1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thục Phi - Hiểu Kiều Lưu Thuỷ (update chương 108-111)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Hổ dữ ăn thịt con, mụ này lại giết con đẻ của mình để vu oan cho Thục Phi, haizzzz, kế hoạch sơ hở quá nhiều :3
      cass_moon3010 thích bài này.

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 92: Tỷ muội
      Editor: Natalie Pham


      Ba ngày sau, hoàng đế hạ chỉ cho Cao Hiền phi nuôi nấng tam công chúa.


      Về bí mật sau chuyện Lam thị bị ban tội chết vẫn bị lộ ra chút, vì thế lúc này mọi người trong hậu cung đều biết nên hâm mộ hay đồng tình với Cao Hiền phi.


      Cao Hiền phi hơi đau đầu nhìn tam công chúa hơn năm tuổi, tuy còn nhưng đến tuổi nhớ chuyện, hơn nữa nàng ta cũng muốn nuôi đứa giúp người khác. Nhưng người tới, lại là thánh chỉ, cũng cãi lại được, đành với Giang Hỉ: "Ta biết, sau khi trở về xin lại với hoàng thượng, thần thiếp nhất định làm hoàng thượng thất vọng, chăm sóc tam công chúa cẩn thận."


      "Nô tài nhất định lại." Giang Hỉ đáp lại, thấy Cao Hiền phi gì nữa bèn rời .


      Đuổi những người khác, Cao Hiền phi mới cẩn thận đánh giá tam công chúa.


      Nếu lòng, tam công chúa mặt mày tinh xảo, nhìn ra được là mỹ nhân, nhưng vẻ mặt cũng cực kì quật cường cùng phẫn hận, trừng mắt nhìn Cao Hiền phi, như nhìn kẻ thù.


      Cao Hiền phi vốn chờ mong cùng có thiện cảm với tam công chúa bị hoàng thượng cứng rắn đưa tới, nay gặp nàng ta như vậy càng phai nhạt xuống, quay đầu với cung nữ Hương Như: "Nguyễn phương hoa ở sườn điện phía Tây, Hồ phương hoa cũng ở sườn điện phía đông, cũng tốt bảo bọn họ chuyển , càng thể cho công chúa ở cùng chỗ với bọn họ, ra thể thống gì. Ta nhớ ở hậu điện còn có cái sân độc lập, hoàn cảnh thanh nhã, yên tĩnh, cho tam công chúa chuyển vào thôi."

      "Dạ, tí nữa nô tì dặn người thu dọn phòng ở." Hương Như cúi người đáp.


      Cao Hiền phi lại dặn dò Trần ma ma: "Nếu người hầu hạ tam công chúa trước kia đều bị đuổi , tí nữa ma ma cục Thượng Cung chuyến dặn bọn họ chọn mấy người tính tình cẩn thận tới."


      Trần ma ma cười : "Nương nương yên tâm, nô tì biết nên làm như thế nào."


      Lam thị bị ban tội chết, tất cả những người hầu hạ ả ta cũng bị ban tội chết, trong đó cũng bao gồm bà vú cùng mấy cung nữ chăm sóc tam công chúa, kể cả cung nữ thái giám khác trong cung Thuý Vi cũng bị kéo ra ngoài đến bảy tám phần.


      Tam công chúa nghe vậy rốt cục nhịn được kêu gào: "Ta cần, ta cần, ta cần bọn họ đến hầu hạ ta." Vừa mạnh mẽ trừng mắt nhìn Cao Hiền phi, tay bé nắm chặt, giọng bén nhọn chói tai: "Tất cả các ngươi đều là người xấu, ta mới cần ngươi chăm sóc ta. Ta muốn a nương, ta cần người xấu xa như ngươi."


      Sắc mặt đám người Hương Như cũng thay đổi, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tam công chúa. Tuy công chúa Đại Tề có địa vị rất cao, nhưng cũng phải xem là tình thế gì, mẹ đẻ bị ghét, lại có huynh đệ tỷ muội khác nâng đỡ, tam công chúa còn có thể chửi bới mẹ nuôi, vậy phải ngu ngốc đến mức nào nha.


      Cao Hiền phi cũng lạnh nhạt, hoàn toàn để ý, chỉ : "Mẹ ngươi , hoàng thượng có ý chỉ bảo ta chăm sóc công chúa. Nếu công chúa cảm thấy ta đối xử tốt, có thể tìm hoàng thượng xin thánh chỉ thay đổi người khác."


      "Cái gì vậy, ta nghe hiểu. Hơn nữa, ta cần nhìn thấy các ngươi, đều ra ngoài ." Tam công chúa cao ngạo ngẩng đầu lên, khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ cái, giống như vẫn ở Ngưng Sương Các trong cung Thuý Vi.

      Cao Hiền phi vẫn tức giận, ngược lại với Trần ma ma: "Công chúa mệt mỏi rồi, đưa công chúa đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, chờ thu dọn phòng xong, lại đưa công chúa qua. Còn nữa, nếu cục Thượng Cung kịp đưa người tới, cứ chọn hai cung nữ chỗ ta hầu hạ tam công chúa trước, nhớ chọn người thành bổn phận."


      Trần ma ma hiểu ý gật đầu : "Nô tì hiểu ." Sau đó về phía tam công chúa, cũng ra tay bắt lại, mà cung kính hành lễ , "Tam công chúa, mời theo nô tì đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi."


      "Ta , ngươi tránh ra, tránh ra!" Tam công chúa tức giận muốn đẩy Trần ma ma ra, nhưng đứa bé năm tuổi sao đẩy được người lớn có chuẩn bị.


      Trong lúc xô đẩy lại có hai gã cung nữ tiến lên giữ lấy công chúa, tam công chúa vội vàng oa khóc lên: "Các ngươi đều là người xấu, tránh ra, tránh ra, ta muốn nương, ta muốn phụ hoàng, nếu tránh ra, ta bảo phụ hoàng chém đầu các ngươi. Oa, nương, ngài ở đâu nha —— "


      Cao Hiền phi giống như nhìn kịch vui, lạnh nhạt giương cằm với bọn họ: "Công chúa mệt muốn chết rồi, lại mê sảng, mau đưa công chúa nghỉ ngơi?"


      Chủ tử lên tiếng, Trần ma ma cùng hai người cung nữ nửa mời nửa bắt buộc kéo tam công chúa khỏi đây.


      Đến khi tiếng khóc náo bay xa, Hương Như mới thở phào như trút được gánh nặng, nhịn được : "Nương nương, tính tình của tam công chúa còn điêu ngoa hơn công chúa Hà Lạc. Hoàng thượng bảo ngài chăm sóc tam công chúa, về sau..."


      Cao Hiền phi lơ đễnh : "Lại thế nào, tam công chúa cũng là nữ nhi của hoàng thượng, về sau cứ cung phụng là được. Ngươi dặn dò xuống, tam công chúa cầu gì, chỉ cần quá mức, đều đồng ý, cần lại đến hỏi ta."

      Hương Như lưu loát đáp: "Vâng, nương nương."

      ——————————————

      Mấy ngày sau, Thẩm Mạt Vân tự xin giam lỏng bảy ngày chép kinh cầu phúc cho thập hoàng tử mới xuất lại trong cung Diên Khánh. Liễu quý phi vừa thấy nàng, cười gật đầu : "Xem ra tinh thần Thục phi tốt lắm, hay là chép kinh quá mệt."


      giống như chuyện vui mấy ngày trước chưa từng diễn ra.


      Thẩm Mạt Vân cũng mỉm cười : "Sao chép viết thôi, sao có thể mệt. Chẳng qua tập trung làm việc, mới mệt mỏi chút."


      Liễu quý phi vội hỏi: "Vậy cũng thể khinh thường, lát nữa gọi thái y đến bắt mạch, viết phương thuốc điều trị chút, đừng để lại mầm bệnh."


      Thẩm Mạt Vân hơi nhíu mày cười : "Tạ ơn quý phi nương nương quan tâm. Cũng phải chuyện gì lớn, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, sao cần gọi thái y. Phải biết là dược ba phần độc, thuốc thang này cho dù có thể uống vào, chưa hẳn là thứ tốt. Ngài sao?"


      Liễu quý phi nghe vậy cũng cười châm chọc : " phải thế sao. Thục phi quả nhiên biết ăn , từng chữ như châu ngọc nga!"


      Thẩm Mạt Vân khiêm tốn : "Sao dám nhận những lời này của quý phi nương nương, chẳng qua đọc mấy quyển sách, thông hiểu ít tạp lý thôi."


      Liễu quý phi hừ lạnh : "Hoàng thượng đều chính miệng khen ngươi, ngươi cũng cần quá khiêm tốn."

      Thẩm Mạt Vân mỉm cười cũng tiếp, lập tức im lặng.


      Mùi thuốc súng thực nặng, tất cả phi tần đều cẩn thận thở , chỉ sợ dẫm vào thuốc nổ. Nhưng cũng thể để khí cứ nặng nề như vậy, Chu sung viện suy nghĩ lát cũng nghĩ ra được kiện bèn hỏi: "Hiền phi nương nương, tam công chúa ở cung Cảnh Phúc mấy ngày nay có thói quen ?"


      Vấn đề này khiến mọi người đều nhìn về phía Cao Hiền phi. Ngay cả Liễu quý phi cũng hỏi: "Tam công chúa ở chỗ muội còn thói quen sao?"


      Cao Hiền phi : "Chắc là mới đến quen thuộc, tối hôm kia tam công chúa nửa đêm khóc nháo, bị ác mộng, nhóm ma ma mới tới lại chú ý, hôm qua bèn bị sốt cao. Mời thái y viết phương thuốc, uống thuốc xong rất nhanh hạ sốt, nhưng thân thể vẫn yếu, được ra gió, vẫn nên tĩnh dưỡng thời gian cho khoẻ mạnh."


      rộng thoáng, nhưng mọi người đều biết tam công chúa nổi tiếng điêu ngoa tùy hứng, chỉ là cung nữ hầu hạ nàng cũng thay đổi hai nhóm rồi, đương nhiên, địa vị của công chúa Đại Tề trong cung luôn rất cao, điêu ngoa chút cũng sao. Lúc trước Lam thị được sủng ái, hoàng đế cũng thương hai vị công chúa, cũng dưỡng thành tính cách xảo quyệt của tam công chúa.


      Theo lời Cao Hiền phi , tam công chúa đến cung Cảnh Phúc cũng thiếu ép buộc. Chẳng qua tình thế mạnh hơn người, tam công chúa nếu thu liễm chút, tương lai sợ là khổ sở.


      Liễu quý phi cũng biết tính tình của tam công chúa, thánh sủng bằng công chúa Hà Lạc, nhưng kiêu ngạo hơn ai hết, nàng ta cũng thích, vì thế : "Vậy cho tam công chúa tĩnh dưỡng , tiểu hài tử cũng khó tránh khỏi hiếu động chút, Hiền phi cũng cần quá lo lắng."


      Cao Hiền phi gật đầu : "Thiếp thay tam công chúa tạ ơn quý phi nương nương quan tâm."


      Tần tiệp dư ngồi dưới nghe xong cũng cảm thán, tuy tính cách nhị công chúa hơi chất phác, nhưng cũng tốt hơn tính tình mãnh liệt của tam công chúa, lại chậm rãi dạy mấy năm, ngày sau gả ra cung, cũng lo lắng cuộc sống tốt.


      Nguyễn tu dung xen mồm : "Tam công chúa còn thôi, dạy dỗ chút, rất nhanh quen thuộc với cung Cảnh Phúc."


      Thẩm Mạt Vân nghe vậy cũng khẽ gật đầu: "Quả như thế."


      "Ừ, đúng vậy, tiểu hài tử vẫn nên dỗ."


      "Cũng phải sao? Thiếp nghe ..."


      Phi tần phía dưới như mở ra máy hát, mỗi người đều thêm vào, khí cuối cùng cũng nặng nề như trước.


      Đúng lúc này, người cung nữ vội vàng đến quỳ xuống trước mặt Liễu quý phi : "Quý phi nương nương, Hà thừa huy ở cung Thuý Vi muốn sinh."


      Vừa ra lời này, khí náo nhiệt lại ngã tới băng điểm trong nháy mắt, cả phòng lặng im. Chu sung viện giật mình, vội vàng đứng dậy hành lễ với Liễu quý phi : "Quý phi nương nương, Hà thừa huy sắp sinh nở, xin cho thiếp cáo lui trước."

      Liễu quý phi cũng ngăn đón, lập tức cho Chu sung viện trở về, cuối cùng còn : "Ngươi dặn Hà thừa huy cần nghĩ gì, chuyên tâm sinh gã tiểu hoàng tử cho hoàng thượng mới là lẽ phải."


      Chu sung viện đáp lời rồi vội vàng rời khỏi cung Diên Khánh.


      Dừng lát, Liễu quý phi lại , "Người đâu đến cung Kiến Chương với hoàng thượng có ta cùng Chu sung viện canh chừng xin hoàng thượng yên tâm."


      "Dạ." Lập tức có người trả lời, cũng chạy về phía cung Kiến Chương.


      "Nếu có việc gì, đều lui ra ." Cuối cùng, Liễu quý phi .


      Mọi người đứng dậy, đều hành lễ rồi lui ra.


      Hà thừa huy sinh sản cũng thuận lợi lắm, ép buộc đúng ngày đêm, giữa trưa ngày thứ hai mới sinh ra vị công chúa. Theo sau là lễ vật của các cung, vì trong thời kỳ để tang, lễ tắm ba ngày cùng đầy tháng đều đơn giản, cũng long trọng.


      Vũ Văn Hi cũng quá thương vui sướng ngũ công chúa mới sinh ra, nhưng cũng ban cho thiếu lễ vật.


      Hà thừa huy thấy vậy cũng hơi thất vọng, vì sao phải hoàng tử đâu? Nếu là hoàng tử tốt bao nhiêu.


      Ngược lại Bảo nhi theo Thẩm Mạt Vân đến tò mò gọi bà vú ôm ngũ công chúa đến trước mặt, vừa xem vừa dùng ngón tay chạm vào gò má mềm mại của trẻ sơ sinh.


      Thẩm Mạt Vân thấy Bảo nhi sờ đông sờ tây như đùa búp bê Barbi, vội : "Bảo nhi, còn ngừng tay, thấy tiểu muội muội sắp bị con chọc khóc sao?"


      Bảo nhi vừa thấy trẻ con bé trong tã lót xem xét nàng, chu cái miệng lại, giống như muốn khóc vội vàng thu tay lại, ngượng ngùng cười với Hà thừa huy: "Ngũ muội rất thú vị, nhất thời chú ý..."


      Hà thừa huy nào dám khiến Bảo nhi xin lỗi, hoàng đế còn đứng bên xem đâu, nhân tiện : "Ngọ nhi cũng thích thân cận cùng công chúa đâu, đây là chuyện tốt." Vì nữ nhi sinh ra lúc giữa trưa, Hà thừa huy dứt khoát đặt luôn nhũ danh Ngọ nhi.


      Vũ Văn Hi cũng vui vẻ : "Bảo nhi thích muội muội sao?"


      Bảo nhi ôm cánh tay Vũ Văn Hi gật đầu : "Vâng, thích. Muội muội thú vị hơn đệ đệ nhiều."


      Vũ Văn Hi suy nghĩ lát, nhìn nhị công chúa quy củ đứng sau Tần tiệp dư : "Nhị công chúa cũng , sau thời kỳ để tang, chọn ngày tốt chuyển vào Phượng Hoa các , vừa vặn hai tỷ muội làm bạn."


      Tần tiệp dư có cảm giác gì ai biết, chỉ thấy nàng cúi người với hoàng đế: "Dạ, hoàng thượng."


      Nhị công chúa cũng tiến lên hành lễ.

      Phi tần ở đây đều nhìn thoáng qua nhau, đều mấy lời vui vẻ, nếu hoàng đế mở miệng, vậy ai dám nhắc tới vị công chúa khác vào lúc này. Ngay cả Quách phương hoa cũng ngậm chặt miệng.


      "Tạ ơn phụ hoàng." Bảo nhi cũng hành lễ, cứ lôi kéo tay Vũ Văn Hi cười hì hì .


      Lễ đầy tháng kết thúc rất nhanh, chưa qua thời kỳ để tang, nên Vũ Văn Hi vẫn tiếp tục ở cung Kiến Chương nỗ lực phê sổ con, cũng lưu luyến hậu cung.


      đường trở về, Bảo nhi ầm ĩ muốn ngồi cùng Thẩm Mạt Vân, Thẩm Mạt Vân có cách nào cũng đành tùy nàng.


      Bọn thái giám nâng cỗ kiệu về cung Trường Nhạc, Bảo nhi dựa vào Thẩm Mạt Vân, đầu gối bờ vai nàng, đột nhiên giọng : "A nương, con chán ghét tam muội."
      Phong nguyet, Halie.hp, SusanDooms20 others thích bài này.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 93: Tỷ muội (hạ)
      Editor: Natalie Pham


      "Vì sao?" Thẩm Mạt Vân run sợ chút, sau đó nâng tay phải khẽ vuốt ve đỉnh đầu nữ nhi, thấp giọng hỏi.


      Bảo nhi xoay người, rầu rĩ : "Mẹ đẻ của tam muội, Lam thị bị phụ hoàng giáng làm thứ nhân, Lâm ma ma với con nàng muốn hại a nương. Cho nên..."


      "Cho nên con cũng chán ghét tam công chúa sao?" Thẩm Mạt Vân cũng nghĩ là nguyên nhân này, bật cười , "Bảo nhi ngốc, con đâu cần lo lắng đến chuyện này? Chẳng lẽ con nghĩ a nương giải quyết được sao?"


      Trong mắt Bảo nhi lên nét buồn bực: "Nhưng nhỡ cẩn thận, phụ hoàng giận ngài, vậy chẳng phải ngài bị ủy khuất sao? Lại , con vốn thân thiết với tam muội, chẳng lẽ còn muốn con nhớ tình cảm tỷ muội nhường nàng ta sao?"


      Khi chuyện, hai người về tới cung Trường Nhạc.


      Bảo nhi ngậm miệng lại, Thẩm Mạt Vân cũng chuyện mà lôi kéo Bảo nhi xuống cỗ kiệu, đợi vào trong phòng, sau khi vẫy lui người hầu, nàng mới : "Bảo nhi, tội lan đến con cái. Mặc kệ Lam thị phạm tội gì, tam công chúa luôn vô tội, nếu phụ hoàng con cũng chưa tính toán, vậy con cũng nên buông ra ít. Nếu luôn tính toán chuyện cũ cùng người sống, vậy con muốn so đo tới khi nào? Con còn muốn sống qua ngày ?"


      Bảo nhi cũng thở phì phì : "A nương ngài tính tình tốt, để ý, con lại thể nuốt xuống cục tức này. Ngày mai con phải với phụ hoàng cho tam muội đến chùa Dao Hoa cùng tu hành với Thanh Dương giáo chủ, vừa vặn chuộc tội cho mẹ đẻ nàng ta. Cái gì vậy, dám tính kế ngài như vậy? Nhỡ..."


      Thẩm Mạt Vân thở dài hơi : " đời này sao có nhiều chữ nhỡ như vậy? Hơn nữa, có nhỡ. Lam thị bị ban chết, tam tộc đều bị biếm làm quan nô tì, đây là , lại nghĩ đến ngộ nhỡ, còn muốn sống qua ngày sao?"


      xong, nàng nhìn Bảo nhi, nghiêm túc gằn từng tiếng : "Bảo nhi, con phải nhớ kỹ mình là công chúa Hà Lạc của Đại Tề, trong thiên hạ này còn ai có thể cao quý hơn con? Con có thể biết mưu thủ đoạn tranh giành tình cảm của nữ nhân trong hậu viện, có thể biết cách làm, nhưng con cần phải làm vậy."


      Thiên chi kiều nữ, cành vàng lá ngọc, cho tới bây giờ phải lời khen suông.


      "Muốn đứng địa vị cao, nhất định phải có ánh mắt cùng độ lượng của người đứng đầu. Gặp việc mất kiên nhẫn, lo được lo mất, thậm chí tùy tiện giận chó đánh mèo đến người khác. Con như thế này có khác gì Lam thị đâu?" Thẩm Mạt Vân lạnh lùng , đây vẫn lần đầu tiên nàng chuyện nghiêm khắc với nữ nhi. Nàng nhẫn tâm dùng khuôn sáo của thời đại này hạn chế nữ nhi, nhưng cũng muốn nhìn thấy con trở thành nàng công chúa điêu ngoa.


      Nếu về sau Bảo nhi biến thành như vậy, chỉ nàng đau lòng, chỉ sợ Vũ Văn Hi cũng thất vọng. Phải biết rằng trong cung có nhiều hoàng tử công chúa như vậy, Bảo nhi lại là đứa duy nhất được Vũ Văn Hi dạy dỗ, tuy là nữ nhi, nhưng thực tế còn được coi trọng hơn hoàng tử, nếu năm đó Tiêu hoàng hậu cần gì phải làm đến bước kia.


      Bảo nhi gắt gao cắn môi dưới đến chảy máu, hai mắt đỏ bừng quật cường nhìn Thẩm Mạt Vân, lời.


      Thẩm Mạt Vân dịu : "Ta hỏi con, tam công chúa từng đắc tội nặng với con chưa?"


      Bảo nhi quay đầu trả lời, lúc lâu sau mới tình nguyện xoay qua : "Kia có, chẳng qua đoạt lấy số đồ vật mấy lần mà thôi."


      Thẩm Mạt Vân lại hỏi: "Bỏ qua những mâu thuẫn giữa ta và Lam thị, con muốn tam công chúa tìm chết sao?"


      Lúc này Bảo nhi cũng phải rụt cổ lại, nàng nhớ tới cảnh tượng thái hậu chết bệnh, vì thế : "Con nghĩ... A nương, con biết lỗi rồi, ngài cần tức giận."


      Vừa vừa kéo tay áo Thẩm Mạt Vân, cười nịnh nọt, ra từ lúc Thẩm Mạt Vân răn dạy nàng hơi hối hận rồi. Cho dù nàng cùng tam công chúa có tranh chấp nhưng chỉ là việc , nàng thực nghĩ muốn giết chết thân muội, chẳng qua lúc nãy muốn mất mặt mới cứng rắn chịu thua.


      Thẩm Mạt Vân kéo Bảo nhi ngồi cạnh mình : "Con đó, phải nhớ kỹ, đời này có nhiều người biết đặt bẫy nhưng ai thu bẫy xinh đẹp mới là người thắng cuối cùng."


      Bảo nhi gật đầu, dựa vào lòng nàng khẽ gọi: "A nương."


      Có lẽ bị ảnh hưởng từ kiếp trước, Thẩm Mạt Vân phải người hà khắc, làm việc quyết đoán, làm việc vô nghĩa, càng nhàn rỗi hại chết người khác.


      Theo nàng thấy, chuyện của Lam thị trôi qua. Sao chép kinh thư cầu phúc cho thập hoàng tử, thuyết phục hoàng đế đưa tam công chúa đến chỗ Cao Hiền phi tăng thêm vị trí của nàng trong lòng hoàng đế là đủ rồi, nếu còn tiếp tục vậy kêu dối trá —— Lam thị nhưng lại muốn hại chết nàng đâu.


      Tuy chưa nhổ cỏ tận gốc, mọc ra mầm mới, nhưng nàng để vào mắt năm tuổi, cũng cần suy nghĩ hại chết nàng ta mà để lại dấu vết. Chỉ là công chúa thôi, nếu là hoàng tử, có lẽ nàng còn có thể làm khó chút.


      "Trước kia con đối xử với tam công chúa thế nào, về sau vẫn cứ như vậy. Lưu lại con đường, ngày sau còn có thể gặp nhau, nếu làm quá nhẫn tâm, ngày con cắt đứt con đường của người ta cũng cắt luôn con đường của mình."

      "Vâng, con biết rồi."


      Tuy Thẩm Mạt Vân con vẫn đối xử với tam công chúa như trước, nhưng thực tế, sau lần bị bệnh trước, tam công chúa vẫn luôn nằm giường dậy nổi, ngừng uống thuốc. Cao Hiền phi sau lần bệnh nặng kia tam công chúa còn chưa khỏi hẳn, lại cẩn thận bị lạnh nên bị cảm lạnh, vẫn nên tĩnh dưỡng cẩn thận, được ra ngoài trúng gió.


      Với Bảo nhi mà , nàng ta ở yên trong cung Cảnh Phúc là tốt nhất, nhắm mắt làm ngơ, nàng gây , người nọ cũng đừng đến gây chuyện với nàng, hai người chung sống hòa bình, như Thẩm Mạt Vân , phụ hoàng cũng vui vẻ nhìn thấy.


      Qua trăm ngày để tang, đến cuối mùa thu Thanh Ảnh các nghênh đón đạo thánh chỉ cuối năm nhị công chúa làm lễ sắc phong chuyển vào Phượng Hoa các.


      Tần tiệp dư khoanh tay cung kính nghe thánh chỉ, sau khi tiễn thái giám mới quay đầu nhìn nữ nhi. thở dài : "Còn hơn tháng nữa, khi sắc phong nên cẩn thận, bảo ma ma lại cho con, đến lúc đó đừng làm sai, biết ?"


      Nhị công chúa cúi đầu, giọng bằng phẳng: "Con biết rồi."


      Tần tiệp dư lại : "Con cũng lớn rồi, cũng hiểu số việc. Có thể do ta, phụ hoàng cũng thích con, đợi đến Phượng Hoa các, ở cùng với công chúa Hà Lạc nên nhường nhịn chút. Ta thấy tính tình công chúa Hà Lạc tuy khá mãnh liệt, nhưng cũng phân biệt phải trái, nếu thoải mái, về cho ta nghe, đừng nín nhịn trong lòng."


      Nhị công chúa ngước mắt nhìn với ánh mắt cam lòng: "A nương, nếu đại tỷ nàng... Chẳng lẽ cũng muốn con nhẫn nhịn sao?"


      Tần tiệp dư thở dài thẳng: "Ninh vương cũng phải nhường nhịn công chúa Hà Lạc mấy phần, con thấy mình giỏi hơn, quý trọng hơn Ninh Vương sao?"

      Nhị công chúa dùng sức cắn môi dưới, : "Ninh vương là con trai trưởng, con cũng dám có ý tưởng này." Trong giọng cũng có hương vị nhận mệnh.


      Tần tiệp dư cũng đau lòng, nhưng cũng có biện pháp gì, cả Liễu quý phi đều phải ngọt với công chúa Hà Lạc, huống chi là bọn họ? Suy nghĩ lát bèn : "Con cũng nhường công chúa Hà Lạc chút, đừng cạnh tranh vì khí phách." Trong mắt lên tia ánh sáng lạnh, "Nhưng nếu có nô tì có mắt dám chậm trễ con... Nhớ kỹ, con cũng là công chúa, là nữ nhi của hoàng thượng, nếu ai dám gây hoặc có ý xấu, cần khách khí, trực tiếp đánh gậy, tuyệt đối thể làm mất thân phận của con."


      Nhị công chúa nhàng gật đầu : "Ngài yên tâm, con để cung nhân nhảy lên đầu mình."

      ——————————————————

      Sau khi nghe thánh chỉ, Tần tiệp dư nỗ lực dạy nữ nhi trong thời gian ngắn, còn nhường ma ma giải thích riêng những chyện cần chú ý. Thẩm Mạt Vân còn phái riêng người trong Thượng cung cục qua giải thích quá trình cho nhị công chúa.


      Từng ngày trôi qua, rất nhanh đến ngày hai mươi tháng mười .


      Sáng sớm, Giang Hỉ tự đến cung Trường Nhạc, phía sau còn có chuỗi thái giám dài, tay đều nâng hộp gấm chạm trổ tinh xảo, với Thẩm Mạt Vân: "Thục phi nương nương, đây đều là quà sinh nhật hoàng thượng ban cho công chúa Hà Lạc, ngài xem nên đặt ở đâu?"


      Thẩm Mạt Vân nhìn thoáng qua đội ngũ dài, thầm kinh ngạc: "Nhiều như vậy a? Giang tổng quản, ngài đưa sai lầm rồi đúng ?"


      Tuy Vũ Văn Hi vô cùng sủng ái Bảo nhi, nhưng ban tặng nhiều như vậy, nàng mới thấy lần đầu tiên, hơi khó hiểu, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì nàng biết sao?


      Giang Hỉ : " sai, tất cả đều cho công chúa Hà Lạc. Mấy ngày trước hoàng thượng vẫn nhắc nhắc lại, năm nay là sinh nhật tròn mười tuổi của công chúa, thể tùy ý như lúc trước, nhưng bây giờ là quốc hiếu... thể làm lớn, chỉ đành chọn thêm mấy món thưởng cho công chúa chơi."


      Thẩm Mạt Vân xem danh sách, nghéo khóe miệng, nhiều đá quý ngọc khí, cuốn tranh cổ như vậy cho nữ nhi chơi? Nàng cười : "Cứ để đây trước , Tiễn Dung."


      Tiễn Dung bước lên tiếp đón đám người Giang Hỉ đến phòng bên cạnh đặt lễ vật ở đó, đợi công chúa Hà Lạc đến lại chọn lựa.


      Trong phòng, Thẩm Mạt Vân hơi nhíu mày, có vẻ hơi lo lắng. Hồng Tịch thấy vậy cũng kỳ quái hỏi: "Nương nương, công chúa được hoàng thượng thích, đây chính là chuyện tốt, sao ngài lại vui?"


      Thẩm Mạt Vân : "Ta lo lắng cho Bảo nhi, mà lo lắng cho Kỳ nhi."


      "Triệu vương?" Hồng Tịch càng giải thích được, "Triệu vương là hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất, cần lo lắng gì chứ? Ngài biết, để hoàng thượng coi trọng Diên vương (tứ hoàng tử) chút, Giang chiêu dung phải đốc xúc Diên vương đọc sách mỗi ngày, nghe bây giờ Diên vương khổ sở ."


      Thẩm mạt hơi cười khổ: "Còn phải hôn ước cùng Tiêu gia sao, cháu thái hậu a, nghĩ lại ta buồn bực. Hơn nữa Kỳ nhi còn như vậy, ta biết nên chuyện này với như thế nào."


      Hồng Tịch ngẩn ra: "Việc này... Vẫn nên với Triệu vương . Chẳng qua nô tì xem, Triệu vương trí tuệ, nương nương cần lo lắng như vậy. Lại , Triệu vương tuổi , muốn thành hôn còn phải đợi mười mấy năm đâu, chừng lại có thay đổi gì."


      Thẩm Mạt Vân thở dài : "Chỉ mong như thế."

      ra nàng còn có nỗi lo khác, Vũ Văn Kỳ rất được hoàng đế thương, tỷ tỷ lại là công chúa được sủng ái nhất, đất phong có mười hai châu, may mắn vẫn được phân ấp theo lệ phân vương, chỉ có ngàn, những cũng đủ nổi bật. Người của Kỳ quốc huyện công phủ, lợi dụng danh nghĩa thông gia kéo chân sau của Thẩm gia chứ? Nghĩ lại danh tiếng của Tiêu gia, muốn nhíu mày đều khó, nhiều kẻ ăn chơi, ít người tài, nếu Tiêu gia có thể có nam nhân có thể trọng dụng, Tiêu hoàng hậu cũng cần suy nghĩ đến mức kia.


      "A nương!"


      Giọng của nữ nhi giúp Thẩm Mạt Vân tỉnh lại, nàng lập tức mỉm cười : "Hôm nay là sinh nhật con, phụ hoàng con thời kì quốc hiếu thể tổ chức yến hội ăn mừng, nên tặng thêm lễ vật đến. Đặt ở phòng bên cạnh con xem ."


      Hôm nay là sinh nhật của nữ nhi, chuyện hôn ước vẫn nên đặt sang bên. Qua mấy ngày lại bảo mẫu thân tiến cung chuyến, trước cùng Thẩm gia.


      Bảo nhi cười hì hì ôm tay nàng, : "A nương cùng qua với con."


      "Tốt, cứ theo ý con."
      Phong nguyet, Halie.hp, SusanDooms20 others thích bài này.

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 94: Làm mai
      Editor: Natalie Pham


      Các phi tần nghe người hầu báo lại chuỗi lễ vật dài Vũ Văn Hi đưa đến cung Trường Nhạc đều hâm mộ ghen ghét, kể cả Liễu quý phi cũng nhịn được ghen tuông : "Hoàng thượng cũng quá bất công, mấy hôm trước sinh nhật Lương vương, cục Thượng Cung cũng chỉ đưa lễ vật tới theo lệ thường, đến sinh nhật Hà Lạc công chúa lễ vật đều có thể xếp từ cung Trường Nhạc đến Dịch Đình."


      Tuy lời hơi khuếch đại, nhưng cũng có ba phần là .


      Vừa vặn Trần thị cũng ở đây, nghe Liễu quý phi khỏi thở dài : "Hoàng thượng thích, lại có biện pháp nào? Chỉ là công chúa thôi, con cứ giải sầu ." Nữ nhi lại được sủng ái, cũng phải gả ra ngoài, nhiều nhất thêm ít đồ cưới thôi, nếu còn muốn tính toán vậy cũng cần sống qua ngày nữa.


      Liễu quý phi cười trào phúng: "Ta cũng chỉ dám oán giận hai câu trước mặt nương, ngài hãy dễ dàng tha thứ ."


      Trần thị nghe vậy cũng xót xa: "Con còn có Lương vương đâu." Bỗng nhiên nhớ tới chuyện vội hỏi: "Ta nghe , thái hậu hứa gả cháu trưởng của Kỳ Quốc huyện công cho Triệu vương, có ?"


      Liễu quý phi ghen tuông, đột nhiên nghe Trần thị ngơ ngẩn hỏi: "Cái gì? Ta cũng chưa nghe được tin tức gì, ngài nghe được từ đâu vậy?"


      Trần thị cũng sửng sốt, nghĩ tới nữ nhi lại biết việc này, vì thế ngạc nhiên : " phải phu quân của nhị muội ngươi là thứ tử của đệ đệ của Kỳ Quốc huyện công sao, mấy ngày trước khi nàng ta về nhà với ta, mà người hứa gả cho Triệu vương là trưởng nữ của thứ tử của Kỳ Quốc huyện công. Nghe tiểu nương năm nay mới bảy tuổi, tính cách rất nhu thuận, hiểu chuyện."

      Liễu quý phi cực kỳ kinh ngạc liên tục hỏi han: " sao? Tin tức chính xác sao? là cháu trưởng của Kỳ Quốc huyện công sao?" Chuyện này bất ngờ, nhưng suy nghĩ lại, nàng ta cũng cảm thấy thích hợp lắm, "Con cũng chưa nghe được tin tức này, nhị muội gả vào phòng kia chỉ là dòng thứ của Huyện Quốc công phủ, nàng ta làm sao biết được chuyện lớn như thế này?"


      Trần thị cũng cười : "Ta hỏi nàng ta khi phu nhân của Kỳ Quốc huyện công ôm cháu đến chỗ mình dạy dỗ cẩn thận lỡ mồm. truyền mười, mười truyền trăm, chuyện này truyền khắp phủ Kỳ Quốc huyện công rồi, chắc phủ Ngụy Quốc công cũng biết."


      Liễu quý phi cũng hết lời để , Tiêu thái hậu sắp xếp cuộc hôn này ràng là muốn mượn vinh sủng của Triệu vương bảo vệ Tiêu gia yên ổn phú quý, bước cờ này cũng rất tốt. Nhìn từ bên ngoài, Triệu vương được hoàng đế sủng ái nhất, đất phong cũng nhiều như con trai trưởng Ninh vương, nhưng nếu nhìn kỹ cũng nhìn ra ít chuyện tình đến. Từ khi Triệu vương vào học, Vũ Văn Hi cũng chưa từng hỏi đến tiến độ học tập của , tất cả đều do đám người Dương Mộc sắp xếp, hơn nữa sức khoẻ Triệu vương vốn tốt lắm, ý tứ này càng ràng hơn.


      Nhưng tung ra vị nữ nhi để củng cố quan hệ với hoàng gia, đây là cách làm của rất nhiều gia tộc quyền quý, thể Tiêu thái hậu làm sai. Nhưng Tiêu thái hậu có lẽ dự đoán được người của phủ Kỳ Quốc huyện công dễ dàng kéo chân bà như vậy. Hoàng đế cùng Thục phi đều lộ ra tin tức gì, kể cả Thẩm gia cũng có tiếng động gì. Có lẽ Thục phi còn hề cho nhà mẹ đẻ biết.


      Nếu hoàng đế hài lòng với cọc hôn này, chỉ sợ gọi Kỳ Quốc huyện công cùng phụ thân Thục phi Thẩm Thời Tự tiến cung ràng ngay sau khi nhận lời thái hậu. Nhưng hoàng đế cũng giữ im lặng, thậm chí cũng cho Thục phi giữ im lặng, khiến người ta phải nghiên cứu kỹ ý tứ trong đó. Kết quả trong cung còn có dấu hiệu gì mà truyền khắp trong phủ Kỳ Quốc huyện công.


      "Chuyện này nương nghe là được, đừng ra ngoài gặp phiền toái." Liễu quý phi dặn dò, lại thầm suy nghĩ ngày mai khi Thục phi tới nên châm chọc như thế nào.

      Trần thị hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu : "Ta biết."


      Quả nhiên, ngày thứ hai ở cung Diên Khánh nghe Liễu quý phi thân thiết hỏi: "Nghe thái hậu đính hôn cho Triệu vương cùng cháu của Kỳ Quốc huyện công, sao Thục phi tiếng? Đây là việc vui lớn đâu!" Thẩm Mạt Vân suýt nữa giữ được nụ cười mặt, may mắn sau mấy năm tôi luyện, nháy mắt làm ra phản ứng: "Quý phi nương nương cẩn thận, bây giờ làm gì có việc vui?"


      Sắc mặt Liễu quý phi cứng đờ, nàng ta đều quên, thái hậu qua đời năm ngoái, Triệu vương còn cần để tang bốn tháng đâu, cho dù có chuyện này, cũng thể là việc vui trong thời gian này.


      Phi tần ngồi dưới đều kinh hãi, sắc mặt Chu sung viện hơi thay đổi, Cao Hiền phi càng mở miệng hỏi: "Triệu vương đính hôn sao? Sao nghe ai ?"


      Thẩm Mạt Vân cố ý thở dài : "Quý phi nương nương cũng sai, chuyện này quả là ý của thái hậu. Thái hậu cũng vì đau lòng cháu trai, thấy từ ốm yếu nhiều bệnh, sợ về sau có người chăm sóc cẩn thận, nhớ tới cháu trong nhà, vì thế bèn với hoàng thượng. Nghe nương kia rất hiểu chuyện, chắc cũng là người biết chăm sóc người khác."


      số người lộ ra biểu cảm hiểu , có người chỉ cảm thấy kinh ngạc, có người vẫn hiểu ra sao. Vẫn là Giang chiêu dung : " đúng là chuyện tốt!", lúc này mới đánh vỡ cục diện bế tắc.


      Liễu quý phi có bậc thềm cũng : "Cũng phải là chuyện tốt sao? Nếu phải muội muội ta , chúng ta còn biết đâu. Muội cũng giấu kĩ."


      Thẩm Mạt Vân : "Cũng phải muốn dấu diếm, nhưng Triệu vương còn để tang đâu, lúc này chuyện này cũng tốt." Ngừng lại lát, vừa cười dịu dàng thêm câu, "Đây cũng là ý của hoàng thượng."


      Vừa ra lời này, đám người Liễu quý phi, Giang chiêu dung đều ngồi yên, Cao Hiền phi lại tiếp: "Vẫn là quý phi nương nương tin tức linh thông."


      Liễu quý phi nhàng nhấc tay phải, muốn gì, Quách phương hoa lại giành trước: "Quý phi nương nương cũng chỉ quan tâm Triệu vương mà thôi, chỉ vô tâm sai lầm, nghĩ đến Thục phi nương nương so đo, đúng ?"


      Lời này ... Thẩm Mạt Vân quay đầu nhìn Quách phương hoa, tiểu nương kiêu ngạo ngày xưa, bây giờ cũng cẩn trọng hơn, hai gò má phấn nộn, da thịt mịn màng, hai mắt trong veo, là người đẹp hơn hoa. Nhưng Thẩm Mạt Vân lại cảm thấy hơi đáng tiếc, hậu cung có rất nhiều phi tần quy củ như vậy, nếu Quách phương hoa vẫn giữ tính cách của mình, có lẽ Vũ Văn Hi còn thích —— đủ tươi mới thôi.


      "Quý phi nương nương có ý tốt, tất nhiên ta so đo." Đánh giá xong Quách phương hoa, Thẩm Mạt Vân mới nhìn Liễu quý phi mỉm cười gật đầu.


      Liễu quý phi cũng cười, rồi nhìn qua Quách phương hoa, vốn nghĩ rằng thể trọng dụng, ngờ ăn phải quả đắng cũng hiểu được, xem ra vẫn có thể mưu hoa chút.


      Nhìn thời gian, Liễu quý phi : "Nếu có chuyện gì, mọi người tan ."


      Mọi người nghe vậy đều đứng dậy hành lễ rời , xem như kết thúc ngày thỉnh an.


      Sau khi trở lại cung Trường Nhạc, sắc mặt Thẩm Mạt Vân trầm xuống, tâm tình tốt, vừa vặn Bảo nhi tới thấy vậy bèn hỏi: "A nương, ngài sao vậy?"


      Thẩm Mạt Vân nhìn Bảo nhi, nghĩ rằng cũng cần giấu giếm nữa, có lẽ mấy ngày nữa cả kinh thành đều biết đến chuyện này, vì thế vẫy tay bảo Bảo nhi ngồi xuống rồi : "Thái hậu hứa gả cháu ruột của Kỳ Quốc huyện công cho Kỳ nhi..."


      "Cháu của Kỳ Quốc huyện công?" Bảo nhi vừa nghe đứng lên kinh hãi : "A nương, ngài đùa sao? Phủ Kỳ Quốc huyện công phải nhà mẹ đẻ của hoàng tổ mẫu sao? Này, này, kết quả là chuyện gì xảy ra?"


      Thẩm Mạt Vân ra hiệu cho đám người Tố Nguyệt, đợi trong phòng chỉ còn hai người mới chậm rãi : "Thái hậu có ý gì con đoán ra sao?"


      Bảo nhi nhíu mày suy nghĩ cẩn thận lát, rất nhanh hiểu ra, vừa sợ vừa giận : "Hoàng tổ mẫu sao có thể như vậy? Kỳ nhi còn chưa đủ năm tuổi a, này... A nương ngài ở trong cung có lẽ biết . Trung thu phải con đến nhà ngoại lần sao? Chợt nghe cậu thế hệ sau của Tiêu gia càng ngày càng được, trước đó lâu, con trai của Ngụy quốc công bị phụ hoàng biếm quan vì nạp thiếp trong thời kì để tang, còn mắng Ngụy quốc công dạy con nghiêm, cả phủ quốc công đều xám xịt."


      Thẩm Mạt Vân nhíu mày hỏi: "Tệ đến mức đó sao?" Khó trách thái hậu nhiều năm ra cung Thọ Khang, muốn ma sát với con là chuyện, quan trọng hơn vẫn vì Tiêu gia cấp lực .


      Bảo nhi nâng chén trà lên uống ngụm cho đỡ khát lại tiếp: "Con thấy cháu của Kỳ Quốc huyện công mấy lần, nhìn qua rất nghe lời, nhưng tính cách chất phác, đủ linh hoạt, hỏi câu câu, rất nhàm chán. Nếu gả cho Kỳ nhi, đệ đệ còn buồn chết sao?"

      Nghe vậy Thẩm Mạt Vân cũng giận : "Trầm ổn chút cũng tốt, tính tình Kỳ nhi nghịch ngợm." Dừng lát lại , "Nhưng nghe con vậy, hôn cùng Tiêu gia..."


      Bảo nhi đặt chén trà xuống, nghiêm túc : "A nương, nếu có thể đẩy cuộc hôn này đẩy . Tiêu gia được."


      Thẩm Mạt Vân đau đầu xoa trán, "Ta sao muốn, nhưng phụ hoàng con nhận lời thái hậu. Hôm nay truyền khắp Tiêu gia, qua mấy ngày nữa, sợ rằng cả kinh thành đều biết cháu của Kỳ Quốc huyện công là Triệu vương phi tương lai."


      Bảo nhi cũng có cách nào, đành : "Vậy phải với Kỳ nhi tiếng, nếu để nghe từ chỗ khác, biết xảy ra chuyện gì đến."


      Thẩm Mạt Vân gật đầu, "Đúng vậy, phải với ." Tuy Vũ Văn Kỳ còn , lại cực kỳ có chủ ý, bỗng nhiên rơi xuống vị hôn thê, nếu thằng nhóc này bướng bỉnh, biết làm ra chuyện gì. Nàng phản đối hôn ước này, nhưng cũng nghĩ vì con tùy hứng hủy cả đời của tiểu nương.


      Sắp đến bữa tối, Vũ Văn Thụy cùng Vũ Văn Kỳ mới xuất tại cung Trường Nhạc, nhìn quần áo hai người dính nước bùn có thể thấy đến giáo trường chơi. Thẩm Mạt Vân cũng để ý, chỉ suy nghĩ nên giải thích như thế nào về hôn ước kia.


      Bảo nhi khó được đoan trang ngồi bên, vừa ép buộc Vũ Văn Kỳ, cũng đùa cùng Vũ Văn Thụy, khiến hai người cực kỳ kinh ngạc.


      Huynh đệ nhìn thoáng qua nhau, vẫn là ca ca mở miệng trước: "A nương, a tỷ, hai người có chuyện muốn sao?"

      Thẩm Mạt Vân do dự lát bèn chậm rãi ý của thái hậu cho hai người, bao gồm mục đích cùng quan hệ đằng sau mối hôn này. Để giải thích ràng cho hai con, nàng còn cố gắng dùng ngôn ngữ thông tục.


      Mọi chuyện cũng thuận lợi đến bất ngờ, Vũ Văn Kỳ nghe xong : "Lão sư qua, việc hôn nhân là chuyện của hai dòng họ, nếu là nguyện vọng của hoàng tổ mẫu, phụ hoàng lại đồng ý, con cũng có ý kiến." Ăn nghiêm trang, giọng điệu bỗng nhiên tràn đầy nghi hoặc, "Nhưng a nương, vì sao nhất định phải cưới vợ? cưới được sao? Cả ngày ở cùng nữ nhân xa lạ, con cảm thấy rất kỳ quái!"


      Thẩm Mạt Vân đầu tiên kinh hãi vì trưởng thành sớm của con trai, sau này nghe là thái phó cũng thả lỏng, mà nghe được câu hỏi của Vũ Văn Kỳ suýt nữa thốt ra "Phụ hoàng con có lẽ nghĩ mỗi ngày ở cùng nữ nhân khác đâu". Ho tiếng, : "Con còn , sau khi lớn lên con hiểu."


      Đầu năm nay, có giáo dục về vấn đề kia rất phiền toái.


      Vũ Văn Thụy cũng rối rắm nhăn mặt do dự hỏi: "A nương, sau khi A Kỳ cưới vợ, có còn là đệ đệ ? Buổi tối con còn được kể chuyện xưa cho A Kỳ ?"


      Thẩm Mạt Vân khỏi bật cười : "Đương nhiên có thể. Nhưng chỉ sợ qua mấy năm nữa, con có thời gian kể chuyện xưa cho Kỳ nhi."


      "Mới , đệ đệ quan trọng nhất..." Vũ Văn Thụy thầm.


      Bảo nhi tai thính nghe thấy, tiến lên túm lấy Vũ Văn Thụy, hai tay véo má , khuôn mặt đáng lập tức biến hình, Vũ Văn Thụy phản kháng được, đành mơ hồ : "A tỷ, buông, buông ra..."

      Bảo nhi cũng khách khí xoa nắn : "Đệ đệ là quan trọng nhất sao? Hừm? Ta đây đâu? Tại sao phải a tỷ a? Hừm?"


      "A tỷ, cũng, cũng rất quan trọng... Đau!"


      Nghe câu trả lời coi như hài lòng, Bảo nhi lại véo mấy lần mới hài lòng nới tay, lại định vươn tay về phía tiểu đệ, ngờ Vũ Văn Kỳ thông minh trốn sau Thẩm Mạt Vân tìm kiếm che chở, Bảo nhi tức giận muốn giơ chân.


      Thẩm Mạt Vân xoa trán: "..."


      Ngày thứ hai, Vũ Văn Hi đến cung Trường Nhạc, năng rườm rà, trực tiếp : "Qua hai ngày, cho mẫu thân nàng tiến cung chuyện của Kỳ nhi ."


      Thẩm Mạt Vân cân nhắc chút, sảng khoái gật đầu: "Dạ."


      Chuyện này ra là hôn ước đều hơi miễn cưỡng, có thư đính hôn, có sính lễ, chỉ hứa hẹn bằng miệng, nghiêm túc chỉ có thể xem như thái hậu làm mai cho hai đứa bé, nếu muốn đổi ý rất dễ dàng. Bây giờ ý của Vũ Văn Hi là bảo nàng với Trình thị mà phải tự với Thẩm Thời Tự... Có lẽ chuyện này còn có thể thay đổi.


      Vũ Văn Hi suy nghĩ lát lại : "Tuy Tiêu gia dạy dỗ sai, nhưng... Kỳ nhi rốt cuộc chịu ủy khuất. Nhưng nàng đừng quá lo lắng, còn hơn mười năm đâu, chỉ thả tin ra thôi, tính vướng bận."
      Phong nguyet, Halie.hp, SusanDooms24 others thích bài này.

    5. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Vẫn chỉ là đứa bé xíu mà cũng bị cuốn vào vòng xoáy này, là mệt mà, bảo sao trưởng thành sớm như vậy -_-

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :