1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư (166c+PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 45
      “Đại ca. . . . . .” Lãnh uyển bộ dạng muốn khóc rồi, ca ca chẳng lẽ nhìn thấy Thái Tử Phi sao? Nàng liều mạng đối với đại ca nháy mắt.

      Nam tử kia chính là Trữ vương thế tử Lãnh Trác Nhiên, lúc trước ở trong nhà chơi đến cao hứng, ngờ phía ngoài có tiếng, nghe kỹ giống như là thanh muội tử của nhà mình, nơi này vốn là chỗ cùng vài người bạn tốt chơi đùa, ngay cả nha hoàn trong phủ, cũng thể tùy tiện vào, muội muội sao có thể hiểu chuyện như thế, khiến nổi đóa lên, từ trong nhà vọt ra, nhất thời nhìn thấy Thái Tử Phi, lúc này được muội muội nhắc nhở, nên mới thấy được.

      “Vi thần ra mắt Thái Tử Phi.” Lãnh Trác Nhiên hất trường bào quỳ xuống.

      “Nhiên ca ca cần đa lễ, điện hạ ở chỗ này sao?” Thái Tử Phi thấy Trữ vương thế tử ra, cũng dám mạnh mẽ xông vào, dù sao trong nhà náo thành hình dạng nào, nàng cũng biết, nàng đường đường là Thái Tử Phi, nếu trong nhà có nam tử xấu xa. . . . . . Khi đó, làm thái tử mất thể diện, mà mình cũng lúng túng.

      “Hồi Thái Tử Phi, điện hạ tới đây a, nơi này cũng chỉ có Trác Nhiên và vài người bạn tốt ở chung chỗ uống rượu chơi đùa mà thôi.” gánh nặng trong lòng Lãnh Trác Nhiên liền được giải khai, thái tử có ở đây, chẳng qua là Lãnh Hoa Đường nơi nào rồi? Lúc trước chỉ nghe phía ngoài có chút ồn ào, cho là Hoa Đường đùa giỡn thôi, tại ngàn vạn lần đừng có ra đây mới tốt a.

      Thái Tử Phi làm như quá tin tưởng lời mà Lãnh Trác Nhiên …, suy nghĩ có nên sai người vào xem chút hay , lúc này nghe thấy bên kia Sương phòng truyền đến tiếng đổ vỡ.

      Thái Tử Phi vừa nghe thấy, đôi mi thanh tú nhăn lại, nhấc chân liền hướng viện kia mà vào.

      Lãnh uyển cùng Lãnh Trác Nhiên cũng rất là kinh ngạc, Lãnh uyển nhìn ca ca đến thái tử, bộ dạng rất thản nhiên, nghĩ đến chắc thái tử có ở đây, cho nên, nàng cũng quá lo lắng.

      Lãnh Trác Nhiên tim bị giật thót lên cao, liền vọt vào trong phòng trước Thái Tử Phi bước.

      Tim Cẩm Nương cũng nhảy lên theo, lúc trước mình bị người phía sau bắt , chỉ mơ hồ nghe được trong nhà còn có tiếng ồn ào, nhưng sau khi Thái Tử Phi đến, thanh liền có nữa, xem ra, Lãnh Hoa Đường dường như muốn để cho người khác hiểu lầm, đích thị cũng giống như người ở phía sau mình, lôi kéo Tôn Ngọc Nương cùng nhau nấp .

      Lúc này Thái Tử Phi vào. . . . . . Trời, hiểu lầm biến thành bắt kẻ thông dâm, nàng thầm lo lắng, nghe Thái Tử Phi quát lên: “Ngươi. . . . . . ra là ngươi, Hoa Đường?”

      Ngay sau đó nghe Lãnh Hoa Đường bối rối giải thích: “Điện hạ, ngài hiểu lầm.”

      “Tận mắt nhìn thấy còn hiểu lầm? Hoa đường, ngươi quá mức, Mai Nhi làm gì có lỗi với ngươi, ngươi lại. . . . . . lại núp ở nơi này cùng người tư tình?” Thái Tử Phi giận đến thanh đều phát run.

      Cẩm Nương có chút nghi ngờ, nghe giọng kia, Mai Nhi hẳn là thê tử của Lãnh Hoa Đường rồi, biết cùng Thái Tử Phi có phải . . . . .

      “Tiểu Mai là muội muội của Thái Tử Phi.” nam tử phía sau làm như biết nghi hoặc trong nội tâm nàng, đột nhiên giọng .

      “Thái Tử Phi là ngươi hiến kế mời tới à.” trong giọng Cẩm Nương mang theo chút mỉa mai, bảo cho nàng xem kịch vui, nghĩ tới là như vậy, người này ràng là có lòng tốt, có chủ tâm cùng ca ca gây .

      Trong lòng vẫn là có chút bận tâm Tôn Ngọc Nương, dù Ngọc Nương thích Lãnh Hoa Đường như thế nào, theo tình hình trước mặt bị mọi người bắt được, làm nhục danh tiết, danh tiết nữ tử còn lớn hơn trời, biết sau khi trở về , lão thái thái cùng Lão thái gia biết được tức giận thành cái dạng gì.

      “Ta bất quá chỉ thành toàn cho bọn họ thôi, Nhị tỷ tỷ của ngươi phải là rất thích người kia sao, tại đúng lúc làm thỏa mãn tâm nguyện của nàng, người kia cho dù muốn kết hôn, sợ cũng khó khăn, Nhị tỷ ngươi là trưởng nữ Tôn gia đó.” Ngụ ý, danh tiếng của trưởng nữ bị phá hủy, vì để cho Tôn gia câu trả lời thỏa đáng, Lãnh Hoa Đường muốn cưới cũng phải cưới.

      Tiếng của vốn thuần hậu như rượu, tại còn nở nụ cười nhìn có chút hả hê , vừa có loại khoái ý sau khi trả thù .

      Cẩm Nương lại nghĩ đến, Giản thân vương vốn muốn cùng với Ngọc Nương nghị hôn , nhưng Tôn gia ghét bỏ chân tàn tật, cho nên mới đổi thành mình, người này ra là trả thù Tôn gia sao, đúng là lòng dạ hẹp hòi.

      “Ngươi. . . . . . Là bởi vì ăn được nho, cho nên muốn. . . . . .”

      “Dẹp , cái loại nữ tử như vậy, tặng cho ta, ta cũng cần.” Cẩm Nương còn chưa hết lời, người phía sau liền ngắt lời nàng.

      Cẩm Nương nhịn được nở nụ cười, : “Quả nhiên là ngươi!”

      Lãnh Hoa Đình trận ảo não trong lòng, là chán ghét Tôn Ngọc Nương kia, khi nghe Cẩm Nương thế, nên có suy nghĩ nhiều, mới thốt ra câu như vậy, nghĩ tới nha đầu này tinh quái, thế nhưng gài bẫy , như vậy lúc trước chắc nàng đoán được chút, cho nên, mới. . . . . .

      “Ngươi còn nhảm nữa, ta liền xô ngươi rơi xuống.” Lời này có chút thẹn quá thành giận.

      Cẩm Nương cũng muốn làm cho giận quá, nên chỉ cười mà hề lên tiếng nữa.

      Lúc này lại nghe trong nhà phát ra tiếng thét kinh hãi của Lãnh Uyển: “Tôn gia Nhị tỷ tỷ, thế nào lại là ngươi?”

      “Quận chúa, ngươi cần phải làm chủ cho ta a, ta vôn tới đây nghỉ ngơi chút, ngờ tới thế tử uống rượu quá nhiều, . . . . . . . . . . . .” chưa hết câu nghe Tôn Ngọc Nương bi thiết khóc lên.

      “Ngươi chớ có nhảm, bổn thế tử chỉ uống chút ít rượu, cũng có say, càng say rượu mà mất lý trí.” Lãnh Hoa Đường xong nghiến răng nghiến lợi, nghe thanh kia giống như là muốn đem Tôn Ngọc Nương cắt thành từng miếng thịt mới hả giận.

      “Hoa đường, ngươi quá làm cho ta thất vọng.” Thái Tử Phi giận đến phất tay áo ra khỏi gian phòng.

      Bên kia Lãnh Hoa Đường vội vàng cũng đuổi theo “Điện hạ, ngài nghe ta giải thích.”

      “Còn muốn giải thích như thế nào, tận mắt nhìn thấy, còn có giả sao?” Thái Tử Phi nhìn Lãnh Hoa Đường thân quần áo trong còn có chỉnh tề, vẻ mặt khinh miệt, hừ lạnh tiếng, mang theo cung nhân giận dữ tiêu sái rời

      Lãnh Hoa Đường thở hỗn hển muốn chạy theo, lại cúi đầu thấy mình chỉ mặc quần áo trong, nên thể làm gì khác hơn là quay vào trong nhà.

      Tôn Ngọc Nương giọng khóc nức nở, thấy vào, thanh lại lớn hơn chút ít, Lãnh Trác Nhiên nhìn thấy liền nhíu lông mày, đối với Tôn Ngọc Nương : “Nhị muội muội, ngươi hãy thu thập xong , lát ta đưa ngươi trở về phủ trước, chuyện này. . . . . . để cho thế tử Gia cho ngươi câu trả lời thỏa đáng”

      Tôn Vân Nương là thê tử chưa xuất giá của , hôm nay em vợ ở chỗ mà xảy ra việc này, dù thế nào cũng phải giúp đở, bất quá, Hoa Đường cũng là bạn tốt chí giao của , nhìn dáng dấp Hoa đường rất thích Tôn gia Nhị nương, nhưng chuyện đến nước này rồi, cho dù thích, danh tiếng con nhà người ta bị phá hủy, bất quá có thể cưới về làm tiểu thiếp, dù sao lớn lên cũng kém, khuyên nhủ chút, Hoa Đường hẳn đồng ý.

      Vì vậy liền nhìn Lãnh Uyển liếc mắt cái, chờ Lãnh Hoa Đường ăn mặc chỉnh tề xong, liền cùng Lãnh Hoa Đường ra ngoài.

      Kịch xem đến đây cũng coi như xong, Cẩm Nương đối với nam tử phía sau : “Có thể buông rồi.”
      Andrena thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 46
      “Tốt, ta thả.” người phía sau rất sảng khoái , sau đó có chút nào báo động trước buông lỏng tay.

      Cẩm Nương liền giống như con bướm mất đôi cánh từ người hướng mặt đất mà rơi tự do, hơn mười thước cây cao, trong nháy mắt còn trọng tâm, giúp chút điều khiển, Cẩm Nương còn kịp hô hấp nữa, mắt thấy thân thể liền muốn cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, bên hông đột nhiên bị cái dây lưng quấn lên, dây lưng dài vừa thu lại cái, Cẩm Nương giống như con tằm bị treo ngược chưa kịp ở trung mà nhã tơ, bị kéo trở về đầu gối của người khác.

      Trong lúc cả kinh giật mình, Cẩm Nương chỉ cảm thấy hồn vía lên mây, hoàn hồn xong, trong đầu chỉ lên ý nghĩ, người nam nhân này là ma quỷ , hơn nữa còn là ma quỷ hẹp hòi nhất, nên tuyệt đối thể đắc tội a.

      thể trách ta, là ngươi tự mình muốn ta buông ra .” Cẩm Nương có chút hình tượng nào mà gục ở đùi người nào đó thở hào hển, đột nhiên đến chơi trò thể thao nhảy cầu khiến cho máu nàng chạy loạn, bộ ngực khó chịu, cố nén cảm giác muốn ói kia, nghe người nào đó vô cùng vô tội .

      “Ừ, ngươi. . . . . . Ngươi rất tốt, ta . . . . . . trách ngươi.” Cẩm Nương nghiến răng nghiến lợi, giọng tế thanh tế khí mềm mại. Người ta quân tử báo thù, mười năm muộn, bọn họ còn có thời gian dài ở cạnh, ngày nào đó, nàng đòi lại món nợ hôm nay

      “Ừ, như vậy mới ngoan, được rồi, nể tình ngươi biểu tệ, ta liền cố gắng làm người tốt, đưa ngươi xuống.” Vừa , hai tay đem Cẩm Nương đẩy, Cẩm Nương lại lần nữa trở thành người bay trung, bất quá, lần này bên hông có quấn dây lưng khống chế tốc độ hạ xuống của nàng, thân thể Cẩm Nương từ từ rơi xuống đất, rất là vững vàng, có nửa điểm choáng váng.

      Bất quá, cuối cùng vẫn bị thô lỗ bỏ lại, trong lòng vẫn khó chịu, vừa vững vàng tinh thần lại, nàng thở hơi dài, ngẩng đầu muốn mắng người nào đó mấy câu, lại chỉ thấy nhánh cây lay động, đâu còn thấy bóng dáng của , ngay cả chiếc xe lăn cực lớn, cũng trong nháy mắt biến mất.

      Cẩm Nương mở to cái miệng nhắn, khiếp sợ hồi lâu cũng ra lời, mất thêm ít thời gian nữa, nàng mới sửa sang lại tốt cảm xúc của chính mình, cẩn thận nhấc lên làn váy ra ngoài.

      Trong lòng còn lo lắng, cho nha đầu bị mình đánh ngất xỉu kia, biết nàng tỉnh lại chưa, nếu nàng chạy tố cáo cùng chủ tử Trữ vương phủ, vậy mình có miệng mà rồi, còn cả chuyện ngổn ngang trong viện kia.

      Cẩm Nương cũng đến phòng của Lãnh Uyển nữa, dù sao Ngọc Nương cũng có ở đó, dọc theo đường lúc đến mà trở về, bao xa, liền nhìn thấy tiểu nha đầu dẫn Tú bối rối chạy đến.

      Cẩm Nương cả kinh, nha đầu kia ra là người lúc trước bị mình đánh ngất xỉu, trong lòng lập tức liền hoảng hốt, có loại cảm giác của con nợ gặp phải chủ nợ, chạm mặt mà đến, hẳn là muốn tránh cũng có chỗ núp.

      nương, nương, tìm được ngươi là tốt rồi, tìm được là tốt rồi.” Tú thấy Cẩm Nương liền mừng rỡ, đôi mắt Hồng Hồng , giống như khóc.

      Cái tiểu nha đầu kia cũng mang vẻ mặt mừng rỡ: “Nơi này sợ là có quỷ a, Tôn gia nương, nô tỳ ràng là dẫn đường cho ngươi, đến nơi này đột nhiên bị đánh ngất xỉu rồi, tỉnh lại lần nữa, thấy nằm ở dưới cây đại thụ phía trước viện, may mắn, nương ngươi có chuyện gì, nếu , Quận chúa nhà ta giận đến chết nô tỳ .”

      Cẩm Nương nghe xong trận ác hàn, mình đánh nàng mình có tính là quỷ ? Bất quá nàng nghĩ như vậy cũng tốt, giảm rất nhiều phiền toái cho mình, vốn cảm thấy có nhiều thẹn ý, tại lập tức biến mất, nên rất thản nhiên : “Ngươi đâu rồi, ta cũng đột nhiên bị người ta làm mê , mới vừa tỉnh lại, phát mình cũng là ở dưới cây đại thụ bên kia.” Vừa , làm ra bộ dạng rất hoảng sợ , “Trong phủ các ngươi. . . . . . Có đồ bẩn sao?”

      tốt, biện pháp giải thích hợp với lý do mới vừa rồi mình nơi nào.

      “Cái kia. . . . . . Quận chúa ở phía trước chờ lâu rồi, nương, chúng ta mau , đừng làm cho nàng chờ lâu.” Nha đầu kia càng nghe càng sợ, nhưng nàng cũng dám làm trò trước mặt người ngoài mà lung tung chuyện trong phủ, nên nhanh chóng vòng vo đề tài.

      Cẩm Nương biết nghe lời : “Đúng vậy, đúng vậy, vậy chúng ta nhanh .”

      Dưới đáy lòng, lại đối với việc ác nam nhân kia làm có chút cảm kích, chả trách lúc trước Lãnh Uyển cùng Thái Tử Phi đến, cũng người nào phát tiểu nha đầu bị đánh ngất xỉu, nguyên lai là người nọ xử lý mọi việc phía sau cho mình, bất quá, nàng đứng còn có chút bủn rủn, di chứng vì kinh sợ quá độ vừa rồi còn có biến mất, rất nhanh tia cảm kích ở trong lòng lập tức biến mất, nghĩ đến người nọ , liền nghiến răng nghiến lợi.

      đường, Tú cố ý thả chậm cước bộ, để cho nha đầu kia được xa chút, nàng mới giật tay áo của Cẩm Nương, trầm giọng : “ hồi cũng đừng ở lại dùng cơm, trực tiếp trở về phủ, Nhị nương kia xảy ra chuyện, chúng ta cũng đừng ở chỗ này mà mất mặt xấu hổ.”

      Cẩm Nương dĩ nhiên biết ý tứ trong lời của nàng, liền nhanh chóng gật đầu, vịn Tú , cước bộ cũng tăng nhanh chút ít.

      Đến Tiền viện, Lãnh Uyển thấy Cẩm Nương, mặt mơ hồ có chút thần sắc lo lắng, thấy Cẩm Nương hết thảy hoàn hảo, mới thở phào nhõm, bên kia Lưu Tử Linh thấy Cẩm Nương tới, cũng qua đây chào hỏi, chẳng qua ánh mắt nhìn Cẩm Nương có chút mỉa mai.

      Cẩm Nương biết nguyên nhân bởi vì Ngọc Nương, còn biết những người này đồn đãi Tôn Ngọc Nương đến cỡ nào rồi, chẳng qua là Tôn tướng gia, từ trước đến giờ trị gia nghiêm cẩn, tại cháu ruột con dòng chính lại náo loạn thành như vậy, chỉ sợ ngày mai lên triều, nét mặt già nua cũng chịu được người ta dòm ngó, dù sao tụ tập ở chỗ này, tất cả đều là con của quan lớn quý tộc, tin tức kia, rất nhanh ở trong danh môn giàu có mà truyền ra .

      “Quận chúa, Cẩm Nương cảm thấy có chút khó chịu, muốn trở về phủ, quấy rầy lâu, đa tạ đa tạ.” đợi Lãnh Uyển mở miệng, Cẩm Nương đoạt trước .

      Lãnh Uyển chính là ý này, Tôn Ngọc Nương hôm nay còn trong sương phòng khóc đến chết sống lại, khuyên khuyên cũng , chỉ đành phải tìm người trông coi, sợ nàng nhất thời nghĩ ra, mà tìm chết, Trữ vương phủ cùng Tôn gia là thân gia mới kết, Tôn gia nương ở tại trong Trữ vương phủ xảy ra lớn chuyện như vậy, nếu còn gây ra nhân mạng nữa, vậy quan hệ hai nhà coi như xong, Cẩm Nương muốn rời đó là chuyện còn gì tốt hơn rồi, có muội muội Ngọc Nương theo, trong phủ chỉ cần phái ra mấy bà Tử có sức lực hộ tống, có chuyện gì nữa.

      Cũng nên nhanh chóng tống pho tượng thần kia mới tốt a.

      chậm trễ Tôn gia tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ thân thể khó chịu, vậy Uyển Nhi cũng giữ lại, Uyển Nhi tại đưa tỷ tỷ xuất phủ .” Vừa , vừa đối với Cẩm Nương nháy mắt mấy cái, rồi đưa mắt nhìn Lưu Tử Linh bên cạnh.

      Cẩm Nương biết ý của nàng, bận rộn gật đầu : “Vậy làm phiền Quận chúa rồi.”

      Lưu Tử Linh nguyên còn muốn cùng theo xem trò vui một lúc nữa, nàng chẳng qua là nghe Tôn Ngọc Nương như thế nào như thế nào, lại nhìn thấy người, lúc này nhìn bộ dạng Cẩm Nương hẳn là muốn mình về trước, tuy là kinh ngạc, nhưng cũng thể theo, nên liền mấy câu cho hợp với tình hình rồi ra .

      Cẩm Nương ra đến bên ngoài, xe ngựa Tôn gia sớm chờ ở bên kia, Cẩm Nương ở cửa cùng Lãnh Uyển cáo biệt, rồi lên xe
      Andrena thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 47
      Trong xe ngựa Tôn Ngọc Nương sớm ngồi, vừa thấy Cẩm Nương lên, nước mắt liền ngăn được mà chảy, Cẩm Nương nhìn thấy vậy trong lòng có chút ngũ vị tạp trần, đây phải là kết quả mà nàng ta muốn sao? Chậm nhất là ngày mai, Giản thân vương thế tử phải tới cửa cầu hôn rồi, còn khóc cái gì.

      Bất quá để hợp với tình hình, vẫn phải lời quan tâm nàng, liền nhìn Ngọc Nương : “Tỷ tỷ làm sao vậy? Bị người ta bắt nạt sao?” Làm bộ dáng như rất kinh ngạc .

      Tôn Ngọc phương khóc nửa ngày cũng mệt mỏi, liền thấy Cẩm Nương bộ dạng biết chút nào, liền ngậm miệng, tựa đầu vào bên vách, từ đến lớn, từ trước đến giờ chỉ có nàng nhìn Cẩm Nương chê cười , hôm nay mình xảy ra rắc rối lớn như vậy, ra chỉ làm Cẩm Nương chê cười, nàng cho dù da mặt dày hơn nữa, cũng nên lời .

      Cẩm Nương làm như nàng thân thể khó chịu mới khóc, nên rất ân cần đưa khăn của mình qua, còn vỗ vỗ lưng của nàng, Tôn Ngọc Nương nhận lấy khăn, nước mắt lại rơi xuống, dù sao cũng là bị ủy khuất, Cẩm Nương dù ruột thịt nhưng vẫn là tỷ muội nhà mình, tủi hổ trong lòng, liền nằm ở vai Cẩm Nương khóc nức nở .

      Trở lại trong phủ, Cẩm Nương rất có trách nhiệm mà đem Tôn Ngọc Nương đưa về viện của nàng xong, mới trở về viện của mình.

      Vừa vào cửa, Tứ nhi cùng Bình Nhi đều mang sắc mặt vui mừng, “ nương chúc mừng!” Hai người cười hì hì vây quanh nàng.

      “Ách, vui mừng từ đâu tới a? Hai người các ngươi bộ nhặt được kim quy tế hay sao?” Cẩm Nương hướng bên trong nhà vào, vừa trêu đùa hai người.

      Bình nhi che miệng cười tiếng, “ nương, nô tỳ nếu như nhặt được kim quy tế, vậy cũng coi là nương có chuyện mừng đúng .”

      Tứ nhi hờn dỗi dậm chân, cũng sẳng giọng: “Đúng vậy, nương tự mình có kết quả tốt, nên muốn trêu đùa nô tỳ mà, thiệt là, Bình nhi tỷ tỷ, chúng ta cho nàng, để cho nàng tự hỏi.”

      “Được được được, ta sai lầm rồi, nhị vị tỷ tỷ, mau mau cho muội muội ta .” Cẩm Nương liền cười đối với các nàng giả bộ đàng hoàng nhận sai lầm.

      phải là Tứ di nương được thăng làm Bình thê chứ!” Tú vẫn có lên tiếng, giống như là đột nhiên tỉnh ngộ, kinh hô.

      “Tú hỗ là lão nhân trong viện chúng ta, vừa nghĩ cái là hiểu, ngài xem, đây phải là chuyện vui của nương là gì?” Tứ nhi gục ở đầu vai Tú cười .

      Nhanh như vậy? Cẩm Nương có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng mừng rỡ như điên, bắt được vai Bình nhi lắc tới lắc lui liên tục “Là thánh chỉ ban ra sao? Ta phải chỗ di nương nhìn cái mới được.”

      “Ai, nương, ngươi dù cao hứng cũng đừng lắc nô tỳ nha, bộ xương của nô tỳ sắp bị ngươi lắc đến gãy hết rồi.” Bình nhi bị Cẩm Nương lắc đến đầu choáng váng ngất ngư, cười .

      nương từ từ , Tứ di nương hôm nay ở tại trong viện của lão thái thái rồi, lúc này , chừng Đại phu nhân ở đó, sợ là tốt lắm.” Tứ nhi rất già dặn .

      Đại phu nhân? Hôm nay sợ là chưa kịp nổ đầu óc vì chuyện của Tôn Ngọc Nương, nào có thời gian rỗi rãnh để ý tới mình, khóe miệng Cẩm Nương câu ra nụ cười châm biếm, đối với Tứ nhi : “Hôm nay mẹ ruột của ta cũng là Bình thê rồi, ta sợ nàng.”

      Vừa , vừa hất đầu, lôi kéo Tú .

      Tứ nhi cùng bình Nhi hai hai mặt nhìn nhau, trước kia nương khiêm tốn thu liễm làm sao thoáng cái trở nên lớn mật nghênh ngang lên rồi?

      Trong nhà Lão thái thái, lão gia cũng ở đó, cùng Tứ di nương ôm Hiên ca nhi chơi đùa, thỉnh thoảng lão gia còn kinh hô hai tiếng: “Tố Tâm ngươi nhìn, hướng ta cười nè.”

      “Đó là nằm mơ cười, ngủ thiếp cũng biết phụ thân mình trêu chọc đó.” Tứ di nương thanh tú ôn nhu .

      bên lão thái thái nhìn thấy vậy mặt cũng khỏi khẽ, Tố Tâm ở trong viện mình mới có ít thời gian, người nuôi dưỡng tốt rồi, khí sắc tươi sáng lên, làm An nhi cũng càng lúc càng thích nàng.

      Cẩm Nương vào , nhìn thấy tình cảnh ấm áp như vậy, liền theo bản năng , ánh mắt của nàng cũng cười thành Nguyệt Nga nhi.

      phải Trữ vương phủ sao? Làm sao lúc này trở về rồi, Trữ vương phủ có đãi cơm à?” Chờ Cẩm Nương làm lễ ra mắt xong, lão thái thái cười trêu ghẹo .

      “Hồi lão thái thái, Nhị tỷ tỷ thân thể có chút thoải mái, cho nên, Cẩm Nương liền theo trở về, nghĩ đến chỗ lão thái thái ngài ăn bữa cơm đấy.” Cẩm Nương cười hì hì , xem ra, lão thái thái còn biết chuyện của Tôn Ngọc Nương, nên mình cũng giả như biết mới tốt, làm người mù mờ vẫn tốt hơn là người quá thông minh, phải sao?

      “Ngươi nha đầu này, hôm nay lại càng biết miệng lưỡi rồi, lúc trước ta còn thấy ngươi thà nữa.” Lão thái thái giận nàng cái, nhưng mặt mày lại chút khó chịu, trái ngược lại rất thích bộ dạng làm nũng này của Cẩm Nương.

      Cẩm Nương vừa tới nhìn Hiên ca nhi, thở to mà ngủ, lão gia tay chân lóng ngóng ôm vào trong ngực, thỉnh thoảng lại còn đưa ngón tay chọc chọc cái miệng của Hiên ca nhi, Tứ di nương nhìn thấy cũng có chút run sợ trong lòng, sợ lão gia cẩn thận cái đem Hiên ca nhi làm rơi xuống.

      Tại sao ai đến chuyện Tứ di nương thăng vị thế, trong lòng Cẩm Nương thầm có chút gấp gáp, nhưng cũng tiện hỏi, theo lão gia trêu chọc Hiên ca nhi.

      hồi Hồng Tụ cơm chín rồi, Cẩm Nương phải đở lão thái thái, lão thái thái thân thể khoẻ mạnh nhiều, hai ngày này cũng ra bên ngoài lại nhiều, chẳng qua là tốc độ thể nhanh thôi.

      Mọi người ngồi vây quanhở trước bàn, bà vú mới đem Hiên ca nhi ôm , Tứ di nương cũng rất dịu ngoan đứng ở phía sau lão thái thái, phải giúp lão thái thái chia thức ăn.

      “Ngươi thân thể còn bệnh, cũng đừng theo … quy củ này, bản thân tự ăn , tội nghiệp, xem ngươi gầy như vậy, nếu có trận gió lớn chắc thổi bay .” Lão thái thái khoát khoát tay, để cho Tứ di nương trở về chỗ ngồi của mình.

      Lão gia thấy cũng cười : “Ừ, Tố Tâm, thân phận ngươi hôm nay cũng khác rồi, sau này hãy tập thành thói quen này, trước dưỡng tốt thân thể rồi sau.”

      Rốt cục nghe được lời muốn nghe…, Cẩm Nương đột nhiên mừng rỡ ngẩng đầu nhìn Tứ di nương, nga, , phải là mẫu thân rồi, nàng nhịn được trong mắt ngân ngấn nước.

      “Cái kia, phải là tỷ tỷ còn có uống trà ta mời sao? Còn. . . . . . Còn chưa phải đâu.” Tứ di nương đàng hoàng giọng , nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, cúi đầu ăn cơm.

      “Hừ, muốn ta đồng ý, cửa cũng có đâu.” Đại phu nhân đột nhiên từ bên ngoài xông vào, trợn mắt vượt qua cửa hướng về phía Tứ di nương, “Tiện nhân, nơi này nào có chỗ cho nô tỳ ngồi!”

      Cũng đợi mọi người trong nhà kịp phản ứng, Đại phu nhân vọt tới trước mặt đẩy nàng cái, đem nàng xô té mặt đất.

      Lão gia giận dữ, chiếc đũa vỗ bốp bàn cái đứng lên: “Hồ nháo, ngươi nên quá đáng!”

      “Quá đáng? Ta quá đáng, lão gia, các ngươi đưa tay lên ngực mà nghĩ, gả cho ngươi mười mấy năm, ta có điểm nào có lỗi với ngươi, a, phụ thân, huynh trưởng, nhiều … năm qua cũng giúp đỡ ngươi ít, hôm nay ngươi lập công lớn rồi, có bản lãnh liền đem ta vứt bỏ ? Muốn lập tiện nhân này làm Bình thê, cho ngươi biết, ta đáp ứng, tuyệt đối đáp ứng.” Đại phu nhân kêu khóc , tuyệt sợ hãi lửa giận của lão gia.

      “Đây là ý chỉ của Thánh thượng, ta cũng là người ba mươi mấy bốn mươi tuổi, tam thê tứ thiếp vốn cũng là chuyện thường, ngươi vẫn là chính thất của ta, ta thăng phân vị cho Tố Tâm bất quá là muốn cho Hiên ca nhi xuất thân tốt, chỗ nào làm chuyện có lỗi với ngươi, ngay cả nhạc phụ hôm nay tại triều, cũng có phản đối, ngươi còn ồn ào như thế nữa, đừng trách ta khách khí.” Lão gia hiếm khi đứng thẳng eo ở trước mặt Đại phu nhân chuyện, hôm nay ở triều đình, chuyện lập Bình thê cũng biến đổi bất ngờ, Thái sư đại nhân khi nghe nhắc ra sắc mặt dễ nhìn, nhưng mà, Giản thân vương biết ghé vào lỗ tai những thứ gì, sau đó cũng phản đối, xem ra, Giản phủ thân vương rất coi trọng Cẩm Nương a, mình đúng là sinh được nữ nhi tốt.

      Đại phu nhân quả nhiên ngơ ngẩn, hồi lâu lại : “Phụ thân làm sao lại đồng ý ngươi cưới Bình thê? Ngươi chớ dùng lời này để qua mắt ta, hừ, hồi ta liền Cung Lí tìm Hoàng hậu nương nương, xin Hoàng hậu nương nương bình luận phân xử.”
      Andrena thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      .Chương 48

      “Con dâu, mau ngồi xuống, ngươi cũng đừng có náo loạn nữa, sáng mai đến uống trà của Tố Tâm , ở trong phủ, ngươi vẫn là chủ mẫu, còn náo loạn nữa, tất cả đều mất hết mặt mũi.” Lão thái thái nhanh chậm , tuy là khuyên, nhưng giọng cũng rất cường ngạnh.

      Đại phu nhân còn muốn náo loạn, phía ngoài thiếp thân nha đầu Hồng nhi của Tôn Ngọc Nương gấp gáp chạy vào, mặt đều trắng bạch, cũng bất chấp hành lễ, vừa vào là quỳ gục mặt đất: “Lão thái thái, lão gia, Đại phu nhân, xong, Nhị nương nàng. . . . . . Nàng muốn tự tử.”

      Trong nhà tất cả chánh chủ khi nghe thấy đều giật mình, Đại phu nhân lại càng kinh sợ đến khóc rống lên, liền kéo lấy Hồng nhi mắng: “Nha đầu chết dầm kia, Nhị nương yên lành làm sao lại tìm chết chứ?”

      “Hồi Đại phu nhân, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ khó mà , hay là ngài xem chút trước , nô tỳ cùng Thanh nhi đều khuyên mà được, nên bảo mụ mụ coi chừng dùm rồi, sợ là. . . . . . Sợ là giữ được bao lâu.” Hồng nhi bị làm cho sợ đến lạnh run, liều chết đem hết lời muốn , ra.

      “Mắng nàng có tác dụng gì, mau xem chút mới là cần thiết lúc này.” Lão thái thái trầm mặt đối với Đại phu nhân quát lên, đứa con dâu này, nóng giội hung hãn có thừa, nhưng cơ trí lại đủ.

      Lão gia vừa nghe liền nhấc chân ra bên ngoài, Đại phu nhân cũng phục hồi lại tinh thần, theo phía sau lão gia.

      Lúc này Cẩm Nương mới đến đỡ Tứ di nương ngã mặt đất, trong lòng có chút bất đắc dĩ, người mẹ ruột này của mình cũng quá mềm yếu rồi, Đại phu nhân đẩy ngã nàng, nàng ngay cả kêu lên cũng dám, Hồng Tụ mới vừa rồi muốn đến đở nàng dậy, cũng bị nàng dùng ánh mắt ngăn lại, Cẩm Nương biết trong lòng Tứ di nương suy nghĩ cái gì, hôm nay cũng thăng vị làm Bình thê rồi, mà vẫn còn bị đè đầy, cứ như vậy biết chừng ngày kia, bị Đại phu nhân cắt bỏ phân vị này luôn.

      Tứ di nương sau khi đứng lên, ngồi trở lại ghế mà kinh hoảng vẫn chưa định, lão thái thái nhìn thấy liền thở dài, có tâm tư ăn cơm.

      Cẩm Nương ở Trữ vương phủ cũng ăn ít điểm tâm, nên liền giúp lão thái thái trở về trong phòng nghỉ ngơi.

      , xảy ra chuyện gì rồi, tại sao vừa trở lại Nhị nương lại muốn sống muốn chết?” Lão thái thái đem tất cả tiểu nha đầu bên cạnh đuổi ra ngoài trông cửa hết, mới hỏi Cẩm Nương.

      Cẩm Nương lặng yên trận sau đó mới : “Hồi nãi nãi, hình như là xảy ra chút chuyện gì đó, Nhị tỷ tỷ vừa đến đó thoải mái, đến trong viên của Bình Nam Quận chúa nghỉ ngơi, biết làm sao mà lại khóc lên, Cẩm Nương quả biết xảy ra chuyện gì nữa.”

      Ánh mắt của nàng trong suốt thản nhiên, chẳng qua khi nháy mắt cái liền lộ ra tia giảo hoạt, nhưng có rơi vào trong mắt của lão thái thái, khóe miệng lão thái thái cong lên, rồi toạc ra, “Mẹ ngươi là người nhát gan, mắt thấy ngươi cũng sắp gả rồi, những ngày sống ở trong phủ cũng được bao lâu nữa, hay là theo bên nàng nhiều chút, để khuyên giải nàng, hôm nay ta còn sống, có cái thân già khọm này che chở cho nàng vô , nhưng nếu tiếp tục như vậy, ngày nào đó ta ra rồi, nàng phải làm sao bây giờ? Quan trọng là … Hiên ca nhi chỉ mới đầy tháng thôi.”

      Đây cũng chính là điều Cẩm Nương lo lắng, từ trong phòng lão thái thái ra ngoài, Cẩm Nương liền đến phòng của Tứ di nương.

      Tứ di nương mới vừa dùng chút cơm, uống thuốc, thấy Cẩm Nương vào, liền đem chén thuốc để xuống.

      “Ngươi đừng lo lắng, Nương cái gì cũng biết cả.” Cẩm Nương còn chưa mở miệng, Tứ di nương liền lôi tay nàng, cùng nhau ngồi ở giường .

      Cẩm Nương ngạc nhiên, nàng. . . . . . Nàng thế nhưng biết mình muốn cái gì?

      “Nhà mẹ đẻ của Mẫu thân có ai, chỉ có thể yếu thế, chỉ có như vậy, lão thái thái cùng lão gia mới hướng về phía Nương, yên tâm , ngươi cùng Hiên ca nhi đều là tâm can bảo bối của nương, là sinh mệnh của nương, nên dù có liều mạng cái mạng này nữa, Nương cũng bảo vệ các ngươi .”

      Trong nhà ngay cả Đông Nhi cũng bị Tứ di nương sai ra ngoài, Tú ở phía ngoài, theo vào trong, nên đây là lần đầu tiên Tứ di nương mới to gan nhìn thẳng con của mình, trong đôi mắt to xinh đẹp chứa ôn hòa từ ái, nhưng cũng ép được ít kiên nghị bên trong nó.

      Cẩm Nương lần nữa khiếp sợ, ra vị này, mới là cao thủ che dấu, giả trư ăn cọp điển hình nhất đây, nàng kinh ngạc nhìn Tứ di nương, hơn nữa vẫn còn có chút hiểu , mấy chất động kia, cùng chuyện Linh Nhi và bà vú chết , hơn nữa mình còn bị Đại phu nhân hành hạ đến sắp chết đói. . . . . . , chờ chút những thứ kia, nàng. . . . . . Nếu nàng biết toàn bộ, tại sao có thể đủ nhẫn nhịn được như thế?

      “Nương nắm chắc mọi đường, ngươi bây giờ phải là bình yên đó sao? Còn thông minh nữa, Nương cũng biết, Cẩm Nương của ta nhất định phải là quả hồng mềm, ngươi là nữ nhi của nương, như thế nào lại ngu ngốc ngu xuẩn đây?” Tứ di nương làm như xem thấu tâm tư của nàng, vuốt ve gò má nàng, dằng dặc , trong mắt chứa đầy thương, giống giả.

      “Vậy độc dược sao? Độc dược mà dồn vào tim phổi sức khỏe ngài bị hao tổn, ngài cũng biết? Ngài còn ăn? Đây phải là có hại cho Hiên ca nhi sao?” Cẩm Nương gác sang bên chuyện của bản thân mình, đột nhiên nàng cảm thấy sau lưng u ám, khỏi đánh rùn mình cái.

      Trong mắt Tứ di nương lên tia lệ, đôi mi thanh tú cau lại, nhưng có tránh ánh mắt của Cẩm Nương, “Ta biết, Linh Nhi theo bên cạnh ta nhiều năm cũng ít, nhưng nàng là người của Đại phu nhân, thuốc kia. . . . . . Ta có uống, nhưng giảm số lượng, mỗi lần thừa dịp uống xong trà có độc, ta đều biết dùng tay móc cổ họng, để ói ra, nàng. . . . . . Chỉ cho là bệnh tình ta càng ngày càng nghiêm trọng, nên ta nhiều nhất chỉ uống vào người phần độc dược, còn Hiên ca nhi, là trước đó vài ngày khi phụ thân ngươi sắp trở về ta mới uy qua lần mà thôi, nên có vấn đề quá lớn.”

      Cẩm Nương im lặng, nhưng cũng nhịn được mà thấy lòng chua xót, nàng. . . . . . Cũng là bị bắt buộc a, nha hoàn có nửa điểm bối cảnh, muốn hơn người, muốn lên, hơn nữa phía lại có vị chủ mẫu hung ác lợi hại như vậy , nàng chỉ có nhẫn, để tìm cơ hội ở trong khe hẹp, chỉ cần hơi có cơ hội, cũng bị nàng vững vàng bắt được và lợi dụng, trách được, lão gia nhiều thiếp thất như vậy lại chỉ mang mình nàng biên quan, cũng chỉ có nàng mới có thể an toàn sanh ra Hiên ca nhi, cũng thành công . . . . . . để lão gia thăng làm thê thất, còn phải làm nô tỳ nữa, từ đó ăn ở sinh hoạt, thành Nhị phu nhân của tướng phủ, là người vợ đứng đắn của tướng quân, nếu nàng mềm yếu đến chịu nổi như vậy, nhu nhược để người lấn như vậy, làm sao có thể bò lên đến bước này?

      Cẩm Nương quả thực đối với mẹ ruột của mình bội phục sát đất, còn Tứ di nương mỉm cười lên, vẫn mang vẻ mặt yếu kém, “Nương. . . . . . Vốn muốn với ngươi điều này, nhưng mà, ngươi cũng sắp gả , lại gả vào Giản thân vương phủ, cửa nhà càng cao quý, nước ở bên trong lại càng sâu, Nương. . . . . . cảm thấy thẹn, vì vẫn cũng có đàng hoàng dạy dỗ ngươi, sau này, ngươi nhất định phải học cách nhẫn, phải hiểu được lòng người tính toán, quan trọng nhất, là phải giữ được lòng của nam nhân, chỉ khi lòng của nam nhân đó hướng về ngươi, ngươi mới có vốn liếng cùng những người đó đấu , mới có thể. . . . . . đấu thắng.”
      Andrena thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 49
      Đây là lời tâm huyết sao, Cẩm Nương vẫn còn cảm giác được nàng lòng, nếu phải là nữ nhi ruột thịt, nàng tuyệt đối bày ra gốc gác cho mình xem, cũng theo lời nàng , tất cả những thứ này, cũng chính là kinh nghiệm mà nhiều … năm qua nàng ở trong phủ đấu trí đấu dũng khí mà tích lũy được, mà tại nàng là người thắng, mặc dù, Đại phu nhân ở còn ở trong phủ tác uy tác phúc, bất quá, Cẩm Nương yên tâm, nàng. . . . . . So sánh với Đại phu nhân mạnh mẽ hơn gấp mười lần.

      Cẩm Nương đột nhiên có chút mong đợi, có lẽ tương lai lâu sau này, Đại phu nhân bị cái vị mẫu thân nhìn như suy nhược, nhưng kì thực rất bền bỉ này dẫm lên dưới lòng bàn chân.

      Suy nghĩ kỹ chút lại cảm thấy như , nhưng mà nàng cũng lười suy nghĩ tiếp, nên tâm tình cũng thả lỏng rất nhiều, từ trước cho tới bây giờ mình vẫn là người tốt, ở xã hội tràn đầy mưu cùng hố bẫy này, nếu ngươi quá yến kém bị lấn lướt, nhưng trong đùa bỡn tâm cơ, mưu thủ đoạn, phải xem ai có bản lãnh, đường đời còn dài mà.

      Mấy ngày nay, ở trong phủ náo loạn cả lên , Tôn Ngọc Nương bị lão gia đánh mấy bạt tai, Lão thái gia về nhà biết được tức đến bị bệnh, mấy ngày cũng có vào triều, ra ngã bệnh là giả, trong nhà ra chuyện xấu như vậy, Lão thái gia mặt mũi gặp đồng liêu mới là , lão gia đánh Ngọc Nương trận coi như là xả giận, đồng thời cũng vọt tới Trữ vương phủ xả giận trận, Trữ vương gia cùng Trữ vương thế tử đều đứng ra nhận lỗi, mặc dù bọn họ cũng biết chuyện vớ vẫn này đến tột cùng là làm sao mà xảy ra, nhưng nương nhà người ta yên lành, đến phủ họ xảy ra chuyện, hành lễ bồi thường là được a.

      Tôn Vân Nương thông qua Ngọc Nương mới biết được, Lãnh Trác Nhiên ban ngày ban mặt mà ở trong phủ làm chuyện xấu xa phóng đãng như vậy, giận đến hàm răng ngứa, nhưng sắp xuất giá rồi, từ hôn thể nào được, nàng vốn mang trái tim tự hào chờ gả, tại giống như rơi xuống vỡ nát đất, giận đến đồ cưới cũng chịu thêu nữa, cả ngày ở trong phòng ném chén ném bình để hờn dỗi.

      Mấy ngày sau, Giản thân vương tự mình tới cửa, đầu tiên là thăm Lão tướng Gia, cùng tướng gia chuyện đến mấy canh giờ, vì nhi tử nên người của nhà mình mà thỉnh tội, theo lễ, phải thỉnh cầu để Ngọc Nương gả cho thế tử Lãnh Hoa Đường làm Bình thê.

      Lão thái gia dĩ nhiên đáp ứng, mấy ngày nay lên triều, chính là chờ cái kết quả này, mặc dù Lão thái gia rất cam tâm, vốn nghĩ tới chỉ có đứa cháu ruột, dù thế nào cũng có thể tìm được mối hôn tốt, nghĩ tới, hai nha đầu này đều nên người, ngàn chọn vạn chọn , thế nhưng phải làm tiểu thiếp của người ta, bất quá, chuyện đến nước này rồi, đây cũng là kết cục tốt nhất, hôm nay Ngọc Nương, ngoài trừ Giản thân vương phủ ra, e là có ai chịu cưới nữa, quả chân chính tức chết người a.

      Hôm đó lúc Giản thân vương gần , còn ra cầu, chính là đem hôn của Cẩm Nương cử hành trước, bởi vì Lãnh Hoa Đường cưới Ngọc Nương chẳng qua là đón tiểu thiếp vào cửa, mà Nhị công tử nhà còn có chính thức cưới thê, tuy Nhị công tử có thế tử vị, nhưng cũng là con trai trưởng đứng đắn của vương phủ, cho nên, quyết thể để Nhị công tử thiệt thòi, nghe vậy Lão thái gia suy nghĩ chút, ngược lại cảm thấy làm thế này lấy lại được chút ít mặt mũi, trước tiên là cảnh tượng phong quang gả cháu qua, cùng Giản thân vương chính thức kết làm thân gia, riêng Ngọc Nương có thể làm đơn giản chút, vì có hôn của Cẩm Nương ở phía trước che mất, người ta chế giễu cũng ít đôi chút, nên liền đáp ứng.

      Kết quả, vì vậy, mà hôn của Cẩm Nương thu ngắn thời gian, nên mỗi ngày, đều có người đến viện của nàng làm quần áo, chăm sóc mặt, đưa yên chi, son phấn nối liền dứt, mà Đại phu nhân bị chuyện của Tôn Ngọc Nương cùng việc Tứ di nương thăng vị tức đến bệnh, nên nhất thời phải đặt xuống gánh nặng, mọi chuyện trong nhà dưới liền toàn bộ giao cho lão thái thái, nhưng lão thái thái thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, vì vậy Nhị phu nhân, cũng chính là Tứ di nương trước kia liền bắt đầu lén lút bộc lộ tài năng, thỉnh thoảng cũng giúp lão thái thái xử lý ít chuyện, hay nghĩ ra vài chủ ý gì đó.

      Nàng xử bình thản công chính, đối đãi người khác ôn hòa dễ gần, trong mềm yếu còn lộ ra khôn khéo, khiến lão thái thái càng ngày càng càng coi trọng nàng.

      Đại phu nhân vốn tính toán đặt xuống gánh nặng trong nhà để tỏ chút giận hờn, cố ý làm khó lão thái thái cùng lão gia, nhưng sau đó lại phát mọi chuyện lão thái thái đều hỏi Nhị phu nhân, hơn nữa địa vị của Nhị phu nhân ở trong lòng của đám nô phó cũng ngày càng tăng, việc này làm cho Đại phu nhân đứng ngồi yên, căn bệnh kia liền trị mà khỏi, còn chủ động bắt đầu quản lý lại mọi việc.

      Đại phu nhân trở lại xử lý công việc, Nhị phu nhân cũng rất hiểu biết mà buông tay, cho dù lão thái thái có chuyện hỏi ý kiến của nàng nữa, nàng cũng nghĩ thêm chủ ý nào, tránh cho lão thái thái khó xử, mà lão thái thái nhìn thấy đại phu nhân mang bộ dạng sợ bị chiếm quyền, nên cũng thích thú xử lý công việc nữa, cho dù Đại phu nhân có làm đến mệt nhọc cỡ nào cũng mặc kệ.

      Cũng may Tôn Vân Nương là con ruột thịt của Đại phu nhân, ngày nàng gả tất nhiên là phải làm cho nhộn nhịp rộn ràng, cảnh tượng phong quang.

      Vài ngày nữa chính là ngày Tôn Vân Nương xuất giá, trong phủ bắt đầu trang trí đèn kết hoa, chữ hỉ màu đỏ vui mừng dán khắp phủ, Tiền viện hậu viện đại môn khung đều treo lụa tơ hồng kế hoa, khi vui mừng này, cũng hòa tan những uất khí trước đó vài ngày do chuyện của Tôn Ngọc Nương mang lại.

      Cẩm Nương cứ theo lẽ thường thỉnh an Đại phu nhân,vừa đến viện của Đại phu nhân, thấy Đại phu nhân bề bộn sửa sang lại đồ cưới cho Tôn Vân Nương, Tôn Vân Nương đợi gả, Ngọc Nương bị lão gia đánh còn chưa khỏe, cho nên, tới chỗ Đại phu nhân thỉnh an cũng chỉ có mình Cẩm Nương

      Thấy Cẩm Nương tới, Đại phu nhân liền để cho bọn Hồng Mai tiếp tục làm, còn mình bưng trà trở lại chánh đường ngồi, nàng hôm nay càng ngày càng phải coi trọng Cẩm Nương, thái độ đối với Cẩm Nương cũng thay đổi, trước kia Cẩm Nương chỉ là thứ nữ, nàng thích gặp mặt, thích cho sắc mặt hòa nhã, nhưng hôm nay Tứ di nương thăng vị, nên ngược lại nàng phải ở khắp nơi lộ ra vẻ trang trọng hơn so với Nhị phu nhân, hơn còn phải biểu ràng địa vị chánh thê của nàng, Cẩm Nương vẫn theo lẽ thường mỗi ngày đều đúng lúc kính cẩn đến thỉnh an Đại phu nhân.

      “. . . . . . Ngươi hôm nay cũng là trưởng nữ đứng đắn rồi, làm việc gì cũng phải học trầm ổn quy cũ chút, thể giống như ở gia đình được, những thứ cầm kỳ thư họa kia. . . . . . Tuy bây giờ học chậm chút, nhưng vẫn phải học, Giản thân vương phủ thể so sánh với nhà quyền quý khác, khắp nơi trong kinh thành này trừ mấy người con ruột của hoàng thượng ra, còn nhà nào sang quý hơn nữa, cho nên, ngươi qua đó, ngàn vạn lần đừng ném mặt mũi của tướng phủ ta, mọi việc cần phải tiểu tâm cẩn thận, sau này. . . . . . Nhị tỷ tỷ của ngươi cũng qua đó, tỷ muội nhà mình, cần giúp đỡ nhau nhiều chút, chứ đừng có như cùi chỏ mà chỉa ra bên ngoài, đừng thấy người ta có địa vị rồi nghĩ dựa vào đó mà nịnh bợ, đừng quên, ngươi là con cái của Tôn gia . . . . . .” Từ sau khi Tôn Ngọc Nương cùng Giản thân vương thế tử nghị hôn xong, Đại phu nhân mỗi khi nhìn thấy Cẩm Nương, là đem những lời phía nhắc lại lần.
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :