1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư (166c+PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 40
      Hôm nay lão gia vào triều dâng tấu chương rồi, Lão thái gia cũng phản đối, chắc khoản, qua hai ngày nữa nhận được lệnh Tứ di nương, đến lúc đó, nàng ấy xem như là con dòng chính rồi, như vậy hài tử này dù có gả ra ngoài, cũng chỉ làm cho Tôn gia nở mày nở mặt hơn, mà giống hai đứa kia, lúc nào làm cho người ta bớt lo.

      “Vân Nương, tới nữa tháng là ngươi phải xuất giá rồi, nửa tháng này ngươi hãy đàng hoàng sống ở trong viện của mình, nửa bước cũng cho ra khỏi cửa, ở đó chờ kiệu hoa đến rước là được, Ngọc Nương, ngươi cũng vậy, phạt ngươi chép nữ giới thêm trăm lần nữa.” Lão thái thái xong liền xoay người.

      Tôn Vân Nương cùng Tôn Ngọc Nương giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng, lão thái thái ngay cả hỏi cũng lười được hỏi thêm các nàng tiếng, cứ như vậy mà tin tưởng lời của con quỷ kia?

      “Nãi nãi (bà nội). . . . . .” Tôn Vân Nương rất ủy khuất, mình chẳng qua là uy hiếp Tôn Cẩm Nương thôi, cũng có đem chuyện kia ra, nãi nãi làm vậy cũng quá thiên vị rồi.

      Lão thái thái nghe thấy liền dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng nhìn nàng : “Ngươi muốn cái gì trong lòng ngươi hiểu , hôm nay coi như ngươi thông minh, nếu sau ta muốn ở trong phủ nghe được lời đứng đắn nào nữa, lần đầu nên ta tạm tha cho ngươi lần, còn nữa, ngươi sau này ngươi vào Trữ vương phủ rồi hãy học khôn chút, cái gì có thể gì cái gì thể phải tự hiểu ràng, trong Trữ vương phủ nước cũng rất sâu, ở trước mặt cha mẹ chồng nếu sai nửa câu, ngươi cũng chỉ có đường chết thôi, đến lúc đó, đừng bị người bỏ rơi phải quay trở về là được.”

      Lão thái thái phen năng tàn nhẫn, trong lời như có cỗ chày gióng chuông, Cẩm Nương bội phục đến phải ngũ thể đầu địa (hai tay hai chân và đầu cúi sát xuống đất) rồi, lời này nghe giống như dạy Tôn Vân Nương sau khi gả ra ngoài phải biết làm người như thế nào, nhưng lại càng cảnh cáo nàng ta, chuyện kia chỉ có thể sống để bụng chết mang theo, dù được gả ra ngoài, ở Trữ vương phủ cũng thể lung tung, đem tất cả những tính toán của Tôn Vân Nương muốn đem chuyện này phát ra ngoài hoàn toàn phá hỏng.

      Tôn Vân Nương bị mắng đến mặt trắng nhợt, gương mặt cúi xuống giấu , nghẹn tức gần chết, nhưng lại dám phát tác, còn phải đàng hoàng đáp ứng, cung thủ hành lễ, đưa lão thái thái trở về phòng.

      Chẳng qua chỉ chớp mắt trong lúc xoay người, ánh mắt nhìn Cẩm Nương chỉ nổi giận, mà còn oán độc.

      Cẩm Nương sớm thu lại nước mắt, bộ dáng biết điều và hiểu biết bộ vịn lão thái thái vào phòng, Tôn Ngọc Nương duyên cớ cũng phải chịu phạt, trong lòng cũng tức giận ngút trời, nhớ tới chút nhiệt tình vì được xuất phủ gặp người mình thích bị giập tắt hoàn toàn, hiếm khi có được cùng chung mối thù nên liền theo sát Tôn Vân Nương trở về.

      Cẩm Nương vừa vào nhà, lão thái thái chìm mặt, lạnh lùng đối với Cẩm Nương : “Ngươi biết sai chưa?”

      Cẩm Nương liền giật mình, nhưng lập tức thành quỳ xuống ở trước mặt lão thái thái: “Cẩm Nương hẳn nên nhẫn .”

      Lão thái thái thấy thái độ biết thời thế của nàng, liền khẽ gật đầu: “Cũng phải là chuyện nhẫn nhịn hay , mà là chuyện nên ở nơi này trước mặt mọi người ép nàng ta, hôm nay người là Vân Nương, nàng ta tính tình chững chạc chút, nếu như là Ngọc Nương …, sợ là huyên náo đến toàn bộ mọi người trong phủ đều biết, cuối cùng người chịu thụ hại cũng chỉ bản thân ngươi.”

      Cẩm Nương vừa nghe, thấy cũng đúng, uy lực của lời đồn đãi có bao nhiêu? Qủa thể đo lường được, truyền mười, mười truyền trăm, ý chính vốn có cũng có thể bị truyền tụng đến thay đổi hoàn toàn, mà người bị bệnh mới chịu thiệt thòi nhất, cho dù sau này bệnh mình có khỏi nữa, tiếng xấu cũng truyền ra ngoài, dù Giản thân vương phủ có thích mình hơn nữa, sợ là cũng muốn nữa, chỉ cần Giản thân vương phủ vì thế mà từ hôn, vậy sau này mình cũng có người tới cửa nghị hôn nữa, nghĩ tới đây, Cẩm Nương ứa ra mồ hôi lạnh, đầu cúi càng thấp hơn.

      “Tạ lão thái thái dạy bảo, Cẩm Nương biết sai rồi.”

      Lão thái thái thấy bộ dạng hối lỗi của nàng, biết nàng hiểu, khóe miệng liền câu lên nụ cười, “Nhưng mà, ngươi nghĩ ra biện pháp để cho ta biết, cũng là chuyện tốt, coi như phòng ngừa rắc rối có thể xuất sau này, chẳng qua là, người bên cạnh ngươi, phải xem chừng cẩn thận, cũng nên điều tra chút, người như vậy nếu vẫn giữ lại ở bên ngươi cũng tốt, vẫn nên sớm dọn dẹp , xem như đề phòng trước, tương lai nếu theo ngươi gả ra ngoài, e là ở trong Giản thân vương phủ gây chuyện cho ngươi nữa.”

      Cẩm Nương nghe xong ngẩn ra, khi Tôn Vân Nương ra lời đó, trong lòng nàng liền có chút ít hoài nghi, lúc này lão thái thái nhắc lại, nàng càng hiểu hơn, chẳng qua, nhất định phải là người bên cạnh nàng sao? phải là người trong nhà lão thái thái, hay là, Lưu thái y à?

      “Nhất định là người trong nhà của ngươi, ta sống đến từng này tuổi rồi, cái nhìn nhất định sai, Lưu thái y mặc dù có chút cổ hủ, nhưng rất thận trọng, nếu , cũng khỏi thể ở Thái y viện lăn lộn nhiều năm như vậy.” ánh mắt như đao của Lão thái thái, lập tức nhìn thấu tâm của Cẩm Nương “ phải là muốn Trữ vương phủ sao? Được rồi, Hồng Tụ, đem bộ trang sức vàng có cẩn ngọc lấy ra, thưởng cho Tứ nương, trâm cài đầu cần phải đổi rồi, hôm nay ở chỗ đó tất nhiên tề tựu nhiều danh gia khuê tú trong kinh rồi, nên thể quá kém cõi, mất thể diện của tướng phủ chúng ta.”

      Hồng Tụ cười ra phía sau, Tôn mụ mụ liền nhân cơ hội đở Cẩm Nương dậy, Cẩm Nương cao hứng cám ơn dạ, trong mắt cũng lộ ra vui mừng, thấy vậy lão thái thái trong lòng chua xót, cây trâm vàng khảm ngọc đối với Đại nương Nhị nương mà chẳng đáng là gì.

      Mới vừa rồi thấy ba cháu cùng cười song song mà đứng, dù mỗi người đều trong sáng xinh đẹp, nhưng Tứ nương vẫn ăn mặc kém nhất, hi vọng lão gia hôm nay dâng tấu chương xin bình thê bị cản trở là tốt rồi, nếu Tứ di nương mà thành Bình thê, theo quy chế chi phí của Tứ nương cùng Hiên ca nhi phải tăng nhiều lên nhiều, Đại phu nhân cũng có thể cái gì cả.

      Cẩm Nương từ trong viện của lão thái thái ra ngoài, liền dẫn Tú trở về Tử Viên, Tứ nhi Bình nhi vẫn ở trong phòng vẫn làm quần áo mùa thu, hôm kia lão thái thái có thưởng mấy cây vải tốt, Cẩm Nương liền thưởng cho các nàng cây, rồi chia ra thành mấy phần cho nhau, chẳng qua là vải thừa mà may cho mình bị giữ lại, sau đó hai nha đầu này liền lấy làm quần áo mùa thu cho riêng mình.

      Cẩm Nương nghĩ tới lời của lão thái thái…, trong lòng cảm thấy khó chịu, Tứ nhi cùng Bình Nhi có người phản bội nàng sao? Từ khi xuyên qua đến giờ, hai người này đều là khẩu phần lương thực tiết kiệm của mình cho nàng ăn, cùng chung qua hoạn nạn , nàng làm sao cũng nhẫn tâm hoài nghi các nàng.

      phải Trữ vương phủ sao? Tại sao lại trở về?” Tứ nhi giương mắt thấy Cẩm Nương cùng Tú trở lại, cũng có đứng dậy, cố vá cho xong kim cuối cùng, mới hỏi.

      Bình nhi cũng nhìn thấy trang sức đầu Cẩm Nương được đổi, liền thả công việc trong tay ra rồi đứng lên, đến gần Cẩm Nương: “ nương lại được ban thưởng thứ tốt rồi, đúng là đẹp quá, nhìn ở giữa giống như là gắn Ngọc tột vậy, kim bộ giao này là lớn, chắc là nhiều vàng lắm đó.”

      Cẩm Nương thấy nàng ấy nhìn chằm chằm kim bộ giao đầu mình chớp mắt, liền cầm lấy cây trâm ngọc lúc trước cài, : “Lão thái thái ban thưởng đó, cái này, tại cho ngươi.”

      Bình nhi vui mừng, vội vươn tay nhận lấy, lúc trước đây cũng là cành ngọc trâm tốt nhất mà Cẩm Nương cài, chẳng qua là có cái mới rồi nên cần cái cũ nữa, dù hơi cũ, nhưng vẫn là thứ tốt, ít nhất cũng trị giá mười hai lượng, đủ bạc để nàng xài trong nhiều tháng liền đây

      Tứ nhi cúi đầu cắn sợi chỉ, nghe thấy Cẩm Nương thưởng cho Bình nhi, nàng chẳng qua chỉ cười cười, trong mắt rất bình tĩnh , chút bất mãn vì chuyện Cẩm Nương chỉ thưởng cho Bình nhi mà có thưởng cho nàng, Tú nhìn thấy liền gật đầu, Tứ nhi là người thà chất phác, phải là thứ thấy tiền sáng mắt.

      “Thời giờ còn sớm, nương, đồ hảo hảo thu về, chúng ta phải Tiền viện gấp, nếu để cho Nhị nương các nàng chờ lâu tức giận đó .” Tú lôi Cẩm Nương ra ngoài.

      Bình nhi Tứ nhi liền đưa cả hai đến ngoài phòng, Cẩm Nương vốn còn muốn thêm vài lời nữa, nhưng vì Tú cứ nắm chặt tay, ý bảo nàng phải mau.
      Andrena thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 41
      Đến phía ngoài viện, Tú mới mở miệng : “Chuyện này gấp được, cứ từ từ mà giải quyết, hai người các nàng cũng đều do ta nhìn lớn lên , hơn nữa cũng theo nương nhiều năm rồi, lúc này các nàng có vấn đề như thế nào, trong lòng ta cũng băn khoăn, trừ phi là bắt tại trận, nếu , lòng người phục .”

      Cẩm Nương dĩ nhiên biết cái này, chẳng qua là. . . . . . Thôi, trở lại rồi sau.

      Đến Tiền viện, quả nhiên Tôn Ngọc Nương đợi ở đấy, nhưng cũng có trưng cái mặt thối đối với Cẩm Nương nữa, chỉ ngại ngùng nhưng cũng giả bộ thân mật như lúc trước, nhìn thấy Cẩm Nương tới, nàng ta chỉ khẽ gật đầu cái.

      Tôn Vân Nương , thứ nhất là do lão thái thái hạ lệnh cấm túc, trước lúc nàng xuất giá cho ra ngoài, thứ hai Trữ vương phủ dù sao cũng là nhà chồng của nàng, trước khi xuất giá thể cùng phu lang gặp nhau , đây là lễ, thể phạm vào.

      Bạch tổng quản sớm chuẩn bị tốt xe ngựa, thấy hai nương ra ngoài, liền cung thân nghênh đón: “Xe ngựa có chút xốc nảy, Nhị nương Tứ nương vào đó phải dựa vào ghế ngồi, phía bên cạnh có tay vịn, nắm chặt lấy nó là được rồi.”

      gã sai vặt cầm băng ghế , để Tôn Ngọc Nương giẫm lên ghế trước, dưới giúp đỡ của Hồng nhi mà lên xe ngựa, Cẩm Nương muốn lên theo, hai con ngựa đứng yên lành đột nhiên về phía trước hai bước, làm như bồn chồn yên.

      Cẩm Nương bị sợ đến nhảy lên, thiếu chút nữa bị con ngựa kia làm té ở phía trước, may mà Tú ở phía sau kịp thời vịn nàng, xe Tôn Ngọc Nương cũng kinh hô tiếng, giống như bị dọa.

      Phu xe là người trung niên, thấy vậy bận rộn kéo dây cương, mắng: “Súc sinh, mau an yên ổn chút .” Mới lập tức an định nguy hiểm lại.

      Bạch tổng quản cũng sợ đến ra thân mồ hôi , nhưng rất nhanh nhìn về phía bên cửa phủ, bên kia chiếc xe ngựa chạy vội tới đây, tựa hồ là từ trong ngõ hẻm bên cạnh ra, rồi dừng ở trước cửa phủ.

      Xe ngựa kia nhìn thấy so sánh với xe tướng phủ còn muốn xa hoa quý khí hơn nhiều lắm, đường biên bốn góc buồng xe đều gắn kim loại vàng phát ra ánh sáng chói mắt, bốn góc có gắn hạt châu, dưới ánh mặt trời, phản xạ ánh sáng chói mắt, sườn xe đen nhánh bên bao bọc tầng nhung, dầy cộm nặng nề mà mất nhã trí, ngựa kéo xe so sánh với tướng phủ cũng cao lớn hơn nhiều lắm, mấy con ngựa cùng màu, lông dài thô to, xem ra, ngựa nhà mình đích thị là bị xe ngựa này làm cho kinh ngạc, mới có thể đột nhiên chuyển động vậy.

      nam tử áo đen trang phục lãnh tuấn từ xe nhảy xuống.

      Bạch Đại tổng quản vội vàng cười nghênh đón: “ ra quý khác là Giản thân vương ph?”

      Nam tử tuấn lãnh ánh mắt lạnh lùng, chẳng qua chỉ khẽ đối bạch tổng quản gật đầu cái, coi như là lễ phép chào hỏi, nhưng đến gần Cẩm Nương, chắp tay vái chào: “ nương, công tử nhà ta bảo tiểu nhân tới đón nương .”

      Cẩm Nương nghe được liền ngẩn ra, giương mắt lại nhìn màn xe khẽ đung đưa, Giản thân vương phủ công tử? Chẳng lẽ là. . . . . . Vị hôn phu chưa từng gặp mặt kìa ? Trong lòng nàng nổi lên trận tò mò, chỉ nghe thân thể tàn tật, nhân phẩm lớn lên như thế nào biết, nếu như phẩm tính cổ quái khó có thể chung đụng, vậy mình cũng là xui xẻo . . . . . . muốn tới gặp được .

      Vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tôn Ngọc Nương xốc rèm xe nhìn sang, ánh mắt cực sáng nhìn Hắc y nam tử ki, thấy Cẩm Nương chần chờ, nàng nhấc chân định bước xuống “Tứ muội muội, khó được Giản thân vương phủ suy nghĩ chu đáo như vậy, bằng chúng ta an vị ở xe ngựa của Giản thân vương phủ , cũng giảm Bạch Đại tổng quản phải qua lại đưa đón.”

      Hắc y nam tử kia nghe vậy cũng lạnh lùng nhìn về phía Tôn Ngọc Nương, mang bộ dạng người lạ chớ tới gần, khiến cho Tôn Ngọc Nương định bỏ chân bước xuống, bỗng nhiên phải rụt trở về, thần sắc ngượng ngùng , chần chờ, biết là nên xuống hay là lên, nàng mặc dù vọng động nóng nảy, nhưng chút ít nhãn lực này vẫn phải có, trong ánh mắt người ta hoan nghênh nàng rồi, chẳng qua lở ra miệng rồi, lại biết làm sao thu trở về, nên nhất thời rất xấu hổ .

      Cẩm Nương khẽ mỉm cười, đối với nam tử áo đen phúc khẽ cúi người, : “Đa tạ ý tốt của công tử nhà ngươi, chẳng qua phép tắc vẫn phải có, Cẩm Nương dám phá hỏng quy củ, kính xin công tử nhà ngươi tha lỗi, Cẩm Nương vẫn nên phụng bồi Nhị tỷ tỷ nhà ta cùng nhau mới tốt.” Vừa , vừa giẫm lên cái ghế bước lên xe ngựa nhà mình.

      Vừa mới nghị hôn, nhưng vẫn phải giữ lễ, nam nữ song phương là thể tự mình gặp gỡ, mặc dù biết xe ngựa có người hay , nhưng nếu có, vậy là người phương nào ngồi trong đó, nên Cẩm Nương muốn vì lúc hiếu kỳ mà phạm phải sai lầm, cũng đúng lúc để Tôn Ngọc Nương gở lại thể diện.

      Hắc y nam tử khẽ kinh ngạc, nhưng cũng gì thêm nữa, lúc này đối với Cẩm Nương chắp tay, rồi mặt thay đổi nhảy lên xe ngựa, trường tiên vung lên, con ngựa cất vó, kéo theo đám bụi mù phía sau xe ngựa.

      “Vẫn là ngồi xe nhà mình mới có thể diện, Tứ muội muội, , ngươi ngồi bên này .” Ngọc Nương thấy Cẩm Nương vẫn lên xe của nhà mình, nên trong lòng rất là vui vẻ, lôi Cẩm Nương cái, để nàng ngồi ở bên cạnh mình.

      lát sau Tử Tú cũng lên xe, bốn người ngồi chung chiếc, xe ngựa lúc khởi động, có chút xốc nảy, nhưng lát coi như vững vàng, tới nửa canh giờ, liền ngừng lại.

      Lãnh Khiêm đánh xe ngựa, rất nhanh liền rồi khỏi đường phố của tướng phủ, rồi tìm chỗ yên tĩnh ngừng lại, hỏi: “Thiếu gia, còn Trữ vương phủ ?”

      “Thôi, về thôi, nha đầu kia để ý quy củ như thế, ta thành toàn cho nàng.” xe truyền đến thanh lười biếng, mang theo chút đùa vui đắc ý, Lãnh Khiêm nghe thấy liền vung roi lên, quay đầu ngựa lại sang con phố khác.

      hồi lâu, người xe lại : “Hôm nay nhìn có xấu như lần trước nữa rồi, a Khiêm, ngươi phải ?”

      Lãnh Khiêm nghe được phía sau lưng liền cứng đờ, Tôn gia nương tuy gầy chút, nhưng mà đâu có xấu đâu, chẳng lẽ muốn trưởng thành giống như cái bộ dáng này của thiếu gia sao, như vậy quá nghiệt .

      Roi vung lên, xe chạy càng nhanh hơn nữa, Lãnh Khiêm giả bộ giống như nghe thấy .

      Trở lại Vương Phủ, Lãnh Khiêm dừng xe ngựa, từ xe đem xe lăn đặt xuống, lần nữa đưa ra, Lãnh Hoa Đình cầm tay của , Lãnh Khiêm tay đỡ, tay ôm đặt ở xe lăn.

      Vừa ngồi xong, ngước mắt liền thấy Lãnh Hoa Đường từ cửa chánh mà thẳng bước ra ngoài, nhìn thấy Lãnh Hoa Đình xuống xe ngựa, liền giật mình hỏi, “Nhị đệ, phải là Trữ vương phủ sao? Tại sao lại trở về.” Lãnh Hoa Đường nhìn thấy xe lăn để xuống xong liền đưa tay, giúp Lãnh Khiêm đem xe lăn đặt lên thềm đá.

      Đôi mi thanh tú của Lãnh Hoa Đình hơi nhíu, rất thích đại ca nhích tới gần, mặc dù cố gắng khắc chế, nhưng vẫn nhịn được mà cứng thân thể, cả người phát ra mùi vị nhàn nhạt xa cách .

      Lãnh Hoa Đường sớm có thói quen lãnh đạm, nên cúi người mang xe lăn lên, ngửi thấy người Tiểu Đình mùi thơm cỏ xanh như như làm nhịn được mà hít sâu cái, cái loại sâu kín mà thơm mát say lòng người đến tim gan, nhìn lại liền thấy đôi mi thanh tú cau lại, mặc dù lạnh lùng nhưng ánh mắt vẫn có hào quang lưu chuyển . . . . . . Tiểu Đình nếu làm nữ tử, đích thị là diễm áp quần phương a, hơi có chút thất thần, đến khi đôi mắt đẹp của Lãnh Hoa Đình quét ngang qua, mới ngây ngốc, nở nụ cười phản ứng.

      “Hôm nay Tôn gia Tứ tiểu thư cũng Trữ vương phủ, Tiểu Đình sao gặp thế?”

      “Bất quá chỉ là xấu nữ, ta mới cần xem nàng đâu.” Lãnh Hoa Đình khinh thường , đôi mắt phượng sáng rỡ hướng về phía trước liếc mắt cái.

      Biểu ràng tính trẻ con, ngày ngày chỉ cần hướng về phía gương nhìn là có thể thấy mỹ nhân, nếu dùng như thế mà so sánh, sợ rằng tất cả người trong thiên hạ, đều chỉ có thể dùng chữ xấu để hình dung thôi.

      “Tiểu Đình phải là rất thích thơ của nàng sao? bằng hôm nay cùng đại ca, để cho nàng ngay mặt làm cho Tiểu Đình bài thơ, được ?” Lãnh Hoa đường bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, tính tình hòa hoãn hỏi.

      “Thơ làm được dễ nhìn hơn so với người đó.” Lãnh Hoa Đình lập tức tiếp lời , nhìn nắm lấy xe lăn của mình, chút do dự mà đưa tay đẩy ra “Ngươi chặn đường ta.”
      Andrena thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 42
      Trữ vương phủ sớm có người chờ ở ngoài cửa để tiếp khách, Tôn gia tỷ muội vừa xuống xe, là có hai bà Tử canh giữ ở phía trước, thấy tới khách, bận rộn tiến lên đón.

      “Là Tôn gia Nhị nương cùng Tứ nương phải ? Có thể chờ được hai vị rồi, Quận chúa chúng ta tại hậu viện sớm bị điểm tâm xong, chờ đấy.” Trong đó bà Tử hơi mập chút cười đến hai mắt nhíu lại, rất nhiệt tình .

      Bà Tử kia liền cung kính khom thân thể đem người dẫn vào trong viện, mấy người họ mới vừa lên bậc thang, liền nghe được trận tiếng vó ngựa, như mang theo trận cuồng phong, hai con tuấn mã phi nhanh mà đến, Cẩm Nương cùng Ngọc Nương theo bản năng quay đầu lại, liền thấy dưới ánh mặt trời, Lãnh Hoa Đường cưỡi con tuấn mã tuyết trắng, thân thủ cao ngất, Ngọc Thụ Lâm Phong mang theo phong thần tuấn lãng, Tôn Ngọc Nương thoáng chốc nhìn thấy vậy, liền mất hồn , hai mắt phóng ra ánh sáng si mê.

      nghĩ tới mình gặp vận tốt như vậy, người trong lòng tâm tâm niệm niệm lại ở trước mặt, ngờ. . . . . . lại tuấn xuất .

      Lãnh Hoa Đường mạnh mẽ tung mình, tiêu sái nhảy xuống ngựa, ngước mắt liền chạm được đôi ánh mắt si mê, khẽ mỉm cười, ánh mắt như thế quá mức quen thuộc, từ quá quen, phàm là chỗ có nữ tử, gặp phải ánh mắt si mê này, nên sớm nhìn quen trách cứ.

      Cũng có ánh mắt … khác trong trẻo sáng ngời, bình tĩnh lãnh đạm hơi lễ phép, thấy đến gần, liền cúi người thi lễ cái.

      Lãnh Hoa Đường tận lực quên ánh mắt mê đắm ở bên cạnh, nhưng cũng rất lễ phép đối với Cẩm Nương đáp lễ lại: “ nghĩ tới ở chỗ này gặp Nhị nương, Tứ nương, tại hạ hữu lễ.”

      Cẩm Nương cười : “ là đúng dịp.”

      Tôn Ngọc Nương cuối cùng hoàn hồn, bận rộn chỉnh đốn lại mình, xấu hổ mang theo e sợ thi lễ vớ Lãnh Hoa Đường chút, “Ngọc Nương tham kiến thế tử.”

      Bàn tay to của Lãnh Hoa Đường khẽ nâng, : “Nhị nương cần đa lễ, sau lần gặp mặt trước, nhị vị nương càng ngày càng có thêm phong thái rồi.”

      cười đến ấm áp, làm người ta thấy như tắm gió xuân, bộ dáng của người khiêm tốn, Tôn Ngọc Nương vừa ngẩng đầu, liền chạm vào ánh mắt đen láy của làm trong lòng nàng giật thót, bận rộn cúi thấp đầu, cũng dám nhìn tiếp nữa

      Rốt cuộc đây vẫn là ở ngoài cửa Trữ vương phủ, người đến người nhiều, hai vị nữ tử chưa lấy chồng cùng người nam tử trẻ tuổi ở trước mặt mọi người chuyện với nhau quá lâu, kiêng kị tiết lễ, sau lễ ra mắt, Cẩm Nương liền đối với Ngọc Nương : “Chúng ta vào thôi, Nhị tỷ.”

      Tôn Ngọc Nương còn muốn cùng Lãnh Hoa Đường thêm mấy câu, vì sau khi tiến vào trong, tân khách nam nữ tất nhiên phải tách ra , khó có được cơ hội tốt, có thể cùng thế tử Gia gặp mặt như vậy, trái tim của Tôn Ngọc Nương sớm cài chặt người rồi, lúc này làm gì chịu d9i.

      Bên kia sớm có người chuyên đón khách nam tân của Trữ vương phủ ra ngoài, thấy Lãnh Hoa Đường liền hấp tấp tiến lên đón, khách khí chào hỏi.

      Cẩm Nương để ý Ngọc Nương phản đối, lặng lẽ lôi tay nàng hướng trong phủ mà kéo, Lãnh Hoa Đường cùng người Trữ vương phủ hàn huyên, nhất thời rảnh bận tâm, khi lần nữa xoay đầu lại, liền thấy Tôn gia tỷ muội dẫn đầu tiến vào trong.

      Nữ tử kia cũng giống như lần đầu tiên, trong trẻo lạnh lùng hữu lễ, bình tĩnh thong dong, so với tỷ tỷ của nàng chững chạc biết lễ tiết hơn nhiều lắm rồi, nhất thời lại nghĩ tới bộ dáng lạnh lùng của Tiểu Đình, rồi phỏng đoán tình hình của hai người khi đến với nhau, nữ tử này rất bao dung tính xấu của Tiểu Đình sao?

      Qua Tiền viện, vào cửa thuỳ hoa (cổng hoa rũ), Nhị nương Lãnh Uyển của Trữ vương phủ liền ra nghênh đón, Lãnh gia Nhị nương năm vừa mới mười bốn tuổi, cùng tuổi với Cẩm Nương, lớn lên xinh đẹp khả ái, hai nhà vốn là thế giao, nên Ngọc Nương cùng Lãnh Uyển sớm quen thuộc, lần này gặp mặt, tất nhiên nhiệt tình hơn rất nhiều.

      Lãnh Uyển chào hỏi cùng Ngọc Nương trước, sau đó nhìn lại Cẩm Nương, sớm nghe Tôn gia Tứ nương nguyên là thứ xuất, nhưng tài tình trác tuyệt, ngay cả thế tử của Giản thân vương cũng đối với thi từ của nàng làm khen dứt miệng, trong lòng liền nổi lên muốn thi đấu, nàng là trưởng nữ của Trữ vương phủ, được Thánh thượng thân phong là Bình Nam Quận chúa, từ liền bị phụ mẫu cùng huynh trưởng nâng niu ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, ngày thường đều ngh toàn lờn tán dương…, hôm nay nghe được có người so sánh với nàng còn giỏi hơn, nên liền muốn so cao thấp.

      “Đây chính là Tứ tỷ tỷ của Tôn gia sao? Nghe Tứ tỷ tỷ làm thơ rất khá a?” Lãnh Uyển rất nhiệt tình khoác lấy cánh tay của Cẩm Nương, .

      “Quận chúa khen sai rồi, thơ của Cẩm Nương chỉ bình thường thôi, đâu bằng Quận chúa ngươi, Cẩm Nương ở nhà nghe Bình Nam Quận chúa chỉ có xinh đẹp như Hoa, mà cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, là nữ tử nổi danh tài mạo song toàn của Đại Cẩm triều ta.” Cẩm Nương từ lời của Quận chúa nghe ra nàng là bé có tính háo thắng mạnh, cho nên, vừa mở miệng liền đem tài năng của Lãnh Uyển khen lần, Lãnh Uyển nghe được trong lòng cũng vô cùng thư thái.

      Nhưng vẫn muốn cùng nàng đấu trận mới bằng lòng bỏ qua, ra , trong viện sớm tới rất nhiều nữ quyến quý tộc, phần lớn đều là những tiểu thư chưa lấy chồng, hai ba người chụm lại ngồi cùng chỗ ăn điểm tâm chuyện phiếm, mấy phòng nương khác ở Lãnh gia, giúp Quận chúa tiếp khách.

      Lúc này mọi người thấy Quận chúa kéo theo tiểu thư tới, liền vây quanh chuyện, mọi người giới thiệu lẫn nhau để biết thêm, rồi Quận chúa liền đề nghị muốn cùng nhau làm Thơ vẽ tranh.

      Tôn Ngọc Nương lòng tình ý còn dính ở người Lãnh Hoa Đường, nên tại nào có tâm tư mà vẽ tranh làm thơ, nên khi nghe Lãnh Uyển đề nghị này, nàng liền miễn cưỡng vì ngồi xe ngựa thoải mái, nên có chút choáng váng đầu, Lãnh Uyển vốn cũng chỉ muốn cùng Cẩm Nương thi thố, nên cũng bất kể nàng, lệnh cho nha đầu mang nàng vào trong viện mình nghỉ ngơi.

      Cẩm Nương thấy Ngọc Nương rồi, trong bụng có chút được tự nhiên, rốt cuộc nàng cùng … mấy quý tiểu thư này quen biết, cũng quá quen phương thức thường ngày tụ hội của các nàng, đứng ở nơi này giữa đám tỷ tỷ, nên nàng chẳng qua là mỉm cười, tận lực ít mở miệng.

      Trong này có mấy vị Tiểu thư tài thơ tuyệt hảo, thấy Cẩm Nương tướng mạo thanh tú, ăn mặc cũng bình thường, lại là thứ xuất (con dòng thứ), tất nhiên có chút xem thường, ánh mắt nhìn nàng cũng rất là đạm mạc, nếu phải Quận chúa cầu, mấy người các nàng cũng rảnh mà cùng Cẩm Nương làm thơ vẽ tranh.

      Chẳng qua là Lãnh Uyển hăng hái quá cao, lại là chủ nhân của lần tụ hội này, tất nhiên họ phải cho nàng mấy phần mặt mũi, nên chỉ miễn cưỡng ứng phó.

      ra , loại tụ hội mà Lãnh Uyển khởi xướng này, ở xã hội thượng lưu trong kinh thành thường có, có lúc là các nương muốn mời khuê tú các gia ra ngoài họp gặp, có lúc là chủ mẫu mời.

      Thứ nhất do cổ đại quả có gì tiêu khiển cả, hơn nữa các tiểu thư lại sợ lễ chế, cho nên trong ngày thường đại môn cho phép ra, cổng trong cũng cho mở, nhưng mà đóng lâu, cũng sợ gặp phải bệnh, nên liền cử hành chút ít cuộc tụ hội, là làm cho các nàng có thể đùa giởn vui vẻ.

      Thứ hai, tụ hội ở chung chỗ đều là danh môn khuê tú, sau này cũng gả vào quý hộ của nhà giàu có, mọi người có thể chung đụng chỗ để biết nhau lúc còn , kết giao khăn tay làm bạn, sau này gả cũng có thêm chút ít bằng hữu, kéo ra chút ít quan hệ, giúp đỡ lẫn nhau.

      Cẩm Nương bởi vì được Đại phu nhân chào đón, nên chẳng bao giờ ra khỏi cửa phủ, ngay cả khi trong phủ nhà mình có yến hội, nàng cũng xấu hổ ngẩn người, núp ở tiểu viện của mình dám ra cửa, cho nên, người quen biết quả rất ít, có mấy người tuổi xấp xỉ mình đều có bằng hữu thân mật, giọng cười trò chuyện, người nào cùng nàng chuyện với nhau, khiến nàng lộ ra vẻ độc vắng lạnh, bất quá, cũng may tâm tình nàng bình thản, … các tiểu thư nương này bất quá cũng là mười bốn mười lăm tuổi thôi, ở trong mắt nàng cũng chỉ là học sinh năm nhất của trung học, cũng có gì đặc sắc để chuyện với các nàng, đối với việc các nàng thỉnh thoảng quăng ánh mắt khác thường về phía mình, nàng cũng làm như thấy, mặt thủy chung vẫn treo nụ cười bình tĩnh.

      lúc sau bọn nha hoàn trải xong giấy bút, các nương bắt đầu vẽ tranh làm Thơ, Cẩm Nương đối với chữ viết của mình rất có lòng tin , Thơ nha, vẫn là cách cũ, sao chép, cũng may nơi này là triều đại có trong lịch sử, nên người nào nghiên cứu xuất xứ những bài thơ nàng làm.

      Lãnh Uyển cũng có ra đề mục, chỉ để cho các tiểu thư phát huy tài năng riêng của mình, Cẩm Nương đay tay cầm bút, vung lên mà viết, rất nhanh liền viết xuống bài thất ngôn tuyệt cú của Lý Bạch, mà nàng thường xuyên nghe nhất.

      Cẩm Nương vừa mới viết xong, Lãnh Uyển liền tựa như Tiểu hồ điệp nhanh nhẹn bay tới đây, nóng lòng cầm lấy thơ nàng lên xem, vừa nhìn, sắc mặt khẽ biến, nhưng đôi mắt hạnh của nàng rất nhanh liền cười đếnn trăng lưỡi liềm: “Tôn gia Tứ tỷ tỷ Thơ làm quả nhiên rất tốt, thơ lần này khí thế bàng bạc, ý cảnh mạnh mẽ câu chấp, nghĩ tới tỷ tỷ lại có lòng ôm ấp hoài bảo, có thể so với nam tử.”
      Andrena thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 43
      Nghe Quận chúa tán dương, các vị tiểu thư có chút tin, liền sang đây xem, trong đó vị đại nương Lưu Tử Linh của nhà Trung cần, lớn lên thanh lệ xinh xắn, vóc người cao gầy, khí chất thanh u Như Lan, rất là mỹ lện, chỉ là có chút cao ngạo tự đắc, nàng là người …đem Cẩm Nương để vào trong mắt nhất, lúc này lại thấy chữ cùng thơ của Cẩm Nương, đôi mắt đẹp trong như nước liền có chút ít bội phục, cầm thơ của mình đưa cho Cẩm Nương : “Tôn gia muội muội, ngươi quả nhiên hổ là tài danh, Thơ làm ra quả rất tốt, đây là do ngu tỷ sáng tác, xin muội muội chỉ điểm cho.”

      Cẩm Nương đọc hai lần bài thơ của nàng, bất quá là bé lấy chuyện lý thú ở khuê phòng để làm tài viết thơ, từ ngữ vô cùng hoa lệ, cũng rất có văn thải, Cẩm Nương tự nhiên vui lòng khen tặng, nghe thấy vậy tiểu thư Lưu gia mặt mày hớn hở, tất nhiên cùng nàng thân cận liền.

      Lãnh Uyển tính tình cũng vốn ngay thẳng, hôm nay tận mắt thấy tài hoa của Cẩm Nương, mà Cẩm Nương lại kiêu ngạo xiểm nịnh, chỉ trầm tĩnh tự nhiên, lúc mới gặp thấy nàng bình thường có gì lạ, nhưng tiếp xúc lâu, càng cảm thấy vị Tứ nương này tính tình trầm ổn nội liễm, như vò rượu ngon ủ lâu năm, nồng đậm thuần ngọt, càng ngửi càng thơm, hơn nữa biết nàng cùng Nhị công tử của Giản thân vương nghị hôn, lại càng nổi lên tâm tư kết bạn.

      Nhất thời, ba vị nương trở nên thân mật, chuyện cũng tùy tiện nhiều hơn, gần tới cơm trưa, Cẩm Nương liền có chút ít lo lắng Ngọc Nương, Ngọc Nương nghỉ ngơi cũng mấy canh giờ rồi, bị bệnh chứ, cũng phải nàng quan tâm vị trưởng tỷ này nhiều, mà vì cùng nhau ra ngoài, nếu như lúc trở về Ngọc Nương xảy ra chuyện gì, nàng bị Đại phu nhân khiển trách này nọ.

      Liền đối với Lãnh Uyển : “Nhị tỷ tỷ ta cũng làm biết sao rồi, ta muốn xem nàng chút, biết Quận chúa. . . . . .”

      Lãnh Uyển cười đến sảng lãng, “Đúng lúc trong nhà ta còn có chút đồ muốn đưa cho mọi người xem, Lưu gia Đại tỷ tỷ, Tôn gia Tứ tỷ tỷ, mấy tỷ cùng ta vào trong nhà nhìn cái , cũng nên chỉ điểm chút cho muội muội, trong nhà còn có cây đàn rất hay, nghe tài đánh đàn của các tỷ tỷ cũng rất tốt, bằng đàn ra thủ khúc cho muội muội nghe chút nhé.”

      Lưu Tử Linh vốn nổi lên tâm tư cùng Quận chúa kết giao, lúc này nhìn thấy Quận chúa chịu mời mình khuê phòng của nàng, nơi nào còn từ chối, tất nhiên hớn hở cùng . Phải biết rằng, khuê phòng của nử tử, nếu phải bạn trao khăn tùy ý mời người ta vào.

      Nơi các nàng tụ hội ở bên trong Trữ vương phủ là Noãn Minh các, nơi này cách khuê phòng Lãnh Uyển phải qua hồ nước, ba người cười cười dọc theo đường đá xanh bên cạnh hồ nhân tạo, vừa vừa nhìn cảnh sắc trong viện.

      Phía trước cách đó xa có hai tiểu viện , cửa viện treo ba chữ Cảnh Minh Hiên, tọa lạc ở nơi thanh u bên hồ, rất là nhã trí, Lưu Tử Linh liền hỏi: “Đây là khuê phòng của Quận chúa sao?”

      Lãnh Uyển sắc mặt khẽ biến thành ảm đạm, tăng nhanh bước , : “ cái viện trống thôi, phòng của ta có ở đây nơi này.” Tựa hồ rất muốn đến cái viện kia vậy.

      Cẩm Nương nghe liền nhìn lại viện kia cái, chỉ thấy bên trong hoa quế mở, hương thơm bốn phía, Thúy trúc u nhã, chỗ ở nhã trí như thế, sao lại là cái viện trống đây, bất quá, nàng từ trước đến giờ phải là người nhiều chuyện , người ta muốn , nàng tất nhiên hỏi.

      tới, phía sau có người gọi, “Quận chúa, Quận chúa.”

      Ba người dừng bước, chỉ thấy nha đầu vội vàng bận rộn chạy tới, thở hổn hển gấp gáp , “Thái tử. . . . . . Thái Tử Phi tới, Vương Phi mời ngài phía trước gặp khách đấy.”

      Lãnh Uyển nghe thấy ánh mắt liền sáng lên: “Là Lan tỷ tỷ tới sao?” bộ dạng rất là mừng rỡ, quay đầu lại có chút ngại ngùng khi nhìn Cẩm Nương.

      “Quận chúa mau , cũng thể chậm trễ thái tử phi điện hạ, ngài cần phải để ý đến ta, bảo nha đầu mang ta nhìn Nhị tỷ tỷ là được.” Cẩm Nương gấp.

      Lãnh Uyển ngại ngùng cười cười, “Tỷ tỷ mình được ? vậy tỷ tỷ từ , hồi ta gặp Lan tỷ tỷ xong trở lại cùng ngươi.” Rồi nhìn về phía Lưu Tử linh.

      Tử Linh trong ánh mắt hàm chứa mong đợi, nàng vốn muốn kết giao với Trữ vương Quận chúa, nghĩ tới còn có cơ hội nhìn thấy Thái Tử Phi, tất nhiên rất muốn theo Lãnh Uyển ra phía trước, rồi lại ngại ra, nên thể làm gì khác hơn là đối với Cẩm Nương : “Tôn muội muội, Quận chúa có việc. . . . . .”

      Cẩm Nương dĩ nhiên hiểu tâm tư của nàng, bất quá, tại nàng lo lắng cho Ngọc Nương đầu tiên, thứ hai là đối với việc gặp người quyền quý có hứng thú, liền cười : “Lưu tỷ tỷ thiếp thân nha hoàn của ngươi đâu rồi, mới vừa rồi theo, lúc này chỉ sợ là tìm tỷ, tỷ tỷ mau phía trước, nếu các nàng nóng lòng.”

      ra ba người cũng để cho thiếp thân nha đầu theo, lúc này Cẩm Nương bất quá cho Tử linh cùng Quận chúa cái cớ mà thôi.

      Lãnh Uyển nguyên chính là chủ nhân, tất nhiên bận tâm ý nguyện của khách nhân, chẳng qua nàng cảm thấy để Cẩm Nương mình ở lại yên lòng, Cẩm Nương cười : “Có nha hoàn bà Tử theo mà, Quận chúa chẳng lẻ sợ ta mình trộm đồ tốt của ngươi sao?”

      Lãnh Uyển nghe lời này cười lên ha hả: “Tỷ tỷ coi thường muội muội phải , hôm nay cùng tỷ tỷ tương giao, chính là chuyện vui nhất của Uyển Nhi, món đồ kia của ta, chỉ sợ tỷ tỷ ngươi nhìn vào mắt đâu.” xong, còn ranh mãnh kề sát vào tai Cẩm Nương : “Muội muội ta nghe , Giản thân vương phủ tặng ít tốt bảo bối cho tỷ đâu.”

      Cẩm Nương nghe được đỏ mặt lên, làm bộ muốn đánh nàng, Lãnh Uyển cười kéo Tử linh bỏ chạy liễu.

      Đợi các nàng rồi, Cẩm Nương liền theo tiểu nha đầu tiếp tục hướng phía trước, mới vừa mấy bước, liền nghe được nam tử kinh hãi quát lên: “Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi ở chỗ này?”

      Cẩm Nương nghe được sửng sốt, muốn lên, lại nghe thấy kinh khóc ròng : “Ta. . . . . . Ta tới nơi này nghỉ ngơi, ngươi. . . . . . Làm sao ngươi lại ở chỗ này?” Thanh kia chính là Tôn Ngọc Nương , Cẩm Nương lúc này nhìn lại, giương mắt nhìn nha đầu dẫn đường, chỉ thấy nha đầu kia vẻ mặt hồng lên, bộ bộ dạng muốn mau.

      Trong lòng khỏi nghi ngờ hơn, lúc này lại nghe trong viện kia truyền tới thanh của vật bị ngã xuống, Cẩm Nương kịp suy nghĩ nhiều, nhấc chân vào.

      Nha đầu kia lạigắt gao túm ở nàng: “Tôn gia nương, nơi đó. . . . . . Nơi đó vào được.”

      “Tại sao chứ?” Cẩm Nương nghe nàng như thế, lại càng lo lắng an nguy của Ngọc Nương, Tôn Ngọc Nương ở bên trong gặp chuyện gì may chứ, khi trở về, cho dù phải là lỗi của mình, cũng tuyệt đối thoát được liên quan, Đại phu nhân là người đạo lý đến cở nào, nàng sớm lãnh giáo rồi.

      Nha đầu kia sắc mặt càng thêm khó coi: “Nô tỳ cũng thể nhiều lời, tóm lại nương nên vào đó là đúng rồi.”

      Cẩm Nương dùng sức hất tay nàng , : “Ngươi trước , cần phải để ý đến ta, lát ta chỉ chính mình vào trong nhà Quận chúa là được.”

      Nha đầu kia vừa nghe, như nhặt được đại xá, bỏ lại Cẩm Nương mà chạy, Cẩm Nương nhặt lên tảng đá mặt đất, đối với nha đầu kia gọi lại: “Ngươi rớt bạc kìa.”

      Nha đầu kia nghe vậy liền ngừng lại: “Ở đâu?”

      “Nhìn xem, bên chân ngươi đấy.”

      Nha đầu cúi đầu tìm, Cẩm Nương giơ tảng đá lên hướng về phía phần gáy của nàng đập xuống, lực đạo cũng lớn, nhưng vừa lúc đem nàng đập hôn mê.

      Cẩm Nương biết Tôn Ngọc Nương đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng có chuyện nàng khẳng định, đó chính là chuyện này của Ngọc Nương mà bị truyền , chắc chắn hủy hoại danh tiết, cho nên, nàng phải đánh hôn mê nha đầu kia trước rồi hãy , phòng ngừa lát nàng ta ra ngoài báo tin, kêu càng nhiều người đến.

      Cẩm Nương lặng lẽ vào sân, xuyên qua viện, thấy bên trong có hai gian phòng, gian giống như có tiếng vọng ra, rất loạn, làm như có nam nữ ở chung chỗ uống rượu vui đùa, lại như là làm. . . . . . Loại chuyện đó, nghe được lắm, rất mơ hồ.

      Cẩm Nương nghe xong có chút sợ hãi, nghĩ tới đường đường Trữ vương phủ lại có người ở ban ngày mà làm chuyện lung tung như thế, nàng dám vào trong phòng kia xem, chỉ ở trong lòng cầu nguyện Tôn Ngọc Nương nên ở trong phòng đó là tốt rồi.

      Quả nhiên trong gian… khác, đúng lúc này lại truyền tới thanh của Tôn Ngọc Nương: “Ngươi thể chạy. . . . . . Ngươi. . . . . . phá hư danh tiết của ta, có thể nào bỏ lại ta mà chứ?”

      “Tôn nương, bổn thế tử cũng có chạm qua ngươi, cái gì hủy hoại danh tiết chứ? Buông ra, để cho Gia .” Nam tử có chút buồn bực quát.

      Cẩm Nương nghe được thanh , liền lặng lẽ đứng trước phòng, vén rèm lên, liền thấy Tôn Ngọc Nương quần áo xốc xếch, áo choàng người sớm bị giẫm dưới đất, áo khoác cùng trường áo vạt áo trước cũng mở ra, lộ ra lớp da trắng mịn dưới cổ, nàng gắt gao kéo tay nam tử kia, mà nam tử kia ràng chính là Lãnh Hoa Đường, thân quần áo trong, ngoại bào giắt giường hẹp trong nhà, tình hình này đúng là muốn bao nhiên ám muội liền có bấy nhiêu ám muội.

      Cẩm Nương muốn nhấc chân vào, đột nhiên có người từ sau bưng bịt kín miệng mũi của nàng, ngay sau đó, cả người bị ôm lấy, bay lên , Cẩm Nương trận đầu váng mắt hoa, đột nhiên xảy ra tình huống này làm cho nàng có nửa điểm phản ứng, tim bị làm cho sợ đến sắp nhảy ra miệng, ngay cả kêu cũng kêu ra tiếng.

      Nhưng rất nhanh thân thể liền bị người ôm vào trong lòng, cái tư thế kia giống như là ngồi ở ghế.

      có cảm giác đầu váng mắt hoa nữa, Cẩm Nương liền ra sức giảy dụa, bốn chân đá lung tung.

      “Đừng động, ngươi muốn gả cho người trong nhà kia sao?” Thanh thuần hậu như ca, tựa như đàn vi-ô-lông-xen hòa tấu, mang theo mùi vị hài hước cùng cho kháng cự, trong mũi ngửi thấy được luồng cỏ xanh nhàn nhạt, sạch sẻ mà tinh khiết, Như U Lan nở rộ trong thâm cốc, làm người ta say mê.
      Andrena thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 44
      Cẩm Nương bị thanh kia chấn trụ, liền đàng hoàng lại, nhưng vẫn có chút ngất ư muốn quay đầu lại nhìn, nhưng người nọ vẫn còn bưng kín miệng của nàng mũi, khiến nàng thể , hơn cũng thể quay đầu .

      “Như vậy mới ngoan, ngươi đồng ý với ta kêu lên, cũng lộn xộn, ta liền để ngươi ở chỗ này nhìn ra trò hay, như thế nào?” người nọ ở phía sau vẫn hoàn tay ở cái eo nhắn của Cẩm Nương, đem nàng ôm chặt chút, rồi điều chỉnh tốt tư thế ngồi, như vậy, phía sau lưng Cẩm Nương đúng lúc dán tại lồng ngực kiên cố của , rồi ngồi ở đầu gối của giống như đứa bé.

      Cẩm Nương đàng hoàng gật đầu, ý bảo người nọ buông miệng mình ra, bịt quá chặt, làm nàng có chút khó thở.

      Thấy nàng chịu hợp tác, người nọ từ từ buông ra, Cẩm Nương theo bản năng lại muốn quay đầu, mặc dù người này thân tản ra hương cỏ thanh u , rất dễ chịu, thanh cũng rất dễ nghe, nhưng dù sao cũng là nam tử xa lạ, như thế bị ôm, kỳ cục, nếu là bị người ta nhìn thấy, dù có mười cái miệng cũng , nàng. . . . . . tò mò, nam tử phía sau là ai đây?

      nên lộn xộn, hồi có trò hay để nhìn.” nam tử phía sau phát giác bất an của nàng, bỗng nhiên kề sát vào nàng, ở bên tai nàng giọng thầm, hơi thở nong nóng phun lên tai của nàng, làm cho nàng dâng lên tê dại khó hiểu, bên tai tự chủ được mà nóng lên, cảnh này khiến Cẩm Nương càng thoải mái, bắt tay xoắn vào nhau, thanh như ruồi kêu: “Ta. . . . . . Ta lên tiếng là được, ngươi mau buông.”

      buông, ta ôm rất thoải mái.” lời của Nam tử rất đáng ghét, mang theo nụ cười du côn, cánh môi mềm mại dường như dán vào lỗ tai của nàng mà chuyện.

      “Ngươi. . . . . . Ngươi rất. . . . . .” Cẩm Nương rụt cổ, vôn nên tức giận, nhưng thân thể phản ứng rất tốt, lại bị làm cho càng tê dại ngưa ngứa, nàng chỉ muốn nhanh lên chút rời khỏi gông cùm xiềng xích mới tốt.

      “Rất vô sỉ phải ? Ha hả, ngươi nên cử động nữa, nếu , ta vô sỉ hơn.” nửa câu phía trước mang theo chút hài hước, nửa câu phía sau thanh cũng là trở nên trầm ấm, sàn sạc mềm nhũn, tựa như dẫm lên đụn cát mịn màng tinh tế, hai cánh tay ôm lấy nàng cũng buộc chặc thêm chút, khiến cho thân thể Cẩm Nương cùng dán càng chặc hơn.

      Cẩm Nương kiếp trước mặc dù có gả , nhưng dù sao cũng xem ít ngôn tình, dĩ nhiên nghe được khác thường trong thanh của , trong lòng lại càng sợ hơn, quả nhiên dám cử động nữa.

      Bất quá, chẳng biết tại sao, Cẩm Nương cảm giác thương tổn tới mình, có điểm giống hài tử nghịch ngợm hồ nháo vì chơi vui vẻ, hơn nữa, mơ hồ , ở trong lòng nàng đoán ra thân phận của , bởi vì ôm nàng ngồi ở xe lăn, mặc dù thời đại này xe lăn làm ra quá mức cao lớn, hơn nữa lại có chút cồng kềnh, bất quá nàng vẫn có thể nhìn ra được, đây là xe lăn.

      Mới vừa rồi kẻ ở trong phòng, chính là Giản thân vương thế tử, mà lại đúng lúc xuất ngăn cản mình vào, lại còn hợp lễ nghĩa mà đem mình ôm vào trong ngực, còn ngồi xe lăn . . . . . . Thân phận của phơi bày ra rồi.

      Nghĩ tới đây, tim Cẩm Nương liền từ từ bình tĩnh lại, trong lòng liền giận lên, xem ra, người ở phía sau khi dễ nàng ngu ngốc đây mà, phải bảo mình xem cuộc vui sao? Vậy trước tiên xem đùa giỡn cái gì

      Cẩm Nương để thân thể mềm nhũn, tự động ở người điều chỉnh vị trí cho thoải mái, đầu liền ngã về phía sau, tựa vào giữa ngực của , thanh thản chờ kịch hay mà bắt đầu.

      Phía sau nam tử thân thể cứng đờ, có chút được tự nhiên nghiêng đầu , thân thể của nàng nhắn mềm mại, còn tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt của thiếu nữ, cái mông cứ ở đùi mà cọ qua cọ lại, khiến lúc đầu có tâm ý đùa giởn vui vẻ, sao nha đầu này tại đàng hoàng rồi, còn đem đầu tựa vào vai , nàng biết đối với nàng chỉ là nam tử xa lạ sao? Có biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất tương thân . . . . . . còn phạm vào úy kỵ, bắt buộc nàng như thế. Mà nàng……

      “Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi . . . . . .” Lúc này thanh của mang theo kinh sợ.

      “Ta làm sao? cảm thấy thẹn? Công tử, là ngươi bắt buộc của ta đấy.” Cẩm Nương hơi mỉm cười , trong thanh cũng hàm chứa hài hước.

      “Vậy ngương cũng thể. . . . . . Ta là người bắt ngươi, ngươi. . . . . . Là nữ tử chưa xuất giá, có thể nào. . . . . .” có loại cảm giác đem đá đập vào chân mình, lời kia, chính còn cảm thấy có sức thuyết phục.

      “Dù sao ngươi ôm cũng ôm, ta cũng phải tự nguyện , chẳng lẽ, ngươi muốn ta vì vậy mà nổi giận tự tử sao?”

      “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Nam tử có chút tức giận, rồi lại biết cái gì nữa.

      Cẩm Nương quay đầu lại, liền thấy nữa gương mặt xinh đẹp của nam tử này, chỉ trong nháy mắt, nàng cho là mình bị hoa mắt rồi, ràng là thân thể của nam nhân, thanh nam nhân, làm sao lại. . . . . . có nữa gương mặt quá đẹp đẻ vậy chứ.

      Nam tử có chút hướng thân thể về phía sau, tựa hồ rất nguyện ý để nàng xem thấy mặt của mình.

      Cẩm Nương liền nghĩ đến bộ dạng ăn khói lửa nhân gian của Giản thân vương Vương Phi, hơn nữa Giản thân vương lớn lên tuấn dật, gen di truyền quá tốt, dù mình có ghen tỵ cũng biện pháp a, người ta hẳn là. . . . . . Hẳn là so với mình còn đẹp hơn rất nhiều lần.

      Nhất thời, trong lòng Cẩm Nương dâng lên cảm giác thất bại, nhưng cũng cảm thấy tia ngọt ngào, rồi lại thở phào nhõm, hôm nay thu hoạch đúng là , ít nhất mình biết vị hôn phu tương lai mặc dù thân thể tàn tật, nhưng tướng mạo xấu, tựa hồ. . . . . . Còn có thân công phu quỷ dị . . . . . . Tính tình nha, hơi có chút trẻ con, nhưng cũng phải là xấu.

      Nghĩ tới đây, Cẩm Nương lại cười , hai vai của nàng khẽ lay động, tựa như cực lực khắc chế, rồi lại nhịn được.

      “Ngươi tựa hồ rất vui vẻ?” Nam tử có chút nghiến răng nghiến lợi, gương mặt tuấn tú đồng thời dán sát vào, thanh cũng mang theo mùi vị đầu độc: “Đúng lúc những người ở trong nhà làm chút chuyện đó, bằng chúng ta cũng. . . . . .”

      Cẩm Nương trong lòng ngẩn ra, ngờ là dám , Nha Nha , quá vô sỉ rồi. . . . . .

      “Mau nhìn, có người tới.” Cẩm Nương phải đè ép tiếng để chuyển đổi đề tài, người nam nhân này, dễ đối phó a, xem ra, sau khi gả , phen đấu tranh lâu dài a.

      Nam tử ở sau lưng nghe thấy thanh buồn bực của nàng liền nở nụ cười, tựa hồ mang bộ dạng an ủi, nhưng rất nhanh ngừng lại hơi thở .

      Xe lăn ra được giấu ở cây đại thụ cao lớn rậm rạp, hai bánh xe vừa lúc đặt ở hai cành cây to, Cẩm Nương lúc trước bị nam tử phía sau hấp dẫn lực chú ý, lần này phát như thế khỏi kinh hoảng, dù sao ôm khá chặt như vậy, tất nhiên cũng là sợ mình té xuống.

      Trong lúc bọn họ chuyện, trong viện phía dưới vẫn ầm ĩ, ra cũng đến nửa khắc thời gian, phía dưới liền có người đến, nghe thanh biết người tới ít.

      bao lâu, bên cạnh có cái cây khác, lên đạo hắc ảnh, có lá cây bị rung chuyển sinh ra tiếng vang, Cẩm Nương trong lòng cả kinh, tìm theo tiếng nhìn lại, nhưng cái gì cũng thấy.

      Chẳng qua là người ở phía sau, cũng kinh hoảng, Cẩm Nương liền cũng đoán được, người nọ có thể là thị vệ của .

      Cho nên Cẩm Nương yên lòng nhìn xuống phía dưới, thấy Lãnh uyển lúc trước vừa rời phụng bồi người đẹp mặc cung trang hướng tiểu viện kia tới, bên cạnh còn theo mấy nha hoàn bà Tử.

      “Lan tỷ tỷ, ngươi chớ nghe người ta mò, thái tử điện hạ làm sao có thể ở chỗ này, chúng ta hay là trở về .” đến cửa sân, Lãnh Uyển vẫn chưa từ bỏ ý định, lôi kéo người đẹp mặc cung trang kia, đau khổ khuyên nhủ.

      “Uyển muội, ngươi đừng cản ta nữa, chẳng lẽ ngươi cũng muốn bắt chước bọn tiểu nhân xấu xa kia lừa gạt ta sao? Ở hoặc có ở đây, xem cái là biết.” Vừa , cũng để ý đến Lãnh uyển ngăn vào trong tiểu viện.

      Lãnh uyển nhất thời vừa tức vừa vội, lại rất bất đắc dĩ, nhưng càng sợ thái tử cùng ca ở chung chỗ hồ nháo, nhưng thể làm gì khác hơn là làm bộ như cổ họng bị ngứa, ho lớn tiếng.

      Thái Tử Phi vào sân, liền nghe được trận thanh huyên náo, trong lòng càng thêm hoài nghi, cước bộ cũng nhanh hơn, Lãnh uyển kịp cảnh báo nhiều, chạy đến phía trước nàng mấy bước muốn ngăn cản nàng lần nữa.

      Lúc này, có người vén lên màn cửa, vị nam tử tướng mạo thanh tú từ trong nhà ra, “Nhị muội muội, sao ngươi lại tới nơi này?” Nam tử tuấn tú kia, mặt có chút kiên nhẫn, nhìn chằm chằm Lãnh uyển .
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :