1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư (166c+PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 15
      “Ai nha, nương tốt của ta, mau vào đổi lại y phục , nghe Giản thân vương thế tử cũng tới, với cái bộ dáng này của ngươi thể ra ngoài gặp người ta.” Tú thấy nàng còn đứng ngây ngốc, liền đẩy nàng vào trong nhà.

      Thế tử của Giản thân vương? tới làm cái gì? Cẩm Nương ngây ngốc theo sát Tú vào phòng, Tú cầm bộ quần áo lụa màu xanh cho nàng mặc vào, lại ở phía bên ngoài khoác thêm áo choàng sa mỏng, cả người thoạt nhìn phát sáng rất nhiều, chẳng qua là thân thể vẫn gầy teo , da vẫn vàng vàng, cũng may đôi mắt lại lóe sáng, nhìn rất có tinh thần.

      Lại đem nàng búi tóc của nàng thả xuống, chải xong liền quấn kiểu tóc mới, bên chỉ cắm cây Ngọc toàn Tử, nhàng khoan khoái mà đơn giản, nhìn rất thoải mái.

      Cẩm Nương nghĩ, phải Giản thân vương gia tới được lúc rồi sao? Tại sao Tú vẫn còn ở nơi này dây dưa thế, ha hả, là sợ Giản thân vương thích con dâu sắp cưới sao?

      Thu thập xon, Cẩm Nương liền dẫn Tú cùng nhau đến phía trước viện, sớm chết muộn chết ngay lúc này lại đụng phải Tôn Ngọc Nương muốn đến chỗ Đại phu nhân.

      Cẩm Nương lúc này có kinh nghiệm, xa xa nhìn thấy Tôn Ngọc Nương tới đây, liền cung kính nghênh đón, đàng hoàng thi lễ cho Tôn Ngọc Nương cái: “Cẩm Nương thỉnh an Nhị tỷ tỷ.”

      Tôn Ngọc Nương vốn muốn mắng nàng hai câu , lần trước nàng trêu tức mình còn có giải quyết xong đâu, nhưng chỉ thấy được bộ dạng phục tùng biết vâng lời của Cẩm Nương, nên nhất thời cũng biết từ đâu mà mắng, đành thể làm gì khác hơn là lạnh lùng hừ tiếng, càm giương lên, thẳng.

      Cẩm Nương thở phào nhõm, nghĩ tới lần trước khi Giản thân vương Vương Phi tới, Tôn Ngọc Nương đánh mình trận, còn xé rối loạn tóc của mình, lúc này cũng có thời gian theo nàng chơi trò tim đập, nên nhanh mới là đứng đắn .

      Tôn Ngọc Nương được vài bước, vô ý thức quay đầu lại, nhìn thấy Cẩm Nương về phương hướng trước viện giống như trốn, nên trong lòng có chút buồn bực, nữ tử hậu viện cũng thể tùy tiện đến Tiền viện, nhìn bộ dáng của a đầu Tiểu phụ nuôi kia tựa hồ muốn gặp người nào đó?

      “Tôn Cẩm Nương, ngươi đứng lại!” Tôn Ngọc Nương quát mạnh tiếng.

      Cẩm Nương nghe nàng mới là lạ, chỉ làm như nghe được vẫn lôi kéo Tú mau, chỉ chốc lát sau, liền chuyển qua ngọn núi giả, để cho Tôn Ngọc Nương cũng thấy thân ảnh của mình.

      Hừ, nha đầu chết tiệt lá gan ghê gớm , còn nghị hôn mà dám gặp riêng nam nhân? Có nên cho mẫu thân biết hay ? trong lòng Tôn Ngọc Nương khỏi hưng phấn, được, phải bắt nàng tại trận mới được, Tiểu phụ nuôi kia hôm nay biết là trúng thuốc gì rồi, mà so sánh với trước kia giảo hoạt hơn nhiều, ừ, tốt nhất là gọi thêm người nữa cùng ?

      Cuối cùng cũng tìm được cơ hội có thể làm cho Cẩm Nương cực khổ chết , Tôn Ngọc Nương tuyệt đối nghĩ bỏ qua, nàng kêu thiếp thân nha đầu Hồng nhi ở bên cạnh mình lại gầns.

      , giúp ta mời đại nương đến, bảo ta ở phía trước viện Thạch Đình kia đợi nàng, gọi nàng nhất định phải đến.”

      xong, tự mình mang theo nha hoàn Thúy nhi đường đuổi theo Cẩm Nương.

      Cẩm Nương nhìn thấy Tôn Ngọc Nương có đuổi theo, mới thả chậm cước bộ, hết sức vẫn duy trì tư thế thục nữ tiếp tục về phía trước.

      Lão thái gia ở trong khách sãnh Tiền viện để chiêu đãi Giản thân vương, Lão thái gia cũng nghĩ đến Giản thân vương Vương Phi coi trọng Tứ nha đầu nhà mình, tuy phải gả cho kẻ tàn tật, nhưng nha đầu nhà mình cũng là thứ nữ, trước kia thấy nàng ấy có gì nổi trội, tại có thể làm cho mình kết thân gia với Giản thân vương, tự nhiên là cười đến miệng khép lại.

      Giản thân vương ngồi ở trong khách sãnh cùng Tôn tướng gia ngươi câu ta lời mà trò chuyện, cũng may cả hai đều là quan văn, Giản thân vương chưởng quản lấy Hộ bộ cùng Lại bộ của Đại Cẩm Triều, Tôn tướng gia tuy là đứng đầu quan văn, nhưng ở phương diện nhân lực cùng tài lực đều bị quản chế bởi Giản thân vương, hôm nay vất vả mới kết thành thân gia, tự nhiên sau này ở trong quan trường lại có thêm trợ lực, so với Trữ vương nhàn tản kia, càng thêm có lợi cho Tôn gia a.

      Vì thế, Tôn tướng gia tất nhiên là tận lực lấy lòng Giản thân vương.

      Lãnh Hoa Đường nhàm chán ngồi ở trong khách sãnh nghe phụ vương cùng Tôn lão tướng gia tán gẫu, phụ vương sở dĩ muốn cho theo, đơn giản là muốn để kết giao với nhiều trọng thần trong triều đình, để sau khi Thừa tước con đường quan trường được trãi tốt, tuy Giản thân vương là Thiết Mạo Tử Vương, nhưng sau lưng thân vương vẫn có mấy thế gia đại tộc chống đỡ, Tôn gia cũng là gia tốc trăm năm, cùng Nhạc Gia Thượng Quan Đại tướng quân của mình, ở trong triều là văn võ, hai cây trụ cột lớn, nếu là có thể được cả hai nhà này ủng hộ, sau này con đường làm quan của mình càng thêm thông thuận, có lẽ có thể vượt qua quyền uy tại của phụ vương cũng biết được a.

      Nhưng mà, trong lòng, vẫn muốn gặp được nữ tử làm cho Tiểu Đình coi trọng, bất quá chỉ là thứ nữ, vậy mà có thể tùy tiện viết ra bài thơ , làm cho Tiểu Đình thường ngày đối với thi từ mắt cao hơn đầu coi trọng, nhất định là đơn giản.

      Nhưng mà cũng chờ đến gần nửa canh giờ rồi, nàng ta sao vẫn chưa tới, trong lòng Lãnh Hoa Đường khỏi có chút khinh thường, đến việc thân vương thế tử, phía trước còn có phụ vương của mình ở đây, nàng ta cũng cao giá, dám để cho đường đường thân vương và thế tử lại cùng nhau đợi nàng, trong lòng tự nhiên đối với Cẩm Nương có ấn tượng tốt .

      Cẩm Nương đến gần khách sãnh, Bạch Đại tổng quản sớm gấp đến độ như bị bỏng, thấy nàng cuối cùng cũng tới, liền bận rộn đem mồ hôi lạnh trán lau , : “Tứ nương trước tiên từ từ, để lão nô vào bẩm báo .”

      Vừa liền vào. Cẩm Nương liếc nhìn thấy bộ dạng nóng lòng chờ của tổng quản, trong lòng khỏi cũng có chút lo lắng, Lão thái gia trách cứ mình làm bộ làm tịch chứ?

      lúc sau, Bạch tổng quản ra ngoài, dẫn Cẩm Nương cùng Tú vào.

      Lãnh Hoa Đường nhàm chán mà đem ánh mắt nhìn về phía ngoài khách sãnh, trong tướng phủ cũng có ít hoa cúc vàng nở rộ, từng cơn gió thu thổi qua, hoa cúc vàng liền đón gió chập chờn lắc lư, tầng tầng lớp lớp , tựa như tâm tình của bây giờ, khỏi có chút buồn bực.

      Lúc này, Tiểu thân ảnh màu xanh lam từ bên ngoài từ từ đến, ngoài phòng ánh sáng màu vàng rực của hoa cúc khiến nàng giống như tinh linh xanh biếc, để cho trong nháy mắt thanh tỉnh lại, ngước mắt lần nữa, liền chạm được đôi mắt trong trẻo linh động, bình tĩnh mà thong dong, nhưng mang theo tia tò mò tìm tòi, Lãnh Hoa Đường liền giật mình, nàng. . . . . . Chính là nương tử chưa cưới của Tiểu Đình sao?

      “Cẩm Nương, mau tới đây, làm lễ ra mắt Vương gia.” Lúc này Tôn lão tướng gia cũng nhìn thấy cháu nhà mình, đây là lần đầu tiên cùng với cháu thứ xuất này chuyện, nhưng giọng lại hiền lành cho dù ai nghe thấy cũng bao giờ nghĩ bọn họ từng rất xa lạ.

      Cẩm Nương xinh đẹp tha thướt tới trong nội đường, quy củ thi lễ cái với Giản thân vương.

      Giản thân vương gia cười nhìn nàng, ừ, đúng như lời Vương Phi , thân thể hình như tốt lắm, tuổi cũng , giống như chỉ có mười ba mười bốn tuổi, trong lòng liền có chút ít thất vọng.

      “Đây chính là Tứ nương sao? Ừ, bất quá, nghe ngươi đọc qua ít thơ văn?” Giản thân vương cố gắng quên hài lòng đối với thân thể khỏe mạnh của Cẩm Nương, hỏi về vấn đề Lãnh Hoa Đình cảm thấy hứng thú.

      Lão thái gia mặc dù nghe lão thái thái , cháu thứ xuất này biết viết chữ, còn có thể làm Thơ, nhưng dù sao cũng chưa từng thấy tận mắt, mình đối với đứa cháu này cũng hiểu bao nhiêu, nên khỏi có chút lo lắng, sợ hồi Cẩm Nương ứng đối được, ai cũng biết Giản thân vương là bậc thầy nho học, thế tử Gia cũng đầy bụng kinh luân, nếu bọn họ ra đề mục so sánh thơ, ngay cả mình, sợ cũng có chút khó có thể ứng phó .

      “Hồi Vương gia lời…, Cẩm Nương có học qua chút, nhưng cũng tinh thông.” Cẩm Nương đàng hoàng hồi đáp, kiếp trước nàng vẫn thích thơ cổ, nhưng cũng có đọc qua tứ thư ngũ kinh … cho nên, trả lời quá hiểu mới là tốt nhất.

      “Ừ, tệ, bé nha, biết chút là được, chẳng qua Đình Nhi của Bổn vương từ liền đam mê thi từ, hôm kia ngươi viết bài thơ ngắn đưa qua, rất là thích, liền nhờ Bổn vương lại tới cùng nương đòi thêm bài đưa về.” ra Giản thân vương cũng chính là mượn việc so sánh thi từ của Lãnh Hoa Đình để đến gặp mặt Cẩm Nương thôi, mặc dù Vương Phi rất hài lòng, nhưng dù sao cũng là chánh thê của nhi tử, phụng bồi nhi tử qua cả đời , nhi tử rất khổ rồi, nên hi vọng nửa đời sau nhi tử có vị hiền thê ở cùng với mình, như vậy sau này dù mình có trăm tuổi già, cũng có thể yên tâm chút.
      Andrena thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 16:
      Viết bài nữa? Cẩm Nương có chút kinh ngạc với đề nghị của Vương gia, bất quá, trong lòng đối với trượng phu chưa từng gặp mặt kia có chút ít mong đợi, quý tộc công tử bệnh hoạn tàn tật, có thể rất u buồn, nên đem tình cảm của mình ký thác vào thi từ? Vì vậy mới đối với thi từ mình viết cảm thấy hứng thú?

      “Cẩm Nương, Vương gia bảo ngươi làm bài thơ nữa, ngươi có thể làm ?”Lão thái gia thấy Cẩm Nương cúi đầu trầm tư, cũng có trả lời Vương …, cho là nàng cảm thấy khó khăn, trong lòng mơ hồ cũng có chút lo lắng, nên vội hỏi.

      “Nga, Hồi gia gia, có thể , chẳng qua cháu tài sơ học thiển, thơ viết ra sợ lọt vào mắt Vương gia được.” Cẩm Nương kinh ngạc, cúi đầu đàng hoàng đáp lời. thể viết cũng phải viết a, tên lắp vào dây cung bắn được, ai bảo mình ngày đó nổi hứng chép bài làm chi, nên phải chịu trách nhiệm ít, nhiều nhất chéo bài nữa là được, chẳng qua lúc này phải cẩn thận hơn, phải chọn những bài thơ quá nổi danh mà viết.

      Lão thái gia nghe cả cười, bận rộn phân phó hạ nhân chuẩn bị giấy mực, Cẩm Nương liền dời bước đến trước bàn.

      Lãnh Hoa Đường lẳng lặng ngồi yên ở đại sảnh, nữ tử này từ khi vào cửa đến giờ cũng hướng mình quăng ánh mắt nào, chẳng lẽ là quy củ của Thái Thú cho nên mắt phải nhìn thẳng?

      tự nhận tướng mạo đường đường phong độ có hơn, bất kể là nơi nào, có xuất luôn luôn thu hút người, nhất là các bé gặp phải, người nhìn thấy phải là xấu hổ cũng e lệ nhìn trộm.

      Hôm nay lại bị nữ tử nho nhìn, cảm giác như vậy đúng là có thói quen. . . . . .

      Muốn viết Thơ sao? Vậy phải có mệnh đề a. . . . . .

      “Lão tướng Gia, thơ của Tứ tiểu thư lần trước tiểu chất cũng có nghe Tiểu Đình qua, là dùng từ ưu mỹ ngắn gọn, ý cảnh sâu xa, hôm nay tiểu chất may mắn vừa lúc có thể mở mang kiến thức.”

      Cẩm Nương nghe thấy lúc này liền ngẩng đầu, mới phát ở đại sảnh còn ngồi thế gia công tử dung mạo tuấn lãng, tại sao mới vừa rồi gia gia cũng bảo mình hành lễ vậy? Bất quá chỉ nhìn cái, liền chạm được đôi mắt đen như mực có nhiều hứng thú nhìn mình của công tử kia, nếu phải mình biết vị hôn phu là người tàn tật, có thể nàng lầm tưởng vị này mới là hôn phu của mình.

      Bất quá, lớn lên đúng là đẹp trai, vóc người thon dài cao ngấ, ngũ quan tuấn mỹ xinh xắn, trong cường tráng lộ ra nhàn nhạt khí chất nho nhã, nếu phải đáy mắt của ít xâm lược, cùng tự cao khó kìm hãm, chắc Cẩm Nương mà trái tim lay động.

      Cẩm Nương nhìn thoáng qua cái liền rũ mắt xuống, nàng cũng dám ở trước mặt Lão thái gia cùng Giản thân vương gia mang bộ dạng háo sắc hướng về phía người dễ nhìn kia, nếu thất lễ đến còn hình tượng.

      Lão thái gia nghe thấy lời ấy liền giật mình, Cẩm Nương là em dâu tương lai của thế tử Gia, là mở mang kiến thức, nhưng ra là muốn đấu thi từ, thế tử gia sao lại muốn cùng vị nữ nhi khuê trung mà đấu thi từ chứ? Bất quá, nhìn Vương gia cũng có ý ngăn cản, cũng chỉ phải cười : “Cẩm Nương bất quá là viết chơi thôi, về điểm học thức này, nàng làm sao có thể cùng thế tử so sánh được, thế tử quá đề cao nàng.”

      Giản thân vương cũng chấp nhận, nên cười : “Đường Nhi, trước giờ, ngươi luôn thơ của ngươi bằng Đình Nhi, mà bài thơ của Tứ tiểu thư ngay cả Đình Nhi cũng rất coi trọng, bằng ngươi ở đây viết bài thơ, để cho Lão tướng gia xem xét và so sánh với nhau ?”

      Giản thân vương như thế, đơn giản là muốn mượn thơ của Lãnh Hoa Đường để nâng cao tài hoa của Lãnh Hoa Đình mà thôi, nhi tử nhà mình bản thân tàn tật, làm cha mẹ, tất nhiên là muốn đem mặt tốt nhất của biểu diễn cho người khác nhìn, nhất là thân gia, hi vọng sau này khi Hoa Đình tới tướng phủ, có thể được đến tướng phủ tôn trọng.

      Có Vương gia đáp ứng, Lão thái gia tất nhiên thêm gì nữa, chẳng qua là trong lòng vẫn vì cháu mình mà thấy căng thẳng, cũng muốn cháu viết ra bài thơ quá hay, đem thơ của thế tử gia đánh bại, vậy khiến thế tử gia còn mặt mũi, lại thể viết quá kém, vì như thế lọt được vào mắt Vương gia, ai, những thứ này toàn bộ chỉ mong cháu mình có thể nắm giữ: “Cẩm Nương, ngươi. . . . . .” Lão thái gia muốn nhắc nhở nàng chút.

      Nhưng Lãnh Hoa Đường đứng dậy, “Lão tướng gia, lần trước Tứ tiểu thư chính là vịnh Mai, hôm nay bằng lấy trúc làm đề, tiểu chất cùng Tứ tiểu thư mỗi người biết bài, người thấy như thế nào?”

      Lão tướng gia thấy thế tử mang bộ dạng quyết định, mà đề lại là chính đưa ra, lường trước trong lòng sớm có bài thơ sẵn, nên Lão tướng gia thở phào nhõm, gật đầu.

      Lãnh Hoa Đường liền tiêu sái địa tới bàn trước, nhắc bút lên, xoạt xoạt mấy cái, viết xuống bài ngũ ngôn tuyệt cú.

      Ngoài khách sãnh, Tôn Ngọc Nương rón ra rón rén trốn ở phía sau cây đại thụ, xuyên thấu qua cánh cửa sổ mở nhìn vào trong, chỉ nghe gia gia cùng người ta chuyện, nhưng thấy được bóng người, muốn tránh , bóng dáng tuấn lãng đột nhiên xuất ở trong tầm mắt của nàng, người nọ mặt như quan ngọc, khí chất hiên ngang, thân cẩm bào màu đỏ tía mặc ở người , lộ ra vẻ tôn quý cùng ưu nhã, . . . . . . là người phương nào? phải là người cùng cái nha đầu chết tiệt kia nghị hôn chứ?

      suy nghĩ lung tung, người nọ đột nhiên xoay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, Tôn Ngọc Nương trong lòng run lên, người cũng giống như bị định trụ vậy, ánh mắt của thâm thúy như đầm, như muốn đem nàng hút vào đáy đầm, mặt của nàng tức khắc liền hồng lên, biết nhìn lén là lễ phép, nhưng mà nàng lại di chuyển tầm mắt được.

      Lãnh Hoa đường tự tin cầm lấy bút, viết xong bài thơ cung kính đưa cho Tôn tướng gia xem, Cẩm Nương lặng yên đứng ở bên, thấy viết xong, liền khẽ đối với phúc người, chờ tránh ra, mình mới tới bên bàn, cầm bút suy nghĩ chút, mới hạ bút.

      Giản thân vương thấy nàng viết xong, cũng có xem bài thơ của nhi tử nhà mình, mà bảo người ta cầm lấy bài thơ của Cẩm Nương cho nhìn, ừ, nếu phải tận mắt nhìn thấy, đúng là biết nàng còn tuổi mà có thể viết được kiểu chữ nhắn xinh đẹp như đóa hoa đấy.

      Thơ đương nhiên là tệ , Cẩm Nương viết:

      “Lộ địch duyên phấn tiết

      Phong diêu thanh ngọc chi

      Y y tự quân tử

      Vô đích bất tương nghi.”

      Vương gia xem xong liền càng ngừng gật đầu, so với vịnh Mai ngày hôm trước, bài thơ này mặc dù sai vần chút, nhưng ra tâm trạng người làm thơ tùy ngộ nhi an tâm cảnh, qua thơ có thể thấy, Cẩm Nương là người có nội tâm bình thản, đạm mạc với quyền thế , xem ra, ánh mắt của Vương Phi quả nhiên tệ, rất tốt, tính tình như vậy đúng lúc phù hợp với thân phận của Đình Nhi, chỉ sợ gặp phải người có tính tình cao ngạo, vào Vương Phủ muốn với cao hơn.

      Lúc này, Tôn lão tướng gia nhìn thơ của thế tử cũng khen dứt miệng, thế tử quả nhiên hổ là người kế tục vương vị, văn thải giống bình thường.

      Vương gia nghe xong chẳng qua chỉ mỉm cười, cầm lấy thơ của Cẩm Nương cho Lão tướng gia xem, Lãnh Hoa Đường nghe Lão tướng gia khen ngừng miệng, tất nhiên là biết cần khiêm nhường mấy câu, nhưng nhìn Vương gia cầm thơ của Cẩm Nương xem rồi gật đầu, cũng nôn nóng, rất muốn xem chút nữ tử đem để ở trong mắt, có thể viết ra bài thơ tốt gì.

      Tôn tướng gia xem thơ của Cẩm Nương xong, mặc dù khiếp sợ tài hoa của Cẩm Nương, nhưng mà, trong lòng cũng thở phào nhõm, thơ của Cẩm Nương mặc dù tốt, nhưng bằng bài thơ khí phách của Lãnh Hoa Đường, thơ của thế tử vừa nhìn liền biết trong ngực có hoài bão, tương lai chỉ sợ cũng người có dã tâm, Tôn Tướng ở tại triều đường quyền thế có được cũng mấy chục năm, tất nhiên nhìn cái liền biết ý chí của thế tử, ừ, nam nhân phải thế, bản thân cao quý sẳn, tất nhiên có dã tâm là chuyện bình thường .

      Vừa ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt thế tử nghi ngờ mong đợi xem cuồn giấy trong tay mình, Lão thái gia khỏi nở nụ cười, người trẻ tuổi a, vẫn đủ trầm ổn, Cẩm Nương bất quá chỉ là nữ hài tử, cần gì cùng nàng tranh giành cao thấp, tranh giành mà thắng cũng có ý nghĩa gì đâu, bất quá, nghĩ nghĩ, vẫn có lòng tốt đem thơ Cẩm Nương viết đưa cho Lãnh Hoa Đường.

      Tôn Vân Nương ở trong nhà thêu đồ cưới của mình, qua tháng nữa, nàng phải gả vào Trữ vương thế tử rồi, Trữ vương thế tử nàng cũng gặp hai lần, lớn lên nhất biểu nhân tài, tuổi cũng vừa xứng với nàng, cũng là người trong mộng của nàng.

      Bên người nàng Đại nha đầu Ngọc Dung đến “Đại nương, Nhị nương là có việc xin ngài đến phía trước đấy?”

      “Làm cái gì? Nhị muội muội nàng phải là bị phạt chép nữ giới sao? Lại náo loạn cái gì?” Tôn Vân Nương đầu cũng ngẩn lên, vẫn thêu.

      “Đại nương, Nhị nương chuyện này rất trọng yếu, nên bảo nô tỳ đem ngài mời , ngài xem như thương hại nô tỳ , nếu ngài , Nhị nương nhất định trách mắng nô tỳ .”Hồng nhi nghe Tôn Vân Nương chịu , gấp đến độ nước mắt cũng muốn tuôn ra.

      “Ai, nàng lại muốn làm cái gì.”Tôn Vân Nương rất bất đắc dĩ thả việc trong tay ra, rồi đứng lên.

      Hồng nhi vui mừng, bận rộn : “Nô tỳ cũng biết là chuyện gì, chỉ nghe Nhị nương rất trọng yếu, van xin ngài mau .”

      Tôn Vân Nương cũng biết muội muội nhà mình đối với người hầu rất là nghiêm khắc, thường xuyên đánh chửi, thôi, nhìn tiểu nha đầu này cũng đáng thương, lần cũng sao.
      Andrena thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 17:
      Trong khách sãnh, Lãnh Hoa đường nhận lấy tờ giấy của Tôn Tướng gia đưa tới.

      Thể chữ tiểu khải xinh đẹp! Chữ viết thanh tú nhưng bút hữu lực câu chấp, trách được Tiểu Đình cứ cầm lấy chữ của nàng chịu cho mình xem, nhìn lại bài thơ ngũ ngôn tuyệt cú, quả nhiên tài hoa tệ, khỏi quay đầu nhìn về phía nữ tử an tĩnh đứng ở bên.

      Nàng khẽ cúi đầu, bộ bộ dạng biết vâng lời, nhưng vẻ mặt lại rất thanh thản, giống những khuê trung nữ nhi khác, nhìn thấy nam tử là e lệ, cũng có nửa điểm khẩn trương, tuy bộ dạng mới mười bốn tuổi, nhưng bình tĩnh thong dong mà đứng, chỉ phần khí độ thong dong này thôi, so với thê tử của mình, giỏi hơn hai phần rồi, Tiểu Đình, quả nhiên phúc khí tốt, trong lòng phụ vương, sợ là rất coi trọng Tiểu Đình a.

      Chẳng qua biết nữ tử này, nếu biết Tiểu Đình thân thể như vậy, tính tình lại thường xuyên đầu tóc rối bời giống như tiểu hài tử, như thế nào ứng đối?

      Cẩm Nương cảm giác có người nhìn mình chăm chú, khỏi giương mắt, thấy vị thế tử Vương Phủ kia mỉm cười nhìn mình, liền đối với lễ phép gật đầu, trong tròng mắt trẻo linh động truyền thân mật, người này tương lai là đại bá ( chồng)của nàng, nên thể tùy tiện đắc tội.

      Nàng lớn lên cũng phải rất đẹp, ít nhất sau khi quen nhìn hai vị mẫu phi trong phủ, nhìn lại các nữ tử khác, điều cảm thấy rất bình thường, nhưng nhìn thấy nàng bình thản mỉm cười bỗng nhiên cảm thấy tia ấm áp, trong lòng mỗi mội giây huyền cầm cứng ngắt lâu tựa hồ như bị kích thích chút, cảm giác như vậy rất xa lạ, Lãnh Hoa Đường hơi nhíu dưới lông mày, nhưng nhưng ngay sau đó cũng cười cười với Cẩm Nương, trong đáy lòng bỗng nhiên rất sợ nữ tử này đối với mình lưu lại ấn tượng mạnh.

      “Tôn tiểu thư chẳng những chữ viết đẹp, Thơ làm cũng rất có hàm ý, quả nhiên là danh môn khuê tú, phong cách quý phái.” Lãnh Hoa Đường mỉm cười khen.

      Lão thái gia thấy lời của thế tử gia thành khẩn, giống khí thế cầu so sánh lúc trước, tại khách quan và thân thiết hơn rất nhiều, trong lòng liền thấy trấn an, ân cần giữ lại phụ tử Giản thân vương ở Tôn phủ dùng cơm.

      Giản thân vương nghĩ tới Đình Nhi còn ở trong nhà chờ mình, nên liền cười cự tuyệt, hôm nay mục đích tới đây chủ yếu chính là tự mình khảo nghiệm con dâu, hôm nay mục đích đạt được, con dâu cũng làm cho mãn ý hài lòng, nên liền muốn cáo từ về nhà.

      Lão thái gia muốn giữ lại, nghe được có người : “Ngọc Nương thỉnh an gia gia.”

      Lão thái gia sửng sốt, ra là cháu Ngọc Nương của mình chẳng biết tiến vào lúc nào, khuê phòng tiểu thư, có trưởng bối cho đòi mà dám tự tiện đến Tiền viện xuất đầu lộ diện, còn thể thống gì, Lão thái gia nhất thời giận tái mặt, trợn mắt nhìn Tôn Ngọc Nương cái.

      Tôn Ngọc Nương trong lòng khẽ sợ, bất quá Lão thái gia từ trước đến giờ đối với nàng cùng đại tỷ rất hiền hòa, nên cũng sợ nhiều lắm, vừa nhấc mắt nhìn thấy Cẩm Nương lặng yên đứng ở bên, cơn giận trong lòng lại ùa tới, tại sao Tôn Cẩm Nương có thể tới, mình thể tới ? Mình mới là trưởng tiểu thư đứng đắn của Tôn gia đây.

      Vừa nghĩ như thế, chút bối rối mới vừa rồi liền biến mất tiêu, ngược lại còn thản nhiên hơn, trong lòng vừa trộm nghĩ, ánh mắt liếc về phía Lãnh Hoa Đường, vừa chạm phải ánh mắt của nhất thời bên tai bắt đầu nóng lên, bận rộn thả mi mắt xuống, dám nhìn nữa.

      Giản thân vương vốn muốn định hôn Nhị nương của Tôn gia cho Hoa Đình, chẳng qua là Tôn tướng gia quá giảo hoạt, nỡ đem cháu ruột gả cho Hoa Đình, nên tính toán trong đó, trong thâm tâm Giản thân vương vẫn có chút cam lòng, cũng rất muốn nhìn chút Tôn Ngọc Nương cháu ruột bảo vật này là cái dạng gì.

      Lúc này nhìn thấy có nữ tử biết lễ nghĩa xông vào khách sãnh , còn hướng về phía Hoa Đường liếc mắt đưa tình, trong lòng Giản thân vương liền đối với nữ tử này có chút khinh thường, nếu đem nữ tử trưởng nữ này so với vị Tứ nương thứ xuất kia, kém đến mấy phần.

      Mọi người ở đây, nên Lão thái gia cũng thể để cho Tôn Ngọc Nương lúng túng, vì vậy thể làm gì khác hơn là hướng Giản thân vương cùng Lãnh Hoa Đường giới thiệu.

      “Đây là cháu thứ hai của lão hủ, tên gọi Ngọc Nương.” Rồi trừng mắt nhìn Tôn Ngọc Nương : “Ngọc Nương, còn qua đây hành lễ với Giản thân vương cùng thế tử!”

      Tôn Ngọc Nương nhàng mà thẳng bước đến bên cạnh Giản thân vương, cung kính khom người thi lễ cái, “Ngọc Nương ra mắt Vương gia, Vương gia vạn phúc Kim An!”

      Vương gia khẽ cười : “Miễn lễ.” Tiện tay lấy khối ngọc bội mang người đưa cho Tôn Ngọc Nương làm lễ ra mắt.

      Tôn Ngọc Nương khẽ kinh, nhưng rất nhanh hớn hở đón lấy, vừa phúc thân cám ơn, trong lòng thầm vui mừng, đồ tùy thân Giản thân vương mang bên người luôn là thứ tốt, lại chịu đưa cho mình, đích thị là đối với mình có ấn tượng tệ, xem ra, mình tới là đúng rồi.

      Tạ ơn Giản thân vương xong, Tôn Ngọc Nương nhàng bước liên tục, tới bên cạnh Lãnh Hoa Đường, phúc thân hành lễ: “Ngọc Nương ra mắt thế tử.”

      Lãnh Hoa đường chắp tay trả thi lễ: “Nhị tiểu thư hữu lễ.”

      Đây chính là Tôn gia Nhị nương sao? Ngày đó di nương cũng bởi vì châm chọc lTôn gia chịu đem Nhị nương con vợ cả gả cho Tiểu Đình, Tiểu Đình mới dùng nghiên mực đập trúng đầu của di nương, nàng ta lớn lên so sánh với Tứ nương biết làm trò hề chút, nhưng mà. . . . . . Cũng quá nông cạn , Tôn gia quyết định đem Tứ nương gả cho Tiểu Đình, tại sao lại để cho vị Nhị nương này ra ngoài gặp khách thế?

      Lãnh Hoa Đường khẽ nâng đầu, có chút hiểu nhìn về phía Giản thân vương, nhưng vừa lúc chạm được tròng mắt ngượng ngùng Tôn Ngọc Nương, ánh mắt như thế quá mức quen thuộc, từ khi trưởng thành tới nay, cơ hồ bị ánh mắt như thế bao quanh, Lãnh Hoa Đường mang theo lễ phép gương mặt mỉm cười, hơi có chút chán ghét ở trong đấy mắt, nghi ngờ mới vừa rồi tại cũng có chút hiểu rồi, trong lòng liền khinh thường, Tôn tướng gia chẳng lẻ muốn đem nàng này gả cho mình sao?

      Nghĩ nghĩ lại thấy thể, trưởng nữ của Tôn gia, thân phận mặc dù kém hơn so với Hoàng hoàng thân quốc thích, nhưng cũng cao quý, mình có chánh thê, Nhị nương thể nào chịu khuất tất mà làm .

      Giản thân vương nguyên tính toán cáo từ, chẳng qua là bị Tôn Ngọc Nương đến nên kéo dài thời gian mà thôi, nếu lời khách sáo xong, cũng cần phải lưu lại nữa, đành quay sang cùng Tôn tướng gia tán gẫu mấy câu, mới nhấc chân ra ngoài.

      Lãnh Hoa Đường cũng cùng Tôn Tướng hành lễ cáo từ, trước khi , đến gần Cẩm Nương, chắp tay thi lễ : “Tứ tiểu thư, hôm nay Hoa Đường có thể học hỏi được thơ văn của tiểu thư, quả may mắn, hi vọng ngày khác còn có cơ hội thấy lại tác phẩm xuất sắc của tiểu thư, Hoa đường tại cáo từ.”

      Cẩm Nương nghe thấy liền ngẩn ra, lời này là có ý gì? Nghe như thế nào cũng giống như nam nữ ước hẹn thế? Nàng nghĩ qua cùng vị đại bá tương lai này có quá nhiều giao thiệp, nhưng người ta nho nhã lễ độ cùng mình chuyện, mình cũng thể quá vô lễ.

      Cho nên cười nhạt nghiêng người, thi lễ đáp lại lễ của , mình vừa phúc thân vừa : “Thế tử Gia quá lời, Cẩm Nương bất quá chỉ viết chút ít đồ chơi nơi khuê phòng thôi, dám bêu xấu lần nữa.”

      Ý tứ của Cẩm Nương cũng rất ràng, ta và ngươi nam nữ hữu biệt, ta viết thơ là đồ vật của nữ nhi nơi khuê phòng, thể tùy tiện đưa cho nam tử xa lạ xem ngoài trượng phu của mình.

      Lãnh Hoa Đường nghe thấy khỏi nở nụ cười, nàng này quả nhiên Thông Tuệ, thế nhưng uyển chuyển cự tuyệt , còn muốn tiếp, Tôn Ngọc Nương cao hứng mà thẳng bước tới đây, kéo tay Cẩm Nương : “Tứ muội muội, ngươi cùng thế tử cái gì thế? Mới vừa rồi ngươi viết Thơ cho thế tử sao?”

      Lời này vừa ra, Cẩm Nương bị hù dọa ra thân mồ hôi lạnh, cái gì gọi là mình viết Thơ cho thế tử? Người mình nghị hôn là đệ đệ của thế tử, làm thơ cho trượng phu ca ca coi là cái gì? đơn phương sao? đúng, hẳn phải coi là vụng trộm! Tôn Ngọc Nương cũng là cái gì cũng dám .

      Lãnh Hoa Đường vừa nghe lời của Tôn Ngọc Nương trong lòng cũng trầm xuống, Tôn gia Nhị nương như thế nào cũng là trưởng nữ con vợ cả, sao lại ra lời hợp lễ tiết như thế? Nhưng cũng muốn nhìn chút, xem Cẩm Nương ứng đối như thế nào, liền mỉm cười nhìn Cẩm Nương, đồng thời cũng lời giải thích.
      Andrena thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 18:
      “Nhị tỷ hiểu lầm, mới vừa rồi chẳng qua là Vương gia ở so sánh thi từ cùng Cẩm Nương thôi, cũng phải là làm thơ cùng thế tử Gia.” Cẩm Nương cười nhạt nhìn Ngọc Nương , trong giọng cũng rất cung kính đối với Ngọc Nương.

      Lãnh Hoa Đường nghe thấy liền khẽ gật đầu, phía ngoài Giản thân vương ra khỏi đoạn đường.

      Cẩm Nương bận rộn đối với Lãnh Hoa Đường thi lễ lần nữa: “Cung tiễn thế tử!”

      Lãnh Hoa Đường lúc này mới tiêu sái xoay người rời .

      Tôn Ngọc Nương đứng ở trong khách sãnh nhìn theo bóng lưng rời của Lãnh Hoa đường mà chớp mắt, Cẩm Nương muốn để ý đến nàng, liền cùng Tú lặng lẽ ra ngoài.

      “Tôn Cẩm Nương!” Tôn Ngọc Nương kịp phản ứng, hô lên.

      Cẩm Nương bất đắc dĩ dừng bước: “Nhị tỷ còn có chuyện gì?”

      Tôn Ngọc Nương cười lạnh qua đây, đột nhiên giương tay lên, bốp tiếng giòn vang đánh vào mặt Cẩm Nương, Cẩm Nương biết nàng đột nhiên xuất thủ, nên nửa bên mặt nhất thời rát đau. Giương mắt tức giận nhìn Tôn Ngọc Nương, kẻ điên!

      “Ngươi ở trước mặt nam nhân giả vờ phong tao a, ngay cả Giản thân vương thế tử cũng đối với ngươi thay đổi triệt để cách nhìn? Cũng nghĩ xem mình có cái đức hạnh gì, bộ dạng bệnh hoạn, ngươi xứng cùng thế tử chuyện sao?” Tôn Ngọc Nương chua ngoa mắng.

      Cẩm Nương ngắm nhìn bốn phía, Bạch Đại sớm theo Lão thái gia đưa Giản thân vương về, ở trong phòng giờ chỉ có mấy tiểu nha hoàn thu thập chén trà điểm tâm, hiển nhiên mấy cái tiểu nha hoàn thấy Tôn Ngọc Nương đánh mình xong liền bị hù đến rồi, tay thu chén đều có chút run run, ở trong phủ nay người nào biết Nhị nương rất thô bạo, ai cũng dám chọc nàng để phải gặp rủi ro.

      Cẩm Nương nhìn tình hình này liền biết, nơi này ai vì chính mình chuyện, cho dù có bẩm báo với lão thái thái, chuyện bất quá cũng chỉ vì đánh cái tát thôi, bỏ , cần gì cùng kẻ điên so đo.

      Nàng khinh miệt nhìn Tôn Ngọc Nương cái, xoay người tiếp tục ra ngoài.

      Tôn Ngọc Nương đâu có dễ dàng bắt được khi dễ cơ hội khi dễ Cẩm Nương như thế, nơi nào mà chịu bỏ qua, thấy nàng muốn , liền túm ở cánh tay của nàng, “Làm sao? Bị ta trúng? Ngươi phải là rất có bản lãnh đấy sao? Ngươi phải ngay cả ta cũng dám lớn tiếng sao? Làm sao đánh trả nữa?”

      bên Tú tức giận, Nhị nương còn muốn như thế nào? Tứ nương đem tức giận nuốt xuống rồi, nàng rất muốn tiến lên đem Nhị nương kéo ra, nhưng lại dám, nàng chỉ là nô tỳ, chớ Nhị nương là tỷ tỷ con vợ cả đánh muội muội thứ xuất cũng là chuyện thường gặp, cho dù Nhị nương cũng là thứ xuất, đây cũng là chuyện của chủ tử, làm nô tỳ thấy chủ tử phản ứng gì, chỉ đành tẫn hết trách nhiệm

      “Nhị tỷ, Lão thái gia trở lại, ngươi tốt nhất nên náo loạn nữa.” Cẩm Nương giật ống tay áo của mình, cảnh cáo Ngọc Nương, nàng có chút đau lòng, cái áo này chỉ mới mặc lên người thôi.

      “Hừ, ngươi đừng có mà dùng ông tới dọa ta, lần trước ngươi ở chỗ lão thái thái hãm hại ta, ta còn có tìm ngươi tính sổ đâu, hôm nay, cùng nhau đòi lại lần, nhìn xem ta có đánh chết con đĩ của tiểu phụ nuôi .” Tôn Ngọc Nương nhìn thấy Cẩm Nương có chút ít phục tùng, nên chịu buông tha .

      Vừa vừa làm bộ dạng muốn đánh, Cẩm Nương quay đầu lại nhìn thấy cuồn giấy viết bài thơ bàn, đột nhiên linh cơ vừa động, : “Ngươi muốn biết thế tử mới vừa rồi viết cái gì sao?”

      Tôn Ngọc Nương vừa nghe thấy, cánh tay nâng cao liền dừng ở giữa trung, vội vàng hỏi: “ viết cái gì?” thân ảnh nam tử kia lập tức lên ở trước mắt Tôn Ngọc Nương, tim của nàng lập tức nhảy thình thịch.

      “Ngươi buông ta ra trước, buông ra, ta mới cho ngươi biết.” Cẩm Nương nhân cơ hội .

      Tôn Ngọc Nương chần chờ địa nhìn nàng: “Con quỷ ngươi nếu dám gạt ta, ta cho ngươi biết tay.” thế nhưng vẫn buông lỏng tay, trong mắt mang theo chút nóng lòng.

      Cẩm Nương vỗ vỗ quần áo của mình, quả là chó điên, y phục tốt lành lại bị nàng ta làm bị nhăn hết rồi, ghê tởm. Trong lòng đem Tôn Ngọc Nương mắng trăm ngàn lần, nhưng vẫn tới trước bàn, lấy làm kỳ quái khi phát bài thơ mình viết thấy đâu, bàn chỉ có bài thơ Lãnh Hoa Đường viết, liền cầm lấy ném cho Tôn Ngọc Nương: “Xem , đây là thơ thế tử viết đấy.”

      Tôn Ngọc Nương nhận lấy như nhặt được chí bảo, nhìn lại, nét chữ của thế tử cũng như người của , tuấn dật cao ngất, bút lực mạnh mẻ tiêu sái, Thơ lại càng khí thế bàng bạc, hào khí lớn, Tôn Ngọc Nương lần nữa ức chế được trái tim thích đối với nam tử kia, mặt dần dần đỏ lên.

      Thấy nàng cầm lấy tờ giấy kia với ánh mắt hoa si, Cẩm Nương nhân cơ hội ra bên ngoài, nhanh lên chút rời khỏi cái người điên này mới là tốt nhất.

      cũng rất có nhãn lực nên lặng lẽ đuổi theo, vừa ra khỏi cửa khách sãnh, Cẩm Nương thở phào nhõm, Tú lại đau lòng sờ sờ mặt của nàng: “Quá độc ác rồi, hạ nặng tay như vậy!” Vành mắt cũng đỏ theo: “ bị sưng lên rồi, hồi ta chuẩn bị thuốc mỡ cho ngươi bôi.”

      Cẩm Nương bắt được tay nàng, trong lòng có chút cảm động: “ đau đâu, có sao.” Cuối cùng có như giống lần trước bị nắm lấy đầu tóc, trong lòng vẫn cảm thấy biệt khuất, nhưng nếu cùng người như chó điên đánh nhau, cũng cần thiết, hơn nữa, chuyện lần trước Đại phu nhân còn có giở thủ đoạn ra, biết bà ta làm ra cái chuyện hành hạ người gì nữa đây, vẫn là nên đàng hoàng chút mới tốt, thể quá vọng động nữa.

      “Về thôi, nếu hồi Nhị nương lại đuổi tới.” Tú nhìn về phía sau, giọng .

      “Hai người các ngươi Nhị muội muội cái gì? Ta nghe thấy được đó.” Tôn Vân Nương biết từ nơi nào xông ra, lạnh lùng nhìn Cẩm Nương cùng Tú .

      Cẩm Nương sợ hết hồn, mới tránh được đứa, bây giờ lại đụng phải đứa này, mấy ngày nay Tôn Vân Nương mực ở trong viện của mình chuẩn bị đồ cưới, ngay cả thỉnh an Đại phu nhân cũng miễn, nên Cẩm Nương gặp nàng cũng ít hơn, lúc này đột nhiên ở phía trước viện khách sãnh bên cạnh đụng phải, quả thực rất kinh ngạc.

      “Cẩm Nương thỉnh an Đại tỷ tỷ!” Cẩm Nương quá quen thuộc tính tình Tôn Vân Nương, trong trí nhớ của nàng tính tình vị đại tỷ này so sánh với Tôn Ngọc Nương ôn hòa chút.

      “Mặt của ngươi sao vậy?” Tôn Vân Nương nhìn Tứ muội, liền nhớ tới lời nàng mới nghe được vừa rồi, trong lòng có chút hiểu .
      Andrena thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 19:
      có gì!” Cẩm Nương cúi thấp đầu, nàng cũng dám là Tôn Ngọc Nương đánh, người ta là tỷ muội ruột thịt, dù thế nào cũng đứng về phía mình.

      Tôn Vân Nương quả nhiên hỏi nữa rồi, Cẩm Nương xoa mặt mình cùng nàng hành lễ cáo lui, Tôn Vân Nương gật đầu tránh ra thân thể.

      Chờ Cẩm Nương rồi, nàng như chợt nhớ tới cái gì đó : “Tứ muội muội, lần trước Nương để cho ngươi thêu trăm cái hà bao thêu đủ chưa?”

      Cẩm Nương nghe được ngẩn ra, phải ngừng cước bộ, quay đầu lại nhìn nàng, chuyện hà bao phải lần trước lão thái thái nàng cần thêu nữa sao? Tại sao lại hỏi nữa rồi?

      Nhưng nàng dám , chẳng thể làm gì khác hơn là trả lời: “Hồi Đại tỷ tỷ, còn có đâu.”

      Tôn Vân Nương nghe thấy ánh mắt liền chìm xuống, tựa tiếu phi tiếu : “ phải mười ngày là có thể thêu xong sao? giờ hơn nửa tháng rồi, làm sao còn có thêu xong, ta chờ lấy hà bao của ngươi để khen thưởng đó, hơn nữa cũng để cho người của Trữ vương phủ mở tộng tầm mắt, tay nghề của muội muội ta cao bao nhiêu.”

      Lời này đúng là ân uy tịnh thi (vừa đánh vừa xoa)rồi, Cẩm Nương cho dù muốn tức giận cũng thể, liền thấp đầu, trả lời: “Trước đó vài ngày thân thể Cẩm Nương tốt, thái y có đến xem qua, thể quá vất vả, cho nên, bị chậm hết mấy ngày, kính xin Đại tỷ tỷ thông cảm thư thả cho muội vài hôm.” Tôn Vân Nương nghe xong liền giương mắt nhìn kỹ nàng, nhìn khí sắc đúng là quá tốt, gầy như cây hồng bì, bất quá ánh mắt so sánh với trước kia sáng hơn, cả người khí chất cũng nhàng khoan khoái hơn, xem ra hẳn là có gì đáng ngại, liền : “Vậy ngươi nhanh chóng làm , đừng để đến lúc đó ta ở Trữ vương phủ có đồ để cho, cũng làm ta mất hết mặt mũi.” Dứt lời, hề nhìn Cẩm Nương nữa, trực tiếp hướng trong khách sãnh tới.

      Cẩm Nương ngẩng đầu nhìn thân ảnh của nàng, trong lòng khỏi mắng: “Ngươi mặt mũi có liên quan gì tới ta, chẳng lẽ thể diện của Tôn phủ chỉ nhờ có trăm hà bao này chống đở sao? Xem ra, đứa này cũng phải là người tốt lành gì.”

      bất đắc dĩ kéo kéo tay áo của nàng: “Trở về thôi, hồi Nhị nương cùng đại nương lại ra, ứng phó được nữa.”

      Cẩm Nương nghe thấy, vội vàng tăng nhanh cước bộ, trong lòng lại nghĩ tới, trăm hà bao còn chỉ thêu được có sáu mươi, còn tới bốn mươi cái nữa, hay là trở về tiếp tục thêu thôi.

      Tôn Vân Nương vào khách sãnh, nhìn thấy Nhị muội Tôn Ngọc Nương cầm trang giấy mà ngẩn người, khuôn mặt nhắn đỏ rừng rực .

      “Nhị muội, ngươi ở đây làm gì đấy?” Tôn Vân Nương nhíu lông mày hỏi.

      Tôn Ngọc Nương bị sợ đến nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn thấy đại tỷ Vân Nương, liền cuống quít đem bài thơ kia thu lại đút trong túi, “ có. . . . . . có gì, viết chơi thôi mà.”

      Tôn Vân Nương tin, liền từ trong tay áo của nàng đoạt lấy, Tôn Ngọc Nương từ ghế nhảy lên, “Đại tỷ ngươi làm gì?”

      Tôn Vân Nương phụt tiếng cười : “ , tư xuân à, cho tỷ xem chút, thứ tốt gì đấy?”

      Tôn Ngọc Nương mặt càng đỏ hơn, trơ mặt ra xin khoan dung : “ có gì, nga, lần trước hà bao thêu đưa cho ngươi, như thế nào?” Bận rộn chuyển đề tài.

      “Nhị muội muội dùng tâm tư thêu, dĩ nhiên là tốt, hoa nổi tất nhiên cao hơn tầng rồi, hơn nữa ngươi dùng thêu hai mặt, hà bao kia chính là lễ vật tốt nhất trong tất cả lễ vật mọi người đưa, muội muội cực khổ.” Tôn Vân Nương cũng nghĩ tới Nhị muội muội lười nhác nhà mình có thêu mười hà bao tốt như vậy cho nàng làm đồ cưới.

      “Tỷ tỷ thích là tốt rồi.” Tôn Ngọc Nương yên lòng .

      “Mặt của Tam muội muội mới vừa rồi là ngươi đánh sao?” Tôn Vân Nương nhìn thấy bộ dạng nàng còn có tâm nên hỏi.

      “Hừ, cái Tiểu phụ nuôi kia, lần trước dám đánh ta, hôm nay ít bạt tai bất quá là trừng phạt thôi, sáng mai ta mà nhìn thấy nàng, xem ta có đá chết nàng .” Tôn Ngọc Nương ác độc , vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo.

      “Ngươi đánh nàng làm cái gì, nghe Nương , nàng nghị hôn cho Nhị công tử của Giản thân vương phủ rồi, sau này cũng thể giống như trước đây mà đối xử với nàng nữa, như thế nào tương lai nàng cũng là Nhị thiếu phu nhân của Giản thân vương phủ.” Tôn Vân Nương thở dài khuyên nhủ.

      “Nàng định hôn cho Giản thân vương phủ rồi?” Tôn Ngọc Nương vừa nghe mấy chữ Giản thân vương, mắt sáng rực lên, nóng lòng hỏi.

      “Ừ, nghe Nhị công tử kia là người tàn tật, nhưng lại rất được Vương gia cùng Vương Phi sủng á , cho nên, sau này ngươi đừng đánh nàng nữa, tránh để Giản thân vương biết, vui.” Tôn Vân Nương nghe giọng .

      Tôn Ngọc Nương khinh thường khẽ hừ tiếng, trong lòng cũng thở phào nhỏm, chỉ cần Tôn Cẩm Nương phải gả cho người kia là tốt rồi, nhớ tới người nọ rất tuấn tú, nàng lại nhịn được hỏi: “Vậy hôm nay Giản thân vương thế tử tới đấy, đón dâu chưa?”

      Tôn Vân Nương kỳ quái nhìn nàng cái, trong mắt có chút tính toán: “Ngươi hỏi làm cái gì, ta nghe gia gia , Giản thân vương thế tử sớm thành thân rồi, cưới Thanh Trữ Quận chúa nữ nhi của Vĩnh Phúc công chúa, ngươi đừng có làm gì bậy đó, cẩn thận Nương phạt ngươi.”

      đón dâu rồi? Cưới thanh Trữ Quận chúa nữ nhi của công chúa? Giống như có chậu nước lạnh như băng ruyết mãnh liệt tưới đầu nàng, Tôn Ngọc Nương cảm thấy trong lòng lạnh lẻo, cả người đều có chút ngây ngốc.

      “Nhị muội, ngươi làm sao vậy?” Tôn Vân Nương hiểu nhìn nàng, sờ sờ cái trán của nàng, thấy trong mắt nàng là mảnh tro tàn thất vọng, trong lòng bỗng cả kinh: “Chẳng lẻ ngươi. . . . . . ?”

      Tôn Ngọc Nương hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, buồn bực nghiêng đầu, tránh khỏi tay của Tôn Vân Nương, lúc này nàng ai cũng muốn để ý, chỉ muốn người trở về phòng hảo hảo yên lặng chút.

      “Uy, ngươi đừng u mê nữa, có những người phải ngươi muốn có là có, yên tâm , Nương tìm cho ngươi cửa hôn tốt.” Tôn Vân Nương an ủi, nhìn muội muội mất hồn, nàng có chút đau lòng.
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :