngươi dám gây phiền phức cho ta, ta cũng để cho ngươi sống yên ổn qua ngày đâu!

      Ngọc Linh Lung rũ mắt xuống, hỏi câu tựa hồ chẳng có gì liên quan: “Vết thương của Bạch tiên , hẳn là tốt hơn rồi?”

      --------------

      quá ba ngày sau, Húc Vương lại tới.

      Lần này so với hai lần trước có vẻ đường hoàng hơn, bộ dáng lúc này trông cực kì văn nhã, mà đám nữ quyến nô tỳ trong nội viện Ngọc phủ cũng tập thành thói quen, sớm trốn từ lâu.

      Hoa dưới tàng cây, dòng suối uốn lượn, đủ mọi màu hoa biến mất theo làn nước.

      Húc Vương thân áo lụa màu trắng ngọc ngồi nghiêm chỉnh, ngón tay thon dài lướt đàn cổ. Tiếng đàn thùng thùng, tiếng nước róc rách, trong hoa viên thi thoảng lại truyền đến tiếng chim hót líu lo, hòa quyện vào với nhau vô cùng êm tai.

      Linh Nhi qua khe cửa nhìn thấy màn như vậy, nhịn được thở dài: “ đúng là bức tranh đẹp!”

      xong, nàng xoay người chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa kêu: “Tiểu thư, Húc vương gia lại tới!”

      Ngọc Linh Lung sớm nghe thấy tiếng đàn bên ngoài cửa. Chẳng qua, nàng chỉ nghĩ là có vị tiểu thư Ngọc phủ nào luyện cầm, ngờ rằng lại là cái tên khó chơi kia.

      Ngọc Linh Lung trở mình giường, ngay cả xuống giường cũng lười: “Để ý tới làm gì?”

      Huyên Thảo cười : “Nếu tiểu thư ra, chỉ sợ Húc Vương đàn bên ngoài cả ngày.”

      Ngọc Linh Lung nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, hung tợn : “Tốt nhất là nắng chết !”

      Khi thanh u, khi hùng hồn, lúc như tri tri kỉ, lúc lại như thiên quân vạn mã, Ngọc Linh Lung nghe qua tiếng đàn, liền thể phủ nhận, tài đánh đàn của Húc Vương cũng được cho là cao siêu.

      Thời tiết đầu hạ, cứ như sắc mặt của trẻ , thay đổi bất thường, mới vừa rồi trời xanh mây trắng, chỉ chốc lát sau u ám, trong nháy mắt, mưa lớn lộp độp rơi xuống nước.

      Linh Nhi ghé vào khe cửa nhìn hồi lâu, nhịn được lớn tiếng kêu: “Tiểu thư, bên ngoài trời mưa!”

      Ngọc Linh Lung cả giận : “Trời mưa còn nhanh lăn tới đây, nằm úp nằm sấp chỗ đó nhìn cái gì!”

      Linh Nhi vẫy vẫy hạt mưa rồi chạy ào vào, hi hi ha ha cười : “Húc vương gia vẫn còn ngồi ngoài kia đánh đàn, cũng sợ bị ướt!”

      Ngọc Linh Lung trừng mắt liếc nàng cái: “Có rảnh quan tâm người người, bằng tự nhìn mình .”

      Trong nháy mắt, trời mưa to tầm tã.

      Ngọc tướng quân nhìn bên ngoài mưa to, thở dài, quay đầu phân phó: “Mau đem ô tới cho Vương gia.”

      Nếu Húc Vương lâm bệnh trong nội viện nhà , vậy đảm đương nổi rồi.

      Đại quản gia nơm nớp lo sợ đứng che ô cho Húc Vương vốn ướt sũng người, cẩn thận khuyên nhủ: “Vương gia, hôm nay còn sớm nữa. Tứ tiểu thư chỉ sợ là ngủ rồi. Hay là, ngày khác ngài lại đến?”

      Vẻ mặt Húc Vương đầy mất mát lắc lắc đầu, cũng lau nước mưa mặt, cầm đàn đứng dậy, chầm chậm ra khỏi Ngọc phủ.

      Đại quản gia bên cạnh che ô, cho tới khi Húc Vương ra đến cửa chính mới dám thở phào cái.

      Húc Vương đướng đường cái, mờ mịt nhìn xung quanh, miệng : “Ngay cả gặp nàng cũng chịu. Đàn này, bổn vương còn giữ lại làm gì!?”

      Bịch tiếng, đem đàn cổ trong tay ném mạnh xuống đất!

      Danh cầm thiên cổ, vỡ vụn trong làn mưa!

      Trong ánh mắt vừa kinh vừa sợ của đại quản gia, Húc Vương xoay người rời !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :