1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ nữ là phải độc ác - Hỉ Như Ý (87/173) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 85: Cút hết con mẹ nó ra ngoài cho ta!


      Tiểu Thanh sợ tới mức liên tục đập đầu: “Trăm ngàn lần cầu xin tiểu thư đừng đuổi nô tỳ a! Nô tỳ cam đoan sau này dám thêm câu. Nếu tái phạm, tiểu thư cứ cắt lưỡi nô tỳ!”

      Ngọc Linh Lung cười lạnh: “Ta lấy lưỡi ngươi làm gì? Trồng hoa hay bón ruộng? Thu thập đồ rồi mau cút xéo , đừng để ta lại trông thấy ngươi!”

      Mắt thấy tâm ý Ngọc Linh Lung quyết, Tiểu Thanh dám cầu xin thêm nữa, chỉ có thể nuốt nước mắt đứng dậy: “…Nô tỳ tuân mệnh!”

      Sau chuyện này, có thể tưởng tượng ra tương lai của Tiểu Thanh. thể hoàn thành nhiệm vụ được giao, ngày sau này sao Mộ thị còn có thể trọng dụng nàng?

      Huống chi, khế ước bán mình lúc này lại ở trong tay Ngọc Linh Lung, Mộ thị tuyệt đối dùng lại nàng.

      đời này, liền bị hủy sau câu.

      Sau khi đuổi Tiểu Thanh , tâm tình của Ngọc Linh Lung mới khá lên chút. Lúc này Huyên Thảo tới, đặt bát nước ô mai lên bàn cười : “Em cũng muốn với tiểu thư đây. Tiểu Thanh này cả ngày lấm la lấm lét, phải dò hỏi khắp nơi cũng là chui vào trong bếp. Ngay cả chuyện tiểu thư ăn gì cũng phải ‘quan tâm’. Nếu coi chừng nàng ta, sớm muộn gì cũng gặp chuyện may.”

      Ngọc Linh Lung uống ngụm nước ô mai, : “Em chỉ được cái vuốt đuôi *. Nếu ta đuổi nàng, em cũng chẳng .”

      * vuốt đuôi (Hán việt: Mã hậu pháo – thuật ngữ trong cờ tướng) ví với hành động kịp thời, chẳng giúp ích được gì.

      Huyên Thảo cười : “Là em nghĩ, ai cũng có nỗi khổ riêng, bằng cho nàng cơ hội.”

      Ngọc Linh Lung hừ lạnh: “Cho người ta thêm cơ hội, người ta chưa chắc chịu đội ơn tình của ngươi, cần gì phải làm kẻ tốt rách nát như vậy?”

      Huyên Thảo đưa mắt nhìn xem ngoài cửa có người hay rồi đè thấp thanh : “Tiểu thư, chúng ta có nên xem thử… Linh Nhi còn quá, em vẫn là yên lòng.”

      Ngọc Linh Lung buông chiếc bát trong tay xuống, trầm ngâm trong chốc lát, : “Tính ra thời gian cũng còn nhiều lắm, để tối nay ta xem thử, em ở nhà coi chừng.”

      Huyên Thảo muốn gì đó rồi lại thôi, chỉ giọng : “Vậy để em chuẩn bị chút.”

      --- ------ ------ --------


      Càng khuya, sương càng nặng.

      Giữa tòa viện ai để mắt tới nơi ngoại thành, cửa lớn đóng chặt quanh năm. Hàng xóm láng giềng chung quanh đều biết, chủ nhân nhà này kinh thương bên ngoài, nơi này có ai ở.

      Chỉ là trong tòa viện người này, đêm nay lại có bóng dáng nhảy qua tường rào, tiếng động lặng yên tiến vào trong.

      Từ trong sân nhìn vào, trong phòng tối đen như mực, chút tiếng động cũng có.

      Ngọc Linh Lung hơi vừa lòng gật đầu, nha đầu Linh Nhi kia tuổi tuy còn , nhưng cũng được coi là cẩn thận. Sai Linh Nhi tới đây đúng là quyết định sáng suốt.

      Theo đạo lý thỏ khôn có ba hang * này, nàng cũng biết, số bạc lấy từ chỗ Mộ thị tuy nhiều lắm, nhưng để đặt mua vài sản nghiệp nho cũng còn dư dả. Tòa nhà này chính là của nàng mua, vì ở vị trí hẻo lánh, lâu năm chưa tu sửa lại, cho nên giá cả tương đối rẻ. Mặt khác, nơi này đúng là địa điểm vô cùng tốt để tránh tai mắt của người khác.

      * Thỏ khôn có ba hang: Nhiều nơi nấp, lo trước tính sau.

      Bàn tay trắng nõn nhắn nhàng đẩy cửa, ngay tức khắc liền cảm giác được bên trong cài then, Ngọc Linh Lung thấp giọng : “Linh Nhi, là ta.”

      Cửa lập tức mở ra, Ngọc Linh Lung lách mình vào phòng, thuận tay khép cửa phòng lại.

      ngọn đèn dầu nho phát ra tia sáng mông lung, tất cả cửa sổ trong phòng đều bị bịp kín bằng những miếng vải đen, ngăn cho ánh sáng lọt ra ngoài.

      Hai mắt Linh Nhi sáng lên, có vẻ vô cùng kinh hỉ: “Tiểu thư! Sao người lại đến đây?”
      chiếc giường đơn sơ, bóng dáng cao lớn nghe tiếng từ từ ngồi dậy, ngờ lại động phải vết thương người, nhịn được phát ra tiếng rên.

      Ánh mắt Ngọc Linh Lung dừng người Phượng Hiên Viên, nhàn nhạt gật đầu, cũng chỉ là hướng Linh Nhi : “Sao rồi?”

      Linh Nhi vội vàng rót chén nước, đưa cho Ngọc Linh Lung: “Vết thương của đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là…”

      Linh Nhi ngập ngừng lúc, nhịn được hé miệng cười: “Chỉ là vết mực vẽ mặt nhiều lắm, Phượng đại ca sợ rửa sạch, lo lắng mấy ngày.”

      Ngọc Linh Lung biết Linh Nhi cười cái gì. đại nam nhân mà lại để ý dung mạo đến vậy, quả có điểm buồn cười.

      Phượng Hiên Viên cứng cỏi chống người dậy, ràng là nén chịu đau xót của cơ thể, chậm rãi đến ngồi xuống cạnh bàn, đôi mắt hẹp dài thẳng tắp nhìn về phía Ngọc Linh Lung: “Ngươi cứu ta.”

      Ngọc Linh Lung thờ ơ gật đầu: “Cứu ngươi đúng là chẳng phải chuyện thoải mái gì, ngươi cũng là nên cảm tạ ta.”

      Nàng biết, từ sau khi Phượng Hiên Viên theo nàng vào phủ, toàn bộ Ngọc phủ liền bị đám người áo đen giám thị chặt chẽ. Dưới tình huống như vậy, muốn đưa Phượng Hiên Viên bị trọng thương tống xuất ra khỏi phủ quả thực rất khó.

      Nàng sắp đặt Mã Trường Canh đợi đám đầu bếp nữ vận chuyển nước gạo, rồi mời Lộc Bảo Ban đến hát kịch, trong hư có thực mà trong thực có hư. Nàng chính là cố ý phân tán lực chú ý của đám người áo đen, đồng thời cũng làm tiêu hao tinh lực của bọn họ.

      Mượn cơ hội Lộc Bảo Ban đến Ngọc phủ hát kịch, nàng sai Linh Nhi tìm đào kép có vóc người gần giống với Phượng Hiên Viên, trực tiếp đánh ngất xỉu rồi giấu . Sau đó thay đồ diễn cho Phượng Hiên Viên, liền bôi vai mặt hoa trong hí kịch cho , nhét lên xe ngựa đưa ra Ngọc phủ. Về phần đào kéo kia, nàng sai Huyên Thảo cho ít bạc, bảo lập tức rời khỏi kinh thành, dù cho đám người mặc áo đen thủ đoạn vô biên cũng để tâm đến đào kép nho .

      Phượng Hiên Viên bị thương nặng chưa lành, Ngọc Linh Lung liền sai Linh Nhi đưa tới đây, chăm sóc dưỡng thương. Tính ra cũng ba bốn ngày rồi, nam nhân này chắc có thể tự lo cho bản thân mình, Linh Nhi cũng nên về phủ cùng nàng.

      Phượng Hiên Viên thay sang bộ quần áo sạch , gương mặt có chút tái nhợt vì mất máu quá nhiều, đôi mắt hẹp dài yên lặng nhìn Ngọc Linh Lung, ánh mắt vô cùng phức tạp, vừa có chút nghi hoặc lại ngừng đánh giá.

      Cũng chẳng thèm để ý tới ánh mắt của , Ngọc Linh Lung từ trong áo rút ra túi tiền, đặt lên bàn, đẩy về phía Phượng Hiên Viên, mặt chút thay đổi : “Chỗ này ngươi thể ở lâu, cầm bạc rồi lập tức .”

      Cho dù nơi này rất bí mật, nhưng nàng vẫn thể thu lưu Phượng Hiên Viên trong thời gian dài. Dù sao tòa nhà này danh nghĩa vẫn là sản nghiệp của nàng, nếu bị người khác tra được vẫn liên lụy.

      Tầm mắt Phượng Hiên Viên dừng túi tiền đỏ thêu hình quả lựu bằng chỉ kim tuyến, khóe miệng mỏng lộ ra chút ý cười tự chế giễu: “ nghĩ tới, ta thế nhưng lại rơi vào tình trạng này.”

      Đôi mày thanh tú của Ngọc Linh Lung khẽ nhíu lại. Như thế nào, nghe trong ý tứ của vị đại gia này, giống như là nàng đối xử khắc nghiệt với ?
      Hay là cảm thấy, dùng tiền của nữ nhân mất thể diện?

      Bàn tay mịn màng như nước gõ gõ túi tiền đai lưng, Ngọc Linh Lung hừ lạnh: “Sao, muốn?”

      Lời cay nghiệt, mang theo ý khiêu khích cùng miệt thị, vốn tưởng rằng Phượng Hiên Viên giận tím mặt, nào ngờ lại nâng mắt nhìn Ngọc Linh Lung, khuôn mặt tà khí lộ ra ý cười: “Ta bây giờ còn có quyền lựa chọn sao?”

      Bị trọng thương, người lại có đồng nào, nếu lấy túi tiền này, Phượng Hiên Viên vừa rời khỏi nơi này chắc chắn té chết ở đầu đường.

      Ngón tay thon dài cầm túi tiền lên, Phượng Hiên Viên rũ mắt xuống : “Chỗ này, tương lai ta trả lại cho ngươi.”

      cần.” Ngọc Linh Lung đứng lên, nhìn xuống nam nhân cao lớn nghèo túng trước mắt, “Chỉ cần lúc bị bắt đừng khai ta ra, chính là báo đáp ta rồi.”

      Phượng Hiên Viên đột nhiên cắn chặt môi, kiếm nén tức giận như tràn ngập trong lòng, đôi mắt đen nhánh bắn tinh quang ra bốn phía, khiến cho gương mặt tà ác của thêm vài phần khí khách.

      “Ngươi cứ như vậy xem thường ta?”

      Ngọc Linh Lung khinh miệt cười, xoay người muốn rời , ràng muốn cùng đấu võ mồm.

      Nàng biết Phượng Hiên Viên có thân phận gì, nhưng nàng tận mắt nhìn thấy màn quyết đấu của đám người mặc áo xanh và áo đen. Là Phượng Hiên Viên bị bọn họ đánh bại. Vô luận có dùng cớ nào chăng nữa, chung quy vẫn là thua người khác.

      Nàng mặc kệ thị phi thiện ác, chỉ nhìn kết quả, thua chính là thua. kẻ bại trận, có tư cách gì cuồng ngạo như vậy!?

      Run run vì ánh mắt miệt thị của nàng đâm tới, Phượng Hiên Viên trừng mắt, túi tiền trong tay bị nắm chặt phát ra tiếng kẽo kẹt.

      Linh Nhi đứng bên cạnh hoảng sợ, theo bản năng muốn cầm tay Phượng Hiên Viên: “Phượng đại ca, vết thương người huynh còn chưa khỏi ---”

      Ngọc Linh Lung nhìn lướt qua ngón tay trắng xanh của , lạnh lùng : “Vẫn là giữ sức lực mà chạy trối chết , cần gì phải ở đây dọa nữ nhân.”

      ngờ tới, Phượng Hiên Viên buông lỏng tay, vẻ mặt dần dần khôi phục lại vẻ lãnh: “Phượng Hiên Viên ta cũng thiếu ngươi cái gì. Ngươi đến chỗ, lấy món đồ, coi như là ta báo đáp với ngươi.”

      Ngọc Linh Lung nghiêng mặt, mắt đẹp lạnh nhạt, tựa như thèm để ý: “Vậy sao? Là cái gì vậy?”

      Phượng Hiên Viên nhìn Ngọc Linh Lung sâu, như có gì suy nghĩ rồi : “Đến nơi, n
      ngươi tự nhiên biết.”

      Ngừng lại chút, lại bỏ thêm câu: “Ta cam đoan, ngươi nhất định thấy nó đáng giá.”

      đợi Ngọc Linh Lung lên tiếng, Phượng Hiên Viên đột nhiên rướn người, cầm lấy tay của Ngọc Linh Lung, viết xuống vài từ trong tay nàng.

      Trong lòng bàn tay trắng ngần, dưới ánh đèn dầu mông lung, Ngọc Linh Lung nhìn mấy chữ cái trong tay, đôi mắt dần ngưng trọng.

      Phượng Hiên Viên viết xong, lại hề buông tay Ngọc Linh Lung ra, đầu ngón tay truyền đến hương thơm nhàn nhạt người thiếu nữ, khiến ngây ra trong chốc lát.

      Cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay Phượng Hiên Viên dần nóng lên, Ngọc Linh Lung khẽ nhíu mi, nhàng tránh , thoát khỏi bàn tay của .
      “Linh Nhi, chúng ta .”

      Linh Nhi theo Ngọc Linh Lung ra đến cửa, vẫn là có chút lo lắng quay đầu nhìn về phía Phượng Hiên Viên: “Phượng đại ca, huynh phải chăm sóc bản thân tốt.”

      Phượng Hiên Viên thế nhưng lại như nghe thấy lời của nàng, đôi mắt hẹp dài yên lặng nhìn bóng lưng của Ngọc Linh Lung, khóe môi mỏng manh hé mở, trầm giọng : “Có ngày, ta khiến ngươi nhìn thấy những thứ lường nổi.”

      Cước bộ Ngọc Linh Lung ngừng lại đôi chút, nhưng quay đầu lại, trong chốc lát liền nhấc chân rời , để lại bóng dáng tiêu điều của Phượng Hiên Viên mình bên cạnh bàn.
      Diệp Diệp thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 85 (2)


      Lúc này là canh hai, dọc đường vắng lặng tiếng động, cũng chẳng có bóng người. Nơi góc đường, chiếc bóng dài của phu canh* in dấu mặt đất, buồn bã gõ mõ, tiếng báo lại càng kéo dài: “Thiên can hanh, cẩn thận dễ cháy -----”

      *phu canh: Người tuần tra đêm

      Ngọc Linh Lung khoác áo choàng tơ lụa màu xanh thẫm, cước bộ vội vàng, Linh Nhi theo sát bên. Chủ tớ hai người hề lời, chỉ vội vàng lo bước nhanh.

      tại là thời thái bình, tuy ban đêm cấm lại, nhưng hai thiếu nữ đơn thân giờ này ra đường cũng vẫn có chút gai mắt.

      Sợ cái gì liền cố tình đến cái đó, mắt thấy đến cửa sau Ngọc phủ, phía sau đột nhiên truyền đến thanh say khướt của ai đó: “Đừng cản ta, ta muốn tìm nàng --- ---”

      Đôi mày thanh tú của Ngọc Linh Lung khẽ nhíu lại, ý bảo Linh Nhi tránh sang bên cùng mình. Ai ngờ hai người còn chưa kịp nhường đường, bóng dáng thất tha thất thiểu nặng nề đụng phải Ngọc Linh Lung.

      Vừa cảm giác có người chạm vào quần áo mình, Ngọc Linh Lung mau lẹ đưa tay đẩy người nọ sang bên. Người kia ràng là uống quá nhiều rượu, đứng cũng vững, sao có thể chịu được bị Ngọc Linh Lung xô đẩy, liền thuận thế té ngã an vị mặt đất.

      Phía sau người nọ lập tức có hai bóng người xông tới, kẻ nhanh tay nhanh mắt đỡ người té ngã, kẻ khác giọng chói tai, hung hổ xông về phía Ngọc Linh Lung hỏi tội: “Ngươi to gan, dám đẩy ngã Vương gia của chúng ta! muốn sống nữa --- ---”

      Lời còn chưa dứt, bóng người dưới đất như phát ra cái gì, đột nhiên nhảy dựng lên, nắm lấy góc áo của Ngọc Linh Lung. Cho dù là trong bóng đêm, cũng có thể cảm nhận được hưng phấn nồng đậm trong thanh của nam tử kia: “Linh Lung, là nàng!?”

      Nhờ ánh trăng lờ mờ, Ngọc Linh Lung lúc này mới nhìn người trước mắt. thân áo dài nguyệt sắc, dáng người cao to, khuôn mặt tuấn tú, con ngươi đen thâm thúy như trời đêm phát ra ánh sáng óng ánh như ngọc, tràn đầy kinh hỉ. Đây phải là Húc Vương là ai?

      “Linh Lung, nàng thế nào lại ở đây?”

      Ngọc Linh Lung thầm than xui xẻo, đúng là oan gia ngõ hẹp, thế nào lại đụng phải ?

      chút khách khí gạt tay Húc Vương ra, Ngọc Linh Lung lạnh lùng : “Ta ở đâu, quan hệ gì tới ngươi?”

      Hai tên thái giám bên cạnh vội vàng chạy lại đỡ Húc Vương. Nếu biết nương trước mắt này là người trong lòng của Vương gia nhà mình, hai người cũng dám gì, đành phải giữ chặt chủ tử ngã trái ngã phải vì say, ngậm miệng .

      Mùi rượu của người say bay đầy trong khí, hòa cùng với mùi bạc hà nhàn nhạt người Húc Vương, khiến người đối diện uống mà say. Ngọc Linh Lung nhíu chặt mi tâm, lời xoay người bước .

      Trông thấy Ngọc Linh Lung muốn , Húc Vương nhất thời khẩn trương, vội vàng nắm tay nàng: “Linh Lung, nàng đừng , ta có chuyện muốn với nàng ---”

      Cả đêm bị hai nam nhân nắm tay, Ngọc Linh Lung phiền chán. Nàng dùng sức tránh , ai ngờ Húc Vương uống nhiều rượu quá, lực đạo lúc này lại lớn kinh người, chẳng những thoát khỏi tay của , ngược lại lại bị muộn cơ hội ôm nàng vào lòng.

      Đột nhiên bị rơi vào lồng ngực rắn chắc, Ngọc Linh Lung nhất thời vừa giận vừa tức, trầm giọng quát: “Buông ra!”

      Húc Vương vất vả mới có thể gần gũi với nàng, sao có thể dễ dàng buông ra, nghe thấy lời của Ngọc Linh Lung, lực đạo tay ngược lại còn chặt hơn: “Ta buông!”

      Linh Nhi trông thấy Ngọc Linh Lung bị Húc Vương bắt lấy, khỏi bối rối, lập tức xông lên muốn kéo Húc Vương ra, nhưng cánh tay bé của nàng căn bản thể lay động thân mình to lớn của Húc Vương. Linh Nhi lúc này gấp tới độ ngừng cào kéo, chỉ thiếu chút nữa là mở miệng cắn.

      Chẳng hề quan tâm tới hành động của Linh Nhi, Húc Vương đem Ngọc Linh Lung ôm chặt trong ngực, cúi đầu nhìn nàng, môi mỏng mang theo mùi rượu nồng đậm. Trong bóng đêm, thanh như mang theo chút thương tâm: “Linh Lung, vì sao nàng để ý đến ta?”

      (Nguyên bản là “Vì sao nàng thích ta” nhưng ta lại thích dùng từ “để ý” hơn :3. Nghe có vẻ khổ thân Húc Vương hơn )

      câu này, làm cho hai tiểu thái giám sợ tới mức ngừng lùi về phía sau, ngay cả Linh Nhi cũng bị giật mình đứng hình.

      Ngọc Linh Lung cố gắng muốn đẩy kẻ giam cầm mình trong ngực này ra, ai ngờ như thể động phải vách tường dày, chút tác dụng cũng có.

      Ngọc Linh Lung lúc này nhịn được cả giận : “Ngu Liệt Dương, ngươi lên cơn cái gì? Mau buông ra!”

      Tiếng quát tức giận lại đổi lấy động tác của nam tử kia tiến thêm bước. Bàn tay to lớn của Húc Vương trượt xuống, dừng lại vòng eo mảnh khảnh của nàng, gắt gao ép tới, như thể trời có sập cũng tuyệt đối buông.

      Cách lớp y phục mỏng manh, độ ấm trong lòng bàn tay nóng nực của nam tử dần xuyên qua, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy da thịt mơ hồ bị đốt, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp bất tri bất giác đỏ bừng.

      Thanh trầm thấp của Húc Vương vang lên đỉnh đầu, êm ái như thầm: “Nàng biết ? Khi tức giận, nàng xinh đẹp đến thế nào?”

      Ngọc Linh Lung lúc này tức đến mức chỉ hận thể đem tên tiểu tử này xé thành trăm ngàn mảnh . muốn làm cái gì, tán tỉnh sao? Coi nàng là tiểu nương mười mấy tuổi sao?

      Giày thêu khéo léo dưới chân đột nhiên nâng lên, hung hăng đá vào cổ chân Húc Vương. Có lẽ là do say rượu nên phản ứng quá chậm, Húc Vương bị bất ngờ kịp phòng ngự, trúng phải đòn này, nhịn được rên lên tiếng, bàn tay to vô tình buông Ngọc Linh Lung ra.

      “Vương gia!” Hai tiểu thái giám phía sau tuy rằng biết điều đứng khá xa, nhưng vẫn tỉ mỉ chú ý nhất cử nhất động của Húc Vương, mắt thấy cổ chân của bị đau muốn té ngã, lập tức xông lên đỡ.

      Bàn tay trắng như phấn của Ngọc Linh Lung nắm chặt, chỉ hận thể đánh phát mạnh lên khuôn mặt tuấn tú trước mắt, nhưng vẫn là thèm chấp nhặt với con quỷ say này, nàng lạnh lùng : “Nhanh dẫn chủ tử các ngươi , rồi làm cho tỉnh rượu.”

      xong, Ngọc Linh Lung xoay người nhanh, dẫn theo Linh Nhi vội vàng rời .

      Húc Vương ra sức giãy khỏi tay của hai tiểu thái giám, cước bộ lảo đảo đuổi theo Ngọc Linh Lung: “Linh Lung, đợi ta với ----”

      Mà… Trả lời , là thanh đóng cửa mạnh.

      --- ------ ------ ------ ------ ---


      Ngọc Linh Lung chẳng hề biết, đêm này nàng ở Ngọc phủ có chuyện gì xảy ra.

      Vừa mới bước vào từ cửa sau, liền thấy trong nội viện Ngọc phủ đèn đuốc sáng trưng, Ngọc Linh Lung nhịn được ngẩn người. Lúc này, sao chỗ nào cũng thắp đèn lồng?

      Cùng Linh Nhi đánh mắt cái, Ngọc Linh Lung biết, Ngọc phủ nhất định xảy ra chuyện bất thường.

      Chủ tớ hai người ăn ý bước nhanh hơn, tiến thẳng về phía Phẩm Lan Uyển.

      Bên ngoài sân của Phẩm Lan Uyển, Huyên Thảo cùng Mã Trường Canh dẫn đầu đám nha hoàn bà tử, gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, đám người vây quanh, ai ai cũng luống cuống, biết làm thế nào cho phải.

      Trông thấy Ngọc Linh Lung dẫn theo Linh Nhi trở lại, đám người Huyên Thảo như gặp được cứu tinh, lập tức xông tới.

      Ánh mắt Ngọc Linh Lung khẽ trầm xuống, nhìn về phía đám nha hoàn bà tử chỉ mặc trung y, xem ra tình khá khẩn cấp nên bọn họ ngay cả xiêm y cũng kịp thay.

      “Xảy ra chuyện gì?” Ngọc Linh Lung trầm giọng hỏi, khuôn mặt bình tĩnh, thanh trấn định của nàng bất tri bất giác khiến cho đám người bối rối yên tĩnh trở lại.

      “Tiểu thư, hay rồi!” Huyên Thảo lau lau nước mắt mặt, giọng hết sức khiến người nghe cũng cảm thấy có chút sợ hãi: “Lúc khuya, đột nhiên có rất nhiều quan binh xông vào phủ, là muốn điều tra, em ngăn được. Bọn họ đuổi chúng em ra ngoài, lục soát trong viện!”

      Đám người Mã Trường Canh nhao nhao : “Trong phủ biết xảy ra chuyện gì, ngoại trừ viện chúng ta, các tòa viện khác cũng đều có quan binh, biết là tìm cái gì…”

      Ngọc Linh Lung nhíu chặt mắt lạnh, cũng tiếp lời, lập tức hướng vào trong viện.

      “Tiểu thư ---” Huyên Thảo kéo được, chỉ có thể cùng Linh Nhi cùng nhau chạy theo sau Ngọc Linh Lung.

      Sân trước Phẩm Lan Uyển lúc này biến thành đống hỗn độn, đệm chăn, sứ vỡ, giấy viết… rải rác khắp nơi. Ở nhà chính còn ngừng truyền đến tiếng ầm ầm, ràng là bên trong có người lục soát.

      Đây là điều tra, hay là tịch biên?

      Nhìn cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt thanh tú của Ngọc Linh Lung tức khắc đầy sương lạnh, lập tức bước nhanh vào phòng.

      Từ trong phòng truyền đến tiếng cười đùa của vài nam tử, trong đêm khuya có vẻ vô chói tai vô cùng.

      “Đây biết là khuê phòng của vị tiểu thư nào, đâu đâu cũng thơm ngào ngạt, dễ chịu đấy. biết người vị tiểu thư này có phải cũng là mùi này hay ?”

      “Tên tiểu tử nhà ngươi con mẹ nó mơ tốt đấy. Người ta là thiên kim tiểu thư, là người mà ngươi có thể mơ tưởng sao? Vẫn là nhanh tìm thứ gì đáng giá , cũng uổng công hơn nửa đêm chuyến như này…”

      “Ai! Ngươi xem này, nhiều trang sức như vậy, giá trị cũng chẳng hề ít? Lần này phát tài rồi!”

      Tiếng bước chân lộn xộn, tiếng rương hòm ngừng đóng mở, cùng với tiếng cười đắc ý của nam nhân, rót vào trong tai Ngọc Linh Lung, quả thực trong nháy mắt châm thêm lửa giận của nàng. Ngọc Linh Lung tiến lên vài bước, rầm tiếng đá văng cửa phòng.

      Mọi người trong phòng hoảng sợ, động tác tay đột ngột dừng lại.

      Ngọc Linh Lung đưa mắt nhìn quanh phòng. Căn phòng bình thường vốn sạch , giờ phút này các ngăn kéo đều bị mở ra, vài cái hòm bị lật tung, ngay cả bình hoa bài trí bàn cũng bị đánh đổ mặt đất, hoa và nước bên trong tung tóe khắp sàn.

      Chính giữa phòng là vài nam nhân mặc y phục quan binh, người nào bên hông cũng đeo đao, dễ dàng nhận ra là người của quan phủ.

      Ngọc Linh Lung đột nhiên xông tới, khiến cho bọn họ sửng sốt, nhưng trong chớp mắt liền hồi phục tinh thần. tên lính tùy tiện tới, khách khí : “Này! Chỗ này truy bắt đào phạm, ai cho các ngươi xông vào?”

      Ánh mắt của Ngọc Linh Lùng dừng mấy chiếc trâm vàng trong tay . Đây là truy bắt đào phạm sao? ràng là cướp bóc trắng trợn!

      Mau lẹ nhấc chân, Ngọc Linh Lung tàn nhẫn giơ chân đá vào bụng tên lính kia, trực tiếp đem đá cuộc thành đống cho đến khi lăn vào góc tường mới thôi.

      Trong tiếng kêu gào thảm thiết như chọc tiết lợn, thanh lạnh như băng của Ngọc Linh Lung lộ ra lệ khí nồng đậm: “Cút hết con mẹ nó ra ngoài cho ta!”

      Mấy tên lính này quen thói hoành hành ngang ngược bao giờ chịu thiệt thòi như vậy, huống chi đối phương chỉ là tiểu nương yểu điệu. vài kẻ trong số đó liền vùng dậy mắng, ngôn từ tục tĩu bẩn thỉu dứt bên tai: “Tiểu tiện nhân nào đây? Ngay cả bọn ta cũng dám đánh, muốn sống nữa sao?”

      “Kỹ nữ thối tha, ngoan ngoãn dập đầu vài cái với các đại gia, bằng đừng nghĩ có thể khỏi đây!”

      Ngọc Linh Lung chẳng thèm cùng bọn họ phí lời, bước lên kéo tên lính to mồm nhất ra, đợi phản kháng liền hung hăng đá vào ngực cái. Tên lính nọ ngay cả kêu cũng kịp kêu, chỉ có thể yếu đuối ngã nhào mặt đất.

      Hai tên lính còn lại thấy tình thế tốt, lập tức rút bội đao bên hông ra, trái phải xông về phía Ngọc Linh Lung.

      “Tiểu tiện nhân -----”

      Ngọc Linh Lung nhanh nhẹn lắc người, tránh đao đầu tiên vừa bổ tới, ngay sau đó thuận thế nắm cổ tay cầm đao của tên lính đó, bẻ xuống dưới, hung hăng chém vào đùi tên còn lại.

      “Ai ôi má ơi ---” Tiếng kêu thảm thiết tức khắc vang vọng khắp phòng, máu tươi tanh hôi tung tóe phun khắp nơi, bắn đầy ra đất.

      Tên lính duy nhất còn đứng yên nhìn thấy cảnh tượng đao kia chém vào đùi đồng bọn, sợ tới mức trợn mắt há mồm, đợi tinh thần hồi phục, cây đao trong tay bị Ngọc Linh Lung đoạt mất. Ngọc Linh Lung mau lẹ lật tay, sống đao hung hăng đánh lên mũi , khiến cho khuôn mặt như muốn nở hoa.

      Nhìn mấy tên lính ngừng kêu đau xung quanh, Ngọc Linh Lung lạnh giọng : “Mau cút ! Đời này đừng để ta gặp lại các ngươi!”
      Diệp Diệpxuxubungbu thích bài này.

    3. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      hi vọng n9 là Liệt Dương
      :ex10::ex10::032:

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 86.1: Muốn đánh đánh, việc gì phải khai báo với !?


      Mấy tên lính mới vừa rồi còn vênh váo tự đắc, bây giờ kẻ nào cũng bị thương khắp người, nhe răng trợn mắt vì đau, cũng dám phản kháng nữa, vội vàng dìu nhau chạy ra khỏi Phẩm Lan Uyển.

      Trông thấy đám quan binh cuốn xéo, đám người Mã Trường Canh mới dám quay vào. Vừa vào đến viện, nhìn thấy khắp nơi đều lộn xộn bừa bãi, Mã Trường Canh liên tục thở dài: “Ai, nghiệp chướng a…”


      Mặc kệ đám người nha hoàn bà tử thu dọn đống hỗn độn trong Phẩm Lan Uyển, Ngọc Linh Lung gọi Huyên Thảo vào hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Đám quan binh này vào bằng cách nào?”

      Huyên Thảo vẫn còn chưa định hồn, lắp bắp : “Em…Em cũng hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Chỉ nghe thấy có bà tử ngoài cổng chạy vào hô quan binh đến. Bọn em còn chưa kịp thức dậy, bọn chúng xông thẳng vào, đuổi mọi người ra ngoài, kêu là muốn tìm phạm nhân bỏ trốn…”

      Phạm nhân bỏ trốn?

      Ngọc Linh Lung nhíu mày, chẳng lẽ là có người biết nàng giấu Phượng Hiên Viên? Lẽ nào là đám người áo đen?

      Vừa mới nghĩ đến đây, Ngọc Linh Lung lập tức phủ định ý nghĩ này. Tuy rằng nàng tiếp xúc với người áo đen kia nhiều lắm, nhưng nàng cảm giác được, đám người này hành bí hiểm, ràng là muốn người khác biết hành tung của mình. Đó cũng là trong những lý do nàng dám giấu Phượng Hiên Viên trong Ngọc phủ. Cho dù đám người áo đen muốn lật tung Ngọc phủ lên để tìm bằng được Phượng Hiên Viên cũng tuyệt đối dùng phương thức lộ liễu trắng trợn này.

      “Các viện khác cũng bị tra xét?”

      Huyên Thảo lắc đầu: “Chỗ Lão phu nhân và phu nhân bị kinh động, viện của Mai di nương và Tiền phu nhân nghe cũng bị tra, nhưng Mai di nương dùng bạc, đám quan binh chỉ tra cho có lệ, đại khái cũng tổn thất gì.”

      Như vậy xem ra, viện của nàng là tổn thất nghiêm trọng nhất.

      Trong lòng lên vô số phỏng đoán, nhưng thủy chung lại thấy manh mối gì, Ngọc Linh Lung nhìn căn phòng lộn xộn, càng nghĩ càng giận, liền đứng dậy ra khỏi phòng.

      “Tiểu thư…” Linh Nhi vừa muốn theo, cánh tay kiên nhẫn của Ngọc Linh Lung ngăn lại.

      ràng tâm tình tiểu thư tốt, muốn mình.

      Đêm càng lúc càng sâu, tia ánh trăng cũng thấy, mượn ánh sáng mông lung từ các phòng các viện, cước bộ của Ngọc Linh Lung càng lúc càng nhanh.

      Nàng thích loại cảm giác này. Nàng ở ngoài sáng, còn trong bóng tối kia có bao nhiêu ánh mắt thăm dò, những việc ngoài ý muốn cứ thường xuất . Tuy rằng đến mức khiến cho nàng kịp phòng bị, nhưng cũng đủ để đảo lộn cuộc sống của nàng.

      Tức nhất là, những chuyện này cứ như vòng luẩn quẩn, nàng ở trong đó, lại thủy chung tìm thấy mấu chốt của vấn đề.

      Đôi bàn tay trắng như phấn càng lúc càng nắm chặt, muốn đánh gì đó để xả cơn giận, nhưng lại biết dùng sức ở đâu. Ngọc Linh Lung rất ít khi tức giận khống chế được như thế này, đến mức còn chẳng nhận ra từ bên người từ khi nào xuất bóng người màu đen.

      “Thế sao, tức giận sao?” Thanh ung dung, mang theo cảm giác châm chọc xem trò vui. Mặc dù ở trong bóng tối, Ngọc Linh Lung vẫn có thể cảm nhận được bóng đen kia cười nhạo mình.

      Cũng quay đầu lại, thanh của nàng băng lãnh như sương lạnh ngày đông: “Cút!”

      Có vẻ như rất thích bộ dáng tức giận của nàng, nam tử kia cười khẽ tiếng, bước về phía trước, cùng nàng sánh vai.

      ngại cho ngươi biết, đám quan binh tối nay là theo lệnh của Phùng thượng thư, đến Ngọc phủ điều tra tung tích của thủ lĩnh bọn cướp.”

      Mắt đẹp lướt qua, tựa như sao băng giấu trong đêm tối, sắc bén bắn lên bóng đen bên cạnh: “Ngươi cho biết?”

      Mặt nạ màu bạc khuôn mặt nam tử tản ra tia sáng nhàn nhạt, đem ánh mắt lạnh nhạt của xa xôi như biển xa núi cao.

      Thanh của lúc này ngăn được tia khinh miệt: “Ta? Ta suy bại đến mức giao dư với .”

      Ngọc Linh Lung hừ lạnh, hiển nhiên là tin lời của nam tử áo đen, khuôn mặt xinh đẹp trái lại toát ra vẻ kiêu ngạo cùng lạnh lùng.

      Tựa hồ bị thái độ của nàng chọc giận, thanh nam tử đột nhiên ghì xuống: “Ngươi nghĩ lại coi, Phùng thượng thư vì sao cố tình muốn đến viện của ngươi tra xét?”

      Trong lòng Ngọc Linh Lung chấn động cái, những chỗ nghi ngờ nhất đồng thời nối lại ở chỗ, khiến cho đầu óc nàng ngay tức khắc thanh tỉnh.

      Thông suốt điểm này, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nở nụ cười.

      sợ người ta lấy quyền mưu tư?”

      phải chỉ là đánh Phùng Tư Hoài trận thôi sao? Phùng thượng thư này thế nhưng lại dám lợi dùng thời cơ toàn kinh thành lùng bắt Thanh Liên giáo, đến Ngọc phủ tra xét?

      Khó trách các viện khác đều tổn thất thê thảm như Phẩm Lan Uyển, nguyên lai là có người cố tình dặn dò.

      Nam tử châm chọc nở nụ cười: “Lấy quyền mưu tư? đây là: quan báo tư thù.”

      Hàm răng trắng nõn cắn chặt cánh môi mịn màng, trong đêm đen, đôi mắt của Ngọc Linh Lung lạnh lẽo như nước hồ mùa thu: “Bổn tiểu thư muốn xem, muốn báo thù này như thế nào!?”

      Nam tử lạnh lùng : “Ngươi đánh người của Phùng thượng thư sai tới, hoàn toàn giống như đem nhược điểm của mình vứt lên tay kẻ khác. Ngươi vẫn nên suy nghĩ cẩn thận chút, sáng mai nên ăn thế nào với Phùng thượng thư!”

      Mặt cười giương lên, vẻ mặt Ngọc Linh Lung đầy bướng bỉnh: “Muốn đánh đánh, việc gì phải khai báo với !?”

      Thân hình cao lớn của nam tử đột nhiên cúi xuống, mùi cơ thể tức khắc bao bọc lấy Ngọc Linh Lung, chóp mũi nàng truyền đến mùi hương nhàn nhạt có chút quen thuộc.

      Thanh của rất gần, lại rất xa như tuyết đọng Thiên Sơn: “Ngươi thể cứ lần nào cũng đều cố chấp như thế.”

      Ngọc Linh Lung nhịn được ngẩng mặt lên, lúc này mới nhìn đến gương mặt của nam tử. Nàng yên lặng đánh giá khuôn mặt bị chiếc mặt nạ màu bạc che gần hết, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chứa đựng đầy nghi hoặc: “Ngươi… quan tâm ta?”

      Thanh của nàng rất , nam tử thế nhưng lại như bị bỏng, thoảng thốt từng bước lui về phía sau.

      Ngay sau đó, khóe miệng lại hồi phục vẻ kiên định lạnh lùng, cơ hồ như chưa từng có chút độ cong nào. (Ý là cười ấy ạ)

      “Ngươi suy nghĩ quá nhiều!”

      Thanh lạnh lẽo, lấp đầy khoảng cách, cũng chờ nàng đáp lại, nam tử đột nhiên xoay người, rồi giống như mỗi lần xuất , rời trong nháy mắt.

      Ngọc Linh Lung nhìn vị trí nam tử kia biến mất, lâu sau cũng di chuyển.

      …rốt cuộc là ai?

      Dường như có chút hiểu và vô cùng quan tâm đến mình, mà nàng, càng tiếp xúc nhiều lại càng cảm nhận thấy hơi thở của có chút quen thuộc.

      Hết lần này đến lần khác cự tuyệt , chống cự , lại vẫn xuất quỷ nhập thần ra bên cạnh nàng. Dù có lúc là đối địch, có lúc lại rất thân thiết.

      Tựa như lúc này, như thể biết tâm tình của nàng hỗn loạn, lại cố ý xuất , vạch hướng trong đêm cho nàng.

      Mà trước hôm nay ngày, nàng mới đánh lạc chú ý của , dẫn Phượng Hiên Viên từ trong vòng vây ra khỏi Ngọc phủ.

      Nàng có thể cảm giác thấy, nam nhân này hẳn là đoán được ý đồ của nàng, lại cố ý để lại cho nàng con đường sống.

      Nàng từng nghĩ, sau khi Phượng Hiên Viên rời khỏi đây, nàng còn bất cứ quan hệ gì với người áo đen này nữa. Nhưng tại, xem ra nàng lầm rồi.

      Trực giác cho nàng biết, nam nhân này ngừng xuất trong cuộc sống của mình.

      Nhưng là, vì sao chịu xuất với diện mạo ? Rốt cuộc muốn che giấu cái gì?

      ——— ————–

      Lời của người áo đen quả sai, Phùng thượng thư quả nhiên tới Ngọc phủ, hơn nữa còn đến rất sớm.

      Mới sáng sớm ngày hôm sau, Huyên Thảo vội vã chạy vào: “Tiểu thư, người mau xem chút , Phùng thượng thư dẫn người tới, định bắt tiểu thư đấy!”

      Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười, vững vàng đặt chén canh cầm trong tay xuống: “Vậy sao, vậy chúng ta đến xem sao!”

      Phùng thượng thư này đúng là nể mặt nàng, cũng chỉ là tiểu nương mà thôi, đường đường là Binh Bộ Thượng Thư, thế nhưng lại tự mình dẫn người tới. Thế trận như lâm vào đại địch này, là muốn thị uy với Ngọc Bằng, hay là muốn bắt giam toàn bộ người của Ngọc phủ?

      Chỉ cần nghĩ qua cũng biết, Phùng thượng thư tự mình đến nhà, ý đồ này, chỉ sợ đơn giản chỉ là bắt tiểu nương này đâu.

      Chẳng qua là vì đêm qua nàng đánh người của , cho lý do quang minh chính đại để tìm đến đây thôi.

      Nhìn dáng vẻ thèm để ý của Ngọc Linh Lung, Huyên Thảo cùng Linh Nhi vô cùng khẩn trương: “Tiểu thư, người thể ! Bên ngoài có rất nhiều người, kẻ nào cũng cầm theo đao!”

      Nhìn vẻ mặt quan tâm của hai nha hoàn, Ngọc Linh Lung bỗng nhiên khẽ cười.

      Cho dù ở trong ngôi nhà rách nát u ám, nụ cười của nàng vẫn chiếu sáng chói lọi như cũ, tựa như chứa luồng sức mạnh lớn.

      “Sợ cái gì, có ta đây rồi!”

      Huyên Thảo và Linh Nhi sửng sốt, tinh thần còn chưa kịp phục hồi, Ngọc Linh Lung ra khỏi phòng, cứ thế hướng về phía tiền viện.

      Nàng ngược lại muốn coi, Phùng thượng thư này bắt nàng thế nào?

      Ngày hôm qua quan binh nửa đêm đột nhiện xông tới tra xét Ngọc phủ, tuy rằng viện của Ngọc lão phu nhân và Mộ thị may mắn thoát khỏi, nhưng chỗ mấy tòa viện khác cũng chẳng được yên tĩnh. Mà sáng sớm hôm nay, Phùng thượng thư lại tự mình đến cửa, ba vị chủ tử của Ngọc phủ đồng thời đều đến tiền viện.

      Ngọc lão phu nhân ngồi ở chính giữa, sắc mặt uể oải, mi tâm nhíu chặt, khuôn mặt dấu được mỏi mệt. Dù sao bà cũng là người có tuổi rồi, giằng co cả đêm, lúc này lại phải bày thế trận chờ đón quân địch, sắc mặt muốn tốt cũng được.

      Thân thể Mộ thị mới tốt lên được chút, mới phải nhịn cả đêm giờ lại đứng nửa ngày, khuôn mặt lúc này có chút tái nhợt, lung lay như sắp đổ, lại vẫn phải cắn răng chịu đừng, gắng sức cười để tiếp đón Phùng thượng thư.

      “Đại nhân, ngài trăm ngàn lần đừng trách tội lão gia. Lão gia nhà chúng tôi vẫn luôn luôn tôn kính ngài —-”

      Phùng thượng thư mặc bộ áo quan mới tinh, sắc mặt xanh mét, quanh thân toát lên hơi thở chớ tới gần, ràng có chút cảm kích nào với màn nịnh hót của Mộ thị.

      “Được rồi, được rồi! Đừng nữa! Mau dẫn người tới đây! Bản quan muốn đích thân thẩm vấn!”

      Phùng thượng thư nghiêm khắc quét mắt nhìn Ngọc tướng quân cái, vẻ mặt nghiêm minh công chính, ý tứ ràng rằng xử trí công bằng, tuyệt đối vì tình riêng.

      Mộ thị còn chưa xong bị Phùng thượng thư cắt ngang, khuôn mặt lúc này đầy vẻ ngượng ngùng, trong lòng căm thù thứ nữ Ngọc Linh Lung kia, chỉ hận thể ngay tức khắc đem nàng ta giao cho Phùng thượng thư, đưa đến nhà giam của Binh bộ. Tốt nhất là đánh chết mới tốt!

      Thứ nữ này, ngang ngược bá đạo, suốt ngày gây chuyện sinh . Ngay cả cấp của lão gia cũng dám đắc tội, đúng là sao quả tạ trong nhà!

      Nhưng là nàng cũng dám đáp ứng giao Ngọc Linh Lung ra. Nguyên nhân rất đơn giản, giao Ngọc Linh Lung ra, chính là thừa nhận Ngọc Linh Lung có tội. Chỉ là thứ nữ mà thôi, đáng phải luyến tiếc, nhưng liên lụy đến toàn bộ Ngọc phủ, thậm chí còn gây hại cho tiền đồ của Ngọc tướng quân. Như vậy quá nguy hiểm rồi!

      Đương nhiên, còn có nguyên nhân quan trọng hơn. Chuyện này, nàng muốn lên tiếng cũng được, đừng là Ngọc Linh Lung nghe nàng, bên còn có Ngọc lão phu nhân và Ngọc tướng quân, nào đến phiên nàng lên tiếng? Cái tiếng “mẹ cả” chỉ tồn tại danh nghĩa này của nàng, tốt hơn hết là ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nghe là tốt rồi.

      Ý nghĩ của Ngọc Bằng và Mộ thị cũng khác nhau mấy, cũng thèm để ý sống chết của Ngọc Linh Lung, nhưng là chuyện này nếu ảnh hưởng đến , vậy cũng đáng.

      kẻ lỗ mãng như , quanh năm suốt tháng chỉ ở ngoài biên cương giết giặc, vừa mới về kinh thành, cũng , càng miễn bàn đến chuyện muốn cởi tội cho mình.

      Người trong phòng ngừng giằng co, ngoài cửa lúc này lại vang lên tiếng bước chân hỗn độn, giống như là đám binh lính của Phùng thượng thư dẫn đến phát ra thanh xôn xao nho .

      Mọi người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy ngoài cửa có nương xinh đẹp thân áo dài màu xanh thiên thanh, khuôn mặt như phủ sương lạnh, vừa nhìn chớp mắt mười mấy tên lính cầm khí giới trong tay vừa chậm rãi bước vào.

      phải Ngọc Linh Lung cố làm ra vẻ bình tĩnh, mà nàng khinh thường mấy tên linh trang bị vũ khí đầy đủ thế này. Giữa mưa bom bão đạn nàng cũng chưa từng nhăn mặt lấy cái, sao có thể để mười mấy tên lính tay cầm thương tay cầm đao này vào trong mắt?

      Trong mắt của nàng, mấy cái thứ vũ khí lạnh này cũng chẳng khác gì đồ chơi của trẻ con.

      thầm cười lạnh dưới đáy lòng, Phùng thượng thư bày trận cũng nha, đây là muốn hù dọa ai!?

      Nhìn khắp phòng vòng, ánh mắt Ngọc Linh Lung dừng mặt Phùng thượng thư, khuôn mặt xinh đẹp lộ đầy vẻ khinh miệt: “Ngươi? Tìm ta?”
      xuxubungbu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 86 (2)

      Phùng thượng thư dù sao cũng là đại quan triều đình, trông thấy thứ nữ coi thường mình như thế, tránh được giận tím mặt, bốc hỏa trong lòng: “Lớn mật, thấy bản quan, dám quỳ!?”

      Ngọc Linh Lung hừ lạnh, tên chết tiệt này tự coi đây là nha môn nhà mình sao? Có muốn lấy gậy thăng đường phối hợp với ?

      “Quỳ? Ta vì sao phải quỳ ngươi?”

      Đừng là Mộ thị, ngay cả Ngọc Bằng ngồi bên nghe được da đầu cũng run lên. Coi thường quan viên, nha đầu kia muốn tự tìm đường chết sao?

      Cho dù sợ thủ đoạn của Ngọc Linh Lung, Ngọc tướng quân vẫn nhịn được phải mở miệng: “Linh Lung, vị này là Binh bộ Phùng thượng thư, ngươi vẫn nên… Vẫn nên hành lễ .”

      Dù Ngọc Linh Lung là con nghé mới sinh sợ cọp, Ngọc Bằng cũng có lá gan lớn như vậy!

      để ý tới Ngọc tướng quân và Mộ thị sợ đông sợ tây, ánh mắt Ngọc Linh Lung như mũi tên, chút khách khí nhìn Phùng thượng thư: “Sáng sớm ngày ra, ngươi dẫn nhiều người tới đây làm gì? Lại muốn xét nhà sao!?”

      câu kia lại giống như đạp vào đuôi chó, Phùng thượng thư tức giận nhảy dựng lên: “Xét sao? Chứa chấp khâm phạm, bản quan xét nhà ngươi có vấn đề gì ?”

      Nhắc tới chuyện người của mình tối hôm qua bị Ngọc Linh Lung đánh cho chạy trối chết, Phùng thượng thư giận đến mức có chỗ phát tiết. Những người đó ràng là phụng lệnh của đến, Ngọc Linh Lung này lại dám đánh mấy tên lính đó, thực tế lại chính là đánh vào mặt !

      Nghe được giọng điệu tức giận của Phùng thượng thư, Mộ thị thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống đất. Mặc dù đêm qua bọn quan binh cũng có vào viện của nàng, nhưng là nàng vẫn sợ tới mức cả đêm mất ngủ. Chuyện này nếu là , chẳng phải là muốn cái mạng già của nàng sao!

      Ngọc lão phu nhân từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng, lúc này nhíu mày mở miệng: “Phùng đại nhân, tuy rằng Ngọc Bằng là thuộc hạ của ngài, nhưng cũng là quan to trong triều đình. Phùng đại nhân nếu muốn xét nhà của chúng ta, vẫn là nên mang thánh chỉ đến rồi sau!”

      Phùng thượng thư hai mắt trợn tròn, hít ngụm khí lớn nhưng rồi lại nuốt trở lại.

      Xét nhà? dễ nhưng dùng lý do gì để xin thánh chỉ kê biên tài sản của Ngọc phủ? Như đêm qua vậy, sai người xông tới điều tra khâm phạm là cực hạn quyền lực của .

      Dừng chút, Phùng thượng thư hùng hổ : “Bản quan có chứng cớ, quý phủ chứa chấp đạo phỉ Thanh Liên giáo. Bản quan đến điều tra, là theo trách nhiệm!”

      “Trách nhiệm?” Ngọc Linh Lung nhịn được cười nhạo, “Chỉ sợ là quan báo tư thù (lợi dụng việc công để trả thù tư) mới đúng chứ!”

      “Ngươi ----” Phùng thượng thư vừa định chửi ầm lên, lại bị lời sắc bén của Ngọc Linh Lung đánh trở về.

      “Nhi tử của ngươi đùa giỡn nữ tử nhà lành, bị đánh cũng xứng đáng! Ngươi muốn lấy cớ trừng trị ta, chỉ sợ cũng dễ đến thế đâu!”

      Khuôn mặt nhắn của Ngọc Linh Lung giương lên, chút khách khí nhìn thẳng Phùng thượng thư. Con trai nhà quan giỏi lắm sao? Dù ngay lập tức hạ lệnh cho đám quan binh bên ngoài vào bắt nàng, nàng cũng sợ chút nào!

      Đám người Ngọc lão phu nhân rốt cuộc cũng nghe ra lý do, tức khắc liền bừng tỉnh. Khó trách đêm hôm khuya khoắt Phùng thượng thư hạ lệnh
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :