1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thục Phi - Hiểu Kiều Lưu Thuỷ (update chương 108-111)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Chào mừng nàng trở lại. Lâu lắm rồi mới thấy bạn post bài. Cứ tưởng bạn drop rồi cơ :031:

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 104: Khu vực săn bắn
      Editor: Natalie Pham


      Hôm sau thời tiết đẹp trời thích hợp với việc săn bắn.


      Bên ngoài khu vực săn bắn bày mấy cái bàn bằng gỗ lim tốt nhất, bên cạnh còn có thái giám chống màn, chẳng qua lại có ai ngồi, chung quanh có ít nam nữ đứng dùng ánh mắt hưng phấn đuổi theo động tĩnh trong sân.


      Chỉ thấy hoàng đế cưỡi con tuấn mã đỏ thẫm, đầu đội kim quan, mặc y phục thường màu vàng, chân mặc ủng đen, tay nắm cung tên. Vũ Văn Hi cũng dùng tay nắm cương, mà chỉ dùng hai chân ghì chặt bụng ngựa khống chế cân bằng cùng tốc độ, nhắm ngay con hươu, nhanh chóng rút tên lắp vào cung, tay phải dung sức, nháy mắt kéo cung.


      "Hưu", tiếng xé gió sắc bén cắt qua khí.


      tên đánh trúng, con hươu chạy tán loạn gục đất, mũi tên bắn trúng thắt lưng nó đau ngừng vung chân hét lên.


      "Tốt!"


      Bốn phía lập tức vang lên tiếng vỗ tay, mọi người ào ào trầm trồ khen ngợi.


      Vũ Văn Hi vung tay lên, rất nhanh có thị vệ tiến lên nhặt, lớn tiếng cười : "Hôm nay săn bắn, chỉ bằng năng lực của mình, phân biệt cao thấp, thân phận, các ngươi cần câu nệ, cứ việc thể bản lĩnh của mình."


      Nghe xong lời này, Nghi vương là tứ ca của Vũ Văn Hi giành trước cười : "Hoàng thượng vậy, thần khách khí." Rồi với vương công quý tộc bên cạnh: "Nghe được ? Hôm nay chúng ta thể cho hoàng thượng thấy"


      Dứt lời bèn dẫn đầu sâu vào rừng, giành lấy vị trí đầu tiên.


      Định vương vừa thấy cũng kêu lên: "Ai, khiến tứ ca trước. Hoàng thượng, tha lỗi thần trước." rồi vung roi giục ngựa chạy , nháy mắt rời xa chỗ này.


      Hai vị thân vương trước, các vương công quý tộc cũng bắt đầu săn bắn, ít đại thần cũng gia nhập, bao gồm Trấn Viễn tướng quân, phụ thân của Liễu quý phi.


      Lúc này, Vũ Văn Hi cũng vào khu săn bắn, mà quay đầu ngựa với Thẩm Mạt Vân ngồi yên lưng ngựa: "Ái khanh thử lần sao?"


      Ái khanh? Thẩm Mạt Vân nghe vậy khoé miệng nhăn nhúm, suýt nữa cười nổi: "Lâu rồi thiếp nắm cung tiễn, chỉ làm trò cười cho người trong nghề, hay là thôi ." Trong lòng hơi buồn bực, gần đây hoàng đế làm sao vậy? Ngừng lát, nàng còn thêm: "Hơn nữa, có Quách phương hoa cùng Lưu tài tử so tài, cần thiếp làm người kém nhất, dọa người."


      Quách phương hoa cùng Lưu tài tử sớm săn bắn, Thẩm Mạt Vân vẫn luôn kính trọng những nữ tử giỏi săn bắn, bởi vì làm được. Cho nên loại hoạt động cần kỹ thuật cao này, vẫn nên để cho người trong nghề , nàng tham gia đâu.


      "Bọn họ khác, nàng khác, sao có thể nhập làm ?" Vũ Văn Hi vừa vừa giục ngựa tới gần Thẩm Mạt Vân, nắm lại cánh tay nàng, : "Thoạt nhìn lực cánh tay hơi yếu chút, muốn kéo cung cũng hơi khó khăn."


      Thẩm Mạt Vân mỉm cười, bỗng nhiên nâng tay trái cầm roi ngựa chỉ về phía trước : "Thiếp thấy Bảo nhi sắp chơi đến điên rồi."


      Phía xa xa có thể thấy lờ mờ bóng hình màu đỏ ngừng di động, mặt sau hoặc bên cạnh còn có mấy điểm đen, hình như vây bắt cái gì, náo nhiệt.


      Vũ Văn Hi nhìn về nơi xa, lát sau mới thu lại ánh mắt với Thẩm Mạt Vân: "Nàng thực ?"


      Thẩm Mạt Vân hơi chần chờ, nàng cũng có cảm giác muốn thử, nhưng khi nhìn đến cây cung trong tay thái giám, nàng cũng dám thử nữa, nên lắc đầu : "Thiếp thực kéo ra được, vẫn là ."


      Vũ Văn Hi suy nghĩ lát rồi : "Cũng cần phải kéo cung, có thể thử..." tiếp nữa, lại dặn dò Giang Hỉ mấy câu, rồi lại tiếp tục với nàng: "Khó được ra chuyến, ở lại đây cũng có ý nghĩa, cả Định vương phi cùng Bảo nhi đều tham gia, cho dù săn bắn, chút cũng sai."


      đến mức này, Thẩm Mạt Vân cũng thể từ chối, đành gật đầu đáp ứng, hai đứa con cũng đều chạy chơi, chỉ còn mình nàng ở trong này cũng nhàm chán. Phải biết rằng, vào vây săn cũng chỉ có nam nhân, còn có cả các vị phu nhân thiếu nữ, bởi vậy cũng nhiều người ở lại.


      Vì thế, hai người phóng ngựa vào rừng, mấy tên thị vệ cùng cung nữ cũng cưỡi ngựa theo sau. đường cơ bản đều là Vũ Văn Hi khai cung săn bắn, tuy rằng tới cảnh giới trăm phát trăm trúng, nhưng chiến quả cũng dày, nếu lúc nãy bắn lộc Thẩm Mạt Vân còn nghĩ rằng có mấy phần diễn, nhưng màn trước mắt thể nghi ngờ thay đổi ý tưởng của nàng, cũng làm nàng xấu hổ.


      Ra ngoài cung, cách chuyện cũng thả lỏng hơn, bỗng nhiên nhìn đến con hồ ly chạy qua, Thẩm Mạt Vân cũng bị hấp dẫn, vội chỉ vào con hồ ly kia : "Hoàng thượng, nơi đó, nơi đó!"


      Cài tên vào cung, mũi tên bén nhọn nháy mắt bắn vào chân sau, lại mũi tên nữa bắn vào cổ họng nó, lại có hơi thở. gã thị vệ tiến lên nhặt xác con hồ ly gác lại lưng ngựa.


      Mắt Thẩm Mạt Vân sáng lấp lánh vỗ tay khen: "Hoàng thượng bắn tên giỏi."


      Vũ Văn Hi thấy nàng như thế cũng mỉm cười, muốn gì, Giang Hỉ vừa vặn chạy tới, trong tay nâng cái cung nỏ hơi khác lạ, vì thế vẫy tay với nàng: "Đây là cung nỏ, lại đây, trẫm dạy nàng."


      Thẩm Mạt Vân nhận lấy cũng cười : "Hoàng thượng, dù thiếp kéo được cung, cũng ý nghĩa biết dùng cung nỏ. Nhưng ánh mắt thiếp tốt, cho dù có cung nỏ cũng rất khó bắn trúng con mồi, chỉ sợ khiến ngài thất vọng."


      Vũ Văn Hi : "Vậy đơn giản, trẫm đến dạy nàng." xong bèn bắt đầu giảng giải những điều cần chú ý khi sử dụng cung nỏ cùng bắn chết con mồi, bao gồm việc nhắm bắn động vật di chuyển cùng với thời cơ bắn chốt mở.


      Giải thích xong, Vũ Văn Hi mới chỉ vào con thỏ cách hơn năm mươi bước : "Nàng thử chút. Ừ... Con thỏ kia , thử xem."


      Thẩm Mạt Vân cũng bị gây lên hứng thú, cầm cung nỏ, nhắm vào con thỏ dựa theo những điều Vũ Văn Hi vừa dạy, xem xét đúng lúc, ngón tay dùng sức vừa mở chốt, mũi tên bắn ra ngoài, lại dừng bên cạnh con thỏ kia.


      Lỗ tai con thỏ kia vừa động, khi mũi tên rơi xuống đất lập tức chạy thoát, đảo mắt thấy tăm hơi.


      bắn được con mồi, ngược lại còn trốn thoát.


      Thẩm Mạt Vân hơi thất vọng buông cung nỏ, nhìn vẻ cười như cười của Vũ Văn Hi, bất đắc dĩ ôm tay : "Quên , xem ra thiếp có phúc tham gia, vẫn nên ngoan ngoãn đợi . Nếu hoàng thượng muốn có người cùng bằng gọi nhóm người Quách phương hoa lại thôi."


      Vũ Văn Hi nhịn được cười ra tiếng, vẫy tay bảo thị vệ thu lại cung nỏ , "Nàng ấy, ngày thường quen lười nhác. Vậy tốt, về sau rảnh rỗi vẫn nên ra ngoài hoạt động gân cốt. Lâm thái y hoạt động nhiều có lợi cho thân thể nàng."


      Thẩm Mạt Vân vỗ vỗ tro bụi trong tay, sau đó mới cầm dây cương trêu ghẹo : " ngờ hoàng thượng quan tâm thiếp như vậy, khiến thiếp được sủng mà sợ hãi.


      "Oán giận sao?" Vũ Văn Hi nâng tay trái, dùng ngón tay chạm vào trán Thẩm Mạt Vân, động tác tự nhiên thân thiết.


      "Nào dám..."


      Thẩm Mạt Vân còn chưa dứt lời, bên trái truyền đến giọng quen thuộc: "Hoàng thượng, Thục phi nương nương, hoá ra hai người ở chỗ này a, chả trách vừa rồi thiếp về gặp."


      Hoá ra là Quách phương hoa cùng Lưu tài tử tới bên này săn bắn, vừa nhấc mắt nhìn thấy bọn họ.

      Hôm nay Quách phương hoa mặc bộ váy tay áo hẹp màu xanh lá cây, búi tóc hai búi, chân ủng đen, nhìn qua rất oai hùng hiên ngang, giờ phút này vui sướng : "Hoàng thượng, thiếp tự săn được con hoẵng đây."


      Mọi người xem qua, chỉ thấy nàng ta cưỡi ngựa, phía sau đặt con hoẵng.


      Vũ Văn Hi cười gật đầu, khích lệ : " sai, xem ra trước kia nàng cũng giỏi bắn tên." xong, bỗng nhiên liếc mắt nhìn Thẩm Mạt Vân, ám chỉ , "Có thể giỏi hơn người nào đó rất nhiều."


      Thẩm Mạt Vân nghe vậy hơi nhướng mày, tầm mắt lại đảo qua con hồ ly bị Vũ Văn Hi bắn trúng : "Đúng vậy, mạnh hơn người nào đó rất nhiều."


      Cũng thấy ngài lợi hại đến mức nào, tiểu nương cũng có thể sánh bằng ngài, trong ánh mắt nhìn Vũ Văn Hi lộ ra ý đó.


      Vũ Văn Hi chợt nhíu mày, : "Tính khí càng ngày càng lớn nha!"


      Thẩm Mạt Vân cũng mỉm cười : " dám dám!"


      Hai người trao đổi, Quách phương hoa nghe hiểu ra sao, nghi hoặc hỏi: "Hoàng thượng, ngài cùng Thục phi nương nương gì vậy?"


      Vũ Văn Hi khôi phục vẻ mặt lúc trước, xua tay : " có chuyện gì."


      Thẩm Mạt Vân lại nhìn Lưu tài tử vẫn im lặng: "Tài tử bắt được con mồi sao?"

      Lưu tài tử vẫn mặc váy tay áo dài, tuy đẹp, cũng so được với Quách phương hoa, nàng ta hơi lắc đầu : "Chỉ được mấy con thỏ, đáng nhắc tới."


      Thẩm Mạt Vân hơi buồn bực, mấy đều có thể giương cung bắn tên, khiến người ta chán nản, "Tài tử vẫn có thu hoạch thôi, vẫn mạnh hơn ta nhiều."


      Lưu tài tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Mạt Vân, lập tức lại cúi đầu, vài sợi tóc mềm mại xoà xuống cổ, có cảm giác rung động lòng người, : " dám nhận khích lệ của nương nương."


      Quách phương hoa cũng khách khí : " phải ngươi vừa muốn so tài xem ai cưỡi ngựa tốt hơn, bắn tên nhanh hơn sao? Bây giờ chúng ta đều có chút con mồi, hoàng thượng cũng ở, bằng mời hoàng thượng quyết định . Hoàng thượng ngài có được ?"


      Thẩm Mạt Vân nhìn thoáng qua Quách phương hoa, khóe miệng hơi nhếch lên.


      "Hửm?" Vũ Văn Hi hứng thú, giục ngựa tiến lên vài bước, "Các ngươi săn đến cái gì? đến nghe chút!"


      Sắc mặt Lưu tài tử hơi tái nhợt, khi chuyện có vẻ co rúm lại, mà Quách phương hoa lại cực kỳ đắc ý, vui vẻ lên con mồi mình săn bắn được, có con nàng ta bắn tới, còn có con người hầu cùng nhau vây bắt.


      Thẩm Mạt Vân nhìn, thầm lắc đầu, giả vờ yếu ớt đáng thương cũng phải nhìn thời cơ, lúc này làm ra vẻ mặt như vậy, hoàng đế cảm thấy thương , chỉ cảm thấy ngươi phá hủy tâm tình của . muốn làm người tốt nhắc nhở nàng ta, Thẩm Mạt Vân vừa nghe vừa ra vẻ tò mò, dường như hứng thú với quá trình săn bắn.

      Vũ Văn Hi chuyện cùng Quách phương hoa, vô tình nhìn lại, mỉm cười với Thẩm Mạt Vân: "Lần sau, trẫm tự dạy nàng kéo cung, ái khanh trí tuệ hơn người, cũng đừng khiến trẫm thất vọng rồi."


      Bảo nhi thấy thị vệ thu con nai về bèn với Văn An quận chúa: "Thế nào? Ván này ta thắng. Nguyện đổ chịu thua, đừng quên đôi giày trân châu kia là của ta."


      Văn An quận chúa bĩu môi : "Được rồi, được rồi, sau khi về kinh, ta đưa đến Phượng Hoa các cho công chúa điện hạ, tuyệt ghi nợ."


      Hai người tuổi xấp xỉ, tuy là bạn tốt, nhưng cũng có lúc cạnh tranh. Săn bắn thể thiếu so tài, ai săn đến nai đầu tiên lấy được đôi giày trân châu tinh xảo. Bọn họ cũng thiếu gì, chỉ muốn nhìn vẻ mặt tình nguyện của đối phương thôi.


      Bảo nhi thấy thế cười: "A Vi, phải ngươi luyến tiếc đôi giày ?"


      Văn An quận chúa liếc mắt nhìn : "Tuy ta tôn quý như Hà Lạc công chúa, còn chưa đến nỗi luyến tiếc đôi giày trân châu."


      Bảo nhi nhíu mày: "Sao ta lại cảm thấy ngươi phục a? Chúng ta lại so tiếp?"


      Tân Thành quận chúa cũng : "Nghỉ ngơi lát trước , hai người chạy cả sáng mệt sao? Ta lại mệt muốn chết rồi."


      Các quận chúa huyện chủ khác nghe vậy vội theo: "Đúng vậy, rất mệt đâu, nghỉ lát trước ."


      Bảo nhi cũng xoa cổ tay gật đầu : "Cũng mệt mỏi rồi, chúng ta nghỉ lát."


      "Cũng tốt." Văn An quận chúa .


      Vừa vặn các nàng ở cạnh rừng, vì thế ào ào xuống ngựa, đến chỗ râm chuẩn bị nghỉ lát lại chơi tiếp.


      Tân Thành quận chúa lấy ra quả bóng chín màu trong túi ném qua lại, rất bắt mắt những người khác thấy vội vàng qua cướp muốn chơi. Tân Thành quận chúa thấy vậy vội vàng bảo vệ "Ai, cẩn thận chút, đừng thưởng, từng người... A!"


      biết bị ai đẩy chút, tay Tân Thành quận chúa bị trượt, cúc cầu bị tung đến góc rừng khác, nàng ta dậm chân: "Là ai đẩy ta, nếu hỏng rồi, ta mặc kệ, các ngươi nên đền ta cái."


      Văn An quận chúa thấy mình đẩy chút nhưng lại làm bay mất, vừa phun đầu lưỡi vừa hỏi: "A Duyệt, ngươi đừng nóng giận, ta nhặt về ngay." Cũng để cung nữ mà tự .


      Tân Thành quận chúa thấy vậy cũng gì nữa, đến hướng định ra, mỗi người câu, rất nhanh còn cười rộ lên.


      Khoảng cách cũng xa, chỉ lát sau Văn An quận chúa bước đến cánh rừng bên cạnh, muốn nhặt lên trái cầu, lại hoảng sợ vì hai bóng người đột nhiên bước ra, vừa nhìn lại kinh ngạc : "Ninh vương?"


      Ninh vương cũng nghĩ tới gặp người, đầu tiên giật mình, lập tức lại cười : "Nga, là Văn An quận chúa a. Sao ngươi lại tới chỗ này?"

      Văn An quận chúa : "Ta cẩn thận làm mất trái cầu của A Duyệt nên ra nhặt lại." Gặp cúc cầu ngay tại chỗ Ninh vương đứng, nhân tiện , "Ninh vương, phiền ngài nhường chút, ta muốn qua."


      Ninh vương cũng mỉm cười bèn tránh đường cho Văn An quận chúa qua nhặt lên trái cầu kia.


      "Hà Lạc công chúa còn chờ ta đâu, nếu Ninh vương có việc gì, ta xin phép."


      "Tốt!"


      Văn An quận chúa nhìn trái cầu trong tay, thấy vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, cũng thở phào nhõm, chào hỏi Ninh vương bèn rời .


      Người đàn ông trung niên luôn đứng yên bên cạnh Ninh vương bây giờ mới nhíu mày hỏi: "Vương gia, chúng ta vừa rồi chuyện có bị..."


      Ninh vương do dự lát lập tức lắc đầu: "Liễu tướng quân yên tâm, chắc nàng ta nghe đến. Lại , cho dù nghe được, có bằng chứng, tiểu nha đầu lừa đảo có thể làm cái gì?"


      Người đàn ông kia nhìn thoáng qua Văn An quận chúa xa, trong mắt tránh qua tia sáng lạnh, cuối cùng vẫn gật đầu, cam chịu cách của Ninh vương.
      Halie.hp, huyenlaw68, Nguyễn^_^An10 others thích bài này.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 106: Ngã ngựa
      Editor: Natalie Pham


      Bầu trời trong xanh, mây trắng phập phềnh, rừng tùng cao thấp phủ kín dãy núi, gió phất mặt khiến lòng người thư thái.


      Bỗng nhiên, mũi tên hăng hái bắn về phía con chồn trong bụi rơm, trúng ngay vào chỗ thắt lưng, nó chạy lập tức chậm lại, kế tiếp lại thêm mấy mũi, có bắn trúng chân sau, có cái trúng.


      Con chồn liều mạng kêu lên, giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống hơi thở.


      "Phách phách phách!"


      Thẩm Mạt Vân thấy vậy bèn nới ra dây cương, vỗ tay : "Quách phương hoa bắn tên tốt, ta mặc cảm."


      Quách phương hoa mặc bộ quần áo gọn , nghe Thẩm Mạt Vân bèn thu cung lại, quay đầu với nàng: "Nhiều năm chưa luyện, tài nghệ sớm mới lạ, nương nương quá khen rồi."


      Hoàng đế ngồi lưng ngựa, bị mọi người vây quanh cười : "Quách phương hoa cần quá khiêm tốn, trong đám nữ tử, thuật bắn của ngươi rất tốt." Lại nhìn Thẩm Mạt Vân , "Nàng cũng nên luyện tập thêm."


      Thẩm Mạt Vân mím môi cười, : "Về sau có cơ hội, thiếp luyện tập thêm, được sao?"

      Quách phương hoa đưa cung cho cung nữ đứng sau, : "Nếu nương nương ghét bỏ thiếp tài nghệ thô thiển, có thể tới tìm thiếp, thiếp tận tâm truyền thụ."


      Thẩm Mạt Vân chỉ cười, chưa tốt, cũng chưa tốt.


      Trong lúc chuyện tới cạnh rừng cây xanh um tươi tốt, tràn đầy sức sống.


      Lưu tài tử cưỡi ngựa bên cạnh Thẩm Mạt Vân bỗng nhiên chỉ vào phía trước : "Phía trước có con hoẵng, Quách tỷ tỷ, nếu chúng ta thi tài lần để người khác hỗ trợ, chỉ bằng tài bắn của mình, xem ai bắn hạ nó trước, thế nào?"


      Trải qua mấy bài học, Lưu tài tử cũng học ngoan, thay quần áo gọn tay áo hẹp, nhìn qua nhàng khoan khoái lưu loát.


      Quách phương hoa nghe xong, tự nhiên luống cuống : "Tốt." Lập tức quay đầu với hoàng đế, "Hoàng thượng, ngài làm trọng tài giúp bọn thiếp !"


      Vũ Văn Hi tất nhiên đồng ý, vung tay lên : "Hai vị ái phi biểu cho tốt, ai bắn được con hoẵng trước, trẫm ban thưởng."


      "Đa tạ hoàng thượng." Quách phương hoa chợt nhíu mày, cười , ánh mắt cũng khiêu khích nhìn về phía Lưu tài tử.


      Lưu tài tử thầm bực trong lòng, tưởng nàng sợ sao: "Thiếp nhất định khiến hoàng thượng thất vọng, toàn lực ứng phó!"


      Có phần thưởng, nội dung thi đấu cùng quy định, hai người giơ roi ngựa lên, dẫn theo hai người cung nữ chạy đến chỗ phát con hoẵng, để lại màn khói bụi.


      Thẩm Mạt Vân cũng với Vũ Văn Hi: "Hoàng thượng tới xem sao? Lưu tài tử cùng Quách phương hoa thi bắn tên, phía trước khẳng định phấn khích."


      Vũ Văn Hi vỗ tay cười , " , cũng chẳng có gì mới mẻ, lát hỏi biết ràng."


      Thẩm Mạt Vân lơ đễnh nhíu mày, chỉ vào thân cây : "Hoàng thượng, người xem dây tử đằng quấn quit lấy thân cây kia..."


      "Hừm? Như thế nào?"


      " xinh đẹp..."


      Hai người vừa cưỡi ngựa chậm về phía trước, vừa tán gẫu thưởng thức cảnh đẹp, khí hòa hợp. xong, Thẩm Mạt Vân bỗng nhiên nhíu mày : "Quách phương hoa bọn họ cũng lâu lắm? Tại sao còn chưa có tin tức trở về?"


      vậy, Vũ Văn Hi cũng phát bọn họ tốn nhiều thời gian hơn, nhưng quá để ý: "Chắc là con hoẵng kia khó săn, cần nhiều thời gian ."


      "Vâng." Thẩm Mạt Vân gật đầu, đè xuống nghi hoặc trong lòng.


      Lúc này, tên thị vệ sắc mặt kích động cưỡi ngựa đến, dừng lại trước mặt hai người : "Hoàng thượng, Thục phi nương nương, con ngựa Quách phương hoa cưỡi bỗng nhiên bị doạ, Quách phương hoa chú ý bị ngã xuống hôn mê bất tỉnh."


      Sắc mặt Vũ Văn Hi biến đổi , "Dẫn đường."


      "Dạ." Tên thị vệ kia nhanh chóng chuyển đầu ngựa , "Ngay tại phía trước."


      Thẩm Mạt Vân vội vàng dặn dò: "Gọi thái y, bảo bọn họ lập tức tới đây."


      "Tuân mệnh" lập tức có hai người cưỡi ngựa tìm thái y tới.


      Được thị vệ dẫn dắt, bọn họ rất nhanh đến chỗ Quách phương hoa gặp chuyện, chỉ thấy con ngựa ngừng chuyển động bãi đất trống, mà Quách phương hoa lại bị người đặt mặt đất, Lưu tài tử lại được hai gã cung nữ đỡ, đứng bên ngừng phát run, nhìn thấy Vũ Văn Hi, theo bản năng : "Hoàng thượng, Quách tỷ tỷ nàng, nàng..."


      Thẩm Mạt Vân đến gần vừa thấy cũng hoảng sợ. Khuôn mặt Quách phương hoa dính đầy máu, cái trán bị rạch vệt lớn, máu tươi vẫn chảy ra, dính đỏ khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt đau khổ, người cung nữ dùng khăn tay ngăn chặn miệng vết thương cầm máu cho nàng ta, nhưng hiệu quả rất .


      Vũ Văn Hi chau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Vì sao phương hoa bị ngã ngựa?"


      người cung nữ tiến lên cúi đầu : "Bẩm hoàng thượng, vừa rồi Quách phương hoa săn bắn con hoẵng, chuẩn bị bắn cung, bỗng nhiên con ngựa bị kích động, giơ lên móng trước, Quách phương hoa bắt lấy dây cương, cũng dự đoán được con ngựa đột nhiên như vậy nên bị té xuống, vừa vặn đụng đến hòn đá mặt đất, mới khiến nàng bị thương."


      Vũ Văn Hi nhìn con ngựa Quách phương hoa cưỡi hỏi: "Vì sao nó đột nhiên bị kích động?"


      cung nữ đỡ Lưu tài tử đáp: "Nếu nô tì nhìn lầm, là bị rắn cắn."


      Lập tức có thị vệ tiến lên xem xét rồi : "Hoàng thượng, quả là bị rắn cắn, xem miệng vết thương, con rắn kia độc , cho nên con ngựa này chỉ sợ hãi thôi."


      Lúc này thái y nhanh chóng đuổi tới, vội vàng hành lễ với hoàng đế rồi nhanh chóng xem bệnh cho Quách phương hoa.


      Thẩm Mạt Vân nhìn Quách phương hoa : "Hoàng thượng đừng vội, thái y xem bệnh cho Quách phương hoa. Phương hoa mạng lớn, tin tưởng sao."


      Vũ Văn Hi đáp lại tiếng cũng thêm gì nữa.


      Lưu tài tử rốt cục bình tĩnh lại, đẩy ra hai gã cung nữ đỡ nàng ta, đến trước mặt hoàng đế : "Đều do thiếp tốt, đề nghị muốn thi đua, mới làm hại Quách phương hoa bị thương nặng, xin hoàng thượng trừng phạt."


      Vũ Văn Hi lạnh nhạt nhìn nàng ta : "Chờ thái y chẩn đoán xong rồi tiếp."


      "Dạ." Lưu tài tử sắc mặt tái nhợt lên tiếng, sau đó lui xuống.

      Mà thái y cũng giúp Quách phương hoa băng bó tốt vết thương, vì ở ngoài, đành xử lý đơn giản, lại bắt mạch rồi : "Quách phương hoa bị thương nặng, may mắn cũng có dấu hiệu gãy xương, còn muốn dưỡng thương tốt. Trong 3 ngày nếu có thể tỉnh táo lại, nguy hiểm đến tính mạng."


      Vậy nếu vẫn chưa tỉnh lại... Thẩm Mạt Vân nhìn Quách phương hoa vẫn hôn mê, nếu ba ngày sau vẫn chưa tỉnh lại, sợ là được thôi.


      Vũ Văn Hi mở miệng : "Đưa Quách phương hoa về." Suy nghĩ lát rồi với Thẩm Mạt Vân, "Ra ngoài mấy ngày, cũng săn bắn đủ rồi, ngày mai về cung thôi."


      "Dạ." Thẩm Mạt Vân đáp lại.


      Vốn định ở lại mấy ngày, nghĩ tới xảy ra chuyện Quách phương hoa ngã ngựa, hơn nữa cũng kém nhiều lắm, vì thế Vũ Văn Hi bèn ra lệnh về cung.


      Chỉ có buổi tối để sắp xếp đồ đạc, cũng hơi nóng nảy, nhưng thu dọn chút, ngày thứ hai vẫn đúng giờ ra .


      Trong cung Diên Khánh, Liễu quý phi nghe thái giám báo lại sắc mặt thay đổi : "Đầu Quách phương hoa bị thương? Ta hỏi ngươi, mặt nàng có bị thương sao?"


      Thái giám kia nghĩ lại : "Hình như bị thương ở trán, chảy rất nhiều máu, thái y qua, khả năng lưu lại vết sẹo."


      Liễu quý phi nghe vậy trong mắt lên cảm xúc phức tạp, có vui vẻ có thất vọng, lập tức vẫy tay : "Được rồi, xuống ." Đợi tên thái giám kia rời , mới tự nhủ , "Dĩ nhiên bị thương ở cái trán...
      Phong nguyet, Halie.hp, huyenlaw686 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :