1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thủ hộ thiên sứ - U Nhã

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 9




      ♥Edit: Cào cào


      Bên ngoài ồn ào nhưng trong góc bí mật lại có ba chàng trai tuấn mỹ phi phàm, thần thái khác nhau ngồi tán gẩu trong khí yên tĩnh.

      Đường Khải, 21 tuổi, sinh viên năm thứ tư của trường đại học quý tộc Bắc Hoàng, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Will. Hào hoa phong nhã, phong độ, là đệ nhất bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ sinh.

      Nghê Ngạo, 21 tuổi, sinh viên năm thứ tư của Bắc Hoàng, là nhị công tử, trầm mặt ít lời, lạnh lùng.

      Long Thiếu Hạo, 21 tuổi, là người thần bí khó lường nhất trong ba người, hành tung cùng gia thế là bí mật. Ngoại trừ danh tính, tuổi, tất cả mọi thứ khác đều biết. Ngay cả hai người bạn tốt của cũng chỉ biết là con trai độc nhất trong gia đình, sinh ra tại Mĩ, là đại thế gia, chính tà bất phân làm người ta đoán ra. Cả người bí mật.

      “Khải, thực xin lỗi, mấy ngày trước tớ vừa trở về nên dự hôn lễ của bá phụ”. Nghê Ngạo chỉ có khi đối mặt với hai người bạn tốt mới có thể gỡ bỏ vẻ lạnh lùng.

      Đường Khải nhún nhún vai, sao, dù sao về sau cũng có nhiều cơ hội để gặp kế mẫu và em tớ được mà.”

      “Nga, còn dẫn theo con của chồng trước a”. Long Thiếu Hạo khêu khêu mi , “Bộ dạng thế nào? Có tư cách làm bạn của tớ ko?” chính là công tử đào hoa mà.

      Đường Khải trừng mắt liếc nhìn , nghiêm khắc , “Hạo, tớ cảnh cáo cậu, ai ngươi đều có thể động nhưng được phép động vào em tớ, nếu chúng ta bằng hữu cũng thể làm.” Nhớ tới Luyến Luyến vô cùng đau xót, Đường Khải đối với đứa em này vô cùng thương tiếc cùng thương, tuyệt cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương nàng.

      “Bảo bối sao?” Long Thiếu Hạo cực kỳ tò mò, “Đúng rồi, cậu phải từng ba cậu vì người phụ nữ mà cả đời lấy vợ sao? Như thế nào? Chẳng lẻ người phụ nữ này chính là người ông ấy chờ đến giờ sao?”

      “Đoán đúng rồi” Đường Khải gật gật đầu, “Dì Hạ cùng ba tớ là thanh mai trúc mã, dì ấy phụ nữ tốt, trách được ba tớ si ngốc đợi hơn hai mươi năm.”

      “Nguyên lai là thanh mai trúc mã nên tình cảm lưu luyến a”. Long Thiếu Hạo vừa vừa cầm ly rượu lên thưởng thức, “Nhìn cậu có vẻ là cả nhà sống rất vui vẻ”.

      Đường Khải mặt mày hớn hở, “Đương nhiên”. tại khí ở nhà tốt vô cùng. Ba rốt cục cũng được như nguyện lấy người mình , suốt ngày ngọt ngọt ngào ngào, tâm trạng rất vui. Mà cùng Nhược Thuỷ đối với vị kế mẫu này cũng rất vừa lòng. Tóm lại, giờ bọn họ nhà đều phi thường vui vẻ.

      “Đúng rồi, cậu cùng Tử Uyển xãy ra chuyện gì? Cậu phải mới cùng Nhược Thuỷ tay trong tay sao chứ? Sao lại chuyển sang Tử Uyển rồi?” Đường Khải hờn giận nhìn , “Tuy rằng cậu cũng vì nể mặt tớ mà kết giao với Nhược Thuỷ, nhưng cậu ít nhất cũng cho nàng chút thể diện chứ, nhanh như vậy đổi bạn mới rồi, cậu có biết Nhược Thuỷ rất buồn .”

      Nghê Ngạo cũng nhìn về phía , cũng muốn biết chuyện gì xảy ra, Long Thiếu Hạo là tên phong lưu, mọi người từ lớn tới ở đây ai cũng biết, cũng biết tình nhưng nữ nhân lại như thiêu thân lao vào , cam tâm tình nguyện chịu tổn thương, haiz. Tử Uyển cũng là trong số đó, luôn nghe lời khuyên bảo của .

      Long Thiếu Hạo gật gật đầu, thừa nhận cùng Nghê Tử Uyển kết giao là có , nhún nhún vai, “Cũng giống như với Nhược Thuỷ, tớ đáp ứng nàng ba tháng, rất công bằng”.

      Nghê Ngạo chân mày cau lại, nhưng Tử Uyển là bảo bối của Nghê gia.

      “Hết ba tháng nếu tớ có cách nào nàng, như vậy, xin lỗi, cũng như với Nhược Thuỷ, bèo hợp lại tan”. Long Thiếu Hạo thoải mái , nhưng Nghê Ngạo và Đường Khải lửa giận bừng bừng. Ly rượu trong tay hai người đồng thời bay về hướng .

      Long Thiếu Hạo thoải mái tiếp được, sau đó vật về nguyên chủ, “Na, trả lại cho hai người, rượu là dùng để uống, phải để đánh người”.

      được đùa bỡn Tử Uyển, cậu nên biết tớ và cả nhà đều rất thương nàng, nếu cậu làm Tử Uyển thương tâm tớ cùng đại ca và Liệt tha thứ cho cậu.” Nghê Ngạo nghiêm giọng.

      “Cứ tự nhiên”. Long Thiếu Hạo nhún nhún vai, tiếp tục uống rượu.

      Nghê Ngạo cùng Đường Khải tức giận đến nghiến răng, hận thể đánh vào khuôn mặt tươi cười của . Nhưng bọn biết mình đủ thực lực, cho dù hai người cùng hợp lại cũng phải là đối thủ của Hạo. Tên gia hoả này làm người ta vừa vừa hận, trách được nhiều nữ nhân mê như vậy.

      Long Thiếu Hạo như nhìn thấy bảo bối đột nhiên xông lên phía trước giữ chặt tay tóc dài, nhưng đến phút sau lại thấy thất vọng trở về, cầm lấy ly rượu uống ngụm.

      Nghê Ngạo cùng Đường Khải kinh ngạc nhìn .

      Lại nhìn lầm rồi, phải nàng. Long Thiếu Hạo uể oải, từ lần gặp đó tới giờ ngờ mình lại thể quên nàng, cứ nghĩ trong lúc nhất thời có ấn tượng với nàng nhưng sai, bóng dáng nàng in sâu vào đầu , ngày nào nhớ đến nàng, như bóng ma cứ theo đuổi nàng, tìm kiếm nàng. Long Thiếu Hạo thể lý giải được hành động cùng suy nghĩ của mình. phẫn nộ, bài xích, ý đồ lấy nữ nhân khác để quên nàng nhưng đều thất bại. Cuối cùng thể thừa nhận, tuy rằng rất nhanh nhưng quả thích nàng, hơn nữa lại nhất kiến chung tình. Nhưng mà từ ngày đó trở nàng đột nhiên biến mất, nàng tạm ngừng học, chuyển nhà, ai biết nàng đâu, tìm như thế nào cũng tìm thấy nàng. Duy nhất chỉ biết nàng tên là Nghê Luyến Luyến.

      Mà ba tháng nay nhớ nhung nàng đến mức cơ hồ muốn bức điên rồi.



      CHƯƠNG 10




      ♥Edit: Cào cào


      Xe của Đường Khải dừng lại trước cổng trường, cùng Phương Nhược Thuỷ là em nhưng khác họ, mọi người trong trường sớm biết việc này nhưng giờ trong xe lại bước ra thêm người thứ ba lập tức khiến cho mọi người chú ý. Chỉ cần là học viên của Bắc Hoàng mọi người đều biết xe của Đường Khải ngoại trừ Phương Nhược Thuỷ chở nữ nhân nào khác.

      “Luyến Luyến sau này chúng ta cùng học trường, nếu có khó khăn gì hay có ai khi dễ cậu, cậu nhất định phải tới tìm tớ cùng Khải đó, bọn tớ giúp cậu”. Phương Nhược Thuỷ thân thiết kéo tay nàng.

      Luyến Luyến cự tuyệt cũng thân thiện, cứ nhàn nhạt mà gật đầu,“Tạm biệt”. Nàng bỏ lại câu rồi thẳng vào vườn trường.

      “Tan học chờ chúng tớ nhé”. Phương Nhược Thuỷ ở phía sau nàng to, tuy thấy Luyến Luyến lãnh đạm nhưng nàng vẫn ngại, vì giờ Luyến Luyến giờ so với lúc trước khi vào nhà bọn họ tốt hơn nhiều lắm rồi. Nghe dì Luyến Luyến trước kia là đáng lương thiện lại hiếu thuận, hơn nữa còn có tinh thần trọng nghĩa, điểm này lần đầu tiên gặp nàng Nhược Thuỷ biết. Trước kia Luyến Luyến tuy phải là người nhiều lời nhưng tại nàng như thu mình vào vỏ ốc do chính mình tạo ra muốn tiếp nhận ai, ngoại trừ dì, nàng đối với ai cũng đều lãnh đạm, đặc biệt là đối với nam nhân nàng chỉ có chán ghét cùng khinh bỉ. Bây giờ tốt rồi, trải qua mấy tháng ở chung có nàng cùng Khải xúm xít xung quanh, dần dần Luyến Luyến bài xích bọn họ nữa, đây cũng là tượng tốt. Nàng tin, chỉ cần nàng kiên trì đối xử tốt với Luyến Luyến ngày nào đó họ trở thành chị em tốt của nhau.

      “Khải, thấy Luyến Luyến tốt chứ?” Nhìn bóng dáng nàng xa Phương Nhược Thuỷ xoay người hỏi .

      “Tốt, nhất định tốt”. Đường Khải rất vững tin

      Hôm nay là ngày đầu tiên chuyển trường, Luyến Luyến phải đến văn phòng báo danh.

      Knock knock knock

      “Mời vào”

      “Xin chào, tôi là Nghê Luyến Luyến”

      “Em chính là Nghê Luyến Luyến à, đến đây, mời ngồi”. nam nhân tuổi khoảng chừng ba mươi tuổi chỉ vào chổ ngồi bên cạnh, “Tôi là Trầm Tâm Viễn, là chủ nhiệm của em”

      “Chào thầy”, Luyến Luyến gật đầu.

      Trầm Tâm Viễn nhìn đồng hồ, “Vào học rồi, cũng vừa lúc, em theo tôi vào lớp học nhân thể tôi giới thiệu em với mọi người”.

      Luyến Luyến phản ứng, theo phía sau ra khỏi văn phòng. Dọc theo đường Trầm Tâm Viễn hỏi nàng câu nàng trả lời câu, nàng cũng hé răng, thần thái trong trẻo nhưng lạnh lùng, lãnh đạm dị thường. Trầm Tâm Viễn thấy nàng kỳ lạ rất tò mò.

      “Nghe em từ Nam Đại chuyển tới?” hỏi.

      “Nghe thành tích của ngươi rất rốt, năm nào cũng lấy được học bổng?”

      “Phải”.

      Trầm Tâm Viễn có chút buồn cười nhìn nàng, người bình thường nghe hỏi vấn đề này ít nhiều đều khiêm tốn vài câu nhưng nàng đáp lại như đó là đương nhiên, đúng là hiếm thấy.

      “Ngươi cùng Đường Khải có quan hệ gì?”

      em”.

      “A? Cậu ta phải chỉ có người em là Phương Nhược Thuỷ sao chứ?” Đường Khải rất nổi danh nên ít nhiều gì cũng biết chút thông tin về .

      “Em kế.”

      “Cái gì?”

      “Em kế.”, Luyến Luyến vẻ mặt bình tỉnh lặp lại lần nữa.

      ra là vậy, về chuyện này cũng có nghe qua, “Đến rồi.” chỉ vào phòng học.

      Luyến Luyến theo Trầm Tâm Viễn vào phòng học. Trong phòng nhất thời im lặng, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên , Luyến Luyến vẫn lạnh lùng đứng đó, tựa như nhìn thấy ai, ai tồn tại trong mắt nàng.

      “Các em, vị này là Nghê Luyến Luyến mới chuyển từ Nam Đại đến, hy vọng mọi người quan tâm đến ấy”.

      Có người nhận ra nàng chính là người ngồi chung xe với Đường Khải đến trường, nhất thời phòng học như bị nổ tung, khí sôi trào. Mọi người chụm đầu ghé tai nghị luận, ai nấy đều dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng.

      Luyến Luyến xem như thấy, tự bước đến tìm chổ người ngồi vào.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 11



      ♥Edit: Cào cào

      Đến giờ nghĩ trưa, Luyến Luyến mình ra rừng cây phía sau trường học, tìm được chổ đất trống nằm xuống định chợp mắt chút.

      Long Thiếu Hạo bước nhàng đến khu vực thường đến nghĩ ngơi, từ khi thường đến khu vực này trong Bắc Hoàng, nơi đây thành cấm địa, trừ phi là người cho phép, người bình thường thể bước vào khu rừng này. Cho nên khi từ xa thấy có người ở trong này, còn tưởng hai mắt của mình nhìn lầm rồi.

      Nhìn thấy mái tóc đen dài biết đó là nữ sinh, Long Thiếu Hạo nhất thời hưng trí, ngờ có người dám vi phạm mệnh lệnh của , dám vào lãnh địa của lá gan của nàng , nếu nàng là vì khiến cho chú ý mới làm như vậy, vậy rất nhanh làm cho nàng biết vi phạm mệnh lệnh của có kết cục gì. Tuyệt đối làm nàng cả đời khó quên.

      Long Thiếu Hạo chân bước nhàng để làm nàng tỉnh dậy.

      Có cái gì liếm mặt nàng, Luyến Luyến mơ mơ màng màng cảm giác ẩm ướt mặt, nàng huơ tay lung tung, “Tránh ra”.

      Còn chưa tỉnh? Long Thiếu Hạo tiếp tục liếm mặt nàng.

      Được rồi, Luyến Luyến tức giận mở to mắt, tìm xem cái gì quấy rầy giấc ngủ của nàng— vừa mở mắt ra là khuôn mặt tuấn tú phong đại sát gần mặt nàng, đầu lưỡi kịp thu hồi, bốn mắt nhìn nhau—-

      “A!——” Luyến Luyến thét lên, đẩy ra, nàng liên tục lùi về sau. Cả ngươi run rẩy, vừa sợ vừa trừng mắt nhìn nam nhân lạ lẫm trước mắt.

      “Là !” Long Thiếu Hạo mừng như điên khi nhìn thấy nàng. xông lên phía trước cầm lấy tay nàng, ?”

      “Tránh ra” đụng chạm của làm Luyến luyến sợ hãi cực độ. Đột nhiên toàn thân đau đớn, nàng thống khổ vỗ vỗ ngực, tay kia liều mạng ngăn cản để lại gần, “Cút ngay, được đến gần ta”.

      “Được được, đến gần em, đến gần em, em đừng lo, trông em rất khó chịu, đưa em bệnh viện được ?” Long Thiếu Hạo thấy nàng bộ dạng thống khổ lòng nóng như lửa đốt.

      cần – ngươi- quan tâm, đàn ông – có – người nào tốt cả”. Nàng thở dồn dập, ánh mắt trừng trừng nhìn , sợ thừa dịp nàng chú ý lại tới gần.

      tại phải lúc thảo luận xem đàn ông có tốt hay , em nếu bệnh viện chịu được nữa đâu.” Nhìn nàng khổ sở Long Thiếu Hạo hận thể đem nàng bệnh viện ngay được.

      cần ngươi lo.” Luyến Luyến hô hấp càng ngày càng dồn dập.

      “Em, nữ nhân chết tiệt này.” Long Thiếu Hạo nhịn được mắng nàng. Thấy nàng như muốn xỉu, đột nhiên xông lên trong phút chốc áp môi lên môi nàng độ khí.

      Luyến Luyến tức giận trừng mắt nhìn , hận thể băm vầm ra ngàn mảnh.

      “A——” tiếng thét phá tan bầu trời.

      Có người tới.

      Long Thiếu Hạo lưu luyến muốn rời Luyến Luyến ra, thân thể nàng mềm mại, làn da như bạch ngọc, môi nàng thơm, chỉ muốn cột chặt nàng vào với thôi. Ngược lại, phản ứng đầu tiên của Luyến Luyến chính là tàn nhẫn đưa tay tát cho cái.

      Tiếng vang thanh thuý làm mọi người nhất thời sợ đến ngây người, Luyến Luyến thừa dịp ngẩn người lấy hết sức đẩy ra, xoay người chạy ra khỏi rừng cây.

      Nghê Tử Uyển cùng Nghê Ngạo đứng xem đến choáng váng.

      “A!” lại là tiếng thét của Nghê Tử Uyển, “Long Thiếu Hạo, thất quá đáng, em mới là bạn của , sao có thể làm như vậy? Con hồ ly tinh kia là ai? Ta muốn giết ả.”

      Long Thiếu Hạo thu hồi ánh mắt si mê lưu luyến, bất đắc dĩ xoay mình trợn mắt nhìn Nghê Ngạo, “Sao các người lại đến đây?”

      Nghê Ngạo nhìn về phía em bảo bối, thở dài. cũng là bị Tử Uyển quấn lấy chịu nỗi mới vi phạm lệnh cấm của Hạo mang nàng vào rừng cây này.

      Long Thiếu Hạo hiểu được Nghê Ngạo khó xử, nên cũng trách cứ gì . thôi, chúng ta ra ngoài, kêu Khải đến”. kéo tay Nghê Ngạo qua trước mặt Nghê tử Uyển.

      “Tử Uyển…”

      “Mặc kệ nàng.” Long Thiếu Hạo thèm nhìn đến nàng sắc mặt cực kì khó coi.

      “Hạo, đừng đối xử với Tử Uyển như vậy”, Nghê Ngạo đành lòng nhìn đứa em bảo bối này thương tâm. “Tuy chuyện cậu cùng Tử Uyển tớ nên nhúng tay vào, nhưng Tử Uyển dù sao cũng là em của tớ, tớ thể nhìn cậu tổn thương nó, cậu có thể nể mặt tớ mà đối xử tốt với nó chút , tối thiểu trong ba tháng ước định này cậu đừng làm chuyện gì có lỗi với Tử Uyển. Nếu tớ tuyệt tha cho cậu cùng kia.”

      “Cậu uy hiếp tớ?” Long Thiếu Hạo tức giận.

      “Phải”. Nghê Ngạo kiên định nhìn , “Tớ chỉ hy vọng cậu đối tốt với Tử Uyển, tổn thương tình cảm của nó”.

      “Vậy sao?” Long Thiếu Hạo mặt chút thay đổi, lạnh lùng nhìn thoáng qua Nghê Ngạo, sau đó chuyển hướng sang Nghê Tử Uyển, “Ước định ba tháng huỷ bỏ”.

      , em đồng ý.” Nghê Tử Uyển thất thanh thét lên, “Em tuyệt đồng ý.”

      “Hạo, là em đúng, em nên bắt hai quản chuyện chúng ta, em lập tức kêu hai được xen vào chuyện chúng ta nữa được . đừng chia tay, em thể , có biết em thích bao lâu rồi , em thể …” Nghê Tử Uyển đau khổ cầu xin , nước mắt cuồn cuộn rơi.

      Long Thiếu Hạo thờ ơ, lạnh lùng gạt tay nàng ra, “Tôi vì em là em của Nghê Ngạo nên mới đồng ý làm ước định nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn thích em, tôi đáp ứng em cũng là nể mặt Ngạo. khi tôi mất hứng mà dù sao chúng ta vẫn chưa bắt đầu, tốt nhất là có bất cứ quan hệ gì .

      hai!” Nghê Tử Uyển thương tâm nhìn Nghê Ngạo, đôi mắt đẹp trong suốt mang theo vẻ cầu xin.

      Nghê Ngạo vừa tức giận vừa thương, cắn răng, “Được, được, lo chuyện của em nữa”. giận, giận Tử Uyển đến đánh mất tự tôn, còn là chính mình, nhưng nàng lầm người, như vậy rất đau khổ.

      Nghe được lời của hai, Nghê Tử Uyển nín khóc liền nở nụ cười, chuyển hướng sang người trong lòng, “Hạo…”

      cần.” Long Thiếu Hạo gương mặt tuấn mỹ nhưng chỉ có vẻ lạnh lùng,“Lời ta ra thu hồi lại”.

      Nụ cười cứng lại mặt Nghê Tử Uyển.

      Nghê Ngạo tức giận trừng mắt nhìn , “Hạo, cậu…”

      Long Thiếu Hạo mặt chút thay đổi nhìn , khẩu khí tràn ngập trào phúng, “Chuyện này phải như mong muốn của cậu sao chứ? Tớ theo mong muốn của cậu trêu chọc bảo bối của cậu, như thế nào, cậu có ý kiến?”

      Nghê Ngạo được lời nào, cả người run rẩy, nắm tay vừa nãy còn nắm chặt giờ buông ra. nhìn người bạn tốt tràn ngập cảm giác vô lực, đúng vậy có quyền gì chỉ trích Hạo, chính xác là lúc đầu đồng ý cho Hạo cùng Tử Uyển kết giao nhưng vì thành toàn cho đứa em si luyến này mà mắt nhắm mắt mở. Vì lo lắng Hạo làm tổn thương Tử Uyển, nên gây áp lực cho Hạo. đối với Tử Uyển như vậy tốt lắm rồi.

      Đúng vậy, là càng quấy xen vào việc này.

      “Vì cái gì?” Nghê Tử Uyển vừa thống khổ vừa khó hiểu nhìn , hai đáp ứng quản chuyện chúng ta, vì sao vẫn muốn chia tay?”

      “Bởi vì tôi định lãng phí thời gian để cùng em chơi loại trò chơi tình ngu ngốc này”. Long Thiếu Hạo ra lời tàn nhẫn mà quyết liệt.

      Nghê Tử Uyển toàn tâm đều tan nát.

      “Có phải vì vừa rời khỏi đây?” Nàng đoán.

      Biểu tình của Long Thiếu Hạo chứng tỏ lời của nàng là đúng, từ trong mắt thấy được chút nhu tình chợt loé lên rồi biến mất, nhất thời cảm thấy đau lòng, nàng điên cuồng, “Vì sao? Vì cài gì lại là ta? ta có cái gì tốt? Tiện nhân, vô sỉ, biết xấu hổ, hồ ly tinh…”

      được mắng nàng.” Long Thiếu Hạo rống giận.

      Nghê Tử Uyển bị doạ đến choáng váng.

      Nghê Ngạo cũng khiếp sợ thôi, Hạo trước giờ đều rất bình tĩnh, bao giờ thể tức giận ra ngoài, bất luận có tức giận đến đâu cũng nhiều lắm là xử lạnh như băng, ánh mặt lạnh lùng nhìn người khác. Nghê ngạo chưa bao giờ thấy tức giận đến như vậy. dự cảm ổn, Nghê Ngạo nhìn về phía em mình, nhất thời cảm thấy lo lắng.

      Nghê Tử Uyển còn chưa hồi phục lại tinh thần, đến khi bóng dáng Long Thiếu Hạo biến mất nàng mới tỉnh lại, nước mắt mặt còn chưa khô nhưng lại có vẻ mặt kiên định trước nay chưa từng thấy ở nàng, nàng hướng Long Thiếu Hạo hô to: “Em từ bỏ, em vĩnh viễn cũng buông tha cho , Hạo, em thích , em rất thích .”




      CHƯƠNG 12




      ♥Edit: Cào cào


      Nghê Luyến Luyến, bên ngoài có người tìm.” truyền lời nhân tiện dò xét nhìn nàng.

      Luyến Luyến ra khỏi phòng học, vừa nhìn thấy tên sắc lang khinh bạc nàng trong rừng cây sau trường, nàng gì lập tức xoay người bước .

      Long Thiếu Hạo chạy nhanh lại giữ chặt tay nàng, “Đừng , học muội, em vừa mới tới trường chúng ta học, tốt xấu gì cũng là học trưởng của em, nể mặt chút . Về sau nếu có gì khó khăn cứ đến tìm , học trưởng nhất định vượt lửa qua song, quyết chối từ.”

      cần.” Nàng lạnh lùng bỏ tay ra bước .

      Long Thiếu Hạo lại vọt đến trước mặt nàng ngăn hướng của nàng. “Học muội, đừng như vậy, có ác ý, chỉ muốn cùng em chuyện chút thôi mà, em cần xa lạ như vậy.”

      “Cút ngay”.

      , trừ phi em gọi tiếng học trưởng.” Long Thiếu Hạo giống như trẻ con được kẹo ăn vạ vậy. (Cào: =,= ,pó tay)

      Trời ạ! Chuyện này nếu như để đám thuộc hạ của thấy, đời minh tiêu sái chẳng phải bị huỷ rồi sao.

      Luyến Luyến giương mắt nhìn . Long Thiếu Hạo cũng nhìn lại nàng, hai người ánh mắt giao nhau. lâu sau cũng ai mở miệng chuyện.

      Reng….. tiếng chuông báo vào học vang lên.

      “Tạm biệt”, Luyến Luyến lướt qua trở lại phòng học.

      Lần này Long Thiếu Hạo cũng ngăn cản nàng.

      Nàng nhanh chân hơn nhưng phía sau vẫn truyền đến tiếng la to, “Nhớ kỹ tên của là Long Thiếu Hạo, em trốn thoát đâu.”

      Luyến Luyến cau mày, nhưng vẫn quay đầu lại.

      Luyến Luyến, Đường Khải cùng Nhược Thuỷ, xe vừa mới dừng lại thấy Hạ Hàn Tương đứng chờ ở cổng.

      “Về rồi à, cơm chiều chuẩn bị rồi, các con tắm trước rồi xuống ăn cơm.”

      “Cám ơn dì”

      “Cám ơn dì”

      Đường Khải cùng Nhược Thuỷ trong lòng cảm thấy ấm áp, từ đến lớn chưa từng có người nào vì bọn họ mà đứng chờ ở cửa cả, nụ cười của dì rất ấm áp lại hiền lành, đây chính là hương vị của người mẹ a.

      “Luyến Luyến, ngày đầu đến trường thế nào, quen chưa con?” Hạ Hàn Tương kéo tay nàng.

      “Mẹ, con tốt lắm, mẹ đừng lo lắng.” Từ sau việc đó mẹ đối với chuyện của nàng rất mẫn cảm. “Có Khải cùng Nhược Thuỷ chiếu cố, mẹ cứ yên tâm .”

      có việc gì là tốt rồi”, Hạ Hàn Tương tâm tình cũng bớt, “Được rồi chúng ta ăn cơm thôi.”

      Hạ Hàn Tương vui vẻ cùng ba người đến đại sảnh vừa cười vừa , từ lầu xuống Phương Quân Nghiễn thấy cảnh tượng này vô cùng hạnh phúc, nhìn vợ âu yếm, con đáng , cuộc đời đủ hạnh phúc rồi.

      “Tương nhi” Phương Quân Nghiễn nhìn nàng.

      “Quân Nghiễn” Hạ Hàn Tương từ sau khi kết hôn đổi lại cách xưng hô.

      Hai người ngọt ngọt ngào ngào quả thực muốn làm người ta tức chết mà.

      Đường Khải cùng Nhược Thuỷ đứng bên oán giận, sắp chịu hết nổi rồi mà.

      Luyến Luyến mỉm cười khi thấy mẹ cùng chú Phương hạnh phúc. Nàng biết chú Phương là tâm thương mẹ con nàng, mẹ có thể tìm được hạnh phúc nàng thực rất vui.

      bàn ăn—

      “Ăn ăn , sao mọi người lại ngơ ngác vậy chứ? Nhanh ăn nhiều đồ ăn chút.”

      Phương Quân Nghiễn nhắc nhở mọi người, Hạ Hàn Tương ngừng gấp thức ăn cho mọi người, Phương Quân Nghiễn lại ngừng gấp cho nàng, ba đứa cũng ngừng gấp thức ăn ngon nhất vào bát nàng, đến khi cái bát giống như ngọn núi thu mọi người quay sang nhìn nhau cười. Tiếng cười vui vẻ hạnh phúc tràn ngập quanh quẩn mãi trong Phương gia.

      Cả đêm mặt Luyến Luyến cũng tràn ngập nụ cười nhàn nhạt, tuy nhiên cũng rất là hạnh phúc.


    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 13




      ♥Edit: Cào cào


      Luyến Luyến kiên trì cầu nên cuối cùng cũng được Phương Quân Nghiễn, Đường Khải và Nhược Thuỷ đồng ý để nàng được bằng xe buýt đến trường. Lý do nàng quen xe buýt rồi cũng thích bị người khác chú ý.

      Sáng hôm sau, nàng liền bắt đầu đón xe buýt học. Xe đến trạm cách trường còn khoảng khá xa, Luyến Luyến phải bộ, trường Bắc Hoàng nằm ở giữa sườn núi, haiz thiệt là mệt.

      mình yên lặng đường nhìn các loại xe thể thao mới cáu chạy qua, hổ là trường học dành cho giới quý tộc thượng lưu, từng loại xe đều là được nhập khẩu Mercedes, Audi, Porsche, Ferrari,Ronroye,… nàng là người duy nhất xe buýt đến trường.

      Lại chiếc xe thể thao qua, Luyến Luyến lơ đểnh, tiếp tục lên phía trước nhìn qua, nhưng chiếc xe đó lại đột nhiên lùi lại trước mặt nàng.

      Long Thiếu Hạo quay kính cửa xe xuống, kinh hỉ khi nhìn thấy nàng, là em? còn tưởng là mình hoa mắt, đến trường sao? đưa ngươi đoạn.”

      Luyến Luyến để ý đến , vẫn tiếp tục .

      Long Thiếu hạo Đành chạy chậm lại song song với nàng, bên lái xe bên nhô đầu ra chuyện cùng nàng. “Học muội, chào em, đừng để ý đến chứ, chỉ thành tâm thành ý muốn làm bạn với em thôi mà. Lần đầu tiên chúng ta gặp, em phải như vậy, khi đó thoạt nhìn cũng phải là em nhiều nhưng đến mức giống như tại câu cũng a, lần đó biết em là trọng nghĩa, sao giờ lại biến thành như vậy? Có phải xãy ra chuyện gì? Đúng rồi, em vì sao đột nhiên lại chuyển trường?”

      Luyến Luyến vẫn lạnh lùng, chuyện cũng nhìn , căn bản là tồn tại trong mắt nàng. Long Thiếu Hạo nỗi giận, tiếp tục lầm bầm lầu bầu bên tai nàng, tự hỏi tự đáp.

      “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ? chưa bao giờ gặp qua nào đặc biệt như vậy, cùng Nhược Thuỷ ở cửa hàng tiện lợi cãi nhau, em chúng ta trở ngại việc buôn bán của quán, chạy tới bảo bọn rời ,…” Long Thiếu Hạo đắm chìm trong ký ức của mình, “Em châm chọc còn khiêu khích lại mắng cho trận, còn khuyên Nhược Thuỷ bỏ , lúc ấy nghĩ này thú vị…” Long Thiếu Hạo kìm được cười khẽ, chưa bao giờ xem trọng phụ nữ, nhưng đây là lần đầu, là lần đầu vì nữ nhân mà chạy tìm khắp nơi, nhưng ngờ em lại chuyển trường, lại chuyển nhà, hại mệt mõi. Nhưng nghĩ tới thế giới này , quay vòng em lại đứng trước mặt , em biết khi gặp em mừng bao nhiêu đâu, nhất định là ông trời bạc đãi người mà…”

      , ra là người Nhược Thuỷ nhớ mãi quên, bạn trai cũ à. Ngày đó, là

      Luyến Luyến dừng bước, chiếc xe theo cũng dừng lại. Lần đầu tiên nàng đưa mắt nhìn .

      Hình dáng rất đẹp, tựa như điêu khắc, mày rậm mũi cao, diện mạo giống người Trung quốc, hẳn là con lai, càng tuấn mỹ phi phàm càng tản mát loại khí chất tôn quý, khuôn mặt mang theo nụ cười bất cần đời, làm cho người ta cảm thấy lạnh mà là cảm giác áp bách.

      phải là người bình thường, Luyến Luyến cơ hồ có thể khẳng định điều này.

      “Ngươi cùng Nhược Thuỷ có quan hệ gì?” Nàng lần đầu tiên mở miệng hỏi .

      “Em quen Nhược Thuỷ sao? Vậy em trước kia có biết ? Sao chưa từng thấy em?” Long Thiếu Hạo vội hỏi, nhưng ánh mắt nàng càng ngày càng lạnh như băng, thanh cũng càng lúc càng : “Quen nhau ba tháng, qua ba tháng liền chia tay, đúng rồi, chúng ta lần đầu tiên gặp là ngày ta chia tay với Nhược Thuỷ đó.”

      “Vì sao lại chia tay?” Nàng hỏi.

      “Đương nhiên vì nàng.” Long Thiếu Hạo trả lời như đó là đương nhiên.

      Luyến Luyến giận tái mặt, “ khi thương nàng sao lại đồng ý quen? Ngươi lừa gạt tình cảm của nàng sao?” Nàng nghĩ như vậy lập tức sắc mặt rất khó coi.

      “Cái gì mà lừa gạt tình cảm, em đừng nghiêm trọng như vậy. Nhược Thuỷ cho em nghe sao? với nàng kết giao là do ước định của nàng, nếu nàng có cách nào trong ba tháng làm nàng cả hai chia tay. nể mặt Khải nên mới đáp ứng cầu của nàng. Em đừng hiểu lầm, cũng phải loại công tử đào hoa, chỉ là…”

      “Ngươi cần giải thích.” Luyến luyến ngắt ngang lời của , xoay người bước .

      Long Thiếu Hạo lái xe theo phía sau, miệng vẫn thầm: giải thích được a, nếu , còn chưa bắt đầu em cho knockout, phải là ngưới mới gặp trở ngại quay đầu.

      “Học muội, em từ từ, từ từ a.” Long Thiếu Hạo lái xe đuổi theo.

      tổ hợp kì quái, người bộ còn người kia lái xe đuổi theo, khiến cho những chiếc xe ngang phải chú ý.

      “Ca, mau nhìn, là xe Hạo.” Nghê Tử Uyển chỉ vào xe hô to.

      “Phải ? Ở đâu? Cho xem”. Nghê Liệt vội vàng nhìn, “ là xe Hạo a, xe bị sao vậy, hỏng rồi à? A, bên cạnh kia là ai, nhìn rất đẹp đó.”

      Bên trong xe Nghê Ngạo chợp mắt đột nhiên mở to nhìn ra cửa sổ xe, cau mày.

      “Xuống xe, em muốn xuống xe.” Nghê Tử Uyển hô to, đợi xe dừng lại vội vàng nhảy xuống xe.

      “Tử Uyển”. Nghê Liệt tức giận rống to. cũng nhảy xuống xe theo sau.

      “Nhị thiếu gia…” Tài xế nhìn Nghê Ngạo.

      “Chú Vương, cứ lái xe theo sau.” Nghê Ngạo thở dài, bất đắc dĩ mở cửa xe nhanh ra phía trước đầu xe.

      “Hạo, sao lại cùng với con hồ ly tinh này?” Nghê Tử Uyển xông lên trước chất vấn .

      “Đúng vậy cậu là bạn trai Tử Uyển, sao lại cùng với người khác dây dưa ?” Nghê Liệt rất khó chịu. Tuy rằng nữ nhân này so với Tử Uyển xinh đẹp hơn nhưng tuyệt cho phép Long Thiếu Hạo có lỗi với em .

      “Liệt ngươi đừng quản.” Long Thiếu Hạo kiên nhẫn cùng huynh muội này dây dưa, nhìn thấy Luyến Luyến càng lúc càng xa, bỏ xe lại nhanh đuổi theo nàng, hoàn toàn nhìn thấy tồn tại của em họ Nghê.

      Nghê Tử Uyển tức giận, lập tức chạy theo , “Hạo, từ từ a.”

      “Tử Uyển, em chạy chậm chút, cẩn thận.” Nghê Liệt ở sau hô to.





      Chương 14




      ♥Edit: sunflower2white

      Luyến Luyến vừa bước vào phòng học, tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn nàng.

      Nàng trở lại chỗ ngồi, Thôi Thôi, bạn học ngồi cùng bàn với nàng thần bí hỏi:“Nghê Luyến Luyến, cậu cùng Long học trưởng kết giao à? Có nhiều người nhìn thấy cậu và Long học trưởng cùng nhau đến trường, cậu tuyệt vời nha! Vừa mới chuyển đến hai ngày, Long học trưởng chú ý tới cậu , giống tớ, nam sinh xuất sắc giống như Long học trưởng, cả đời cũng để tớ lọt vào mắt, tớ hâm mộ cậu nha, nếu tớ có bộ dạng xinh đẹp giống như cậu tốt rồi, chỉ cần có thể gần gũi liếc mắt nhìn ấy, tớ nằm mơ cũng mỉm cười nha…”

      Luyến Luyến nhìn cách xa lạ, thản nhiên mở sách vở ra, xem như tồn tại.

      Vào giờ nghỉ trưa, vì tránh đám đông ồn ào, Luyến Luyến bất giác tới khu rừng lần trước nàng phát , chỉ có ở đây nàng mới có thể tìm được yên tĩnh. Đến nơi, nàng tìm khoảng đất trống, nằm xuống…

      Mở to mắt nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm. kia, bầu trời trong xanh, màu xanh thăm thẳm, mà sao nơi đây, trong lòng nàng chỉ màu u tối, sớm trở thành đầm lầy dậy nổi tia gợn sóng. đời này còn thứ gì có thể khiến nàng nhớ nhung vướng bận, người duy nhấtlàm nàng yên lòng là mẹ. Bây giờ mẹ có chú Phương, nàng tin tưởng rằng chú Phương có đủ khả năng bảo hộ cho mẹ, cho nên nàng hề lo lắng. Mẹ, cần đến bảo hộ của nàng nữa. Thế gian này rất u ám, quá mệt mỏi để sống, nàng chán ghét…

      Long Thiếu Hạo mới vừa bước tới khu rừng phát ra nàng. Nàng tĩnh lặng nằm ở cỏ, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi cùng tang thương, hợp với tuổi của nàng. Nhất thời, tim chợ nhói đau, đợt sóng đau đớn thôi. Đây là cảm giác đau lòng sao! lặng lẽ nằm xuống cạnh nàng, bàn tay to nhàng vỗ về khuôn mặt trắng nõn, nhìn sâu vào mắt nàng.

      Nàng như thế nào?

      Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, khi đó, nàng xinh đẹp, sôi nổi rạng ngời trong mắt , ngữ khí giáo huấn của nàng làm cho cảm thấy thú vị, bởi trước nay, từ đến lớn người nào dám giáo huấn như vậy, làm cho đối với nàng có ấn tượng rất sâu sắc, thậm chí nhớ mãi quên.

      Lần thứ hai lúc nhìn thấy nàng, nàng lại trở nên cực đoan, lạnh lùng, tràn ngập địch ý, cảnh giác với tất cả mọi người, như tự co người nhốt mình trong thế giới nội tâm, đối với mọi bên ngoài hết thảy chẳng quan tâm.

      Lần thứ ba, ở đường, bóng dáng nàng độc, tựa như cả thế giới chỉ tồn tại mỗi nàng.

      tại, nàng gây cho rung động càng thêm mãnh liệt, độc của nàng, yếu ớt của nàng, còn có dáng vẻ mệt mỏi của nàng, làm cảm thấy trước nay chưa từng có cảm giác thương cùng đau lòng đến vậy. muốn bảo hộ nàng, muốn làm cho nàng vui vẻ trở lại, làm cho nàng hạnh phúc. Ý niệm này nảy sinh trong đầu càng lúc càng mãnh liệt hơn vạn phần. Là nàng, chính là nàng, làm cảm nhận được tim đập nhanh, trống ngực đập liên hồi, điên cuồng mơ tưởng đến tư vị luyến ai. Tuy rằng chưa từng qua bất kỳ người con nào, nhưng biết , nàng.

      Tại sao lại là nàng? Nàng có ma lực gì? cần tốn chút công sức nắm bắt được trái tim , trái tim phóng đãng gần hai mươi năm. Làm cho bất giác nàng cách say đắm, càng lúc càng mạnh mẽ hơn, tất cả những điều này ngay cả chính cũng giải thích nỗi, nhưng chắc chắn điều là chính cam tâm tình nguyện, sẵn sàng vì nàng mà chấp nhận mọi thứ.

      Long Thiếu Hạo hai tay vòng qua vòng eo nàng ôm nàng vào trong lòng, như ôm trong lòng vật vô cùng trân quý. Động tác cẩn thận, nhàng, như ôm bảo bối quý giá nhất đời.

      Xa xa, đôi mắt ghen tị ánh lên tia phẫn hận trừng trừng nhìn bọn họ.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 15



      ♥Edit: sunflower2white

      Cửa phòng Hội học sinh bị đá mạnh mở tung ra, Nghê Tử Uyển giống trận gió lốc chạy ào vào,vọt đến nhào vào lòng Nghê Ngạo khóc lớn tiếng, “ hai, quá đáng, là quá đáng…”

      Trong phòng Hội học sinh cũng còn số thành viên, nhìn thấy Tử Uyển thương tâm khóc lớn như thế, nhất thời mỗi người trong lòng cũng cảm thấy căm phẫn. “Tử Uyển, là ai chọc giận em, làm em thương tâm? cho biết, lập tức thay em dạy bài học.” Những người này tất cả đều là những sinh viên tinh của Hội học sinh, cũng là bằng hữu tốt của Nghê Ngạo, Nghê Ngạo là Hội trưởng của Hội học sinh, cũng bởi vì vậy, Tử Uyển cùng những người này đều rất quen thuộc với nhau, bọn họ đều muốn nhìn thấy Tử Uyển thương tâm.

      cho hai nghe, có phải là vì Hạo?” Nghê Ngạo rất hiểu nàng, chỉ có Long Thiếu Hạo mới có thể làm cho nàng thương tâm khổ sở như thế, đại khái lại là tại cái tên Thiếu Hạo kia mà bị tức giận.

      câu đánh trúng! “Oa…” Nghê Tử Uyển càng thương tâm khóc lớn.

      Vừa nghe đến tên Long Thiếu Hạo, lời thề vì Tử Uyển trút giận mới rồi của vài vị nam sinh nhất thời như quả bóng cao su xì hơi, lặng im . Bởi vì người tên Long Thiếu Hạo kia phải là người mà bọn họ có thể hạ được.

      “Hạo, làm gì?” Nghê Ngạo bất đắc dĩ hỏi. Đâu có thể lúc nào cũng can thiệp vào chuyện riêng tư tình cảm giữa Hạo và em , chỉ là khi chứng kiến khuôn mặt đầy thương tâm của Tử Uyển, lòng lại mềm . Chung quy từ đến lớn đều xem em này như bảo bối, có cách nào để ý đến tình cảm của em mình.

      Nghe được Hai nguyện ý giúp nàng, Nghê Tử Uyển nhất thời nín khóc mà cười, đến chuyện này, mặt nàng lại tràn ngập oán hận cùng vẻ cam lòng, “Chuyện lần này liên quan đến Hạo, đều là do cái ả kia. hai, hôm nay em lại chính mắt nhìn thấy đó dây dưa với Hạo. Từ sau khi ả xuất , Hạo đối xử lạnh nhạt hờ hững với em, còn muốn chia tay em, em hận chết ả. hai phải làm mọi cách đuổi ? Chỉ cần Hạo nhìn thấy ả nữa, ả cũng có cách nào mê hoặc Hạo nữa”.

      “Chuyện này…?” Nghê Ngạo có điểm khó xử.

      hai, giúp em .” Nghê Tử Uyển lên tiếng cầu xin, “Chẳng lẻ muốn cho em cả đời thương tâm khổ sở sao chứ?”

      Nghê Ngạo biết bản thân cự tuyệt nàng, miễn cưỡng gật đầu đồng ý, cố gắng nghĩ biện pháp.”

      Lần này, phải dùng mọi thủ đoạn với đó. Nghĩ đến lúc phải cùng Hạo trở thành kẻ địch, Nghê Ngạo có chút cảm khái. lòng mà , cùng Hạo trở thành địch nhân, là chuyện mà suốt đời này muốn làm.

      Bởi vì, biết hề có phần thắng.



      Chương 16

      ♥Edit: sunflower2white

      Luyến Luyến ngồi mình lặng lẽ ăn cơm trưa, đột nhiên bóng người xuất ở trước mặt. có thể ngồi đây ?” Long Thiếu Hạo cho nàng có cơ hội cự tuyệt, đặt mông ngồi xuống phía đối diện.

      “Ai da, sao em ăn ít như vậy? Hèn chi trách được em luôn có bộ dáng mảnh mai như vậy, này, ăn cái này , ăn nhiều chút, như vậy mới có thể có dáng người đầy đặn, bọn con trai chỉ thích những người con như vậy thôi!” Long Thiếu Hạo bên lải nhải, thản nhiên gắp thịt bò trong phần ăn đầy ắp của mình sang phần ăn của nàng.

      Luyến Luyến rốt cục ngẩng đầu nhìn .

      Long Thiếu Hạo mặt có ý cười, chỉ vào phần ăn của nàng. “Mau ăn , đừng lãng phí tâm ý của , đây chính là cố ý cho em đó, em ăn, rất đau lòng a.” Để phối hợp với lời , làm ra vẻ mặt tan nát cõi lòng.

      Mặt Luyến Luyến vẫn chút cảm xúc nhìn đầy thờ ơ.

      “Làm ơn , tiểu Luyến Luyến, em làm ơn ăn nhiều chút , gì chứ như vậy phải là quật cường đâu, em phải là muốn đút cho em ăn chứ, nếu em phản đối, dùng hết sức mà phục vụ cho em, này, ngoan, mở miệng.” Long Thiếu Hạo gắp thức ăn đưa đến trước miệng nàng, “Aaa…?” Miệng to thành hình chữ O, vẻ mặt mong chờ nhìn nàng. Thế nhưng giai nhân chút nào cảm kích, lạnh lùng, thèm đoái hoài, quay đầu .

      “Đừng như vậy, ngoan nha!” Long Thiếu Hạo ngồi vào bên cạnh nàng,“Này, nghe lời .”

      Cảm nhận được những ánh mắt từ bốn phương tám hướng ngó tới, Luyến Luyến thể bỏ qua, nàng rốt cục mở miệng được,“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

      “Theo đuổi em!” Long Thiếu Hạo thản nhiên trả lời. Đột nhiên, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, “ biểu ràng với em, em biết sao? Chết tiệt, ngờ em biết, vậy ra là do biểu quá kém hay do em quá ngây ngốc?”

      Luyến Luyến ngẩng đầu nhìn tức giận.

      Ai da.., xong, nhất thời lanh mồm lanh miệng sai lời, Long Thiếu Hạo thông minh vội giả lả cười làm lành: “Em đừng nóng giận, đừng để ý a, phải là em ngu ngốc, . Em xem, đời này như thế nào lại có người xinh đẹp như vậy lại ngu ngốc bao giờ chứ, em có đúng hay ?”

      cám ơn lời khen của ngươi.” Nàng lạnh lùng xong xoay người bước .

      cần khách khí, cần khách khí.” Long Thiếu Hạo cười đến thập phần vui vẻ, “Tiểu Luyến Luyến, em thong thả nha, sau giờ tan học lại đến đón em.”

      Luyến Luyến mới vừa đến nhà ăn của sinh viên, bị người cao lớn chặn lại

      nương, ta là Nghê Ngạo, ta có việc muốn cùng chuyện.”

      rảnh.” Luyến Luyến lướt qua .

      Nghê Ngạo lại rất nhanh chắn ở trước mặt nàng, sắc mặt chút thay đổi : thể cự tuyệt.”

      vậy sao? Ta quen biết ngươi, sao lại nhất định muốn chuyện với ta?” Luyến Luyến trào phúng nhìn .

      Nghê Ngạo sắc mặt nhất thời trầm xuống, muốn lãng phí thời giờ, rằng kéo nhắm thẳng hướng núi phía sau trường học chạy . đường vô số người chú ý, dù sao cũng muốn xem hội trưởng hội học sinh bình thường trầm mặc ít lời, luôn giữ mình trong sạch, giờ để ý đến hình tượng lôi kéo trong vườn trường chạy như điên, đây chính là chuyện lạ ngàn năm khó gặp.

      “Ta muốn rời khỏi Long Thiếu Hạo.” Nghê Ngạo mở miệng thẳng ra mục đích của .

      “Vì sao?”

      “Vì em của ta,” Nghê Ngạo cũng gạt nàng, “Em ta rất thương , ta muốn nhìn thấy em mình thương tâm khổ sở.”

      ra là thế, dù sao chuyện này cũng liên quan chuyện của nàng, Luyến Luyến có dị nghị gì gật gật đầu.

      đồng ý?” Nghê Ngạo ngờ tình lại có thể giải quyết đơn giản như thế, hại có chút thể tin được.

      “Tôi với căn bản có quan hệ gì, nếu có thể bảo đừng dây dưa tới tôi, tôi rất cảm kích ngươi.”

      Nghê Ngạo nghĩ mình nghe lầm, ý tứ của nàng là …, điều này sao có thể?

      “Tạm biệt” Nàng lễ phép cuối đầu, xoay người rời .

      Nghê Ngạo vẫn đứng yên như cũ gắng phục hồi lại tinh thần, cố gắng hiểu những gì Luyến Luyến , nếu những gì mà ấy , như vậy quả lớn chuyện. Càng suy nghĩ, vẻ mặt càng khỏi lộ vẻ lo âu.

      Luyến Luyến vừa ra khỏi cánh cửa trường học nhìn thấy Long Thiếu Hạo sắc mặt trầm đứng dựa vào cửa xe hơi.

      “Theo ta mau.” lôi kéo, đem nàng nhét vào bên trong xe, nghênh ngang lái xe .

      “Ngươi muốn làm gì?” Luyến Luyến vô cùng tức giận, “Tại sao lại bắt cóc ta, ngươi tin ta tố cáo ngươi sao.” Nàng liều mạng mở cửa xe ra, nhưng cửa xe lại chút động đậy, sắc mặt của nàng thập phần khó coi.

      “Em đừng uổng phí sức lực, cửa xe này được điều khiển bằng remote, cho phép của , em thể nào mở ra được.” Long Thiếu Hạo vừa lái xe vừa lạnh lùng : khuyên em nên biết điều ngoan ngoãn chút, suy nghĩ cho kỹ, nếu em có cơ hội ra khỏi xe đâu.”

      “Ngươi …”

      Cái tên khốn khiếp này, nên đày xuống mười tám tầng địa ngục, đồ ôn dịch, Luyến Luyến oán hận quay đầu chỗ khác hề để ý tới .

      “Như vậy mới ngoan.” Thấy nàng hề nghĩ biện pháp nhảy ra khỏi xe, Long Thiếu Hạo cũng lái xe theo hướng dự định. Xuyên qua nội thành náo nhiệt, qua quốc lộ dài, đường càng ngày càng hẻo lánh, dân cư cũng càng lúc càng ít, Luyến Luyến rốt cục cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi bất an.

      “Xuống xe” Long Thiếu Hạo đứng ở bên cửa xe mở kêu nàng.

      Xe dừng trước bờ biển, Luyến Luyến theo lời xuống xe.

      Long Thiếu Hạo đột nhiên có ý nghĩ lôi kéo nàng đến trước biển rộng.

      “Ngươi điên rồi!” Luyến Luyến tức giận kêu to.

      “Phải, ta điên rồi, từ ngay giây phút kỳ diệu nhìn thấy em ta nổi điên rồi.” Long Thiếu Hạo vẻ mặt nghiêm túc , hai người đứng ở bờ cát, đợt sóng biển đánh úp lại, thiếu chút nữa đem hai người hướng ra biển, nước biển xối lên quần áo bọn họ.

      “Luyến Luyến, muốn với em rắng, rất thích em.”

      Thời khắc này mọi thứ như dừng lại trong giây lát.

      Luyến Luyến khiếp sợ nhìn , nàng từ trong mắt thấy được chân thành, thích nàng. Cảm động, trong lòng Luyến Luyến chỉ xáo động trong tích tắc, sắc mặt lại trở nên lãnh cảm, “Ta cần.”

      phải là chuyện em có muốn cần hay ; Chỉ cần , Long Thiếu Hạo này cần có em, muốn nhìn thấy em.” Long Thiếu Hạo chân thành nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, lại ánh mắt có chút độc chiếm và nhu tình.

      Luyến Luyến bị ánh mắt nóng bỏng của nhìn như thiêu đốt, có chút được tự nhiên, nàng quay đầu chỗ khác.

      “Hãy nhìn .” Long Thiếu Hạo nâng cằm của nàng lên, buộc nàng phải nhìn thẳng vào đôi mắt của mình, “Nghe này, bất luận em có tiếp nhận hay , bắt đầu từ hôm nay, em chính là người con của Long Thiếu Hạo này, bất luận là qua năm, hai năm hay mười năm, nhất định phải chiếm được lòng của em, làm cho em cam tâm tình nguyện .”

      “Điều đó thể nào, ngươi đừng uổng phí tình cảm .” Luyến Luyến có chút bối rối.

      “Vậy em cứ chờ xem sao!” Long Thiếu Hạo tin tưởng mười phần. Đột nhiên, chuyển đề tai, “Sau này đừng tiếp xúc với Nghê Ngạo nữa, thích.”

      Luyến Luyến trừng mắt liếc .

      biết chỉ vì thời tiết lạnh, hay là bởi vì lời của làm nàng cảm thấy sợ hãi, Luyến luyến cảm thấy rùng mình, nàng dùng hai cánh tay ôm lấy người. Long Thiếu Hạo lúc này mới hoảng hốt thấy nàng toàn thân đều bị nước biển làm ướt sủng, suy nghĩ nhiều, bước đến ôm nàng vào lòng, nhàng nhanh chóng bế nàng, bước nhanh trở về xe.

      Luyến Luyến cũng cự tuyệt, vùi đầu vào lòng ngực , loại cảm giác an toàn trước nay chưa từng có nảy sinh trong nàng.

      Ngay lúc xe Long Thiếu Hạo xe dừng ở trước cửa nhà họ Phương, kinh ngạc nhìn Luyến Luyến ngồi bên cạnh, “Em xác định? Đây là nhà em?”

      Luyến Luyến gật gật đầu, mở cửa xe bước xuống nhấn chuông cửa, cửa lớn nhanh chóng mở ra, bảo vệ cửa vừa nhìn thấy nàng, rất cung kính lên tiếng:“Nhị tiểu thư”. Ngay lúc nhìn thấy người phía sau nàng, cả kinh lớn miệng kêu, “Long Thiếu gia, sao người lại tới đây? Mời người nhanh vào bên trong, tôi lập tức thông báo cho đại tiểu thư cùng đại thiếu gia biết.”

      cần “

      “Em chính là người em mới của Đường Khải.” Long Thiếu Hạo có thể khẳng định, mặt mày hớn hở, ngờ, ngờ lại có chuyện kỳ ảo như vậy, sớm biết vậy ta lúc trước nên sớm đến thăm hỏi người mẹ mới của Khải chút.”

      “Có gì khác biệt sao chứ? Ngươi nên về .” Thái độ Luyến Luyến có hơi dịu lại, hề lạnh băng như trước.

      Đây chuyện tốt.

      Long Thiếu Hạo cũng muốn ép nàng đến cùng, dù sao cũng còn nhiều thời gian, “Vậy được rồi, ngủ ngon nhé, sáng mai tới đón em.” tiến tới muốn hôn nàng chút ngủ ngon nhưng lại bị nàng ngăn lại.

      “Ngươi về

      Long Thiếu Hạo nhún vai cái, ra dáng vẻ có chuyện gì, sao, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà” làm bộ phải , thừa dịp Luyến Luyến chú ý nhanh chóng xoay người hôn trộm lên đôi má thơm ngát của nàng cái.

      “Ngươi …?” Luyến Luyến lập tức nghiêm mặt, khí tức xông lên tới não.

      “Ngủ ngon, chúc em có mộng đẹp, tiểu Luyến Luyến.” Long Thiếu Hạo cười híp cả mắt giống như vừa trộm cắp được bảo bối, sung sướng lái xe rời .

      Luyến Luyến ở phía sau dùng tay xoa xoa má nhìn theo hướng rời , trong lòng có chút lưu luyến cùng nghi hoặc.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 17





      ♥Edit: sunflower2white

      Ngày hôm sau, Long Thiếu Hạo mới sáng sớm xe dừng ở trước cổng lớn nhà họ Phương, dọa Đường Khải cùng Phương Nhược Thủy hoảng hồn.

      “Em hoa mắt đó chứ? Trời ạ! Hạo, sao?” Mới vừa rời giường Nhược Thủy còn tưởng rằng chính mình còn chưa tỉnh ngủ còn ở trong mộng, dùng tay dụi mắt mấy cái nhìn kỹ lại lần nữa, nhìn thấy Long Thiếu Hạo đứng đó biến mất, nàng mới dám tin tưởng . Điều này càng khiến nàng ngạc nhiên gấp bội.

      Đường Khải cũng ngạc nhiên kém. Bởi vì biết Hạo phải là người đến chơi nhà người khác nếu có việc gì. Quen biết nhau suốt hai năm nay, Long Thiếu Hạo gần đây đến nhà cũng chỉ mới lần, mà lần đó là do ngàn thỉnh vạn thỉnh, xuống nước nài nỉ Thiếu Hạo mới đến. Hôm nay ngờ Thiếu Hạo lại chủ động đến nhà , hơn nữa là vào lúc sáng sớm như vậy, chuyện này phải rất kỳ quái sao chứ?

      “Cậu uống nhầm thuốc à?” Đường Khải chỉ có thể nghĩ ra lý do này.

      Tâm tình Long Thiếu Hạo sáng nay tốt đến ngờ, cười tủm tỉm khi nhìn thấy hai em bọn họ, mở miệng chuyện chẳng ăn nhập gì nhau: “Khải, tớ hôm nay mới phát ra, cậu lại có bộ dạng xuất sắc như vậy nha, quả thực diện mạo có thể so với Phan An.”

      <thùng thùng đông …> Đường Khải hiểu gì cả, từ bậc thang trượt chân té nhào xuống.

      <phốc…?> Phương Nhược Thủy mới vừa nhấp ngụm cà phê phun toàn bộ lên người chị giúp việc dọn bữa sáng, khiến nàng phen xấu hổ.

      “Long Thiếu Hạo, cậu muốn hại chết tớ cũng đừng nên dùng cách này chứ!” Đường Khải chật vật từ mặt đất gượng đứng lên, vẻ mặt oán hận trừng mắt nhìn tên đầu sỏ vừa gây nên chuyện. Nguy hiểm ! Cũng may mặt đất có trải lớp thảm dày, cái mạng này khó mà giữ. Cái tên Long Thiếu Hạo khốn khiếp, bộ muốn hại chết ta chắc.

      “Tớ nghĩ ở độ cao như vậy có quăng cũng chết cậu đâu!” Long Thiếu Hạo ngồi xuống tự động đưa tay cầm lấy ly cà phê bàn của Khải mà uống, chút lo lắng cũng có .

      “Sáng sớm cậu tới nhà tớ làm gì?” tức giận nhìn thấy ly cà phê của mình bị Hạo uống hết nữa, xoay người lại với người làm, “Giúp tôi pha thêm ly cà phê khác, sẵn đó làm thêm phần bữa sáng mang lên đây.”

      “Chờ người à!” Long Thiếu Hạo lạnh lùng mở miệng, cùng lúc nhìn về phía lầu, sao đến giờ còn chưa xuống? Chẳng lẽ còn chưa tỉnh ngủ à?

      phải đợi tớ chứ.” Đường Khải có thể lấy đầu ra đảm bảo cái tên kia, cả đời này bao giờ có chuyện này.

      Quả nhiên, Long Thiếu Hạo nhìn xem thường, “Đương nhiên phải cậu.”

      “Hạo, vậy tới đón em sao chứ?” Phương Nhược Thủy vừa sợ hãi vừa vui sướng, nếu quả thực như vậy làm cho người ta có chút hoảng sợ. Điều này sao có thể? Nàng cùng Hạo kết giao ba tháng, chưa bao giờ bước qua cửa nhà nàng nữa bước, càng có chuyện đến nhà chuyện hoặc đưa đón nàng, cho cùng, bọn họ tại chia tay rồi!

      có lỗi, khiến em thất vọng rồi .”

      Quả nhiên là nàng si tâm vọng tưởng, Phương Nhược Thủy tận đáy lòng cảm thấy có chút chua xót, nàng rất nhanh lấy lại tinh thần, hỏi : “Ngoại trừ em và Khải, còn quen biết ai khác trong nhà em sao? rốt cuộc đợi ai vậy?”

      “Đúng vậy, lẽ là cha hoặc là dì Tương sao? Hay là …” đột nhiên mở to mắt nhìn trừng trừng vào mặt Hạo, ông trời ơi, thể nào!

      Long Thiếu Hạo mỉm cười gật gật đầu.

      Đường Khải cùng Phương Nhược Thủy nhất thời bị dọa đến trợn tròn cả mắt há hốc cả mồm.

      “Cái tên khốn khiếp này,” Đường Khải bước lao tới đấm vào mặt Thiếu Hạo, “Tớ lúc trước cảnh cáo cậu, cậu được trêu chọc Luyến Luyến, ấy phải cái loại người có thể cùng ngươi chơi trò chơi tình , cậu vì sao, vì sao cả ấy cũng buông tha

      “Hạo, lần này em cũng giúp , quả đùa quá trớn.”

      Long Thiếu Hạo lau khô máu bên khóe miệng, buồn cười nhìn hai em bọn họ. “Ai với hai người là tớ đùa, nhìn thấy hai người lo lắng xem Luyến Luyến như người thân, tớ cũng nghiêm túc thành cho hai người biết, tớ thích Luyến Luyến, tớ là thực tâm muốn cùng nàng kết giao.”

      sao?” Đường Khải vẻ mặt hoài nghi, Luyến Luyến chán ghét đàn ông cực độ, làm sao có thể chứ? nhìn người bạn thân của mình , “Tớ biết cậu quyết định chuyện gì ai có thể thay đổi, tớ cũng khuyên cậu nữa, nếu Luyến Luyến đồng ý cùng ngươi kết giao, tớ quyết hai lời. Chỉ là, Luyến Luyến đồng ý rồi à?”

      “Em cũng nghĩ vậy,” Phương Nhược Thủy nhìn , nghĩ tới loại đàn ông ưu tú cao ngạo như cũng có ngày theo đuổi người con , chuyện này quả làm nàng rất kinh ngạc .

      có, “ Long Thiếu Hạo thành trả lời.

      “Tớ mà. Luyến Luyến sao lại có thể đáp ứng.” Đường Khải cùng Phương Nhược Thủy nét mặt lộ vẻ vui mừng, Luyến Luyến tránh được ma chưởng.

      “Chỉ là … “

      thể nào, còn có chuyện phát triển tiếp theo sao?

      Long Thiếu Hạo thèm để ý đến nét mặt khẩn trương của hai em bọn họ, vẻ mặt cuồng vọng : “Chỉ cần là tôi, Long Thiếu Hạo để ý đến người nào, cho dù lên trời hay xuống đất, vượt qua bao trở ngại, tôi cũng phải có được.”

      Đường Khải tin có năng lực này.

      Phương Nhược Thủy cũng tin có mị lực này.

      Bởi vì là Long Thiếu Hạo, phải sao?

      Nhưng mà …, Luyến Luyến cũng phải là bình thường! Nàng có thể là người duy nhất làm cho tên Thiếu Hạo kia nếm mùi thất bại. Đường Khải cùng Nhược Thủy hai người có cùng ý nghĩ.

      Tương lai, lại có trò hay xem rồi.





      Chương 18




      ♥Edit: sunflower2white


      Khi Long Thiếu Hạo tuyên tuyên thệ nhất định phải theo đuổi Nghê Luyến Luyến cho đến lúc có được nàng, Phương Nhược Thủy lập tức cảm thấy hả hê. Thấy sắp là người gặp họa bèn bồi thêm cú.

      “Luyến Luyến sáng sớm mình đến trường rồi, nghe là vì tránh gặp người nào đó”.

      Đường Khải cùng Nhược Thủy nhìn nhau cười trộm, giờ biết người nào đó là ai rồi.

      Long Thiếu Hạo khuôn mặt tươi cười nhất thời tối sầm trở lại. Chết tiệt! thấp giọng phát ra tiếng. thêm lời nào, như cơn gió biến mất khỏi đại sảnh nhà họ Phương.

      Phương Nhược Thủy gương mặt vốn cười nụ, ngay khi tên Thiếu Hạo kia biến mất, nét cười khắc cũng theo tên kia tắt ngấm, nước mắt thể khống chế tuôn rơi lã chã.

      “Nhược Thủy, mọi chuyện đều qua hết rồi.” Đường Khải biết nàng trong lòng còn vương vấn, nhàng ôm nàng vào lòng, an ủi, “Tình cảm là chuyện thể miễn cưỡng, ngày em nhất định gặp được người thương em.”

      ? có chứ?” Phương Nhược Thủy thanh mang theo tiếng nấc nghẹn ngào.

      “Có, nhất định có.” Đường Khải khẳng định . Bây giờ, người mà lo lắng chính là Luyến Luyến, gặp phải Long Thiếu Hạo, nàng cuối cùng là hạnh phúc hay bất hạnh?

      oOo

      Long Thiếu Hạo lái xe mạch đến trường, chưa kịp dừng xe vào bãi cho đàng hoàng, liền chạy ào vào, vượt qua vườn trường thẳng tiến đến phòng học ở hội trường lớn. Quả nhiên, người đầu sỏ làm cho nổi giận kia ngồi im lặng chăm chú đọc sách ở đó, hề nhận ra có mặt của .

      Da…? Sao đột nhiên lại yên tĩnh như vậy, là giáo sư đến đây sao? Nhưng hình như là đúng ah, còn hơn tiếng nữa mới đến giờ học, giáo sư thể nào tới sớm như vậy được.

      bóng đen bao trùm đầu Nghê Luyến Luyến, nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên…, nhìn thấy bộ mặt đằng đằng sát khí, Long Thiếu Hạo?

      Nàng hờn giận trừng mắt nhìn , chất vấn: tới làm gì?”

      ngờ em lại còn hỏi tới làm gì?” Long Thiếu Hạo tức giận đến muốn bốc khói đầu. muốn bóp chết cái vô lương tâm này, ngờ cho leo cây còn ra bộ dáng có gì, là rất đáng giận .

      tới làm gì? Em phải tự hỏi lại hôm qua đáp ứng chuyện gì?”

      “Tôi?” Luyến Luyến vẻ mặt nghi hoặc. “Tôi ngày hôm qua đáp ứng cái gì?”

      “Con nhóc chết tiệt này!” Long Thiếu Hạo nguyền rủa ra tiếng, tức giận đến hét to, hôm qua qua với em, hôm nay đến nhà đón em cùng học, em còn dám cho leo cây.”

      “Có ?” Luyến Luyến vẻ mặt chút biểu cảm, nhàn nhạt : là đến nhà đón tôi đến trường, nhưng tôi đâu có đồng ý, sao lại tôi cho leo cây.”

      “Em… ?” Long Thiếu Hạo tức giận đến ra lời.

      Luyến Luyến đóng lại sách vở, kiên nhẫn nhìn , “Hỏi xong chưa? Hỏi xong có thể được rồi.”

      Long Thiếu Hạo tức giận đến vò đầu bứt tai bước .

      oOo

      “Con nhóc biết tốt xấu này, đồ chết tiệt… Uổng công ta đối với tốt như vậy.” Long Thiếu Hạo tức giận kích động, vừa giẫm chân con đường đá giữa hai hàng cây vừa lầm bầm tức giận. Những người ngang qua đều tránh né, sợ nhìn thấy qua bị vạ lây, trờ thành vật hy sinh cho trút giận.

      tin rằng, , Long Thiếu Hạo thể chinh phục được con . vốn là môn chủ của Long Môn, từ hô phong hoán vũ, gì là làm được. cũng tin theo đuổi được con nhóc Nghê Luyến Luyến này, nàng là của , đời này cũng đừng hòng thoát khỏi . Long Thiếu Hạo giờ phút này quả rất tức tối, việc muốn làm lúc này chính là tìm người nào đó đánh cho trận, muốn đem nỗi tức giận tràn ngập trong lòng phát tiết ra hết.

      thèm nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vu giám thị và giáo sư, , Long Thiếu Hạo nghênh ngang tiêu sái bước qua khỏi cánh cửa trường… tìm người đánh nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :