1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thục nữ PK Xã hội đen _ Thuấn Gian Khuynh Thành

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      @Chris có 1 số đoạn là do nữ chính nhầm tên nam chính bạn ah:))))))))) 2 đấy là 1 :v :063::hoho:
      Chris thích bài này.

    2. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 16:Khai khẩn khu vườn thử nghiệm đương








      loại người, ưa ưa nặng, người ta gọi là con lừa, lúc kéo , lúc đánh lùi lại.
      Lại có loại người, ưa nặng ưa , người ta gọi là “kẻ thức thời”, gặp cứng mềm lại, gặp mềm lại cứng lên.
      Nại Nại thuộc tuýp người sau, dù yếu tố cơ bản có hơi biến dị, nhưng về cơ bản phù hợp với mọi đặc điểm.
      Sở dĩ gọi là biến dị vì mềm cứng đều thích hết, chỉ cần đừng để chạm đến giới hạn của là được. Giới hạn của Nại Nại rất đơn giản, đó chính là thoải mái.

      ***
      “Tại sao lại tặng hoa cho tôi?” Nại Nại nhanh bắt kịp Lôi Kình, tiếp tục truy hỏi.
      “Vớ vẩn! Chẳng tại sao hết, thích tặng tặng.” Khuôn mặt Lôi Kình cứng lại, vô cùng ngượng ngùng.
      Nại Nại ôm bó hoa bách hợp, mùi hương dịu thoang thoảng làm thể mỉm cười. cười : “Cho dù là vì cái gì, tôi vẫn muốn cảm ơn . Hoa này đẹp hơn hoa hồng, tôi thích hoa này lắm.”
      Lôi Kình đột nhiên ngừng bước, quay sang hỏi: “Tại sao?”
      “Hoa màu trắng nhìn rất trang nhã, ở nhà cắm loại hoa này vừa dịu dàng lại vừa tươi đẹp. Điều quan trọng là cái tên hoa bách hợp, nghe rất hay! Trong đám cưới mọi người đều thích dùng nó để trang trí, chứng nhân cho hạnh phúc ngọt ngào của đôi vợ chồng mới cưới, thích hợp với gia đình, là tốt!” Dáng điệu mỉm cười của Nại Nại dưới ánh trăng huyền ảo trông giống như là tinh linh bị lạc vào chốn phàm trần, kiều mà lại rất trong sáng.
      Trong cảnh đêm mông lung, Lôi Kình lần đầu tiên phát người phụ nữ này còn có đặc điểm khác, có thể làm tan chảy trái tim của người đàn ông chỉ trong chớp mắt chỉ vì câu nào đó, hành động nào đó, cứ như thế hề báo trước phá tan mọi kiên cường và cứng nhắc, đến cả nụ cười cũng trở nên mềm mỏng mấy phần.
      “Em cũng giống như bó hoa này, thích hợp với gia đình.” Câu này nếu là trước đây, Lôi Kình thà đốt sạch ba tuyến phố chứ quyết chịu thốt ra. Hôm nay dưới mê hoặc của Nại Nại, buột ra khỏi miệng mà hề cảm thấy vô lý chút nào cả.
      Nại Nại dám tin vào tai mình nữa, chỉ còn biết lặng nhìn Lôi Kình. Cùng lúc đó, Lôi Kình chợt nhận ra mình hành động bất thường, liền ngượng ngùng che giấu hớ hênh của mình, chân tay lóng ngóng biết làm gì.
      “Tôi thích hợp với gia đình.” Ánh mắt Nại Nại đột nhiên mờ , “Đến giờ tôi vẫn hiểu tại sao mình lại phải đến bước đường ly hôn? Tôi luôn cho rằng mình làm rất tốt, nhưng hiển nhiên có người lại nghĩ như vậy.”
      Buổi đêm của mùa thu có năng lực thần bí, hương hoa thoang thoảng càng khiến lần đầu tiên về cuộc hôn nhân thất bại của mình với người khác ngoài Tiểu Trần, mà đối tượng lại chính là người ghét nhất – Lôi Công.
      Cũng chẳng có lí do gì cả, chỉ là muốn , thế thôi.
      Lôi Kình rút điếu thuốc đưa lên miệng, với Nại Nại: “Đừng nghĩ lung tung, em rất tốt. biết trân trọng là do mắt ta có vấn đề, chẳng liên quan gì đến con người em cả.”
      Nại Nại mỉm cười lắc đầu, hít hơi sâu, rồi thở ra, rồi lại hít sâu, lại thở ra: “Cảm ơn bó hoa của . Nó khiến tâm trạng tôi vui lên nhiều, lâu rồi tôi chuyện thế này.”
      Lôi Kình đưa tay ra, ngờ vực hỏi: “Em vứt hoa đấy chứ?”
      “Đương nhiên là rồi.” Nại Nại nở nụ cười đầy khẳng định.
      “Cũng được phép tặng cho người khác!” Lôi Kình lại bổ sung thêm câu nữa.
      “Đương nhiên là rồi… Đợi , bó hoa lần trước cũng do tặng sao?” Nại Nại cau mày hỏi.
      “Đương nhiên là . Sao thế, có người tặng hoa cho em?” Lôi Kình chối bỏ thương tiếc.
      “Thế tốt, lần trước ở viện bảo tàng quân đội có người tặng hoa cho tôi, nhưng hoa chẳng có thiệp, tôi tưởng rằng… đó là hoa của chồng cũ nên đem tặng cho người khác rồi.” Nại Nại giải thích.
      Lôi Kình đột nhiên cảm thấy rất vui, tuy tiếp lời nhưng môi nở nụ cười.
      “Có phải ?” Nại Nại càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao, nên nghi ngờ hỏi.
      “Đương nhiên phải, tôi bao giờ dối chưa?” Lôi Kình hỏi lại rất điềm tĩnh.
      Cái đó cũng đúng, Nại Nại gật đầu đồng ý, sau đó trong tiếc nuối: “Tiếc quá, có thiệp, tới giờ tôi cũng biết được là ai tặng.”
      Đột nhiên cơn giận dữ bùng lên trong đầu Lôi Kình, cần gì biết ta là ai, cái ngốc này sao cứ nhớ nhung mãi thế, trừ phi ấy lại tưởng là của người xem mặt nào đó tặng? Nghĩ tới đây lại càng ngăn được ngọn lửa tức giận, đầy ác ý: “Dù sao cũng phải của đối tượng xem mặt nào tặng đâu, em đừng có nhớ đến nữa!”
      Hả? Lôi Công sao lại nghĩ đến cả chuyện đó? như vậy, đúng là có khả năng đó. Nại Nại cười khúc khích : “Biết đâu lại là ấy.”
      “Tôi phải.” Lôi Kình quắc mắt lên, nộ khí ngùn ngụt.
      “Dựa vào cái gì mà phải?” Thái độ khiêu khích của Nại Nại khiến Lôi Kình khó chịu, quay người sang, nâng cằm lên, để môi cận kề.
      Chính vào khoảnh khắc sắp đặt môi lên môi , Nại Nại nhắm tịt mắt lại, phía đuôi mắt nhắm nghiền lại có chút run rẩy. Là người ta thúc ép, mình chỉ là bị dòng đời xô đẩy mà thôi, tự an ủi mình.
      Nại Nại vẫn còn hít thở cách căng thẳng bỗng nghe thấy tiếng trầm trầm sát bên tai: “Tôi… có thể hôn em được ?”
      Biểu này của Lôi Công thực lòng làm cho Nại Nại vô cùng ngạc nhiên. Sau khi thích ứng với cưỡng ép của bỗng trở nên dịu dàng, và lại bắt đầu thể thích ứng nổi. Tuy rằng hành động này rất đáng khen ngợi, nhưng để cho người nhắm mắt như Nại Nại cất tiếng đồng ý cho hôn là phá hỏng cả khí.
      Thế là Nại Nại đành nuốt nước bọt, mở mắt ra, cười bẽn lẽn: “Thôi !”
      Đương nhiên Lôi Kình chưa bao giờ nghĩ rằng lời đề nghị của mình lại bị từ chối cách thẳng toẹt như vậy, hơn nữa đây là lúc chỉ chút nữa thôi là áp môi vào rồi. Lôi Kình bèn dùng hai tay ôm chặt eo Nại Nại, ghé sát vào tai rồi hỏi: “Vậy nếu tôi có ý định thôi sao?”
      Kinh nghiệm hôn của Nại Nại cũng phải mười năm có thừa, trong nhận thức của cái cảm giác răng và môi đan vào nhau có cảm giác ấm áp. Thời gian hai năm sau khi ly hôn, có người đàn ông nào đem lại cho ấm áp, làm cho cảm giác lạnh lẽo đơn côi trong lòng ngày lớn hơn. Mấy lần Lôi Kình cưỡng hôn khơi dậy khát vọng được thương trong . Nếu như trong đó thêm vào chút tình tôn trọng, thực lòng chẳng thể nào khước từ khát vọng đó.
      Khát vọng có được chiếc ôm ấm áp tràn ngập thương.
      Thế nhưng… lúc này có cần nữa ?
      Sau chiếc hôn này, hai người đối mặt với tương lai thế nào đây?
      Mùi hương thuốc lá thoang thoảng người Lôi Kình, và cảm giác an toàn khó diễn tả bằng lời. Đột nhiên muốn liều mình lần, muốn minh chứng sức hút còn lại của bản thân.
      Nếu như Lữ Nghị rời xa vì người phụ nữ khác, vậy tại sao lại thể chấp nhận người đàn ông khác?
      Tình dục và tình đối với quan trọng như nhau, cũng có thể vì nhu cầu của cơ thể mình mà hôn người khác!
      Đúng vậy! có thể, tuyệt đối có thể!
      Thế là chủ động ôm lấy cổ của Lôi Kình, cố gắng hết sức nhún chân lên. Đôi môi mềm mại nhàng đặt lên môi , tất nhiên điều đó thành công trong việc khiến Lôi Kình cứng đờ người lại ngay tức khắc.
      Người phụ nữ chủ động trong đêm cho dù kĩ thuật ra sao đàn ông vẫn thể nào cự tuyệt.
      Động tác của Lôi Kình đột ngột dừng lại khiến cho đầu mẩu thuốc dừng khựng lại giữa bóng tối, sau đó vệt vệt dài trong cảnh đêm, rơi xuống thảm cỏ rồi mất dạng.
      cúi đầu che phủ phía , điều chỉnh lại phương hướng rồi hôn mãnh liệt lên đôi môi tròn đầy của . Chiếc hôn cuồng nhiệt bá đạo ấy gần như tước đoạt hết mọi hơi thở của .
      Trong gian tĩnh lặng, hai người đó vẫn tiếp tục hôn nhau, đồng thời họ cũng cảm nhận được xúc động, hưng phấn của nhau.
      Hơi thở Lôi Kình ngày càng gấp gáp hơn, tay cũng mạnh bạo hơn, bàn tay to lớn của bắt đầu lần đến đuôi áo của , sau đó luồn sâu vào phía sau lưng . Nại Nại cảm thấy hơi sợ hãi, liền đưa tay gạt , nhưng lại bị Lôi Kình chặn lại, vừa chú ý, lưỡi mở răng ra để tiến sâu vào trong.
      Họ càng hôn càng ngọt ngào, càng hôn càng thấy bình an.
      hít thở nhàng, còn Nại Nại đỏ mặt dám mở mắt. Người phản ứng chậm như Nại Nại luôn luôn chẳng biết phải xử lí việc ra sao. Cảm giác tuyệt vời đó làm cho thể biết được rốt cuộc là quá bạo dạn hay quyến rũ thành công.
      Cuối cùng, thể nhịn được, Lôi Kình với giọng khản đặc: “ thôi, về nhà tôi.”
      Khuôn mặt Nại Nại bỗng đỏ rực như gấc, nóng hừng hực rất khó chịu. lắc đầu, đầu, lưỡi như bị mèo cắn: “Lôi tiên sinh, cần đâu! Tôi… Tôi về nhà đây.”
      Lôi Kình nhướng mày lên: “Tại sao? phải em cũng rất hứng thú sao?”
      Câu đó quá thô. Cảm giác tươi đẹp nãy giờ của Nại Nại bỗng chốc tan thành mây khói. tiếng nào, chỉ mím chặt môi rồi quay người bước . Lôi Kình chẳng hiểu vì sao nhưng vẫn đuổi theo túm lấy cánh tay của , kéo lại trước ngực và ôm chặt vào lòng, mái tóc bay bay dưới cằm , mềm mại và hơi ngứa.
      “Sao lại tức giận rồi? Đàn bà phiền phức, hơi tí là giận dỗi, lại còn lý do.” Hơi thở của Lôi Kình phả vào đỉnh đầu Nại Nại, có thể cảm thấy mọi cơ bắp của đều cương cứng lại.
      Nại Nại phẫn nộ bất bình, cắn vào cánh tay cái xuyên qua áo, Lôi Kình cau mày nhìn hàm răng bé sắc nhọn của hằn lên tay mình.
      Đừng xem thường hàng ngày liễu yếu đào tơ, lúc cắn người cũng đau kinh khủng. Nại Nại thấy Lôi Kình có phản ứng gì, buông ra cắn nữa, vạch áo lên xem vết cắn dưới ánh trăng, có hơi tấy đỏ nhưng chảy máu. liền hét lên: “Tại sao phản kháng lại?”
      Lôi Kình mỉm cười : “Chút sức lực đó của em nhiều nhất cũng chỉ có thể cắn được con muỗi, tôi cảm thấy đau phản kháng cái gì?”
      Nại Nại thấy mất mặt, liền bước tiếp, nhưng Lôi Kình chịu buông tay, liền lạnh lùng : “Lôi tiên sinh, bỏ tay ra .”
      “Gọi tôi là Lôi Kình, hoặc là Kình!” Lôi Kình vẫn chịu buông, kiên trì tới cùng.
      “Lôi Kình? phải tên là Lôi Công (Công lao) sao?” Rốt cuộc Nại Nại phát ra có gì đó ổn.
      “Lôi Công (đực cái)? Tôi còn là Điện Mẫu[1] nữa đấy, tên tôi là Kình, Kình trong cương kình có lực.” Lôi Kình phẫn nộ gào ầm lên. Người phụ nữ ngốc nghếch này thậm chí đến cái người hôn mình ba bốn lần còn biết tên là gì, sau này bị người ta đem bán có khi còn ngồi đếm tiền giúp!
      phải là Công trong công năng sao? kí như vậy hợp đồng mà!” Nại Nại vẫn chưa ý thức được vấn đề của bản thân gây ra hậu quả nghiêm trọng thế nào.
      “Đồ ngốc! Là Kình.” Lôi Kình nghiến răng ken két.
      “Được thôi, Kình Kình, có cần thiết phải tức giận đến mức đó ?” Vốn có thái độ dĩ hòa vi quý, rất độ lượng thừa nhận lỗi lầm của mình.
      “Gọi lại lần nữa!” Lôi Kình giọng đầy uy hiếp.
      “Lôi Kình!” Để thoát ra tình trạng ngượng ngập trước mắt, thái độ nhận tội của Nại Nại khá là tốt.
      “Gọi Kình!” Lôi Kình lại tiến thêm bước.
      “Kình!” Nại Nại thầm nghĩ: Chuyện , tôi phối hợp với , nể mặt sáu vạn của đó.
      “Ngoan! Nhắm mắt lại.” Giọng điệu dụ dỗ của Lôi Kình rất dịu dàng, khiến Nại Nại chẳng dám ngước đầu lên.
      Nại Nại với đôi mắt nhắm nghiền lại bị Lôi Kình hôn lần nữa, đồng thời có vẻ nắm trong tay chiếc chìa khoá mở ra con đường khác.
      Con đường đó mang tên: Hạnh Phúc.
      [1] Ở đây Lôi Kình chơi chữ, Lôi Công – Điện Mẫu.
      Chris thích bài này.

    3. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 17:Nại Nại _ Xã hội đen ngày du ngoạn


      Nại Nại thích du lịch, nguyên nhân là do thể thích ứng với thay đổi hoàn cảnh liên tục trong hành trình, đặc biệt là giường. kén giường, thay đổi địa điểm là thể ngủ được và mất ngủ cả đêm. thường phải mất ba, bốn ngày mới quen được giường mới, chăn và gối mới. Thế nhưng vừa mới quen giường lại thay đổi chỗ ngủ, vậy là lại bắt đầu thích ứng lại, vô cùng mệt mỏi.
      Lúc mới ly hôn, vì muốn mẹ phải lo lắng, nên về nhà, khắp nơi tìm chỗ ở, từ khách sạn đến nhà trọ, cũng đổi qua mấy lần, thế nhưng thể nào ngủ được. Lúc đó lập lời thề, sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng quyết đổi giường, ngay cả người nằm cạnh cũng thay đổi.
      Cho nên hai năm nay, luôn tuân thủ lời thề ấy, dù chuyển đến chỗ nào cũng mang theo giường của mình.

      ***
      Cuối cùng Lôi Kình cũng rời khỏi đôi môi Nại Nại, hai tay ôm chặt người : “Chi bằng hai chúng ta thử thích ứng với nhau trước? Bất cứ khi nào em cảm thấy thoải mái, cần nguyên nhân gì, thích .”
      Nại Nại cảm thấy được thoải mái với kiểu đối thoại giống như giao dịch buôn bán này, quay mặt sang bên bày tỏ thái độ gì. Cả đời Lôi Kình đàm phán giao dịch biết bao lần, số tiền giao dịch cũng lên đến hàng trăm tỉ, chỉ riêng lần này, chỉ xin cơ hội thích ứng thôi mà đối thủ cũng cho. Điều này làm cảm thấy thất bại ê chề, vô cùng sầu não. Thế nhưng Lôi Kình vẫn cam tâm, đành dịu giọng thuyết phục: “Cứ cho là vì bó hoa đó , em cũng nên từ chối cách thẳng thừng như vậy, đúng ?”
      Nại Nại mím môi, vẫn còn do dự.

      ***
      Có đàn ông có cái hay của việc có đàn ông, nhưng có đàn ông cũng có mặt tốt của nó. Tiếp theo phải cân đo đong đếm xem có đàn ông có lợi hơn hay có đàn ông có lợi hơn.
      PK diễn ra như sau:
      Vòng 1: Có việc gì hai người có thể cùng nhau làm, đây chính là cái lợi của việc có đàn ông, có đàn ông việc gì cũng phải tự mình làm. => Có đàn ông : Win.
      Vòng 2: Có đàn ông được sưởi ấm tay chân bất cứ lúc nào, có ích hơn mọi loại thảm điện sưởi ấm. có đàn ông tay chân lạnh ngắt, co ro rụt cổ đến đáng thương. => Có đàn ông: Win.
      Vòng 3: Có đàn ông coi như có thêm cột trụ vững vàng về kinh tế, sau này cần suốt ngày phải ăn bánh trứng cuộn. Nhưng có đàn ông suốt đời bị ông chủ tiệm bánh độc ác tiếp tục bắt nạt. => Có đàn ông: Win.

      ***
      Nếu như có đàn ông có nhiều lợi ích vậy còn lý do nào khác để tiếp tục do dự. Chỉ có điều, với căn bệnh nghề nghiệp của nhân viên bán nhà đất, vẫn phải những quyền lợi mà mình nên có.
      “Có cần phải làm việc nhà ?” thận trọng hỏi.
      cần. Tôi để em phải đụng đến ngón tay nào.” Lôi Kình nhẫn nại đến mức gân xanh bắt đầu nổi lên. Người phụ nữ này nghĩ tuyển bảo mẫu sao? Câu đầu tiên sao lại hỏi cái này!!! Nhớ lại Y Lệ năm xưa, câu đầu tiên hỏi là có thể cho bao nhiêu tiền, chỉ có như thế mới đúng là vấn đề người phụ nữ bình thường nên quan tâm.
      đúng là người phụ nữ ngốc nghếch giống ai!
      “Trước tiên phải , em gia nhập xã hội đen!” trịnh trọng tuyên bố.
      “Em gia nhập làm được cái gì?” Lôi Kình thả Nại Nại ra, dò xét đánh giá lượt, tiếp: “Đến cái thùng em còn vác nổi.”
      Nại Nại “xí” tiếng rồi tiếp: “Còn nữa, được can thiệp vào cuộc sống và công việc của em.”
      “Cái công việc vớ vẩn đấy vứt luôn cho rồi, tháng cũng chả kiếm được bao nhiêu, tôi nuôi em.” Lôi Kình rất chân thành.
      “Bớt khoác lác ! Ngộ nhỡ có ngày hai chúng ta đường ai nấy , ít ra em còn có nơi để kiếm miếng ăn.” Nại Nại trả lời cũng rất chân thành.
      thể tưởng tượng được những nỗi khổ mà Nại Nại phải chịu đựng sau vụ ly hôn với chồng cũ, người phụ nữ coi trọng công việc và miếng cơm manh áo đến như vậy, đủ để thấy lúc đó trải qua những tháng ngày gian khổ như thế nào.
      Lôi Kình gằn giọng, kéo Nại Nại vào lòng trong giận dữ: “Em yên tâm, có tôi ở đây còn ai dám bắt nạt em nữa. Tất cả những người từng ức hiếp em, Lôi Kình này tha cho bất cứ ai.”
      Nại Nại thoát ra được, đành để mặc cho nổi cơn điên. Chỉ có điều hiểu, làm gì kích động người đàn ông này rồi, nhớ là đâu có ai ức hiếp gì đâu, bộ mặt căm phẫn này của là để chuẩn bị đối phó ai đây?
      Ai cho biết được ?

      ***
      Ngày tiếp theo Nại Nại nghỉ làm cách quang minh chính đại. Lúc bước ra khỏi cửa văn phòng, tổ trưởng vẫn còn lầm bầm ngừng.
      Thực ra Lôi Kình cũng chẳng làm cái gì, khi bước vào chỉ câu lạnh lùng với tổ trưởng: “Tôi thay mặt Tần Nại Nại xin nghỉ, hôm nay ấy làm.”
      Tổ trưởng đương nhiên chịu thả người: “ được, hôm nay Nại Nại phải trực ban, tự ý nghỉ bị trừ hai ngày lương.”
      Thủ đoạn uy hiếp đối với Lôi Kình mà có tác dụng gì cả. ngước đầu liếc tổ trưởng cái, cái liếc lạnh lùng này khiến Nại Nại và những người cùng đẳng cấp đều tim đập chân run, nhưng tổ trưởng vẫn chịu lép vế, với Nại Nại: “Chị phải làm việc gì cũng nhớ nữa sao? Mau lau cửa kính .”
      Nại Nại trù trừ hồi, chậm rãi bước về phía phòng thay đồ, liền sau đó bị Lôi Kình giật mạnh tay lại, nhìn xung quanh rồi : “Hôm nay ấy làm việc.”
      Tất cả mọi người bị dọa cho mất hồn khiếp vía đồng loạt đứng chết lặng tại chỗ. Nại Nại lặng lẽ liếc nhìn tổ trưởng, sắc mặt chuyển từ xanh sang lam, từ trắng sang tím. Tổ trưởng kéo lấy tay kia của Nại Nại : “ được! Cái này đúng với quy định của công ty.”
      Chút lý trí cuối cùng của Lôi Kình biến mất: “Cút!”
      cút!” Cuối cùng Nại Nại thấy được dũng cảm tiềm tàng trong tổ trưởng. quá kinh ngạc, ấy dám hét vào mặt Lôi Kình. rất muốn với tổ trưởng rằng đừng có gây với , người ta là xã hội đen đấy. Thế nhưng nháy mắt vô số lần, tổ trưởng cũng chịu tiếp nhận tín hiệu cảnh báo của .
      Lôi Kình sầm mặt lại, cầm bát hương đập mạnh lên mặt bàn lễ tân bằng thủy tinh. Ngay lập tức mặt bàn vỡ thành mấy mảnh.
      “Có thả ra ?” Lôi Kình cuồng ngạo hất hàm thách thức.
      Tất cả mọi người lúc đấy đều sợ run người dám động đậy. Tổ trưởng chết lặng tại chỗ, bị ép buộc phải chấp nhận thực trước mắt, chỉ biết nhìn trân trối chiếc Audi R8 chở Nại Nại lao vút .
      Nại Nại thụi mạnh vào vai Lôi Kình : “ ấy mới có 26 tuổi, dọa ấy như thế gây ra ám ảnh cả đời.”
      Lôi Kình chẳng buồn để ý: “ ta nên mắng em như vậy.”
      “Người mắng em nhiều lắm, người ta phát lương cho mình chẳng phải được quyền nổi giận sao?” Nại Nại coi chuyện bị thiệt thòi rất bình thường.
      “Sau này chỉ có tôi mới được mắng em, tất cả mọi người khác đều được phép, bằng biết tay Lôi Kình này.” Lôi Kình tay cầm vô lăng, mặt lạnh lùng tuyên bố.
      Nại Nại chẳng buồn đôi co với cái tính khí trẻ con của Lôi Kình, đành bất lực buông xuôi. Lúc xe rẽ ra khỏi tòa nhà văn phòng, nhìn thấy Tiểu Trần đứng bên cửa sổ giơ ngón tay cái lên đầy vẻ tán thưởng, còn cười ngốc nghếch nhìn theo nữa.
      Có lẽ trong con mắt của những hay mơ mộng lần này “trúng giải độc đắc”, sung sướng và hạnh phúc. Thế nhưng đâu ai biết được những yếu tố ổn định tiềm tàng bên trong?
      là xã hội đen đấy!

      ***
      Xã hội đen rốt cuộc là như thế nào? phải trong các phim điện ảnh vẫn diễn đó sao? Hãy xem những chàng đầu gấu mình mẩy xăm trổ đầy hình thù đáng sợ trong phim “Cổ Hoặc Tử”[1], đại ca tiêu diêu tự tại, còn các tiểu đệ chịu khổ chịu sở, những phân biệt đẳng cấp ràng, mà còn vô vàn những quy định. Toàn là những tên lưu manh cả ngày đập phá, gây khắp nơi, thu phí bảo kê cắt cổ.
      biết những bộ quần áo hàng hiệu và hai ngôi biệt thự mấy trăm vạn của Lôi Công phải dùng bao nhiêu tiền bảo kê để đắp vào, vất vả cho đám huynh đệ dưới tay .
      Trong lúc Nại Nại còn liên tưởng mây, Lôi Kình chạy xe đến Quốc Mậu. Tòa nhà cao tầng tráng lệ lấp lánh ánh hào quang. Trong lúc những tấm kính lớn khiến Nại Nại hoa mày chóng mặt, Lôi Kình dừng xe, chỉ tay vào mấy chữ vàng lớn trước cửa tòa kiến trúc hoành tráng, ra hiệu cho chú ý.
      Húc Đô Quốc Tế? Hình như nghe thấy ở đâu rồi? Lẽ nào Lôi Công muốn tới đây thu phí bảo kê?
      Xem nào! Nhìn quy mô của công ty này, xem ra số tiền bảo kê cũng đâu!
      Lôi Kình kéo Nại Nại cười tít mắt tiến vào trong tòa cao ốc, ánh mặt trời phản chiếu từ tấm kính thủy tinh trong suốt làm sáng lên nụ cười hiếm hoi khuôn mặt . Nụ cười đó làm trái tim Nại Nại rung động dữ dội.
      vội vã cúi đầu che giấu rung động của bản thân, để mặc Lôi Kình kéo tay .
      Mọi người đều dừng lại những bước chân bận rộn của mình và hướng về phía Lôi Kình gọi tiếng “Chủ tịch”. Nại Nại càng thấy quái lạ, trong lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào người đứng đầu xã hội đen giờ gọi là Đại ca nữa, mà đổi thành Chủ tịch?” Đúng là tiến bộ thần tốc! phải hiểu, mà là tốc độ theo kịp thời đại của xã hội đen quá đáng nể.
      Tuy rằng Lữ Nghị chồng cũ của cũng tự lập công ty kinh doanh, nhưng so với Húc Đô Quốc Tế đúng là múa rìu qua mắt thợ. Nại Nại cảm thấy rất may vì trước lúc thay trang phục. Tuy cũng chẳng phải trang phục hàng hiệu đắt tiền gì, nhưng chí ít cũng thấy mất tự tin khi vào tòa nhà tráng lệ như thế này.
      Khi bước vào trong thang máy, mới lí nhí cất tiếng hỏi: “Bây giờ xã hội đen tỏ ra ngầu nữa sao? Trước đây trong phim ảnh chẳng phải đều mặc comple đen, đeo kính râm sao?”
      Lôi Kình nhếch môi: “Huênh hoang vậy làm gì? Sợ người khác biết mình là xã hội đen sao?”
      “Các vốn huênh hoang còn gì.” Nại Nại còn định thêm, lần đầu gặp chẳng phải dương dương tự đắc với là xã hội đen sao? Chuyện này ghi nhớ đến cuối đời.
      Lôi Kình đương nhiên biết nghĩ gì. Mấy ngày gần đây sắc mặt của mấy khi được tốt, tả xung hữu đột bị người ta châm chọc, muốn tránh cũng tránh nổi. Người phụ nữ này chắc chắn có tiềm năng chọc khùng xã hội đen, điều đáng sợ là chính bản thân cũng nhận ra điều đó. Mấy cảnh sát đáng lẽ nên phong tặng danh hiệu công dân danh dự, khen thưởng dễ dàng giải quyết được vấn đề đau đầu nhất cho chính phủ, thế còn hao binh tổn tướng…
      Trong lúc cả hai chìm trong suy nghĩ, chiếc thang máy trong suốt lặng lẽ đưa họ lên tầng cao nhất. Nại Nại ngắm nhìn phía xa cảm thán: “Có tiền tốt ! Ngay đến cảnh đẹp cao cũng có thể bá chiếm.”
      Lần đầu tiên nghe chuyện liên quan đến tiền bạc, Lôi Kình bước đến sau lưng Nại Nại vòng hai tay ôm eo , hứng thú nghe tiếp tục .
      Đây mới chính là phản ứng nên có của người phụ nữ bình thường. Phụ nữ nếu như thích tiền, e rằng có gì có thể đánh động họ được nữa.
      “Nếu như em thích, tôi có thể mua cho em tất cả mọi thứ.” như .
      “Em cần.” Nại Nại trả lời câu khiến những cảm xúc ngọt ngào vừa dâng lên trong lòng Lôi Kình lại trôi tuột xuống vực sâu.
      “Tại sao?” thể hiểu nổi, cố cứu vãn chút lãng mạn cuối cùng.
      bá chiếm rồi, người khác sao có thể xem được nữa. Xã hội đen cũng nên vô liêm sỉ đến mức đấy.” Nại Nại giấu giếm khinh thường trong lòng.
      Đầu óc của người phụ nữ này rốt cuộc được làm bằng cái gì? Những lời lãng mạn như vậy sao đến miệng lại biến chất thành ra thế này? Cái này có liên quan gì đến xã hội đen chứ?
      Hai tay Lôi Kình nắm chặt lại, môi hôn cổ từ từ trượt xuống dưới, càng trượt xuống Nại Nại càng cương cứng. mỉm cười, cắn lên bờ vai Nại Nại: “Xã hội đen vô liêm sỉ? Thế tôi cho em biết thế nào mới gọi là vô liêm sỉ.”
      Thang máy dừng lại rất lâu rồi, độ cao tầng thứ hai mấy đó, Lôi Kình trắng trợn hôn Nại Nại đắm đuối, cũng giống như tuyên bố với cả thế giới rằng người phụ nữ này chỉ thuộc về .
      Đúng vậy, tuy rằng có chút ngốc nghếch nhưng cuộc sống tương lai vẫn đáng để mong đợi.
      vừa hôn , vừa cười mãn nguyện, hạnh phúc.
      Thực ra phụ nữ cần thông minh để làm gì? Biết làm nũng, biết mua vui, thế là đủ.
      [1] Tên bộ phim Hồng Kông
      Chris thích bài này.

    4. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 18:Hóa ra phải chỉ có mình

      Nại Nại có may mắn trong cá cược, cứ cá là thua, cứ cược là bại.

      Kể từ khi lên đại học, phát vận may của cực kì tệ. thể mua xổ số, thậm chí đánh poker cũng được. Tuy trúng xổ số năm trăm vạn là việc dễ dàng, nhưng mua đến mấy năm xổ số mà đến năm tệ cũng trúng, lại càng đơn giản. Ngay đến cả xổ số phúc lợi phòng chống thiên tai dịch họa, nghe tỉ lệ trúng thưởng lên tới chín mươi mấy phần trăm, dưới kêu gọi ầm ỹ của mấy bạn Nại Nại cũng ủng hộ trăm tệ, chất thành đống phiếu to đùng rồi ngồi cào. Năm bạn học trúng giải lớn, chiếc xe đạp, đôi vợt cầu lông, hai chiếc phích nước, ngoài ra còn vô sô tuýp kem đánh răng như phần thưởng động viên.

      Chỉ duy nhất Nại Nại, ủng hộ vùng thiên tai mộ cách triệt để, cầu xin bất cứ đền đáp nào…

      Các bạn cùng phòng là thần xui xẻo tất chiến tất bại. Nại Nại cũng tự đặt cho mình biệt danh: Đông Phương tất bại, còn tự thấy cái biệt danh đó nghe rất hay.

      Sau này khi sống cùng Lữ Nghị, mỗi lần ăn lại hưởng quyền lợi của thượng đế là lấy hóa đơn, bao nhiêu năm như vậy, đến năm tệ cũng chưa cào được bao giờ.

      Lữ Nghị : “Ai cá cược gì với em cũng đều thắng, làm đối thủ của em chẳng có cảm giác hãnh diện gì cả.”

      Nại Nại đáp lại: “Xí, sớm muộn cũng có ngày em chiến thắng lẫy lừng cho coi, cứ chờ đấy!”

      Và, “chờ” đúng bảy năm.

      ***

      Lúc cửa thang máy mở ra Lôi Kình vẫn vương vấn chưa muốn rời khỏi chiếc môi xinh của Nại Nại. Chỉ có điều, việc hôn hít trước chứng kiến của bàn dân thiên hạ, có thể làm, còn lâu.

      Hứa Thụy Dương và Hồng Cao Viễn đứng ngay ngoài cửa thang máy đột ngột thở dốc, nhất loạt quay lưng lại.

      Lão Ngũ mắt trợn tròn, mồm há hốc, Lão Thất phát đầu mình quay qua tường, sau đó cường gượng gạo với hai người trong thang máy: “Hai người cứ tiếp tục, hai người cứ tiếp tục, coi như bọn em tồn tại.”

      Lôi Kình cúi đầu khẽ chửi thề tiếng, sau đó rất thản nhiên khoác vai Nại Nại quay sang giới thiệu với các huynh đệ: “Đây là người phụ nữ của .”

      Mấy em lúc đó mới dám từ từ quay người lại, nhất loạt nở nụ cười toe toét với Nại Nại: “Chào chị dâu!”

      Nại Nại kinh hãi, vội vã xua tay lia lịa, sau đó cúi người chào đáp lễ: “Xin chào, tôi tên là Tần Nại Nại, mong mọi người giúp đỡ nhiều.”

      Dưới ánh mắt lạnh tới mức khiến người ta run lên bần bật của Lôi Kình, Nại Nại phân phát danh thiếp của mình cho bốn huynh đệ: “Xin quan tâm giúp đỡ nhiều, các biệt thự tôi bán ở phía Nam thành phố, khi rảnh rỗi hãy ghé qua tham quan.”

      Mấy em nhìn nhau ngơ ngác, nhận danh thiếp mà biết phải phản ứng thế nào.

      “Chị dâu, hay… hay là chúng ta cứ vào trong ngồi , đứng ngoài này chuyện tiện.” Đúng là Lão Thất nhanh nhạy trong mọi chuyện, giải quyết việc ngại ngùng này rồi tính sau.

      Nại Nại chợt nhận ra mình mắc phải bệnh nghề nghiệp, nên mau chóng thu hồi nụ cười marketing, trốn phía sau Lôi Kình, cười hi hi giải thích: “Bệnh nghề nghiệp ấy mà, tôi hơi có bệnh nghề nghiệp!”

      Khoé mắt Lôi Kình hơi giật giật, nhưng tỏ ra quá nhiều bất mãn. liếc qua bọn em, ôm eo Nại Nại rồi về phía trước, câu vu vơ: “Ngày mai mấy chú cũng qua đấy coi thử , nhà cửa ở đấy cũng được.”

      Hứa Thụy Dương : “Kình ca, chuẩn bị dời tổng bộ về Atlantis à?”

      Lôi Kình quay đầu cười đáp: “Chẳng có gì là được!”

      Mấy người mặt mày nhăn nhó lập tức im bặt, Lôi Kình vẫn thản nhiên ôm Nại Nại vào phòng làm việc của mình, để mặc bọn họ đứng đó ủ rũ.

      Lão Ngũ : “Căn số sáu rồi đó. Phương án buôn bán của chị dâu đúng là khủng, vốn bốn lời!”

      “Mày vừa lòng, cứ đến gặp Kình ca.” Lão Thất vỗ vỗ đầu Lão Ngũ, cười .

      “Sh*t! Trong mắt Đại ca giờ đâu có thấy mấy em ta nữa, nhà cửa là cái đinh!” Lão Ngũ hậm hực.

      Hồng Cao Viễn mặt mày ngẩn ngơ hỏi Hứa Thụy Dương: “Thế là sao? Mỗi người căn? Vậy công ty chi hay chúng ta bỏ tiền túi ra?”

      “Đây coi như quà gặp mặt chúng ta tặng cho chị dâu. Mày nghĩ sao?” Hứa Thụy Dương ném qua cái lườm.

      “Lão Ngũ, căn biệt thự đó bao tiền?” Hồng Cao Viễn quay nắm cổ áo Lão Ngũ hỏi.

      “Hơn bốn trăm vạn, đắt cũng đắt.” Lão Ngũ suy nghĩ lúc rồi tiếp: “Quan trọng là ngộ nhỡ Đại ca với người ta đường ai nấy …”

      “Xéo! Mày đừng có mà thối mồm! Mày bao giờ thấy Đại ca lằng nhằng với người phụ nữ nào ở Húc Đô chưa? Người phụ nữ này tầm thường, chí ít cũng có vị trí quan trọng trong lòng Đại ca.” Hứa Thụy Dương .

      Lão Thất lên tiếng sau hồi dài trầm tư: “Hay là, chúng ta cược ván?”

      Mấy người còn lại đồng loạt quay qua hỏi: “Cược cái gì?”

      “Cược coi họ bao lâu chia tay, bao lâu lên giường.” Giọng của Lão Thất ràng cố nhịn cười, “Tao đặt cược trước, lần này có lẽ Kình ca kết hôn. Thời gian là ba tháng. Tao cược viên đá quý “con đường Nam Phi” mới kiếm được.”

      “Khốn ! Mày đúng là chịu chơi! Viên đó của mày cũng xấp xỉ nghìn vạn đấy.” Lão Ngũ thụi mạnh vào vai Lão Thất, chửi câu.

      “Thế mày có cược ? Đồ quý giá mới thu hút chứ! Hay là mày lấy viên đá quý lần trước tậu được ra đặt cược?” Tướng quân Lão Thất vốn cao tay, cái bĩu môi đối với Lão Ngũ và Hồng Cao Viễn rất có tác dụng, hai người hăng máu lập tức lao theo.

      “Tao cược trăm vạn, cảm giác mới lạ của Đại ca chỉ được tháng thôi, chúng mày coi, người phụ nữ này thân hình quá tệ, Y Lệ là ma nữ tóc đỏ, thể so được!” Hồng Cao Viễn xoa xoa cằm, tìm điếu thuốc nhét vào miệng.

      “Đừng tao quen mày, Lão Hồng, quá là kiệt sỉ, là mất mặt. Chỉ đem trăm vạn ra đặt cược hạnh phúc của Đại ca, Đại ca mà biết được chắc khóc chết.” Lão Thất tiếp tục khinh bỉ.

      Hồng Cao Viễn nghiến răng : “Chỉ cần dựa vào bộ ngực 36D của Y Lệ, tao tin người đàn bà kia thắng được. Cược thêm trăm vạn nữa!”

      “Mày sao?” Lão Thất cười hỏi Lão Ngũ. Lão Ngũ đành : “Tao theo Lão Hồng, hai trăm vạn, trong vòng tháng chia tay, người phụ nữ này quá mức hiền thục, thể chịu nổi cuộc sống của chúng ta đâu.”

      Hứa Thụy Dương im lặng nãy giờ, thấy mọi người đặt cược xong hết mới : “Vậy tao cược hai trăm vạn, Đại ca có thể lên giường với người ta, nhưng cuối cùng để người ta . Làm cái nghề này của chúng ta thể hại người được.”

      “Được, mình tao chấp ba đứa mày! Mai chuyển hết tiền cược vào tài khoản của tao, chúng ta chờ xem kết quả.” Lão Thất cười cảm khái: “Từ khi chúng ta từ nước ngoài về chúng ta chưa cá cược cái gì, lần này tồi, chắc vô cùng đặc sắc.”

      Hứa Thụy Dương vỗ vai Lão Thất : “Mày phải cẩn thận đấy, đừng để cho Đại ca biết. Nếu …” làm động tác vuốt cổ.

      Lão Thất cười gian tà: “Yên tâm, ngộ nhỡ chuyện có bại lộ, tao núp bóng chị dâu, chắc chắn chết được.”

      “Đồ khốn! Đúng là mất mặt!” Hồng Cao Viễn cười mắng.

      tin hả? Cứ chờ mà xem, về sau chị dâu này là chỗ dựa cho mấy em chúng ta. Đừng có trách tao dặn bọn mày trước, mau mau lấy lòng , đến lúc có phúc lợi mình tao hưởng hết đó.” Lão Thất đánh mắt về phía mọi người tiếp: “ nào! Chúng ta thám thính tình hình, có khi tao lại sai cũng nên.”

      Mọi người tất nhiên đồng loạt hưởng ứng theo, đặt cược lớn nên sức quan tâm cũng lớn. Bọn họ lâu nhàn rỗi thế này, chi bằng nhân cơ hội này chơi tưng bừng chuyến. Đồng thời điều tiết lại tâm trạng sau bao ngày vất vả.

      Trước khi bang xã hội đen Boston đến gây phiền phức.

      ***

      Đối với bốn con kì đà trước mặt, thái độ của Lôi Kình rộng lượng hơn mọi ngày nhiều. vừa vắt óc suy nghĩ đối sách, vừa khống chế mọi cử động của Nại Nại, để mấy người kia quá chú ý đến , rất vất vả.

      “Công ty chú tháng sau phải sắp tổ chức Liên hoan phim điện ảnh toàn cầu sao? Còn về mà lo liệu?” Lôi Kình hỏi Lão Thất.

      Lão Thất cười với Nại Nại: “Chị dâu, chị có thích xem ? có rất nhiều minh tinh tới tham dự, em giữ lại tấm vé mời cho chị nhé.”

      Nại Nại thích theo đuổi ngôi sao, nhưng gần đây rất thích thanh niên Đông Bắc sang Hàn Quốc phát triển nghiệp. Tuy rằng cậu ta còn ít tuổi, nhưng bản tính lương thiện, lại cần cù, khiến người ta rất quý. ngay lập tức ngồi xuống: “Vậy các cậu có mời ngôi sao Han Kyung ?”

      Lão Thất mắt mũi gian manh nhìn về phía Lôi Kình: “Chị dâu thích, em nhất định mời.”

      Lôi Kình hít hơi sâu, rồi quay qua hỏi Hồng Cao Viễn: “Vụ làm ăn bên Nam Phi của chú thế nào rồi? Còn mau về giám sát?”

      “Mọi việc đều ổn thoả rồi! Tuần sau hàng chuyển về đến nơi. Bây giờ còn gì để bận tâm nữa.” Hồng Cao Viễn trả lời dứt khoát.

      Lôi Kình dùng chân đá Lão Ngũ: “Mau giải quyết cho xong hợp đồng thu mua kia , bọn nuôi chú học tiến sỹ luật phải để làm bình hoa.”

      “Xong rồi ạ, bây giờ nằm bàn đấy, Kình ca.” Lão Ngũ cười tít mắt tránh cú đạp vô hình của Lôi Kình, rồi trả lời.

      Lôi Kình chửi câu “Sh*t”, sau đó quay người lại định mở miệng Hứa Thụy Dương trả lời: “Ở đây em là nhàn rỗi nhất rồi, chả có việc gì để làm sất, đừng hỏi em nữa Kình ca.”

      Lôi Kình đành ngậm miệng lại, quay sang mỉm cười hỏi Nại Nại: “Chúng ta ra ngoài ăn .”

      Nại Nại nhìn các em trong phòng liền quay sang thầm: “Đưa bọn họ cùng , chỉ có hai chúng ta ăn quá đáng.”

      “Bọn họ đều có chỗ ăn rồi, tin em cứ hỏi.” Sắc mặt Lôi Kình sầm lại, quay qua nhìn đàn em đầy vẻ uy hiếp.

      được giỡn thêm nữa, giỡn thêm chút nữa Kình ca mà cho mấy người bọn họ sang Nam Phi đào kim cương ở đó mà giỡn.

      Lão Thất cuối cùng cũng nở nụ cười: “Chị dâu, chị cần để ý đến bọn em. Bọn em đều có chỗ để ăn, chị với Đại ca cứ hưởng thụ thế giới riêng của hai người .”

      Mấy người còn lại cũng nhao nhao tán thành dưới ánh mắt đe dọa của Lôi Kình.

      Lôi Kình mỉm cười kéo tay Nại Nại, cầm túi của lên: “ thôi! Đám tiểu tử này chừng lại mưu gì đó.”

      Nại Nại bị kéo ra ngoài, thắc mắc hỏi: “Bọn họ có thể có mưu gì?”

      Biểu cảm của Lôi Kình có chút thoải mái: “Lần đầu tiên tôi đưa phụ nữ về nên thái độ của chúng rất kì quặc.”

      “Trước đây chưa từng đưa phụ nữ về?” Dù biết đây là đại kị trong quan hệ nam nữ, nhưng Nại Nại có chết cũng tin được xã hội đen lại giữ thân như ngọc, sống cuộc sống của nhà sư khổ ải.

      Lẽ nào xã hội đen kiếm được người ?

      Lôi Kình nghĩ lúc, rồi với Nại Nại: “Tôi từng có nhân tình, nhưng chưa từng đưa về Húc Đô.”

      Nại Nại gật đầu: “Ồ!”

      Đột nhiên khí trở nên rất căng thẳng, thấy nét mặt Nại Nại rất bình tĩnh, Lôi Kình nén được bực bội trong lòng, hỏi: “Em ghen sao?”

      “Tại sao phải ghen chứ?” Nại Nại thấy lạ vô cùng.

      phải phụ nữ rất để tâm đến điều này sao?”

      “Em có chồng cũ, có bạn cũ, chẳng có gì đúng cả. Đàn ông và phụ nữ sinh ra đều vì chờ đợi mối tình nào đó mà ở vậy, thuộc về quá khứ cứ để nó qua . Dù sao chỉ cần hết lòng với mối tình tiếp theo là được rồi.” Sau khi ly hôn, Nại Nại nhìn nhận rất ràng về chuyện tình cảm.

      số cảm nhận thể nắm bắt được khi đắm chìm trong ngọt ngào của tình , tình quá mặn nồng che mờ đôi mắt của đàn ông và cả phụ nữ, dù có là đạo lý đơn giản hơn thế nữa cũng thể nhìn được. Đợi khi lớp vải mỏng manh là tình biến mất, họ mới phát , ra có những việc giống như những gì bản thân họ nghĩ, rất đơn giản, và rất kiên cố. Chúng dễ dàng bị phá hủy bởi những việc nhặt, và khi quay đầu nhìn lại thể tìm ra lỗ hổng đó ở đâu.

      học cách buông tay, học cách để bản thân thoải mái. Có nhiều chuyện học được cách để tâm rất khó, nhưng nỗ lực cho tới khi làm được mới thôi.

      Bởi vì phải tiếp thu kinh nghiệm thất bại trong quá khứ.

      Nại Nại lại ngây người, còn Lôi Kình tức giận. Khó khăn lắm mới có được thế giới của riêng hai người, thế mà cuối cùng lại biến thành buổi hối cải. Nại Nại để tâm tới quá khứ của , đồng nghĩa với việc , nếu sao lại rộng lượng như vậy? Tuy biết rằng thể nhanh như vậy, nhưng ít nhiều điều đó cũng làm tổn thương lòng tự trọng của .

      lặng lúc, thở dài hỏi: “Em muốn ăn gì? Tôi đưa em ăn.”

      Nại Nại quay lại với Lôi Kình: “Hay là, em nấu cho ăn?”

      Có thể ăn món ăn do đích thân làm cũng coi như chút an ủi cho trái tim bị đả thương khi nãy. Nụ cười bất giác lộ ra khuôn mặt của Lôi Kình khi gật đầu ra hiệu đồng ý.

      Người phụ nữ ngốc nghếch này ngờ lại muốn làm cơm cho ăn. Có quỷ mới biết lúc này món muốn ăn nhất chính là ! muốn ăn từ rất lâu rồi.

      “Được. Chúng ta quay về khu biệt thự.” Lúc cười trông Lôi Kình rất đẹp trai, Nại Nại cảm thấy có chút lâng lâng.

      Có lẽ, có điều gì đó thay đổi mà vẫn chưa nhận ra
      Chris thích bài này.

    5. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 18:Hóa ra phải chỉ có mình

      Nại Nại có may mắn trong cá cược, cứ cá là thua, cứ cược là bại.

      Kể từ khi lên đại học, phát vận may của cực kì tệ. thể mua xổ số, thậm chí đánh poker cũng được. Tuy trúng xổ số năm trăm vạn là việc dễ dàng, nhưng mua đến mấy năm xổ số mà đến năm tệ cũng trúng, lại càng đơn giản. Ngay đến cả xổ số phúc lợi phòng chống thiên tai dịch họa, nghe tỉ lệ trúng thưởng lên tới chín mươi mấy phần trăm, dưới kêu gọi ầm ỹ của mấy bạn Nại Nại cũng ủng hộ trăm tệ, chất thành đống phiếu to đùng rồi ngồi cào. Năm bạn học trúng giải lớn, chiếc xe đạp, đôi vợt cầu lông, hai chiếc phích nước, ngoài ra còn vô sô tuýp kem đánh răng như phần thưởng động viên.

      Chỉ duy nhất Nại Nại, ủng hộ vùng thiên tai mộ cách triệt để, cầu xin bất cứ đền đáp nào…

      Các bạn cùng phòng là thần xui xẻo tất chiến tất bại. Nại Nại cũng tự đặt cho mình biệt danh: Đông Phương tất bại, còn tự thấy cái biệt danh đó nghe rất hay.

      Sau này khi sống cùng Lữ Nghị, mỗi lần ăn lại hưởng quyền lợi của thượng đế là lấy hóa đơn, bao nhiêu năm như vậy, đến năm tệ cũng chưa cào được bao giờ.

      Lữ Nghị : “Ai cá cược gì với em cũng đều thắng, làm đối thủ của em chẳng có cảm giác hãnh diện gì cả.”

      Nại Nại đáp lại: “Xí, sớm muộn cũng có ngày em chiến thắng lẫy lừng cho coi, cứ chờ đấy!”

      Và, “chờ” đúng bảy năm.

      ***

      Lúc cửa thang máy mở ra Lôi Kình vẫn vương vấn chưa muốn rời khỏi chiếc môi xinh của Nại Nại. Chỉ có điều, việc hôn hít trước chứng kiến của bàn dân thiên hạ, có thể làm, còn lâu.

      Hứa Thụy Dương và Hồng Cao Viễn đứng ngay ngoài cửa thang máy đột ngột thở dốc, nhất loạt quay lưng lại.

      Lão Ngũ mắt trợn tròn, mồm há hốc, Lão Thất phát đầu mình quay qua tường, sau đó cường gượng gạo với hai người trong thang máy: “Hai người cứ tiếp tục, hai người cứ tiếp tục, coi như bọn em tồn tại.”

      Lôi Kình cúi đầu khẽ chửi thề tiếng, sau đó rất thản nhiên khoác vai Nại Nại quay sang giới thiệu với các huynh đệ: “Đây là người phụ nữ của .”

      Mấy em lúc đó mới dám từ từ quay người lại, nhất loạt nở nụ cười toe toét với Nại Nại: “Chào chị dâu!”

      Nại Nại kinh hãi, vội vã xua tay lia lịa, sau đó cúi người chào đáp lễ: “Xin chào, tôi tên là Tần Nại Nại, mong mọi người giúp đỡ nhiều.”

      Dưới ánh mắt lạnh tới mức khiến người ta run lên bần bật của Lôi Kình, Nại Nại phân phát danh thiếp của mình cho bốn huynh đệ: “Xin quan tâm giúp đỡ nhiều, các biệt thự tôi bán ở phía Nam thành phố, khi rảnh rỗi hãy ghé qua tham quan.”

      Mấy em nhìn nhau ngơ ngác, nhận danh thiếp mà biết phải phản ứng thế nào.

      “Chị dâu, hay… hay là chúng ta cứ vào trong ngồi , đứng ngoài này chuyện tiện.” Đúng là Lão Thất nhanh nhạy trong mọi chuyện, giải quyết việc ngại ngùng này rồi tính sau.

      Nại Nại chợt nhận ra mình mắc phải bệnh nghề nghiệp, nên mau chóng thu hồi nụ cười marketing, trốn phía sau Lôi Kình, cười hi hi giải thích: “Bệnh nghề nghiệp ấy mà, tôi hơi có bệnh nghề nghiệp!”

      Khoé mắt Lôi Kình hơi giật giật, nhưng tỏ ra quá nhiều bất mãn. liếc qua bọn em, ôm eo Nại Nại rồi về phía trước, câu vu vơ: “Ngày mai mấy chú cũng qua đấy coi thử , nhà cửa ở đấy cũng được.”

      Hứa Thụy Dương : “Kình ca, chuẩn bị dời tổng bộ về Atlantis à?”

      Lôi Kình quay đầu cười đáp: “Chẳng có gì là được!”

      Mấy người mặt mày nhăn nhó lập tức im bặt, Lôi Kình vẫn thản nhiên ôm Nại Nại vào phòng làm việc của mình, để mặc bọn họ đứng đó ủ rũ.

      Lão Ngũ : “Căn số sáu rồi đó. Phương án buôn bán của chị dâu đúng là khủng, vốn bốn lời!”

      “Mày vừa lòng, cứ đến gặp Kình ca.” Lão Thất vỗ vỗ đầu Lão Ngũ, cười .

      “Sh*t! Trong mắt Đại ca giờ đâu có thấy mấy em ta nữa, nhà cửa là cái đinh!” Lão Ngũ hậm hực.

      Hồng Cao Viễn mặt mày ngẩn ngơ hỏi Hứa Thụy Dương: “Thế là sao? Mỗi người căn? Vậy công ty chi hay chúng ta bỏ tiền túi ra?”

      “Đây coi như quà gặp mặt chúng ta tặng cho chị dâu. Mày nghĩ sao?” Hứa Thụy Dương ném qua cái lườm.

      “Lão Ngũ, căn biệt thự đó bao tiền?” Hồng Cao Viễn quay nắm cổ áo Lão Ngũ hỏi.

      “Hơn bốn trăm vạn, đắt cũng đắt.” Lão Ngũ suy nghĩ lúc rồi tiếp: “Quan trọng là ngộ nhỡ Đại ca với người ta đường ai nấy …”

      “Xéo! Mày đừng có mà thối mồm! Mày bao giờ thấy Đại ca lằng nhằng với người phụ nữ nào ở Húc Đô chưa? Người phụ nữ này tầm thường, chí ít cũng có vị trí quan trọng trong lòng Đại ca.” Hứa Thụy Dương .

      Lão Thất lên tiếng sau hồi dài trầm tư: “Hay là, chúng ta cược ván?”

      Mấy người còn lại đồng loạt quay qua hỏi: “Cược cái gì?”

      “Cược coi họ bao lâu chia tay, bao lâu lên giường.” Giọng của Lão Thất ràng cố nhịn cười, “Tao đặt cược trước, lần này có lẽ Kình ca kết hôn. Thời gian là ba tháng. Tao cược viên đá quý “con đường Nam Phi” mới kiếm được.”

      “Khốn ! Mày đúng là chịu chơi! Viên đó của mày cũng xấp xỉ nghìn vạn đấy.” Lão Ngũ thụi mạnh vào vai Lão Thất, chửi câu.

      “Thế mày có cược ? Đồ quý giá mới thu hút chứ! Hay là mày lấy viên đá quý lần trước tậu được ra đặt cược?” Tướng quân Lão Thất vốn cao tay, cái bĩu môi đối với Lão Ngũ và Hồng Cao Viễn rất có tác dụng, hai người hăng máu lập tức lao theo.

      “Tao cược trăm vạn, cảm giác mới lạ của Đại ca chỉ được tháng thôi, chúng mày coi, người phụ nữ này thân hình quá tệ, Y Lệ là ma nữ tóc đỏ, thể so được!” Hồng Cao Viễn xoa xoa cằm, tìm điếu thuốc nhét vào miệng.

      “Đừng tao quen mày, Lão Hồng, quá là kiệt sỉ, là mất mặt. Chỉ đem trăm vạn ra đặt cược hạnh phúc của Đại ca, Đại ca mà biết được chắc khóc chết.” Lão Thất tiếp tục khinh bỉ.

      Hồng Cao Viễn nghiến răng : “Chỉ cần dựa vào bộ ngực 36D của Y Lệ, tao tin người đàn bà kia thắng được. Cược thêm trăm vạn nữa!”

      “Mày sao?” Lão Thất cười hỏi Lão Ngũ. Lão Ngũ đành : “Tao theo Lão Hồng, hai trăm vạn, trong vòng tháng chia tay, người phụ nữ này quá mức hiền thục, thể chịu nổi cuộc sống của chúng ta đâu.”

      Hứa Thụy Dương im lặng nãy giờ, thấy mọi người đặt cược xong hết mới : “Vậy tao cược hai trăm vạn, Đại ca có thể lên giường với người ta, nhưng cuối cùng để người ta . Làm cái nghề này của chúng ta thể hại người được.”

      “Được, mình tao chấp ba đứa mày! Mai chuyển hết tiền cược vào tài khoản của tao, chúng ta chờ xem kết quả.” Lão Thất cười cảm khái: “Từ khi chúng ta từ nước ngoài về chúng ta chưa cá cược cái gì, lần này tồi, chắc vô cùng đặc sắc.”

      Hứa Thụy Dương vỗ vai Lão Thất : “Mày phải cẩn thận đấy, đừng để cho Đại ca biết. Nếu …” làm động tác vuốt cổ.

      Lão Thất cười gian tà: “Yên tâm, ngộ nhỡ chuyện có bại lộ, tao núp bóng chị dâu, chắc chắn chết được.”

      “Đồ khốn! Đúng là mất mặt!” Hồng Cao Viễn cười mắng.

      tin hả? Cứ chờ mà xem, về sau chị dâu này là chỗ dựa cho mấy em chúng ta. Đừng có trách tao dặn bọn mày trước, mau mau lấy lòng , đến lúc có phúc lợi mình tao hưởng hết đó.” Lão Thất đánh mắt về phía mọi người tiếp: “ nào! Chúng ta thám thính tình hình, có khi tao lại sai cũng nên.”

      Mọi người tất nhiên đồng loạt hưởng ứng theo, đặt cược lớn nên sức quan tâm cũng lớn. Bọn họ lâu nhàn rỗi thế này, chi bằng nhân cơ hội này chơi tưng bừng chuyến. Đồng thời điều tiết lại tâm trạng sau bao ngày vất vả.

      Trước khi bang xã hội đen Boston đến gây phiền phức.

      ***

      Đối với bốn con kì đà trước mặt, thái độ của Lôi Kình rộng lượng hơn mọi ngày nhiều. vừa vắt óc suy nghĩ đối sách, vừa khống chế mọi cử động của Nại Nại, để mấy người kia quá chú ý đến , rất vất vả.

      “Công ty chú tháng sau phải sắp tổ chức Liên hoan phim điện ảnh toàn cầu sao? Còn về mà lo liệu?” Lôi Kình hỏi Lão Thất.

      Lão Thất cười với Nại Nại: “Chị dâu, chị có thích xem ? có rất nhiều minh tinh tới tham dự, em giữ lại tấm vé mời cho chị nhé.”

      Nại Nại thích theo đuổi ngôi sao, nhưng gần đây rất thích thanh niên Đông Bắc sang Hàn Quốc phát triển nghiệp. Tuy rằng cậu ta còn ít tuổi, nhưng bản tính lương thiện, lại cần cù, khiến người ta rất quý. ngay lập tức ngồi xuống: “Vậy các cậu có mời ngôi sao Han Kyung ?”

      Lão Thất mắt mũi gian manh nhìn về phía Lôi Kình: “Chị dâu thích, em nhất định mời.”

      Lôi Kình hít hơi sâu, rồi quay qua hỏi Hồng Cao Viễn: “Vụ làm ăn bên Nam Phi của chú thế nào rồi? Còn mau về giám sát?”

      “Mọi việc đều ổn thoả rồi! Tuần sau hàng chuyển về đến nơi. Bây giờ còn gì để bận tâm nữa.” Hồng Cao Viễn trả lời dứt khoát.

      Lôi Kình dùng chân đá Lão Ngũ: “Mau giải quyết cho xong hợp đồng thu mua kia , bọn nuôi chú học tiến sỹ luật phải để làm bình hoa.”

      “Xong rồi ạ, bây giờ nằm bàn đấy, Kình ca.” Lão Ngũ cười tít mắt tránh cú đạp vô hình của Lôi Kình, rồi trả lời.

      Lôi Kình chửi câu “Sh*t”, sau đó quay người lại định mở miệng Hứa Thụy Dương trả lời: “Ở đây em là nhàn rỗi nhất rồi, chả có việc gì để làm sất, đừng hỏi em nữa Kình ca.”

      Lôi Kình đành ngậm miệng lại, quay sang mỉm cười hỏi Nại Nại: “Chúng ta ra ngoài ăn .”

      Nại Nại nhìn các em trong phòng liền quay sang thầm: “Đưa bọn họ cùng , chỉ có hai chúng ta ăn quá đáng.”

      “Bọn họ đều có chỗ ăn rồi, tin em cứ hỏi.” Sắc mặt Lôi Kình sầm lại, quay qua nhìn đàn em đầy vẻ uy hiếp.

      được giỡn thêm nữa, giỡn thêm chút nữa Kình ca mà cho mấy người bọn họ sang Nam Phi đào kim cương ở đó mà giỡn.

      Lão Thất cuối cùng cũng nở nụ cười: “Chị dâu, chị cần để ý đến bọn em. Bọn em đều có chỗ để ăn, chị với Đại ca cứ hưởng thụ thế giới riêng của hai người .”

      Mấy người còn lại cũng nhao nhao tán thành dưới ánh mắt đe dọa của Lôi Kình.

      Lôi Kình mỉm cười kéo tay Nại Nại, cầm túi của lên: “ thôi! Đám tiểu tử này chừng lại mưu gì đó.”

      Nại Nại bị kéo ra ngoài, thắc mắc hỏi: “Bọn họ có thể có mưu gì?”

      Biểu cảm của Lôi Kình có chút thoải mái: “Lần đầu tiên tôi đưa phụ nữ về nên thái độ của chúng rất kì quặc.”

      “Trước đây chưa từng đưa phụ nữ về?” Dù biết đây là đại kị trong quan hệ nam nữ, nhưng Nại Nại có chết cũng tin được xã hội đen lại giữ thân như ngọc, sống cuộc sống của nhà sư khổ ải.

      Lẽ nào xã hội đen kiếm được người ?

      Lôi Kình nghĩ lúc, rồi với Nại Nại: “Tôi từng có nhân tình, nhưng chưa từng đưa về Húc Đô.”

      Nại Nại gật đầu: “Ồ!”

      Đột nhiên khí trở nên rất căng thẳng, thấy nét mặt Nại Nại rất bình tĩnh, Lôi Kình nén được bực bội trong lòng, hỏi: “Em ghen sao?”

      “Tại sao phải ghen chứ?” Nại Nại thấy lạ vô cùng.

      phải phụ nữ rất để tâm đến điều này sao?”

      “Em có chồng cũ, có bạn cũ, chẳng có gì đúng cả. Đàn ông và phụ nữ sinh ra đều vì chờ đợi mối tình nào đó mà ở vậy, thuộc về quá khứ cứ để nó qua . Dù sao chỉ cần hết lòng với mối tình tiếp theo là được rồi.” Sau khi ly hôn, Nại Nại nhìn nhận rất ràng về chuyện tình cảm.

      số cảm nhận thể nắm bắt được khi đắm chìm trong ngọt ngào của tình , tình quá mặn nồng che mờ đôi mắt của đàn ông và cả phụ nữ, dù có là đạo lý đơn giản hơn thế nữa cũng thể nhìn được. Đợi khi lớp vải mỏng manh là tình biến mất, họ mới phát , ra có những việc giống như những gì bản thân họ nghĩ, rất đơn giản, và rất kiên cố. Chúng dễ dàng bị phá hủy bởi những việc nhặt, và khi quay đầu nhìn lại thể tìm ra lỗ hổng đó ở đâu.

      học cách buông tay, học cách để bản thân thoải mái. Có nhiều chuyện học được cách để tâm rất khó, nhưng nỗ lực cho tới khi làm được mới thôi.

      Bởi vì phải tiếp thu kinh nghiệm thất bại trong quá khứ.

      Nại Nại lại ngây người, còn Lôi Kình tức giận. Khó khăn lắm mới có được thế giới của riêng hai người, thế mà cuối cùng lại biến thành buổi hối cải. Nại Nại để tâm tới quá khứ của , đồng nghĩa với việc , nếu sao lại rộng lượng như vậy? Tuy biết rằng thể nhanh như vậy, nhưng ít nhiều điều đó cũng làm tổn thương lòng tự trọng của .

      lặng lúc, thở dài hỏi: “Em muốn ăn gì? Tôi đưa em ăn.”

      Nại Nại quay lại với Lôi Kình: “Hay là, em nấu cho ăn?”

      Có thể ăn món ăn do đích thân làm cũng coi như chút an ủi cho trái tim bị đả thương khi nãy. Nụ cười bất giác lộ ra khuôn mặt của Lôi Kình khi gật đầu ra hiệu đồng ý.

      Người phụ nữ ngốc nghếch này ngờ lại muốn làm cơm cho ăn. Có quỷ mới biết lúc này món muốn ăn nhất chính là ! muốn ăn từ rất lâu rồi.

      “Được. Chúng ta quay về khu biệt thự.” Lúc cười trông Lôi Kình rất đẹp trai, Nại Nại cảm thấy có chút lâng lâng.

      Có lẽ, có điều gì đó thay đổi mà vẫn chưa nhận ra

    6. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 18:Hóa ra phải chỉ có mình

      Nại Nại có may mắn trong cá cược, cứ cá là thua, cứ cược là bại.

      Kể từ khi lên đại học, phát vận may của cực kì tệ. thể mua xổ số, thậm chí đánh poker cũng được. Tuy trúng xổ số năm trăm vạn là việc dễ dàng, nhưng mua đến mấy năm xổ số mà đến năm tệ cũng trúng, lại càng đơn giản. Ngay đến cả xổ số phúc lợi phòng chống thiên tai dịch họa, nghe tỉ lệ trúng thưởng lên tới chín mươi mấy phần trăm, dưới kêu gọi ầm ỹ của mấy bạn Nại Nại cũng ủng hộ trăm tệ, chất thành đống phiếu to đùng rồi ngồi cào. Năm bạn học trúng giải lớn, chiếc xe đạp, đôi vợt cầu lông, hai chiếc phích nước, ngoài ra còn vô sô tuýp kem đánh răng như phần thưởng động viên.

      Chỉ duy nhất Nại Nại, ủng hộ vùng thiên tai mộ cách triệt để, cầu xin bất cứ đền đáp nào…

      Các bạn cùng phòng là thần xui xẻo tất chiến tất bại. Nại Nại cũng tự đặt cho mình biệt danh: Đông Phương tất bại, còn tự thấy cái biệt danh đó nghe rất hay.

      Sau này khi sống cùng Lữ Nghị, mỗi lần ăn lại hưởng quyền lợi của thượng đế là lấy hóa đơn, bao nhiêu năm như vậy, đến năm tệ cũng chưa cào được bao giờ.

      Lữ Nghị : “Ai cá cược gì với em cũng đều thắng, làm đối thủ của em chẳng có cảm giác hãnh diện gì cả.”

      Nại Nại đáp lại: “Xí, sớm muộn cũng có ngày em chiến thắng lẫy lừng cho coi, cứ chờ đấy!”

      Và, “chờ” đúng bảy năm.

      ***

      Lúc cửa thang máy mở ra Lôi Kình vẫn vương vấn chưa muốn rời khỏi chiếc môi xinh của Nại Nại. Chỉ có điều, việc hôn hít trước chứng kiến của bàn dân thiên hạ, có thể làm, còn lâu.

      Hứa Thụy Dương và Hồng Cao Viễn đứng ngay ngoài cửa thang máy đột ngột thở dốc, nhất loạt quay lưng lại.

      Lão Ngũ mắt trợn tròn, mồm há hốc, Lão Thất phát đầu mình quay qua tường, sau đó cường gượng gạo với hai người trong thang máy: “Hai người cứ tiếp tục, hai người cứ tiếp tục, coi như bọn em tồn tại.”

      Lôi Kình cúi đầu khẽ chửi thề tiếng, sau đó rất thản nhiên khoác vai Nại Nại quay sang giới thiệu với các huynh đệ: “Đây là người phụ nữ của .”

      Mấy em lúc đó mới dám từ từ quay người lại, nhất loạt nở nụ cười toe toét với Nại Nại: “Chào chị dâu!”

      Nại Nại kinh hãi, vội vã xua tay lia lịa, sau đó cúi người chào đáp lễ: “Xin chào, tôi tên là Tần Nại Nại, mong mọi người giúp đỡ nhiều.”

      Dưới ánh mắt lạnh tới mức khiến người ta run lên bần bật của Lôi Kình, Nại Nại phân phát danh thiếp của mình cho bốn huynh đệ: “Xin quan tâm giúp đỡ nhiều, các biệt thự tôi bán ở phía Nam thành phố, khi rảnh rỗi hãy ghé qua tham quan.”

      Mấy em nhìn nhau ngơ ngác, nhận danh thiếp mà biết phải phản ứng thế nào.

      “Chị dâu, hay… hay là chúng ta cứ vào trong ngồi , đứng ngoài này chuyện tiện.” Đúng là Lão Thất nhanh nhạy trong mọi chuyện, giải quyết việc ngại ngùng này rồi tính sau.

      Nại Nại chợt nhận ra mình mắc phải bệnh nghề nghiệp, nên mau chóng thu hồi nụ cười marketing, trốn phía sau Lôi Kình, cười hi hi giải thích: “Bệnh nghề nghiệp ấy mà, tôi hơi có bệnh nghề nghiệp!”

      Khoé mắt Lôi Kình hơi giật giật, nhưng tỏ ra quá nhiều bất mãn. liếc qua bọn em, ôm eo Nại Nại rồi về phía trước, câu vu vơ: “Ngày mai mấy chú cũng qua đấy coi thử , nhà cửa ở đấy cũng được.”

      Hứa Thụy Dương : “Kình ca, chuẩn bị dời tổng bộ về Atlantis à?”

      Lôi Kình quay đầu cười đáp: “Chẳng có gì là được!”

      Mấy người mặt mày nhăn nhó lập tức im bặt, Lôi Kình vẫn thản nhiên ôm Nại Nại vào phòng làm việc của mình, để mặc bọn họ đứng đó ủ rũ.

      Lão Ngũ : “Căn số sáu rồi đó. Phương án buôn bán của chị dâu đúng là khủng, vốn bốn lời!”

      “Mày vừa lòng, cứ đến gặp Kình ca.” Lão Thất vỗ vỗ đầu Lão Ngũ, cười .

      “Sh*t! Trong mắt Đại ca giờ đâu có thấy mấy em ta nữa, nhà cửa là cái đinh!” Lão Ngũ hậm hực.

      Hồng Cao Viễn mặt mày ngẩn ngơ hỏi Hứa Thụy Dương: “Thế là sao? Mỗi người căn? Vậy công ty chi hay chúng ta bỏ tiền túi ra?”

      “Đây coi như quà gặp mặt chúng ta tặng cho chị dâu. Mày nghĩ sao?” Hứa Thụy Dương ném qua cái lườm.

      “Lão Ngũ, căn biệt thự đó bao tiền?” Hồng Cao Viễn quay nắm cổ áo Lão Ngũ hỏi.

      “Hơn bốn trăm vạn, đắt cũng đắt.” Lão Ngũ suy nghĩ lúc rồi tiếp: “Quan trọng là ngộ nhỡ Đại ca với người ta đường ai nấy …”

      “Xéo! Mày đừng có mà thối mồm! Mày bao giờ thấy Đại ca lằng nhằng với người phụ nữ nào ở Húc Đô chưa? Người phụ nữ này tầm thường, chí ít cũng có vị trí quan trọng trong lòng Đại ca.” Hứa Thụy Dương .

      Lão Thất lên tiếng sau hồi dài trầm tư: “Hay là, chúng ta cược ván?”

      Mấy người còn lại đồng loạt quay qua hỏi: “Cược cái gì?”

      “Cược coi họ bao lâu chia tay, bao lâu lên giường.” Giọng của Lão Thất ràng cố nhịn cười, “Tao đặt cược trước, lần này có lẽ Kình ca kết hôn. Thời gian là ba tháng. Tao cược viên đá quý “con đường Nam Phi” mới kiếm được.”

      “Khốn ! Mày đúng là chịu chơi! Viên đó của mày cũng xấp xỉ nghìn vạn đấy.” Lão Ngũ thụi mạnh vào vai Lão Thất, chửi câu.

      “Thế mày có cược ? Đồ quý giá mới thu hút chứ! Hay là mày lấy viên đá quý lần trước tậu được ra đặt cược?” Tướng quân Lão Thất vốn cao tay, cái bĩu môi đối với Lão Ngũ và Hồng Cao Viễn rất có tác dụng, hai người hăng máu lập tức lao theo.

      “Tao cược trăm vạn, cảm giác mới lạ của Đại ca chỉ được tháng thôi, chúng mày coi, người phụ nữ này thân hình quá tệ, Y Lệ là ma nữ tóc đỏ, thể so được!” Hồng Cao Viễn xoa xoa cằm, tìm điếu thuốc nhét vào miệng.

      “Đừng tao quen mày, Lão Hồng, quá là kiệt sỉ, là mất mặt. Chỉ đem trăm vạn ra đặt cược hạnh phúc của Đại ca, Đại ca mà biết được chắc khóc chết.” Lão Thất tiếp tục khinh bỉ.

      Hồng Cao Viễn nghiến răng : “Chỉ cần dựa vào bộ ngực 36D của Y Lệ, tao tin người đàn bà kia thắng được. Cược thêm trăm vạn nữa!”

      “Mày sao?” Lão Thất cười hỏi Lão Ngũ. Lão Ngũ đành : “Tao theo Lão Hồng, hai trăm vạn, trong vòng tháng chia tay, người phụ nữ này quá mức hiền thục, thể chịu nổi cuộc sống của chúng ta đâu.”

      Hứa Thụy Dương im lặng nãy giờ, thấy mọi người đặt cược xong hết mới : “Vậy tao cược hai trăm vạn, Đại ca có thể lên giường với người ta, nhưng cuối cùng để người ta . Làm cái nghề này của chúng ta thể hại người được.”

      “Được, mình tao chấp ba đứa mày! Mai chuyển hết tiền cược vào tài khoản của tao, chúng ta chờ xem kết quả.” Lão Thất cười cảm khái: “Từ khi chúng ta từ nước ngoài về chúng ta chưa cá cược cái gì, lần này tồi, chắc vô cùng đặc sắc.”

      Hứa Thụy Dương vỗ vai Lão Thất : “Mày phải cẩn thận đấy, đừng để cho Đại ca biết. Nếu …” làm động tác vuốt cổ.

      Lão Thất cười gian tà: “Yên tâm, ngộ nhỡ chuyện có bại lộ, tao núp bóng chị dâu, chắc chắn chết được.”

      “Đồ khốn! Đúng là mất mặt!” Hồng Cao Viễn cười mắng.

      tin hả? Cứ chờ mà xem, về sau chị dâu này là chỗ dựa cho mấy em chúng ta. Đừng có trách tao dặn bọn mày trước, mau mau lấy lòng , đến lúc có phúc lợi mình tao hưởng hết đó.” Lão Thất đánh mắt về phía mọi người tiếp: “ nào! Chúng ta thám thính tình hình, có khi tao lại sai cũng nên.”

      Mọi người tất nhiên đồng loạt hưởng ứng theo, đặt cược lớn nên sức quan tâm cũng lớn. Bọn họ lâu nhàn rỗi thế này, chi bằng nhân cơ hội này chơi tưng bừng chuyến. Đồng thời điều tiết lại tâm trạng sau bao ngày vất vả.

      Trước khi bang xã hội đen Boston đến gây phiền phức.

      ***

      Đối với bốn con kì đà trước mặt, thái độ của Lôi Kình rộng lượng hơn mọi ngày nhiều. vừa vắt óc suy nghĩ đối sách, vừa khống chế mọi cử động của Nại Nại, để mấy người kia quá chú ý đến , rất vất vả.

      “Công ty chú tháng sau phải sắp tổ chức Liên hoan phim điện ảnh toàn cầu sao? Còn về mà lo liệu?” Lôi Kình hỏi Lão Thất.

      Lão Thất cười với Nại Nại: “Chị dâu, chị có thích xem ? có rất nhiều minh tinh tới tham dự, em giữ lại tấm vé mời cho chị nhé.”

      Nại Nại thích theo đuổi ngôi sao, nhưng gần đây rất thích thanh niên Đông Bắc sang Hàn Quốc phát triển nghiệp. Tuy rằng cậu ta còn ít tuổi, nhưng bản tính lương thiện, lại cần cù, khiến người ta rất quý. ngay lập tức ngồi xuống: “Vậy các cậu có mời ngôi sao Han Kyung ?”

      Lão Thất mắt mũi gian manh nhìn về phía Lôi Kình: “Chị dâu thích, em nhất định mời.”

      Lôi Kình hít hơi sâu, rồi quay qua hỏi Hồng Cao Viễn: “Vụ làm ăn bên Nam Phi của chú thế nào rồi? Còn mau về giám sát?”

      “Mọi việc đều ổn thoả rồi! Tuần sau hàng chuyển về đến nơi. Bây giờ còn gì để bận tâm nữa.” Hồng Cao Viễn trả lời dứt khoát.

      Lôi Kình dùng chân đá Lão Ngũ: “Mau giải quyết cho xong hợp đồng thu mua kia , bọn nuôi chú học tiến sỹ luật phải để làm bình hoa.”

      “Xong rồi ạ, bây giờ nằm bàn đấy, Kình ca.” Lão Ngũ cười tít mắt tránh cú đạp vô hình của Lôi Kình, rồi trả lời.

      Lôi Kình chửi câu “Sh*t”, sau đó quay người lại định mở miệng Hứa Thụy Dương trả lời: “Ở đây em là nhàn rỗi nhất rồi, chả có việc gì để làm sất, đừng hỏi em nữa Kình ca.”

      Lôi Kình đành ngậm miệng lại, quay sang mỉm cười hỏi Nại Nại: “Chúng ta ra ngoài ăn .”

      Nại Nại nhìn các em trong phòng liền quay sang thầm: “Đưa bọn họ cùng , chỉ có hai chúng ta ăn quá đáng.”

      “Bọn họ đều có chỗ ăn rồi, tin em cứ hỏi.” Sắc mặt Lôi Kình sầm lại, quay qua nhìn đàn em đầy vẻ uy hiếp.

      được giỡn thêm nữa, giỡn thêm chút nữa Kình ca mà cho mấy người bọn họ sang Nam Phi đào kim cương ở đó mà giỡn.

      Lão Thất cuối cùng cũng nở nụ cười: “Chị dâu, chị cần để ý đến bọn em. Bọn em đều có chỗ để ăn, chị với Đại ca cứ hưởng thụ thế giới riêng của hai người .”

      Mấy người còn lại cũng nhao nhao tán thành dưới ánh mắt đe dọa của Lôi Kình.

      Lôi Kình mỉm cười kéo tay Nại Nại, cầm túi của lên: “ thôi! Đám tiểu tử này chừng lại mưu gì đó.”

      Nại Nại bị kéo ra ngoài, thắc mắc hỏi: “Bọn họ có thể có mưu gì?”

      Biểu cảm của Lôi Kình có chút thoải mái: “Lần đầu tiên tôi đưa phụ nữ về nên thái độ của chúng rất kì quặc.”

      “Trước đây chưa từng đưa phụ nữ về?” Dù biết đây là đại kị trong quan hệ nam nữ, nhưng Nại Nại có chết cũng tin được xã hội đen lại giữ thân như ngọc, sống cuộc sống của nhà sư khổ ải.

      Lẽ nào xã hội đen kiếm được người ?

      Lôi Kình nghĩ lúc, rồi với Nại Nại: “Tôi từng có nhân tình, nhưng chưa từng đưa về Húc Đô.”

      Nại Nại gật đầu: “Ồ!”

      Đột nhiên khí trở nên rất căng thẳng, thấy nét mặt Nại Nại rất bình tĩnh, Lôi Kình nén được bực bội trong lòng, hỏi: “Em ghen sao?”

      “Tại sao phải ghen chứ?” Nại Nại thấy lạ vô cùng.

      phải phụ nữ rất để tâm đến điều này sao?”

      “Em có chồng cũ, có bạn cũ, chẳng có gì đúng cả. Đàn ông và phụ nữ sinh ra đều vì chờ đợi mối tình nào đó mà ở vậy, thuộc về quá khứ cứ để nó qua . Dù sao chỉ cần hết lòng với mối tình tiếp theo là được rồi.” Sau khi ly hôn, Nại Nại nhìn nhận rất ràng về chuyện tình cảm.

      số cảm nhận thể nắm bắt được khi đắm chìm trong ngọt ngào của tình , tình quá mặn nồng che mờ đôi mắt của đàn ông và cả phụ nữ, dù có là đạo lý đơn giản hơn thế nữa cũng thể nhìn được. Đợi khi lớp vải mỏng manh là tình biến mất, họ mới phát , ra có những việc giống như những gì bản thân họ nghĩ, rất đơn giản, và rất kiên cố. Chúng dễ dàng bị phá hủy bởi những việc nhặt, và khi quay đầu nhìn lại thể tìm ra lỗ hổng đó ở đâu.

      học cách buông tay, học cách để bản thân thoải mái. Có nhiều chuyện học được cách để tâm rất khó, nhưng nỗ lực cho tới khi làm được mới thôi.

      Bởi vì phải tiếp thu kinh nghiệm thất bại trong quá khứ.

      Nại Nại lại ngây người, còn Lôi Kình tức giận. Khó khăn lắm mới có được thế giới của riêng hai người, thế mà cuối cùng lại biến thành buổi hối cải. Nại Nại để tâm tới quá khứ của , đồng nghĩa với việc , nếu sao lại rộng lượng như vậy? Tuy biết rằng thể nhanh như vậy, nhưng ít nhiều điều đó cũng làm tổn thương lòng tự trọng của .

      lặng lúc, thở dài hỏi: “Em muốn ăn gì? Tôi đưa em ăn.”

      Nại Nại quay lại với Lôi Kình: “Hay là, em nấu cho ăn?”

      Có thể ăn món ăn do đích thân làm cũng coi như chút an ủi cho trái tim bị đả thương khi nãy. Nụ cười bất giác lộ ra khuôn mặt của Lôi Kình khi gật đầu ra hiệu đồng ý.

      Người phụ nữ ngốc nghếch này ngờ lại muốn làm cơm cho ăn. Có quỷ mới biết lúc này món muốn ăn nhất chính là ! muốn ăn từ rất lâu rồi.

      “Được. Chúng ta quay về khu biệt thự.” Lúc cười trông Lôi Kình rất đẹp trai, Nại Nại cảm thấy có chút lâng lâng.

      Có lẽ, có điều gì đó thay đổi mà vẫn chưa nhận ra.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :