1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư (166c+PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 50
      Cẩm Nương cũng hiểu, thương cho tấm lòng của cha mẹ khắp thiên hạ, nữ nhi của Tôn gia, cho dù có là thứ xuất nữa, nhưng gả cho người dù sao cũng làm chánh thê, mà Đại phu nhân vì chuyện của Tôn Ngọc Nương mà bị đả kích trong lòng, cảm thấy còn mặt mũi nữa, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của mình, nên vẫn phải thương quan tâm, ở Giản thân vương phủ nàng thể nào đưa tay đến, nên chỉ phải nhờ Cẩm Nương Nhị thiếu phu nhân tương lai này nhắc nhỡ coi chừng dùm.

      Chẳng qua, Tôn Ngọc Nương là chủ nhân dễ bị ức hiếp vậy sao? Ngày nào đó nàng đến Giản thân vương phủ, chỉ cần nàng gây chuyện với mình, mình cám ơn vạn lần rồi, chẳng qua lời này nàng cũng thể với Đại phu nhân, chỉ đành ở trong lòng oán thầm, khúm núm mà đáp lời.

      Đại phu nhân thấy nàng thái độ kính cẩn, rốt cục cũng ngừng miệng, vẻ mặt hài lòng bưng trà uống.

      Cẩm Nương cáo từ ra ngoài xong, liền sờ sờ cái trán, mỗi ngày nghe trận giáo huấn, đến da đầu cũng đều có chút tê dại.

      lúc nàng cùng Tú đường hướng phía ngoài viện mà , thấy mấy gã sai vặt mang nhiều cái rương hòm vào phía trong viện, theo phía sau còn có bà vú Trịnh má má của Tôn Vân Nương, rương hòm này tựa hồ rất nặng, hai gã sai vặt trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng khiêng còn có chút cố hết sức, mà Trịnh má má bên ngừng hô: “Cẩn thận chút, cẩn thận chút, đều là đồ hồi môn của đại nương, hư cái, dù đem cả nhà các ngươi bán cũng bồi thường nổi .”

      Vừa ngước mắt, thấy Cẩm Nương từ trong viện của Đại phu nhân ra ngoài, Trịnh má má kia lập tức ngừng miệng, trong đôi mắt lên vẻ bối rối, thấp đầu giả bộ như nhìn thấy, theo đám người khiêng hòm rương vào trong.

      Cẩm Nương càng nhìn trong lòng càng nghi hoặc, đồ cưới của Vân Nương phải đem đặt ở Tiền viện hết rồi sao? Ngày kia chính là ngày xuất giá rồi, đặt ở Tiền viện, khi xuất phủ mang cũng dễ dàng hơn nhiều nha? Tại sao ngược lại muốn đem vào trong viện của Đại phu nhân thế?

      Hơn nữa ánh mắt của Trịnh má má kia ràng có chút chột dạ, chẳng lẽ là. . . . . .

      Nhưng bằng cớ, nàng cũng thể qua đó ngăn lại mấy cái rương kia mà thăm dò thực hư được? Vì thế thể làm gì khác hơn là tiếp tục ra ngoài.

      Đến ngoài viện, Cẩm Nương kéo tay Tú , ở bên tai nàng khẽ : “Ta đến viện của lão thái thái thỉnh an, ngươi ở nơi này ngó chừng chút cho ta, nhìn xem các nàng muốn chuyển mấy cái hòm đồ kia chỗ nào”

      nghe xong liền ngây ngốc, nhưng ngay sau đó lại gật đầu, Cẩm Nương liền nhanh chóng đến viện của lão thái thái.

      Nhị phu nhân ôm Hiên ca nhi ở trong nhà của lão thái thái dùng điểm tâm, thấy Cẩm Nương tới, mặt liền nở nụ cười ôn hòa.

      Cẩm Nương thỉnh an lão thái thái xong, lại hành lễ với Nhị phu nhân, rồi bước đến nhìn Hiên ca nhi.

      Tiểu hài tử lớn rất mau, ngày là bộ dáng khác, ở trong nhà lão thái thái được nuôi dưỡng rất tốt, nên Hiên ca nhi càng ngày càng mũm mĩm đáng , khuôn mặt nhắn mập mạp mịn màng, mở to ánh mắt cùng Nhị phu nhân di di nga nga, thỉnh thoảng còn vui vẻ toét cái miệng nhắn răng ra cười khanh khách, khiến cho lão thái thái cười đến thấy mắt, nhìn lát nhịn được nữa phải để chén xuống, đem Hiên ca nhi ôm qua.

      “Nhìn cái xem, Hiên ca nhi chúng ta đúng là càng ngày càng thông minh, còn biết cùng mẹ chơi đùa nè, Hiên ca nhi, cười cho nãi nãi xem ” vừa vừa đem mặt cọ vào bộ ngực của Hiên Ca nhi. Khiến cho Hiên Ca nhi vui vẻ mà cười, nhất thời trong nhà tiếng cười vui náo nhiệt vang lên, khí rất ấm áp.

      “Cũng là biết cười, vừa nhìn Đại thiếu gia là biết rất thông minh rồi, tuổi còn mà có bộ dạng tốt như vậy, tương lai chừng còn được phong hầu bái tướng nữa.” Tôn mụ mụ ở bên cạnh nhìn thấy thấu hiểu, liền lời dễ nghe.

      Lão thái thái nghe rất là hưởng thụ, cười híp mắt, Cẩm Nương nhân cơ hội : “Hiên ca nhi đúng là thú vị a, chỉ tiếc, Cẩm Nương ở nhà được bao lâu nữa, quả nỡ a, Cẩm Nương muốn ngày ngày đều có thể nhìn đến thấy nãi nãi cùng Hiên ca nhi.”

      Lão thái thái nghe cũng có chút thương cảm, mấy ngày nay, Cẩm Nương mỗi ngày đều tới kề cận mình lát, rồi lại chơi với Hiên ca nhi, cốt nhục tình thâm, nếu gả rồi, lâu cũng sợ là khó thể trở về chuyến, có nhà chồng cho phép, khuê nữ gả ra thể nào về nhà mẹ đẻ được.

      Nhưng mà, khuê nữ lớn luôn luôn phải gả , cho dù nỡ, cũng có cách nào khác, lão thái thái nghĩ vậy liền than tiếng : “Thừa dịp ở nhà, ngươi hãy đến đây ôm Hiên ca nhi nhiều chút, các ngươi là chị em ruột, máu mũ tình thâm, ôm hồi trở về chuẩn bị đồ cưới , tuy Giản thân vương phủ đưa lễ hỏi cũng thiếu, nhưng nữ tử trong gia đình bốn mùa đều cần có xiêm y, vì vậy xiêm y bốn mùa đều phải do ngươi tự mình thêu lấy, thể nhờ giả người khác, bên nhà chồng cũng chiếu vào những cái này mà đánh giá thủ nghệ nữ công của ngươi đó.”

      Cẩm Nương mỉm cười gật đầu, “Cẩm Nương nhớ kỹ, chẳng qua là, nãi nãi, lần trước Giản thân vương đưa sính lễ tới cũng để ở trong viện của ngài sao? Cẩm Nương muốn xem chút bên trong có chút gì quý gia hay , Cẩm Nương muốn chọn vài cây vải mang ra ngoài cho. . . . . . Cho Nhị công tử làm áo.”

      Lão thái thái nghe liền trầm ngâm hồi, nên trong lòng Cẩm Nương liền có chút ít gấp gáp, nhưng cũng thể , vì vậy đành nhìn Nhị phu nhân cái, Nhị phu nhân liền từ trong tay Cẩm Nương nhận lấy Hiên ca nhi, nhìn lão thái thái : “Nương, Giản thân vương gia từ trước đến giờ rất Phú Quý, Nhị công tử kia lại là con vợ cả , từ đến lớn đều cẩm y Ngọc thực, sợ là phải vải tốt mặc lên ngươi, Cẩm Nương kia. . . . . . Vải gấm Tứ Xuyên mặc dù kém, chẳng qua dùng nó để may xiêm y cho chú rễ mới có chút tốt, bằng cứ để cho nàng chọn vài cây vải, mang ra làm mấy bộ vừa mắt cho gia a.”

      Lão thái thái nghe xong cũng cảm thấy hợp lý, trong phủ nơi nào mà có vải vóc tốt, chẳng qua sợ là Đại phu nhân đều phân chia cho đại nương cùng Nhị nương rồi, phân đến tay Tứ nương, mà còn có thứ tốt để dùng sao. . . . . .

      “Dù sao hàng tốt hơn nữa cũng là của ngươi, ngươi chọn vài cây cũng tốt.” Lão thái thái liền quay đầu hướng Tôn mụ mụ : “ tìm Bạch Đại tổng quản lấy chìa khóa, rồi mang Tứ nương đến kho chứa đồ, đồ cưới của nàng đều được đặt ở trong đó, tuy khóa lại, nhưng mà … nhiều ngày rồi cũng có kiểm tra qua, ngươi thuận đường cầm theo danh mục sính lễ cùng nhau kiểm tra thực hư chút, thể để thiếu cái gì a.”

      Lão thái thái ý ngoài lời , Cẩm Nương nghe được liền thầm kinh hãi, quả hổ là người đấu tranh nhiều năm, ai cũng phải là kẻ ngu, Cẩm Nương đột nhiên muốn tìm vài cây vải đồ cưới, nhất định là có nguyên nhân, lão thái thái là người khôn khéo như thế, làm sao mà nghĩ ra chứ, hơn nữa lão thái thái vốn cũng lo lắng chuyện này, nên khi thấy nàng biết thời biết thế, liền đáp ứng.

      Tôn mụ mụ cười cầm cái chìa khóa cùng Cẩm Nương ra ngoài.

      Tìm được Bạch tổng quản lấy danh mục sính lễ, Bạch tổng quản sắc mặt cứng đờ, rồi nhanh chóng nhìn Cẩm Nương cái, liền trở vào nhà, tìm hồi lâu mới cầm danh mục sính lễ giao cho Tôn mụ mụ.

      Mở cửa khố phòng ra, hai mươi mấy cái rương vẫn chỉnh tề nguyên vẹn, Bạch tổng quản mang vẻ mặt nghiêm túc vào, đường liền thẳng đến mấy cái rương vải vóc , “Tứ nương, vải gấm và tơ lụa đều ở nơi này, lão nô mở ra cho ngài xem, tự mình chọn .”

      Tôn mụ mụ cũng qua theo, Cẩm Nương đếm thầm những cái rương trong nhà kho, dường như có thiếu . . . . . chẳng lẽ do mình quá đa nghi sao?

      Bạch tổng quản tự mình mở ra cái rương vải, lúc này Cẩm Nương lại làm bộ dạng như thấy thứ mới lạ cứ đảo qua đảo lại giữa các rương hòm, lát sờ sờ cái rương này, hồi nhìn chút cái rương kia, Tôn mụ mụ thấy vậy cũng chỉ cho là nàng tuổi còn , bỗng nhiên thấy nhiều đồ như vậy, chắc là rất hưng phấn.

      Cẩm Nương trong lúc sờ sò, cũng thầm tay gỏ và dùng đầu gối hất ngã, mấy cái rương vừa rồi đẩy mạnh vẫn nhúc nhích, nhưng càng sâu, quả nhiên cái rương bị nàng đụng mạnh mà chuyển động, thân thể nàng thế này có bao nhiêu khí lực chứ?
      Andrena thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 51
      Cẩm Nương giả vờ như cẩn thận, dùng sức đem hòm rương kia đụng ngã, quả nhiên bị nàng đẩy cái liền văng ra xa, thiếu chút nữa ngay cả nàng cũng ngã ở mặt đất.

      cắt chỉ phong niêm của cái rương, thấy thế mặt của Bạch tổng quản lập tức đen lại, Tôn mụ mụ vội vàng chạy tới đở Cẩm Nương đứng vậy, Cẩm Nương vỗ vỗ quần áo thân thể, đối với Tôn mụ mụ : “Cái rương này giống như giả a, làm sao lại như lông chim thế, chút sức nặng cũng có?”

      Tôn mụ mụ nghe lời nàng sắc mặt cũng bắt đầu ngưng trọng, tới cái rương khẽ đẩy, liền cảm giác bên trong căn bản là trống rỗng, Tôn mụ mụ liền quay đầu lại nhìn Bạch tổng quản, Bạch tổng quản mồ hôi mẹ mồ hôi con đều tuôn ra, nhưng cũng gì, chỉ mực muốn ra ngoài.

      “Đại tổng quản, xin đem cái rương mở ra, ta muốn xem chút, chẳng lẽ Giản thân vương phủ lại đem cái rương rỗng đến nạp lễ sao?” Cẩm Nương lạnh lùng bình tĩnh .

      Đại tổng quản cước bộ dừng chút, quay đầu lại, vẻ mặt thất thiểu nhìn Cẩm Nương : “Tứ nương, lão nô tại mời lão thái thái đến, lão nô. . . . . . cả đời làm việc cho Tôn gia, nhưng đến già lại phạm phải lỗi phạm thượng này, là. . . . . . là. . . . . .” bộ dạng tràn đầy thẹn ý trong lòng.

      “Chuyện này ngài tuy có trách nhiệm, nhưng phải là do ngài gây nên, ngài chẳng qua chỉ làm theo lệnh người khác, đúng .” Cẩm Nương nghe thấy giận ngược lại cười, “Phía ngoài có người đúng , ngài sai tiểu nha đầu mời là được, ở trong kho này, chắc chỉ có cái rương rỗng đúng ?”

      “Bạch tổng quản, ngài. . . . . . Làm sao lại hồ đồ như thế a.” Tôn mụ mụ rất đành lòng, bởi vì đều lão nhân ở trong phủ, Bạch tổng quản từ trước đến giờ rất được Lão thái gia cùng lão thái thái tín nhiệm, nên đồ cưới của Tứ nương, quả dám lấy , Dù có cho thêm mười cái lá gan cũng dám tham đồ cưới của tiểu chủ tử, sợ là. . . . . . Bị ép buộc.

      Bạch tổng quản nghe xong liền dậm chân, lảo đảo ra ngoài.

      Tôn mụ mụ cùng Cẩm Nương liền ở trong phòng xem xét, quả nhiên còn có ba cái rương trống , mở nắp đậy ra, bên trong rương rỗng tuếch, cầm danh mục sính lễ lên xem, phát mấy cái hòm rương thiếu kia toàn là đồ tốt, nào là Đông châu Bạch Ngọc, ngay cả đồ trang sức được đưa tới cũng thấy.

      Tôn mụ mụ mặt mũi trắng bệch, nhiều tài sản như vậy, nếu là Bạch Đại tổng quản lấy, nhưng để người ngoài lấy , vậy cũng chỉ có chữ chết.

      bao lâu, lão thái thái sai người đến, truyền lời cho Tôn mụ mụ đem cửa phòng khi khóa lại, rồi mang theo Tứ nương đến viện của Đại phu nhân.

      Cách thời gian Cẩm Nương thỉnh an Đại phu nhân đến giờ cũng tới nửa canh giờ, lão thái thái để cho Nhị phu nhân vịn nàng, còn gọi thêm bảy tám bà Tử thô sử (người làm việc nặng), chạy thẳng tới trong viện của Đại phu nhân.

      Đại phu nhân ở trong phòng sổ sách xử lý những chuyện hàng ngày trong phủ, có ở trong viện, lúc này chỉ có Hồng Mai cùng Tử ở bên trong chỉ huy người đổi lại đồ, đột nhiên thấy lão thái thái mang theo đống người vào, bị sợ đến cháng váng, mất gần nữa ngày mới nhớ tới phải hành lễ.

      Lão thái thái cũng dài dòng, trực tiếp đến gần các nàng nhìn những món đồ được sửa sang kia, quả nhiên, toàn bộ đều là Đông Châu Ngọc Thạch, mỗi cái hộp còn có dấu ấn của Giản thân vương phủ, Hồng Mai tính giải thích cái gì đó, lão thái thái cười lạnh : “Thái thái của các ngươi đúng là ra tay nặng a, đem những món đồ tốt nhất đều lấy ra, ra chỉ những thứ này đáng là gì, uổng công nàng đường đường là con của Thái sư, ánh mắt của quá tệ .”

      Đại phu nhân sớm được người ta bẩm báo rồi, cuống quít vào viện, đúng lúc nghe được lão thái thái như thế, mà chuyện nàng làm rốt cuộc cũng phải vinh quang gì, cho nên dù ngày thường có hung hăn đến đâu nữa, tại cũng bị đỏ bừng mặt.

      Lão thái thái thấy chánh chủ tới, cũng lười tức giận, để cho Nhị phu nhân vịn nàng ngồi ở chánh đường, tựa tiếu phi tiếu nhìn Đại phu nhân, nhưng cũng có lên tiếng.

      phòng đầy người đều nhìn Đại phu nhân, có đủ loại ánh mắt bắn về phía nàng, có khinh bỉ, sợ bị giận chó đánh mèo, nghi ngờ. . . . . . Đại phu nhân lúc này quả có cảm giác đất dung thân muốn tìm cái hầm ngầm để chui vào.

      Lão thái thái sai, mình từ cẩm y Ngọc thực, từ trong lớp người quý tộc mà lớn lên, cái thứ đồ tốt gì mà chưa từng thấy, sao bây giờ lại hồ đồ nghe theo lời của đại nương, lại. . . . . . tham ít đồ này, là mắc cỡ chết người a, nhưng mà. . . . . . Cho dù mình có làm thế nào, người ta tặng lễ đến nhà, những thứ này là đồ của trong phủ rồi, tất nhiên phải do nhà mình phân chia, chẳng qua là. . . . . .

      Khi Cẩm Nương cùng Tôn mụ mụ vào, đúng lúc nhìn thấy Đại phu nhân được tự nhiên đứng ở bên cạnh cửa lớn, mặt lúc đỏ lúc trắng, khi nàng nhìn thấy Cẩm Nương vào, trong mắt mặc dù có chút được tự nhiên, nhưng cũng thấy thẹn, há miệng định gì đó rồi lại thôi.

      Cẩm Nương qua bên người nàng, đứng vững ở trước mặt lão thái thái, các trưởng bối đều ở đây, cho nên dù là khổ chủ, nàng cũng thể mở miệng trước, vì vậy, nàng biết điều im miệng , chờ lão thái thái lên tiếng.

      “Thiếu mấy cái rương?” Lão thái thái uống chút trà, hỏi Tôn mụ mụ.

      “Bốn cái rương, nô tỳ tra lại từ danh mục sính lễ, đa số những lễ vật quan trọng đều mất hết.” Tôn mụ mụ khom người trả lời.

      “Con dâu, ngươi muốn làm sao , là trả đồ lại, hay là. . . . . .” Lão thái thái đem chén trà tiện tay giơ lên, Hồng Tụ nhanh chóng qua nhận lấy, giúp bà bỏ lên bàn, giọng của Lão thái thái rất bình tĩnh, nghe ra nửa điểm tức giận.

      Trải qua chút thời gian, Đại phu nhân bắt đầu vượt qua cảm xúc bối rối cùng sợ hãi lúc trước, tại nghe lão thái thái hỏi như vậy, nàng liền trấn định lại, chậm rãi từ bên cạnh cửa thong thả bước vào, ngồi ở phía dưới lão thái thái.

      Lão thái thái lông mày chau lên, ánh mắt hề bình tĩnh như lúc trước nữa, mà sắc bén nhìn Đại phu nhân, ánh mắt lạnh tựa như sương giá mùa đông.

      Đại phu nhân nhìn thấy ánh mắt lóe lên chút, liếc sơ qua thấy lão thái thái giống như yếu ớt nhưng lại mang đến cho nàng loại áp lực vô hình, ở trước mặt lão thái thái, nàng luôn có chút hoảng hốt, huống chi, chuyện lần này, khiến nàng có chút lo lắng a. . . . . . Nhưng rốt cuộc cũng do lớn lối quen, hơn nữa nàng cũng có thói quen nhận lỗi, huống chi, đều là cho cháu của Tôn gia, đâu phải nàng trộm đồ về nhà mẹ đẻ đâu?

      “Nương, lời này của ngài là ý gì, con dâu hiểu ý của ngài.” Đại phu nhân tận lực đem giọng đè nén, cố gắng bình phục đuối lý trong lòng.

      hiểu? Hừ, con dâu, ngươi cũng là người thông minh, có mấy lời cần gì phải toạt ra, ở nơi phòng đầy người như vậy, vì muốn làm trò trước mặt tiểu bối, vì ta còn muốn cho ngươi chút ít thể diện.” Lão thái thái hít sâu hơi, đè nén lửa giận trong lòng lên tiếng .

      “Nương mà cũng muốn giữ thể diện cho con dâu sao? Vậy con dâu phải tạ ơn nương rồi, nhưng mà khi thăng con nô tỳ hạ tiện này lên bình thê, để nó ngồi ngang hàng với con dâu, còn giữ thể diện gì cho con đây?” Đại phu nhân giận hỏa, nhưng giọng mang đối chọi gay gắt.

      Nhị phu nhân vừa nghe lời kia chỉ đến người mình, vành mắt đỏ lên, nước mắt liền tràn mi, liếc trộm lão thái thái cái : “Nương. . . . . . Đều là người nhà, mấy thứ tốt cho đại nương cũng phải. . . . . .”

      “Ngươi câm miệng, ngươi cứ hèn yếu như thế, làm sao bảo vệ Hiên ca nhi a.” Lão thái thái vội vàng cắt đứt lời của Nhị phu nhân…, lấy ngón tay chỉ vào trán của Nhị phu nhân, bộ dạng tiếc rẻ rèn sắt thành thép.

      Đồng thời quay đầu đối với Đại phu nhân : “Cho Tố Tâm thăng vị cũng phải là lão bà như ta đây tự định đoạt , bản thân ngươi làm ra chuyện gì trong lòng tự hiểu , nếu , ông thông gia cũng đại điện của triều đình mà chấp nhận chuyện này, An nhi cưới Bình thê là do Thánh thượng hạ chỉ, nên trở thành định cục, nếu ngươi còn lần nữa mang chuyện này ra chính là chất vấn ý chỉ của hoàng thượng, chuyện này mà để bà thông gia biết được, sợ cũng đồng ý cho ngươi làm như thế.”
      Andrena thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 52
      Trong lời của Lão thái thái mang theo sắc lệ sâu sắc, đem lời của đại phu nhân ngăn cản lại, Đại phu nhân vất vả mới đè xuống lửa giận lại lần nữa bùng lên, trợn mắt tàn bạo nhìn Nhị phu nhân núp ở bên gạt lệ, những uất ức ở trong lòng nhiều ngày cách tiêu tan rốt cục bộc phát, Đại phu nhân ủy khuất khóc ròng : “ có nương gật đầu, lão gia sao lại dâng tấu chương lên xin cưới Bình vợ chứ, nếu như cưới con nhà gia thế hiển hách chút, thân phận cao quý chút, trong lòng con dâu đâu có tức giận, tại sao là nàng ta. . . . . . kẻ nô tỳ hạ tiện này đây chứ.”

      “Con dâu! nên mở mồm mắng tiện nhân nô tỳ như thế, Tố Tâm nàng hôm nay cũng là phu nhân đứng đắn ở trong phủ này rồi, đừng thấy bởi vì nàng tính tình tốt tùy ý khi dễ, bản thân ngươi vốn xuất thân là đại gia khuê phòng, nhưng chuyện lại thô tục du côn như thế, thử xem người ta nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ muốn cho hạ nhân toàn bộ quý phủ ngươi nhân phẩm còn bằng Tố Tâm sao?” Lão thái thái là nghe vô lời của Đại phu nhân nữa rồi, nên phẫn nộ quát.

      Đại phu nhân nghe thấy vậy liền tức giận, sắc mặt lão thái thái cũng có chút trắng bệch, Cẩm Nương đứng ở bên nhìn thấy cũng có chút lo lắng, bệnh của lão thái thái cũng chỉ vừa mới tốt chút thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng nóng nảy nhiều đối với sức khỏe tốt, vì vậy nàng nhanh chóng tới vuốt lưng cho lão thái thái, đồng thời cũng xoa bóp huyệt đạo nơi đầu.

      Lão thái thái cảm giác khá hơn chút, quay đầu lại trìu mến nhìn Cẩm Nương cái, cũng lười để ý đến Đại phu nhân nữa, bà chỉ nhìn Tôn mụ mụ cùng Hồng Tụ : “, mang người đến, cầm theo danh sách sính lễ kiểm tra lại, rồi đem đồ của Tứ nương mang ra ngoài, đặt vào ở trong kho mà cất giữ .” Vừa vừa nhìn về phía ngoài cửa.

      Bạch tổng quản xuôi tay đứng ở cửa, chờ lão thái thái triệu kiến. Thấy lão thái thái nhìn sang, liền bước mấy bước vào, run rẩy quỳ xuống: “Lão thái thái. . . . . . Ngài. . . . . . Trách phạt lão nô .”

      “Bạch lão đầu, ngươi xuống , ta biết phải là lỗi của ngươi.” Lão thái thái liền thở dài hơi, “Ngươi cũng là trong mấy lão nhân lâu năm, ta còn hiểu ngươi sao? Chẳng qua, tuy đều là chuyện do chủ tử phân phó, nhưng cũng phải xem chút thị phi khúc chiết trong đó, có số việc, phải là ngươi giúp nàng, mà hại nàng đấy.”

      Bạch tổng quản nghe được nét mặt già nua bỗng đỏ bừng, ngẩn đầu lên rồi dập đầu: “Tạ lão thái thái tha thứ, Tạ lão thái thái, lão nô. . . . . . đáng chết a.”

      “Được rồi, mau đứng dậy , thân già lọm khọm rồi, chịu nổi được mấy cái dập đầu đâu, , tìm mấy người khỏe mạnh có sức lực đến, đem đồ vật mang trở về là được.” Lão thái thái khoát khoát tay, Tôn mụ mụ liền đến đở Bạch tổng quản.

      Bạch tổng quản xấu hổ chịu nổi từ dưới đất đứng dậy ra ngoài, lúc này Đại phu nhân giận đến ngăn trở Tôn mụ mụ muốn mang đống sính lễ ra ngoài, đối với lão thái thái : “Nương, vì sao phải mang ra ngoài? Cẩm Nương là tôn nữ của ngài, chẳng lẽ Vân Nương phải sao? Nếu Thân gia (sui gia) tặng lễ vào cửa, vậy lễ vật phải do chúng ta xử trí phải sao? Con dâu bất quá chỉ là đem sính lễ của hai nương đổi … ít … thôi, có gì thể chứ? Đáng giá để Nương hưng sư động chúng như thế sao?”

      Lão thái thái nghe thấy tức giận đến bậc cười lên, giọng có chút phát run: “Tốt, tốt, tốt, ngươi đúng là có phong phạm đương gia xử lý công việc a, làm ra chuyện bỉ ổi như thế, mà còn có thể mạnh miệng cưỡng từ đoạt lí.” Lão thái thái xong, chưởng vỗ vào bàn: “Ta muốn hỏi bà thông gia xem, ban đầu làm như thế nào để dạy dỗ ngươi.”

      “Tôn mụ mụ, lấy thiệp mời của ta, ngay bây giờ ta đến phủ thái sư gặp bà thông gia, để cho nàng xem chút nãi nãi nhà nàng làm như thế nào xử lý công việc của nhà.” Lão thái thái đứng lên, hề nhìn đại phu nhân lần nào nữa, phất tay áo xong liền hướng phía ngoài mà .

      Nhị phu nhân cùng Cẩm Nương vội vã đến đỡ nàng.

      Bên kia, Đại phu nhân vừa nghe muốn đến gặp Nương của nàng, bị làm cho sợ đến sắc mặt cũng thay đổi, thoáng cái thanh mềm nhũn, liền nhảy qua bước quỳ ở trước mặt Lão thái thái : “Nương, đây bất quá chỉ là chút ít chuyện nhà, cần gì mời mẫu thân của ta . . . . . .”

      Lão thái thái để ý tới nàng, vòng qua người nàng tiếp tục về phía trước, Đại phu nhân thấy vậy nóng nảy lên, quỳ xuống nắm tay áo của lão thái thái: “Nương. . . . . . Nương, ta. . . . . . Ta sai lầm rồi.”

      Lão thái thái lúc này mới dừng bước lại, mắt lạnh nhìn nàng: “Sai? Ngươi mà cũng biết sai?”

      Đại phu nhân bị lão thái thái nhìn như vậy, liền cắn răng : “Con dâu sai rồi, con dâu là đương gia nên có lòng riêng tư, Cẩm Nương Vân Nương cũng đều là nương của Tôn gia , con dâu. . . . . . nên chỉ nghĩ đến ruột thịt của mình.” Thanh càng càng , bộ dạng phục tùng kia chỉ trong nháy mắt liền tàn bạo nhìn Cẩm Nương cùng Nhị phu nhân cái.

      dù sao tại nàng cũng là đương gia chủ mẫu của Tôn gia, lão thái thái cũng muốn làm quá, thấy tốt nên biết tự thu: “Nếu như biết sai lầm rồi, vậy đứng lên , chẳng qua là. . . . . .” Lão thái thái dừng lại chút.

      Đại phu nhân thấy mình hơi nhúng nhường chút, lão thái thái nới lỏng miệng, nên thầm cao hứng, nhưng bị câu ‘ chẳng qua là ’ của lão thái thái làm tim đập mạnh, liền nhanh chóng giương mắt nhìn lão thái thái.

      “Chẳng qua là, tại thân thể của ta cũng có tốt như trước nữa rồi, cái nhà này mình ngươi quản lý quả quá vất vả, cũng cực khổ nữa, như vậy , từ đây về sau, Tố Tâm làm trợ thủ giúp ngươi, hiệp trợ ngươi xử lý công việc, mọi việc cứ thương lượng mà làm, mấy ngày ngươi bị bệnh, ta cũng biết được, Tố Tâm tuy là tính tình mềm yếu, nhưng cũng may nàng biết chuyện, đầu óc lại linh hoạt, là người được việc, có nàng giúp đở, ngươi xử lý việc cũng ít sai sót hơn.” Lão thái thái nhanh chậm .

      Đại phu nhân làm việc ích kỷ, thủ đoạn lại độc ác, ỷ vào nhà mẹ đẻ gia thế lớn, muốn làm gì làm, mà ở trong phủ cũng chỉ có Cẩm Nương là thứ nữ, mình thân thể lại tốt, nếu tìm người trông coi, chỉ sợ còn có những cháu bị nàng ngược đãi nữa, hiếm khi nàng chịu nhận lội, lại có khuyết điểm bị mình nắm lấy, vì vậy phải nhân cơ hội này đặt ra điều kiện mới được.

      Đại phu nhân nghe thấy chấn động, nhanh chóng đứng dậy, chỉ vào lỗ mũi Nhị phu nhân : “Nương muốn ta cùng. . . . . . Nàng cùng nhau xử lý công việc? được, ta quyết đáp ứng!” Lời ra như đinh đóng cột, còn bộ dạng bộ bước cũng nhường .

      Lão thái thái liền nghiêng mắt nhìn nàng, cười lạnh : “ biết khi bà thông gia phân phó chị dâu của ngươi làm việc, chị dâu ngươi cũng có thái độ đối đãi với bà thông gia như thế hay ?”

      Đại phu nhân nghe vậy cổ họng liền nghẹn, lại muốn cãi, nhưng lão thái thái liền giống lẩm bẩm thầm: “Ai, sáng mai phải đến chỗ bà thông gia để học hỏi kinh nghiệm mới được, xem bà ấy làm cách nào mà dạy con dâu, còn nữ giới kia bà ấy hình như có dạy nãi nãi của mình.”

      Đại phu nhân càng nghe càng kinh hãi, nhưng vẫn nhịn phát hỏa, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Nhị phu nhân, như muốn đem nàng xé ra trăm mảnh.

      Lão thái thái cười lạnh : “Ta còn có chết đâu, ở trong phủ này, lời của ta mới là đúng đắn, ngươi chẳng biết tiến thối, lại biết hối cải, vậy bắt đầu từ hôm nay, ngươi cứ ở bên trong phật đường đọc tháng phổ thiện kinh, để tu tâm dưỡng tính tốt .”

      Đây là Cẩm Nương lần đầu tiên nghe thấy lão thái thái ngay mặt mà phạt Đại phu nhân, ban đầu khi mình vạch trần Đại phu nhân độc hại Nhị phu nhân cùng Hiên ca nhi, lão thái thái cũng có phạt nàng, lúc mình bị Đại phu nhân hành hạ đến hôn mê, lão thái thái cũng chỉ là nhắm mắt mở mắt, hôm nay lại vì đồ cưới của mình mà phạt Đại phu nhân . . . . . .

      Nàng khỏi nhìn về phía Nhị phu nhân mẹ ruột của mình, chỉ thấy nàng rất ngoan ngoãn vịn lão thái thái, vẻ mặt khó xử đành lòng, làm như là mình hại Đại phu nhân vậy, cái loại vẻ mặt này, lọt vào trong mắt lão thái thái, sợ là bà càng thêm thích, bởi vì Đại phu nhân từ trước đến giờ quá mức cường thế, lại có đem lão thái thái để vào trong mắt, hôm nay khác, mọi chuyện Nhị phu nhân đều nghe theo lão thái thái, vừa biết lời dịu dàng để phân ưu, trong mấy ngày nay, e là nàng rất được lòng của lão thái thái.

      Nàng suy nghĩ, thấy Nhị phu nhân khẽ nháy mắt với mình, trong đáy mắt mang theo tia giảo hoạt, Cẩm Nương khỏi buồn cười, rồi lại dám cười, chỉ phải cố nén lại, rồi nhanh chóng cúi thấp đầu, đem mặt giấu vào hõm vai lão thái thái, hồi lâu cũng ngẩng đầu lên.
      Andrena thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 53
      Bên kia Đại phu nhân giận đến ngây người như phỗng, từ ngày nàng vào phủ tới nay, vô luận là nàng ngang ngược càn rỡ đến cỡ nào, lão thái thái nhiều nhất cũng chỉ quát nàng mấy câu, chẳng bao giờ phạt nàng như thế, từ hôm nay trở chính là ngày Vân Nương xuất giá lúc, đồ cưới tuy là sớm chuẩn bị tốt, nhưng vì cái chiêu treo đầu dê bán thịt chó này, mà khiến mọi thứ loạn hết cả lên rồi, nếu như mình đến Phật đường, vậy ai thay Vân Nương sửa sang lại những thứ đồ cưới này? Con tiện nhân kia sao?

      Nàng ta chắc chắn nhân cơ hội này mà đem những thứ tốt của Vân Nương lấy , đến lúc đó, mình căn bản là kiểm tra được, mà Vân Nương bị cấm túc, Ngọc Nương lại bị thương, phải là mọi chuyện do nữ nhân này toàn quyền quyết định sao?

      Nghĩ đến Ngọc Nương, Đại phu nhân lại mang trận hối hận, vì đại nương cũng vì Ngọc Nương, mà mấy ngày nay nàng đều hướng Tứ nha đầu kia lấy lòng, chính là nghĩ tới Tứ nha đầu có thể ở Giản thân vương phủ trợ giúp Ngọc Nương chút, nhưng. . . . . . Chuyện tráo đổi đồ cưới hôm nay bị phanh phui ra ngoài, Tứ nha đầu khẳng định hận chết mình, quả là kiếm củi ba năm chỉ thiêu giờ, ăn trộm gà được còn mất nắm gạo.

      Đại phu nhân cứng người đứng tại chỗ, trái lo phải nghĩ mà tìm được kế nào khả thi, mắt thấy lão thái thái sắp ra khỏi cửa, nhanh chóng đuổi theo, ôm cổ lão thái thái: “Nương. . . . . . Nương, con dâu cho dù có lỗi lần , ngài cũng nên đợi qua mấy ngày này rồi hãy phạt con dâu mới đúng, từ hôm nay trở là ngày Vân Nương phải gả ra ngoài, con dâu dù sao cũng phải chuẩn bị nhận lễ bái của con rể.”

      “Sáng mai có Tố Tâm thay ngươi nhận cũng giống nhau thôi, ngươi cứ an tâm Phật đường .” Lão thái thái đứng bất động, cho dù bị Đại phu nhân ôm, giọng cũng lạnh như băng tuyết.

      được, Vân Nương là nữ nhi của ta, tại sao có thể để cho. . . . . . Để cho nàng nhận lễ bái lạy thay ta chứ, Nương, ngài làm thế phải là muốn con dâu còn mặt mũi nữa sao.” Đại phu nhân rốt cục cũng khóc lên.

      “Nương, tỷ tỷ đúng, người Vân Nương phải gả là Trữ vương thế tử, thế tử lại là con rể đầu tiên của tỷ tỷ, nếu để cho con dâu thay tỷ tỷ lễ bái, chỉ là tỷ tỷ còn mặt mũi, Vân Nương cũng có mặt mũi, hơn làm cho Vân Nương sau này ở Trữ vương trong phủ ngốc đầu lên được, còn làm cho người ta chê cười nhà chúng ta nữa, hay là. . . . . . cũng đừng trừng phạt tỷ tỷ nữa.” Nhị phu nhân nhìn thấy thế nóng lòng khuyên lão thái thái, lại đem khăn đưa cho Đại phu nhân.

      Lão thái thái nghe chỉ im lặng, cũng chưa có đồng ý, cũng đồng ý.

      Đại phu nhân thấy Nhị phu nhân phen rất có lý, hơn nữa những câu này đều bảo vệ cho nàng, nên nhận lấy khăn Nhị phu nhân đưa, đứng bên lau nước mắt, nhìn lão thái thái đầy hi vọng, lão thái thái vẫn trầm ngâm, thái độ như có chút buông lỏng, liền vội : “Nương. . . . . . Con dâu càng quấy nữa, cùng lắm sau này ta cùng. . . . . . Cùng Tố Tâm muội muội hòa bình cộng , cùng nhau nắm tay lo chuyện trong nhà, ngài cũng có thể yên lòng, ở trong phủ an hưởng tuổi già.”

      Lão thái thái chính là muốn Đại phu nhân ra những lời này, Vân Nương là trưởng nữ đầu tiên mà Tôn gia gả , đâu có thể ở trong lúc mấu chốt này mà phạt Đại phu nhân, vậy chẳng phải là làm cho Vân Nương mất hết mặt mũi hay sao, cả tướng phủ cũng có mặt mũi theo luôn, Tố Tâm mặc dù được thăng làm Bình thê, nhưng dù sao xuất thân cũng quá kém, lại là thứ xuất, làm sao có thể trong lúc Đại phu nhân còn khỏe mạnh, mà để cho nàng nhận lễ bái lạy của thế tử chứ?

      Hơn nữa, Tố Tâm vừa được thăng lên, trong lúc này mà phạt Đại phu nhân, như thế nào thân gia bên kia cũng chấp nhận, vì vậy mình thể làm cứng rắn quá.

      Sở dĩ phạt nàng, bất quá chỉ muốn dùng thủ đoạn này trị Đại phu nhân, để cho nàng nới lỏng miệng, vừa chấp nhận vị trí bình thê của Tố Tâm, vừa chịu cùng nàng cùng nhau xử lý trong chuyện nhà.

      Hôm nay Đại phu nhân rốt cục chịu nhận lỗi, lại chịu phục tùng, mục đích của lão thái thái đạt tới, nhưng bà vẫn cố ý chần chờ, lúc này nhìn thấy trong mắt Đại phu nhân tràn đầy mong đợi, liền thở dài, làm ra vẻ bất đắc dĩ : “Nếu phải có Tố Tâm khuyên , ta nghĩ tha cho ngươi, bất quá, ngươi biết sai rồi, vậy trước tiên gác lại, chờ sau này Vân Nương gả xong, phạt ngươi tiếp cũng muộn.”

      Đại phu nhân nghe vậy cuối cùng cũng thở phào nhõm, cúi đầu dạ tiếng, nhưng cuối cùng, nàng hôm nay cũng bêu xấu quá nhiều, lại bị bắt buộc phải nhượng bộ, trong lòng tựa như có tảng đá lớn đè xuống, nặng nề khó chịu, nên chỉ thi lễ qua loa đối với lão thái thái cái, rồi mang sắc mặt trầm xoay người trở về nhà.

      Cẩm Nương nhìn thấy trận đánh này toàn thắng, càng là mở rộng tầm mắt với thủ đoạn đấu tranh của Nhị phu nhân, vừa rồi Nhị phu nhân dùng lời phen khuyên lơn lão thái thái rất đúng lúc, lão thái thái trầm mặc vậy e cũng chính là đợi Nhị phu nhân lên tiếng, nghĩ tới, Nhị phu nhân lại luyện được bản lãnh quan sát nét mặt đến lô hỏa thuần thanh như thế, mới vừa rồi ngay cả mình cũng nghĩ ra chuyện biến chuyển này đâu, xem ra, mình phải tranh thủ mấy ngày còn ở nhà, cố gắng ở cùng Nhị phu nhân và lão thái thái nhiều hơn để học ít bản lãnh này mới tốt.

      Mắt thấy Tôn mụ mụ cùng Hồng Tụ cùng mấy bà Tử đem đồ cưới của Cẩm Nương dọn dẹp xong, rồi thả lại trong hòm gỗ lớn, sau đó cho người mang trở về trong kho, lúc này lão thái thái mới yên lòng trở về nhà.

      Cẩm Nương biết điều cùng Nhị phu nhân vịn lão thái thái, đến nửa đường, lão thái thái đột nhiên dừng lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn Cẩm Nương.

      Cẩm Nương bị lão thái thái nhìn đến có chút ngượng ngùng, thấp đầu, ngập ngừng : “Lúc trước Đại phu nhân có cùng Cẩm Nương đề cập tới, muốn lấy đồ cưới của Cẩm Nương cùng Đại tỷ tỷ trao đổi, Cẩm Nương có trả lời là chuyện kia Cẩm Nương làm chủ được, phải xin chỉ thị của nãi nãi trước, sau lại, lại có nghe nãi nãi đến chuyện này, buổi sáng hôm nay khi Cẩm Nương thỉnh an Đại phu nhân, nhìn thấy vẻ mặt bà vú của Đại tỷ tỷ là lạ, nên mới nổi lên nghi ngờ, nhưng lại gì làm bằng chứng, thể lung tung, cho nên. . . . . .” đến phần sau, thanh của Cẩm Nương càng , mang bộ dạng ngại ngùng như làm sai chuyện.

      Lão thái thái cười cười, chỉ trán nàng chút rồi mắng: “Lanh lợi.”

      Bà dừng lại chút, rồi thu hồi nụ cười, nghiêm mặt : “Ngươi làm vậy là đúng, mọi việc đều phải suy nghĩ kỹ càng, tuy là thể làm ra những chuyện hại người, nhưng cũng thể giống như kẻ ngu để mặc cho người ta giăng bẫy. Tương lai, sau này đến Giản thân vương phủ, bản thân mình càng phải thêm cẩn thận mới đúng.”

      Nhìn ánh mắt từ ái của lão thái thái, lỗ mũi Cẩm Nương có chút ê ẩm, nghẹn ngào nên lời, Nhị phu nhân thấy vậy liền nhàng ho cái, Cẩm Nương nhanh chóng phục hồi tinh thần, tới trước mặt lão thái thái chính thức hành đại lễ cái, ánh mắt khẽ cụp xuống: “Đa tạ nãi nãi dạy bảo, Cẩm Nương. . . . . . Nhất định để cho nãi nãi thất vọng .”

      Lão thái thái mang ý vị sâu xa nhìn Nhị phu nhân cái, rồi lại cười kéo Cẩm Nương đứng dậy “Ngươi cũng đừng theo ta trở về phòng rồi, từ hôm này còn đống chuyện chờ ngươi làm, xiêm y của tân lang phải là còn mấy bộ chưa có làm sao?”

      Cẩm Nương khẽ xấu hổ cười tiếng, cúi đầu đáp lại, chờ đến khi lão thái thái xa, nàng mới về viện của mình.

      theo phía sau nàng, có chút cảm khái , “ ra , lão thái thái cũng rất thương nương, lúc trước cũng là lực bất tòng tâm.” Dứt lời bà con nghiêm túc nhìn Cẩm Nương, lâu mới : “Còn nữa, trước kia nương cũng quả làm người ta thích được, tính tình trì trệ cũng thôi , lại còn vô cùng. . . . . .”

      Cẩm Nương rất ít khi nghe Tú đến mình trước kia, nên tiếp lời hỏi: “Còn như thế nào?”

      “Lãnh Mạc, ngay cả Tứ di nương, nga, , ngay cả đối với Nhị phu nhân, người cũng rất lạnh lùng , quá quan tâm.” Tú cười : “Dáng vẻ bây giờ của người a, vừa cơ trí Thông Tuệ, lại biết trù tính nữa, Đại phu nhân hôm nay bị uất ức nhiều như vậy, chừng sao này trả thù trở lại đấy.”

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 54
      Cẩm Nương nghe khẽ mỉm cười, nhàn nhạt : “Ta cho nàng thêm cơ hội, yên tâm .” xong, liền sải bước về phía trước.

      Về đến trong nhà, hai nha đầu Tứ nhi Bình nhi thiêu thùa may vá, Tú thấy vậy liền đến xem, rồi cười : “ nương, trăm hà bao lúc trước đại nương xuất giá còn bắt người thêu đâu rồi, lúc này đến bản thân mình xuất giá rồi, như thế nào cũng phải thêu bảy tám chục cái mới được, tiền khen thưởng để bên trong phải nhiều chút, Giản thân vương phủ so với Trữ vương phủ quý trọng hơn nhiều, mặc dù tiểu thư phải gả cho thế tử Gia, nhưng cũng là con trai trưởng đứng đắn, nên thể quá keo kiệt được.”

      Cẩm Nương vừa nghe đến hà bao trong lòng vẫn còn sợ hãi, chuyện ám ảnh nhất trong cuộc sống tại của nàng chính là việc cả ngày ngồi ở trong nhà này thêu mười cái hà bao.

      Nàng đặt mông ngồi vào xích đu, ưỡng người ngã xuống, trong miệng còn la toáng lên: “Đừng hà bao a, vừa đến hà bao da đầu ta liền tê dại.”

      Tứ nhi Bình nhi nghe thấy liền cười lên ha hả, Tứ nhi rất vô lại, cầm lấy cái hà bao thêu ở trong tay, rồi hướng phía người Cẩm Nương mà ném: “ nương, hà bao tới, đón lấy nè.”

      Cẩm Nương cũng có trốn, mà đưa tay ra nhận, mở nó ra xem, sau đó liền ném trở về, bỉu môi : “Thôi ! có tiền ngươi ném tới đây làm gì.”

      Tứ nhi cười hì hì : “Là để người bỏ tiền cho nô tỳ, nương đúng là hẹp hòi, vừa thấy rỗng liền ném trở lại.”

      Cẩm Nương nghe xong liền ngồi thẳng thân, đem ba người ở trong nhà nhìn lần, rồi đột nhiên : “ với các ngươi chuyện đứng đắn nè, e là tháng sau nương ta gả , mà bên cạnh ta cũng chỉ có ba người các ngươi, như vậy nhất định phải có người theo ta qua đó, các ngươi. . . . . . Ai chịu với ta a?”

      Ba người vừa nghe thấy, toàn bộ thu lại nụ cười, trầm mặc.

      Cẩm Nương nhìn thấy thế cũng có chút mất mác, lần trước lời của lão thái thái với nàng, nàng vẫn còn nhớ , cùng theo phải là người mà mình tin được, Tú cần phải , nàng là vú nuôi của mình, nhi tử của nàng mặc dù ở trong phủ làm việc, nhưng vẫn chưa có lập gia đình, nếu như Tú theo qua đó, mình phải nghĩ biện pháp đem nhi tử của Tú mang qua luôn, sau này, chỉ cần ở trong Giản thân vương phủ tìm được nha đầu xứng đôi mà thành thân, xem như là mình làm được chuyện tốt để hiếu kính Tú .

      Tứ nhi cùng Bình Nhi hai người. . . . . . vậy phải xem ý nghĩ của các nàng rồi.

      vẫn có lên tiếng, ánh mắt xa xăm, bộ dạng có chút yên lòng, Cẩm Nương cũng biết là nàng suy nghĩ chuyện của con mình.

      Tứ nhi rất bình tĩnh, cầm lấy cái hà bao mới vừa rồi còn có thêu xong, tiếp tục thêu, chỉ có Bình nhi là phản ứng mau, cười híp mắt : “ nương mang nô tỳ theo , tuy cả nhà nô tỳ đều sống ở trong phủ, phụ thân nương cùng ca ca và chị dâu cũng đều ở trong phủ, nhưng người trong nhà nhiều, thiếu mình nô tỳ cũng có nhiều người để ý, hơn nữa, Giản thân vương phủ chỉ cách tướng phủ có hai con đường, muốn trở lại thăm chuyến cũng khó khăn .”

      Cẩm Nương cũng chưa có nhận lời, chỉ nghiêm túc nhìn nàng : “Ngươi. . . . . . Năm nay mười sáu tuổi rồi.”

      Bình nhi nghe được ngẩn ra, sắc mặt cũng trở nên hồng, ra Bình nhi lớn lên rất xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt hạnh, miệng , làn da trắng mịn, quả cổ điển mỹ nữ, tuy phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng xinh đẹp động lòng người, ở thời đại này, đến tuổi của nàng, cần phải gả ra ngoài rồi, hôm nay lại muốn làm nha đầu hồi môn theo mình qua đó. . . . . .

      nương ngại nô tỳ lớn tuổi sao?” ánh mắt Bình nhi có chút ảm đạm xuống tới, làm cho Cẩm Nương nhìn thấy có chút đành lòng.

      có. . . . . . có, các ngươi là người tận tâm tỉ mỉ nên ta cũng mong các ngươi theo ta qua đó, vào trong phủ bên kia, khi ta chưa quen cuộc sống ở nơi đó, nếu có hai thiếp người tận tâm hầu hạ quả có chút khó khăn.” Cẩm Nương cười , nhưng hồi lâu lại thở dài, giọng hơi có chút u oán: “Chẳng qua . . . . . . vị hôn phu của ta. . . . . . Nghe chân bị tàn tật, thân thể sợ là tốt lắm. . . . . .”

      Miệng vậy nhưng trong lòng lại oán thầm, cái tên kia rất cường hãn đó, rồi nhớ đến chuyện đem mình từ cây ném xuống đất, giận đến nghiến răng nghiến lợi, dù sao cũng phải tìm cơ hội lấy lại thiệt thòi này mới được.

      Bình nhi nghe vậy sắc mặt lại càng buồn bả, trấn an Cẩm Nương : “Tuy chú rễ mới thân thể phải là. . . . . . phải là quá tốt, nhưng để đón dâu nhất định là có vấn đề gì, nương cũng cần quá lo lắng.”

      Ách. . . . . . ý tứ của Bình nhi, là phương diện kia của người nào đó là thành vấn đề a, khụ, nha đầu này ý nghĩ cũng quá đen tối ?

      Cẩm Nương muốn trêu chọc nàng, nên ừ : “Ngươi vừa muốn . . . . . .”

      nương. . . . . .” Tú đột nhiên cắt đứt lời của Cẩm Nương “Ta quả thể bỏ mình nương được, nên ta cũng theo, chẳng qua là, tên nhi tử nên người kia của ta e là . . . .”

      Cẩm Nương nghe thấy mặt mày liền hớn hở, vội : “Yên tâm, yên tâm, nhi tử của Tú ta chắc chắn tìm lão thái thái xin đều qua bên kia, đến lúc đó, nếu cơ trí , để cho làm. . . . . . làm đầy tớ nhà quan (chuyên theo hầu) cho Nhị công tử.”

      thấy Cẩm Nương vội vã nhận lời nàng, rất mãn ý, tuy là vui mừng, nhưng cũng giận nàng mà mắng: “Đừng có hứa hẹn lung tung, người ở bên cạnh gia, cũng phải do ngươi quyết định, hơn nữa đầy tớ nhà quan phải người nào cũng có thể làm , đến lúc đó, nếu chọc cho Gia mất hứng hay.”

      Cẩm Nương nghe vậy liền le lưỡi cái rồi cười, nghĩ tới tính tình được bình thường của người nào đó, sợ là mất nhiều thời gian mới cải thiện được.

      Cuối cùng chỉ còn lại có Tứ nhi là có tỏ thái độ, ba người ở trong nhà liền nhìn chằm chằm Tứ nhi, Tứ nhi cúi đầu làm công việc, vừa nhấc mắt, liền thấy ba đôi mắt đen lúng luyến nhìn chằm chằm nàng, phốc xuy cái liền cười lên, “Nhìn gì thế? mặt ta bị bẩn sao?”

      Bình nhi liền liếc nàng cái : “Ta cùng Tú cũng qua đó rồi, chỉ còn mình người thôi.”

      Tứ nhi để hà bao xuống , nghiêm túc nhìn Cẩm Nương : “Tất nhiên là theo qua đó, ta là nhi a, cha mẹ huynh đệ tỷ muội, nếu theo nương mà ở lại trong phủ, chừng ngày nào đó, bị chủ tử tìm người gả loạn, ta mới ở lại đâu.”

      Cẩm Nương nghe nàng xong liền đỏ mắt, trước kia nàng cũng lưu ý nhiều đến thân thế của Tứ nhi, nên biết nàng là nhi, ách, nhi tốt, vướng bận, chỉ biết lòng dạ hầu hạ chủ tử, nghĩ tới đây, Cẩm Nương lại ở trong lòng phỉ nhổ mình quá nhẫn tâm rồi, đồng tình người ta thôi, lại còn thầm cao hứng.

      “Vậy ngươi với ta , ta tìm người gả loạn cho ngươi là được.” Cẩm Nương vô cùng chân thành .

      “Ừ, nô tỳ tin nương, nô tỳ tại cũng mười lăm rồi, so sánh với nương còn lớn hơn tuổi, chờ nương qua đó, ta mười sáu rồi, cũng đến tuổi tìm người gả , nên nương chỉ cần đáp ứng nô tỳ, đến lúc đó để cho tự bản thân nô tỳ lựa chọn là được.” Tứ nhi rất nghiêm túc, bộ dạng cũng nghiêm trang, nương chưa chồng mà lại đến chuyện này, nhớ tới nàng cũng thấy đỏ mặt.

      “Nếu như chọn được ai sao?” Bình nhi ở bên trêu ghẹo.

      “Vậy búi tóc lên lấy chồng, cả đời ở lại bên cạnh nương hầu hạ là được rồi .” Tứ nhi ngắt lời .

      “Nhất định có, làm gì phải đến trình bộ búi tóc ở vậy.” Tú nghe liền liếc Bình nhi cái, Tứ nhi theo bên cạnh Tú cũng lâu lắm rồi, Tú vẫn rất thương nàng, ra bà cũng có tính toán riêng, nhìn thấy Tứ nhi đàng hoàng an phận, tính tình cũng hợp với nàng, tuổi tác so với con trai mình xê xích cũng nhiều, nếu như được. . . . . . đó là phục phận kiếp này của mình, chẳng qua, nàng sợ Tứ nhi coi trọng con của mình, tại nương chịu mang theo con của mình qua bên kia, như vậy hy vọng lại càng cao thêm vài phần, nên dĩ nhiên rất cao hứng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :