1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ nữ là phải độc ác - Hỉ Như Ý (87/173) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 59: Di nương, là người sao?


      Húc Vương đối với Bạch tiên giả thần giả quỷ mấtđi hứng thú, ngồi bên cạnh Ngọc Linh Lung khôngngừng : “Linh Lung, nàng ăn bánh Phỉ Thúy của Lục Mai Trai chưa? Hương vị cũng tệ, hôm nào ta dẫn nàng đến đó ăn thử nhé?”

      “Đúng rồi, Nhiễu Lương Cư có hoa đán * mới đến, tên là Mộc Lan, hát xướng vô cùng tốt, khi nào ta mang nàng nhé?”

      Vô luận Húc Vương gì, Ngọc Linh Lung đều là mắt điếc tai ngơ.

      Húc Vương thao thao bất tuyệt đến đồ ăn ở vài tửu lâu đệ nhất trong kinh thành, đột nhiên nghe thấy tiếng kinh hô ở đằng sau truyền đến.

      Mai di nương đứng bên cạnh Ngọc tướng quân trông như sợ hãi vô cùng, tay phải che miệng, đôi mắtchằm chằm nhìn tấm vải trắng trước mặt Bạch tiên .

      chỉ nàng, mà vẻ mặt của những người xungquanh đều rất kinh hãi, ngừng hít phải khí lạnh. Nếu phải Bạch tiên dặn dò trước, chỉ sợnhững người đứng trong trong từ đường lúc này sớm đãhét lên.

      Trong đám người hoảng loạn, thần sắc Ngọc Linh Lung vẫn thay đổi, mắt đẹp thản nhiên nhìn tấmvải trắng biến hóa, khóe miệng dần lên nụ cườilạnh.

      Chỉ thấy tấm vải vốn trống , biết từ khi nào dưới đáy xuất cái bóng đen dài, theochú ngữ của Bạch tiên , bóng đen ấy lúc trôi lơ lửng về phía trước, lúc như lại trì trệ , tựa hồ do dự có nên xuất hay .

      Bạch tiên thấy thế, niệm chú ngữ càng nhanh, phấttrần trong tay cũng gia tăng tốc độ, như thể thúc giụcoan hồn kia mau thân.

      khắc sau, bóng đen kia như hạ quyết tâm, độtnhiên lớn lên trông thấy, toàn vẹn chiếu tấm vải trắng!

      Lần này, ngay cả Ngọc tướng quân cũng ngây ngẩn cảngười.

      bóng người lên tấm màn che, mái tóc đầu búi cao, eo thon mềm mại như liễu, ống tay áo baybay, ràng là bóng dáng của nữ tử!

      Chén trà trong tay Mộ thị kiểm soát được khẽ runrun, tiếng mảnh sứ đụng vào nhau lanh lảnh phát ra, Thôi ma ma đứng bên cạnh lại hoàn toàn quên mất phảiđỡ chén trà cho chủ tử của mình, chỉ mải nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc tấm vải kia, vẻ mặt sợ hãi vô cùng.

      Ngọc Thiên Liễu kinh sợ rơi nước mắt, dám khócthành tiếng. Ngọc Thiên Phương bên cạnh lại trợn mắtnhìn tấm mải, thân thể ngừng run rẩy.

      Ngọc Duy Nguyên chui thẳng vào lòng Tiền di nương, cái đầu chôn chặt trong lòng Tiền di nương, khôngdám lên tiếng, càng dám ngẩng đầu nhìn.

      Ngọc Duy Đức lặng lẽ nhìn bóng đen kia, chút sợ hãi, mà bàn tay bàn lại nắm chặt đến mức nổi cả gânxanh.

      Húc Vương nãy giờ vẫn cứ ba lăng nhăng, giờ phút nàycũng lộ ra chút kinh ngạc, ngay lập tức đưa tay nắm lấytay của Ngọc Linh Lung, miệng an ủi: “Linh Lung, đừngsợ -----”

      ngờ, tay lại nắm phải khí, Ngọc LinhLung bên cạnh, vẻ mặt đạm mạc, như thể thấy bóng dáng tấm vải trắng.

      Húc Vương chỉ kinh ngạc trong chốc lát, rồi đưa tay giữ chặt Ngọc Linh Lung muốn : “Linh Lung, nàng sao chứ?”

      Cảnh tượng như vậy, chỉ sợ ngay cả nam nhân cũng cảmthấy trong lòng phát lạnh, nhưng vẻ mặt của Ngọc Linh Lung vẫn đổi, như thể việc trước mắt chẳng hềliên quan đến mình.

      Lần này, tay bị Ngọc Linh Lung đẩy mạnh ra, đồng thời thanh lạnh như băng tuyết của nàng còn quáthắn: “Thành ngồi xuống!”

      Húc Vương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đành phải thu tay về.

      Trong từ đường, bóng người mềm mại như nước gợn vẫn tấm vải trắng, mờ mờ ảo ảo.

      Thanh của Bạch tiên dần đè thấp xuống, ngữ điệu cũng dần chậm lại, giống như giọng trấn an,mà bóng người kia hệt như chậm rãi đứng lên, dùng tay áo che mặt tựa như khóc.

      Bạch tiên thấp giọng thào lúc, hướng mọingười : “Nàng có oan khuất chưa được rửa sạch, thể chuyển thế đầu thai, cho nên mới ở lại Ngọc phủ. biết những người ngồi đây, có ai nhận ra nàng ?”

      Vừa dứt lời, thanh mạnh mẽ vang lên, mộtngười đột ngột đứng phắt dậy, ngay cả ghế cũng đánh ngã, cũng chẳng quan tâm đến người khác mà bổ nhàovề phía tấm vải, miệng ngừng bi thương kêu: “Di nương, di nương! Là người sao?”

      Tấm vải bọc đầu nàng, ngay cả khuôn mặt cũng bị che ít, nhưng cái khăn rất nặng này lúc này lại bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, mà nàng vẫn thèm để ý, vén cái khăn che mặt lên, xông về phía từ đường.

      Hóa ra lại là Ngọc Thiên Phương!

      tiểu đạo canh cửa vội vàng chạy ra ngăn cảnnàng, lạnh lùng : “Tiên làm phép. Tiểu thư, người tại trăm ngàn lần thể vào!”

      Nhìn bộ dáng xúc động của Ngọc Thiên Phương, Ngọc Linh Lung hơi nheo mắt lại.

      Ngọc Thiên Phương bằng lòng ra mặt, chuyện này làm tốt lắm.

      Bóng người tấm vải trắng tựa hồ nghe thấy tiếng gọi của Ngọc Thiên Phương, chậm rãi xoay người lại. Tuykhông thể nhìn gương mặt của bóng người kia, nhưng tất cả những người ở đây, đều có thể cảm nhận được nỗiđau thương thể thành lời của nàng.

      Tiếp theo đó, chuyện đáng sợ hơn xảy ra.

      Từ sâu bên trong từ đường, bỗng nhiên truyền đến tiếng thở già của nữ tử. Mặc dù thanh to, nhưng cũng đủ để mọi người nghe.

      Mà trong từ đường lúc này chỉ có mình Bạch tiêncô, thanh ràng phải của nàng. Vậy, tiếngthở dài kia là của ai?

      biết từ khi nào, ánh nắng bên ngoài biến mất, mây đen kéo đến từng trận, khóm cây lúc này như có như những cơn gió . ngày hè nóng bức thếnày, trong cơn gió chẳng hiểu vì sao lại tỏa ra hàn ý lạnhthấu xương.

      Những người ngồi đều sởn hết gai ốc, Ngọc tướngquân cuối cùng kiềm chế được nữa, đứng bật dậy, bước về phía từ đường, miệng quát: “Ngươi là nghiệt phương nào? Dám tác oai tác quái ở phủ của ta?”

      Tiếng thở dài kia lại vang lên, ngay sau đó là thanh sâu kín: “Lão gia, người nhận ra thiếp sao?”

      Thanh của nữ tử như mơ hồ: “Ba năm trước, người đối với thiếp tình thâm ý nặng thế nào? Nay chỉ nghe người mới cười , sao có thể nghe được tiếng khóccủa người cũ!”

      Nghe tiếng khóc u lãnh mà vẫn mất vẻ duyêndáng mềm mại, Ngọc tướng quân ngây ngẩn cả người.

      chần chừ : “Ngươi…Nàng là Lan Nhi?”

      Vừa dứt lời, phía sau bỗng truyền đến tiếng sứ vỡ giòn tan.

      Chén trà trong tay Mộ thị rốt cuộc chờ nổi nữa,rơi xuống đất choang cái!

      Thế nhưng, chẳng có ai để ý đến Mộ thị, tất cả ánh mắtcủa mọi người đều nhìn chằm chằm bóng dángmảnh khảnh tấm vải trắng kia.

      Chẳng lẽ, bóng đen này là Lan di nương chết từ lâu?

      Thanh của bóng đen khi gần khi xa, như phảiđến từ nhân gian: “Lão gia, người còn nhớ Lan Nhi sao?”

      Ngọc tướng quân tựa như quên rằng mình nóichuyện với quỷ hồn, nhịn được gấp gáp : “Ta sao có thể nhớ nàng? Ta còn đem đá ngọc từ Bắc Cương về cho nàng, nghe có thể giúp nàng yên giấc…”

      Bóng người nhàng run lên, như thể rất cảm động:“Lan Nhi đa tạ ý tốt của lão gia, chỉ là, Lan Nhi khôngcó cái phúc ấy…”

      Ngọc tướng quân nhìn bóng dáng tấm vải, thở dài:“Nàng nếu rồi, cứ an tâm mà thôi, vì sao chịu rời?”

      Bóng người run rẩy, thanh mơ hồ kia đột nhiên cấtcao điệu, nghe qua thậm chí có vài phần thê lương: “Lão gia, Lan Nhi cam lòng, Lan Nhi chết oan uổng a!”

      Ngọc tướng quân sửng sốt: “Nàng cái gì? Nàng phải bị bệnh mà chết sao? Sao có thể oan uổng?”
      Diệp Diệptn99 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 60: Vui, chơi vui !


      vừa hỏi xong những lời này, ấm trà ngay lúc đótừ phía sau bay tới, cả cái ấm mang theo nước nặng nềrơi lên tấm vải!

      Choang cái, ấm trà rơi xuống, phát ra tiếng vỡ tan tành, đánh ngã cả hai ngọn nến mặt đất.

      Cùng lúc đó, bóng dáng của Lan di nương nháy mắt đãkhông thấy, chỉ để lại tấm vải trắng trống rỗng, phiêu phiêu bay theo cơn gió, như thể chuyện vừa rồi chỉlà ảo giác.

      Ngọc tướng quân giận tím mặt, quay đầu nhìn lại, lạithấy Thôi ma ma quỳ mặt đất, ngừng dậpđầu: “Lão gia, Lan di nương chung quy còn, nô tỳ lo lắng ngài chuyện với hồn quá nhiều, bị tà khí ảnh hưởng, cho nên mới liều chết cắt ngang!Thỉnh lão gia thứ tội!”

      Bên cạnh nàng, Mộ thị tê liệt dựa ngồi ghế cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, run rẩy đứng dậy :“Lão gia, Thôi ma ma cũng chỉ là lo lắng cho thân thể của người…”

      Nhìn sắc mặt hai người tái nhợt tia huyết sắc, ngay cả Ngọc tướng quân cũng nổi lên lòng nghi ngờ:“Chỉ là vì lo lắng cho thân thể của ta?”

      đợi Mộ thị lên tiếng, Ngọc Thiên Phương vẫn quỳ gối trước tấm vải trắng đứng lên, thất tha thất thểu về phía Mộ thị, gương mặt tròn đầy như trăngrằm giờ phút này tràn đầy cừu hận.

      “Di nương là ngươi hại chết! Người vất vả mới được thân, ngươi lại ngay cả cũng cho ngườinói xong!” Ngón tay mượt mà thẳng tắp chỉ vào Mộ thị, mặt Ngọc Thiên Phương lúc này còn vẻ thận trọng của thứ nữ hèn mọn, mà trong ánh mắt tràn đầy oán hận.

      lời ra, bốn phía cả kinh.

      Ngọc Linh Lung lạnh lùng màn trước mắt, cũng để ý tới Húc Vương đứng bên cạnh hứng thúđánh giá mình.

      Thời điểm Ngọc Linh Lung vừa mới đến Ngọc phủ, cũng muốn dính líu đến mấy chuyện đen tối vòngqua vòng lại trong nội viện Ngọc phủ này, nhưng nàng quan tâm, những người này lại muốn kéo nàng cùng nhau rơi xuống nước.

      Nàng muốn phạm người, nhưng bọn họ lạimuốn phạm nàng.

      khi như vậy, nàng liền đơn giản can thiệp vàomột chút, làm cho những người này thành chó cắn chó,cắn đến khi con bị què con bị thương, còn tâmtư đến làm phiền nàng nữa!

      Tựa như lần này, dù chỉ kế sách nho , cũng đủlàm Ngọc tướng quân nghi ngờ Mộ thị, khiến cho Ngọc Thiên Phương và Mt từ nay về sau trở thành tử địch!

      Nhìn Ngọc Duy Đức từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc,Ngọc Linh Lung hơi nheo mắt lại.

      chẳng phải cũng do Lan di nương sinh ra sao? Vì sao giờ phút này có thể bình tĩnh đến vậy? Xem ra, Nhịcông tử Ngọc gia lúc trước chưa gặp này, đúng là làm cho nàng phải nhìn bằng ánh mắt khác.

      Chẳng qua, Ngọc Duy Đức có ra mặt hay cũng quan trọng, chỉ cần mình Ngọc ThiênPhương, cũng đủ để đem bồn nước này khuấy đục.

      Giờ phút này, nàng chỉ cần ngồi xem trò vui là tốt rồi.

      Cái khăn đầu Ngọc Thiên Phương lung lay như sắp đổ, mà nàng lại hoàn toàn để ý tới, đôi mắt như ngâm độc, chằm chằm nhìn Mộ thị: “Ngươi có dám nóicho phụ thân biết, ngươi làm cái gì với di nương của ta ?”

      Sắc mặt Mộ thị xám như tro tàn, môi run run, khôngra tiếng.

      Thôi ma ma quỳ mặt đất vẫn thầm kéo áo Mộthị, bên hướng Ngọc Thiên Phương : “Nhị tiểuthư gì vậy? Phu nhân đối với Lan di nương trông nom trăm điều, trong phủ có người nào biết người nào hay? Lan di nương là người lão gia coi trọng, phu nhân sao có thể hại người?”

      Lời này mặc dù hướng về Ngọc Thiên Phương , thựctế lại nhắc nhở Mộ thị nhanh biện bạch vài câu, nếukhông Ngọc tướng quân hoài nghi Mộ thị, việc này nhất định thể từ bỏ được.

      Mộ thị mới vừa rồi bị quỷ hồn ra mà kinh sợ quámức, lúc này bị Thôi ma ma ngừng nhắc nhở, mới phục hồi tinh thần lại. Nàng ngẩng đầu, đón nhận ánhmặt lạnh như băng của Ngọc tướng quân, trong lòngkhông nhịn được run rẩy, lập tức thu lại nỗi lo, bộ dánggiả bộ như sắp khóc: “Vừa rồi là Lan di nươngsao? Sao nàng lại vậy?”

      Ngọc Thiên Phương thấy Mộ thị lúc này vẫn còn muốnbiện minh cho mình, nhịn được đỏ bừng mặt vì tức giận, cũng thèm để ý tới Ngọc tướng quân vẫncòn đứng bên cạnh, liều lĩnh đâm vào người Mộ thị, khóc òa lên: “Ngươi hại chết di nương! Là ngươi hại chết di nương!”

      Ai cũng đoán được, Ngọc Thiên Phương vẫn luôn cung kính lễ phép với Mộ thị, lại ra những lời nóinhư vậy trước mặt mọi người. Lúc này, nàng liều mạng đâm vào bụng và ngực Mộ thị, như thể muốn đâm chết Mộ thị trước mắt.

      Mộ thị luống cuống chân tay đẩy Ngọc Thiên Phương ra, kêu lên: “Thiên Phương, ngươi làm cái gì vậy? Mau thả ta ra!”

      Thôi ma ma thấy tình thế tốt, cũng tiến lên lôikéo Ngọc Thiên Phương, ai ngờ lại cẩn thận túmphải cái khăn che mặt của Ngọc Thiên Phương. Cái khănvốn lung lay như sắp đổ, lại bị lôi kéo như vậy, lập tức rơi xuống đất. Da đầu xanh trắng của Ngọc ThiênPhương tức khắc xuất trước mặt mọi người!

      Húc Vương nhìn thấy màn như vậy, rốt cuộc khôngnhịn nổi nữa, cười ha ha: “Vui! Chơi vui !”

      Ngay cả Ngọc Linh Lung cũng nhịn được khẽ mỉm cười. Khó trách Húc Vương cảm thấy buồn cười, lúc này, Ngọc phu nhân đoan trang cao quý bị kéo qua kéo lại mà nhăn nhăn nhúm nhúm, trâm cài tóc đầu ngã trái ngã phải, mà Ngọc Thiên Phương vốn xinh đẹpnho nhã đầu lại trơn nhẵn, lập lèo dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt lại đầy nước mắt nước mũi, miệngkhông ngừng quang quác gào khóc, ra sức lôi kéo mẹ cả của chính mình.

      Ngọc Linh Lung nhìn lướt qua Húc Vương đứngvỗ tay cười to bên cạnh, xem ra tên nhóc này cũng giốngnàng, thích làm cho địch nhân của mình thống khổ.

      Nghe thấy Húc Vương thoải mái cười to, Ngọc tướng quân rốt cuộc nhịn được nữa, hét lớn: “Dừng tay lại cho ta!”

      Trước mắt, người là chính thất của mình, ngườilà nữ nhi do mình sinh ra, lại ngừng lôi lôi kéo kéo trước mặt người ngoài, ngay cả chút thể diện tốithiểu cũng cần, mà những thế, ngườitrong đó ngay cả tóc cũng có, lại chỉ lo giữ chặtngười kia chịu buông.

      Những người này bát nháo!

      Dù sao cũng là chủ gia đình, tiếng hét này thành công khiến Mộ thị và Ngọc Thiên Phương dừng lại.

      nha hoàn đứng bên cạnh vội vàng chạy đến nhặtkhăn chùm đầu lên, thay Ngọc Thiên Phương bọc lại.Gương mặt Ngọc Thiên Phương giấu dưới vải che, thanhâm vẫn tràn đầy thê lương: “Phụ thân, người có biết nàng làm cái gì với di nương ?”

      Ngọc Thiên Phương vững vàng lôi Mộ thị đến, bàn tay nắm chặt như thể chỉ sợ nàng chạy mất, hướng Ngọctướng quân : “Từ khi người dẫn quân đánh trận, phu nhân liền mặc kệ hỏi tới di nương. Di nươngsinh bệnh, nàng cũng thèm mời lang trung đếncho di nương! Bệnh di nương càng ngày càng nặng. Nàng…nàng lại còn hạ độc với di nương! Di nương chết oan uổng a ….. ô ô….”

      Ngọc Duy Đức từ đầu vẫn lên tiếng, giờ phút này bỗng nhiên đứng dậy, bước tới đỡ Ngọc Thiên Phương,trầm giọng : “Nhị tỷ, đừng khóc nữa. Mọi việc đều có phụ thân làm chủ!”

      Ánh mắt Ngọc Linh Lung híp lại, Ngọc Duy Đức này,đúng là thể khinh thường.

      Nửa ngày vẫn lên tiếng, lúc này lại chỉ câu, mà phân lượng lại rất nặng.

      Lời này là với Ngọc Thiên Phương, dù có náo loạn nữa cũng có ý nghĩa gì, thâm căn của Mộ thị ở Ngọc phủ rất lớn, tuyệt đối Lan di nương nho mà mất địa vị của mình, ngược lại thân thứ nữ như Ngọc Thiên Phương nhất định bị liên lụy.

      Ngọc Thiên Phương cũng phải là kẻ ngốc, đệ đệnhắc nhở câu, nàng liền khôi phục vẻ bình tĩnh, miệng thèm nhắc đến nữa, nhưng vẫn nhìn Ngọc tướng quân bi ai rơi nước mắt.

      Ngọc tướng quân nhìn đôi nam nữ Ngọc Thiên Phương và Ngọc Duy Đức, nhớ tới Lan di nương chết minh bạch, nhất thời vừa đau vừa tức, hung hăngtrừng mắt liếc Mộ thị: “ về!”
      Diệp Diệptn99 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Náo nhiệt xem đủ chưa?


      tình đến mức này, Ngọc tướng quân nhất định là muốn Mộ thị cho lời giải thích, chỉ là ngại Húc Vương vẫn ở đây nên mới phải nín nhịn cơn giận.

      Ngọc Linh Lung nhìn sắc mặt trắng bệch của Mộ thị, chậm rãi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      Húc Vương nghiêng đầu nhìn Ngọc Linh Lung, nhất thời có chút ngây ngốc.

      Lúm đồng tiền khóe miệng như như , đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Toàn bộ thế giới xung quanh cũng phải ảm đạm phai màu, chỉ còn nụ cười dịu dàng của giai nhân vô song này là rực rỡ phát sáng.

      Húc Vương giọng : “Từng đọc được từ trong sách: nụ cười khuynh thành, ta còn tin. Nay thấy nàng, mới biết được thế gian này thực nụ cười như vậy.”

      Lời còn chưa dứt, trước mắt rũ mắt xuống, trong giây lát, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng như đóa sen khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

      “Náo nhiệt xem đủ chưa? Còn ?” Ngọc Linh Lung cũng thèm liếc mắt nhìn Húc Vương lấy cái, trực tiếp đứng dậy ra ngoài.

      Trong từ đường, Bạch tiên nhìn theo bóng lưng từ từ xa của Ngọc Linh Lung.

      màn này, là nàng dựa theo cầu của Ngọc Linh Lung mà diễn, nhìn ý tứ của Ngọc Linh Lung, hẳn là vừa lòng.

      Bạch tiên thầm nhàng thở ra, nàng rốt cuộc cũng có thể bình an rời khỏi Ngọc phủ.

      -------------

      Mây đen biết từ lúc nào tản , ánh nắng chói chang lại chiếu xuống hoa viên bên trong nội viện Ngọc phủ, ven bờ ao sen, Ngọc Linh Lung chậm rãi bước, bóng dáng bé chiếu xuống nước ao, so với đóa sen trong ao kia còn muốn xinh đẹp hơn vạn phần.

      Dưới ánh nắng nóng rực, mặt ao bốc lên hơi nước trong veo, xua tan chút nóng nực của mùa hạ, trốn dưới lá sen lớn. Giọt nước như nhưng viên ngọc trai xinh, lăn qua lăn lại lá sen, được ánh nắng chiếu vào liền lóe lên những tia sáng rực rỡ.

      Húc Vương nhàn nhã phe phẩy quạt, xa gần đằng sau Ngọc Linh Lung, hiếm khi nào trông thấy có huyên náo như lúc này, mà chỉ lẳng lặng ngắm nhìn những chiếc lá sen xanh biếc, giống như thể cảm thấy cảnh sắc trước mắt vô cùng mới lạ.

      Qua hồi lâu, mới mở miệng tán dóc: “Mùa hè năm trước, đại khái cũng khoảng thời gian này, ta sai người lấy nước sương lá sen từ sáng sớm, dùng để pha trà. Ừm, ta nhớ tên là cái gì mà trà Lư Sơn Vân Vụ, đều là dùng nước sương hãm trà có mùi thơm ngát. Ta liền nếm thử, mà thấy hương vị cũng chỉ thường thôi.”

      Ngọc Linh Lung nghiêng đầu giương mắt nhìn ao sen, như thể nghe thấy lời của Húc Vương.

      Cây quạt trong tay Húc Vương từng chút từng chút khép lại, rồi bỗng dưng thấp giọng cười : “Là nàng giở trò có phải ?”

      Mắt đẹp nhàn nhạt gợn sóng, Ngọc Linh Lung nhìn về phía , vẫn hề lên tiếng.

      Húc Vương cố ý nhìn bốn phía, đôi mắt trầm tĩnh cuối cùng dừng lại giương mặt của nàng, cười : “Nhất định là nàng, phải ?”

      Đôi mi thanh tú nhíu lại, động tác dưới chân Ngọc Linh Lung dần nhanh hơn, tựa hồ muốn thoát khỏi cái kẻ khó chơi này.

      đúng là lắm chuyện, chuyện của nhà người ta, hỏi cái gì mà hỏi. Đường đường là đại nam nhân, ba lần bẩy lượt dính lấy nàng bợ đỡ nàng tha, mà ngay cả mấy cái việc vặt vãnh đáng cũng muốn hỏi?

      Ai ngờ, thấy nàng muốn , nam tử phía sau cũng bước nhanh hơn.

      Ngọc Linh Lung mặc chiếc váy rườm rà, đương nhiên thể so với nam nhân chân dài này, mới bước vài bước, Húc Vương đuổi kịp bên cạnh nàng. Khuôn mặt tuấn, mắt đen híp lại, Húc Vương lại khôi phục biểu tình bám riết giời kinh điển: “Ta biết chính là nàng. Nhà nàng có mấy người, hôm nay đều đến từ đường, mà trừ nàng ra, có ai có thể làm ra cái chuyện châm ngòi ly gián như vậy.”

      Ngọc Linh Lung đột ngột dừng bước, mắt lạnh đầy sương, hung hăng trừng mắt lườm Húc Vương cái.

      sai, là nàng, chính là nàng sai Bạch tiên dùng mấy cái chuyện tai họa trong Ngọc phủ lừa Mộ thị đồng ý làm lễ chiêu hồn ở từ đường, lại kêu Bạch tiên lợi dụng cơ hội được ở trong viện của Ngọc Thiên Phương, điều tra y mạo của Lan di nương lúc sinh thời, mà ngay cả biện pháp chiêu hồn cũng là nàng chỉ cho Bạch tiên .

      Lúc trước Ngọc Thiên Phương bày ra mấy chuyện ma quái trong Phẩm Lan Uyển, nàng biết tình hề đơn giản như ngoài mặt, nàng sai người hỏi thăm, quả nhiên cái chết của Lan di nương khi ở Phẩm Lan Uyển có điểm kỳ quái.

      Ba năm trước, khi Ngọc tướng quân còn chưa xuất chinh Bắc Cương, Lan di nương ở Ngọc phủ là người được cưng chiều, thậm chí Ngọc tướng quân còn muốn dẫn Lan di nương cùng Bắc Cương. Kết quả khi đó, Lan di nương trùng hợp bị bệnh, Mộ thị nhân cơ hội giữ Lan di nương ở lại, chờ Ngọc tướng quân vừa lên đường, trong Ngọc phủ chỉ còn lại mình Mộ thị, Lan di nương liền bị Mộ thị cho lên thớt ức hiếp ngừng, lâu sau chẳng hiểu vì sao mà qua đời.

      Ngọc Linh Lung sai người dò hỏi chuyện này chỉ để giải đáp nghi hoặc trong lòng, cũng để trong lòng. Trong các gia đình quyền quý, mấy loại chuyện này cũng ít, chỉ cần dính tới ích lợi của nàng, nàng cũng chẳng hơi đâu lại giúp Ngọc tướng quân thanh lí gia đình.

      Lúc này, Mộ thị muốn nhét tay chân của mình vào Phẩm Lan Uyển, khiến cho nàng cảm thấy cực kì khó chịu. Mà chuyện này dù sao cũng là chuyện , làm cho Mộ thị chịu thiệt chút là được rồi.

      Nếu ra tay đánh người cũng thể làm cho bà già kia thành chút, vậy làm cho nàng đau mà dám kêu, cho Ngọc tướng quân ra tay trừng trị, xem nàng còn có thành hay ?

      Lần này, đến phiên Ngọc Linh Lung nàng mượn dao giết người.

      Húc Vương nhìn ánh mắt đề phòng trước mặt, cười ha ha: “Linh Lung, ta ngày càng thích nàng mất rồi.”

      “Linh Lung ---------”

      Kẻ nào đó muốn âu yếm còn chưa kịp hành động, vừa giơ tay ra định ôm bị luồng lực mạnh đánh vào ngực, chân tránh được lui về sau vài bước. Còn chưa đợi đứng vữn, chưởng thứ hai của Ngọc Linh Lung theo tới, như thể đánh ngã xuống nước thề bỏ qua.

      Húc Vương lắc mạnh, trong chớp mắt trốn thoát chưởng này!

      Mắt đẹp của Ngọc Linh Lung híp lại, tên nhóc này, cũng có vài phần bản lĩnh!

      Thế nhưng, nàng đương nhiên buông tha cho dễ dàng như vậy, đánh được, cánh tay lập tức biến hóa, chụp vào bên hông của Húc Vương.

      Ai ngờ ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng vang , Ngọc Linh Lung cầm trong tay chiếc đai lưng nạm vàng khảm ngọc, trong đó lại rỗng tuếch.

      Húc Vương mất đai lưng, tà áo dài theo gió nhè đong đưa, nụ cười mặt thể cất giấu ý trêu chọc: “Linh Lung, muốn cởi áo tháo thắt lưng, cũng nên đổi địa điểm khác nha!”

      Ngọc Linh Lung dù sao cũng là nữ tử, nghe vậy nhất thời giận tím mặt: “Ngươi muốn chết hả!”

      Bàn tay trắng nõn vung lên, đai lưng trong tay ném hướng về phía Húc Vương!

      Húc Vương tránh cũng tránh, tay bắt lấy đai lưng, tay vòng qua người nàng, hoàn toàn đem Ngọc Linh Lung ôm vào ngực!

      “Lần này xem nàng chạy đâu!?”

      Chương 62: Ta buông!


      Dung nhan tuấn mĩ gần trong gang tấc, hương bạc hà như có như truyền đến mũi, Ngọc Linh Lung lại hoàn toàn muốn thưởng thức khuôn mặt tuấn trước mắt, chỉ thầm nghĩ đẩy nhanh cái tên giam cầm mình trong ngực này.

      Cánh tay bị nắm chặt ra đằng sau, muốn thoát cũng thoát nổi, Ngọc Linh Lung dưới tình thế cấp bách, nâng chân lên hung hăng đạp xuống!

      Khuôn mắt tuấn nhã bởi vì đau đớn mà nhăn mày: “Nàng mỗi lần đều phải dùng sức như vậy sao?”

      Ngọc Linh Lung rất quen với loại khoảng cách này, nàng cố gắng ngẩng đầu, nhìn nam nhân cao hơn mình nửa cái đầu trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận: “Sợ đau, buông ta ra!”

      Lông mày Húc Vương dần dần giãn ra, mặt vẫn là nụ cười nhạt: “Ta buông!”

      “Ngươi -----”

      Trong lúc hai người giằng co, cách đó xa đột nhiên vang lên tiếng thét kinh ngạc đến chói tai: “Các ngươi làm gì?”

      Ngọc Linh Lung nghe tiếng nhìn lại, trông thấy tiểu nương mặc xiêm y màu xanh lá mạ đứng dưới hàng liễu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng đứng gọn trong lòng Húc Vương.

      Mày ngài * của Ngọc Linh Lung nhíu lại, nữ tử này là…Ngọc Thiên Kiều?

      *Mày ngài: Lông mày dài và thanh

      Xem ra linh dược giải độc của Ngọc tướng quân đem từ Bắc Cương trở về dùng khá tốt, Ngọc Thiên Kiều thời gian trước còn bệnh đến mức chết sống lại, tại có thể lại lại được rồi.

      Hơn nữa, còn có tâm tình xem náo nhiệt.

      Thấy có người đến, Húc Vương rốt cuộc cũng phải buông, phủi phủi áo dài người, bình tĩnh : “Chúng ta làm gì, ngươi cũng nhìn thấy rồi sao?”

      Ngọc Thiên Kiều nhìn quần áo Húc Vương lộn xộn, lại nhìn thấy mái tóc của Ngọc Linh Lung hoàn toàn xõa tung, tầm mặt sau cùng rơi vào đai lưng của Húc Vương nằm gọn mặt đất.

      Ngọc Thiên Kiều tuy rằng tuổi, nhưng cũng phải biết gì, khuôn mặt nhắn nhất thời đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Ngọc Linh Lung: “ biết xấu hổ!”

      Ngọc Linh Lung nhíu mày. Ồ? Với thanh danh tại của mình tại Ngọc phủ, lại còn có người dám mắng nàng sao?

      Mặc dù biết màn vừa rồi của mình và Húc Vương quả rất dễ khiến người khác hiểu lầm, nhưng Ngọc Linh Lung cũng phải người nghe kẻ khác nhục mạ bản thân mà cãi lại.

      “Chuyện của ta, đến lượt ngươi quản à!?” Môi lạnh như đóa hoa phun ra câu, vẻ mặt Ngọc Linh Lung đầy khinh thường nhìn Ngọc Thiên Kiều, ánh mắt tràn đầy miệt thị.

      Nếu phải do con nha đầu này, Ngọc Linh Lung trước cũng chết dưới nọc độc của bọ cạp? Món nợ này còn chưa tính, con nha đầu này còn dám chọc nàng?

      Tâm tình nàng lúc này cực kì tốt, tiểu nha đầu này còn chủ động dâng lên cửa để cho nàng hết giận! đúng là “chăm sóc” đủ nha!

      Ngọc Thiên Kiều là đích nữ duy nhất của Ngọc phủ, là hòn ngọc quý tay Mộ thị. Sống ở Ngọc phủ nhiều năm như vậy, đều được mọi người sủng ái, nào bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy, bị Ngọc Linh Lung mắng câu, Ngọc Thiên Kiều tức giận bước đến trước mặt Ngọc Linh Lung, ngón tay bé chỉ vào Ngọc Linh Lung, kêu: “Ngươi phải là thứ nữ mới vào phủ lâu kia? Có phải ngươi bắt nạt nương của ta hay !? Trong mắt ngươi có tôn ti trật tự ? Ta phải thay nương giáo huấn ngươi ------”

      Lời còn chưa dứt, mặt Ngọc Thiên Kiều sớm ăn cái tát vang dội!

      “Ngươi muốn giáo huấn ai!?” Ngón tay xanh miệt của Ngọc Linh Lung chỉ thẳng vào mũi Ngọc Thiên Kiều, “Tôn ti cái con mẹ ngươi, để chị đây dạy ngươi cái gì là tôn ti!?”

      Ngọc Thiên Kiều ôm khuôn mặt nhắn bị đánh, vẻ mặt dám tin: “Ngươi, ngươi dám đánh ta?”

      Ngọc Linh Lung hừ lạnh: “Đánh ngươi sao?”

      Ngọc Thiên Kiều tức giận đến mức mắt ngấn nước: “Ta cho mẫu thân, bảo người giáo huấn ngươi!”

      Ngọc Linh Lung nhịn được bật cười. Mộ thị? Mộ thị chỉ sợ lúc này quỳ dưới gối Ngọc tướng quân cầu xin tha thứ ? Còn có tâm tình quan tâm tới chuyện vớ vẩn này?

      Mà cho dù Mộ thị đến đây, cũng dám đối đầu với Ngọc Linh Lung!

      cho nàng? Ngay cả nàng ta cũng đánh!”

      Ngọc Thiên Kiều nổi khùng giậm chân: “Ta phụ thân, kêu người lấy gia pháp trừng trị ngươi!”

      Ngọc Linh Lung khinh thường: “Muốn nhanh lên, bản thân ta muốn xem, có dám ?”

      Tiểu nha đầu này có phải bị bệnh nên hồ đồ rồi , bản thân mình đem đôi Mộ thị và Ngọc tướng quân đánh cho trận, thế mà nàng lại muốn gọi bọn họ dùng gia pháp đối phó với mình? Đầu óc cháy rồi à!

      Ngọc Linh Lung nhìn lướt qua Ngọc Thiên Kiều cả người run rẩy vì tức giận, cảm thấy mấy tiểu nương thời cổ đại sống khổ sở. Ngọc Thiên Kiều bị đánh chỉ biết tìm cha mẹ, Hinh Lâm quận chúa bị khi dễ cũng chỉ biết tìm hoàng hậu nương nương làm chủ, nếu các nàng có chút chí khí, phản kháng với Ngọc Linh Lung nàng chút, Ngọc Linh Lung đánh giá các nàng cao hơn chút, biết đâu còn có thể hạ thủ lưu tình.

      Chuyện gì cũng chỉ biết dựa vào người khác có thể làm nên chuyện gì?

      Mấy tiểu nha đầu kiểu này, còn muốn đấu với nàng? Các nàng căn bản phải là chỗ đứng tốt sao?

      Húc Vương đứng bên xem trò vui hồi lâu, lúc này rốt cuộc cũng từ từ tới.

      Ngọc Thiên Kiều nâng khuôn mặt nhắn xinh đẹp lên, nhìn về phía Húc Vương như xin giúp đỡ. Nàng là đích nữ có thân phận cao quý, lại bị thứ nữ như Ngọc Linh Lung đánh, phần ủy khuất này nàng sao có thể chịu đựng được? Nếu Húc Vương vì nàng đứng ra làm chủ…

      Ngọc Thiên Kiều còn chưa kịp mở miệng, lời của Húc Vương như thùng băng đổ ập xuống, giội tắt hoàn toàn ảo tưởng của nàng.

      “Còn chưa cút, đợi ăn thêm cái tát nữa sao?”

      Ngọc Thiên Kiều ngây người nhìn Húc Vương tuấn mĩ trước mắt ra câu cay nghiệt như vậy, như thể dám tin vào lỗ tai mình.

      nghe thấy sao?” Húc Vương kiên nhẫn với Ngọc Linh Lung có chút nữ tính nào như vậy, mà giờ nhíu mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn Ngọc Thiên Kiều, “Bổn vương trách tội ngươi quấy rầy nhã hứng của bổn vương, ngươi còn đứng chỗ này, chờ ăn tát thêm sao?”

      Ngọc Thiên Kiều lá gan có lớn đến mấy, cũng dám rời , nàng ủy khuấy hành lễ: “….Thần nữ biết tội, thần nữ cáo lui.”

      Húc Vương xoay người, hoàn toàn để ý tới Ngọc Thiên Kiều, khuôn mặt nhìn Ngọc Linh Lung thoáng chốc dịu dàng trở lại: “Linh Lung, chúng ta tiếp tục .”

      Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy cả người nổi đầy da gà, chút nghĩ ngợi, nhấc chân bước .

      Nàng tại chỉ muốn cách xa cái nguồn gây tai họa này càng sớm tốt, tốt nhất là vĩnh viễn thấy!

      “Này, nàng đừng a!” Húc Vương vội vã đuổi theo, “Linh Lung, đợi ta với!”

      Ngọc Thiên Kiều ngây người nhìn hai bóng người trước mắt dần biến mất, vẻ mặt kinh ngạc từ từ biến thành oán hận.

      Ngọc Linh Lung, ngươi dám đánh ta, ta nhất định tha cho ngươi!

      ----------

      Ngọc tướng quân vừa vào cửa, liền xoay người hướng đám nha hoàn vú già rống to: “Cút hết ra ngoài cho ta!”

      Chuyện xảy ra ở từ đường truyền khắp toàn bộ Ngọc phủ, mọi người đương nhiên biết Ngọc tướng quân tại sao lại tức giận như vậy, lập tức nhanh chóng im lặng lui ra ngoài.

      Ngọc tướng quân nhìn Mộ Thị, cả giận : “Quỳ xuống!”

      Biết Ngọc tướng quân nổi nóng, Mộ thị vội vàng ngoan ngoãn quỳ gối đất, vẻ mặt đầy oan ức ủy khuất: “Lão gia….”

      Chỉ tiếc rằng Mộ thị quên, nàng còn là nương trẻ trung xinh đẹp động lòng người nữa, qua bốn mươi lại còn muốn ra vẻ điềm đạm đáng , chỉ làm cho người khác thấy ghê tởm.

      Ngọc tướng quân mấy ngày gần đây vì chuyện Mai di nương bất mãn với với Mộ thị, hôm nay còn nghe thấy Mộ thị thừa dịp ở nhà, hại chết tiểu thiếp Lan di nương mà thương , chắn chắn lúc này lên cơn, lửa giận ngập trời như mang theo thuốc nổ trong người, áp lực chịu đựng ở từ đường cả nửa ngày, giờ phút này hoàn toàn bùng nổ.

      “Ngươi , Lan Nhi có phải do ngươi hại chết hay !?” Ngọc tướng quân trừng mắt nhìn Mộ thị, ánh mắt đó, tựa như thể chỉ hận đem Mộ thị ăn tươi nuốt sống.



      --------
      Tối qua tí tửng chơi trung thu về muộn. Sáng nay post bù cho mn =D
      Diệp DiệpPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63: Oan uổng!


      Mộ thị kinh hồn bạt vía chịu đựng ánh nhìn của Ngọc tướng quân, miệng lại cứng rắn cãi lại: “Lão gia, oan uổng cho thiếp a. Thiếp đối xử với Lan Nhi như muội muội ruột, sao có thể hại nàng như vậy?”

      Vô nghĩa, nàng ngốc, sao có thể thừa nhận chuyện này do mình làm? Nhìn bộ dáng này của Ngọc tướng quân, nếu nàng thừa nhận, bị đánh chết mới là lạ.

      Lại , chuyện này xảy ra hơn hai năm rồi, Ngọc tướng quân có bằng chứng, lấy cái gì chứng minh Lan di nương là do nàng hại chết? Đến lúc này, chỉ cần nàng đến chết cũng nhận, chờ Ngọc tướng quân qua cơn giận, nàng vẫn có thể nở mày nở mặt làm Ngọc phu nhân.

      Mộ thị cúi đầu, che dấu bối rối mặt, rút khăn con ra dùng sức lau khóe mắt chẳng hề có nước, ai oán bi thương : “Lão gia, hôm nay thiếp cũng hiểu chuyện gì xảy ra, nhất định là có người muốn vu tội cho thiếp! Ba năm lão gia ở nhà, cả nhà đều do thiếp quản lý, chỉ sợ là đắc tội ít người. Lão gia vừa trở về, bọn họ lợi dụng cơ hội này vu oan cho thiếp, người trăm ngàn lần thể tin sai người, oan uổng cho thiếp a! Ô…ô…!”

      Mộ thị lúc này là biện bạch cho bản thân, nhưng lại ngầm nhắc nhở Ngọc tướng quân, ba năm này Ngọc tướng quân ở nhà, đều là mình nàng vất vả trông coi Ngọc phủ, Ngọc tướng quân nghĩ đến khó khăn của nàng, có lẽ tin tưởng nàng hơn chút.

      Ngọc tướng quân nhớ đến màn trong từ đường kia, lại nhớ đến chuyện khác: “Thiên Phương làm sao vậy? nương tốt lành, sao ngay cả tóc cũng có? Ngươi trông coi chăm sóc nó thế nào vậy?”

      Trong lòng Mộ thị ngừng kêu khổ, Ngọc Thiên Phương có tóc cũng kỳ quái, nàng điều tra mãi cũng biết có chuyện gì xảy ra. Dù sao cũng phải là nữ nhi do mình sinh ra, nha đầu thứ xuất mà thôi, trở thành cái dạng gì nàng cũng để trong lòng.

      Nhưng lời này có thể với Ngọc tướng quân sao? Ngọc tướng quân vốn hoài nghi cái chết của Lan di nương, nếu thấy nàng đối với thứ nữ cũng chẳng quan tâm, nhất định cho rằng nàng đủ tư cách của chính thất.

      Mộ thị đành phải đem mấy lời truyền miệng của hạ nhân trong phủ thuật lại toàn bộ: “…Nghe là bị quỷ cắt chọc, thiếp cũng nghĩ là nghiêm trọng đến vậy. Lão gia, Thiên Phương là nương, tóc của mình biến thành như vậy, đương nhiên chịu gặp người khác. Thiếp hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nó.”

      Mộ thị đến bệnh rụng tóc, linh quang nhất thời chợt lóe, lê gối lên mấy bước, tiếp tục : “Lão gia, chuyện hôm nay chỉ sợ có chút kỳ quái. Nếu đúng là do Lan di nương ở Phẩm Lan Uyển quấy phá, sao nàng lại tìm người khác, lại tìm đến Thiên Phương? Thiên Phương là nữ nhi do nàng sinh ra cơ mà, sao tìm mấy người khác, lại chỉ hại Thiên Phương? Quỷ hồn hôm nay nhất định phải Lan di nương!”

      Ngọc tướng quân vốn muốn điều tra mấy cái chuyện lòng vòng này, nghe Mộ thị khua môi múa mép hồi, lại cảm thấy có chút đúng, cau mày nghĩ nghĩ : “Bóng dáng kia ngươi cũng thấy rồi đấy, ràng là bóng dáng của Lan Nhi lúc còn sống, tiếng cũng giống, phải nàng là ai?”

      Mộ thị cũng nghĩ ra là ai làm trò quỷ, mơ hồ cảm thấy Bạch tiên có chút vấn đề, nhưng bây giờ tìm Bạch tiên chất vấn cũng được, mà Bạch tiên cũng sớm rồi, hôm nay làm phép xong nàng rời phủ, rồi… nàng phải tìm người kiểu gì?

      Huống chi, Bạch tiên là do nàng mời đến, nếu có vấn đề gì, phải cuối cùng là lại tính hết đầu nàng sao?

      Mộ thị nhìn cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu của Ngọc tướng quân, biết giờ phút này phải trấn an Ngọc tướng quân mới là chuyện quan trọng nhất, tay liền ôm mặt làm bộ khác lớn, bên nắm chặt góc áo của Ngọc tướng quân: “Lão gia, thiếp gả cho Ngọc phủ nhiều năm, bước cũng dám nhầm, câu cũng dám sai, mọi chuyện đều nghĩ cho lão gia, cho Ngọc phủ. Thiếp là hạng người gì, phải lão gia là người hiểu hơn bất kì ai khác sao. Lão gia thương Lan di nương, thiếp so với lão gia càng thương nhiều hơn, sao có thể hại nàng? Thiếp biết, Lan di nương nếu có chuyện gì, lão gia nhất định buồn lòng. Cho dù thiếp đau vì Lan di nương, cũng phải nghĩ cho thân thể của lão gia. Lão gia biết, sau khi Lan di nương qua đời, thiếp khóc vì nàng bao nhiêu lần, lại sợ người trở về biết chuyện thương tâm, còn sai người an táng nàng tốt. Lão gia, nếu người vì Lan di nương giận chó đánh mèo, thiếp cũng còn gì để nữa, dù sao cũng là ở trong phủ của chúng ta mà qua đời, thiếp cũng tránh được phải chịu trách nhiệm…”

      Mộ thị càng khóc càng thương tâm, nhớ tới trượng phu của mình vì di nương nho mà đối xử với mình như vậy, nước mắt của nàng lại càng rơi nhiều hơn: “…Lão gia, nếu trách phạt thiếp người hết giận, vậy người cứ phạt thiếp ! Thiếp lòng đều vì lão gia, chỉ cần lão gia thoải mái, bảo thiếp làm gì thiếp cũng nguyện ý!”

      Mộ thị quỳ mặt đất, tóc tai toán loạn vì khóc lóc, ngay cả Ngọc tướng quân tâm địa sắt đá cũng khỏi sinh lòng trắc , Mộ thị cùng dù sao cũng làm vợ chồng nhiều năm, trong nội tâm Ngọc tướng quân cũng thực muốn tin chuyện này là do Mộ thị làm, nghe xong lời của Mộ thị, Ngọc tướng quân thở dài, đưa tay đỡ Mộ thị dậy: “Nàng đứng lên trước -------”

      Lời còn chưa dứt, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó là tiếng bối rối của nha hoàn: “Lục tiểu thư…Người chậm chút …Phu nhân, lão gia! Lục tiểu thư tới!”

      Ngọc Thiên Kiều gấp rút vén rèm lên, nổi giận đùng đùng bước vào: “Phụ thân, nương, hai người phải làm chủ cho con!”

      Vừa bước vào phòng, nàng liền trông thấy Mộ thị quỳ trước mặt Ngọc tướng quân, khỏi ngẩn người: “Nương, người sao vậy!?”

      Mộ thị thấy con sốt ruột, vội đứng dậy : “Xảy ra chuyện gì, sao vội như vậy? Thân thể con còn chưa khỏe hẳn, sao cẩn thận như vậy?”

      Ngọc Thiên Kiều nhớ tới chuyện lúc nãy bị đánh, khóe mắt thoáng chốc đầy nước, mặt đầy oán khí : “Nương, người biết, vừa rồi có người mắng con, còn tát con cái!”

      Ngọc Thiên Kiều giơ bên mặt bị tát ra cho Mộ thị xem: “Nương nhìn xem! Đau chết mất!”

      Mộ thị đau lòng tức giận : “Ai dám đánh!? to gan!”

      Ngọc Thiên Kiều oán giận : “Chính là cái thứ nữ mới tiến phủ kia, hình như gọi là Ngọc Linh Lung! Nương, người trừng trị nó , trút giận thay cho con!”

      Trong lúc Ngọc Thiên Kiều dưỡng bệnh, hoàn toàn biết mới tháng ngắn ngủi trong phủ lại xảy ra nhiều chuyện đến như vậy. Ngọc Linh Lung sớm đánh Mộ thị trận, sau đó lại đánh ngã Ngọc tướng quân, toàn bộ người trong Ngọc phủ cũng còn ai dám động đến nàng.

      Nàng bệnh vừa mới khỏi, khờ dại nghĩ tới mẫu thân của mình trong Ngọc phủ , chỉ cần lên tiếng ra lệnh, liền có thể hung hăng giáo huấn cho Ngọc Linh Lung trận!

      Mà Mộ thị giờ phút này, vừa nghe Ngọc Linh Lung đánh Ngọc Thiên Kiều, lập tức câm như hến. Sao phải là người khác, lại cố tình là Ngọc Linh Lung!

      Thứ nữ kia là người thể trêu!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 64: Chuyện của lão tử, ai khiếnngươi lo!


      Mộ thị đưa mắt nhìn Ngọc tướng quân, hắng giọng mộtcái, muốn sang chuyện khác: “Ân…Thiên Kiều a, chuyện này để sau hãy . Cha con vẫn thươngtâm vì chuyện của Lan di nương, đừng náo loạn nữa.”

      Ngọc Thiên Kiều nghe xong lời này, khinh thường quayđầu: “Chỉ là di nương thôi, có cái gì phải đau lòng? phải nương cũng nàng đáng chết sao ----”

      Mộ thị thấy tốt, chỉ hận thể ngay lập tức đưa tay bịp miệng Ngọc Thiên Kiều, ai ngờ Ngọc tướng quân đứng bên kịp nghe những lời này.

      Ngọc Thiên Kiều còn chưa xong, bị tiếng gầmnhư thiên lôi của Ngọc tướng quân đánh gãy: “Ngươinói cái gì!?”

      Mộ thị sợ hãi vội vàng quỳ xuống: “Lão gia đừng nóng giận, Thiên Kiều còn , nó có hiểu gì đâu? đứanhỏ linh tinh, sao có thể tin là ?”

      Ngọc Thiên Kiều thấy phản ứng của Ngọc tướng quân, biết mình sai rồi, lại biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể cúi đầu để Mộ thị che giấu thay cho mình.

      Nhìn phản ứng của hai mẹ con trước mắt, Ngọc tướng quân dù ngốc cũng biết chuyện này có vấn đề. Nghĩ đến chuyện lúc nãy suýt nữa bản thân bị Mộ thị lừa gạt,Ngọc tướng quân giận đến mức đầu bốc hơi, cơn tức tụlại chỗ, nhịn được nhảy lên!

      Ngọc tướng quân phát nắm lấy tóc Mộ thị, hunghăng đẩy ngã nàng, miệng giận dữ hét: “Ngươi !Lan Nhi dốt cuộc chết như thế nào!”

      Ngọc Thiên Kiều thấy mẫu thân bị đánh, tức khắc thìmất bình tĩnh, nhào lên người Mộ Thị, thở phì phì :“Phụ thân, sao người có thể đối với nương như vậy? Landi nương kia dù sao cũng chỉ là nữ nhân hạ lưu, chết cũng chết rồi, dựa vào cái gì lại vì nàng đánh nương!”

      Mộ thị vội vàng đẩy Ngọc Thiên Kiều : “Thiên Kiều, con ra , đừng lo cho nương!”

      Ngọc Thiên Kiều chịu rời , vẫn như cũ che chởcho Mộ thị, lòng đầy oán hận với phụ thân: “Người mấy năm như vậy, nương ở nhà làm lụng vất vả, mà vừa về đến nhà người muốn đánh nương!? Nếu khôngphải do người dẫn về nhiều nữ nhân lộn xộn lung tungnhư vậy, sao có chuyện như ngày hôm nay? Con thân là đích nữ sao có thể bị thứ nữ ức hiếp!?”

      Ngọc Thiên Kiều nhớ tới chuyện bản thân bị Ngọc LinhLung tát cái, liền đem chuyện này thầm oán đầu Ngọc tướng quân. Nếu phải Ngọc tướngquân phong lưu vô độ bên ngoài, sao có thể có mấy loại thứ nữ minh bạch như vậy?

      Ngọc tướng quân nghĩ tới Ngọc Thiên Kiều dám những lời như vậy, cả giận : “Chuyện của lão tử, ai khiến ngươi lo!?”

      xong lại giận chó đánh mèo với Mộ thị: “Ngươi làm nương như vậy sao? Ngươi xem mấy nữ tử trong nhà bị ngươi dạy thành cái dạng gì? Đứa nào cũng hiểuchuyện, ngay cả người cha như ta cũng dám ngỗ ngược!”

      Ngọc Thiên Kiều như vậy hiểu được cái gì,khẳng định là do Mộ thị dạy hư!

      Ngọc Linh Lung lại dám đánh cả phụ thân như , nhất định cũng do Mộ thị khuyên bảo!

      dạy bảo con cái cho tốt cũng bỏ , nhưng còndám độc hại thê thiếp thương. Loại hành vi này, khiến cho Ngọc tướng quân chịu nổi nữa, làm sao lại có thể cưới về ác phụ như vậy!?

      Ngọc Thiên Kiều bị Mộ thị nâng niu từ , tính tìnhsớm luôn ỷ vào chuyện mình được nuông chiều,Ngọc tướng quân lâu ở nhà, tình cảm dành chophụ thân cũng quá sâu đậm, thấy mẫu thân bị thiệt, đương nhiên chịu bỏ qua, vừa khóc vừa :“Phụ thân, người nhiều năm ở nhà, chuyện trongnhà cũng chưa bao giờ quan tâm, trở về cũng chỉ biếtđánh mắng nương! Lan di nương kia là cái gì? Nươnggiết chết nàng sao? Ai bảo nàng ----”

      Mộ thị nghe thấy những lời này, sợ hãi cắt ngang Ngọc Thiên Kiều: “Thiên Kiều, câm mồm!”

      Ngọc tướng quân càng nghe càng tức, thuận tay vớ lấycái roi ngựa còn để trong phòng, hung hăng rút ra!

      “Lão tử đánh chết hai mẹ con các ngươi!”

      Mộ thị và Ngọc Thiên Kiều dù sao cũng chân yếu tay mềm, roi này rơi xuống, lập tức hét thảm thiết.

      Ngọc Thiên Kiều che chở Mộ thị, Ngọc tướng quân dưới cơn thịnh nộ, đương nhiên lưu tình, tráimột roi, phải roi, đánh hai mẹ con nàng kêu la thảmthiết, ngừng chạy trốn.

      Mộ thị nóng lòng bảo hộ cho con , thân thủ gắt gao kéo Ngọc Thiên Kiều vào trong lòng, hai tay che mặtcho Ngọc Thiên Kiều, người lại trúng thêm vài roi, nàng vừa trốn vừa khóc : “Lão gia, muốn đánh cứ đánh lên người thiếp ! Thương thế của Thiên Kiều mớikhỏi, tuổi nó còn , chịu được roi của người a!”

      Ngọc tướng quân còn bận đánh, sao có thể quan tâm Mộ thị cái gì. chỉ muốn phát tiết hết oánkhí trong lòng, muốn đem hết buồn bực về chuyện Lan di nương chết toàn bộ đều trút hết ra ngoài!

      Roi da nặng nề phất vào khí, rồi hạ xuống như mưa sa, chẳng giống như đối đãi với thê tử và nữ nhi củamình, ràng là thù sâu oán nặng mà trút hết lên kẻ thùkhông đội trời chung.

      Vết thương cũ người Mộ thị mới khỏi, giờ lại thêm vết thương mới, còn phải bảo hộ cho nữ nhi, hai mẹ conkhông ngừng hét chói tai, tiếng khóc rung trời, khoảnhkhắc này đúng là sống bằng chết.

      Chờ Ngọc tướng quân đánh đến khi mỏi tay, Mộ thị và Ngọc Thiên Kiều người đầy thương tích. Ngọc Thiên Kiều còn đỡ, được Mộ thị bảo vệ dung nhan, chỉ bị thương thân thể. Mộ thị thảm rồi, tóc tai bù xù, vết thương đầy người, co quắp đất như hấp hối.

      “Nương! Nương! ------” Ngọc Thiên Kiều lau nước mắt,loạng choạng bò về phía Mộ thị, mà vết thương trênngười vừa động nhe răng trợn mắt vì đau đớn.

      Coi như thấy tình cảnh bi thảm của hai mẹ conMộ thị, Ngọc tướng quân quăng roi ra xa, nổi giận đùng đùng : “Nếu còn để cho lão tử biết ngươi làm chuyệngì xấu xa, lão tử giết ngươi!”

      xong, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn các nànglấy cái, giận giữ bước ra khỏi phòng.

      ---------------


      Ngọc Linh Lung nghe Linh Nhi kể chuyện sinh độngnhư , khóe miệng khỏi mỉm cười: “NgọcBằng đánh các nàng mạnh như vậy sao?”

      Linh Nhi cười : “Còn sao? Ngay cả Lụctiểu thư cũng bị đánh nữa! Trong phòng phu nhân tại chỉ sợ loạn hết cả lên rồi, hết mời lang trung chữa vết thương bị đánh, lại mời lang trung đến bắt mạch, cònphải che rèm xem bệnh cho Lục tiểu thư, chừngloạn thành cái dạng gì rồi!”

      Huyên Thảo vừa nghe vừa che miệng cười, ngón tay nhỏngắn điểm điểm lên trán của Linh Nhi: “Tiểu đề tử này, kể chuyện cũng sống động, như thể tận mắt nhìnthấy vậy.”

      Linh Nhi nghiêng đầu cười: “Nếu được tận mắt nhìn thìtốt quá! Nếu biết lão gia muốn đánh phu nhân, ta liền trèo lên cây trong viện phu nhân, chừng còn có thể thấy chút trò vui!”

      Ngọc Linh Lung hướng ra ngoài nhìn, nhớ tới mấy nhahoàn mặt mũi gian xảo lấm la lấm lét Mộ thị mang cho mình, trong lòng nhịn được lại bốc hỏa.

      Ngọc tướng quân có hung hăng đánh Mộ thị, nàng cũng chưa hết giận!
      Diệp DiệpPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :