Thủ lĩnh à! FA đủ rồi, yêu tôi đi cho mọi người biết em là con gái (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 27: là đau!

      Ánh nắng chiếu le lói qua cửa kính, dụi mắt thức dậy, trước mặt tụi nó là khung cảnh êm đẹp của rừng quê, những ngọn núi xa tít, phủ màu xanh mát, khỉ trong lành buổi sớm làm cho nó thấy sảng khoái, hít hơi sâu, nó vươn vai rồi bước xuống khỏi xe, Sau 1 ngày đêm ngồi xe bây giờ người nó đau ê ẩm. Quay đầu lại, là khách sạn lớn, nó nhanh chân bước vào mà chẳng cần ai nhắc nhở. Khi tất cả bước vào, đại sảnh khách sạn là hình ảnh người mẫu teen, làm đại diện cho tập đoàn Happy. Và đặc biệt, ấy giống nó, rất giống, càng nhìn càng giống, duy chỉ khác màu tóc. Mà giờ cả lớp há hốc mồm, đúng là nó, nó là người đại diện cho tập đoàn Happy, người mẫu ảnh nổi tiếng Pai_patvaty học chung lâu như vậy mà nhận ra. Nó gọi phòng Vip, còn lại là phòng bình thường rồi nhanh chân chạy tới chỗ hiệu trưởng

      - ở phòng V.I.P nha, mọi người tự chia phòng nhé, 3 người phòng-. xong nó lôi cổ hai coăn bạn vô phòng. Bọn học sinh sau hồi ú ớ cũng nhận ra tình hình, nhanh chóng chia phòng, duy chỉ có người đòi ở phòng vip á, ai các bạn tự biết nha!

      khí buổi sáng trong lành, mùi hương thơm mát của đồng quê xen lẫn những cơn gió mát, nó mở bung cánh cửa phòng, hít thở khí trong lành. Nhân lúc hai con bạn còn vật vã giường nhanh chân chạy vào phòng tắm, đóng chiếm ở trong. chung thủ tục xong hết, có loa thông báo tập trung ở đại sảnh khách sạn và chuyến thám hiểm bắt đầu, nó là người háo hức nhất trong bọn, chạy nhảy lung tung, nó mặc chiếc áo màu đen in chữ love in A2( áo lớp ý) hình đầu nâu màu trắng đội vương miện và dập số, kèm tên. Đằng sau là dòng chữ tiếng ( hin hông có biết chữ gì á). Mặc chiếc quần jean dài, màu đen, cào rách, mái tóc cột cao năng động. mặc áo giống nó, quần bò xù hơi sáng màu, tóc vàng gẩy like màu hồng( mới bị nó lôi nhuộm), ngang vai xoã ra, tết . Vy mặc áo màu trắng, dòng chữ lớn trước ngực" A4 in my heart" phía dưới là hình ảnh của mk và câu tiếng , đằng sau áo dập tên. Quần bò sáng màu, cào rách. mặc áo giống nó, quần cũng giống luôn( dáng nam nha). Huy cũng giống , quần bà màu sáng hơn. Còn mặc áo lớp và mặc quần bò trơn tối màu.

      - Ck ơi, trong rừng như vậy liệu có thú dữ nhỉ?- Vy hướng ánh mắt ngây thơ, trong sáng về phía cậu.

      - Vk yên tâm, nếu mà có .....

      - ck bỏ vk mà chạy trước.- Cậu chưa hết câu nó nhẩy vào hộ, sau câu của nó, mọi người được mẻ cười sảng khoái, và cậu mặt mày tối sầm.

      - Ê con kia, mày có ck rồi mà vẫn tha tao là sao?

      - Tao cứ thích trêu mầy đấy

      - Về chơi với chống mầy - chen ngang

      -............-Suốt đường , nó cứ chọc hết người này đến người khác, lớp nó cãi nhau, chuyện to nhất rồi.

      - Cả lớp tập trung- chủ nhiệm phải hét hết công suất của cái loa phát thanh cái lớp bá đạo của nó mới chịu yên thân( Loa theo đúng nghĩa à nha)- Lớp chúng ta có 40 học sinh, chia thành 8 nhóm.

      Nhóm 1: Hân, Khang, Huy, Trang, Thuỷ

      Nhóm 2: ..........

      Nó hơi bất ngờ khi ở chung nhóm với Thuỷ, trùng hợp hay cố ý, có 2 nụ cười cười quỷ mị cong lên nơi khoé miệng. Nhóm của nó tập trung ở khu vực riêng để bắt đầu cuộc thám hiểm, Luật của cuộc thám hiểm là: Mỗi nhóm tìm kiếm trong rừng theo bản đồ nhất định, các nhóm ngày đêm ở trong rừng, ăn uống ngủ nghỉ, tự thân lo, mỗi nhóm có 2 lều. Các nhóm tìm đủ các mảnh kho báu, đến lấy và để lại kí hiệu của nhóm, nhóm nào về đầu tiên nhóm đó chiến thắng và được phần thưởng.

      - Tự phân chia mấy chú, tui cầm hai cái lều- nó hăng hái nhận hai cái lều di động khoác lên vai( lều gấp gọn lại nha).

      - Tôi cầm cái ba lô đựng giấy ăn, xúc xích- Thuỷ nhận ngay túi đồ nhất

      - Vậy tớ cầm bát đĩa với đống bánh mì- Trang nhoẻn miệng cười cầm túi đồ.

      - Còn lại tụi này lo- nhấc túi rồi quẳng túi còn lại cho cậu.

      - - Nó hăng hái xông lên phía trướ

      - Nhầm đường rồi má- Thuỷ cười khểnh nhìn nó.- đường , nó với Thuỷ ngừng đá đểu nhau, cái tính hậu đậu của nó, cái kiểu chảnh choẹ của Thuỷ, hai đứa thể ngừng cãi nhau trong vòng phút. Rồi vô tình, nó dính cái bẫy của nhà trường ,bị treo ngược cây. Thuỷ đứng cười đầu nó xì khói. Cố cuộn người dậy, nó móc trong túi quần thanh kunai ( chị này cuồng anime giống mình), cắt đứt sợi dây, nó đẩy chân đáp đất cái nhàng lắm, nhưng tương đối ổn. Sau vụ đấy khỏi , nó đành sau lại dính bẫy. Nó và Thuỷ, hai đứa lườm nhau đến cháy áo vô tình cả hai (lại) rơi vào bẫy. Hai đứa bị trượt xuống đường mà chẳng hiểu bị cuốn đâu( mấy cái bẫy này do nhà trường thiết kế nên có nguy hiểm, chỉ nhằm tăng thêm phần hấp dẫn cho trò chơi), Thuỷ sợ hãi ôm, lấy nó mà hét còn nó thản nhiên ngồi" Ngắm cảnh" bị trượt như kiểu cầu trượt ý. Lúc đáp đất nó nhanh chân nhảy xuống, còn rơi cái phịch, ngồi đất mà kêu than. Nó nhìn xung quang, nơi này cũng chẳng có gì nguy hiểm, thể leo lên, đàng tiếp rồi tìm mọi người sau vậy, nó nghĩ rồi cứ thế làm cho Thuỷ dù đau mà vẫn phải cố mà chạy theo. Nó xem xét mọi thứ xung quang rồi phán bừa, phán nhằng, nhầm đường tứ tung.

      - Này bị ngu à? đường gì mà chẳng hướng nào đúng là sao

      - Có giỏi tự đường khác , ai bắt theo tôi?

      - ...

      - Tôi tôi làm sao?

      - chẳng làm được gì ra hồn cả, chính xác là như thế, đúng là chẳng được cái tích gì, giống y hệt mẹ . tôi tự tìm đường.- ta rồi vênh mặt quay ,

      - Á - ta toan quay bị nó giật tóc lại- Chát- Liên tiếp nhận cái tát từ nó. Nhưng cũng chịu thua,

      - Chát!- má nó in hằn 5 vệt tay. được đà đẩy nó ra đằng sau, may mà dừng chân kịp, nếu là nó rơi xuống cái hồ kia rồi, mà trời lạnh. Nó cáu, đẩy xuống đất. Chỉ thẳng tay vào mặt .

      - Mày có quyền lên tiếng về mẹ tao- Ghé sát vào tai - Nếu mày muốn vô thăm bệnh viện cứ việc.- Nhưng đâu chịu kém cạnh, đứng dậy đẩy nó, hai người xô đẩy nhau. Và vô tình, sức nó mạnh hơn, nó đẩy xuống nước, cái cảnh đó tất cả thu vào tầm mắt .

      Chap 27: Nụ cười của quỷ
      Nó thấy bước tới, nhún vai cười khểnh, tới chỗ nó, cốc cho nó cái đau, khuôn mặt tức giận.

      - Em sinh ra là chúa hậu đậu hả? bộ đường thủ bẫy cho người ta à?- với nó xong cố với xuống nước với Thuỷ- cậu lên sao? nước dưới đó ấm lắm hả?- nín cười khi nhìn Thuỷ bơi từ dưới nước lên. Nó cười sặc sụa, và cậu cũng trạng giống nó, còn Thuỷ vừa ngượng vừa tức nó, mặt hầm hầm. ( Mọi người đừng ngạc nhiên nhá, mùa đông rất lạnh, mà thông thường hồ nước thường ấm hơn rất nhiều, như kiểu được tắm nước nóng free ý, mà lại chuyên lý nên nhận ra sớm, còn Thuỷ cứ thích giành quán quân mấy cuộc thi bơi nên kế hoạch thất bại). Nó phủi mông trước, ném lại cho Thuỷ cái khăn tắm( Tốt gớm). Mọi người lại tiếp tục cuộc hành trình của mình, nhưng nó có cái gì đó khác lạ, phải chỉ có nó mà cả và cậu cũng vậy, thái độ lạnh lùng, cảnh giác hơn rất nhiều.

      - Rầm Rầm...- Đúng như nó dự đoán, ở trong rừng chỉ có riêng đám học sinh chúng nó, 3 con dao dừng ngay trước mặt nó, may là nó lùi lại kịp giờ này chuẩn bị gọi điện cho Bác Vương để đặt phòng ở phủ hotell. Nó thở phào vuốt ngực. Nó giương đôi mắt sắc lạnh về phía mấy thằng " lâm tặc" trước mặt, khuôn mặt nó lạnh tanh chút cảm xúc. và cậu nở nụ cười nửa miệng, Trang tỏ thái độ khó chịu, còn môi thuỷ nở nụ cười quỷ mị.

      - Lâu lâu động tay động chân, cứ thấy khó chịu thế nào ý nhề!- Nó nhăn mặt nhìn lại lượt, chỉ có vài tên.

      - Con bé tóc tím, tập trung vào nó- tên đầu đàn ra lệnh

      - Ố ồ, mình lại là mục tiêu.- xong nó chẳng thèm để ý gì mà xông thẳng vào đánh. Chỉ đòn đầu nó hạ ngon ơ thằng, cái lũ tiểu này chẳng biết ở đâu chạy ra đến lắm, hết bọn này tới bọn khác, nó, cậu và ( học võ của tụi nó nhé) mải miết đánh, vừa dẹp hết lũ tiểu đấy, còn thằng đại ca, nó tiến đến gần, tên đó nở nụ cười đắc ý.

      - Á!.....- nghe tiếng hét, tất cả cùng quay lại. Nó nhăn mặt nhìn bọn người đối diện.

      - Shit. Dm cái bọn khốn nạn, chúng mày dám chơi quân tử sao, lũ rác rưởi.

      - Muốn gì- lạnh giọng, lúc quay lại, 4 người thấy Thủ bị tên kề sát dao vào cổ. mắt ầng ậng nước, khuôn mặt tái vì sợ hãi. Nó cũng ngờ Thuỷ lại sợ hãi như vậy, dù nó ghét Thuỷ, nhưng phải , cái bản tính quân tử trong máu nó cho phép người khác vì nó mà gặp chuyện.

      - Tóc tím, qua đây- Tên đại ca hất tay về phía nó, nó nhăn mặt bước tới, níu tay nó lại nhưng chỉ nhìn thấy nụ cười nửa miệng của nó, buông tay ra, hiểu nó muốn gì. Nó ngần ngại bước đến chỗ tên đó, trói nó lại. Thuỷ được thả, nhanh chân chạy tới chỗ , ôm chầm lấy rồi nức nở. Nó nhìn thấy cảnh tượng đấy mặt mày tối sầm, như hiểu được ý nó, vội đẩy thuỷ ra, nhìn bọn khốn đấy đưa nó , thề là cho từng thằng nhận đủ. Còn Thuỷ vẫn nức nở khóc, từ lúc cái lũ ấy ngừng khóc.

      - Nín - Trang cáu quá, bực mình mà hét lên.

      - Tôi...tại tôi mà...hức..hức...!- Thuỷ vẫn ngừng khóc

      - Ngồi đây khóc làm gì, cần lo đâu, nó chết đâu mà lo. Dựng tạm lều ở đây , cũng muộn rồi, ngày mai rồi lên kế hoạch, cho nó chơi hết đêm nay - Huy vẫn cắm đầu vào cái điện thoại mà bằng giọng tỉnh bơ.

      - Ừ- trả lời cho qua rồi nhanh chóng bắt tay vào công việc, rất muốn biết, mục đích của cái lũ ấy là gì. Còn nó, vừa bị "áp giải" vừa ngắm cảnh đường , nhưng đơn giản, nó ghi nhớ con đường và cố ra dấu bằng cách thỉnh thoảng lại đứng lại, cố ý đạp vào cây cho bong lớp vỏ. Nó bị đưa đến căn nhà hoang, nhìn tồi tàn, cũ kĩ, mạng nhện bám dày cả lối , những thùng giấy mục xếp ở góc, rơm dạ và củi vẫn còn cháy. Như những người khác, sợ tới lỗi run nguwoif lên rồi, còn nó, vẫn thản nhiên ngắm và nhận xét ngôi nhà.

      - Ưm, ngôi nhà này nhìn rất hoang tàn, rất hợp làm căn cứ đấy.

      - Im, ở đây mày có quyền lên tiếng- nghe xong nó nhăm mặt ngồi ngân nga đọc rap.

      Nó chẳng biết là nó ngồi đây được bao lâu nữa, chỉ biết là nó hát chán rồi ngủ dậy luôn rồi mà trời vẫn tối, chán quá, nó kêu la ầm ĩ, để cho ai ngủ.

      - Con kia mày có im ?

      - Tao im mày làm gì được tao?

      - Bốp...- Nó nhận nguyên cái tát, sao cái bọn này cứ thích dùng tay chân với con thế nhề.

      - Rầm!... Tất cả tập trung vào nó cánh cửa cũ kĩ của nhà kho đổ ập xuống. Ngay sau đó là bóng bước vào, dáng người chuẩn đến từng milimet, đôi mắt quỷ quyệt cùng nụ cười gian tà ở môi khiến người khác lạnh sống lưng. Tiếng giầy cao gót nện xuống nền nhà vang lên những thanh ghê rợn, Ánh mắt nó thay đổi, nó nhếch mép nhìn người đối diện, nó chuẩn bị tinh thần để gặp kẻ chủ mưu, vậy mà nó ngu ngốc, rơi vào bẫy cách dễ dàng như vậy. Từ bây giờ, nó thể coi thường quỷ kế của ta nữa rồi.

      - Wao! cứ tưởng kiều nữ phương nào, hoá ra lại là chị em" Tốt"- nó nhấn mạnh từ tốt làm cho Thuỷ nhăn mặt. Đúng! ta là chủ mưu, nở nụ cười ta nhìn nó đắc thắng

      - Mày đúng là có chết cũng thay đổi nhỉ? Sắp chết rồi mà vẫn cứng đầu

      - Xem ra từ nay chị phải xem lại cách nhìn về em rồi.

      - Tuỳ chị thôi- ta tiến vại vuốt khuôn mặt nó.

      - Chát....- thanh đều đều vang lên, má nó hằn lên vệt tay. Nó vẫn giương đôi mắt khinh bỉ nhìn ả. Miệng lẩm bẩm cái gì đó. Ả cứ đánh, cứ giáng những cú đánh xuống cơ thể ngọc ngà của nó, nó vẫ giữ thái độ ấy, đôi mắt vẫn đắc ý. Ả rút trong túi ra con dao, rạch khuôn mặt nó vết sâu. Ẳ ta nhìn chiến tích của mình cười đắc ý.

      - Hôm nay tới đây là đủ rồi nhỉ!- Con dao vừa rơi xuống đất, ả vừa quay bước về phía cửa, ngay lập tức, thanh kunai kề vào cổ ả. Nó liếm những vệt máu rỉ ra từ vết thương khuôn mặt. Ánh mắt " Trìu mến" nhìn ả, đôi môi nở nụ cười hắc ám, dưới chân nó là đống dây thừng đứt tự bao giờ. Bọn người xung quanh, đứa nào đứa đấy mặt mày tái mét, run lên vì sợ, bọn chúng động nhầm tới quỷ. Nó thầm vào tai ả

      - Chị cho cưng 3 phút. Giờ đến lượt chị nhé! Em !- Giọng nó nhàng, đều đều vang lên khiến nguời khác run sợ. Hai chữ em chậm, ngọt, ngọt sắc như muốn giết người.

      Chap 29: Muốn đấu với tôi.... chưa đủ trình độ!

      Thanh kunai cứa vào cổ của Thuỷ, ả cảm nhận được vết cứa ấy, sâu nhưng nó có cảm giác đau sót, khó chịu, ả cảm nhận được, rất đau. Dần dần chìm vào cơn mê, ả còn biết gì nữa, nhưng vẫn nghe tiếng nhốn nháo, tiếng la hét. Nó làm gì Thuỷ cả, nó đỡ dậy sau khi cho ít thuốc mê. Nó mỉm cười, nụ cười rạng rỡ ấm áp. Nó đưa quay trở lại lều, mọi người chờ sẵn ở đó, nó nhăn mặt nhìn cái lũ bạn " Tốt" thấy nó bị người ta bắt giờ vẫn ngồi ăn bánh với chơi bài, lại còn nhe răng ra nhìn nó, nó là muốn nhào đến mà xé xác cái lũ kia ra. vội chạy lại đỡ Thuỷ, đặt ta xuống giường rồi quay qua nó.

      - Ê con kia, dán băng cá nhân vào mặt mày hộ tao cái, nhìn thấy ghê!

      - Nó dán miếng băng lên vết thương, nó thấy nhăn mặt lại, rất đau.- nhìn nó, , ai biết kế hoạch của Thuỷ, hỏi nó chỉ đáp vẻn vẹn có câu

      - Thuỷ cứu tao, còn tao cũng chẳng biết thằng cha nào muốn bắt tao nữa.- Cứ như thế cuộc hành trình lại tiếp tục. Sau bao nhiêu cố gắng của cả đội, vất vả gian chuân, cuối cùng đội nó cũng tới đích, và đứng thứ 2 từ dưới lên. Ngồi chưa kịp thở, cái loa phát thanh lại vang lên

      - Các em tham gia tích cực cho chuyến thám hiểm, bây giờ chúng ta quay trở lại khách sạn để chuẩn bị cho chuyến tham quan ngày mai.- Nghe giáo

      - muốn giết học sinh hả?-nó nhăn mặt lẩm bẩm xong cũng đứng dậy. Tất cả mọi người có ngày tự quản, các học sinh có thể chơi thoả thích. Nó vẫn nằm dài ở giường, mặc cho hai con bạn mặc sức lôi kéo.

      - Con kia, thay đồ nhanh lên- hét vào mặt nó

      - Tụi mày , tao ở nhà

      - Nhà mày đâu ở đây, ra chợ với tụi tao.- kéo chân nó để lôi xuống chiếc giường iu dấu.

      - Tóm lại là tao chúng mày phiền quá.

      - Cũng được, mày thôi, nhưng mà ra chợ, có nào ngía chồng mày, tao biết à nha!- đủng đỉnh bước ra khỏi phòng, còn nó nghe xong lao mạch xuống giường, phi vào nhà vệ sinh với tốc độ tên lửa.

      - Con này khôn- đập vai

      - khôn làm thao trị được con này.

      - Hèn gì nó nghe lời mày răm rắp.

      - Thôi xuống bà nội.

      Cả ba người cùng bước xuống đại sảnh, nó là người lanh chanh chạy trước. Vừa xuống tới nơi, mặt nó tối xầm lại, khi nhìn thấy cái lũ con đứng quanh chồng nó. Nó vừa thò mặt xuống, cả đống con trai mắt chữ A mồm chữ O nhìn nó giống như thiên thần đáng . Nó mặc chiếc áo thun rộng, in hình manga. Chiếc quần becgi rách lơ, giày thể thao " tăng động" Mái tóc cách biệt màu khói- tím được tết sợi . Nó chạy ngay ra chỗ , chiếm ngay địa bàn bên cạnh, thấy nó tụi kia cũng tản dần. mặc chiếc áo thun 3d, quần ngố thô màu đen. Đôi giày thể nike đen luôn, đầu đội chiếc mũ đinh, hôm nay nhìn khác hẳn mọi ngày. Còn Trang đứng bên cạnh , nụ cười dịu dàng môi làm cho bao chàng mong ước. Mái tóc được tết chéo như kiểu của nữ hoàng băng giá, những sợi tóc gẩy nike hồng xen kẽ nhau tạo ra màu tóc cách biệt. diện chiếc váy màu hồng phấn, viền ren ở chân váy. chiếc nơ to gắn ở thắt lưng làm nổi bật vòng eo con kiến của . đứng bên cạnh, đơn giản với áo thun đen và quần ngố bò. đôi giày lười màu xám. Cậu đứng cạnh Vy, diện áo màu đen với những vết sơn phá cách. Quần ngố màu xanh xẫm( vẫn là phong cách bách của mọi ngày). Vy hôm nay xúng xính trong chiếc áo sơ mi, cắm thùng trong chiếc quần sooc rộng. 6 thiên thần sánh bước tạo lên khung cảnh tuyệt vời. Cùng bước tới chợ, khí nhộn nhịp tưng bừng, các quầy hàng bày cách gọ gàng, bắt mắt. Các loại bánh trái bày quầy, toả hương thơm ngào ngạt, đặc biệt, 3 đứa con hết quầy này tới quầy khác,Vy tập trung vào đồ trang sức, Trang chú ý tới cách họ bán hàng, còn nó tập trung cao độ cho nghiệp ăn uống. Tất cả mọi người đều cười vui vẻ, hạnh phúc đơn giản chỉ là được là chính mình. Sau chuyến du lịch đáng nhớ, mọi lại trở về guồng quay của nó. Hân và Khang nắm tay nhau con đường quen thuộc trở về nhà của nó. Hai đứa vui đùa, thân mật. Bỗng, nó đứng khựng lại ở cổng. Nó nhăn mặt

      - Ông già! Ô làm gì ở đây- Bố nó đứng trước cổng, có lẽ là đợi nó. Nhìn nó và Khang ông nhăn mặt nhìn Khang.

      - Cậu là ai?

      - Bạn trai tôi.- Nó thản nhiên đáp.( thanh niên cứng của năm)

      - Tao cho phép mày có bạn trai à?

      - Tôi chẳng cần ông cho phép

      - Chát!...-Bàn tay ấy vung lên và lãnh chọn cái tát. Nó gì, ra hiệu cho Khang ra về, dù lo cho nó nhưng cũng đành quay bước. Nó chẳng thèm nhìn ông, thẳng vào trong nhà. Vừa vào tới sân nó thấy con lambogini lạ hoắc đậu ngay ở sân. Mặt nó khó chịu bước vào nhà, nó đơ người, trong nhà nó, có thằng cha nào lạ hoắc, bên cạnh là ông già cỡ tuổi ông già nhà nó ngồi đối diện với bà nội dấu của nó, nhìn bà nó, thôi rồi mặt nghiêm thấy sợ. Nhưng nó cũng chẳng quan tâm, dự là thẳng lên phòng làm giấc cái giọng khó nghe của ông già nó lại vang lên

      - Hân! Con ngồi xuống ghế. Có chuyện cần bàn- Vụ này hay à nha, ông già gọi nó là con cơ á, chắc lại sắp lợi dụng nó nữa nài. Nó chẳng thèm nhìn mặt ông, thẳng. Ông tức đến đỏ mặt, nhưng trước mặt bạn, ông đành giữ thể diện

      - Hân, Con ngồi xuống - Giọng của bà, nhàng vang lên, ngay lập tức nó quay người lại

      - Dạ!- Ông mặc dù điên nhưng đành ngồi xuống.

      - Hôm trước, ta cũng với con rồi- Chỉ vào thằng cha đối diện- Đây là Khải Hoàng, vị hôn phu của con.- Nó nhìn Hoàng, nở nụ cười tươi, còn tên đó cuời khinh nhìn nó, Hoàng quá quen với kiểu con thấy trai là sáng mắt lên rồi. Nó bất thình lình đập bàn cái rầm rồi đứng dậy.

      - Tôi có hôn thê hôn thiếc gì rồi. Ông có tin là tôi cho người giết luôn cái thằng cha này hả?- Nó trừng mắt nhìn ông, còn tên kia giật mình nhìn nó. bà nó bụm miệng cười, ông già kia im thít lời nào. Ngay lập tức cái tát nữa giáng xuống mặt nó. Nó vẫn thay đổi ánh mắt.

      - nhiều, tao là mày phải làm theo.

      - có cửa đâu ông già- Nó xong lè lưỡi trêu ngươi rồi nhanh chóng vọt lên phòng, mặc kệ mấy người kia mặt mày đủ loại cảm xúc. Nó vừa khỏi, bà lại quay lại thái độ lạnh lùng.

      - Tôi rồi đấy, con bé đồng ý đâu, cũng đừng mong uy hiếp được nó!- Câu của bà ngắn gọn xúc tích nhưng cũng đủ để người nghe hiểu. Chàng trai ngồi đối diện bất giác nở nụ cười

      - nhóc thú vị, tôi có hứng với em rồi đấy!- hoàng đủ để mình cậu nghe thấy.

      - Tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi! Con bé rất bướng bỉnh. Nhưng tôi bắt con bé phải nghe lời.

      - sao, bọn trẻ bây giờ đều vậy- Ông rồi quay sang liếc cậu con trai

      ----------------------------------------GTNV--------------

      - Vương Khải Hoàng: Con trai của chủ tịch tập đoàn đá quý, nổi tiếng ăn chơi, coi trời bằng vung, coi đất bằng nồi, coi phụ nữ là cỏ rác.

      - Vương Phùng Bảo: Bố của Khải Hoàng.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 30: Cuộc đào tẩu ngoạn mục
      Nó vừa bước ra khỏi cổng nhà, đập ngay vào mắt nó là cái tên chết tiệt Vương Khải Hoàng. Cậu đứng dựa lưng vào chiếc mui trần màu trắng, đôi mắt nhắm liền, tay nhét túi quần, từ đằng xa, đám con nhốn nháo, nó tự nhủ, sao cái cảnh này nhìn quen quen, trong dòng hồi tưởng cái đầu đáng thương của nó, nhận ngay cú trời giáng, nó ôm cái đầu, thầm chửi rủa cái thằng điên khùng vừa đập đầu nó. Mà hình như là phải thầm chửi rủa mà là xỗ thẳng vào mặt.

      - Lên xe!- Cái giọng lạnh tanh, cắt đứt tiếng thánh thót như chim hoạ mi của nó, ế mà sao cái giọng điệu này cũng giống luôn là sao? Có khi nào là em cùng cha khác mẹ nhề( biết giống ai mấy thánh). Nhưng ý chí của nó được phục hồi trong vòng 5s

      - Mắc gì ta phải lên, mi thích mình, ta phải học- Nó vênh mặt lên, nhìn vào cái xe rồi quay mông thẳng. Nhưng, nó chưa được 3 bước bị cái tên trời đánh, thánh vật đấy giữ tay lại. Hoàng đẩy nó vào mui xe, cúi sát mặt nó

      - Nên nhớ, là vợ tôi

      - Đợi tới lúc ra lễ đường rồi hãy nhận nhá!

      - Bụp....Hự- hiểu chuyện gì sảy ra, nhưng bây giờ tình hình là có người ôm bụng, có người khuôn mặt rất ư là hồn nhiên như con điên tung tăng chạy nhảy.

      -----------------------------------------------------------------------------------------------

      Vẫn như thường ngày, nó và vẫn là cái cặp đôi gây chú ý nhiều nhất,nó còn ngồi, chuẩn bị cắn miếng khoai của đút, bỗng thằng zai gương mẫu chẳng biết từ đâu chui ra phá vỡ bầu khí lãng mạn của nó rồi lôi nó xềnh xệch.

      - làm cái quái gì đấy?

      - lên phòng hiệu trưởng- vẫn ngừng lôi nó , trong khi cái mặt nó ngây thơ như con nai tơ và ngu như cái xe lu. Sau khi định thần được tình hình, nó hỏi câu hết sức là đáng

      - Em nhớ là mấy hôm nay em có đánh nhau đâu nhề?

      - Bốp- Đây là lần thứ 2 trong ngày đầu nó tiếp nhận lực từ cánh tay của người khác tác động lên, mà thao như cảm nhận của đại não lực này đem tới cái cảm giác đau. Nó dưng dưng nước mắt ngước đôi mắt toàn nước( do ngáp) lên nhìn

      - Bà có chuyện muốn bàn.- nhìn nó bất lực giải thích

      - Yup!

      -----------------------------------------------------------------------------------------

      Nó đập bàn cái rầm rồi đứng dậy, miệng ngừng chửi thề( Trước mặt bà nội mà thế đấy) trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ với khuôn mặt lạnh tanh, bà thở dài nhìn 2 đứa cháu, khí trong phòng vô cùng nặng lề, bà nhìn nó, muốn chuyện này sảy ra, hơn nữa theo như bà biết Khải Hoàng là người đứng đắn, mặc dù bà biết nó phải thục nữ ngoan hiền gì nhưng chỉ cần nhìn biểu của nó bà muốn ép nó. Và tình hình là chúng ta phải quay lại 10' trước.----------Nó vừa ngồi xuống nghế, nhấp ít trà, gác chân lên bàn, nó nhíu mày, nhận được khác biệt trong đôi mắt của bà, nó bỏ chân xuống, đăm chiêu nhìn bà

      - Có chuyện gì sao bà?

      - Hân, con nghe này, việc đính hôn, ba con chuẩn bị rồi.- Tai nó ù ù, tại sao nó luôn là món hàng của ông ta, nó cố gắng ghét ông nhưng tại sao, tại sao ông ta luôn luôn làm cho nó khóc, khóc nhiều tới nỗi nó còn nước mắt để khóc trước mặt ông nữa, ông cướp mẹ của nó, cướp nụ cười của nó, con ông cướp hết tất cả của nó, bây giờ, ngay cả cuộc sống, cả tương lai của nó, ông ta cũng muốn cướp lốt hay sao? Nó hận, nó khinh, nó thề là nó phá tan cái buổi lễ đấy ra, nếu có thể, nó giết luôn cái tên khốn nạn Vương Khải Hoàng cho dù có phải tù.--------- Và cảnh tượng tiếp theo là như các bạn thấy đấy. Nó lặng lề bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, những kí ức đau đớn tự nhiên trong đầu nó, chẳng hiểu tại sao, nó mạnh mẽ như thế, cứng rắn như thế, vậy mà tại sao khi đối đầu với ông ta, nó luôn luôn cảm thấy yếu đuối, nó sợ, nó cũng biết tại sao nó sợ, nhưng nó sợ rằng, nó nghe theo lời ông ta mà bỏ mặc , lúc này nó muốn có mẹ lắm, nhưng....đúng, lại chữ nhưng ấy, chữ nhưng luôn luôn hữu trong đầu nó khi đối đầu với ông, có lẽ con vẫn là con , nó vẫn là con của ông. nó cứ thế bước, bước ra khỏi cổng trường, nó vẫn thẳng, khoé mắt cay cay, nó biết từ bao giờ nước mắt đầm đìa khuôn mặt nó. Khẽ lau những giọt nước mắt, nó nhìn cảnh vật xung quanh, giật mình, nó nhận ra, đây là mộ của mẹ nó, những bông hoa hướng dương ngày nào lụi tàn, có lẽ những bông hoa ấy tiếp tục khoe sắc vào năm sau. Nó thu mình, ngồi dựa lưng vào gốc cây, gục mặt xuống gối, bờ vai nhắn run lên, nó khóc, khóc rất nhiều. Mùa đông vẫn lạnh, vẫn rất lạnh đối với nó. ! có lẽ ấm hơn nhưng theo cách nào khác. Nó bất chợt ngẩng đầu lên, cảm giác ấm áp giữa mùa đông, nó bật khóc, lại khóc nhiều hơn, dựa đầu vào vai , nó cảm thấy có chút ấm lòng.

      -----------------------------------------------------------------------------------------------

      Nó bước về nhà, căn nhà trở lên lạnh lẽo hơn từ khi ông ta có mặt ở đây, vừa bước vào cổng, nó thấy mấy tên áo đen đứng chặn ngay trước mặt nó, chưa kịp định thần mấy tên đó lao tới túm lấy nó.

      - 1'

      - 2'

      -3'

      -4'

      -5'

      ai biết mọi việc ra làm sao, chỉ biết sau 5' sau có 3 tên nằm dưới đất còn đứa nhóc mặt lạnh tanh, bước như chưa có chuyện gì sảy ra. Nó bước vào nhà, lại tốp nữa chặn đường, nó đánh, mặc cho chúng lôi , nó bị nhốt trong phòng, khẽ nhếch mép, muốn nhốt nó, trong phòng này, quá ngu ngốc, nó muốn xem, xem thử ông ta làm được những gì, có vẻ như ông ta hiểu gì về nó. Ngồi thẫn thờ nghe nhạc, đôi mắt nhắm hờ, vẻ mặt lạnh tới mức lãnh đạm.

      - Cạch- Tiếng động phát ra từ phía cánh cửa phá vỡ gian tĩnh lặng đó, nó vẫn nhắm mắt, thèm nhìn, vẫn thả hồn theo từng điệu nhạc.

      - Thưa !- giọng lạ lẫm vang lên làm cho nó giật mình, nhíu mày, hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía hầu . Đúng, hầu đấy, ông già ấy nghĩ nó là ai cơ chứ, phiền phức, nó nhìn khay đồ tay ta, Váy, giầy, đừng bắt nó mặc cái thứ đấy nhá.

      - Việc gì?

      - Đây là đồ của thưa , mau tắm và thay nó, mọi người đợi.- Đùa á hả?
      Khoan , mọi người, xem ra là cả hai cha con nhà thằng điên đấy cũng có mặt. Đáng để chơi trò chơi, Đặt chiếc điện thoại xuống sàn, giọng nó đều đều khe khẽ vang lên:

      - có thể ra ngoài.- Cánh cửa đóng lại, hầu bước xuống, ghé tai ông chủ của mình báo cáo. Đôi mắt ông nheo lại rồi dãn ra, cười cách giả tạo, Vương khải Hoàng, cậu ta ngồi ngay ngắn trong bộ vest trắng sang trọng. Nhìn chăm chú vào người đối diện, trông cậu ta như hoàng tử bạch mã. Đối diện Khải Hoàng là Hoàng Nam. mặc bộ vest đen, mái tóc nâu hạt dẻ rủ xuống khuôn mặt điềm đạm, nhưng nụ cười ấm áp mọi ngày thay bằng ánh mắt lạnh lẽo đến vô cảm. Bên cạnh là bà nội, bà mặc bộ vest màu sám, ánh mắt bà có chút gì đó sắc lạnh. Kế bên cạnh bà là Thuỷ, mặc chiếc váy cúp ngực màu đỏ, tôn lên nước ra trắng ngần, cùng với đường cong cơ thể mình, càng trở lên quyến rũ.

      - Cộp... Cộp...- Tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà, phá vỡ cái khí vui vẻ giả tạo. diện của nó làm cho sức hút của ai đó giảm đáng kể. Nó mặc chiếc váy màu tím, Lệch vai, bên vai trần là lớp vải ren phủ ngoài, nhưng cũng là dạng cộc tay. Chiếc váy xẻ tà ở ngang đùi, viền đường ánh bạc. Chiếc váy đơn giản độc tôn màu tím với những hoa văn chìm. nước da trắng tì vết của nó càng được nhấn mạnh hơn. Đôi giày cao gót tím cùng màu. Mái tóc tím-khói được búi lên để lộ ra cái cổ cao trắng ngần và hình săm bọ cạp nổi bật ở viền tai xuống cổ. Lớp trang điểm đậm, kẻ viền mắt đen, đôi mắt như hút hồn người khác, vẻ đẹp kiêu hãnh, lạnh lùng của nó làm cho nhiều người ngỡ ngàng. nó ngồi cạnh , giọng dịu , pha chút lạnh lùng vang lên.

      - Nguyễn Vũ Ngọc Hân. Chào- Nó đưa tay ra bắt với Khải Hoàng.- có thể gọi là Pai- Nghe nó câu này, khẽ nhíu mày, nó cho phép người lạ gọi là Pai, trong khi nó luôn ghét người ngoài gọi nó bằng cái tên ấy.

      - Pai?- Khải Hoàng nhìn nó

      - Đúng! Đó là tên mà người mẹ quá cố đặt cho tôi.- Ánh mắt nó kiêu ngạo nhìn sang gì Lệ và ông Tuấn tối sầm mặt. Nó nở nụ cười ma mị.

      Chap 31: dâu xinh đẹp.

      thèm chú ý mọi người, cười cách giả tạo, nó thể chịu nổi cái khí bẩn thỉu, ghê tởm này. Vội đứng dậy, nó quên ngó đầu lại mà

      - Buổi lễ đính hôn, tôi có mặt_ nó nở nụ cười nham hiểm rồi nhanh chân bỏ . Chẳng phải , ai cũng cười như thu phục được nó, nhưng họ nhầm. Nặng lề mở cửa phòng, nó xé phăng cái thứ mà nó mặc người, nước mắt nó rơi đầm đìa, giá mà có mẹ, chuyện này tới với nó, nếu nó còn có mẹ cuộc đời nó đâu phải như thế này, nếu mẹ vẫn ở cạnh nó ... nó gục xuống giường, oà lên khóc nức nở. Tiếng chuông điện thoại vang, xé tan cái khí não nề ấy, là , quyệt dòng nước mắt, nó nhấc điện thoại với giọng bình thường nhất có thể.

      - Vk nghe!

      - Vk khóc à? lớn đầu rồi còn khóc nhè.

      - Ai là vk khóc, tại ăn bánh tráng trộn thôi.

      - Được rồi, xuống cổng , ck đợi.

      - ok. đợi vk xíu_ chẳng hiểu sao, nghe giọng , nó cảm thấy ấm áp hơn, mỉm cười rồi bước vào nhà tắm. tại, nó đứng trước khung cửa sổ, tình hình là rất tình hình, nó phải trèo cửa mà ra ngoài. và vấn đề rất chi là cao siêu, chính là.... phòng nó ở tầng 3, nhưng như thế đâu phải vấn đề, nhanh nhẹn leo ra lan can, thăng bằng vách tường, đu xuống từ đường ống dẫn nước, nó nhanh nhẹn vượt lốt cánh cổng cuối cùng vafnhanh chóng ló mạt ra nhìn

      - Đồ ngu có mỗi cái tường thôi mà lâu.- cốc vào đầu mắng tới tát vào mặt nó

      - Có giỏi trèo , ngồi đấy mà sủa.

      - Muốn ăn đòn à, cái con này, ck thế đấy.

      - Tóm lại là đâu. bắt bà đứng mỏi cả chân, cho ra đảo giờ.

      - Ra chợ đêm, ăn kem, rồi vào trung tâm chơi game.

      - Vk iu ck nhất quả đất luôn.- nó nhảy tót lên xe rồi hôn chụt cái vào má , vòng tay ôm lấy và dựa đầu vào tấm lưng của , nó cảm thấy bình yên. Dừng xe ở khu chợ đêm, nó lon ton chạy trước, quán nào cũng ghé, quán nào cũng xem, nhưng chẳng động thứ gì hết. Vào cửa hàng quần áo, nó nhìn xung quanh, chẳng cái gì vừa ý, từ sau, đưa cho nó 1 bộ..., nhìn nó với ánh mắt vô cùng trong sáng.

      - Bộ này được vk?

      - Ck mặc hợp đấy, nhưng mà màu hơi loè loẹt, mặc màu đen mới quyến rũ- nó hồn nhiên trả lời rồi đưa 1 bộ tương tự màu đen, còn có ren( ụa ôi, tội bán hàng ghê, gặp hai cái đứa bẩn bựa). Cuối cùng hai đứa cũng chẳng mua được cái gì, dắt nhau ra khỏi quán, tới khi, bụng đói, chân mỏi, sức cùng lực kiệt, cái mùi xúc xích dán, khoai tây chiên, gà rán,... sao cứ nhằm nó mà tấn công thế cơ chứ. Lắc lắc tay với ánh mắt ngây thơ trong sáng, cả 2 đứa lại làm giàu cho cửa hàng đồ ăn, nó cứ loi choi còn vác xác theo sau, ăn bao nhiêu cũng ít, nó nhìn , nó ước gì cuộc sống cứ mãi như thế này, đừng cho nó phải đối mặt với thử thách nữa, nó mệt lắm rồi. Nắm chặt tay , nó cười tươi, nó tự hào vì là của nó.

      Nhưng, cuộc sống đâu như là mơ, hôm nay là ngày nó ra lễ đường, đáng lẽ h này phải có mặt ở khách sạn rồi, vậy mà nó ngồi bó gối trước mộ mẹ nó, đôi mắt lim dim, nó muốn quên mọi thứ, nó suy nghĩ, nó biết phải làm thế nào, nhưng có điều chắc chắn, nó phá buổi lễ, nó đứng dậy, đặt đoá hoa hướng dương lên mộ, mái tóc tím bay, thoảng hương thơm dịu. chiếc váy trắng hở lưng tô lên nước da trắng như tuyết của nó, chiếc váy dài thướt tha kiêu sang, lớp trang điểm đậm với phong cách lạnh lùng, nó đúng là dâu xinh đẹp.

      Chap 31: dâu xinh đẹp.

      Trong đại sảnh khách sạn, tiếng nhạc vang lên rộn dã vui tươi, xen lẫn ngọt ngào lãn mạn, những tấm rèm trắng phủ khắp khách sạn, từng chiếc rèm hồng xen kẽ tạo lên gian lãng mạn của ngày cưới. Những tiếng cười , bàn tán của khách ra vào, bàn ghế phủ rèm trắng kẻ đỏ, được trưng bày những lọ hoa tươi, ở chính giữa là dòng chữ ghi tên dâu chú rể. Đây đám cưới tuyệt vời nếu dâu phải là nó và chú rể phải là ta. trễ giờ làm lễ gần 1 tiếng mà vẫn chưa thấy dâu. Mọi người cuống cuồng tìm trong khi chú rể ung dung nhắn tin với người . Tại chỗ của hai ông thong gia( theo dự tính). cuống cuồng tìm nó


      -Dạ thưa ông, chủ đánh tôi ngất rồi lái xe mất ạ- ngừoi chịu trách nhiệm đưa nó tới buổi lễ khép nép lên tiếng


      -Đồ ngu, tôi dặn cậu như nào rồi hả? biến ngay, tìm nó về đây.


      -Dạ!- ta nhanh chóng rời khỏi đó, trong lúc rối răm, ta vừa quay ra tới cổng nó bước vào với ánh mắt lạnh lẽo tới vô cảm. ---buổi lễ bắt đầu. Những nghi lễ dường như quá rườm rà đối với nó, đứng ngáp dài trước ánh nhìn kì thị của mọi người và những câu thề ngớ ngẩn, nó quăng tập giấy xuống đất, kề con dao vào cổ hoàng , giọng nó trầm trầm lười biếng vang lên


      -Huỷ buổi lễ, tôi từng đánh em mình nhập viện lí gì tôi dám giết ta- Sau câu của nó là hang loạt tiếng sung vang lên, mọi ngừoi nháo nhác chạy ra ngoài, bảo vệ nằm la iệt dướ đất, 2 cây sungs ở đâu kè sát vào 2 ngừoi đàn ông chủ trì buổi lễ, nó buông hoàng , rạch 1 đường dải chiếc váy trắng tinh khôi, ngay lập tức, ó từ chiếc váy dài thướt tha thành chiếc váy ngắn ngang đùi. Nó ung dung ra khỏi buổi lễ và ngồi lên chiếc moto của Khang, 2 nguòi nhanh chóng mất dạng, trước khi quên gửi lại 1 nụ cười khinh. Ngay khi nó , nhũng ngừoi ởi đó cũng nhanh chóng rời khỏi, nó và nhóm quỷ kia cũng từ lúc nào, những tên bảo vệ dính thuốc mê cũng dần tỉnh dậy, sau khi biết mình bị lừa, ông tuấn tức đỏ mặt, tự tay ghè những thứ đồ ở đó, ông ta cũng dời .
      -----------------------------------------------------------------

      Khang chở nó vào shop thời trang, thay đồ rồi cả 2 cùng ra bãi biển. dọc bờ biển, nó tung tang rong chiếc váy trắng tinh khiết, nụ cười toả nắng làm ngây ngất lòng người, nó ngồi xuống phiến đá, khua đôi chân xinh dưới làn nước mát, ngân nga khúc hát quen thuộc. ôm nó từ phía sau, ghì chặt. Khẽ hôn lên bờ má, giọng ngọt ngào, nhàng

      -Vk biết là ck sợ lắm ?


      -Nhà ngươi biết vậy là tốt,lơ mơ ta bỏ theo thằng khác nhá


      -Mi dám hả?


      -Sao dám


      -Đồ quỷ cái!


      -Quỷ cái mà có ngừoi dứt ra được kìa hơ hơ- nhéo haii má của nó, làm cho 2 bên má đỏ ửng, nó ngoạm miếng đau vào tay , nhăn nhó cắn vào môi nó và cuộc chiến cắn môi bắt đầu.( cầu trẻ em che mắt, cảnh này lấy ý tưởng của 2 chị nhà mk). Sau hồi hút nước bọt, cả hai cũng chịu hoà, nó nhanh nhảu chạy trước, tung tăng nhảy nhót. phải đuổi mãi mới tóm được cái côn nhóc lanh chanh này. Đưa ra trước mắt nó 1 chiếc vòng cổ xinh xắn hình ngôi sao bạc sang lấplanhs trong ánh chiều tà. Nó hôn cái chụt vào má , rồi choàng tay lên cổ , ôm chặt, nó đâu biết rằng khuôn mặt dần dần thay đổi.
      ----------------------------------------------------

      Hết ngày dong chơi mệt mỏi, nó lại phải quay trở về căn nhà u ám, nó biết chuyện gì sảy ra nhưng đành mặc kệ mọi thứ. Tính nó vốn ngang như quỷ, đâu ai bảo được , vậy mà ông ta muốn ép nó kết hôn, chắc ông ta bị ảo tưởng. nó cười khinh bước chân vào trong nhà, đúng như nó dự đoán, ông ta ngồi tức tím mặt, gì nó ngồi bên cạnh vẻ mặt cũng u ám kém, còn Thuỷ vênh váo, kênh kiệu. nó và bà ngồi xem tạp chí cười rôm rả, nó bật cười trước tính cách hồn nhiên như thanh niên của bà nó. Nó ngòi xuống ghế, vắt chân nhìn ba nó và 2 người phụ nữ sắc sảo trước mặt.


      -Mày đâu bây giờ mới về?


      - chơi!- nó thản nhiên trả lời câu hỏi của ba nó


      -Lại chơi với trai chứ gì? Loại con lẳng lơ như mày mà cũng làm con của cái gia đình này à- Thuỷ cố dung những lời lẽ cay độc để đay nghiến nó


      -Mất nết nhưng mất hết, tôi giống như , bước chân vào đời sớm, tôi vẫn chưa hiểu rã đời.


      -Mày vậy là có ý gì hả?-gì huệ lên tiếng bênh đứa con bé bỏng của mình.


      -Tôi ai, người ấy tự hiểu, còn cả gia đình các người tam hợp, mk tôi sao đấu lại, còn 1 điều nữa *nhếch*, mấy người vào nhà người khác linh tinh vậy mà biết xấu hổ à?


      -CHÁT….-lần thứ n nó bị tát bởi bố của nó, liếm vết máu khoé miệng, nó vẫn trưng cái bộ mặt bất cần đời của nó ra khiến ông Tuấn càng tức giận, nó bỏ lên phòng chẳng quan tâm ở dưới có gì. Nó cầm điện thoại, người đầu tiên nó nghĩ tới là .


      -Ck nghe


      - làm gì đấy?


      -Nằm chơi game


      -Tắt máy, qua chở chị chơi nhanh.


      - phiền


      -Phiền cái cục shit ý, qua nhanh chị cho ăn đòn


      -Vâng thưa chị.-Nó nhanh chóng tắt máy, còn thay đổi nhanh thái độ khuôn mặt, nhanh chóng thay đồ rồi lên xe phóng mất dạng. Còn nó sau khi thay đồ, vừa bước xuống nhà bị chặn lại.


      - đâu?


      - phải việc của ông.


      -Tao cấm mày ra khỏi nhà, kể từ ngày hôm nay.


      -Mày có quyên gì mà cấm nó?


      - phải việc của mẹ, nó là đứa do con sinh ra.


      -Ông có tư cách gì àm đòi dạy tôi, ông dạy cái đứa đứng cạnh ông kìa. Việc của tôi ông cần quan tâm.- rồi nó nhanh chóng rời khỏi nhà.

      Chap cuối nhé!!!

      *Nó mà chẳng thèm để ý tới ai, ngồi nhanh lên xe rồi bắt , vừa vừa làu bàu khó chịu, tính nó vốn vậy, chỉ có điều hôm nay rất khác lạ, chọc ghẹo nó như mọi ngày, lặng im nghe tất cả những gì nó . Tới quán bas, đôi mắt rất khác, lạnh lẽo, vô cảm và có chút gì đó suy tư, nhưng nó dường như đủ thông minh để nhận ra việc này, ngồi nhah xuốn quầy rượu

      - 1 ly uýt-ky

      -dạ

      quan tâm mọi thứ xung quanh, kể cả người ngồi cạnh nó. Chỉ biết uống, uống và uống. Nó muốn nuốt hết thứ nước cay đắng này xuống, như nuốt hết cay đắng trong cuộc đời nó vậy, muốn quên hết, nnos dần chìm vào vô thức, chìm vào cái hư hư ảo ảo của chất kích thích. 1 loại thuốc làm nó mê man, nhưng người ta thường , khi con người k làm chủ được bản thân, khi ấy con ngừoi mới sống đúng với bản thân mình nhất. Nó ngả vào vòng tay của . Nó muốn được che chở và nó cảm thấy an toàn khi bên . Nhưng mọi thứ như ta thường thấy nhỉ? bế phốc nó lên, ra khỏi quán và đặt lên taxi, cả 2 cùng tới nơi mà nó ngờ tới.

      *Trong căn phòng nhuộm màu trắng sang trọng, những ánh đèn mập mờ huyền ảo. Căn phòng này rất hợp cho 1 cặp đôi mới cưới hay đủ trưởng thành, nhưng tiếc thay, nó và mới chỉ là học sinh trung học. Nó nằm chiếc giường phủ ga trắng tinh, nhìn nó tựa 1 thiên thần. Chiếc áo khoác được rũ bỏ hoàn toàn, đặt nụ hôn nóng bỏng khuôn miệng của nó, rồi từ từ trượt xuống cổ, chiếc áo sơ mi dần tuột cúc, Đôi mắt nhìn nó có chút gì đó rất khác biệt, phải ánh mắt thường ngày, cũng phải ánh nhìn của những con sói đói, mà mang chút gì đó đau sót, thương tâm. gục đầu vai nó,....

      - RẦM... – cánh cửa phòng bật tung làm cho giật mình quay lại. Huy nhìn với ánh mắt căm phẫn, ánh mắt đầy khinh thường. Cậu chạ tới cho 1 cú đấm trời giáng. Có lẽ túc giận này thể lên lời,

      - tao tin nhầm ngừoi rồi, mày còn là ngừoi tao từng biết nũa, tại sao? Tại sao mày lại làm vậy với Hân?

      - Đây phải việc của mày, ta là người tao, việc cho tao cũng chả có gì đặc biệt cả.

      -Mày im !....- Tiếng hét của Huy quá to để nó có thể ngủ tiếp, nó dần mở mắt trong cơn đau đầu tới choáng váng. Nó nhìn lại bản thân, quần áo xộc xệch, rồi những gì xảy ra trước mắt, nó ngốc nhưng đủ thông minh để nhận ra chuyện gì xảy ra. Nó từng nghĩ nó hết nước mắt rồi nhưng hiểu vì sao nó lại khóc, đôi mắt nó nhoè lệ từ lúc nào hay, phải chăng quá quan trọng với nó. Mặc cho 2 kẻ kia đánh nhau, nó chỉ biết nặng câm.

      -Làm ơn,... làm ơn dừng lại ....-Giọng của nó đầy nước mắt, nghẹn lại như muốn giết chính bản thân mình, nó 1 lời oán trách , nếu trách phải trách nó quá ngốc. Sau khi rời khỏi đó với nụ cừoi nửa miệng, trước khi , lại gần, cúi sát vào mặt nó

      - em hận tôi, nhưng muốn quên tôi, được đâu* nhếch*

      *nó chỉ còn có thể gục mặt xuống mà khóc. Kể từ khi đó, nó ở liền trong nhà, nó chẳng quan tâm mọi thứ xung quanh ra sao, nó cứ ngồi đấy, đôi mắt vô định hướng ra biển, những dòng kí ức về như muốn xé tim nó, muốn giết chết con người nó, con dù có mạnh mẽ đến đâu vẫn là con thôi. Biết tổn thương, biết đau và cũng biết khóc. Nó chỉ ngồi mình, cho phép ai tới gần nó, căn phòng luôn chỉ có mình, mọi người chỉ có thể nhìn nó từ bên ngoài, yên lặng của nó còn đáng sợ hơn cả nước mắt. Đặt tay lên ngực chiếc vòng mà tặng nó, nó đủ can đảm để vứt, nhưng có lẽ bây giờ, nó vứt tất cả, vứt hết những gì liên quan đến . Ánh bạc lấp lạnh chìm xuống với lạnh lẽo của biển cả. Khi đúng là lên tặng bạc, bạc bẽo. Nó bước xuống giường, lau 2 hàng nước mắt. Đôi mắt lạnh nhạt đến vô tình.

      - Tôi quên , nhưng tôi hận tất cả mọi thứ từ .- Bước vội xuống giường, nó dọn dẹp căn phòng của chính mình, có lẽ cái gì nên dẹp phải dẹp gọn , nên giữ lại làm gì.

      Kể từ ngày đó, nó gặp lại nữa, kí ức về dường như vẫn còn lên trong tâm trí của nó. Kỉ niệm mà, đâu phải quên là có thể quên. Nằm gác chân lên bàn học, đối diện với gian bao la của biển cả, đón nhận những con gió lạnh của biển, thời tiết ấm dần lên, vậy tại sao nó lại thấy lạnh lẽo tới vậy, phải chăng nó thiếu hơi ấm của mình. Hướng đôi mắt ra biển, nó vẫn có thể thấy đâu đó hình ảnh của , nó biết trong khoảng thời gian nó và chia tay, quen nhiều người khác, nhưng sao nó vẫn muốn quay về với nó, có khi nào đó chỉ là những mong muốn viển vông. Chợt nó giật mình khi tấy bóng dángai đó thấp thoáng sau tảng đá, nhưng nó cũng chả muốn bạn tâm nữa, họ làm gì kệ họ , đâu liên quan đến mình. Nó nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ

      -Haizz!!! Mai lại phải tới trường.- Nó dần chìm vào vô thức, có lẽ giấc ngủ giúp nó quên mọi chuyện. Nó phải bắt đầu cuộc sống mới, khó khăn hơn, đau khổ hơn và nó phải đối mặt với niều thử thách, chỉ đươn giản là tình cảm…

      *Nó bước vào trong lớp với ánh mắt lạnh, đôi môi đỏ, viền mắt sắc sảo làm cho nó khác biệt. mái tóc tím chuyển thành màu đen với những gẩy like màu khói trắng. Nó đẹp chết người, và có ai đó đơ người nhìn nó,nó cau mặt nhìn 2 ngừoi trước mắt nó, nam nữ chuyện trò tình cảm, chỉ đưa nửa con mắt, nó nhếch môi lướt qua những kẻ đó.nó nhàng như tiểu thư đài các, nó thở dài, chưa bao giờ nó thấy cuộc sống tẻ nhạt đến vậy. cố gắng muốn ghe nhưng tiếng cười,tình cảm ấy cứ lọt vào tai nó và vô tình, nó vẫn đau, đặt chiếc cặp xuống và di ra khỏi lớp, nó tới nhà vệ sinh, tấp từng vá nước lên mặt, tuy trời rất lạnh nhưng nó vẫn cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi, Lại ngày nó cúp học, lang thang những con đường, thỉnh thoảng lại ghé lại những quán ăn vặt và vô vàn nhưng kỉ niệm lại làm nó đau hơn. Người ta đúng, có những thứ, càng cố quên lại càng nhớ. Nó đau nhiều, nhiều lắm, nhất là những lúc nhìn cạnh khác, ôm ai đó, quan tâm ai đó, nó như chết vậy, mang đến cho nó niềm vui, rồi lấy tất cả của nó. là tên mà nó hận suốt đời. Nhiều ngày sau đó, nó găp ,có lẽ đây là cơ hội tốt của nó, cơ hội để nó quên nhanh hơn. Nó trầm tính hơn, lặng lẽ hơn và còn lạnh lẽo hơn trước, ngồi mình dứoi tán cây tước mộ mẹ, nó ngắm nhìn những cây hoa hướng dương nở rộ, cũng mấy tháng rồi nhỉ, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ, ước gì trong giấc ngủ này, nó có thể mơ thấy mẹ. Và trong giấc mơ ấy, nó cảm nhận được, bàn tay ấm áp của ai đó vuốt ve mái tóc nó, vong tay ai dó ôm lấy nó, vòng tay cho nó cảm giác an toàn. Nó choàng tỉnh dậy, nhưng mơ vẫn chỉ là mơ.

      * Mấy tháng sau………..

      *Lại khung cảnh quen thuộc, lạnh lùng, ngồi cạnh cửa sổ của quán cà phê, mắt chăm chú nhìn chiếc điện thoại và bà là ly cà phe nghi ngút khói, đều đều như vậy, mỗi chủ nhật, nó lại tới đây vẫn thói quen cũ, ly kem và cốc cà phê, và ày luôn thử nhiều món ăn của quán, tỉ mỉ và góp ý chân . thả hồn ra những hang cây ngoài cửa sổ, nó giật mình nhìn ngừoi đối diện nó, nó còn biết, này ngồi đây từ khi nào.

      -con kia, mày chia tay tao mà cứ như mày bỏ tao luôn vạy?

      -Xin lỗi!

      - có chi, tao có cái này cho mày đây- vẫn cái giọng nhí nhảnh, hồn nhiên làm nó cười, nó nhận tờ giấy từ tay Vy, tờ giấy ngừoi ta thường dung để viết thư, tờ giấy đựơc gấp cẩn thận, tỉ mỉ, cho thấy lá thư rất quan trọng với ngừoi viết, Nó mơ tờ tư, nó dễ dàng nhận ra được nét chữ của ai, nó đọc tới đâu, nước mắt nó rơi tới đó, mắt nó nhoè lệ, nó gục xuống bàn, nức nở khóc

      -Gửi vk !

      biết lúc em đọc bức thư này, chắc chắn sec thể gặp em nữa rồi, cũng muốn em đọc bức thư này đâu mãi mãi là như vậy, nhưng nếu em đọc được là do Vy niều chuyện quá thôi. xin lỗi vì làm em đau nhiều như vậy,Thấy em khóc, cũng đau nhiều lắm. nhớ em ,muốn chạy tới ô mem chặt, muốn chỉ cso riêng 2 đứa với nhau, nhưng ngốc phải , giá mà lúc đó, có thể ở bên em chắc bây giờ hối hận, nhưng rất vui vì quãng thời gian cuối đời, có thể nhìn thấy em. muốn em tha thứ cho , cứ ghét nhưng đừng bao giờ hết nhé! Ưm em biết , nếu đem hôm đó, Huy đến biết đâu được, đứa con nhỉ? Ưm… được đâu, biết chắc là huy đến mà, biết trước mọi việc, vốn rất thông minh mà. lén theo dõi em, và thể chịu được àm chạy tới ôm em. muốn có thể sống để được em, để được bên em, nhưng chắc tại hoàn hảo quá nên phật tổ muốn đến chuyện với ngài, nếu trách đừng trách nhé! em nhiều lắm, vk cực nhiều luôn, mà này lần sau đừng có mà vứt quà của nữa nhé, tìm về cho em được nữa đâu, mệt muốn chết à, luôn dõi theo em…. Em hận nhưng đừng quên nhé!!!!

      -Đúng là….! Đến chết cũng hết tự sướng. – Nó cười nụ cười ấy, chất chứa biết bao nước mắt. Nó nhận chiếc vòng từ tay Vy, chiếc vòng mà nó từng muốn vứt bỏ. Và nó trân trọng thứ này cho tới lúc chết. Nó nghe Vy kể lại mọi chuyện. khôi su trong não, và nhận ra điều đó, nhưng quá muôn, Tỉ lệ sống củ quá thấp, và cơ hội nó và gặp nhau gần như là số 0…. Nó từng nghĩ mấy câu chuyện như này chỉ có trong phim nhưng bây giờ phim thành rồi. Mà khoan dã, chỉ là gần như số 0 thôi mà, nó vẫn còn cơ hội. Bây giừo hiểu, cái cảm giác ấm áp trước mộ mẹ nó là gì, bóng ngừoi nó nhìn thấy ngoài biển là ai và…. Cái cảm giác an toàn mỗi ngày là từ đâu. Nó rảo bước con đường về nhà, con đường đầy ắp những kỉ niệm. Đặt tay lên trái tim mình,nó khẽ thầm, điều mà chỉ trái tim nó nghe được.

      _Em !!!!

      ~E.D.N~

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :