1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thục Phi - Hiểu Kiều Lưu Thuỷ (update chương 108-111)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Halie.hp

      Halie.hp Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      95
      Bạn ơi mình vẫn ngóng chờ các chương tiếp của bạn ^_^

    2. WhiteEgg

      WhiteEgg New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Cảm ơn bạn nhiều nhé, mình hóng truyện này lắm luôn. Đây là trong những bộ cung đấu hay nhất mà mình từng đọc. bạn <3 Hóng chương sau ạ. Chúc bạn Trung thu vui vẻ

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      [​IMG]
      Chương 108: Trúng kế
      Editor: Natalie Pham

      đợi Liễu quý phi nghĩ biện pháp cất nhắc Hồ phương hoa bị chóng mặt vì tin tức mẫu thân Trần thị .

      "Nương, ngài , cha cùng Ninh vương, Ninh vương..." Nàng ta vừa vỗ ngực, vừa chống tay bàn, sắc mặt trắng bệch hỏi lại mẫu thân cũng có vẻ mặt sợ hãi.

      Trần thị vốn lo sợ bất an, vừa thấy nữ nhi phản ứng lớn như vậy, cũng ném sợ hãi lo lắng tới sau đầu, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Liễu quý phi ngồi xuống: "Nữ nhi, con phải cẩn thận a, nếu con xảy ra chuyện gì, ta sống thế nào nha?"

      Liễu quý phi ngồi phịch ghế tựa, sau lúc lâu mới tỉnh táo lại, đột nhiên dùng sức kéo tay áo Trần thị, ôm niềm hi vọng cuối cùng : "Nương, vừa nãy ngài đùa đúng ? Cha chưa hợp tác cùng Ninh vương? nghĩ mưu đồ bí mật... Mưu phản?" Nàng ta khó khăn phun ra hai chữ cuối cùng.

      Trần thị vừa nghe cũng buông lỏng tay đỡ lấy Liễu quý phi than thở: "Ta sao hy vọng mình đùa? Nhưng, nhưng cha con tự với ta, bảo ta vào cung nhắc nhở con. Con cảm thấy nương đùa chuyện này sao? Chúng ta có mấy cái mạng nha?"

      Liễu quý phi vừa vội vừa giận : "Sao ngài khuyên nhủ phụ thân, chuyện này, chuyện này, muốn Liễu gia bị hoàng thượng xử trảm sao?"

      Trần thị càng kinh hoảng : " đến mức , tốt xấu Lương vương là cốt nhục của hoàng thượng. Hơn nữa, cha con lúc này nhất định có thể thành công, đến lúc đó con có thể mẹ quý nhờ con, làm hoàng thái hậu đâu!"

      Liễu quý phi suýt nữa tức chết: "Đâu dễ dàng như vậy?" Nàng ta nhíu mày suy nghĩ, đập bàn , " được, phải tìm cơ hội với cha, ta viết thư...".

      Trần thị vội vàng kéo lại Liễu quý phi : "Vô dụng, con cũng đừng vội. Bọn họ , ..."

      Bị cản trở, Liễu quý phi hoảng loạn ngã ngồi ghế tựa, tay chống trán, vẻ mặt đau khổ : "Ta nên làm gì bây giờ? Nương, ngài cho nữ nhi, ta nên làm như thế nào a? Còn có Lương vương, về sau nên sống như thế nào?"

      Nghe Trần thị , Liễu phụ còn tính toán khi giúp Ninh vương mưu phản cũng bí mật tính kế. Nếu thành công, nàng ta tự nhiên có việc gì; ngược lại... Nghĩ đến hậu quả nếu thất bại, Liễu quý phi rùng mình, ngoài phòng cảnh xuân tươi đẹp, lại khiến nàng ta cảm thấy lạnh lẽo.

      Trần thị ôm Liễu quý phi khóc : "Con của ta, này, đây là ý của cha con, đều do nương vô dụng mới làm hại con rơi xuống hoàn cảnh này. Sớm biết như thế, năm đó khi cha con muốn đưa con tiến Đông cung, ta nên kiên quyết ngăn cản. Từ khi vào Đông cung, nương cũng chưa từng thấy con vui vẻ."

      Liễu quý phi kìm nén nỗi đau khổ, cố an ủi: "Cũng vẫn có lúc vui sướng."

      Trần thị vừa lau nước mắt vừa lo lắng : "Con định xử lý chuyện cha con cùng Ninh vương định làm như thế nào?"

      Thần tử mưu phản, Liễu quý phi cũng cần quan tâm đến sắp xếp bên ngoài. Nhưng đến ngày đó nếu hậu cung cũng bị khống chế, vậy càng hoàn mỹ hơn, Liễu tướng quân cũng muốn nữ nhi nghĩ biện pháp khống chế được hậu cung, để tránh đến ngày nào đó xảy ra chuyện bất ngờ.

      Thân thể Liễu quý phi run lên, gắt gao cắn môi dưới, hai tay sắp nắm hỏng hình thêu tay áo, bên là cha mẹ nuôi dưỡng nàng, bên là phu quân của nàng, hoàng đế Đại Tề, trái tim nàng như bị xé rách, hận thể ngất để phải thừa nhận lựa chọn đau khổ kia.

      Trần thị thấy nữ nhi như vậy càng dám thúc giục, chỉ thầm rơi lệ. Từ Trần thị bị dạy phải nghe lời chồng con, chẳng sợ phủ tướng quân ngừng có thiếp, bà ta cũng dám oán giận, càng đừng bà ta sinh được con trai, căn bản có tiếng , chỉ đành yên lặng thừa nhận nỗi đau khổ. May mắn con thành quý phi, bà còn có chút địa vị trong phủ, đến mức để người ta lấn lên đầu. Bởi vậy cho dù bà ta sắp sợ chết khiếp vì những lời của Liễu tướng quân, nhưng quan niệm khắc sâu khiến bà thể "" với trượng phu, đành nghe lời tiến cung truyền lời cho nữ nhi.

      Bà ta làm sao biết nữ nhi đau khổ, nhưng thân là nữ tử cũng có nhiều lựa chọn. Nếu có thể, ai hi vọng có thể sống tự do thoải mái? Tất cả đều là mệnh, ai quyết định được.

      biết qua bao lâu, Liễu quý phi dường như có quyết định, nàng ta nâng lên tay phải nhàng lau nước mắt mặt : "Nương, ngài về cho phụ thân ta biết, phối hợp với ."

      Trần thị ngừng nức nở, gật đầu : "Ta , con yên tâm ."

      Nghe xong, Liễu quý phi câu môi tự giễu nghĩ, yên tâm sao? Từ hôm nay chỉ sợ nàng ta thể yên tâm được.

      Bảy ngày sau, bệnh tình Quách phương hoa đột nhiên chuyển biến xấu, thái y cứu chữa được nên hôn mê qua đời. Liễu quý phi biết chỉ thở dài tiếng, sau khi báo cho hoàng đế, hoàng đế hạ chỉ chôn ở lăng mộ cho phi tần.

      Các phi tần khác biết cũng than thở, nhưng giây lát sau quên mất, tiếp tục cuộc chiến tranh thủ tình cảm.

      ――――――――――――――

      Mấy tháng sau, Thẩm Mạt Vân ôm tỳ bà khảy đàn, sắc lạnh lùng chưa thành giai điệu vang lên trong phòng khiến người ta rùng mình.

      Thanh Lạc lắng nghe cười : " điệu này rất tốt, nương nương ngài vốn định luyện khúc sao?"

      Tay phải nàng vân vê, các nốt nhạc rời rạc truyền ra, Thẩm Mạt Vân để ý : " có a, ai ta muốn luyện đàn?"

      "A? Vậy ngài ..."

      Thẩm Mạt Vân bĩu môi đặt tỳ bà trong tay xuống : " chuẩn bị cho hoàng thượng, hôm kia cũng biết nghĩ gì, đột nhiên muốn dạy ta đàn tỳ bà, còn cho người tặng thứ này tới."

      Làm hoàng đế phải chỉ cần lo chuyện triều chính sao? Làm chi còn nhiều tài nghệ như vậy? Vũ Văn Hi làm sao có thời gian học những thứ này... Ách, đúng, ra vẻ trong chương trình học của con nàng cũng có, năm đó chắc Vũ Văn Hi cũng học được từ đó?

      Nghĩ như vậy, Thẩm Mạt Vân cũng thấy răng đau ―― này còn để cho người ta sống? Đến cùng là ai người đọc sách cổ đại thoải mái hơn đại?

      Suy nghĩ linh tinh nửa ngày, vất vả mới dừng lại, Thẩm Mạt Vân lắc đầu, dứt bỏ ý nghĩ linh tinh hỏi: "Hôm nay hoàng thượng lật thẻ bài của ai?"

      Hồng Tịch thay ly trà mới cho nàng tiếp: "Là Lưu tài tử."

      Thẩm Mạt Vân cầm chén trà lên nhưng lập tức uống mà đăm chiêu : "Các ngươi có phát hơn hai tháng nay Hồ phương hoa, Lưu tài tử, Tần dung hoa được lật thẻ bài nhiều hơn trước, thậm chí Trần mỹ nhân hay được sủng ái đều có qua vài lần."

      Hồng Tịch gật đầu : "Đúng vậy, hơn nữa đều do quý phi nương nương nâng lên, cho dù trước kia quý phi nương nương dùng Quách phương hoa để giữ hoàng thượng cũng rào rạt như vậy, như là muốn áp nương nương đầu?"

      Thẩm Mạt Vân chỉ cảm thấy khó hiểu: "Quý phi đến mức nhen như thế ? Nàng áp ta đầu có lợi gì?" Nàng khẽ nhấp ngụm nước trà, hổ là cống phẩm, quả nhiên thơm đến tận miệng.

      Thanh Lạc cũng thấy kỳ lạ: "Cũng phải sao, quý phi nương nương địa vị tôn quý, hoàng thượng cũng quên nàng, vì sao phải làm như thế?"

      Thẩm Mạt Vân suy nghĩ lúc lâu, cũng nghĩ ra lý do, nhân tiện : "Khác thường tức có chuyện. Mấy ngày này, các ngươi phải giám sát chặt chẽ cung Trường Nhạc, đừng dính vào chuyện này."

      "Tuân mệnh!" Mọi người đều hành lễ .

      Nếu mấy ngày hôm trước Thẩm Mạt Vân còn khó hiểu vì hành động của Liễu quý phi, vậy cảnh tượng tranh cãi này cũng khiến nàng hiểu ra.

      Hồ phương hoa đứng trước mặt nàng, tay áo bên trái bị vén lên, lộ ra cánh tay bị ngã xước, tay phải lại dùng khăn che miệng nỉ non: "Thiếp, thiếp chỉ ra ngự hoa viên cho đỡ buồn, hít thở khí, cũng nghĩ tới cẩn thận đụng vào cung nữ bên người Thục phi nương nương, sau đó, sau đó..."

      xong bỗng nhiên im miệng, mặt chợt lóe qua nét hoảng sợ.

      Liễu quý phi "vừa vặn" mang theo mấy vị phi tần ra ngắm hoa bèn nhíu mày, khó được nhàng an ủi: "Sau đó như thế nào? Chậm rãi , đừng sợ, có bản cung ở, chắc chắn làm chủ cho ngươi."

      Giang chiêu dung sau cũng : "Đúng vậy, Hồ muội muội chớ sợ, vết thương của ngươi do đâu mà có? Cứ ra, quý phi nương nương ở đây đâu."

      Vừa ra lời này, ánh mắt Nguyễn tu dung, Tần tiệp dư, Tần dung hoa đều đảo quanh cánh tay bị thương của Hồ phương hoa.

      Hồ phương hoa sợ hãi nhìn Thẩm Mạt Vân rồi mới cúi đầu : "Sau đó Thục phi nương nương có thể là tức giận nên muốn vả miệng khiến thiếp nhớ lâu. Thiếp sợ hãi lách mình tránh ra, cẩn thận rơi xuống bậc thềm mới bị thương đến tay."

      Thẩm Mạt Vân hơi nhướng mày, cũng vội vã cãi lại mà có hàm ý nhìn Hồ phương hoa : "Hoá ra lúc nãy xảy ra chuyện như vậy a ―― "

      Nàng , êm đẹp Hồ phương hoa đụng vào Hồng Tịch làm gì? Còn cố ý giả vờ như cẩn thận vấp ngã xuống thềm, tuy cao nhưng ngã mặt đất vẫn rất đau, nghĩ tới Hồ phương hoa chịu đựng được. đúng hơn, thù lao nàng ta được đến muốn cao hơn cái giá nàng ta phải trả nhiều lắm.

      Mà có thể hứa hẹn cho nàng ta, trừ hoàng đế, cũng chỉ có Liễu quý phi.

      Đám người Hồng Tịch Tố Nguyệt đều thay đổi sắc mặt, hiểu ra chuyện hôm nay là hướng về cung Trường Nhạc.

      Hồ phương hoa bị nhìn xem sợ hãi, trong nháy mắt chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình hoàn toàn bại lộ dưới mắt đối phương, nhưng vừa nghĩ đến lời Liễu quý phi , cũng bình tĩnh hơn bèn : "Chẳng lẽ Thục phi nương nương quên lời mình , chuyện mình làm nhanh vậy sao?"

      Thẩm Mạt Vân đánh giá Hồ phương hoa mấy lần lại để ý đến nàng ta mà nhìn Liễu quý phi bình tĩnh hỏi: "Quý phi nương nương có muốn hỏi thiếp chuyện gì?"

      Liễu quý phi tự giác mím môi, đôi mắt phượng sắc bén nhìn thẳng vào Thẩm Mạt Vân nhưng gì.

      Nguyễn tu dung thấy thế vội vàng hoà giải: "Có lẽ là hiểu lầm, Hồ phương hoa chỉ hơi sợ hãi thôi, Thục phi nương nương rộng lượng bằng bỏ qua thôi."

      Tần tiệp dư cũng : "Đúng vậy, việc mà thôi. Hồ phương hoa va chạm Thục phi nương nương, còn mau xin nương nương tha lỗi?"

      "Đúng vậy, phải xin lỗi Thục phi nương nương đâu." Giang chiêu dung cười .

      Kẻ xướng người hoạ, chứng thực việc nàng sai cung nữ vả miệng Hồ phương hoa.

      Hồ phương hoa nhanh chóng lấy khăn lau nước mắt, thể ủy khuất hành lễ: "Là thiếp vô lễ va chạm Thục phi nương nương, xin nương nương tha tội."

      Mà Thẩm Mạt Vân cũng làm như thấy, hai tay nắm chặt trong tay áo, vẫn nhàn nhã, hề dồn dập cùng xấu hổ.

      Thẩm Mạt Vân gọi nàng ta đứng lên, Liễu quý phi giữ im lặng, Hồ phương hoa đành tiếp tục hành lễ, chỉ lát sau trán nàng ta toát mồ hôi, sắc môi trắng bệch.

      Liễu quý phi dẫn đầu lên tiếng, lạnh lùng : "Thục phi, Hồ phương hoa chỉ cẩn thận đụng vào cung nữ của ngươi, theo lý còn phải cho cung nữ của ngươi xin lỗi Hồ phương hoa. Nhưng ngươi vừa mở miệng sai người vả miệng Hồ phương hoa, vi phạm quy củ trong cung, cho dù Hồ phương hoa sai lầm, cũng tới lượt ngươi sai người vả miệng. Tùy ý làm bậy, ỉ mình được sủng ái mà vô cớ trừng phạt cung tần, ngươi cũng biết tội sao?"

      Thẩm Mạt Vân khẽ cười tiếng, đầu tiên phẩy tay với Hồ phương hoa: "Đứng lên , bị thương cho cung nữ đỡ cẩn thận, đừng đợi lát nữa lại cẩn thận ngã sấp xuống."

      Người Hồ phương hoa run lên, dám lời nào, vội vàng đứng dậy, ra góc khác. Nàng ta hối hận, vì sao phải nghe theo lời quý phi bị cuốn vào chuyện này, nhưng làm ra chuyện này, nàng ta có đường lui.

      có người ngăn cách, Thẩm Mạt Vân mới thu tay áo cúi người với Liễu quý phi: "Thiếp có lời nào để , biết quý phi nương nương tính toán xử lý thiếp như thế nào?"

      Ánh mắt Liễu quý phi trầm xuống : "Vậy phạt ngươi giam cầm trong cung Trường Nhạc ba tháng để răn đe người khác."

      "Tốt."

      "Mặt khác, thời kì bị giam cầm cần ngươi quản lý chuyện trong cục Thượng Nghi cùng cục Thượng Phục, đưa sổ sách đến cung Diên Khánh, bản cung sắp xếp người khác phụ trách."

      Thẩm Mạt Vân che giấu ánh mắt lạnh lẽ, hoá ra đây mới là mục đích của Liễu quý phi, sắc mặt nàng cũng thay đổi, vẫn dịu dàng : "Thiếp thân tuân mệnh!"

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 2/12/17
      Lequinnn, Phong nguyet, Phương Lăng2 others thích bài này.

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 109: nhàng bỏ qua
      Editor: Natalie Pham


      Từ biệt đám người Liễu quý phi trở lại cung Trường Nhạc, Thẩm Mạt Vân còn bình tĩnh gọi Thanh Lạc ngâm chén trà mới, nhưng Tố Nguyệt lại nhịn được : "Chủ tử, ngài ! Việc này, ngài cứ nhịn như vậy sao?"


      Thẩm Mạt Vân cầm lên quả nho, vừa lột da vừa để ý : "Hàn Tín còn chịu được nỗi nhục nhã như thế, hôm nay ta chỉ bị người chèn ép mấy câu, có gì thể chịu nổi?"


      Hồng Tịch nhướng mày : "Nô tì đọc qua sách, cũng biết đạo lý gì lớn, nhưng cũng nghe qua từ đề phòng. Hành động hôm nay của quý phi giống phong cách của nàng ta, dường như có ý khác, chúng ta vẫn nên cẩn thận."


      Thẩm Mạt Vân ăn xong nho, rửa tay : "Quả phải cẩn thận." Nhận lấy chén trà Thanh Lạc đưa tới uống ngụm nghĩ , "Hồng Tịch, ngươi báo cho Thụy nhi cùng Kỳ nhi bọn họ cần hoảng, cũng cần nhiều chuyện."


      "Dạ, nương nương." Hồng Tịch lên tiếng, thấy Thẩm Mạt Vân chuyện nữa nhịn được hỏi, "Nô tì có cần đến chỗ Hà Lạc công chúa..." Nếu công chúa cầu xin hoàng thượng, mọi chuyện cũng được giải quyết rồi.


      Thẩm Mạt Vân phất tay : " cần cố ý cho nàng. Nha đầu kia thông minh đâu, vừa vặn mượn chuyện này xem phản ứng nó thế nào."


      Hồng Tịch gật đầu , "Nô tì biết."


      Tố Nguyệt vẫn sốt ruột: "Ai, nhưng... Chủ tử, ngài giam lỏng trong cung Trường Nhạc ba tháng sao?"


      Thẩm Mạt Vân cười nhạt : "Gấp cái gì? Quý phi chỉ giam lỏng ba tháng, lại hạ lệnh khoá lại cung Trường Nhạc." Nàng đặt chén trà xuống, ngón tay thon dài sờ quai chén , "Chuyện trong cung phải đều nghe hoàng thượng sao?"


      Qua buổi tối, hậu cung cũng tính bình tĩnh, mặc kệ là cung Kiến Chương hay Phượng Hoa các đều có phản ứng gì lớn. Nhưng Hồ phương hoa cũng vô cùng sợ hãi, hơn nữa miệng vết thương đau đớn, cả tối cũng chưa ngủ ngon.


      Cung Kiến Chương có phản ứng coi như bình thường, vậy chỉ cần đến chuyện vu cổ, mà hoàng đế lại hỏi, căn bản có người cho hoàng đế nghe chuyện trong hậu cung. thực tế, hoàng đế cũng có nhiều thời gian cùng tinh lực nhìn chằm chằm những việc trong hậu cung, chỉ là chuyện trong triều cũng khiến bận rộn. Cho nên thời gian trước Liễu quý phi liều mạng nâng người lên phân sủng với Thục phi, cũng vì mục đích này―― phân tán chú ý của hoàng đế với cung Trường Nhạc.


      Nàng ta lo lắng người khác.


      Trước khi đến cung Diên Khánh thỉnh an, Hồ phương hoa trang điểm trước gương đồng, bỗng nhiên nàng ta cầm lấy cổ tay cung nữ Bội Ngọc, run rẩy : "Ngươi , Hà Lạc công chúa có, có trách tội ta ? Nhỡ, nhỡ nàng..."


      Bội Ngọc đau đớn, vội vàng an ủi: "Phương hoa trước đừng lo lắng, nếu Hà Lạc công chúa hỏi, ngài cứ chắc chắn là Thục phi muốn vả miệng ngài trước, có bằng chứng, chẳng lẽ công chúa còn có thể lướt qua hoàng thượng cùng quý phi trách phạt ngài chắc?"


      Hồ phương hoa nghe vậy thở phào nhõm, nới tay ra thào : "Đúng, ta là phi tần của hoàng thượng, Hà Lạc công chúa căn bản có quyền trách phạt ta. sai!" Yên tâm lại, nàng ta với cung nữ khác, "Đừng ngẩn ngơ, còn mau chải đầu cho ta, lầm giờ thỉnh an quý phi, trở về xem ta thu thập ngươi thế nào."


      Cung nữ dám chần chờ, nhanh chóng trang điểm cho Hồ phương hoa.


      Khi thỉnh an, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, ít nhất mặt ngoài mọi người vẫn tươi cười, Liễu quý phi cũng thêm gì, chỉ nặng cách xử phạt Thục phi rồi cho mọi người rời .


      Hồ phương hoa thở phào nhõm, rời khỏi cung Diên Khánh bèn mang theo cung nhân trở về cung Cảnh Phúc. Cho dù Liễu quý phi nhắc nhở, nàng ta cũng biết, trong thời gian này vẫn nên ra ngoài ít cho thỏa đáng.


      Bởi vì có nhiều tâm , buổi tối lại ngủ tốt, tinh thần nàng ta hơi hoảng hốt, lúc Bội Ngọc "Phương hoa, là Hà Lạc công chúa", nàng ta mới tỉnh táo lại, vội nhìn lại, chỉ thấy Hà Lạc công chúa mặc quần áo màu đỏ tía, mặt mày thanh lãnh, tới chỗ này.


      Lập tức bị doạ đến tỉnh ngủ, Hồ phương hoa nhanh chóng hô thái giám dừng lại, đỡ tay Bội Thanh xuống kiệu cúi người chào Bảo nhi: "Hà Lạc công chúa."


      Bảo nhi sớm nghe cung nữ nhắc là Hồ phương hoa, thấy nàng ta hành lễ, cũng giống lúc trước gật đầu rồi , mà đứng trước mặt Hồ phương hoa cẩn thận đánh giá nàng ta đến mức sắp lui lại, mới chợt nhíu mày : "Ngươi là Hồ phương hoa..."


      "Đúng vậy." Hồ phương hoa miễn cưỡng cười , "Ta thấy quá thoải mái, dám quấy rầy công chúa, xin trước..."

      Bảo nhi đợi Hồ phương hoa xong, trực tiếp chỉ vào Bội Ngọc cùng Bội Thanh bên cạnh nàng ta : "Ta thích hai cung nữ này, muốn họ đến Phượng Hoa các hầu hạ ta, Hồ phương hoa có bỏ được thứ thích ?"


      Trừ người Bảo nhi mang đến, vẻ mặt những người khác đều thay đổi, sắc mặt Bội Ngọc cùng Bội Thanh càng trắng bệch, tay Bội Ngọc đều run run.


      Hồ phương hoa càng ngây người, phải biết đại cung nữ hầu hạ bên người chủ tử đều là người thân tín khuyên nhủ, báo tin cho chủ tử. Nàng ta cũng nghĩ tới Hà Lạc công chúa lại gay gắt, cũng làm khó nàng ta, vừa mở miệng lại trực tiếp chặt đứt cánh tay trong cung của nàng ta, này, này...


      "Chẳng qua là hai người cung nữ thôi, khiến Hồ phương hoa thương tiếc như vậy sao?" Bảo nhi lạnh nhạt , "Hay Hồ phương hoa lo lắng thiếu người hầu hạ? Chuyện này có gì khó, ta với quý phi nương nương chọn cho ngươi mấy người cung nữ thông minh lanh lợi, nhất định để ngươi bị thiệt thòi là được."


      Hồ phương hoa rốt cuộc cười nổi nữa, vội : "Bội Ngọc cùng Bội Thanh theo ta thời gian, có bọn họ ta chỉ sợ quá thói quen. Nếu công chúa muốn có thêm người hầu hạ, bằng lại nhìn người khác..."


      Bảo nhi đánh gãy lời của Hồ phương hoa, mặt vẻ kiên nhẫn : " cần, ta chỉ thích bọn họ." Bảo nhi muốn dây dưa nữa, quay đầu với cung nữ Khấu nhi bên cạnh, "Ngươi cần giáo trường với ta, mang bọn họ quay về Phượng Hoa các dàn xếp."


      "Vâng, công chúa." Khấu nhi cúi người , còn chuyện đến chỗ Liễu quý phi làm thủ tục còn cần nàng xử lý, cần dặn dò cũng biết.


      "Công chúa, tốt lắm đâu..." Hồ phương hoa nóng như lửa đốt, nhưng lại biết gì đến ngăn cản, Hà Lạc công chúa coi trọng cung nữ trong cung nàng ta, việc như vậy, Liễu quý phi khẳng định từ chối. Nhưng nếu công chúa mang hai người thân tín của nàng ta, lại đến hai người quen thuộc, cuộc sống về sau cũng gian nan.


      Bảo nhi nhìn nàng ta : "Có gì tốt? Cứ quyết định như vậy!" Vừa dứt lời nhấc chân bước nhìn vẻ mặt cam lòng của Hồ phương hoa nữa.


      Hồ phương hoa tức giận nắm chặt ống tay áo, cố tình lúc này Khấu nhi tiến lên cúi người : "Hồ phương hoa, theo lệnh công chúa, nô tì mang hai người cung nữ này về trước, xin ngài yên tâm, trước trưa nay nhất định có tỷ muội khác hầu hạ ngài, chắc chắn khiến ngài khổ sở."


      xong bèn đứng dậy, đợi Hồ phương hoa chuyện, với Bội Ngọc cùng Bội Thanh: " theo ta."


      Bội Ngọc cùng Bội Thanh bất đắc dĩ, đành vội vàng hành lễ với Hồ phương hoa rồi theo sau Khấu nhi.


      Hồ phương hoa tức giận đến suýt ngất , miệng vết thương tay càng đau.


      Thục phi được sủng ái mà kiêu ngạo, vô lý tát Hồ phương hoa lại bị Liễu quý phi thấy, Liễu quý phi tức giận đoạt quyền quản lý hậu cung rồi giam lỏng trong cung Trường Nhạc ba tháng. Sau đó ngày thứ hai, Hà Lạc công chúa trực tiếp lấy hai người cung nữ bên cạnh Hồ phương hoa kéo về Phượng Hoa các.


      Mọi chuyện ngừng đẩy lên đỉnh cao.

      Thẩm Mạt Vân nghe Tần Doãn đáp lời mặt lộ ra vẻ hài lòng, nàng ra tay là muốn nhìn Bảo nhi có phản ứng gì, làm ra phán đoán gì, lại có động tác gì. Bây giờ xem ra, Bảo nhi cũng khiến nàng thất vọng.


      Hồ phương hoa nho có rất nhiều cách giải quyết. Ví dụ như mách tội với hoàng đế, hoặc vòng qua mấy vòng mượn tay phi tần địa vị cao khác gây phiền toái cho Hồ phương hoa để đạt tới mục đích.


      Nhưng ánh mắt người trước quá hẹp, người sau quá ngoan độc cục lại quá .


      Lần này Bảo nhi trực tiếp chặt đứt cánh tay trong cung của Hồ phương hoa, theo lời Tần Doãn cũng khó đoán ra, lúc đó Hồ phương hoa hoàn toàn có sức chống đỡ, khiến Hồ phương hoa mất người giúp đỡ cũng khiến mọi người trong hậu cung nhìn ra nàng thích Hồ phương hoa. Như vậy, cho dù có người đạp Hồ phương hoa cước để nịnh bợ Hà Lạc công chúa, cũng có ít người dám mạo hiểm dính dáng đến nàng ta.


      Hơn nữa chuyện " thể " giữa Hồ phương hoa cùng cung Trường Nhạc, nếu cuối cùng cả Liễu quý phi đều buông tha, nàng ta còn có tương lai gì?


      Thẩm Mạt Vân khẽ cười lên, tốt lắm, mặc kệ là thủ đoạn hay tầm mắt, đều đạt tới cầu cơ bản, xem ra nữ nhi trưởng thành...


      ngoài dự đoán, bị Bảo nhi làm ra chuyện này, phi tần khác nhìn thấy Hồ phương hoa đều lảng tránh, lại có hai cung nữ mới biết chi tiết luôn khiến Hồ phương hoa hài lòng, lại thêm hằng ngày bị tức, trong lòng càng cảm thấy ủy khuất, vừa thấy Liễu quý phi là oán giận.


      lần hai lần, Liễu quý phi còn nhịn xuống, nhưng nhiều lần, Liễu quý phi cũng phiền, trực tiếp né tránh Hồ phương hoa. có Liễu quý phi nâng đỡ, Hồ phương hoa giống như phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh biến mất giữa hậu cung, lại được hoàng đế nhớ tới.


      Đương nhiên đó là chuyện về sau.

      ――――――――――――――――――==

      Trước bàn để tấu chương, gã thái giám nâng mâm gỗ lim bày thẻ bài.


      Vũ Văn Hi viết xuống chữ cuối cùng rồi ném bút xuống, hoạt động bả vai đau nhức, đến trước mặt thái giám kia nhìn đống thẻ bài, đột nhiên nhướng mày hỏi: "Giang Hỉ, thẻ bài của Thục phi đâu? Vì sao đây? Nếu trẫm nhớ nhầm cũng hơn mười ngày thấy ."


      Nếu phi tần bị kinh nguyệt, Thượng Cung cục đăng ký xong dỡ thẻ bài của người này xuống, đây là tình huống sinh lý bình thường. Vũ Văn Hi ngay từ đầu cũng để ý, nhưng hôm nay vất vả xử lý xong chuyện trong triều bèn nghĩ đến cung Trường Nhạc tìm Thục phi trò chuyện mới khiến phát điểm đúng.


      Giang Hỉ tiến lên cúi người : "Bẩm hoàng thượng, thẻ bài của Thục phi nương nương bị dỡ xuống mười hai ngày rồi ạ."


      "Hừm?" Vũ Văn Hi nhíu mày.


      hề giấu diếm, Giang Hỉ kể lại chuyện giữa Hồ phương hoa cùng Thục phi, tự nhiên còn có chuyện Liễu quý phi xử lý cùng chuyện Hà Lạc công chúa làm sau đó.


      Nghe xong mọi chuyện, Vũ Văn Hi đến chuyện Thục phi bị giam lỏng, ngược lại : "Bảo nhi nha đầu kia..." Suy nghĩ lát, cũng đoán được ý đồ của Bảo nhi, khóe miệng mang nụ cười, khẽ gật đầu, "Cũng mất thân phận của nàng."


      Giang Hỉ hơi cúi đầu, lời này phải có thể tiếp lời.


      Vũ Văn Hi vẫy tay bảo tiểu thái giám xuống, sau đó xoay người với Giang Hỉ: "Ngươi đến cung Diên Khánh với quý phi chuyện như vậy, Thục phi giam lỏng nửa tháng cũng đủ rồi, từ ngày mai bỏ thôi."


      "Nô tài tuân mệnh!"


      "Còn việc xử lý trong hậu cung... Thục phi luôn làm được sai, vẫn để nàng phụ trách tốt lắm." Vũ Văn Hi nheo lại hai mắt, hiển nhiên nhớ tới ít chuyện vui, trong mắt tránh qua tia lợi hại, "Lương vương gần đây bị cảm lạnh cần quý phi dốc lòng chăm sóc, với quý phi tiếng, Thượng Cung cục cũng giao cho Thục phi quản lý là được, đỡ phải nàng lo lắng."


      Giang Hỉ cúi đầu "Tuân chỉ." Dừng lát bèn hỏi, "Đêm nay ngài muốn ..."


      "Đến cung Trường Nhạc."


      "Dạ." ——
      Last edited: 2/12/17

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 110: Khó xử
      Editor: Natalie Pham


      Bóng đêm thâm trầm, ánh sao lóe ra, lộng lẫy kéo dài qua nửa bầu trời đêm hoà hợp với phồn hoa chốn nhân gian.


      Trong chủ điện cung Diên Khánh huy hoàng lộng lẫy, Liễu quý phi ngồi ngay ngắn nghe xong ý chỉ Giang Hỉ mang đến sau đó gật đầu tỏ vẻ nàng ta biết rồi vung tay lên cho Giang Hỉ xuống.


      Giang Hỉ cúi người, cũng dám nhiều, cứ như vậy rời .


      Liễu quý phi vẫn có biểu cảm gì ngồi đó như pho tượng.


      Vi Vũ ra hiệu cho các cung nữ khác, đợi trong điện chỉ còn lại hai người mới cẩn thận hỏi: "Nương nương, nghĩ tới hoàng thượng nhúng tay, ngài đừng quá khổ sở, mọi chuyện còn chưa tới bước kia đâu..."


      "Bản cung có gì mà khổ sở!" Liễu quý phi đột nhiên , trong mắt lên nét trào phúng, "Cũng thế, nếu là ý của hoàng thượng, ta nhường quyền quản lý hậu cung ra ngoài lại ngại gì! Ngày mai thay ta gọi thái y tới, ta bị bệnh , tạm thời thể quản lý hậu cung, tất cả công việc giao cho Thục phi."


      Vi Vũ kinh hãi, Liễu quý phi cũng giấu giếm nàng về chuyện Liễu gia suy tính, vì thế liền thẳng: "Nếu như tướng quân... Đến ngày đó, nhỡ hậu cung xảy ra biến cố, hậu quả thể chịu nổi a, xin nương nương cân nhắc."


      Liễu quý phi cười lạnh : " chịu nổi đến mức nào? Nhiều nhất chết, ta còn sợ chắc? Phụ thân... Nếu đau lòng ta sao lên con đường này?"

      Đến cùng quyền thế cùng tài phú quá mê người nên có thể bỏ qua cả con ruột.


      Trong mắt Vi Vũ lên lo lắng, : "Nương nương, ngài định để ý sao?"


      Liễu quý phi thoáng vẻ mặt giãy dụa thống khổ, lập tức : "Hoàng thượng thu lại quyền quản lý hậu cung của ta, chỉ cho ta tập trung chăm sóc Lương vương. Ta là cung phi, đâu có khả năng trải đường cho họ làm xong chuyện lớn? Phụ thân nghĩ như vậy khỏi rất để mắt ta."


      Vi Vũ nghe vậy càng nóng nảy : "Nhưng, nhưng tướng quân là phụ thân của nương nương a, cho dù nể tình cảm cha và con ..."


      Liễu quý phi vẫy tay ngừng lại, tự giễu : "Lời này ngươi nên với ta, nên với người cha tốt của ta . Tình cảm cha và con , cha và con ..."


      Nhớ tới hồi phụ thân cũng thương ôm nàng đầu gối dạy nàng đọc sách biết chữ, cũng tự tay đỡ nàng lên lưng ngựa, mình ở mặt sau nhắm mắt theo đuôi theo. Hồi gia cảnh được tốt lắm, hàng năm sinh nhật nàng, phụ thân còn có thể tự xuống bếp nấu mì cho nàng...


      Từng kỉ niệm lên trong óc nàng.


      Vốn nghĩ sớm lãng quên, giờ phút này lại lần lượt lên.


      Liễu quý phi hơi nhắm mắt thở dài, mọi việc thay đổi từ khi nào đây?


      Chuyện Thục phi bị giam cầm trôi qua khi hoàng đế nghỉ ở cung Trường Nhạc.


      Quả nhiên, ngày thứ hai, Thẩm Mạt Vân đúng giờ xuất trong cung Diên Khánh, sắc mặt tươi tắn, mỉm cười như trước khi bị giam lỏng. Trừ Hồ phương hoa cùng Tần tiệp dư có vẻ mặt đúng, những người khác đều chìm nổi trong cung nhiều năm, mặt vẫn mang ý cười hỏi thăm Thẩm Mạt Vân, hoàn toàn nhìn ra dấu hiệu việc bọn họ tham gia vào cố kia.


      Ngoài ý muốn nhất cũng là Liễu quý phi , "Mấy hôm trước Lương vương bị cảm lạnh, thái y cần quan tâm chăm sóc, nên tạm thời giao cho Thục phi quản lý chuyện trong hậu cung ."


      Đám người Giang chiêu dung, Nguyễn tu dung gần như kinh ngạc nhìn Liễu quý phi, các nàng cũng nghĩ tới Liễu quý phi vậy, nghĩ sâu tầng, chẳng lẽ đây là ý của hoàng đế?


      Chỉ vì Liễu quý phi phạt Thục phi giam cầm, hoàng đế mất hứng, cho nên thu lại quyền lợi trong tay Liễu quý phi sao?


      Ngay lập tức ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tị đều dừng người Thẩm Mạt Vân.


      Đột nhiên nghe vậy, Thẩm Mạt Vân cũng ngơ ngẩn, sau khi lấy lại tinh thần vội hỏi: "Quý phi nương nương, hoàng thượng cho thiếp quản lý cục Thượng cung, chẳng phải cả sáu cục trong hậu cung..."


      Liễu quý phi lạnh nhạt nhìn nàng : "Đêm qua Giang Hỉ đến cung Diên Khánh cung rất ràng, bản cung phải người tai điếc, tự nhiên biết ý hoàng thượng."

      Thẩm Mạt Vân nhíu mày sau đó cười : "Tha thứ cho thiếp ngu dốt, thể hiểu ý của quý phi nương nương."


      Liễu quý phi hừ lạnh tiếng, khách khí : "Nếu Thục phi ngu dốt, trong cung chỉ sợ tìm thấy người thông minh."


      Thẩm Mạt Vân hơi nhướng mày, trong mắt lên nét kinh ngạc. Từ khi hoàng hậu Tiêu thị tự rời cung Chiêu Minh, Liễu quý phi nuôi dưỡng thất hoàng tử cũng nhận thánh chỉ "Quý phi ở trong cung được nhận lễ nghi cùng cấp với hoàng hậu", phong cách đối xử của Liễu quý phi càng đoan trang hơn. bao nhiêu năm nàng chưa thấy qua Liễu quý phi cao ngạo như vậy?


      chỉ Thẩm Mạt Vân, các cung tần khác thấy màn như vậy cũng cảm thấy hơi kinh dị.


      đợi Thẩm Mạt Vân chuyện, Liễu quý phi lại : "Lương vương bị bệnh, bản cung muốn tập trung chăm sóc , đơn giản vậy thôi. Cho nên, việc trong hậu cung giao cho ngươi. Lát nữa ta tự với hoàng thượng."


      Thẩm Mạt Vân chỉ khép mắt, che khuất cảm xúc trong mắt cung kính : "Dạ, thần thiếp tuân mệnh."


      Cứ như vậy, mang theo "bánh thịt" đột nhiên rơi xuống, chịu đựng ánh mắt ghen ghét từ bốn phía, Thẩm Mạt Vân lảo đảo trở về cung Trường Nhạc. Ở địa bàn của mình cũng cần đóng kịch nữa, nàng trực tiếp hỏi Tiễn Dung: "Quý phi nương nương lấy cớ chăm sóc Lương vương giao hết công việc trong cung cho ta, ngươi thấy thế nào?"


      Tiễn Dung ngẩn ra : "Quý phi nương nương nhường quyền quản lý việc trong hậu cung ra sao?

      Chỉ có bảo ấn của hoàng hậu, mới coi như quản lý hậu cung.


      Thẩm Mạt Vân lắc đầu: "Cũng nghe quý phi nhắc tới." Lại hơi cân nhắc, "Chẳng lẽ muốn hố ta? , chắc , quý phi nhàm chán như vậy!"


      Vừa xong, cần Tiễn Dung chuyện, Thẩm Mạt Vân tự phủ định ý nghĩ này. Thông qua chuyện Hồ phương hoa, Liễu quý phi hiểu vu oan hãm hại bình thường rất khó động đến nàng, nếu quyết tâm làm chuyện lớn, trong hậu cung cũng chỉ có mấy biện pháp, nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Mạt Vân nghĩ ra Liễu quý phi đến cùng muốn làm gì.


      Tiễn Dung cũng nghi hoặc: "Thủ đoạn của quý phi nương nương đến mức nhặt như thế."


      Thẩm Mạt Vân suy diễn hết các khả năng lần, ngón tay gõ xuống bàn, đăm chiêu : "Chỉ có thể binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn."


      Có khi sợ quân địch động, chỉ sợ quân địch bất động, biết phải sợ gì mới ám ảnh người ta nhất.


      Tiễn Dung gật đầu : "Nương nương cũng cần quá lo lắng, chuyện trong lục cung luôn có sổ sách ràng, chỉ cần dựa theo quy củ ít xảy ra chuyện lớn. Chỉ cần chú ý Thượng Cung cục (quản lý cung nữ thái giám) cùng Thượng Thực cục (quản lý đồ ăn) là ổn."


      Thẩm Mạt Vân "Ừ" tiếng rồi : "Vừa rồi đến bảo ấn của hoàng hậu, biết phía sau quý phi có phái người đưa tới ?"


      Tiễn Dung cười : "Nương nương yên tâm, cho dù quý phi tới, hoàng thượng cũng mở miệng."


      Tuy ý vua khó dò, nhưng theo phong cách của hoàng đế, nếu Liễu quý phi muốn giao quyền quản lý hậu cung ra, Vũ Văn Hi tuyệt đối nhiều―― ngươi muốn quản, ta tìm người khác, trong hậu cung còn sợ tìm ra người thích hợp tiếp nhận sao? Kể từ đó, bảo ấn hoàng hậu được đưa tới cung Trường Nhạc, chỉ là chuyện sớm hay muộn.


      Thẩm Mạt Vân suy nghĩ rồi hơi vuốt cằm: "Quả như thế."


      Nếu nàng quản lý việc trong hậu cung, nhưng bảo ấn lại ở trong tay quý phi, ngày sau xảy ra chuyện cũng ràng. Dứt khoát giao cho người quản, nếu xảy ra vấn đề, có thể trực tiếp tra ràng rành mạch.


      Nghĩ ràng sau, Thẩm Mạt Vân cũng bỏ qua chuyện này, cho người gọi Bảo nhi đến đây chuyến.


      Cũng chờ lâu, Bảo nhi tới, vẫn mặc váy màu trắng ngà, bên hông buộc đai lưng đỏ thêu hoa bằng kim tuyến, chân ủng, thần thái phấn khởi.


      "A nương."


      Thẩm Mạt Vân cười vẫy tay, : "Lại đây, có nước ô mai."


      Thanh Lạc lập tức bưng lên chén nước ô mai đặt trước mặt Bảo nhi.


      Bảo nhi bưng chén lên uống ngụm : "A nương, giờ này gọi ta tới là có việc gì sao?"


      Thẩm Mạt Vân : "Là về Kỳ nhi. Hôm qua hoàng thượng Kỳ nhi tròn sáu tuổi, đến tuổi tập viết nên tìm Thính Khải thái sư đến dạy Kỳ nhi."


      Bảo nhi vừa uống vừa gật đầu, uống xong mới : "Đúng vậy, là chuyện hai ngày trước . Phụ hoàng thái sư tuy nghiêm khắc, học vấn cũng rất tốt, đặc biệt là tài viết chữ càng khiến các tiến sĩ khác xua như xua vịt, kể cả tiên đế cũng khen dứt miệng. Kỳ nhi có thể được dạy là chuyện tốt, a nương thấy ổn sao?"


      Thẩm Mạt Vân thở dài : "Có thể được thầy giỏi dạy tập viết là chuyện tốt, nơi nào ổn. Nhưng ta nghe hai tháng nay Kỳ nhi bắt đầu luyện tập bắn cung, cũng cầu võ sư dạy võ nghệ. Ta lo lắng thân thể chịu nổi."


      Bảo nhi suy nghĩ lát rồi , "Thái y đệ đệ có thể rèn luyện chút, chỉ hơi yếu ớt, lại giống như tam ca mỗi ngày đều phải uống thuốc. Nghĩ đến các sư phụ cũng biết, nếu còn có Thụy nhi ở bên cạnh xem, ngài cũng đừng lo lắng. Nếu vẫn yên lòng, bằng... Khiến thái y chịu khó chú ý tình huống của đệ đệ, có gì đúng cho dừng lại, ngài xem như thế nào?"


      Thẩm Mạt Vân cũng muốn con trai bệnh tật cả đời, vận động vừa phải quả có lợi cho thân thể, Bảo nhi có lý, suy xét lát rồi : " phải con hay chạy đến giáo trường sao? Vậy chú ý thêm ít . Bây giờ vừa muốn tập viết, sợ càng mệt mỏi hơn, nhưng mặc kệ như thế nào, thân thể quan trọng hơn. Ta thà để làm người rảnh rỗi cả đời, cũng muốn tranh đấu làm nhân vật để danh muôn đời."


      Bảo nhi cười : "A nương yên tâm, ta cùng Thụy nhi đều để ý đến đệ đệ, tuyệt đối khiến bị tổn thương."

      ――――――――――――==

      Sau khi phi tần rời , Liễu quý phi trang điểm lại rồi đến cung Kiến Chương xin gặp hoàng đế, đầu tiên cho người thông báo, sau khi được cho phép mới vào.


      ai biết Liễu quý phi gì với hoàng đế, chỉ biết đến buổi chiều tờ thánh chỉ đến cung Trường Nhạc thông báo chuyện Thục phi quản lý hậu cung còn có bảo ấn hoàng hậu từ cung Diên Khánh.


      Nhận lấy thánh chỉ rồi đuổi thái giám tuyên chỉ, Thẩm Mạt Vân nghiêng đầu nhìn thoáng qua bảo ấn bàn có cảm xúc phức tạp.


      Mặc kệ Thẩm Mạt Vân có băn khoăn hoặc ý tưởng gì, thánh chỉ ban xuống, bảo ấn cũng ở đây, nàng phải gánh vác trách nhiệm này. Căn cứ nguyên tắc cẩn thận trong mọi chuyện, ba tháng này nàng xử lý công việc rườm rà trong hậu cung khá thuận lợi. Cho dù ngẫu nhiên có ma sát cũng dễ dàng giải quyết, tốn công lắm.


      Cũng có người đỏ mắt, Nguyễn tu dung từng với nàng: "Chuyện trong sáu cục luôn phức tạp, đột nhiên tiếp nhận làm khó Thục phi nương nương. Nếu ngài quản được hết, đừng ngại mở miệng, thiếp tin quý phi nương nương vui lòng chỉ đạo ngài ."


      Thẩm Mạt Vân cười như cười liếc mắt nhìn nàng ta : "Tu dung có lòng, xem ra năm trước quý phi nương nương cho ngươi chép trăm lần 《 Nữ Giới 》 cùng 《 nữ tứ thư 》 dùng được."


      Bị lại như vậy, Nguyễn tu dung cũng ngậm miệng lại, nàng nghĩ lại bị phạt chép sách. Mắt nhíu lại, bây giờ nàng ta bằng Thục phi, nhưng có lúc thay đổi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nàng ta cũng có con trai, ngày sau... Hừ hừ, thắng bại còn chưa phân đâu.


      Thu đông đến, thời gian thay đổi liên tục, rất nhanh lại là năm mới.

      Năm Vĩnh Húc mười sáu, mới ra tháng giêng, còn chưa qua lễ mừng năm mới, hậu cung truyền ra tin tức Trần vương bệnh tình nguy kịch. Tuy Vũ Văn Hi thân thiết với đứa con này, nhưng cũng là cốt nhục của mình nên ra lệnh cho thái y đợi trong cung Thọ Khang thay phiên bắt mạch mở phương thuốc cho Trần vương.


      Được thái y cố gắng cứu giúp, Trần vương cũng tỉnh lại khiến cung nữ hầu hạ thở phào nhõm. Hoàng đế cũng yên lòng, giữ lại hai vị thái y rồi cho những người khác trở về nghỉ tạm, tự nhiên ai cũng được ban thưởng.


      Lúc này Trần thị cũng đến cung Diên Khánh với Liễu quý phi: "Phụ thân ngươi diễn ra vào ba ngày sau, mùng mười tháng hai, giờ Dậu. lúc này mới ra tháng giêng, trong cung rối ren lại đúng lúc Trần vương bệnh nguy kịch, thủ vệ hơi rời rạc, đúng là cơ hội khó được nên, nên quyết định rồi."


      Liễu quý phi nặng nề nhắm mắt, hơn nửa năm nay nàng lấy lý do chăm sóc Lương vương quan tâm đến chuyện khác, nhưng ngày này vẫn đến. Kết cục của việc mưu phản nàng ràng hơn bất cứ ai, phải nghĩ tới việc tố cáo cho hoàng đế để được ân xá, nhưng nàng sợ, sợ... Nhưng đây cũng là con đường sống duy nhất.


      lúc lâu sau Liễu quý phi mới mở mắt ra, chậm rãi gật đầu, ánh mắt lên kiên định, tay phải nắm chặt tay áo, thanh trầm trọng : "Ta biết."


      Ba ngày trôi qua rất nhanh, đến ngày mùng mười tháng hai, vừa qua buổi trưa, Liễu quý phi sai người tìm ra lễ phục quý phi, trang điểm sau đó ngồi yên trong phòng, khuôn mặt đoan trang như nghĩ chuyện gì, chờ thời gian trôi qua.


      Thẳng đến Vi Vũ : "Nương nương, mau qua giờ Dậu rồi."


      Liễu quý phi như đột nhiên tỉnh lại gật đầu : "Nha, gần qua giờ Dậu rồi." Hoảng hốt trong nháy mắt, ánh mắt phượng xinh đẹp mang theo sắc bén cao ngạo, chậm rãi đứng dậy : "Chuẩn bị kiệu cung Kiến Chương."
      Last edited: 2/12/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :