1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ nữ là phải độc ác - Hỉ Như Ý (87/173) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      con đường theo đuổi vợ của a còn dài

    2. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :yoyo39: da dày thịt béo ko sợ bị đánh, cứ chọc cho chị nổi điên

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Bổn tiểu thư, như ngươi mong muốn!


      Cứ náo loạn như vậy hơn nửa tháng, toàn bộ người trong kinh thành đều biết, vương gia quần áo lụa là như Húc Vương, lại khua chiêng gõ trống theo đuổi Tứ tiểu thư của phủ Ngọc tướng quân, kiên cường bất khuất, thất bại trăm lần vẫn hề thay đổi.

      Tứ tiểu thư thứ xuất của Ngọc phủ, trong thời gian ngắn nhất, từ người vô danh đột nhiên tiếng tăm lừng lẫy vô cùng, được rất nhiều thiên kim tiểu thư chú ý.

      Có thể là do được Húc Vương nhìn trúng, nhưng Tứ tiểu thư Ngọc phủ dù gặp lần cũng keo kiệt chịu, biết, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

      Trong nhất thời, thiệp mời từ các gia đình quyền quý như tuyết rơi xuống Ngọc phủ, tất cả đều là mời Ngọc tứ tiểu thư đến làm khách.

      “Phu nhân của Lễ Bộ Thượng Thư * mời Tứ tiểu thư đến xem hí kịch!”

      * Lễ Bộ Thượng Thư : Lễ Bộ hay Lệ Bỗ là cơ quan hành chính thời phong kiến của Trung Quốc (Việt Nam cũng có) tương đương với bộ giáo dục và bộ ngoại giao ngày nay. Quan đứng đầu bộ Lễ là Lễ Bộ Thượng Thư (còn gọi là Thượng Thư Bộ Lễ), tương đương với bộ trưởng bộ giáo dục và bộ trưởng bộ ngoại giao ngày nay.

      “Đại tiểu thư của phủ Đại Lý Tự Khanh * mời Tứ tiểu thư tham gia hội thơ!”

      * Đại Lý Tự Khanh: là chức quan văn đứng hàng tam phẩm.

      “Nhị phu nhân của phủ Nội Các Đại Học Sĩ * mời Tứ tiểu thư dự tiệc!”

      * Nội Các Đại Học Sĩ: chức quan đảm nhận công việc văn thư.

      Mộ thị nhìn đống thiệp mời chất đống bàn, liền cảm thấy vô cùng đau đầu.

      Gia thế của những người này, ai nàng cũng thể đắc tội a!

      biết hãn nữ Ngọc Linh Lung sao lại may mắn như vậy, chẳng những chiếm được cảm tình của Cửu hoàng tử - Húc vương gia, lại được đông đảo các gia đình quyền quý tâng bốc thành khách quý.

      Chẳng lẽ lần trước Ngọc Linh Lung ở phủ Trường Đình Hầu gây họa chưa đủ nhiều sao? Đắc tội với Hinh Lâm quận chúa, những người này lại còn muốn mời Ngọc Linh Lung tới làm khách? sợ nàng lại gây thêm rắc rối sao?

      Mộ thị mệt mỏi day trán, đem đống thiệp mời bàn đưa cho Thôi ma ma: “Đưa đến cho nó , nó muốn đâu .”

      Đem quyền lựa chọn trao lại cho Ngọc Linh Lung, Mộ thị cũng phải ra mặt, đắc tội với người ta.

      Nhá nhem tối, câu trả lời của Ngọc Linh Lung trở lại.

      ràng, chữ: “ !”

      Mộ thị nghe Thôi ma ma , cảm giác giống như là khóc ra nước mắt.

      Gia thế của những người này, là nàng muốn cầu còn được. Ngọc Linh Lung lại chỉ là thứ nữ nho , được người ta mời đến phải là thụ sủng nhược kinh sao? Thế nào lại ? Đây chính là cơ hội tốt để nâng cao danh tiếng nha!

      Chẳng những , lại dứt khoát cự tuyệt như vậy, đây phải là lại liên lụy đến Ngọc phủ sao?

      Mộ thị than thở: “Trả về hết , giải thích sao cho dễ nghe chút, trăm ngàn lần đừng đắc tội với người ta.”

      Ngọc Linh Lung sợ đắc tội với người khác, nhưng nàng sợ!

      quá ba bốn ngày sau, tầng lớp quyền quý trong kinh thành lại bắt đầu lưu truyền câu mới: Tứ tiểu thư của Ngọc phủ, cao ngạo tự phụ, gia đình bình thường căn bản mời nổi!

      Thế nhưng con người vốn ngược đời, càng là thứ gì có được lại càng trân quý. Ngọc Linh Lung cự tuyệt thiệp mời của mọi người, lại càng khiến cho bản thân mình có vẻ cao quý thần bí, mới đầu chỉ là thứ nữ tầm thường, trong nháy mắt thân phận lại tăng lên gấp bội, gần như trở thành truyền thuyết.

      ---------


      Mặc kệ người bên ngoài nghị luận thế nào, giờ phút này, Ngọc Linh Lung lại chuyên tâm tới việc khác.

      Thương thế của Bạch tiên gần như khỏi hẳn, nhưng vẫn ỷ lại Ngọc phủ chịu , đơn giản chính là muốn hưởng chút lợi ích hiếm có này. Dù sao cũng vô duyên vô cớ bị tiểu thư nhà người ta đánh cho trận, loại chuyện nay quá thường xuyên xảy ra, khó lắm mới gặp phải, đương nhiên là muốn lừa thêm chút bạc.

      Nhà có tiền sợ nhất là cái gì, sợ nhất chính là bị mất thanh danh, Bạch tiên chính là hiểu được điều này, mới quyết định ở lại thêm vài ngày. Dù sao ở Ngọc phủ được ăn được uống lại có chỗ ngủ, so với chỗ ở tồi tàn trước đây của nàng tốt hơn rất nhiều.

      Bất quá, nàng nghĩ ra, chờ đợi nàng phải những đĩnh bạc trắng bóng, mà là cơn phong ba khác.

      Ngọc Linh Lung nghe được tin Bạch tiên vẫn còn ở Ngọc phủ, khỏi cười lạnh.

      đúng là con rắn lòng tham đáy, Mộ thị cho nàng nhiều bạc như vậy, lại vẫn còn ở lại chịu rời !

      Ngươi , đừng trách chị đây khách khí.

      Ngọc Linh Lung làm việc luôn mạnh mẽ vang dội, nếu nghĩ kỹ rồi, lập tức hành động.

      Trời vừa vào đêm, nàng liền sai Linh Nhi “mời” Bạch tiên lại đây.

      Nhìn Bạch tiên bị lôi kéo khiến đạo bào nhăn nhăn nhúm nhúm, đứng bên xoa xoa cánh tay, vẻ mặt như thể cầu xin, Ngọc Linh Lung mới vừa lòng gật đầu.

      Ân, xem ra Linh Nhi phụ lòng mong đợi của nàng, xuống tay chút cũng khách khí.

      cần nghĩ cũng biết, Bạch tiên vừa nghe Ngọc Linh Lung gọi nàng qua, nhất định sống chết chịu , Ngọc Linh Lung dùng Linh Nhi, chính là bởi vì Linh Nhi biết chút võ công, mời đến, liền thẳng tay lôi Bạch tiên đến.

      Bạch tiên vừa thấy Ngọc Linh Lung, liền biết đây là vị chủ tử tin mấy chuyện mê tín, dứt khoát bày ra bộ dáng đạo cốt tiên phong kia nữa, cúi thấp đầu hỏi: “ biết Tứ tiểu thư gọi ta tới đây, là có gì phân phó?”

      Cũng còn tự xưng là bổn tiên nữa, cứ bình bình thường thường chuyện như vậy tốt.

      Khóe mắt Ngọc Linh Lung nheo lại, nhìn về phía Bạch tiên : “Lúc Ngọc Bằng trở về, ngươi vì sao lại vu hãm * ta tới tìm ngươi gây phiền phức?”

      * vu hãm: vu cáo hãm hại

      Bạch tiên ngẩn người, chuyện này trôi qua lâu như vậy rồi, sao hôm nay Ngọc Linh Lung mới hỏi đến?

      Nhớ tới Ngọc tướng quân bị Ngọc Linh Lung đánh vẫn còn phải nằm giường, Bạch tiên rùng mình cái, thành thành đáp: “Là…là phu nhân cho ta bạc, bảo ta như vậy.”

      Ngọc Linh Lung hừ lạnh cái, biết ngay là bà già Mộ thị kia giở trò quỷ. Lúc trước, Ngọc Linh Lung cũng ngửi thấy mùi tranh giành cấu xé lẫn nhau giữa Mộ thị và Mai di nương, chỉ cần nghĩ qua cũng biết, nhất định là Mộ thị lấy nàng ra làm cớ, tìm cơ hội xem sắc mặt của Mai di nương.

      Mà nàng cũng quan tâm mấy chuyện đó, Mộ thị và Mai di nương tranh đấu với nhau như thế nào, liên quan tới nàng.

      Thế nhưng mà, nàng vừa vặn có thể mượn việc này để thổi phồng.

      Quét mắt nhìn Bạch tiên chột dạ thôi, Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười: “Ngươi , món nợ này, ta nên tính với ngươi thế nào?”

      Bạch tiên sợ tới mức run lên, ngẩng đầu vội vàng liếc nhìn Ngọc Linh Lung cái.

      Lời này, có ý gì?

      Cũng chỉ là lấy Ngọc Linh Lung làm cớ thôi, lại gây tổn thất gì cho nàng ta, chẳng lẽ là muốn nàng lấy bạc ra bồi thường phải ?

      Bạch tiên bịp người thành thói quen, nghĩ ai cũng như mình, lập tức liền cho rằng Ngọc Linh Lung cũng muốn lừa bịp tống tiền nàng.

      Nhìn bộ dáng đầy nghi ngờ và ngạc nhiên của Bạch tiên , Ngọc Linh Lung mỉm cười đứng dậy, chậm rãi bước về phía nàng.

      Mỗi bước đến, khiến Bạch tiên nhịn được run run. Thủ đoạn độc ác của Ngọc Linh Lung nàng từng được lĩnh giáo, chẳng lẽ là thấy thương thế của mình khỏi rồi nên lại muốn đánh nữa?

      Mắt mở trừng trừng nhìn Ngọc Linh Lung đến trước mặt mình, lại thấy đôi mắt lạnh như nước mùa thu chằm chằm nhìn mình, Bạch tiên cảm thấy như bị mắc nghẹn ở cổ họng, phải lấy hết sức mới thành tiếng: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

      Ngọc Linh Lung bỗng dưng châm biếm cười, khuôn mặt nhắn như phù dung (hoa sen).

      “Ngươi sợ ta!”

      Thản nhiên ra câu, giọng điệu lại thập phần khẳng định.

      Bạch tiên cố gắng chống đỡ thân mình, được tê liệt ngã xuống dưới ánh mắt sắc bén của Ngọc Linh Lung, nhưng khí lực để cũng có.

      Ngọc Linh Lung nhìn Bạch tiên co rúm bả vai, tiếp tục hỏi: “Ngươi cho rằng ta là quỷ, phải ?”

      Hai chân Bạch tiên bắt đầu run, thiếu nữ trước mắt này phải là ma, nhất định phải người!

      Người bình thường, sao ánh mắt có thể lợi hại như vậy, sao có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng nàng!?

      Ngọc Linh Lung nhìn Bạch tiên ngày càng cúi thấp, giọng : “Ta phải quỷ, nhưng ta biết, làm sao có quỷ!”

      Bạch tiên gần như sắp sụp đổ vội vàng ngẩng đầu lên, lời này của Ngọc Linh Lung là có ý gì?

      Ngọc Linh Lung hiếm khi nở nụ cười: “Ta muốn ngươi làm chuyện. Làm xong, ngươi có thể bình an cút ra khỏi Ngọc phủ.”

      Billy Nguyễn, PHUONGLINH87^^tn99 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Chẳng lẽ là oan hồn?


      Mộ thị mới từ trong viện của Ngọc Thiên Kiều trở về, Song Đào vội vã chạy vào: “Phu nhân, Bạch tiên đến, đợi nửa ngày ngoài hiên nhà rồi.”

      Từ khi dùng linh dược giải độc của Ngọc tướng quân mang về từ Bắc Cương, thân thể của Ngọc Thiên Kiều dần dần khôi phục, tảng đá lớn trong lòng Mộ thị cũng dần được bỏ xuống, tại lại nghe thấy Bạch tiên đến đây, trong lòng có chút căng thẳng: “Nàng? Nàng tới làm gì?”

      Song Đào : “Nô tỳ cũng biết, bất quá, Tiên hình như có chuyện quan trọng cần .”

      Mộ thị thở dài: “Gọi nàng vào .”

      đúng là thời buổi rối loạn!

      Bạch tiên thân đạo bào màu xanh nhạt, cầm phất trần tay, lướt vào phòng.

      “Mấy ngày gặp, phu nhân có khỏe ?” Mấy chỗ bị Ngọc Linh Lung đánh trọng thương gần như khỏi, Bạch tiên lại trở về bộ dáng cao nhân thế ngoại. Nàng lúc này chắp tay hành lễ vấn an Mộ thị, dáng vẻ vừa tôn kính mà mất phong thái.

      Mộ thị tình nên lời, cả Ngọc phủ bị thứ nữ như Ngọc Linh Lung huyên náo thể an bình, bản thân nàng là chủ mẫu sao có thể khỏe được?

      Mộ thị miễn cưỡng mỉm cười, đưa tay mời khách ngồi: “Đa tạ tiên quan tâm, ta cũng khỏe.”

      Bạch tiên chầm chậm ngồi xuống, đôi mắt lại rời khỏi khuôn mặt của Mộ thị, bộ dáng có vẻ bí hiểm.

      Mộ thị thấy Bạch tiên cứ nhìn mình liền cảm thấy bất an, nhịn được mở miệng hỏi: “Xin hỏi, tiên đến có chuyện gì?”

      Bạch tiên cười : “Là vì chuyện Tứ tiểu thư của quý phủ lần trước ----”

      Mộ thị vội : “Chuyện đó đều là do nàng sai, đắc tội với tiên , xin tiên đại nhân rộng lượng bỏ qua, chớ so đo.”

      Mộ thị xong, nghĩ nghĩ chút liền hỏi thêm: “ biết tiên còn có điều kiện gì?”

      Mộ thị còn tưởng Bạch tiên đến đòi thêm bạc. Mặc dù lần trước Bạch tiên trừ quỷ bất thành trái lại còn bị đánh, nhưng dù sao cũng là trách nhiệm của Ngọc phủ, lại , cao nhân đắc đạo như này, phu nhân chỉ ở nhà như nàng trăm ngàn lần cũng dám đắc tội.

      Cái gọi là mời thần dễ tiễn thần khó, chính là ý tứ này.

      ngờ Bạch tiên lại chậm rãi lắc lắc đầu, bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt: “Phu nhân coi bổn tiên là cái gì? Bổn tiên há lại là người ham tài quên nghĩa sao?”

      Lời này vừa thốt ra, trong lòng Mộ thị lại càng cảm thấy khó hiểu. Bạch tiên lần này chủ động tìm tới cửa, lại niêm yết giá đòi bạc là muốn làm cái gì?

      Bạch tiên nhàng vẫy vẫy cái phất trần, : “Bổn tiên nếu được phu nhân nhờ vả, thay quý phủ trừ tai họa. Lần trước…Ân, có chút chuyện ngoài ý muốn…”

      Lần trước bị Ngọc Linh Lung hành hung chút, kết quả cái gì cũng hoàn thành, Bạch tiên so với Mộ thị càng buồn bực hơn. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, thanh danh của chính mình còn giữ được sao?

      May mắn là Ngọc Linh Lung cho nàng cơ hội, nếu chuyện này làm xong, chẳng những có thể lấy lại thanh danh suýt mất của mình, lại còn có thể kiếm thêm được chút bạc.

      Đương nhiên, quan trọng nhất, vẫn là được Ngọc Linh Lung buông tha cho bản thân.

      Bạch tiên hắng giọng cái, tiếp tục : “Bổn tiên ở quý phủ mấy ngày nay, cũng nhìn ra ít manh mối. Con quỷ này xảo quyệt, ngay cả mắt thần của bổn tiên thế mà cũng bị lừa…”

      Mộ thị ngây người nhìn đôi môi lên lên xuống xuống của Bạch tiên , nghe xong như lạc vào trong sương mù.

      Ý của Bạch tiên là gì? Chẳng lẽ Ngọc phủ có quỷ?

      Bạch tiên múa lưỡi nửa ngày, Mộ thị mới hiểu được chút. Ý của Bạch tiên là, nàng ở lại Ngọc phủ phải vì đòi Mộ thị bạc, mà là vì có thể xem phong thủy của Ngọc phủ kỹ hơn, tìm ra nguồn gốc của tai họa. Trải qua quan sát của nàng, cuối cùng phán đoán, Ngọc phủ có tai họa, phải cũng phải ma, mà chính là oan hồn vướng mắc mãi . Tai họa mấy ngày nay phát sinh trong Ngọc phủ đều do oan hồn này gây nên.

      Mộ thị đột nhiên nhớ tới chuyện, trong lòng như bị giội chậu nước lạnh, rùng mình cái.

      Chẳng lẽ… là oan hồn!?

      Mộ thị càng nghĩ càng thấy sợ, hoàn toàn quên mất Bạch tiên lừa nàng bao nhiêu bạc, ngay lập tức đứng bật dậy hành lễ với Bạch tiên , ngữ điệu hơi run run: “Tiên , ngài nhất định phải giúp chúng ta! Muốn bao nhiêu bạc, ngài cứ việc !”

      Bạch tiên trong lòng mừng thầm, lời Ngọc Linh Lung quả chính xác, lần cúng bái hành lễ lần này, nàng lại có thêm đống bạc.

      Trong lòng dù hưng phấn đến đâu, ngoài mặt vẫn giả bộ ra vẻ tiên phong đạo cốt: “Phu nhân sao lại như vậy? Bổn tiên sao có thể làm cái việc nghịch thiên như thế? Bổn tiên muốn dùng bạc, hoàn toàn là vì cần phải mua ít đồ làm lễ, còn bổn tiên là thay trời hành đạo, hoàn toàn lấy xu!”

      Mộ thị liên tục gật đầu: “Dạ dạ dạ, tiên cần bao nhiêu, cứ việc đến phòng thu chi lĩnh tiền, ta phân phó xuống dưới, bảo tất cả bọn họ đều phải nghe lời tiên sai bảo.”

      Bạch tiên thế này mới vừa lòng nở nụ cười, còn thêm: “Nếu là oan hồn bất tán, nhất định là còn có tâm nguyện chưa xong, bổn tiên muốn làm nghi thức gọi hồn, mời toàn bộ gia đình tham gia.”

      Mộ thị ngẩn người ra, có chút chần chừ: “Chuyện này…”

      Bạch tiên nheo mắt nhìn Mộ thị, hỏi: “Phu nhân cảm thấy có gì ổn?”

      Mộ thị vội hỏi: “ có gì, ta chỉ muốn hỏi chút, oan hồn sau khi gọi về, liệu có thể hóa thành quỷ hay ?”

      Bạch tiên có có chút kì quái nhìn Mộ thị: “Phu nhân sao lại hỏi thế?”

      Mộ thị cố che đậy, cười cười: “Trong phủ có vài tiểu thư tuổi còn , ta lo các nàng bị dọa.”

      Bạch tiên : “Có lẽ là , nếu oan hồn này có năng lực lớn như vậy, chỉ sợ trong phủ sớm có nhiều tai họa lớn hơn.”

      Mộ thị lúc này mới yên lòng: “Được, vậy nhờ tiên nhanh chóng an bài .”

      Bạch tiên ra từ trong viện của Mộ thị, liền thấy Linh Nhi đứng cách đó xa, chậm rì rì hái hoa hồng, Bạch tiên lấy ra chiếc khăn con lau lau trán, hướng về phía Linh Nhi khẽ gật đầu.

      Linh Nhi lập tức cầm lấy lãng hoa mới hái được hơn nửa đặt bên cạnh, cũng chẳng quay đầu lại là bước nhanh về phía Phẩm Lan Uyển.

      ----------------


      Đêm, Mộ thị mệt mỏi dựa vào thành giường, : “Sao mấy ngày nay có tin tức gì của Tiểu Thanh?”

      Thôi ma ma thấp giọng : “Nghe hôm kia Tiểu Thanh làm sai chuyện, bị Tứ tiểu thư phạt quỳ gối trong viện. Vết thương đùi hôm nay vẫn chưa khỏi.”

      Mộ thị nhíu mày: “Cũng chỉ phạt quỳ thôi, sao có thể bị thương?”

      Thôi ma ma ngập ngừng chút mới : “Tứ tiểu thư kêu nàng đem đĩa trà đệm ở chân rồi quỳ xuống, cho nên mới…”

      Mộ thị nghe được thầm kinh hãi, nương mới mười bốn tuổi, sao có thể tàn nhẫn như vậy?

      Nhớ lại lời của Bạch tiên , Mộ thị nhịn được hỏi Thôi ma ma: “Ngươi xem, chẳng lẽ Phẩm Lan Uyển có quỷ hồn quấy phá hay sao?”

      Thôi ma ma hoảng sợ, đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, mới giọng : “Phu nhân sao lại nghĩ như vậy?”

      Mộ thị thở dài, thuật lại lời của Bạch tiên : “….Ngươi , nếu có quỷ, Bạch tiên sao lại biết được?”

      Thôi ma ma nghe được cũng có chút sợ hãi, suy tư lúc lâu mới lên tiếng: “Phu nhân đừng nghĩ nhiều, nhà ai chẳng có vài nha đầu chẳng may chết? Bạch tiên vậy, có lẽ là vừa khéo mà thôi.”

      Mộ thị rời rạc nhìn về ra bên ngoài cửa sổ tối như mực, giống như là vô thức : “Nàng cũng phải là nha đầu tầm thường…”

      Lời còn chưa xong, Thôi ma ma sợ hãi cắt ngang lời của Mộ thị: “Phu nhân đừng nữa, lời này thể để lão gia nghe thấy!”
      Chương 57: Ta biết là nàng thích


      Mộ thị lúc này mới phục hồi tinh thần, cũng tự cảm thấy mình lỡ lời, day day trán : “Lão gia mấy ngày nay sao rồi?”

      Thôi ma ma : “Lão gia phái Vương Dũng tới đây hai lần, là vấn an phu nhân. Nô tỳ đoán, chỉ sợ là vì chuyện của Mai di nương.”

      Mộ thị hừ lạnh tiếng: “Tiểu tiện nhân, nếu ta để nàng ta toại nguyện, còn lấy tư cách gì làm Ngọc phu nhân!?”

      Thôi ma ma thấy đến đều là chuyện phiền lòng, liền có ý chuyển hướng câu chuyện: “Hôm nay lang trung đến, là độc tố trong người Lục tiểu thư hết, sau này chỉ cần nghỉ ngơi chút là khỏe.”

      đến Ngọc Thiên Kiều, mặt Mộ thị mới lộ ra chút ý cười: “Cuối cùng cũng tốt, tiết trời mấy ngày nay cũng đẹp, có rảnh bảo nó dạo xung quanh cho khuây khỏa, có lẽ thân thể nhanh khỏi hơn.”

      Thôi ma ma cùng Mộ thị chuyện thêm lát, rồi hầu hạ Mộ thị ngủ xong, mới lặng lẽ ra khỏi phòng.

      ra cửa, Thôi ma ma nhịn được đưa tay nhu nhu ngực, cảm giác bị xiết chặt trong tim vô luận thế nào cũng thả lỏng ra được.

      Những lời Mộ thị như vang vọng mãi bên tai, loạt những tai họa xảy ra gần đây trong Ngọc phủ, chẳng lẽ là do oan hồn quấy phá?

      Nếu đúng là oan hồn đó, vậy…liệu có tìm đến nàng hay ?

      Thôi ma ma nhìn bóng cây tối như mực trong viện, bất giác nắm chặt vạt áo, vội vàng rời .

      Trăng lưỡi liềm như lưỡi câu, trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu mặt đất, lên những viên gạch trong viện từng lớp bóng đen hỗn loạn. Đêm hè này, biết vì sao lại chầm chậm xuất những cơn khí lạnh.

      -------------


      Ngọc Linh Lung ngủ mạch đến khi trời sáng , cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân đều vô cùng thoải mái, tâm tình cũng tốt hơn mọi ngày rất nhiều.

      Nàng nhấc cái màn che trước giường lên, trông thấy trong phòng im ắng, đoán Huyên Thảo và Linh Nhi nghĩ nàng chưa dậy nên đứng canh bên ngoài, nàng tự xỏ chân vào giày rồi ra phòng ngoài.

      Vừa mới ra chính sảnh, liền nghe thấy tiếng Huyên Thảo và Linh Nhi chuyện phiếm với nhau.

      “…Mấy hôm nay Húc vương gia sao lại thấy tới nhỉ?” Thanh trong trẻo, lời thẳng thắn, vừa nghe liền biết là lời của Linh Nhi.

      Huyên Thảo thấp giọng cười: “Người ta là Vương gia, sao có thể ngày nào cũng chạy tới chỗ chúng ta?”

      Linh Nhi cười khúc khích: “Vương gia sao, cưỡi ngựa xông vào nội viện nhà người ta, ngươi có buồn cười hay ?”

      Huyên Thảo nhịn được cũng cười ra tiếng: “Ngươi cứ ba hoa , cẩn thận bị người khác nghe thấy, trị tội ngươi!”

      Linh Nhi thở dài, như thể nuối tiếc vô cùng: “Ta còn tưởng Vương gia tâm thích tiểu thư nhà chúng ta, ai ngờ, mới kiên trì được ba ngày đến nữa.”

      Huyên Thảo như chợt nhớ ra chuyện gì: “Liệu có phải là do ngày đó trời mưa, Vương gia sinh bệnh?”

      xong, ngữ điệu của Huyên Thảo lại đột nhiên hưng phấn: “Đúng, đúng, đúng! Nhất định là bị bệnh nên mới tới!”

      Ngọc Linh Lung nghe được những lời này vừa bực mình vừa buồn cười. Hai nha đầu này có phải bị ngốc rồi hay ? Nghị luận sau lưng chủ tử, lại còn nghị luận hăng say như vậy.

      Ngọc Linh Lung cố ý ho khan tiếng, Linh Nhi ngồi ở cửa lập tức nhảy dựng lên, nhanh như chớp chạy vào, khuôn mặt nhắn đỏ rực, cũng biết là do khẩn trương hay chột dạ, vừa nhìn trộm thần sắc của Ngọc Linh Lung, vừa tìm lời : “Tiểu thư tỉnh rồi sao? Nô tỳ lấy nước rửa mặt cho người!”

      Nhìn bộ dáng vô cùng cẩn thận của Linh Nhi, Ngọc Linh Lung cũng biết là nên răn nên dạy hay trách cứ nàng, cuối cùng lại làm như nghe thấy, mở miệng : “ múc nước.”

      Linh Nhi lúc này mới yên tâm, cười hì hì rồi chạy ra ngoài.

      Huyên Thảo cầm khung thêu tới, vừa vừa quay đầu nhìn bóng dáng nhảy nhót của Linh Nhi: “Nha đầu Linh Nhi trông cao hứng, so với lúc mới tới hoạt bát hơn nhiều.”

      Từ sau khi đến Thượng Vũ đường gặp Phúc Vĩnh Nhi, Linh Nhi ràng cởi mở hơn rất nhiều, có lẽ là biết được đệ đệ của mình ở chỗ nào, cũng yên tâm ít.

      Ngọc Linh Lung cúi đầu nghĩ nghĩ, : “Lát nữa đến từ đường *, em theo ta, bảo Linh Nhi ở lại trông nhà.”

      *Từ đường: nhà thờ họ, nhà thờ tổ.

      Tâm tư Huyên Thảo khẽ động, hiểu được ý tứ của Ngọc Linh Lung: “…Dạ, nô tỳ tuân mệnh!”

      Hôm nay là ngày Bạch tiên cử hành nghi thức chiêu hồn, ngay tại từ đường trong nội viện Ngọc phủ, Ngọc Linh Lung sợ Linh Nhi thấy từ đường, lại nhớ đến thân nhân chết?

      Ngọc Linh Lung rửa mặt trang điểm xong, Linh Nhi bưng chậu đồng ra ngoài, mở cửa lớn định đem nước bẩn hắt .

      Ai ngờ vừa mở cửa, Linh Nhi liền hoảng sợ, chậu đồng trong tay thiếu chút nữa bị rơi.

      “Ai nha, Húc vương gia, sao ngài lại đứng ở chỗ này!”

      Dáng người Húc Vương cao lớn đứng dưới bóng hoa lay động trong gió, vẫn hề nhúc nhích, nụ cười như có như vẫn in gương mặt, chẳng biết đứng đây từ lúc nào.

      Ngọc Linh Lung nghe thấy tiếng hét chói tai của Linh Nhi, tay cầm lược gỗ, tay nắm tóc, ra cửa.

      Húc Vương vừa nhìn thấy Ngọc Linh Lung, ánh mắt lập tức sáng lên: “Linh Lung, ta cuối cùng cũng được thấy nàng!”

      Ngọc Linh Lung trừng mắt liếc cái, cả giận : “Sáng sớm tinh mơ, vô thanh vô tức đứng trước cửa nhà người ta, ngươi muốn chết sao?”

      Húc Vương cũng giận, cạnh Linh Nhi theo vào trong viện, dáng vẻ tiêu sái hệt như người thường xuyên tới đây, phong lưu mà phóng khoáng.

      “Ta đến nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng được vào trong viện của nàng. Biện pháp này, xem ra rất tốt.”

      Biết được rằng dù mắng thế nào cũng thể đá được cái kẻ mặt dày trước mắt này ra ngoài, Ngọc Linh Lung đơn giản xoay người trở về phòng, trực tiếp coi Húc Vương như khí.

      Húc Vương tự tại như thể ở hậu viện nhà mình, hết sờ sờ bàn ghế đá trong sân, lại nhặt hoa, rồi cười : “Có rừng trúc, lại có hoa, Linh Lung, nàng cũng là người lịch tao nhã.”

      (XN: Dạ vâng, cho em cười 5 phút…
      Ngọc Linh Lung: /trừng mắt nhìn/
      XN: /chạy té khói/…)

      Nhóm người trong Phẩm Lan Uyển đương nhiên ai dám tiến lên cản, chỉ sợ rước họa vào thân, người người đều lén lút trốn .

      Cũng để ý Ngọc Linh Lung chỉ mặc áo trong, vẫn chưa cả chải tóc, Húc Vương thoải mái vào khuê phòng, ngừng nhìn trái liếc phải: “Linh Lung, phòng này cũng được. Mặc dù to như phòng ta, nhưng bố trí cũng tinh xảo.”

      Ngọc Linh Lung phải tiểu thư khuê các ở cổ đại, bị nam nhân xông vào khuê phòng, mặt đỏ thân bất động, cứ thế mà chải tóc.

      Húc Vương dạo qua vòng, rốt cuộc kiềm chế được nữa, đến bên cạnh Ngọc Linh Lung, tay như có vật gì quý giá lắm giơ đến trước mặt Ngọc Linh Lung: “Linh Lung, nàng nhìn thử coi, xem có thích ?”

      Ngọc Linh Lung kéo kéo tóc, thuận tay đẩy chướng ngại vật Húc Vương bên cạnh ra, cầm chiếc lược ngọc bàn lên, cắm vào cúi tóc đầu, hoàn toàn để ý tới .

      Húc Vương đành phải tự mở hộp, cầm thanh đoản đao nhắn lên rồi rút nhanh ra khỏi chiếc vỏ bằng kim loại.

      Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe lên tầng hào quang lóa mắt, khiến cho ánh mặt trời bên ngoài cũng phải ảm đạm phai màu, theo bản năng liền gương mắt nhìn.

      Giữa những ngón tay thon dài của Húc Vương lúc này, chiếc đoản đao nặng trĩu dài quá bảy tấc, thoạt nhìn có vẻ xấu xí, nhưng lưỡi dao lại lóe lên từng tầng hào quang chói mắt, khiến người xem khỏi phát lạnh.

      Ngọc Linh Lung thốt lên lời tiếp nhận đoản đao trong tay Húc Vương, đầu ngón tay nhắn trắng nõn xẹt qua thân đao. Mặc dù lúc này là mùa hè, nhưng vẫn có thể nhận được cảm giác mát lạnh truyền đến từ lưỡi đao.

      Ngọc Linh Lung từng tiếp xúc với nhiều loại vũ khí trong nhiều năm, liếc mắt cái liền có thể nhận ra thanh đoản đao này là cực phẩm hiếm có khó tìm. Mặc dù đại có nhiều loại sung ống khí giới phòng thân, nàng lại thích những loại vũ khí lạnh hơn, nhất là kiểu đoản đao này. Mang theo loại vũ khí này, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra, những lúc đánh sáp lá cà hiệu quả vô cùng.

      Vật tốt như vậy, có người dâng đến tận cửa, nàng cũng khách khí, coi như là đồ bồi thường vì bị quấy rầy nhiều ngày .

      Ngọc Linh Lung cầm lấy vỏ đao trong tay Húc Vương, đem thanh đoản đao đút vào, thuận tay đặt vào trong ngăn kéo bàn trang điểm.

      Khuôn mặt tuấn tú của Húc Vương lập tức vui mừng, ra vẻ tự đắc : “Ta biết nàng thích thứ này!”

      Ngọc Linh Lung thu thanh đoản đao xong, vẫn cho Húc Vương chút mặt mũi, quay đầu gọi Huyên Thảo: “Thay y phục cho ta.”

      Huyên Thảo chần chừ nhìn Húc Vương: “Tiểu thư…”

      Húc Vương cười tủm tỉm: “Linh Lung, ta chờ nàng ở cửa.”

      Xem ra, Húc Vương hiểu lầm, còn tưởng Ngọc Linh Lung tiếp nhận tâm ý của , muốn đổi xiêm y cùng ra ngoài đây.

      -------------

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Xuyên ] Thứ nữ là phải độc ác - Hỉ Như Ý (Chương 58-)
      Ngọc Linh Lung cũng thèm giải thích, tùy ý để Huyên Thảo thay cho mình sang bộ xiêm y màu xanh lam, dưới vạt áo thêu hoa ngọc lan trắng, bên thêu mà như vẽ nên những chú bướm xinh màu xanh ngọc lượn bay, khiến cho nàng càng thêm vẻ điềm tĩnh mà mất linh động, xinh đẹp thoát tục vô cùng.
      Ra đến cửa, đúng lúc Húc Vương đứng canh giữ bên ngoài chỉnh sửa lại y phục, trông thấy Ngọc Linh Lung dẫn Huyên Thảo ra, liền bước lên vài bước cười : “Ở Vân Hồ có quán trà, cảnh sắc đẹp vô cùng, ta dẫn nàng thưởng trà ngắm cảnh được ?”
      Ngọc Linh Lung cũng dừng cước bộ, trực tiếp ra ngoài: “ , ta bận rồi!”
      Húc Vương tức khắc liền thất vọng vô cùng, nhưng vẫn hết hy vọng hỏi: “Nàng đâu? Ta cùng có được ?”
      Ngọc Linh Lung nhìn cũng thèm nhìn lấy cái: “Ta từ đường của Ngọc phủ, ngươi cũng ?”
      Húc Vương ha ha cười: “Thiên hạ này, có nơi nào ta thể .”
      Nội viện Ngọc phủ cũng vào, khuê phòng của Ngọc Linh Lung cũng vào, từ đường nho , có cái gì mà dám ?
      Ngọc Linh Lung hừ lạnh: “Ngươi thích , ai quản ngươi.”
      xong, Ngọc Linh Lung cũng đợi hồi đáp, trực tiếp thẳng.
      Húc Vương cũng chỉ cười cười, gần xa theo Ngọc Linh Lung đến từ đường.
      Phủ Ngọc tướng quân vốn phải giàu sang quyền quý từ thế hệ này qua thế hệ khác ở kinh thành, vì thế mà quy mô của từ đường cũng quá lớn, chỉ là gian phòng vuông cỡ bốn năm thước, bên trong bày nhiều bài vị tổ tiên Ngọc gia, bàn thờ, lư hương, đỉnh đồng, cùng mấy thứ đồ dùng để thờ cúng lễ bái, khí bên trong có vẻ ảm đạm thê lương.
      Ánh mặt trời bên ngoài sáng lạn, trong phòng lại u, nhìn từng hàng bài vị bằng gỗ đàn hương chi chit vào nhau, khí bất tri bất giác lại trầm thêm.
      Giờ phút này, chiếc bàn được dọn sẵn đặt trong từ đường, Ngọc tướng quân và Mộ thị ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh là Ngọc Duy Vũ và Ngọc Thiên Kiều, Tiền di nương và Mai di nương vốn có tư cách đến nơi này, chẳng qua Mai di nương gần đây được sủng ái vô cùng, hôm nay cũng phải là ngày chính lễ bái, cho nên Ngọc tướng quân dẫn nàng tới. Mai di nương nếu được tham gia, Tiền di nương đương nhiên cũng có thể đến, vì vậy Mộ thị liền sai người kêu nàng tới, đứng hầu phía sau mình, thái độ đối xử với nàng và Mai di nương khác nhau rệt.
      Ngọc Thiên Liễu và Ngọc Thiên Phương ngồi cùng chỗ, từ sau khi Ngọc Thiên Phương bị Ngọc Linh Lung cắt hết tóc vẫn chưa từng ra khỏi viện nửa bước, vốn tưởng rằng hôm nay nàng vẫn cáo bệnh , ai ngờ lại vẫn tới. Trời bên ngoài nắng vô cùng, thế nhưng nàng lại bọc đống vải to đùng đầu, kẽ hở, che hết mái tóc mới dài ra được vài tấc đầu.
      Ngọc Duy Đức và Ngọc Duy Nguyên ngồi cùng nhau, hai người cùng là con vợ kế, lớn , hai người lại đối lập vô cùng. Ngọc Duy Đức như ông cụ non, ngồi nghiêm chỉnh, mặt thay đổi, biết nghĩ gì. Ngọc Duy Nguyên ngược lại có vẻ hồn nhiên hiếu động, thấy đồ cúng cũng đưa tay cầm lên định ăn, bị bà vú kéo về lại nghe mà náo loạn ầm ĩ.
      Ngọc Linh Lung vừa bước vào, tất cả thanh trong phòng đều biến mất, ngay cả Ngọc Duy Nguyên cũng đình chỉ tranh cãi, nhìn về phía Ngọc Linh Lung.
      Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng khẽ đảo qua, đem tất cả những biểu tình phức tạp của mọi người thu vào đáy mắt, Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười, về cái bàn trống sau cùng ngồi xuống.
      Húc Vương hệt như thói quen ngồi xuống bên cạnh Ngọc Linh Lung, cười : “Hôm nay là ngày mấy? Sao náo nhiệt thế này?”
      Từ lúc Húc Vương theo Ngọc Linh Lung bước vào, tất cả mọi người ở Ngọc phủ đều đứng lên, hướng về phía Húc Vương hành lễ.
      Câu hỏi này của Húc Vương, Ngọc Linh Lung làm như nghe thấy, Ngọc tướng quân ngược lại lại dám đáp, khom người : “Là do nhà thần có chút chuyện .”
      Húc Vương nhìn về phía Bạch tiên ngồi xuống từ đường, nhịn được ha ha cười: “Cái lão già nhà ngươi, cũng thú vị .”
      Ngọc tướng quân nửa đời người ngồi ngựa chiến diết địch vô số, cũng tin mấy cái chuyện quỷ thần mê tín này sao? Nếu có quỷ thần, vậy trong những người bị Ngọc tướng quân giết chết kia, có bao nhiêu oan hồn?
      Ngọc tướng quân bị cười xấu hổ đến mức mặt lúc đen lúc đỏ lúc lại trắng bệch, hung hăng trừng mắt liếc Mộ thị cái.
      Nếu phải nữ nhân này nhiều chuyện, sao có thể bị mất mặt với Húc Vương như thế này?
      Húc Vương phe phẩy cây quạt trong tay, hứng thú nhìn Bạch tiên , biểu tình mặt như thể xem diễn trò: “Muốn làm phép sao? Nhanh bắt đầu !”
      Ngọc tướng quân bất đắc dĩ thở dài, hướng về phía sau phất phất tay, quản đứng sau vội vàng đến cửa từ đường, thầm vài tiếng với tiểu đạo đứng đó.
      Qua hồi lâu mới thấy Bạch tiên chậm rãi đứng dậy, đến ngoài cửa. Chỉ thấy nàng thân đạo bào màu xanh, khuôn mặt đoan nghiêm, phất trần trong tay bay bay theo gió, trông có vài phần cảm giác xuất trần.
      Trong tử đường u ám, hai tiểu đạo sắp xếp đàn tràng *, các nàng rút ra sợi dây thừng màu đỏ vây lấy địa phương chỉ rộng hơn trượng, chỉ đặt ở chính giữa bên trong chiếc bàn lớn. Sau đó, các nàng đốt nến ở bốn góc, đặt chậu than để đốt vàng giấy bên cạnh, lại đặt hai ba bát gạo dùng để đuổi tà ở chính giữa. Cuối cùng, các nàng lấy tấm vải trắng bịt kín lại, khiến cho khí ở từ đường tăng thêm vài phần quỷ dị.
      *đàn tràng: Nới làm phép của thầy tu hay đạo sĩ.
      Trong lúc hai tiểu đạo sắp xếp bàn tràng, Bạch tiên lại chắp tay hướng mọi người xung quanh hành lễ: “Lát nữa cử hành nghi lễ chiêu hồn, nếu có tượng kì dị gì, mong các vị trăm ngàn lần được lên tiếng, lại càng được kinh sợ mà kêu lên, nếu quấy nhiễu oan hồn, hậu quả tưởng tượng nổi.”
      lời vừa xuống, ngay cả Ngọc tướng quân gan lớn trong lòng cũng trùng xuống, Tiền di nương vội vàng chạy lại kéo Ngọc Duy Nguyên về, tay đặt ở mồm cho khóc lóc náo loạn.
      Đối ngược với vẻ khẩn trương bất an của mọi người, Ngọc Linh Lung vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, thèm để ý. Húc Vương bên cạnh nàng lại nhàn nhã thoải mái vô cùng. Bạch tiên càng nghiêm túc, ý cười mặt Húc Vương càng đậm, như thể xem chú hề hát hí khúc.
      Bạch tiên xong, liền xoay người bước vào từ đường. Trong từ đường u, bóng dáng màu xanh của nàng lại càng bắt mắt vô cùng, nhất cử nhất động đều thu hết vào mắt mọi người.
      Chỉ thấy nàng đứng trước tấm vải trắng che cao, miệng lẩm bẩm, tốc độ càng ngày càng nhanh, ai nghe nàng cái gì, mà theo ngữ điệu của nàng, phất trần trong tay cũng ngừng vung về phía tấm vải, ánh nến bốn góc cũng mập mờ khi sáng khi tối, mà tấm vải trắng trước mắt cũng chầm chậm lay động…
      Ước chừng thời gian ngắn, Húc Vương như mất kiên nhẫn, bắt đầu dò xét người bên cạnh, mà cũng thèm để ý nơi này là từ đường của Ngọc phủ, cũng để ý ánh nhìn trừng trừng của những người xung quanh, hướng về phía Ngọc Linh Lung cười : “Nàng bảo bận là để xem cái này? Cũng chẳng có gì thú vị!”
      Ngọc Linh Lung nghiêm mặt, lời, mắt đẹp như ngọc yên lặng nhìn hành động của Bạch tiên .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :