1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thục Phi - Hiểu Kiều Lưu Thuỷ (update chương 108-111)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      hóng mãi cái bước ngoặt này mà h mới đến :) mà hình như h là đêm bên đó hay sao hả nàng
      Natalie Pham thích bài này.

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      @nữ sinh 9x : Bên ta hơn 2h đêm rồi, cố làm nhanh để đăng cho các nàng đọc, rồi ta cùng ngất luôn :059::059::059:
      Annhien2309, huyen1604, quỳnhpinky2 others thích bài này.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 47: Kế liên hoàn (hạ)
      Editor: Natalie Pham

      Từ khi Tiêu hoàng hậu bị mắc căn bệnh kì lạ đó, hơn nửa tháng chưa xuất tại trước mặt mọi người, bây giờ tuy vẫn đeo phượng thoa hoa bào, châu quan ngọc thúy*, nhưng vẻ mặt tái nhợt và tiều tụy, khí thế ngày xưa giảm mấy phần, chỉ còn lại vẻ bề ngoài rực rỡ cố gắng chống đỡ.


      *Phượng thoa hoa bào, châu quan ngọc thúy: những trang sức, trang phục quý giá tượng trưng cho thân phận hoàng hậu.


      Sau khi Vũ Văn Hi ra lệnh lục soát hậu cung, tất cả cung nữ thái giám của các cung đều bị canh giữ khiêm ngặt, mà thủ vệ ở Chiêu Minh cung bị theo dõi chặt chẽ hơn bình thường gấp 2 lần, Tiêu hoàng hậu nằm trong phòng, những tin tức bên ngoài đến chữ đều truyền vào được. Cho nên sau khi Tiêu hoàng hậu vào đại điện, vừa thấy bốn người gỗ được đặt chỉnh tề bên, trong lòng nhất thời cảm thấy kinh sợ thôi. Chẳng dám để ý thêm nữa, đến trước mặt hoàng đế và thái hậu, hành lễ : "Bái kiến hoàng thượng, thái hậu."


      Thái hậu gật đầu, : "Đứng dậy ."


      Lập tức có cung nữ tiến lên đỡ hoàng hậu ngồi xuống, còn đợi các phi tần thỉnh an hoàng hậu, Vũ Văn Hi liền hỏi: "Bệnh kỳ lạ của hoàng hậu, tốt rồi sao?" Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.


      Tiêu hoàng hậu cố cười : "Thái y vừa qua, căn bệnh này, dù cho thiếp tỉnh lại, sợ rằng còn phải tĩnh dưỡng thêm ba đến năm tháng. Chẳng qua nghe cung nữ , có chuyện lớn xảy ra, thiếp hơi lo lắng, thế nên mới tới xem." Bây giờ mới nhìn về phía những người gỗ này, dùng ngón tay chỉ, cố sức dùng giọng điệu nghi hoặc như bình thường : "Hoàng thượng, đó là..."


      Vũ Văn Hi phủi tay áo thêu kim long (rồng vàng), nhàn nhạt : "Hoàng hậu nhận ra sao?"


      Trong lòng Tiêu hoàng hậu hơi giật mình, nhịn sợ hãi trong lòng xuống, cố gắng giả vờ bình tĩnh lắc đầu : "Chưa bao giờ gặp qua. Xin hỏi hoàng thượng, đây là vật gì?"


      "Vật gì sao?" Vũ Văn Hi hơi nhếch khóe miệng lên, ý cười mặt là châm biếm nên lời, với Giang Hỉ: "Đem những người gỗ kia lại đây, cho hoàng hậu xem qua."


      "Vâng." Giang Hỉ bưng khay lên, tới trước mặt Tiêu hoàng hậu, cúi người : "Hoàng hậu nương nương, đây là những người gỗ vừa mới tìm được từ chỗ Quý phi nương nương, Đức phi nương nương, Thục phi nương nương cùng Sung nghi nương nương."


      Tiêu hoàng hậu vừa thấy, vẻ mặt kinh hoàng, trong mắt lên ngạc nhiên, nàng lập tức đứng dậy, quỳ xuống với hoàng đế: "Thiếp vô dụng, nhưng lại để trong hậu cung xuất những vật ô uế như thế này, xin hoàng thượng giáng tội."


      Hoàng hậu quỳ, các phi tần khác làm sao còn dám đứng, tất cả đều vội vàng quỳ xuống theo nàng ta, Thẩm Mạt Vân cúi đầu, làm cho người khác thấy biểu cảm mặt nàng. Thái hậu lại ngồi ngay ngắn ghế tựa, lời, lặng lẽ xem tình cảnh trước mắt.


      Vũ Văn Hi : "Hoàng hậu trước cần phải thỉnh tội gấp gáp như vậy, còn chưa tra ra ai đem những người gỗ này vào cung đâu. Người tới, cho gọi ngự sử Vương Hằng."


      "Tuân mệnh." loạt tiếng bước chân từ gần đến xa, chậm rãi biến mất thấy.


      Ở Đại Tề, thị ngự sử là chức quan tương đối đặc biệt, là quan viên chỉ nghe lệnh của hoàng đế, làm việc theo mệnh lệnh của hoàng đế. Bọn họ chẳng những phụ trách truy bắt trộm cướp những vùng gần kinh thành, đồng thời cũng phụ trách giám sát những hành vi vượt quá giới hạn của các quan viên cùng vương công quý tộc, có thể điều động quân đội, cũng có thể chém đầu quan viên các nơi, khác biệt với tính chất của quan viên khác trong triều. Thị ngự sử, tới mức độ nào đó, chứng tỏ tôn sủng cùng tín nhiệm của đế vương.


      nay hoàng đế trực tiếp ra lệnh cho thị ngự sử đến điều tra lai lịch của những người gỗ này, xem ra muốn điều tra ràng. Chẳng qua cho tới bây giờ chuyện vu cổ chính là điều cấm kỵ trong hoàng thất, từ xưa đến nay, chưa từng để nó trôi qua cách dễ dàng.


      "Trước đứng lên . Chúng ta liền ở trong này chờ, trẫm cũng muốn nhìn xem ai dám làm ra những việc phản nghịch như thế này." Vũ Văn Hi vẫy tay .


      Bây giờ mọi người mới tạ ơn đứng dậy, lần lượt quay về chỗ ngồi.


      lâu sau, Vương Hằng tới, đường tới cũng biết xảy ra chuyện gì, đợi lúc vào Chiêu Minh cung, nghe xong lời của hoàng đế, lập tức quỳ xuống : "Thần lĩnh chỉ. Chỉ là việc này xảy ra trong hậu cung, thần bạo gan, xin hoàng thượng đưa thánh dụ**, làm cho thần có thể tuỳ cơ ứng biến."


      **Thánh dụ: thánh chỉ bằng mồm của vua, thái hậu hoặc hoàng hậu.


      "Chuẩn." Vũ Văn Hi .


      "Tạ ơn hoàng thượng." Vương Hằng chắp tay , từ trong tay Giang Hỉ nhận lấy cái khay xếp đầy người gỗ kia, liền cẩn thận lui xuống, chuẩn bị kiểm tra mấy cái người gỗ này trước, nhìn xem trong đó có manh mối hay .


      khí trong phòng buộc chặt như có thể biến thành đao nhọn, hoàng hậu vẫn tỏ ra vẻ bình tĩnh ngồi ghế tựa, nhưng hai tay trong ống áo sớm nắm chặt, suy nghĩ hồi, liền biết nàng bước vào cạm bẫy người ta cài đặt trước, ánh mắt như có như đảo qua Thục phi, thấy đối phương hơi cúi đầu, ngồi rất nghiêm trang.


      Thẩm Mạt Vân hơi cụp mắt xuống, nhìn hai bàn tay đặt hai bên đầu gối, trắng noãn như ngọc, thon dài tinh tế, móng tay được cắt sửa chỉnh tề bôi lên màu nước đỏ tươi, xứng với màu da trắng nõn, có vẻ vô cùng xinh đẹp.


      Nàng biết nước cờ này của mình là đúng hay sai, chính là khi phát ra người gỗ kia, nàng chỉ biết đây là cơ hội tốt. Cái gọi là đục nước béo cò, muốn cho lực lượng mới xuất , trước tiên phải tạo ra thế cục mới. Nếu hậu cung luôn luôn có thế cục yên ổn gì có thể phá nổi như bây giờ, cả đời này của nàng cũng chỉ như vậy thôi. Chỉ có đảo loạn hồ nước ao này lên, nàng mới có cơ hội tiến thêm bước.



      Thời gian quay lại ngày nào đó vào nửa tháng trước.


      "Chủ tử, nô tì phát cung nữ Thu Tuyết mới tới hầu hạ bên người tiểu công chúa, có chút kỳ quái." Tố Nguyệt đỡ Thẩm Mạt Vân thay đồ ngủ lên giường nghỉ ngơi, sau khi bảo các cung nữ khác trong phòng lui xuống, mới nhíu mày giọng .


      Thẩm Mạt Vân ngồi mép giường, sửng sốt chút, : "Kỳ quái chỗ nào?"


      Tố Nguyệt nghiêng người về phía trước, giọng : "Hôm nay nô tì ở trong sân đụng tới Thu Tuyết, phát sắc mặt nàng ta hơi kích động, liền tiến lên chuyện với nàng ta mấy câu, sau đó phát trang phục của nàng ta có mùi của Tô Hợp hương***."

      ***Tô hợp hương: tên loại hương liệu thời xưa.


      Thẩm Mạt Vân kinh hãi, vội hỏi: "Tô hợp hương***? Ngươi xác định ngửi sai chứ?"


      Tô Hợp hương từ Đại Thục truyền vào Đại Tề chỉ trong ngắn ngủn mấy năm, có giá trị cực cao, chính là trong cung, trừ bỏ hoàng đế, sợ là chỉ có thái hậu cùng hoàng hậu mới có loại hương liệu này. Mà Thẩm Mạt Vân biết loại hương liệu này, thậm chí dùng qua, vì khi nhị ca của nàng Thẩm Thương Vân làm quan ở vùng ngoài, từng cứu người thương nhân người Hồ, thương nhân kia cảm tạ ơn cứu mạng của Thẩm Thương Vân, liền tặng hòm Tô Hợp hương cho . Thẩm Thương Vân rất thương muội muội ruột duy nhất của mình, hơn nữa mùi của Tô Hợp hương rất nặng, hợp với Trình thị, liền đưa cho Thẩm Mạt Vân cả hòm này.


      Thẩm Mạt Vân luôn giữ hộp hương này bên người, khi nàng tiến cung, cũng mang vào theo. Ở trong nhà nàng cũng chỉ dùng qua lần, chính là Trình thị, cũng biết nàng có thứ này.


      Tố Nguyệt khẳng định gật đầu : " sai, chủ tử. Ngài biết, nô tì thể nào chịu nổi mùi loại hương liệu này, vừa ngửi muốn nôn, tuyệt đối sai." Nếu là hương liệu khác, có lẽ nàng ngửi thấy được, nhưng mùi Tô Hợp hương rất kích thích với nàng, nàng khẳng định lầm. Đặt ở đại, đây chính là dị ứng với hương liệu.


      Thẩm Mạt Vân cau mày, theo bản năng níu chặt chăn gấm dưới người, lúc lâu sau mới hỏi: " nhiều ngày Thu Tuyết có ra ngoài ?"


      Tố Nguyệt suy nghĩ chút, : "Buổi sáng hôm nay, Thu Tuyết từng ra ngoài cùng Tử Ngọc, nhận mệnh lệnh của ngài đến chỗ Tôn Thừa Huy để tặng lễ. Bình thường, có nghe qua nàng ta từng ra khỏi Trường Nhạc cung."


      "Mấy ngày này theo dõi nàng ta chặt chẽ chút, hoàng hậu bệnh, ta muốn Trường Nhạc cung bị cuốn vào."


      "Vâng, nô tì biết."


      Mấy ngày sau, Thẩm Mạt Vân chăm chú nhìn mấy người chỗ đặt trước mặt nàng, sắc mặt vô cùng khó coi, tuy Tố Nguyệt hơi mơ hồ, chẳng qua nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Mạt Vân cũng biết vật này phải là thứ tốt lành gì, liền cẩn thận hỏi: "Chủ tử, đây là vật gì vậy? Nhìn qua rất kỳ quái."


      Thẩm Mạt Vân liếc mắt nhìn Tố Nguyệt cái, nghĩ thầm biết gì đúng là loại hạnh phúc, có điều cũng kỳ quái nếu Tố Nguyệt biết, Tố Nguyệt biết nhiều chữ lắm, nếu nàng xem hiểu câu rủa viết chi chít mặt tượng gỗ, có lẽ sớm bị dọa ngây người. Nàng xoa trán, : "Đây là người gỗ, thuật vu cổ sử dụng đến để nguyền rủa người khác."


      Tố Nguyệt lập tức hút vào ngụm khí lạnh, thân thể lung lay, thiếu chút nữa ngất , cả người run rẩy như cái dây vậy, lắp bắp : "Vu... Vu... Vu cổ!"


      "Được rồi, đừng hoảng hốt." Thẩm Mạt Vân trầm giọng , đợi Tố Nguyệt bình tĩnh lại ít, lại : "Khi ngươi tìm được người gỗ này, còn có người nào nhìn thấy ? Thu Tuyết đâu? Bây giờ nàng ta ở đâu?"


      Tố Nguyệt vội vàng trả lời: "Nô tì phân phó Thu Tuyết lau đồ sứ ở phòng chứa đồ, có lẽ phải hơn hai canh giờ (khoảng 4 tiếng) nữa mới có thể trở về. Về phần người gỗ này, ngoại trừ nô tì cùng ngài, chẳng có ai biết được."


      Sau khi xong, Tố Nguyệt lại : "Chủ tử, loại vật ràng này, tốt nhất lên đốt . Nếu, nếu để người ta phát , vậy thời tiết muốn thay đổi rồi (ý xảy ra chuyện lớn)."


      Thẩm Mạt Vân cau mày nhìn người gỗ ở trong tay, người gỗ bọc lụa này ngoài câu rủa, mặt còn viết ngày sinh tháng đẻ của người bị rủa. Nếu mặt viết ngày sinh tháng đẻ của những người khác, Thẩm Mạt Vân có lẽ còn có thể hơi nghi ngờ, chẳng qua ngày sinh tháng đẻ này rất quen thuộc, tin tưởng chỉ có nàng, tùy tiện hỏi bất kỳ vị phi tần trong hậu cung, cho dù là phụ thân của nàng, đều có thể liếc mắt cái là nhận ra.


      sai, ngày sinh tháng đẻ ở mặt này, là ngày sinh tháng đẻ của Vĩnh Húc hoàng đế, Vũ Văn Hi.


      Thẩm Mạt Vân đưa người gỗ đến gần trước mắt, cúi đầu ngửi chút, cũng có mùi Tô Hợp hương, chỉ có mùi mực đen nhàn nhạt. Dừng lại chút, khóe miệng gợi lên tia cười lạnh: "Hoàng hậu đúng là làm ra cái bẫy lớn..."


      Tố Nguyệt bị những hành động của Thẩm Mạt Vân khiến cho hoảng sợ, nếu cố kị thân phận, nàng ta sớm nắm lên người gỗ kia mang ra đốt, lúc này gấp đến mức kém chút giơ chân lên: "Chủ tử, mau đốt , nếu người khác phát ra, chúng ta liền xong."


      Thẩm Mạt Vân suy nghĩ lúc, lắc đầu : " thể đốt, đây là cơ hội."


      "Cái gì?"


      ", giúp ta tìm mảnh lụa trắng mang tới đây, mau." Thẩm Mạt Vân buông người gỗ trong tay xuống, cho Tố Nguyệt tìm bọc, mà nàng lại tới trước bàn đọc sách, xắn tay áo lên bắt đầu mài mực. Để tránh bị lộ, nàng cố ý chọn loại nghiên mực cực kỳ phổ thông.


      Tố Nguyệt hiểu Thẩm Mạt Vân muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời lấy mảnh lụa trắng bình thường, sau đó trải lên mặt bàn theo chỉ thị của Thẩm Mạt Vân.


      Thẩm Mạt Vân cởi mảnh lụa bọc người người gỗ xuống, sau đó tay trái cầm bút, chậm rãi sao chép lời rủa, chẳng qua, ngày sinh tháng đẻ bị nàng đổi thành chính mình .


      "Chủ tử, ngài đây là..." Tố Nguyệt hiểu nhìn chủ tử của mình sao chép xong lời rủa này, lại đem nó bọc búp bê, may mắn nàng thấy được ngày sinh tháng đẻ bị thay đổi, bằng khẳng định bị dọa đến choáng váng.


      "Để lại chỗ cũ." Thẩm Mạt Vân nhàn nhạt phân phó, đột nhiên lại gọi Tố Nguyệt, "Đợi chút, ngươi vừa , người gỗ này, là bị Thu Tuyết đặt trong ngăn tủ ở thiên điện (cung điện phía ngoài) sao?"


      "Đúng vậy, chủ tử."


      Thẩm Mạt Vân hơi nheo mắt lại, tốt lắm, đúng là cơ hội tốt.


      Thẩm Mạt Vân tìm hộp Tô Hợp hương kia, lấy ra chút, cẩn thận vẽ loạn ở lụa trắng, sau đó bọc lên người gỗ lần nữa, thế này mới để Tố Nguyệt đặt nó về chỗ cũ và kinh động bất cứ kẻ nào. Trong thời tiết này, chút Tô Hợp hương thế này rất nhanh có thể biến mất, bất quá trong hoàn cảnh kín, mùi hương có thể lưu lại rất lâu.


      Qua hai ngày, Thẩm Mạt Vân phân phó Tố Nguyệt dựa theo kiểu dáng người gỗ kia, dặn nàng ta làm ra người gỗ mới, lần này, vẫn là viết lên câu rủa này, chẳng qua ngày sinh tháng đẻ mặt , bị nàng đổi thành Liễu quý phi. Thẩm Mạt Vân nghĩ thầm, dựa vào năm nay là lần chọn cung nữ ba năm lần, các cung đều được tặng thêm mấy người cung nữ làm việc nặng, điều này khiến người phía dưới, lại tiện hơn.


      Vừa thêm người, khó tránh khỏi có lỗ hổng.


      Tố Nguyệt thấy động tác của Thẩm Mạt Vân, nhịn được hỏi: "Chủ tử, ngài đem người gỗ này đặt chỗ của quý phi nương nương, nô tì còn chưa hiểu ngài muốn làm nàng ta cũng bị liên lụy. Nhưng mà ngài lộ ra mấy câu kia cho Đỗ An biết, nô tì hiểu. Ngài cảm thấy, Hiền phi nương nương có thể nghĩ ra sao?" Hôm qua Thẩm Mạt Vân phân phó Tần Doãn nghĩ cách để lộ mấy câu cho Đỗ An nghe, cũng có tránh nàng, nhưng nàng suy nghĩ nửa ngày, vẫn nghĩ ra được điểm mấu chốt trong đó.


      Thẩm Mạt Vân mỉm cười, : " Đỗ An có truyền qua hay , cũng quan trọng, chỉ cần câu ‘Hoàng hậu dùng vu cổ hại ta’ khiến Hiền phi nghe được, nàng ta chỉ biết nên làm như thế nào. Năm đó Hiền phi đẻ non, tuy do Tiêu sung dung chú ý, nhưng ta tin Hiền phi ghi hận trong lòng."


      Tố Nguyệt vẫn rất mơ hồ, chẳng qua nhìn vẻ mặt của Thẩm Mạt Vân, nàng cũng dám hỏi tiếp. lát sau, chỉ nghe Thẩm Mạt Vân : "Trông coi công chúa tốt, còn Thu Tuyết, để nàng ta phụ trách dọn dẹp hoa cỏ ."


      "Vâng, chủ tử."


      "Ừ." Thẩm Mạt Vân thoáng chà xát ngón tay, hai mắt híp lại, trong mắt có ánh sáng lạnh lưu chuyển, sắc bén như đao.


      ——————————————————————————


      Đều cầu phú quý trong nguy hiểm, mà bây giờ nàng cầu phú quý, mà là sinh tồn. Thẩm Mạt Vân hối hận mình tương kế tựu kế, bố trí ván cờ này. Chẳng qua, ván cờ này, nàng phải gánh vác nguy hiểm. Nếu tất cả đều thuận lợi, với nàng mà tự nhiên là chuyện tốt, ngược lại nếu bị bại lộ... Thẩm Mạt Vân nắm chặt tay phải, móng tay đâm vào lòng bàn tay mềm mại, nàng ra lệnh chính mình được tiếp tục suy nghĩ, mọi việc mình làm chỉ là khởi đầu, bây giờ chuyện nàng có thể làm, chính là chậm rãi chờ đợi kết cục cuối cùng.


      Thời gian từng phút từng phút trôi qua, sắc mặt hoàng đế cũng bắt đầu trở nên khó coi.


      Vốn mọi người còn tưởng lúc này phải đợi thêm thời gian nữa, nghĩ tới sau canh giờ, Vương Hằng lại bước vào Chiêu Minh cung, chắp tay hành lễ với hoàng đế : "Hoàng thượng, vừa rồi thần thẩm vấn qua các thủ vệ cửa thành, trong lúc hoàng hậu nương nương bệnh nặng, có..." mấy cái tên, "Các cáo mệnh phu nhân vào cung, ngoài ra chính là nội quyến (thê thiếp,phụ nữ trong nhà) trong vương phủ, như Hằng vương phi..."


      Thẩm Mạt Vân im lặng nghe, vô cùng may mắn Nghi Vân ở vương phủ dưỡng thai, tiện tiến cung, tránh được phiền phức lớn này. Lúc này, Vương Hằng hơi do dự : "Vừa rồi thần mở ra những người gỗ này cẩn thận xem xét, phát mảnh lụa trắng bọc người hai cái người gỗ có mùi hương kì lạ, thần nhường thái y kiểm tra qua, loại mùi này đến từ loại hương liệu tên là Tô Hợp hương. Tô Hợp hương chẳng qua là mấy năm trước từ Đại Thực truyền vào nước ta, dâng lên như cống phẩm (đồ tiến cống), ách, dựa theo ghi chép của Thượng Cung cục, trừ hoàng thượng, cũng chỉ chia đến Thọ Khang cung cùng... Chiêu Minh cung."


      Dừng chút, lại : "Bởi vì trong khoảng thời gian này hoàng hậu nương nương bị mắc chứng bệnh lạ, cả người đau đớn, cho nên hơn tháng này, trong cung của hoàng hậu nương nương, thường xuyên đốt loại hương liệu này. Thần tìm được Tô Hợp hương chỉ đốt tới nửa trong lư hương ở trong Chiêu Minh cung, dựa vào kiểm tra của thái y, so sánh hai mùi, cũng sai lầm."


      Vũ Văn Hi lạnh lùng : "Hai cái người gỗ kia viết ngày sinh tháng đẻ của ai?"


      Vương Hằng : "Là của Quý phi nương nương cùng Thục phi nương nương."


      "A" tất cả mọi người hít sâu hơi, tất cả đều nhìn về phía Tiêu hoàng hậu, trừ bỏ thái hậu chính là hoàng hậu, phải là thái hậu sử dụng vu cổ đến nguyền rủa sủng phi.


      Sắc mặt của Thẩm Mạt Vân trở nên tái nhợt, cắn chặt môi dưới, thể tin nhìn về phía hoàng hậu, trong lòng càng ổn định hơn. Nàng đánh cược thành công. Liễu quý phi cũng là mặt khiếp sợ nhìn về phía Tiêu hoàng hậu.


      Lúc này Tiêu hoàng hậu liền quỳ xuống, vội vàng hô: "Hoàng thượng, nô tì có..."


      Vũ Văn Hi cũng chẳng nhìn Tiêu hoàng hậu cái, trong mắt tích tụ cơn gió lốc, miệng cũng : "Hoàng hậu trước tiên đừng gì, Vương Hằng còn chưa xong. Vương Hằng, ngươi tiếp tục."


      "Vâng." Vương Hằng ngừng chút, lại tiếp: "Hai người gỗ khác, được làm từ gỗ lim, hơn nữa lời rủa viết lụa trắng, thần kiểm tra qua, phát chữ viết mặt cùng... Cùng chữ viết của Tiêu sung dung nương nương, vô cùng tương tự."


      Lại đạo sấm sét khác.


      Nghe xong lời này, sắc mặt Tiêu sung dung liền biến đổi, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, lập tức đứng lên, rối loạn chỉ vào Vương Hằng mắng: "Tên hỗn xược này, chắc chắn ngươi oan uổng ta, ta chưa từng làm ra cái việc này. Hoàng thượng, ngài đừng nghe bậy, thiếp làm sao có thể làm ra việc đày đình này? Thái hậu, thái hậu, ngài giúp ta chuyện..."


      "Đủ rồi!" Vũ Văn Hi bỗng nhiên quát to, trong mắt đều chứa đầy chán ghét nhìn Tiêu sung dung, sau đó lại nhìn về phía hoàng hậu.


      "Hoàng thượng!" Tiêu sung dung kinh hồn bạt vía quỳ rạp xuống đất, bỗng nhiên đứng lên, nghiêng ngả qua, sau đó quỳ xuống, lôi kéo áo ngoài của hoàng đế, khóc rống : "Hoàng thượng, thiếp làm chuyện này, khẳng định là có người hãm hại thần thiếp, ngài nên làm chủ cho ta nha, hoàng thượng, hoàng thượng..."


      "Câm miệng! Chuyện tới nước này rồi, ngươi còn biết hối cải sao?" Vũ Văn Hi phẫn nộ đá văng Tiêu sung dung ra, dùng sức đá, nhưng lại đá nàng ta ngã lăn ra, Tiêu sung dung nghiêng người , trong miệng máu tươi chảy ròng.


      Tiêu hoàng hậu im lặng quỳ gối bên, chuyện cũng cầu xin tha thứ, trong mắt rất bình tĩnh, hình như hoàn toàn cần lời phía dưới của hoàng đế. Vu cổ, vốn là cấm kị mà hoàng thất thể tha thứ, đừng bây giờ có "Chứng cớ ", chính là có chứng cớ, chỉ là hoài nghi, hoàng đế cũng thà giết sai ngàn, bỏ qua người. Khi nhìn thấy bốn người gỗ kia, Tiêu hoàng hậu chỉ biết Thục phi biết ý đồ của nàng, nhưng Thục phi nhịn xuống, ngược lại quan tâm đến tính mạng của mình tính kế lại nàng. Dĩ nhiên dám lấy tính mạng của mình để tính kế, quả đủ tàn nhẫn.


      "Mẫu hậu, việc này, ngài thấy thế nào?" Vũ Văn Hi để ý đến Tiêu hoàng hậu vẫn quỳ mặt đất, mà nhìn về phía thái hậu từ đầu tới đuôi đều lời.


      Thái hậu yên tĩnh ngồi ở ghế cao, nghe được câu hỏi của con, đầu tiên liếc mắt nhìn Vũ Văn Hi cái, lập tức lại nhìn về phía Tiêu sung dung vô cùng thảm hại, trong mắt lóe ra thôi.


      Lúc này, khuôn mặt vốn tuyệt vọng của Tiêu sung dung ra tia hi vọng, vội vàng qua, dắt tay áo của thái hậu : ", ngài cứu con. Tin tưởng con, con làm chuyện này, càng dùng vu cổ đến nguyền rủa nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử. , ngài nhất định phải tin tưởng con... Ít nhất, ít nhất, nhìn mặt tam hoàng tử, ngài cứu con. Bằng tam hoàng tử vừa tròn tuổi, có mẹ ruột, nên làm cái gì bây giờ nha? ..."


      Tiêu sung dung bên dập đầu bên khóc hô, cái trán rất nhanh liền chảy ra máu tươi, hỗn hợp nước mắt chảy xuống, làm ô uế khuôn mặt vốn rất dễ nhìn, người xem nhìn thấy liền thấy ghê người.


      Tất cả mọi người nín thở theo dõi, có ai dám phát ra tiếng vang. Thẩm Mạt Vân càng gắt gao cầm lấy tay vịn, nỗ lực khống chế được biểu cảm khuôn mặt.


      Rốt cục, thái hậu thở dài hơi, đánh vỡ khí quái dị trong phòng.
      Phong nguyet, Halie.hp, SusanDooms24 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Cuối cùng TMV cũng vùng lên........hạ bệ HH 1 LẦN......Sao phải để người khác dễ dàng tính kế mình như thế....
      Natalie Pham thích bài này.

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 48: Lui về phía sau.

      Editor: Natalie Pham


      Thái hậu sống trong hậu cung mấy chục năm, biết cấm kị của đế vương, nếu hôm nay xảy ra chuyện hãm hại khác, có lẽ còn có cơ hội thay đổi tình thế, nhưng khi liên quan đến vu cổ, đừng là hoàng hậu phi tần, cho dù là hoàng thái hậu, cũng tuyệt đối có kết quả tốt.


      Bởi vậy, từ khi thái hậu vào Chiêu Minh cung, luôn giữ im lặng, khi hoàng hậu quỳ xuống thỉnh tội, chính miệng hoàng đế hỏi bà, bà đều gì, thẳng đến lúc Tiêu sung dung liều mạng dập đầu cầu xin bà, bà mới ra tiếng đánh vỡ yên tĩnh trong phòng, : "Vương Hằng, ngươi vừa mới , hai cái người gỗ dùng để nguyền rủa nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử, được làm từ gỗ lim sao? Ai gia (cách xưng hô của thái hậu) nhớ được, loại gỗ này, cực kỳ quý báu, trừ chỗ của Tiêu sung dung, chỗ khác trong cung có ai sử dụng ?"


      Vương Hằng chắp tay : "Bẩm thái hậu, thần cùng người của Thượng Cung cục* lần lượt kiểm tra qua, chỉ cần là gỗ thưởng cho các cung, đều đủ số so với sổ sách, chỉ có Thúy Vi cung, thiếu mấy bó gỗ lim. Ngoài ra, bốn người gỗ này, chú ngữ ký hiệu ở mặt cũng có điểm khác nhau, mặt này phải chuyên môn của thần, nếu hoàng thượng cùng thái hậu muốn tìm hiểu sâu hơn, có thể gọi người của Thái Thường tự ( bộ trong triều đình) tới giải thích."


      *Thượng Cung cục: cục trong 6 cục trong hậu cung quản lý các đồ dùng và người hầu hạ các phi tần.

      Ý , bốn người gỗ này được tạo ra từ hai người khác nhau, về phần sử dụng cùng mục đích... cần hỏi kĩ hơn, chỉ cần nghĩ qua cũng hiểu ra.


      Thái hậu liếc qua bốn người gỗ được sắp đặt chỉnh tề cái khay kia, trong lòng thở dài cái, xem ra, bảo vệ được Tiêu sung dung rồi. May mắn tam hoàng tử còn , ngày sinh tháng đẻ viết người gỗ chẳng phải của hoàng đế, còn có thể bảo vệ được tam hoàng tử. Vì thế thái hậu : "Chuyện này có liên quan quá lớn, để hoàng đế quyết định , ai gia xen vào cũng tốt. Chẳng qua, nếu hoàng hậu có liên quan đến việc này, có phải cũng nên để thái tử lại đây chuyến. Dù sao thái tử là Đông cung thái tử, việc này, nên giấu thái tử, cũng nên cho hiểu biết chút, hoàng đế nghĩ như thế nào?"


      "?!" Tiêu sung dung dừng lại động tác điên cuồng, đột nhiên ngẩng đầu, mặt thể nào tin được nhìn về phía thái hậu vẫn ngồi ngay ngắn ghế tựa như cũ, khuôn mặt có hai ba phần giống nàng kia, có sắc mặt lạnh nhạt hờ hững, bỗng nhiên Tiêu sung dung cảm thấy rất lạnh, luồng ý lạnh từ nơi sâu nhất trong lòng xuyên qua trái tim, chậm rãi lan ra toàn thân, cuối cùng nàng ta nhịn được sợ hãi trong lòng, cả người bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định kêu: ", tin tưởng con, con lamg, ..."


      Vương Hằng cúi đầu, mắt nhìn về phía sàn đá trước mặt, dường như phía bên đột nhiên nở ra bó hoa tươi, hấp dẫn tất cả chú ý của , làm nhìn hết sức chăm chú.


      Vũ Văn Hi lại nhíu mày, cùng thái hậu nhìn nhau lúc lâu, sau đó lại nhìn về phía Tiêu hoàng hậu vẫn quỳ mặt đất, thong thả gật đầu, : "Gần đây việc học của thái tử rất vất vả, việc này lại quá mức phức tạp, để thái tử bị phân tâm, cần gọi đến. Đợi lát nữa, trẫm gặp mặt cho thái tử hiểu."


      Thái hậu : "Hoàng đế rất có lý, theo ý hoàng đế ."


      Vừa ra những lời này, tất cả mọi người đều hiểu, địa vị của thái tử bị dao động. Biểu cảm của Trương Đức phi là ràng nhất, thất vọng trong mắt gần như tràn ra ngoài, Quý phi có chút phẫn nộ, hình như rất buồn bực, các phi tần khác cũng có vẻ mặt khác nhau. Thẩm Mạt Vân vì để mình có vẻ khác thường, lựa chọn tiếp tục cúi đầu, trâm cài cắm ở búi tóc nhàng rung động, dây kết lay động, che khuất ánh mắt nàng.


      Chỉ cần thái tử vẫn là thái tử, hoàng hậu, vẫn cứ là hoàng hậu.


      Tiêu hoàng hậu im lặng quỳ mặt đất, đôi mắt cụp xuống lên tia vui sướng cùng yên tâm.


      Vũ Văn Hi liếc mắt nhìn mọi người trong phòng lần, cuối cùng đặt hết chú ý lên Tiêu sung dung ngã mặt đất, sắc mặt xám xịt, nhớ tới hai cái người gỗ kia, đáy lòng bỗng dưng dâng lên ý muốn giết người. lạnh lùng chằm chằm nhìn Tiêu sung dung, : "Sung dung Tiêu thị, mất hết đạo đức, làm hỏng luân thường, lại còn dùng thuật vu cổ làm những việc thể tha thứ được, tội thể tha. Bây giờ phế vị phân sung dung, biếm vì thứ nhân (người có thân phận đê tiện), nhưng nhớ đến công lao vào cung hầu hạ nhiều năm, ban thưởng tấm bạch lăng (vải trắng để treo cổ), để thể diện. Kéo xuống."


      "Vâng." Mấy tên thái giám tiến lên, kéo Tiêu sung dung khóc náo nghỉ, à, , hẳn là thứ nhân Tiêu thị bị kéo xuống. ", , hoàng thượng, thiếp vô tội, thiếp nguyền rủa nhị hoàng tử... Ô! Ô!" Tiêu sung dung điên cuồng lắc đầu quát to, lại bị người ta che miệng cứng rắn kéo xuống. Trong lúc giãy dụa, quần áo búi tóc của Tiêu sung dung trở nên xộc xệch chịu nổi, vô cùng thảm hại, đôi tay được bảo dưỡng rất xinh đẹp lại cào lại cấu, mười ngón tay ngừng chảy máu, chảy hết ra sàn, nhưng có ai để ý điểm này.


      Thẩm Mạt Vân xem màn này, đáy lòng có chút lạnh, tay tự giác run rẩy. Đây là quyền lực của hoàng gia, cho ngươi sống ngươi có thể sống, cho ngươi chết ngươi chết, có đạo lý, có công bằng, quy tắc của thời đại này chính là như thế.


      "Về phần tam hoàng tử..." Vũ Văn Hi nhíu mày, tầm mắt dạo qua vòng, muốn mở miệng, lại bị thái hậu đánh gãy.


      "Tam hoàng tử đưa đến Thọ Khang cung , tuy ai gia lớn tuổi, chăm sóc đứa bé cũng thành vấn đề." Thái hậu .


      Vũ Văn Hi có chút đồng ý, nhưng trong thời gian lại tìm được người thích hợp, chỉ có thể đồng ý. "Trẫm lập tức hạ chỉ, ôm tam hoàng tử Thọ Khang cung, do mẫu hậu chăm sóc."


      Thái hậu "Ừ" tiếng, tiếp tục chuyện, duy trì im lặng.


      Giải quyết xong Tiêu sung dung, Vũ Văn Hi mới lại nhìn về phía Tiêu hoàng hậu, vẻ mặt bình tĩnh gần như tàn khốc, : "Hoàng hậu làm việc có chút mắc sai lầm, muốn dùng thuật vu cổ hại người, nhưng được ông trời cho phép, bây giờ dâng lên con dấu, sau này lui về Chiêu Minh cung." Nghĩ nghĩ, lại : "Dựa vào tình cảm với thái tử, vẫn giữ nguyên phân lệ của hoàng hậu như cũ, thay đổi gì."


      "Mẫu hậu, ngài cảm thấy như vậy được ?" Hoàng đế xong, thế này mới hỏi ý của thái hậu.


      Sắc mặt thái hậu thay đổi gật đầu, : "Hoàng đế là vua của nước, ngươi làm chủ là được."


      Tiêu hoàng hậu cúi đầu nghe xong lời của hoàng đế cùng thái hậu, mới hành lễ : "Tạ ơn hoàng thượng." Trong lòng tràn đầy đau sót, có nỗi khổ thể lên lời, lúc này nàng mới hối hận ngày đó nên để Thu Tuyết bỏ người gỗ vào Trường Nhạc cung, nàng nên khéo léo hơn chút, đặt người gỗ ở chỗ nhị hoàng tử hoặc tứ hoàng tử, hãm hại Thục phi, chẳng phải là rất tốt sao?


      Thực bước sai, từng bước sai. Tiêu hoàng hậu chỉ hy vọng qua trận phong ba này, ảnh hưởng đến địa vị của con. Hôm nay nàng chỉ bị giam lỏng ở Chiêu Minh cung, bị bắt giao bảo ấn ra, vẫn còn giữ danh phận hoàng hậu, chẳng qua là dựa vào con nàng là Đông cung thái tử. Nếu con trai nàng là thái tử, Tiêu hoàng hậu tin tưởng, chờ đợi nàng, ít nhất đạo thánh chỉ biếm nàng thành thứ nhân (người có thân phận đê tiện), giống như Tiêu sung dung, vắng vẻ trong cửa cung như vậy, sống chết có ai biết.


      Vũ Văn Hi lại nhìn thoáng qua Tiêu hoàng hậu, hình như có chút đành lòng, nhân tiện : "Hoàng hậu đứng lên ."


      Lúc này có gã cung nữ tiến lên đỡ Tiêu hoàng hậu đứng dậy, cũng giúp nàng ngồi xuống. Cử chỉ săn sóc này, cũng làm Tiêu hoàng hậu có sắc mặt tốt hơn chút, ngược lại có vẻ có mấy phần châm chọc. Đầu này đâm người ta đao, quay đầu giúp người ta xoa vết máu chảy ra. Muốn người khác mang ơn mình sao?


      Thẩm Mạt Vân ràng nhìn thấy, trong mắt Tiêu hoàng hậu, hoàn toàn là thất vọng, chẳng sợ vẻ mặt nàng ta có đoan trang lễ độ đến mức nào, cũng che giấu được tuyệt vọng trong ánh mắt. Thẩm Mạt Vân chậm rãi dời tầm mắt , nàng đánh cược thắng rồi, nhưng lại có cảm giác sung sướng vui vẻ gì. Xử lý xong hoàng hậu cùng Tiêu sung dung, giống như mọi chuyện kết thúc, nhưng Thẩm Mạt Vân biết, chuyện này, còn lâu mới kết thúc, mấy ngày tiếp theo, tinh phong huyết vũ hắc ám.


      Đế vương giận dữ, xác chôn nghìn dặm.


      Lúc này, Vũ Văn Hi mở miệng : "Hoàng hậu lui về Chiêu Minh cung, quý phi quản lý con dấu của hoàng hậu, Đức phi, Thục phi, Hiền phi ba người cùng nhau giải quyết việc trong hậu cung. Nếu gặp chuyện lớn thể tự quyết định, có thể bẩm báo với thái hậu hoặc trẫm."

      "Vâng, xin nghe theo ý chỉ của hoàng đế." Bốn người đứng dậy, cùng nhau hành lễ .


      Sau đó, hoàng đế còn thêm mấy câu, lúc này mới cho nhóm phi tần lui ra.


      Sau khi rời khỏi Chiêu Minh cung, lúc Thẩm Mạt Vân ngồi kiệu, nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Chiêu Minh cung. Cung điện vốn rất trang nghiêm cao quý, ở dưới bầu trời dầy đặc mây đen, ra mấy phần cảm giác sa sút. Gió thổi qua, cuốn lấy vài miếng lá cây, lâng lâng xẹt qua trước mắt nàng, sau đó bay xa, mang tia phiền muộn.


      Trở lại Trường Nhạc cung, cung điện bên ngoài vốn bị lục tung, được sửa sang lại, Thẩm Mạt Vân được đám người Hồng Tịch đón vào, mặt ai hầu như đều có vẻ mặt thấp thỏm lo âu, chỉ khi nhìn đến nàng, mới lộ ra mấy phần an tâm.


      Đến buổi tối, Thẩm Mạt Vân tự tay ôm nữ nhi, dỗ nữ nhi ngủ, ngay cả bà vú cũng bị nàng vẫy lui đến phía ngoài. Xem khuôn mặt ngủ thơm ngọt của nữ nhi, nàng đột nhiên cảm thấy, tất cả những việc mà nàng làm đáng giá.


      Tiêu hoàng hậu, Tiêu sung dung, trải qua chuyện này, quyền lực hoàng hậu trong hậu cung bị giảm mạnh, nếu phải có vị thái tử, lâu sau có thể có ý chỉ phế hậu, là đáng tiếc. Chẳng qua có thể làm mất quyền lực quản lý hậu cung tay Tiêu hoàng hậu, cũng mất công nàng tạo ra cái bẫy này, nhẫn tâm kéo nhiều người chết cùng như vậy.


      Về phần thái tử...


      Thẩm Mạt Vân sờ khuôn mặt non nớt ngủ của nữ nhi, nghĩ rằng cái gọi là " có con trai trưởng lập con cả", Đức phi hẳn là nhịn được thôi...


      Cảnh Phúc cung, trong phật đường .


      Cao Hiền phi mặc bộ quần áo đơn giản, biểu cảm bi thương cầm lấy ba nén hương, sau khi đốt lên liền cầm ở trong tay, thào : "Đứa , rốt cục mẫu thân cũng báo thù cho con. Con khốn nạn họ Tiêu kia, ả ta cũng có ngày hôm nay, chỉ là mảnh vải trắng, rất tiện nghi cho ả. Nương là hận thể băm vằm ả ta thành trăm mảnh. Chỉ tiếc, con của con khốn nạn kia còn sống, đều do mẫu thân vô dụng, dám cho liều thuốc quá nặng trong lư hương, mỗi lần chỉ có thể cho vào chút, khiến con khốn nạn kia mỗi ngày ngửi chút. Đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại, vẫn thể làm mất khối thịt trong bụng kia của ả..."


      Cao Hiền phi tràn đầy hận thù xong, trong mắt mảnh điên cuồng, năm đó khi Tiêu sung dung mới vào cung, nàng ta mang thai, hoàng hậu cùng Tiêu sung dung đố kị nàng được sủng ái, liền để Tiêu sung dung giả vờ vòng cổ trân châu rơi mặt đất, làm bộ như cẩn thận trượt chân, sau đó đụng vào nàng, làm hại đứa trong bụng nàng, đầy bốn tháng bị sinh non. Cố tình Tiêu hoàng hậu còn giúp đỡ Tiêu thị, thuyết phục hoàng thượng, chỉ phạt Tiêu thị giam cầm mấy tháng.


      Ha, đứa của nàng bị chết mất, đầu sỏ gây nên thế nhưng chỉ bị giam cầm mấy tháng?! ! Đúng là mỉa mai! Nếu trước kia nàng còn có mấy phần ảo tưởng với hoàng thượng, từ ngày đó, nàng hoàn toàn thất vọng về hoàng đế.


      Được Tiêu gia ủng hộ so với đứa sớm bị sinh non, bên nào bên nào nặng, đáp án cần cũng biết.


      Kể cả nữ tử khuynh quốc khuynh thành, chỉ gặp được hôn quân*, mới có thể khuynh quốc khuynh thành.


      *Hôn quân: hoàng đế ham mê sắc đẹp quan tâm đến đất nước.


      Đối với người đàn ông Kim Loan điện kia, quyền thế, vĩnh viễn mới là quan trọng nhất.


      Ngày thứ hai, thời tiết đẹp, bầu trời xanh thẳm bay mấy đóa mây trắng cực lớn, nhưng dưới cảnh đẹp như vậy, cũng trình diễn cảnh tượng máu chảy thành sông. Bọn thị vệ hề chùn tay bắt từng cung nữ thái giám, trong cung mảnh hỗn độn, tiếng khóc tiếng la hét, tiếng khóc nức nở, tiếng kêu đau khổ, tiếng kêu rên, thậm chí có cung nữ quá sợ hãi muốn chạy trôn ra bên ngoài để thoát thân. Kết quả chạy được vài bước, bị thanh kiếm đâm xuyên qua người, kết thúc cuộc sống mười tám năm của nàng ta.


      Máu tươi chảy lan đầy đất.



      Cảnh tượng như vậy, kéo dài trong năm ngày. Đợi mọi việc yên ổn trở lại, Tần Doãn lén lút với Thẩm Mạt Vân: "Nô tì nghe , việc vu cổ lần này, sai biệt lắm có hai trăm người bị liên lụy vào. Những cung nữ thái giám từng hầu hạ trong Thúy Vi cung, hoàng thượng hạ lệnh lưu lại người nào, kể cả Chiêu Minh cung, cũng hầu như giữ lại người nào."


      Thẩm Mạt Vân đóng chặt mắt, rồi lập tức mở ra, trong mắt hề có gợn sóng, chỉ : " biết, ngươi lui ra ."


      "Dạ" Tần Doãn hành lễ lui ra.


      Thẩm Mạt Vân dựa vào ghế quý phi ở phía sau, khẽ thở dài, hơn hai trăm người a...
      Phong nguyet, Halie.hp, SusanDooms27 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :