1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thục Phi - Hiểu Kiều Lưu Thuỷ (update chương 108-111)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      đọc ch này tự nhiên thấy hiểu lí do vì sao bà Thục phi này mất nhìu năm ms lên đk ngôi vị hoàng hậu.........là ng đại mà sao chả có lòng cảnh giác j..........tự nhiên như đúng rồi
      thank bạn
      Natalie Pham thích bài này.

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      @lâm lang : đổi nha nàng, nàng xem cỡ chữ này ok chưa? nếu ok lần sau ta để cỡ chữ này :th_48::th_48::th_48:
      quỳnhpinky, lâm langaloha123abby thích bài này.

    3. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      được rồi nàng ạ hi.:yoyo45:
      Natalie Pham thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      về quê hơn 10 ngày, nay mới lại đc đọc, hix hix
      Natalie Pham thích bài này.

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 46.2: Kế liên hoàn (thượng)
      Editor: Natalie Pham



      Thẩm Mạt Vân cố kiềm chế xúc động trong mình, nàng ngừng dứt hoa quế vàng được thêu cổ tay áo, khiến tay áo thiếu chút nữa nát bươm, Trám Tử trở lại, cũng lại : "Thục phi nương nương, hoàng hậu nương nương cầu phúc, nô tì nỡ quấy rầy, nếu nương nương chờ chút , hơn nửa canh giờ (khoảng 1 tiếng) nữa hoàng hậu nương nương ra."


      Hơn nửa canh giờ? Nàng thể chờ thêm giây phút nào nữa! Nữ nhi gặp nguy hiểm, Thẩm Mạt Vân chả có thời gian giả vờ dịu dàng mềm mại, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng : "Là hoàng hậu nương nương sao? muốn gặp ta? Hay là người tự động quyết định?"


      Trám Tử cúi đầu, cung kính : "Hoàng hậu nương nương có lệnh, trong thời gian nương nương cầu phúc, thể quấy rầy..." thực tế, nàng ta chưa nhìn thấy hoàng hậu, là Tôn ma ma canh gác ở bên ngoài phật đường bảo nàng vậy với Thục phi. Từ đáy lòng, Trám Tử cảm thấy như vậy ổn cho lắm, chuyện này nhìn qua cũng biết Thục Phi chỉ có việc, mà liên quan đến công chúa mà hoàng thượng thương, nếu công chúa bị sao... Khó tránh khỏi hoàng thượng đổ trách nhiệm lên đầu hoàng hậu. Nhưng bất đắc dĩ Tôn ma ma là nhũ mẫu* của hoàng hậu nương nương, nàng là cung nữ thể so sánh với địa vị và thân phận bà ta được, nàng chỉ có thể lại như vậy.


      *Nhũ mẫu: người chăm sóc cho con nhà quan lại từ .


      Thẩm Mạt Vân chẳng phải là người ngu ngốc, dĩ nhiên nghe ra ý tứ trong lời của Trám Tử, thế nên : "Bệnh tình công chúa rất nguy cấp, cần nhân sâm ngàn năm trong tay hoàng hậu nương nương làm thuốc dẫn, nếu hoàng hậu nương nương đồng ý gặp ta, ta chỉ còn cách xúc phạm thôi." Xông vào Chiêu Minh cung của hoàng hậu là tội lớn, nhưng tính mạng nữ nhi gặp nguy hiểm, nàng chả có thời gian để ý nhiều thứ như vậy, nhấc chân về phía phật đường phía sau.


      Khuôn mặt Hồng Tịch lập tức trắng bệch, tất cả mọi người ở đây đều sợ đến ngây ngốc, vẫn là Trám Tử nhìn thấy bóng dáng Thục phi sắp biến mất ở cửa điện, mới tỉnh táo kêu lên: "Thục phi nương nương, Thục phi nương nương, có lời gọi của hoàng hậu nương nương, ngài thể tự động xông vào Chiêu Minh cung!"


      Nghe thấy phía trước có tiếng hỗn loạn, đám người Ngọc Đào chạy tới cũng hoảng sợ, vội vàng ngăn nàng lại: "Thục phi nương nương xin chờ, xin cho nô tì thêm cơ hội thông báo lại lần nữa..."


      " cần, nữ nhi của ta thể đợi nổi “cách thông báo” như vậy của các ngươi!" Thẩm Mạt Vân quyết tâm phải nhanh chóng nhìn thấy hoàng hậu, Bảo nhi bị bệnh ngày đêm, chẳng thể kéo dài thêm nữa.


      Ma ma, thái giám cùng cung nữ xung quanh đều tiến lên phía trước để ngăn cản nàng, nếu là n phi tần bình thường như mỹ nhân phương nghi cũng thôi, kể cả tiệp dư các nàng cũng có thể miễn cưỡng ngăn cản, chẳng cần nhiều cố kị như vậy. Nhưng vị chủ tử trước mặt này, chính là nhất phẩm Thục phi trải qua sắc phong của triều đình, có mũ hoa khăn quàng vai* trong người, chẳng có mấy người hầu dám lôi kéo nàng, chỉ có thể vừa "Thục phi nương nương thể ", bên trơ mắt nhìn người bước nhanh qua các nàng.


      *Mũ hoa khăn quàng vai: trang phục chính thức của tứ phi nhất phẩm gần với hoàng hậu.


      qua hai khúc hành lang, đoàn người tranh cãi ầm ĩ nên rất nhanh đến cái sân, Tôn ma ma canh gác ở nơi đó, bà ta nhìn thấy Thục phi dám tự tiện xông vào hậu điện (cung điện phía sau) của Chiêu Minh cung, tức giận đến xanh mặt, lúc này giận dữ : "Thục phi nương nương xin dừng bước, nơi này là Chiêu Minh cung, phải là Trường Nhạc cung của ngài, chưa có lời gọi của hoàng hậu nương nương, phi tần được tự tiện xông vào, Thục phi nương nương có ý định xúc phạm hoàng hậu sao?"


      Nếu bình thường Thẩm Mạt Vân còn có thể hai câu khách sáo, chẳng qua bây giờ phải là lúc trước, cho nên khuôn mặt nàng cũng trở nên lạnh lùng, hề khách khí : "Ta có việc gấp, muốn gặp hoàng hậu nương nương, xin ma ma đừng ngăn cản, mau tránh ra." Dù sao Đại Tề luôn luôn dễ dàng tha thứ cho nữ tử, ở trong kinh thành chẳng hiếm phu nhân có tác phong mạnh mẽ, kể cả trong hậu cung, cũng phải chưa từng có hoàng hậu quý phi chỉ vào mặt của các đại thần trong triều mà mắng to. Nếu ép nàng, nàng chả để ý làm người đàn bà chanh chua. Về ấn tượng của hoàng đế với nàng... Hủy phá hủy , nữ nhi quan trọng hơn nam nhân rất nhiều.


      "Thục phi nương nương cần rất quá mức, nơi này là Chiêu Minh cung, phải chỗ ngài có thể ngang ngược." Nghe xong lời này, Tôn ma ma càng tức giận hơn.


      Thẩm Mạt Vân có thời gian tranh cãi cùng những người này, biết được Tiêu hoàng hậu ở trong sân là tốt rồi, nàng về phía trước vài bước, có điều gì bất ngờ xảy ra, Tôn ma ma chắn trước mặt nàng. Nàng hừ lạnh tiếng, lúc này rút trâm cài trong búi tóc xuống, cầm trong tay, lộ ra mặt bén nhọn, với người che ở trước mặt nàng: "Ma ma vẫn tránh ra tốt hơn, nếu như làm ai đó bị thương, chẳng dễ gì giải thích trước mặt hoàng thượng."


      Lúc này sắc mặt Tôn ma ma liền thay đổi, trong lòng cảm thấy kinh sợ, vừa rồi Trám Tử đến thông báo, bà ta chỉ muốn làm khó Thục phi chút, có thể khiến đối phương bị hạ nhục. Bà ta nghĩ tới gây ra chuyện lớn như vậy, Thục phi lại khó chơi đến mức này, quan tâm, tự ý xông vào Chiêu Minh cung, còn rút trâm cài ra làm vật uy hiếp. Nếu trong lúc hỗn loạn, mặc kệ làm ai bị thương, hoàng thượng trách tội Thục phi, mà các nàng phải chịu tội. Nếu như cho Thục phi vào như thế này, vậy thể diện của hoàng hậu nương nương…


      Người theo phía sau lại càng hoảng sợ, ngay cả Hồng Tịch cũng nhịn được nuốt nước bọt, này, này cũng quá mạnh mẽ ! chả quan tâm đến dáng vẻ bên ngoài.


      Thẩm Mạt Vân thấy Tôn ma ma gì, lập tức về phía trước sân, đương nhiên quên chiếc trâm trong tay, vẫn nắm chặt, ma ma cung nữ trước mặt khỏi lui về phía sau vài bước, tới cửa phật đường, nàng cao giọng : "Hoàng hậu nương nương, thiếp là Thục phi Thẩm thị, tình liên quan đến bệnh tình nguy cấp của tiểu công chúa, khẩn cầu hoàng hậu nương nương ra gặp thần thiếp."


      Thục phi nắm trâm cài trong tay, có mấy người dám tiến lên ngăn đón, chả cần biết căn trâm cài này là đâm vào các nàng vẫn là Thục phi tự đâm mình, bọn họ dám tưởng tượng có hậu quả như thế nào, hơn nữa tiếng quát to vừa rồi, có lẽ người ở bên trong cũng nghe thấy rồi.


      Quả nhiên, chỉ trong thời gian ngắn, Tiêu hoàng hậu ra dưới hầu hạ của cung nữ thái giám, đến cửa phật đường, nhìn đến tình cảnh lộn xộn này, lúc này nhíu mày: "Ầm ĩ cái gì đâu?" Nhìn về phía Thục phi cầm trâm cài đặt ở trước ngực, càng nhăn mày lại, "Thục phi, bản cung chưa gọi ngươi vào. Ngươi tự xông vào Chiêu Minh cung là tội lớn, bây giờ lại là bộ dáng này... Ngươi muốn làm cái gì?"


      Thẩm Mạt Vân lập tức quỳ xuống, buông xuống tay phải, hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào : "Chuyện liên quan đến sống chết của tiểu công chúa, thiếp là bị bắt chẳng còn cách nào khác, lúc này mới thể xông vào Chiêu Minh cung. Mặc kệ sau này hoàng hậu nương nương trừng trị thần thiếp như thế nào, thiếp đều chịu tội nhận phạt, chỉ là, xin hoàng hậu nương nương ban cho nhân sâm ngàn năm mà phương bắc tiến cống, để làm thuốc dẫn cho tiểu công chúa. Thái y , muốn chữa trị bệnh cho công chúa cần đến nhân sâm ngàn năm trong tay hoàng hậu nương nương làm thuốc dẫn, nếu như chậm trễ, chỉ sợ tiểu công chúa ... Vừa rồi thiếp làm cung nữ thông báo, nhưng các nàng đều nương nương cầu phúc nỡ quấy rầy nương nương... Thiếp, thiếp lo lắng bệnh tình của tiểu công chúa chẳng thể kéo dài, có cách nào, thế này mới liều chết xông vào Chiêu Minh cung..."


      Sắc mặt Tiêu hoàng hậu hơi thay đổi, dấu vết liếc mắt nhìn Tôn ma ma cái, quả nhiên nhìn đến vẻ mặt được vẻ mặt tự nhiên của đối phương. Nàng chẳng nhìn nữa, cũng lộ ra biểu cảm sốt ruột, : "Bản cung còn có nửa củ nhân sâm ngàn năm, Ngọc Đào, lập tức lấy." Đợi Ngọc Đào nghe lệnh lấy, lúc này mới với Thẩm Mạt Vân: "Thục phi cứ bình tĩnh lại trước, bản cung cho người ta lấy nhân sâm, công chúa là người có phúc, lại được hoàng thượng bảo vệ, chắc chắn có chuyện gì."


      "Tạ ơn hoàng hậu nương nương." Thẩm Mạt Vân .


      "Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, thôi, ngươi cũng đứng lên ." Tiêu hoàng hậu thương tiếc xong, ra hiệu cho cung nữ đứng bên tiến lên đỡ Thục phi dậy.


      "Tạ ơn hoàng hậu nương nương."


      Trong viện có nhiều người hỗn loạn, lại nghe thấy tiếng ầm ỹ nào, mưa phùn tung bay, dừng tóc, bả vai của mọi người, chưa đến lúc, trang phục liền bị ẩm ướt hơn nửa. lâu sau, Ngọc Đào ôm đến cái hộp, trước cho Tiêu hoàng hậu xem qua, đợi hoàng hậu gật đầu, lúc này mới đưa đến trước mặt Thục phi.


      Tiêu hoàng hậu : "Đây là nhân sâm ngàn năm mà ngươi muốn, trước tiên cầm cho tiểu công chúa dùng , nếu như còn thiếu cái gì, chỉ cần sai người tới đây báo lại."


      Thẩm Mạt Vân lại quỳ xuống : "Tạ ơn nương nương, ngày khác thiếp lại đến Chiêu Minh cung thỉnh tội với hoàng hậu nương nương."


      Tiêu hoàng hậu gật đầu : "Ngươi cũng chỉ quá thương nữ nhi mà sốt ruột thôi, bệnh tình của công chúa quan trọng hơn, ."


      "Dạ." Thẩm Mạt Vân lại hành lễ, sau đó vội vàng rời , nữ nhi còn bị bệnh nặng, nàng có thời gian những lời khách sáo.


      Trong Trường Nhạc cung phủ đầy mây đen, mùi thuốc ngừng bốc lên, cho đến khi nhân sâm ngàn năm được đưa đến trong tay thái y, khí mới có chuyển biến tốt đẹp. Đúng là công dụng của nhân sâm ngàn năm, sau khi uống xong hai chén thuốc, bệnh tình của Bảo nhi bắt đầu có những chuyển biến tốt, sốt cao cũng lui xuống, đến chạng vạng, nhiệt độ giảm xuống thành bình thường.


      "May mắn nhân sâm ngàn năm tới kịp, nếu chậm thêm hai khắc nữa (khoảng ba mươi phút), chỉ sợ Hoa Đà tái thế cũng khó giải quyết." Sau khi sốt cao lùi xuống, Tôn thái y lau mồ hôi lạnh trán, vui mừng .


      Thẩm Mạt Vân nghe xong, cũng cảm thấy rét run, nếu nàng xông thẳng vào Chiêu Minh cung kêu hoàng hậu ra, mà bị Tôn ma ma ngăn lại ở chỗ kia chờ nửa canh giờ (khoảng 1 tiếng), có phải chờ nàng lấy được nhân sâm trở về, Bảo nhi cũng ... dám nghĩ tiếp, nàng với mấy vị thái y: "Các vị vất vả rồi, còn mời viết tiếp phương thuốc, viết xuống những điều cần chú ý, thử thuốc xong, trở về nghỉ tạm . Tố Nguyệt, ban thưởng."


      Tuy quá trình khó khăn, nhưng phần thưởng được ban cho lúc này lại phải mấy chục lượng bạc, hơn nữa nếu hoàng thượng biết, vậy thể thiếu ban thưởng, cho nên đám người Lâm thái y cười tạ ơn Thục phi, lại cẩn thận viết phương thuốc mới rồi lần lượt rời .

      ————————————

      "Ma ma hồ đồ, loại chuyện lớn này, ngài cũng dám ngăn cản Thục phi ở bên ngoài, có phải ngài cảm thấy bản cung chán làm hoàng hậu, muốn đổi chỗ ở cho bản cung phải ?" Thục phi vừa rời , Tiêu hoàng hậu liền mang theo Tôn ma ma trở về cung điện, sau khi vẫy tay cho những tiểu cung nữ này lui ra, tức giận gầm lên với Tôn ma ma.


      Tôn ma ma cũng hối hận, nàng biết Thục phi là vì chuyện của tiểu công chúa mới đến, chẳng hiểu sao lúc đó bị ma xui quỷ khiến muốn làm Thục phi bị mất mặt? Nếu công chúa thực cản trở của bà ta mà... Tôn ma ma nhịn được cảm thấy sợ hãi, giọng : "Nương nương, ngài công chúa có phải…"


      Tiêu hoàng hậu cười lạnh : "Bây giờ biết sợ rồi sao? Nếu vậy lúc trước vì sao còn làm ra chuyện đó?" Chẳng qua trong lòng nàng cũng lo lắng, lại dặn dò Trám Tử Trường Nhạc cung chờ đợi, có tin tức gì, lập tức báo lại.


      "Hoàng hậu nương nương..."


      Tiêu hoàng hậu thở dài hơi, cực kỳ đau đầu: "Hôm nay Thục phi làm loạn như vậy, bản cung muốn đè xuống cũng được, chỉ mong tiểu công chúa phúc lớn mệnh lớn, tránh được kiếp nạn này, còn có chuyện gì xảy ra ai có thể che chở cho ngươi. Chỉ sợ bản cung cũng bị liên lụy. Ma ma phải ngươi quên chuyện về Minh Tông Phó hoàng hậu, vì sao mà bị phế sao?"


      Thời kì Minh Tông có vị chiêu nghi rất được sủng ái, vị chiêu nghi này sinh ra vị hoàng tử, ngày nào đó, hoàng tử bị phát sốt, đáng lẽ nên mời thái y bốc thuốc, nhưng Phó hoàng hậu ghen tị chiêu nghi, cố ý cho người mời thái y, kéo dài mấy canh giờ. Vốn nghĩ chỉ là việc , nghĩ tới đứa yếu đuối, chịu đựng được bị chết vì bệnh, sau khi Minh Tông biết được việc này vô cùng giận dữ, lâu sau liền lấy tội danh "Ghen tị có đức hạnh, mưu hại huyết mạch hoàng thất" phế hoàng hậu.


      Tuy là Tôn ma ma ngăn cản Thục phi, nhưng Tôn ma ma là bà vú của nàng, nếu hành động của Tôn ma ma phải do hoàng hậu gợi ý, trong mười vị phi tần cả mười người này chả ai tin tưởng cả. Nàng còn chưa ra tay với Thục phi, kết quả điểm yếu lớn như vậy nằm tay người ta.


      Minh Tông đế là ông nội của Vũ Văn Hi, lấy tuổi của Tôn ma ma, vẫn còn chút ấn tượng với tích vị hoàng đế hai đời trước, khuôn mặt lập tức trắng bệch, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu : "Đều do nô tì đáng chết, liên lụy đến nương nương, xin nương nương trị tội."


      Tiêu hoàng hậu nâng tay, cho Tôn ma ma đứng lên, "Tuy ngươi suy nghĩ cẩn thận, chẳng qua việc Thục phi tự xông vào Chiêu Minh cung là , hai bên đều có lỗi, chỉ cần hoàng thượng có cách. Nếu công chúa qua khỏi mà chết... Ma ma vẫn chuẩn bị tâm lý tốt ."


      "... Vâng."


      Đến chạng vạng, tin tức bệnh tình công chúa ổn định được truyền đến Chiêu Minh cung, Tiêu hoàng hậu cùng Tôn ma ma đều thở phào nhõm. Sau khi nghe thấy Trám Tử báo tin tức hoàng thượng đến Trường Nhạc cung, Tiêu hoàng hậu lại nhíu mày, tay phải vô ý thức nắm chặt lại, hít sâu hơi, : "Chọn mấy dược liệu tốt nhất, đưa đến Trường Nhạc cung. Còn nữa, đưa tượng Quan bằng bạch ngọc lần trước được tiến cống* qua, do cao tăng khai quang**, có thể trừ tà đuổi bệnh tật, mang lại may mắn cho chủ nhân, xem như bản cung đưa cho tiểu công chúa dùng để trừ tà."


      *Tiến cống: địa phương hoặc các nước phụ thuộc dâng đồ quý giá cho hoàng gia.

      *Khai quang: nghi lễ các vị cao tăng cúng bái các tượng phật hay những đồ có hình phật để trừ tà hay gặp may mắn.


      "Vâng, nương nương."

      ——————————————

      Chuyện Thục phi vì lấy thuốc cho nữ nhi, tự xông vào Chiêu Minh cung, sớm truyền khắp trong cung bằng tốc độ nhanh nhất, tự nhiên cũng truyền đến Lưỡng Nghi điện của hoàng đế. Vũ Văn Hi xử lý xong công việc trong triều đình, Giang Hỉ liền tiến lên, giọng chuyện xảy ra trong Chiêu Minh cung hôm nay, rất kỹ càng, chẳng thêm mắm thêm muối, hành vi của Thục phi ngoài dự đoán của mọi người, khiến người ta muốn thêm thắt cái gì đều thể thêm được.


      "Bệnh tình của Bảo nhi như thế nào?" Vũ Văn Hi tính toán đến thất lễ của Thẩm Mạt Vân, cũng lại hỏi lên tình huống nữ nhi quí.


      Giang Hỉ cúi đầu : "Theo thái y báo lại, may mắn nhân sâm ngàn năm tới kịp, công chúa uống hai lần thuốc, sốt cao lui xuống, mạch tượng* hơi ổn định, tốt hơn rất nhiều."


      *Mạch tượng: cách thái y ngày xưa chuẩn đoán bệnh của bệnh nhân thời xưa.


      Vũ Văn Hi khỏi thở dài nhõm, rất thương vị công chúa này, nếu là hoàng tử, thực lo lắng... Dứt bỏ ý nghĩ này, lại hỏi: "Ghi chép về bệnh tình của công chúa, phương thuốc... xong, trực tiếp Trường Nhạc cung thôi."


      "Dạ." Giang Hỉ vội vàng dặn dò những người hầu khác, thầm liên tục líu lưỡi với sủng ái của hoàng đế đối với tiểu công chúa.


      Bận rộn mấy ngày, Vũ Văn Hi suýt chút nữa nhận nhận được tin buồn công chúa mất sớm, bây giờ có thời gian, tất nhiên phải Trường Nhạc cung thăm nữ nhi. Nghe được tin tức hoàng đế lại Trường Nhạc cung, ít phi tần đều vô cùng tức giận, Tiêu sung dung lại cầm lấy cái cốc ném xuống đất, hung hăng mắng chửi.


      Ban ngày bị dày vò như vậy, Thẩm Mạt Vân rất mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì tự mình chăm sóc nữ nhi, nghe được hoàng đế tới, vừa hành lễ xong, Vũ Văn Hi trực tiếp ôm lấy Bảo nhi, xem gò má vẫn hơi đỏ bừng cùng cái miệng khô nứt của nữ nhi, cau mày, lo lắng hỏi: "Thái y như thế nào?"


      Thẩm Mạt Vân cũng cực kỳ lo lắng : "Nhiệt độ lui xuống, bệnh tình xem như ổn định, chẳng qua thiếp vẫn lo lắng, nếu lặp lại chuyện giống lúc trước... Bảo nhi còn như vậy, nàng sao có thể chịu được?"


      Vũ Văn Hi đưa nữ nhi cho Thẩm Mạt Vân, sau đó tiếp nhận những ghi chép về bệnh tình cùng phương thuốc mà Giang Hỉ đưa qua, nhìn qua chút, thấy mặt viết bệnh tình hơi ổn định, cũng hơi yên tâm, vừa ngẩng đầu, lại thấy sắc mặt mệt mỏi của Thẩm Mạt Vân, liền vỗ vỗ bờ vai nàng, an ủi : "Bảo nhi có chuyện gì, nhưng nhìn qua ái phi gầy rồi đó, nàng chú ý hơn chút, đừng để Bảo nhi khoẻ lại, nàng lại bị bệnh ."


      "Thiếp nào có lòng dạ mà nghĩ đến những chuyện này..." Bất chợt Thẩm Mạt Vân nhớ tới chuyện nàng làm hôm nay, đưa Bảo nhi giao cho bà vú, sau đó quỳ xuống thỉnh tội: "Hôm nay chưa được hoàng hậu truyền gọi, thần thiếp tự xông vào Chiêu Minh cung, phạm tội kính trọng hoàng hậu, xin hoàng thượng trị tội."


      Vũ Văn Hi nhớ tới lời của Giang Hỉ lúc nãy, trong lòng cũng hơi vui vẻ, tới tận bây giờ chỉ biết, những nữ tử trong hậu cung, ít ai yếu đuối, mềm mại. Chẳng qua nghĩ tới, Thục phi nhìn mảnh mai dịu dàng, hành vi lễ độ cẩn thận lại có lúc xúc động mạnh mẽ như vậy, xem ra nàng lòng thương sủng ái Bảo nhi, chả quan tâm đến tội kính trọng hoàng hậu.


      "Ái phi cũng chỉ quá sốt ruột vì nữ nhi thôi, thái y , may mắn nhân sâm ngàn năm tới kịp, nếu có khi Bảo nhi lại bị…." Vũ Văn Hi tự tay đỡ Thẩm Mạt Vân đứng dậy, nhàng , "Chẳng qua, nàng tự động xông vào Chiêu Minh cung, đây , phạt nàng nửa tháng được ra khỏi điện."


      "Tạ ơn hoàng thượng." Trái tim vốn thấp thỏm của Thẩm Mạt Vân ổn định lại, nàng chẳng hối hận làm như vậy vì Bảo nhi, nhưng sau đó nàng lại lo lắng liên lụy đến nữ nhi cùng gia tộc, hoàn hảo hoàng đế so đo.


      Vũ Văn Hi nhíu mày, cười : "Chẳng qua trẫm nghĩ tới, Thục phi của trẫm cũng có lúc làm ra chuyện vượt ngoài dự đoán của mọi người như vậy, làm trẫm nhìn nàng với cặp mắt khác." Kể cả có vì nữ nhi, đúng thể tìm ra mấy vị phi tần dám xông vào Chiêu Minh cung xin thuốc.


      Thẩm Mạt Vân biết nên như thế nào, chỉ có thể cúi đầu . Tình huống lúc đó khẩn cấp, làm sao có thể lo lắng nhiều như vậy. Tuy xông vào Chiêu Minh cung, nhưng tốt xấu nàng còn có thể dựa vào thân phận để có thể xông vào. May mắn là ở Chiêu Minh cung, nếu nhân sâm ngàn năm ở Thọ Khang cung của thái hậu, mà thái hậu lại chịu gặp nàng, vậy càng rắc rối hơn, ít nhất càng khó xông vào hơn Chiêu Minh cung.
      Phong nguyet, Halie.hp, SusanDooms24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :