1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thủ hộ thiên sứ - U Nhã

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 29


      ♥Edit: Sunflower2white

      Đẩy cửa ra, cái bình hoa đột ngột bay tới mặt, Nghê Ngạo nhanh nhẹn chụp được, liếc nhìn những món đồ vật nằm lung tung lẫn lộn mặt đất, cầm lấy bình hoa rồi tìm nơi an toàn để đặt xuống.

      “Tử Uyển, em náo loạn đủ rồi đấy!” Nghê Ngạo cảm thấy đau đầu vô cùng với những hành động của đứa em bảo bối này.

      hai…,” Nghê Tử Uyển vừa thấy , ngước cặp mắt sưng đỏ vì khóc lên, tiến lên nắm tay cầu xin, hai, mang Thiếu Hạo đến đây được , ấy bây giờ muốn gặp em. với Hạo là bạn tốt, nhất định có cách mang ấy đến gặp em có đúng ? hai, em rất muốn gặp Hạo.”

      Đứa em cao ngạo của từ khi nào lại vì người con trai trở nên hèn mọn đáng thương như thế. Nghê Ngạo đau lòng thôi, dịu dàng lau nước mắt cho em. phải hai muốn giúp em, nhưng vì lần trước đáp ứng xen vào chuyện giữa em và Hạo, nếu nhúng tay vào, tình bạn giữa và Hạo xem như chấm hết, em hiểu ?”

      “Chẳng lẽ lời hứa của so với đứa em này của còn quan trọng hơn hay sao?” Nghê Tử Uyển tức giận buông tay ra.

      Nghê Ngạo khó xử vạn phần, muốn mất người bạn tốt này, hơn nữa đối với , có cách nào cả.”

      tới lui, chính là muốn giúp em, còn cái gì là người hiểu em nhất, Hai, em ghét nhất.” Nghê Tử Uyển khóc to, hét lớn: “Em chán ghét , em chán ghét , em ghét nhất là .”

      “Tử Uyển.” Nghê Ngạo đau lòng, ngờ vì người ngoài ghét tôi, làm Hai này đau lòng, uổng công tôi thương mười mấy năm nay.”

      Thiếu Hạo phải người ngoài, ấy là người em nhất,” Nghê Tử Uyển tức giận hét to hơn, nhưng khi nàng thấy nét mặt Nghê Ngạo ra vẻ thương tâm, nhất thời cảm thấy vô cùng hối hận, lệ tuôn đầy mặt, bật khóc xin lỗi, hai, xin lỗi, xin lỗi. Em phải cố ý muốn tổn thương , em cũng biết em vì sao lại biến thành như vậy, em thể khống chế tình cảm của mình. Em nghĩ là em điên rồi, em nhất định là điên rồi mới có thể đối xử với như vậy, Hai, tha thứ cho em , ô…” Nghê Tử Uyển kéo lấy ngực áo Nghê khóc to.

      “Đồ ngốc, Hai sao có thể trách em, người Hai thương nhất là em mà!” Nghê Ngạo thương ôm lấy Tử Uyển.

      Nghê Tử Uyển càng đau lòng khóc lớn, nước mắt thấm ướt đẫm cả áo Nghê Ngạo, dường như thể ngừng khóc. rất Thiếu Hạo ca, thể .

      Hai, em rất Thiếu Hạo.” Khóc mệt mỏi, nàng ngẩng gương mặt thanh tú cùng đôi mắt đẫm lệ nhạt nhòa lên, nghiêm túc .

      Nghê Ngạo có loại dự cảm tốt, có thể khẳng định bản thân tuyệt đối thích những lời phía sau của , nhưng vẫn hỏi: “Em muốn gì?”

      Thiếu Hạo em chết, Hai, có giúp em .” Nàng cầu xin .

      “Em muốn làm gì?” Nghê Ngạo vẫn thể nhẫn tâm cự tuyệt nàng.

      Hai mắt Nghê Tử Uyển nhất thời sáng lên, như thể từ nãy đến giờ chỉ chờ ra những lời này, trực tiếp thẳng: “Em muốn theo đuổi Nghê Luyến Luyến, làm cho ta .”

      được” Nghê Ngạo chút do dự cự tuyệt.

      “Vì sao?” Nghê Tử Uyển bất mãn hỏi, “Em cũng cần phải lấy ta làm vợ, chỉ cần chờ Thiếu Hạo em, có thể quẳng ta qua bên mà.”

      Nghê Ngạo dám tin, trừng mắt nhìn em mình, như thể chưa từng quen biết trước đây, em tuy có chút điêu ngoa tùy hứng, nhưng trước đây nàng vẫn là người hồn nhiên thiện lương mà? “Tử Uyển, em vì sao lại có thể ra những lời nhân tính như thế?” Nghê Ngạo vô cùng tức giận, dùng giọng nghiêm khắc trước nay chưa từng có chỉ trích .

      Bị to tiếng, Nghê Tử Uyển nước mắt lại như lũ tràn mà tuôn rơi, hai mắt ai oán nhìn .

      mắng em, từ trước tới nay nỡ nặng với em dù chỉ lời, vậy mà giờ lại mắng em…” Nghê Tử Uyển nước mắt chảy ròng,“Hơn nữa biết em Thiếu Hạo, Hạo em sống nổi nữa, lại muốn giúp em, thà nhìn em chết cũng muốn giúp em, được, còn thương em, cũng còn muốn nhìn thấy mặt em nữa, em làm cho hài lòng, em biến mất ngay lập tức, em… em… em chết cho xem.” (Yu: làm liền >”<) Nghê Tử Uyển nhìn trái nhìn phải, nhặt mảnh vỡ của bình hoa từ mặt đất, định vạch cổ tay.

      Nghê Ngạo hốt hoảng, nhanh tay đánh văng mảnh vỡ trong tay , hét thất thanh, “Em điên rồi!”

      Nghê Tử Uyển bổ nhào vào giường khóc rống.

      “Thôi được rồi, thôi được rồi! đầu hàng, giúp em.” Nghê Ngạo bất đắc dĩ vạn phần, đành lòng nhìn Tử Uyển đau khổ, càng thể để tự sát vì tình, nếu xảy ra chuyện như vậy, nhất định hối hận cả đời, người nhà của cũng rất đau khổ. Cho nên chỉ có thể giúp , tuy rằng có lỗi với Hạo, cũng có lỗi với Nghê Luyến Luyến, nhưng vì em duy nhất của , cũng chẳng còn cách nào khác.

      Hai, cám ơn .” Nghê Tử Uyển hai mắt rưng rưng, cảm kích nhìn

      “Giờ ngoan ngoãn ăn cơm !” Nghê Ngạo thương nhìn khuôn mặt nhắn gầy rất nhiều của , rồi lập tức ra lệnh cho người làm chuẩn bị đồ ăn, toàn là những thức ăn mà thích ăn nhất.

      “Em biết là Hai hiểu em nhất mà.” Nghê Tử Uyển làm nũng đu cổ , giống Ba, giúp em giải quyết ả tiện nhân kia, lại biết trốn biệt đâu, ngay cả bóng dáng cũng tìm thấy. Em sau này thèm để ý tới Ba nữa, Hai là tốt nhất.”

      Nghê Ngạo cười khổ.

      “Em đừng vui mừng quá sớm.” tàn nhẫn hất nước lạnh vào mặt nàng,“Nghê Luyến Luyến có tiếng là băng sơn mỹ nhân, ngay cả Hạo cũng tán được. có tự tin có thể theo đuổi được ta. Em tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trước .”

      được, Hai, nhất định phải theo đuổi được ta, cho dù có cách nào khiến ta , có chết cũng phải quấn lấy ta, làm ta có thời gian mê hoặc Thiếu Hạo.” Nghê Tử Uyển bá đạo .

      Nghê Ngạo thể tránh được, “Được rồi, cố hết sức.” Kỳ có gì để lại cả. Cách này của em cơ bản là thể thực được. Đừng có tự tin làm Nghê Luyến Luyến , chỉ là Hạo kia bao giờ bỏ qua. Hạo cũng phải là loại người dễ bị người khác ức hiếp mà lên tiếng. Trước đó lâu, vì chuyện của , cùng Hạo trở mặt ầm ĩ, nếu ở phía sau theo đuổi Nghê Luyến Luyến, cơ hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng cuồng nộ của Hạo. Hơn nữa cho dù Hạo và Nghê Luyến Luyến chia tay nhau, Tử Uyển liệu có chắc khiến Hạo kết đôi với nó ? Dù sao cũng có nhiều lựa chọn, kế hoạch này có trăm ngàn chỗ hở. lại làm chuyện ngu xuẩn, hơn nữa nhất định hối hận, Nghê Ngạo phải hiểu được, chỉ là có lựa chọn nào khác. Giữa em và bạn thân, chỉ còn cách lựa chọn Tử Uyển.



      Chương 30




      ♥Edit: Sunflower2white

      Tin tức hội trưởng hội học sinh theo đuổi Nghê Luyến Luyến được truyền ra, hầu như chấn động toàn trường.

      Hội trưởng là người phương nào? Là Nghê Ngạo a! Là trong Bắc Hoàng quý tộc – tam công tử, Nghê Ngạo lạnh lùng, gần nữ sắc nổi tiếng khắp trường. Từng làm tổn thương biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ, cho nên từ lúc có lời đồn đãi Nghê Ngạo theo đuổi con , biết chấn động bao nhiêu người.

      Nghê Luyến Luyến là ai? Nếu hỏi người của Bắc Hoàng, từ là hiệu trưởng, đến dưới là lao công, hầu như ai biết, sắc đẹp của , lãnh đạm của , làm cho người khác có ấn tượng sâu sắc. Mặc khác lại có mối quan hệ tình cảm dây dưa cùng Tam công tử trong trường. Muốn biết đến cũng rất khó. Tính cách cũng lạnh lùng như Long Thiếu Hạo, thậm chí chỉ có hơn chớ kém.

      đến Nghê Luyến Luyến, cảm giác đầu tiên khi người ta đối diện với là lạnh lùng. Nhớ hôm đầu tiên đến trường, khiến toàn trường phải chấn động. Bởi, ngồi xe của bạch mã vương tử Đường Khải, người xe như bảo bối. Theo nguồn tin đáng tin cậy ghi lại, xe của Đường Khải ngoại trừ người em bảo bối Phương Nhược Thủy ra chưa hề có người con nào khác, mà Nghê Luyến Luyến lại phá vỡ nguyên tắc đó, cho nên tất cả mọi người đều nhớ đến cái tên Nghê Luyến Luyến này. Rồi sau đó, người nổi bật nhất toàn trường, tuấn mỹ nhất, phong lưu đa tình nhất, đệ nhất nhân tuấn tú, Long Thiếu Hạo, cũng phá vỡ nguyên tắc theo đuổi nữ nhân từng được ghi lại, tuyên bố theo đuổi Nghê Luyến Luyến. Mà mực thay đổi, bỏ thói phong lưu trăng hoa, dạ si tình làm đau xót tâm cang mọi người. Từ đó trong sân trường lúc nào cũng diễn diễn lại cảnh người tuấn mỹ dị thường, đặc biệt tuấn lòng ngây ngốc, khuôn mặt tươi cười theo sau lưng băng sơn mỹ nhân làm trò trêu chọc. Nhưng điều khiến cho kẻ khác khó tiếp nhận nhất chính là Nghê Luyến Luyến lại cương quyết cự tuyệt Long Thiếu Hạo. Việc này biết làm sáng mắt biết bao nhiêu người. Đại danh Nghê Luyến Luyến người nào biết, nổi tiếng khắp trường Bắc Hoàng. trở thành đối tượng ghen tị điên cuồng của các nữ sinh, thành động vật quý hiếm thấy trong mắt toàn bộ các nam sinh. Mọi người tranh nhau làm quen , ngay cả hiệu trưởng cũng thường cố ý gọi vào phòng hiệu trưởng quan tâm ân cần thăm hỏi phen, thuận tiện hiểu biết chút về tình trạng phát triển mới nhất của cùng Long Thiếu Hạo. Mà bây giờ, lại khuấy động lên cơn chấn động trước nay chưa từng có, làm hai đại nhân vật quan trọng trong trường từ bạn tốt biến thành tình địch.

      Long Thiếu Hạo cùng Nghê Ngạo đồng thời theo đuổi Nghê Luyến Luyến, cuối cùng ai có thể có được mỹ nhân đây?

      là thú vị! là thú vị!

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 31




      ♥Edit: Sunflower2white

      Cửa chính đột nhiên “Phanh” tiếng rồi ngã ầm xuống đất.

      Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên phá hư cửa chính, có người muốn chửi ầm lên, nhưng nhìn thấy người vừa đến lập tức nuốt cơn tức giận xuống kìm lại lời tục. Trời ạ! Nguy hiểm , phản ứng cũng mau, bởi vì người vừa đến là người mà bọn họ căn bản đắc tội nổi. Hơn nữa, nhìn thấy cánh cửa chính sơn đỏ bị đạp vỡ nằm lẻ loi mặt đất, mọi người khỏi đồng thời rùng mình cái. Ai cũng muốn giống như tấm cửa chính kia có cùng dạng kết cục, cho nên người thông minh lúc này đều nên duy trì trầm mặc, dù sao cửa chính cũ từ lâu, cũng là lúc nên dốc lòng với phòng giáo vụ đổi cái khác chắc chắn hơn đề phòng kẻ trộm.

      “Có việc gì sao?” Nghê Ngạo giả ngu, muốn đối địch cùng Hạo, cho dù có là tình địch giả.

      “Câu chẳng lẽ nghĩ đến việc cho ta lời giải thích sao?” Long Thiếu Hạo nghiêm túc trừng mắt nhìn người từng là bạn tốt của mình, “Vì sao cậu lại theo đuổi Luyến Luyến? Câu nghiêm túc?”

      Nghê Ngạo tâm nghĩ muốn cho Hạo biết phải suy nghĩ như vậy, “Chính xác” nghe thấy câu trả lời rành mạch của mình, khổ sở hiểu được bản thân có đường lui .

      “Cậu lặp lại lần nữa.” Ánh mắt sắc bén Long Thiếu Hạo như uy hiếp nhìn thấu qua , thiêu đốt cả người .

      đây có tội gì đâu? Quả thực là tự tìm đường chết, Tử Uyển à Tử Uyển, em là phải hại chết Hai của em sao! Nghê Ngạo kho khăn , trong lòng càng ngừng oán giận đứa em bảo bối – người nghĩ ra chủ ý này.

      Lỡ ném lao phải theo lao. thầm quyết tâm, chết chết chứ sao!

      “Tớ muốn theo…” Ánh mắt Long Thiếu Hạo như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, bất giác nén lại câu tiếp theo.

      “Ngạo, tớ trước nay luôn xem cậu là bạn tốt, ngờ…, ngờ cậu phản bội tớ,” Long Thiếu Hạo vô cùng đau lòng, “Cậu biết tớ Luyến Luyến, cậu lòng xen vào là có ý gì? Cậu muốn trở thành tình địch với tớ sao?”

      Cậu trước nay đều là bằng hữu tốt nhất của tớ, quá khứ như vậy, tại như vậy, tương cũng như vậy. Nội tâm Nghê Ngạo điên cuồng gào thét, Hạo, chớ có trách tớ, tớ cố ý .

      lời nào là sao? Cậu chập nhận? Thừa nhận cậu phản bội tình bạn giữa chúng ta, Ngạo, nếu cậu còn nghĩ đến tình bạn nhiều năm giữa chúng ta chút, cậu lập tức rút lui, tớ coi như có chuyện này xảy ra.”

      Hạo phản ứng quá mức kịch liệt, làm Nghê Ngạo có chút sợ hãi, “Hạo, trước kia cậu cùng Khải cũng đồng thời thích cùng người nữ sinh, cậu ngại cạnh tranh công bằng, vậy bây giờ tại sao cậu cho phép tớ theo đuổi Nghê Luyến Luyến?”

      “Đó là bởi vì các kia phải Luyến Luyến, cũng bởi vì mục đích cậu theo đuổi Luyến Luyến… là thuần túy.” Long Thiếu Hạo mỉa mai nhìn Nghê Ngạo, “Ngạo, đừng khiến ta trở thành đứa ngốc.”

      Nghê Ngạo kinh ngạc, ngạc nhiên trước khả năng thấu đáo của Hạo. giả ngu, “Tớ biết cậu cái gì.”

      “Ngạo, vợ bạn, thể phá, Luyến Luyến là người vợ ta mà ta chọn trong kiếp này, cậu nếu còn có chút nào đó để tâm đến tình bạn của chúng ta lập tức buông tay, nếu , Luyến Luyến chịu chút tổn thương nào, trong đầu tớ đều khắc sâu hai em các cậu, lấy gấp mười lần, gấp trăm lần trả lại cho hai người.”

      đến như vậy, cảm thấy như còn cần thiết phải e dè nữa, dù sao sớm hay muộn cũng có ngày biết tất cả. Xác định trọng tâm, Nghê Ngạo đến trước mặt Hạo, nhìn sâu, chính thức tuyên bố, “Tớ muốn theo đuổi Luyến Luyến, Hạo, tớ chỉ có thể với cậu câu xin lỗi.”

      “Cậu quyết định như vậy?” Long Thiếu Hạo bình tĩnh đến đáng sợ, “Cậu hối hận?”

      hối hận.”

      “Được, tốt lắm, chúng ta đây cạnh tranh công bằng! Ta chống mắt chờ xem.” Long Thiếu Hạo lạnh lùng nhìn , cuối cùng liếc mắt xoay người rời .

      Từ trong ánh mắt Hạo, Nghê Ngạo bi ai phát hoàn toàn mất tin tưởng của Hạo.




      Chương 32




      ♥Edit: Sunflower2white

      Nghê Ngạo cực kỳ chán ghét lợi dụng đặc quyền, ngờ có ngày lại lợi dụng đặc quyền để theo đuổi con . Điều này có nằm mơ cũng ngờ xảy ra. Nhưng nếu lợi dùng đặc quyền trong tay, đừng là theo đuổi Nghê Luyến Luyến, sợ ngay cả mặt của cũng thấy được. Vốn còn muốn trì hoãn kéo dài thêm vài ngày mới hành động, nhưng mấy ngày nay Tử Uyển cứ làm ầm ĩ suốt ngày, làm cho thể ra hạ sách này.

      “Giáo sư, thực xin lỗi, em là Hội trưởng hội học sinh, có số vấn đề quan trọng muốn tìm bạn học Nghê Luyến Luyến cùng thảo luận chút, có lỗi, quấy rầy.”

      “Nghê Luyến Luyến, ra ngoài .” Vừa thấy hội trưởng hội học sinh, giáo sư chút nghi ngờ kêu nàng ra ngoài, sau đó tiếp tục giảng bài học.

      lớp học, sớm hề yên lặng, nhìn thấy hai người bóng dáng xứng đôi cùng nhau rời mọi người đều bàn luận.

      tìm tôi có chuyện gì?” Luyến Luyến ngờ lại đến tìm nàng, nàng cùng hội học sinh chẳng phải có quan hệ gì sao, chẳng lẽ lại là vì Nghê Tử Uyển. Nghĩ đến bọn họ, Luyến Luyến trong lòng nảy lên chút cừu hận, vốn nàng còn muốn tìm bọn họ tính sổ, ngờ lại dám đến tìm tới cửa trước. Bây giờ, muốn gọi người đến cường bạo , hay trực tiếp tìm người giết ? Lòng Luyến Luyến tràn ngập ý hận. Người nhà họ Nghê, quả nhiên từng người từng người đều đê tiện vô sỉ. (Yu: ko tính Luyến Luyến nhà ta, từ khi rời khỏi ngôi nhà đó, giữa LL và họ còn bất kỳ ràng buộc nào nữa)

      “Chúng ta gặp qua vài lần, nghĩ em đối với chắc hẳn cũng xạ lạ gì!” Nghê Ngạo thẳng vào vấn đề mục đích đến, muốn theo đuổi em.”

      Mặc dù Luyến Luyến lãnh đạm những cũng nhịn được mà nhìn .

      lòng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, thích em, nhưng vì Hạo là bạn tốt của , thể theo đuổi em, chỉ có thể đem tình đối với em chôn sâu trong lòng. Nhưng mà tình cảm của dành cho em theo thời gian vẫn giảm chút nào, ngược lại ngày càng tăng. nhớ em đến phát điên. Hơn nữa em và Hạo lâu như vậy vẫn có kết quả khiến thấy được hy vọng. muốn tiếp tục yên lặng chờ đợi, hạ quyết tâm cho dù có trở mặt với Hạo, cũng buông em ra, Luyến Luyến, xin em chấp nhận có được ?” (Yu: chết tên mặt dày)

      Yên lặng nghe bày tỏ tấm chân tình, Luyến Luyến lúc lâu sau vẫn có phản ứng.

      “Em tin sao?” Nghê Ngạo nhẫn nại hỏi, “Em muốn phải chứng minh với em như thế nào?” buồn nôn! Thành , chính cũng tin tưởng lắm, lời ghê tởm buồn nôn như vậy là từ ra sao? Nghê Ngạo trong lòng tự thóa mạ mình mấy vạn lần. Nhưng mặt vẫn là vẻ mặt chân thành.

      Biểu tình mặt Luyến Luyến chẳng chút thay đổi, nhưng trong lòng cũng trăm chuyển ngàn quay. Gần đây, trong trường cólời đồn phải chưa nghe qua, nhưng nghĩ tin đồn kia là vô căn cứ, ngờ ra nó là . có mục đích gì? đương nhiên khờ dại đến mức tin tưởng vào những lời bày tỏ của , cho rằng . Vậy vì cái gì mà muốn tiếp cận nàng? Có điều cần biết có lập bẫy với mục đích gì, cứ nhảy xuống , bởi vì vừa mới nghĩ tới kế hoạch kinh người để trả thù nhà họ Nghê. Khi mà em bọn họ thích đùa giỡn như vậy, cũng nên cùng bọn họ chơi đến cùng.

      Ngọn lửa báo thù bao trùm lấy lý trí Luyến Luyến. Bọn họ dựa vào cái gì đối đãi với nàng như thế? Nghê Cẩm Tân vong ân phụ nghĩa đê tiện tiểu nhân kia, mười mấy năm trước cướp gia sản của ông ngoại, lừa gạt cảm tình của mẹ con nàng. Hôm nay, đứa con của lại trăm phương nghìn kế hãm hại , lòng dạ cướp đoạt hạnh phúc của . Vì đạt được mục đích từ thủ đoạn nào, quả là hổ phụ vô khuyển tử*! (Yu: hổ cha ko sinh chó con.)

      Nghê Cẩm Tân, Nghê Ngạo, Nghê Liệt, bọn họ từng chút từng chút trút thêm thống khổ lên người , cho có chút cơ hội nào để thoát ra.

      ra, trước đó lâu Luyến Luyến trong lúc vô tình nhìn thấy quyển tạp chí, cũng vô tình nhìn thấy gương mặt rất quen thuộc, gương mặt mà nàng ngày đêm tưởng niệm, dằn vặt nhớ thương, gương mặt kia cho dù có hóa thành tro, nàng cũng quên. Đó là bài viết giới thiệu về xí nghiệp gia đình đời thứ hai, nàng đồng thời thấy được hầu như các gương mặt quen thuộc khác…, Nghê Ngạo, Nghê Liệt, Nghê Tử Uyển… , quả là oan gia ngõ hẹp, phải sao?

      Hận của , oán của cuối cùng cũng tìm được nơi phát tiết rồi. muốn trả thù, dù sao chỉ có sinh mệnh thối rửa cùng tấm thân dơ bẩn này, đánh cuộc bằng sinh mệnh của đồng thời cũng muốn kéo theo bọn họ cùng xuống địa ngục.

      “Được, tôi đồng ý làm bạn của .”

      Điều này ngược lại làm Nghê Ngạo trợn mắt há hốc mồm.“Em cái gì? nghe , em lặp lại lần nữa.” trong tình thế cấp bách nắm lấy tay nàng.

      “Tôi tôi đồng ý làm bạn của .” Luyến Luyến chăm chú quan sát phản ứng của , quả nhiên có quỷ kế. ra là vì lý do gì làm cho tiếc tình bạn của mình mà theo đuổi người thích? Chẳng lẽ lại là vì Nghê Tử Uyển, tốt, quả là em tình thâm, Luyến Luyến trong lòng thầm cười lạnh, vẫn giử giọng điềm tĩnh, hỏi : “Thế nào, muốn?”

      , đương nhiên phải, cầu còn được.” Nghê Ngạo bộ dáng vừa mừng vừa lo.

      “Tốt lắm, ngày mai tới nhà tôi đón tôi đến trường.” muốn cho toàn bộ thế giới mọi người đều biết cùng Nghê Ngạo kết giao, Nghê Cẩm Tân, khi biết, mọi chuyện quá muộn .

      “Được.”

      gật đầu, nhìn thấy bóng dáng nàng dần dần xa, mới lộ ra vẽ bất đắc dĩ cười khổ.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 33




      ♥Edit: Sunflower2white

      Sau giờ tan học, Long Thiếu Hạo như thưòng lệ tới đón Luyến Luyến.

      “Hôm nay thế nào? Có mệt ?” Long Thiếu Hạo đưa ly nước, đồng thời đỡ lấy sách vở tay . “Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe chút, cần phải cứ ôm lấy sách vở mà chuốc thêm mệt mõi.”

      “Cám ơn.” Luyến Luyến cười yếu ớt, ngồi lên xe.

      Long Thiếu Hạo đem sách vở đặt ra sau, chuẩn bị lái xe.

      “Chờ

      ” Sao vậy?” Long Thiếu Hạo quan tâm nhìn Luyến Luyến.

      “Hôm nay chúng ta về nhà trễ chút được ? Em muốn ngắm biển.”

      “Được!” Long Thiếu Hạo chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ cầu gì của , lập tức thay đổi hành trình.

      Long Thiếu Hạo khởi động xe thể thao từ quốc lộ chạy ngược ra hướng thủ đô. Tiếng nhạc êm dịu trong xe làm cho người ta tự chủ được trầm tĩnh lại.

      Luyến Luyến tựa đầu vào vai Hạo, nhàng nhắm mắt lại.

      Long Thiếu Hạo chợt cứng người. Mắt rời khỏi đường xe chạy, yên lòng hưởng thụ giây phút này, khó có được yên tĩnh cùng an ổn như vậy. Sau hai tuần lễ từ khi Luyến Luyến xuất viện, nhận thấy thay đổi rệt của nàng.Vứt bỏ lớp bọc lạnh lùng, đối xử với ôn nhu hiền dịu. Đôi lúc, khi chú ý, lại nhìn bằng ánh mắt ngập tràn luyến lưu. biết thích , nhưng nếu chưa muốn , cũng lộ ra, cứ để cả hai cùng tương tư nhau vậy. ra, chỉ cần cho lẳng lặng đứng cạnh nàng, thấy mỹ mãn lắm rồi. biết tận sâu trong lòng là nỗi oán hận vô cùng sâu đậm. Cái nút thắt ấy hiểu, cho nên, chờ đợi, chờ cho hóa giải được khúc mắc trong lòng, chờ cho lần nữa nở ra nụ cười chân .

      Tựa đầu lên vai , cảm nhận được hương vị quen thuộc người , Luyến Luyến cảm thấy có cảm giác hạnh phúc từ trước đến nay chưa từng có. thương , biết, rất thương , so với trong tưởng tượng của còn nhiều hơn. là người con trai duy nhất khiến cho có cảm giác an toàn. Ở cạnh , rất an tâm, chuyện gì cũng sợ. Để chạm vào người cũng làm có cảm giác ghê tởm muốn nôn. Ngẫm lại, cùng ở cùng chỗ cũng thời gian, căn bệnh quái gỡ của ngờ lần cũng có phát tác, xem ra cũng là kỳ tích!

      Sắc trời dần tối, chiếc xe thể thao dừng ở bờ biển.

      Luyến Luyến ngồi xe hề động đậy, Long Thiếu Hạo ôm vào lòng, ngửi mùi hương thơm mát tỏa ra từ người , hai người lẳng lặng lắng nghe thanh sóng biển vỗ vào núi đá.

      “Luyến Luyến, em có chuyện muốn với sao?” biết có tâm .

      “Uhm.” trả lời.

      “Chuyện tốt sao?”

      Luyến Luyến trầm mặc hồi lâu, ” Hôm nay Nghê Ngạo tìm đến em.”

      Hai tay ôm nàng càng chặt. Hít sâu hơi, hỏi: “Cậu ta tìm em làm gì?”

      ta muốn theo đuổi em.”

      “Vậy sao?” Chẳng biết vì sao, biết Luyến Luyến có khả năng Nghê Ngạo, nhưng trong lòng luôn dự cảm tốt, như thể mất nàng.

      “Luyến Luyến, em đừng rời khỏi .” Long Thiếu Hạo càng khẩn trương càng ôm chặt hơn, như muốn đem hòa vào , “Vĩnh viễn đừng rời khỏi .”

      “Em đồng ý với ta.” Luyến Luyến nghe câu trả lời của mình cách ràng. thấy tàn nhẫn, cứ như thần chết, ngay lúc này tự tay mình dùng tình mà giết hạo

      gian bốn bề yên tĩnh, ngoại trừ tiếng sóng biển chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.

      Nước mắt, từng giọt từng giọt rơi lòng bày tay , chồng lên nhau thành đóa hoa nước mắt, giọt, hai giọt…

      Đau, là cảm giác duy nhất của ngay lúc này, thể tha thứ, khổ sở, đau lòng, thống khổ…

      cho biết vì sao?” Long Thiếu Hạo lên tiếng, lòng đau như cắt, hỏi: biết là em , vì sao lại chấp nhận theo đuổi Nghê Ngạo, cho lý do.”

      Luyến Luyến cúi đầu, lên tiếng.

      !” Long Thiếu Hạo tức giận hét to, cho tại vì sao?”

      từ bỏ em, tuyệt buông tha, kiếp này nhất định phải có em.” Tay phải của giữ chặt gáy Luyến Luyến, thô bạo hôn lên môi của , vừa khẩn thiết vừa khát khao, khiêu mở hàm răng , đưa lưỡi vào miệng rồi quấn lấy lưỡi , cảm nhận hương vị ngọt ngào trong miệng nàng. Luyến Luyến cũng bất giác vòng tay lên ôm cổ Hạo.

      Ngay lúc Long Thiếu Hạo buông Luyến Luyến ra, vẫn thở hỗn hển, Hạo ôm chặt mạnh mẽ giữ trong lòng ngực, như sợ nàng có thể bay mất.

      biết em vì lý do gì mà đống ý theo đuổi của Nghê Ngạo, nhưng muốn cho em biết vĩnh viễn cũng từ bỏ em, bất luận em là bạn của ai, cho dù em là vợ người khác, cho dù em có con, cũng buông tha, bởi vì em là của , chỉ duy nhất mình . Bất luận kẻ nào tranh đoạt với , đều giết hết. Cho nên, Nghê Luyến Luyến, em hãy nghe cho kỹ, cả đời này em đừng mơ tưởng thoát khỏi , cho dù phải lên trời hay xuống đất, cũng đuổi theo em.”

      Nước mắt, như hồng thủy tràn ra cuồn cuộn rơi xuống.

      “Hạo…” Luyến Luyến ôm lớn tiếng khóc, “ cần đối xử tốt với em như vậy, cầu xin , cần đối xử tốt với em nữa. Em nhất định làm bị tổn thương, em xứng, van xin , hãy quên em !”

      , muốn quên em, muốn đời đời kiếp kiếp, lúc nào cũng khắc sâu tận đáy lòng hình bóng em, ai có thể thay thế được vị trí em trong lòng của .”

      Luyến Luyến kiềm nén được bi thống trong lòng, ôm chặt Hạo, ôm chặt lấy , lòng điên cuồng gào thét. Nhưng rồi, luyến tiếc buông ra, rất luyến tiếc, muốn vĩnh viễn cùng chỗ, nhưng mà, thể, cũng xứng…

      hãy quên em !” Luyến Luyến đẩy ra, quay lưng , đành lòng nhìn gương mặt bị tổn thương của , “Hai người chúng ta có khả năng, nên tìm người lòng .”

      “Chính là em!” Long Thiếu Hạo xoay người lại, để đối mặt với mình, biết em , có thể cảm giác được.”

      , em , từ đầu tới cuối đều có, người em là Nghê Ngạo.” Luyến Luyến kích động gào lên.

      “Gạt người, Nghê Luyến Luyến em là kẻ đại lừa đảo, người em ràng là , vì sao em lại dùng những lời này làm tổn thương ?”Long Thiếu Hạo thương tâm nhìn nàng, “Nếu em muốn tin những lời dối trá xấu xa này, cũng còn là Long Thiếu Hạo nữa.”

      Trời ơi! Hãy để cho nàng nhanh chóng chấm dứt hành hạ thống khổ này ! Tim Luyến Luyến như rỉ máu, nhưng thể khóc, thể sụp đổ, còn quá nhiều việc chưa hoàn thành…

      Hất mạnh tay Hạo ra, Luyến Luyến tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn . “Long Thiếu Hạo, phong lưu của , phóng khoáng của đâu cả rồi? Tôi van xin nên tiếp tục dây dưa với tôi nữa, có biết , hành vi của anhlàm cho tôi rất mệt mỏi rất phiền toái. Tôi muốn làm Nghê Ngạo hiểu lầm tôi và ngươi dây dưa . Mời sau này cần tới tìm tôi nữa, xem như là tôi cầu xin , có được ?”

      Trong xe tràn ngập khí ngạt thở và trầm mặc.

      “Ý của em, hiểu được.” Giọng Long Thiếu Hạo vô cùng bình tĩnh, gương mặt điển trai lộ vẻ đau lòng cùng tuyệt vọng, khó khăn mở miệng,“Nếu đây là mong muốn của em, thành toàn cho em.”

      “Cám ơn.” Luyến Luyến cuối cùng nhịn được, để lộ ra chút nghẹn ngào, nhanh chóng quay lưng , cho thấy nước mắt trong mắt mình.

      đưa em về.” Long Thiếu Hạo quá mức bình tĩnh, thêm lời nào, trầm mặc lái xe quay về.

      đường về, bầu khí bên trong xe yên tĩnh đáng sợ, khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở.

      Đưa Luyến Luyến đến trước cổng lớn nhà họ Phương, nhìn thấy từng bước từng bước rời xa tầm mắt mình, Long Thiếu Hạo đột nhiên hét to, “Tiểu Luyến Luyến, chờ em.”

      Ngu ngốc, Long Thiếu Hạo là tên đại ngốc, hai mắt Luyến Luyến mơ hồ nhòa lệ, hề dừng chân, từng bước từng bước tiến về phía trước…




      Chương 34



      ♥Edit: sunflower2white

      Nghê Ngạo và Nghê Luyến Luyến bắt đầu chính thức hẹn hò.
      Tình hai người bình thản như nước, cùng ăn cơm, cùng xem điện ảnh, cùng dạo phố… , cũng giống như đại đa số các cặp tình nhân, tuy rằng có nồng nàn cháy bỏng, nhưng trong mắt người ngoài cũng đáng hâm mộ.
      Hôm nay là cuối tuần, tính ra họ hẹn hò cũng hơn tháng, hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê.
      “Ngạo, hôm nay có tiết mục gì sao?” Chiếc váy mày xanh táo của Luyến Luyến làm cho bớt vẻ lạnh lùng đồng thời tăng thêm vài phần sống động mỹ lệ, động lòng người.
      “Em sao…? Muốn đâu?”
      “Ra biển !” Vừa cất lời, liền thấy buồn. Từ lần chia tay với Hạo ở biển đến qua khoản thời gian rất dài cũng gặp lại . Đôi khi cũng tình thấy vài lần lúc ở trường, nhưng mỗi lần thấy bóng dáng Hạo đơn đều khiến đau lòng muốn khóc. nghe , và Nghê Tử Uyển làm hò với nhau. Vì sao phải là người khác, mà phải là ấy? ấy biết, người nhà họ Nghê, ai nấy cũng đều là kẻ thù của . Vì sao chọn ai khác, cố tình chọn Từ Uyển? Hạo thích ấy sao? Nếu có ngày, và Nghê Tử Uyển trong hai phải có người bị thương, Hạo lựa chọn giúp ai?
      “Hôm nay giớ hơi mạnh, biển rất lạnh, em mặc váy bất tiện, chúng ta đổi chỗ khác được ?” Vì tiếp cận nàng với mục đích đơn thuần, nên với , Nghê Ngạo luôn cảm thấy áy náy trong lòng. nhưng vì nàng mà đau lòng, đây cũng xem như là bồi thường tâm lý!
      “Em nghĩ sao? … Luyến Luyến … Luyến Luyến…” Thấy ngẩn người, Nghê Ngạo liên tục gọi to vài tiếng.
      Luyến Luyến nhanh chóng lấy lại tinh thần, giọng giải thích, “Xin lỗi, em có chút thoải mái, ta toilet chút.” xong, cầm ví rời khỏi chỗ ngồi.
      Nghê Ngạo tiếp tục uống cà phê, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Đột nhiên mắt sáng lên, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của người quen, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, quên Luyến Luyến trong toilet mà đuổi theo bóng dáng kia.
      “Uy, Ngạo…” Từ toilet ra Luyến Luyến vừa lúc thấy bóng dáng lao ra. Nàng nhìn thấy ở ven đường kéo lại , hai người dường như tranh cãi, cái kia chỉ vào mũi Nghê Ngạo mắng to, nhưng Nghê Ngạo thoạt nhìn vô cùng vui sướng, lại còn thỏa mãn. thích nàng! Luyến Luyến lập tức nhận ra.
      Xem ra kế hoạch có thay đổi!
      “Ngạo, cái xinh đẹp này là ai vậy?” Luyến Luyến lặng yên tiếng động đến cạnh hai người họ, thân mật kéo tay , công khai mối quan hệ của , thay em giới thiệu chút sao ?”
      Nghê Ngạo xấu hổ, nhìn kia giới thiệu sơ lược, ấy là Lâm Tinh Thần, đây là Nghê Luyến Luyến.”
      “Hai người cùng họ, Ngạo, ấy chính là em bảo bối mà thường hay nhắc tới phải ?” Lâm Tinh Thần tò mò nhìn thẳng vào Luyến Luyến, khen: “Ngạo, em khá nha!”
      Luyến Luyến liếc mắt liền nhìn ra ý đồ của Nghê Ngạo, muốn cho qua chuyện, sao có thể để cho qua ải dễ như vậy. Tuy rằng cũng chán ghét này, nhưng ai bảo người ta thích là Nghê Ngạo.
      Luyến Luyến thân thiện chìa tay ra , “Lâm tiểu thư, xin chào, rất vui được quen biết , tôi là bạn của Ngạo, bạn của Ngạo đương nhiên cũng là bạn của tôi, sau này nếu có rảnh tới tìm tôi chơi nha!”
      Lâm Tinh Thần ánh mắt đột nhiên ảm đạm, ra có bạn , ngờ dám lừa dối , có bạn , tên lừa đảo này, vương bát đản, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Nghê Ngạo, lịch bắt tay Luyến Luyến, “Nghê tiểu thư, xin chào.”
      “Lâm tiểu thư, nhìn hình như tuổi hon tôi, thôi hãy gọi tôi là chị, tôi gọi là Tinh Thần được ?”
      “Hay lắm!” Lâm Tinh Thần rất thích Luyến Luyến, “Nhưng mà… , tôi tuy rằng thoạt nhìn so với thực tế hơn, nhưng mà tôi hai mươi tuổi, bao nhiêu?” Nàng cẩn thận hỏi.
      “A? là nhìn ra nha!” Luyến Luyến có hơi xấu hổ, “Nếu vậy cần gọi tôi là chị, trực tiếp gọi tên , vì tôi còn hơn tuổi.”
      “Rất vui được quen biết , Luyến Luyến, chỉ là tôi còn có chút việc gấp, để hôm nào tiện chúng ta hẹn ra ngoài chuyện sau nha.”Lâm Tinh Thần trước khi còn quên hung hăng trừng mắt liếc Nghê Ngạo, tên đàn ông xấu xa chết tiệt, có bạn tốt, xinh đẹp, cá tính như vậy, ngờ còn dám tới trêu chọc , đàn ông quả nhiên người nào tốt cả.
      “Tinh Thần…” Nghê Ngạo vô cùng sốt ruột, muốn đuổi theo Tinh Thần, nhưng bên cạnh có Luyến Luyến vướng lại, tuy rằng cũng Luyến Luyến, nhưng tại là bạn , thể bận tâm cảm giác của . Chết tiệt! ra lâm vào thảm cảnh nào đây? Trở mặt với bạn tốt, theo đuổi người con thương, lại còn thể theo đuổi người con . Trời ơi! mắc nợ gì ông trời chứ? được, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn cũng mất Tinh Thần. Mặt khác, ở cạnh Luyến Luyến càng lâu, khiến ấy tổn thương càng sâu, cho nên, chuyện này phải giải quyết nhanh.

      oOo

      Nghê Ngạo về đến nhà, trực tiếp gõ cửa phòng Nghê Tử Uyển.
      Hai, về, sao hôm nay về sớm vậy?” Nghê Tử Uyển ngồi thoa son môi ở bàn trang điểm hỏi
      có việc muốn .” Nghê Ngạo nghiêm túc .
      “Được, , nhưng chỉ có mười phút thôi nha, Thiếu Hạo tới đón em ngay bây giờ, ấy thích chờ đợi.” Tâm tình của vô cùng tốt, giờ là bạn duy nhất bên cạnh Thiếu Hạo. Đời này có người đàn ông nào tốt hơn Thiếu Hạo cả. Chỉ có cái ả tiện nhân kia có mắt mới bỏ rơi Hạo thôi.
      “Em và Hạo tiến triển thế nào ?” Nghê Ngạo quan tâm hỏi.
      “Tốt lắm! Chứ còn sao nữa?” Nghê Tử Uyển chú ý đến sắc mặt nghiêm trọng của , nàng mãi đám chìm trong hạnh phúc chính mình.
      “Vậy sao?” Nghê Ngạo thầm, vậy bây giờ có thể lời chia tay với Luyến Luyến rồi.
      Hai, có chuyện gì nhanh .” dường như vừa nghe được hai chữ chia tay, phải Hai muốn chia ta với ả kia chứ? Khó lắm với Hạo mới bắt đầu trở lại với nhau, tình cảm còn chưa phát triển ổn định, tuyệt đối cho phép bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng.
      Nghê Ngạo thẳng ra quyết định của mình, “Em bắt đầu hẹn hò với hạo, như vậy nhiệm vụ của cũng coi như hoàn thành, nghĩ đến lúc lời chia tay với Luyến Luyến.”
      được! “ Nghê Tử Uyển kêu to, “Bây giờ được.”
      “Tại sao? Mục đích của em phải đạt được rồi sao?” Nghê Ngạo cau mày nhưng cũng có vẻ hờn giận.
      Nghê Tử Uyển nóng nảy, được, Hai, và ả mới hẹn hò tháng, tình cảm của em và Hạo cũng chưa ổn định, nếu hai người chia tay, ả kia tức giận rồi tìm Hạo làm sao? Kế hoạch này của chúng ta phải trở thành kiếm củi ba năm thiêu trong giờ sao?”
      “Lần này lo được nhiều như vậy, giúp em đạt được mục đích, chuyện còn lại em tự nghĩ . Vả lại, mục đích hẹn hò của Hạo với em cũng đơn giản đâu, em cẩn thận tốt hơn.” Lần này, Nghê Ngạo quyết tâm, dù bất kể chuyện gì cũng lo đến chuyện tình cảm của em mình và Long Thiếu Hạo nữa. thèm để ý đến tiếng hét của Nghê Tử Uyển, rời khỏi phòng, đầu cũng lần xoay lại.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 35

      ♥Edit: sunflower2white


      Nghê Ngạo cùng với Luyến Luyến theo đám người đông đúc từ rạp chiếu phim ra.

      Cả buổi tối Nghê Ngạo đều yên lòng, đến cả nội dung của bộ phim vừa chiếu là gì cũng biết, do dự lúc lâu, rốt mới quyết tâm.

      Tâm trạng Luyến Luyến dường như rất tốt, vẫn còn chìm đắm trong chuyện tình lay động lòng người của nam nữ diễn viên chính trong phim vừa xem, thao thao bất tuyệt, chú ý tới thái độ khác lạ của bạn trai mình, cho đến khi đột nhiên dừng lại.

      sao vậy?” Luyến Luyến quan tâm hỏi.

      Nghê Ngạo nghiêm túc nhìn , “Luyến Luyến, có chuyện muốn với em.”

      “Được!” mở to đôi mắt trong suốt nhìn , dường như có nét cười hỏi, “ phải là bị bộ phim vừa rồi làm cho cảm động quá nên muốn bắt chước diễn viên nam kia quỳ xuống cầu hôn em chứ?”

      Nàng vờ như phát cái lắc đầu của , tiếp: “Em trước, em tuy , nhưng mà em còn tuổi, em muốn sớm bước vào vòng hôn nhân, nhưng em có thể chập nhận đính hôn trước.”

      “Luyến Luyến, muốn là …”

      “Đúng rồi, còn chưa dắt em ra mắt cha mẹ mà?”

      “Luyến Luyến, muốn cho em biết…”

      biết cha mẹ thích em hay , rủi họ chấp nhận em làm sao đây? Nếu cha mẹ phản đối chúng ta hẹn hò với nhau sao? Đây là vấn đề nghiêm trọng, em cần phải cẩn thận suy nghĩ .”

      “Luyến Luyến, em hãy nghe …”

      “Đúng rồi, em nhớ ra rồi.” Luyến Luyến lại lần nữa cắt ngang lời của , “Em nhớ hình như cha me và cha mẹ em là chổ quen biết cũ…”

      “Nghê Luyến Luyến,…” Nghê Ngạo xoay hẳn người của đối diện với mình, “Khoan , có chuyện muốn với.”

      ,” Luyến Luyến nhìn , khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ ngây thơ và dịu dàng. ngờ lại thiếu kiên nhẫn như vậy, vì Lâm Tinh Thần từ bất cứ giá nào, ngay cả em bảo bối của cũng lo, điều này là làm liệu trước được. Nhưng do vậy, kế hoạch của côg bị toàn bộ đảo lộn, là quá xem thường tình của đối Lâm Tinh Thần. Lúc trước Nghê Ngạo có ý tốt tiếp cận nàng, làm kế hoạch. tương kế tựu kế đồng ý làm bạn , vốn dĩ muốn làm cho phải , sau đó tiếp cận vào nhà họ Nghê, bắt đầu báo thù. muốn biết khi Nghê Cẩm Tân chứng kiến bọn họ nhau có biểu tình gì, chuyện như vậy nhất định là màn đặc sắc tuyệt vời thế giới, huynh muội **, là đề tài hay a! Ha hả… Tin rằng đề tài này khiến các phóng viên nhất định cảm thấy hứng thú…

      Nhưng mà, kế hoạch của nàng sắp bị phá hủy…,

      Chẳng qua, diễn, vẫn còn tiếp tục diễn cho đến khi hạ màn…

      “Luyến Luyến, muốn đính hôn .”

      “Được!” Luyến Luyến tiếp tục giả bộ hồ đồ, ” Khi nào chúng ta gặp cha mẹ.”

      “Luyến Luyến, em nghe lời sao? muốn đính hôn , phải chúng ta.”

      “Thế có gì khác nhau chứ? Em là bạn của , người muốn đính hôn phải là em là ai?” Nàng mực giả vờ hồn nhiên vô tư, cảm thấy buồn cười tra vấn .

      Nghê Ngạo bất đắc dĩ thở dài, Luyến Luyến bình thường thoạt nhìn rất thông minh, vì sao hôm nay đột nhiên trở nên ngốc ngếch như vậy? Hay là… ấy nhận ra cái gì? giả ngây cùng .

      Nghĩ vậy, Nghê Ngạo nghiêm túc lại, , “Luyến Luyến, lặp lại lần nữa, em nghe rồi chứ, muốn đính hôn, nhưng đối tượng đính hôn phải là em.”

      “Đó là ai?” Luyến Luyến giận dữ hỏi. Kỳ cần nghĩ cũng biết. Nhất định là Lâm Tinh Thần.

      “Là Tinh Thần.”

      Quả nhiên.

      “Vì sao? em, vì sao lại muốn đính hôn với người khác? Là cha mẹ ép sao?” Luyến Luyến vội hỏi.

      phải, là tự nguyện. Cuộc hôn nhân này tuy rằng do hai bên cha mẹ định đoạt, nhưng cũng phản đối.”

      “Vì sao phản đối?”

      Nghê Ngạo cảm thấy vô cùng áy náy, tuy rằng cảm thấy rất có lỗi với Luyến Luyến, nhưng lại càng muốn mất Tinh Thần, con người là ích kỷ, cho nên chỉ có thể thực xin lỗi nàng .

      “Luyến Luyến, tuy rằng có lỗi với em, nhưng ta buộc phải với em, Tinh Thần, đây chính là nguyên nhân vì sao phản đối.”

      ta?” Luyến Luyến dám tin thét lên, “Còn em sao? em, thế tình này là cái gì?”

      xin lỗi!”

      “Em cần lời xin lỗi, thể cứ xin lỗi, Ngạo, sao có thể đối với em như vậy? Lời hứa của còn văng vẳng bên tai em, tháng trước còn thề son sắt em, nhưng giờ sao, lại chạy tới cho em biết, người khác, Ngạo, đừng đùa như thế, chuyện này đùa vui chút nào.”

      đùa, đều là .” Nghê Ngạo thành , “Ngay từ đầu em, lúc trước có mục đích mà tiếp cận ngươi, là vì em , vì muốn tách em và Hạo ra mà theo đuổi em. Cái gọi là lời thề cũng chỉ vì muốn làm em cảm động, em chỉ là làm theo kịch bản, cũng phải lời lòng, người là Tinh Thần.”

      , phải, lại gạt em,…” Luyến Luyến chết cũng tin, “Ngạo, cho em biết, gạt em.”

      Nghê Ngạo tàn nhẫn lộ ra chân tướng kế hoạch lừa gạt nàng, ” xin lỗi, toàn bộ chuyện này đều là . Tất cả những việc trước đây đều là lừa dối em, nhưng hôm nay, mỗi câu của đều là , thương em, em oán cũng tốt, hận ta cũng tốt, chúng ta chia tay !” (Yu: chơi liền, sợ ông sao, đồ trời quánh, hứ)

      <…Bang…>

      tiếng tát tay vang lên.

      Người qua đường đều dừng chân lại quan sát. Rất nhanh sau đó đám đông vây quanh hai người xem náo nhiệt.

      sảng khoái, rất sảng khoái! Loại người lừa gạt cảm tình của con này rất hận, muốn tiếp tục cho vài cái tát, để vĩnh viễn thể quên được cảm giác đau này.

      “Đáng đánh, đánh cho hả giận!” Nghê Ngạo vỗ về khuôn mặt rát bỏng, “Cái này chút coi như trả nợ cho em.” xoay người rời .

      Xuống tay căm hận, lưu tình chút nào, có thể thấy được nàng rất hận . Nghê Ngạo cười khổ.

      Ngay lúc Nghê Ngạo xoay người, trong nháy mắt vẻ mặt ai oán khóc lóc của Luyến Luyến lập tức hóa thành lạnh lùng, nhìn thấy bóng dáng Nghê Ngạo rời , trong lòng lửa giận trong nàng hừng hực dấy lên. Người nhà họ, quả nhiên người nào cũng đều ích kỷ, người nào cũng đều đê tiện. Nghê Ngạo, em là người, chẳng lẽ người khác ư? ra đây chính là có mục đích tiếp cận tôi, đám người nhà mày đáng giận! đáng chết! Nghĩ đến việc vì muốn cướp Long Thiếu Hạo từ mình mà lập bẫy như vậy, lòng Luyến Luyến càng tràn ngập hận thù. Hạo là người duy nhất quý trọng, họ nên lập bẫy nàng, nên …

      “Nghê Ngạo, tôi nguyền rủa , nguyền rủa vĩnh viễn thể ở cạnh người ..”

      Lời nguyền rủa ác độc từ xa truyền vào tai Nghê Ngạo, chấn động, nhưng vẫn quay đầu lại, tiếp tục về phía trước.




      Chương 36




      ♥Edit: sunflower2white


      Đám người đứng xem náo nhiệt dần dần tản .

      Luyến Luyến vừa quay đầu, trong biển người mênh mông nhìn thấy người đứng bên đầu đường hướng về phía mình, bất giác hai mắt chợt rơi xuống dòng lệ ấm nóng. … Có khỏe ?” ngây ngốc hỏi.

      Long Thiếu Hạo si ngốc nhìn Luyến Luyến, như muốn đem hình bóng khắc sâu trong lòng. ấy gầy! Hạo ngờ họ lại gặp nhau trong tình huống như vậy. Vừa cùng Tử Uyển từ rạp chiếu phim ra, lẫn trong đám người, vô tình nhìn thấy , vội vàng bỏ lại Tử Uyển mà đuổi theo. Nhìn thấy và Nghê Ngạo cãi nhau, cũng nghe được toàn bộ nội dung chuyện của họ.

      Quả nhiên, Nghê Ngạo tiếp cận Luyến Luyến với mục đích cũng đơn giản, hệt như đoán trước đây.

      Nhìn Luyến Luyến bất lực, Nghê Ngạo vô tình, lửa giận trong lòng Long Thiếu Hạo bốc lên ngập trời. hận thể đến trước mặt đánh cho gẫy hết hàm răng ra, thế nhưng, nén lại. Bởi nếu ra mặt chỉ làm lợi cho Nghê Ngạo. từng thề, cả đời bảo vệ cho Luyến Luyến, cần biết có thương hay , đều đứng sau lưng thầm bảo vệ, để được hạnh phúc suốt cả đời. Vì thế, bất cứ ai làm tổn thương Luyến Luyến, đều làm cho bọn họ phải trả giá thê thảm. Mà cách trả thù của , là khiến họ mất thứ quý trọng nhất trong đời họ, bất kể là ai, kể cả Nghê Ngạo, Nghê Tử Uyển.

      Nghê Ngạo đoạt Luyến Luyến, người nhất từ trong tay , nhưng chẳng những biết quý trọng áy, ngược lại còn tổn thương , hại đau khổ, hại Luyến Luyến đau lòng. Nghê Ngạo, tuyệt đối thể tha thứ cho !

      Luyến Luyến như vậy, say mê như vậy, dùng cả sinh mệnh của mình để đổi lấy tình cảm chân thành của , vậy mà Nghê Ngạo, , lại dám vứt bỏ ấy như quăng đôi giày cũ, ta đáng chết!

      Với , mất Luyến Luyến còn đáng sợ hơn mất toàn bộ thế giới. Nhưng vì ánh mắt cầu xin của nên đành chịu đựng việc mất trong đau khổ cùng tuyệt vọng. Trơ mắt nhìn và Nghê Ngạo ôm ấp mà thể tranh giành, cũng thể đoạt lấy, chỉ vì đây là ý muốn của Luyến Luyến. Nhưng Nghê Ngạo, cướp Luyến Luyến từ tay chỉ vì muốn chia rẽ và Luyến Luyến, cho nên,

      …, thể nào có thể tha thứ cho !

      oOo

      Đám người tản hết, Long Thiếu Hạo từng bước từng bước lại gần

      Chóp mũi đau xót, ánh mắtLuyến Luyến mơ hồ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi dứt.

      …”

      “Em…”

      Hai người cùng lúc mở miệng.

      “Đừng khóc!” Long Thiếu Hạo đưa bàn tay to, ấm áp hết sức dịu dàng nhàng lau nước mắt mặt Luyến Luyến, “Có em mà.”

      Nước mắt Luyến Luyến càng tuôn nhiều hơn, thể nén lại tiếng nấc, nghẹn ngào thốt lên: ““Hạo…” Chỉ tiếng đơn giản như thế, lại khiến mắt Hạo ươn ướt. thể kìm lòng mà ôm vào lòng, xiết chặt.

      nghĩ…” nhàng bên tai .

      “Trở về bên , được ?” Long Thiếu Hạo thương vuốt ve khuôn mặt gày yếu của Luyến Luyến.

      biết đứng cạnh mình bao lâu, nghe được bao nhiêu, chỉ lắc đầu, “Hạo, Ngạo tốt với em lắm, cần lo cho em.”

      “Em còn muốn gạt , vừa rồi nhìn thấy hết.” Long Thiếu Hạo kích động, “Nghê Ngạo em, chỉ muốn chia rẽ hai ta mà thôi, Luyến Luyến, về với , chỉ có mới em, cũng chỉ có mới mang lại hạnh phúc cho em.”

      Nghĩ đến bộ dạng đáng thương lúc nãy của mình bị Hạo nhìn thấy toàn bộ, Luyến Luyến xấu hổ. Tuy tất cả chỉ là diễn trò, nhưng cũng muốn Hạo hiểu lầm rất Nghê Ngạo. muốn đau lòng, muốn thất vọng vì . cũng muốn trở lại với , nhưng … thể! làm được …

      “Em thể, cũng xứng…” lắc đầu, khóc, đau khổ cự tuyệt, cầu xin Hạo, “Em van , nếu đau khổ hãy quên em ! Hận em ! Em là đứa con xấu xa, đáng để .”

      , hận em, em.” Long Thiếu Hạo nâng mặt lên, “Đừng khóc, em mà khóc, trái tim tan nát mất thôi.” cúi đầu, hôn lên gương mặt đẫm nước mắt của .

      “Hạo …” Luyến Luyến bây giờ mới hiểu ra nhớ đến thế nào, thậm chí là nhớ đến phát điên. ôm chặt Hạo, vùi đầu sâu vào ngực , đem tất cả nỗi nhớ nhung, tủi hổ, đâu khổ và phẫn hận … trong mấy ngày qua mà khóc to lên, khóc dữ dội, toàn bộ hóa thành nước mắt mà tuôn ra.

      “Em nhớ , rất nhớ …” bất giác ra những lời trong lòng minh.

      Ngay lúc đó, Luyến Luyến chợt nhận ra, nên ra lời ấy, nhưng quá muộn.

      sao?” Long Thiếu Hạo mừng như điên, xiết chặt lấy , “Luyến Luyến, nếu như vậy, hãy trở về bên cạnh !”

      ngàng đẩy Hạo ra, cự tuyệt, …”

      Long Thiếu Hạo vừa định mở miệng, Luyến Luyến ngăn lại, “ cần ép em nữa, , sau này đừng để ý đến em nữa. Bây giờ, dù cho bất kỳ ai ở gần em đều bị xui xẻo, em muốn liên lụy đến .”

      sợ.” Lời của làm Long Thiếu Hạo vô cùng nghi ngờ, cũng vì thế mà xác định nhất định dấu chuyện gì đó rất quan trọng. “Luyến Luyến, cho biết, em có kế hoạch gì đúng ?”

      Luyến Luyến muốn giải thích, lại càng muốn dính dáng vào kế hoạch báo thù của mình. “Hạo, nghe e , từ giờ trở cần theo em nữa, coi như quen em !”

      “Luyến Luyến, vì sao em lại cho biết là chuyện gì?”Long Thiếu Hạo cảm thấy tin tưởng mình mà tức giận.

      “Chuyện của em cần lo.” Bất đắc dĩ, Luyến Luyến chỉ có thể quyết tâm tàn nhẫn, “Đừng hỏi ta lý do nữa, vì em lý do, hơn nữa chuyện của em cũng cho nhúng tay vào, khi em phát được bí mật điều tra em, cũng như can thiệp vào chuyện của em, em hận cả đời, vĩnh viễn vĩnh viễn biến mất khỏi mắt , em được làm được.”

      “Nghê Luyến Luyến!” Long Thiếu Hạo tức giận hét to, vì sao đối với , thể nề hà.

      “Hạo, hãy cố kiên nhẫn, chờ em! Em nhanh trở lại tìm thôi.”

      xong, Luyến Luyến đẩy Hạo ra, rồi bỏ .

      Long Thiếu Hạo đau lòng nhìn thấy bóng rời , hận cái cảm giác bất lực này, hận chỉ có thể đứng nhìn bóng đơn rời … nhưng, càng sợ vịnh viễn thể nhìn thấy , bởi được làm được. muốn biết có kế hoạch gì? Nhưng lại sợ, sợ khi nhúng tay vào, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của !

      Luyến Luyến, ấy giữ lời hứa mà trở về sao? Nhưng vì sao lại cảm thấy có chút tự tin nào?

      Mắt thấy cơ càng chạy càng xa, Long Thiếu Hạo suy sụp … đột nhiên, xoay người, chạy nhanh về phía , va mạnh vào người khiến phải lui vài bước. tha thiết, ôm chặt lấy

      “Luyến Luyến…” Long Thiếu Hạo ngạc nhiên vui mừng gọi tên .

      phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc!” Vừa khóc vừa xong câu đó, đẩy ra, xoay người chạy , chớp mắt biến mất trong biển người mênh mông.

      Hẹn gặp lại, Hạo! Tha thứ cho em vì lại gạt . Vì báo thù, em bước lên tử lộ đường quay lại, em còn có thể quay đầu lại được nữa. Kiếp này, kiếp sau, em nhất định nhiều!

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 37



      ♥Edit: Sunflower2white

      Tin tức tập đoàn Nghê thị kết thông gia với xí nghiệp Lâm thị là kiện trọng đại trong giới kinh, tuy nhận được thiệp mời nhưng Luyến Luyến sớm biết lễ đính hôn của Nghê Ngạo và Lâm Tinh Thần chắc chắc được tổ chức tại nhà họ Nghê vào lúc 7 giờ ngày 9 tháng sau. Thậm chí, có bạn học còn đưa thiệp mời cho xem trước.

      Hay lắm, chiêu tiền trảm hậu tấu, Nghê Ngạo, quả chuẩn bị kế hoạch cho mọi chuyện. Tốt lắm, nghĩ làm vậy có thể dễ dàng vứt bỏ , sau đó yên ổn mà kết hôn cùng dâu xinh đẹp sao? lầm, nhanh thôi, cho biết cái gì gọi là hối hận!

      Nghê Ngạo và Luyến Luyến chia tay, dâu lại đổi thành người khác, tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp trường, lại nữa nổi dậy cơn phong ba. Đầu tiên là Đường Khải tuyên bố trước toàn trường tuyệt giao với Nghê Ngạo. Sau đó lại có người nhìn thấy Long Thiếu Hạo, Nghê Ngạo và Nghê Tử Uyển cãi nhau trận kịch liệt, Nghê Tử Uyển đau khổ cầu xin Long Thiếu Hạo đừng vứt bỏ , khóc đến nước mắt đầm đìa. Nhưng Long Thiếu Hạo vẫn tàn nhẫn lạnh lùng, chút thương tiếc, nhìn bằng ánh mắt chán ghét lạnh như băng. Tiếp đến, Long Thiếu Hạo và Nghê Ngạo đánh nhau trận long trời lở đất, cả hai như phát điên muốn dồn đối phương vào chổ chết. Nghê Tử Uyển đứng cạnh đó khóc lóc đau khổ, muốn khuyên can nhưng ai nghe lọt tai. Hai gả đàn ông kia hoàn toàn phát điên, dọa mọi người xung quanh choáng váng hoảng sợ nên cũng ai dám tiến đến ngăn cản…

      Trận đánh đó vô cùng kịch liệt, trường bị đập phá hoàn toàn bị thay đổi, người xung quanh chạy tán loạn tìm chổ trốn, cả hai người đều muốn dần cho đối phương trận tơi bời nên xuống tay chút nể tình nào. Có điều, Long Thiếu Hạo lại giỏi võ hơn Nghê Ngạo, khiến toàn bộ người chứng kiến há hốc miệng kinh ngạc, dám tin vào mắt mình. Vì thực lực chênh lệch quá xa, Nghê Ngạo hoàn toàn bị dồn trong thế bị động, … bị đánh rất thê thảm… sau đó cảnh sát đến, đưa Nghê Ngạo còn thoi thóp vào bệnh viện, Long Thiếu Hạo bị mời vào cục cảnh sát, nhưng nghe , Long Thiếu Hạo vào đó đến hai phút được trưởng cục cảnh sát cung kính tiễn ra.

      Luyến Luyến vì tình cờ gặp Nghê Ngạo trong sân trường mới biết chuyện này. Từ sau lần bọn họ chia tay đến nay, đây là lần đầu tiên gặp lại, vừa đúng tuần. Nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Nghê Ngạo sưng đỏ bầm đen, liền nghĩ đến những lời đồn đãi lan truyền trong trường mấy ngày nay, hóa ra tất cả đều là , Long Thiếu Hạo hẹn hò là vì …? Luyến Luyến nghe được lời đồn này mà khiếp sợ, vậy, lý do cả hai hẹn hò là … vậy chăng?

      Từ lời mai mỉa lạnh lùng của Nghê Ngạo, chứng minh cho suy đoán của , Luyến Luyến để ý đến lời chế giễu của Nghê Ngạo, bởi nàng muốn gặp Long Thiếu Hạo…

      Thế nhưng, Hạo cứ như biến mất trong hư , ai biết được nơi nào?

      vừa sốt ruột vừa điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, rất sợ gặp phải chuyện nguy hiểm, cho đến lúc người đàn ông lạ mặt đưa cho bức thư …

      oOo

      Nhìn thấy ngày đính hôn của Nghê Ngạo càng ngày càng gần, Luyến Luyến thấp thỏm bất an, nhưng cũng có hưng phấn, chờ mong. Nhà họ Nghê, từng người từng người nhanh chóng trả giá cho những gì họ gây ra…

      Nghê Tử Uyển vì tư lợi, điêu ngoa cao ngạo, coi ai ra gì, vì lợi ích của mình lại lập kế hoạch khiến người khác phải lâm vào cảnh thống khổ, giờ ta mất người mà ta thương nhất; Nghê Ngạo, lừa gạt tình cảm người khác, lạnh lùng vô tình làm mất hai người bạn thân tốt nhất trong đời, còn có Nghê Cẩm Tân, Nghê Liệt …, nhưng chưa đủ, đủ, những điều này vẫn còn chưa đủ, vẫn còn rất xa, chưa thể bằng phần mười những đau khổ mà phải gánh chịu.

      Tất cả bọn họ, cứ chờ đấy, chờ đến ngày đính hôn, ngày đó, phóng viên đến lấy tin rất đông, đến lúc đó, nhất định làm cho người nhà họ Nghê, từng người phải khắc cốt ghi tâm buổi đính hôn hôm đó. Vừa nghĩ đến cảnh Nghê Cẩm Tân đau khổ, khó xử lúng túng, Luyến Luyến kìm lòng được mà bật cười. chờ mong đến ngày đó biết bao nhiêu…

      “Luyến Luyến, em cười gì vậy?” Phương Nhược Thủy vừa bước vào nhìn thấy Luyến Luyến ngồi đối diện với TV cười quỷ dị. Lòng khỏi có chút bất an, ai nha! Luyến Luyến phải vì bị đả kích quá lớn, cho nên thần trí trở nên mơ hồ chứ?

      “Cậu về rồi à!” Luyến Luyến nhìn bà rồi cúi đầu xuống.

      Thấy con để ý gì đến lời mình, Phương Nhược Thủy bước đến sô pha ngồi xuống bên cạnh Luyến Luyến, lo lắng hỏi, “Luyến Luyến, em có việc gì chứ?”

      “Tốt lằm, cậu cần lo lắng. Cám ơn.” Luyến Luyến có chút cảm động. biết, cho tới giờ cả nhà chú Phương đều đối xử với rất tốt, ai nấy đều lòng xem như người nhà. Tuy rằng vẫn đối xử lãnh đạm với họ, cũng hòa nhã, nhưng họ chưa bao giờ bỏ mặc , họ cùng vượt qua những chuỗi ngày đen tối trong đời , cho cuộc sống vô tư và tình thương tràn đầy nhất đời. Tất cà những điều này tuy rằng chưa từng ra, nhưng biết, cũng hiểu , tận sau trong tim nàng, trở thành những người nhà vô cùng thân của mình.

      Càng nghĩ, lòng Luyến Luyến càng thấy ấm áp, thốt lên, “Nhược Thủy, em có thể gọi, gọi chị tiếng chị được khong?”

      Aaa?!

      Nếu như vừa rồi nghe thấy Luyến Luyến cảm ơn với mình, cùng lắm cũng chỉ có thể làm cho ấy có phản ứng đến như vậy thôi, mới vừa rồi nghe được Luyến Luyến kêu mình là chị…cái gì? Chị? Phương Nhược Thủy há hốc miệng to đến có thể lấp kín quả trứng gà, cả người rơi vào trạng thái ngớ ngẫn.

      lời nào xem như là đồng ý nha, đúng ? Chị.” Luyến Luyến cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng ngốc tử của Nhược Thủy, nhìn chị ấy giống như vừa mới phục hồi lại tinh thần sau trận ốm thập tử nhất sinh, Luyến Luyến bước lên cầu thang, chuẩn bị lên lầu.

      được!” tiếng thét lớn kinh hãi.

      Nhược Thủy nhảy dựng lên kêu to: “Luyến Luyến, em có thể kêu lại lần nữa ? Vừa rồi chị có nghe ràng, em kêu lại lần nữa được hay ? Cầu xin em, đừng mọn như vậy chứ! Kêu thêm lần nữa cũng chết đâu, van xin em, van xin em đấy!”

      Luyến Luyến cười mà đáp, tiếp tục lên lầu, để lại mình Phương Nhược Thủy ở dưới lầu đứng dậm chân.




      Chương 38




      ♥Edit: Sunflower2white


      Suốt cả buổi tối, Phương Nhược Thủy ngừng khoe với mọi người trong nhà là Luyến Luyến kêu là chị, nhưng ai tin cả. Đường Khải còn trêu nhất định là mắc chứng hoang tưởng rồi. Phương Quân Nghiên tuy gì thêm, nhưng mặt ông cũng tỏ vẻ tin, tuy thế ông cũng muốn tát nước lạnh vào con . Có vợ bên cạnh, ông thỉnh thoảng gắp thêm rau cho vào chén cơm của vợ, nhìn vợ với ánh mắt tràn đầy ôn nhu, làm sao còn có thời gian quan tâm đến con líu ríu. Đường Khải vùi đầu mải miết ăn, hoàn toàn đem lời của trở thành gió thoảng bên tai.

      Hừ! Phương Nhược Thủy hừ lạnh tiếng, tức chết, tại sao gì cả nhà đều tin.

      hai, về!”

      Cửa lớn mở, Luyến Luyến cầm bao lớn bao tiến vào.

      “Luyến Luyến” Phương Nhược Thủy tựa như thấy được cứu tinh bèn xông lên, như trận gió kéo Luyến Luyến vào phòng ăn, đầu đuôi, “Em mau cho mọi người nghe, lời của chị đều là , chị có gạt người, cũng có mắc chứng hoang tưởng gì cả.”

      gì mới được chứ?” Luyến Luyến khó hiểu nhìn .

      cho cả nhà biết em gọi chị là chị, em kêu chị thêm lần nữa , nếu , em xem mọi người đều làm ra vẻ mặt như vậy, cứ như chị là người điên, tức chết mà!”

      ra chị tức giận là vì chuyện này.” Luyến Luyến mỉm cười thần bí, “Chị cứ từ từ.” Luyến Luyến vừa vặn lấy trong mấy bao lớn bao cầm theo hộp quà được gói xinh đẹp đưa ra.“Tặng cho chị, ‘tỷ tỷ’ , mở ra xem .”

      “Em gọi chị là chị, em lại gọi chị là chị.” Phương Nhược Thủy hưng phấn giống như đứa trẻ vừa nhảy cẩng lên vừa la to, đắc ý nhìn cả nhà trợn mắt há hốc miệng, “Thế nào? Con lừa mọi người chứ!”

      Luyến Luyến buồn cười nhìn người nhà của mình, “Chú Phương, mẹ, Khải, mọi người ai cũng đều có phần quà!”

      ư?” Đường Khải dám tin hỏi.

      Luyến Luyến nhìn họ, đột nhiên cảm thấy mủi lòng, họ đối với tốt như vậy, nỗ lực nhiều như vậy, mà chỉ mới tỏ ra chút lòng cảm tạ lại khiến họ cảm động như vậy. Nghĩ đến mấy ngày qua, cả nhà trân trong, bảo bọc, thương cưng chiều mình … nước mắt kềm được là tuôn dứt

      vừa khóc làm mọi người hoảng sợ.

      Cả nhà lập tức luống cuống tay chân, ríu ra ríu rít vỗ về .

      “Luyến Luyến, sao vậy? Có phải là có gì thoải mái ?”

      “Luyến Luyến, con có phải vừa bị người khác ức hiếp ?”

      “Ai? Ai khi dễ em, để tìm nó tính sổ.”

      “Luyến Luyến, em đừng khóc nha!”

      “Luyến Luyến, có phải là chọc giận làm em vui ? Em cứ mắng cho hả giận .”

      Đối diện với bốn gương mặt chân thành quan tâm lo lắng nhìn mình, lòng Luyến Luyến đầy cảm động. Giờ phút này chính là giờ hạnh phúc nhất của .

      có việc gì, mọi người cần quá lo lắng, con chỉ là quá cảm động thôi mà.” Luyến Luyến lau khô nước mắt, oán trách cười :“Đều tại mọi người, ai cũng đối xử với con quá tốt.”

      Cả nhà rốt cuộc thở phào nhõm, nghĩ đến hành động mới vừa rồi của mình, ai nấy cũng khỏi thấy buồn cười lắc đầu.

      Luyến Luyến cảm động nhìn bọn họ, đột nhiên có loại cảm giác thoải mái, chậm rãi ra, ánh mắt mơ màng rơi vào trong những hồi ức.

      “Từ , con chỉ có mình mẹ, con có cha, trong nhà rất khốn khó, người trong nhà lúc nào cũng nhìn con với ánh mắt đầy chán ngán và ghét bỏ. Bọn họ cũng muốn cùng con chơi đùa, bạn bè đồng trang lứa cũng thường bắt nạt con. Ở trường, cũng vì con luôn nợ tiền học phí, thầy giáo và các bạn học đều thích con Con còn nhớ rất , các bạn học thường xuyên bắt nạt con, từ lúc bước chân vào trường con luôn phải nhẫn nhịn vì sợ gây chuyện. Nhưng có lẽ vì thấy con dễ bị bắt nạt, đám bạn học lại càng xem thường, càng làm nhiều trò ức hiếp nặng nề hơn. Con chịu nổi mới phản kháng, nhưng, cứ mỗi lần phản kháng người bị phạt cũng chỉ mình con. Bị phạt đứng, phạt quét lớp, dọn nhà vệ sinh… cứ như vậy mà liên tục, thường xuyên khiến con về đến nhà rất khuya. Con vĩnh viễn bao giờ quên được … khoảng thời gian đó, mình con đơn độc về nhà trong đêm tối, con rất sợ, rất sợ. sợ tiếng lá cây xào xạt kho bị gió thổi qua, sợ tiếng côn trùng kêu rỉ rả, sợ bóng người tới … Con như đứa ngoại tộc, con quái vật, bị thầy và bạn bè xa lánh.”

      “Cái đứa này, vì sao con chưa từng với mẹ những chuyện này?” Hạ Hàn Tương đau xót, lệ rơi lã chả, thầm trách mình là người mẹ có trách nhiệm.

      “Mẹ, mẹ đừng tự trách mình, tại con cố tình cho mẹ biết, mẹ bôn ba kiếm miếng ăn cho cả nhà cũng đủ vất vả rồi, mỗi ngày đều phải làm đến tận khuya, làm sao con có thể đem mấy chuyện phiền toái ở trường để mẹ thêm bận tâm.” Luyến Luyến an ủi mẹ, hai mắt của mình cũng đỏ lên.

      thiên kim tiểu thư được nuông chiều như Phương Nhược Thủy quả thực thể tưởng tượng được Luyến Luyến trải qua những ngày tháng trước đây như thế nào. So với Luyến Luyến, rất hạnh phúc. Tuy cha phải cha ruột , nhưng cha luôn cưng chiều . Từ đến giờ, cần lo lắng chuyện cơm áo, lại luôn được mọi người bên cạnh che chở, bảo bọc trong vòng tay… thể hiểu được, loại đàn ông nào có thể nhẫn tâm vứt bỏ người vợ hiền lành, dịu dàng như dì và đứa con thơ dại ngoan hiền như Luyến Luyến? rất thích rất thích Luyến Luyến, có bạn, coi ấy như bạn bè tốt nhất của mình, muốn đem hạnh phúc mà hưởng chia sẻ bớt sang cho ấy, bởi Luyến Luyến là đứa em quý của , đúng vậy, là em , nghĩ đến tiếng xưng hô này, lòng Nhược Thủy chợt thấy ấm áp.

      “Con từ chị em, cũng có bạn bè. Chưa từng có ai đưa tay ra giúp đỡ hai mẹ con con, có chăng chỉ là lạnh lùng khinh rẻ. Dần dần con đối với nhân tình cũng thất vọng, còn tin tưởng ai. Kể từ lúc xảy ra kiện kia…” Ánh mắt Luyến Luyến lộ ra chút thống khổ nhưng cũng nhanh chóng biến mất. “ Con dường như tuyệt vọng hoàn toàn, lý do nhuy nhất khiến con muốn sống tiếp chính là mẹ. Nếu có con, mẹ đau khổ biết bao. Con thể để mẹ đơn mình ở lại thế gian vô tình này, con sợ mẹ bị người khác bắt nạt. Con vì mẹ mà sống. Vì vậy, đời con, mẹ chính là người duy nhất mà con thương.” Luyến Luyến nhìn mẹ, trong mắt đều là hạnh phúc.

      Hạ Hàn Tương nhìn con qua màn lệ đẫm mờ hai mắt, nhưng mặt lại nở nụ cười tràn ngập hạnh phúc và kiêu hãnh. Luyến Luyến à, đứa bé này sao lại có thể khiến lòng bà thương mà đau xót như vậy. Đứa con đáng thương bé bỏng của tôi!

      Ánh mắt Luyến Luyến chuyển hướng, lặng lẽ nhìn mẹ và Phương Quân Nghiên, sau đó lướt nhìn Đường Khải và Phương Nhược Thủy, nhoẻn miệng cười, “… Nhưng con ngờ mình có thể gặp được mọi người, cha, trai, chị , mọi người tuy hoàn toàn có quan hệ huyết thống gì với con nhưng lại còn thân thiết hơn người nhà. Là mọi người dùng tình thương làm tan khối băng lạnh giá trong lòng con. từ rất lâu rồi con muốn lời cám ơn với mọi người, cám ơn, cám ơn mọi người thương chăm sóc con, cám ơn mọi người chưa bao giờ bỏ rơi con, cha, , chị …”

      Luyến Luyến kêu lên tiếng cha, , chị làm mọi người trong phòng đều cảm động bật khóc.

      “Luyến Luyến, con là của con ngoan của cha, con và mẹ con là bảo bối trân quý nhất trong đời cha.” Phương Quân Nghiên ôm lấy hai mẹ con, rơi nước mắt. Ông rất cảm tạ ông trời, cho ông được gặp lại Tương nhi, cho ông được làm người cha che chở bảo bọc con bảo bối, ông lấy sinh mệnh mình ra thề, cả đời này bao giờ rời bỏ họ, tuyệt đối làm cho mẹ con họ chịu bất kỳ thương tổn nào nữa.

      Phương Nhược Thủy khóc càng lớn, tiến lên ôm mẹ con Luyến Luyến, khóc đến tắc tiếng, “Ô… Luyến Luyến… Ô… , tuy rằng… Tuy rằng người chị nhất đời này là em, nhưng mà chị rất thích em, em là em của chị, cho nên cả đời này của em đều phải cho chị được cưng chiều em, được thương chăm sóc em, chị muốn đem toàn bộ những hạnh phúc mà chị có đều trao cho em… , ô…”

      “Chị…” Luyến Luyến ôm Nhược Thủy nghẹn ngào nên lời, cảm nhận được, cảm nhận được, mùi vị của hạnh phúc…

      khóc!

      “Đàn ông con trai mà rơi lệ cái gì.” Đường Khải vừa vừa thô lỗ lau nước mắt, lẩm bẩm tự , “Cái này thảm rồi, nếu mà để Hạo biết mình như vậy chắc cười đến chết mới thôi, là mất mặt nha, tiếng tăm lừng lẫy cả đời mình toàn bộ bị hủy rồi.” Lẩm ba, lẩm bẩm, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy bốn người thân kia, rồi lại nhịn được lại rơi lệ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :