1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thục Phi - Hiểu Kiều Lưu Thuỷ (update chương 108-111)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 69: Điểm mấu chốt
      Editor: Natalie Pham


      Khắp nơi vừa lên đèn.


      Vũ Văn Hi lật xem từng trang tư liệu mà Trần Quý điều tra được trong hai ngày qua, sắc mặt bình tĩnh khiến người ta bất an. Rốt cục lật đến trang cuối cùng, Vũ Văn Hi dừng lại, im lặng nhìn mấy hàng chữ đó mà ngẩn người. phía khác của ngự án, lại chất đống tấu chương từ nơi khác, bẩm báo Giang Nam bị lũ lụt, bao phủ hàng vạn khoảnh ruộng tốt, tổn hại vô số mạng người, quan viên địa phương lo lắng xử lý kịp dẫn đến bệnh dịch, đành dâng tấu chương xin cứu viện.


      Giang Hỉ cùng Trần Quý đều nghiêm nghị đứng im bên, có ai có ánh mắt đến mức thu hút chú ý của hoàng đế lúc này.


      Đột nhiên, bấc đèn dưới chụp đèn hoa lệ đột nhiên phát ra tiếng vang "Xuy xuy" rất , có vẻ cực kì ràng trong căn phòng tĩnh lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.


      Giống như vừa bừng tỉnh, Vũ Văn Hi thong thả : "Bãi giá Chiêu Minh cung."


      Giang Hỉ : "Tuân lệnh." Lập tức ra ngoài sai người chuẩn bị kiệu.


      Cỗ kiệu của đế vương chậm rãi tuyến đường chính, dãy đèn lồng dài, gây ra nhiều chú ý, trải qua mấy cung điện, cuối cùng vào cung điện của hoàng hậu—— cung Chiêu Minh.


      Cỗ kiệu vừa tới cửa cung, gặp hai hàng cung nữ thái giám chỉnh tề quỳ gối ở hai bên nghênh đón đế vương. Vũ Văn Hi bước xuống kiệu, thái giám dẫn đường đốt đèn lồng ở phía trước, rất nhanh đến chính điện ở cung Chiêu Minh, Tiêu hoàng hậu sớm ăn mặc chỉnh tề đứng bên trong, nhìn thấy Vũ Văn Hi vào, quỳ xuống : "Thần thiếp bái kiến hoàng thượng."

      Vũ Văn Hi nhìn Tiêu hoàng hậu vẫn ung dung đoan trang như trước, ánh mắt lóe ra, lập tức qua bên người nàng ta, sau khi ngồi xuống ghế chủ vị, mới : "Đứng lên ."


      Tiêu hoàng hậu thong thả đứng lên, "Tạ ơn hoàng thượng."


      Vũ Văn Hi nhìn thoáng qua Giang Hỉ, Giang Hỉ hơi cúi đầu, sau đó gọi tất cả cung nữ thái giám trong điện ra ngoài. Sau khi tất cả mọi người rời , mới đóng cửa lại, sau đó đứng ở cửa, tự canh giữ cho đế hậu muốn chuyện riêng.


      Trong căn phòng yên tĩnh, Tiêu hoàng hậu cũng lên tiếng trước: "Hoàng thượng đến cung Chiêu Minh ồn ào như vậy, là muốn hỏi tội thần thiếp sao?"


      Vũ Văn Hi bưng chén trà đặt bàn gỗ khảm ngân lim lên, dùng nắp chén chạm vào miệng chén, làm ra tiếng vang lách cách, nhưng có ý định uống trà, lạnh nhạt : "Hừm? Hoàng hậu vậy, biết mình phạm tội lớn sao?"


      Khóe miệng Tiêu hoàng hậu hơi nhếch lên, trong mắt lại có ý cười, "Nếu thiếp đoán sai, là vì chuyện Nghiêm tiệp dư sảy thai sao?"


      Có thể trở thành nữ nhân tôn quý nhất quốc gia, cho tới bây giờ Tiêu hoàng hậu là người ngu ngốc. thực tế, khi nghe thấy tin Thiến nhi tự sát, nàng ta hiểu mình rơi vào cạm bẫy của người khác. Nàng ta muốn mượn cơ hội ra tay với Liễu dung hoa, cũng giải quyết luôn thai nhi của Nghiêm tiệp dư, nhưng lại khiến Liễu quý phi tương kế tựu kế, ngược lại khiến nàng ta tự chôn mình vào giếng, còn hết đường chối cãi. Có lẽ từ lúc sớm hơn khi nàng ta nghe tin Nghiêm tiệp dư vô cùng được sủng ái mà kiềm chế được, cũng bị cuốn vào cơn lốc xoáy này.


      Hôm nay khi nghe tin cỗ kiệu của đế vương chạy đến cung Chiêu Minh, nàng ta biết, Vũ Văn Hi biết hết mọi chuyện.


      cần phải cố gắng che giấu thừa nhận nữa.

      Nàng ta hối hận, chỉ cảm thấy khổ sở đau lòng vì liên lụy đến con trai mình.


      Vũ Văn Hi có động tác, đặt chén trà chưa uống xuống, lúc này ngẩng đầu nhìn Tiêu hoàng hậu, vẫn gì. Vũ Văn Hi hơi nheo mắt lại, trước khi đến cung Chiêu Minh, trong lòng tràn đầy lửa giận, thậm chí muốn lập tức hạ chỉ phế hậu, nhưng vừa nhìn thấy nữ tử mặc quan phục hoàng hậu đứng thẳng dưới đèn đuốc, lửa giận trong lòng bỗng nhiên giảm nửa.


      "Trẫm từng đồng ý với phụ thân nàng, chỉ cần nàng gây ra lỗi lầm lớn, con nàng, chính là thái tử." Vũ Văn Hi chậm rãi , khi nhắc tới đoạn chuyện cũ lâu này, mặt cũng có cảm xúc gì.


      Tiêu hoàng hậu im lặng lát, mới nhàng : "Đúng vậy, con thiếp là thái tử, nhưng cũng chỉ là thái tử..." Mà phải hoàng đế. Nàng ta chưa câu sau, nhưng nàng ta biết Vũ Văn Hi cũng biết .


      Nhưng Vũ Văn Hi còn cười gật đầu, "Hoàng hậu sai, thái tử chính là thái tử. Cho nên, ngươi lo lắng con ngươi chỉ là thái tử, khi ở Đông cung, cố ý nhắc nhở Liễu quý phi đó là con ngựa hoang dã chưa được thuần phục, ngược lại dụ dỗ nàng ta cưỡi ngựa để lấy lòng trẫm, khiến quý phi rơi xuống từ ngựa cũng vì né tránh kịp mà bị ngựa hoang đá thương khó có thai. Sau này, Cao Hiền phi mang thai, ngươi cũng lo lắng đứa bé của nàng ta uy hiếp đến địa vị của thái tử, lại châm ngòi Tiêu thị cùng Triệu thị gây chuyện với Cao Hiền phi, làm nàng ta bị sẩy thai. Còn có Trương Đức phi..."


      Kể ra từng kiện , Tiêu hoàng hậu cũng ra tay mấy lần với các phi tần được sủng ái, mỗi lần đều có liên quan đến con nối dòng, nhưng phần lớn trong khi ở Đông cung. Từ khi Tiêu hoàng hậu vào ở cung Chiêu Minh, lại ngoài ý muốn trở nên yên tĩnh, lại hiếm khi ra tay với phi tần.


      "... Trẫm còn nghĩ rằng ngươi hối cải, nể mặt thái tử, chỉ giam lỏng ngươi trong cung Chiêu Minh, vẫn lấy danh nghĩa hoàng hậu cung phụng trong cung. nghĩ tới ngươi vẫn khăng khăng mực, dùng vu cổ hãm hại Thục phi các nàng còn biết hối cải, dĩ nhiên còn dám ra tay với đứa trong bụng Nghiêm tiệp dư." xong, lửa giận trong lòng Vũ Văn Hi lại bị nhen nhóm lên, tùy tay cầm chén trà lên ném về phía Tiêu hoàng hậu. Chén trà bay theo đường cong, sát qua giữa trán Tiêu hoàng hậu, máu tươi chảy hết ra trán.


      Cho tới bây giờ hậu cung là nơi nhiều chuyện thị phi, Vũ Văn Hi từ lớn lên trong hoàn cảnh này, chưa từng ảo tưởng có cái gọi là tình , càng bao giờ cân nhắc những nữ nhân trong hậu cung luôn nịnh hót, thương , kết quả vì bản thân hay vì thân phận hoàng đế của . Dù sao mặc kệ là thích hay thích những thứ mà thân phận hoàng đế mang đến, đối với Vũ Văn Hi, đây là vấn đề nhàm chán —— là hoàng đế, đây là vĩnh viễn thay đổi.


      Cho nên Vũ Văn Hi chưa từng quan tâm những nữ tử hoặc đoan trang hoặc dịu dàng hoặc quyến rũ hay yếu đuối, khi ở trước mặt có trước sau như . muốn, chính là nữ tử có thể nhường cảm thấy sung sướng thư giãn sau khi giải quyết công việc rườm rà. Còn chuyện bọn họ tranh giành tình cảm, chỉ cần vượt qua điểm mấu chốt của , cũng coi như xem diễn thôi.


      "Ngươi nữ nhân ác độc này, làm sao có thể ngồi ngôi vị hoàng hậu, làm mẫu nghi thiên hạ?"


      Mà điểm mấu chốt của hoàng đế, là ngôi vị hoàng đế, hai là... Con nối dòng.


      Cho dù có thân phận hoàng đế, chỉ cần đứng ở góc độ của nam nhân, Vũ Văn Hi cũng thể tha thứ nữ nhân sát hại cốt nhục của . Cho dù là tam hoàng tử được mong đợi, cùng với nhị công chúa được thích, Vũ Văn Hi cũng chỉ mặc kệ quan tâm thôi, chưa từng nghĩ tới giết chết đứa của mình.


      Mà chuyện Tiêu hoàng hậu làm, sớm vượt qua điểm mấu chốt của Vũ Văn Hi.


      thất vọng được tích trữ từ lâu, lại thể kìm nén cơn giận, khống chế thế cục triều đình, cho tới bây giờ lại thêm mối thù mới, cho dù vì thái tử, cũng thể thay đổi quyết định của Vũ Văn Hi.


      Tiêu hoàng hậu cũng cười lạnh, cũng băng bó lại chỗ trán chảy máu, dung nhan luôn đoan trang có vẻ lạnh lẽo thấu xương, : "Hoàng thượng cho rằng là thiếp bỏ người gỗ vào?" Nàng cũng tin sau lúc đó Vũ Văn Hi thầm điều tra lại.


      Vũ Văn Hi nhìn nàng ta, : "Nếu như vậy, hoàng hậu có dám thề với Phật Tổ cùng bồ tát, ngươi chưa từng bỏ người gỗ vào cung Trường Nhạc và cung Diên Khánh ?" kiện kia quả có chỗ đáng ngờ, nếu Tiêu hoàng hậu dám thề, tin tưởng nàng ta hơn mấy phần.


      Tiêu hoàng hậu khựng lại, tự giác liếm môi, Vũ Văn Hi nhìn vậy, hiểu .


      Lúc đó sau khi xử lý xong mọi chuyện, Vũ Văn Hi tỉnh táo suy nghĩ lại, còn phát ra mấy điểm đáng ngờ, vì thế lại sai người thầm điều tra lần nữa, kết quả cũng làm người ta ngạc nhiên lắm —— Tiêu hoàng hậu bỏ người gỗ vào cung Trường Nhạc, còn hai người gỗ nguyền rủa hoàng tử tìm được ở chỗ Trương Đức phi cùng Giang sung nghi, còn có bóng dáng của Cao Hiền phi cùng Chu tu nghi. Nhưng mặt sau cũng có chứng cớ thực chất, mất nửa Tiêu gia, nếu lại ra tay với Cao gia cùng Chu gia, Đại Tề ít nhất bị suy sụp phần tư, nghĩ lại đành thôi, nhiều nhất đợi về sau lại tính sổ, càng trực tiếp hơn, nếu cảm thấy chướng mắt, cho gọi Cao Hiền phi cùng Chu tu nghi là được.


      Trong suy nghĩ của Vũ Văn Hi, tất cả nữ nhân trong hậu cung đều thuộc về , ai làm vui vẻ, sủng ái người đó; ai chọc thoải mái bỏ đó, dù sao hậu cung lớn như vậy, tùy tiện đặt vào góc xó xỉnh nào, nhắm mắt làm ngơ.


      "Ta..." Tiêu hoàng hậu há miệng thở dốc, cổ họng như bị ngăn chặn, thể ra lời.


      Đối với người đại, thề thốt chỉ là câu bình thường, nhưng với Tiêu hoàng hậu được giáo dục truyền thống, dám dối với Phật Tổ, sau khi chết bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục chịu tội trong lò lửa.


      "Hoàng hậu còn lời nào để sao?" Vũ Văn Hi lạnh nhạt , dường như chưa từng nổi giận, sắc mặt bình tĩnh hoàn toàn nhìn ra lúc trước nổi giận.


      Tiêu hoàng hậu thấy Vũ Văn Hi như vậy, cảm thấy lạnh lẽo, làm vợ chồng nhiều năm, đương nhiên nàng ta hiểu khi Vũ Văn Hi có vẻ mặt như vậy tượng trưng cho cái gì. Thân thể nàng ta run rẩy, đầu gối mềm nhũn, lúc này quỳ gối, cúi đầu : "Thần thiếp biết tội, xin hoàng thượng trách tội. Chỉ cầu xin hoàng thượng xem xét tình cảm phu thê nhiều năm, nên trách tội Tông nhi. Đây là việc trong hậu cung, cũng liên quan đến Tông nhi."


      Vũ Văn Hi hơi cúi đầu, qua lúc lâu, mới : "Hoàng hậu luôn luôn thông minh, nên hiểu ... Thiên tử có chuyện nhà." Điểm quan trọng nhất, tính cách của thái tử, cũng thích hợp trở thành vua của nước, cho thái tử rất nhiều cơ hội, nhưng thái tử cũng chưa từng nắm chắc.


      Tiêu hoàng hậu mạnh mẽ ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt như tuyết, run rẩy hỏi: "Hoàng thượng, Tông nhi là cốt nhục của ngài. Nếu, nếu... , bị rơi xuống từ vị trí kia, ngày sau còn chỗ dung thân sao? Tội thiếp nguyện lấy mạng đền mạng, đền mạng cho đứa bé của Nghiêm tiệp dư, mong hoàng thượng khai ân, buông tha thái tử ."


      "Vậy sao ngươi nghĩ lại, đứa trong bụng Nghiêm tiệp dư cũng là cốt nhục của trẫm." Vũ Văn Hi lạnh lùng xong, đứng dậy, cũng thèm liếc mắt nhìn Tiêu hoàng hậu mềm nhũn mặt đất, ra chính điện, chỉ nghe Vũ Văn Hi , "Hoàng hậu bị bệnh nặng, cần yên lặng tĩnh dưỡng. Trong lúc hoàng hậu dưỡng bệnh, đồng ý của trẫm, nghiêm cấm bất cứ ai ra vào cung Chiêu Minh."


      "Nô tài tuân chỉ."

      Sau đó là loạt tiếng bước chân càng lúc càng xa, Tiêu hoàng hậu hề quan tâm đến thân phận của mình, cứ tùy ý ngồi dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt tuyệt vọng.


      Trong điện dưới ánh nến, cũng tăng thêm vẻ thê lương...


      Trong cung Trường Nhạc.


      Thẩm Mạt Vân ngồi trước bàn trang điểm, từ từ chải tóc, vẻ mặt hơi hoảng hốt, Tố Nguyệt đứng bên cẩn thận hầu hạ, trừ hai người, trong phòng cũng có ai khác.


      Đột nhiên, Hồng Tịch vén rèm lên, bước nhanh tới thầm bên tai Thẩm Mạt Vân: "Chủ tử, hoàng thượng rời khỏi cung Chiêu Minh."


      Thẩm Mạt Vân tỉnh táo lại, gật đầu : "Được rồi, còn sớm, nghỉ ngơi ."


      Hồng Tịch cùng Tố Nguyệt thấy nàng có sắc mặt tốt, cũng dám hỏi nhiều, bước lên phía trước hầu hạ nàng nghỉ ngơi.


      Thẩm Mạt Vân nằm giường, cũng buồn ngủ. Nàng xem đỉnh màn phía , nghĩ rằng nếu đoán sai, như vậy kế tiếp, nên là thái tử, còn có Tiêu gia...


      Cũng biết, thái hậu có can thiệp vào hay , chẳng qua, muốn can thiệp vào quyết định của hoàng đế, nghĩ đến cũng dễ dàng như vậy!


      Còn có Trương Đức phi...


      Bóng đêm sâu, trong cung điện khác đèn đuốc sáng trưng, truyền ra cuộc chuyện.

      "Chuyện của Thiến nhi, lau sạch dấu vết chưa?"


      "Chủ tử yên tâm, mặc kệ là ai điều tra, đều thể điều tra ra chúng ta."


      "Vậy là tốt rồi." Nữ tử mặc cung trang chuyện hơi xoay người lại, "Ngày mai bảo nhị hoàng tử đến cung Thanh Ninh chuyến, ta có việc muốn với ."


      "Vâng, chủ tử."


      "Ừ." Trương Đức phi gật đầu, hơi lộ ra nụ cười hài lòng.
      Phong nguyet, Halie.hp, Cartoon20 others thích bài này.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 70: Đêm trước
      Editor: Natalie Pham

      Mưa to ngày ngày đêm, giọt mưa rơi xuống mái hiên tạo thành tiếng bùm bùm, mang đến mát mẻ cho ngày hè nắng chói chang. Trong đình viện, nhụy hoa màu trắng nho bị che lấp dưới tán lá xanh mướt, nhiều lần trải qua mưa gió, nhưng vẫn trốn được quy luật của tự nhiên, thưa thớt bay xuống bùn đất, lại quay về với đất mẹ.


      Thẩm Mạt Vân viết xong chữ cuối cùng, đưa bút lông trong tay cho Tố Nguyệt, sau đó cẩn thận nhìn nét chữ như rồng bay phượng múa giấy Tuyên Thành, hài lòng gật đầu, ra hiệu cho các cung nữ cất cẩn thận.


      Tố Nguyệt bưng chậu nước tới, vừa hầu hạ Thẩm Mạt Vân rửa tay, vừa : "Chữ của chủ tử càng ngày càng đẹp." Thẩm Mạt Vân tự vén tay áo bằng lụa xanh mỏng lên, cẩn thận tẩy rửa đôi tay ngâm trong nước ấm, da trắng như ngọc, khớp xương ràng, tinh tế thon dài.


      Thẩm Mạt Vân cầm lấy khăn tay Tố Nguyệt đưa qua, tùy ý lau bọt nước tay, sau đó đưa lại cho Tố Nguyệt , "Mỗi ngày đều viết, cũng được sáu năm rồi, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể luyện thành đại sư." Nhưng nàng cũng muốn trở thành đại sư gì, chỉ vì luyện viết chữ có thể giúp nàng bình tĩnh thanh thản.


      "Lại tiếp, nước mưa năm nay nhiều hơn hẳn năm ngoái." Thẩm Mạt Vân nhìn cơn mưa to bên ngoài, khẽ nhíu mày.


      Hồng Tịch từ bên ngoài vào, nghe Thẩm Mạt Vân vậy, cũng tiếp: "Cũng phải sao? Nô tì nghe , vùng Trung Nguyên cùng phủ Thanh Châu bị vỡ đê, bao phủ hơn chục nghìn khoảnh ruộng tốt, rất nhiều dân chúng có nhà để về, còn có rất nhiều người bị chết đâu."


      Tố Nguyệt : "Đúng vậy, cũng sắp tháng rồi, kể cả trong kinh thành, cũng có khi mưa to khi ngừng, bên phía phủ Thanh Châu càng cần nữa, sợ rằng tình hình tai nạn rất nặng đâu."

      Thẩm Mạt Vân càng biết nhiều tin tức hơn bọn họ, ví dụ như hoàng đế phái ra nhóm khâm sai đại thần thứ hai, lại lấy ra khoản tiền trợ cấp lớn từ hộ bộ, còn phái quân đội hộ tống lương thực chạy tới khu bị thiên tai, còn có ý chỉ khâm sai đại thần phải xử lý tai nạn lần này tốt, đặc biệt phủ Thanh Châu có tình hình thiên tai nghiêm trọng nhất.


      Bởi vì đột nhiên xảy ra lũ lụt, hơn tháng nay Vũ Văn Hi đều vội đến sứt đầu mẻ trán, cũng có thời gian đến hậu cung, cũng hề tiếp chuyện cùng hoàng hậu ở cung Chiêu Minh lúc trước. Ngày đó khi Vũ Văn Hi ra khỏi cung Chiêu Minh, rất nhanh khiến trời đất biến sắc, gây ra đấu đá trong cung đình, nghĩ tới trận mưa to, cứng rắn đè lại cơn gió lốc trong hậu cung này, cũng hoãn lại hơn tháng.


      Nghe , mấy ngày trước khi thái tử vào triều sai, trước mặt các đại thần, hoàng đế trực tiếp phát ra lửa giận lớn, mắng chửi thái tử trận, hoàn toàn có ý muốn giữ thể diện cho thái tử. Thái hậu luôn luôn tránh trong cung Thọ Khang cung, dường như hề biết chuyện xảy ra trong cung Chiêu Minh và triều đình...


      Cho nên nay hậu cung đứng trong bầu khí hòa bình nhưng lại quỷ dị, dường như bình tĩnh trước cơn bão.


      Bầu trời u, mưa to ngừng nghỉ, Thẩm Mạt Vân thấy thời gian còn sớm, muốn Hồng Tịch đưa Bảo nhi cùng Thụy nhi đến chỗ nàng cùng ăn tối, ngờ lại nhận được thông báo của thái giám, cỗ kiệu của hoàng thượng tới cung Trường Nhạc, nhắc nàng chuẩn bị nghênh đón.


      Dù là Thẩm Mạt Vân cũng lắp bắp kinh hãi, vội vàng ra lệnh cho người hầu chuẩn bị, suy nghĩ lát, vẫn bảo Hồng Tịch đưa Bảo nhi, Thụy nhi tới, mà nàng lại thay quần áo trang điểm, còn thầm trong lòng, trong thời tiết này, đến thời gian này, hoàng đế có việc gì chạy tới Trường Nhạc cung làm gì? phải ép buộc người ta sao?


      Sau khi trang điểm sắp xếp xong, cỗ kiệu đến cửa cung, Vũ Văn Hi đến, sắc mặt tốt lắm, sau khi chào hỏi lại là trận rối ren. vất vả mới hầu hạ được hoàng đế thoải mái ngồi ghế quý phi, Thẩm Mạt Vân mới : " biết hoàng thượng tới cung Trường Nhạc, thần thiếp cũng chưa chuẩn bị kỹ, mong hoàng thượng thứ lỗi!"


      Vũ Văn Hi lấy tay đè chặt lông mày nhíu lại, : "Là trẫm bỗng nhiên muốn tới, liên quan đến nàng." Buông tay ra, lại : "Ái phi làm gì vậy?"


      Lúc này cũng có chuyện gì để làm, nên Thẩm Mạt Vân thành đáp lại: "Sắp đến giờ ăn cơm, thiếp cho người đưa Bảo nhi cùng Thụy nhi đến, chuẩn bị dùng bữa đâu. Hoàng thượng có muốn dùng bữa cùng ?"


      Chắc là nhớ tới đôi trai đáng , sắc mặt Vũ Văn Hi cũng tốt hơn chút, mỉm cười , "Cũng mấy ngày rồi trẫm chưa ăn cơm cùng Bảo nhi cùng Thụy nhi."


      Thẩm Mạt Vân cười : "Nếu vậy, hoàng thượng cũng ở lại , vừa vặn hôm nay phòng bếp làm canh cá mà ngài thích ăn." Thái độ nàng thản nhiên, vừa ngại ngùng, cũng nịnh nọt lấy lòng, ung dung tự nhiên như tiếp đón bạn tốt đến nhà ăn cơm.


      tối tăm mỏi mệt trong ánh mắt Vũ Văn Hi cũng bớt chút, gật đầu, xem như đồng ý. Giang Hỉ thấy vậy, thầm líu lưỡi, xem ra Thục phi nương nương rất biết cách lấy được niềm vui của hoàng thượng, nhìn thái độ này, cách này, vừa phải thừa thiếu phần nào.


      Thẩm Mạt Vân vội vàng bảo nhóm người Tiễn Dung chuẩn bị, lại : "Vừa nãy khi hoàng thượng mới đến, thiếp thấy vẻ mặt ngài hơi lo lắng, ngài buồn phiền vì chuyện lũ lụt ở phủ Thanh Châu sao?" Vừa hỏi vừa đưa qua chén trà hạnh nhân.


      Thẩm Mạt Vân tươi cười, nghiêm túc nghe hoàng đế hết, nàng có rất nhiều kinh nghiệm trong việc sắm vai làm nhân vật thùng rác nghe than phiền. Cũng cảm thấy khó chịu, dù sao nàng cũng có thể nghe được số tin tức có ích từ đó. Giống như bây giờ, Vũ Văn Hi đến quan viên ở Kỳ Châu, mà nhị ca cũng là thứ sử Kỳ Châu.


      "... Lần này nhị ca nàng làm rất khá, trẫm nghĩ có thể cho làm thêm kì nữa." Vũ Văn Hi .


      Thẩm Mạt Vân cười : "Thiếp hiểu những chuyện này, hoàng thượng như thế nào làm như vậy." Chuyện quan viên điều chuyển hay làm thêm kì, còn rườm rà hơn quy củ trong hậu cung, nàng tốn thời gian nghiên cứu, bởi vì nàng căn bản có hứng thú cùng tiềm năng.


      Làm người phải biết khả năng của mình, phải kim cương tỏa sáng, cũng đừng quá cố chấp.


      Vũ Văn Hi cũng cười, tự vén lọn tóc rơi xuống vào bên tai nàng, cố ý đùa nàng: "Ái phi cầu xin trẫm thăng chức cho huynh trưởng sao?"


      Thẩm Mạt Vân thà lắc đầu, : "Tuy thiếp có thể học thuộc lòng tất cả chức quan trong triều đình Đại Tề, nhưng muốn chức vị nào tốt, chức vị nào tốt, thực ràng. Ví dụ như Kỳ Châu, nếu hoàng thượng , thiếp còn biết ở phương hướng nào đâu." Đối với nàng Đại Tề chỉ là quốc gia xa lạ, nàng muốn dùng bản đồ Trung Hoa để tham khảo cũng được, hơn nữa, tranh thuỷ mặc của người xưa rất có ý thơ, nhưng nếu dùng để vẽ bản đồ... Thực rất thê thảm khó nhìn. Nếu nàng có thể biết mấy chục châu phủ ở phương hướng nào, lại có sản vật gì, con người phong tục như thế nào mới là kỳ tích.


      Hai người tán gẫu Bảo nhi bước vào, Thụy nhi được bà vú ôm.


      "Phụ hoàng!" Bảo nhi bước tới, ôm cánh tay Vũ Văn Hi đong đưa, " lâu rồi ngài tới thăm con, con muốn tìm ngài, nhưng a nương ngài vội, cho nữ nhi quấy rầy ngài."

      Vũ Văn Hi lập tức chuyển chú ý sang Bảo nhi, ôm lấy Bảo nhi, : "Hôm nay phải phụ hoàng đến thăm con sao? làm xong bài tập phụ hoàng giao cho chưa?"


      "Vâng, làm xong rồi." Bảo nhi kiêu ngạo gật đầu, "Bây giờ con đưa người xem."


      Thụy nhi hiển nhiên muốn gần gũi với Vũ Văn Hi, ngược lại về phía Thẩm Mạt Vân, Thẩm Mạt Vân vội vàng đỡ lấy thân thể lung lay của con trai, vừa chia ít chú ý với đôi cha và con : "Hoàng thượng, đợi tí nữa xem cũng muộn, trước dùng bữa được ?"


      Vũ Văn dứt khoát : "Vậy dùng bữa trước ."


      Lúc ăn chuyện.


      Ăn cơm xong, Vũ Văn Hi lại chơi với con trai con lúc lâu, đêm đó cũng ở lại cung Trường Nhạc.


      Trong cung Thanh Ninh.


      Trương Đức phi nhìn người ngồi ở ghế tựa, hơi nhíu mày: " phải Chu dung hoa vội vàng hầu hạ hoàng thượng sao? Sao có thể đến cung Thanh Ninh của ta?" Mấy tháng nay Chu dung hoa cũng coi như được sủng ái, cho nên Trương Đức phi mới châm chọc như vậy.


      Chu dung hoa mặc váy dài màu hồng đào, kết hợp với ngọc bội đeo ở thắt lưng, nhìn qua rất giống bông hoa hồng nở rộ giữa hè, nàng ta cười : "Thiếp vào cung mấy tháng, lại chưa từng đến cung Thanh Ninh bái kiến Đức phi nương nương, cảm thấy yên lòng, nên tự tay làm bánh hạch đào đến bồi tội với nương nương, mong nương nương tha thứ."

      "Hừm?" Trương Đức phi nhìn thoáng qua đĩa bánh bàn với ánh mắt ý nghĩa, nhưng chuyện.


      Chu dung hoa tiếp: "Thiếp tự nhân tư chất ngốc nghếch, ở trong hậu cung chỉ như ánh sáng đom đóm, làm sao dám so sánh với các vị nương nương, chẳng qua được hoàng thượng thương xót, mới được sắc phong làm dung hoa đứng hàng tứ phẩm, như... Đức phi nương nương chê thiếp người , lời , thiếp nguyện ý cống hiến sức lực cho nương nương."
      Phong nguyet, Halie.hp, Cartoon18 others thích bài này.

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 71: Biến thiên (thượng)
      Editor: Natalie Pham


      Những lời này của Chu dung hoa ràng, cơ bản ràng muốn theo Đức phi.


      Trương Đức phi nghe vậy lại lạnh lùng cười : "Nhưng sao ta lại nghe , mấy ngày trước, Chu dung hoa cũng rất chịu khó đến cung Diên Khánh!" Nghĩ đến muốn được chỗ tốt còn dám bày ra bộ dáng kiêu ngạo như vậy, nghĩ nàng ta là người phải chọn đồ rách nát mà người khác cần sao! người dung hoa bé, cũng dám những lời này trước mặt nàng ta sao? Đừng là dung hoa tứ phẩm, cho dù là tiệp dư tam phẩm nàng ta cũng để vào mắt.


      Sắc mặt Chu dung hoa hơi khựng lại, nàng ta dự đoán được Trương Đức phi nể mặt như vậy. Nàng ta mới tiến cung lâu, địa vị cao, còn sủng ái của hoàng đế, xa, trong đám tú nữ, trước đó có Nghiêm tiệp dư sau đó có Lam phương hoa, tuy bây giờ cũng có chút địa vị, nhưng sau này nếu hoàng đế còn sủng ái nàng ta nữa, như vậy chờ đợi nàng ta vườn sân tĩnh lặng, vĩnh viễn thấy ngày mai.


      Dựa theo luật lệ của Đại Tề, trừ hoàng hậu, bất cứ cung tần được hoàng đế sủng hạnh qua mà sinh con, sau khi tiên hoàng băng hà, đều bị đưa đến chùa miếu cắt tóc tu hành cầu phúc cho hoàng thất, đương nhiên tứ phi cũng được phụng dưỡng trong cung, đây xem như là đãi ngộ của tiểu thiếp chính thống nhất, nhưng các phi tần có địa vị thấp khác, cũng may mắn như vậy.


      ngọn đèn dầu, cắt tóc làm ni , chính là kết cục của bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao các nữ nhân trong hậu cung đều liều mạng muốn lên hoặc nghĩ cách mang thai sinh con, cho dù chỉ sinh được vị công chúa, cho dù lúc già thể ở lại hậu cung dưỡng lão, cũng được nữ nhi đưa ra cung phụng dưỡng, có nơi dựa vào, mà bị đưa chùa miếu bắt buộc làm ni như những cung phi sinh con khác.


      Chu dung hoa muốn rơi xuống hoàn cảnh như vậy, lúc đầu nàng ta muốn dựa vào cung Diên Khánh, nhưng Liễu quý phi lại đặt nàng ta vào mắt, hơn nữa nàng ta còn muốn chăm sóc đứa bé trong bụng Liễu dung hoa, càng xa cách với Chu dung hoa. Sau mấy lần như vậy, Chu dung hoa cũng hiểu, đành chuyển sang mục tiêu khác, muốn dựa vào Trương Đức phi, tuy Trương Đức phi còn ân sủng của hoàng đế, nhung vẫn còn nhị hoàng tử, nếu hoàng hậu cùng thái tử... Theo thân phận, Trương Đức phi là người có tư cách lên ngôi hoàng hậu nhất.


      Chỉ trong nháy mắt rất nhiều suy nghĩ tâm tư đều lướt qua đầu Chu dung hoa, nàng ta lại cố tươi cười, dường như mất bình tĩnh lúc trước chưa từng xuất , nàng ta : "Thiếp chỉ đến thăm viếng theo lễ phép, cũng có ý khác, mong nương nương hiểu . Tuy thiếp thân phận thấp, nhưng vẫn được hoàng thượng mến chút, nếu có thể giúp nương nương đạt được mong muốn, dù phải chết muôn lần thiếp cũng chối từ."


      Trương Đức phi miễn cưỡng nhướn mày lên, phe phẩy cán quạt gỗ trong tay, : "Cũng đừng chắc chắn như vậy, ngươi chỉ có tính mệnh, chết muôn lần như thế nào đây? Chu dung hoa còn muốn thêm tính mạng của ai vào đây?" Giọng điệu cũng lạnh lẽo như lúc nãy, lại có vẻ hề để ý.


      Chu dung hoa vội vàng sửa lại lời : "Là thiếp ăn vụng về, biết ăn , xin nương nương đừng trách..."


      Trương Đức phi có hứng thú nghe tiếp, ngắt lời : "Nếu biết ăn , vậy học lại tốt . Quý phi cùng Thục phi luôn biết ăn dỗ hoàng thượng vui vẻ, chờ ngươi học được ba phần của bọn họ, lại đến cung Thanh Ninh . Người đâu, tiễn Chu dung hoa." Vừa xong, đứng dậy vào phòng trong, chỉ còn lại Chu dung hoa xấu hổ đứng tại chỗ.


      Lập tức có gã cung nữ tiến lên, cúi người : "Xin mời Chu dung hoa!"


      Khuôn mặt vốn xinh đẹp của Chu dung hoa tái , sau lúc mới nhịn xuống cảm giác nhục nhã, gượng cười gật đầu, theo cung nữ ra khỏi cung Thanh Ninh.

      Mưa dầm liên miên hơn tháng, khó được thời tiết hôm nay rất trong sáng, ánh nắng tươi sáng, mấy ngày nay thấy được có vẻ cực kì trong xanh. Chu dung hoa đứng bên cạnh tường màu xám, ngẩng đầu nhìn, cảm thấy châm chọc, chẳng lẽ ở trong hậu cung, nàng ta còn đáng để người khác lợi dụng sao?


      "Chủ tử?" Cung nữ hầu hạ nàng ta lo lắng gọi tiếng.


      Chu dung hoa hít sâu hơi, : " sao, trở về thôi."


      "Dạ."


      Thanh Ảnh các


      "Chủ tử, hôm nay Chu dung hoa đến cung Thanh Ninh, nhưng khi ra ngoài sắc mặt trắng bệch, nhưng chưa biết Đức phi cùng Chu dung hoa chuyện gì bên trong."


      Tần tiệp dư mỉm cười lạnh lẽo, "Lại là vị thấy thân phận ..."


      đột nhiên dừng lại, nghe chuyện của Chu dung hoa, khiến Tần tiệp dư nhớ lại chính mình lúc trước, nếu thấy thân phận, phải nàng ta cũng như vậy sao. Lần trước ở cung Diên Khánh nếu nàng giúp đỡ Thục phi, có lẽ Thanh Ảnh Các vẫn lạnh như băng như trước.


      "Hoàng thượng vẫn ở cung Kiến Chương sao?" Tần tiệp dư hỏi, sắp nửa tháng rồi, hoàng đế cũng hề chọn thẻ bài, thái hậu để ý đến chuyện gì, hoàng hậu bị giam lỏng, các phi tần khác lại đủ thân phận, nên lúc này trong hậu cung còn có ai dám khuyên hoàng thượng nên sủng hạnh phi tần nhiều hơn.


      Cung nữ kia : "Vâng, nửa tháng nay, hoàng thượng chỉ nghỉ ở cung Diên Khánh cùng Trường Nhạc, thời gian khác cũng chỉ ở cung Kiến Chương xử lý chuyện triều đình."

      Tần tiệp dư đặt tay phải bàn, vuốt ve vải dệt mềm mại, lẩm bẩm: "Lại tiếp, Liễu dung hoa chắc cũng sắp sinh rồi...


      Cung nữ hiểu Tần tiệp dư có ý gì, chỉ theo: " nhanh như vậy đâu, lẽ ra còn phải chờ thêm hai tháng mới đến tháng."


      Tần tiệp dư cũng quan tâm đến câu trả lời của nàng ta, kết hợp với tình huống triều đình cùng hướng trong hậu cung, đành thở dài hơi, thào: "Xem ra thời tiết sắp thay đổi rồi!"


      Tiêu hoàng hậu...


      Nàng ta còn nhớ rất , năm đó khi tiến cung từng cung kính quỳ lạy Tiêu hoàng hậu ngồi ở vị trí cao nhất, ung dung quý giá, qua mấy năm, lại rơi vào kết cục như vậy, nếu tương lai bị ngã từ đám mây xuống thành bụi bậm, cả con cùng gia tộc cũng thể may mắn thoát khỏi...

      ————————————————

      Trời quang mây tạnh cũng có nghĩa tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt.


      Từ lúc thời tiết tốt hơn đến nay, tâm thần Thẩm Mạt Vân đều tập trung lắm, nàng luôn cảm thấy nàng quên chuyện gì, cầm chén trà đặt bên miệng, chuẩn bị uống ngụm, đột nhiên lại đặt xuống bàn. Cứ làm như vậy mấy lần, Tiễn Dung vốn luôn bình tĩnh nghiêm túc cũng nhịn được hỏi: "Nương nương, nước trà tốt sao? Nếu nô tì lại ngâm qua trà mới cho ngài !"


      Thẩm Mạt Vân bừng tỉnh: "Ừm? Sao, cần, do ta phiền lòng thôi." xong vẫy tay, lại đặt chén trà xuống bàn.


      Tiễn Dung ra hiệu cho Hồng Tịch đổi ly trà mới cho Thục phi, nàng ta hỏi: "Nương nương lo lắng tình hình tai nạn ở Thanh Châu sao? Nương nương đừng lo lắng, nghe phía trước truyền đến tin tức, mưa to ngừng, lòng sông rút xuống, tin tưởng rất nhanh có thể trấn an nạn dân, sau khi hoàng thượng biết, cũng cực kì vui sướng."


      Thẩm Mạt Vân lắc đầu: ", phải chuyện đó..." Đến cùng là chuyện gì đây? Chỉ kém chút, nhưng nàng lại nghĩ ra được, trong lòng nàng như có móng vuốt ngừng gãi, khiến nàng nôn nóng.


      Tiễn Dung vừa nghe, cũng tiếp. Nhưng Tố Nguyệt đứng bên lại cười : "Mưa tạnh cũng tốt, vừa vặn có thể phơi đệm chăn, quần áo. Chỉ tiếc, mưa ngừng, thời tiết lại nắng nóng, đừng , giữa trưa khi đường còn có thể làm người ta bị nắng nóng quáng mắt đâu."


      Nóng sao? Thẩm Mạt Vân giật mình, dường như thông suốt, bỗng chốc nghĩ ra nàng quên mất chuyện gì. Mỗi lần bị lũ lụt, địa phương bị lũ lụt chắc chắn ít người hoặc động vật bị mất tánh mạng, thời kì tai nạn mọi người còn kịp chạy nạn, rất nhiều thi thể đều bị sắp đặt lung tung. Sau khi nước lũ rút xuống, vừa có ánh nắng mặt trời, thời tiết trở nên nóng bức, thi thể bị ngâm nước dễ dàng bị hư thối, sinh ra vi khuẩn gây bệnh. truyền sang mười, mười truyền sang trăm, rất dễ dàng gây ra bệnh dịch khiến người ta hoảng sợ.


      Tuy kinh thành bị lũ lụt, nhưng mưa to trong thời gian dài, biết có bị ảnh hưởng ?


      Vừa nghĩ đến chuyện này, Thẩm Mạt Vân cũng ngồi yên được nữa, tất cả người thân của nàng đều ở kinh thành, nếu bệnh dịch bị lan ra trong kinh thành, nhất định là trận tai nạn. Nàng bình tĩnh lại, nhìn Tiễn Dung hỏi: "Hôm nay hoàng thượng có chọn thẻ bài ?"


      Tiễn Dung suy nghĩ lát, : " có."


      Thẩm Mạt Vân nhíu mày, "Ta đột nhiên nhớ tới việc quan trọng, muốn cầu kiến hoàng thượng, có biện pháp nào ?"

      Tiễn Dung khó xử: "Nếu được triệu kiến, phi tần trong hậu cung thể tùy ý cung Kiến Chương. Cho dù hoàng hậu nương nương tự mình , cũng phải cho người thông báo trước, sau khi hoàng thượng đồng ý mới có thể vào. Này..."


      Thẩm Mạt Vân vẫn chưa từ bỏ ý định: " có biện pháp nào khác sao?"


      Tiễn Dung lắc đầu, phải nàng ta muốn giúp, mà có cách nào, phi tần dám xông vào cung Kiến Chương cơ bản đều ở trong lãnh cung. Chẳng qua nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Thẩm Mạt Vân, vẫn an ủi nàng: " chừng lát nữa hoàng thượng đến cung Trường Nhạc, nương nương đừng quá sốt ruột."


      Thẩm Mạt Vân chỉ có thể thở dài: "Hi vọng ." Nàng còn có thể xông vào cung Chiêu Minh của hoàng hậu lần, nhưng nếu nàng dám xông vào cung Kiến Chương, cho dù thành công, nàng cũng xong rồi.


      Thẩm Mạt Vân chưa từng bấm ngón tay tính xem khi nào hoàng đế tới cung Trường Nhạc như bây giờ. Cố tình Vũ Văn Hi giống như đấu tranh với việc triều đình, cả bảy ngày đều chưa từng đặt chân vào hậu cung, hoàn toàn phá vỡ kỷ lục trước kia, cả ngày lẫn đêm vẫn chỉ gặp mặt đại thần. Nếu biết Vũ Văn Hi có ham thích kia, Thẩm Mạt Vân cũng nghi ngờ trong cung Kiến Chương trình diễn cuộc tình cấm kị kia.


      Đến ngày thứ 9, Vĩnh Húc hoàng đế rốt cuộc bước chân vào cung Trường Nhạc, đáng tiếc lại nhìn thấy nụ cười quen thuộc, mà lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, cũng cảm thấy lo lắng, tự tay đỡ Thục phi đứng dậy, : "Ái phi bị bệnh sao? Nhìn qua cũng gầy hơn, chẳng lẽ người hầu hầu hạ cẩn thận, mệt sao?"


      Thẩm Mạt Vân dựa vào cánh tay Vũ Văn Hi đứng dậy, : " liên quan đến bọn họ, do thiếp có tâm thôi."


      "Hửm?" Vũ Văn Hi thèm để ý đến cung nữ thái giám quỳ, lôi kéo Thẩm Mạt Vân vào phòng trong, sau khi ngồi xuống, mới hỏi: "Chuyện gì vậy? Liên quan tới trẫm sao?"


      Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Mạt Vân như vậy trước mặt , nghĩ đến tâm của nàng chắc liên quan đến . Nghĩ vậy, Vũ Văn Hi hơi tò mò, cũng biết chuyện gì có thể khiến Thẩm Mạt Vân mất bình tĩnh như vậy.


      Thẩm Mạt Vân gật đầu, trong mắt lên lo lắng, ra tất cả những lo lắng của mình mấy ngày qua, cuối cùng còn vội vàng kêu lên: "Hoàng thượng, ngài chúng ta có cần chuẩn bị ..." Vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Vũ Văn Hi chống cằm cười , nàng ngẩn ra, tình huống này khác với tưởng tượng của nàng, nàng nghĩ tới tức giận, lo lắng, tức giận nàng nhúng tay vào chuyện triều đình, nghĩ tới rất nhiều tình huống, cũng nghĩ tới mỉm cười, bèn gọi "Hoàng thượng?"


      Vũ Văn Hi ôm Thẩm Mạt Vân đứng trước mặt vào lòng, Giang Hỉ biết điều ra hiệu cho cung nữ lui xuống, chỉ còn hai người ở bên trong.


      "Mỗi lần lũ lụt qua , trong mười lần có chín lần xảy ra bệnh dịch, trẫm sớm cho người xử lý. Ái phi cứ yên tâm, khẳng định gây nguy hiểm đến kinh thành." Vũ Văn Hi nhìn mỹ nhân trong lòng hai mắt mở to, cái miệng nhắn khẽ nhếch lên đáng , chợt nổi lên ý muốn trêu chọc, véo gò má trơn mềm kia chút, quả nhiên, gò má cùng bên tai đều chậm rãi đỏ ửng lên.


      Thẩm Mạt Vân muốn đâm đầu vào khối đậu phụ, nàng cảm thấy mình ngu ngốc, lại lo lắng trong thời gian dài như vậy. Nghĩ lại cũng phải, từ xưa tới nay, sớm thể đếm hết số lần xảy ra lũ lụt, sớm hơn còn có thể ngược dòng đến thời kì thượng cổ. Thời gian mấy ngàn năm, cho dù lần hai lần biết xử lý, sau nhiều lần, mọi người còn có thể biết sao? Khẳng định sớm cho người chú ý đến phương diện này, nàng ngốc.


      Thẩm Mạt Vân xoay mặt, ngượng ngùng gặp người, sang chuyện khác: "Do thiếp vội vàng, hiểu biết chuyện triều đình, khiến hoàng thượng chê cười."


      Vũ Văn Hi cúi đầu, cắn ngụm cái cổ thon dài trắng nõn, dẫn tới Thẩm Mạt Vân thấp giọng kêu đau, mới : "Ái phi có thể có suy nghĩ như vậy, trẫm vui vẻ. Chẳng qua ái phi lo lắng cũng có lý, trẫm nghe , vùng ngoại thành gần kinh thành có số thôn xóm bị bệnh, nhìn qua như là bệnh dịch, may mắn phát kịp thời, cho người xử lý, chắc rất nhanh có thể ổn định lại, truyền vào kinh thành."


      "Hoàng thượng sáng suốt." Thẩm Mạt Vân lòng .


      Vũ Văn Hi cười : " lo lắng nữa sao? Giải quyết được tâm chưa?"


      Thẩm Mạt Vân cúi đầu, xấu hổ : "Là thiếp quá đề cao mình, hoàng thượng cũng đừng cười thiếp." Quả nhiên tình tiết nữ chủ xuyên tùy tiện có ý tưởng cũng khiến mọi người nể phục trong tiểu thuyết cũng tồn tại.


      Vũ Văn Hi : "Nàng là tiểu thư khuê các, vốn biết được việc này, nàng có thể nghĩ đến sau khi lũ lụt xảy ra bệnh dịch, cũng rất tốt rồi."


      Thẩm Mạt Vân: "..."


      Sau khi được đến câu trả lời hài lòng từ Vũ Văn Hi, Thẩm Mạt Vân yên tâm, cuộc sống hằng ngày cũng khôi phục như xưa, trôi qua nhanh chậm.


      có ai nghĩ đến, đây là bình tĩnh trước cơn bão.


      Hai mươi tháng chín, thái tử cùng công tử trong mấy gia đình quý tộc trong kinh thành đến vùng ngoại thành săn bắn, lại bị con cáo cào cánh tay. Lúc đó thái tử điện hạ chỉ nghĩ là vết thương , cũng chú ý, chỉ băng bó chút, để ý người hầu ngăn cản, tiếp tục ở nơi đó săn bắn.


      Hai mươi mốt tháng chín, thái tử bị sốt cao, bắt đầu lung tung.


      Hai mươi ba tháng chín, thái tử hôn mê, hoàng đế cho thái y tập trung ở Đông cung khám bệnh. Sau khi thái y bắt mạch, lại xem xét thân thể của thái tử điện hạ, sau khi hỏi thái giám hầu hạ cẩn thận, mới với hoàng đế: "Thần hoài nghi, thái tử điện hạ bị nhiễm bệnh dịch, xác nhận cẩn thận bị con cáo hoang cào bị thương mà nhiễm bệnh."


      Hoàng đế ra lệnh, gắng sức cứu chữa cho thái tử điện hạ.


      Ba mươi tháng chín, thái tử Vũ Văn Tông thể chữa khỏi, chết bệnh, năm đó mới mười bốn tuổi.
      Phong nguyet, Halie.hp, Cartoon22 others thích bài này.

    5. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      nàng trở lại, đọc liền 2 chương là sướng :ex10:
      Natalie Pham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :