1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư (166c+PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 25
      Trong nhà lão thái thái chủ tớ hai người cười , ngoài phòng bỗng truyền đến trận tiếng bước chân gấp rút, rồi lão gia xanh mặt, bước nhanh đến.

      “Nhi tử thỉnh an mẫu thân.” Lão gia quỳ gối xuống đất, hành lễ với lão thái thái.

      “Ha hả, An nhi a, ngươi ăn cơm chưa? Mau mau đứng lên.” Lão thái thái cười .

      Lão gia liền đứng lên, nhìn đồ ăn thịnh soạn bàn của lão thái thái cái, trong lòng cũng an tâm chút, tốt quá, đại phu đối với lão thái thái vẫn dám quá phận.

      Lão gia vén vạt áo lên, khom người đối với lão thái thái : “Mẫu thân, nhi tử còn có dùng cơm.”

      Lão thái thái nghe được rất ngạc nhiên, khẽ nâng đầu nhìn, “Thế Trân có chuẩn bị cơm cho ngươi sao?”

      Lão gia vừa nghe thấy lời này liền đen mặt, vén áo choàng lên ngồi xuống ở đối diện lão thái thái rồi : “Nhi tử xem Hiên ca nhi, đúng lúc Cẩm Nương nha đầu kia cũng ở đó, nên Tố Tâm giữ nhi tử ở lại cùng nhau dùng cơm, là đúng lúc có thể ôm Hiên ca nhi tới cho người nhìn cái, sợ ngài nhớ tới Tôn Tử đó.”

      Lời này lão thái thái thích nghe, nên nhanh chóng quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhưng lại thấy nửa điểm động tĩnh, khỏi khẽ thất vọng, “Hiên ca nhi hôm nay mới đầy tháng, sáng mai mới sang tháng thôi, ôm tới đây hẳn là có thể, chỉ cần phủ thêm áo ấm là được.”

      Đại lão gia thấy lão thái thái như thế, khóe miệng khỏi câu ra nụ cười , “Nương, ta để cho Tố Tâm đem Hiên ca nhi ôm tới rồi, bọn họ ba mẹ con bọn họ còn đứng ở phòng ngoài chờ đó, nếu ngài sợ đông lạnh tôn tử của ngài, nên để cho các nàng mau vào !”

      Lão thái thái vừa nghe thấy, đâu còn ngồi được nữa, bận rộn đối với Hồng Tụ , “Mau, mau, mau bảo Tố Tâm ôm Hiên ca nhi vào, chần chừ hồi bị nhiễm gió lạnh tốt, sáng mai mới ra tháng thôi.” Đôi mắt trông mong địa nhìn qua màn cửa, vì sợ lão gia cười nàng.

      “Ha ha, lão thái thái, người nhìn xem, là ai tới nè.” Tôn mụ mụ đúng lúc này ôm Hiên ca nhi tiến vào, theo phía sau là Tứ di nương cùng Cẩm Nương, Đông Nhi còn có Tú nữa.

      Lão thái thái vừa nhìn thấy mừng đến đứng lên, chẳng qua là đứng còn có chút bất lợi, nên thân thể có chút nghiên ngã, Hồng Tụ bận rộn đở nàng: “Người chậm chút , Tôn mụ mụ ôm tới đây đó.”

      Tôn mụ mụ tăng nhanh mấy bước, đem Hiên ca nhi ôm cho lão thái thái nhìn, lão thái thái ngồi ở ghế, nhận lấy Hiên ca nhi, mà Hiên ca nhi dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn chung quanh, cái miệng nhắn vẫn quên ói mấy bọt khí chơi, lão thái thái nhìn lập tức cười đến mắt híp lại, bám vào thân thể, nhàng hôn lên gương mặt nhắn của cháu mình, mặt mày đều là nụ cười.

      Lão gia nhìn liền đối với Tố Tâm cùng Cẩm Nương đứng ở bên liếc mắt cái, Tứ di nương có chút sợ hãi dám bước lên trước, Cẩm Nương liền ở phía sau nàng khẽ đẩy, coi như là khích lệ nàng.

      Tứ di nương liền nhìn lão gia cái, thấy lão gia cũng nhìn nàng khích lệ, nên Tứ di nương liền vững vàng tinh thần, dời bước tiến lên, hành đại lễ cho lão thái thái: “Nô tỳ Tố Tâm thỉnh an lão thái thái, lão thái thái vạn phúc.”

      Lão thái thái tựa hồ như lúc này mới gặp nàng vậy, giương mắt khẽ hừ tiếng, coi như là trả lời, sau đó lại cúi đầu nhìn Hiên ca nhi.

      Tứ di nương cũng để ý, chỉ đứng lên rồi lẳng lặng lui sang bên cạnh, Cẩm Nương thấy vậy trong lòng cũng có chút khó chịu, lão thái thái ràng là muốn thấy Tứ di nương a, chẳng lẽ chỉ có Tôn Tử là bảo bối, người sinh Tôn Tử xứng để nhìn sao?

      Nhưng khó chịu khó chịu, tại quan trọng nhất là để trong mắt lão thái thái có thể coi trọng Tứ di nương .

      Cho nên Cẩm Nương hai mắt xám ngắt nhìn món ăn còn dư lại bàn ăn của lão thái thái, vừa nhìn vừa nuốt nước miếng, đúng lúc này, bụng của nàng cũng rất phối hợp mà ọt ọt vang lên mấy tiếng.

      Lão thái thái rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn nàng cái, Cẩm Nương lập tức đỏ mặt, ngại ngùng thu hồi ánh mắt, cúi đầu được tự nhiên.

      Lão thái thái thấy vậy nhíu lông mày, như nhớ tới cái gì đó rồi hỏi lão gia: “An nhi ngươi mới vừa gì đó? Ngươi chưa dùng cơm?”

      Lão gia đưa mắt thương xót nhìn Cẩm Nương, giọng buồn bã: “Nương, mới vừa rồi Tố Tâm có chuẩn bị cơm cho nhi tử, chẳng qua là nhi tử tức giận, đem cái bàn đá rớt rồi, ngài biết đâu, đồ ăn bên kia của Tố Tâm quả là có chút xíu. . . . . .” Vừa , vừa dừng chút, làm như cố bình phục cơn giận trong lòng, lại tiếp: “Tố Tâm dù thế nào cũng là di nương, tháng cả ăn và mặc đều có năm lượng bạc, nàng còn là mẹ đẻ của Hiên ca nhi nữa, mà bà vú nuôi Hiên ca nhi chi phí sinh hoạt so với nàng còn nhiều hơn, nàng ta tháng hai mươi lượng, ngài xem, đây là chuyện gì a, chẳng lẽ để cho Hiên ca nhi khi lớn lên, biết cuộc sống của mẹ đẻ mình so sánh với nô tài còn tệ hơn sao?”

      Lão thái thái ngạc nhiên nhìn lão gia, há hốc mồm hồi lâu cũng ra lời, trong lòng nhi tử oán giận a, trách được để ý quy củ mà mang theo tiểu thiếp đến nhà mình, nàng biết con dâu là người hà khắc, nhưng lại nghĩ đến khắc bạc đến thế này. . . . . .

      Tiền tiêu hàng tháng của Tứ di nương là bốn mươi hai lượng bạc, tại do sinh Hiên ca nhi, nên lão thái thái lúc ấy cho nàng thêm mười hai lượng, bởi vì ở cữ, nên chi phí trong viện nàng đều là chi phí chung, làm gì mà tệ đến vậy a?

      Quay đầu lại đưa mắt đánh giá Tứ di nương biết vâng lời đứng yên, trong lòng kinh ngạc thêm mấy phần.

      Lúc Tứ di nương bị lão gia từ quan ngoại đưa về, mặc dù có đen chút, nhưng sắc mặt hồng nhuận, thân thể đầy đặn, nhìn cái là biết sinh dưỡng tốt, khi đó, lão thái thái cũng cảm thấy nàng khỏe mạnh mà sinh ra nhi tử, nhưng hôm nay nhìn lại, bất quá chỉ tháng gặp thôi, người gầy chỉ còn da bọc xương, đứng yên mà cũng lung lay, nếu có trận gió lớn thổi đến bị thổi bay luôn, còn có sắc mặt ửng hồng kia nữa, vừa nhìn biết là có bệnh, ánh mắt cũng lõm sâu vòng, nhìn thấy cũng có chút dọa người.

      Nhìn lại Tứ nương, trước đó vài ngày phải bảo người ta tặng cho thuốc bổ ăn vào sao? Làm sao giờ đói bụng đến hai mắt xám ngắt, còn mặt của nàng, nửa sưng phù lên, chắc lại bị Nhị nương đánh rồi. . . . . .

      Trong lòng Lão thái thái rốt cũng bốc lên cổ lửa giận, mình còn chưa có chết đâu, con dâu lại dám công khai khinh thường mình, trực tiếp xem như mình là người chết?

      “Hồng Tụ, đem cái bàn thức ăn này dẹp , rồi bảo phòng bếp mau chóng làm bàn thức ăn ngon, để lão gia, Tứ di nương, Tứ nương cùng nhau ăn cơm no, có nữa đến chỗ Đại phu nhân mời nàng tới cho ta.” Lão thái thái sắc mặt trầm phân phó.

      Hồng Tụ muốn xuống làm việc, nghe phía ngoài có người vào: “Nương gọi con dâu có chuyện gì , cái này vừa đúng lúc, con dâu đến thăm ngài đây.”

      Đại phu nhân mang theo Hồng Mai cùng Đỗ mụ mụ, đúng lúc từ bên ngoài vén rèm vào, nghe thấy nửa câu phía sau của lão thái thái, liền tiếp lời.

      Vừa ngước mắt, nhìn thấy lão gia ngồi ở trong nhà của lão thái thái, trong lòng an tâm chút, di chuyển tầm mắt lần nữa nhìn thấy Tứ di nương cùng Tứ nương đứng thẳng ở bên cạnh, trong mắt liền có chút tức giận, Đại lão gia năm nửa năm hiếm khi mới về nhà chuyến, trở lại cũng vào viện của mình gặp mặt, vợ chồng nhiều năm, chút tình nghĩa cũng có, thế nhưng lại hấp tấp thăm tiện nhân này, phải là sinh nam tử sao?

      Mới vừa rồi Linh Nhi trở về bẩm báo với nàng, là Đại lão gia tức giận lớn, nhưng la dài dòng lắm điều lại ra nửa điểm nguyên nhân, chỉ là lão gia bảo nàng qua viện của lão thái thái, nàng thể làm gì khác hơn là để xuống đầy bụng nghi ngờ mà tới đây.

      . . . . . . Thế nhưng mang theo con tiện nhân kia cùng đến viện của lão thái thái, bất quá chỉ là tiện tỳ thôi, làm gì có tư cách theo lão gia để thỉnh an bà bà? Ở trong phủ này, chỉ có mình mới có tư cách, lão gia . . . . . . vừa trở lại liền hướng mặt mình quăng cái tát a.
      Andrena thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 26
      Đại phu nhân nhìn lướt qua trong nhà cái, từ vẻ mặt của mọi người liền có thể nhìn thấu, trong lòng có chút hiểu , bất quá dưới đáy lòng cũng quá sợ hãi, vì nàng biết trước con tiện nhân kia cũng dám ở trước mặt lão gia cáo trạng, trừ phi sau này nàng ta muốn ở trong phủ nữa. . . . . .

      “Con dâu ngươi tới đúng lúc, ta vừa định tìm ngươi có việc đây.” Lão thái thái lạnh lùng nhìn Đại phu nhân cái, đợi nàng hành lễ xong, cũng lệnh cho người ta đem ghế ngồi, mà để cho nàng đứng ở trong nội đường trả lời.

      mặt Đại phu nhân có chút nhịn được, tiện nhân kia phân vị quá thấp, có thể vào nhà của bà bà là thể diện bằng trời, nhưng ở trước mặt nàng ta, mình là chủ mẫu tại sao phải đứng chứ. . . . . . Nhưng bà bà để cho ngồi, nàng cũng dám quá lộ ra bất mãn, chỉ lấy mắt liếc nhìn lão gia, nhưng lão gia vẻ mặt trầm, mí mắt cũng liếc nhìn nàng cái, trong lòng Đại phu nhân càng thêm tức giận, nhưng vẫn đối với lão thái thái, mang giọng điệu rất kính cẩn:

      “Nương, người có chuyện gì, chỉ cần phân phó con dâu làm là được.”

      Lão thái thái hừ lạnh tiếng : “ dám a, ta hôm nay nữa người nằm ở trong quan tài rồi, cố gắng chống đỡ cũng dùng được bao lâu, cái thân già khọm a, còn biết có bao nhiêu người mong đợi ta chết đấy.” Vừa , vừa lấy khăn lau khóe mắt.

      tay vẫn ôm Hiên ca nhi bị run run, sợ ôm yên, ngã Tôn nhi của mình, Tôn mụ mụ nhìn thấy nóng lòng, rất muốn qua ôm Hiên ca nhi tới đây, nhưng mắt thấy tình hình trong nhà hỏa lớn, nên nàng cũng dám lộn xộn nữa.

      Lão gia vừa nghe thấy lời này của lão thái thái, trong lòng chua xót, là người rất hiếu thuận , Đại phu nhân còn có phản ứng gì, cũng phịch tiếng quỳ gối ở trước mặt lão thái thái.

      Đại phu nhân nghe lão thái thái lời này…, nhất thời cũng bị hù dọa sửng sờ, nhưng trong đầu vẫn cực kỳ xoay chuyển nhanh chóng, nghĩ tới phải làm sao mà ứng đối, đả thấy lão gia quỳ xuống đất, nên thể làm gì khác hơn là vội vàng quỳ xuống theo, cúi đầu suy nghĩ đến tột cùng là xảy ra sai lầm ở chỗ nào.

      Tứ di nương khi nào mà tận mắt thấy trận chiến như vậy, nhìn thấy lão gia cùng phu nhân đều quỳ, lão thái thái lời kia cũng quá nặng, nên nàng bị làm cho sợ đến cả người run lên, chân mềm nhũn ra, cần quỳ, người nằm đất,

      Cẩm Nương nhìn thấy ở trong lòng mắt trợn trắng, cổ nhân thiệt là, động chút là quỳ, có tôn nghiêm , đầu gối rất đau, bất quá, nàng vẫn vội vàng quỳ xuống, loạt chánh chủ đều quỳ rồi, cho nên nàng cũng đàng hoàng quỳ gối ở bên cạnh Tứ di nương.

      “Nương, ngài lời này phải là để cho nhi tử thẹn chết sao? Nhi tử bất hiếu, để cho Nương bị khinh bỉ, nhi tử đáng chết!” Lão gia vốn chỉ là muốn hả giận cho Tứ di nương, hơn nữa thuận tiện cũng đến chuyện Tứ di nương thăng vị, nhưng nghĩ tới lại đem lão thái thái tức đến như vậy, còn lời nặng thế, làm cũng chịu nổi nữa.

      “Đúng vậy a, Nương, có lời gì người cứ , dù khó hơn nữa con dâu cũng phải giúp ngài làm, ngài thốt ra lời này, con dâu chỉ có chết thôi?” Đại phu nhân ủy khuất lấy .

      Lão thái thái nghiêng mắt nhìn Đại phu nhân, cười lạnh : “ dám a, lão thái bà ta còn chưa có chết đâu, có người đem lời của ta đếm xỉa đến, mẹ của tôn tử đàng hoàng, ngay cả cơm ăn cũng đủ no, ra mất mặt a, đường đường tướng phủ, tiểu thiếp của Đại tướng quân, nhưng so sánh với những nô tài bên cạnh người khác sống còn khắc khổ hơn a.”

      Đại phu nhân lúc này rốt cục cũng hiểu ra là chuyện gì rồi, quả nhiên là con tiện nhân kia ở trước mặt lão thái thái cáo trạng, nghĩ vậy khỏi cúi đầu trừng mắt nhìn Tứ di nương gục mặt đất giả chết, trong lỗ mũi hừ tiếng, cố ý giả bộ nghe hiểu ý tứ của lão thái thái: “Nương, sao ngài thế, chúng ta là gia đình giàu sang phong đỉnh, đừng là chủ tử, cho dù chỉ là các nô tài cũng đều có cuộc sống cẩm y Ngọc thực, nơi nào mà có người ăn cơm đủ no đâu, ngài cũng đừng nghe cái đồ tiểu nhân bỉ ổi vớ vẩn nhảm.”

      Lão gia vừa nghe thấy, cũng đợi lão thái thái lên tiếng, giận đến từ mặt đất đứng dậy, tay run rẩy, chỉ vào Đại phu nhân: “Ngươi ta là tiểu nhân bỉ ổi? Mới vừa rồi chính là ta với Nương, nơi đó của Tố Tâm, tháng ngươi chỉ cho nàng năm lượng bạc chi phí ăn uống, nàng còn ở trong tháng, làm sao chịu nổi ngươi khắc nghiệt, ngươi nhìn xem chút thân thể nàng hôm nay, gầy thành cái dạng gì rồi?”

      Đại phu nhân vừa nghe lời này cũng giận đến từ mặt đất đứng lên, cười lạnh : “Ngươi đây là vì tiểu thiếp mà lớn tiếng chất vấn ta sao, ta lúc nào mà khắc bạc nàng, ăn ngon dùng tốt, nàng bị bệnh mời y bốc thuốc. Ngươi quanh năm suốt tháng có ở nhà, Lão thái gia bận rộn đại trong triều, lão thái thái thể cốt tốt, nhà ăn uống lớn như vậy, cộng thêm khách nhân, việc nào mà phải là ta quan tâm sắp xếp, mấy trăm miệng ăn, ta nơi nào lại làm như vậy, ngay cả có nữa, cũng là sơ suất, ngươi vừa trở về, cũng có đến viện của ta, vừa vào phủ nhắm hướng nhà thiếp thất mà chui, hôm nay còn vì thiếp thất mà tới chỉ trích ta, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi đây là ái thiếp diệt vợ, Nương a, ta hôm nay có cách nào sống nữa.” Vừa vừa gào khóc lên.

      Lão gia lúc này bị lời của đại phu nhân làm cứng miệng, nghĩ lại cũng phải, mình quanh năm ở nhà, có già dưới có trẻ , trong phủ rộng lớn, cũng chính Đại phu nhân tay chiếu ứng, có ai giúp đỡ, nàng cũng khó khăn, hơn nữa dù sao mười mấy năm vợ chồng, thấy nàng khóc bi thiết như vậy, trong lòng cũng có chút thẹn ý, nhưng nghe lời cuối cùng của nàng tức giận, cũng chịu giữ thể diện gì nữa, nhưng khí thế so với lúc trước yếu rất nhiều, : “Nhưng Tố Tâm chung quy vẫn là Nương của Hiên ca nhi, những người khác ngươi có chiếu cố tốt ta cũng chưa từng ngươi, riêng chỗ Tố Tâm ngươi phải để ý chiếu cố đầu tiên, chúng ta vất vả mới có đứa con trai, thể để cho khi lớn lên, biết mẹ trôi qua so sánh với nô tỳ còn bằng”

      Lão gia chưa dứt lời, Đại phu nhân càng tức giận hơn, hứ ngụm : “Hừ, lão gia, ngươi ai là Nương của Hiên ca nhi vậy, nàng là nô tỳ, làm gì có tư cách làm Nương của Đại thiếu gia trong phủ chúng ta đây, ta mới là mẫu thân đứng đắn của Hiên ca nhi đây.”

      Cẩm Nương quỳ mặt đất, càng nghe càng nóng lòng, nàng nghĩ tới lão gia chỉ là con cọp giấy, ở trước mặt Đại phu nhân, vốn phải là đối thủ, hơn nữa càng nghĩ tới Đại phu nhân lại hung hãn như thế, câu cũng có khe hở để cho mình bắt được, xem ra, hôm nay muốn đem Tứ di nương thăng vị chỉ sợ càng khó khăn, sóng mắt lưu chuyển, nàng suy tư cực kỳ nhanh, phải như thế nào mới có thể làm cho lão gia dám mở miệng, hơn nữa còn được lão thái thái ủng hộ.

      Lão gia nghe lời Đại phu nhân …, cũng cảm thấy nàng sao, tiểu thiếp sinh nở xong, bất kể là nhi tử hay hay nữ nhi cũng phải giao cho chính thất nuôi dưỡng, đây cũng là quy định của Đại Cẩm triều, nhưng . . . . . . vừa cúi đầu, nhìn thấy Tứ di nương ánh mắt rưng rưng nhàng nhìn sang, bộ dạng thê lương giúp, lại nghĩ tới lời mình ở chỗ Tứ di nương, lão gia liền mạnh mẽ vượt qua, : “Tuy ngươi là chính thất, nhưng ngươi có sinh con trai cũng là , hôm nay Tố Tâm vì Tôn gia mà sinh thêm con cái, chính là đại công thần, mà nàng thường ngày hiền lương thục đức. . . . . .” Vừa , vừa xoay người hướng về phía lão thái thái quỳ xuống.

      “Nương, nhi tử muốn nâng lên phân vị cho Tố Tâm, thể để cho mẹ đẻ của Hiên ca nhi thân phận quá kém, tương lai khi con trẻ kế thừa gia nghiệp, ở bên ngoài đủ thể diện.”
      Andrena thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 27
      Lão thái thái nghe xong cúi đầu nhìn Hiên ca nhi ở trong ngực, tiểu tử này lớn lên trắng trẻo mũm mĩm, lúc trước Đại phu nhân cùng lão gia làm ầm ĩ như vậy cũng có làm sợ , mà còn dùng đôi mắt to linh lợi xoay chuyển, khuôn mặt của giống như lão gia, đường nét ràng, nhưng ngũ quan lại giống như Tứ di nương, rất tinh sảo, trưởng thành nhất định rất tuấn. . . . . .

      Lão thái thái càng xem càng , đối với đề nghị của lão gia cũng có chút tâm động, nhưng vẫn do dự, Tứ di nương xuất thân chỉ là nô tỳ, nhà mẹ đẻ thân phận quá kém, Đại phu nhân lại là nữ nhi của Thái sư, phụ thân của nàng cùng Lão thái gia ở trong triều, tả hữu nắm quyền to, hai nhà nhận hôn, cũng là muốn hai bên chống đở ủng hộ nhau, hơn nữa, huynh trưởng của Đại phu nhân chính là Binh bộ Thượng thư, trông coi việc điều động binh mã cùng hậu cần lương thảo của Đại Cẩm triều, An nhi có thể ở tiền tuyết thắng trận, hơn phân nửa cũng bởi vì có vợ quyền to ủng hộ, nếu như con dâu đồng ý, mà đại náo , đến lúc đó thân gia biết được có nhiều rắc rối. . . . . .

      Cẩm Nương nhìn lão thái thái con ngươi chừng mặt, trong lòng liền lại càng gấp gáp, vất vả lão gia chịu mở miệng ra đâu rồi, cũng thể chết từ trong trứng nước liễu. . . . . .

      Cho nên, nàng vuốt vuốt cái bụng rỗng tuếch, vừa liều chết nuốt vào miệng lớn khí, quả nhiên, bao lâu, bụng của nàng cũng rất phối hợp kêu ọt ọt lên, nàng đáng thương nhìn lão thái thái kêu tiếng: “Bà nội. . . . . . Ta đói. . . . . .” Thanh rất réo rắt thảm thiết, giống như là bị đói bụng từ tám trăm năm trước, nhưng cũng mang theo chút làm nũng.

      Lão thái thái nghe được ngẩn ra, có rất ít cháu ở trước mặt nàng làm nũng như vậy, tìm theo tiếng nhìn lại, thấy Tứ nương vẻ mặt tịch vàng, bộ dạng dinh dưỡng nghiêm trọng đầy đủ, trong lòng liền hạ xuống quyết tâm, con dâu lòng dạ quá mức hẹp, tâm nhãn lại độc, muốn để cho Hiên ca nhi nuôi dưới danh nghĩa nàng sao, chỉ sợ so với Tứ nương còn chịu khổ hơn, hôm nay may là mình còn sống, nếu như mình chết, có người quản thúc , chỉ sợ nàng ta càng ngược đãi Hiên ca nhi cùng những nữ nhi con vợ kế khác, được, Hiên ca nhi là gốc rễ duy nhất còn lại của Tôn gia, lão gia hôm nay cũng là hơn bốn mươi tuổi rồi, ai biết sau này còn có thể có thêm nhi tử nữa . . . . . .

      Còn nữa, Tứ nương hôm nay cùng Giản thân vương phủ nghị hôn, hơn nữa, nhìn dáng dấp, Giản thân vương cùng Vương Phi đều đối với đứa này rất hài lòng, tương lai, sau này Hiên ca nhi lớn lên, Tứ nương nhất định là có thể giúp đỡ .

      “An nhi, chuyện này ta đồng ý, chẳng qua ngươi hãy cùng Lão thái gia thương lượng chút, nhìn xem nên chuẩn bị cái gì để trình lên, ngươi hôm nay quan chức cũng , lần này lại lập được đại công, dù có nhiều thê tử Thánh thượng hẳn cũng đồng ý.”

      Đại phu nhân từ khi nghe lão gia muốn thăng vị cho Tứ di nương, giận đến kiềm được, há to mồm định phát hỏa, nhưng vì lão thái thái cũng có lập tức đáp ứng, nên nàng nhẫn nhịn, nàng muốn vào lúc này lại trở mặt với lão thái thái, đến lúc đó lão thái thái mà đứng về phía tiện nhân kia, mình thể chống lại được, hơn nữa, nàng cũng có mấy phần nắm chặc lão thái thái biết đồng ý, ai mà từ trong đấu tranh có được như bây giờ, trước kia Lão thái gia cũng dâng ít tiểu thiếp, nên lão thái thái làm gì mà chịu cho tiểu thiếp phát triển lớn mạnh hơn đây?

      Nhưng nàng trăm triệu lần nghĩ tới, tiếng kêu đói bụng của Tứ nương lại làm cho lão thái thái sửa lại chủ ý, “Ta đồng ý!”

      Đại phu nhân như đinh đóng cột, nàng chậm rãi đến gần lão gia, tức giận nhìn : “Đại Cẩm triều là có quy tắc, cho dù lão gia quan chức lên cao hơn, có thể tam thê tứ thiếp, nhưng chánh thê còn đây, muốn cưới Bình thê nhất định phải thu được chánh thê đồng ý, nếu coi là có vợ mà tái giá, lão gia, ngươi muốn tuân theo điều luật của triều đình sao?”

      Lão thái thái cùng lão gia nghe thế đều ngẩn ra, lão thái thái nhìn lão gia cái, trong mắt lộ ra vẻ cổ vũ, rồi lại tựu như có nghe được lời của Đại phu nhân, cúi đầu đùa giởn với Hiên ca nhi.

      Lão gia liền trầm ngâm lát sau, sau đó bình tĩnh nhìn Đại phu nhân : “Ngươi được sai, ngươi là chính thất, có ngươi đồng ý, ta chỉ có thể cưới vợ bé, thể tái giá. Nhưng thăng Tố Tâm cũng phải là tái giá, mà là lấy thân phận thiếp để thăng vị, ngươi cũng biết, ngươi vào Tôn gia mười mấy năm, cũng có sinh con, riêng điểm này, chính là phạm Thất xuất chi điều rồi, hơn nữa, Tố Tâm vì Tôn gia mà sinh con trai, lập được công, cho dù có Lễ bộ cũng thông qua được, còn ở chỗ Ngự Sử cần , ta hôm nay hỏi ngươi, là tôn trọng ngươi, nếu như ngươi nhất định chịu, ta liền muốn viết tấu chương diện thánh.”

      “Dâng tấu chương diện thánh! Tốt, lão gia, thiếp thân cũng sợ, ngươi dâng tấu chương lên Thánh thượng, ta liền tiến cung gặp Hoàng hậu nương nương, ngươi làm vậy là ái thiếp diệt vợ, hơn nữa, ta có chỗ nào mà sinh nở, đại nương nhị nương ràng là ruột thịt của ta, tuy phải là nhi tử, nhưng cũng vì Tôn gia ngươi sinh con cái rồi, bản thân ta cũng muốn nhìn xem, tiện nhân này có gì bản lãnh cùng ta ngồi ngang hàng!”

      xong, Đại phu nhân cũng có hành lễ với lão thái thái cùng lão gia nữa, phất tay áo rời , hoàn toàn đem cái trợn mắt của lão gia để ở trong mắt.

      Lão gia giận đến lúc lâu cũng gì, nhìn màn cửa run rẩy lay động kia ngẩn người, lão thái thái liếc nhi tử cái, khẽ lắc đầu, quay sang Hồng Tụ : “ đở Tứ di nương dậy đến đây.”

      Hồng Tụ theo lời đỡ Tứ di nương dậy, Tứ di nương bắp chân cũng mềm, nàng khi nào mà nhìn thấy lão gia cùng Đại phu nhân cãi nhau như thế, hơn nữa còn là vì nàng mà ầm ĩ, chuyện này làm nàng kinh sợ đến toàn thân như nhũn ra, có sức lực, nàng từ trước đến giờ là người nhu nhược nhát gan, sợ nhất chính là Đại phu nhân tức giận, trước kia nàng chẳng qua là thiếp thân nha hoàn bên cạnh lão gia thôi, bởi vì có tài vẽ tranh tỉ mỉ thể thiếp, lớn lên lại xinh đẹp, rất tâm ý của lão gia, mới được thu phòng, sau đó vì mang thai Tứ nương, mới được thăng làm di nương, hôm nay có Đại thiếu gia rồi, trong lòng mặc dù từng nghĩ tới có thể được thăng vị nữa là tốt rồi, nàng phải vì mình, mà vì hai đứa bé, nàng muốn làm cho hài tử sau khi lớn lên bởi vì mẫu thân của mình chỉ là di nương mà mất mặt.

      Nhưng tình hình mới vừa rồi, xem ra, Đại phu nhân dù chết cũng đáp ứng để cho mình thăng vị , đúng vậy a, nếu mình thành Bình thê của lão gia, Đại phu nhân lại có sinh nhi tử, trong phủ, mẫu bằng tử quý, có nhi tử hộ thân Đại phu nhân ở trước mặt mình cũng có ưu thế, vì vậy nàng ta sợ mình chiếm quyền chủ mẫu của nàng, sau này Đại thiếu gia lớn lên, nàng ta còn có đất đặt chân ở trong phủ sao. . . . . .

      Hôm nay náo lao5n đến nước này rồi, nếu lão gia đấu thắng tốt, lão gia mà đấu thắng, phân vị của mình thể thăng lên, vậy sau này sợ rằng. . . . . . Càng nghĩ càng sợ, ngay cả khi Hồng Tụ đem nàng đỡ đến cái ghế bên cạnh rồi, mà nàng cũng biết ngồi xuống, thân thể cứng ngắt, mắt nhìn đăm đăm.

      Hồng Tụ rất bất đắc dĩ nhìn Tứ di nương, trong lòng thở dài, vị này cũng quá hèn yếu , chuyện còn chưa bắt đầu, bị hù dọa thành như vậy, làm sao mà có bản lãnh cùng Đại phu nhân đấu a, suy nghĩ như thế nhưng mặt vẫn mang theo ý cười, : “Tứ di nương, ngài ngồi , lát cơm được mang lên.” Vừa , tay thầm xuống chút ít lực đạo, dấu vết mà đem Tứ di nương đặt tại ghế ngồi.

      Tứ di nương thân thể cứng còng ngồi xuống, hơi hô hấp thuận, lại thêm bị sợ, thình lình ho mãnh liệt lên, khụ tiếng ngăn được nữa, nàng lại sợ lão thái thái chán ghét nàng, nên vừa che miệng, vừa cố gắng nhịn, kết quả làm khuôn mặt đỏ bừng lên, cả người cũng rút lại thành đoàn.

      bên lão gia nóng lòng, bận rộn tới vỗ lưng của nàng, giúp nàng thuận khí, nhưng cái này lại làm cho nàng ho đến hăng say hơn, làm sao cũng ngăn được, Cẩm Nương nhìn thấy vậy nóng ruột, vội đến chỗ Đông Nhi hỏi: “Mới vừa rồi lão gia phải , mời Lưu y tới giúp di nương xem mạch sao? Làm sao còn chưa tới nữa?”
      Andrena thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 28
      Đông Nhi cầm nước cho Tứ di nương uống, nghe Cẩm Nương hỏi, bận rộn trả lời: “Đầu tiên là xin Bạch tổng quản mới, là trong phủ bận rộn, nay hẳn là cũng sắp tới đó.”

      Lão thái thái cuối cùng cũng nhìn được nữa, liền ngẩn đầu đối với Hồng Tụ : “Ngươi chuyến , là ta thoải mái, bảo Lưu thái y để xem chút.”

      Hồng Tụ nhìn lão thái thái cái như hiểu , sau đó xoay người .

      lúc sao thức ăn bày lên, nhưng Tứ di nương ho đến rút cả người lại, lão gia cũng có tâm tư ăn cơm, Cẩm Nương nóng lòng lấy tay ấn ở huyệt vị trong lòng bàn tay phải của Tứ di nương, ở kiếp trước, nàng nghe ấn vào nơi đó có thể tạm thời khỏi ho .

      ra , Tứ di nương nửa là bệnh, nửa là sợ cùng bối rối, lúc này thấy phòng đầy người vây quanh mình, nàng luống cuống, cho nên, mới dừng lại ho nữa.

      Cũng may bao lâu, Lưu thái y vội vàng chạy đến, vừa vào cửa, thấy lão thái thái hảo hảo mà ngồi, sắc mặt hồng nhuận, trong lòng an tâm chút, lão gia liền nhanh chóng chào hỏi nhờ xem bệnh cho Tứ di nương.

      Lưu thái y chân mày hơi nhăn lại, được chỉ lệnh, được xem bệnh cho Tứ di nương Tôn phủ, nhưng hôm nay làm trò này ở trước mặt lão thái thái cùng lão gia, muốn cũng phải làm, huống chi thầy thuốc luôn có tấm lòng của cha mẹ, bệnh nhân mau ho muốn ra máu rồi.

      Rút châm ra, thuần thục ghim châm ở phần gáy của Tứ di nương, Tứ di nương lập tức có dừng khụ lại, vẻ mặt ửng hồng thở hào hển.

      Lão gia liền để cho người ta đem Tứ di nương đỡ đến giường lão thái thái ngồi xuống, Lưu thái y thu châm, nhưng cũng xem mạch cho Tứ di nương, chỉ lời có lệ, tránh bị gió rét, chú ý giữ cho ấm, sau đó xem Tứ di nương, mà quay sang cười hỏi lão thái thái: “Thân thể của ngài có khác thường nữa ?”

      Lão thái thái mỉm cười nhìn : “Uống thuốc của ngươi kê toa, mỗi ngày khá hơn rồi, Lưu y quả như thần y vậy.”

      Lưu y nghe thấy rất là cao hứng, đưa ba ngón tay để mạch của lão thái thái, nghe hồi, rất hài lòng đứng dậy: “Rất tốt, vẫn là lời kia, ngài nên ăn ít dầu mở cùng đồ cay, tận lực ra ngoài hóng mát chút, hoạt động nhiều chút, mất bao nhiêu ngày nữa khang phục .”

      Nhìn tình hình, căn bản là có ý định xem bệnh cho Tứ di nương, Cẩm Nương quýnh lên, ra phía trước, đối với Lưu thái y thi lễ: “Y chánh đại nhân!”

      Lưu thái y kinh ngạc ngẩng đầu, Cẩm Nương mỉm cười đứng dậy: “Cẩm Nương là tới đa tạ y chánh đại nhân, từ khi người xem bệnh cho Cẩm Nương xong, Cẩm Nương cảm thấy thân thể rất khá.” ra cũng chỉ là ăn chút ít thuốc bổ, ăn cơm no, nên cảm giác có tinh thần nhiều.

      Lưu y hay là nhớ được Cẩm mẹ ôi, bởi vì chứng bệnh của nàng, là chứng bệnh bất túc, hơn bởi vì sau khi nàng biết được mình bệnh này vẫn quá thương tâm, phàm là nương có xuất giá khi nghe được mình có chứng bệnh này đếu thương tâm nước mắt chảy dài, tổn thương tinh thần, mà nàng trấn tĩnh đến làm cho kinh ngạc, cho nên, mới nhớ được Tứ nương của tướng phủ, mặc dù hai người chỉ gặp mặt lần mà thôi.

      “Tứ nương thân thể mạnh khỏe chưa? Thuốc kia thể uống gián đoạn, vươn tay ra.”

      Cẩm Nương theo lời vươn ra cổ tay phải, bên kia lão gia cùng Tứ di nương nghe được lời của Lưu thái y …, cũng nhìn tới đây, Tứ di nương càng để ý đến bệnh của mình, lo lắng muốn ngồi dậy.

      Lưu thái y lặng yên dò mạch, lần này dò mạch, thời gian so sánh với Lão thái thái còn rất dài, hơn nữa, chân mày tự chủ mà nhíu chặt lên.

      Lão thái thái nhàn nhạt nhìn sang, Tứ nương có bệnh bất túc nàng cũng biết, vì do Hồng Tụ mang theo Lưu thái y xem bệnh cho Tứ nương , Hồng Tụ dấu diếm ai cũng dám dấu diếm nàng, lúc này thấy Lưu thái y chân mày nhíu chặt, làm tim lão thái thái cũng nhéo lên, nàng mới cùng Giản phủ thân vương nghị hôn thôi, nếu là đứa này bệnh trị tốt, Giản phủ thân vương mà biết được, sợ là. . . . . .

      Lưu thái y cuối cùng cũng thu tay dò mạch lại, chân mày cũng buông lỏng ra, vẻ mặt nhàn nhạt đồng thời phối hợp mà thẳng bước đến trước bàn: “Cũng có chút chuyển biến tốt đẹp, chẳng qua là phải chú ý chuyện, trong ngày thường thể vất vả, cũng thể chịu lạnh, càng thể mệt nhọc, ăn nhiều đồ bổ ích khí , tẩm bổ trống rỗng, cố gắng nuôi thân thể mới có thể tốt.”

      Lời của để cho lão gia cùng Tứ di nương hiểu ra sao, nhưng lão thái thái cùng Cẩm Nương đồng thời thở phào nhõm, ngay cả Hồng Tụ đứng ở bên, trong mắt cũng là lộ ra vui mừng, lão thái thái đợi lão gia mở miệng hỏi thăm, : “Làm phiền y chánh đại nhân, giúp lão thân trị cho cháu , tương lai, chỉ Tôn gia cảm kích đại nhân, ngay cả Giản thân vương phủ cũng đưa phần hậu lễ cho đại nhân.”

      Lưu thái y viết phương thuốc, nghe được lời ấy liền giật mình, Tôn gia Tứ nương cùng Giản thân vương phủ nghị hôn sao?

      khỏi nhìn Tứ nương thêm cái, Cẩm Nương vẫn lẳng lặng đứng, đôi mắt to vẫn trong trẻo mặc dù sắc mặt vui mừng, nhưng cũng nồng đậm, trong linh động lướt qua tia giảo hoạt, Lưu thái y trong lòng vừa động, cúi đầu xuống hạ bút như bay, sau khi để bút xuống, cầm danh sách đưa cho Tú đứng ở bên “Theo danh sách này hốt thuốc, ngày ba lần, thể gián đoạn, sau nửa tháng ta đến tái khám.”

      xong, vội vã tới trước giường Tứ di nương, : “Phu nhân xin vươn tay ra, hạ quan thấy phu nhân hụt hơi ho nhiều, giống như tim phổi bị tổn hại.”

      Cẩm Nương thấy cũng chịu xem mạch cho Tứ di nương, cuối cùng kế thành, trong lòng hơi buông lỏng chút, sau đó gần đến Tứ di nương, : “Di nương thường ho đến thở được, người xem nhìn có phải do trong tháng bị nhiễm phong hàn hay ?”

      Tứ di nương nghe vậy gật đầu, lúc trước Đại phu nhân có mời đại phu tới chẩn đoán bệnh cho nàng, bất quá, lúc này tâm tư nàng còn ở trong bệnh của Cẩm Nương, muốn mở miệng hỏi đến tột cùng là bệnh gì, nhưng Cẩm Nương hướng nàng thầm lắc đầu, khi Lưu y xem mạch cho người ta, thích người khác chuyện, mình mới câu kia, bất quá là dẫn tới chú ý của Lưu thái y, lại càng là cho lão thái thái cùng lão gia nghe .

      Lưu thái y bên bắt mạch cho Tứ di nương, mặt ngưng trọng, dò xét vài phút đồng hồ xong, mới buông tay ra, rồi bảo Tứ di nương vươn ra cái tay khác, lại thăm dò lần nữa, ràng đứng lên, nhưng nửa câu cũng , chắp tay đối với lão thái thái cùng lão gia, rồi vén lên trường bào muốn .

      Lão gia sắc mặt đại biến, lập tức đem ngăn cản: “Y chánh đại nhân, tiện nội bệnh tình ra sao?”

      Lão thái thái thấy thế thở dài hơi, nàng vốn sợ những gì mình đoán là đúng, trong lòng còn tồn tại suy nghĩ, con dâu chẳng qua là khí lượng nhen, lòng ghen tỵ nặng, đến nổi hại tánh mạng người khác, nhưng hôm nay xem ra. . . . . .

      “Tôn đại nhân, ngài bỏ qua cho hạ quan , căn bệnh tôn quý của phu nhân, hạ quan dám vọng đoán, hay là mời cao minh khác vậy.” Vừa , vừa vòng qua lão gia ra phía ngoài, nhìn bộ dạng của đâu phải là , ràng là chạy trốn mà.

      “Đại phu, xin cứu mẫu thân của ta.” Cẩm Nương đột nhiên chạy đến trước người Lưu thái y phịch tiếng quỳ xuống đất, ánh mắt trong trẻo mang theo vẻ cầu xin, đáy mắt đầy kiên quyết, thấy vậy Lưu thái y chấn động.

      Nàng là thiếu phu nhân tương lai của Giản thân vương phủ a, lúc trước lão gia từng phái người mời đến phủ trị liệu cho Tứ di nương, người còn , liền lập tức có người đưa thư cho , cũng đồng thời dâng lên đại lượng kim châu, vì muốn ngăn cản xem bệnh cho Tứ di nương, lúc đó trong lòng biết, Tứ di nương ở trong phủ này là nhân vật đặc thù, trị được, cũng càng muốn bị dính bùn trong hậu viện của đại phủ.
      Andrena thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 29
      Nhưng sau khi vào trong phủ, Tứ nương vô tình hay cố ý để cho hiểu được, Tứ di nương là thân mẫu của Tứ nương, điều này cũng bình thường thôi, nhưng nàng lại còn thầm cho biết, nàng chính là thiếu phu nhân tương lai của Giản thân vương phủ, Giản thân vương là . . . . . . là nhân vật phải đắt tội là đắt tội được, nên phải bắt mạch cho Tứ di nương, nghĩ đến, đích thực chẩn ra kết quả như dự liệu của , trước đến chuyện trị hay trị, nhưng dù sao cũng phải để cho gia đình bệnh nhân hiểu bệnh tình, chẳng qua bệnh này dám a. . . . . . , Giản thân vương phủ cộng thêm tướng phủ, còn có cái phủ thái sư kia nữa, mấy cái áp lực nặng nề a, chỉ là thái y , nếu như hành động tốt, chết có chỗ chôn.

      “Lưu đại nhân, ngươi làm sao vậy? Tiện nội đến tột cùng là bị chứng bệnh gì, mà làm ngươi khó xử như thế.” Lão gia rất là nghi hoặc, cũng có chút lo lắng, chẳng lẽ Tố Tâm thực bị bệnh trị được ?

      “Y chánh đại nhân, người thầy thuốc đều có tấm lòng của cha mẹ, ngài y đức cao, danh tiếng liêm khiết, bệnh của di nương, người chỉ ra bệnh tình là được, còn về bệnh nhân ngài đại khái cần để ý đến, nếu ngài có thể chữa trị tốt cho mẫu thân ta, Cẩm Nương khắc sâu trong lòng, tương lai nếu có cơ hội, nhất định báo đáp gấp bội.” Cẩm Nương quỳ dập đầu xuống đất, giọng chân thành khẩn thiết, cùng tấm lòng hiếu thảo với nương, làm cho lão gia cùng lão thái thái xúc động.

      Bất quá nghe vào trong tai của Lưu thái y lại là …….ý tứ khác, gương mặt đen chìm của rốt cuộc cũng hòa hoãn, Tứ nương cho hứa hẹn a, thứ nhất, nàng biết bản thân mình bận tâm cái gì, chỉ bệnh tình bệnh nhân, cho dù tương lai bên kia có tìm gây phiền hà, cũng có lý do để thối thác , hơn nữa vẫn có thể bảo vệ danh tiếng y đức của , thứ hai, nàng ra lời hứa, chỉ cần cứu tốt, tương lai đáp trả lại, nhưng nàng có năng lực gì báo đáp lại đây? Đương nhiên là năng lực từ Giản thân vương phủ, vừa rồi Lưu thái y còn có chút băn khoăn, nhưng lúc này băn khoăn hoàn toàn biến mất, biết lấy mưu tính cùng tâm cơ của nàng, nàng ở Giản thân vương phủ nhất định có thể đứng yên ổn, còn có năng lực báo đáp ân tình của .

      “Tứ nương xin đứng lên, hạ quan đảm đương nổi đại lễ này của ngươi.” Lưu thái y từ trong suy tư phục hồi tinh thần lại, vội vàng đến đỡ Cẩm Nương.

      Cẩm Nương trong mắt lộ vẻ mừng rỡ: “Đại nhân đây là đáp ứng rồi?”

      Lưu thái y bất đắc gật đầu, Cẩm Nương được lưu y đở đứng dậy, cùng lão gia mang Lưu thái y quay lại trong nhà, Lưu thái y tới trước mặt lão thái thái, cân nhắc : “Lão thái thái thứ tội, mới vừa rồi ta hành động như thế thực là bất đắc dĩ, quý phu nhân có bệnh, mà thân trúng độc dược mãn tính.”

      Lão thái thái nghe xong liền khẽ ngửa đầu nhắm mắt lại, trong mắt cũng có vẻ kinh ngạc, lão gia nghe thấy ở huyệt Thái Dương ra gân xanh nhảy thình thịch, phát liền bắt được bả vai của Lưu thái y hỏi: “Ngươi cái gì, Tố Tâm nàng. . . . . . Nàng trúng độc sao?”

      Đôi bàn tay to của Lão gia như cái kìm kẹp chặt làm đau Lưu thái y, Lưu thái y đau đến chân mày nhăn lại, khẩn trương trả lời: “Tôn. . . . . . Tôn tướng quân, ngài trước buông hạ quan ra, theo như mạch tượng của phu nhân biểu đúng là trúng độc.”

      Lão gia lúc này mới hoàn hồn, chán nản buông Lưu thái y ra, những đường nét gương mặt cương nghị kia có chút co quắp, đôi mắt hổ khẽ cụp xuống, đối với lão thái thái : “Nương, chuyện này phải được tra , quá đáng, ngay cả mẹ ruột của Hiên ca nhi cũng dám mưu hại, trong phủ này còn để cho người ta sống được hay sao?”

      Lão thái thái để ý tới , chỉ nhìn Lưu y cảm kích : “Lưu y, ngươi trước tiên tạm viết xuống phương pháp giải độc, việc cấp bách bây giờ, là mau sớm trừ độc người Tứ di nương, cũng biết Hiên ca nhi có uống sữa của mẹ nó , nếu là. . . . . .” Lão thái thái rất lo lắng vuốt ve Hiên ca nhi ngọt ngào ngủ say.

      Tứ di nương nghe Lưu thái y …, sớm giật mình ở tại chỗ, ngây ngốc hồi lâu mới biết sợ, sau đó nhất thời trong lòng cực độ khủng hoảng, bổ nhào phịch tiếng quỳ trước mặt lão thái thái, “Lão thái thái, cứu nô tỳ sao, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ chết cũng có gì đáng tiếc, chẳng qua là, Tứ nương cùng Hiên ca nhi còn quá, có mẹ ruột. . . . . . Bọn họ. . . . . .”

      Lão thái thái thương hại nhìn Tứ di nương, Tố Tâm vốn chính là lão thái thái ban cho lão gia, ở bên cạnh hầu hạ lão gia cũng có mười mấy năm rồi, là người thành thực, tâm địa ngay thẳng, mắt có nhìn cao, cũng học những thứ nô tỳ xấu xa dụ dỗ chủ tử, lòng chỉ muốn lấy lòng lão gia, tìm cách để mang thai với lão gia, nhiều … năm thế này, lão thái thái đối với nàng vẫn rất hài lòng , chẳng qua là. . . . . . Làm chủ mẫu, nàng cũng quá mềm yếu rồi, hôm nay vì con cái, nên biết cầu cứu giúp, coi như là có chút tiến bộ.

      “Hiên ca nhi có uống qua sữa của ngươi ?” Lão thái thái cũng cứu nàng, chẳng qua dùng giọng nghiêm túc hỏi, bất cứ lúc nào, Tôn nhi ở trong lòng lão thái thái vẫn chiếm vị trí thứ nhất .

      Tứ di nương lúc này cũng đần độn nữa rồi, Hiên ca nhi là tính mệnh của nàng, nên gấp rút vội vã khóc ròng : “Uống rồi, uống rồi, lúc bà vú có ở đây, Hiên ca nhi đói bụng, nô tỳ tự mình đút cho , lão thái thái, Hiên ca nhi có việc gì chứ?”

      Lão thái thái lúc này quả nóng ruột, cũng nổi giận luôn, nhìn Lưu thái y : “Làm phiền Lưu y mau chóng bắt mạch cho Tôn nhi ta cái.”

      Hồng Tụ đứng ở bên nhanh chóng ôm Hiên ca nhi từ trong tay của lão thái thái mang tới, lúc này Đông Nhi cũng nóng ruột, nên cũng để ý quy củ hay nữa, bận rộn qua hỗ trợ cho Hồng Tụ, hai người hợp sức mang Hiên ca nhi từ trong tã lót ra, đem cánh tay bé của đến cho Lưu thái y bắt mạch, Hiên ca ngủ say, bị quấy nhiễu như vậy liền khóc lên, tiếng khóc của vang dội, từng tiếng rơi vào lòng mọi người trong nhà.

      Lão thái thái nghe thấy giống như có ai cắt từ khúc ruột của nàng, lửa giận bị đè nén vì Hiên ca nhi khóc, mà ức chế được nữa, cũng quản đến kết quả bắt mạch, nhìn Tôn mụ mụ : “, tìm mấy bà Tử, mang tất cả các nô tài trong Hà Hương viện đến đây cho ta, bản thân ta muốn nhìn xem, là ai có bản lãnh lớn như vậy, ngay cả Tôn nhi của ta mà cũng dám mưu hại.”

      Tôn mụ mụ lập tức đồng ý lui ra ngoài.

      Bên này Lưu thái y cũng thu hồi ngón tay dò mạch, an ủi lão thái thái : “Tình huống coi như tốt, Hiên ca nhi chẳng qua là trúng độc , độc này vốn chính là mãn tính, hơn nữa lại qua sữa mẹ, nên độc tính cũng nặng, chỉ cần ngừng độc, ngày thường uống nhiều nước chút, đến tháng, hẳn là có thể thanh trừ.”

      Trong nhà lão thái thái, lão gia, Tứ di nương nghe như vậy mới thở phào nhõm, nhưng mà Cẩm Nương lại nghĩ, phải làm như thế nào mới có thể đem chuyện này huyên náo lớn hơn chút, tốt nhất là để cho Lão thái gia biết luôn, ở Tôn phủ, bất kể là lão thái thái hay là Lão thái gia, cũng là xem Hiên ca nhi như gốc rễ của gia tộc, mưu hại Tứ di nương, tạo nên gợn sóng quá lớn trong lòng bọn họ, nhưng nếu là mưu hại Hiên ca nhi, chỉ sợ bất kể người nọ là ai, chỉ cần kéo được ra ngoài, chết cũng phải bị lột da, trực giác cho nàng biết, cái người giật dây kia đích thị là Đại phu nhân thể nghi ngờ.

      Lưu thái y viết phương pháp giải độc cho Tứ di nương, Cẩm Nương liền tới bên cạnh Tứ di nương, cùng Tứ di nương quỳ xuống, hướng về phía lão thái thái : “Nãi nãi, xin cứu di nương cùng Hiên ca nhi. Hôm nay là di nương may mắn, đến được chỗ lão thái thái ngài, mới được y chánh đại nhân trị liệu, tra ra chuyện bị hạ độc mưu hại.

      Nếu phải phụ thân trở lại, di nương cũng có cách nào đến gặp ngài, vậy phải nàng cùng Hiên ca nhi bị hại sao? Lúc trước ngài cũng nghe , có mời đại phu đến xem bệnh của di nương, nhưng mà đại phu này mỗi lần chỉ là di nương bị phong hàn, chưa từng chẩn ra là trúng độc, tuy Lưu thái y y tin cao minh, nhưng mà đại phu đó dám vào tướng phủ chúng ta chữa trị, tất nhiên cũng phải là nhân vật quá kém, Cẩm Nương nghĩ. . . . . . Chuyện này nhất định đơn giản a.”
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :