1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thục Phi - Hiểu Kiều Lưu Thuỷ (update chương 108-111)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      biết hoàng đế bày trò gì đây :3

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 97: Cùng ngồi kiệu
      Editor:Natalie Pham


      Hoàng đế bị bệnh, Giang Hỉ phải tuyên chỉ thông báo bãi triều ba ngày, mấy vị vương gia cùng thái phó cùng xử lý mấy việc trong triều.


      Phi tần trong hậu cung biết tin muốn đến thăm bệnh, sau khi nghe ngóng biết hoàng đế trở về Kiến Chương Cung, hơn nữa Thục phi còn cùng, đều có sắc mặt khác nhau. Kể cả Hiền phi luôn lạnh nhạt cũng biến sắc, càng đến đám người Liễu quý phi, Giang chiêu dung.


      "Hoàng thượng lại tự muốn Thục phi cùng ..." Sau khi thỉnh an xong, lại đến chuyện này, trong giọng Liễu quý phi vẫn tràn đầy ghen tuông.


      Quách phương hoa suy nghĩ lát rồi dò hỏi: "Nương nương địa vị tôn quý, hơn nữa hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, trong cung sợ rằng có ai hiểu biết hoàng thượng bằng ngài. Nếu ngài đến Kiến Chương Cung chuyện với hoàng thượng, có lẽ hoàng thượng cũng giữ ngài lại..."


      Liễu quý phi nghe vậy nhướng mày quát mắng: " bậy bạ gì đó? Kiến Chương cung là cung điện hoàng thượng ăn ở làm việc, được truyền gọi ai dám tùy ý ra vào? Ngươi muốn ta bị gán tội danh ‘mưu phản’ sao?"


      Quách phương hoa cũng phản ứng lại, vội vàng xin tha: "Là thiếp suy nghĩ cẩn thận, xin quý phi nương nương đừng trách tội."


      Tâm trạng của Liễu quý phi vẫn tốt hơn, chủ yếu đến chuyện "Mưu phản " làm nàng ta nhớ tới phụ huynh trong nhà, cảm thấy buồn phiền bèn vẫy tay : "Được rồi, ngươi cũng xuống . Về sau chuyện phải nghĩ lại mấy lần, đừng sai trước mặt hoàng thượng."

      "Dạ."


      Giang chiêu dung ngồi cỗ kiệu rời khỏi cung Diên Khánh đột nhiên quay đầu với Nguyễn tu dung cùng đường: "Ngươi hoàng thượng bị bệnh gì? Thế nhưng phải bãi triều ba ngày? Nghe đáng sợ."


      Cung Thái Hoà cùng cung Dao Hoa cùng hướng nên hai người cùng đường, chỉ nghe Nguyễn tu dung : " phải Giang tổng quản sao? Chỉ là cảm lạnh, uống thuốc rồi nghỉ ngơi hai ngày tốt rồi."


      Giang chiêu dung hơi nhếch miệng cười nhưng đạt đến đáy mắt : "Nghe Trịnh vương (lục hoàng tử) biểu rất tốt trong phòng học, các sư phụ cũng khen mấy lần, thực hâm mộ muội muội có đứa con hiếu học như vậy. Đâu giống tên hỗn thế ma vương nhà ta, cả ngày chỉ nghĩ cách trốn học, khiến ta buồn chết."


      Nguyễn tu dung nhìn nàng ta cái, cũng nghe thấy tin đồn gần đây, nhân tiện : "Diên vương (tứ hoàng tử) còn thôi, mê chơi cũng bình thường, Chiêu dung tỷ tỷ đừng quá nghiêm khắc rồi."


      Giang chiêu dung : "Nếu Diên vương có thể nghe lời ta cũng yên tâm."


      Nguyễn tu dung thầm cười nhạo tiếng, ngay từ đầu Diên vương cũng chán ghét học tập như vậy, chẳng qua bị Giang chiêu dung thúc ép quá nhiều mới càng ngày càng phản nghịch, càng xa cách với các sư phụ, nếu Giang chiêu dung sửa lại, ngày sau Diên vương đại hôn ra cung, ngày mẹ con đồng lòng sợ là xa. Ý tưởng này chỉ lướt qua bèn : "Chiêu dung tỷ tỷ khách khí. Nhưng đến chuyện học tập, sợ rằng Triệu vương mới được các thái phó mến nhất, nếu ngài hỏi Thục phi nương nương làm thế nào giúp Diên vương vùi đầu vào sách vở như Triệu vương, từ đây vui đến quên cả trời đất."


      Nghe những lời trong bông có kim này, Giang chiêu dung cũng giận chỉ "Nhưng cũng phải có cơ hội hỏi Thục phi nương nương mới được. Chỉ tiếc mấy ngày gần đây được rồi, Thục phi nương nương ở cung Kiến Chương đâu, phải chúng ta muốn gặp là có thể gặp."


      Nguyễn tu dung cười cũng hùa, càng ngốc đến mức đến cung Kiến Chương cầu kiến. Vừa vặn là lối rẽ, khách sáo mấy câu, hai người bèn tách ra.


      Vừa tách ra, sắc mặt Giang chiêu dung cùng Nguyễn tu dung lập tức chìm xuống.


      Cung Thuý Vi


      Chu sung viện vừa quay lại lập tức nhìn con, thập hoàng tử sắp tròn hai tuổi dần dần chuyện lưu loát, vừa thấy Chu sung viện bèn cười chạy vào lòng nàng ta.


      "Nương nương, thập hoàng tử rất thông minh, luôn nhớ kỹ ngài, hoàng thượng thấy khẳng định thích." Thu Liên vui vẻ .


      Chu sung viện khẽ cười : "Có thể được hoàng thượng thích hơn Triệu vương?"


      Thu Liên cúi đầu, lập tức mất sắc mặt vui vẻ cũng dám lên tiếng nữa.


      "Ta làm sao có ý tưởng kia, nhưng... Ngươi cũng phải nghe được, Thục phi đến làm bạn ở cung Kiến Chương, tình thế mạnh hơn người a." Chu sung viện thở dài lại cúi đầu nhìn thập hoàng tử chơi đùa, "Cứ nhìn xem ."

      ――――――――――――――――――――――

      Mặc kệ ở nơi nào, hầu hạ người khác đều là chuyện thoải mái.


      Hoàng đế , Thẩm Mạt Vân cũng đành sai người đóng hành lý theo đến cung Kiến Chương, là theo hầu, nhưng cũng cần nàng giống cung nữ bận rộn mọi việc, công tác chủ yếu của nàng vẫn là chuyện cho hoàng đế đỡ buồn chán.


      Lúc này, thái y đưa chén thuốc lên, đầu tiên đổ ra hơn nửa tự mình uống, xác nhận có gì mới trình lên. Cung nữ bưng khay đến trước giường, Thẩm Mạt Vân vươn tay phải nhàng chạm vào bát, xác nhận độ ấm có thể uống mới cầm lấy chén sứ chuyển đến trước mặt hoàng đế , "Hoàng thượng, nên uống thuốc."


      Vũ Văn Hi đặt sách trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bát thuốc đen sì, trong mắt lên tia chán ghét, nhưng lời nào, cầm chén sứ ngửa đầu uống hết, vị chua đắng lập tức tràn ra trong miệng.


      Thẩm Mạt Vân nhận lấy bát Vũ Văn Hi đưa qua rồi thả lại vào khay, lại cầm lấy đĩa tinh xảo đặt hai quả mứt táo, dịu dàng : "Thái y , mứt táo có thể nhuận phế giải đắng, hoàng thượng ngậm viên thử xem? Trước kia Kỳ nhi uống dược cũng dùng mứt táo đến trừ cay đắng, cũng thích."


      Vũ Văn Hi mỉm cười cầm lên viên mứt táo bỏ vào trong miệng, quả trừ vị cay đắng, chỉ còn hương vị thơm ngọt. Nhớ tới Vũ Văn Kỳ, bèn ngẩng đầu dặn dò Giang Hỉ đứng bên: " nhắc Triệu vương học thuộc cuốn 《 sách luận 》, chỉ vậy còn muốn hiểu . Ba ngày sau, trẫm kiểm tra."


      "Tuân mệnh." Giang Hỉ hành lễ rồi vội vàng lui ra ngoài.


      Thẩm Mạt Vân nhìn Giang Hỉ, lại quay đầu với Vũ Văn Hi: "Ngài bệnh nặng, tội gì muốn làm khó người khác? Chẳng lẽ ngài nhìn được người khác nhàng a? Kia nhưng là con ngài."

      Vũ Văn Hi lại tiếp tục đọc sách, để ý : "Ngày thường nếu có trẫm nhìn chằm chằm, chỉ sợ thằng kia sớm xốc nóc nhà lên. tìm chuyện gì cho làm, có khi trẫm khỏi bệnh rồi còn có đống người đến tố cáo."


      Thẩm Mạt Vân buồn cười nhưng vẫn nhịn được giải thích: " còn đâu. Lại , cũng phải chuyện gì lớn, chỉ làm hỏng mấy bồn hoa, đáng cái gì?"


      Vũ Văn Hi xem xong tờ lại lật trang mới , "Mấy bồn hoa tự nhiên tính cái gì. Nhưng nàng đừng quên, ngày mười sáu tháng là sinh nhật cho chơi pháo hoa, kết quả kém chút thiêu cháy điện thờ, may mắn phát sớm, nếu trẫm phải thái miếu xin lỗi tổ tông!"


      "Ách..." Thẩm Mạt Vân khỏi ai thán tiếng, lúc này lại chuyện. Thân thể Vũ Văn Kỳ ốm yếu nhưng tính cách cũng rất hiếu động, cả ngày chạy nhảy. Cũng may là ở hoàng gia có nhiều dược liệu tốt, nếu ở gia đình bình dân, tuyệt đối khiến buồn chết.


      Thẩm Mạt Vân cầm bát uống ngụm trà gừng, chỉ cảm thấy cả người ấm áp, thấy Vũ Văn Hi đọc sách, nàng cũng tùy tay cầm quyển sử ký bắt đầu đọc. khí trong phòng lúc này cũng rất hài hòa.


      biết qua bao lâu, cung nữ vào thông báo: "Hoàng thượng, Thục phi nương nương, Ninh vương đến."


      Vũ Văn Hi ngẩng đầu, đặt sách sang bên : "Cho vào ." xong, bèn xuống giường. Thẩm Mạt Vân cũng nghĩ nhiều, qua mặc thêm áo khoác cho rồi cài lại đai lưng.


      "Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Ninh vương hành lễ với Vũ Văn Hi trước rồi chắp tay chào Thẩm Mạt Vân cúi đầu , "Thục phi nương nương."

      Thẩm Mạt Vân cũng tránh chỉ hơi cúi người : "Ninh vương."


      "Bỗng nhiên tiến cung, nhưng có việc gấp sao?" Vũ Văn Hi hỏi.


      Vóc người Ninh vương khôi ngô, đường nét khắc sâu, hai mắt thường lên ánh nhìn nhẫn tâm, phá hủy ấn tượng của người khác với , chỉ thấy cung kính : "Trong triều cũng có chuyện gì, nhưng nghe phụ hoàng bị bệnh nhi thần lo lắng nên tiến cung thăm. Bây giờ gặp phụ hoàng sao, nhi thần cũng an tâm."


      Vũ Văn Hi "Ừ" tiếng rồi : "Vốn là việc , uống thuốc tốt rồi. Hai ngày này ngươi chú ý triều đình chút, có thể tự quyết định số việc ."


      "Nhi thần nhất định làm phụ hoàng thất vọng." Ninh vương đáp.


      Biểu đạt xong tấm lòng của mình, Ninh vương cũng ở lâu, khó được có ánh mắt nhìn Vũ Văn Hi cho thấy muốn cáo lui, nhưng trước khi lại đột nhiên mỉm cười với Thẩm Mạt Vân: "Mấy hôm trước trong kinh có nhà buôn người Hồ dẫn theo nhiều đồ chơi thú vị, ta nhớ được Hà Lạc thích nhất những thứ này bèn dặn người ta tìm đến, ngày mai đưa đến chỗ Hà Lạc, hi vọng muội muội thích."


      Thẩm Mạt Vân sợ run chút, lập tức cười : "Ninh vương có lòng, ngày khác ta bảo Hà Lạc cảm ta ngươi."


      " cần cần, cũng phải chuyện gì lớn, chỉ đưa vài thứ cho muội muội thôi, đâu cần cẩn thận như vậy." Ninh vương vội vàng cự tuyệt, còn mấy câu khách sáo rồi từ biệt Vũ Văn Hi.


      Ninh vương rời rồi, Vũ Văn Hi bèn : " thể tưởng được Ninh vương còn có thể nghĩ đến Bảo nhi, khó được, xem ra đại hôn xong cũng tiến bộ hơn."


      "Cũng phải sao." Thẩm Mạt Vân phụ họa, trong lòng lại suy nghĩ Ninh vương hôm nay cùng nhị hoàng tử ương ngạnh đập Cẩm Sắc đầu rơi máu chảy ngày xưa khác nhau trời vực.


      Con người quả nhiên đều thay đổi.


      Lúc trước bãi triều ba ngày, Thẩm Mạt Vân cũng nghĩ rằng nàng ở cung Kiến Chương ba ngày rồi có thể về, nghĩ tới ngày thứ tư khi Vũ Văn Hi vào triều lại với nàng: "Thục phi vẫn tiếp tục ở lại đây , nếu nhớ Bảo nhi, có thể cho nàng đến đây chuyện với nàng."


      Khoé miệng Thẩm Mạt Vân co rúm lại, biết gì.


      Giang Hỉ sau bước, với nàng: "Thái y hoàng thượng còn chưa khỏi hẳn, còn muốn tiếp tục uống thuốc đâu." Xem như cho lời giải thích, sau đó cũng đuổi theo hoàng đế phía trước.


      Tiễn Dung cũng : "Nương nương, đây là vinh quang lớn đâu, người khác muốn cũng được, ngài cũng đừng nghĩ nhiều."


      Thẩm Mạt Vân nhìn bà ta cái đành : "Ngươi gọi Bảo nhi, Hồng Tịch tới đây chuyến, ta có lời muốn ."


      "Nô tì phải truyền lời ngay."

      Bảo nhi vốn muốn cùng lên lớp với bọn Vũ Văn Thuỵ, nghĩ tới lại gặp được Tiễn Dung vội vàng chạy đến lại ý của Thẩm Mạt Vân, lập tức đánh nhịp bảo bọn đệ đệ xin phép thái phó cho nghỉ hôm nay rồi mang theo Hồng Tịch cùng các cung nữ đến cung Kiến Chương.


      Phi tần thể tùy ý ra vào cung Kiến Chương, nhưng với Bảo nhi mà , quy định này có tác dụng, chỗ này, đặc biệt là thư phòng nàng qua lại biết bao nhiêu lần. Lúc này Vũ Văn Hi đặc biệt cho phép lại càng có ai ngăn đón.


      "A nương." Bảo nhi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mạt Vân ôm tay nàng : "Phụ hoàng còn cho ngài về cung Trường Nhạc a? Nhưng phải hôm nay phụ hoàng lên triều rồi sao? Chẳng lẽ còn chưa khỏi hẳn?"


      Thẩm Mạt Vân : "Vẫn chưa khỏi hẳn. Vốn tưởng rằng ở đây ba ngày là có thể trở về, nhưng xem ý hoàng thượng dường như còn muốn ta ở thêm thời gian nữa. Cung Trường Nhạc có người quản lý cũng được, trong thời gian này giao cho con quản lý . Còn chuyện trong hậu cung..." Suy nghĩ lát rồi : "Vẫn cho người báo cho ta thôi, Hồng Tịch ở lại cùng Tiễn Dung giúp ta. Chuyện trong cung Trường Nhạc cho Tố Nguyệt ở bên giúp đỡ, Bảo nhi, con có làm được ?"


      Bảo nhi nghe xong lời này bèn nhún vai : "Chắc thành vấn đề , dù sao cũng phải thử qua mới biết như thế nào."


      Thẩm Mạt Vân sờ mái tóc dài phía sau nữ nhi cười : "Vậy quyết định rồi."


      Hồng Tịch cùng Tiễn Dung cũng hành lễ : "Nô tì tuân mệnh."


      "Đúng rồi, Ninh vương muốn đưa mấy món đồ chơi người Hồ cho con, thấy được sao?"

      "Thấy được." Bảo nhi xoay người vui vẻ : "Bên trong có bộ nhân vật điêu khắc từ hạch đào, vô cùng thú vị, thợ khéo tốt."


      "Ừ." Thẩm Mạt Vân lên tiếng, suy nghĩ lát rồi : "Ngày khác rảnh rỗi, đừng quên cám ơn Ninh Vương."


      " biết."


      "Mấy ngày nay, con có gặp Trần vương (tam hoàng tử) ?"


      " có a, nghe tam ca lại bị bệnh. Ai, tam ca cũng dễ dàng, từ đầu năm đến cuối năm đều uống thuốc, con nhìn đều thấy vất vả." Bảo nhi đành lắc đầu, lập tức : "May mắn thân thể Kỳ nhi chỉ hơi yếu ớt, còn chưa tới mức đó."


      Thẩm Mạt Vân mỉm cười, tại nghĩ đến chuyện năm đó như hồi ác mộng, may mắn kết quả còn làm cho người ta hài lòng.


      Bởi vì thái y bệnh của hoàng đế còn cần trị tận gốc, cho dù thay đổi phương thuốc nhưng mỗi ngày vẫn uống chén thuốc, cho nên mỗi buổi sáng sớm Thẩm Mạt Vân đều phải dậy sớm canh giờ, dặn dò nhóm cung nữ chuẩn bị tốt đồ ăn sáng, cũng tận mắt chứng kiến quá trình nấu thuốc.


      Hôm nay cũng ngoại lệ, khi thấy ấm thuốc đặt bếp lò, Thẩm Mạt Vân lại dặn dò mấy câu rồi đến ngự phòng ăn nhìn chút, sau đó trở về tẩm điện chuẩn bị hầu hạ Vũ Văn Hi rời giường.


      Đèn đuốc lúc sáng lúc tối, thân thể bị lôi ra thành bóng đen dài chập chờn trước. Chuyển qua chỗ rẽ hành lang, lại hơn mười bước chính là cửa tẩm điện, Thẩm Mạt Vân bỗng nhiên nhìn thấy người quỳ gối trước cửa, nàng hoảng sợ vỗ ngực : "Ngươi ở chỗ này làm gì?"


      "Có tin báo gấp cho hoàng thượng!" Vị thái giám kia nâng quyển tấu chương.


      Thẩm Mạt Vân nhíu mày khi nhịp tim ổn định lại: "Chỉ canh giờ nữa hoàng thượng cũng dậy rồi. chờ được sao?"


      Thái giám kia sốt ruột : "Là tin báo gấp thưa nương nương."


      Thấy như vậy, Thẩm Mạt Vân hơi nâng cằm : "Được rồi, ở đây chờ xem."


      Xốc lên bức màn thấy Vũ Văn Hi còn chưa tỉnh lại, bèn cúi người gọi nhàng: "Hoàng thượng, hoàng thượng, tỉnh tỉnh!" Lại đẩy tay chút, "Hoàng thượng, có tin báo gấp, ngài tỉnh ."


      "Hoàng thượng..."


      Gọi lát, Vũ Văn Hi mới tỉnh lại nghe có tin báo gấp cũng lập tức tỉnh táo lại, vội đứng dậy ra ngoài, Thẩm Mạt Vân tất nhiên theo bên cạnh cầm quần áo vừa giúp mặc vào, vừa gọi ra phía ngoài, "Tiến vào!"


      Thái giám kia nghe gọi nhanh chóng vào dâng tấu chương lên.


      Vũ Văn Hi lấy qua tấu chương xem lướt lần, sắc mặt chìm xuống, sau đó đóng lại, nặng nề đập ở bàn, phát ra tiếng vang lớn.

      Trong lòng Thẩm Mạt Vân nhảy dựng, xảy ra chuyện gì?


      Lúc đó Vũ Văn Hi vội vàng uống thuốc đến điện Lưỡng Nghi, thái giám kia chỉ phụ trách truyền lời dâng sổ con, hỏi cũng vô dụng, vẫn là Bảo nhi đến thăm lên việc này, nàng mới biết được.


      "Ngự sử dâng tấu chương tố cáo thượng thư Hộ bộ tham ô bạc giúp thiên tai, khiến mọi người oán thán, vì thế phụ hoàng giận dữ mắng các quan viên thảm đâu!"


      Thẩm Mạt Vân nghe xong hơi nhíu mày cười : "Cứ như vậy sao?"


      Bảo nhi cười hì hì, dựa qua : "Nghe Cao thượng thư thầm lui tới chặt chẽ cùng Càng vương, đồng mưu..."


      Sắc mặt Thẩm Mạt Vân cổ quái: "Êm đẹp sao có thể có ý tưởng này? phải lần này hoàng thượng bị bệnh, có người có suy nghĩ nên có ?" Càng vương là huynh đệ cùng lứa với Vũ Văn Hi, có ý tưởng cũng kỳ quái, nhưng...


      "Thượng thư Hộ bộ sao? Ta nhớ được là huynh trưởng của Hiền phi sao? Cao gia cũng bị kéo vào sao?" Thẩm Mạt Vân lẩm bẩm, nàng nhớ trước khi tiến cung Thẩm Thời Tự từng ―― hoàng đế muốn nữ tử từ gia tộc cường thịnh giữ địa vị cao, chẳng lẽ muốn ra tay với thế giao sao?


      "Vậy ràng." Bảo nhi , "A nương, khi nào ngài quay về cung Trường Nhạc? Kỳ nhi mỗi ngày đều hỏi ta, sắp bị phiền chết rồi."


      Thẩm Mạt Vân cũng rất nhớ hai đứa con bèn : "Qua mấy ngày , hoàng thượng khỏi rồi, ta có thể trở về."

      Quả nhiên mấy ngày sau hoàng đế cũng khỏi hẳn, mà Thẩm Mạt Vân cũng xin về cung Trường Nhạc, Vũ Văn Hi nhíu mày : "Nhìn bộ dáng sợ sệt như tránh kịp của nàng kìa... Thế nào? Cung Kiến Chương này còn có thể ăn nàng sao?"


      Thẩm Mạt Vân cười : "Sao có thể a! Thiếp chỉ nhớ đứa , Bảo nhi mỗi ngày Kỳ nhi đều nhớ thiếp, ngài cũng biết thân thể yếu đuối, thể rời người, từ khi sinh ra đến giờ còn chưa rời thiếp đâu."


      Vũ Văn Hi cũng mỉm cười, "Còn phải do nàng chiều ."


      Thẩm Mạt Vân hỏi lại: "Chẳng lẽ ngài chiều chuộng ?"


      "Mồm miệng lanh lợi!" Vũ Văn Hi dùng ngón tay chọc gò má Thẩm Mạt Vân vui đùa , "Nàng càng ngày càng làm càn trước mặt trẫm, trẫm nhớ khi nàng mới tiến cung luôn giữ quy củ, cũng dám nhiều câu."


      Thẩm Mạt Vân cũng : " có biện pháp a, đầu năm nay quy củ làm cho người thích. Muốn người khác chú ý, vẫn phải hoạt bát chút. phải ngài thích bộ dáng này sao?"


      "Vậy nàng , trẫm thích bộ dáng gì nữa?"


      "Còn cần sao. Ví dụ như Quách phương hoa rống to với quý phi nương nương ở cung Diên Khánh, lúc ấy thiếp nghĩ rằng ngài thích..." Vẻ mặt có ba phần ghen tuông, ba phần khiêu khích, cộng thêm bốn phần thể tin, cười như cười nhìn qua.


      Vũ Văn Hi cười to ôm nàng : "Càng ngày càng tôn trọng trẫm."

      "Còn phải ngài nuông chiều ra sao!" Thẩm Mạt Vân lại lại.


      "Là, là trẫm nuông chiều ra. Chỉ thích nàng như vậy, được chưa?"


      "Vậy còn kém nhiều lắm!"


      "Càng ngày càng khó qua nàng..."


      Ngày thứ hai, Vũ Văn Hi cũng thả Thẩm Mạt Vân quay về cung Trường Nhạc. Thẩm Mạt Vân cũng cảm thấy đáng tiếc, đến canh giờ cũng ngồi trong phòng mình nhìn xung quanh cảm thán: "Chỗ của mình vẫn thoải mái nhất."


      Cùng ở trong cung Kiến Chương là vinh sủng, nhưng cuối cùng vẫn danh chính ngôn thuận, vẫn cảm thấy kỳ quái, tuy cung Trường Nhạc thuộc về nàng, nhưng ở nhiều năm như vậy, về tình cảm vẫn có khác biệt.


      Tố Nguyệt dâng ly trà xanh lên : "Chủ tử lại ở thêm đoạn thời gian cũng tốt, công chúa quản lý cung Trường Nhạc thực nghiêm, ai dám giở trò."


      Thẩm Mạt Vân nghe xong chỉ cười, Bảo nhi tốt xấu cũng được Vũ Văn Hi dạy qua, lại cùng bọn Vũ Văn Thụy nghe thái phó giảng bài, nếu giải quyết được chút việc kia, mới làm cho người ta ngạc nhiên.


      Thanh Lạc mang lên mấy món điểm tâm nóng hổi : "Đúng vậy, đến ở trong cung Kiến Chương là vinh sủng lớn a, nương nương có thể ở thêm mấy ngày thôi."

      Thẩm Mạt Vân chọn khối bánh gạo nếp cắn ngụm, nuốt xuống mới : "Thê bằng thiếp, thiếp bằng trộm, trộm bằng trộm được. Mỗi ngày thấy, lại tươi mới cũng phiền chán, còn bằng xa chút."


      Thanh Lạc vẫn thể giải thích, nhưng có thể nghe ra quay lại cung Trường Nhạc có lợi hơn bèn cười : "Nương nương suy nghĩ cẩn thận."


      Ăn uống xong, Thẩm Mạt Vân duỗi thắt lưng dặn dò: "Đợi lát nữa nếu có người mang đồ tới, các ngươi nhận lấy là được. Trừ hoàng thượng, mặc kệ ai tới đều cần gọi ta, ta vào ngủ lúc." chỉ thân thể mệt, tinh thần càng mệt hơn, hôm nay nghỉ ngơi tốt, ngày mai cung Diên Khánh chắc lại náo nhiệt rồi.


      "Dạ, nương nương."


      lâu sau, thái giám đưa tới đống lễ vật xếp đầy đại sảnh, theo lệnh của Thẩm Mạt Vân ai dám gọi nàng, Tiễn Dung khách khí : "Nương nương ngủ trưa, xin đợi lát, ta gọi ngay..."


      Thái giám đầu vội : " cần đâu, chúng ta chỉ tặng lễ tới thôi, nếu Thục phi nương nương ngủ, cần đánh thức. nhận đồ là được."


      Tiễn Dung nhận lấy kiểm kê, Hồng Tịch lại hỏi thêm câu: "Công công cũng biết hôm nay hoàng thượng chọn thẻ bài của ai?"


      Thái giám kia hiền hoà cười : "Hoàng thượng bận việc quốc , hôm nay chọn thẻ bài."


      "Tạ ơn công công báo cho." Hồng Tịch xong lại đưa cái hầu bao qua.

      Thái giám kia cũng từ chối, cười cười thu lấy.


      Thẩm Mạt Vân ngủ đến buổi chiều mới tỉnh lại, gọi Tố Nguyệt hầu hạ nàng rửa mặt xong, Vũ Văn Thụy cùng Vũ Văn Kỳ tới.


      "A nương, con rất nhớ ngài a." Vũ Văn Kỳ chạy tới ôm Thẩm Mạt Vân .


      Vũ Văn Thụy sau bước quy củ hành lễ: "Mẫu thân."


      Thẩm Mạt Vân vẫy tay cho đứng lên trước, lại nhìn Vũ Văn Kỳ từ xuống dưới, "Phải ? Tại sao ta cảm thấy con béo lên ít?"


      Vũ Văn Kỳ bẹt bẹt miệng : "Là do a tỷ mỗi ngày đều ép con ăn cái gì."


      Thẩm Mạt Vân cũng khen: " sai, béo chút mới tốt, nhìn qua khí sắc tốt hơn nhiều. Thụy nhi, con cảm thấy sao?"


      Vũ Văn Thụy nghiêm trang gật đầu : "Khí sắc A Kì tốt hơn nhiều. Con hỏi qua lão sư, thân thể A Kì yếu đuối, có thể dựa vào tập võ chậm rãi cải thiện thể chất. A nương, ngài , cho đệ đệ cùng đến giáo trường tập võ được ?"


      Thẩm Mạt Vân hơi do dự: "Năm nay mới tròn năm tuổi, quá nhanh cũng tốt, qua hai năm nữa , xương cốt rắn chắc rồi luyện cũng muộn."


      Hai mắt Vũ Văn Kỳ sáng ngời lên rồi lại chìm xuống, "Còn muốn hai năm a?"

      Vũ Văn Thụy gật đầu: "Là con rất nóng vội, vẫn đợi hai năm nữa ."


      Thẩm Mạt Vân cười: "Hỏi sư phụ dạy võ của con xem bọn họ có ý kiến gì, phải tiếp thu ý kiến quần chúng thôi. Đợi đến lúc thích hợp, ta với phụ hoàng con."


      Vũ Văn Kỳ quơ quơ hai tay nghiêng đầu suy nghĩ lát, tình nguyện : "Nghe a nương cùng ca ca."


      "Nghe cái gì? Cũng cho ta nghe chút." Vừa dứt lời, Bảo nhi bước vào.


      Vũ Văn Kỳ giành trước : " gì cả, tỷ tỷ nghe lầm rồi."


      "A nương." Bảo nhi gọi Thẩm Mạt Vân trước rồi lập tức nhìn Vũ Văn Kỳ với vẻ nghi ngờ, "Nhưng ta ràng nghe được..."


      "Tỷ nghe lầm." Vũ Văn Kỳ chắc chắn, " tin tỷ hỏi ca ca."


      Khoé miệng Vũ Văn Thụy co rúm lại, dưới ánh mắt "Uy hiếp" của đệ đệ đành gật đầu: "A tỷ, tỷ nghe lầm rồi."


      Bảo nhi khẽ nhíu mày nhưng cũng biết chỗ nào đúng, đành : " có việc gì là tốt rồi."


      Ngày đầu tiên đến cung Diên Khánh thỉnh an lại, bầu khí cũng quái dị như Thẩm Mạt Vân nghĩ, vẫn có số câu ghen tuông, nhưng lại thiếu rất nhiều so với tưởng tượng của nàng. Đến khi Nguyễn tu dung "Nghe sắp tra ra được số bạc bị tham ô kia, biết hoàng thượng xử lý thế nào", nàng mới biết hoá ra vì còn có tin tức nổ mạnh hơn.


      Cao Hiền phi nhìn qua vẫn bình thản như trước, thấy Nguyễn tu dung nhìn qua, cũng chỉ cười : "Hoàng thượng cùng Hình bộ đều có quyết định, đâu cần chúng ta quan tâm. Tu dung khỏi suy nghĩ nhiều quá, có thời gian suy nghĩ chuyện này, bằng suy nghĩ đến Trịnh vương ."


      Nhưng sắc mặt Hồ phương hoa ngồi dưới lại tái nhợt như tuyết.


      Nguyễn tu dung cười : "Hiền phi nương nương đúng." Trong lòng lại suy nghĩ nếu Cao thượng thư gặp chuyện may, như vậy Hiền phi cũng có kết quả tốt, nếu... Cũng biết ai có thể ngồi vị trí kia. Nhìn vòng xung quanh lại cúi đầu, nàng còn có thể đánh cuộc.


      Sắc mặt Giang chiêu dung cũng khó nhìn, chắc nhớ tới chuyện "Đức phi" năm ngoái.


      Liễu quý phi cũng vỗ mạnh lên bàn, quát Nguyễn tu dung: "Ngươi có thân phận gì? Dám bàn luận chuyện triều đình, ta còn chưa chết đâu. Ngươi cảm thấy mình có năng lực, dám tôn trọng Thục phi cùng Hiền phi sao?"


      Nguyễn tu dung hoảng sợ, ngẩng đầu vừa thấy vẻ mặt nổi giận của Liễu quý phi, dám do dự, vội vàng quỳ xuống : "Thiếp lỡ lời, có ý này, xin quý phi nương nương tha tội."


      " biết trật tự, năng bừa bãi." Liễu quý phi lạnh lùng , "Nếu như vậy, phạt ngươi giam lỏng trong cung Dao Hoa ba tháng, sao chép nữ giới cùng nữ tứ thư trăm lần, xem như cảnh cáo."

      Nguyễn tu dung có nỗi khổ nên lời, hề phấn khởi như lúc trước, chỉ có thể : "Thiếp tuân mệnh."


      Liễu quý phi xử lý chút mới cảm thấy cơn tức trong lòng dịu xuống, thấy Nguyễn tu dung còn quỳ mặt đất bèn nâng tay cho nàng ta đứng lên, lại nhìn mọi người vòng, cuối cùng dừng ở chỗ Cao Hiền phi, ánh mắt chợt lóe lại : " có việc gì tan . Nguyễn tu dung bị giam lỏng từ hôm nay trở ."


      "Dạ."


      Lúc này Thẩm Mạt Vân cũng biết trận phát tác này của Liễu quý phi là báo hiệu của đợt sóng gió sau này. Sau này nghĩ lại nàng mới phát có dấu hiệu sớm như vậy lại có ai phát .


      Lúc này nàng buồn bực: "Hôm nay cơn giận của quý phi lớn, sung viện cũng biết vì sao?"


      Cỗ kiệu của Chu sung viện bên cạnh nàng : "Mấy ngày gần đây nương nương luôn ở cung Kiến Chương, đến cung Diên Khánh thỉnh an, có lẽ ràng, trong thời gian này tâm trạng quý phi nương nương tốt lắm. Hai ngày trước mới phát tác Hà thừa huy chăm sóc tốt cho ngũ công chúa."


      Thẩm Mạt Vân nhíu mày, cũng tiếp đề tài này mà : "Tam công chúa thoạt nhìn cũng hiểu chuyện hơn, hôm kia gặp, nàng còn thỉnh an ta đâu."


      Chu sung viện cười : "Gặp hạn lần, lại hiểu chuyện, cũng có mẹ ruột ra mặt cho nàng ta."


      Thẩm Mạt Vân thuận miệng đáp: "Điều này cũng đúng."


      lâu sau đến lối rẽ bèn thuận tiện tách ra.


      Đến tháng ba, các hoàng tử công chúa đều bỏ đồ tang, Bảo nhi cũng đến Ninh vương phủ cám ơn, đương nhiên lúc hồi cung vẫn mang nhiều chiến lợi phẩm về. Thẩm Mạt Vân thấy cũng biết gì, biết cho nữ nhi cám ơn Ninh vương là đúng hay sai.


      Bảo nhi cười : "A nương ngài lo lắng cái gì? Nhị ca đưa muội muội mấy món lễ vật , người ta có thể gì, ngài đừng tự khẩn trương."


      Thẩm Mạt Vân vừa nghĩ cũng thấy có lí bèn buông ra việc này.


      Sau đó lại là tiết thanh minh, Đoan Ngọ, Thẩm Mạt Vân bận tối mày tối mặt, ngược lại Liễu quý phi, gần đây tâm thần càng yên, mắc phải mấy sai lầm . Nhưng Thẩm Mạt Vân cũng vội vàng, có thời gian cân nhắc, dù sao cũng đổ xuống đầu nàng.


      Tháng sáu giữa hè hoa sen nở khắp hồ nước, mà triều đình lại gặp phải rung chuyển lớn. Lấy thượng thư Hộ bộ cầm đầu, mười mấy quan viên đều bị biếm quan ngoại phóng, trong đó có quan viên họ Liễu bị giáng ba cấp thành huyện lệnh thất phẩm. Mà thượng thư Hộ bộ Cao Tỉnh bị biếm làm thái thú Miên Vân ngay hôm đó.


      Triệu vương có ý đồ mưu phản, có đủ chứng cứ phạm tội, bị tước vị ban tử.


      Tháng bảy, Cao Tỉnh lại bị biếm thành viên ngoại vùng Quảng Nam.

      Tháng tám hoàng đế lại hạ chỉ cho Cao Tỉnh, hai đệ đệ cùng con trai trưởng lưu đày ở huyện Phong Dương tỉnh Lĩnh Nam, kê biên và sung công gia sản, vợ cả về nhà.


      Nửa năm ngắn ngủi, Cao gia còn huy hoàng như xưa, cửa vào vắng lạnh.


      Nếu chuyện triều đình, Thẩm Mạt Vân nghe xong còn chưa có phản ứng gì, như vậy mấy ngày sau xảy ra kiện thực khiến nàng kinh sợ.


      Nghi Vân hỏi: "Tỷ tỷ, ngài việc này là sao?"


      Thẩm Mạt Vân thở dài gật đầu : "Là , đêm qua hoàng thượng ở lại cung Trường Nhạc, ta tự hỏi, đúng là có chuyện này. Hôm qua Bành thành quận vương dâng tấu chương còn tình nghĩa với Cao vương phi, xin ly hôn. Tuy hoàng thượng còn lên tiếng, nhưng nghĩ đến chỉ cần Bành thành quận vương kiên trì, đồng ý."


      Cao vương phi là nữ nhi của Cao Tỉnh, cũng là cháu của Hiền phi.


      Nghi Vân nghe vậy cũng giận dữ: "Bành Thành vương cũng quá mức, năm đó tự xin cưới Cao vương phi, bây giờ vừa xảy ra chuyện, lại tự xin ly hôn, quá mức."


      Thẩm Mạt Vân cười khổ: "Ai bảo Cao gia hay ho đâu? Ta thử khuyên hoàng thượng , nhưng hi vọng cũng lớn, nếu Bành thành vương kiên trì."


      Nghi Vân cũng lắc đầu thở dài nhưng vẫn : "Tỷ tỷ hết sức là được, cũng đừng rất quật, nhỡ hoàng thượng giận tỷ tốt lắm."

      đợi Thẩm Mạt Vân khuyên Vũ Văn Hi, cung Cảnh Phúc truyền ra tin tức động trời――


      Cao Hiền phi nửa đêm treo cổ tự sát, mất.


      Vừa nghe đến tin tức này, sắc trời còn chưa sáng Thẩm Mạt Vân cũng tỉnh lại, hỏi liên tục: " sao? Hiền phi treo cổ tự sát sao?"


      "Là , nương nương." Cho dù Tiễn Dung ổn trọng, lúc này nhìn qua cũng sợ tới mức , vội vàng lấy qua cái áo khoác ngoài, "Nương nương mau thay quần áo , chúng ta nhanh đến cung Cảnh Phúc, nghĩ đến quý phi nương nương cũng nghe tin rồi."


      Thẩm Mạt Vân nhanh chóng thay quần áo, sau đó ngồi cỗ kiệu đến cung Cảnh Phúc. Đến cửa cung gặp Liễu quý phi, bèn vội vàng hành lễ rồi bước vào.


      Cao Hiền phi được buông xuống, đặt giường, cổ có dấu hằn ràng.


      Tất cả cung nữ cùng thái giám đều quỳ gối bên, khóc rất bi thương. Giang phương hoa cùng Hồ phương hoa đều ở trong điện, Giang phương hoa coi như bình tĩnh, Hồ phương hoa lại được, chỉ kém nằm liệt mặt đất, còn có hai ba người tuyển thị cũng quỳ ở bên.


      "Thái y đâu?" Liễu quý phi hỏi.


      Giang phương hoa : " cho người mời, cũng thông báo với người ở cục Thượng cung rồi."

      Liễu quý phi nghiêm mặt nhưng vẫn gật đầu, Thẩm Mạt Vân đột nhiên hỏi: "Tam công chúa ở đâu?"


      Giang phương hoa : "Tam công chúa còn , sợ bị dọa tốt, thiếp cho người gọi tam công chúa."


      Liễu quý phi nhìn chút lại : "Hiền phi... Có để lại thư từ gì ?"


      Lúc này, Hồ phương hoa mới lấy lại tinh thần, nghe như thế nhanh chóng dâng lên phong thư: "Khi thiếp tới chỉ nhìn đến phong thư này đặt mặt bàn, xem chữ viết, hẳn là Hiền phi nương nương lưu lại khi còn sống."


      Phong thư dán kín, phía viết gửi cho hoàng đế, Liễu quý phi nhìn lát cũng mở ra, nhưng đột nhiên thở dài : "Chết tử tế bằng còn sống, tại sao lại nghĩ ra đâu? Nhiều năm tình cảm, hoàng thượng mệt nàng."


      Tình cảnh này, gì đều tái nhợt vô lực, Thẩm Mạt Vân dứt khoát .


      Chuyện Cao Hiền phi tự sát cũng gây ra sóng gió lớn trong hậu cung, người sáng suốt đều biết Hiền phi bị liên luỵ từ nhà mẹ đẻ, trước khi biết ý của hoàng đế lựa chọn tự sát. Vũ Văn Hi biết đến cũng than tiếng, lập tức đọc lá thư Cao Hiền phi lưu lại, cũng chưa gì, chỉ xin hoàng thượng niệm tình nàng hầu hạ nhiều năm giúp đỡ cháu của nàng chút.


      Vũ Văn Hi cảm thấy đau đầu bèn tới hỏi Thẩm Mạt Vân: "Bành thành vương dâng tấu chương lần thứ hai muốn xin ly hôn với vương phi. Nhưng Hiền phi còn muốn trẫm giúp đỡ cháu nàng, nàng nên xử lý như thế nào?"


      Thẩm Mạt Vân nhìn tấu chương Bành Thành vương viết rồi thở dài: "Vợ chồng vốn là , nếu Bành Thành vương có lòng lại miễn cưỡng cũng phải chuyện tốt cho Cao vương phi. Như vậy, nếu hoàng thượng thấy thiếp nhiều chuyện làm thay, có thể cho thiếp gọi Cao vương phi tiến cung hỏi ý nàng ta như thế nào, hoàng thượng thấy thế nào?"


      Vũ Văn Hi để ý gật đầu, "Vậy theo ý nàng ."


      Qua mấy ngày, Thẩm Mạt Vân cho người gọi Cao vương phi đến cung Trường Nhạc, ra lời cầu xin của Cao Hiền phi trước mới hỏi: "Vương phi có ý nguyện gì xin hãy thẳng, nếu có thể làm được, ta từ chối."


      Sắc mặt Cao vương phi tiều tụy, gò má gầy hãm, nghe vậy chỉ cười khổ : "Vương gia cố ý muốn ly hôn, ta lại kiên trì lại có ý tứ gì. Thục phi nương nương, ta chỉ cầu xin cho về nhà mẹ đẻ, ngày sau kết hôn sinh con, lại có quan hệ gì với Bành Thành vương."


      Thẩm Mạt Vân : "Yên tâm , ta lại cho hoàng thượng."


      Nàng đăm chiêu nhìn Cao vương phi khóc lóc, ý tứ ràng, Cao thị còn trẻ, lại chưa sinh đẻ, để nàng ta làm bạn với thanh đăng cổ phật cả đời, quả khó xử. Chỉ cần có cơ hội, nàng ta khẳng định muốn lập gia đình lần nữa, tuy rằng rất khó, nhưng còn tốt hơn đơn cả đời. Theo luật Đại Tề, phụ nữ tái giá chính là cắt đứt quan hệ cùng chồng trước, tuy ít có quận vương phi tái giá, nhưng cũng phải có.


      Buổi tối, Thẩm Mạt Vân báo lại ý Cao vương phi cho Vũ Văn Hi biết.


      Vũ Văn Hi nghe xong bèn : "Việc này dễ làm, ngày mai trẫm truyền chỉ."

      Nhận được thánh chỉ, khỏi có chút nghị luận, có người Bành Thành vương khắc nghiệt phúc hậu, có người Cao thị biết lễ nghi, nào có đạo lý vương phi tái giá.


      Tháng chín năm Vĩnh Húc mười bốn, Hiền phi Cao thị mất, hoàng đế hạ chỉ, hạ tang theo nghi lễ tứ phi, phong hào "Thận" ——
      Phong nguyet, Halie.hp, Trà Đắq22 others thích bài này.

    3. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Ủa nàng ơi, sao Triệu Vương lại có ý đồ mưu phản được vậy, phải là Càng Vương chứ :-(, Triệu Vương là Vũ Văn Kỳ mà.

    4. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      sóng gió hậu cung đúng là bất ngờ , người chưa chắc ngày mai còn sống hay chết, nguy hiểm tột cùng :yoyo59:

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      @Hương Thảo : Nàng ơi Triệu vương này ko phải Vũ Văn Kỳ mà là vương gia cùng thời với Vũ Văn Hi, kiểu em họ nàng nhá.
      OliveHDHương Thảo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :