1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thục Phi - Hiểu Kiều Lưu Thuỷ (update chương 108-111)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 55: Được coi trọng
      Editor: Natalie Pham


      Đây phải là đứa con đầu tiên của Vũ Văn Hi, nhưng đứa bé này lại đến vào thời gian quá khéo, hơn nữa mẫu thân của đứa bé lại là Thục phi – người rất được thích, bởi vậy Vũ Văn Hi cực kì chờ mong đứa bé trong bụng Thẩm Mạt Vân.


      Cách hoàng đế biểu đạt vui mừng là ban thưởng rất nhiều lễ vật, nay Đại Tề vô cùng cường thịnh thái bình, hoàng đế vui mừng ban thưởng chẳng phải chuyện mấy lượng bạc. Các đồ trang sức bằng ngọc đủ loại kiểu dáng châu báu thuốc bổ ngừng được đưa tới Trường Nhạc cung, tất cả người hầu đều được thưởng hơn tháng tiền tiêu vặt, thái y bắt mạch và ma ma luôn chăm sóc Thục phi càng được lì xì nhiều hơn.


      Ngày thứ hai sau khi truyền ra tin tức Thục phi có thai, ít người đều biết hoàng đế coi trọng thai nhi trong bụng Thục phi đến mức nào. Mọi người trong Trường Nhạc cung cực kỳ vui sướng, hầu hạ càng cẩn thận hơn, chuyện ăn uống thuốc thang đám người Hồng Tịch càng nghiêm khắc hơn, để ý chăm sóc đại công chúa kỹ hơn.


      Tố Nguyệt hay kiểm tra cả trong lẫn ngoài Trường Nhạc cung mấy lần, chỉ cần là người nàng cảm thấy có vấn đề, đều bị đuổi rất xa, thậm chí còn thông báo Thượng Cung cục đến dẫn bọn họ về, tạm thời cần đưa người mới tới. Dù sao Trường Nhạc cung chỉ có vị chủ tử, trước mắt đủ cung nữ thái giám hầu hạ. Muốn thêm người, có thể đợi chủ tử sinh sản xong rồi từ từ chọn cũng muộn.


      Vũ Văn Hi nắm tay Thẩm Mạt Vân, hiếm khi săn sóc : "Thái y , gần đây nàng hơi mệt nhọc, trước kia biết thôi, bây giờ biết mình mang thai, nên chú ý, nên làm lụng quá mức vất vả."


      Tuy Thẩm Mạt Vân đoán chắc đến tám phần mình mang thai, nhưng khi nghe thái y khẳng định, vẫn thấy rất vui sướng, nhưng nghe hoàng đế những lời này, nàng vẫn hơi ngạc nhiên, bởi vì nàng nghĩ tới hoàng đế ra những lời như vậy. Chẳng phải tính cách Vũ Văn Hi lạnh lùng tàn nhẫn, mà vì là đế vương, cho tới bây giờ đều quan tâm đến những chuyện tình cảm nam nữ, vì chả để ý, cho nên càng chú ý tới. Còn nữa, đây phải lần đầu tiên nàng mang thai đứa con của hoàng đế, lúc trước Thẩm Mạt Vân còn sinh người nữ nhi.


      "Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, nghĩ tới... Thiếp lại sinh con cho hoàng thượng, thiếp vui vẻ." Thẩm Mạt Vân mỉm cười, giấu kinh ngạc trong lòng.


      Vũ Văn Hi vỗ mu bàn tay trắng nõn của nàng, : "Bắt đầu từ hôm nay, nàng cứ dưỡng thai trong Trường Nhạc cung tốt, tranh thủ sinh vị hoàng tử đáng như Bảo nhi cho trẫm.


      Thẩm Mạt Vân bật cười : "Lúc này mới hơn hai tháng, sao có thể nhìn ra được là nam hay nữ, nếu nhỡ là nữ nhi sao đây?" Ai có thể đoán chắc được chuyện này.


      Vũ Văn Hi : "Trẫm vậy khẳng định là hoàng tử." Ở trong mắt , đứa trong bụng Thục phi là điềm lành được ông trời ban tặng, nếu là con trai, vậy thể tốt hơn.


      lập thái tử, tuy Tiêu gia hơi phiền toái, nhưng nếu yên phận ngời yên chỗ của mình, Vũ Văn Hi chẳng muốn qua mặt thái hậu cách quá mức, dù sao người cũng chảy dòng máu của Tiêu gia. Nhưng mấy năm gần đây, thái tử càng lớn, những hậu quả do cách dạy dỗ và nuông chiều của Tiêu hoàng hậu bắt đầu từ từ biểu ra ngoài. Cho dù cách giải thích tất cả chuyện triều đình hay thái độ đối xử với các vị quan lại, thái tử đều có vẻ quá mức ôn hòa, xử lý mọi chuyện theo đạo lý công bằng ở mức trung hòa, tầm nhìn quá hẹp, năng lực cũng quá tốt, đối với thái tử của quốc đó là điểm yếu nguy hiểm nhất. Có khi, người đưa ra quyết định, sợ là người xấu, chỉ sợ là người bình thường, tính cách quả quyết có thể làm mất kiên nhẫn của rất nhiều người. Cơ hội chỉ thoáng qua trong giây lát, ai chờ ngươi từ từ suy xét, lúc ngươi nhìn trước ngó sau, người ta rút đao chém ngươi.


      Ở trong mắt Vũ Văn Hi, nếu người thừa kế tương lai thông minh linh hoạt tất nhiên khiến vui sướng, nhưng cho dù có năng lực hơn người, ít nhất cũng phải làm vị vua có thể giữ gìn cái có. Giống như thái tử, lúc gặp chuyện quá chần chừ, khiến người ta thích.


      Tất nhiên Thẩm Mạt Vân biết suy nghĩ của hoàng đế, chỉ cười : "Nhờ lời may mắn của hoàng thượng, thiếp cũng hi vọng có thể sớm sinh ra hoàng nhi, giúp hoàng gia khai chi tán diệp*."


      *Khai chi tán diệp: ý sinh nhiều con khiến hoàng gia có thêm nhiều nhánh


      Vũ Văn Hi nghe vậy vô cùng vui vẻ, lập tức an ủi nàng mấy câu, đêm nay, tất nhiên ở lại Trường Nhạc cung.


      "Lại là Thục phi, nàng ta cũng quá may mắn thôi! Đây chính là cái thai thứ hai. Lúc trước sinh ra đại công chúa khiến hoàng thượng cực kỳ sủng ái, bây giờ hoàng thượng hết ban thưởng, lại thăm hỏi ngủ lại, nếu làg sinh hoàng tử, ta còn có đường sống sao?" Liễu quý phi ở Diên Khánh cung tức giận đến cắn khăn tay, đống mảnh sứ phân tán ở mặt đất.


      Khéo Như rụt lui cổ, cẩn thận với nàng ta: "Bây giờ nương nương quản lý công việc trong hậu cung, có muốn suy nghĩ biện pháp khiến người ở Trường Nhạc cung kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn ?"


      Liễu quý phi nặng nề ngồi trở lại ghế tựa, cầm lấy chén trà duy nhất còn nguyên vẹn bàn uống ngụm lớn, để đè én lửa giận sôi trào xuống rồi mới : "Ngươi tưởng bản cung nghĩ sao? Nhưng muốn ra tay, có thể dễ dàng như vậy sao, Trường Nhạc cung bị Thục phi thu thập kín như thùng sắt. Còn có hoàng thượng, vô cùng lo lắng cho thai nhi của Thục phi, nếu bụng của Thục phi xảy ra chuyện gì, người đầu tiên hoàng thượng nghi ngờ là bản cung." Hoàng thượng có tâm tình quản lý chuyện trong hậu cung, chỉ cần cảm thấy ngươi làm sai đó chính là ngươi làm sai rồi, điều tra chân tướng mọi chuyện, rất hiếm khi xuất trong hậu cung.


      Khéo Như lúng túng vâng dạ, dám thêm câu nào nữa.


      khuôn mặt Liễu quý phi giận dữ, lại : " ràng phụ thân liều chết chiến trường, đánh thắng trận, kết quảThẩm Thục phi lại được lợi, làm ta tức chết. Còn có tứ muội kia của ta, vô dụng, nâng đỡ nàng ta lâu như vậy, chẳng có tin tức gì, phí phạm công sức của ta." Bởi vì quá mức tức giận, nàng ta cũng suy nghĩ, có nên nhờ mẫu thân tìm thêm mấy nương từ Liễu gia vào cung để duy trì sủng ái.


      Lúc này, Liễu dung hoa ở ngoài điện xin gặp, Khéo Như hơi ngẩng đầu nhìn Liễu quý phi, thấy nàng ta gật đầu, lúc này mới tiến lên nghênh đón Liễu dung hoa, thuận tiện ra hiệu cho tiểu cung nữ đứng chờ bên ngoài vào thu dọn.


      Lúc Liễu dung hoa bước vào, cung điện bên trong được thu dọn sạch , khói trắng lượn lờ bay ra từ trong lư hương bằng tử kim, mùi hương rất tươi mát. Sau khi cúi chào theo quy củ, Liễu dung hoa khẩn cấp : "Vừa nãy muội nghe các cung nữ , Thục phi mang thai hai tháng. Đại tỷ, bây giờ phải làm sao? Muội nghe hoàng thượng rất coi trọng thai nhi lần này của Thục phi, nhỡ..."


      Vừa trút giận xong, Liễu quý phi sớm tỉnh táo lại, nàng ta nhíu mày nhìn Liễu dung hoa mặc váy màu xanh, : "Hoang mang rối loạn như thế này, còn ra thể thống gì?! Chẳng qua mới mang thai hơn hai tháng, khiến ngươi khẩn trương rồi? Nếu ngươi chịu thua kém chút, có thể có tin vui, xem mặt tăng cũng phải xem mặt phật, Thục phi dám làm ngươi mất mặt như vậy sao?"


      Liễu dung hoa đỏ mặt gượng cười, cúi đầu : "Muội chỉ lo lắng, bây giờ hơi mất bình tĩnh, lúc này quên quy củ."


      Liễu quý phi hừ tiếng, thể nhìn được bộ dáng ra gì kia của Liễu dung hoa, thầm mắng chửi làm sao thất lễ như thế chuyện, bây giờ lại biểu ra ngoài, là bùn nhão thể xây tường. Tuy Liễu dung hoa là muội muội của nàng, nhưng nàng chả có nghĩa vụ dạy bảo nàng ta, Liễu quý phi chẳng quên, lúc trước là ai ở bên cạnh núi giả ôm hoàng đế, khiến nàng ta mất mặt thời gian dài trong hậu cung, nàng còn ghi nhớ món nợ này đâu.


      Liễu dung hoa suy nghĩ lúc, lại hỏi: "Đại tỷ, nếu để Thục phi sinh ra hoàng tử, vậy sau này ở trước mặt hoàng thượng, phải còn có địa vị hơn cả tỷ tỷ sao? Ngài xem có nên tìm cơ hội trừ bỏ..."


      Liễu quý phi nhíu mày, đột nhiên cười : "Ngươi nghĩ được cũng lâu dài."


      Liễu dung hoa bị nhìn cảm thấy lo lắng, "Đại tỷ..."


      Sắc mặt Liễu quý phi nghiêm khắc lại, "Thục phi mang thai, dựa theo quy củ thể thị tẩm, thừa dịp này, ngươi phải nắm lấy cơ hội này, thị tẩm thêm mấy lần. Nếu có thể mang thai, mới là kế sách tốt nhất." nay cả hậu cung đều nhìn chằm chằm vào Trường Nhạc cung, kể cả hoàng thượng đều chú ý, ra tay quá mạo hiểm, đáng giá. Nhưng có thể thừa dịp Thục phi thể thị tẩm, mưu tính tốt. Liễu quý phi nghĩ đến đây, cũng thở dài trong lòng, nếu năm đó ... Sớm có đứa gọi nàng mẫu thân.


      Liễu dung hoa giọng : "Muội suy nghĩ biện pháp."


      Liễu quý phi gật đầu, : "Ngươi được thăng làm dung hoa, cần đổi chỗ ở khác, hai ngày nữa, ngươi liền chuyển đến Diên Khánh cung . Ta thấy, Tình Phương các ở phía đông là chỗ khá tốt, ngươi vào ở, cũng thích hợp."


      Hai mắt Liễu dung hoa sáng lên, chuyển vào ở trong Diên Khánh cung, có nghĩa số lần nàng gặp hoàng đế nhiều hơn, tuy chuyển vào địa bàn của Liễu quý phi, cũng có lợi ích hơn, rất có lợi cho tình cảnh nay của nàng ta.


      "Nghe theo sắp xếp của ngài, muội trở về cho người thu dọn đồ đạc."


      Trong Cảnh Phúc cung, Tú Hương khẩn trương với Cao Hiền phi: "Chủ tử, Thục phi nương nương mang thai lần thứ hai, ngài có muốn nghĩ biện pháp ?"


      Cao Hiền phi đọc sách dạy đánh cờ, thuận miệng đáp: "Nghĩ biện pháp gì?"


      Tú Hương nóng nảy, "Tự nhiên là thừa dịp Thục phi nương nương thể thị tẩm, nghĩ biện pháp kéo hoàng thượng đến Cảnh Phúc cung mấy lần." Dừng lại lúc, mới giọng : "Chủ tử, thái y , thân thể ngài sớm dưỡng tốt lắm, cũng khó mang thai. Nhưng khi hoàng thượng đến Cảnh Phúc cung, vì sao ngài luôn lạnh nhạt với hoàng thượng? Chẳng lẽ ngài muốn đứa sao?" Chắc có khả năng , đối với hậu cung phi tần, trừ bỏ sủng ái của hoàng đế, chỗ dựa duy nhất chính là con cái.


      Động tác tay Cao Hiền phi ngừng lại, mềm yếu dựa vào gối đầu phía sau, thở dài : "Mang thai sao? nhất thiết hoàng thượng càng chú ý tới Cảnh Phúc cung. Hơn nữa ở nơi dơ bẩn như thế này, có đứa cũng tốt, bọn họ đỡ phải chịu tội." Từ lúc sinh non năm đó, nàng chả có lòng nịnh hót hoàng đế, lại chẳng muốn sinh con cho , vừa nhìn thấy hoàng đế, nàng lại nhịn được nhớ tới đứa vô duyên kia, càng chán ghét hoàng đế.


      Hoàng đế cần nữ nhân dỗ vui vẻ, mỗi lần Vũ Văn Hi tới chỗ của Cao Hiền phi, đều nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt. Mấy lần qua , cũng phiền, càng ít khi đến. Hậu cung thiếu mỹ nữ, có Cao Hiền phi, còn có rất nhiều mỹ nhân làm vui lòng, tội gì nén giận đến Cảnh Phúc cung. Bởi vì Cao gia còn có ích, nuôi Hiền phi là được rồi, hoàng đế cũng thiếu chút tiền ấy.


      "Chủ tử, lý thuyết vậy, nhưng thể cứ làm như thế..." Tú Hương dậm chân, vội vàng khuyên nhủ. Nàng hầu hạ Cao Hiền phi nhiều năm, người khác nhìn bên ngoài vô cùng vinh quang, nhất phẩm phu nhân a, nhưng chỉ có tự mình biết nỗi khổ trong đó. Số bạc hàng tháng, chậu than bồn băng cũng thiếu, nhưng nếu muốn lấy thêm đồ gì, cũng có phương tiện như vậy, có khi gặp được cung nữ của Diên Khánh cung, Thanh Ninh Cung thậm chí Trường Nhạc cung, các nàng đều ôn tồn tiếp đón, dám lộ ra vẻ mặt khó chịu. Kể cả Chu tu nghi, còn từng chửi ngầm Cao Hiền phi mấy lần, nàng nhìn thấy vô cùng buồn bực, vốn định ra mặt vì chủ tử, lại bị Cao Hiền phi ngầm cảnh cáo nàng muốn nhường nhịn.


      "Tranh đấu mãi vẫn là bộ dáng kia thôi, đến rất tốt, nhắm mắt làm ngơ." Cao Hiền phi lạnh nhạt .


      "Ai!" Tú hương thấy khuyên bảo được, chỉ đành thở dài, tất nhiên vội vàng lui ra tới.


      Về hướng của hoàng đế, Cao Hiền phi quan tâm, trái tim của nàng sớm chết , giãy dụa lâu như vậy trong hậu cung vì báo thù cho đứa của nàng ta. Bây giờ Tiêu hoàng hậu lui về Chiêu Minh cung, Tiêu dung hoa cũng bị ban chết, nàng vừa lòng với kết quả như vậy. Về phần tranh giành sủng ái, nàng sớm có tâm tư này.


      nay Thục phi xem như cực kỳ vinh sủng, nhưng có năng lực được sủng ái đến bao giờ đâu? Năm năm lần chọn tú nữ, có càng nhiều tú nữ xinh đẹp trẻ tuổi vào cung, đợi Thục phi già , nàng ta còn có thể tranh đấu được với những nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi sao? Được đến càng nhiều, khi mất mới càng đau khổ hơn, nàng cũng muốn nhìn xem, khi Thẩm Mạt Vân ngã xuống từ đám mây cao, chật vật như thế nào.


      Sau khi Trình thị biết Thẩm Mạt Vân lại có thai, chuẩn bị ít lễ vật, sau đó mới mang theo đại con dâu Vu thị cùng vào cung thăm nữ nhi.


      "Tuy rằng là thai thứ hai, còn muốn cẩn thận chút." Trình thị dặn dò Thẩm Mạt Vân.


      Thẩm Mạt Vân thay quần áo bình thường màu tím, tóc dài đen búi thành búi tóc đơn giản, chỉ cắm mấy đóa quyên hoa cùng trâm cài tóc, cổ tay phải đeo vòng tay trong suốt, nàng : "Mẫu thân, yên tâm . Hoàng thượng cũng rất coi trọng thai nhi lần này, lúc này có ai làm khó nàng. Kể cả thực có người biết điều, con cứ ở lì trong Trường Nhạc cung ra ngoài, con cũng tin các nàng còn dám tới tận cửa gây hấn."


      Trình thị nghe vậy, cũng thấy yên tâm hơn, nếu được hoàng thượng coi trọng, lại cẩn thận phòng bị, nghĩ đến có chuyện gì, nhưng vẫn : "Chú ý hơn chút vẫn tốt." Nhìn sắc mặt của nàng, "Nương thấy con cũng gầy , do nôn ọe nhiều sao?"


      Thẩm Mạt Vân cười khổ gật đầu, "Cũng phải sao? Đứa này luôn luôn ép buộc ta, nôn ra còn nhiều hơn ăn vào, thức ăn này, vừa nhìn có khẩu vị." Đứa này là còn có thể ép buộc hơn Bảo nhi, thai đầu tiên còn chưa vất vả như vậy.


      Vu thị xen mồm : "Trước kia khi ta mang thai, cũng nôn oẹ rất lợi hại, nhưng ta ăn miếng gừng, có thể dừng nôn. Nếu nương nương thử xem?"


      Thẩm Mạt Vân lắc đầu : "Sớm thử qua, nhưng có tác dụng."


      Trình thị nhíu mày: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ma ma có phương pháp gì ? Nôn oẹ lợi hại như vậy, nên cẩn thận, nếu ăn được cái gì, cũng phải biện pháp."


      Thẩm Mạt Vân cũng an ủi : "Con hỏi thái y, đều đây là phản ứng bình thường, thời gian sau tốt hơn nhiều. Lại , cũng nghiêm trọng như vậy, chẳng qua quá thoải mái thôi, vẫn có thể ăn vào chút đồ ăn chén thuốc, chỉ có khẩu vị tốt như lúc mang thai Bảo nhi. Lúc này, Bảo nhi cũng nên tỉnh rồi, Tố Nguyệt, bảo bà vú ôm đại công chúa lại đây."


      Trình thị vội hỏi: "Nếu như còn ngủ, thôi, đừng ép buộc đứa ." Vu thị cũng phụ họa theo lời của mẹ chồng, nếu ép buộc đại công chúa vui, vậy cũng phải là việc .


      "Đâu có yếu ớt như vậy. Ngài là ngoại tổ mẫu của nàng, gặp mặt lại như thế nào." Thẩm Mạt Vân vừa vừa nháy mắt với Tố Nguyệt.


      Bảo nhi sắp hai tuổi rồi, nhìn thấy Trình thị, có thể lưu loát ra câu hoàn chỉnh, Trình thị vui mừng đến mặt mày hớn hở, Vu thị bên nịnh hót lấy lòng, những lời may mắn.


      Bởi vì Thẩm Mạt Vân nôn oẹ khá nghiêm trọng, cho nên Trình thị cũng dám ở lâu, sau khi biết nữ nhi sống rất tốt, liền đứng dậy từ biệt. Sau khi về nhà, lại chạy nhanh thu thập các phương thuốc phòng nôn nghén, chuẩn bị lần sau khi vào cung đưa cho nữ nhi.


      Hai ngày sau, Nghi Vân cũng vào cung thăm nàng lần, cũng mang đến ít đồ, cẩn thận dặn dò nàng lúc.


      Ở trong ánh mắt ghen ghét hâm mộ của các phi tần trong cung, Thẩm Mạt Vân luôn ở trong cung, dễ ra Trường Nhạc cung. nay cần đến chỗ hoàng hậu thỉnh an, càng giảm bớt rất nhiều chuyện.


      Thục phi có thai thể hầu hạ hoàng đế, ít phi tần đều sử dụng tất cả chiêu thức, hôm nay ngẫu nhiên gặp được, ngày mai người nọ đưa canh, đều muốn cho hoàng đế đến chỗ các nàng nhiều hơn. Bởi vậy, tuy là cuối mùa thu, hậu cung cũng rực rỡ phồn hoa như mùa xuân.


      Tuy Thẩm Mạt Vân thể thị tẩm, nhưng Vũ Văn Hi rất coi trọng thai nhi lần này của nàng, hơn nữa nữ nhi thích nhất cũng ở trong Trường Nhạc cung, cho nên vẫn thường xuyên đến thăm nàng. Những người hầu hạ nhìn thấy vậy, càng dám chậm trễ, rất sớm đưa chậu than cùng bồn băng đến Trường Nhạc cung, chỉ sợ Thục phi hơi khoẻ, hoàng đế trách tội bọn họ.


      Trong phật đường quạnh quẽ, chỉ có mùi hương khói tràn ngập ở căn phòng lạnh như băng, Tiêu hoàng hậu quỳ gối ở chính giữa, vội vàng chậm chạp nhớ kỹ kinh phật, đợi làm xong công việc của hôm nay, mới đứng dậy dưới nâng đỡ của cung nữ.


      "Gần đây Thái tử như thế nào?" Tiêu hoàng hậu ngồi ở trong phòng, đón lấy chén trà trong tay Bích Nhiễm, vội uống, mà hỏi tình hình gần đây của con trai trước.


      Bích Nhiễm : "Nô tì nghe , trong thời gian này thái tử vùi đầu làm bài tập mà thái phó giao cho, rất được hoàng thượng tán thưởng."


      Nàng dám , bởi vì quá mức tập trung học tập mấy ngày trước bị bệnh nặng, hai ngày trước mới vừa chuyển biến tốt.


      Tiêu hoàng hậu vui mừng : "Vậy là tốt rồi. Chỉ cần thái tử sống tốt, bản cung liền yên tâm." Lập tức lại nhíu mày, nhớ tới chuyện Thục phi có thai, "Chỉ mong thai nhi lần này phải hoàng tử, hi vọng ông trời mở mắt..."
      Phong nguyet, Halie.hp, SusanDooms19 others thích bài này.

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789

      Chương 56: Điềm lành
      Editor: Natalie Pham


      Mấy cơn mưa thu qua , lá xanh bắt đầu ố vàng, thời gian cuối thu, gió đông bắc thổi vù vù, mang đến cảm giác hiu quạnh. Thẩm Mạt Vân mặc áo choàng rộng rãi, ngồi nghiêng ghế quý phi, hai tay trắng nõn như ngọc cầm quyển sách truyện chăm chú nhìn xem.


      Hồng Tịch hầu hạ ở bên thừa dịp nàng lật trang mới, mở miệng : "Nương nương, phòng bếp vừa mới làm xong bánh táo, còn nóng hổi, khó được ngài thèm ăn, bằng ăn thử ít ? Còn có chè hạt sen ngân nhĩ, ninh 2 canh giờ (khoảng 4 tiếng), rất nhuyễn, ngài cũng thử xem?"


      Thẩm Mạt Vân đặt sách xuống, sờ sờ bụng, nàng cũng hơi đói rồi, nên gật đầu : "Đưa lên bánh táo, cần đưa chè hạt sen ngân nhĩ lên, đổi thành món cháo, ta muốn ăn ngọt."


      Thấy Thẩm Mạt Vân gật đầu, Hồng Tịch vui vẻ trả lời: "Dạ, nô tì ngay." lát sau, Hồng Tịch mang về hộp đồ ăn, trừ bánh táo cùng cháo bo bo*, còn có mấy món ăn sáng có vị chua vừa phải ngon miệng.


      Thẩm Mạt Vân nhanh chậm ăn mấy thìa cháo bo bo, lại ăn xong món bánh táo được làm vô cùng tinh xảo kia, rồi cho người dọn dẹp bát đũa. muốn cầm sách đọc tiếp, nữ quan của Thượng Cung cục dẫn hai người cung nữ bước vào, sau khi chào hỏi nàng, : "Thưa Thục phi nương nương, dựa theo mệnh lệnh của quý phi nương nương, hai người cung nữ này được chọn đến Trường Nhạc cung hầu hạ ngài, ngài xem còn hài lòng sao?"


      Hồng Tịch cùng Tố Nguyệt nhìn nhau, đều nhìn đến kinh ngạc trong mắt người kia, Liễu quý phi muốn làm gì vậy?


      Thẩm Mạt Vân nhướng mày, ném quyển sách trong tay, giọng điệu tốt : "Nơi này của ta cần thêm cung nữ, ngươi đưa các nàng trở về ."

      Vị nữ quan kia cũng cười, : "Mấy ngày trước Trường Nhạc cung đuổi mấy người ra ngoài, sau khi quý phi nương nương biết được, dặn dò phải tìm mấy người cung nữ lanh lợi đưa tới cho ngài. Thục phi nương nương, bây giờ ngài rất quý giá đâu, lúc này thiếu người hầu hạ, nhưng là chuyện vô cùng phiền toái, quý phi nương nương cũng có ý tốt, tính toán tốt cho ngài đâu."


      Sắc mặt Thẩm Mạt Vân lập tức lạnh lùng, khách khí : "Ta thói quen có người xa lạ tới lui ở bên cạnh, thái y , thể khiến ta bị sợ hãi. Nếu vì Thượng Cung cục đưa tới hai người này, ảnh hưởng đến thai nhi của ta, các ngươi có mấy cái đầu để chém đây? Hay là, trong mắt các ngươi chỉ có quý phi, chỉ nghe lời của quý phi, nhưng tồn tại của Trường Nhạc cung? Nếu đúng thế, cũng để lại bái thiếp, vậy ta thưa với hoàng thượng, ta cũng dám ở trong Trường Nhạc cung nữa, trực tiếp chuyển đến ở trong lãnh cung thôi, tùy tiện nữ quan ngũ phẩm đều dám lên mặt với ta."


      Tháng mười cuối mùa thu, nữ quan lại lập tức toát ra mồ hôi lạnh, nghĩ tới Thục phi cứng rắn như vậy, vội vàng lấy lòng : "Nô tì ăn vụng về, sai, Thục phi nương nương đừng trách. Ý của nô tì là, quý phi nương nương lo lắng trong cung ngài đủ cung nữ hầu hạ, ngày sau khi tiểu hoàng tử sinh ra, sợ rằng thể hầu hạ chu đáo, lúc này mới bảo nô tì xem xét, đưa hai cung nữ tốt tới. Nếu Trường Nhạc cung thiếu cung nữ, như vậy thêm người cũng sao, nô tì lập tức Diên Khánh cung đáp lời, còn mong Thục phi nương nương đừng tức giận vì vụng về của nô tì."


      Thẩm Mạt Vân : "Vậy ngươi còn sững sờ ở nơi này làm gì? Còn mau đưa theo các nàng rời ." xong, che ngực, hơn tháng nay, nàng hết nôn nghén, nhưng rất dễ tức giận. Trong ngày thường nghẹn dám nổi giận, hôm nay lời của nữ quan kia khơi dậy lửa giận trong lòng nàng, khiến nàng nhịn nổi nữa.


      Nữ quan kia thấy Thẩm Mạt Vân ôm ngực, còn tưởng rằng nàng vô cùng tức giận, sao còn dám nữa, vội vàng hành lễ xong, lập tức mang theo hai người cung nữ còn chưa từng ngẩng đầu lên rời khỏi Trường Nhạc cung.


      Sau khi đuổi người của Thượng Cung cục, Thẩm Mạt Vân bình tĩnh hơn, nhưng còn lòng dạ đọc sách tiếp, mà quay đầu nhìn Tiễn Dung: "Túi thơm ta làm xong tối qua đâu, lấy tới ta nhìn, chắc còn phải sửa lại chút."


      Tiễn Dung rất nhanh tìm ra túi thơm thêu rồng vàng, tuy rằng cách thêu tốt lắm, nhưng đường chỉ tinh mịn, có thể nhìn ra được bỏ vào rất nhiều công sức. Tiễn Dung cũng nhịn được : "Nương nương, nô tì thấy, túi thơm này rất tốt rồi, cần sửa thêm nữa, bây giờ ngài mang thai, làm những việc này, lời phạm huý, sợ rằng ảnh hưởng đến chủ tử trong bụng ngài." Có cách , phụ nữ có thai kiêng kị thêu thùa, chỉ sợ về sau đứa trong bụng có lòng dạ hẹp hòi.


      Thẩm Mạt Vân lại thờ ơ, nhận lấy túi thơm nhìn kĩ, vừa : "Nhà dân chúng bình thường, đừng mang thai, kể cả lúc ở cữ, có thể thiếu người phải làm chuyện thêu thùa sao? Cũng thấy các nàng có chỗ nào tốt. Lại , đây là làm cho hoàng thượng, hoàng thượng là thiên tử, chẳng lẽ còn che chở được đứa trong bụng sao?"


      "Hừm? Trẫm muốn che chở cho ai?" Màn che bị vén lên, giọng nam quen thuộc đột nhiên vang lên, Vũ Văn Hi vào phòng, đám người Hồng Tịch vội vàng hành lễ.


      "Lúc nãy ái phi gì? Thế nào lại kéo trẫm vào?" Vũ Văn Hi tùy ý phất tay, cho mọi người đứng lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mạt Vân, nhận lấy chén trà Hồng Tịch đưa qua uống ngụm, lúc này mới hỏi.


      Thẩm Mạt Vân cũng giấu diếm, kể hết đoạn đối thoại lúc nãy, cuối cùng lấy ra cái túi thơm màu vàng sáng kia, quơ quơ trước mặt hoàng đế như muốn khoe ra, "Hoàng thượng, đây là túi thơm thiếp vừa làm xong tối qua, thần thiếp mất rất nhiều công sức mới làm ra. Ngài cảm thấy đẹp mắt sao?"

      Từ đến lớn, cho tới bây giờ bên cạnh Vũ Văn Hi thiếu những đồ thêu thùa tinh xảo, tuy rằng hiểu gì về đường thêu, nhưng vẫn có thể nhận ra bức tranh thêu đẹp, nên vừa nhìn túi thơm kia, gật đầu cười : "Rất đẹp mắt." Lập tức lại , "Tiễn Dung sai, nàng mang thai, tự nhiên thể làm mấy thứ này, nhỡ làm quá mệt mỏi, có hại với đứa trong bụng phải làm sao bây giờ?"


      Thẩm Mạt Vân nghe xong, chắc là còn chưa hết tức giận vì chuyện lúc trước, mặt ra nét mặt hài lòng, cắn môi đỏ mọng : "Chẳng lẽ ở trong mắt hoàng thượng, chỉ nhìn được đến đứa , nhìn tới thần thiếp sao?" xong, kéo tay áo, còn giận dỗi xoay người đưa lưng về phía hoàng đế.


      Vũ Văn Hi tức giận đến vui vẻ, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám vênh mặt với , lại cảm thấy vừa buồn bực, vừa mới mẻ, " ngờ như vậy còn là lỗi của trẫm sao?"


      Hồng Tịch, Tiễn Dung cùng Giang Hỉ đều cúi đầu, cảm thấy sợ hãi, cũng dám gì.


      Qua lúc lâu, Vũ Văn Hi thấy nàng vẫn ngồi ở chỗ kia nhúc nhích, cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia chưa bao giờ thấy Thục phi như vậy. vươn tay, kéo qua hai vai nàng, muốn đùa mấy câu, nghĩ lại nhìn thấy hai mắt nàng đỏ ửng, rơi xuống từng giọt từng giọt nước mắt, im lặng khóc rống, thê thảm.


      Vũ Văn Hi khỏi hoảng sợ, yên lành sao lại khóc? Vội vàng lấy tay lau nước mắt bên má Thẩm Mạt Vân, dịu dàng hỏi: "Ái phi như thế nào? Trẫm có ý trách nàng, đừng khóc, ừ? Nếu khóc nhiều quá, ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, vậy tốt?"


      chưa dứt lời, càng Thẩm Mạt Vân càng khóc to hơn, từ sau khi nàng mang thai, tất cả mọi người chỉ biết quan tâm đến đứa trong bụng nàng, từng câu từng chữ đều xoay quanh đứa bé, căn bản có người để ý đến sống chết của nàng. Vì sao nàng muốn nỗ lực bảo vệ đứa chính mình sinh ra như vậy? Có phải chỉ cần bình an sinh ra đứa bé, cũng có ai quan tâm nàng sống hay chết?


      Chúng ta phải hiểu, suy nghĩ vẩn vơ của phụ nữ có thai là chuyện kì diệu, việc làm trong ngày thường, trong thời gian mang thai các nàng thường khống chế được hành vi của mình, làm ra số hành động thể giải thích trong mắt người bình thường.


      Cho nên, Thẩm Mạt Vân càng suy nghĩ càng cực đoan bắt đầu chú ý những chuyện vụn vặt. Theo ngay từ đầu im lặng khóc, biến thành nghẹn ngào ra tiếng, đến cuối cùng, lại ghé vào trong lòng hoàng đế, vừa đấm vừa gào khóc. Làm cho tất cả cung nữ thái giám sợ chết khiếp, hoàn toàn biết vì sao chủ tử nhà mình đột nhiên khóc rống lên như vậy? Nếu ảnh hưởng đến đứa trong bụng phải làm sao bây giờ? Kể cả Vũ Văn Hi, cũng vội vàng vừa an ủi lau nước mắt cho nàng, vừa vội vàng sai người gọi thái y, dù có tài giỏi đến mức nào, cũng đoán được giờ phút này Thẩm Mạt Vân suy nghĩ cái gì.


      Tiểu thái giám chạy ra ngoài nhanh như chớp, dám chậm trễ giây phút nào đến thái y viện thông báo, kéo vào cung, biểu cảm như trời rơi xuống của khiến thái y cực kỳ hoảng hốt, phải là thai nhi của Thục phi xảy ra chuyện chứ? Nhưng mấy ngày trước đây khi xem mạch, còn bình thường mà? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ sao? Nghĩ đến đây, thái y cũng ước gì hai chân có gắn tên lửa, có thể lập tức bay vào hoàng cung xác nhận xem xảy ra chuyện gì. về phía Trường Nhạc cung, sau khi Thẩm Mạt Vân nằm trong lòng hoàng đế, thoải mái khóc lớn lúc, lại cảm thấy trong lòng rất nhõm, lúc này mới rời khỏi, nhận lấy khăn lông ướt Tố Nguyệt sớm chuẩn bị tốt, sau khi lau nước mắt khuôn mặt, với các nàng: "Ta thấy hơi đói bụng, nhìn xem tiểu phòng bếp có món điểm tâm gì, quan trọng là loại nào đều đưa hết lên." Sau đó quay đầu nhìn hoàng đế, "Vừa rồi là thiếp thất lễ, cẩn thận va chạm hoàng thượng. nhiều ngày gió thu lạnh, thiếp lệnh các nàng chuẩn bị canh nóng, lát nữa hoàng thượng uống chén , miễn cho gió lạnh thấm vào người, bị cảm lạnh."


      Vũ Văn Hi cũng bị nàng làm cho ngây ngẩn, lúc lâu mới : "Ái phi... Nàng có khỏe ?" Thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh thôi, ràng lúc trước còn khóc lóc rất đau khổ, mà bây giờ trừ đôi mắt đỏ ửng, hoàn toàn nhìn ra dấu vết đau buồn khuôn mặt Thẩm Mạt Vân. tương phản này... Chẳng lẽ bị bệnh sao?


      Trần ma ma cùng Tiễn Dung lại hiểu được chút thay đổi thất thường của phụ nữ có thai, bước lên khuyên nhủ: "Nghĩ đến nương nương nhất thời đau buồn, khóc xong cũng trôi qua, hoàng thượng có cần đổi quần áo trước ? Bây giờ nô tì cho người ta đưa canh nóng lên."


      Được nhắc nhở, Vũ Văn Hi cúi đầu nhìn chút, chỗ vạt áo ẩm ướt mảng, quả ổn lắm, lại vào phòng trong thay bộ quần áo mới. Đợi khi thay quần áo xong bước ra, thái y cũng đến, vì thế : "Mau, bắt mạch cho Thục phi, chẳng lẽ bị bệnh? Vừa rồi khóc lúc lâu, thực làm cho người ta kinh hãi."


      Nghe như thế, thái y cũng hoảng sợ, nhanh chóng bắt mạch cho Thục phi, còn thay đổi hai tay, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt Thục phi, tuy rằng hai mắt đỏ ửng, nhưng khuôn mặt cũng có thần sắc đau khổ, mạch tay ổn định, nhưng cơn nóng giận lúc trước cũng giảm bớt ít, trong lòng cũng yên tâm hơn, : "Xin hoàng thượng yên tâm, mạch đập của Thục phi nương nương ổn định mạnh mẽ, thai nhi trong bụng cũng có vấn đề gì. Về phần Thục phi nương nương vừa mới, ừm, khóc rống... Khụ, như vậy, theo thai nhi càng lúc càng lớn, thân thể phụ nữ có thai càng ngày càng thoải mái, dao động cảm xúc cũng nghiêm trọng hơn, hơn nữa lúc trước Thục phi nương nương bị nôn oẹ khá nhiều, dưới mấy tầng áp lực, ngẫu nhiên khác thường, cũng bình thường, hoàng thượng cần quá lo lắng."

      Vũ Văn Hi nghe cũng thấy mới mẻ, : "Phụ nữ mang thai, cảm xúc đều ổn định như vậy sao? Nhưng trẫm nhớ được, khi Thục phi mang thai đại công chúa, luôn có tâm trạng rất tốt."


      "Này, chắc là vấn đề về thể chất . Vi thần hổ thẹn, thể hiểu được càng nhiều." Thái y chắp tay xin lỗi.


      Thẩm Mạt Vân xen mồm : "Phụ nữ mang thai vốn thể theo suy đoán theo lẽ thường, thái y ràng cũng bình thường." Dừng lại chút, lại : "Hoàng thượng, thiếp có chuyện gì, nhưng lại khiến hoàng thượng mệt mỏi, thần thiếp có lỗi."


      Vũ Văn Hi thấy Thẩm Mạt Vân khôi phục lại bình thường, nhân tiện : "Là chuyện thôi, sao đáng giá nàng để ý như vậy." Quay đầu với thái y, "Chỉ mở phương thuốc an thần , đỡ phải nửa đêm ngủ yên, bị kinh sợ."


      "Thần tuân chỉ." Thái y hành lễ, rồi thu dọn hòm thuốc chuẩn bị xuống viết phương thuốc, Tố Nguyệt vội vàng theo thái y, cùng đến hiệu thuốc.


      Tiễn Dung cùng Hồng Tịch thấy vậy, cũng nhanh chóng thu dọn đặt bàn ăn, đặt trước mặt Vũ Văn Hi là chén canh chim hầm nhân sâm nóng hổi, Vũ Văn Hi tùy ý uống mấy thìa, chỉ cảm thấy cả người đều ấm áp, liền đặt bát canh xuống, chỉ nhìn Thục phi ăn bánh táo hoa quế, đợi nàng đặt đũa bạc xuống, cười : "Còn đủ cho nàng ăn sao? Nếu lại bảo bọn họ làm chút mì đưa lên?"


      Sau khi Thẩm Mạt Vân khóc rống lúc, tâm tình vô cùng thoải mái, vì tâm trạng rất tốt, nghĩ ăn cái gì, cho nên bữa ăn này, khó được nàng ăn ít, nhường đám người Tiễn Dung vốn lo lắng cho thân thể nàng thở dài nhõm. Thẩm Mạt Vân nâng lên chén trà uống ngụm, mới : " đủ, tạ ơn hoàng thượng." Có thể nhớ tới cảnh lúc trước, cảm thấy quá mức dọa người, mặt cũng lên nét xấu hổ, "Lúc nãy... Thần thiếp thất lễ, xin hoàng thượng định tội."


      xong, nàng muốn đứng dậy quỳ xuống, lại bị hoàng đế đè lại, "Cũng có chuyện gì lớn, nàng xin nhận lỗi, coi như bỏ qua chuyện này, đừng suy nghĩ mãi."


      Thẩm Mạt Vân gật đầu, mềm mại : "Dạ, hoàng thượng." Dừng lại lúc, mới : "Cái túi thơm kia..."


      Vũ Văn Hi vỗ mu bàn tay nàng, gọi: "Giang Hỉ."


      Giang Hỉ bước lên phía trước, nâng lên túi thơm thêu rồng vàng, sau đó lại đứng im trong góc phòng.


      Thẩm Mạt Vân mỉm cười, chọn số chuyện thú vị, bắt đầu tán gẫu với hoàng thượng, lại sai người ôm Bảo nhi đến, chuyện lúc lâu, mới ngủ.


      Ngày thứ hai, sau khi Vũ Văn Hi được hầu hạ mặc quần áo xong, ngồi kiệu đến điện Lưỡng Nghi, chuẩn bị vào triều sớm. Ngồi kiệu, Vũ Văn Hi chống tay phải dưới cằm, lười biếng hỏi: "Giang Hỉ, hôm qua Trường Nhạc cung xảy ra chuyện gì? yên lành sao Thục phi lại bỗng nhiên khống chế được cảm xúc?"


      Giang Hỉ : "Do người của Thượng Cung cục đến chuyến, nghe theo lệnh của quý phi nương nương, tặng hai cung nữ đến Trường Nhạc cung hầu hạ nương nương, chắc hơi quá lời, khiến Thục phi nương nương tức giận."


      Vũ Văn Hi "Ừ" tiếng, : "Còn hầu hạ được chủ tử, để lại người như thế có ích lợi gì? Ngươi Thượng Cung cục, xử lý chút."


      "Nô tài tuân chỉ." Giang Hỉ trả lời, trong lòng hiểu ý của hoàng đế, đây là muốn bỏ chức vị của người nữ quan kia. Tuy rằng biết chuyện xảy ra hôm qua, Thục phi nương nương khóc hay diễn trò, nhưng hiệu quả, vẫn rất thành công. Xem ra vị chủ nhân của Trường Nhạc cung này, ngày sau phải đối xử cung kính.


      Liễu quý phi vốn định dựa vào chuyện đưa cung nữ để thăm dò thái độ của Thục phi, nhưng nghĩ tới lại khiến hoàng thượng nhúng tay, tuy rằng hoàng thượng trực tiếp trách mắng nàng, nhưng vẫn ngầm cảnh cáo nàng. Việc này khiến Liễu quý phi cảm thấy hơi hối hận, lúc trước nàng nên nghe vào lời của Liễu dung hoa, lợi dụng khi quản lý hậu cung sắp xếp người vào Trường Nhạc cung, lại đợi thời cơ làm ít động tác, khiến nàng động lòng. Nhưng bây giờ chẳng những thể xếp người vào, ngược lại còn làm mất người của mình.


      sợ kẻ địch giống như thần, chỉ sợ đồng minh ngu như lợn.


      Nếu Liễu quý phi cũng là người xuyên qua, như vậy nàng ta nhất định cảm khái những lời này với tình huống trước mắt của nàng ta, quá chính xác.


      So sánh với những động tác của Liễu quý phi, rất ngạc nhiên Trương Đức phi lại rất bình tĩnh, dường như chuyện Thục phi mang thai, cũng có ảnh hưởng lớn với ả ta. Lúc này Trương Đức phi đặt mọi chú ý lên nhị hoàng tử, tính cách nhị hoàng tử bị nuông chiều biết khuôn khổ, nàng ta buồn rầu việc học cùng cách hành xử của con đây. Mà Giang sung nghi sinh ra tứ hoàng tử, vẫn bình tĩnh ở yên trong cung, dễ dàng bước ra cửa cung bước, cũng gây chuyện khiêu khích.


      Mấy ngày sau, Thẩm Mạt Vân tìm cớ phái Tiễn Dung ra ngoài, mới gọi Tần Doãn, hỏi: "Hai tháng nay, hoàng thượng thường xuyên ngủ lại Diên Khánh cung sao?"

      Tần Doãn suy nghĩ lát, : "Từ khi Liễu dung hoa chuyển vào Diên Khánh cung, số lần hoàng thượng ngủ lại Diên Khánh cung nhiều hơn chút so với lúc trước, tiếp theo là..." ra mấy người phi tần, lại , "Nương nương cần quá lo lắng, tuy rằng trước mắt ngài thể hầu hạ hoàng thượng qua đêm, nhưng hoàng thượng vẫn thường xuyên qua Trường Nhạc cung, vì đứa bé trong bụng ngài cùng đại công chúa, trong lòng hoàng thượng vẫn nhớ kỹ ngài."


      Thẩm Mạt Vân nhíu mày, lại hỏi: "Gần đây số lần Nguyễn phương hoa được chọn thẻ bài thiếu rất nhiều nha."


      Tần Doãn hơi sửng sốt, lập tức gật đầu : "Đúng vậy, từ khi Liễu dung hoa được thăng cấp, dường như quý phi nương nương cũng bắt đầu lạnh nhạt Nguyễn phương hoa."


      Thẩm Mạt Vân nhàng dựa vào gối tựa phía sau, thoải mái nhắm mắt lại, ngón tay mềm nhẵn nhàng vuốt ve tấm vải dưới chỗ ngồi, lúc lâu sau, mới : "Xem ra gần đây quý phi rất nhàn, vì vậy mới có thời gian nhớ tới Trường Nhạc cung."


      Tần Doãn hơi cúi đầu, cũng lên tiếng.


      Thẩm Mạt Vân thay đổi tư thế thoải mái hơn, đầu ngón tay chạm qua khóe môi, môi đỏ mọng tràn ra nụ cười xinh đẹp, nghĩ rằng tìm cơ hội giúp Nguyễn phương hoa , tuy rằng làm như vậy cũng rất mạo hiểm. Nhưng kể cả phải Nguyễn phương hoa cũng là những người khác, nếu Nguyễn phương hoa có thể kéo hoàng đế từ Diên Khánh cung, vậy cũng có ý tứ, phải biết rằng, Nguyễn phương hoa, là người của Liễu quý phi đâu, nhìn đến Liễu quý phi phải cam chịu, trong lòng nàng cũng vui sướng.


      Vì thế, Thẩm Mạt Vân ngẫu nhiên nhắc tới tồn tại của Nguyễn phương hoa khi hoàng đế đến thăm nàng, về phần hoàng đế có hay , hoặc có thể bao lâu, do nàng có thể khống chế.


      Nguyễn phương hoa cũng coi như được hoàng đế thích, chẳng qua sau này bị Liễu dung hoa vượt lên mà thôi, cho nên khi hoàng đế lại đến chỗ Nguyễn phương hoa, Nguyễn phương hoa càng đem hết biện pháp làm hoàng đế hài lòng.


      Chậm rãi, Nguyễn phương hoa bắt đầu có thể tranh cao thấp với Liễu dung hoa. Bởi vậy, khiến cho Liễu quý phi còn tâm tình tiếp tục làm khó Trường Nhạc cung, mà dành hơn nửa chú ý tới Nguyễn phương hoa. Càng thú vị là, biết từ khi nào Nguyễn phương hoa cùng Giang thị bị biếm thành thải nữ ôm thành đoàn, mà phân vị của Giang thị cũng được thăng lại thành mỹ nhân, khiến Liễu quý phi gặp ít phiền toái.


      Đêm giao thừa năm Vĩnh Húc thứ năm, Thẩm Mạt Vân thích ý ở trong phòng ấm áp, vừa nghe gió bắc gào thét bên ngoài, vừa uống canh nóng, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Vào cung nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nghênh đón năm mới đến hài lòng như vậy, cần quỳ trước thái miếu, cần tham gia yến hội trong cung, cần đói bụng hành lễ. So sánh với mọi người ăn gió đông bắc bên ngoài, Thẩm Mạt Vân vô cùng hài lòng với trạng thái trước mắt.


      "Nương nương cẩn thận."


      " có chuyện gì, ta chỉ dạo trong phòng thôi, mỗi ngày làm gì, xương cốt đều mềm nhũn." Thẩm Mạt Vân đỡ thắt lưng, chậm rãi bước xuống giường, dưới nâng đỡ của Trần ma ma xoay vòng hoạt động trong phòng. đến kỳ quái, thai nhi lần này, ba tháng đầu nôn oẹ rất nghiêm trọng, đến thời kì giữa, cũng có khẩu vị tốt, rất dễ tức giận, mà đến mặt sau, tâm tình lại chậm rãi bằng phẳng xuống.


      "Nô tì nhìn, thai nhi lần này, rất có khả năng là hoàng tử." Trần ma ma cẩn thận đỡ Thục phi, kiềm chế được ra.


      Thẩm Mạt Vân đếm bước chân nàng , nghe vậy cười : "Này đều xem mệnh, lúc trước khi Tần tiệp dư mang thai, phải đều là hoàng tử sao?" Nhưng khi sinh ra cũng là công chúa.


      Trần ma ma cũng rồi.


      Qua ngày mười lăm tháng giêng, càng ngày càng gần thời gian sinh đẻ, Thẩm Mạt Vân thường xuyên cảm giác được đứa trong bụng đá nàng, ngẫu nhiên Vũ Văn Hi có hứng thú, cũng vuốt bụng nàng, cùng nhau cảm thụ thời khắc vui sướng này.


      "Đứa này cũng hoạt bát." Tay Vũ Văn Hi vẫn đặt bụng rất tròn, vui sướng .


      Thẩm Mạt Vân gật đầu, lại cười : "Cũng phải sao? Vừa đến buổi tối, càng làm ầm ĩ hơn. Nếu là tiểu hoàng tử, tính tình hoạt bát cũng tốt? Nếu là tiểu công chúa, tính tình nôn nóng như vậy, nên làm thế nào cho phải? Bảo nhi nha đầu kia, càng lớn càng nghịch ngợm, mấy ngày trước đây còn , muốn tự săn cáo đen, đưa cho thiếp làm áo choàng, hoàng thượng ngài cũng ở bên làm rộn, cũng khuyên nhủ Bảo nhi."


      Vũ Văn Hi : "Này có cái gì? Các của trẫm, cũng thiếu người giỏi cưỡi ngựa săn bắn. Bảo nhi có tâm chí này, trẫm vui sướng còn kịp đâu. Nhưng là nàng, ái phi đều bỏ lỡ cuộc săn thú mấy năm nay, ngày khác có cơ hội, trẫm mang nàng xem phong cảnh bãi săn chút."


      Thẩm Mạt Vân : "Vậy thiếp tạ ơn hoàng thượng trước." Dừng lại lát, lại : "Thiếp thấy khi hoàng thượng vừa bước vào, mặt ra nét khó chịu, chẳng lẽ có người làm ngài thoải mái sao?"


      Đại Tề cũng có cách hậu cung thể hỏi việc triều chính, cho nên sau khi Vũ Văn Hi nghe xong, gật đầu : "Từ tháng mười hai năm trước, trẫm tiếp đến ít sổ con mùa đông ở Giang Nam cùng các tỉnh khác có hạn hán rất nghiêm trọng. Chỉ mong ra tháng giêng, ông trời đánh xuống nước mưa, để giải quyết tình trạng hạn hán."


      Thẩm Mạt Vân quen thuộc với khí hậu và nông nghiệp, chỉ có thể an ủi: "Hoàng thượng đừng quá lo lắng, thiếp tin tưởng, qua thời gian nữa, ông trời giáng xuống nước mưa."


      Vũ Văn Hi yên lòng gật đầu, nghĩ rằng qua mấy ngày là mùng hai tháng hai, đúng là ngày tế bái cầu phúc, cầu trời đổ mưa, giải quyết tình hình hạn hán.


      Chuyện hoàng đế hiến tế cầu mưa, Thẩm Mạt Vân chỉ biết sơ qua, cũng tưởng tượng qua là trường hợp như thế nào, nhưng đến ngày đó, nàng cũng có thời gian suy nghĩ về những chuyện này, bởi vì thời gian rạng sáng, nàng tỉnh lại trong đau đớn quen thuộc, dưới người chảy ra dòng chất lỏng ấm áp, nàng biết, nàng muốn sinh sản rồi.


      Thẩm Mạt Vân khởi động thân thể, hô ra ngoài màn: "Tố Nguyệt, gọi bà đỡ cùng ma ma vào..."


      tiếng quát to, tất cả mọi người đều tỉnh.


      Đây phải lần đầu Thục phi sinh sản, nhưng chịu nổi hoàng đế chú ý đến thai nhi này, cho nên hơn tháng nay có thể Trường Nhạc cung hoàn toàn ở trong trạng thái đề phòng cao nhất. Kể cả Liễu quý phi, cũng lo lắng khi Thục phi sinh sản nếu có chuyện hay xảy ra, hoàng đế tính món nợ này lên người nàng, chẳng những dặn dò qua chuyện dùng thuốc, kể cả người hầu hạ hoàng tử hoặc công chúa tương lai, đều lên tiếng nhường Thục phi tự mình chọn lựa, miễn cho xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó nàng phải gánh chịu.


      Nhưng Liễu dung hoa lại đưa ra số ý kiến, nhưng đều bị Liễu quý phi cản trở, bởi vì đều thể thực . Kể cả mua được bà đỡ, chẳng lẽ cung phi sinh sản, chỉ có bà đỡ ở đây sao? Ngươi nghĩ ma ma đỡ đẻ, cung nữ, y nữ, thậm chí thái y chờ bên ngoài đều là người chết sao? Liễu quý phi cũng nắm chắc có thể mua được tất cả những người ở đây, truyền ra chút tin tức nào.


      Lựa chọn cẩn thận, bà đỡ cùng ma ma vào phòng đều khá tin cậy.


      Bà đỡ kiểm tra tình huống của Thẩm Mạt Vân, vừa : "Nương nương đừng hít hơi dài, còn chưa tới lúc cần dùng sức, còn chưa mở hết đâu. Có thể ăn chút gì, nếu lát nữa còn sức..."


      Lại là trận luống cuống tay chân.


      Cho dù sinh đẻ lần, Thẩm Mạt Vân còn đau đến mức muốn đánh người, sống chết cắn miếng gỗ mềm trong miệng, vừa làm theo lời chỉ dẫn của bà đỡ.


      Liễu quý phi là người đến đầu tiên, sau khi nàng ta bước vào, khi nhìn đến thái y canh giữ ở ngoài phòng sinh cùng thái giám của Lưỡng Nghi điện, trong mắt phượng xinh đẹp tránh qua tia ánh sáng, sau đó lại khôi phục bình thường, hỏi thăm tình huống của Thục phi. Mà biết là cố ý vẫn là vô tình, Trương Đức phi cùng Cao Hiền phi vẫn chưa đến, chỉ cho người đến thăm hỏi ân cần.


      Rạng sáng Thục phi vào phòng sinh, đến buổi trưa, chỉ thấy các cung nữ ra ra vào vào, thay đổi chậu lại chậu nước ấm, ma ma cũng chỉ "Tất cả đều rất tốt, đừng lo ", được những câu khác.


      Liễu quý phi ngồi ngay ngắn ghế tựa, xem các cung nữ bận rộn, trong lòng hơi hâm mộ.


      trận gió thổi qua, biết khi nào bầu trời bị bao trùm bởi những tầng mây, chân trời xẹt qua tia chớp, cùng với tiếng nổ, đúng là sét đánh.


      ngừng có sấm sét, trong phòng cũng toàn là tiếng kêu đau khổ.


      Lại qua canh giờ (2 giờ), trong phòng sinh vẫn có tin tức, Liễu quý phi cũng ngồi yên, chẳng lẽ Thục phi xảy ra chuyện! Vội gọi người vào hỏi thăm, vẫn được đến câu trả lời mọi chuyện đều tốt.


      rối rắm, trong phòng sinh truyền đến tiếng trẻ con. Lúc này Liễu quý phi đứng lên, còn chưa kịp chuyện, nhìn thấy Vũ Văn Hi sải bước vào trong điện, liền bước lên chào trước: "Thiếp gặp qua hoàng thượng."


      "Miễn ..."


      Ma ma ôm cái tã lót ra, vẻ mặt vui mừng : "Chúc mừng hoàng thượng, Thục phi nương nương sinh ra gã hoàng tử, mẫu tử bình an..."


      Còn chưa xong, tia chớp xẹt qua phía chân trời, theo tiếng sấm sét, giọt mưa lớn rào rào rơi xuống.


      Vũ Văn Hi đầu tiên nhìn mưa to ngoài phòng, lập tức vui sướng ra mặt. Cái gọi là mùng hai tháng hai, ngày long ngẩng đầu, vốn là ngày vô cùng may mắn, vừa mới làm lễ cầu trời, quay đầu liền rơi xuống mưa xuân, vốn chờ mong rất nhiều vào đứa bé này, bây giờ biết được là hoàng tử, lại đúng dịp sinh ra trong ngày "Long ngẩng đầu", càng vô cùng vui mừng, tự mình ôm đứa , : "Kẻ này, là người mang điềm lành."


      Liễu quý phi nghe xong lời này, oán hận kéo ống tay áo, cố gắng cười : "Chúc mừng hoàng thượng, mừng đến hoàng tử..."


      Vũ Văn Hi vô cùng vui sướng, cười : "Thưởng, mọi người đều có thưởng..."
      Phong nguyet, Halie.hp, SusanDooms30 others thích bài này.

    3. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Lâu lắm mới thấy nàng xuất :)
      Truyện rất hay, cuối cùng cũng chờ được ngày Thục phi sinh hoàng tử. Cao trào cung đấu, sóng gió hãm hãi, mưu toan quyền lực cũng được tính toán kỹ hơn =D

    4. thaongoc.vthv

      thaongoc.vthv Active Member

      Bài viết:
      176
      Được thích:
      164
      sinh được hoàng tử rồi! Lại còn là "Long ngẩng đầu" nữa chứ? Chắc lại có rất nhiều mưu hãm hạo hoàng tử tiếp theo sau đây? biết Thục Phi làm thế nào để bảo vệ con của mình nhỉ? Thanks nàng.

    5. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Chúc mừng bạn Thục Phi sinh hoàng tử lại mang đến điềm lành thế này đc bạn vua sủng vô đối cho coi nhưng chính vì thế mà sóng gió cũng nhiều hơn mong là bạn Thục Phí xử lý và bảo vệ được các con của mình p.s lâu lâu mới đc gặp bạn Thẩm mạt vân thanks bạn @Natalie Pham nhé

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :