1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ nữ là phải độc ác - Hỉ Như Ý (87/173) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 69: Tỷ muội liên thủ



      Thanh truyền ra từ cổ họng có chút khẩn trương, Ngọc Thiên Liễu cười lấy lòng : “Để ta ? Chỉ sợ nàng tin!”

      Tin hay với nàng ra quan trọng, mà chính là vạn nhất làm hỏng chuyện của Ngọc Thiên Kiều, phải nàng cũng xong rồi sao? Mà lấy tính tình của Ngọc Linh Lung, liệu có thể buông tha nàng ?

      Ngọc Thiên Liễu cũng muốn lần nữa uống nước bùn vừa bẩn vừa thối.

      Ngọc Thiên Kiều trừng mắt liếc nàng cái, : “Bảo ngươi làm chuyện như vậy cũng xong! vô dụng.”

      Ngọc Thiên Liễu xấu hổ cười, bảo nàng châm ngòi ly gián có thể, lại bảo nàng tự lừa Ngọc Linh Lung, nàng cũng có cái lá gan ấy!

      Ngọc Thiên Kiều nghĩ nghĩ : “Ngươi , có người muốn gặp nàng, có đồ quan trọng muốn đưa.”

      Ngọc Thiên Liễu bất an giật giật thân mình: “Nàng, tin sao?”

      Ngọc Thiên Liễu được mở mang kiến thức về thủ đoạn của Ngọc Linh Lung, nàng có dễ bị lừa như vậy đâu!

      Ngọc Thiên Kiều tức giận đến mức cầm hộp son bàn ném về phía Ngọc Thiên Liễu: “Ngu dốt, ngươi nương của nàng để lại vật gì đó!”

      Ngọc Linh Lung cho dù xảo quyệt, nghe thấy mẫu thân của mình để lại vật gì đó cũng xem chứ?

      Ngọc Thiên Liễu kiên trì đứng lên: “Ta thử xem sao!”

      Ngọc Thiên Kiều lúc này mới vừa lòng cười: “Ngươi yên tâm, ta lần này an bài nhất định hung hăng giáo huấn xú nha đầu kia, giết chết nàng, cũng phải khiến cho nàng cả đời cựa nổi mình.”

      Ngọc Thiên Liễu thế này mới thoáng yên lòng: “Tốt lắm, ta chờ tin tốt của muội muội.”

      Hai nữ tử nhìn nhau cười.

      Tỷ muội liên thủ, chẳng lẽ đấu lại được mình Ngọc Linh Lung!?

      -----------------


      Ngày hè dài đằng đẵng, Ngọc Linh Lung nhàn nhã tán gẫu trong phòng, liền có nha hoàn vào thông báo Ngọc Thiên Liễu tới.

      Lông mày nhíu lại, Ngọc Linh Lung có chút kỳ quái. Ngọc Thiên Liễu? Nàng tới làm gì?

      “Cho nàng ta vào!”

      Ngọc Thiên Liễu vừa cười vừa bước vào phòng: “Tứ muội muội làm gì vậy?”

      Ngọc Linh Lung tựa nửa người giường, ngay cả đứng dậy cũng lười, đôi mắt xinh đẹp như nước mùa thu nhìn Ngọc Thiên Liễu, nhìn đến mức ý cười mặt Ngọc Thiên Liễu khỏi cứng nhắc.

      Nha đầu kia rằng, rốt cuộc có chủ ý quái quỷ gì?

      “Ngươi có việc?”

      Ngọc Thiên Liễu nhìn nhìn xung quanh, cố ý ra bộ khó xử: “Ta thực có chút chuyện….”

      Ý tứ kia thực ràng, là muốn Ngọc Linh Lung đuổi những người xung quanh .

      Ngọc Linh Lung là nhân vật thế nào, sao có thể làm theo ý muốn của Ngọc Thiên Liễu, thấy bộ dáng muốn rồi lại thôi của Ngọc Thiên Liễu, nàng kiên nhẫn : “Có chuyện mau, có rắm mau thả!”

      Ngọc Thiên Liễu lập tức mặt đỏ bừng, lắp bắp : “Ta…”

      Nghĩ nghĩ lúc, Ngọc Thiên Liễu rốt cuộc vẫn là nhẫn nhục nhịn xuống, thấp giọng : “Tứ muội muội cũng biết, mấy ngày gần đây ta thường xuất môn…”

      Nàng ngừng chút, ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Linh Lung, lại phát đối phương vốn thèm nhìn nàng, nàng đành phải tiếp tục : “Có lần ta đến Lý gia làm khách, gặp vú già trong phủ các nàng, là trước đây từng gặp di nương của muội, còn có vật muốn giao cho muội.”

      Ánh mắt Ngọc Linh Lung rốt cuộc cũng nhìn về phía nàng: “Ngươi , có người muốn tặng đồ cho ta?”

      Ngọc Thiên Liễu bị Ngọc Linh Lung nhìn đến hết hồn, ngữ điệu vội vàng : “Ta cũng biết ma ma kia là người thế nào, bà ta muốn tận tay đưa cho muội, lúc này ở hậu viện phía tây bắc, muội nếu tin tự mình xem thử coi.”

      xong, nàng đứng dậy định rời .

      Thanh của Ngọc Linh Lung lúc này lại trầm tĩnh vô cùng: “Ngươi vì sao muốn cho ta?”

      Nàng cũng tin Ngọc Thiên Liễu có lòng tốt như vậy, lại thay bà vú già của Lý gia truyền tin tức cho mình.

      Ngọc Thiên Liễu bị hỏi liền sửng sốt, ngập ngừng lúc mới lên tiếng: “Bà ta cầu xin ta nửa ngày, có vật gì đó rất quan trọng muốn đưa cho muội. Ta…Ta định chối từ nhưng lại…”

      Ngọc Linh Lung nhìn Ngọc Thiên Liễu cái sâu, mãi lúc sau mới lên tiếng: “Được, ta theo ngươi nhìn thử coi!”

      Ngọc Thiên Liễu nhàng thở ra, cùng Ngọc Linh Lung trước sau ra khỏi cửa.

      Nàng chịu dối giúp Ngọc Thiên Kiều, là vì nàng tin tưởng, xét tới hận ý của Ngọc Thiên Kiều đối với Ngọc Linh Lung, còn có năng lực đích nữ của mình, Ngọc Thiên Kiều nhất định bày ra cái bẫy lớn dành cho Ngọc Linh Lung. Mà cho dù kế sách của Ngọc Thiên Kiều thành công, nàng cũng có thể là bị Ngọc Thiên Kiều lừa, cầu xin Ngọc Linh Lung tha thứ.

      Dù sao nàng cũng chỉ là người truyền lời, tính là quan trọng.

      Vô luận thất bại là Ngọc Thiên Kiều hay Ngọc Linh Lung, với nàng mà , đều chỉ có tốt chứ có xấu!

      Nghiêng đầu nhìn bóng dáng của Ngọc Linh Lung, Ngọc Thiên Liễu lộ ra nụ cười nham hiểm.

      Kết quả tốt nhất là các nàng lưỡng bại câu thương *, mà nàng lại ngư ông đắc lợi!

      * lưỡng bại câu thương: hai bên cùng thiệt hại.

      ---------


      Hậu viện của Ngọc phủ cũng quá lớn, rất nhanh, Ngọc Linh Lung và Ngọc Thiên Liễu đến tòa viện hẻo lánh.

      Mặc dù là ban ngày ban mặt, bốn phía vẫn thấy bóng người, vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai cây hòe lớn rập rạp xanh tươi trước cửa, lá cây chậm rãi lay động trong gió, xào xạc phát ra tiếng.

      Ngọc Linh Lung liếc mắt nhìn Ngọc Thiên Liễu có vẻ lo lắng yên, lời sắc bén : “Ngươi cũng tốn sức chọn địa điểm, nơi này cũng đủ yên tĩnh!”

      Ngọc Thiên Liễu miễn cưỡng cười: “Nếu giúp muội muội, đương nhiên ổn thỏa chút vẫn tốt hơn.”

      Ngọc Linh Lung cười lạnh, cũng để ý đến nàng, dẫn đầu đẩy đại môn ra.

      Nàng ngược lại muốn xem, trong hồ lô của Ngọc Thiên Liễu này rốt cuộc chứa cái gì?

      Két tiếng, đại môn còn chưa mở, nàng mơ hồ nghe thấy bên trong truyền đến loạt những thanh kỳ quái, tựa như tiếng đè nén của dã thú, tràn ngập ý uy hiếp.

      Đây là tiếng gì? Chẳng lẽ trong hậu viện của Ngọc phủ, lại có dã thú sao?

      Ngọc Thiên Liễu bên sợ tới mức thân thể cứng nhắc, ngay cả chạy trốn cũng quên.

      Ngọc Thiên Kiều rốt cuộc bày ra cái bẫy gì?

      Ngọc Linh Lung hơi hơi cúi người, từ dưới đùi rút ra thanh đoản đao Húc Vương đưa cho nàng.

      Nắm chặt thanh đoản đao lạnh như băng trong lòng bàn tay, Ngọc Linh Lung mới nhàng mở cửa ra.

      khắc cửa vừa mở, Ngọc Linh Lung liền nhìn thấy tất cả, đó là khuôn mặt nhắn đầy hung tợn trừng mắt bên cửa sổ.

      Ngọc Thiên Kiều vừa thấy bóng dáng của Ngọc Linh Lung, lập tức kêu lớn: “Thả!”

      Mà theo tiếng quát này, sương phòng hai bên đồng loạt mở cửa trả lời, vài bóng xám bóng đen lớn nhảy vụt ra.

      Giữa sân lúc này xuất bốn năm con chó cực to, con nào con nấy nhe răng trợn mắt, hướng về phía Ngọc Linh Lung gầm gừ, thịt bắt người nổi đầy, như thể tùy thời tùy lúc mà xông tới.

      Ngọc Thiên Kiều đứng trong phòng chính, vui sướng nhìn qua cửa sổ khi thấy người gặp nạn: “Ngươi phải lợi hại lắm sao? Ta xem ngươi chạy chỗ nào!”

      Bên ngoài viện, Ngọc Thiên Liễu trông thấy mấy con chó lớn như hung thần ác sát này, sợ tới mức chân mềm nhũn, lập tức ngã ngồi mặt đất.

      Nàng làm sao có thể nghĩ tới, Ngọc Thiên Kiều lại có nhiều chó dữ như vậy!

      Ngọc Thiên Kiều đắc ý cười : “Đây là chó của ca ca ta, đều là theo săn thú, ngay cả vài con báo cũng có thể cắn chết!”

      Ngọc Linh Lung hừ lạnh tiếng, bình tĩnh nắm chặt thanh đoản đao trong tay, cao giọng : “Phải ? Ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này?”

      Dẫn chó săn đến cắn nàng sao? Ngọc Thiên Kiều này đúng là trẻ con!

      Ngọc Thiên Kiều vốn tưởng rằng Ngọc Linh Lung thấy chó dữ, nhất định sợ hãi run rẩy, rồi quỳ xuống cầu xin tha thứ, nghĩ tới Ngọc Linh Lung vẫn kiên cường như vậy, nhất thời thẹn quá hóa giận, chút nghĩ ngợi trực tiếp hạ lệnh: “Lên cho ta, cắn chết nàng
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 70: Ta xem lúc này ngươi cắn thế nào!


      phải chỉ là thứ nữ thôi sao? Giết chết nàng có làm sao? Vừa vặn thay nàng xả tức!

      Nghe được thanh của Ngọc Thiên Kiều, mắt đẹp của Ngọc Linh Lung lập tức nhíu chặt. Nha đầu kia tuổi còn , ngờ trong tâm lại ngoan độc như vậy! Cũng chỉ là ăn cái tát, lại muốn tính mạng của nàng!

      Tựa vào bức tường lạnh như băng sau lưng, Ngọc Linh Lung vững vàng dừng lại cước bộ, lạnh lùng : “Có gan ra đây!”

      Mấy con chó dữ nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, lập tức lồng lộn vọt lên, vây Ngọc Linh Lung vào chính giữa.

      Mùi tanh hôi tràn ngập chóp mũi, chung quanh đều là răng nanh sắc nhọn sáng như tuyết, nước miếng từng giọt từng giọt rơi xuống đất, bốn năm con chó này ràng được huấn luyện, dĩ nhiên lúc này đem Ngọc Linh Lung coi là con mồi, từng bước từng bước tiến về phía nàng, bầu khí lúc này tràn ngập khẩn trương.

      Khuôn mặt nhắn của Ngọc Thiên Kiều tức giận đến đỏ bừng, ra lệnh cho người thuần hóa chó dữ: “Nhanh! Cắn chết nàng, ta thưởng xứng đáng!”

      Người thuần chó dám chậm trễ, đánh phải huýt sáo ra lệnh công kích!

      Hai con chó dữ vừa nghe tiếng huýt sáo, lập tức nhún mình nhảy lên, trái phải lao thẳng về chỗ Ngọc Linh Lung!

      Thân mình Ngọc Linh Lung vẫn vững vàng, tay trái mạnh mẽ đánh ra, phát đánh vào chính giữa ót, con chó kia thu được thế, lập tức bay ra ngoài, rơi thẳng lên bức tường sau viện, lập tức kêu gào thảm thiết.

      Con chó còn lại cũng có vận khí tốt như vậy, tay phải Ngọc Linh Lung vung lên, thanh đoản đao chuẩn xác xẹt qua gáy, tia máu tươi phun thẳng lên , con chó kìa rên cũng rên nổi tiếng, nặng nề rơi xuống đất!

      Người thuần chó thấy Ngọc Linh Lung mau lẹ mà tàn nhẫn liền giật mình cả kinh đứng ngây chỗ, quên cả huýt sáo. Đám chó săn còn lại trông thấy bạn mình bị giết, tính cuồng lập tức đại phát, cũng đợi lệnh của người thuần hóa, trực tiếp vọt lên!

      Ánh mắt Ngọc Linh Lung cũng chưa từng nháy mắt lấy cái, thanh đoản đao xẹt vài đường trung, qua nơi nào, nơi đó máu tươi bán toán loạn, mấy con chó săn mới vừa rồi còn như rồng như hổ, trong nháy mắt biến thành đống xác tanh tưởi.

      Rút thanh đoản đảo từ chính giữa tim của con chó cuối cùng, Ngọc Linh Lung chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo như băng thẳng táp nhìn về phía Ngọc Thiên Kiều trợn mắt há hốc mồm trong phòng.

      “Ngươi còn có bản lĩnh gì, cứ việc dùng!”

      Ngọc Thiên Kiều dù điêu ngoa, cũng chưa từng trông thấy cảnh tượng như vậy, nàng mở tròn mắt dám tin nhìn Ngọc Linh Lung, khuôn mặt dần dần lộ ra vẻ sợ hãi.

      Ngọc Linh Lung đứng thẳng người, từng bước từng bước tiến về phái Ngọc Thiên Kiều. Giờ phút này, người nàng đầy vệt máu tung tóe, thanh đoản đao trong tay rơi xuống từng giọt từng giọt máu đỏ tươi, vẻ mặt đầy ngoan lệ, tựa như ác quỷ đến từ địa ngục!

      Ngọc Thiên Liễu phía sau nàng, thấy trường đầy máu tươi trước mắt ngừng nôn mửa, ngay cả cũng đứng dậy nổi.

      Ngọc Thiên Kiều theo bản năng lui lại mấy bước: “Ngươi…Ngươi đừng qua đây!”

      Ngọc Linh Lung khẽ cười, khuôn mặt trắng nõn như ngọc mang theo vài giọt máu, khiến cho khuôn mặt tươi cười của nàng lại tràn ngập hương vị dữ tợn.

      Sợ? Lá gan như vậy, còn dám khiêu chiến với chị đây!?

      Ngọc Thiên Kiều đứng trong phòng, vốn chỉ muốn quan sát cảnh tượng đám chó săn cắn xé Ngọc Linh Lung, giờ phút này lại khiến mình biến thành cá nằm trong chậu. Trong nháy mắt, căn phòng hẹp còn đường lui, Ngọc Thiên Kiều tựa vào vách tường, nhìn Ngọc Linh Lung từng bước ép sát, nước mắt nhịn nổi tuôn rơi.

      “Ô ô, cứu mạng! Người đâu mau tới ------”

      Ngọc Linh Lung cười lạnh, thuận tay lau lau vết máu mặt, giọt máu sền sệt mặt biến thành vết máu, trông càng thêm đáng sợ!

      Bộ dáng này, đủ khiến Ngọc Thiên Kiều gặp ác mộng cả đời!

      Ngọc Thiên Kiều lui vào trong góc, hai tay gắt gao che mắt, dám nhìn mặt Ngọc Linh Lung.

      Ngọc Linh Lung giơ tay lên, thanh đoản đao đầy máu tươi nhắm thẳng vào mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) của Ngọc Thiên Kiều: “ phải mới vừa rồi còn ra thét, còn lớn tiếng lắm sao? Sao giờ lại thét nữa!?”

      Ngọc Thiên Liễu cả người kịch liệt run rẩy, răng nanh ngừng đánh vào nhau, lời cũng dám .

      Ngọc Linh Lung hừ lạnh, bàn tay trắng nõn vừa vung lên, cán đao hung hăng đập xuống mặt Ngọc Thiên Kiều!

      Ngọc Thiên Kiều muốn tránh cũng tránh được, đòn này rơi trúng gò má, nhất thời phát ra tiếng kêu la thảm thiết!

      Chẳng qua, tiếng thảm thiết này còn chưa hoàn, Ngọc Thiên Kiều nhịn được cơn ho mãnh liệt, nằm đất ngừng ho, máu tươi trong miệng phun ra, ngụm rồi ngụm, nháy mắt tụ lại thành vũng lớn.

      Trong đó, mấy mảnh răng trắng như tuyết hòa vào trong vũng máu, trông cực kì bắt mắt.

      Ngọc Linh Lung chỉ dùng đòn, lập tức phá hủy vài chiếc răng của Ngọc Thiên Kiều.

      Ngọc Thiên Kiều ôm cổ, hoảng sợ nhìn vũng máu tươi cùng răng nanh của mình, bờ môi đầy vết máu ngừng run rẩy, ngay cả kêu cũng phát nổi tiếng.

      Thứ nữ này, vậy mà lại xuống tay ác như vậy!

      đợi nàng phun hết máu tươi từ trong miệng ra, Ngọc Linh Lung vung chân lên, cước đá cho nàng nằm rạp đất!

      Đầu gối đè lên cổ Ngọc Thiên Kiều, giữ chặt đầu nàng cho động đậy, Ngọc Thiên Kiều cảm thấy đau đớn vô cùng, lại biết Ngọc Linh Lung muốn làm gì, lập tức sợ hãi hét to: “Buông ta ra!”

      Mồm miệng , đến lỗ tai Ngọc Linh Lung lại thành tiếng rên rỉ thống khổ. Ngọc Linh Lung hừ lạnh tiếng, chuôi đao trong tay chút lưu tình đánh xuống, mỗi cái đều hung hăng nện lên mặt Ngọc Thiên Kiều!

      “Ngươi phải muốn cắn ta sao? Ta xem lúc này ngươi cắn thế nào!”

      Ngọc Thiên Kiều dưới thân Ngọc Linh Lung thống khổ vặn vẹo, mà căn bản lại giãy thoát nổi giam cầm chặt chẽ của Ngọc Linh Lung, máu tươi lại lần nữa phun ra từ miệng, phối hợp với tiếng ô ô thảm thiết biết là cầu xin tha thứ hay thống khổ kêu la. Bộ dáng này, quả so với chết còn khó chịu hơn.

      Thẳng đến khi đem từng chiếc răng của Ngọc Thiên Kiều từng chiếc đánh gãy, Ngọc Linh Lung mới thu chân, chậm rãi đứng dậy.

      Nhìn xuống Ngọc Thiên Kiều như hấp hối dưới đất, Ngọc Linh Lung lạnh lùng : “Còn chọc đến ta, lần sau là mạng của ngươi!”

      Ngọc Linh Lung túm vạt áo của Ngọc Thiên Kiều, chà lau vết máu thanh đoản đao, cho đến khi lưỡi đao sáng bóng trở lại mới vừa lòng thu tay.

      Cũng thèm nhìn gương mặt vô cùng thê thảm nằm đất kia, Ngọc Linh Lung đứng dậy bước ra cửa.

      Ngoài cửa lớn, Ngọc Thiên Liễu ngừng nôn mửa, ngồi dưới gốc hòe bình phục hô hấp của mình, lại trông thấy Ngọc Linh Lung thân máu tươi ra, nhất thời sợ hãi trợn tròn mắt.

      Trời ạ, bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì!?

      Nhiều chó dữ tập tích Ngọc Linh Lung như vậy, mà nàng lại có thể tổn hao sợi tóc ra!?

      Ngọc Linh Lung quét mắt liếc nàng cái, ngửi được hơi thở ô uế của nàng liền nheo mắt lại.

      “Nợ của ngươi, ngày khác ta tính!”

      Ngọc Thiên Liễu bị dọa, khuôn mặt nhắn lập tức thất sắc, mà ngửi được mùi máu tươi người Ngọc Linh Lung, lập tức lại quỳ rạp đất nôn mửa trận nữa.

      Ngọc Linh Lung chán ghét thu hồi ánh mắt, đúng là đám nha đầu vô dụng!

      Ngọc Linh Lung tại có tâm tình trừng phạt nha đầu Ngọc Thiên Liễu lừa nàng tới đây này. Chuyện muốn làm nhất lúc này, chính là nhanh chóng trở lại Phẩm Lan Uyển, tắm rửa trận tốt.

      Bất quá, đời lại luôn có nhiều chuyện ngoài ý muốn, khiến cho người ta cách nào làm những chuyện mình muốn.

      Tựa như tại, Ngọc Linh Lung vừa đến trước cửa của Phẩm Lan Uyển, liền nghe thấy thanh quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn.

      “Linh Lung?”

      Ngọc Linh Lung vừa quay đầu lại, thấy Húc Vương kia mở tròn mắt đầy kinh ngạc.

      “Nàng đâu vậy? Sao cả người đầy máu? Có bị thương !?”

      Húc Vương trước mắt thân trắng tinh, giờ phút này cũng chẳng thèm để ý đến xiêm ý của mình, đưa tay kéo Ngọc Linh Lung cả người đầy máu lại.

      Ngọc Linh Lung kiên nhẫn vung tay Húc Vương ra: “Chuyện của ta, ai cần ngươi lo!?”

      --------- Lời của tác giả (đồng thời cũng là lời XN muốn ) -----------


      lâu có người để lại lời nhắn, mọi người vẫn xem hay lặn rồi? Hay là…. có ai xem?

      Hôm nay rốt cuộc cũng thu thập được Ngọc Thiên Kiều, chị em thân thiết nếu cảm thấy thoải mái cứ thẳng thắn ra.

      Những con chữ này độc nha, chị em thân thiết xin hãy động thủ cho chút cổ vũ, chút an ủi ~
      Chương 71: Ta bảo vệ nàng, ai bảo vệ nàng?


      Khuôn mặt tuấn tú của Húc Vương đầy tức giận: “Cái này là ai làm? Ai dám khi dễ nàng!”

      Ngọc Linh Lung nhíu mày, giỡn, ai có thể khi dễ nàng? Nàng khi dễ người khác thôi chứ!

      đợi nàng lên tiếng, Húc Vương từ trong ngực rút ra chiếc khăn tay, cẩn thận lau vết máu mặt Ngọc Linh Lung: “Linh Lung, có đau ?”

      Chóp mũi truyền đến mùi bạc hà thơm mát, Ngọc Linh Lung lại cảm thấy người nổi đầy da gà.

      Bị đàn chó săn tập kích, nàng cũng có nhăn mặt nhăn mày, nhưng mà lúc này, nàng bị tên vương gia trước mắt làm cho buồn nôn.

      đại nam nhân, người thơm ngào ngạt, lại mang theo khăn tay, còn ngừng khoa chân múa tay mặt nàng?

      Ngọc Linh Lung chút nghĩ ngợi giơ tay đánh cái: “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!”

      Ở chung với Ngọc Linh Lung lâu, phản ứng của Húc Vương lúc này nhanh nhẹn vô cùng. Lúc này, tay của Ngọc Linh Lung còn chưa chụp được Húc Vương, bị nhanh nhẹn nắm lấy. Ngay sau đó, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy căng thẳng sau lưng, chân chạm đất, chính mình bị khiêng lên!

      Ngọc Linh Lung vừa tức vừa giận, bằng vào khả năng của nàng, sao có thể để cho cái gối thêu hoa này gần gũi, đúng là vô cùng nhục nhã!

      “Con mẹ nó buông ra!”

      Húc Vương quan tâm, khiêng Ngọc Linh Lung tiến vào Phẩm Lan Uyển: “Nàng bị thương, ta giúp nàng xem thử!”

      Ngọc Linh Lung nhất thời cảm giác muốn to đầu, nàng bị đả thương chỗ nào? người nàng đều là máu của chó săn và của Ngọc Thiên Kiều được chưa!?

      Huyên Thảo và Linh Nhi dọn dẹp trong phòng, lúc này nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị Húc Vương khiêng vào, người lập tức rớt chổi, người rơi khăn.

      Ngay sau đó, vừa thấy Ngọc Linh Lung cả người đầy máu, Huyên Thảo tức khắc vọt lên: “Tiểu thư, người làm sao vậy!?”

      Ngọc Linh Lung vừa muốn chuyện, nghe thấy tiếng Húc Vương phân phó: “Thất thần cái gì, nhanh chuẩn bị nước tắm!”

      Linh Nhi cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Húc Vương xông vào khuê phòng của tiểu thư nhà mình còn chưa tính, lần này lại còn táo tợn muốn tắm rửa?

      Bất quá, nàng cũng dám làm trái lời Húc Vương, nhìn vết máu người Ngọc Linh Lung biết có phải bị thương hay , liền vội vàng chạy chuẩn bị.

      Ngọc Linh Lung cáu giận dùng sức đấm Húc Vương: “Mau bỏ ta xuống, bằng ta ----------”

      cũng lời, Húc Vương trực tiếp đặt nàng lên ghế, chính mình lại cúi người, cau mày kiểm tra thân thể Ngọc Linh Lung.

      “Nàng rốt cuộc bị thương chỗ nào?”

      Ngọc Linh Lung cước đá văng cánh tay Húc Vương: “Ta bị thương cái rắm! Đây là máu của kẻ khác!”

      Húc Vương sửng sốt lát, giây sau liền cười thành tiếng: “Ta biết mà, làm ngươi bị thương, nào có dễ dàng như vậy!?”

      Ngọc Linh Lung trông thấy tóc tai bản thân bị Húc Vương khiến cho lộn xộn, hung tợn trừng mắt liếc cái. Người này bị bệnh phải , hai lời liền khiêng nàng , cướp dâu sao?

      Mặc kệ ánh mắt Ngọc Linh Lung hung dữ thế nào, Húc Vương vẫn cười ha ha canh giữ bên, đôi mắt đen như mực hề cố kỵ quan sát Ngọc Linh Lung, tựa hồ nhìn lần cũng đủ.

      Cũng khó trách người ta, Húc Vương tặng nhiều đồ như vậy, đây là lần đầu tiên được nhìn Ngọc Linh Lung ở khoảng cách gần như vậy, tự nhiên muốn nhìn cho no mắt.

      Lúc này Linh Nhi bê nước tới, Ngọc Linh Lung đứng lên, lạnh lùng : “Ta muốn tắm, ngươi còn nhanh cút !”

      Húc Vương cười cười đứng dậy: “Được được được, ta đây liền cút. Chỉ cần nàng có việc gì là tốt rồi!”

      Lười để ý đến , Ngọc Linh Lung lập tức bước vào nội phòng.

      Đợi nàng tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái ra, câu đầu tiên của Huyên Thảo đánh tan tâm tình tốt đẹp của nàng.

      “Tiểu thư, Húc Vương vẫn còn đợi người bên ngoài!”

      Đôi bàn tay trắng như phấn của Ngọc Linh Lung nắm chặt, thình thịch tới cửa, kéo rèm ra, chút nghĩ ngợi cả giận : “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!?”

      Húc Vương đứng cạnh hàng trúc, thân xiêm y trắng như tuyết dính vệt máu người Ngọc Linh Lung khi nãy, lúc này giống như hoa đào, càng tôn thêm ngũ quan như ngọc, tinh mục* sáng ngời của .

      * tinh mục: mắt sáng như sao.

      Mà trước đây khuôn mặt vẫn luôn tươi cười, lần này lại phi thường nghiêm túc: “Ta nghĩ rồi, bây giờ nàng theo ta gặp Ngọc Bằng. Ta cho lão già kia, cho phép bất luận kẻ nào lại khi dễ nàng nữa!”

      Ngọc Linh Lung khinh miệt hừ cái: “Ta cần ngươi bảo vệ sao?”

      Đùa giỡn cái gì, còn cho ai khi dễ nàng? Phóng mắt nhìn cái, tại toàn bộ Ngọc phủ ai dám khi dễ nàng!? Húc Vương rốt cuộc là cái gì, ỷ vào thân phận vương gia là có thể vênh mặt hất hàm sai khiến người khác sao? Chuyện của nàng, cần quan tâm!?

      Húc Vương nhưng lại bày ra bộ dáng hiển nhiên: “Đương nhiên rồi. Nàng là nữ nhân của ta, ta bảo vệ nàng, ai bảo vệ nàng?”

      Ngọc Linh Lung sửng sốt, những lời này, sao nghe xong lại có cảm giác quen thuộc đến vậy…

      Từ đáy lòng truyền đến loại lạnh lẽo dày đặc, Ngọc Linh Lung mím chặt môi, gương mặt thanh tú nhất thời u ám.

      lời nào xoay người, Ngọc Linh Lung đóng cửa phòng đến rầm cái, ném mình Húc Vương ngoài sân ngừng hô to gọi .

      “Linh Lung, nàng đợi chút. Ta tìm cái lão già Ngọc Bằng kia ngay bây giờ đây!”

      ------


      Vừa nghe thấy Húc Vương chỉ tên gọi họ bản thân mình, Ngọc tướng quân vội vàng đổi xiêm y, chạy mạch tới phòng tiếp khách ở tiền viện Ngọc phủ.

      Ngọc tướng quân vừa vào phòng, liền hướng Húc Vương cung kính hành lễ: “Thần Ngọc Bằng, thỉnh an Húc vương gia.”

      Vừa dứt lời, nghe thấy Húc Vương hừ mũi cái: “Ngươi làm phụ thân cái kiểu gì vậy? Linh Lung bị người khác khi dễ, ngươi có biết hay !?”

      Ngọc tướng quân sợ hãi nhảy dựng lên, nào biết mấy chuyện lộn xộn trong nội viện nhà mình, kể cả là muốn trông nom, cũng dám động đến cái thứ hãn nữ Ngọc Linh Lung kia nha!

      Húc Vương mấy ngày nay để tâm tới Ngọc Linh Lung thế nào, đều đặt ở trong mắt, giờ phút này thấy Húc Vương khởi binh vấn tội mình, nhất thời lại ngỡ ngàng mà sợ hãi, vội vàng : “Vương gia thứ tội, biết Linh Lung xảy ra chuyện gì, khiến Vương gia tức giận như vậy?”

      hỏi còn được, vừa hỏi khiến sắc mặt của Húc Vương càng thêm khó coi: “Con của ngươi xảy ra chuyện, ngươi còn muốn hỏi bổn vương!?”

      Ngọc tướng quân xoa xoa mồ hôi lạnh trán, cẩn thận : “Vương gia, ngài Linh Lung bị khi dễ? Xin hỏi là bị ai khi dễ?”

      Húc Vương tức giận : “Bổn vương nào có biết? Bổn vương chỉ nhìn thấy Linh Lung toàn thân đều là máu, lúc này còn dưỡng thương trong phòng!”

      Lời này là nửa nửa giả, lại khiến Ngọc tướng quân thực hoảng sợ. Có thể khiến hãn nữ Ngọc Linh Lung kia bị thương nặng như vậy, hậu viện nhà mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?

      Bất chấp Húc Vương còn ngồi ghế , Ngọc tướng quân lập tức gọi tổng quản trong phủ tới: “Hậu viện rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tứ tiểu thư tại sao cả người đều là máu!?”

      Tổng quản vụng trộm nhìn Húc Vương, môi ngập ngừng, thấp giọng : “Là…Là Lục tiểu thư và Tứ tiểu thư….”

      Ngọc Thiên Kiều gặp chuyện may ở tòa viện tuy hẻo lánh nhưng tin tức lại truyền nhanh. Thế nên mới có lát sau, tổng quản Ngọc phủ nghe thấy chuyện Ngọc Thiên Kiều bị thương, chỉ là Mộ thị còn bị bệnh, mà Ngọc tướng quân vẫn luôn quan tâm chuyện trong phủ, tổng quản thực biết phải bẩm báo thế nào với chủ tử, lúc này thấy Ngọc tướng quân hỏi, đành phải đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể hết ra.

      Ngọc tướng quân nghe Ngọc Thiên Kiều bị đánh đến mức mặt hoàn toàn biến dạng, cái răng cũng còn, nhất thời cả kinh trống rỗng cả đầu óc. Tuy rằng mấy hôm trước cũng đánh Ngọc Thiên Kiều chút, nhưng dù sao cũng là đích nữ duy nhất của mình, là bảo bối trong lòng Mộ thị, bây giờ biến thành như vậy, biết trong lòng thế nào!

      Nhưng ở trước mặt Húc Vương, Ngọc tướng quân đành phải áp chế lo lắng cho Ngọc Thiên Kiều lại, mà phải dốc sức thể quan tâm tới Ngọc Linh Lung. lấy lại bình tĩnh hỏi: “Vậy Linh Lung đâu? Bị thương chỗ nào?”

      Bị đám chó săn tập kích, nương yểu điệu biến thành cái dạng gì? Chỉ cần nhìn dáng vẻ khẩn trương giận tím mặt của Húc Vương, Ngọc tướng quân liền cho rằng, Ngọc Linh Lung nhất định bị thương rất nặng.

      Tuy rằng bên ngoài phải giả vờ ra vẻ quan tâm lo lắng, nhưng trong nội tâm, vẫn là có chút vui vẻ. Nghịch nữ kia dám đánh , lần này tốt nhất là bị chó săn cắn chết!
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 72: Vị khách mời mà đến


      Nhưng là, lời của tổng quản lại khiến lòng vừa mới ra chút vui sướng lập tức lại hóa thành hư ảo, chỉ nghe tổng quản trả lời: “Lão gia yên tâm, Tứ tiểu thư rất tốt, sợi tóc cũng bị thương.”

      Ngọc tướng quân bên này ngây ra như phỗng, Húc Vương lại đứng bật dậy: “Cái gì? Ngươi còn Linh Lung rất tốt? Bổn vương tận mắt thấy nàng cả người đều là máu, ngươi lại dám nàng rất tốt!”

      Tổng quản sợ tới mức phịch tiếng quỳ xuống đất, ngừng dập đầu: “Vương gia thứ tội! Nô tài cũng chỉ là nghe hạ nhân lại. Các nàng Tứ tiểu thư giết sạch đàn chó xong, còn đánh Lục tiểu thư…Nô tài nghe ai Tứ tiểu thư cũng bị thương a!”

      Ngọc tướng quân đứng bên, trong lòng khổ thể tả. Đích nữ của mình bị Ngọc Linh Lung đánh gãy sạch răng, Húc Vương thế nhưng lại còn bất bình thay Ngọc Linh Lung?

      Chút lông tóc ít ỏi cũng chưa bị rụng, còn muốn đến tìm người bị đánh truy cứu trách nhiệm. Chuyện này, khiến cho biết phải ăn thế nào a!

      Nhìn Húc Vương như hổ rình mồi đòi câu trả lời của , Ngọc tướng quân chỉ có thể đánh gãy răng nanh nuốt vào trong bụng: “Này…Thần biết lại có chuyện như vậy. Vương gia yên tâm, thần nhất định trách phạt các nàng nặng.”

      “Cái gì?” Húc Vương nhíu chặt mi, “Linh Lung bị khi dễ thành như vậy, ngươi còn muốn trách phạt nàng!?”

      Ngọc tướng quân dám gì, Húc Vương chỉ thần thấy Ngọc Linh Lung toàn thân đều là máu, nhưng nghe thấy Ngọc Thiên Kiều ngay cả răng cũng còn sao? Chẳng lẽ Ngọc Thiên Kiều bị thiệt thòi lớn như vậy, Húc Vương còn muốn trách phạt Ngọc Thiên Kiều?

      Tuy rằng người Húc Vương nhìn trúng là Ngọc Linh Lung, nhưng mà đây…Đây phải là phân phải trái sao!?

      Tuy rằng đầu óc Ngọc tướng quân được tốt cho lắm, nhưng cũng ngu xuẩn đến mức đạo lý với Húc Vương, cuối cùng buộc lòng phải : “Dạ dạ dạ. Thần sai rồi, Linh Lung có sai. Thần dám…thần trách phạt nàng.”

      Húc Vương thế này mới hơi vừa lòng gật đầu, lại bổ sung : “Mau mời lang trung đến xem cho Linh Lung chút! tiểu nương như vậy, bị mấy con chó săn đuổi nửa ngày, khẳng định sợ hãi!”

      Ngọc tướng quân mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, Húc Vương nghe tổng quản vừa thế nào sao? Mấy con chó săn bị Ngọc Linh Lung giết chết ngay tại chỗ, nàng sao có thể sợ hãi!?

      Ngọc tướng quân dám nhìn thẳng Húc Vương nữa, mà chỉ cúi đầu ngừng đáp ứng: “Dạ. Thần nhất định phải người mời lang trung.”

      Húc Vương hừ tiếng: “Nếu để bổn vương biết người nào trong các ngươi dám khi dễ Linh Lung lần nữa, bổn vương tuyệt đối tha!”

      Ném lại những lời này xong, Húc Vương nghênh ngang rời , bỏ lại Ngọc tướng quân đứng ngơ ngác tại chỗ.

      Sau hồi lâu, mới quay đầu lại, vừa vặn trông thấy tổng quản cũng trố mắt đứng nguyên tại chỗ.

      Buồn phiền khó chịu nín nhịn cả nửa ngày lập tức phát tiết, Ngọc tướng quân giận dữ hét: “Lỗ tai điếc rồi sao? Còn mau mời lang trung!”

      Cho dù Ngọc Linh Lung bị thương, cũng phải mời người đến xem cho Ngọc Thiên Kiều a!

      ------------------


      Ngay sau ngày Ngọc Thiên Kiều bị đánh trọng thương, Ngọc Thiên Liễu chỉ mặc tố y, hai chân bị xích, quỳ gối ngoài cửa Phẩm Lan Uyển ngừng khóc lớn, cái gì mà chính mình cũng chỉ là bị Ngọc Thiên Kiều lợi dụng, cầu xin Ngọc Linh Lung tha thứ.

      Cửa lớn của Phẩm Lan Uyển vẫn đóng chặt, Ngọc Linh Lung đối với tiếng khóc ai oán của Ngọc Thiên Liễu tựa như thấy, lại làm cho toàn bộ hạ nhân trong Ngọc phủ từ trong lời của Ngọc Thiên Liễu, đại khái có thể đem tình từ đầu đến cuối suy đoán ra.

      Ngọc Thiên Kiều lợi dụng Ngọc Thiên Liễu lừa Ngọc Linh Lung đến tòa viện hẻo lánh đó, vốn là muốn dùng đàn chó săn cắn bị thương hay thậm chí là cắn chết Ngọc Linh Lung. nghĩ tới Ngọc Linh Lung lại đập chết đàn chó, còn đem Ngọc Thiên Kiều đánh trận.

      Hạ nhân trong phủ đều sôi nổi nghị luận, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu người đồng tình với Ngọc Thiên Kiều. Ngọc Thiên Kiều thường ngày được chiều thành ra vô cùng ngang ngược xảo quyệt, vốn được ưa thích. Lần này nàng ta lại chủ động khiêu khích rồi bị trừng trị, đám hạ nhân lợi dụng náo nhiệt mà thầm vui sướng trong lòng, nào có ai tình thương xót cho Ngọc Thiên Kiều.

      Nghe được tin Ngọc Thiên Kiều bị Ngọc Linh Lung đánh cho cái răng cũng còn, Mộ thị thương thế vẫn chưa lành đêm đó liền sốt cao mãi giảm, hôn mê bất tỉnh.

      Mà người gây họa là Ngọc Linh Lung, cũng có ai tìm nàng truy cứu trách nhiệm.

      đến chuyện tại có Húc Vương làm chỗ dựa vững chắc che chở cho nàng, đánh tiếng với Ngọc tướng quân, cho phép bất luận kẻ nào gây chuyện với Ngọc Linh Lung, mà cho dù Húc Vương , cũng chẳng có ai trong Ngọc phủ dám trêu chọc đến hãn nữ Ngọc Linh Lung kia.

      Mộ thị rồi cả Ngọc tướng quân, hai đương gia Ngọc phủ đều bị Ngọc Linh Lung đánh trận, nay Ngọc Thiên Kiều thân phận là đích nữ vốn được chiều chuộng cũng bị Ngọc Linh Lung đánh vô cùng thê thảm, thử hỏi từ xuống dưới Ngọc phủ, còn ai dám tìm Ngọc Linh Lung gây tội nữa?

      Trong nhất thời, Phẩm Lan Uyển trở thành địa phương ai dám đến trong Ngọc phủ, so với thời điểm mấy chuyện ma quái lúc trước còn muốn thanh tĩnh hơn.

      Mà như vậy vừa vặn đúng ý muốn của Ngọc Linh Lung, thanh tĩnh như vậy nàng cầu còn được nha.

      Tuy rằng người nào dám tới quấy rầy Ngọc Linh Lung, nhưng với những chuyện xảy ra trong phủ nàng lại vô cùng.

      Ngay cả chuyện Mộ thị bệnh nặng nằm giường dậy nổi, Mai di nương mượn cơ hội được sủng ái, ngay cả chuyện lớn trong phủ cũng bắt đầu hỏi đến, lại được dùng cái lý hay chính là: cùng lão gia và phu nhân san sẻ.

      Mai di nương có thể ở Bắc Cương lôi kéo Ngọc tướng quân suốt ba năm, chung quy vẫn phải có chút thủ đoạn. Bất đồng với nghiêm khắc đoan trang của Mộ thị, Mai di nương lại ôn tồn điềm đạm, đối đãi với hạ nhân cười cũng , mà có làm sai chuyện gì cũng chỉ nhàng trách phạt chút rồi xong, nhất thời ít người bị lung lạc tâm.

      Mai di nương thậm chí còn đặc biệt đến Phẩm Lan Uyển hai lần, đối với Ngọc Linh Lung ân cần hỏi han đủ thứ, Ngọc Linh Lung trái lại lại lạnh nhạt, trong lòng nổi lên vài phần cảnh giác với Mai di nương này.

      Ở nơi này, ai nấy đều chỉ sợ tránh nàng kịp, Mai di nương còn dám tới lôi kéo làm thân với nàng. Nữ nhân này, can đảm mà thận trọng, phải là người đơn giản.

      Chỉ tiếc, nữ tử như vậy, thân phận chỉ là di nương nhoi, nhất định yên phận. Hơn nữa, Ngọc Linh Lung biết, khi thương thế của Mộ thị khỏi rồi, Mai di nương ắt trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Mọ thị, nhất định phải loại bỏ hoàn toàn.

      Đến lúc đó, Ngọc phủ lại nổi lên trận phong ba.

      Bất quá, chuyện này cũng chẳng quan hệ tới nàng, Mai di nương cũng được, ở trong mắt nàng cũng chỉ là mấy cái thủ đoạn vụng về, muốn dựa vào đó để khiến nàng đứng bên Mai di nương, giúp đỡ lẫn nhau đối phó với Mộ thị? Đó là chuyện tuyệt đối có khả năng.

      Chuyện của Ngọc phủ, nàng cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

      -----------


      Những ngày yên bình lại luôn ngắn ngủi như vậy, sáng sớm hôm nay, Ngọc Linh Lung còn dùng điểm tâm trong phòng, trong viện liền truyền đến loạt loạt tiếng bước chân.

      Linh Nhi vừa vào phòng, vội vàng : “Tiểu thư, có người đến!”

      Ngọc Linh Lung đặt đũa xuống, nhíu mày: “Lại là cái tên kia? Mau khiến cút !”

      Nhắc tới Húc Vương, trong lòng Ngọc Linh Lung liền vui, thầm mong biến khỏi cuộc sống của mình càng sớm càng tốt.

      Linh Nhi gấp đến độ ngừng xua tay: “ phải vương gia ---------”

      Lời còn chưa xong, từ ngoài cửa truyền đến tiếng cười thanh thoát như chuông bạc, ngay sau đó là thanh trong trẻo của nương: “Ngọc Linh Lung, ngươi có nhà hay ?”

      Ngọc Linh Lung cảm giác có chút kỳ quái, nàng chẳng quen biết người nào, ai lại đến tìm nàng?

      Mành cửa vén lên, tiểu nương tuổi còn bước vào phòng, hai tiểu nha hoàn theo phía sau khiếp đảm : “Tứ tiểu thư, nô tỳ thực ngăn được vị tiểu thư này…”
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 73: Dám đùa giỡn nàng!?


      Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn lại, người tới thân áo ngoài xanh thẫm thêu hoa, khuôn mặt tròn tròn tràn đầy ý cười, ràng là Thi Huệ Thư từng gặp lần ở phủ Trường Đình Hầu.

      Thi Huệ Thư thoải mái ngồi xuống cạnh bàn, vẫy tay ý bảo hai nhà hoàn theo nàng xuống, vừa cười vừa hướng Ngọc Linh Lung : “Ta thay các nàng cầu tình với ngươi cái, là ta nên tự mình vào, quan hệ tới các nàng a!”

      Ngọc Linh Lung sắc mặt đổi: “Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”

      đám đều trực tiếp chạy vào trong viện của nàng, đem chỗ của nàng thành cái chợ sao? Ai cũng có thể đến?

      Thi Huệ Thư oán trách liếc mắt nhìn Ngọc Linh Lung cái: “ có chuyện gì thể tìm ngươi sao? Lần trước gặp ngươi, vẫn chưa thể chuyện tử tế. Gửi nhiều thiếp mời như vậy cho ngươi, ngươi lần cũng chịu . Nếu ta trực tiếp xông tới, chỉ sợ ngươi còn chịu gặp ta đâu!”

      Ngọc Linh Lung thản nhiên : “Ta với ngươi lại quen.”

      Thi Huệ Thư cười : “Ai quen? Gặp nhau vài lần thành quen!”

      xong lại đè thấp thanh , vẻ mặt hưng phấn: “Ngươi biết ? Lần trước ngươi hắt rượu lên mặt Hinh Lâm quận chúa, mọi người trong thâm tâm đều rất bội phục ngươi!”

      Đôi mi thanh tú của Ngọc Linh Lung giương lên, bội phục nàng?

      Thi Huệ Thư che miệng cười: “Hinh Lâm quận chúa kia, ỷ vào mình là nghĩa nữ của Hoàng Hậu nương nương, nhìn người bằng nửa con mắt, bộ dáng luôn ra vẻ cao cao tại thượng. Hừ, còn coi mình là hoàng thân quốc thích, kỳ còn phải chỉ giống chúng ta sao! Tất cả mọi người đều dám giận mà dám , ngày đó ngươi trừng trị nàng, xả giận thay nhiều người nha!”

      Khó trách thiệp mời của các vị tiểu thư danh gia như tuyết bay tới, hóa ra là vì chuyện lần trước, khiến cho mọi người đối với Ngọc Linh Lung tràn ngập hảo cảm và tò mò.

      Ngọc Linh Lung cũng có lộ ra sắc mặt vui mừng, lần nữa cầm đũa lên: “ có chuyện khác, ngươi về , ta còn muốn ăn điểm tâm…”

      Mà miếng thịt ngan còn chưa đưa đến miệng, Thi Huệ Thư đưa tay đoạt lấy đũa của nàng: “Ăn cái này có gì ngon! Ta dẫn ngươi đến chỗ, cam đoan ngươi ăn lần quên! Mau cùng ta!”

      Ngọc Linh Lung nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, vô luận là kiếp này hay kiếp trước, dám đoạt đũa của nàng, Thi Huệ Thư này vẫn là người đầu tiên.

      đợi nàng phục hồi tinh thần, cổ tay bị Thi Huệ Thư nắm lấy, ngừng kéo nàng ra cửa.

      Ngọc Linh Lung trong chốc lát liền cảm thấy dở khóc dở cười. Tiểu nha đầu này đúng là từ trước đến nay quen như vậy, hết lần này tới lần khác cứ nhiệt tình như lửa, khiến cho người ta thể nổi giận.

      Thi Huệ Thư hai lời, lôi kéo Ngọc Linh Lung ra ngoài. Ngọc Linh Lung chỉ kịp kêu tiếng “Linh Nhi!”, bị túm ra đến đại môn.

      Linh Nhi vội vàng cầm túi tiền, nhanh nhẹn đuổi theo Ngọc Linh Lung ra cửa.

      Mãi cho đến khi bị Thi Huệ Thư kéo lên xe ngựa, Ngọc Linh Lung mới lên tiếng: “Ngươi dù sao cũng nên cho ta biết, muốn dẫn ta đến chỗ nào ?”

      Thi Huệ Thư cười : “Ngươi cả ngày nằm dí ở nhà, có cái gì thú vị? Ta mang ngươi đến chỗ tốt hơn.”

      xong liền phân phó nha hoàn: “Bảo xa phu đánh xe nhanh chút, chúng ta chùa Phổ Độ.”

      Thấy Ngọc Linh Lung vẻ mặt khó hiểu, Thi Huệ Thư : “Đồ ăn chay ở đó vô cùng ngon, ta sớm sai người đặt bàn, lúc này vừa kịp.”

      Ngọc Linh Lung nhìn sắc trời bên ngoài. Sáng sớm ngày ra, ăn chay sao?

      Thi Huệ Thư đắc ý cười: “Chúng ta thắp hương bái Phật trước, sau đó ăn chay. Ta còn mời các vị tiểu thư, các nàng nếu biết ta mời được ngươi, nhất định rất bội phục ta!”

      Ngọc Linh Lung gì, nàng nghĩ tới bản thân mình mới đến cổ đại thời gian ngắn, lại có thể trở thành nhân vật phong vân như vậy.

      Xe ngựa hồi, Ngọc Linh Lung liền hiểu tại sao Thi Huệ Thư sớm như vậy mời mình. Giao thông thời đại này thuận tiện, chùa Phổ Độ lại nằm ngọn núi cách xa ngoại thành, nếu muốn thắp hương dùng cơm chay, ràng phải tận lực xuất phát sớm chút.

      Dọc đường , Thi Huệ Thư ngừng lải nhải mấy chuyện mới mẻ của các nhà, mà đường núi gập gềnh, xe ngựa xóc nảy, khiến Ngọc Linh Lung choáng váng đầu óc.

      Đúng lúc nàng cảm thấy buồn ngủ, Thi Huệ Thư bỗng nhiên hưng phấn kêu lên: “Mau tỉnh lại, ngay đằng trước là đến rồi!”

      Ngọc Linh Lung miễn cưỡng mở mắt ra, nhấc mành xe nhìn ra ngoài. Chỉ thấy ở cuối đường ra ngôi chùa theo phong cách cổ xưa sừng sững nguy nga, từ ngoài vào trong theo thứ tự là ba tấm hoành phi đồ sộ, mặt điêu khắc đủ các loại dị thú, khiến lối vào càng tăng thêm ít khí thế hùng hồn.

      Thi Huệ Thư vịn tay nha hoàn bước xuống xe ngựa : “Chúng ta từ nơi này lên, thắp hương xong là có thể đến quán trọ phía sau.”

      Ngọc Linh Lung cũng vịn tay Linh Nhi xuống xe, hồi lâu ra khỏi cửa, nhìn thấy cảnh sắc mới mẻ trước mắt này, tinh thần Ngọc Linh Lung bất giác có chút phấn chấn.

      Chùa Phổ Độ ở trong núi, thanh lương mà vắng lặng. Gió núi thổi tới, mang theo hơi thở mới mẻ của núi rừng, hòa cùng hương hoa xông vào mũi, làm cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.

      Nhìn bộ dáng thưởng thức cảnh sắc của Ngọc Linh Lung, Thi Huệ Thư cười : “Ta biết ngươi nhất định thích. thôi, chúng ta vào trước .”

      Lúc này phải là mùa cúng bái trong năm, du khách núi cũng nhiều, Ngọc Linh Lung cùng Thi Huệ Thư lên vài bậc thang, lập tức vào điện Quan .

      Trước phật tượng, có tiểu hòa thượng nhàng gõ mõ, miệng ngừng tụng niệm kinh văn, khí trong đại điện thập phần trang nghiêm. Mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn nơi đầu mũi, tâm tình cũng biết vì sao bất giác thanh tịnh rất nhiều.

      Thi Huệ Thư lôi kéo Ngọc Linh Lung quỳ gối đệm cói, ngửa đầu nhìn phật ượng, thành kính cụng đầu, sau đó hai tay tạo thành hình chữ thập cúi đầu cầu khẩn.

      Ngọc Linh Lung quỳ gối đệm cói, bỗng dưng có loại cảm giác kỳ dị. Nàng vốn luôn tin mấy chuyện sinh tử luân hồi, nhưng mà lại xuyên đến thời đại này, lần nữa có được nhân sinh mới, tựa như nàng từng tin tưởng tình như thế. Vận mệnh lại cùng nàng mở ra trò đùa tàn nhẫn đến dường vậy.

      Cái gì nên tin, cái gì nên tin? Qua hai đời làm người, giờ phút này nàng có loạt cảm giác mờ mịt.

      Ngọc Linh Lung buông mắt ngồi chồm hỗm đệm cói, dập đầu, cũng cầu chúc cái gì. Cho dù đời này có thần tiên, nàng cũng nguyện ý đem vận mệnh của mình giao phó cho thần phật lúc có lúc này.

      Mà nàng giờ phút này, thân xiêm y màu ngọc bích, ngồi yên lặng, tựa như đóa sen chậm rãi nở rộ trong đại điện u tĩnh.

      thanh tĩnh trong đại điện, thanh gì cũng ràng, Ngọc Linh Lung còn chưa đứng dậy, cảm giác có người ở phía sau, nàng còn tưởng là nữ tín đồ đến thăm viếng Quan . Ai ngờ ngay sau đó, dưới chân của nàng đột nhiên căng thẳng, thế nhưng lại bị người nào đó nắm lấy.

      Ngọc Linh Lung phản ứng cực kì nhanh, lập tức mau lẹ giãy bàn tay kia ra, phút chốc đứng dậy.

      Thi Huệ Thư đứng bên cạnh cũng lập tức bật dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn đám người phía sau.

      Cầm đầu là vị công tử trẻ tuổi mặc áo dài đỏ thẫm, dáng người trung bình cao thấp, mặt như thoa phấn, đôi mắt hoa đào hề kiêng nể đánh giá Ngọc Linh Lung, vẻ mặt có chút cợt nhả: “Mỹ nhân khá lắm, chỉ tiếc chân cũng đủ khéo léo.”

      Thi Huệ Thư chỉ dẫn theo vài nha hoàn bên người, thấy thế cũng khỏi khiếp đảm lui về phía sau vài bước, thân thủ lặng lẽ lôi kéo Ngọc Linh Lung, thấp giọng : “Đừng để ý đến , chúng ta trước .”

      Mắt đẹp của Ngọc Linh Lung khẽ híp lại, phát ra tia hàn quang sắc bén. Tiểu tử này ăn gan hùm mật gấu sao? Cũng dám đùa giỡn nàng!?
      tn99PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 74: Thế nào, vui lắm sao?


      Trông thấy thần sắc sợ hãi của Thi Huệ Thư, nam tử trẻ tuổi kia nhịn được càng thêm đắc ý, dương dương tự đắc : “Các nàng là nữ hài nhà ai? bằng theo gia , ta cam đoan các nàng được ăn no uống say, nửa đời sau hưởng phúc vĩnh viễn!”

      Ngọc Linh Lung hừ lạnh tiếng: “Khẩu khí lớn! Con mẹ ngươi muốn làm gì?”

      Gã sai vặt phía sau nam tử lập tức quát: “Lớn mật! Gia nhà chúng ta đường đường là công tử của Binh bộ Phùng thượng thư, ngươi chỉ là dân nữ, lại dám cuồng ngôn như vậy, sợ bị trừng trị sao?”

      Ngọc Linh Lung cười lạnh. Loại công tử này, đại khái là thấy Thi Huệ Thư và Ngọc Linh Lung chỉ dẫn theo vài tiểu nha hoàn, còn tưởng là con cưng của nhà dân thường, mới kiêng nể gì mà đùa giỡn các nàng.

      Nam tử thấy Ngọc Linh Lung lời nào, còn tưởng rằng nàng sợ, cười : “Gia là Phùng Tư Hoài. Nàng có thể nghe ngóng xem gia là nhân vật bậc nào. theo gia, khẳng định bạc đãi nàng -----”

      xong, Phùng Tư Hoài đưa tay nâng cằm Ngọc Linh Lung lên, mắt híp lại, khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm.

      Linh Nhi bước lên hai bước, gạt tay Phùng Tư Hoài ra: “Buông ra! cho phép ngươi chạm vào tiểu thư nhà ta!”

      Phùng Tư Hoài cười hì hì : “A! Tiểu nha đầu này cũng đủ cay! Ngươi gấp cái gì? Gia với tiểu thư nhà ngươi chơi đùa chút. Chơi xong, tự nhiên đến lượt ngươi!”

      Nhẫn nại của Ngọc Linh Lung đến cực hạn, nghe xong lời này trực tiếp phi cước, đem Phùng Tư Hoài đá ngã xuống đất!

      “Ối!” Phùng Tư Hoài bị bất ngờ kịp phòng ngự, nhất thời ôm bụng kêu gào thảm thiết.

      Gã sai vặt phía sau thấy chủ tử chịu thiệt, lập tức xắn tay áo xông vọt lên, miệng thô tục mắng: “Tiểu tiện nhân, công tử chúng ta coi trọng ngươi, là phúc của ngươi, ngươi con mẹ nó lại dám đánh người? Ta thấy ngươi là muốn sống phải ?”

      Ngọc Linh Lung khinh thường hừ lạnh, phát túm lấy cánh tay của gã sai vặt, dễ như trở bàn tay kéo cái, thoát khỏi cánh tay của gã, ngay sau đó liền đá cước lên mông, rồi cước lên miệng của .

      Bên kia, Linh Nhi cũng nghênh đón, ba quyền hai cước đánh ngã hai gã sai vặt khác.

      Phùng Tư Hoài lúc này muốn đứng dậy, ôm bụng, đau đến mức nhe răng trợn mắt, nghiêng ngả lảo đảo vài cái, rồi đưa tay chỉ thẳng vào Ngọc Linh Lung : “Lên cho ta, bắt lấy tiểu tiện phụ này ------”

      Lời còn chưa dứt, liền thấy bóng dáng như quỷ mỵ của Ngọc Linh Lung đảo mắt cái đứng bên người , bàn tay bé chuẩn xác nắm lấy cằm , thuận thế uốn éo vài cái. “Rắc” cái, cằm của Phùng Tư Hoài muộn rụng ra khỏi hàm, nửa câu sau cứ thế mà nuốt xuống.

      Còn lại vài gã sai vặt nghe thấy lời của chủ tử, vẫn biết sống chết như cũ xông lên, Ngọc Linh Lung tùy tay đẩy Phùng Tư Hoài sang bên, đôi chân xinh đẹp bay lượn vài vòng, đem mấy gã sai vặt còn lại đánh ngã nhào đất.

      Trong đại điện vốn yên tĩnh trống trải, giờ phút này tràn ngập tiếng rên rỉ thống khổ. Phùng Tư Hoài cũng đám tay sai ôm vết thương nằm đất vặn vẹo, cũng chẳng còn khí thế kiêu ngạo như vừa rồi nữa.

      Thi Huệ Thư trước giờ sao có thể gặp cảnh tượng như vậy, sợ tới mức răng nanh run rẩy đánh vào nhau kèn kẹt, cùng với tiểu nha hoàn của mình lui vào trong góc, dám lời nào, lại càng dám đứng dậy.

      Ngọc Linh Lung vỗ vỗ bụi tay, đến trước mặt Phùng Tư Hoài, chiếc giày thêu trực tiếp dẫm lên khớp cằm của . Phùng Tư Hoài đau đớn há miệng ngừng rên rỉ.

      Ngọc Linh Lung từ cao nhìn xuống, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy tia hàn ý: “Thế nào, vui lắm sao?”

      phải muốn chơi đùa sao? Nàng liền chơi cùng !

      Phùng Tư Hoài đau đớn mức ra lời, đôi mắt hoảng sợ nhìn Ngọc Linh Lung, mặt đầu là thần sắc cầu xin tha thứ. cố gắng dịch chuyển thân mình về phía sau từng chút từng chút, trực tiếp đem mình dịch vào dưới bàn án, như thể có vậy mới có thể an toàn được chút.

      Ngọc Linh Lung đưa tay nhấc chiếc lư hương lớn bàn lên, đập mạnh cái lên đầu Phùng Tư Hoài: “Chị đây cho ngươi biết, chơi như thế nào mới được gọi là vui!”

      Lư hương nặng nề vừa đánh xuống, lập tức làm cho Phùng Tư Hoài choáng váng đầu óc, tàn hương dày rơi mắt , mũi , cả cái miệng của nữa. muốn chạy, lại thấy đường. muốn thở, mà thở nổi. muốn kêu cứu, nhưng lại thể mở miệng.

      Ngọc Linh Lung nhìn cánh tay tên nhóc con trước mắt ngừng quơ lung tung lạnh lùng cười, mạnh mẽ đưa chân đá vào cái lư hương!

      “Oành” tiếng lớn, cả người Phùng Tư Hoài cùng chiếc lư hương nháy mắt bay ra ngoài, rơi cái mạnh xuống bậc thềm cao cao ngoài đại điện, mà ngay cả rên tiếng cũng nổi, chỉ có thể bất động nằm im.

      Ngọc Linh Lung thổi thổi tàn hương tay, mặt đỏ khí gấp về phía Thi Huệ Thư: “Còn trốn ở đây làm gì, mau đứng lên!”

      Thi Huệ Thư run rẩy đứng lên, lại nhìn nhìn đám người ngã trái ngã phải trong đại điện, tin vào mắt mình : “Đây….đây là…”

      Đôi mày Ngọc Linh Lung nhíu lại: “Ngươi sợ cái gì, cũng phải ngươi đánh!”

      Vừa rồi đường , tiểu nương này phải nhiều lắm sao? Sao giờ câu cũng nổi? Lá gan cũng !

      Thi Huệ Thư hít sâu cái, mới có thể đem lời muốn ra: “Linh Lung, lá gan của ngươi cũng lớn!”

      Ngọc Linh Lung khinh thường hừ lạnh: “Đánh làm sao? Ai bảo dám chọc ta!”

      Thi Huệ Thư kinh hồn bạt vía : “Ngươi nghe thấy sao? là công tử của Binh bộ Phùng thượng thư! Đây chính là cấp của phụ thân ngươi nha!”

      Ngọc Linh Lung ngẩn ra, rồi lập tức nở nự cười. đúng là, Binh bộ thượng thư? Đây phải người cai quản lão già hỗn đản Ngọc Bằng kia sao?

      Nữ nhi của Ngọc Bằng đánh nhi tử của Phùng thượng thư! Món nợ này, tính thế nào đây?

      Thế này đủ khiến Ngọc Bằng uống ấm trà nóng.

      Ngọc Linh Lung đánh người xong, tâm tình cực kỳ tốt, cười : “Quan tâm nhiều làm gì? Ta đói bụng! , chúng ta ăn chay!”

      -------------------


      Hậu viện chùa Phổ Độ có bốn năm sương phòng ngay ngắn cạnh nhau. Bốn phía là tường cao vây quanh, ở đằng sau xa xa là núi thẳm. Vì ở đây có nhiều nữ khách tới thắp hương bái Phật, đa số trong đó là nữ quyến nhà quan, bởi vậy mà nơi này cùng đại điện phía trước hoàn toàn ngăn cách, vô cùng u tĩnh.

      Ngọc Linh Lung cùng Thi Huệ Thư ngồi trong phòng. bàn tiệc lớn trước mặt bày đầy đồ ăn chay. Thi Huệ Thư lại có vẻ nặng nề tâm , chẳng có chút tâm tư dùng cơm.

      Ngọc Linh Lung lại hoàn toàn tương phản. Sáng sớm ngày hôm nay còn chưa dùng điểm tâm xong bị Thi Huệ Thư kéo ra ngoài, giằng co mãi tới trưa, vừa rồi lại hoạt động chút gân cốt, Ngọc Linh Lung giờ phút này đúng là thèm ăn vô cùng.

      Đủ món ăn chay bày đầy bàn, đều được chế thành từ sợi đậu phụ khô, măng mùa đông, củ cải, nấm tiên, nấm Khẩu Bắc, đậu hũ, măng khô…Có lẽ là vì ở phương Bắc, đa số món ăn đều nhiều màu sắc mà dày vị, hình dáng cũng rất đẹp, khiến cho người vừa nhìn thấy muốn động mồm.

      Những món ăn Ngọc Linh Lung có thể gọi tên, đại khái cũng chỉ là khoai sọ hoàng yến, hoa cúc chua ngọt, giò heo kho khổ qua…, còn lại đều là những món nàng chưa từng thấy qua. Tâm tinh Ngọc Linh Lung hôm nay vô cùng tốt, hiếm khi cũng nhiều hơn, chỉ vào đĩa đồ ăn hỏi: “Đây là cái gì?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :