1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thục Phi - Hiểu Kiều Lưu Thuỷ (update chương 108-111)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 98: Ra ngoài (thượng)
      Editor: Natalie Pham


      Cao Hiền phi có con cái nên trong cung cũng có ai mặc áo tang cho nàng ấy, nhưng vương phi trước của Bành Thành vương Cao thị tiến cung cầm mấy thứ Hiền phi để lại làm kỉ niệm. Còn chuyện nuôi nấng tam công chúa cũng do Liễu quý phi nhắc đến: "Hoàng thượng, Hiền Thận phi mất rồi nên để ai nuôi nấng tam công chúa?"


      Vũ Văn Hi suy nghĩ lát rồi : "Đưa đến chỗ Chu tu nghi thôi."


      Liễu quý phi đáp ứng, trong cửu tần chỉ có Chu tu nghi có con, đưa đến chỗ nàng ta cũng phù hợp, nhưng cũng nhìn ra được hoàng đế có ý thăng vị phân cho ai, trong lòng mừng thầm nhưng vẫn nhịn được hỏi: " nay vị trí Đức phi cùng Hiền phi đều trống, cửu tần chưa đầy, ngài xem có thăng ai lên ?"


      Vũ Văn Hi liếc mắt nhìn Liễu quý phi : "Nàng suy nghĩ chu toàn." nghe ra là vui hay buồn, ngừng lại lát mới , "Trước như vậy , vội."


      Liễu quý phi thấy mất hứng cũng nữa, thực ra nàng ta cũng vui chi người khác thăng vị phân, Vũ Văn Hi có ý này tốt nhất, vì thế sang chuyện khác: "Quách phương hoa đàn khúc đàn mới cực kì xuất sắc, hoàng thượng muốn nghe chút?"


      Vũ Văn Hi : "Vậy cho nàng ta tới hầu hạ ."


      Liễu quý phi che giấu nỗi chua xót quay đầu dặn cung nữ gọi Quách phương hoa tới, khi nàng ta quay đầu đối mặt với quân vương vẫn rạng rỡ diễm lệ như trước, hề tiết lộ ra cảm xúc.

      vị phi tử qua đời cũng gây ra sóng gió lớn triều đình, mà văn võ bá quan càng làm mọi việc như bình thường. Thẩm Thời Tự dâng tấu chương xin từ quan, nhưng có lẽ hoàng đế có ý khác nên vẫn giữ lại trả lời, Thẩm Thời Tự cũng thầm. Mặc kệ thế nào, lúc này lo việc hôn của cháu ruột Thẩm Minh Hạo, rốt cục quyết định hôn lễ vào ngày mùng chín tháng mười.


      Trong cung Trường Nhạc, Thẩm Mạt Vân kiểm tra lễ vật mang ra ngoài, sau khi xác định có sai lầm mới gật đầu : "Được rồi, bọc vào ." Lại với Bảo nhi, "Con muốn đến Thẩm gia tặng lễ, vậy con . Muốn sớm chút, cũng tùy con. Chỉ có hai điểm, được bướng bỉnh, chăm sóc Kỳ nhi tốt, hiểu ? Nếu làm được, giam cầm con đến rằm năm sau, được ra cung."


      Kinh thành có lệnh cấm ban đêm, phố phường chỉ đông đúc náo nhiệt vào ban ngày, cho nên Bảo nhi kéo qua hai em trai bàn bạc, nhân cơ hội chúc mừng hôn lễ của đại biểu ca dạo vòng.


      Thẩm Mạt Vân biết cũng ngăn đón, chỉ đưa ra hai cầu, đợi bọn đáp ứng cũng cho .


      Bảo nhi dựa bên người Thẩm Mạt Vân cười : "Có thị vệ theo đâu, sợ, hơn nữa nữ nhi mang theo lệnh bài có việc đến chỗ phủ doãn xin giúp đỡ. Hơn nữa dưới chân thiên tử, giữa ban ngày còn có người dám làm gì sao?"


      "Cẩn thận chút luôn tốt." Thẩm Mạt Vân dặn dò lại với Vũ Văn Thụy, "Thụy nhi, con là ca ca, muốn trông chừng Kỳ nhi, hơn nữa đừng chạy loạn theo Bảo nhi, đến giờ hồi cung, đừng ở ngoài quá muộn."


      "Con nhớ rồi, a nương." Vũ Văn Thụy nghiêm túc , vừa cúi đầu nhìn thấy Vũ Văn Kỳ làm ngoáo ộp buồn cười, suýt nữa cười ra tiếng bèn ho tiếng nhưng mặt cũng có ý cười.


      Thẩm Mạt Vân còn mấy câu, bảo Tố Nguyệt cùng bèn thả người.

      ――――――――――――

      Đông thị ở ngoại thành, mỗi ngày buổi trưa các chủ quán bắt đầu mở quán, buổi chiều đóng cửa, thời gian rất nghiêm khắc, nhưng có đủ mọi thứ từ hàng tươi hoa cỏ, son bột nước, vàng bạc ngọc khí đến châu hoa trâm cài, vải vóc quần áo, kể cả ít vật phẩm hiếm của người Hồ cũng thường thấy.


      Ba tỷ đệ thay quần áo ra ngoài ở trong cung, Bảo nhi càng lanh lẹ, mặc áo dài màu đỏ, đeo thắt lưng bằng ngọc, buộc tóc lên cầm cây quạt trong tay như thiếu niên phong lưu.


      Ngồi trong xe ngựa, Vũ Văn Thụy nhịn được hỏi: "A tỷ, ngài định mặc như vậy ra cung sao?"


      Bảo nhi lắc lắc quạt xếp trong tay nhìn : "Ngươi có nghi vấn sao?"


      Vũ Văn Thụy rối rắm: "Cái kia, a nương biết ?"


      " hỏi."


      Vũ Văn Thụy còn muốn gì, lại bị Vũ Văn Kỳ kéo lấy vạt áo, chỉ nghe : "Ca, ngài mặc kệ a tỷ, cũng phải lần đầu. Lần trước phụ hoàng thấy, cũng gì sao? Ngược lại còn khen ngợi a tỷ ăn mặc rất đẹp mắt đâu!"


      "Nhưng thái phó bọn họ..."


      "Sợ cái gì?" Vũ Văn Kỳ cười ác ý, "Dù sao bọn họ cả ngày ồn ào quần áo khác biệt, dương thể loạn, lễ pháp cái gì, cổ hủ. ràng a tỷ mặc quần áo của nam, cũng dám a tỷ trước mặt phụ hoàng, lại trút giận vào đệ, hại đệ chép sách đúng mười ngày. Chờ ngày nào đó đệ cũng mặc quần áo phụ nữ, tức chết bọn họ."


      "Các sư phụ cũng vì tốt cho đệ, ràng là đệ tốt làm bẩn bức hoạ của thái phó..." Vũ Văn Thụy chỉ cảm thấy đau đầu, có tỷ tỷ khác người, còn đến người đệ đệ phản nghịch, cái gì mặc quần áo phụ nữ... Ông trời ngại cuộc sống của rất hài lòng sao? Năm nay mới chín tuổi a! Vì sao muốn lo lắng việc này?


      "Đệ cũng cố ý, ai bảo con hoạ mi kia bay nhanh như vậy, đệ muốn bắt nó nhanh chút mới cẩn thận cọ bẩn bức đồ băng tuyết kia." Vũ Văn Kỳ bĩu môi , "Lại , lúc sau đệ cũng xin lỗi thái phó nha, là rất keo kiệt!"


      "Bức đồ băng tuyết kia là di vật của Hà họa thánh của tiền triều lưu lại..."


      Vũ Văn Kỳ bĩu môi cũng chuyện nữa.


      "Còn nữa tuyệt đối thể nhắc lại chuyện mặc đồ phụ nữ, biết ?" Vũ Văn Thụy nghĩ nhóm thái phó bị tức chết, khó được cảnh cáo đệ đệ.


      "Biết rồi." Vũ Văn Kỳ tình nguyện đáp lại, thè lưỡi với Vũ Văn Thụy mới chuyển qua tán gẫu với Bảo nhi.


      Vũ Văn Thụy cũng đành bất đắc dĩ thở dài xoa đầu tiểu đệ.


      Đến Đông thị, Bảo nhi là người thứ nhất nhảy xuống xe ngựa, sau đó là Vũ Văn Thụy cùng Vũ Văn Kỳ, ra trước mặt bọn họ là hình ảnh náo nhiệt phồn hoa.

      Cảnh tượng người qua đường vội vàng, tiếng chuông cùng thương đội rao hàng hoá, thiếu nữ cầm lẵng hoa, đại thẩm xắn ống tay áo nỗ lực đón khách, tiếng kể chuyện trong quán trà, cùng với thương nhân nước khác đầu đội khan mặc áo cổ tròn.


      "A tỷ, đệ muốn nhìn cái kia." Vũ Văn Kỳ hưng chỉ vào tiệm bán hàng hoá nước ngoài độc quyền cách đó xa rồi dắt quần áo Bảo nhi reo lên.


      Bảo nhi cũng rất hứng thú : " thôi."


      Hai đánh , Vũ Văn Thụy đành gật đầu theo.


      đến từng gian , có vải vóc nhung lụa, bộ diêu trâm cài tóc, còn có bộ tượng điêu khắc gỗ cùng đồ chạm ngọc mà Vũ Văn Thuỵ thích, cộng thêm mấy món bánh ngọt, trong tay bọn thị vệ phía sau càng ngày càng có nhiều hòm. Bảo nhi hứng thú chọn lựa châu thoa trang sức, tuy rằng vật liệu thợ khéo kém hơn trong cung nhưng cũng có nét thú vị khác, Vũ Văn Kỳ cũng hơi đói bèn cầm bánh hoa cúc lên ăn.


      Lúc này, bỗng nhiên truyền đến giọng quen thuộc: "Bát đệ?"


      Hửm? Vũ Văn Kỳ vui vẻ ăn bánh bị hoảng sợ liền nghẹn ho khan lên, Vũ Văn Thụy bên cạnh sợ đến mức nhanh chóng cầm chén trà bàn cho uống, vừa vỗ lưng vừa lo lắng hỏi: "A Kỳ, sao chứ?"


      Nhưng Bảo nhi lại xoay người, nhíu mày : "Là tứ ca a, khéo."


      "Ách..." Diên vương có nét dịu dàng giống Giang chiêu dung khiến người ta có cảm giác ôn hoà, nhìn cách ăn mặc của Bảo nhi khỏi buồn cười, lập tức , "Muội muội cũng ra ngoài sao?"

      Bảo nhi cho tới bây giờ đều biết khách khí là gì bèn thẳng: " phải ràng sao? Chúng ta đều đứng nơi này, ngươi nghĩ là bóng quỷ sao!"


      Diên vương cười làm lành, cũng tức giận, "Ta chỉ thấy giật mình thôi."


      Vũ Văn Kỳ vất vả bình phục xuống : "Chúng ta chọn lễ vật đâu, lập tức muốn đến nhà ngoại tổ chúc mừng. Tứ ca đâu, sao lại ra đây?"


      "Tứ ca." Vũ Văn Thụy chào hỏi.


      Diên vương đầu tiên gật đầu với Vũ Văn Thụy sau đó mới mỉm cười : "Mấy ngày nay thân thể mẫu thân tốt lắm, ta xin nghỉ đến chùa miếu ngoài thành cầu phúc, lúc về ngang qua Đông thị bèn nghĩ muốn chọn mấy món lễ vật mang về cho mẫu thân giải buồn."


      "Vậy khéo, có thể gặp nhau ở đây." Vũ Văn Kỳ hơi bĩu môi , hình như hơi mất hứng bị người khác quấy rầy.


      Diên vương nhìn , đột nhiên lấy qua vật bọc trong giấy dầu từ trong tay thị vệ phía sau đưa tới trước mặt Vũ Văn Kỳ: "Bát đệ thích ăn bánh hoa cúc sao? Trong Đông thị chỉ có Tô nhị nương làm bánh hoa cúc tốt nhất, cho đệ nếm thử xem."


      Vũ Văn Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ lát, nghĩ rằng có người chủ động đưa lên cửa cần phí phạm, còn chưa ăn no đâu, vì thế nhận lấy túi bánh kia, nhe răng cười với Diên vương: "Cám ơn tứ ca."


      "Thích là tốt rồi." Diên vương sờ đầu Vũ Văn Kỳ, tươi cười ôn hòa.

      Lúc này Bảo nhi xen vào: "Tốt lắm, túi điểm tâm to như vậy cũng đủ cho đệ ăn rồi. Cũng sắp đến giờ chúng ta đến nhà ngoại tổ phụ. Tứ ca, chúng ta xin trước bước."


      Vũ Văn Thụy theo: "Đúng vậy, nên đến Thẩm phủ ."


      Diên vương cười, hơi nghiêng người cho bọn họ trước.


      Lúc gần , Vũ Văn Kỳ đột nhiên quay đầu lại với Diên vương: "Trở về đệ mời huynh ăn bột sen nắm." Ừ, như vậy thiếu nợ nhau.


      Diên Vương sửng sốt sau đó mỉm cười : "Tốt."


      Sau khi tách ra, Bảo nhi nhìn bầu trời rồi với người đánh xe: "Đến Thẩm phủ."


      Người đánh xe ra lệnh tiếng, xe ngựa nhanh chóng chạy vào nội thành.


      Trong toa xe hơi lung lay, Bảo nhi lo lắng nhìn đệ đệ nhất : "Kỳ nhi, vì sao đệ muốn mời tứ ca ăn bột sen nắm?" Nàng cũng có ý kiến với Diên vương, chỉ sợ gây phiền phức cho Thẩm Mạt Vân.


      Vũ Văn Kỳ lại thèm để ý, trong tay đùa nghịch cửu liên hoàn cùng bóng bằng ngọc : " phải lão sư thường có qua có lại mới toại lòng nhau sao. Tứ ca mời đệ ăn bánh hoa cúc, đệ mời ăn hạt sen nắm a. đúng sao?"


      Ý là làm theo lời thánh nhân, chắc là sai thôi, các sư phụ cùng a nương biết nhất định khen nghe lời có hiểu biết.


      Lời này cũng sai, Bảo nhi do dự lát, nghĩ rằng vẫn nên trở về với Thẩm Mạt Vân , tuy nàng nghĩ Diên vương có ý xấu với Vũ Văn Thụy, nhưng Giang chiêu dung lại là mẹ đẻ của Diên vương, nhỡ... Nghĩ lát nàng : " lát đừng ăn rất no, cẩn thận lại phải mời thái y."


      Vũ Văn Kỳ vừa nghe lập tức ném cửu liên hoàn chơi, trừng mắt nhìn Bảo nhi : "Đệ đâu, a tỷ đừng xem thường người khác."


      Vũ Văn Thụy nhìn ra lo lắng trong mắt Bảo nhi, nhưng dù trưởng thành sớm cũng chỉ là đứa đủ chin tuổi nên cũng biết tỷ tỷ lo lắng gì, nghe bọn họ đột nhiên chuyển đề tài bèn theo: "A tỷ yên tâm, đệ xem a Kỳ."


      "Ừ."
      Phong nguyet, Halie.hp, SusanDooms21 others thích bài này.

    2. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Thục phi dạy 3 đứa con quá khéo, tội cho Thụy nhi, mình chăm nom tỷ tỷ với đệ đệ, thảo nào trưởng thành sớm :yoyo38:
      Trà Đắq thích bài này.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 99: Ra ngoài (trung)
      Editor: Natalie Pham


      Xe ngựa rất nhanh dừng lại trước cửa Thẩm gia, dù là khách khứa hay chủ nhà đều vui sướng, lụa đỏ buộc thành đồng tâm kết, khắp nơi đều có hình chữ hỉ.


      Hai chiếc xe ngựa cao quý trước sau vào Thẩm gia, bên cạnh còn theo mấy hộ vệ đeo kiếm, bọn họ xuống ngựa trước mới : "Công chúa, hai vị vương gia, đến Thẩm gia."


      Bảo nhi nghe vậy, ra hiệu cho cung nữ mở cửa xe, vung tay người muốn đỡ mình xuống ngựa, tự dẫn đầu nhảy xuống, mà Vũ Văn Thụy cùng Vũ Văn Kỳ sau lại quy củ đỡ tay thị vệ bước xuống.


      Bảo nhi tới Thẩm gia mấy lần, người gác cổng sớm nhớ kỹ nàng, hơn nữa thị vệ còn đưa lên thiếp mời, cần ai dặn dò, lập tức có hai người chạy nhanh vào trong gọi người.


      "Hôm nay tới chúc mừng biểu ca, mọi người làm lớn chuyện như vậy, việc vui phải biến thành chuyện xấu sao? Đừng rầy rà nữa dẫn đường ." Bảo nhi dặn dò người gác cổng, lại với cung nữ, "Lễ vật đâu? Còn mau chuyển lên?"


      Nàng ra lệnh tiếng, người chuyển đồ chuyển đồ, người dẫn đường dẫn đường, nhóm người chia làm hai nhóm. đội đại sảnh trước, đội chuyển hòm đến phía sau.


      Tuy Bảo nhi cần người Thẩm gia đến nghênh đón, nhưng Thẩm Thời Tự biết tin vẫn cùng con trai trưởng Thẩm Trọng Vân chạy tới mỉm cười chắp tay : "Công chúa đến rồi."

      Lại cúi đầu nhìn thoáng qua hai đứa bé trai, càng vui vẻ : "Lạc vương cùng Triệu vương cũng tới rồi."


      Bảo nhi từ đến lớn cũng sợ người lạ, càng ngại ngùng, trước mắt vẫn là ông ngoại cùng cậu, vì thế cười tủm tỉm lên phía trước cũng chắp tay chào Thẩm Thời Tự: "Ông ngoại tốt." Lại cười với Thẩm Trọng Vân, "Hôm nay là ngày vui của đại biểu ca, chúc mừng cậu."


      Vũ Văn Thụy cũng theo sau lễ phép : "Chúc mừng ông ngoại, chúc mừng cậu."


      Vũ Văn Kỳ tò mò nhìn xung quanh trước, sau khi giống hai người bèn khẩn cấp hỏi: "Biểu ca đâu? Tân nương tử đâu? Còn chưa tới sao?"


      "Tốt, tốt." Thẩm Thời Tự vuốt chòm râu bạc, cười vô cùng thoải mái lại quên trả lời câu hỏi của Vũ Văn Kỳ.


      Nhưng Thẩm Trọng Vân nhìn qua hơi nghiêm túc lại : "Minh Hạo chuẩn bị đón dâu, tính thời gian cũng nên rồi." Trước cửa đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, vì thế cười , " ra ngoài xem thôi."


      Ánh mắt Bảo nhi cùng Vũ Văn Kỳ sáng ngời, nghĩ muốn xem náo nhiệt, nghĩ Vũ Văn Thụy lại : "A Kỳ bị thổi gió, ta sợ bị đau đầu, có thể xin ông ngoại mang chúng ta vào trong nghỉ ngơi ."


      Cái gì? Vũ Văn Kỳ lập tức buồn bã, Bảo nhi thấy thế lại : "Ta đây..."


      Bảo nhi chưa xong, Vũ Văn Thụy cắt đứt: "A tỷ, đệ nhớ trước khi a nương dặn tỷ báo lại mấy câu cho bà ngoại, bảo tỷ đừng chạy loạn, tỷ còn nhớ ?"

      Thẩm Thời Tự mỉm cười, cảm thấy ba chị em thú vị, nhưng nhìn khuôn mặt Vũ Văn Kì giống nữ nhi, cũng nhàng hơn: "Thân thể Triệu vương tốt hơn ? Hôm nay gió hơi lớn, lát nữa ta cho người đưa bát canh gừng đến trừ gió."


      "Vốn có chuyện gì, là Lâm thái y thích quá thôi." Vũ Văn Kỳ hoảng đầu, lơ đễnh .


      " bậy!" Vũ Văn Thụy gõ trán tiểu đệ , "Mấy ngày trước cẩn thận trúng gió bị bệnh là ai? Về sau nửa đêm cho chuồn ra phòng xem ánh trăng bồi dưỡng tài văn chương, lại có lần sau, ta cho người khóa phòng đệ vào buổi tối."


      Chuyện khác có thể cho Vũ Văn Kỳ đùa, nhưng về thân thể, Bảo nhi cùng Vũ Văn Thụy đều chịu ảnh hưởng to lớn của mẫu thân, đặc biệt Bảo nhi, càng chính mắt thấy tình huống năm đó, bởi vậy hai người đều đặc biệt cẩn thận. Sau khi dạy dỗ lúc, Vũ Văn Thụy với Thẩm Thời Tự: "Làm phiền ông ngoại."


      "Ha ha, phiền." Thẩm Thời Tự vừa đáp vừa liếc mắt nhìn con trai trưởng, người sau hiểu ý tự dẫn đường, dẫn dắt ba chị em vào trong gặp mặt Trình thị.


      Trình thị ngồi trong phòng xép bên cạnh đại sảnh, Thẩm Trọng Vân đưa người tới xong cũng lập tức rời mà đứng ở bên chờ. Quả nhiên, sau lúc chào hỏi ân cần, Trình thị : "Lạc vương cùng Triệu vương luôn đợi ở chỗ này với chúng ta cũng quá ủy khuất, bằng ra phía trước với mọi người ."


      Tuy lễ giáo Đại Tề cũng quá nghiêm khắc, nhưng hai bé trai xen lẫn cùng đám phu nhân kết hôn cùng tiểu thư quả kỳ quái, vì thế Bảo nhi cũng : "Trông chừng tiểu đệ cẩn thận, đừng để chơi điên rồi."


      Đợi Vũ Văn Thụy trả lời cũng quên với Trình thị tiếng, mới kéo Vũ Văn Kỳ sớm ngồi được sau cậu đến phía trước. Nếu nhớ nhầm, Út Dung cũng tới cùng phụ thân , hi vọng hai người này cần gây gổ nữa.


      Ngồi ở chỗ này đều là phu nhân cáo mệnh của các phủ, nhưng chỉ có Bảo nhi là người trong hoàng gia, ai từng tôi luyện nhiều, khí chẳng những câu thúc, ngược lại càng thêm sôi động. Chẳng qua, ánh mắt đều như có như nhìn qua hai mẹ con ngồi trong góc xó.


      Trình thị hỏi Bảo nhi mấy câu, khi nghe tin Thẩm Mạt Vân sống rất tốt, tâm tình mới thoải mái hơn, bà ta cũng nhìn thoáng qua góc kia, : " nương nhà Kỳ Quốc huyện công cũng tới rồi, bên cạnh là Lâm phu nhân mẫu thân nàng."


      Bảo nhi nghe vậy nhíu mày, cũng né tránh, thoải mái nhìn qua, năm thấy, ấn tượng sớm mơ hồ, bây giờ nhìn lại cũng khác lắm, nhìn qua vẫn nghe lời dịu ngoan, quần áo trẻ con tô đậm nên nét ngây thơ. Ngược lại vị Lâm phu nhân kia càng chọc người chú ý, đầu đeo đầy châu ngọc, áo cánh đỏ thẫm thêu mẫu đơn ung dung phú quý, khoác áo choàng tím thẩm như vị phu nhân điển hình.


      Mà vị phu nhân này cũng nhìn Bảo nhi, khi nhìn đến bộ quần áo nam nhi màu đỏ nhướng mày, trong mắt lên nét vui. Lâm thị xuất thân thế gia, từ được giáo dục như tiểu thư khuê các, hành vi nữ tử mặc quần áo nam tử chính là kinh thế hãi tục trong mắt bà ta, nhưng Bảo nhi là công chúa, muốn dạy dỗ cũng phải xem phân lượng mình như thế nào, lại nghĩ đến nữ nhi bị thái hậu hứa cho Triệu vương, hai người đúng là chị em ruột, trong lòng khỏi có chút mâu thuẫn.


      ra nữ tử mặc nam phục ở tiền triều cũng trở thành xu hướng mới, tuy Đại Tề có phong trào này, nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể nhìn đến phong cảnh khác biệt như vậy đường phố.


      Bảo nhi chú ý đến nét thoải mái trong mắt Lâm thị, phải nàng khinh thường chú ý, nàng nhớ rất lời mẫu thân . Nàng là Hà Lạc công chúa của Đại Tề, là quý nữ hoàng gia, nào có thời gian so đo thủ đoạn hẹp hòi như vậy. Nàng cười mấy câu với Trình thị rồi đứng dậy đến chỗ nương của Kỳ Quốc huyện công, đầu tiên cười với Lâm thị: "Lâm phu nhân, ta cùng Mạn nương lâu gặp, muốn ngồi đây mấy lời với nàng, ngài để ý chứ?"


      Mạn nương đúng là tên chữ của tiểu thư phủ Kỳ Quốc huyện công, thiên kim khuê các lui tới với nhau đều xưng hô bằng tên chữ của nhau.


      Lâm thị chỉ có thể đáp lại: "Đương nhiên để ý."


      khí cũng hơi cổ quái ít, các phu nhân khác nhìn thoáng qua nhau, kể cả các nương cũng hiếu kỳ nhìn qua Bảo nhi, trong mắt có nét hâm mộ hướng tới.

      ――――――――――――――――

      Thẩm Mạt Vân nghe Tiễn Dung báo lại, khỏi lắc đầu, quay đầu lại oán giận với đế vương ngồi ghế dựa: "Bảo nhi bị ngài sủng thành bộ dáng gì nữa, dám thay nam phục dự yến hội, ngài lo lắng ngày mai ngự sử hoặc nhóm thái phó lại khóc kể với ngài sao?"


      Vũ Văn Hi xem sách, nghe Thẩm Mạt Vân cũng chỉ lại: "Có gì cần lo lắng chứ? Chẳng qua nhàn rỗi có việc gì làm, cũng chỉ miệng mà thôi, muốn cứ , dù sao cũng phải lần đầu, nợ hơn lo."


      Thẩm Mạt Vân lại thở dài , "Nữ nhi vốn được nuông chiều, thiếp Bảo nhi. Nhưng còn Kỳ nhi, ngài..."


      như vậy, nên nghiêm khắc với con sao? Các hoàng tử khác đều như thế, cố tình mặc kệ hành vi của Vũ Văn Kỳ có hoang đường đến mức nào, Vũ Văn Hi đều cười cho qua, hiếm khi răn dạy cũng chỉ là chuyện mặt mũi.


      Vũ Văn Hi lật trang sách : " Thân thể Kỳ nhi tốt, trẫm thương nhiều ít, có gì ổn?"


      Hơn nữa Vũ Văn Kỳ có thể khóc có thể náo, nghịch ngợm tinh linh, ngẫu nhiên có cử chỉ ngạc nhiên lại quá ngỗ nghịch, Vũ Văn Hi cũng khá hài lòng.


      Thẩm Mạt Vân nghe vậy khẽ lắc đầu, cũng tiếp về vấn đề này, mà vẫy tay bảo Tiễn Dung lấy ra cây địch màu xanh, điều chỉnh thanh rồi chậm rãi thổi khúc 《 Dương Quan khúc 》.


      Làn điệu thoải mái phập phồng tình cảm bạn bè ly biệt ngoài biên quan.


      Khi Thẩm Mạt Vân thổi điệu đầu tiên, Vũ Văn Hi đặt sách tay xuống, thân thể dựa vào đệm, khóe miệng khẽ cười, đôi mắt khép hờ, ngón tay nhàng đánh nhịp đùi theo làn điệu.


      Thổi xong khúc, Thẩm Mạt Vân buông trúc địch, nở nụ cười với Vũ Văn Hi vừa mở mắt nhìn nàng: " biết tại sao, bỗng nhiên nhớ tới câu ‘Tây ra dương quan thấy người’, nhất thời cảm khái, bèn mượn khúc trữ tình. Múa búa trước cửa Lỗ Ban khiến hoàng thượng chê cười."


      Vũ Văn Hi cũng : "Nàng thổi sai, nhưng mấy đoạn phía sau hơi lạc điệu." Dứt lời, vươn tay phải về phía nàng, ý bảo nàng đưa trúc địch cho .


      Thẩm Mạt Vân vội đưa qua, Vũ Văn Hi nhận lấy đặt bên môi, tiếng nhạc trong trẻo vang lên, đúng là khúc “Dương Quan khúc” lúc nãy.


      Cùng khúc nhạc, lúc này nghe lại hơn mấy phần dũng cảm, hơn nữa hùng hậu hơn. Hết khúc nhạc, Thẩm Mạt Vân vỗ tay "Phách phách phách", tình ca ngợi: "Hoàng thượng thổi địch tốt."


      Vũ Văn Hi nghe vậy cười, bảo Thẩm Mạt Vân qua ngồi, tâm trạng rất tốt dạy nàng, "Thổi đến đoạn này, ngón tay muốn chuyển sang đây, lại đổi tay..."


      Sau đó Thẩm Mạt Vân lại cầm lấy cây trúc địch kia, nhớ lại lời chỉ dẫn của Vũ Văn Hi rồi mới nâng tay lên, môi đỏ mọng đè lên lỗ hơi, điệu lưu sướng lập tức truyền ra.


      Nghe lát, Vũ Văn Hi đột nhiên mở to hai mắt, hơi run sợ, lập tức lại cười khẽ.


      Đây là《 Trần phong? Trạch pha 》 trong Kinh Thi sao.


      Đợi điệu cuối cùng kết thúc, Thẩm Mạt Vân cố ý hỏi: "Như thế nào?"


      Vũ Văn Hi ôm nàng vào lòng cười : "Ra cửa nhà này, mĩ nữ như mây. Tuy nhiều như mây, sao ta chỉ có mình."
      Phong nguyet, Halie.hp, Hương Thảo19 others thích bài này.

    4. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      mừng chương mới của nàng, truyện ngày càng hay, biết Mạn nương là người như thế nào, có xứng đôi với Kỳ nhi đây, mới chút xíu mà có vị hôn thê rồi :yoyo38:

    5. Trà Đắq

      Trà Đắq New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Hay quá. Tks nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :