1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ nữ là phải độc ác - Hỉ Như Ý (87/173) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 75: với ta quan hệ!


      Thi Huệ Thư giương mắt nhìn nhìn, : “Đó là trái cuốn hiếm có. Dùng phần cái của quả, mứt táo, củ từ, đường trắng, hoa quế, lấy váng sữa đậu nành cuốn lại rồi chưng cách thủy, sau đó phết lớp mật, rắc ít ớt xanh thái sợi, vài sợi bang vàng, vị hơi ngọt ngọt…”

      Ngọc Linh Lung cắn miếng, bánh vừa vào miệng liền tan ra, ngọt mà ngấy, lại mang theo vị ngọt ngọt của hoa quế, hương vị đúng là tồi.

      Trông Ngọc Linh Lung vui vẻ ăn, Thi Huệ Thư nhịn được hỏi: “Ngươi chút cũng lo lắng sao?”

      Ngọc Linh Lung dừng đũa, nhìn về phía Thi Huệ Thư: “Lo lắng? Ta lo lắng cái gì?”

      Thi Huệ Thư bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi vừa rồi đánh công tử nhà Phùng thượng thư thành như vậy, chỉ sợ sáng mai, quý phủ người ta tới nhà ngươi khởi binh vấn tội! Ngươi sợ Ngọc tướng quân trừng phạt ngươi sao?”

      Ngọc Linh Lung nhịn được mỉm cười: “? Cho hai cái lá gan, cũng dám!”

      Thi Huệ Thư trợn mắt há mốc mồm kinh ngạc. Ở cái xã hội phong kiến này, nữ tử luôn được dạy là phải tam tòng tứ đức. Những nương chưa xuất giá như các nàng, chưa được gả phải theo cha. cách khác, các nàng vô điều kiện phải nghe lời dạy của phụ thân, ngay cả nhất cử nhất động cũng đều phải thuận theo chỉ giáo của cha mẹ, đừng là Ngọc Linh Lung bây giờ ở bên ngoài đánh người.

      Trong mắt Thi Huệ Thư là chuyện kinh thiên động địa, nhưng Ngọc Linh Lung lại cứ nhàng thanh thản mà chẳng quan tâm. Cho dù vẫn khâm phục Ngọc Linh Lung có gan hắt rượu lên mặt Hinh Lâm quận chúa, nhưng tại nghe thấy lời đại nghịch bất đạo này của Ngọc Linh Lung, Thi Huệ Thư chính là cảm thấy lý giải nổi.

      Nhìn đôi mắt trợn tròn của Thi Huệ Thư, Ngọc Linh Lung khỏi hé miệng mỉm cười, nàng đặt đũa xuống, nghiêng đầu nhìn Thi Huệ Thư: “Ngươi sợ?”

      Thi Huệ Thư chau mày ủ mặt: “Nếu mẫu thân biết ta gây chuyện bên ngoài, nhất định tha cho ta.”

      Đôi mi thanh tú của Ngọc Linh Lung nhíu lại: “Người đánh là ta, ngươi lại động thủ, nàng phạt ngươi cái gì?”

      Thi Huệ Thư vẻ mặt đau khổ: “Vốn là hôm nay ta vụng trộm chạy đến đây, nếu để mẫu thân biết ta đến chùa Phổ Độ đánh người, sau này nhất định cho ta xuất môn nữa.”

      Ngọc Linh Lung lắc lắc đầu, muốn quan tâm đến tâm tư nho của tiểu nương này nữa, liền đổi đề tài: “Ngươi phải còn mời người khác nữa sao? Sao giờ chỉ có hai chúng ta dùng cơm?”

      Thi Huệ Thư lúc này mới nhớ tới: “Í, Vân Tranh hôm nay tới nha, thế nào lại vẫn chưa thấy đâu?”

      Ngọc Linh Lung bỗng dưng trợn tròn mắt: “Ngươi cái gì? Dương Vân Tranh cũng muốn đến?”

      Thi Huệ Thư gật gật đầu: “Đúng nha! Nàng rất bội phục ngươi, cũng là nàng gợi ý bảo ta mời ngươi đến đây ăn chay mà!”

      Ngọc Linh Lung nhạy cảm nhận thấy như thể có điều gì đó đúng, lại tìm được đầu mối gì, trầm ngâm nghĩ trong chốc lát rồi : “Sắc trời cũng còn sớm nữa. Dương Vân Tranh chỉ sợ đến, chúng ta về thôi.”

      Vừa đến chuyện trở về, Thi Huệ Thư liền khổ sở ra mặt, vừa thở dài vừa đứng lên: “Chỉ sợ tại Phùng gia biết hai người chúng ta đánh công tử nhà bọn họ, cũng biết nhà ta giờ biến thành cái dạng gì rồi.”

      Ngọc Linh Lung có chút nhức đầu: “ phải ngươi đánh, ngươi phải chỉ cần với mẫu thân ngươi là ngươi động thử sao?”

      Nhìn cái bộ dạng nàng lúc nãy nha, thấy đánh nhau cũng chỉ biết run rẩy trốn ở góc tường, còn là cùng với mình đánh Phùng Tư Hoài?

      Thi Huệ Thư dậm chân cái, bộ dáng ra vẻ thèm đếm xỉa gì nữa: “Quên , gặp nạn tất cả cùng nhau vác.”

      Ngọc Linh Lung có chút kinh ngạc, chưa kịp lời, Thi Huệ Thư ngừng kéo tay nàng, vẻ mặt ràng là thấy chết sợ: “Ngươi yên tâm, ta nhất định phải là kẻ có nghĩa khí, bỏ mặc ngươi!”

      Ngọc Linh Lung nhìn khuôn mặt tròn tròn đầy nghiêm túc của Thi Huệ Thư, nhất thời im lặng.

      Tiểu nương này, cũng biết cái gì gọi là nghĩa khí?

      Vừa rồi lúc nàng bị Phùng Tư Hoài nắm chân, Thi Huệ Thư chính là trốn phí sau nàng tiếng cũng dám kêu nha!

      Thi Huệ Thư ràng là phát giác ra bất đắc dĩ của Ngọc Linh Lung, bàn tay bé càng lúc nắm càng chặt: “Nếu phải bởi vì ta, ngươi cũng bị cái tên vô lại Phùng Tư Hoài kia đùa giỡn. Nếu có ngươi, ta cũng bị ức hiếp! Từ nay về sau chúng ta chính là chị em tốt, cùng chung hoạn nạn!”

      Ngọc Linh Lung nghe được lời này, đầu óc liền đen mảnh. Nàng đánh Phùng Tư Hoài chỉ là bởi vì tiểu tử kia trêu ghẹo tới nàng, cũng phải vì Thi Huệ Thư. Nhưng mà tại nhìn Thi Huệ Thư, ràng cho rằng mình vì nàng mà ra mặt!

      Ngọc Linh Lung cũng lười giải thích, trực tiếp rút cánh tay bị nàng nắm đau ra: “Ngươi muốn thế nào cứ thế .”

      Đối với nàng mà , Thi Huệ Thư chẳng qua chỉ là tiểu nha đầu mười mấy tuổi, quả cũng thể là cái gì mà chị em tốt.

      Nếu quyết định cùng họa cùng phúc, tâm tình Thi Huệ Thư hiển nhiên tốt lên rất nhiều. đường xuống núi, nàng thi thảng lại kéo rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, miệng : “Vân Tranh này, là muốn tới, thế mà lại tới. Trở về ta nhất định phải hỏi ràng chút. Phải biết rằng để mời được ngươi, ta cũng dễ dàng gì!”

      Ngọc Linh Lung biết nên khóc hay nên cười. Khi nào chính mình lại trở thành nhân vật nóng bỏng tay như vậy? Thế mà lại có thể khiến cho Thi Huệ Thư cảm thấy hãnh diện khi mời được nàng?

      Thi Huệ Thư lầm bầm lầu bầu hồi, như chợt nhớ ra chuyện gì, nghiêng đầu sang chỗ khác mà : “Ngươi cùng với Húc vương gia, rốt cuộc là có chuyện gì nha!”

      Ngọc Linh Lung nghĩ tới nàng có thể trực tiếp hỏi như vậy, nhịn được giật mình. Chút ngập ngừng này, lại khiến cho Thi Huệ Thư tưởng lầm là Ngọc Linh Lung thẹn thùng, vì thế liền an ủi vỗ vỗ tay Ngọc Linh Lung, thấp giọng : “Chúng ta đều là chị em tốt, ngươi nghĩ thế nào cứ cho ta biết. Yên tâm, ta cũng người khác biết đâu.”

      Ngọc Linh Lung mắt lạnh nhíu lại: “ với ta có quan hệ!”

      Thi Huệ Thư có chút kinh ngạc: “ thể nào! Húc vương gia kia phải mỗi ngày đều chạy đến quý phủ nhà ngươi sao? Toàn bộ kinh thành đều biết Húc Vương theo đuổi ngươi nha!”

      Thần sắc Ngọc Linh Lung càng lúc càng trở nên khó coi, Thi Huệ Thư lại còn thần thần bí bí hỏi: “Húc vương gia có đề cập với phụ thân ngươi chuyện cưới xin ? Tuy rằng hôn tương lai của Húc vương gia là phải được Hoàng thượng chỉ hôn, nhưng nhìn thái độ của đối với ngươi, tương lai phong ngươi là sườn phi cũng thành vấn đề ….”

      Ngọc Linh Lung rốt cuộc cũng tức giận: “Ngươi rốt cuộc có để ta yên ?”

      Thi Huệ Thư lúc này mới phát giác mình lỡ lời, vội vàng che miệng: “Linh Lung, tính ta vốn thẳng, ngươi trăm ngàn lần đừng để trong lòng.”

      Thi Huệ Thư dám thêm lời nào nữa, nhưng ánh mắt nhìn Ngọc Linh Lung lại tràn ngập đồng tình. Đừng Ngọc Linh Lung chỉ là thứ nữ, cho dù Ngọc Linh Lung là con của chính thất, nhưng lấy thân phận của Ngọc tướng quân, nàng cũng tuyệt đối có khả năng trở thành chính phi của hoàng tử. Thi Huệ Thư còn tưởng Ngọc Linh Lung phiền lòng vì chuyện này, lại nghĩ đến nàng vốn chút hứng thú với Húc Vương.

      Cũng khó trách, nhân vật như Húc Vương, toàn bộ thiên kim tiểu thư ở kinh thành đều ngưỡng mộ trong lòng, Thi Huệ Thư thực thể tưởng tượng ra, Ngọc Linh Lung lại chẳng thèm ngó ngàng tới Húc Vương.

      Thi Huệ Thư nhìn Ngọc Linh Lung, đáy lòng liền dâng lên loại cảm giác đồng mệnh tương liên, nàng nhàng nắm tay Ngọc Linh Lung, cảm thán : “Ta và ngươi kỳ giống nhau. Ngươi mặc dù là thứ xuất, nhưng dù sao Húc Vương đối với ngươi cũng là lòng. Còn ta đây, thế tử gia đối với ta từ trước tới giờ vốn là nửa con mắt cũng chưa nhìn qua…”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 76: Chính là nàng!


      Ngọc Linh Lung lúc vui, còn chưa hiểu được ý tứ trong lời của Thi Huệ Thư, Thi Huệ Thư cứ thế mà đem tâm cất giấu chỗ sâu nhất trong lòng ra: “…Từ lần đầu tiên gặp ta quên được . Ta nhớ đứng dưới gốc cây, ta và Vân Tranh chuyện, còn ở bên cạnh yên lặng nghe, mặt vẫn mang theo ý cười. Cảnh tượng đó trông đẹp.”

      Cơn tức trong lòng Ngọc Linh Lung biết dần dần tan biết như thế nào. Xe ngựa lộc cộc lăn, từ từ di chuyển đường núi, trong xe cũng chỉ có nàng và Thi Huệ Thư, mà Thi Huệ Thư lại thào giống như tự tự kể: “Ta nghe thấy nhà ai có tranh của , liền tìm cớ đến nhìn; nghe nhà ai muốn bán quạt của , có phải dùng trang sức của mình ta cũng phải mua về; mà gặp Vân Tranh để chuyện, cũng là vì hi vọng có thể nhìn thấy …”

      Ngọc Linh Lung rốt cuộc cũng nhớ tới thế tử gia Thi Huệ Thư tới là ai. Ngày đó ở phủ Trường Đình Hầu, nam tử nho nhã xuất cùng Húc Vương, nàng chỉ nhìn lướt qua, cũng có ấn tượng sâu sắc gì lắm.

      Nhưng là tại, có nương nảy nở tình cảm trai , lại ngồi trong xe ngựa cùng nàng, liên miên về những tưởng niệm về chuyện tình cảm của chính mình.

      Kiếp trước từng trải qua, Ngọc Linh Lung cũng có ý định tin tưởng vào tình thêm lần nữa, nhưng lúc này, nàng rất bội phục dũng khí của Thi Huệ Thư. Ở thời đại này, nữ tử luôn kín đáo thanh lịch, có thể thẳng thắn đem tâm tình của mình ra như Thi Huệ Thư cũng rất hiếm.

      chút khó chịu mới vừa rồi còn trong lòng sớm tan thành mây khói, Ngọc Linh Lung yên lặng nắm lấy tay của Thi Huệ Thư.

      Nàng giỏi an ủi người khác, càng biết phải an ủi người khác như thế nào. Có lẽ, Thi Huệ Thư cũng cần an ủi, nàng chỉ muốn tìm người có thể nghe hết tâm của mình, mà mới vừa rồi Ngọc Linh Lung giúp nàng ngăn cản tên công tử phóng đãng trêu chọc, vừa hay trở thành đối tượng tốt nhất để nàng bày tỏ.

      Núi rừng yên tĩnh, tiếng chim ríu rít, thời gian vẫn cứ trôi , chỉ có chiếc xe ngựa đơn độc, chở hai nương lòng đầy tâm trạng chậm rãi về phía trước.

      ---------------


      Ngọc Linh Lung biết, xe ngựa chở các nàng có dấu hiệu của Thi gia. Phùng Tư Hoài muốn tra ra các nàng phải việc gì khó. Cho nên, ngay ngày hôm sau có người vào thông báo người của Phùng gia tới hỏi thăm, nàng cũng cảm thấy kinh ngạc.

      Nha hoàn báo tin ngoài tiền viện lòng đầy run sợ, giọng : “…Phùng phu nhân của phủ Binh bộ thượng thư tới thăm, muốn mời Tứ tiểu thư qua chuyện.”

      Ngọc Linh Lung cười lạnh, tìm nàng chuyện? Chỉ sợ là tới hỏi tội !

      Ngọc Linh Lung cũng đứng dậy, nhàng thổi thổi nước trà ấm áp, thèm để ý : “Ồ? Vậy ai đến trước rồi?”

      Phùng phu nhân tự mình giá lâm Ngọc phủ, cũng phải có chủ nhân đúng tiêu chuẩn nghênh đón ?

      Nha hoàn kia cung kính : “Hồi bẩm Tứ tiểu thư, là lão gia đến trước tiếp khách”

      Ngọc Linh Lung nghe vậy liền cứng người, thiếu chút nữa phun nước trà trong miệng ra, tiếp khách? đại lão gia như Ngọc Bằng, cùng lão bà của lãnh đạo chuyện phiếm trong phòng khách? Cảnh tượng này chỉ nghĩ thôi cũng thấy buồn cười.

      Phỏng chừng Ngọc Bằng cũng là có cách nào khác. Theo lý thuyết, Phùng phu nhân giá lâm nên để Mộ thị ra nghênh đón, nhưng tại Mộ thị bị đánh đến mức thể xuống giường, sao có thể ra ngoài tiếp khách? Vài di nương còn lại đương nhiên thể ra mặt, mấy nữ nhi tuổi cũng thể cho tiếp đãi nhân vật quan trọng như vậy được. nay trong Ngọc phủ, trừ bỏ Ngọc tướng quân, đúng là còn ai có thể ra mặt tiếp khách.

      Ngọc Linh Lung nhịn cười : “Biết rồi, ngươi xuống .”

      Nha hoàn kia cũng dám thúc giục Ngọc Linh Lung, dù sao lời cũng truyền tới người rồi, vị Tứ tiểu thư này có hay quan hệ tới nàng, giờ chỉ cần khẩn trương hành lễ rồi lui ra thôi.

      Ngọc Linh Lung lau khóe miệng, giương giọng kêu: “Huyên Thảo, Linh Nhi, tới giúp ta thay xiêm y.”

      Linh Nhi nhanh nhẹn tiến vào: “Tiểu thư, người muốn gặp cái vị Phùng phu nhân kia sao?”

      Ngọc Linh Lung thản nhiên liếc mắt nhìn nàng cái: “Tất nhiên là phải . , nàng còn nghĩ là ta sợ nàng.”

      Linh Nhi vừa lấy quần áo, vừa khẩn trương hỏi: “Tiểu thư ngày đó đánh Phùng công tử như vậy, chỉ sợ Phùng phu nhân đến là để hỏi tội thôi!”

      Ngọc Linh Lung cười lạnh: “Hỏi tội? Ta xem nàng muốn hỏi tội gì!”

      Huyên Thảo đứng bên khuyên nhủ: “Phùng phu nhân khẳng định nổi nóng, tiểu thư cần gì ra cứng đối cứng? Bằng , em gặp lão gia, thân thể tiểu thư thoải mái, hôm nay cũng đừng ra ngoài.”

      Ngọc Linh Lung nghe được, vừa tức vừa buồn cười: “Ngày hôm qua đánh người như thế, hôm nay thoải mái? Nếu là em, em có tin ?”

      Huyên Thảo nghẹn lời, Linh Nhi : “Cũng biết thương thế của vị Phùng công tử kia thế nào. Nếu nặng tốt rồi, còn nếu nặng…”

      Ngọc Linh Lung đứng lên, lấy xiêm y của mình còn tay Huyên Thảo và Linh Nhi mặc vào, vừa : “ nặng sao? Nếu nặng, ta hung hăng đánh thêm trận!”

      Linh Nhi nghe được nhịn được cười, Huyên Thảo lại cười nổi, lo lắng : “Tiểu thư, người vẫn nên cẩn thận.”

      Ngọc Linh Lung cài trâm ngọc bích lên đầu, lạnh giọng : “Sợ cái gì? Dám trêu ta, ta đánh nàng tìm thấy đường về!”

      ------------


      Lúc này, ngoài tiền viện Ngọc phủ, Ngọc tướng quân đứng mặt đất, tay chân nhất thời khẩn trương biết đặt đâu.

      là người cục mịch lỗ mãng, ra trận đánh giặc còn tạm được, bảo ở trong viện chuyện phiếm cùng phu nhân của cấp , quả thực so với giết còn khó chịu hơn.

      Hơn nữa, đối phương vẫn còn rất bình tĩnh, tự mình mang theo nhi tử tới cửa vấn tội.

      Phùng phu nhân mặc bộ váy màu xanh lam, đầu cài trâm bảo kim xanh, vẻ mặt lạnh lùng, từ đầu đến chân lộ ra hàn khí, cao ngạo ngồi ghế. Mặc dù từ đầu đến cuối vẫn lời nào, nhưng vẫn khiến cho người khác cảm nhận rất ràng khí tức phẫn nộ của mình.

      Ở bên phải của nàng, Phùng Tư Hoài đầu quấn lớp băng gạc dày, mặt mũi bầm dập ngồi ghế, thi thoảng còn phát ra tiếng kêu đau đớn li ti.

      Nhìn bộ dáng của nhi tử mình, sắc mặt Phùng phu nhân càng lúc càng khó coi.

      thế nào nữa, nàng cũng là nhất phẩm phu nhân đương triều, phu quân của nàng là Binh Bộ Thượng Thư tay nắm quyền to. Thân phận như vậy, con trai bảo bối của nàng nhưng lại bị người đánh cho trận thành bộ dạng như này.

      Càng tức giận hơn là, người đánh chẳng những là thứ nữ ti tiện, lại còn là thứ nữ nhà thuộc hạ của trượng phu mình!

      Phùng phu nhân phát hỏa, Phùng phu nhân tức giận vô cùng.

      Cho nên, vô luận Ngọc tướng quân đứng bên cạnh vắt óc ra tìm hết đề tài này đến đề tài kia để bắt chuyện, Phùng phu nhân và Phùng Tư Hoài cũng đều rất hờ hững.

      Khi Ngọc Linh Lung vào phòng tiếp khách, đúng lúc trông thấy cục diện xấu hổ như vậy.

      Phùng phu nhân nghe thấy tiếng bước chân, giương mắt nhìn lên. Chỉ thấy nương thân áo lụa màu lục nhạt, lông mày như trăng non, khuôn mặt như đóa sen, mềm mại như nước mùa thu, tuy rằng thoạt nhìn cũng quá mười bốn mười lăm tuổi, nhưng là Phùng phu nhân cũng chưa từng nhìn thấy sắc đẹp tuyệt trần đến như vậy.

      Chỉ là khuôn mặt nhắn xinh đẹp của tiểu nương ấy, lại tràn đầy hơi thở lạnh lẽo, khiến người đối diện trong nội tâm khỏi phát lạnh.

      Phùng phu nhân nhịn được ngẩn người, nàng hiểu tính nết nhi tử của mình. Đơn giản là ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đùa giỡn người ta thành, còn bị đánh trận, chỉ là nàng nghĩ tới, đối phương vậy mà là vị tiểu thư yếu đuối như thế.

      Ngọc tướng quân thấy kẻ đầu sỏ Ngọc Linh Lung bước vào phòng, nhất thời biết có nên quát nàng hay ? mắng, vậy có lỗi với Phùng phu nhân đến khởi binh vấn tội, mà mắng, lại có cái dũng khí này.

      hoàn toàn tin tưởng, nếu mình mở miệng chỉ trách Ngọc Linh Lung, thứ nữ này tuyệt đối khiến bị bẽ mặt trước mắt mọi người. Vì để đời danh của bị hủy hoại trong chớp mắt, Ngọc tướng quân quyết định vẫn là nên tự mình làm mất mặt mình.

      Hắng giọng cái, Ngọc tướng quân : “Đây…Đây chính là tiểu nữ…”

      Phùng Tư Hoài đúng lúc này nhảy dựng lên, chỉ vào Ngọc Linh Lung cáo trạng với Phùng phu nhân: “Nương, chính là nàng!”
      PHUONGLINH87^^tn99 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Xuyên ] Thứ nữ là phải độc ác - Hỉ Như Ý (Chương 77)
      Mà động tác bắn người ra này, cẩn thận lại đụng tới vết thương người, Phùng Tư Hoài đau đớn xoa xoa cánh tay, tức giận bất bình nhìn Ngọc Linh Lung: “Nương, người xem nàng đánh con thế nào này!”

      Ngọc Linh Lung nhìn , cũng hành lễ, vừa vào phòng hướng sang chiếc ghế bên phải ngồi xuống, đôi mắt xinh đẹp quét mắt nhìn Phùng phu nhân cái, lạnh lùng noi: “Thế nào, hôm qua ăn đánh chưa đủ, hôm nay còn muốn đến?”

      Phùng phu nhân nghe vậy tức giận nhan mày. Người bị hại tìm tới cửa, nữ tử này còn biết hối cải, chẳng lẽ thực cho rằng phủ Thượng thư nhà nàng dễ bắt nạt lắm phải ?

      “Ngọc tướng quân, ngươi nghe xem nàng mới gì vậy?” Phùng phu nhân hừ tiếng mạnh, ánh mắt chua ngoa bắn thẳng đến Ngọc tướng quân, “Ngươi quản giáo nữ nhi nhà mình như vậy sao?”

      Ngọc tướng quân đứng đất, khó xử. bên là phu nhân của lãnh đạo, bên mà nữ nhi bướng bỉnh khó thuần, dám đắc tội ai?

      Bất quá, đợi lên tiếng, Ngọc Linh Lung nhận lấy câu chuyện, chỉ thấy mắt lạnh nàng vừa nhấc, ánh mắt sắc bén chút khách khí nhìn về phía Phùng phu nhân: “Ngươi còn mặt mũi để hỏi? Ngươi quản giáo nhi tử nhà mình thế nào? Đùa giỡn nữ tử trước mặt bàn dân thiên hạ, bị đánh cũng xứng!”

      Phùng phu nhân nghĩ tới Ngọc Linh Lung có lễ độ như vậy, quả thực tức điên lên, thèm để ý đến hình tượng của mình nữa, vỗ bàn nhảy dựng lên: “Ngay cả con ta ngươi cũng dám đánh, có phải chán sống rồi ?”

      Ngọc Linh Lung cười lạnh: “Ai chọc ta, ta liền đánh! Ngươi nếu phục, ngại cũng có thể tới thử!”

      Phùng phu nhân trợn tròn hai mắt, lửa giận từ từ bốc lên. Tiểu nha đầu này, dám đáp trả với nàng như vậy!?

      “Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, lại dám vô pháp vô thiên như thế? Người đâu, bắt nó lại cho ta!”

      Nàng cũng tin, nàng đường đường là phu nhân Thượng Thư lại trị được thứ nữ!

      đợi Ngọc Linh Lung lên tiếng, ngoài cửa truyền đến thanh mạnh mẽ: “Ai dám!?”

      Lời còn chưa dứt, bóng dáng cao to đến. Húc Vương phe phẩy quạt trắng, cả thân màu ngọc, mắt đen sáng ngời như sao, môi mỏng như cười như : “Ngươi muốn bắt ai!?”

      Phùng phu nhân biến sắc, lại thể đứng dậy hành lễ: “Thần phụ tham kiến Húc vương điện hạ.”

      Nàng thế nào lại quên, nha đầu kia chính là người trong lòng của Húc Vương, là nhân vật cực kì nổi trội, mà sao nhi tử của nàng lại vừa đúng nhắm trúng?

      Húc Vương cũng khách khí, trực tiếp ngồi lên chỗ của Phùng phu nhân: “Bổn vương mới tới, câu đằng trước còn nghe . Phùng phu nhân muốn bắt ai? bằng lại cho bổn vương nghe thửu, xem bổn vương có thể làm chủ cho ngươi hay .”

      Húc Vương câu bổn vương, hai bổn vương, ép Phùng phu nhân ngẩng đầu lên nổi, còn Phùng Tư Hoài ngay cả rên cũng dám, tránh ở bên giả làm người chết.

      Phùng phu nhân cả mặt đỏ bừng, thể bản thân vốn là đến hỏi tội Ngọc Linh Lung, nhưng khi nhìn thấy nhi tử của mình mặt mũi bầm dập, cực tức này nuốt trôi.

      Nhưng nàng có thể gì? Nếu để cho Húc Vương biết nhi tử của nàng dám đùa giỡn Ngọc Linh Lung, chỉ sợ vết thương cũ người Phùng Tư Hoài chưa lành, phải chịu đựng thêm vết thương mới.

      Phùng phu nhân trong đầu vòng vo vài cái ý nghĩ, rồi cũng phải hiểu ra, giờ phút này trừ bỏ nuốt cục tức này xuống, nàng cũng lựa chọn nào khác.

      Khuôn mặt cứng đờ miễn cưỡng nở ra nụ cười khó coi, Phùng phu nhân : “Thần phụ có chuyện gì khác, chẳng qua là muốn tìm Ngọc tứ tiểu thư trò chuyện thôi.”

      Húc Vương khẽ nhíu mày: “Phải ? Sao khi nãy bổn vương thế nào lại nghe thấy, có người Linh Lung vô pháp vô thiên cơ mà?”

      Phùng phu nhân mồ hôi lạnh chảy ròng, Húc Vương phải mới là vừa tới nên nghe sao? ràng là muốn nàng bẽ mặt.

      “Cái đó…Thần phụ dám…”

      Húc Vương hừ lạnh: “À? Vậy ý ngươi là, lỗ tai của bổn vương tốt, nghe lầm rồi?”

      Phùng phu nhân thế nào cũng được, nhất thời ấp a ấp úng trong cổ họng, ra lời.

      đợi Phùng phu nhân nghĩ ra nên lấy lệ như thế nào, bàn truyền đến tiếng tay đánh mạnh xuống.

      “Linh Lung đánh người làm sao? Là bổn vương chiều! Nàng cố tình gây làm sao? Vẫn là bổn vương chiều! Nàng dưới làm sao? Đều là bổn vương chiều!”

      Vài câu nặng nè ném ra, tất cả mọi người trong sảnh đều căng thẳng. Húc Vương vốn nổi danh là trái tính trái nết, nếu chọc giận , ai ở đây có thể chịu được.

      Húc Vương nhìn đám người câm như hến trong sảnh, lạnh lùng : “Nữ nhân của bổn vương, cần các ngươi quản sao!?”

      Từ lúc Húc Vương xuất , Ngọc Linh Lung mím môi nhăn mày, vẻ mặt cực kì khó chịu.

      Lại nghe được lời vừa rồi, người này thực đem nàng cất vào vòng bảo hộ của mình , ai cũng cho phép chạm vào. Coi nàng là cái gì? Là chó con mèo con của sao!?

      Ngọc Linh Lung vốn quen kiêu ngạo lạnh nhạt, chịu nổi nhất là ai muốn bảo hộ nàng, chiếm giữ nàng. Đối với lòng tự trọng của nàng mà , đó quả thực là sỉ nhục lớn nhất!

      để ý ánh mắt của mọi người, Ngọc Linh Lung bỗng dưng đứng dậy, thuận tay nắm lấy bình hoa bàn, chút nghĩ ngợi ném tới: “Ai là nữ nhân của ngươi, cút ra ngoài cho ta!”

      Húc Vương nhanh nhẹn lắc mình, bình hoa ầm cái rơi lên bức thư họa tường, mảnh thủy tinh nhất thời văng khắp nơi.

      Húc Vương ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú giận tím mặt. Bất quá, phải là hướng về phía Ngọc Linh Lung, mà là hướng về phía Phùng phu nhân cùng Ngọc tướng quân.

      “Xem các ngươi khiến Linh Lung tức giận rồi kìa! Còn mau cút cho bổn vương!”

      Ngọc Linh Lung nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Húc Vương, xoay người bước nhanh ra phòng khách.

      “A, Linh Lung, nàng chậm chút , để ý thủy tinh dưới chân ----”

      Húc Vương lập tức theo sát phía sau, để lại đám người trong phòng mắt lớn mắt trợn trừng, câu cũng ra.

      Chuyện này rốt cuộc là làm sao a!
      ---


      Từ sau khi đánh cho hai mẹ con Mộ thị trận, Ngọc tướng quân cơ hồ qua viện của Mộ thị, Mộ thị cũng sai người ân cần thăm hỏi cuộc sống ấm lạnh hàng ngày của Ngọc tướng quân nữa. Nhưng là hôm nay, Ngọc tướng quân còn uống trà trong phòng của Mai di nương, có hạ nhân được Mộ thị phân phó đến mời qua, là có việc muốn thương lượng.

      Ngọc tướng quân mấy ngày nay vẫn khó chịu vì chuyện Ngọc Linh Lung đắc tội với phủ Thượng Thư, nghe xong lời này thèm suy nghĩ lên tiếng từ chối: “ ! !”

      Mai di nương đứng hầu hạ bên vòng vo chuyển mắt, cười : “Phu nhân chừng là có chuyện quan trọng, lão gia sao xem thử.”

      Mấy ngày nay, Ngọc tướng quân ngày nào cũng đến nghỉ ngơi trong viện của nàng. Nhìn ở bên ngoài, tại Mai di nương có vẻ nổi bật hơn so với Mộ thị, nhưng Mai di nương biết, mọi chuyện lớn trong Ngọc phủ vẫn cần nhờ Mộ thị làm chủ. Nàng chỉ là di nương nho , muốn thân phận nhưng có thân phận, muốn quyền lực nhưng có quyền lực. Vậy nên nếu muốn củng cố địa vị của chính mình, chỉ dựa vào sủng ái của Ngọc tướng quân là vô dụng.

      Nàng tuy rằng vẫn luôn lôi kéo hạ nhân trong phủ, nhưng chỉ bằng thế lực của nàng, làm sao có thể đấu lại được với nữ chủ nhân? Cho nên Mai di nương sớm có tâm, muốn tranh thủ ít quyền lực trong Ngọc phủ. Mặc dù lúc này Mộ thị có thương thế trong người, nhưng vẫn nắm quyền như cũ, chuyện nàng muốn nhúng tay vào lại là dễ hơn làm.

      Ngọc tướng quân trời sinh tính qua loa, đối với mấy chuyện trong phủ chính là chẳng quan tâm, muốn thông qua Ngọc tướng quân giành lấy quyền lực xem ra là chuyện thể.

      Lần này là cơ hội tốt, Mộ thị tìm Ngọc tướng quân thương lượng, Ngọc tướng quân trở về nhất định cho nàng biết. chừng, nàng còn có cơ hội gì đó để lợi dụng, cho nên mới dốc hết sức khuyên khích Ngọc tướng quân đến chỗ Mộ thị.
      Phương Lăng, tn99PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 78: Điều kiện gì cũng được!


      Ngọc tướng quân sao có thể hiểu được tâm tư của nữ nhân, nhìn thấy lúm đồng tiền uyển chuyển của Mai di nương, nhịn được cảm thán: “Nếu độc phụ kia có nửa hiền lành của nàng, ta cũng bớt lo.”

      Mai di nương ra bộ chim nép vào lòng Ngọc tướng quân, bên sửa sang lại quần áo của Ngọc tướng quân, bên cười : “Lời này của lão gia lỗ cho Mai nhi rồi. Mai nhi lúc nào cũng thầm mong cho lão gia bớt vất vả hơn, hưởng phúc nhiều hơn a.”

      Ngọc tướng quân lại hề nghe ra ý trong lời của Mai di nương, buông chén trà trong tay : “Thôi được, ta lập tức qua đó xem thử.”

      Mai di nương : “Lão gia về sớm chút nha. Mai nhi cố ý nấu canh gà ngân nhĩ * cho lão gia, chừng khoảng canh giờ nữa là uống được rồi.”

      * ngân nhĩ: mộc nhĩ trắng

      Hai người thêm mấy câu, Ngọc tướng quân mới đứng dậy qua viện của Mộ thị.

      Nhìn bóng lưng của Ngọc tướng quân, ý cười dịu dàng khuôn mặt của Mai di nương từ từ biến mất, nàng gọi nha hoàn bên người lên phân phó: “ dò la chút, xem phu nhân gọi lão gia đến thương lượng chuyện gì?”

      ------


      Ngọc tướng quân vừa mới tiến vào phòng Mộ thị, từ chóp mũi truyền đến vị thuốc nồng đậm.

      Cũng khó trách, bắt đầu từ tối hôm Mộ thị muốn lấy máu Ngọc Linh Lung làm giải độc, đau xót người ngừng gia tăng. Ba ngày bị thương, hai ngày sau cũng bị. vất vả mới trốn Ngọc Linh Lung xa chút, bên này bị Ngọc tướng quân đánh cho trận.

      Khốn khổ cho Mộ thị, qua bốn mươi tuổi rồi lại còn phải chịu đòn roi như vậy, phần lớn thời gian gần đây, nàng đều nằm ở giường, lấy thuốc làm bạn. Qua thời gian lâu, cả người từ đầu đến chân của nàng đều phát ra loại mùi thuốc nồng đậm, từ khổ cũng hết.

      Mà lúc này đây, Mộ thị cả người mặc thân trung y, mái tóc để xõa, đầu quấn chiếc đai màu xanh, càng khiến cho sắc mặt nàng thêm xám xịt, vẻ mặt suy sụp tinh thần.

      Trông thấy Ngọc tướng quân vào phòng, Mộ thị ở giường khom người, làm bộ muốn đứng lên: “Lão gia, người tới rồi.”

      Ngọc tướng quân thấy bộ dáng này của nàng, tia chán ghét nhịn được lên khóe mắt, giọng điệu cũng có chút kiên nhẫn: “Ngươi có chuyện gì?”

      con ma ốm như vậy, sao có thể tú lệ * động lòng người như Mai di nương, liếc mắt nhìn cái cũng cảm thấy dư thừa.

      * tú lệ: thanh tú xinh đẹp

      Mộ thị cũng biết bộ dáng này của mình nhận được thương xót của người khác, Ngọc tướng quân chỉ sợ khắc cũng nguyện ở lại, liền thức thời có hỏi han ân cần Ngọc tướng quân nữa, mà thẳng vào chủ đề: “Tháng sau là ngày thành thân của Vũ Ca nhi, thiếp muốn thương lượng cùng lão gia chút, chuyện này nên làm thế nào?”

      Ngọc Duy Vũ dù sao cũng là trưởng tử của Ngọc phủ, hôn chẳng may lo liệu tốt, Ngọc phủ cũng mất thể diện.

      Ngọc tướng quân : “Việc này đều là do ngươi trông coi, ngươi xem làm thế nào làm.”

      Mộ thị thấy Ngọc tướng quân chẳng hề quan tâm tới hôn của nhi tử, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống, nhịn được tức giận trong lòng. Nam nhân này, ngay cả nữ nhi của mình sai mấy câu cũng có thể hạ roi, làm sao có thể để tâm mấy việc nhặt này.

      Mộ thị ho khan vài tiếng, : “Vậy nên mời những ai, vẫn cần chủ ý của lão gia.”

      Ngọc tướng quân có chút kiên nhẫn: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Quen biết nhà nào cứ phát thiệp mời thôi.”

      Mộ thị nghẹn lời, nàng cảm thấy chính mình bàn bạc với Ngọc tướng quân mấy chuyện thế này quả thực là đàn gảy tai trâu, xử lý vấn đề gì cũng cứ qua loa đại khái như vậy. Nếu dễ như thế, còn cần thương lượng với sao?

      Nhiều năm như vậy, Mộ thị cũng quen. Chuyện lớn trong nhà đều qua tay nàng, Ngọc tướng quân mực mặc kệ, nhưng có gì vừa lòng lại đổ hết lên đầu Mộ thị.

      Ngọc tướng quân chau mày: “Còn chuyện gì nữa ? Nếu ta đây.”

      Phòng này tràn ngập mùi thuốc, khắc cũng muốn ở lại.

      Mộ thị rút từ dưới gối ra bức thư, : “Đây là thư lão phu nhân từ núi phái người đưa đến, mời lão gia xem qua.”

      Ngọc tướng quân từ lúc về kinh bận rộn hết chuyện này đến chuyện kia, suýt chút nữa quên người mẹ già của mình vẫn còn núi ăn chay, nghe Mộ thị nhắc mới nhớ tới, tay nhận thư, bên hỏi: “Nương có chuyện gì lại viết thư về?”

      Mộ thị nhàn nhạt : “Tháng sau là hôn của Vũ Ca nhi, thiếp làm vợ, dù gì cũng phải báo cho lão phu nhân tiếng.”

      Ngọc tướng quân ậm ừ tiếng, cúi đầu đọc thư.

      đọc thôi, vừa đọc, sắc mặt sa sầm lại. Đến khi xem hết, trực tiếp đem trang giấy đập mạnh xuống bàn, cả giận : “Như vậy sao được! Ngươi chuyện với nương thế nào vậy!?”

      Mộ thị hoảng sợ, nàng vốn nghĩ khi Ngọc tướng quân xem xong thư, cũng tùy tùy tiện tiện câu tùy nàng xử lý, nghĩ tới phản ứng của Ngọc tướng quân lại lớn như vậy.

      Nhớ tới trận đòn lần trước, Mộ thị khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng, vội vàng cẩn thận lựa lời : “Thiếp chỉ thông báo cho lão phu nhân biết, mùng tám tháng sau là ngày thành hôn của Vũ Ca nhi, cũng hề đến chuyện khác a!”

      Ngọc tướng quân nặng nề hừ tiếng: “ đến chuyện khác? Vậy nương làm sao có thể biết Ngọc Linh Lung, lại có thể chỉ cầu Ngọc Linh Lung đón người xuống núi!?”

      Cơn tức này của Ngọc tướng quân, chính là vì bản thân mình bị thứ nữ như Ngọc Linh Lung vừa đánh vừa mắng, mất hết cả thể diện. Chuyện này với quả thực vô cùng nhục nhã, mà đọc đến thư của lão phu nhân, ràng là biết chút ít, bằng sao có thể để ý đến thứ nữ vừa mới tiến phủ như vậy?

      Chắc chắn là do ác nhân Mộ thị cáo trạng trước, chuyện của Ngọc Linh Lung với lão phu nhân. Nhưng là nữ nhân lắm lời này thế này cũng nghĩ tới, như vậy, khiến cho mặt mũi của biết để đâu?

      Ngay cả nữ nhi cũng thể quản giáo cho tốt, đánh lại, làm cha có bao nhiêu thất bại?

      Mộ thị nào biết Ngọc tướng quân vậy mà lại nghĩ đến mặt mũi của bản thân, còn nhận định là nàng cáo trạng với lão phu nhân, khiến cho lão phu nhân đòi xuống núi. Ngọc tướng quân tự mình gây họa, còn đem oán giận vứt lên người nàng?

      Nếu như có người nào trong Ngọc phủ nguyện ý để cho lão phu nhân trở về nhất, vậy người đó chắc chắn chính là Mộ thị. người vốn quen trải qua những ngày đơn độc tự mình làm tất cả, lại bị bà mẹ chồng dồn ép, để ý từng li từng tí, nàng thoải mái được sao?

      Nhưng Ngọc tướng quân căn bản lại nghĩ nhiều được như vậy, trong lòng của nam nhân này, cũng chỉ có thể diện của là quan trọng nhất.

      Mộ chịu đựng cơn giận, : “Thiếp đề cập với lão phu nhân chuyện của Ngọc Linh Lung. Nha đầu kia vừa tiến phủ, lão phu nhân biết, còn cố ý sai người đến dặn dò thiếp, còn bảo thiếp dạy bảo cho tốt. Những thứ khác, thiếp câu cũng nhiều lời.”

      Giỡn sao, nàng có phải kẻ ngốc đâu, còn tố khổ với lão phu nhân? Chẳng lẽ Ngọc tướng quân quên, nàng mới là người bị Ngọc Linh Lung ức hiếp nhiều nhất. Nếu có thể, nàng so với Ngọc tướng quân càng nguyện ý vứt cái mặt này đâu a!

      Phu thê hai người trừng mắt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời biết gì.

      Sau lúc lâu, Mộ thị mới thở dài: “Lão gia, lão phu nhân tính tình thế nào, người so với ai đều hơn. Nếu đối nghịch với lão phu nhân, chỉ sợ…”

      Ngọc tướng quân làm sao có thể hiểu tính cách của mẫu thân mình, nghe xong lời này cũng chỉ có thể thở dài: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi chuyện chút, làm sao để cho Ngọc Linh Lung đón lão phu nhân.”

      Mộ thị gì, ngay từ đầu cũng biết kết cục thế này.

      “Vậy…Nếu Linh Lung …”

      Hai người bọn họ đều có kinh nghiệm với Ngọc Linh Lung, nha đầu kia chịu nghe người khác sai bảo sao? Làm tốt, chỉ sợ trong phủ lại long trời lở đất.

      Ngọc tướng quân cần nghĩ ngợi : “Vậy ngươi lựa lời chút có việc muốn nhờ, đến khi nào nó đồng ý thôi!”

      xong, trực tiếp đứng lên ra ngoài: “Còn có chuyện gì, sai người đến chỗ Mai nhi tìm ta!”

      Nhìn bóng lưng của Ngọc tướng quân, vẻ mặt Mộ thị đầy oán niệm. ngẫm đến bản thân nàng là người mẹ cả, phải hạ mình thế nào van cầu thứ nữ? Chuyện gì cũng ném cho nàng, cũng nghĩ, nàng là người bệnh sao?

      Mộ thị nghẹn bụng khí, lại thể gọi Thôi ma ma lên: “ đến chỗ Tứ tiểu thư, mời nàng đón lão phu nhân xuống núi.”

      Ngừng chút, nàng thể bỏ thêm câu: “Chỉ cần nàng đáp ứng, điều kiện gì cũng được!”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 79: Đánh lén


      Ngọc Linh Lung quả thực hoàn toàn nghĩ tới, trải qua mấy ngày buồn chán, lại có chuyện tốt như vậy từ trời rơi xuống.

      Thôi ma ma được chủ tử cho phép, đương nhiên càng ra sức, ba hoa chích chòe với Ngọc Linh Lung, chỉ cần Tứ tiểu thư đồng ý đón lão phu nhân.

      Vì thế Ngọc Linh Lung chút khách khí ra giá, ba ngàn lượng bạc, coi như bản thân ra ngoài du lịch vài ngày.

      Mộ thị thống khoái đáp ứng điều kiện của Ngọc Linh Lung, phỏng chừng nàng cũng nhìn thấu, vì Ngọc tướng quân cực cực khổ khổ trong coi phần gia nghiệp này, kết quả cũng đổi lấy đòn roi, còn bằng thoải mái tiêu tiền mua tự do.

      Vì thế người xuất bạc, người đáp ứng , ai cũng đều vui vẻ.

      biết tại sao, mấy ngày nay Húc Vương cũng tới Ngọc phủ quấy rầy nữa. Ngọc Linh Lung cuối cùng cũng tạm thời thanh tĩnh bên tai, nhưng ra hai nha đầu Huyên Thảo và Linh Nhi có chuyện gì liền trốn bên to , Ngọc Linh Lung cần nghĩ cũng biết hai nha đầu háo sắc này bàn luận chuyện gì.

      Thích thế nào cứ thế đó !

      Sau khi biết chuyện Ngọc lão phu nhân cầu mình đón, Ngọc Linh Lung liền nhớ tới con ngựa đoạt được từ tay Húc Vương. Đường lên núi phải quá dễ , nãng cũng muốn lảo đảo ngồi kiệu lên.

      Vì thế, đến ngày đón lão phu nhân, Ngọc Linh Lung phân phó Huyên Thảo ở lại trông coi Phẩm Lan Uyển, chỉ dẫn theo Linh Nhi cùng vài ma ma nha hoàn xuất phát.

      Để Linh Nhi ngồi xe ngựa chuẩn bị cho lão phu nhân, Ngọc Linh Lung lại cưỡi Truy Nguyệt, thưởng thức cảnh sắc bên đường, tâm tình tốt vô cùng lên núi.

      Nơi lão phu nhân tu hành là am ni nằm ở ngoại ô phía tây kinh thành. Từ trong thành xuất phát, đại khái cũng phải nửa ngày sau mới tới nơi, Ngọc Linh Lung dù dậy sớm, cũng phải giờ Thân mới tới.

      ma ma từng đưa lão phu nhân lên núi đầy hứng thú với Ngọc Linh Lung: “Tứ tiểu thư, núi này tên là núi Thúy Hoa, nghe lão tổ Tây Hà chính là đắc đạo thành tiên ở đây. Tứ tiểu thư người nhìn bên kia xem, nghe thường có người nhìn thấy tiên khí bao quanh, đúng là nơi phong thủy hiếm có.”

      Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn lên. Chỉ thấy núi này cũng cao lắm, rừng cây bao quanh rập rạp xanh tươi, vừa nhìn cảm thấy vui vẻ thoải mái. Nếu nơi này đúng là nơi lão tổ gì gì tu thành tiên theo lời ma ma kia , cũng có điểm thú vị.

      Đường lên núi tương đối bằng phẳng, Ngọc Linh Lung cũng gấp, hững hờ cầm dây cương điều khiển Truy Nguyện chậm rãi lên núi. Truy Nguyệt ở trong chuồng ngựa ở hậu viện Ngọc phủ lâu, đột nhiên thấy non xanh nước biếc như vậy, tinh thần nhất thời sảng khoái, thi thoảng lại phi lên phía trước, đem Linh Nhi cùng đám nha hoàn cưỡi xe ngựa bỏ lại phía sau, hiển nhiên là khinh thường muốn chạy song song cùng mấy con ngựa kéo xe.

      Xem ra người và ngựa giống nhau, đôi khi cũng muốn có chút gian ở mình.

      Ngoặt qua khe núi, Ngọc Linh Lung bỗng dưng cảm thấy khí xung quanh có điểm là lạ. Cảm giác đề phòng trong nhiều năm xâm nhập vào xương tủy, biến thành loại bản năng của nàng. Giờ phút này gió núi hiu hiu thổi quanh mình, cỏ xanh lả lướt, nàng lại mẫn cảm nhận thấy, có người ở gần đây.

      “Ai?” Tóc dài tung bay trong gió, Ngọc Linh Lung nghiêng người ngoái đầu lại, nhìn vào trong rừng cây ven đường.

      tiếng vang truyền tới, vừa gần vừa xa. biết là tiếng gió núi hay tiếng xào xạc của lá cây, hay là tiếng thú rừng nào đó bị cả kinh mà chạy trốn.

      Ngọc Linh Lung híp mắt lai, trong khu rừng bao chùm đầy lá cây, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng người mạnh mẽ, nhưng lại hề lên tiếng, ràng là có ý định thân.

      Ngừng chút tính toán, dưới chân Ngọc Linh Lung đột nhiên huých vào bụng Truy Nguyệt, Truy Nguyệt có linh tính phóng cước bộ, chậm rãi rời .

      Có lẽ người này làm gì đó ám muội ở nơi này, cẩn thận bị nàng cắt gặp.

      Quy tắc đường nàng biết, người phạm ta, ta cũng phạm người. Nếu đối phương có ý định gây chuyện với nữ tử trẻ tuổi như nàng, nàng tốt nhất cũng cần xen vào chuyện của người khác.

      Khu rừng bên núi kia, thoáng chốc tĩnh mịch trở lại, còn chút tiếng động gì.

      Phía sau lại truyền đến thanh đùa giỡn của Linh Nhi cùng vài nha hoàn khác, hề cảm nhận thấy khí xung quanh có chút khác thường.

      Đến khi rời xa rừng cây kia, Ngọc Linh Lung mới dần thả lỏng đề phòng quanh người. Sống trong giới giang hồ nhiều năm, cho dù tại thân phận nàng thay đổi, nhưng vẫn cách nào bỏ cảm giác nhạy cảm ăn sâu trong người, hưởng thụ cuộc sống của người bình thường.

      Khẽ thở dài cái, Ngọc Linh Lung nắm chặt dây cương trong tay, phóng ngựa hướng lên núi.

      --------------


      Khi đoàn người của Ngọc Linh Lung đến am ni lão phu nhân ở sắc trời gần tối. Cả ngày ở trong rừng cây, giờ phút này nhìn hoàng hôn mông lung biến thành sắc xanh sẫm, mang theo bóng đen trầm lắng, dù càng khiến cho ánh chiều còn sót lại càng thêm nổi bật, cũng ngăn nổi mùi thần bí lạnh lùng truyền đến.

      Am ni nằm sâu trong núi, tuy rằng bây giờ là giữa hè, khí lạnh của đêm tối cũng lờ mờ bốc lên. Ngọc Linh Lung cả đường có chút bực bội vì nóng bức, giờ phút này hưởng gió đêm mát rượi, rốt cuộc cũng cảm giác có chút thích thú.

      Ngọc Linh Lung xoay người xuống ngựa, thuận tay đưa dây cương của Truy Nguyệt giao cho Linh Nhi, chính mình hướng vào trong am.

      Ma ma phía sau vội : “Tứ tiểu thư, có muốn nô già này vào trong thông báo tiếng ?”

      Ngọc Linh Lung hơi nhíu mi, quy củ ở cổ đại phiền toái, gặp lão thái thái già cũng phải vào thông báo trước.

      !”

      Ngọc Linh Lung nghiêng đầu, nhìn lên bầu trời bên kia núi. Mặt trời vừa mới lặn, chỉ để lại vài sắc sáng mờ mờ từ tím sậm đến đỏ tươi. Cảnh sắc lộng lẫy rực rỡ này ở kinh thành rất khó thấy.

      bên, Linh Nhi lôi kéo Truy Nguyệt, Truy Nguyệt ngẩng cao đầu, hứng thú dào dạt ngửi ngửi quả ô liu bên đường, ràng là rất thèm ăn.

      Linh Nhi vỗ vỗ cổ Truy Nguyệt: “Mèo con tham ăn. Quả này chua lắm, thể ăn.”

      Ngọc Linh Lung nhịn được bật cười, tính cách nha đầu kia đúng là trẻ con, lại còn đàng hoàng chuyện với con ngựa.

      Ngắm phong cảnh lát, Ngọc Linh Lung chờ đợi có chút nhàm chán. Ma ma vào thông báo thế nào còn chưa ra? Cho dù là lão phu nhân ngủ, cũng thể cứ để các nàng chờ ngoài cửa như vậy được.

      Ngọc Linh Lung còn kiên nhẫn chờ, liền quay người vào trong.

      Quan tâm đến lão phu nhân kia nghĩ thế nào làm gì, nàng đợi nửa ngày, cũng coi như cho lão phu nhân chút mặt mũi

      Cửa am khép nửa, bên trong im ắng, tựa hồ có ai.

      Ngọc Linh Lung đẩy cửa, vừa cảm thấy có chút đúng, sau tai truyền đến cơn gió lớn!

      Có người đánh lén!

      Thân thể còn phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ trong đầu. Cơ hồ là bản năng, Ngọc Linh Lung uốn éo eo , thân mình linh hoạt xoay người cái, thèm nhìn nhanh nhẹn ra tay, chiêu đó là nhất định phải giết.

      Ngón tay trắng nõn quét đường trong bóng đêm u tối, ngoan lệ hướng vào người đánh lén phía sau. Người nọ phản ứng nhanh vô cùng, dưới chân vừa trượt cái, đầu ngửa về đằng sau, vững vàng tránh đòn nhanh như chớp này của Ngọc Linh Lung.

      Ngọc Linh Lung chiếm thế trước, quyết cho đối phương cơ hội được thở xả hơi, đòn đầu tiên trúng, cánh tay lập tức đổi hướng, nắm lấy phần cổ hở ra của đối phương.

      Chế trụ tử huyệt của đối phương, Ngọc Linh Lung mới bắt đầu đánh giá người này. nhìn thôi, vừa nhìn cái, nàng liền khỏi kinh hãi.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :