1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư (166c+PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 35
      Chuyện hồi xế chiều Tôn Ngọc Nương cũng nghe , bất quá, nàng cũng biết hai người kia cùng Đại phu nhân có quan hệ gì, càng biết hai kẻ chết , là lão thái thái cùng Lão thái gia vì muốn Đại phu nhân kinh sợ mới làm lớn như vậy, nàng chỉ nhìn thấy mẫu thân trở về mông và tay sưng đỏ lên, hỏi Hồng Mai mấy tiếng, nàng ta chi chi ngô ngô, hồi lâu mới mấy chữ Tứ nương, lúc ấy nàng nghe xong đầu bốc liền, liền dẫn theo mấy người xông lại đây.

      Cho nên, nàng đâu có đem lời Cẩm Nương mà nghe lọt tai, vừa phục hồi tinh thần lại, liền vung tay hất , cuối cùng đem Cẩm Nương đẩy ra, mắng: “Nha đầu chết dầm kia, khi nắm tay ta làm gì? Thối muốn chết.” Rồi quay đầu lại, đối với mấy cái bà Tử quát lên: “Còn tiến lên bắt nàng cho ta!”

      Mấy bà Tử nghe thấy liền chấn động, hai mặt nhìn nhau, nhưng lại người nào chịu tiến lên, Tôn Ngọc Nương nhìn thấy vậy càng tức giận, mắng: “Các ngươi là người chết sao? nghe thấy nương ta phân phó à? Từng người đều muốn chết đúng .”

      Tôn Ngọc Nương tiếng xấu cả phủ đều biết , mấy bà Tử ở trong viện của nàng, trong ngày thường đồng lõa đánh người cho nàng, nhưng nếu gặp phải lúc nàng ta vừa ý, mấy người các nàng cũng biến thành kẻ bị đánh, xây dựng ảnh hưởng lâu, biến thành thói quen, hai người bị Tôn Ngọc Nương quát cái, theo bản năng liền xoay người về phía trước.

      Tứ nhi Bình nhi thấy vậy bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, vẻ mặt khẩn trương cản trở ở phía trước Cẩm Nương, Cẩm Nương trầm tĩnh đem các nàng đẩy ra, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tôn Ngọc Nương : “Ai nha nha, Nhị tỷ tỷ, Trữ vương phủ có tặng thiệp mời ngươi đến ? Muội muội cũng nhận được tờ đó, nghe thế tử Giản thân vương cũng đây? Ngươi xem, nếu ngày mai bộ dạng của muội muội thay đổi, vậy thế tử gia có thể hỏi hay a?”

      Lời này chạm đến tâm của Tôn Ngọc Nương, chỉ mấy chữ Giản thân vương thế tử là làm cho nàng mặt nóng tim đập, cánh tay giơ lên bỗng nhiên tự động thả xuống, mà hai bà Tử kia đâu có nghe hiểu được ý nghĩa sắc bén trong lời của Cẩm Nương, nên vẫn về phía trước bắt Cẩm Nương.

      Tôn Cẩm Nương cùng Giản thân vương phủ nghị hôn, gả cho đệ đệ của thế tử, hôm trước nàng cũng nhìn thấy, vị thế tử kia thái độc đối với nàng Cẩm Nương này tệ, nếu hôm nay đem nàng ta đánh, sáng mai nàng tìm thế tử Gia tố cáo, mình như thế này như thế kia, vậy hình tượng của mình ở trong suy nghĩ của thế tử gia phải bị hủy hết hay sao? được, trước nén cơn giận này rồi hãy , chết tiệt, còn mượn con chết dầm này vài lời lời có ích mới được.

      “Dừng!” Tôn Ngọc Nương vội vàng quát bảo ngưng lại, vung tay lên để cho hai bà Tử kia lui ra, còn mình nặn ra khuôn mặt tươi cười tới : “Khụ. . . . . . Cái kia, Tứ muội muội.” Giọng còn cuồng ngạo như mới vừa rồi, mà còn mang theo mấy phần lấy lòng.

      Người trong nhà trừ Cẩm Nương ra, tất cả đều mang sắc mặt giống như gặp quỷ, nhìn Nhị nương thay đổi sắc mặt so sánh với lật sách còn nhanh hơn, này. . . . . . Bỗng nhiên bị đụng trúng đầu hay sao, Nhị nương lúc nào mà dùng giọng này chuyện với Tứ nương thế?

      Cẩm Nương vẫn là tựa tiếu phi tiếu nhìn Tôn Ngọc Nương, khóe miệng tự chủ câu ra nụ cười châm biếm, thân thể cũng lui về phía sau bước, còn cố ý : “Nhị tỷ tỷ mắng ta là đĩ nữa sao?”

      Tôn Ngọc Nương đỏ mặt lên, cười xấu hổ “Đó là Nhị tỷ ta cùng Tứ muội muội ngươi đùa giỡn thôi, chúng ta nguyên là tỷ muội, dĩ nhiên hẳn nên tương thân tương ái mới đúng.”

      Cẩm Nương nghe được liền phủi thân da gà xuống, vừa lui về phía sau bước : “Nhị tỷ tỷ mới vừa rồi còn muốn đánh ta? Còn lệnh cho bà Tử tới bắt ta mà.”

      “Đâu có, đâu có, mắt ngươi nhìn lầm rồi, Nhị tỷ tỷ làm sao lại đánh ngươi đâu chứ, Nhị tỷ tỷ rất thương ngươi đấy thôi.” Vừa vừa quay đầu hướng hai bà Tử phía sau quát: “Các ngươi xem, mới vừa rồi ta có muốn đánh Tứ nương sao?”

      Mấy bà Tử nghe thấy cũng chấn động, ràng chính là vậy a, vị này hôm nay phải là bị ấm đầu chứ? Nhưng bị Tôn Ngọc Nương trừng mắt, mấy người bọn họ sợ đến lập tức đồng thanh trả lời: “Hồi nương, có.”

      Tôn Ngọc Nương lập tức cười hì hì đến gần Cẩm Nương, “Đúng chưa, ngươi nghe thấy , Nhị tỷ tỷ đâu có muốn đánh ngươi đâu.”

      Cẩm Nương nghe xong muốn cười, đúng là chưa từng thấy qua người vô lại như vậy, bất quá, đúng là cần thiết đem nàng ta ép đến cùng, chỉ cần nàng ta làm phiền nàng là được, nhưng có số việc vẫn phải trước, nghĩ vậy liền bày ra vẻ mặt ủy khuất : “Ai nha, mới vừa rồi Nhị tỷ tỷ từ bên ngoài vào, có là muội muội ta mạo phạm mẫu thân, là thiên đại oan uổng a, mẫu thân nàng. . . . . . Nàng hôm nay sợ là gặp tà ma.”

      Vừa vừa ghé sát Tôn Ngọc Nương, ra vẻ thần bí : “Ta cho ngươi biết nga, ở mảnh rừng cây cách đây xa có quỷ đó, tay của mẫu thân giống như chính là. . . . . .” nửa nàng dừng lại, làm ra bộ dạng vô cùng sợ hãi, dám thêm chút nào nữa.

      Tôn Ngọc Nương nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy được ở chỗ Đại phu nhân, cũng cảm thấy có chút quái dị, chẳng qua, Tôn Cẩm Nương dù có gan lớn như trời cũng dám đánh Đại phu nhân mới đúng, trừ phi nàng ta muốn sống nữa, hơn nữa, Đại phu nhân cũng phải là người dễ bị khi dễ, chỉ sợ là gặp quỷ rồi, nếu , lấy tính tình của Đại phu nhân, bị ăn khổ như vậy mà trả thù trở lại khó tin.

      Nhất thời, nàng cũng bị hù dọa đến chết cứng, luôn miệng lầm bầm: “Ngươi. . . . . . Ngươi thấy được?”

      Cẩm Nương đứng lên, bộ dạng sợ hãi : “Nhị tỷ tỷ ngươi đừng hỏi nữa, làm ta sợ muốn chết, lúc ấy, Hồng Mai tỷ tỷ, Tử tỷ tỷ, còn có Tú đều ở đấy, tin, ngươi hỏi Tú ?”

      Tôn Ngọc Nương liền hướng Tú nhìn lại, Tú vốn hoài nghi chuyện này có quỷ, tại lại nghe Tứ nương như thế, càng thêm tin, sắc mặt cũng thay đổi theo, nhanh chóng đối với Tôn Ngọc Nương gật đầu.

      Tôn Ngọc Nương bán tín bán nghi, nhưng cũng đem chuyện Đại phu nhân bị đánh mà bỏ qua, càng tăng thêm nàng vẻ lấy lòng Cẩm Nương: “Tốt, ta chuyện đó nữa, Hảo muội muội, sáng mai chúng ta cùng Trữ vương phủ được ? Đến lúc đó ngươi thấy cái kia. . . . . . Cái kia. . . . . .” Nàng rốt cuộc cũng là nữ tử khuê phòng, đến ý trung nhân của nàng vẫn có chút xấu hổ, đôi mắt to xấu hổ mang theo e sợ, chớp chớp , cũng rất ngại ngùng khi tiếp.

      Cẩm Nương đình chỉ cười, làm bộ như biết : “Thấy người nào a, sáng mai gặp rất nhiều người đó? Cũng biết Đại tỷ tỷ cùng Tam tỷ tỷ có cùng , chúng ta phải ngồi cùng chiếc xe ngựa sao?”

      Tôn Ngọc Nương mặt xấu hổ đến hồng lên, thấy Tôn Cẩm Nương cũng chịu nhận lời nàng, nên hờn dỗi dậm chân, : “Dù sao sáng mai ngươi cũng gặp người nọ, giúp tỷ tỷ vài lời hữu ích , tỷ tỷ hứa với ngươi, chỉ cần người nọ. . . . . . Dù sao. . . . . . Dù sao, sau này ta bao giờ … khi dễ ngươi nữa là được.”

      Cẩm Nương tin nàng mới là lạ đó, bất quá, mới vừa rồi hù dọa cũng dọa rồi, cho dù có hò hét nàng nữa cũng chẳng có tác dụng gì, liền : “Vậy được rồi, ngươi là tỷ tỷ của ta, bất kể là làm trò trước mặt người nào, Cẩm Nương đều chỉ lời hữu ích cho Nhị tỷ tỷ, ngươi cứ đem trái tim bỏ vào trong bụng .”

      Tôn Ngọc Nương nghe thấy vui vô cùng, lại thêm mấy câu dễ nghe nữa, rồi dẫn mấy bà Tử .

      thấy nàng hùng hổ đến, thế nhưng nửa móng tay cũng có đụng được Tứ nương rồi, rốt cục cũng thở phào nhõm, giật mình cái, lại phát phía sau lưng, mồ hôi ướt thành mảnh.

      Chờ Tôn Ngọc Nương xa, Cẩm Nương đứng ở phòng ngoài như có điều suy nghĩ, địa nhìn về cái bóng đại thụ đung đưa ở phía bên ngoài, ngay cả khi Tú gọi nàng mấy tiếng, nàng cũng có nghe thấy, chờ Tú kéo kéo vạt áo của nàng, nàng mới phát giác, nhưng ánh mắt vẫn suy tư, “Ta ra ngoài chút, các ngươi ai cũng được cùng .”

      Nàng đột nhiên bỏ lại câu rồi điên cuồng chạy , Tú vốn yên lòng, nhưng lại nhớ tới chuyện trong rừng cây lúc xế chiều, nàng là người tin quỷ thần, hôm nay lại nguyệt hắc phong cao, phía ngoài gió thổi thê lương, giống như có quỷ khóc, nên nàng sợ, dám theo.

      Chờ khi kêu được Tứ nhi cùng, đâu còn thấy bóng dáng của Tứ nương nữa.
      Andrena thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 36
      Cẩm Nương hơi chạy ra bên ngoài viện, cho đến khi vào trong rừng cây nàng mới dừng lại, vỗ vỗ trái tim nhảy thình thịch trong ngực, hít sâu hơi, mới hướng về nơi tốt nhất của cánh rừng : “Làm phiền rồi, ta biết ngươi ở chung quanh ta, chẳng qua là Cẩm Nương có việc muốn nhờ, có thể thân gặp mặt hay ?”

      Trong rừng mảnh tối đen, gió thu rét lạnh, thanh tịch buồn bả, nhưng vẫn thấy được nửa bóng người ra ngoài, Cẩm Nương khỏi có chút hoài nghi mới vừa rồi có phải là mình nhìn lầm hay , hay là cái gì khác…, vẫn thấy có bóng người ra ngoài, Cẩm Nương liền chắp tay xá bốn lạy, : “Cẩm Nương biết ngươi ở chỗ này, nếu như có tiện ra ngoài, cũng chỉ xin nghe Cẩm Nương là được.”

      Trong rừng vẫn hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng có luôn, Cẩm Nương khỏi nhếch môi cười tiếng, tiếp: “Xin các hạ giúp Cẩm Nương chuyển lời cho quý chủ nhân, Cẩm Nương nhận ân tình của . Còn nữa, chính là, Cẩm Nương muốn bảo vệ nương cùng ấu đệ, nhưng thân đan thế mỏng, nhược quý chủ có biện pháp, ngày mai xin ở trong triều đình giúp đỡ phụ thân ta.”

      Trong rừng vẫn có nửa điểm tiếng vang, Cẩm Nương vẫn thèm để ý, sau khi xong, lại là hướng tứ phương thi lễ cái, mới từ từ ra khỏi cánh rừng, trở về tiểu viện của mình.

      cùng Tứ nhi vẫn chờ ở trong sân, thấy nàng trở lại, ba người cùng xông lên, đem nàng túm vào, Tú lại bắt đầu càu nhàu: “ nương a, cảnh tối lửa tắt đèn thế, ngươi mình chạy đâu? phải là trúng tà , hơn nữa, ngươi là đại nương, buổi tối người chạy ra ngoài, cũng sợ người khác đồn tin bậy bạ, nếu có những người miệng tiện, nhiều chuyện, truyền , có chuyện a, ngươi. . . . . .”

      Càu nhàu vẫn còn tiếp tục, Cẩm Nương làm như nghe được, chỉ cười hì hì trở về nhà, Tứ nhi mang nước nóng vội tới cho nàng rửa sạch mặt, trở về giường, Cẩm Nương vừa cảm giác ngủ cái liền thẳng ở trời sáng.

      Lại ở Giản thân vương phủ, Vương Phi theo thường lệ đến thăm nhi tử, Lãnh Hoa Đình ngồi ở trước bàn nhìn hai bài thơ do Cẩm Nương sáng tác, Vương Phi thấy vậy khóe miệng khỏi tràn ra nụ cười, nghĩ tới, Đình Nhi đối với Tứ nương Tôn gia thưởng thức như thế, cứ rảnh rỗi lại đem thơ của tiểu nương này ra xem, nhìn mép môi nhi tử mỉm cười thản nhiên, Vương Phi cảm thấy tâm tình giản ra, Đình Nhi , từ sau khi bị bệnh này, cũng rất ít khi cười.

      Chậm rãi qua, Vương Phi lẳng lặng đứng yên bên cạnh Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình tựa hồ căn bản có phát giác, vẫn mỉm cười cúi đầu nhìn thơ, thỉnh thoảng cầm lấy bút, ở câu viết thêm chú giải của mình vào, Vương Phi cuối cùng cũng nhịn được, : “ viết hay như vậy sao? Ngay cả Nương tới con cũng phát ?” Trong lời mang theo chút ghen tức, nhưng nhiều hơn là trêu ghẹo.

      Lãnh Hoa Đình nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phượng xinh đẹp lộ ra kinh ngạc, lát sau, vì thẹn thùng nên bên tai bị nhuộm đỏ.

      Vương Phi thấy vậy khỏi cười ra tiếng, đưa tay ra thương khẽ vuốt bờ vai của , cười : “Nếu thích, Nương cùng Vương gia thương lượng chút, sớm đem nàng ấy đón qua cửa nhà mình có được hay ?”

      “Mẫu phi, nàng. . . . . . Chỉ là thứ nữ!” Lãnh Hoa Đình nghe thấy nụ cười khẽ thu lại, đôi mắt xinh đẹp bị bịt kín tầng ảm đạm, thanh thuần hậu dễ nghe như tiếng đàn vi-ô-lông-xen, rồi lại mang theo chút ủy khuất cùng thương cảm.

      Vương Phi sau khi nghe được liền ngẩn ra, lỗ mũi đau xót, trong lòng nàng biết nhi tử từ sau khi bị bệnh, trở nên đặc biệt nhạy cảm, lòng tự ái rất dễ bị tổn thương, trước đó vài ngày bởi vì Lưu thị câu thứ xuất…, mà liều mạng cầm nghiên mực đập người ta, Đình Nhi . . . . . . ra cũng rất là quan tâm xuất thân của nàng ấy a.

      Kéo giãn tâm tình vừa tích tụ ra, Vương Phi lo sợ hỏi Lãnh Hoa Đình: “Vậy Đình Nhi nguyện ý phải ? Nhưng mà nương thấy con cực kỳ thưởng thức nàng ấy mà?”

      Lãnh Hoa Đình cúi đầu , trong đôi mắt to lại – lộ ra nhàn nhạt đau thương, như hài tử chiếm được món đồ chơi mà mình mến, vừa hồn nhiên vừa có chút bị ruồng bỏ, lại làm cho tim Vương Phi đột nhiên nhéo lên, Đình Nhi của nàng, nếu như thân thể khỏe mạnh, đâu cần cưới nữ tử thứ xuất, huyết thống cao quý, bề ngoài tuấn dật, dù cùng cửu thiên tiên nữ thành đôi, cũng chỗ thua kém, nhưng mà, ông trời có mắt a.

      Vương Phi nhịn xuống chua xót trong lòng, giơ tay lên, lấy hai cuộn giấy trắng bàn, nhưng Lãnh Hoa Đình nhanh chóng đoạt lại, tỉ mỉ lấy tay để ở bên trong lòng, vẻ mặt kinh hoàng, Vương Phi thấy lại càng lòng chua xót, liền thốt ra: “Nếu thích, vậy nương nghĩ biện pháp cho con vừa ý mới thôi, Đình Nhi của ta phong hoa tuyệt đại, lại trụ cột của hoàng thân quốc thích, chỉ là thân phận trưởng nữ thôi, ta và phụ vương con dù thế nào cũng làm cho con mãn nguyện mới thôi, con chờ nhé, mẫu thân đến chỗ của phụ vương con thương lượng, nghe nhạc phụ tương lai của con hồi kinh rồi, vậy phụ vương con chỉ cần ở trước mặt hoàng thượng chút, để cho Tôn gia thăng mẫu thân của Tứ nương lên làm Bình thê là được.”

      Lãnh Hoa Đình rốt cục lộ cũng lộ ra nụ cười rực rỡ, ngượng ngùng tiếng cảm kích: “Cám ơn mẫu thân.”

      Vương Phi nghe được nước mắt cũng nhanh chóng rơi ra, trong ngày thường Đình Nhi chỉ gọi nàng là mẫu phi, từ sau khi bị bệnh bao giờ … chịu gọi nàng là nương nữa, tuy thỉnh thoảng nàng liền ở trước mặt tự xưng là Nương, nhưng nàng cảm thấy, Đình Nhi vẫn có thân thiết với nàng, ngay cả cười cũng rất là keo kiệt, hôm nay lại nhìn thấy nụ cười ngây thơi của , lại nghe ngọt ngào gọi mình là mẫu thân như khi còn bé, nàng cảm giác trong lồng ngực bị hạnh phúc lấp đầy, tựa hồ có thứ gì đó mất vừa tìm trở lại được.

      “Bây giờ nương phải , vậy con hãy rửa mặt, sớm ngủ , sáng mai phải Trữ vương phủ sao?” Vương Phi dặn dò, rồi sờ sờ gương mặt cực kỳ tuấn tú của nhi tử, thấy nhi tử có phản ứng gì, bồi thêm câu: “Nghe sáng mai Tứ nương của Tôn gia cũng nữa đó, đại ca của con cũng , cứ để cho mang theo con qua đó.”

      Lãnh Hoa Đình nghe thấy bên tai liền đỏ, trong đôi mắt phượng sáng ngời lộ ra vẻ mong đợi, Vương Phi rốt cục cũng hài lòng cười rời .

      Vương Phi vừa , Lãnh Hoa Đình nắm lấy chén trà ở bàn đập xuống đất, quát lên: “Lãnh Khiêm, đưa ta phòng luyện công .”

      Lãnh Khiêm từ chỗ tối vọt ra, nhìn thấy vẻ mặt thiếu gia đầy giận dữ, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần hai hàng lông mày dài nhíu chặt, liền khỏi : “Vương Phi lần này, nhất định có thể làm tốt chuyện này, vì sao thiếu gia lại tức giận?”

      “A Khiêm, ngươi xem, tại sao cũng muốn đến?” Lãnh Hoa Đình điên cuồng , thanh nhàng vờn quanh, giống như mới vừa rồi căn bản có phát giận vậy.

      Lãnh Khiêm lúc này mới hiểu được, dây thần kinh kia của thiếu gia lại bị xúc động rồi, nhưng cái vấn đề này cũng biết phải trả lời thế nào, chỉ là người thô kệch, những khúc mắc trong lòng của thiếu gia.

      Ngày thứ hai cứ theo lẽ thường nên Cẩm Nương vội vàng tới thỉnh an Đại phu nhân, Đại phu nhân lúc này cũng dùng qua điểm tâm rồi, ngồi ở trong hành lang uống trà, Tôn Vân Nương cùng Tôn Ngọc Nương sớm ngồi ở đó, cùng Đại phu nhân trò chuyện, thấy Cẩm Nương vào, dừng lại, ba mẫu tử hẹn mà cùng nhìn sang đây.

      Hôm nay Cẩm Nương mặc thân áo dài đỏ tía có thêu hoa kim tuyến mới tinh, bên ngoài khoác cái áo mỏng , cùng màu với cái váy dài, đầu tùy ý vấn búi tóc, bên cài nghiêng nghiêng cây ngọc trâm hơi cũ, thần thái thong dong bình tĩnh, bộ dáng thướt tha, nhàng khoan khoái hào phóng, so với thường ngày hay cúi đầu chạm ngực, khom ngươi bó gối, giống như là đổi mới thành người khác vậy.

      “Cẩm Nương thỉnh an mẫu thân, thỉnh an hai vị tỷ tỷ.” Cẩm Nương quy củ đến trước mặt mẹ con các nàng làm lễ ra mắt ở mặt đất.

      Đại phu nhân cổ tay cùng cái mông vẫn còn rất đau, nên thân thể phải ngồi nghiêng, mà cổ tay bị đả thương phải đặt tay nắm của chiếc ghế lớn, Tôn Vân Nương mang vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt có chút hờ hững, tựa hồ như nghĩ đến chuyện gì đó, chỉ có ánh mắt của Tôn Ngọc Nương nhìn Cẩm Nương có chút nóng bỏng, ân cần hiếm thấy lên tiếng chào hỏi Cẩm Nương: “Tứ muội muội tới rồi à?”

      Cẩm Nương mỉm cười cùng nàng gật đầu, thành đứng thẳng ở bên cạnh.

      Đại phu nhân nhấp chút trà, rồi liếc mắt nhìn Cẩm Nương, khóe miệng lộ ra tia cười khan, “Qua ít ngày nữa, Đại tỷ tỷ ngươi phải gả rồi, sau này, các ngươi muốn gặp nhau cũng dễ dàng như vậy, cần phải gần gũi nhau nhiều chút mới phải.”

      Lời này có thâm ý a, trước kia hai nữ nhi của nàng ta có lẽ đem mình để vào trong mắt qua, hôm nay làm sao lại đột nhiên muốn mình cùng hai người các nàng gần gũi đây, huống chi, hôm qua nàng bị ăn đau, vẫn có trả thù lại mình, vậy mà hôm nay lại đem toàn bộ mọi việc quên mất, tựa như cái người ngày hôm qua la lên muốn đánh chết mình là bị ma quỷ nhập vậy.
      Andrena thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 37
      Dĩ nhiên, nàng vẫn phải trả lời cho đúng phép, nếu cũng bị nàng ta gây khó dễ, chưa chừng Đại phu nhân còn kiếm cớ để hay cùng nàng đấu nữa.

      Vì thế Cẩm Nương cười đáp ứng, rồi xoay người lại hướng hai tỷ cong người hành lễ, Tôn Ngọc Nương cùng Tôn Vân Nương đứng dậy trả lễ cho nàng cách hiếm thấy.

      Đại phu nhân híp mắt nhìn, khóe miệng nhếch lên nụ cười thâm sâu: “Ai, trở lại, Đại tỷ tỷ ngươi được gả là Trữ vương phủ, những năm này, lão gia mực biên quan, phụng ngân mặc dù ít, nhưng đa số là cho xài, Lão thái gia tuy là quan cư Tể tướng, nhưng từ trước đến giờ thanh liêm, trong phủ mặc dù cũng có chút ít sản nghiệp, nhưng lại có người đàn ông xử lý, cuối cùng so sánh với nhà khác cũng thu hoạch được bao nhiêu.” tới đây, Đại phu nhân dừng lại chút, giương mắt nhìn Cẩm Nương.

      Trong ánh mắt lại có chút ít từ ái, để cho Cẩm Nương theo bản năng mở to mắt nhìn kỹ, nàng cho là mình xuất ảo giác.

      Đại phu nhân rất hài lòng khi thấy biểu trong mắt Cẩm Nương, dĩ nhiên, nàng cho là ánh mắt Cẩm Nương phối hợp với lời của nàng.

      Đại phu nhân tiếp: “Ngươi cũng biết, Đại tỷ tỷ ngươi là gả cho thế tử, tương lai nàng chắc chắn là Vương Phi rồi, nếu như đồ cưới quá mức keo kiệt, sợ bị người của Trữ vương phủ nhìn thấp .”

      Chuyện này liên mao tiền nào đến mình a? Đại phu nhân đột nhiên đối với mình những thứ này làm cái gì? Chẳng lẽ là. . . . . .

      trở lại, ngươi cũng rất có phúc , Giản thân vương là Thiết mạo tử Vương gia hiếm thấy trong Đại Cẩm triều, so sánh với hoàng tử công chúa còn muốn quý khí hơn, nhà là gia tài Bạc Vạn, phú khả địch quốc.” Cẩm Nương suy tư, lời kế tiếp của Đại phu nhân rất nhanh chóng xác nhận suy đoán của nàng.

      ra là mẹ con ba người các nàng đánh chủ ý vào đám thái lễ mà Giản thân vương phủ đưa cho mình, lão thái thái cũng , quà biếu kia là giữ lại cho nàng làm đồ cưới, đồng thời nàng sớm nghe qua, đồ cưới của Tôn Vân Nương cũng kém, hơn nữa còn rất phong hậu, Đại phu nhân tay nắm quyền toàn gia thường ngày cũng lấy ích rồi, hôm nay khuê nữ của nàng xuất giá, làm sao có thể chuẩn bị đồ nhiều chút chứ, chỉ trách Giản thân vương phủ đưa tới quà tặng quá mức xa hoa, nên lấy ra hai kiện đồ Trữ vương phủ đưa tới để so sánh đều bằng, cho nên họ mới giương đến từng cái hòm rương của Giản thân vương phủ, mẹ con ba người này quả biết xấu hổ a.

      Cẩm Nương rốt cục hiểu ý định của các nàng, trong lòng dâng lên đoàn lửa giận, nhưng sắc mặt lại lộ ra chút nào, vẫn là lẳng lặng lắng nghe, còn mở đôi mắt to trong suốt, mơ hồ nháy nháy, giả bộ nghe hiểu.

      Đại phu nhân uống thêm chút trà, rồi mẹ con ba người trao đổi ánh mắt với nhau xong, lại tiếp: “Mẫu thân là muốn, ngươi bây giờ cách Lục lễ còn ba lễ nữa, đến nạp chinh, xin kỳ, Giản thân vương phủ tất nhiên còn có lễ nặng hơn đưa tới đây, chờ lúc ngươi gả , toàn bộ lễ vật còn nguyên dạng cầm trở lại nhà bọn họ, như vậy cũng khó nhìn, còn mất mặt Tôn gia chúng ta, bằng ngươi hãy đem lễ vật thay đổi với đại tỷ ngươi, chỉ đổi phần thôi, đến lúc đó, cả hai nhà mà nhìn vào đều có thể diện phải sao?”

      Ấp a ấp úng hồi lâu, cuối cùng là đầy đủ ra rồi, khóe miệng Cẩm Nương khỏi câu tia cười giễu cợt, mắt to nhìn chằm chằm mẹ con ba người họ dò xét qua lần, Tôn Vân Nương cúi đầu, hơi có chút được tự nhiên, còn Tôn Ngọc Nương so với lúc trước càng nóng nảy, trong mắt thiếu chút nữa lên màu vàng lấp lánh, cũng đúng, nàng ta thích thế tử của Giản thân vương, mà Giản thân vương gia lại phú quý như thế, cho nên nàng ta mới khẩn cấp như thế.

      “Ai nha, mẫu thân, chuyện này Cẩm Nương có thể làm chủ được, ở còn có lão thái thái cùng ngài mà, chuyện đồ cưới này, Cẩm Nương làm sao có thể xen vào.” Cẩm Nương cười nhạt trả lời, chỉ cước đem trái cầu đá đến chỗ lão thái thái, nếu như lão thái thái chịu, nàng tất nhiên phản đối, Đại phu nhân đích thị là ở nơi của lão thái thái có đòi được chuyện này, nên mới đến đây với mình

      Nếu mình vẫn Tôn Cẩm Nương trước kia, bị nàng giở trò dụ dỗ , quả sớm đồng ý, nhưng bây giờ mình còn là Tôn Cẩm Nương sợ hãi rụt rè trước kia nữa rồi, từ nay về sau, nửa điểm cũng để cho các nàng khi dễ.

      Đại phu nhân nghe thấy lời của Cẩm Nương, nụ cười mặt có chút ít cứng ngắc, gượng cười : “Tất nhiên muốn là phải hỏi lão thái thái, chẳng qua, dù sao đây cũng là vật thuộc về ngươi, mẫu thân đầu tiên phải được đồng ý của ngươi sau đó mới hỏi lão thái thái.”

      “Nga nga, như vậy a, Cẩm Nương cũng hiểu những thứ này, chỉ biết là trước đó vài ngày lão thái thái có phái Hồng Tụ tỷ tỷ qua , Nạp lễ gì đó là giữ lại cho ta làm của hồi môn để dùng, còn gọi ta đến để đưa danh mục quà tặng, còn ai cũng thể lộn xộn đụng vào, nếu hay là để Cẩm Nương hỏi lão thái thái trước, rồi báo lại với ngài được ?” ra lời này của Cẩm Nương này có thể xem là nịnh hót, nhưng ở trước mặt Đại phu nhân, nàng muốn chính diện cự tuyệt nàng ta, phòng ngừa nàng ta làm ẩu, chỉ có thể đem lão thái thái làm bia đỡ đạn, nàng tin chắc điều là Đại phu nhân thể qua chỗ lão thái thái để chứng những lời này, hơn nữa, lấy lão thái thái là người khôn khéo, cho dù có bị hỏi để chứng , lão thái thái cũng giúp nàng xác thực lời này.

      Đại phu nhân bị lời của Cẩm Nương làm cho cứng họng mặt cũng tái luôn, rồi lại có cách nào khác để bắt bẽ nàng, chỉ có thể gượng cười : “Nga, vậy cũng cần, hồi ta tự mình hỏi.”

      Tôn Vân Nương nghe đến đó, sớm có chút ít ngồi yên, sắc mặt u, khuôn mặt nhắn xinh đẹp ràng căng thẳng , ngay cả nụ cười bên ngoài cũng chịu duy trì, nhưng nàng so sánh với Tôn Ngọc Nương chững chạc hơn nhiều, mặc dù trong lòng lửa giận bóc cao, còn cảm thấy bực bội, nhưng cũng gì.


      Tôn Ngọc Nương có quản những thứ này, nàng hôm nay cố ý trang phục trang điểm, mặc người thân áo ngắn sa tin phấn hồng có thiêu hai mặt, bên ngoài có khoác áo sa mỏng màu vàng nhạt, phía dưới mặc chiếc quần ống rộng dài có thêu ít đóa hoa ở ống quần, đem tư thái cao gầy linh lung của nàng che phủ càng thêm có lồi có lõm, đầu vấn búi tóc Mẫu Đan, ngay giữa có cài Ngọc Kim Bộ dao, cái trán rủ xuống mảnh ngọc châu liên, nổi bật lên khuôn mặt mỹ lệ, làm nó càng phát ra kiều mỵ động lòng người, lúc này mắt thấy Cẩm Nương muốn cáo từ , liền nhiệt tình chạy tới đây khoác tay Cẩm Nương.

      “Tứ muội muội, ngươi dùng qua điểm tâm chưa, nếu là chưa dùng, tỷ tỷ có chưng chung tổ yến, hồi đến viện của ta uống nhé?”

      Cẩm Nương là có chút quen nàng ta nhiệt tình như thế, nên lặng lẽ đem tay từ trong khuỷu tay của nàng rút ra, cười : “Đa tạ Nhị tỷ tỷ, Cẩm Nương dùng qua điểm tâm rồi.”

      Tôn Ngọc Nương nghe liền cười mỉa hai tiếng : “Vậy tốt, chúng ta bây giờ Trữ vương phủ thôi.”

      “Nhị muội muội!” Cẩm Nương muốn chuyện, Tôn Vân Nương trầm mặt quát tiếng.

      “Trong Trữ vương phủ ai cũng có thể vào được sao?” Tôn Vân Nương cao ngạo tới bên cạnh Tôn Ngọc Nương, cằm hếch lên, khinh miệt cau mày nhìn Cẩm Nương.

      “Tứ muội muội có nhận thiệp đó, Trữ vương phủ có phát riêng tờ cho nàng, mấy tỷ muội chúng ta đều có phải sao?” đợi Cẩm Nương chuyện, Tôn Ngọc Nương liền vội tiếp miệng.

      Tôn Vân Nương bị Tôn Ngọc Nương cứng họng đến má cũng phình ra, đem ánh mắt mãnh liệt trừng Tôn Ngọc Nương, Tôn Ngọc Nương giả bộ như nhìn thấy, vừa vừa nóng lòng kéo tay Cẩm Nương , “Tứ muội muội, hồi ngươi và ta ngồi chung chiếc xe ngựa là được rồi, Đại tỷ tỷ cùng Tam muội muội ngồi chiếc.”
      Andrena thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 38
      Suy nghĩ thêm trận, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn Tôn Vân Nương : “Ai nha, đại tỷ, ngươi thể đâu, trước khi xuất giá, ngươi thể cùng tỷ phu gặp mặt, phù hợp với lễ tiết, đúng .” xong vẫn quên đối với Cẩm Nương nháy nháy mắt, cau mày, ý cho Cẩm Nương biết, mình giúp nàng đó, vì chuyện đồ cưới nên đại tỷ ràng nhìn Cẩm Nương vừa mắt, nếu như theo rồi, nhất định tìm Cẩm Nương phiền toái, nếu như Cẩm Nương bị tổn thương gì, thể ở trước mặt người kia lời có ích cho mình, vậy phải làm sao bây giờ?

      Tôn Vân Nương sắp bị muội muội ruột thịt của mình làm cho tức chết, nàng ta lại giúp đở cái kẻ thứ xuất kia để đối phó mình, uổng công mình ngày thường xem nàng như châu như ngọc mà che chở, là lòng lang dạ sói mà.

      hơi tức mà phát được ra, nên liếc mắt thấy khuôn mặt sáng sủa của Cẩm Nương tươi cười, càng thấy chói mắt, muốn xé khuôn mặt tươi cười của cái Tiểu phụ nuôi này, nín hồi lâu, nàng mới đột nhiên mở miệng : “ trăm hà bao ngươi thêu xong chưa? Ngươi chỉ mới giao cho nương có sáu mươi cái thôi, còn thiếu bốn mươi.” Giọng rất kiên quyết.

      Cẩm Nương sớm quên chuyện hà bao kia rồi, tại nghe được nàng đột nhiên nhắc lại, khỏi ngơ ngẩn, trợn tròn mắt hồi lâu cũng nghĩ ra phải là sao để trả lời lại.

      “Ai nha, đại tỷ, bất quá chỉ là mất cái hà bao khen thưởng mà thôi, đưa đến phường thêu cho họ thêu là được rồi, Tứ muội muội tại cũng sắp gả , cũng phải lo chuẩn bị đồ cưới của mình phải sao?” Tôn Ngọc Nương lại trả lời trước khi Cẩm Nương mở miệng, còn cười híp mắt nữa.

      “Ngọc Nương, phải ngươi muốn ra phủ sao? Còn đến chỗ lão thái thái thỉnh an?” Đại phu nhân cuối cùng cũng nhìn được bộ dạng ăn cây táo, rào cây sung của Tôn Ngọc Nương nữa rồi, liền nhướng mày quát lên.

      Tôn Ngọc Nương rốt cục cảm thấy được mẫu thân cùng tỷ tỷ tức giận, nên ngượng ngùng cười cười, nhưng vẫn lôi tay Cẩm Nương , “Chúng ta cùng thỉnh an lão thái thái .”

      Cẩm Nương có ý kiến gì cả, dù sao cũng phải thỉnh an lão thái thái, nên theo nàng cùng nhau ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa, Tôn Vân Nương đuổi theo, liếc xéo Cẩm Nương : “Bốn mươi hà bao, trong bốn ngày phải thêu tốt cho ta, nếu , ngươi cứ chờ xem.”

      Tôn Ngọc Nương lại muốn mở miệng ngăn cản, bị Tôn Vân Nương kéo qua: “Ngươi phải muốn với Nương thích cây trâm dương chi bạch ngọc của ta sao? , tỷ lấy cho ngươi, đừng suốt ngày ở chung với người hạ đẳng mà cùng nhau náo loạn chuyện nữa, sợ mất thân phận à.”

      Tôn Ngọc Nương bị Tôn Vân Nương lôi về phía trước, Cẩm Nương chỉ mỉm cười ở phía sau, giống như là nghe thấy lời của Tôn Vân Nương vậy, Tôn Ngọc Nương nhịn được quay đầu lại, liền thấy khóe miệng của Cẩm Nương cười mỉa mai, nên thốt ra lời: “Tứ muội muội ngươi cười cái gì?” Nàng , bị đại tỷ như vậy mắng, Cẩm Nương làm sao còn có thể cười được.

      “Nga, mới vừa rồi ta nghe thấy có con quạ kêu, khó nghe, bất quá, có chuyện gì nữa, Tứ muội ta, đối với những tiếng kêu dễ nghe vào tai này ra tai kia thôi, xem như gió thổi là được rồi.” Cẩm Nương mang bộ dạng hời hợt, nhưng lời ra lại tức chết người, hôm nay nàng biết ở chỗ tối có người giúp đở mình rồi, nên cũng muốn nhẫn nhịn nữa, tại sao phải để cho ba mẫu tử Đại phu nhân nghiền ép khi dễ mình chứ? Dù sao cũng phải gả ra ngoài, có thể trêu tức nàng ngày nào hay ngày ấy, mà còn phải khiến nàng ta được sống sảng khoái mới là chân lý

      “Ngươi to gan! Tôn Cẩm Nương, đừng tưởng rằng ngươi cùng Giản thân vương phủ nghị hôn là giỏi rồi, chuyện này còn chưa biết chừng đâu, bản thân ngươi là cái dạng gì trong lòng ngươi tự hiểu ràng, đừng làm cho ta ra những lời dễ nghe, đến lúc đó, đừng là Giản thân vương phủ, sợ là tất cả những người giàu có trong kinh thành này, cũng ai muốn cưới ngươi?” Tôn Vân Nương giận đến sắc mặt xanh mét, bất quá, nàng so sánh với Tôn Ngọc Nương chững chạc hơn nhiều lắm, nên cũng có xông lại muốn đánh Cẩm Nương, mà nén tức giận, cười lạnh .

      Lời này làm cho Cẩm Nương nghe xong trong lòng rùng mình, trong đầu xẹt ý nghĩ, mình bị làm sao chứ? Chẳng lẽ thân thể này lúc trước hành động gì đó hợp khiến người ta chê cười rồi? đúng, trí nhớ của thân thể này cũng có biến mất, nên chuyện trước kia Cẩm Nương đều nhớ rất , thân bị nhốt ở hậu viện này, chớ chi là cùng nam tử tiếp xúc ngay cả phụ thân tổ phụ ngoại cũng ít gặp, nên Tôn Vân Nương căn bản là nhảm xấu.

      Nhưng ánh mắt của nàng ta ràng cất giấu châm chọc cùng uy hiếp, giống như là gạt người. Đột nhiên trong đầu Cẩm Nương linh quang chợt lóe, chẳng lẽ là đến cái chứng bệnh bất túc (khó sinh con) kia sao? Hôm đó Hồng Tụ phải ra lệnh cấm đoán rồi sao? Người biết chuyện kia , trừ lão thái thái ra, chỉ còn có người ở trong viện của mình, là ai để lộ tin này ra ngoài, để cho Tôn Vân Nương biết được thế?

      Tôn Vân Nương sai, nếu đem chuyện này ra ngoài, đừng là Giản thân vương phủ, chỉ sợ trong kinh thành này những nhà có uy tín danh dự người ta cũng muốn mình, ở nơi này nữ tử lấy chuyện sinh dục là mục tiêu cả đời để có thể đứng trong xã hội, nữ nhân thể sinh dục, đừng là công tử thiếu gia đứng đắn, chỉ sợ là gã sai vặt ở trong phủ cũng xem thường nàng a, Tôn Vân Nương là ác độc, bất quá, sợ là nàng ta biết, bệnh của mình là có thể trị, hơn nữa mình chữa trị tốt.

      Theo bản năng nàng nhìn quanh bốn phía, trong lòng Cẩm Nương biết chung quanh mình đích thị là có người, cảm giác yên lòng lúc trước lúc này bỗng tiêu tán mất tích rồi, ngược lại vì bị giám thị mà lúng túng cùng phẫn uất, nhưng Tôn Vân Nương lời như vậy cũng quá ràng, nên tại dù người giám thị mình có nghe thấy, cũng hiểu ý nghĩa của nó là như thế nào, thay vì làm cho người ta suy đoán khinh thị mình bậy bạ, bằng làm ra luôn, huống chi, nếu chuyện này từ trong miệng của Tôn Vân Nương ra. . . . . . Biết đâu chừng chọc giận lão thái thái cùng Lão thái gia, nếu Giản thân vương phủ mà từhôn, Tôn Vân Nương tất nhiên gánh lấy hậu quả nặng nề.

      Liên tiếp suy tư xuống, Cẩm Nương quyết định chủ ý xong, kinh hoảng lúc trước hoàn toàn biến mất, mặt vẫn mang theo mỉm cười, nhanh chậm đối với Tôn Vân Nương : “Đại tỷ tỷ lời này ra quả làm sợ muội muội ta, cũng biết muội muội làm chuyện gì để cho Đại tỷ tỷ ngươi phải ra những lời khó hiểu như thế? Đại tỷ tỷ ngươi lúc trước còn cái gì mà ra dễ nghe thế?”

      Lời này ràng là khiêu khích, Tôn Vân Nương vốn nghĩ đem chuyện này hù dọa Cẩm Nương chút, nghĩ tới con quỷ này sau khi khẩn trương xong, con ngươi cứ vòng vo vài vòng càng cuồng vọng, chẳng lẽ nàng ta sợ mình ở trước mặt mọi người vạch trần nàng ta sao?

      “Đại tỷ tỷ, Tam muội muội nàng. . . . . . Sao vậy? Chuyện gì mà nghe có vẻ nghiêm trọng như vậy , chút xem?” Tôn Ngọc Nương vừa nghe Cẩm Nương có thể gả được cho Giản thân vương phủ, thái độ thay đổi ngay lập tức, nhìn Cẩm Nương với ánh mắt nóng bỏng, cộng thêm bộ dạng nhiều chuyện cứ quấn lấy Tôn Vân Nương mà hỏi, Cẩm Nương có giá trị lợi dụng nữa, dĩ nhiên tỷ tỷ nhà mình vẫn thân hơn rồi, lúc này mà để cho nàng biết được bí mật của Cẩm Nương, nhìn xem mình có chỉnh chết nàng ta .

      Tôn Vân Nương tuy bị lời của Cẩm Nương giận đến cắn nát răng, nhưng vẫn là có vọng động, nàng hung hăng nhìn chằm chằm Cẩm Nương: “Hừ, ta chưa có qua cái gì dễ nghe, vậy cũng phải xem ngươi có cái gì dễ nghe để cho người ta , dạng bệnh hoạn, hạ tiện, còn dám cùng bổn đại tiểu thư tỉ thí, ngươi chờ xem, ta cho ngươi từ từ xem?”

      Cẩm Nương cũng là nghĩ tới Tôn Vân Nương so sánh với Tôn Ngọc Nương thông minh hơn nhiều lắm, chẳng qua là lòng dạ cũng sâu, nàng ta lời này cũng như giáng tiếp thừa nhận, bộ dạng trầm kia, xem ra chuyện bệnh tình của mình chắc chắn bị truyền , chỉ cần ai chính tai nghe nàng ta , nàng ta phủ nhận hết, Lão thái gia cùng lão thái thái cũng cách nào tính ở đầu nàng ta, đây quả xem mình là quả hồng mềm mà uy hiếp a!
      Andrena thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 39
      Tôn Vân Nương xong liền phất tay áo tiếp tục về phía trước, Tôn Ngọc Nương vẫn rất nhiều chuyện lôi kéo nàng, hỏi ngừng miệng, nàng dự định chờ lúc nữa khi có người hỏi nữa, Đại tỷ tỷ thương nàng nhất, mỗi lần mình làm nũng bao giờ từ chối, nàng tự với mình rồi, chừng đây chính là yếu điểm của con quỷ Cẩm Nương, có được nó rồi, nàng muốn đem Tôn Cẩm Nương chà xát, đập dẹp tròn méo gì cũng được, nàng ta trở thành như thế nào còn phải xem tâm tình của mình rồi, càng nghĩ càng đắc ý, ngay cả cước bộ cũng tăng nhanh rất nhiều, ước gì lúc này có thể quăng bỏ Cẩm Nương mới tốt.

      Cẩm Nương cũng nóng lòng, mắt thấy sắp tới bên ngoài viện của lão thái thái rồi, mấy bà Tử canh giữ viện nhìn thấy các nàng đến liếc mắt thăm dò, ngày thường đại nương cùng Nhị nương cùng với Tứ nương đâu, hôm nay sao ba người họ lại tới cùng nhau thế?

      Tôn Vân Nương chân trước vừa nhảy vào viện của lão thái thái, Cẩm Nương chân sau nối gót vào, rồi len lén lấy tay nhéo mạnh đùi mình cái, đau đến nàng nặn ra vài giọt nước mắt, mang bộ dạng của bộ kẻ đáng thương, bịch bịch chạy đuổi theo hai vị tỷ tỷ ở phía trước.

      “Đại tỷ tỷ, Đại tỷ tỷ, mới vừa rồi ngươi dạy rất đúng, muội muội cũng dám nữa như vậy, ngươi. . . . . . Vẫn nên đem nó ràng , muội muội ta, rốt cuộc làm ra chuyện gì khiến người người ruồng bỏ chứ?” Cẩm Nương khóc lên tiến đến nắm lấy y phục của Tôn Vân Nương, bộ dạng cẩn thận sợ hãi, ăn khép nép .

      Tôn Vân Nương cùng Tôn Ngọc Nương cả hai đồng thời ngơ ngẩn, tiểu nha đầu này cử chỉ có phải điên rồi hay ? yên lành tự nhiên phát điên cái gì thế?

      Bà Tử giữ viện vừa nghe vậy, lỗ tai liền duỗi dài ra, trong tâm tính của các bác trời sanh luôn có tính nhiều chuyện, càng là chuyện bí mật càng làm cho ánh mắt vốn ảm đạm của hai nàng bỗng nhiên lòe lòe tỏa sáng.

      Bất quá, Tôn Ngọc Nương tính tình vẫn khá nóng nảy, nên đưa tay ra phủi bàn tay của Cẩm Nương níu lấy y phục của đại tỷ, trợn mắt nhìn Cẩm Nương cái, rồi mĩm cười quay qua nhìn Vân Nương : “Đại tỷ, ngươi nhìn con quỷ biết tốt xấu này xem, ngươi giúp nàng giữ bí mật, mà nàng lại cứ muốn ồn ào, ngươi cứ , chuyện này muội muội cũng rất muốn biết đó, ra để giáo huấn nàng chút cũng tốt, để cho nàng biết gì là lớn , cái gì là tôn ti trưởng thứ, mấy ngày qua ta bị con quỷ này làm cho tức chết rồi đó”

      Tôn Vân Nương nghe xong trừng nàng cái, lấy tay xỉ trán nàng , “Mới vừa rồi còn bị lời của nàng mê hoặc, biết tốt xấu mà giúp nàng khi dễ tỷ tỷ ta, bây giờ biết cái gì là ruột thịt rồi đúng ?”

      Tôn Ngọc Nương hiếm khi đỏ mặt lên, nghiêng đầu ở đầu vai Vân Nương chà chà, “Ta chỉ cảm thấy náo loạn chơi vui thôi? Ai mà thèm để ý nàng nha, vừa xấu vừa nát, ngay cả ngón tay út của đại tỷ ngươi cũng bằng nữa.”

      Cẩm Nương lười nhìn tỷ muội hai người các nàng đóng kịch, liền thở hổn hển vây quanh ở phía trước Tôn Vân Nương, khóc ròng : “Đại tỷ tỷ, muội muội ta mặc dù tuổi còn , nhưng cũng là tiểu thư đàng hoàng ở trong phủ, danh tiếng của nữ tử lớn hơn trời, hôm nay nếu ngươi , muội muội ta liền. . . . . .”

      “Ngươi định làm cái gì đó? tìm chết a? , , ai cản ngươi.” Tôn Ngọc Nương khinh miệt đem tay đẩy Cẩm Nương ra, Cẩm Nương cũng mượn cái đẩy này, té ở mặt đất, “Các ngươi. . . . . . Các ngươi khi dễ ta, các ngươi còn làm hư danh tiếng của ta, ta muốn. . . . . . Ta muốn. . . . . .” Muốn hồi lâu cũng ra, chỉ bò dậy, ngó chừng cây hòe già ở bên cạnh, mang bộ dạng muốn đập đầu vào đó. . . . . .

      Bên kia Hồng Tụ vén rèm ra, đúng lúc nhìn thấy Tứ nương lại bị Nhị nương đẩy ngã mặt đất, mà bộ dáng của Tứ nương giống như muốn tìm chết. . . . . .

      “Tứ nương, ngươi. . . . . . đừng có vọng động.” Hồng Tụ bị làm cho sợ đến chân cũng mềm nhũng luôn, nhanh chóng ra lệnh cho bà tử giữ viện.

      Hai bà Tử đầu tiên là ngóng tai để nghe chuyện thú vị, lúc này thấy điệu bộ Tứ nương như vậy liền có chút hoảng sợ, tại lại bị Hồng Tụ tiếng, liền nhanh chóng lao đến kéo Cẩm Nương lại.

      Có người lôi kéo, Cẩm Nương càng ra lực náo loạn, “Các ngươi đừng kéo ta, để ta chết cho sạch sẻ, Đại tỷ tỷ ta làm ra chuyện mặt mũi gặp người, có danh tiếng tốt, ta còn sống mà làm cái gì?”

      Mấy ngày qua thân thể của Lão thái thái khá hơn chút rồi, được Tôn mụ mụ vịn ra ngoài vườn để lại, lúc này nghe ở bên này có tiếng ồn ào, nên bảo Tôn mụ mụ giúp mình qua đây, vừa lúc nghe được Tứ nương muốn chết muốn sống, khỏi kinh ngạc rồi, ở trong mắt nàng Tứ nương là người chững chạc cơ trí, hai ngày trước đây từ chuyện nàng ấy nghĩ ra biện pháp giúp Tứ di nương thượng vị cũng có thể thấy được, tuyệt đối phải là người thích hồ nháo sanh , chẳng lẽ là bị người ta ép sao.

      Tôn Vân Nương nhìn lão thái thái nghiêm mặt tới, mà Cẩm Nương còn mang bộ dạng ủy khuất muốn cùng mình liều mạng, khỏi vừa tức vừa bực, mình chẳng qua uy hiếp nàng mấy câu mà thôi, đâu đến nổi phải tìm chết tìm sống như vậy, con đĩ kia ràng là muốn ở trước mắt lão thái thái cho mình trận đây mà.

      “Ngọc Nương, ngươi lại khi dễ Cẩm Nương?” Tôn Ngọc Nương trước giờ đều mang tiếng xấu, hơn nữa Hồng Tụ lúc này cũng đưa mắt nhìn chằm chằm Ngọc Nương, nên lão thái thái mới cho rằng là Ngọc Nương khi dễ Cẩm Nương.

      “Ta nào có? Nãi nãi, nàng cùng Đại tỷ tỷ náo loạn đó, có liên quan đến ta.” Tôn Ngọc Nương vừa nghe thấy vậy thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mấy ngày hôm trước nàng bị phạt chép Nữ huấn còn chưa có xong đâu, vì vậy thể để cho lão thái thái cầm sai vừa phạt rồi, nếu để cho nàng cấm túc, nàng hôm nay vừa đừng nghĩ xuất giá rồi, bận rộn bên phiết Thanh mình.

      “Vân Nương! Ngươi cái gì? Làm Cẩm Nương phải đòi chết đòi sống thế?” Lão thái thái nhíu lông mày, đứa cháu lớn này so sánh với đứa thứ hai dịu dàng chững chạc hơn nhiều lắm, làm sao mà nàng lại cùng Cẩm Nương náo loạn như dậy.

      “Hồi nãi nãi, cháu . . . . . . Cháu cũng gì, chỉ mình nàng tự náo loạn thôi.” Tôn Vân Nương lúc này khao khát muốn xé rách mặt của Cẩm Nương , nàng ta dám cố ý đợi đến viện của lão thái thái mới náo loạn.

      “Tôn Cẩm Nương, đừng tưởng rằng ngươi cùng Giản thân vương phủ nghị hôn tự cho là có bản lãnh, chuyện này còn có chắc đâu, bản thân ngươi là cái dạng gì trong lòng tự hiểu ràng, đừng để cho ta ra những lời dễ nghe, đến lúc đó, đừng là Giản thân vương phủ, dù là những nhà giàu có ở trong kinh thành người ta cũng cần ngươi?” Cẩm Nương đột nhiên học thanh cùng ngữ điệu của Tôn Vân Nương giống như đúc, đem lời trước đó của nàng sót chữ nào, toàn bộ ra ngoài.

      Rồi nhàng hỏi Tôn Ngọc Nương, “Nhị tỷ tỷ, lúc ấy ngươi cũng nghe thấy đúng ?”

      Bởi vì Cẩm Nương nháy quá giống, tựu như tự miệng Tôn Vân Nương thuật lại vậy, khiến Tôn Ngọc Nương bị kinh hãi mở to hai mắt nhìn nàng, nên theo bản năng mà gật đầu: “Ách, ngươi. . . . . . Ngươi ngay cả mở miệng cùng giọng điệu cũng giống như đúc.”

      Lão thái thái lập tức đen mặt, người khác nghe hiểu được lời của Tôn Vân Nương nhưng mà nàng vừa nghe hiểu ràng, là sợ điều gì gặp điều đó, trước mắt nạp lễ lần ba lần bốn của Giản thân vương phủ sắp đưa đến rồi, nếu để cho Giản thân vương phủ biết Cẩm Nương có bệnh ở phương diện sinh con cái, họ mà từ hôn mới là lạ đó? Vân Nương, nha đầu này muốn tức chết mình sao?

      Hai tay của Lão thái thái đều run lên, ngay cả đôi môi cũng có chút đen, Cẩm Nương thấy vậy trong lòng liền dâng lên tia thẹn ý, lão thái thái bị bệnh cao huyết áp, mình nên trong lúc thân thể của bà vừa mới khởi sắc, mà mượn chuyện này tới kích thích bà, nghĩ vậy liền nhanh chóng thu tiếng khóc, tới phía trước đở lấy lão thái thái, “Nãi nãi, người đừng giận nữa, đừng tức giận, ta. . . . . . Ta náo loạn nữa, muốn cứ thôi, nhiều nhất. . . . . .” Bàn tay bắt được tay của lão thái thái nên dùng sức đè lại huyệt vị ở lòng bàn tay, nhấn mạnh cái rồi mới buông lỏng ra, sau đó xoa huyệt cho lão thái thái thở đều.

      Lão thái thái đỡ hơn rất nhiều, bà quay đầu lại trìu mến nhìn vào mắt của Cẩm Nương, đứa này rất là hiếu thuận, hơn nữa còn biết chút ít phương pháp bấm huyệt, so với hai cái đứa ngang ngược sanh , quấy rầy mình tốt hơn rất nhiều, vậy mà phải làm thứ xuất .
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :