1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thục Phi - Hiểu Kiều Lưu Thuỷ (update chương 108-111)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 72: Biến thiên (hạ)
      Editor: Natalie Pham


      Thái tử chết bệnh, vừa qua bảy ngày, mặc kệ là kinh thành hay hoàng cung, khí đều có vẻ đè nén, nặng nề. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, hơn nữa thời tiết rét lạnh, cơ bản vừa vào đêm, các cung viện đều đóng cửa, yên tĩnh vượt qua đêm, chậm rãi đợi ngày mai trời sáng.


      Nhưng buổi tối hôm nay, cung Diên Khánh lại bất ngờ truyền ra tiếng kêu ầm ỹ cùng tiếng vang của các vật chạm vào nhau. lâu sau, các chủ tử lớn trong hậu cung đều nhận được tin tức, Liễu dung hoa ở cung Diên Khánh muốn sinh nở.


      là tin tức long trời lở đất!


      Ngay cả Thẩm Mạt Vân nghe vậy, dù luôn tin thuyết quỷ thần cũng biết gì —— nếu hoàng hậu biết biết làm ra chuyện gì đây? Tuy rằng từ lễ tang đến khóc tang lại đến đưa tang, biểu của Tiêu hoàng hậu đều rất khá, dù rất bi thương vẫn quên thân phận là hoàng hậu của quốc gia, nhưng cũng là mẫu thân, Thẩm Mạt Vân biết, nỗi đau mất con, dễ vượt qua như vậy.


      Cung Diên Khánh hoa lệ trang nghiêm, giờ phút này lại ồn ào, trong cung điện nho , mặt cung nữ lại đều có biểu tình nghiêm túc bình tĩnh, động tác làm việc cũng rối ren lộn xộn, tạo ra đối lập ràng với tiếng kêu rên ngừng của nữ tử trong phòng sinh.


      Liễu quý phi ngồi ngay ngắn ghế cao, hiếm thấy mặc cung trang màu lam thêu mai vàng trong trắng thuần khiết, trâm cài đầu búi tóc cũng thay đổi thành chất liệu ngọc thạch xanh trắng, dung nhan vốn diễm lệ cũng giảm bớt mấy phần, nhìn qua có vẻ trong sáng thuần khiết hơn ngày xưa rất nhiều, nhưng kiêu ngạo sắc bén trong đôi mắt xếch cũng hề giảm bớt.


      Sau lúc, phòng sinh vẫn truyền ra tiếng kêu. Liễu quý phi cũng kiềm chế được lo lắng trong lòng, quay đầu với vị ma ma: "Ngươi vào xem Liễu dung hoa, lâu như vậy, tại sao còn chưa có tin tức? sốt ruột."

      Vị ma ma kia cúi đầu trả lời: "Vâng, nương nương." Sau đó vào phòng sinh.


      Chỉ lát sau, bà ta ra, "Bẩm quý phi nương nương, tình huống của Liễu dung hoa khá tốt, đáng lo ngại." đúng là Liễu dung hoa cùng đứa trong bụng nàng ta, trong thời gian ngắn còn có vấn đề gì.


      Liễu quý phi nghe xong, khẽ gật đầu, chuyện nữa, tiếp tục chờ tin tức.


      Thời gian dần trôi qua, độ ấm cũng xuống thấp hơn, chỉ thở ra hơi, phảng phất đều có thể đông lạnh thành băng. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, sớm mang lên bồn than lồng sưởi, trà nóng, cũng xua bớt lạnh giá.


      Trong phòng sinh ngừng truyền ra tiếng kêu, Liễu quý phi luôn nhăn mày, muốn bảo Vi Vũ vào nhìn, lại nghe ma ma : "Nghe tiếng kêu, nương nương chờ chút, sắp ra rồi."


      vậy, Liễu quý phi cũng kiên trì bảo Vi Vũ vào, đỡ phải đưa tới rắc rối cần thiết. Lại qua tiếng, mọi người trong phòng cuối cùng cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc vang, ma ma đỡ đẻ lập tức ra cười : "Chúc mừng nương nương, là vị tiểu hoàng tử."


      Trái tim luôn treo lơ lửng của Liễu quý phi rốt cục rơi xuống đất, thở phào nhõm, vui sướng lập tức vung tay lên: "Hoàng thượng vui sướng được hoàng tử, Liễu dung hoa lập được công lớn, người tới, thưởng."


      "Tạ ơn quý phi nương nương." Người hầu quỳ xuống tạ ơn.


      Liễu quý phi tùy ý vung tay lên, lại sai người báo tin cho hoàng đế, thái hậu, vội vàng : "Tiểu hoàng tử đâu? Ở đâu, ôm tới cho bản cung nhìn xem."


      "Vâng."

      Bà vú sớm được đưa tới cung Diên Khánh ôm cái tã lót màu đỏ ra, vừa nhún đầu gối hành lễ với Liễu quý phi, bị kêu lên: "Mau, cho ta ngắm tiểu hoàng tử."


      Liễu quý phi chưa từng ôm đứa , sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ đứng ngắm nhìn, chỉ thấy khuôn mặt nhăn lại, làn da nhăn hồng, còn hơi xanh tím, tiếng khóc bé yếu ớt như mèo nhìn qua còn gầy hơn ngũ hoàng tử cùng lục hoàng tử.


      Nhưng mặc kệ như thế nào, vị hoàng tử này, chính là chỗ dựa của Liễu gia. Đối với danh vọng của Liễu gia cùng những việc làm của Liễu phụ, Liễu quý phi vẫn hiểu biết chút thông qua số con đường. Ân sủng của hoàng đế nhạt như nước, quá phát triển điêu tàn, nàng lo lắng ngày nào đó khi hoàng thượng tính toán món nợ cũ, Liễu gia như tòa nhà trống rỗng dựng lên cao bị sập. Lúc này Liễu dung hoa sinh ra hoàng tử, thể nghi ngờ là tin tức tốt để giảm bớt mâu thuẫn, chỉ cần nghĩ biện pháp khuyên nhủ phụ thân, vẫn có thể có đường quay lại.


      Cũng có thể tranh giành vị trí kia.


      Bà vú thấy Liễu quý phi chỉ đứng im nhìn tiểu hoàng tử, dường như tập trung, bà ta vốn dám quấy rầy, nhưng tiểu hoàng tử luôn khóc nỉ non khiến bà ta thể : "Quý phi nương nương, tiểu hoàng tử đói, đòi bú sữa, người xem nô tì có thể..."


      Liễu quý phi đột nhiên tỉnh lại, gật đầu : " thôi, chăm sóc cẩn thận. Nếu tiểu hoàng tử có chuyện gì, tự đưa đầu tới gặp ta."


      Bà vú vội lên tiếng trả lời rồi lui xuống.


      Lúc này, Liễu quý phi mới hỏi ma ma đỡ đẻ vừa ra: "Muội muội thế nào rồi? Thân thể còn tốt chứ?"


      Sắc mặt vị ma ma kia hơi quái dị, bước lên mấy bước, thấp giọng : "Khi sinh sản Liễu dung hoa từng bị chảy máu nhiều, lúc sau tuy ngừng lại, vẫn bị ảnh hưởng, bây giờ vẫn còn hôn mê. Theo nô tì xem, có tỉnh lại được cũng rất khó ."


      Sắc mặt Liễu quý phi nghiêm lại hỏi: "Thái y đâu? phải mời tới từ sớm sao? Bảo bọn họ bắt mạch cho Liễu dung hoa, mặc kệ dùng cách nào, trong ba năm, bản cung đều muốn Liễu dung hoa sống tốt."


      Còn sống " tốt" như thế nào... Tự nhiên có người có thể hiểu ý nàng ta. Đứa này, nhất định phải thuộc về nàng ta, nhưng còn chưa đến lúc giữ con giết mẹ.


      "Nô tì tuân lệnh!" Ma ma cùng các cung nữ đều .


      Liễu quý phi lại dặn dò thêm mấy câu, rồi trở về cung cùng đám cung nữ thái giám, vừa vặn có thể nghĩ lại làm sao để thuyết phục hoàng đế cho nàng ta nuôi nấng đứa bé này.


      Tuy rằng theo quy củ, chỉ có cửu tần, tứ phi, hoàng hậu mới có tư cách nuôi dưỡng hoàng tử công chúa, nhưng thực tế cũng cứng nhắc như vậy. Chỉ cần có ai cầu xin hoàng thượng hoặc thái hậu muốn ôm đứa của ai về nuôi nấng, như vậy, đứa vẫn ở bên người mẹ đẻ.


      Ví dụ như, nhị công chúa và Tần tiệp dư, vẫn luôn được nuôi dưỡng ở Thanh Ảnh Các, đương nhiên việc này cũng có liên quan đến chuyện hoàng đế thích nhị công chúa. Mà lục hoàng tử do Nguyễn thừa huy sinh ra, Chu tu nghi từng xin hoàng thượng nhận về nuôi nấng, lại bị cự tuyệt. Vũ Văn Hi thậm chí còn vung tay lên, cho Nguyễn thừa huy lúc đó vẫn là dung hoa tứ phẩm chuyển vào cung Dao Hoa của Tôn tu viện. Cho dù lúc đó để Tôn tu viện nuôi nấng lục hoàng tử, nhưng ý tứ cũng ràng.


      Nàng thân là quý phi cao quý, Liễu dung hoa lại là muội muội của nàng ta, nếu Liễu dung hoa sinh sản xong thể tự chăm sóc đứa , nàng ta ôm đứa đến bên người nuôi nấng, là chuyện cực kì tự nhiên.

      Nghĩ đến đây, Liễu quý phi lại nhàng thở dài.


      Chỉ sợ, suy nghĩ của đế vương khó dò a...


      Chuyện Liễu dung hoa sinh ra tiểu hoàng tử truyền khắp hoàng cung từ lúc trời vừa sáng, các cung đều đưa lễ vật tới, hoàng đế cùng thái hậu cũng ban thưởng xuống, chỉ có cung Chiêu Minh có hành động gì.


      Có lẽ vì thông cảm với nỗi đau mất con của Tiêu hoàng hậu, thái hậu tự ra ý chỉ, nay coi như thời kì quốc tang, lễ tắm ba ngày cùng đầy tháng của thất hoàng tử chỉ tổ chức đơn giản. Ý chỉ vừa ra, trong lễ tắm ba ngày, ít người trong hoàng thất chỉ sai người tặng lễ tiến cung, lại tự đến dự lễ.


      Nhưng thất hoàng tử ra đời cũng hòa tan bớt bầu khí nặng nề trong kinh thành cùng hoàng cung, Liễu quý phi biết trong lòng thái hậu cùng hoàng hậu chắc chắn thoải mái, đặc biệt là hoàng hậu, có lẽ nghĩ cách giết chết thất hoàng tử đâu, cho nên cũng ở yên trong Cung Diên Khánh, dốc lòng chăm sóc thất hoàng tử hơi ốm yếu từ lúc mới đẻ.


      Qua mấy ngày, Định vương phi xem xét tình hình, mang theo Thẩm phu nhân đến Trường Nhạc cung chuyến. Lúc này tình thế trong cung rất phức tạp, ngoài việc lo lắng Thẩm Mạt Vân có bị liên quan đến hay , cũng muốn thăm dò ý nghĩ của hoàng gia, ví dụ như ngôi vị thái tử, rơi xuống nhà ai.


      "Từ khi thái tử chết bệnh, hoàng thượng hiếm khi tới hậu cung, ta cũng biết ý hoàng thượng như thế nào." Thẩm Mạt Vân bất đắc dĩ , "Chẳng qua gần đây Đức phi có rất nhiều động tác, chắc là có ý tưởng. Còn quý phi, mấy ngày trước nàng ta lo lắng cái bụng của Liễu dung hoa đâu, nhưng có hành động gì. Nhưng thất hoàng tử ra đời, có lẽ quý phi cũng muốn tranh giành."


      Còn chuyện xảy ra trong cung Chiêu Minh, người có thể biết cũng biết hết rồi, kể cả Thẩm phu nhân cũng nghe được tin đồn, bà hỏi: "Hoàng thượng, có quyết định sao?"

      Thẩm Mạt Vân lắc đầu, "Chưa hẳn. Lập thái tử là việc lớn triều đình, hoàng thượng với ta."


      Ngẫu nhiên làm nhân vật nghe hoàng thượng kể lể giúp nàng nghe được ít tin tức, nhưng khi gặp phải chuyện lớn của quốc gia, hoàng đế chạy tới bàn bạc với nàng. Nhiều nhất chỉ lôi kéo nàng than phiền khi hài lòng, nhưng cũng chưa từng hỏi ý kiến của nàng.


      Mà Thẩm Mạt Vân cũng chỉ nghe hoàng đế thôi, cho tới bây giờ cũng nhiều, thứ nhất vì hiểu thân phận của mình, thứ hai, những chuyện quanh co trong quan trường cổ đại cũng phức tạp hơn nhiều so với đại, hoàn toàn cùng đẳng cấp, nàng muốn phát biểu ý kiến cũng thể. Ví dụ như chuyện bệnh dịch lần trước, náo loạn thành câu chuyện cười lớn.


      Nghe nữ nhi vậy, Thẩm phu nhân cũng buồn bã, cũng phải vì có ý tưởng khác, mà vì lo lắng cho nữ nhi. Trong hậu cung mỗi bước đều lo lắng hãi hùng, nếu bước sai lầm chỉ có kết quả tan xương nát thịt.


      Định vương phi Nghi Vân lại cười : "Bá mẫu cũng đừng làm khó tỷ tỷ, ngài phải biết tính tình của tỷ tỷ. Tính tình tỷ tỷ vốn đơn thuần, tiến cung nhiều năm giữ vững vị trí tứ phi dễ dàng, lại cần chăm sóc đôi nữ nhân, làm sao có thời gian nghiên cứu việc này?" xong, lại chuyển giọng điệu , "Nghe vương gia , hoàng thượng cũng quá hài lòng với nhị hoàng tử, gấp gáp nóng nảy, thể nhận trọng trách lớn."


      "A?" Thẩm phu nhân kinh ngạc nhìn qua, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Dù sao dựa theo danh phận, nhị hoàng tử là người có tư cách nhất...


      "Chỉ thuận miệng thôi, mọi người nghe qua là được." Nghi Vân cười nhạt , ánh mắt lại luôn đảo quanh người Thẩm Mạt Vân.


      Thẩm Mạt Vân nhíu mày, với Nghi Vân: "Những chuyện như thế này, ngày sau đừng đến tốt hơn." Nhỡ bị truyền ra ngoài, lại tạo ra cơn gió lốc, liên lụy đến Nghi Vân tốt.


      "Muội cũng chỉ chút ở chỗ tỷ tỷ thôi." Nghi Vân , " ra muội rất muốn biết, cung Chiêu Minh còn có hành động gì mới ?"


      Thẩm phu nhân : "Cũng phải sao. Mấy tháng nay hậu cung ngừng xảy ra chuyện lớn, người xem sợ hãi kinh hoảng, con còn nhờ vương phi nhắn nhủ muốn chúng ta tiến cung. Ta lại biết tình hình trong cung, sợ con bị liên lụy, lo lắng mấy buổi tối đều ngủ yên. Chỉ sợ..." Ngày nào đó tỉnh lại, nghe được trong cung truyền ra tin tức Thẩm Mạt Vân bị bệnh mà chết.


      "Do nữ nhi bất hiếu." Thẩm Mạt Vân áy náy , lại tiếp, "Vốn hoàng thượng có..." Chỉ về phía Cung Chiêu Minh, "Ý kia, cũng nghĩ tới xảy ra thiên tai, chuyện này cũng bị hoãn lại. Sau này thái tử bị bệnh dịch, trị được mà chết, dù thế nào, hoàng hậu nương nương là mẹ đẻ của thái tử, lại là cháu thái hậu, nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, hoàng thượng thể nhắc tới chuyện này trong lúc này."


      "Cho nên, theo ta thấy, hành động bằng im lặng, chỉ nhìn tình huống trước, cứ làm như cũ là được."


      Nghi Vân cùng Thẩm phu nhân liếc nhìn nhau, gật đầu đồng ý. Các nàng tuy có chỗ truyền ra tin tức, nhưng rốt cuộc ràng bằng Thẩm Mạt Vân ở trong hậu cung nhiều năm, phương hướng những chuyện lớn, vẫn nên nghe ý kiến của nàng.


      Mấy ngày sau, Liễu quý phi trình bày với hoàng đế, muốn xin nuôi nấng con của Liễu dung hoa. Hơi bất ngờ nhưng cũng phù hợp với dự đoán, hoàng đế đồng ý.


      Còn Liễu dung hoa, vì mất cân đối sau khi sinh nở khiến thân thể bị ảnh hưởng, sau khi thái y chẩn đoán Liễu dung hoa muốn tĩnh dưỡng ít nhất từ ba đến năm năm mới khôi phục được. Sau khi Liễu quý phi biết tin, thông cảm Liễu dung hoa thân thể ốm yếu, quyết định dỡ thẻ bài của Liễu dung hoa xuống, nhường nàng ta ở trong điện tĩnh dưỡng, hiếm khi xuất trước mặt người khác.

      ——————————————

      Ngày tết đến, trong cung lại trở nên bận rộn, mà khiến mọi người dự đoán được, hoàng đế lại ra lệnh bỏ lệnh cấm của hoàng hậu, lại sai người mang ấn phượng từ chỗ Liễu quý phi đưa về Cung Chiêu Minh.


      Hoàng hậu muốn xoay người rồi.


      Đây là ý nghĩ của tất cả cáo mệnh phu nhân cùng vương phi tiến cung bái lạy đêm giao thừa cùng mùng khi nhìn thấy Tiêu hoàng hậu ngồi ghế phượng. Đương nhiên, Định vương phi biết nhiều hơn chút, nhưng vẫn dùng lễ quỳ lạy hoàng hậu trong cung điện.


      Liễu quý phi cùng Trương Đức phi ngồi ghế cao bên dưới, sắc mặt đều được tự nhiên lắm.


      Trong cung có rất nhiều phong tục, phải tham dự hết yến tiệc này đến yến tiệc khác, Thẩm Mạt Vân quá mệt mỏi, chờ qua rằm tháng giêng, mới chậm rãi có thời gian nghỉ ngơi. Chủ tử mệt nhọc, nô tì cũng nhàng, nhóm người Tố Nguyệt cũng vội vàng bận rộn, đến lúc này, mới hỏi: "Chủ tử, ngài hoàng hậu nương nương, có phải muốn..."


      Thẩm Mạt Vân cau mày, suy nghĩ lại mấy lần về tâm lý của hoàng đế, thế cục trong triều cùng những thay đổi trong hậu cung, vẫn ra được kết luận có ích, đành lắc đầu : " ràng."


      Tố Nguyệt lo lắng: "Này... Nhỡ hoàng hậu nương nương lại quản lý hậu cung, có hại cho chủ tử rồi!"


      Thẩm Mạt Vân rất có bộ dáng phá bình phá ngã, nhíu mày : "Hoàng hậu nương nương muốn đối phó ta, cũng phải lần đầu, có gì phải lo lắng. Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu gặp chuyện, chắc chắn có biện pháp giải quyết."


      Nàng cũng tin Tiêu hoàng hậu còn có thể vọt vào Trường Nhạc cung lúc nửa đêm bóp chết nàng.


      Hồng Tịch lại khá bình tĩnh, cười : "Chủ tử lòng dạ rộng rãi, lại có vận may, là người có phúc."


      Thẩm Mạt Vân chỉ cười, đứng dậy : "Vội vàng lâu như vậy, mấy ngày nay cũng chưa chuyện nhiều với Bảo nhi cùng Thụy nhi, ta thăm bọn họ..."


      Trải qua rất nhiều cố, Cung Chiêu Minh sớm ngăn nắp sáng ngời như ngày xưa, kể cả nhóm người hầu hạ, đều mang vẻ mặt bình tĩnh, dám tươi cười.


      Trong điện thờ phật phía sau, chỉ có ngọn đèn thắp sáng, trong đêm gió tuyết lẫn lộn, có vẻ lạnh lẽo tuyệt vọng. vị phu nhân mặc cung trang quỳ bồ đoàn hơi cũ, lúc này hai tay tạo thành chữ thập, hai mắt khẽ nhắm, biểu cảm nghiêm túc đọc kinh văn trước mặt bồ tát.


      khuôn mặt Tiêu hoàng hậu tràn đầy nét giãy dụa cùng đau khổ.


      Thái hậu thấy nàng ta như vậy, biết nàng ta nghe lời mình , vẻ mặt hòa hoãn, : "Hoàng thượng vẫn có chút tình cảm với ngươi, nếu phải ngươi làm nhiều chuyện rất khác người, sao có thể rơi xuống kết cục này? Nếu có khả năng, ta cũng muốn ngươi rơi vào kết cục này. Nhưng ngươi cũng phải nghĩ lại vì Tiêu gia, bọn họ đều dựa vào ý nghĩ của ngươi." câu cuối cùng, ràng chứa đựng ý nghĩa sâu sắc hơn.


      Tiêu hoàng hậu chậm rãi nâng tay lên, lau nước mắt mặt, lại chậm rãi đứng dậy, thắt lưng thẳng thắn, khôi phục lại bình tĩnh thong dong như ngày xưa hỏi, " , ngài có ý gì?"


      Thái hậu nhìn bức họa Quan ngồi đài sen treo tường, thở dài, : "Tu phật có thể tĩnh tâm. Trong lòng ngươi rối loạn, có thời gian, nên niệm nhiều kinh văn ." Dùng lát lại , "Coi như cầu phúc cho thái tử."


      Sau khi để lại cung nữ thu dọn xong những thứ nên xuất trong điện, thái hậu lại nhìn Tiêu hoàng hậu vẫn đứng im lặng, mới rời khỏi Cung Chiêu Minh.

      ... ... ...

      Tỉnh lại từ trong trí nhớ, lúc lâu sau, Tiêu hoàng hậu mới : "Trở về ."


      Bích Nhiễm bước lên phía trước cẩn thận đỡ Tiêu hoàng hậu trở về tẩm điện, vừa vừa chuyện: "Nương nương đừng quá lo lắng, bây giờ tuy hoàng thượng đến Cung Chiêu Minh, ngày nào đó nhớ tới nương nương đến thăm ngài ..."


      Tiêu hoàng hậu mang dáng vẻ nghiêm túc tĩnh lặng, có tai như điếc, tùy ý Bích Nhiễm ngừng bên tai, cho đến khi về tới cung điện.


      Mồng tháng hai, Tiêu hoàng hậu trình tấu chương lên Vĩnh Húc hoàng đế, tự : "Từ khi thiếp vào Đông cung tới nay, được hoàng thượng thương, được phong mẫu nghi thiên hạ, đứng đầu lục cung, giữ ấn phượng, cai quản hậu cung, cực kì tôn quý."


      "Nhưng thiếp vì lòng tham, kiểm điểm chính mình, tự nhận ngây thơ ngu hoặc, nghĩa lý, làm chuyện vu cổ, khiến hoàng thượng giận dữ, làm ra chuyện lạ, tội này thể tha thứ... Nữ tử xem trượng phu như trời, thần lấy hoàng đế làm chủ, mặc dù hoàng thượng niệm tình trách tội, nhưng thiếp còn có mặt mũi nào?"


      "Thiếp hổ thẹn, nay xin bỏ ngôi vị hoàng hậu, rời khỏi Cung Chiêu Minh, xin vào Dao Hoa tự, xin bệ hạ đồng ý."


      Tấu chương này vừa được dâng lên, cả triều đình đều ồ lên, hậu cung càng dâng lên cơn sóng gió lớn.


      Vĩnh Húc hoàng đế xem tấu chương trong tay, mặt đóng ấn phượng, suy nghĩ lát, dùng bút lông viết xuống lời bình luận lên mặt .


      "Chuẩn!"


      Dòng chữ đỏ tươi chói mắt, đánh dấu vòng tranh đấu mới trong hậu cung bắt đầu.


      Mùng mười tháng hai, ra chiếu phế hậu, Tiêu thị ra khỏi Cung Chiêu Minh, nhập vào Dao Hoa tự, ban thưởng Tiêu thị phong hào Thanh Dương giáo chủ, pháp danh Nguyên Thực.
      Phong nguyet, Halie.hp, phuongvutyty23 others thích bài này.

    2. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      lần đầu ta thấy hoàng hậu dễ dàng từ bỏ ngôi vị như thế này, những hoàng hậu khác vì gánh nặng gia tộc cũng vì trả thù cho đứa con mà cố gắng giữ lấy ngôi vị :yoyo38:
      lại bắt đầu màn huyết tinh tranh đấu trong hậu cung, có mỗi con chim mà tranh giành ghê gớm :yoyo22:
      truyện này xuyên nhưng quá trình cung đấu rất thực tế chứ hư cấu như các truyện xuyên khác, cố lên nàng :yoyo19:

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 73: Quyền xử lý chuyện trong hậu cung
      Editor: Natalie Pham


      Cung Kiến Chương, điện Lưỡng Nghi.


      Vũ Văn Hi bàn bạc chuyện xây dựng lại và số biện pháp phòng tránh bệnh dịch sau cơn lũ lụt ở Thanh Châu cùng Dương Mộc trong những tể tướng trong nội các.


      "Cứ theo ý thái phó , bắt đầu từ năm nay, miễn thuế má trong ba năm của Thanh Châu. Hơn nữa, chuyện xây đê đập ở sông Hoài, thể hoãn lại nữa, đầu xuân vừa vặn tiến hành, làm phiền thái phó nghĩ danh sách trình lên trước, sau khi bàn bạc có thể quyết định người Thanh Châu nhậm chức, cần hoãn lại nữa." Vũ Văn Hi nhìn tấu chương trong tay .


      Dương Mộc chắp tay hành lễ : "Thần tuân chỉ."


      Sau đó quân thần hai người lại số chuyện triều đình khác, cuối cùng, Vũ Văn Hi đột nhiên hỏi: "Thái phó, nay Tiêu thị tu ở Dao Hoa tự, còn chức vị hoàng hậu nữa. Hậu cung thể ngày có chủ, trẫm định lập quý phi làm hậu, ngươi thấy như thế nào?"


      Dương Mộc hoảng sợ, vội vàng đứng lên, cúi đầu : "Đây là việc nhà của hoàng thượng, thần dám bừa."


      Vũ Văn Hi cũng mỉm cười, vẫy tay : "Trẫm trách tội, thái phó cứ đừng ngại."


      Dương Mộc còn cách nào, đành cúi người hành lễ, suy nghĩ chút, mới : "Hoàng thượng thương , thần dám đáp. Về chuyện lập hậu, thần chỉ có câu này."


      "Hừm?" Vũ Văn Hi chợt nhíu mày, , " !"


      Dương Mộc : "Thần xin hỏi hoàng thượng, nếu lập quý phi Liễu thị làm hậu, ngày sau nếu hoàng thượng chọn thái tử phải quý phi sinh ra, mà về sau quý phi lại sinh ra hoàng tử, người đứng đầu Đông cung, lúc này chọn đích hay chọn trưởng? Mà quý phi, sao có thể cam lòng? Thái tử là người kế thừa, là cột trụ của đất nước, sao có thể dễ dàng dao động? Xin hoàng thượng cân nhắc."


      "Đích" ở đây tự nhiên chỉ con của hoàng hậu, nếu Liễu quý phi được lập làm hoàng hậu, như vậy con nàng ta sinh ra trong tương lai chính là con trai trưởng, người thừa kế thứ nhất theo truyền thống. Mà "Trưởng", còn lại là nhị hoàng tử do Trương Đức phi sinh ra, có lẽ lúc này Vũ Văn Hi cảm thấy nhị hoàng tử thể nhận trọng trách lớn, nhưng có lẽ mấy năm sau đổi mới, Sở vương phải biến thành minh quân như vậy sao? Lại lui bước, cho dù Vũ Văn Hi chướng mắt nhị hoàng tử, nhưng tương lai nếu Liễu quý phi có con, phía trước ít nhất còn có năm vị hoàng tử, nhỡ Vũ Văn Hi nhìn trúng người trong đó... Vậy thân phận rối loạn rồi.


      Cái gọi là "Lập đích lập trưởng lập người tài, sao có thể thay đổi? Câu này của vị hoàng hậu ở triều đại trước, đại biểu cho quy định ràng được viết trong sử sách trăm ngàn năm qua, địa vị này là thể dao động.


      Vũ Văn Hi nghe xong, khẽ nhíu mày, những lời Dương Mộc , cơ bản đều lên lần trong đầu . Trong suy nghĩ của , Liễu quý phi khó có con, nếu lập nàng ta làm hậu, ngày sau xác nhận có con trai trưởng sinh ra, vừa có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp hậu cung có chủ nhân, thứ hai cũng tạm thời trấn an Liễu gia, sau đó có thể chờ mấy vị hoàng tử lớn lên, chậm rãi chọn lựa người thích hợp. Nhưng được Dương Mộc nhắc nhở, mới nhớ tới, quý phi chỉ khó sinh đẻ, cũng phải hoàn toàn thể mang thai, nếu về sau sinh con, mà lại chọn được người thừa kế khác, này...


      Ngàn vạn ý nghĩ cũng chỉ trôi qua trong giây lát, Vũ Văn Hi chậm rãi gật đầu: "Thái phó rất đúng, trẫm suy nghĩ cẩn thận rồi. Nếu vậy, việc lập hậu cứ hoãn lại ."

      "Hoàng thượng sáng suốt."


      Thảo luận xong những việc triều chính cần bàn, Vũ Văn Hi cho Dương Mộc trở về, mà lại tiếp tục phấn đấu phê duyệt tấu chương, mãi đến thời gian lên đèn, mới giải quyết xong đống tấu chương chồng chất như núi.


      "Hoàng thượng." Thái giám thấy hoàng đế cuối cùng đặt bút trong tay xuống, bước lên phía trước, hai tay nâng khay, bên trong vẫn bày số thẻ bài bằng gỗ.


      Vũ Văn Hi phất tay, : " cung Thọ Khang thôi, nhiều ngày qua thỉnh an mẫu hậu."


      Thái giám vội vàng lui ra, Giang Hỉ bước lên, hầu hạ hoàng đế cung Thọ Khang.


      Cỗ kiệu xuất phát từ cung Kiến Chương, về phía cung Thọ Khang.


      Tinh thần thái hậu vẫn rất tốt, vừa mới hỏi xong tình huống của tam hoàng tử, chợt nghe thái giám thông báo, hoàng thượng tới. Bà nhíu mày, nhìn hoàng đế mặc bộ quần áo thường màu vàng sáng vào cung Thọ Khang, hành lễ thỉnh an, mới : "Muộn như vậy, sắp đến thời gian lên đèn, sao hoàng đế đến đây? Có việc gấp gì sao?"


      Vũ Văn Hi nhìn cung nữ thái giám ở chung quanh, thái hậu hiểu ý bảo Lục ma ma cùng đám cung nữ thái giám lui xuống, đợi trong điện chỉ còn lại hai người, thái hậu hỏi: "Chuyện gì?"


      Vũ Văn Hi : " nên đến quấy rầy mẫu hậu muộn như vậy, nhưng trẫm cảm thấy, giải quyết chuyện này sớm vẫn tốt hơn, nếu trong lòng luôn thấy thoải mái."


      Thái hậu hiểu , chuyện hoàng đế muốn bàn bạc với bà khẳng định có liên quan đến hậu cung, nghĩ đến là chuyện lập hậu, bèn : "Hoàng đế tới tìm ta bàn bạc chuyện lập hậu sao." Thấy hoàng đế gật đầu, lại , "Xem ra trong lòng hoàng đế có ý tưởng."


      Vũ Văn Hi nhìn thái hậu, : " sai. Mẫu hậu có lẽ biết, trước khi Tiêu thị rời cung, từng với trẫm, Thục phi Thẩm thị hiền thục khiêm tốn, tuân thủ lễ pháp, giữ quy củ, có thể lập làm hoàng hậu."


      Thái hậu lạnh nhạt : " khéo, trước khi hoàng hậu rời , cũng với ta như vậy. Cho nên, hoàng thượng muốn lập Thục phi làm hậu sao?"


      Vũ Văn Hi im lặng lát, : "Trẫm suy nghĩ qua, nhưng..." Có rất nhiều chỗ cần lo lắng, ngừng chút, lại , "Trẫm tính toán giao ấn phượng cho quý phi, được đối xử như hoàng hậu, quản lý chuyện trong hậu cung, Thục phi giúp đỡ, mẫu hậu nghĩ như thế nào?" Còn Đức phi, cho tới bây giờ trong phạm vi nghĩ đến.


      Thái hậu cũng có ý kiến gì, sắc mặt bình thản: "Nếu hoàng đế lo lắng ràng, cứ làm theo ý hoàng thượng ."


      "Tạ ơn mẫu hậu thông cảm." Vũ Văn Hi lòng, nếu Tiêu thị bằng nửa Thái hậu, có thể dạy thái tử tốt, có lẽ ...


      "Ngươi ta là mẫu tử, làm gì khách sáo như vậy." Thái hậu lạnh nhạt cười , bà vào cung từ mười lăm tuổi, chìm nổi trong hậu cung mấy chục năm, sớm hiểu nhưng kiêng kị cùng tâm tính của đế vương, càng nóng nảy chạm vào kiêng kị của hoàng đế.


      đầu chữ nhẫn là cây đao, nhiều năm như vậy, còn có cái gì bà ta nhìn thấu nữa.


      Vũ Văn Hi "Ừ" tiếng, : "Chẳng qua việc này cũng gấp, dù sao cũng phải hoãn lại trước."


      Chuyện Tiêu thị xin rời khỏi cung Chiêu Minh, gây ra tiếng vang trong triều dã dân gian, chờ hết nổi bật ra ý chỉ cũng muộn.

      ——————————

      Mùng chín tháng tư, Lam phương hoa sinh ra nàng công chúa trong Ngưng Sương các, đế rất vui mừng, sau mấy ngày, thăng làm tiệp dư.


      Mùng tháng sáu, Vĩnh Húc đế ban xuống ý chỉ.


      "Quý phi Liễu thị, hiền thục, tài đức sáng suốt, quý mà kiêu ngạo, khiêm cung, hoàng thượng giao cho ấn phượng, xử lý chuyện trong hậu cung, lễ nghĩa trong cung như hoàng hậu, cũng cho Thục phi Thẩm thị ở bên giúp đỡ."


      Sau đó, ấn phượng của hoàng hậu lại được đưa đến cung Diên Khánh.


      Đúng câu , mấy nhà vui vẻ mấy nhà buồn.


      Tháng sáu giữa hè, hơi nóng liên tiếp tràn vào khiến người ta buồn ngủ.


      Thẩm Mạt Vân cầm quyển Tam Tự Kinh, đọc cho con trai mở đôi mắt to chăm chú nhìn nàng, bánh bao cũng có ý tứ, nghe được sửng sốt, thường xuyên gật đầu, bộ dáng vô cùng thú vị.


      Đọc xong đoạn, Bảo nhi đến , "A nương, bộ dáng đệ đệ nghe đọc sách buồn cười. Đáng tiếc phụ hoàng nhìn thấy, nếu nhất định rất vui vẻ." xong, quên véo khuôn mặt nhắn trắng trẻo mập mạp của Vũ Văn Thụy.


      "Đau!" Vũ Văn Thụy nước mắt lưng tròng phản đối, cánh tay bé trắng trẻo vung lên, đẩy ra bàn tay ngừng bắt nạt , "A tỷ, là người xấu."


      "Dám ta là người xấu? Xem ta trị ngươi như thế nào." Bảo nhi chợt nhíu mày, cười hì hì vươn ra, lấy tay cù nách hoặc bàn chân của bánh bao Vũ Văn Thụy, đùa bánh bao ngừng kêu "Người xấu", ngừng dựa vào người Thẩm Mạt Vân.


      "A nương." vất vả đến bên người Thẩm Mạt Vân, Vũ Văn Thụy vùi vào ôm ấp thơm tho mềm mại của mẫu thân, ý đồ né tránh tỷ tỷ quấy rầy. Ừ, vẫn là a nương ôm thoải mái nhất.


      "Tốt lắm." Thẩm Mạt Vân dở khóc dở cười Bảo nhi dừng lại, "Thụy nhi còn , ngươi đừng dọa ."


      "Nào có. A nương bất công..." Bảo nhi thấy bắt được đệ đệ ra trêu đùa, cũng rúc vào bên người Thẩm Mạt Vân làm nũng, "A nương, ngài với phụ hoàng, cho con cưỡi ngựa ở giáo trường , được ? A nương ngài biết, nhị hoàng huynh ở ngựa uy phong, con cũng muốn giống nhị hoàng huynh."


      Thẩm Mạt Vân điều chỉnh tư thế chút, làm cho con dựa vào thoải mái chút, vừa nghe thấy Bảo nhi , khỏi vừa bực mình vừa buồn cười gõ trán nàng, : " được, con mới mấy tuổi, nghĩ cưỡi ngựa? Nhỡ bị ngã làm sao bây giờ?"


      "Nhưng mà..."


      " có nhưng mà." Thẩm Mạt Vân hiếm khi độc đoán chặn đứng lời cầu xin của nữ nhi, "Tóm lại, trước khi tròn mười tuổi, đừng nghĩ đến chuyện cưỡi ngựa."


      Bảo nhi lập tức sụ mặt , " cần , a nương..."

      Thẩm Mạt Vân : "Dù sao ta đồng ý. Có bản lĩnh con thuyết phục phụ hoàng , nếu gật đầu, a nương cũng thể phản đối đúng ."


      Lần này hai vai đều suy sụp xuống: "Vậy càng thể, phụ hoàng đồng ý..."


      "Trẫm đồng ý cái gì?" Vũ Văn Hi vừa đến, chợt nghe đến nữ nhi oán giận đồng ý, trong lòng tò mò, lên tiếng hỏi.


      "Hoàng thượng!"


      Thẩm Mạt Vân thả con ra, đứng dậy đón chào.


      "Vừa rồi gì đâu? Trẫm đồng ý Bảo nhi làm gì?" Vũ Văn Hi ngồi xuống, nhận lấy chén trà Thẩm Mạt Vân đưa qua, uống ngụm.


      "Phụ hoàng." đợi Thẩm Mạt Vân mở miệng, Bảo nhi dẫn đầu ôm lấy cánh tay Vũ Văn Hi, vừa lắc vừa , "Phụ hoàng, con muốn giáo trường cưỡi ngựa, nhưng a nương đồng ý, ngài..." Ngẩng đầu nhìn lên, giọng tự giác thấp xuống.


      Vũ Văn Hi luôn nuông chiều con , lúc này cũng nghiêm khắc, "Lung tung, ngươi mới mấy tuổi, nghĩ cưỡi ngựa? Nhỡ súc sinh có mắt, làm ngươi ngã, làm sao bây giờ?"


      Bảo nhi vừa nghe, thấy cầu xin được, "Hừ" tiếng bỏ tay Vũ Văn Hi ra, mân mê cái miệng nhắn, chạy ra ngoài.


      Thẩm Mạt Vân đỡ trán, quả nhiên bị làm hư, ai dám vung mặt với hoàng đế như vậy nha. Khá vậy dám để Bảo nhi chạy như vậy, vội vàng với Hồ thị: "Theo sau, nhìn đại công chúa kĩ, đừng khiến nàng gặp rắc rối."

      Hồ thị cúi người hành lễ, sau đó vội vàng đuổi theo bóng dáng nho ở phía trước.


      Lúc này Thẩm Mạt Vân mới nhìn Vũ Văn Hi, hơi xấu hổ : "Bảo nhi còn , hiểu chuyện, hoàng thượng đừng trách nàng. Chờ nàng trở lại, thiếp nàng."


      Vũ Văn Hi cười lắc đầu, nhìn qua giống tức giận, kéo qua đứa con còn rúc bên người Thẩm Mạt Vân, vừa đùa vừa : "Xem nàng , trẫm còn có thể tính toán mới đứa bé như Bảo nhi sao?"


      Thẩm Mạt Vân nghe xong, khỏi thầm: "Bảo nhi như vậy còn phải ngài nuông chiều ra, ngài còn so đo gì chứ?"


      Nghe vậy, Vũ Văn Hi nhíu mày hỏi: " cái gì đâu?"


      "Khụ, có việc gì." Thẩm Mạt Vân ho tiếng, giấu nét tự nhiên chỉ trong nháy mắt.


      Vũ Văn Hi lại cầm lấy sách vở nàng đặt bàn, lật mấy trang , "Nàng dạy vỡ lòng cho Thụy nhi sao? Tam Tự Kinh, nghe hiểu sao?"


      Thẩm Mạt Vân cười : "Chắc có thể nghe hiểu. Thụy nhi thông minh hơn Bảo nhi nhiều, nội dung thiếp dạy , sai biệt lắm đều có thể ghi nhớ, dám sai chữ nào, nhưng cũng có thể đối đáp." Thấy hoàng đế tin lắm, lại , "Hoàng thượng tin, có thể thử lần."


      Vũ Văn Hi mỉm cười, mở ra tờ, đọc câu "Dạy nghiêm", sau đó chờ con trả lời.


      Thụy nhi nghiêng đầu, tinh tường đáp: "Lỗi của thầy!"

      Vũ Văn Hi ngẩn ra, lại thầm: "Người học!"


      Thụy nhi chớp chớp đôi mắt to, tròng mắt xoay xoay nhanh như chớp, dường như cảm thấy dấu chấm như vậy rắc rối, nhân tiện : "Người học, biết nghĩa, làm người con, lúc còn ." Đọc xong, lại quay người lại, xông qua chỗ Thẩm Mạt Vân, ngây thơ : "A nương, ăn bánh đậu xanh."


      Thẩm Mạt Vân: "..."


      Vũ Văn Hi: "..."
      Phong nguyet, Halie.hp, Lazzy Le26 others thích bài này.

    4. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      bóc tem nè :v
      hóa ra năng lực làm hoàng hậu của Thục phi được nhiều người kiểm nghiệm, cơ mà bị hoàng để bác bỏ thôi :)))
      buồn cười Thụy nhi quá, chắc Thục phi dạy hoàng tử học, lấy phần thưởng là bánh đậu xanh mỗi lần trả lời đúng :hoho:
      Annhien2309Nguyễn^_^An thích bài này.

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      bé con đáng quá , chắc hẳn lúc TMV dạy bé là dùng cách dụ ăn nên mới có kết quả thế này

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :