1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thục nữ PK Xã hội đen _ Thuấn Gian Khuynh Thành

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 19:Chuyện củi lửa dầu gạo của hai người

      Nại Nại là nữ sư tử dũng mãnh. Mặc dù thuộc cung sư tử nhưng lại là con sư tử cái e thẹn hay xấu hổ.
      Những giáo dục đầu tiên về tình này, này, H này v.v của Nại Nại được bắt nguồn từ cuốn “ dâu được cướp về” của đại thần Tịch Quyên. Đỏ mặt trùm chăn kín đầu, đọc đọc lại biết bao nhiêu lần dưới ánh sáng của chiếc đèn pin bé xíu trong bóng đêm, đó là khởi đầu của mầm xuân trong .
      Miêu tả về tình cảm nam nữ của các đại thần ngày càng táo bạo hơn khiến tự nhận thấy kiến thức trong lĩnh vực này khá phong phú, kinh nghiệm cũng có thừa. Thế nhưng trong những buổi thầm đêm khuya, khi câu chuyện của các chị em cùng phòng càng lúc càng H Nại Nại vẫn hét ầm lên: “Thôi đừng nữa, lũ quỷ râu xanh này!”
      Tiếp đó là trận mưa gối phi đến tới tấp, tất nhiên nạn nhân chỉ còn biết nằm thu lu góc kêu thảm thiết ngừng.
      Kể từ sau khi có mạng internet, thường vờ vịt làm người thanh cao trong các cuộc chuyện của nhóm, đối với nhưng vấn đề nhạy cảm vẫn làm bộ ngây thơ, biểu thường xuyên của là: “Thôi… tôi rút đây.”
      Thỉnh thoảng cũng bày tỏ suy nghĩ của bản thân với các chị em trong nhóm về cảnh H trong tiểu thuyết, nhưng khi đến chi tiết vẫn ngựa quen đường cũ: “Thôi… tôi rút đây.”
      Cũng từ đó được đặt nickname Nại Nại – nữ sư tử dũng mãnh ngu ngốc vô tội siêu cấp.

      ***
      Căn biệt thự số 21 là căn nhà mẫu, cho nên các đồ điện và đồ gia dụng trong nhà cũng gần như đầy đủ, muốn nấu bữa ăn cũng phải là khó. Thế nhưng trước đó vẫn phải mua đồ mua thức ăn, việc này khiến Lôi Kình và Nại Nại có đoạn đối thoại như sau:
      “Em vào mua , tôi đứng ngoài chờ.” Lôi Kình mặt chút cảm xúc ra lệnh.
      được, ăn cơm là chuyện của hai người, nên hai người phải cùng mua.” Nại Nại trong lòng vô cùng tức tối nghĩ: Tôi tìm đàn ông để làm gì, đến xe đẩy đồ trong siêu thị cũng đẩy giúp, đến túi thức ăn cũng xách giùm, thế tìm còn có tác dụng gì nữa?
      “Em mua là được rồi, em mua gì tôi cũng ăn.” Để giữ thể diện của mình, Lôi Kình nhất quyết chịu vào siêu thị đẩy xe.
      được? được em về nhà.” nhăn mặt rồi mở cửa nhảy ra khỏi xe, nhanh chóng chạy ra giữa đường gọi chiếc taxi chuẩn bị về nhà.
      Lôi Kình ngay lập tức đấm còi inh ỏi, tiếng còi ré lên khiến Nại Nại giật mình quay đầu lại: “Lên xe!” Lôi Kình gầm lên.
      lên! Trừ phi cầu xin em.” Nại Nại cũng biết dũng cảm này đến từ đâu, rướn cổ kiên quyết. thầm thề tuyệt đối để có đường lùi, muốn lập quy định phải lập cho tới cùng.
      Lôi Kình nghiến răng tức giận: “Tôi cảnh cáo em, tốt nhất là lên xe, nếu hậu quả tự mình gánh chịu.”
      Nại Nại chả thèm để ý đến lời uy hiếp của , tiếp tục bước nhanh về phía trước, nháy mắt được hơn chục mét.
      Lôi Kình nhấn ga phóng xe lướt qua Nại Nại, kiêu hãnh bỏ .
      Nại Nại nhìn theo bóng chiếc xe, dừng bước, tim thắt lại, miệng lẩm nhẩm mắng: “Đồ tồi! Tốt nhất là bị đâm xe đến bán thân bất toại, tàn phế cấp nặng nhất!”
      Tiếc là lời nhiếc mắng của Lôi Kình thể nghe thấy, chiếc Audi R8 nhấn hết tốc độ, vừa nháy mắt chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.
      lúc sau, Nại Nại mới lấy lại được tinh thần, đá lên vệ đường, đầy thương cảm: “Đồ tồi! Bảo siêu thị cùng mà khó đến vậy, theo có lợi ích quái gì! Mình đau lòng, Tần Nại Nại tuyệt đối đau lòng.”
      Họng như nghẹn lại, chẳng dám ngước mắt nhìn lên, chỉ sợ nhìn theo hướng chiếc xe của Lôi Kình khiến càng buồn thêm.
      Nại Nại hít thở sâu rồi lại hít thở sâu, dần dần bình tâm trở lại.
      tới cửa siêu thị có lí gì lại tay trở về. Nghĩ vậy chậm rãi men theo lề đường vào siêu thị, trong lòng có đờ đẫn sau tê dại.
      Vốn dĩ cho rằng hai người khởi đầu tệ, nhưng thực lại lần nữa dạy cho bài học cách triệt để. Phụ nữ có thể kì vọng vào tình , nhưng thể kì vọng đàn ông vì họ mà thay đổi. Mọi thói quen sinh hoạt, thói quen hành xử của họ bao giờ vì người phụ nữ bên cạnh mà thay đổi, vĩnh viễn
      lấy xe đẩy hàng ở cửa siêu thị, nặng nhọc lê bước lên tầng ba. thang truyền hình ảnh đôi vợ chồng trẻ phía trước thân mật cười ôm nhau, người chồng đẩy chiếc xe, người vợ cười tít mắt chỉnh lại cà vạt cho chồng đầy ân ái, thực ra, hạnh phúc ở ngay trước mắt thôi, nhưng nó lại cách xa vô cùng.
      Trước đây, thích siêu thị và trung tâm mua sắm cùng Lữ Nghị. Bởi vì bên cạnh có , người quyết định cũng là , chỉ việc hưởng thụ cảm giác hạnh phúc được và chiều chuộng, tận hưởng từng hạnh phúc nho thế là đủ.
      Lúc đó cuộc sống tươi đẹp tới mức con người ta buồn nghĩ ngợi.
      Cho nên hôm nay cũng đưa ra cầu y như vậy với Lôi Kình, kết quả là nhầm! người đàn ông của gia đình chắc chắn phải là người đàn ông như Lôi Kình, việc Lữ Nghị làm được, việc tất cả những người đàn ông khác làm được, Lôi Kình hẳn làm được.
      ra, ở cùng cũng có điểm tốt, chứ hề đơn giản và dễ dàng như nghĩ trước đó.
      Nại Nại bắt đầu từ khu điện gia dụng. Những chiếc nồi cơm điện, vỉ nướng bánh, lò nướng thu hút chú ý của khách hàng được xếp ngay ngắn bệ, rất thích hợp cho cuộc sống gia đình. Tiếc rằng, nó lại phù hợp với người thuê nhà như .
      Lúc trước vì để chuyển nhà đỡ lằng nhằng, có rất nhiều thứ dám mua. Nồi cơm điện và lò nướng của Tiểu Trần luôn bị bá chiếm. Còn những thứ có thể để thể tài năng nội trợ bày ra trước mắt, rất lâu rồi chạm đến. Càng chạm vào lại càng đau lòng.
      vốn dĩ cho rằng có thể tìm được nơi để bày biện những đồ vật này rồi. Có lẽ quá vội vã. Cuối cùng bước của cũng tạp loạn, mất bình tĩnh vốn có.
      kệ có chiếc máy pha cà phê giảm giá, giá gốc là 988 tệ, giờ hạ xuống còn 888 tệ. Bỗng nhiên nhớ tới đòi hỏi của Lôi Kình về cafe, khựng lại bên chiếc máy pha cafe giây.
      Khoảnh khắc đó, chợt có cảm giác lạ lùng. Thực ra, chắc cũng rất cực khổ, chỉ có điều người ngạo nghễ như nhất định muốn cho người khác thấy bộ mặt yếu đuối của bản thân.
      Đó là nơi mà chưa bao giờ chạm vào. biết, cũng hiểu, nhưng lại thấu hiểu nỗi mệt nhọc của .
      Chắc rất mệt mỏi!
      Phía sau đột nhiên có người nhấc chiếc máy pha cà phê qua đầu . Nại Nại quay mặt lại, Lôi Kình tiếng nào đứng ngay sau lưng , giống như bến bờ cuối cùng, lặng lẽ chờ đợi, mang cám giác yên bình hạnh phúc.
      Giây phút đó, cảm thấy như mọi tâm tư của mình bị nhìn thấu. Hình ảnh chưa bao giờ lại đậm nét đến vậy trong trí óc . vừa hoảng vừa ngại ngùng, sợ chỉ cần mở miệng là tuôn ra hết mọi suy nghĩ trong lòng, nên đành cúi đầu, quay người bước nhanh.
      Lôi Kình bỗng ôm lấy eo trách : “Chân dài mà nhanh thế! Tôi chỉ tìm chỗ đỗ xe, quay lại thấy em đâu cả. Siêu thị rộng lớn như thế, bảo sao tôi tìm thấy được?”
      “Ai khiến phải tìm?” Nại Nại chỉ vừa nghe thấy chỉ là tìm chỗ gửi xe chứ phải tức giận phóng , lời lẽ cũng mềm mỏng nửa.
      Hai con người tuổi tác qua ba mươi, cũng qua cái thời nũng nịu hờn giận. Nếu như lựa chọn giải thích cũng có thể lựa chọn tha thứ.

      muốn tiếp tục làm đà điểu, càng muốn ép bản thân phải giả bộ thanh cao, mềm lòng mềm lòng, làm mình làm mẩy cho ai xem?
      “Vớ vẩn! tìm em, em ngốc vậy, lạc mất sao?” Lôi Kình muốn thừa nhận với Nại Nại là phóng xe mất tiêu, có điều bị đèn đỏ níu chân ở ngã tư. Ánh đèn đỏ cứ nhấp nha nhấp nháy ở bên cạnh khiến bỗng cảm thấy bản thân nực cười.
      mua đồ cho , thế mà ngay đến việc xách đồ đẩy xe cũng chịu, còn điều gì vô nhân tính hơn thế nữa ?
      do dự ở đó rất lâu, nghĩ nghĩ lại nên quay lại hay . Những chiếc xe xếp hàng đằng sau sớm biến thành con rồng, có vài chủ lái còn tức tối vừa tít còi vừa chửi bới. Nếu là ngày thường tự tay giải quyết vài thằng. Nhưng lúc này có gì quan trọng bằng Nại Nại. liền nhấn mạnh ga, chiếc xe quay đường, quay đầu xe, phóng về bãi đỗ xe của siêu thị trong ánh mắt phẫn nộ của mọi người, lời nào rồi nhanh chóng chạy lên tầng.
      Lúc đầu Lôi Kình tài nào tìm được Nại Nại, giữa các dãy bày hàng đều thấy , trong lòng vô cùng lo lắng.
      Người yếu mềm như thể nào tức giận mà bỏ luôn được, chắc mẩm trong bụng.
      Thế nhưng Nại Nại biến mất để lại vết tích, tìm thế nào cũng thấy.
      Càng hoảng loạn, trán càng nhăn lại, ngay đến bước chân cũng nhanh hơn.
      Mãi tới khi lên tầng ba khu điện gia dụng mới bắt gặp hình dáng bé gày yếu của Nại Nại. trông như bà nội trợ tỉ mẩn chọn lựa từng dụng cụ làm bếp, nụ cười nơi khóe miệng chăm chú và dịu dàng.
      cứ đứng đó lặng nhìn, nỡ rời mắt khỏi giây phút nào.
      Có lẽ khác biệt trong cuộc sống của họ quá lớn, suy nghĩ xử cũng khác nhau, nhưng yên ổn toát lên từ đặc biệt thu hút .
      Đó chính là cuộc sống yên ổn mà tìm kiếm khắc khoải bao năm nay.
      Kể từ khi và bốn huynh đệ thoát khỏi China Town, đến sau này hết Nam Bắc Mỹ, Á Phi Âu đều bỏ qua, bây giờ điều khao khát nhất, thèm muốn nhất chính là nghỉ ngơi và yên ổn.
      Hồng Cao Viễn từng , năm sau này từ bỏ nghiệp tìm người phụ nữ rồi kết hôn. Lúc đó còn cười nhạo cậu ta có chí hướng, đầu óc quá đơn giản. Bây giờ khi bản thân lún sâu rồi mới biết, có rất nhiều vấn đề đều thể coi là vấn đề, chỉ cần muốn làm là được.
      Kết hôn cũng được, từ bỏ nghiệp cũng được. Dù sau cùng bị truy đuổi trả thù cũng thể ngăn chặn được mê hoặc tươi đẹp đó.
      Có lẽ đến lúc bảo Hồng Cao Viễn buông tay rồi tìm người thay thế. Bản thân rút lui. Từ giờ trêu trọc cảnh sát, dây dưa với những kẻ bụng dạ khó lường, có lẽ như vậy cuộc sống của vui vẻ hơn nhiều.
      muốn nhìn Nại Nại nấu nướng trong bếp, muốn nhìn chăm sóc hoa lá trong phòng hoa, muốn nhìn bày biện trang trí giường cho con, cũng giống như lần đầu họ gặp nhau, nụ cười ngọt ngào hiền dịu của xuyên thẳng vào trái tim .
      Cuối cùng tìm thấy, sau mười tám năm ngang dọc khắp chốn giang hồ, tìm thấy được nơi chốn yên bình mà mình khát khao bấy lâu.
      Cái gì đạt được lại càng muốn có, càng khao khát có lại càng sợ hãi có được.
      Nếu như có ngày đồng ý bố thí cho , nguyện từ bỏ tất cả mọi thứ có.
      Nại Nại quay lại thấy vẫn thẫn thờ, thành khẩn : “Cà phê tốt cho sức khỏe, hay là mình mua máy xay sinh tố nhé?”
      Câu hỏi nghiêm túc đó khiến Lôi Kình lặng hồi lâu. Những chuyện lạ lùng hàng ngày liên quan đến củi lửa dầu gạo này khiến cảm nhận được cảm giác ấm áp của gia đình. trả lời trong chút hoảng loạn chưa từng có trước nay: “Theo ý em là được.”
      hả? Vậy được phép phản đối.” Đôi môi Nại Nại cong lên ra nụ cười, đẹp mê hồn.
      Có lẽ Nại Nại phải là người phụ nữ đẹp nhất, nhưng lại là người thu hút ánh mắt của đàn ông nhất, người phụ nữ đem đến cho đàn ông giấc mơ về gia đình hạnh phúc. Lôi Kình nghiêm túc trả lời: “Được, tôi phản đối!”
      Lôi Kình trong ấn tượng của Nại Nại luôn là người cục cằn và có chút tà khí. Lần đầu thấy thái độ thành khẩn đó của khiến cảm thấy chút gì đó căng thẳng thể diễn tả nổi. biết tại sao, trái tim lại khẽ rung lên. rất lâu rồi có người đối với như vậy, nó khiến trái tim tàn tật của lại bị làm rung động cách vô tình. cúi đầu quay người gượng gạo, chớp mắt che dấu những giọt nước mắt sắp trào ra: “Vậy chúng ta mua máy xay sinh tố.”
      Nào là nồi cơm điện, máy sinh tố, bình nước, thìa gỗ để rán, chất đầy chiếc xe để hàng của Lôi Kình, còn Nại Nại vẫn hưng phấn tột cùng tiến về phía trước. Bỗng nhiên Lôi Kình cảm thấy được mua sắm cùng Nại Nại quả niềm hạnh phúc bình dị. Tình cảm đặt trong những chuyện củi lửa dầu gạo tầm thường hàng ngày mới có thể nếm được mùi vị thực của cuộc sống.
      tay khoác vai , tay kia dùng xe đẩy hàng và tấm thân của mình tạo ra gian an toàn bao bọc lấy Nại Nại, ngắm nhìn chuyên tâm chọn nào rau cải xanh, nào những trái thanh long đo đỏ, nào thịt lợn tươi ngon, và cả những quả trứng gà tròn trĩnh trong vòng bảo vệ do tạo ra.
      Tất cả chuyện trước đây những tưởng nhặt phiền phức đến nay hiểu sao lại thuận mắt đến vậy. Cái xanh cái đỏ, khiến cảm hứng ăn uống của trỗi mạnh. Nó còn khiến mấy lần ngây người trong niềm hạnh phúc bé .
      Nại Nại quay sang hỏi: “ có cái gì ăn được ?”
      lắc đầu, muốn gì, sợ lên tiếng phá vỡ mất cảm giác êm dịu trước mắt.
      “Thế có món nào đặc biệt thích ăn ?” Nụ cười của Nại Nại tươi tắn vô cùng, khiến thể cười theo.
      “Có! Em!” Câu trả lời của Lôi Kình khiến Nại Nại ngượng chín người. quay người nghĩ hồi lâu rồi mới ấp úng : “Vậy cứ mua thêm chút thịt lợn vậy.”
      Lôi Kình biết Nại Nại lại chui vào mai rùa, cũng ép , rộng lượng nhượng bộ: “Cũng được, dù gì cũng cùng vị.”
      em là heo sao?” Nại Nại nhướng mày lên hỏi.
      Lôi Kình bèn đưa tay vuốt tóc Nại Nại đầy thương: “Cũng ngốc nhỉ, xem ra em vẫn còn thuốc chữa.”
      Khoảnh khắc đó, chỉ là ấm áp đơn giản, mà nó giống như tấm lưới lớn bao trùm lên hai người bọn họ, bao trùm lên cả hai trái tim.
      Nại Nại lâng lâng và Lôi Kình mỉm cười hạnh phúc đều muốn phá vỡ khí lúc này, khoảnh khắc tràn ngập hạnh phúc, ấm áp, ngọt ngào đến tận đáy lòng.
      “Nại Nại?” Sau lưng có người gọi , Nại Nại bừng tỉnh khỏi cảm giác ngọt ngào, liền quay lại nhìn thấy hai người đứng cách đó xa.
      Khuôn mặt trắng bệch của Nại Nại được Lôi Kình giấu kín sau tấm thân vững chãi. Đương nhiên biết đối phương là ai, chỉ là chưa từng gặp người phụ nữ kia.
      Bốn người cùng đứng sững lại, ai gì cả, và mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau.
      Đột nhiên Lữ Nghị bước lên phía trước, kéo Nại Nại ra khỏi Lôi Kình, chau mày hỏi: “Em làm gì thế?
      Nại Nại bị cái kéo tay của làm cho loạng choạng, còn chưa kịp giải thích Lôi Kình dùng tấm thân tráng kiện của chặn ở giữa rồi túm lấy cổ áo Lữ Nghị.
      Nại Nại biết khi ra tay liên lụy rất nhiều, hơn nữa nhất định nương tay, thế nên gỡ tay Lôi Kình ra rồi với bình tĩnh: “ cần phải ra tay.”
      Lôi Kình xếch ngược mày, tay dừng lại giữa trung, trợn mắt nhìn Nại Nại: “Sao? Em nỡ?”
      hề! Nại Nại vừa định lên tiếng giải thích bị tiếng người khác tranh lời: “Xem ra chị Nại Nại tìm được người đàn ông tốt rồi.” Duy Nhã đứng bên đổ thêm dầu vào lửa.
      “Tôi tìm được người đàn ông tốt hay chả liên quan gì đến . quản lí tốt người đàn ông của mình là được rồi.” Nại Nại thẳng thừng đáp lại Duy Nhã, rồi xoay qua kéo tay Lôi Kình khỏi.
      Chris thích bài này.

    2. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 20:Trùng phùng nơi ngõ hẹp,kẻ mạnh chiến thắng

      Cãi lộn luôn là điểm yếu của Nại Nại. Như từng lúc trước, khi cãi nhau, mỗi lần ra câu nào đó đều phải nghĩ xem liệu có làm tổn thương đến người khác , liệu có chạm phải vết thương của họ . Thế là mỗi lần người ta cãi câu, đều cãi lại được, có cãi qua mà có cãi lại, thế là chẳng thể cãi được.
      Nhưng đối mặt với đối thủ chịu buông tha, thường kiềm chế bộc phát, thỉnh thoảng cũng mắng lại câu, nhưng ngay câu tiếp theo tịt luôn. Nếu bị dồn tới đường cùng, Nại Nại bỏ chạy, dùng tinh thần vĩ đại của A Q tự an ủi bản thân: phải tôi sợ hãi, mà tôi khinh thèm cãi nhau với các người!
      Tất nhiên, cũng có ngoại lệ. Đó là lần cùng mẹ mua sắm, đối phương là tên to cao lực lưỡng, đụng phải mẹ Nại Nại lại còn càm ràm chửi bới mãi chịu thôi. Bản tính sư tử tiềm trong Nại Nại bỗng nổi lên, xông ra như con thú , cãi tay đôi với hai câu, nhưng trong lòng vẫn còn cái ấm ức vì cãi lại được, trong tình trạng thể cãi lại đối phương được nữa, tiện tay cầm chai bia ném viu qua, tuy đập trúng người tên đó nhưng cũng khiến người ta kinh hãi phủi đít bỏ mất dạng.
      Nại Nại sau chiến thắng đó rút ra kết luận: Thỏ gặp nguy khốn còn cắn người, huống hồ là sư tử?

      ***
      Lôi Kình đột nhiên lấy lại được bình tĩnh. hiểu tại sao, cứ dính tới chuyện của Nại Nại là lại thể ung dung bình thản như thường ngày. Thậm chí còn làm những chuyện sốc nổi mà thời hai mấy tuổi còn làm nữa, hơn nữa bản thân còn hay biết!
      Bị Nại Nại kéo tay lôi , sắc mặt vẫn còn sầm sịt. cũng biết nếu tiếp tục ở lại đó giằng co gây tổn thương thế nào cho Nại Nại, thế nên cố gắng hết sức kiềm chế bản thân.
      Còn Nại Nại với thái độ dĩ hòa vi quý chỉ mong rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, tránh xảy ra đại chiến thế giới.
      Tiếc là lại có người nhận ra hai người đều kiềm chế.
      “Nại Nại.” Lữ Nghị tiếp tục réo tên Nại Nại. dám tin Nại Nại lại có quan hệ với người đàn ông trông có vẻ gì lương thiện này. Nại Nại trong ấn tượng của rất mềm yếu, là con thỏ trắng chỉ cần bị người ta gầm tiếng run lẩy bẩy, là thứ thú cưng rất cần đến thương và an ủi của người khác.
      Nhưng hôm nay, tự tin và quả cảm của khi trả lời những câu đó quả thực khiến Lữ Nghị hoảng loạn. Nại Nại từ xuống dưới đều toát ra sức hấp dẫn trước giờ chưa từng có như thế này khiến bất giác muốn ngăn bỏ cùng với người khác.
      Tình , tình cảm mười năm vợ chồng giữa họ, ai có thể rũ bỏ được? thể, nhất định cũng thể.
      Lôi Kình bị Nại Nại kéo tay bước , nhưng bước chân dừng hẳn lại. Nại Nại ngước lên nhìn cách khó hiểu, chỉ thấy mắt nheo lại, nắm đấm siết chặt. cười đầy thiện ý và thầm bên tai : “ sao, tôi chuyện với ta.”
      Hơi nóng phả ra bên tai từ lời của khiến Nại Nại có chút tâm tư lơ đãng, còn chưa kịp nghĩ xem Lôi Kình dễ dàng thoát khỏi gọng kìm của .
      Lúc đó, Nại Nại mới chợt nhận ra, nếu như Lôi Kình muốn cùng dùng cách gì cũng thể ngăn được.
      Trước giờ chẳng qua là nhường mà thôi.
      Lôi Kình ngạo mạn bước tới trước mặt Lữ Nghị, trước tiên đưa mắt liếc qua Duy Nhã, chỉ là cái liếc ác ý, vậy mà khiến Duy Nhã sợ tới mức bất giác lùi lại phía sau bước.
      tệ, coi như còn biết thức thời.
      Tiếp theo chính là chồng cũ của Nại Nại. Về căn bản phong độ của Lôi Kình trước chồng cũ của Nại Nại cần phải quá tốt, trước mặt tên đàn ông bỏ vợ theo cần thiết phải thể bất cứ điều gì.
      Đàn ông trong giới giang hồ trước hôn nhân đều quan hệ lăng nhăng, đó là vì khi đó họ đều còn độc thân. Hơn nữa trong thời gian dài luôn có nhu cầu giải tỏa áp lực bản thân. Nhưng sau hôn nhân, họ chỉ chăm chút duy nhất cho người phụ nữ. Như lời của Hồng Cao Viễn : “Người ta chịu kết hôn với loại người như chúng ta là hy sinh quá nhiều rồi. Ra ngoài ngoại tình chỉ có lỗi với người phụ nữ đó, mà lương tâm của người đàn ông đó cũng vứt cho chó gặm rồi.”
      Lôi Kình cũng luôn tin tưởng như vậy.
      người đàn ông có giáo dục khoác tay nhân tình thời rồi chịu buông tay người vợ cũ, thế nên cần phải khiến cho tên đàn ông trước mặt còn chưa hiểu tình thế nhanh chóng nhìn cái tình thế giờ.
      túm lấy cánh tay của Lữ Nghị, nhàng vặn ra sau, Lữ Nghị bỗng thấy đau nhói, chỉ là chịu thể ra ngoài, nén nỗi đau, định lật tay lại túm lấy cánh tay của Lôi Kình. Đòn phản kích gãi ngứa khiến Lôi Kình bật cười, gằn giọng : “Thân thể chả ra làm sao, như thế này mà còn định ôm gọi , ứng phó nổi sao?”
      Nại Nại tưởng rằng Lôi Kình ra tay nên bước tới ngăn lại: “Thôi được rồi, chúng ta thôi.”
      Duy Nhã liền kéo tay Nại Nại lại, giọng đáng ghét lại vang lên bên tai: “Chị khơi chuyện lên rồi lại muốn phủi đít bỏ ? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”
      Nại Nại nghiến răng, quay người lại trợn mắt lên với Duy Nhã, những lời muốn cứ chực chờ nơi cửa miệng mà tài nào thốt lên được, cuối cùng chỉ đành quát câu: “Bỏ tay ra.”
      “Tôi biết chị vẫn còn vương vấn Lữ Nghị! Nếu sao mỗi lần gặp chúng tôi chị lại chuồn nhanh như thế? Chị có thể quên được cả việc bị người ta ruồng rẫy, tôi biết phải khen ngợi hay khinh bỉ trí nhớ của chị đây? Đúng là loại hàng thứ cấp ai cần!”
      Những lời lăng mạ của Duy Nhã xuyên thẳng vào đỉnh đầu Nại Nại, lời nào, vung tay về phía Duy Nhã. Tiếc rằng kết quả của việc lâu ngày động thủ là sai lệch quá lớn, chỉ cái ngoảnh mặt Duy Nhã tránh được.
      “Bốp!” Tiếng bạt tai dứt khoát vang lên khiến Nại Nại khỏi bàng hoàng. nhìn tay mình rồi lại nhìn Duy Nhã ôm mặt. nhớ hình như mình đánh trượt, lẽ lĩnh hội được thuật lục mạch thần kiếm[1]?
      Lôi Kình tay kìm chặt cánh tay muốn giằng ra của Lữ Nghị, tay còn lại rời khỏi mặt Duy Nhã, mặt lên nụ cười lạnh lùng mà Nại Nại thể ngờ tới. chỉ thẳng vào mặt Duy Nhã: “Tôi cảnh cáo , trước giờ tôi kiêng kị việc đánh đàn bà. Trừ người phụ nữ của mình ra, tất cả phụ nữ khác tốt nhất đừng có gây với tôi.”
      huênh hoang cái gì? Tôi báo cảnh sát.” Duy Nhã tay ôm mặt hét toáng lên.
      Lôi Kình bỏ Lữ Nghị ra, đẩy sang bên khiến Lữ Nghị loạng choạng, cười vào mặt ta: “Tôi rất tò mò, lúc này loại đàn ông như giúp ai?”
      Lữ Nghị nhìn bên là nhân tình uất ức vạn phần, bên là người vợ cũ nổi giận lôi đình, lúc lâu sau mới quay sang với Nại Nại: “Em qua lại với ta?”
      Lôi Kình nhướn mày, khoanh tay trước ngực đợi câu trả lời của Nại Nại trong tiếng chửi bới của Duy Nhã.
      biết tại sao nhưng Nại Nại biết chắc rằng, câu trả lời này ảnh hưởng đến quan hệ giữa và Lôi Kình, mà cái thái độ để mặc trả lời của càng giống như dùng sức mạnh vô hình ép phải đưa ra quyết định dứt khoát. Nại Nại trả lời hết sức thiếu tự nhiên: “Chẳng liên quan gì tới .”
      Câu trả lời của sai, nhưng phải là đáp án khiến Lôi Kình hài lòng. hy vọng Nại Nại có thể tuyên bố vô cùng chi tiết về quan hệ của hai người. Ví dụ như, ấy là người đàn ông của tôi, hoặc là ấy là chồng sắp cưới của tôi hoặc đại loại thế. Dù có quá đáng hơn nữa cũng tức giận.
      Câu trả lời mơ hồ này nhất định thể khiến tên khốn kia hiểu được, thế là tốt bụng nhắc nhở kẻ xui xẻo: “Tôi là người đàn ông của ấy.”
      Lời này vừa buông ra, Nại Nại và Lữ Nghị nhất loạt thở dốc, hai loại phản ứng hoàn toàn khác nhau xuất trong đầu họ.
      Mặt Nại Nại đỏ ửng lên, từ mặt kéo đến tận trước ngực đều trở nên đỏ rực. “Đàn ông”, điều đó cho thấy hai người ngủ với nhau, hơn nữa là mối quan hệ có tương lai. Trời ơi! Tên Lôi Công đáng chết này đúng là quá thẳng thắn!
      Còn mặt Lữ Nghị lại trắng bệch. thể nào! Nại Nại bảo thủ như thế, ngay cả sau sáu bảy năm chung sống cũng chịu làm chuyện ấy ngoài phạm vi giường ngủ, thể nào nhanh như vậy lên giường cùng người đàn ông khác. Tuyệt đối thể!
      Hai đứa trẻ ngây thơ bị câu của Lôi Kình làm cho hiểu lầm như thế.
      Thế là thái độ của Lữ Nghị vô cùng dị thường: “Nại Nại, thể ngờ!”
      Câu trả lời của Nại Nại mới gọi là hiểm: “Chuyện thể ngờ còn nhiều lắm! phải bấm tay là có thể tính được đâu.”
      “Thế nhưng ta xứng với em.” Tuy rằng từ cách ăn mặc sang trọng, Lữ nghị hoàn toàn biết được khả năng tài chính hùng hậu của Lôi Kình, nhưng cứ muốn hạ thấp địa vị của Lôi Kình trong lòng Nại Nại.
      Lôi Kình lạnh lùng lườm Lữ Nghị cái, rồi quay qua nhìn động viên Nại Nại tiếp. mong nghe thấy đáp án mà Nại Nại muốn nhất.
      càng xứng.” Bỗng nhiên Nại Nại ra câu mà nén trong lòng rất lâu, cảm giác đúng là thoải mái. nhanh chóng tiến đến sát bên cạnh Lôi Kình, khôi phục lại thần thái bình thường vốn có.
      Mục đích của Lôi Kình đạt được. Thực ra từ lâu nhận ra rằng trước mặt tên khốn kiếp này, Nại Nại thường căng thẳng cách mất tự chủ. vốn là người bị phụ bạc, vậy mà lại sợ cả cái tên đàn ông phụ bạc , đây là tâm lý phòng bị rất kỳ lạ, vì thế mà chẳng thèm dùng vũ lực giải quyết tên khốn đó, mà động viên Nại Nại ra những điều trong lòng muốn . Như vậy khiến người phụ nữ ngốc nghếch này dễ dàng điều chỉnh lại tâm trạng sau khi bị tổn thương.
      Lữ Nghị vẫn còn muốn tiếp, Duy Nhã cũng áp sát vào: “Ông xã, mình báo cảnh sát ! Bọn họ động thủ đủ để bị giam rồi!”
      Lúc này người đứng lại vì tò mò ngày càng nhiều, có xu thế đến nước còn thoát ra được.
      Ánh mắt người qua kẻ lại khi nghe thấy câu trả lời của Nại Nại khiến Lữ Nghị mất mặt toàn tập, những lời xúi giục của Duy Nhã lại càng khiến phiền não. Nếu là Nại Nại, kéo ra khỏi tình cảnh khó coi này, gánh làm nấc thang cho hạ đài. Tiếc rằng người bên cạnh lúc này còn là nữa, thế nên phải đứng đây chịu chỉ trỏ của mọi người.
      “Các người ỷ thế hiếp người quá đáng, lần này tôi kiện tới cùng tôi mang họ Đặng.” Duy Nhã rút điện thoại từ túi xách ra, cao ngạo ấn nút chuẩn bị gọi cho cảnh sát.
      Lữ Nghị quay lại lườm Duy Nhã, bỗng cảm thấy chán ghét khuôn mặt cao ngạo khinh đời của . Đây chính là khác biệt giữa người tình và người vợ. Người vợ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để giữ thể diện cho chồng, thậm chí có thể làm mọi việc để nén giận. Còn người tình vĩnh viễn chỉ biết bòn rút, dù chỉ thiệt thòi chút cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.
      Nại Nại thấy Duy Nhã định báo cảnh sát, liền lay tay áo Lôi Kình: “Hay là chúng ta thôi. Làm ầm lên tốt cho .”
      Ánh mắt thương của Lôi Kình hề rời khỏi nãy giờ, góc độ cong lên của khóe miệng khiến trái tim bé của Nại Nại lại đập rộn: “Em lo lắng cho tôi?”
      Nại Nại cứng đầu chịu thừa nhận : “Còn lâu! Em ngại đến lúc mọi người ra sở cảnh sát chẳng ai giữ được thể diện thôi.”
      Mặt lại đỏ ửng như quả cà chua, khiến người ta chỉ muốn cắn cho cái. Lôi Kình nghĩ thế nào làm thế ấy. hôn lên má Nại Nại, cười : “Ngốc quá, thừa nhận lần đâu có chết ai.”
      Thái độ nũng nịu của Nại Nại càng kích động người đối diện là Lữ Nghị, Duy Nhã bên cạnh vẫn báo cảnh sát, tường thuật lại quá trình mình bị đánh mất hồn mất vía như thế nào, phải đối diện với hiếp sống chết thế nào.
      Lữ Nghị như bừng tỉnh sau cơn mộng dài, cất bước trốn khỏi tình cảnh vô cùng mất mặt này.
      cả dám quay đầu nhìn lại.
      Người phụ nữ bị người đàn ông khác gọi là ngốc nghếch đó thực ra hề ngốc. biết cách nắm lấy trái tim của đàn ông. Những câu hờn giận tình tứ đó ràng là cố ý cho nghe. trả thù , trả thù năm đó dễ dàng rời khỏi , dễ dàng đến mức muốn quay lại cũng còn chút đường lui.
      Nại Nại nhìn theo bóng dáng rời của Lữ Nghị cảm thấy có chút đau lòng. Đây phải là buồn khổ, chỉ là cảm thấy của hôm nay khác xa mười năm trước. Lúc đó chắc chắn bỏ trong tức giận, mà chờ tìm ra lí do thỏa đáng, mượn danh nghĩa làm vài việc bực bội mà cần giải thích. Người phụ nữ bên cạnh bây giờ hiển nhiên hề có tinh thần hy sinh đó, vì vậy bóng dáng bỏ của càng đáng thương nghìn phần, khiến người khác cảm thấy chút tiếc nuối cất thành lời.
      Nhân vật nam chính , người xem trò hay cũng giải tán dần.
      cúi đầu kéo kéo Lôi Kình: “Chúng ta cũng thôi, người xem cũng bớt rồi.”
      Lôi Kình ôm eo : “Em thoải mái?”
      , chỉ là hơi mệt. Em muốn về nhà.” lí nhí trả lời, chẳng có chút sức lực nào.
      “Bất cứ lúc nào thấy khó chịu phải bảo tôi ngay, được giấu giếm.” Lôi Kình nghiêm khắc dặn Nại Nại, mỉm cười, gật đầu đồng ý.
      Vậy là Lôi Kình nghe lời Nại Nại cầm tay , đẩy xe đồ vui vẻ rời .
      Duy nhất chỉ còn lại người phụ nữ tập trung tinh thần báo cảnh sát.
      Duy Nhã liếc ngang thấy hai người rời , liền vừa hét vừa đuổi theo. Lôi Kình chỉ vừa quay đầu, liền rụt lại. vẫn còn nhớ cảm giác ù tai sau cái tát vừa rồi, càng nhớ người đàn ông cao lớn kia kiêng kị đánh phụ nữ, vì vậy mặt mày xanh lét, nhanh chóng quay tìm Lữ Nghị. Lúc đấy phát biến mất từ lúc nào hay.
      Đồ vô dụng! Thấy người phụ nữ của mình bị đánh mà dám đánh trả.
      Vẫn còn lác đác vài người tò mò chưa chịu , Duy Nhã bực tức, còn kiêng kị gì: “ mau lên, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai báo cảnh sát bao giờ sao?”
      Tiếc thay những người đàn ông đàn bà trước mặt chẳng ai thèm quan tâm đến thể diện của nữa, thế nên người đối diện ném lại câu: “Chẳng qua chỉ là bồ nhí, huênh hoang cái khỉ gì?”
      Câu này lại chọc đúng vào chỗ yếu nhất của . Tức giận đến mức thể duy trì được thái độ đoan trang mọi ngày nữa, chửi bới ầm ĩ: “ ai là bồ nhí? Ai là bồ nhí? Bọn đàn ông các người đúng là đồ khốn kiếp! Có bản lĩnh cũng tìm bồ nhí , muốn tìm các người cũng chả tìm ra đâu.”
      Đúng thế. Có tiền mới là mấu chốt của việc đàn ông ngoại tình. lúc nào cũng quan niệm vậy.
      Cho nên tin rằng bao lâu nữa, niềm vui mới của người phụ nữ ngu xuẩn kia cũng thế thôi. Người đàn bà ngu xuẩn đó định chen vào giữa và Lữ Nghị còn non tay lắm, sớm muộn rồi cũng lại dẫm vào vết xe đổ bị người ta ruồng bỏ.
      Nhất định như thế!
      nguyền rủa hồi lâu, những người gần đó thèm quay lại, phẫn nộ bỏ trong tiếng cười nhạo của mọi người. Khi đến chỗ thang máy mới nhớ ra chìa khóa xe vẫn còn ở chỗ Lữ Nghị.
      phẫn nộ đạp mạnh vào thang máy, khốn kiếp! tính chuyện vô duyên vô cớ bị đánh, bây giờ còn phải bắt taxi về nhà. Tất cả đều là do người đàn bà ngu xuẩn đó, chết tiệt!
      Càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng tức giận.
      Sau lưng vang lên tiếng ấu trĩ càng khiến ngượng ngập biết giấu mình vào đâu: “Mẹ ơi sao dì đó lại khóc?”
      “Vì ta làm chuyện xấu.” Tuy khoảng cách xa nhưng vẫn nghe thấy được trong giọng là thái độ khinh miệt.
      “Vậy dì đó nhận lỗi chưa ạ?” tò mò của đứa trẻ khiến Duy Nhã chỉ muốn quay lại mắng trận.
      “Có đánh cũng nhận lỗi, loại người như ta chính là như vậy.” Lời của người mẹ đó như đâm thủng trái tim của Duy Nhã. nhắm mắt thề rằng: Tần Nại Nại, chị chờ đó, tôi nhất định trả lại chị ô nhục ngày hôm nay, tôi thề.
      Bất giác, nhớ lại lời ngày hôm đó của Nại Nại: “Còn nữa, trông chừng người đàn ông của mình, đừng để người đàn bà khác chen vào giữa.”
      Cuối cùng, giữa và Lữ Nghị có người khác chen vào.
      Mà người đàn bà đó lại chính là vợ cũ!

      ———————————–
      [1] loại võ thuật, xuất xứ từ bộ tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ
      AnhdvaChris thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @manubongdem_263 : Bạn post chương 18 bị trùng lặp nhiều lần đó. Truyện rất hay, nàng nhiều :038::038::038:
      manubongdem_263 thích bài này.

    4. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      @Chris chắc lúc ta post mạng bị lag ta ấn nhiều quá nên ms bị :-((

    5. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 21:Bệ bếp vạn người mong(16+)

      Nại Nại bị mắc chứng “do dự” rất nghiêm trọng. Những nạn nhân chịu chứng bệnh này của ai than thở, bao gồm cả mẹ .
      Nại Nại cũng rất bất lực với chuyện này, nhưng lại thể sửa được thói xấu, nên chỉ có thể quanh quẩn giữa xin lỗi và phạm lỗi, cứ thế thành vòng tuần hoàn.
      Ví dụ 1: Mẹ Nại Nại xuất , Nại Nại làm nhân vật phụ.
      “Tẹo nữa mẹ con mình ra ngoài mua quần áo.” 9 giờ sáng mẹ Nại Nại hứng khởi với Nại Nại.
      Nại Nại tán thành rất hào hứng, sau đó bắt đầu chuẩn bị.
      Ba tiếng sau, mẹ Nại Nại lôi . Nại Nại đứng trước cửa đắn đo hồi lâu rồi hỏi: “Mẹ ơi, khóa bình gas chưa?”
      “Khóa rồi.” Bà trả lời đầy khẳng định.
      “Mẹ! Thế còn nước?” Nại Nại yên tâm, đợi nhận được cái gật đầu khẳng định lại tiếp tục hỏi: “Thế còn điện?”
      “Ây da, chìa khóa của con đâu nhỉ?”
      “Ôi trời, có cần mang theo ô che nắng nhỉ, hay là mang theo cả kính râm nữa?”
      “Trời! Mẹ ơi, hình như con quên mang theo ví tiền.”
      “Còn cả thẻ xe buýt nữa.”
      “Đợi con thêm chút nữa, còn cả chai nước khoáng nữa.”
      “Ấy, mẹ! Mẹ định đâu thế?” Nại Nại nhìn thấy mẹ mạch, chẳng thèm quay đầu lại, cất tiếng hỏi cách khó hiểu.
      “Mẹ mua sắm mình, cần con cùng nữa.” Mẹ cứ thế tiếp, từ lúc mẹ đưa ra lời đề nghị mua sắm đến bây giờ vừa đúng năm tiếng đồng hồ.

      ***
      Ví dụ 2: Sắp phải dự đám cưới của bạn học, Nại Nại nhân vật chính, mẹ nhân vật phụ.
      Ba ngày trước đó Nại Nại bắt đầu hồi hộp, mua nào quần nào áo nào giày nào túi… cho phù hợp. Nhưng càng gần ngày hôn lễ, lại càng căng thẳng.
      “Mẹ thấy con nên buộc tóc lên, thắt bím hay là vắt sang bên?” Hôn lễ của bạn Nại Nại bắt đầu vào lúc chín giờ, lúc này là sáng sớm sáu giờ.
      “Buộc lên.” Mẹ Nại Nại cả thèm nhìn lên, trực tiếp trả lời.
      Bà quá hiểu tính do dự quyết của con , dù là lời góp ý nào cũng tự mình đảo vòng rồi mới chọn cái thích hợp nhất, vì vậy tất cả mọi góp ý đều bằng .
      Quả nhiên, Nại Nại thử nghiệm từ việc buộc tóc lên, rồi chuyển qua tết tóc, rồi lại thử vắt tóc qua bên, cho đến khi lại buộc tóc lên.
      “Chiếc nhẫn của con liệu có hợp với màu váy ?”
      “Giày của con có cao quá nhỉ?”
      “Con thích chiếc váy ren này, nhưng con thích chiếc thắt lưng này hơn. Phải làm sao đây?”
      Mãi cho tới khi gần sát chín giờ, Nại Nại mới thoát ra khỏi mớ bòng bong đó, cất bước ra khỏi nhà.
      Mẹ Nại Nại đứng dựa sát vào tường chuẩn bị thở phào nhõm, lại nghe thấy tiếng chuông cửa: “Mẹ, con thấy thay đôi khuyên tai chắc đẹp hơn.”
      Mẹ Nại Nại kéo cửa ngất xuống cái rầm, gì cũng chẳng buồn quan tâm nữa…

      ***
      Lôi Kình ôm eo Nại Nại đẩy xe hàng ra đến bãi để xe, bỗng nhiên dừng lại : “Nại Nại.”
      Nại Nại quay đầu: “Sao thế?”
      dừng lại lúc, đột nhiên cười cười gì thêm, rồi tiếp tục sải bước về phía trước.
      Nụ cười thấy ớn của làm Nại Nại hơi hoang mang, có cảm giác như bị người ta đặt bẫy vậy. Ánh mắt cảnh giác của đưa qua đưa lại, nhưng qua thái độ khi xếp đồ và lái xe của phát được mưu gì. Nại Nại bắt đầu cảm thấy mơ hồ, rốt cuộc tiếng gọi vừa rồi của là có ý gì?
      Tiếc là, Lôi Công trả lời, để mặc tự ngồi đoán mò. Điều này quả thực khiến Nại Nại lo lắng hồi lâu.

      ***
      Lôi Kình dự tính sai tình hình, còn Nại Nại do bị làm cho ức chế nên đầu óc lú lẫn cũng quên mất vấn đề rất quan trọng, đó chính là căn nhà mẫu chỉ có điện chứ chưa có nước và gas, thế là ý tưởng lặn lội xa xôi đến đây ăn cơm thể thực .
      Nhưng Nại Nại vẫn phụ trách sắp xếp túi lớn túi vào đúng vị trí. Lúc đặt máy xay sinh tố lên giá bếp, do với tới được phải kiễng chân đến phát mệt. Lôi Kình liền bỏ đồ tay xuống, bước hai bước thay cho ba bước tiến nhanh qua , đỡ lấy đồ: “Để tôi.”
      Nại Nại ngước cổ nhìn đặt đồ vật vào đúng vị trí, ngưỡng mộ : “Cao là sướng, muốn sờ chỗ nào là sờ được.”
      “Cũng có cái hay.” Lôi Kình lẩm bẩm chửi thề câu gì đó, sau đó trả lời.
      “Cái gì hay?” trố mắt nhìn cái rồi quay qua sắp xếp chỗ rau xanh tay.
      “Lúc hôn em có chút tiện, mỏi cổ lắm.” Lúc Lôi Kình câu này, Nại Nại trông y hệt cây củ cải, sắc mặt thoạt trắng thoạt đỏ.
      Nại Nại nghiến răng nghiến lợi, lại nữa, đàn ông đúng là loài động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Bất cứ chuyện gì cũng liên hệ ngay đến chuyện đó.
      Nhưng câu hỏi này dễ trả lời, thế là chỉ còn cách giả ngu cúi đầu ra ngoài, vừa vừa giả bộ chẳng nghe thấy gì hết.
      Người phụ nữ này lại giả ngốc rồi, Lôi Kình thấy điệu cười của Nại Nại rất đáng , giống như con đà điểu giấu đầu và cổ mình vào lớp cát chỉ để lộ ra chiếc mông, vô cùng buồn cười.
      vạch mặt hành động buồn cười của , dựa vào giá bếp đợi quay lại. Quả nhiên chỉ vài giây sau, lại thò đầu vào hỏi: “ thấy mình mua nước khoáng về nấu cơm được ?”
      sao, mình ra ngoài ăn .” Lôi Kình khoanh tay trước ngực, cười .
      “Nhưng mua nhiều đồ như vậy, làm thế nào?” Nại Nại cảm thấy vứt hết lãng phí, mà cũng đâu phải người có thể nấu ăn, thế nào cũng vứt đây đợi ngày quá hạn.
      Đột nhiên nảy ra ý tưởng: “ mang chiếc máy sinh tố lại đây, em gọt táo làm sinh tố rồi cho vào tủ lạnh.”
      “Thế còn lê?” Lôi Kình hỏi.
      “Xay sinh tố.” Nại Nại trả lời.
      “Thế còn dưa hấu?” Lôi Kình lại hỏi.
      “Xay sinh tố.” Nại Nại lại trả lời.
      “Thế còn em?” Lôi Kình thuận miệng hỏi tiếp.
      “Xay…” Nại Nại cũng thuận miệng trả lời, đợi trả lời hết phụt cười.
      ép sát vào , mắt lướt từ cổ áo hơi hở ra xuống dưới, ánh mắt nóng bỏng tiến đến nơi sâu kín nhất khiến Nại Nại chỉ muốn tìm lỗ nứt nào chui xuống.
      “Muốn xay phải lột quần áo đó.” Lôi Kình mỉm cười, trước tiên ôm lấy tấm eo thon của , chờ phản kháng, vạch chiếc áo . Nại Nại kêu lên tiếng, nỗ lực đạp vào chân , tay múa may quay cuồng cào vào vai Lôi Kình.
      “Là em muốn xay sinh tố.” Lôi Kình làm bộ vô tội, khi nhìn kiểu phản kháng giống như con mèo của , bật cười cách tự chủ. dùng tay kẹp hai tay của Nại Nại, tay kia vuốt qua cổ , dần dần lướt xuống cổ áo. Làn da trắng ngần của Nại Nại dưới bóng đèn mờ ảo càng khiến ham muốn tình dục trong dâng cao.
      Nại Nại run rẩy đôi môi: “Thực ra… thực ra chúng ta có thể ra ngoài ăn.”
      cúi xuống hôn lên xương quai xanh của rồi mơ hồ: “Tôi ăn.”
      Nại Nại bị hơi ấm người Lôi Kình làm cho ngất ngây choáng váng, mùi thuốc nhè người dần bao phủ lấy khi dần áp sát vào, muốn trốn chạy, muốn hít thở khí trong lành, nhưng dù quay sang hướng nào cũng toàn là mùi của .
      “Dừng lại… dừng lại… Lôi tiên sinh.” muốn ngăn chặn những hành động điên cuồng sắp làm.
      “Gọi là Kình.” Tiếng của Lôi Kình rất trầm, có thể cảm nhận được đường cong của nhấp nhô dưới lớp áo, và cả tấm lưng cương cứng của nữa.
      “Kình… Kình.” Nại Nại đầy miễn cưỡng dưới bài bố sắp đặt của . ra sức kéo lý trí lại: “ được.”
      “Tại sao?” Lôi Kình thở dốc, dùng mũi áp sát vành tai , nhàng hỏi.
      Vớ vẩn! Làm gì có chuyện lên giường nhanh như thế? Trong lòng ra sức nhiếc mắng , nhưng biểu cảm mặt vẫn rất e thẹn: “Em… em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
      “Đây là bản năng, cần chuẩn bị.” cắn vành tai , dùng răng nghịch cái vành tai.
      Kiểu này khác nào muốn lấy mạng của Nại Nại, người ngừng run rẩy. đẩy mặt ra, đầy đau khổ: “Nhưng mà… ở đây có nước.”
      “Cần nước làm gì?” Lôi Kình nhăn nhó sau khi thoát khỏi đê mê.
      thể tắm được.” Câu của Nại Nại rất hợp lí, chỉ có điều đối phương tán thành.
      cần tắm.” xong lại tiếp tục tấn công, cắn ngón tay đẩy ra, mãi cho tới khi ngón tay trắng dần chuyển qua hồng đỏ.
      “Thế cũng được.” Nại Nại nghiến răng, cười ngại ngùng.
      “Lại sao nữa?” phẫn nộ của Lôi Kình lại bắt đầu có dấu hiệu bùng lên.
      “Ở đây có chăn.” Vẻ tức giận của làm hơi sợ, nhưng vẫn dũng cảm đưa ra câu hỏi trong lòng.
      “Cần chăn làm gì?” Giọng Lôi Kình khá tức giận, bỏ tay ra cúi đầu hỏi.
      có chăn lạnh lắm! Lại rất cộm nữa.” Nại Nại sợ sệt nêu ra ý nghĩ của mình. Thực tình Nại Nại muốn là: Đồng chí Lôi Công, nếu thả em ra, em tiếp tục , nếu thấy phiền phức mau thả em ra !
      Đương nhiên phải Nại Nại động lòng. Khoảng thời gian hai năm giường , tất nhiên cũng có nhu cầu. Chỉ có điều lúc chưa có Lôi Kình cảm nhận được mà thôi, nụ hôn đột ngột ngày hôm nay khiến cho những dục vọng tiềm trong con người lại lần nữa bị khuấy động, cũng khiến hoảng loạn biết phải phản ứng ra sao.
      Có nên tiếp nhận ?
      Giữa họ liệu có tương lai ?
      Sau khi lên giường phải đối mặt thế nào với người đàn ông này?
      Đối với Nại Nại có căn bệnh “do dự” trầm trọng mỗi vấn đề đều phải suy nghĩ hơn năm sáu tháng, thế nên chỉ mới quen nhau có tháng làm tình quá nhanh, quá nhanh!
      Đáng chết! biết là quá nhanh, nhưng chân bắt đầu mềm nhũn ra.
      cần thiết phải có trách nhiệm với bản thân, nhưng cũng thể làm ngơ trước nhu cầu của bản thân được.
      Đúng thế, cần người đàn ông mạnh khỏe, càng khao khát vòng tay ấm áp, để có thể ngủ yên ổn khi màn đêm buông xuống trong tương lai, cần phải lo sợ, cũng đơn lạnh lẽo.
      Thế nhưng, là sao?
      chịu trách nhiệm với sao?
      Bản thân có nên gửi gắm trái tim cho người đàn ông này ?
      Vô số các câu hỏi lên trong đầu , rất hỗn loạn, như mối tơ vò.
      Thậm chí biết phải làm thế nào để cho biết những lo lắng và bất an trong lòng mình.
      Mặt Lôi Kình biến sắc, tim cũng đập loạn: “Cử động rồi lạnh nữa.”
      Ánh mắt Nại Nại có chút thất vọng, vẫn chỉ quan tâm khi nào có được thân thể của , chứ hề để ý liệu bây giờ có sợ hãi , liệu có hoang mang .
      Thế nên, là người bạn tình tuyệt vời, nhưng phải là người tốt.
      đợi đến khi tìm ra lý do nào khác, Nại Nại bất cẩn bị Lôi Kình bế lên bệ bếp. Bệ bếp lát đá cẩm thạch đen dưới chiếc áo sáng màu của Nại Nại tạo cảm giác nhẫn nhịn. Giống như tâm trạng Lôi Kình lúc này.
      : “Ngốc ạ, đừng có liên tưởng nữa, làm xong rồi nghĩ sau.”
      Lôi Kình mất kiên nhẫn liền mở phanh chiếc áo của Nại Nại, tiếng khuy bức bức bung ra, vùi đầu vào ngực rồi tiếp tục hôn, cảm giác tê dại trỗi dậy khiến Nại Nại hoảng loạn tột độ, hít mạnh hơi rồi lại hét lên: “Đợi , vẫn còn!”
      “Còn gì nữa?” Lôi Kình lúc này chỉ muốn nuốt tuột vào bụng, liền nghiến răng vặn hỏi.
      “Vẫn còn, vẫn còn cái đó…” Nại Nại đau khổ quay mặt sang bên, mặt lại đỏ ửng như trái táo.
      “Cái gì?” Lôi Kình nghe .
      “Cái đó.” Nại Nại ngượng chín mặt, vẫn cứ mập mập mờ.
      Lôi Kình cúi xuống, cắn cái vào bộ ngực trắng nõn của , giọng khàn khàn: “Em ràng, tôi coi như nghe thấy.”
      Nại Nại căng thẳng đến độ các ngón chân cong lên, hành động táo bạo của Lôi Kình mang đến cho quá nhiều kích thích, chất ngất trong đê mê chẳng thể rốt cuộc cần cái gì, rốt cuộc còn điều gì chưa nghĩ tới.
      Đôi môi run rẩy của định tiếp, miễn cưỡng mở đôi mắt ra thấy Lôi Kình nghiêm nghị nhìn thứ bên tay phải bệ bếp.
      Nại Nại cũng nhìn theo hướng ánh mắt , đó chính là bộ đồ nấu nướng năm con dao.
      Á! bỗng quên khuấy mất việc là xã hội đen.
      Nghe xã hội đen có thể cưỡng hiếp dân nữ!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :