1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thục Phi - Hiểu Kiều Lưu Thuỷ (update chương 108-111)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cass_moon3010

      cass_moon3010 Well-Known Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      986
      Mình vẫn muốn được làm bộ này, cảm ơn bạn đã cho mình cơ hội thử sức.
      Last edited: 17/6/16
      Natalie Pham thích bài này.

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      @cass_moon3010 : m vừa mới gửi 1 chương cho bạn rồi đó. check inbox ở fb nha. tks bạn.:)

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 87: Trưởng thành
      Editor: Natalie Pham


      Thẩm Mạt Vân lay chuyển được Bảo nhi, bèn đưa nàng cùng đến cung Thọ Khang, chọn thời gian vừa đúng, hoàng đế ở trong hỏi thái y cùng Lục ma ma, mà Liễu quý phi cũng chỉ đến sớm hơn nàng bước.


      Quy củ hành lễ xong, Thẩm Mạt Vân nhìn thoáng qua hoàng đế trước, sau khi xác định cảm xúc ổn định, cũng bước đến giúp vui, ngược lại đến chỗ Liễu quý phi hỏi : "Thái y thế nào? Thái hậu nương nương sao rồi?"


      Liễu quý phi cũng lo lắng : "Chỉ tuổi lớn, muốn tĩnh dưỡng, thể quan tâm quá nhiều, cũng có cách khác."


      Thẩm Mạt Vân : "Thái hậu tuổi lớn, nên làm lụng vất vả."


      "Đúng vậy, nên cẩn thận đâu." Liễu quý phi xong, lại khẽ gật đầu với Bảo nhi, "Hà lạc công chúa cũng tới rồi."


      Lúc này Bảo nhi mới bước lên, quy củ hành lễ: "Hà lạc gặp qua quý phi nương nương."


      "Công chúa quá đa lễ, đất lạnh, mau đứng lên ." Liễu quý phi dám mát sủng phi, nhưng cũng dám lạnh nhạt với Bảo nhi, hơn nữa, Bảo nhi cũng chỉ là công chúa, hoàng đế thích, nàng ta cũng vui vẻ hùa theo hoàng đế.


      Bảo nhi đứng dậy lại hỏi: "Quý phi nương nương, ta muốn thăm hoàng tổ mẫu, biết có tiện ?"


      Liễu quý phi gật đầu : "Thăm hỏi tổ mẫu là chuyện thường tình, tất nhiên phương tiện, công chúa thôi, hoàng thượng ở bên trong đâu."

      "Ai, tạ ơn nương nương." Bảo nhi sảng khoái đáp lại, quay đầu bèn đến phòng ngủ của thái hậu, mà thái y cùng hoàng đế tụ tập trong căn phòng bên cạnh.


      Liễu quý phi hơi nheo lại đôi mắt xếch xinh đẹp, cười nhạt : "Hà Lạc công chúa hiếu thuận như vậy, Thục phi có phúc!"


      Nghe vậy, Thẩm Mạt Vân mỉm cười, cũng khách sáo khiêm tốn như mọi khi―― có con tốt như vậy, nàng may mắn.


      "Lại tiếp, tam hoàng tử đâu?" Thẩm Mạt Vân đợi lúc lâu, vẫn thấy tam hoàng tử ở trong cung Thọ Khang, khỏi buồn bực hỏi.


      Liễu quý phi chợt nhíu mày, mỉm cười : "Lúc nãy ma ma hầu hạ tam hoàng tử bẩm báo, là tam hoàng tử vừa uống chén thuốc an thần, mới ngủ, dễ dàng tỉnh lại. Hoàng thượng bèn cho người chăm sóc cẩn thận để tam hoàng tử nghỉ ngơi cho tốt, cần chạy tới, nếu tam hoàng tử mệt, thái hậu biết đau lòng."


      Thẩm Mạt Vân hơi nhấc tay phải lên, rất nhanh lại hạ xuống : " ra là thế."


      Cung nữ thấy Bảo nhi tới cũng dám ngăn đón, cho dù có người muốn thông báo, cũng bị nàng ngăn lại. Cho nên, chờ nàng qua bình phong nhìn thấy Lục ma ma ngồi trông bên giường bèn hỏi: "Lục ma ma, hoàng tổ mẫu thế nào rồi?"


      Lục ma ma chợt nghe thấy giọng của Bảo nhi cũng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn qua, lập tức hô lên: "Đại công chúa?" Vừa lời này bèn thấy ổn, vội vàng hành lễ với Bảo nhi: "Nô tì gặp qua Hà Lạc công chúa."


      Bảo nhi nhàng phất tay chặn lại, : "Ma ma đừng đa lễ, cẩn thận ầm ĩ đến hoàng tổ mẫu. Ngài cho ta nghe chút , hoàng tổ mẫu sao rồi? Nhưng, nhưng... tốt sao?" đến phía sau, giọng cũng run run.

      Lục ma ma đầu tiên lo lắng nhìn thái hậu nằm giường, : "Nô tì cũng lắm, thái y chỉ thái hậu nương nương suy nghĩ quá nặng, được quan tâm mệt nhọc nữa, cần tĩnh dưỡng. Nếu chỉ sợ..."


      Bảo nhi suy nghĩ lát rồi hỏi: "Vì chuyện của tam hoàng huynh sao? Sức khỏe của tam hoàng huynh lại tốt sao?" Đối với người huynh trưởng ốm yếu này, trước kia khi Vũ Văn Thụy bị đưa tới cung Thọ Khang, Bảo nhi cũng gặp qua mấy lần, sau này tuổi lớn, tam hoàng tử vẫn suốt ngày bệnh tật, cũng thường xuyên ra ngoài hoạt động, làm cho người ta muốn gặp lần cũng khó.


      Lục ma ma hơi do dự, sau đó nghĩ lại cũng phải bí mật gì bèn gật đầu, xem như trả lời vấn đề của Bảo nhi.


      Bảo nhi nhìn, cũng biết nên làm ra phản ứng gì, vì thế lấy tay gãi đầu, lắp bắp: "Cái kia, hoàng tổ mẫu được ông trời phù hộ, ma ma cũng quá lo lắng. Tam hoàng huynh tĩnh dưỡng tốt, nghĩ đến có thể khỏe mạnh hơn, đợi đến sang năm, ta lại đưa tam hoàng huynh cưỡi ngựa. Ách, đúng, hẳn là nhường tam hoàng huynh đưa ta cưỡi ngựa... Nhưng hình như tam hoàng huynh qua giáo trường? Ai, sang năm, ta cùng tam hoàng huynh cùng cưỡi ngựa là được."


      Lục ma ma cũng giận, Hà Lạc công chúa năm nay mới mười tuổi, luôn được hoàng đế nuông chiều, cho tới bây giờ đều là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, có thể ra câu này dễ dàng. Vì thế bà ta : "Công chúa có lòng, thái hậu biết, nhất định vui sướng."


      "Hoàng tổ mẫu chê ta vụng về là tốt rồi." Bảo nhi tự giễu câu, còn thêm, "Ta cũng ở chỗ này quấy rầy hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi, ta đến chỗ phụ hoàng nhìn xem."


      "Nô tì tiễn công chúa." Lục ma ma vội , tuy còn có mấy người tiểu cung nữ ở đây, nhưng bà ta cũng dám tùy ý cho tiểu cung nữ tiễn Bảo nhi ra ngoài.


      " cần, ma ma cứ ở lại đây chăm sóc hoàng tổ mẫu . Ta biết đường đến chỗ phụ hoàng." Bảo nhi từ chối ý tốt của Lục ma ma tự mang theo cung nữ ra ngoài.


      Bảo nhi mới lát, thái hậu chậm rãi mở mắt, vẻ mặt còn hơi mê mang, Lục ma ma cũng mừng rỡ: "Tạ ơn trời đất, thái hậu nương nương cuối cùng tỉnh lại. Nhanh, báo tin cho hoàng thượng."


      "Dạ." Tiểu cung nữ nhanh nhạy , vội chạy tới phòng bên cạnh báo tin cho hoàng đế, thuận tiện cũng mời thái y tới bắt mạch thêm lần nữa.


      Lúc này, Vũ Văn Hi vô cùng buồn bực, vừa nhìn thấy Bảo nhi, tránh được hơi kinh ngạc: "Bảo nhi? Sao con lại ở trong này?"


      Thái y nhóm vội đứng sang bên, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.


      Bảo nhi phất tay với thái y ra hiệu cho bọn họ đứng lên, sau đó mới hài lòng chu miệng lên, qua chỗ Vũ Văn Hi : "Phụ hoàng gì nha? Ta vừa nghe hoàng tổ mẫu bị bệnh, lập tức cùng a nương đến, ngài như vậy, chẳng lẽ nữ nhi nên xuất tại nơi này sao?"


      Vũ Văn Hi cũng mỉm cười, an ủi con : "Đương nhiên phải, trẫm chỉ nghĩ tới Bảo nhi đến nhanh, có hiếu như vậy. Vừa nãy nhìn thấy hoàng tổ mẫu chưa?" Vừa vừa vỗ bả vai Bảo nhi, tâm trạng ràng tốt hơn nhiều.


      Bảo nhi : "Con mới đến từ chỗ hoàng tổ mẫu, lúc ấy hoàng tổ mẫu còn chưa tỉnh. Phụ hoàng, bệnh của hoàng tổ mẫu, thái y thế nào?"


      Vũ Văn Hi nhớ tới lời thái y lúc nãy, vẻ mặt buồn bã, lo lắng, vuốt ve đỉnh đầu của nữ nhi, gì.


      Bảo nhi thấy vậy bèn an ủi: "Phụ hoàng đừng quá lo lắng, hoàng tổ mẫu được ông trời phù hộ, khẳng định có chuyện gì."


      "Tốt..."


      Còn chưa dứt lời, người cung nữ bỗng nhiên vào : "Hoàng thượng, thái hậu nương nương tỉnh rồi."


      lâu sau, nhóm thái y chen chúc ở trong phòng thái hậu, cẩn thận bắt mạch lại, sau đó lại vây quanh thảo luận lúc lâu, mới bẩm báo với hoàng đế. Đơn giản mà , chính là thái hậu tuổi lớn, thể ép buộc như người trẻ tuổi, cần tĩnh tâm dưỡng bệnh, tránh mừng rỡ giận dữ, như vậy mới là đạo dưỡng sinh.


      mịt mờ, nhưng lộ ra tin tức, chỉ sợ thái hậu suy sụp, cần tĩnh dưỡng, còn có thể hoãn thêm hai năm, nếu lại tiếp tục quan tâm, rất khó có trụ được đến năm mới .


      Mà trừ Liễu quý phi cùng Thẩm Mạt Vân, Cao Hiền phi, Giang Chiêu dung, Chu Tu Nghi, Nguyễn Tu Dung cùng Chu Sung Viện đều đến, chờ bên ngoài, tất nhiên nghe lời thái y .


      Vũ Văn Hi trầm ngâm lát, cũng đành : "Tận tâm hầu hạ thái hậu, mặc kệ là dược liệu gì, đều dùng hết ." Cho dù là vua của nước, cũng thể thay đổi được quy luật sinh lão bệnh tử.


      "Thần tuân mệnh!"


      Vì thế thái y đều lui xuống, cùng nghiên cứu phương thuốc cùng sắc thuốc.


      lát sau, tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử, lục hoàng tử, nhị công chúa cũng đến, hành lễ với Vũ Văn Hi, sau đó được cho phép vào thăm thái hậu.

      Mà những người còn lại vẫn còn nên tự đến, ngày mai lại đợi mẹ đẻ đưa tới, mà thái hậu có đồng ý gặp hay , lại là chuyện khác.


      Đêm đó, hoàng đế ở lại cung Trường Nhạc.


      Ngày thứ hai, sau khi Lục ma ma khách khí từ chối gặp các phi tần, mới quay lại phòng trong với thái hậu: "Chủ tử, ngài gặp Thục phi nương nương sao?"


      Tối hôm qua, bà ta kể ra chuyện Hà Lạc công chúa đến cung Thọ Khang thăm thái hậu đầu tiên, nghĩ Tiêu thái hậu nể mặt Hà Lạc công chúa, hôm nay tốt xấu cũng gặp bát hoàng tử lát, nghĩ tới thái hậu vẫn từ chối.


      Thái hậu uống thuốc xong, lại ngậm mứt hoa quả mới : "Hà Lạc sai, rất có phong cách của công chúa Thiên Triều. Hoàng đế nuông chiều như vậy, cũng coi trời bằng vung, Thục phi dạy dỗ sai."


      "Vậy vì sao ngài..." Lục ma ma hiểu lắm, , bà ta cũng có cảm tình với phi tần nào, nhưng sau khi Giang Chiêu Dung lợi dụng cung Thọ Khang, bà ta cũng muốn gặp Giang Chiêu Dung. Vốn nghĩ rằng thái hậu cũng có cùng suy nghĩ, nhưng mấy tháng qua, thái hậu vẫn lạnh nhạt với Giang Chiêu Dung cùng tứ hoàng tử, đặc biệt khó xử, cũng đặc biệt thân thiện, nhưng làm Giang chiêu dung tạm thời thở phào nhõm.


      Thái hậu lạnh nhạt : "Ngươi muốn hỏi, vì sao ta chèn ép Giang thị, ngược lại còn cho nàng ta chuyển lên chút?"


      Lục ma ma : "Nô tì ngu dốt. Nếu ngài mở miệng, nghĩ đến hoàng thượng..."


      " sai, chỉ cần ta , hoàng đế chắc chắn vì Giang thị mà chống lại ta." Thái hậu xong, lại hỏi ngược lại: "Nhưng vì sao ta phải giúp Thục phi?"

      sai, Thục phi vừa phải hoàng hậu, cũng phải người nhà họ Tiêu, tại sao thái hậu phải vì phi tần thân thiết mà chống lại hoàng đế? ra, Thẩm Mạt Vân còn chưa đủ tư cách cho thái hậu làm vậy.


      Lục ma ma theo thái hậu nhiều năm, tự nhiên hiểu ngay, lập tức : "Nô tì rồi, là nô tì nghĩ sai. Nhưng thái hậu, từ việc kia, sợ rằng Giang chiêu dung có dã tâm rất lớn đâu, tứ hoàng tử cũng lớn, về sau đấu tranh... Ngài lo lắng sao?"


      Thái hậu : "Dã tâm lớn sao? Trong hoàng cung, người phụ nữ nào mà có dã tâm? Ta có thể lo lắng được bao nhiêu chứ, chừng ngày mai nhắm mắt cũng biết chuyện về sau, ta còn quan tâm gì? Lại tiếp, ta cũng hơi hối hận, nếu lúc trước quá nghiêng về chất nữ, có lẽ nàng ta bị ban chết."


      Lục ma ma vội hỏi: "Ngài chỉ đau lòng... Nàng ta mà thôi, ai nghĩ đến như thế?"


      Thái hậu lạnh nhạt cười: "Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến đâu!" Lại thay đổi giọng điệu , "Nhưng mấy năm nay, ta hiểu đạo lý, nuôi dưỡng lên là chó, tự sinh tồn là sói."


      "Cứ chờ xem, đến phút cuối cùng, biết ai mới là người thắng."


      Thái hậu bệnh nặng, tự nhiên thủ tiêu cuộc săn mùa thu.


      Bảo nhi tất nhiên rầu rĩ vui, nhưng chỉ dám oán giận mấy câu trước mặt Thẩm Mạt Vân, hơn nữa nhéo mặt đệ đệ, tâm trạng mới tốt hơn chút.


      Thẩm Mạt Vân thấy Bảo nhi buồn bực, cộng thêm nàng ra tay đều đúng mực, cũng giả vờ như thấy con trai cầu cứu, cứ để hai người ép buộc. Ngược lại Vũ Văn Thụy, bởi vì có thêm hai người thư đồng, khiến nàng càng chú ý đến chuyện này.


      "Tư Hàn cùng Tử Dung đều rất thú vị, đặc biệt là Tử Dung, mới hai tuổi có thể đọc thuộc làu tứ thư, cả thái phó cũng khen đâu." Vũ Văn Thụy cười tủm tỉm , cũng buồn khi bị bạn cùng lứa tuổi cướp nổi bật, nhìn qua còn rất vui sướng.


      Chu Tư Hàn cùng Tử Dung đều là Vũ Văn Hi chọn riêng làm thư đồng cho con, tự nhiên quá kém. Chẳng qua khi nghe đến tên Tử Dung, Thẩm Mạt Vân vẫn hơi kinh ngạc: "Nhưng là đại công tử nhà Quý thị lang có danh hiệu thần đồng sao? Hôm kia dì con tiến cung, cũng qua người này, năm tuổi ngâm thơ, bảy tuổi có thể làm thơ, kể cả ngoại tổ phụ con cũng khen dứt miệng."


      Vũ Văn Thụy cười gật đầu : "Chính là . Tử Dung là người rất thú vị, ngày khác ta dẫn tới cho a nương nhìn xem."


      Thẩm Mạt Vân cũng hiếu kỳ : ", hôm nào đưa đến ta gặp."


      Vũ Văn Kỳ ngồi bên nghe Thẩm Mạt Vân như vậy cũng buồn bực, bĩu môi: " phải là ngâm thơ sao? Con cũng biết nha." Khuôn mặt nhắn tràn ngập tức giận, quyết định muốn chán ghét người tên Tử Dung này, quay đầu nhìn Vũ Văn Thụy , "Ca, tối hôm nay giảng Mạnh Tử cho ta ."


      Vũ Văn Thụy vẫn cười dịu dàng, sờ đầu đệ đệ : "Còn chưa học xong Luận Ngữ đâu. Nghe lời, học xong Luận Ngữ trước, ta dạy đệ Mạnh Tử."


      Thẩm Mạt Vân cũng cười : "Đúng vậy, Kỳ nhi ngoan, trước học xong Luận Ngữ, lại học Mạnh Tử. Con phải nhớ kỹ, phải từng bước . Mặc kệ làm chuyện gì, cũng thể nóng vội."


      Vũ Văn Kỳ nhăn mặt, tình nguyện gật đầu, "Con biết."


      Vũ Văn Thụy nhìn đệ đệ, trong lòng lại suy nghĩ có nên đề nghị phụ hoàng cho tiểu đệ nhập học trước. Có khi, đệ đệ hỏi mấy vấn đề đều đáp được, thân là huynh trưởng, rất dọa người, vẫn nên cho đệ đệ ép buộc thái phó tốt lắm. Nghĩ đến Dương thái phó chắc rất vui sướng nhận lấy người học sinh ham học hỏi như khát.


      Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, vì thế Vũ Văn Thụy bắt đầu cân nhắc phải thuyết phục mẫu thân như thế nào, lại với phụ hoàng như thế nào để đạt được nguyện vọng. ngờ, ý tưởng nho như vậy, lại khiến đệ đệ Vũ Văn Kỳ để lại bút dày đặc trong lịch sử——
      Phong nguyet, Halie.hp, lâm lang21 others thích bài này.

    4. cass_moon3010

      cass_moon3010 Well-Known Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      986
      Chương 88: Phong vương
      Editor: Moon
      Beta: Natalie Pham


      Thái hậu bệnh nặng, Ninh vương sắp đại hôn, hơn nữa lại là cuối năm, mấy việc này cộng lại, khỏi làm Thẩm Mạt Vân lần đầu tiên tiếp quản cung vụ có chút cảm giác luống cuống tay chân. May trình tự luật lệ làm việc trong cung luôn được lưu lại, cứ theo vậy mà làm, nên xảy ra sai lầm lớn nào.

      Sau khi bắt đầu tiếp quản cung vụ, Thẩm Mạt Vân bớt chút thời gian gọi Nghi Vân tiến cung, đương nhiên phải nàng đột nhiên nhớ đến tỷ muội tình thâm gì đó, kể cả có, nàng chọn thời điểm rối ren này.

      Gọi Nghi Vân tiến cung, chủ yếu vẫn là vì nữ nhi bảo bối của nàng.

      Nghi Vân nghe xong, hơi nhíu mày, : "Chiếu cố công chúa? Tỷ tỷ cái gì vậy? Hà Lạc công chúa cũng là cháu ruột của muội, tỷ tỷ vậy xa lạ, phân phó câu là được, muội đều nghe theo."

      Thẩm Mạt Vân cười : “Bảo nhi tính cách có chút bướng bỉnh, tính tình có chút ngạo mạn, nếu khiến muội vui, chỉ cần cho ta biết, ta thay muội dạy lại Bảo nhi.”

      Qua năm nay, Bảo nhi mười tuổi, là lúc cần phải ra ngoài xã hội giao tiếp với mọi người trong kinh thành. Tuy nàng là công chúa, từ lúc bắt đầu, xuất thân của nàng cao hơn các tiểu thư quan lại, nhưng cần phải tiếp xúc làm quen với các quận chúa vương phủ, huyện chủ, tiểu thư hầu phủ, thiên kim quốc công phủ. Cho dù Bảo nhi là công chúa, Thẩm Mạt Vân vẫn hi vọng nữ nhi có thể kết giao với hai bằng hữu tốt.

      Nghi Vân nhướng cao lông mày, : "Muội yin những lời này của tỷ, tỷ thương Hà Lạc như vậy, nỡ lòng giáo huấn nàng sao? Ngay cả khi tỷ thực quyết tâm, sợ hoàng thượng mà biết, còn chưa kịp tới Trường Nhạc cung để tìm tỷ biện hộ cho?"

      Thẩm Mạt Vân khỏi trừng mắt nhìn nàng liếc cái, : "Muội nhiều."

      Nghi Vân lơ đễnh, đứng lên hướng Thẩm Mạt Vân qua, ngồi bên cạnh nàng, nắm hai tay nàng, cẩn thận nhìn vài lần, vẻ mặt có chút buồn bực: "Tỷ tiến cung nhiều năm, cũng là mẫu thân ba đứa , mà muội để ý, thời gian lớn lên cùng muội sai lệch nhiều lắm, phong thái càng hơn khi xưa."

      Khi bị Nghi Vân kéo hai tay, Thẩm Mạt Vân trong lòng khỏi tránh né chút, lại nghe được lời Nghi Vân , khóe miệng nhịn được run rẩy vài cái, mới : "Có thể là do Lâm thái y thay ta điều dưỡng vài năm, xem ra vài cái phương thuốc kia quả dùng được. Để ta bảo Tiễn Dung chép phần, cho muội mang về, nhất định có thể làm cho muội trở về thanh xuân thiếu nữ."

      Kỳ thực dựa theo quan niệm thế kỷ hai mươi mốt, lúc này hẳn là thời điểm mà Thẩm Mạt Vân đẹp nhất, theo cách văn nghệ chính là phảng phất đóa hoa hồng nở rộ, hương thơm tràn ngập bầu trời. Cho nên, Thẩm Mạt Vân tới bây giờ chưa bao giờ cảm thấy bị xuống sắc vì tuổi già, bây giờ nàng vẫn là viên minh châu tỏa sáng lấp lánh, chuyện già , cũng phải hai mươi năm sau.

      Nghi Vân bật cười : "Đây chẳng phải là thành quái rồi sao?" Dứt lời, liền buông lỏng hai tay ra, nhưng người vẫn nhúc nhích, thanh kẽ thấp xuống, "muội nghe , Liễu gia cố ý sau đại hôn của Ninh vương, chuẩn bị đem nữ nhi nhà mình đưa vào Ninh vương phủ."

      Thẩm Mạt Vân cả kinh: "Liễu gia? là nhà mẹ đẻ quý phi ?" trời, quá nhanh.

      Sắc mặt Nghi Vân thay đổi, ngữ khí lại cực kỳ cẩn thận: "Tỷ có nghe sai, quả là Liễu gia, nghe vẫn là ý của Trấn Viễn đại tướng quân. Bất quá đưa vào Ninh vương làm tiểu thiếp phải là thân muội của quý phi, là nhánh bên kia trong tộc, coi như là em họ nàng ta."

      Quan hệ có chút hơn xa, bất quá chỉ cần là họ Liễu, quan hệ thông gia là tránh được.

      Thẩm Mạt Vân có chút khó hiểu: "Trấn Viễn đại tướng quân có ý gì? Quý phi còn nuôi dưỡng thất hoàng tử do Liễu dung hoa sinh, này..." Thân thể có chút lạnh, phải như nàng nghĩ chứ?

      Nghi Vân bỗng nhiên nắm chặt tay Thẩm Mạt Vân, : "Tóm lại mọi việc tỷ cần cẩn thận, tránh hành lỗ mãng. Trong nhà tỷ cũng cần lo lắng, phụ thân bọn họ đều cẩn thận, chỉ có tỷ mình ở thâm cung..."

      Thẩm Mạt Vân dùng chút sức nắm tay Nghi Vân, gật đầu, thấp giọng : "Tạ ý tốt của muội muội, tỷ cẩn thận chút ."

      Nghi Vân rồi, Thẩm Mạt Vân cảm thấy trong lòng bàn tay trận lạnh lẽo, nếu Ninh vương cùng Trấn Viễn tướng quân có ý... Giật mình cái, lạnh đến nỗi từ trong suy nghĩ hỗn loạn tỉnh lại. Nắm chặt lòng bàn tay, khiến nàng tỉnh táo lại. Nàng quan tâm cái gì? Ngay cả Nghi Vân chỉ là quận vương phi đều có thể biết đến chuyện tình, chẳng lẽ Định vương cùng hoàng đế còn sao? Dùng đầu ngón chân cũng biết có khả năng, chừng sớm đào hố chờ.

      Thẩm Mạt Vân nâng chén trà lên thổi mấy cái rồi uống vài ngụm trà nóng, lúc này mới trở lại bình thường, bắt đầu đứng lên từ từ suy nghĩ. Hai đứa con nàng còn , nếu Ninh vương thành công, bọn họ hẳn có thể giữ được tánh mạng, nhưng cuộc sống trong tương lai vất vả rất nhiều. tại nàng khá lo lắng trong lúc hỗn loạn có thể hay giết nhầm "Người vô tội", hay là, vào thời điểm đó, Hiền Hoà cung của Lục thái phi, chính là chỗ tránh nạn khá tốt.

      Về phần Bảo nhi, cần lo lắng, Ninh vương chả nhàn rỗi đến mức có việc gì làm nhìn chằm chằm tha công chúa, chỉ cần Bảo nhi chủ động đụng lưỡi dao, tính mệnh lo.

      Nghĩ hơn nửa ngày, Thẩm Mạt Vân vỗ cái trán chút, bây giờ nàng khẩn trương cái gì? Còn chưa thấy động tĩnh gì mà? Đúng là sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, suy nghĩ quá nhiều, dù sao phải hơn 2 tháng nữa Ninh vương mới làm đại hôn, nữ nhi Liễu gia còn chưa đưa vào Ninh vương phủ, tất cả còn quá sớm. Muốn lo lắng, cũng chưa tới phiên nàng, ngôi vị hoàng đế này cũng phải của nàng, thay hoàng đế quan tâm đến mấy người có mưu phản hay , chẳng khác làm việc công sao? là cầm củ cải muốn bán hàng thịt; thực tế, rất phù hợp hiệu quả kinh tế và lợi ích.

      Sau khi nghĩ thông, Thẩm Mạt Vân liền tạm thời đem nguy cơ tiềm này gác lại, chuẩn bị cẩn thận nghi thức tế lễ ngày tết trong cung.

      Hết thảy toàn bộ đều làm theo quy trình được lưu lại, có sai sót gì. Loại đại này, người bình thường cũng dám ngáng chân, trừ phi cần cái cổ kia.

      Mồng đầu năm quỳ ở miếu, Hà Thừa huy bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, làm xáo động chút. Nâng nàng xuống, thái y chẩn mạch xong, đúng là có hỉ mạch hơn tháng.

      Thẩm Mạt Vân nghe xong thái y lời , lại nhìn những phi tần còn quỳ gối phía dưới, trong mắt thiếu ghen tị, ngay cả Liễu Quý phi, mặt cũng lên chút đố kị. Suy nghĩ chút, nàng : "Hà Thừa huy có hỉ, cũng là thiên đại phúc phận, chừng chính là lão tổ tông cố ý báo cho biết. Quý phi nương nương, theo thiếp nghĩ, trước hết để cho Hà Thừa huy ở bên nghỉ ngơi. Người còn hôn mê, chúng ta nên để cho nàng tiếp tục quỳ gối ở nơi này."

      Liễu Quý phi khẽ gật đầu, giương cằm lên với nhóm cung nhân: "Đỡ Hà Thừa huy sang bên, phải chiếu cố tốt. Chờ hoàng thượng ra, nghe thánh ý."

      Mấu chốt trong đó, Liễu Quý phi dám làm chủ nên để Hà Thừa huy xuống. Thẩm Mạt Vân cũng có ý tứ này, nghe xong lời của Liễu Quý phi, dùng ánh mắt nhắc nhở Bảo nhi, thấy nàng thu lại thiếu kiên nhẫn trong mắt, lại nhìn tiếp về phía hoàng tử bên kia, hai đứa con trai coi như tốt, lúc này mới an tâm cúi đầu, tiếp tục quỳ.

      Ngày đầu tiên trong năm mới, Hà Thừa huy được chẩn đoán mang thai, xem như là điềm lành, tuy rằng tại Vũ Văn Hi thiếu con, nhưng cái thai này của Hà Thừa huy, vẫn làm vui. Vì thế ngoại trừ ấn lệ được ban cho, còn thưởng thêm vào ít thứ cho Thúy Vi cung.

      Thẩm Mạt Vân cảm giác gì, ngoại trừ cảm khái công lực kéo cừu hận cho người khác của hoàng đế lại tăng thêm bậc, còn phân phó Tiễn Dung tặng mấy lễ vật cho Hà Thừa huy. Về phần đối phương giả ngất hay , điểm này cũng sao, chính là, trong bụng nàng đúng là có khối thịt kia.

      biết, Lam Lệ nghi chăm sóc bảo vệ tiểu nhi tử bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, khi nhìn đến chuỗi cung nhân nâng lễ vật ban thưởng ra vào Thúy Vi cung, có cảm giác gì?

      Thân thể thái hậu tốt, cung yến vào tháng giêng cũng ít xuất , giữa kinh thành bắt đầu xuất nhiều lời đồn đại. Trình thị tìm cái cớ, tiến cung hỏi: "Thái hậu chỗ kia..."

      Thẩm Mạt Vân khẽ lắc đầu, nhìn vẻ mặt Trình thị nhất thời cứng lại, mới chậm rãi : "Các người còn cái gì để , sợ tốt ."

      Trình thị gật đầu : "Ta hiểu được. Kỳ thực cũng do chuyện kia của Tiêu gia, cùng với nhà chúng ta có liên hệ gì quá lớn. Chính là tam hoàng tử... Con có biết được hoàng thượng có an bày gì ?"

      Thẩm Mạt Vân cười cười, : "Nhi tử phong vương, là lệ thường của Đại Tề, chẳng lẽ người là con có thể thay đổi được ?"

      Trình thị vừa nghe, cảm thấy vấn đề mình đưa ra ngốc, tam hoàng tử thể lên cái vị trí kia, tước vị vương gia, là tuyệt đối trốn thoát, vì thế : "Do ta nhất thời quên mất."

      Thẩm Mạt Vân bỗng nhiên nhớ tới nhị ca Thẩm Thương Vân còn "Lưu lạc" bên ngoài, liền với Trình thị: "Nhiều ngày trước, hoàng thượng có đề cập qua chuyện của nhị ca, sau nhiệm kỳ này, tựa hồ có ý triệu ca ca hồi kinh."

      Quả nhiên Trình thị lộ vẻ vui mừng đuôi lông mày, thứ tử ở ngoài nhiều năm, là bệnh nặng trong lòng nàng, giờ biết được Thẩm Thương Vân có thể hồi kinh, tuy vẫn còn hai năm, nhưng đó cũng là cái hi vọng.

      "Ngươi trở về tiếng cho cha cùng đại ca, có lẽ bọn họ có chủ ý." Thẩm Mạt Vân , triệu hồi kinh thành, cũng có thể đuổi ra ngoài, điều này rất khó , tốt nhất nên nghe chút ý kiến nhân sĩ chuyên nghiệp, nàng hiểu , tùy tiện.

      " biết, sau khi nương trở về liền lập tức lại với bọn họ." Trình thị cao hứng .

      vất vả thoát khỏi tháng giêng bận rộn, lại nghênh đón Ninh vương đại hôn.

      Thẩm Mạt Vân thân là cung phi, khẳng định cần nàng tham dự yến hội. Nhưng Bảo nhi luôn luôn ầm ĩ muốn xem náo nhiệt, Thẩm Mạt Vân có biện pháp, đành phải : "Phụ hoàng con mà đồng ý, ta tuyệt ngăn cản con."

      " ngăn cản cái gì?" Vừa lúc Vũ Văn Hi đến, nghe câu như thế, khỏi tò mò hỏi.

      "Phụ hoàng." Bảo nhi chạy qua, làm nũng : "Ngày mai là hôn lễ của nhị hoàng huynh? Con muốn xem lễ. Ngài a nương tiếng, để con , có được ?"

      Vũ Văn Thụy theo phía sau Vũ Văn Hi nghe xong, vội theo: "Phụ hoàng, con cũng muốn ."

      Vũ Văn Hi nhìn thoáng qua Bảo nhi, lại vỗ vỗ đỉnh đầu Vũ Văn Thụy, cũng hỏi Thẩm Mạt Vân: "Nàng cũng biết, mấy ngày trước, Bảo nhi đến tìm trẫm, là muốn cho Kỳ nhi học sớm."

      Thẩm Mạt Vân ngạc nhiên khẽ nhếch cái miệng nhắn, giây lát liền hiểu được, khó trách vài ngày nay Vũ Văn Thụy luôn với nàng cái gì "Đệ đệ rất thông minh a", " hỏi rất nhiều vấn đề con đều có đáp được, thái phó mới có thể trả lời" rất nhiều, hóa ra sớm có mưu tính. Vừa buồn cười vừa tức giận trừng mắt nhìn con lớn nhất cái, lòng mà , nàng cũng muốn các con thành tài, nhưng nghĩ đến như vậy chịu cực khổ, trong lòng vẫn là muốn. Suy nghĩ chút, liền hỏi lại: "Hoàng thượng nghĩ thế nào? Thiếp nghe ngài."

      Vũ Văn Hi có trả lời, mà là nhìn nhìn bốn phía, ngạc nhiên : "Kỳ nhi đâu?"

      "Còn ngủ trưa, lát nữa cũng nên đánh thức, miễn cho buổi tối lại ngủ được." Thẩm Mạt Vân .

      Vũ Văn Hi qua, sau khi ngồi xuống, lại tiếp nhận chén trà uống ngụm, đầu tiên là nhìn về phía Vũ Văn Thụy: "Ngươi thế nào đột nhiên nghĩ đến muốn để cho Kỳ nhi tiến học? Phải biết hoàng tử 6 mới được tiến học."

      Vũ Văn Thụy tự giác đỏ mặt, cúi đầu giọng : "A Kỳ từ liền thông minh, rất nhiều thi văn chỉ cần họ chút liền hiểu, đến thái phó từng khen cái gì ‘kì tài ngút trời’. Tuy bây giờ còn là con giảng thư cho A Kỳ, nhưng chỉ A Kỳ hỏi chút, con đều trả lời được, mới có ý tưởng này..."

      Bảo nhi rất suốt ruột nhìn náo nhiệt, còn quên hỗ trợ: "Đúng vậy, phụ hoàng cũng biết, Kỳ nhi từ cổ linh cổ quái, cả ngày đều cầm cái gì thánh nhân ngôn chê cười ta. Ta thấy, vẫn là cho sớm tiến học chút, để nhóm thái phó quản ."

      Vũ Văn Hi biết bọn họ , vì thế quay đầu nhìn về phía Thẩm Mạt Vân: "Nàng thấy thế nào?"

      Hoàng đế thế nhưng lại hỏi ý kiến nàng? Thẩm Mạt Vân nhất thời thụ sủng nhược kinh, phải biết rằng, ba cái đứa này, Bảo nhi cùng Thụy nhi tuy do nàng dạy vỡ lòng, nhưng sách sử kinh văn chính thức, lại là Vũ Văn Hi tự mình dạy, đến khi lớn chút, là hạ chỉ để thái phó cùng vài vị hàn lâm học sĩ đến giảng dạy, căn bản quan hệ đến nàng.

      "Này..." Thẩm Mạt Vân chần chờ chút, muốn chuyện, ngước mắt lại thấy được ánh mắt Vũ Văn Hi thích thú quan sát, đột nhiên liền phản ứng lại, vội trả lời: "Nghe hoàng thượng . Nếu hoàng thượng nhận thấy Kỳ nhi thích hợp sớm nhập học, thiếp cũng có ý kiến."

      Vũ Văn Hi nghe xong, lại nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Bảo nhi cùng Vũ Văn Thụy, nở nụ cười: "Được rồi, tháng sau để cho Kỳ nhi cùng nhập học . Thụy nhi ngươi là huynh trưởng, cần phải chiếu cố đệ đệ nhiều hơn, biết ?"

      "Nhi thần hiểu."

      "Phụ hoàng, kia nhị hoàng huynh đại hôn, ta có thể hay ra ngoài..." Bảo nhi tiếp tục lôi kéo cọ sát Vũ Văn Hi.

      Thẩm Mạt Vân vẫn là yên lặng nghiêng đầu ra chỗ khác, nàng còn tưởng rằng Vũ Văn Hi nhìn như vậy là để ý đến nàng, muốn cùng nàng thảo luận vấn đề giáo dục con cái. Kết quả ra hoàng đế căn bản là có để ý vấn đề giáo dục tiểu nhi tử, lúc này mới đến hỏi nàng.

      Về vấn đề này, ngươi có thể lý Vũ Văn Kỳ tuổi còn quá , cho nên hoàng đế thèm để ý. Hoặc là, chính là tiểu nhi tử này, cũng coi trọng trình độ như trưởng tử...

      Vĩnh Húc năm mười tháng ba hai, Ninh vương cưới đích trưởng nữ Yên hỉ hầu Hoắc thị làm chính phi, Ninh vương phủ mở yến hội lớn. Bảo nhi rốt cục cũng nài nỉ được Vũ Văn Hi đồng ý, cùng tứ hoàng tử, phía sau còn có Vũ Văn Thụy cùng chúng tiểu đệ theo, đến Ninh vương phủ tham gia tiệc cưới.

      Bảo nhi sau khi trở về, còn hưng phấn mà : " nhiều người, tân nương xinh đẹp, người đến người , náo nhiệt, nơi nơi đều là màu đỏ tơ lụa, cửa sổ, đều dán đầy chữ hỉ. Nghe là kéo dài từ buổi sáng đến buổi tối, tân nương tử thực vất vả..."

      Thẩm Mạt Vân nghe được hơi cảm thán, đại hôn a, nữ nhân trong cuộc đời có ngày đặc biệt, nàng ngày này... Nếu là người trong gia đình bình thường, được rồi, nếu là gả cho người trong gia đình bình thường, còn có đến tái giá, nhưng là vào cửa cung, ý niệm này cũng đừng suy nghĩ.

      Vĩnh Húc năm mười ba tháng ba, bát hoàng tử Vũ Văn Kỳ chính thức tiến học, lúc đó bốn tuổi. sớm biết Vũ Văn Kỳ tuệ mẫn, đám người Dương Mộc khỏi tán dương, vì thế nổi lên lòng tài, đều dốc hết sức giảng dạy, chân thành chỉ bảo.

      Vĩnh Húc năm mười ba tháng năm, hoàng đế hạ chỉ, phong tam hoàng tử là Trần vương, tứ hoàng tử là Diên vương, ngũ hoàng tử là Lạc vương, lục hoàng tử là Trịnh vương, thất hoàng tử là Hàn vương, bát hoàng tử là Triệu vương.

      Vĩnh Húc năm mười ba ngày ba mươi tháng sáu, thái hậu chết bệnh, cả nước để tang ——

      Ngô, cửu hoàng tử, thập hoàng tử đầy tuổi, cho nên lần này liền có phần cho bọn họ.

      Đường triều hoàng tử, phong vương rất sớm, người lĩnh chức quan xa, bất quá chính văn viết, miễn cho càng hỗn loạn. Sau khi phong vương sau, bọn họ vẫn là có thể luôn luôn ở tại hoàng cung đến mười lăm tuổi, sau khi thành niên lại chuyển ra ngoài.
      Last edited: 3/7/16
      Phong nguyet, Halie.hp, lâm lang21 others thích bài này.

    5. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Chào mừng bạn editor mới, sau này truyện ra thường xuyên hơn rồi :yoyo14::yoyo14:
      Natalie Phamcass_moon3010 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :