1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thục nữ PK Xã hội đen _ Thuấn Gian Khuynh Thành

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Thục Nữ PK Xã Hội Đen - Chương 08


      Cảm nghĩ của LÔI KÌNH và Nại Nại sau nụ hôn đầu

      Do tiến triển đột biến trong tình tiết câu chuyện, hơn nữa vì gây dựng 1 con đường tiến lên phía trước cho tương lai ủa xh hòa bình và ước mơ hòa bình, đì chúng tôi tiến hành 1 cuộc phỏng vấn nhanh với hai nhân vật chính. Do nội dung cuộc phỏng vấn vô cùng kinh khủng, nên quý vị trc khi coi chương trình, xin tự chuẩn bị các đồ vật sau :

      - Khăn giấy – Có lau nước miếng khi buồn cười quá độ.

      - Màng bảo vệ máy tính – Có td bảo vệ màn hình khi bị phun nước vào.

      - Răng giả - Nhất định phải bỏ ra đề phòng cười quá & lớn khiến răng môi trôi vào trong cổ họng gây tắc thở.

      - Cùng với thuốc trị ho-Vì bị sặc nước là điều khó tránh khỏi.

      Sau đây là cuộc phỏng vấn với đương , trc tiên xin mời bạn Nại Nại-1 người mà gặp nản, hoa gặp đành thua, xe gặp hỏng-lên trc.

      Có điều lúc này bạn Nại Nại vẫn ngồi thừ ra ánh mắt nhifn xa xăm, buồn vu vơ, ngồi sofa như nghĩ ngợi điều gì vậy. Kì thực. . haiz. . . chỉ là…haiz. . ngẩn ngơ mà thôi.

      Tạm bỏ qua bạn Nại Nại thẫn thờ, xin mời bạn LÔI KÌNH-Lôi Chấn Tử nổi danh khắp chốn, đẹp trai đến mức làm tất cả mọi người đều chết ngất.

      ra, đúng là rất đẹp trai. Lúc này tất cả biên tập viên hậu đài của chúng tôi đều ngất lịm, chỉ còn lại tôi và quay phim chưa ngất. Là người mẹ ruột sinh ra Lôi Chấn Tử, tôi thể nào quên được chuyện hồi tè dầm ra quần, nên hoàn toàn miễn dịch với đẹp trai của . Còn về phần tại sao quay phim vẫn chưa hôn mê là do…trc khi thực phỏng vấn này, chuẩn bị kĩ lưỡng, gắn chiếc gậy đứng để cố định cơ thể.

      Nhìn xem! Đây chính là sức hút mãnh liệt của bạn Lôi Chấn Tử.

      Xin tràng pháo tay!

      Được! Quay lại chuyện chính. Do hợp tác tận tình của Khuynh Thành đại má-mẹ ruột Lôi Chấn Tử, cuối cùng hai người phá bỏ tốc độ đương thông thường giữa những người nhau. Đó là dùng chiếc hôn để bắt đầu chuyện tình quyễn luyến rời, sợi tơ duyên cắt đứt giữa hai người. Cho nên nhóm phóng viên số của chúng tôi tiến hành phỏng vấn hai người về chuyện này, sau đây là trường buổi phỏng vấn, chú ý, máy quay số , action!

      Khuynh Thành đại má:Cháo mừng hai người đến với chương trình gải trí này. Ta la mẹ ruột của hai người -Khuynh Thành đại má. Ta muốn hỏi hai người vài câu hỏi có được ?

      Nại Nại(Nhe hàm răng trắng bóng):Đương nhiên!

      LÔI KÌNH(Mặt chút biểu cảm):Hỏi nhanh lên!

      Hử…Khuynh Thành đại má rất phẫn nộ, hậu quả rất nghiêm trọng.

      Khuynh Thành đại má:xin hỏi lần đầu tiên khi gặp đối phương, cảm giác của hai người như thế nào? Nại Nại mời trả lời trc.

      Nại Nại: ta? nhớ nữa! Chuyện đó ai mà biết được. Tôi chỉ để tâm về phía trước, còn phải để ý coi dưới chân có hòn đá nào , ngộ nhỡ bị ngã sau này khó trang điểm lại lắm! Xin hết.

      Lôi Chấn Tử: ta mấy tháng ăn thịt lợn rồi?

      Khuynh Thành đại má:Hả?

      Lôi Chấn Tử(Đau khổ quay mặt chỗ khác): ta dám dùng ánh mắt nhìn thịt lợn để nhìn tôi.

      Khuynh Thành đại má:Tiếp theo…đổi chủ đề khác, lợn cái sau khi sinh sản…à nhầm…hai người ghét nhất đối phương ở điểm nào?

      Nại Nại: ta hỏi hôn tôi

      Lôi Chấn Tử:Đầu óc ngốc nghếch, đơn thuần, biết cách bảo vệ bản thân.

      Khuynh Thành đại má lắc đầu bất lực, vẽ dấu X lớn cuốn sổ phỏng vấn. Sau đó hỏi tiếp: “Thế cảm giác khi hôn thế nào?”

      Nại Nại:Cái này tiện trả lời, trường nhiều người quá.

      Lôi Chấn Tử:Rất ngọt! Có chút hương vị ớt Tứ Xuyên

      “Khi môi chạm môi, trong đầu hai người nghĩ cái gì?” Khuynh Thành đại má can tâm, tiếp tục khai thá sâu hơn.

      Nại Nại(Mặt đỏ như quả cà chua):Kĩ thuật hôn của ta rất tuyệt!

      Lôi Chấn Tử:Rốt cuộc khi nào ấy mới chịu nhắm mắt hả?

      Khuynh Thành đại má:Haiz! Đổi chủ đề khác vậy. Hai người thấy có cơ hội tiếp tục phát triển ?

      Nại Nại:Cái gì? quá vô nhân đạo! ta là xã hội đen đó! Bà bảo tôi phát triển sao?

      Lôi Chấn Tử: Vớ vẩn! phát triển tiếp tôi hôn ấy làm gì?

      Khuynh Thành đại má(run run hỏi tiếp):Điều mọi người quan tâm nhất lúc này chính là hướng phát triển trong tương lai của hai người. Hai người phát triển theo kiểu mãnh liệt ồ ạt hay tiếp tục theo kiểu ngốc nghếch yên ổn?

      Nại Nại(dí dí hai ngón tay vào nhau, đầy ngượng ngùng):Tôi là kẻ ngốc, nên cũng chẳng có cách nào khác.

      Lôi Chấn Tử:Ngoại trừ việc trêu đùa với cảnh sát và ngủ cùng Nại Nại ra ra tôi rất bận.

      Khuynh Thành đại má:Ý cậu là nhanh chóng thúc đẩy sao?

      Lôi Chấn Tử(lạnh lùng liếc Đại má):Bà là vô gian đạo?

      Khuynh Thành đại má(Rút chiếc chổi sau lưng tức giận ném qua phía đó):Thằng con hư đốn này dám nghi ngờ mẹ như thế hả? Đồ hư đốn, đồ hư đốn…( vạn lần). .

      Khuynh Thành đại má(sau khi bớt giận, tiếp tục đặt câu hỏi):Xin hỏi, đối với biểu của hai người tối này có bình phẩm gì?

      Nại Nại:Tôi hy vọng sau khi ngủ dậy bao giờ phải gặp ta nữa.

      Lôi Chấn Tử:Có lẽ phải tìm xem gần đây có khách sạn nào ?

      Khuynh Thành đại má:Đối với cảnh H (ở trong tiếng trung để chỉ xxx) bệ bếp mà mọi người vô cùng mong đợi, hai người có kiến nghị gì ?

      Nại Nại(hướng vè phía mặt trăng cảm thán):Mặt trời hôm nay tròn.

      Lôi Chấn Tử:Bệ bếp hơi bị lạnh, đổi sang sàn nhà được

      Khuynh Thành đại má:với đề nghị của mọi người rằng họ muốn hai người sử dụng đạo cụ và bơ, mù tạc cùng với những gia vị khác, hai người thấy thế nào?

      Nại Nại:Tôi muốn làm khỏa thân bày thức ăn(Ở Nhật Bản có những bữa tiệc bày thức ăn người những khỏa thân)

      Lôi Chấn Tử(cười nham hiểm):Ai đưa ra đề nghị? Đứng lên tôi xem

      Khuynh Thành đại má run lên, cười ngượng ngùng, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Hai người muốn như thế nào?”

      Nại Nại(trán toát mồ hội lạnh):Cái này…tôi thế nào cũng được.

      Lôi Chấn Tử:Chỉ cần Nại Nại chịu được, tôi thế nào cũng được.

      Khuynh Thành đại má:Nếu như nhất định phải ra, hai người muốn gì?

      Nại Nại:Xin tác giả và độc giả chú ý đến thân phận con nhà lành của tôi.

      Lôi Chấn Tử:Nhanh lên, mau lên, kéo đến bảy chương rồi, còn định kéo đến bao giờ?

      Lần này Khuynh Thành đại má phừng phừng tức giận, lấy quả chùy ra gõ lên đầu Lôi Chấn Tử. Tên tiểu tử thối! Mới có bảy chương, lão nương đây còn chuẩn bị viết hơn 50 chương. Hai người chưa gì rồi ta viết cái gì? xem, ta viết cái gì? (Gào thét vạn lần. . )

      Khuynh Thành đại má(máy quay vừa lướt qua, liền trở lại khuôn mặt hiền từ):Được! Câu hỏi cuối cùng là câu hỏi có chiều sâu, đề nghị ra suy nghĩ của bạn. Hai người nghĩ xã hội đen chuyên làm cái gì?

      Nại Nại: phải tivi đều cả rồi à? Bà gà vậy rồi mà đền giờ coi tivi sao? Thế còn điện ảnh? Điện ảnh cũng xem à? Trời đất ơi? Lôi Chấn tử ơi! Mau lại đây cùng toi ngắm thượng đế.

      Lôi Chấn Tử:Câu hỏi chán ngắt này ai nghĩ ra thế? Chẳng trách tỉ suất người xem lại thấp như vậy.

      Gru…Khuynh Thành đại má trong trạng thái co giật, hận là cắn chết được 2 tên vô lương tâm này.

      Lôi Chấn Tử(liếc Khuynh Thành đại má trong trạng thái phát khùng, bĩu môi hỏi): xong chưa?

      Khuynh Thành đại má: Hả? Xong rồi

      Lôi Chấn Tử:Xong rồi chúng tôi đây.

      Khuynh Thành đại má(nước mắt ròng ròng):hai người vội vàng định đâu thế?

      Lôi Chấn Tử:Thay trang phục, cảnh sau tôi còn phải xuất

      Nại Nại ( nhịn được phải thầm) : hơi bị tàn nhẫn với người già đó.

      Lôi Chấn Tử ( hơi nhếch mép lên, dự báo của cơn bùng nổ): Bà ta thích giả vờ, chứ cũng 8x thôi.

      Nại Nại: ? (Nhanh chóng chạy ra hỏi Khuynh Thành Đại má): Bà là 8x à?

      Khuynh Thành Đại má (Cười ngượng): Tôi trông hơi già, nhưng chính xác dân 8x.

      Nại Nại (Ném giày cao gót vào mặt Đại má): Đồ lừa đảo! Lừa người ta! đứa nhóc& con mà dám dụ dỗ hai người lớn chúng tôi…

      Lôi Chấn Tử (Bước tới ôm vai Nại Nại cách thân mật): Ngoan nào, cưng! Chúng ta chấp bà ta.

      Sau khi bóng hai người họ ngày càng xa, Khuynh Thành Đại má tiếp tục xuất trc ống kính.

      Mặt đầy vết giầy, trong lòng ấm ức: “ Tôi có bạc đãi gì bọn họ đâu? Sao lại bị đối xử như thế này? phải lúc nãy sắp đặt cho hai người hôn nhau hay sao?”

      Phía dưới có người vọng lên: “Họ gặp lâu thế rồi, bây giờ mới cho họ hôn lần. Đúng là mẹ ghẻ!”

      Khuynh Thành Đại má: “Thế cũng được ngược đãi me ruột của mình! Đúng là có vợ rồi quên luôn mẹ”

      Đúng lúc đó, lửa bật mạnh ra, Lữ Nghị từ đâu rơi xuống, tức giận hỏi Đại má: “Họ Thuấn kia, bà xem bà muốn gì? Tại sao nhân vật nam phụ của bà toàn bị đả kích đến chết sống lại?”

      Khuynh Thành Đại má cười hiền tù đáp: “Vợ cậu sắp xuất rồi, thế vẫn chưa được sao?”

      Lữ Nghị: Tôi cần ta! Tôi muốn Nại Nại!

      Khuynh Thành Đại má cười ngại: “Nhưng Nại Nại có thời gian để diễn. ”

      Lữ Nghị kiên quyết: biết đâu!Tôi muốn Nại Nại!

      Khuynh Thành Đại má cười gượng : “Hay để tôi tìm cho cậu người khác…”

      Lữ Nghị: biết đâu! Tôi chỉ muốn Nại Nại thôi.

      Khuynh Thành Đại má nổi giận đùng đùng, quay người lại tung cú liên hoàn cước rất oai phong, thấy LN hóa thành ngôi sao băng bầu trời lao vút . Đúng là phiền chết được! Nại Nại…Nại Nại, biết cái gì khác sao?

      **********

      Đúng lúc này, quay phim đột ngột : Khuynh Thành Đại má, đến giờ quảng cáo rồi, 10, 9, 8…

      Hả? Chỉ còn câu kết cuối cùng?

      Khuynh Thành Đại má cau mày suy nghĩ, cuối cùng hướng về ống kính máy quay : “Đến nhà chúng tôi ăn ngon uống nhon, ăn ngon uống ngon, ăn ngon uống ngon xong đừng quên tiếng tốt, cảm ơn. ”

      Thế là quảng cáo n xịt miếng nào đó he lấp mất bộ mặt già nua bị thời gian làm phai tàn ủa Khuynh Thành Đạ má, rát có ý giống như chuyện nước tám phút.

      Cảm ơn theo dõi.
      Chris thích bài này.

    2. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Thục Nữ PK Xã Hội Đen - Chương 09
      Nại Nại có hậu di chứng của kinh hãi

      Trước đây mỗi lần gặp chuyện gì Nại Nại đều rất bồng bột. Điển hình nhất là có lần, vì đuổi theo kẻ trộm bất cẩn bị sái chân. Lúc đó mẹ Nại Nại khóc lóc thảm thương bên giường bệnh, ngừng : “Tuy con bị chồng ruồng bỏ, nhưng thể vì vậy mà quý trọng sinh mạng của mình. Nếu như con chết , mẹ biết phải làm sao?”

      Bố Nại Nại mất sớm, mình mẹ nuôi trưởng thành.Vì gia cảnh khá giả, ít nhiều có chút tich lũy, nên từ trước đến giờ luôn sống thoải mái vô lo.

      Mãi cho đến ngày hôm đó mới phát , nếu bản thân có mệnh hệ gì đời này vẫn còn người đau khổ, thậm chí người đó còn đau khổ hơn cả , thề rằng sau này nhất định khiến mẹ phải phiền lòng, được làm được!

      Từ đó trở , mỗi khi gặp chuyện, đều phản ứng chậm chút, nỗ lực cho bản thân trông lo lắng, hoang mang. Điều vô lý hơn là, còn học cách giả làm đà điểu vào thời khắc quan trọng nhất, biết đâu lúc đó bên cạnh bày tách café, cũng dí đầu vào đó, đặt an toàn lên hàng đầu.

      Lúc này, cũng như vậy.

      *********

      LÔI KÌNH nhận thấy ánh mắt của Nại Nại vẫn trong trạng thái thẫn thờ, tiếp tục chạm vào môi mấy lần. Tuy rằng mắt vẫn mở rất to, nhưng ràng là có thứ gì lọt vào tầm mắt hết.

      Đơn giản chỉ dùng đôi mắt mở to để biểu kinh ngạc của mình!

      Chạm chút, lại chạm thêm chút, càng chạm lại càng muốn rời xa. Nhìn thấy người phụ nữ run rẩy trong vòng tay mình, khóe miệng giật ngừng.

      Nhịp tim đập loạn xạ khiến Nại Nại lấy lại chút tỉnh táo. tự nhủ bản thân nhất định phải bình tĩnh, phải tỏ ra như có chuyện gì khi đối mặt với chuyện bị cưỡng hôn. Bởi vì chuyện này liên quan trực tiếp đến an toàn tính mạng và sáu vạn tiền thưởng, là vấn về ngoại giao lớn nhất từ trước đến giờ của bản thân.

      Thế là hít thở sâu, lại hít thở sâu.

      Cạch cạch!

      Hai con người đắm chìm trong nụ hôn đều đánh mắt về hướng phát ra tiếng động cùng lúc, tiếp sau đó khuôn mặt Nại Nại biến thành khổ qua,đỏ ửng và nhăn nhó.

      “Ôi, đau quá!” cúi người ôm chân phải vừa nhảy vừa kêu. Thứ rơi đè lên chân chính là chiếc túi vạn năng của Nại Nại. Bên trong đó có rất nhiều thứ. Nào di động, chìa khóa, ví tiền, túi trang điểm, tài liệu, máy phòng kẻ gian, túi đựng điện thoại, trà xanh dinh dưỡng… và còn cả gói băng vệ sinh hiệu ABC nữa.

      Câu tục ngữ “tự lấy đá đạp chân mình” cứ thế lồ lộ ra trước mặt LÔI KÌNH cách hình tượng, giữ lại được chút gì.

      Nại Nại nắm ngay lấy cơ hội thoát khỏi tay , cúi người nhặt đồ, thế nhưng chân vừa mới chạm đất thấy đau thấu xương, đứng vững, hơn nữa còn suýt ngã. LÔI KÌNH cau mày nhìn ra sức chiến đấu với cái chân đau mà cảm thấy bất lực, chỉ có thể ra lệnh: “Đứng im đó!”

      ngoan ngoãn đứng ngây ra đó.
      Ngay lập tức LÔI KÌNH cúi người bắt đầu nhặt lại đồ, từng thứ từng thứ , cho tới bịch ABC, Nại Nại thể đứng đó làm ngơ mãi được, ngại ngùng hạ giọng : “Cái đó để tôi tự nhặt”

      LÔI KÌNH ra vẻ chẳng thèm quan tâm, nhặt lên mà khuôn mặt biểu cảm, quẳng thẳng vào chiếc túi của Nại Nại.

      Nại Nại cảm thấy như sét đánh ngang tai, cảm giác như bị ai đó lột sạch quần áo ra rồi nhìn thấy hết mọi thứ. Nhớ ngày trước, mỗi lần mua thứ này đều gói kĩ trong túi ni lông đen, lén lén lút lút chạy thẳng về nhà đem giấu ngay . Lúc lên đại học, các bạn cùng phòng thắc mắc, trước giờ chưa bao giờ thấy mua thứ này, dùng thứ này cả. Thậm chí kết hôn với Lữ Nghị bảy năm cũng chưa bao giờ để chồng thấy được nhãn hiệu, dáng hình của nó. Đây chính là kiên trì chấp của , và cũng là điều khiến người khác tài nào hiểu nổi.

      Thế mà lại dễ dàng phá vỡ điều tối kị đó.

      Sau khi nhặt đồ xong, LÔI KÌNH cầm chiếc túi lên và nhận ra nó rất nặng. bé như thế vậy mà lại đeo chiếc túi nặng thế này, lẽ nào sợ làm gãy xương vai sao?

      Lúc đứng dậy, Nại Nại nhanh chóng trốn tránh ánh mắt của , sợ hãi phải đối mặt với người đàn ông vừa nhặt hộ mình bịch ABC.

      “Chân còn đau ?” nụ cười khuôn mặt LÔI KÌNH có chút gian tà. Hơi nóng từ làm Nại Nại cảm thấy vô cùng hồi hộp

      còn đau nữa” Nại Nại lắp bắp, mặt đỏ lựng vì ngại ngùng.

      Bàn tay to rộng của ôm chặt lấy eo Nại Nại cách ngang nhiên, đặt tay quàng qua vai rồi : “ đau nữa cũng phải cẩn thận. thôi”

      Trong lòng Nại Nại đột nhiên có chút thất vọng, nghĩ rằng là xã hội đen ấy mà, thế nào cũng rất đàn ông, nhất định bế bổng lên mà đưa ra xe. phải trong phim đều diễn như vậy sao, đây cũng là đoạn tuyệt nhất của câu chuyện hùng cứu mĩ nhân đầy lãng mạn. Đáng tiếc là… có. phải hùng, và cũng chỉ là người phụ nữ bị ruồng bỏ mà thôi.

      Bỏ qua những tạp niệm đầy trong đầu Nại Nại , giây phút này LÔI KÌNH lại nghĩ chuyện khác: bà (trong tiếng Trung chỉ giai đoạn kinh nguyệt của phụ nữ) đáng chết này sớm tới muộn tới, lại nhè đúng lúc này tìm đến phá đám. thực tình chí muốn bế bổng lên, sau đó đến khách sạn. Nhưng rồi, sau đó sao, chiến đấu trong vũng máu?

      ! phải kiềm chế. Vậy nên tốt nhất phải tránh xa người dễ làm người khác cảm thấy thèm khát như .

      Trong phút hai người đều trở nên im lặng, lúc xuống cầu thang cũng ai lên tiếng.

      Nại Nại đầy mệt mỏi và LÔI KÌNH đầy bất mãn rời khỏi nhà hàng.

      Bóng của họ dài, chiếc to lớn vũng chắc, chiếc cẩn thận bước . Từng bước từng bước nhịp nhàng, từng tiếng từng tiếng con tim loạn nhịp

      Tiếng thình thịch thình thịch nào đó vang lên trong hoàn cảnh rất mặn nồng ân ái.

      Mọi người , đó là tiếng gì vậy?

      Nại Nại có bạn là con . chỉ có người thân là phụ nữ và đồng nghiệp thôi. Nguyên nhân là do biết bao nhiêu lần bất giác trở thành vật hy sinh của bạn tốt. Vì muốn lại dẫm vào vết xe đổ nên Nại Nại cũng dần lạnh nhạt với ý định tìm người bạn nữ giới, thế nên giờ người được coi là thân nhất với Nại Nại chính là Tiểu Trần.

      LÔI KÌNH lái xe đưa về nhà trọ nơi thuê cùng với Tiểu Trần. , đến được nhà & phải rất vất vả. Phải rẽ vào nhiều hẻ to, ngõ , cuối cùng mới đến được khu nhà cũ nát và dừng xe lại.

      : “Tôi đưa lên”

      Nại Nại mím môi bước xuống xe : “ cần đâu! Cảm ơn ! sao đâu”

      LÔI KÌNH xuống xe bên phía mình, giúp cầm túi sau đó xoa xoa thắt lưng cách rất thuần thục, ngần ngại: “Tôi đưa lên nhà”

      ràng Nại Nại run rẩy, quay đầu lại, cười ngượng: “ cần đâu. Tôi ở cùng người khác, như vậy được tiện lắm”

      “Ai?” nâng cằm lên hỏi câu lạnh lùng. Nại Nại có ngốc hơn thế cũng nhận ra thái độ của có báo hiệu điềm lành, thế là có chút giấu giếm, trả lời hết sức thành : “Đồng nghiệp! Là đồng nghiệp làm cùng công ty”

      LÔI KÌNH ngừng lát, sau đó bỏ tay ra và : “Ừm! Vậy tôi đưa đến cửa”. Thấy Nại Nại có ý phản đối, lại thêm câu: “Kháng nghị vô hiệu”

      Đôi mày cau lên, Nại Nại thêm gì, cúi đầu lặng lẽ bước lên lầu, trong lòng chút rung động.

      Thực ra, thứ cần rất đơn giản, nhưng đáng tiếc quá đơn giản.

      Tựa người vào cửa, Nại Nại lặng lẽ nhìn LÔI KÌNH. hiểu Nại Nại phát ra tín hiệu đuổi khách, thế là rút từ trong túi ngực ra điếu thuốc, câu: “ mình nhớ cẩn thận” quay người thẳng.

      có cái bắt tay từ biệt, cũng chẳng nụ hôn lúc chia tay.

      Nại Nại hơi hoang mang, lục tung cả túi để tìm chía khóa, tìm cả nửa ngày, vẫn chưa hết nửa tầng lầu, đúng lúc này, Tiểu Trần nghe thấy tiếng động ngoài cửa liền chạy ra mở. Phải biết là, căn bệnh quên chìa khóa của Nại Nại phải chuyện ngày ngày hai. May mà có người ở cùng, phải lưu lạc đầu đường xó chợ mấy trăm lần rồi.

      Tiểu Trần mở cửa ra, đèn cảm ứng cũng lập tức sáng lên, Nại Nại ngẩng đầu lên thấy mở cửa, liền cười: “May quá có em, chị lại vào nhà được rồi”

      “Để hôm nào làm cái dây móc luôn chìa khóa vào cổ, xem chị có quên được nữa . Ủa, người đó là ai thế?” Tiểu Trần nhìn lướt qua thấy có bóng người ở cuối cầu thang, hơn nữa cảm giác rất quen thuộc.

      Nại Nại đẩy Tiểu Trần vào nhà, nhanh tay đóng chặt cửa: “Làm gì có ai, em bị hoa mắt rồi”

      Tiểu Trần cau mà suy nghĩ, bỗng kêu lớn và chạy ra phía ngoài cửa: “Trời ơi, chính là Apollo”

      “Lại còn hét lên nữa! Dứa (trong tiếng Trung, trái dứa có phát giống với popo trong Apolo) cái đầu em!” Nại Nại giật chiếc váy ngủ khổ lớn của , : “Em cứ thế mà chạy ra ngoài dọa cho dứa biến thành khoai lang đấy”

      Ở nhà Tiểu Trần thường mặc váy ngủ Snoopy, rộng thùng thình chả có chút hình tượng nào. Để mát mẻ, tóc cũng búi lên cục to như tóc bà thím, chân loẹt quẹt đôi dép lê. Chẳng khác nào bà chủ cho thuê nhà họ Bao trong phim của Châu Tinh Trì…

      “Ừ nhỉ, tiếc quá! Nếu có thể ở cự ly gần rồi” Tiểu Trần vô cùng thất vọng vì thể gặp mặt chuyện cùng Apollo. Đột nhiên nghĩ đến khả năng Nại Nại và Apollo có mối quan hệ nam nữ đặc biệt nào đó. Lập tức bật khỏi ghế sofa đầy kích động.

      “Chị Nại Nại, Lôi tiên sinh đó phải theo đuổi chị đấy chứ?” Trí tò mò của Tiểu Trần lên đến đỉnh điểm. Mặt ghé sát Nại Nại, chờ đợi scandal sắp bị khui ra.

      Nại Nại nghiêm nghị, đổi đôi dép lê, vứt chiếc túi xách lên giá giày dép: “Chị hứng thú với chuyện bị trúng sét”

      “Sao thế được? ấy rất tốt mà” Tiểu Trấn trong kích động.

      “Sao em biết là ta rất tốt? Em từng hẹn hò với ra rồi à?” Nại Nại bỗng nhớ lại nụ hôn vừa xong, khuôn mặt có dự cảm lại sắp nóng bừng lên.

      “Chị Nại Nại! Sao môi chị lại bị sưng lên thế? Lúc nãy ăn món tôm chua cay sao?” Tiểu Trần đưa mũi ngửi mùi môi của Nại Nại

      Nại Nại nhanh chóng lấy tay che miệng rồi trả lời qua loa: “Ừ cay lắm, rất là cay! Ông chủ biết cho bao nhiêu ớt, cay chết người luôn”

      Thấy nhóc Tiểu Trần có định buông tha, Nại Nại nhanh chóng trốn về phòng mình, rồi vọng ra: “Chị ngủ đây. Em cũng ngủ sớm , mai phải làm sớm đấy”

      “Thế nhưng em vẫn muốn hỏi, sao chị lại biết ấy phải người tốt…” Tiểu Trần với theo đầy bất lực. .

      Sao lại biết được? Đôi môi này cho biết, Nại Nại nghĩ cách tức giận

      đúng, hình như bữa tối nay trả tiền thi phải. tức giận, Nại Nại bỗng nhớ ra chuyện quan trọng, lặng người tại chỗ, như vậy…là trả tiền!

      ngờ, xã hội đen mà cũng tốt bụng thanh toán thay như vậy.

      Tối nay Nại Nại ngủ được. Những lúc ngủ được Nại Nại thường ngây người nhìn lên trần nhà. Thực ra rất sợ tiếp xúc với đàn ông, đặc biệt là kiểu đàn ông như LÔI KÌNH. từng cho rằng, thất bại của bản thân là do chưa đủ hoàn mĩ, đến nay mới nhận ra, thực ra là do quá yếu đuối. sợ hãi rất nhiều thứ, sợ bị đàn ông làm tổn thương lẫn nữa, sợ khi đối diện với tình địch mà chẳng được lời nào, sợ nhất vẫn là cuối cùng đủ kiên cường đứng lên tiếp để thoát khỏi tình trạng éo le đó. Rốt cuộ vẫn là những đả kích hết lần này đến lần khác. biết mình thể chịu được, ng phụ nữ yếu đuối sai lần truân chuyên trầy vi tróc vẩy rồi, thêm lần nữa chắc tính mạng này cũng mất luôn.

      Nại Nại nghĩ, tình là thứ sớm muộn gì cũng hết thời gian bảo hành. Kiểu đàn ông nào cũng như nhau cả thôi, rồi đến ngày nào đó cục vàng cục bạc cũng biến thành con cá chết, cho nên tốt nhất là tử bỏ khao khát đương, chỉ nên nghĩ đến những vấn đề phù hợp với thực tế, vứt hết những lời đường mật lường gạt đó ra khỏi đầu, phụ nữ tốt nhất là có bị đánh chết cũng đừng tin đời này còn tồn tại tình .

      Thế nhưng, liệu nh có tha cho ? Cứ nghĩ đến điều này là Nại Nại lại đau đầu chóng mặt.

      người đàn ông có nghiêm túc với mình , có thể phán đoán được. Năm đó, Lữ Nghị khốn khổ túc trực cửa kí túc xá hơn tháng trời, các chị em trong phòng đều , ấy có thành ý như vậy, lẽ nào cậu nhận thấy sao? Nại Nại cười khổ sở, buồn giải thích cho lạnh nhạt của mình.

      có thể nhận ra ngay ý định theo đuổi và thành ý của đàn ông, nhưng lại phát ra rằng nhìn ra được sau đó họ nghi gì. người đàn ông si tình chờ đợi đó cuối cùng lấy , nhưng ngay vào lúc cảm thấy mình rất hạnh phúc, gia đình rất mĩ mãn, phụ bạc .

      Lẽ nào đây là vòng luân hồi tất yếu sao?

      Dù thế nào nữa, phản bội của Lữ Nghị là đả kích lớn với . Thậm chí còn làm thay đổi cả tính cách lạc quan của . của bây giờ còn quen với cảm giác được ai đó theo đuổi, càng dám nghĩ tới tương lai. Cho nên nho của ngày hôm nay, chỉ đành biết tiếng xin lỗi.

      Đối với những việc dễ gợi lại đau khổ trong qúa khứ, tuyệt đối cho chúng cơ hội nào hết.

      Đây có lẽ là bản năng tự bảo vệ bản thân cuối cùng của .

      Lặng lẽ sau những giọt nước mắt, tim chợt quặn thắt, khẽ nhắm mắt thầm với bản thân: “Tần Nại Nại, đây là cái bẫy. ai có thể nhảy qua nó, nhưng mày có thế. Vì thế hãy hạ quyết tâm và nhảy qua ngay. Sau khi nhảy qua rồi, mày được an toàn”

      xong ô thở dài tiếng, hơi hết câu làm thấy hụt hơi, dần dần bình tĩnh lại, nghe thấy bản thân thêm câu nữa: “Tuy nhiên, cái bẫy này đúng là hấp dẫn chết người”

      Đúng vậy! Vô cùng hấp dẫn!
      Last edited: 11/9/14
      Chris thích bài này.

    3. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Thục Nữ PK Xã Hội Đen - Chương 10
      xem mặt là công việc đòi hỏi phải có kĩ thuật

      Nại Nại là người rất nhân nại. có thể xem sách hướng dẫn rồi dùng mười mấy loại nguyên liệu để làm 1 chiếc bánh ga tô trong vài tiếng đồng hồ, cũng có thể học cách vẽ móng tay nghệ thuật trong khoảng thời gian dài, hoặc òn có thể tự tay đan áo len nhiều họa tiết phức tạp đến mức máy móc phải chào thua, hết chiếc này đến chiếc khác.

      Nhưng Nại Nại cũng là người của trường phái hành động, ví dụ nhớ món cà ri bò tối nay thiếu mất cà rốt, lập tức thay quần áo mua, hề đắn đo suy nghĩ tới việc dùng nguyên liệu khác để thay thế.

      ****

      Tiểu Trần ở phía sau hóp miệng lại : “Chỉ là 1 bữa tối thôi mà, chị có cần phải cầu kì vậy ?”

      Nại Nại quay đầu lại cười: “Thế giống, thiếu cà rốt, món đó còn là cà ri bò nữa”

      Tiểu Trần thể lý giải nổi lý luận đó của thế nên đóng cửa nhà bếp để mặc mua.

      Nại Nại vẫn mặc bộ quần áo ở nhà, nghĩ tới việc siêu thị ở ngay sát nhà, chạy ra mua 2 củ cả rốt cũng chỉ mất chút thời gian, nên cũng chả buồn buộc lại tóc, cầm tờ năm tệ rồi chạy thẳng xuống tầng.

      Đến siêu thị mục đích của Nại Nại rất ràng, quyết định thẳng về quầy rau củ quả. Lúc này đúng là giờ mua sắm cao điểm, những người mua đồ cũng khá nhiều tìm kiếm 1 hồi, nhắm đúng vị trí quầy cà rốt, chọn lấy 2 củ rồi thẳng tới chỗ cân đồ. chạy đâm sầm vào hai người, Nại Nại vội vàng cúi đầu xuống : “Xin lỗi”

      Kết quả là đối phương hề phản ứng. Nại Nại thèm chấp những người bất lịch như vậy, nên vội vàng vòng qua rồi luôn, kết quả là, cái khoảnh khắc định quay người lại nhìn& thấy chiếc bật lửa màu xanh nằm trong tay người đàn ông.

      Nại Nại biết cả đời mình luôn gặp xui xẻo, nhưng chưa từng nghĩ lại có thể đen đủi đến thế. Đúng lúc ăn mặc nhếch nhắc nhất lại gặp phải chồng cũ và người đàn bà của ta.

      hơi tức giận, lại hơi ngượng ngùng, muốn giả vờ như nhìn thấy gì, quay người bỏ người đó cất tiếng gọi: “Nại Nại”

      thở dài, sau đó quay người lại, lại chào hỏi 1 lần nữa: “Chào , lâu rồi gặp”” Thực tình họ mới gặp nhau mấy hôm trc thôi.

      Dù chỉ là mua sắm trong siêu thị Lữ Nghị vẫn đóng bộ vest bảnh bao. Trc kia đây là công sức của Nại Nại và thím giúp việc, còn giờ chắc là của người phụ nữ bên cạnh. Mà người phụ n ữ bên cạnh , chắc chính là màu xanh nước biển vô cùng tươi trẻ đó, chỉ có điều chiếc áo màu vàng cổ chữ V khoét sâu và chiếc quần bò lại 1 lần nữa đánh bại chiếc áo lông cừu màu xanh mà Nại Nại mới mua.

      Tuổi thanh xuân của người phụ nữ mãi mãi tài nào níu giữ được. Bởi vì, tuổi thanh xuân đáng giá, nó nhanh hơn bất cứ thứ gì.

      Nại Nại thích ngắm các người đẹp, đường cũng ngần người ra mà ngắm nếu bất chợt nhìn thấy người đẹp. Chỉ là lần này, nhìn xuống bộ quần áo ở nhà có hình chú gấu WiNại Nạiie màu đỏ thẫm của mình, sau đó lại nhìn bộ trang phục phát ra vẻ đẹp đẽ đầy khí chất của người ta, ràng là bại thảm hại.

      hít 1 hơi sâu rồi mỉm cười : “Hai người cứ bận việc của 2 người. Tôi trc”

      Đây cũng là lần đầu Duy Nhã gặp Nại Nại. Nhưng nghe biết bao lần cái tên ấy thốt ra từ miệng Lữ Nghị. Trc khi ly hôn, có sức sống, chỉ là 1 con búp bê bằng sứ được bày biện trong nhà. Sau khi ly hôn lại , là 1 cao thủ bếp núc, còn biết đan lát thêu thùa.

      Nhưng tình hình hôm nay của đối phương khiến rất hài lòng, thậm chí còn lườm cho Lữ Nghị 1 cái khi cứ nhìn Nại Nại đắm đuối, cười nhạt: “Chị Nại Nại! Chào chị! Em nghe tên chị từ lâu”

      “Hả? Vậy sao” Nại Nại vỏn vẻn chỉ từng ấy từ. muốn chuyện nhiều với người phụ nữ này vì sợ mình phát nôn tại chỗ.

      Lữ Nghị nhìn của cà rốt trong tay Nại Nại, liền hỏi: “Em định làm món cà ri bò à?”

      Ánh mắt Nại Nại dường như mơ hồ, hình như quay về khoảng thời gian còn hạnh phúc bên Lữ Nghị. Lúc đó, nghiệp mới bắt đầu, hoàn cảnh gia đình còn khó khăn. Nại Nại học trộm được bí quyết nấu ăn từ mẹ, mỗi tuần lầ, để trong bình giữ nhiệt, ngồi xe buýt mang đến công ty cho . Lữ Nghị phát chán với những món ăn đạm bạc ở công ty nên sau mỗi lần ăn các món do Nại Nại nấy xong vô cùng sung sướng, nũng nịu đòi lần sau lại tiếp tục phát huy.

      Lúc đó thịt bò chỉ có mấy tệ cân, giờ lên mười tám tệ 1 cân. Cũng theo đó mà nhiều thứ thay đổi, ngay cả món thịt bò làm ra cũng còn mùi vị ngọt ngào của năm xưa nữa.

      Nại Nại nhìn củ cà rốt trong tay, trả lời bằng 1 giọng đến cả bản thân cũng gần như thể nghe thấy: “K! Tôi làm bánh cà rốt”

      ấy chị nấu ăn rất ngon! Chị Nại Nại, lúc nào đến nhà bọn em làm thử nhé, em cũng muốn học” Duy Nhã mỉm cười rất thân thiện, tiếc là đối thủ chấp nhận.

      học được đâu” Nại Nại nhìn Duy Nhã nghiêm túc.

      “Tâm tư của đặt cả vào chồng nhà người khác, chắc chắn có thời gian để học nấu ăn” Nại Nại thẳng suy nghĩ của mình: “Còn nữa, trông coi cho kĩ người đàn ông của , tránh để sau này bị các em trẻ đẹp hơn chiếm mất”

      xong, Nại Nại ngẩng đầu, bước ngang qua Lữ Nghị, lườm 1 cái rồi nhanh chóng bước .

      vội vàng bước ra quầy tính tiền, mới phát còn chưa cân cà rốt, liền quay lại chỗ cái cân. Đập vào mắt là hình ảnh 2 người đó ở phía cuối dãy hàng, đứng trc quầy hoa quả tươi, có vẻ họ bàn luận xem nên mua cái gì.

      cảm thấy tim mình đau thắt lại

      Cho dù là lỗi của ai cũng thế, chí ít lúc này bên có người phụ nữ khác, còn bản thân thảm hại rơi vào tình trạng 1 bà già. Hơn nữa còn phải đơn độc đối diện với nỗi đơn và lạc lõng.

      Tự nhiên thấy trong miệng vừa chua cay, vừa đắng chát.

      Ở phía xa kia, lú ngẩng đầu lên, Lữ Nghị nhìn thấy , liền đứng thẳng dậy, tay đg chọn hoa quả cũng từ từ chậm lại rồi dừng hẳn. Giữa hai người là mấy giá rau xanh và hoa quả, , cả hai đều đứng lặng nhìn nhau.

      Ngẩn người 1 lúc, Nại Nại tự nhủ: “ Tôi ho thèm để ý đến . làm tôi thấy ghê tởm”

      Sau đó nhanh chngs cân cà rốt và hạy ngay về nhà. Đến gần nhà bước chân dần dân chậm lại, lê từng bc chân mệt mỏi đến đúng cửa nhà ngồi bệt xong bất lực.

      Chuyện tình cảm đúng sai rất ràng, nhưng sau khi chia tay, muốn quên quá khó. hết là hết là lời tứ giận người phụ nữ vẫn hay , nhớ nhung người đó cũng lại chính là bản thân người phụ nữ.

      Cho dù ai phụ ai, ả hai cũng có 1 hồi ức tốt đệp, từng vui vẻ, từng đau khổ, từng bị thương, tất cả đều còn đó trong trái tim họ.

      rằng phụ nữ nỡ rời xa đàn ông họ từng , chi bằng hãy bọn họ tiếc nuối những gì bỏ ra và trái tim toan tính gì.

      Tiểu Trần đợi Nại Nại ở nhà nghe thấy tiếng khóc thút thít ủa ai đó trc cửa, liền hạy ra xem, thấy Nại Nại ngồi bệt dưới đất, tay cầm hai củ cà rốt, ôm lấy đầu gối, tóc xõa che hết khuôn mặt, hình như khóc.

      hiểu, nhưng vẫn kéo Nại Nại vào nhà, vừa kéo vừa hỏi: “ Chị Nại Nại! Sao mua cà rốt về nhà lại thành ra ngồi khóc thế này?”

      Nại Nại nhắm mắt, để tâm trạng bình tĩnh lại, mềm yếu lú này khiến kiềm chế được.

      Sau đó lắc đầu : “ có chuyện gì cả, vì lúc nãy chị bị ngã rất đau. ”

      “Chị thấy chưa, em bảo rồi, mua cà rốt làm gì, trog nhà có gì dùng nấy là được rồi”. Tiểu Trần lấy hai củ cà rốt trong tay Nại Nại rồi vào bếp, Nại Nại tựa vào tường cương quyết gạt hết n mát òn động khuôn mặt.

      Nước mắt, đa rất lâu rồi khóc nữa. Lúc bố mất, khóc suốt 1 ngày, sau đó khóc 1 lần nào nữa. nước mắt nén trong tim quá lâu, suýt nữa quên mất khóc là như thế nào. Lúc nãy uất ứ, tứ giận, khóc xong 1 trận lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

      cúi đầu vào bếp, Tiểu Trần đg loay hoay xào ngồng tỏi, kêu lên rồi hỏi: “Sao lại xào như thế này? Chẳng phải chúng ta ăn cà ri bò sao?”

      Tiểu Trần liền : “ Nhưng mà chị bị ngã, có làm được ? E xào món này lên chúng ta ăn đơn giản 1 chút cũng được. ”

      Nại Nại cười : “ E ra ngoài , lần trc xào rau suýt gây ra án mạng. Cứ để chị làm vẫn hơn. ”

      “ Thế còn chân của chị?” Tiểu Trần hỏi.

      Nại Nại liền : “ Ks cả, dù gì là món chị thik làm. Tất cả qua rồi, chẳng có gì khó. Yên tâm

      **********************************

      Sau hôm đó, Nại Nại có những thay đổi kì lạ. Đầu tiên là đồng ý xem mặt những người đàn ông được Tiểu Trần gọi là đàn ông tốt siêu cấp.

      Còn Tiểu Trần thân là chiếc loa phóng thanh buôn chuyện đệ nhất công ty cũng chỉ trg khoảng thời gian ngắn nhất kịp thông báo cho tất cả mọi người về quyết định mới của Nại Nại. Thực ra, rất nhiều người thik mẫu phụ nữ hiền lành, đức hạnh như Nại Nại, nên từ sếp cho tới các thím lau dọn vệ sinh đều phát động chiến dịnh xem mắt rầm rộ cho Nại Nại.

      Còn Tiểu Trần, người đại diện cho Nại Nại tự nhiên cũng trở thành người đánh giá chọn lọc đầu tiên. Sau khi chọn lọc kĩ lưỡng, Tiểu Trần tập hợp ảnh của những người mà đến tại đánh giá là tạm ổn, rồi đem đến ho Nại Nại xem, để co tùy ý lựa chọn đối tượng xem mặt.

      “Đây là cháu sếp Lưu, nghe du học ở về, năm nay 36 tuổi, nghe ta làm giám đốc 1 khu vực lớn trong top 500, cuộc sống khá giả dư dật, có mỗi 1 khuyến điểm, đó là đầu giống như sếp Lưu- 1 sân băng khô hạn”. Tiểu Trần đưa bức ảnh, Nại Nại cầm lên xem, suýt nữa phụt cả trà vào ảnh.

      là hàng bán ế ẩm , nhưng chưa tới mức phải sống cả đời với vị huynh đệ này chứ? Vị huynh đệ này đúng là hơi bị già.

      bậy, sếp Lưu còn tốt hơn ta nhiều. ta hoàn toàn có sợi tóc nào, òn sếp Lưu chỉ ở giữa mới là sân băng khô hạn thôi, hai bên vẫn xanh tốt lắm. ” Nại Nại nhìn người trong bức ảnh lắc lắc đầu, sau đó đổi sang tấm tiếp theo.

      “Đây là ông chủ căn hộ số 18. Chị nghĩ xem, mua nhà ở đây hí ít trong tay phải có hơn ả ngìn tám trăm vạn mới dám trả 1 lần hết tiền nhà chứ. t ua nhà trả 1 lần đấy. Cách đây lâu ta có xin số điện thoại của chị. Em xin ảnh trc, sợ chị nhớ mặt. ”

      Sao lại nhớ măt chứ, người đàn ông đó cao bằng Nại Nại, nếu đứng xa 1 chút nhìn vào. Nại Nại mà giày cao gót còn cao hơn ta chút. Cao bằng phụ nữ có gì sai, sai ở chỗ là cao bằng Nại Nại, Nại Nại cao 1, 60m on hơi ăn gian tí, này chắc chắn cũng chả cao được tới đâu.

      “ Người này sao? Đây là chàng tốt đấy. Là cháu họ của dì Hai nhà hai Lý lau dọn ở đây. Nghe họ bằng tiến sỹ, trẻ tuổi, có khí chất, on người cũng tốt. ” Tiểu Trần làm bà mối đáng tiếc, điều kiện của từng người thuộc nằm lòng bỏ sót chi tiết nào. Đúng là tinh trong giới mai mối, điển hình của những bà mối.

      Nại Nại lại thử dài : “ Nhưng cậu ta kém chị 3 tuổi. ”

      “ Kém ba tuổi sao? Nữ hơn ba, nhà phất lớn! Chị chọn được rồi chúng ta tiến hành thôi. Chị chuẩn bị rồi chúng ta xem mặt. ” Tiểu Trần vô cùng hứng khởi. Có vẻ tất cả những chưa từng đều thấy xem mặt laf 1 việc rất thú vị, tiếc là Nại Nại nghĩ thế.

      Hai người khác giới xa lạ, với mục tiêu là kết hôn, cũng ngồi lại với nhau rồi cân đo đong đếm điều kiện của đối phương, sau đó lại xem xét điều kiện của mình, bản thân điều này khiến cho hôn nhân ít phân nào rung động. Tuy có tư cách đòi hỏi gì, nhưng Nại Nại vẫn hy vọng có thể qua lại cùng người đàn ông khiến rung động, chu dù chỉ là xem mặt thôi.

      Bất chợt, trong đầu ra 1 hình bóng, vị LÔI CÔNG đó. Tất cả điều kiện của ta đều rất tốt, chỉ là ngề nghiệp làm hơi bất an. biết tại sao, nhưng chắc chắn nếu LÔI CÔNG biết xem mặt, nhất định rất vui, rất tức giận.

      Thậm chí còn làm những chuyện vô cùng nguy hiểm.

      Những lo lắng vô căn cứ khiến lấy tay bóp bóp trán đau nhức.

      Nại Nại thở dài bất lực rồi lại nhìn tấm ảnh kia. Thực ra xem mặt cũng là 1 công việc đòi hỏi phải có kỹ thuật. Chỉ vài lần gặp mặt quyết định hạnh phú cả cuộc đời sau này của mình là khó.

      Hậu quả của việc bệnh tình gấp gáp tìm bừa thầy lang rất nghiêm trọng, thậm chí còn đáng sợ hơn chuyện hôn nhân đổ vỡ.

      Đầy dứt khoát, nhắm mắt rồi bốc bừa 1 tấm ảnh bàn, sau đó với Tiểu Trần: “ Chính là này. Chị xem mặt ta”

      Tiểu Trần đạp 1 cái vào đùi rồi : “ Tốt! Chị Nại Nại rốt cuộc chị nghĩ thông rồi! Lần này chị quyết định cho phi công trẻ lái máy bay bà già đấy hả?”
      Chris thích bài này.

    4. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      @Chris đây nhé bạn :)
      Chris thích bài này.

    5. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Thục Nữ PK Xã Hội Đen - Chương 11
      Chương đầu nhật ký xem mặt của đồ ngốc

      Trước kia Nại Nại cùng người khá xem mặt rất nhiều lần. Cái giá phải trả rất thảm hại, hậu quả rất nghiêm trọng.

      Lấn đáng nhớ nhất chính là cùng chị họ xem mặt, năm đó chi họ 24 tuổi, còn 20 tuổi. Bởi vì là chỉ đến coi mặt qua rồi về luôn, cho nên khi tới địa điểm bà mối hẹn, chị họ ngồi quay lưng với người kia, Nại Nại vì tỏ mình 1 chiến tuyến với chị họ, nên cũng ngồi quay lưng lại. Vậy là, trò đùa tinh nghịch ủa họ thành công, sau khi trốn thoát, có 1 đoạn đối thoại như sau:

      Bà mối hỏi chị họ: Thế nào?

      Chị họ : Cháu nhìn thấy.

      ta : Tôi thik cao hơn

      Bà mối tức tốc đến nhà chị họ, lôi hai chị em ra đo. Ồ! Nại Nại thắng!

      Từ đó trở , Nại Nại bách chiến bách thắng, bách thắng bách chiến. Chỉ cần có chị em nào muốn xem mặt, hoặc có ý kiến với sắp xếp của bố mẹ, muốn bỏ chạy ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, liền liên hệ với Nại Nại đầu tiên. Có hợp sức chiến đấu, chuyện xem mặt nhất định thành công rực rỡ, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ làm đối phương tức giận bỏ , hoặc ôm ấp 1 mục tiêu khác.

      Biệt danh của Nại Nại là, “ xem mặt đến quỷ cũng phải sầu. ”

      *********

      6h tối, tại quán trà Phúc Điền, Nại Nại bắt đầu chương đầu tiên trong nhật kí xem mặt của mình.

      Để bày tỏ thành ý của mình, Nại Nại nghiến răng mua 1 bộ quần áo mới. Chỉ có điều bộ quần áo đó mua theo gu của Tiểu Trần, khiến Nại Nại cảm thấy vô cùng bất an. chiếc váy trắng dài đến đầu gối, lại thêm cái áo khoác lửng, tất nhiên phần xương quai xanh xinh đẹp và chiếc cổ thon dài của được lộ ra, nhưng cũng lộ ra phần rãnh ngực nên lộ. Nại Nại ấm ức hỏi: “Có nhất định phải ăn mặc giống những trong tiểu thuyết của bà nội Quỳnh Dao mới có thể xem mặt thành công ?”

      Tiểu Trần trả lời: “Xem mặt nhất định phải kê đơn đúng bệnh, đối phương là người thế nào ăn mặc theo kiểu ấy. Thà rằng chúng ta chấp nhận họ, chứ để họ chê mình được”

      Quá sâu sắc! Nại Nại tự động viên bản thân. Nhưng kiểu ăn mặc theo thời đại của bà nội Quỳnh Dao vẫn khiến thoải mái, đến nụ cười cũng có phần gượng gạo. Còn chẳng kịp phản ứng gì bị Tiểu Trần kéo đến điểm hẹn xem mặt.

      Lúc xuất ở quán trà Phúc Điền với trang phục ấy, rất nhiều khách thưởng thức trà đều hẹn mà cùng hướng ánh nhìn về phía . Nại Nại cảm thấy lúc đó mặt chỉ còn thiếu ghi lên mấy chữ “ xem mặt” nữa thôi. Chắc chẳng có ai biết mục đích đến đây là gì. ghi nhớ ngày hôm nay. Hôm nay là ngày mất mặt nhất, cũng là lần ăn mặc trang điểm tệ hại nhất trong cuộc đời , vì vậy tâm trạng càng thêm bất ổn, đến cả nên bước vào quán bằng chân trái hay chân phải trc cũng quên mất.

      Thế là buổi triển lãm mùa thu mặt hàng tồn đọng bước vào giai đoạn cao trào trong lúc còn vùng vẫy 1 cách tuyệt vọng, khi bị Tiểu Trần đẩy vào căn phòng được bao riêng, cuối cùng cũng nhìn thấy “đối tượng giao dịch” đó.

      Tiểu Trần vốn cởi mở, qua đó ngồi hàn huyên, Nại Nại vẫn giữ nguyên nụ cười bồn chồn như lấy cắp ví tiền của ai đó, ngồi ở vị trí sát cửa nhất, tiện cho việc lát nữa có xảy ra chuyện gì co giò chạy luôn.

      “Đây là đồng nghiệp của em Tần Nại Nại, còn đây là cháu họ của dì Lý, Lâm Trị”

      Nại Nại nghe xong giới thiệu vội cúi người hành lễ, liền bị Tiểu Trần lườm cho 1 cái, cúi đầu ngậm ngùi. Xem ra hôm nay có thể bỏ qua kiểu hành lễ này, đúng là tự làm mình thiệt thòi.

      Cái gọi “tình chị em”, tất nhiên là phải có chị em rồi. Vị Lâm Trị ngồi trc mặt khí chất tuấn tú, cường tráng khỏe mạnh, lại là tiến sĩ, Nại Nại tất nhiên hiểu nổi sao cậu ta lại đồng ý gặp . Vốn tính bộ trực thẳng thắn, nên câu đầu tiên là: “Tôi ly hôn rồi”

      Chân đau điếng, đó là do Tiểu Trần dùng gót giày giẫm mạnh vào châm dưới gầm bàn.

      Nại Nại ngẩng đầu lên thấy Tiểu Trần lườm mình, đột nhiên phát ra mình lỡ lời, đành cầm cốc lên uống trà.

      Đối phương nở nụ cười, : “Tôi biết, ng giới thiệu rất trước đó rồi”

      Nại Nại tự nhủ, vậy càng tồi tệ! Cậu ta biết tình hình vậy mà còn đồng ý đến gặp, chắc chắn có vấn đề gì đó.

      người đàn ông đó bước qua, lịch rót trà thêm vào cốc của Nại Nại, sau đó cười tiếp: “Bởi vì tôi nhận thấy việc ly hôn hay thể đem ra làm tiêu chuẩn để đánh giá phẩm cách của con người. Cho nên tôi cảm thấy mình nên đến”

      Woa ! Câu trả lời rất hay, cộng 10 điểm. Đôi mắt Nại Nại lập tức cong cong như mảnh trăng khuyết, có thể thấy câu lấy lòng đó của rất có tác dụng.

      Tiểu Trần vốn sợ câu đó của Nại Nại khiến người ta thoải mái, tình hình này có thể thấy gỡ bỏ được cả nghìn cân gánh nặng, thế nên vội vàng : “Thực ra chị Nại Nại rất lương thiện! Chị ấy còn biết nấu cơm, đan áo len. Phụ nữ ngày nay mấy ai còn biết đan áo nữa đâu? Chị ấy chính là mẫu dâu thảo vợ hiền đó”

      Phụt! Nại Nại phun hết ngụm trà vừa uống. Tiểu Trần, em thể như thế được, sao em có thể lời phỉ báng người khác thế chứ? Câu dâu thảo vợ hiền chính là dùng để chửi người khác em có biết ? Ai dám thêm câu nào nữa, Nại Nại nhất định mắng người đấy, các người mới là dâu thảo vợ hiền, cả nhà các người toàn dâu thảo vợ hiền….

      Ngước mắt lên lén nhìn, thấy Lâm Trị vẫn cứ mỉm cười. Nại Nại lẩm bẩm mình, xem ra người này với Lôi Công có cùng kiểu phản ứng. Chỉ có điều mép Lôi Công kéo xuống dưới, còn mép người này hướng lên mà thôi.

      Nại Nại lẩm bẩm mình, Lâm Trị tìm ra chủ đề chuyện. Cả hai đều im lặng khiến Tiểu Trần thấy khó xử vô cùng.

      “Nhà của công ty hai người có dễ bán ?” Lâm Trị cảm thấy khó hơi ngại ngùng, đành tìm chủ đề bất kì nào đó. Thực ra ấn tượng đầu tiên của với Nại Nại rất tốt. thế nào nhỉ, là kiểu người chưa từng thấy bụi trần nhânh thế. Tất nhiên cũng có cá tính riêng, nhưng thuộc loại lương thiện. Hơn nữa vui buồn giận dỗi đều thể mặt, rất đáng , Nại Nại dáng người , nên cái gì trông cũng nhắn xinh xắn, thêm nữa là bộ váy trắng, mang lại cảm giác như gặp hoa khôi thời còn ở trường đại học.

      “Căn hộ của chúng tôi hình dạng đúng tiêu chuẩn, ánh sáng đẹp, thêm vào đó giá cả trong thời kì khuyến mại, sau này còn có đường xe điện ngầm thẳng vào trung tâm thành phố, cho nên rất dễ bán” đến vấn đề nghề nghiệp, Nại Nại vô cùng nghiêm túc, rất có phong thái của người bán hàng.

      Lâm Trị khẽ nhoẻn miệng cười, chiếc lúm đồng tiền khiến Tiểu Trần chết mê mệt. lặng lẽ véo vào lưng Nại Nại. Khi Nại Nại quay người lại nhìn thấy Tiểu Trần lẩm bẩm: “Còn đợi gì nữa, xông lên mau!”

      Nại Nại cúi đầu xuống uống trà giả vờ hiểu gì, thầm nghĩ “Xông cái gì mà xông, ng ta còn chưa gì mà!” Tiểu Trần thấy bà chị lại tiếp tục giả ngốc, nên dẫm cái lên chân. Lần này Nại Nại chịu nổi, đột ngột đứng phắt dậy : “Lâm tiên sinh, chúng ta ra ngoài dạo

      Hở? Cằm Tiểu Trần suýt nữa rơi xuống bàn, vô cùng kinh ngạc. Tốc độ như vậy quá nhanh, đúng là muốn Nại Nại xông lên, nhưng đâu thể cầm sào mà nhảy được!

      Lâm Trị lại có phản ứng gì quá lớn, chỉ cúi đầu cười, sau đó đứng dậy : “Được! Vậy chúng ta ra ngoài dạo thôi”

      phải bản thân xảo quyệt, chỉ là do cuộc đời xô đẩy mà thôi!

      Nại Nại sau khi lập chiến công hoàng tráng, quên quay lại nhắc Tiểu Trần: “Tủ lạnh trong nhà còn thức ăn, em nhớ hâm nóng lại rồi mới ăn nhé”

      Tiểu Trần chết lặng! Thản nhiên vứt bỏ người giới thiệu như vậy? Còn kêu bà mối về nhà ăn cơm thừa, các người quá tuyệt tình….

      *****

      Trời xế chiều, trang phục của Nại Nại vô cùng thu hút, mới bước khỏi quán có mấy bước mà biết ba người ngước theo. Bộ trang phục của Nại Nại mặc kết hợp với chiếc áo sơ mi và quần bò của Lâm Trị đúng là tươi trẻ, vô cùng hợp.

      thể tập trung vào điểm nhưng vẫn nhìn được khuôn mặt của , các nét sáng , khuôn mặt tươi trẻ. có nét giống với Lữ Nghị trc khi kết hôn, lịch , hòa nhã, lại có chút trẻ con.

      Là cái gì khiến con người ta thay đổi? Nại Nại thực tình biết.

      Lúc đó, rất , luôn tranh giành việc quét nhà rửa bát, còn nằm ngoan ngoãn sofa để ngoáy tai cho. Chiếc bông ngoáy tai mềm mại, nụ cười ngọt ngào của Nại Nại, chính là đoạn kí ức sáng chói trong .

      Sau đó, bắt đầu bận rộn, bắt đầu kịp ăn bữa sáng, bắt đầu giữa đêm về nhà mùi rượu nồng nặc rồi nôn mửa, bắt đầu dần dần còn hôn nữa.

      Cuối cùng cũng đến ngày kết thúc cuộc sống như thế, mới dám quay đầu nhìn lại. Lặng lẽ đếm kĩ từng dấu chân in lại từ trước đến nay, thể nhận ra được rốt cuộc mình bước thiếu ở chỗ nào, chỗ nào khiến mất gia đình, khiến có lí do tìm kiếm đến vòng tay của người phụ nữ khác để giải tỏa những mệt mỏi căng thẳng trong công việc?

      Lâm Trị nhận thấy Nại Nại ngây người nhìn mình, liền lấy tay xoa cằm rồi trêu Nại Nại: “Tôi nhớ trước khi đến đây cạo râu rồi mà”

      Những lời đùa đầy thiện chí của Lâm Trị khiến Nại Nại bật cười, nụ cười tỏa nắng của làm trái tim Lâm Trị khẽ rung động, : “Thực ra chị nên cười nhiều, vì khi chị cười đôi mắt chị rất đẹp”

      Nại Nại lặng trước câu của Lâm Trị, ngước mặt lên suy nghĩ, con người nghiêm túc như Lâm Trị chính là đại diện cho cuộc sống tương lai ổn định, chỉ cần dũng cảm bước lên trước bước, tiếp theo chính là kết thúc viên mãn như trong mơ.

      Thế nhưng, bước này, thể bước lên được.

      thế giới này có rất nhiều đàn ông tốt, nhưng phù hợp với người phụ nữ nào đó nhiều. Lâm Trị rất tốt, nhưng cũng chính vì vậy mà Nại Nại càng tự biết lượng sức mình, luôn biết tùy sức mà làm. Đối với chàng trai trẻ trước mặt, cảm giác thích hợp khó diễn tả bằng lời, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

      vốn dĩ cho rằng tuổi tác chính là thứ thích hợp nhất, nhưng đến giờ phút này, nó cũng chẳng lên điều gì, chỉ có điều nhận thấy giữa hai người thiếu cái loại hormone đó. Cái loại hormone khiến cho người ta nhớ đến nhau cả trong giấc mơ.

      Nại Nại lẩm bẩm suy tính tiếp sau đây nên gì, sau khi nghĩ ra mới cách cẩn thận: “Thực ra ấn tượng của tôi với Lâm tiên sinh rất tốt, nhưng cách biệt tuổi tác là vấn đề giữa chúng ta. Đặc biệt là sau khi thấy được vẻ tuấn tú của Lâm tiên sinh, cảm giá tự ti trong tôi càng mạnh hơn. Vì thế tôi thấy chúng ta cứ nên làm bạn vẫn hay hơn. ”

      “Cái này được gọi là vừa đấm vừa xoa đúng ?” Lâm Trị cười, để lộ ra hàm răng trắng sáng làm Nại Nại lóa mắt.

      Đối với thiện chí của , Nại Nại vô cùng cảm kích, cho nên nỡ mở miệng câu tạm biệt, hai người cúi đầu tiếp tục bước . Nại Nại thấy ngại ngùng, định tìm chủ đề nào đó để chuyện tiếp, bỗng nghe thấy điện thoại reo. Vừa cầm lên xem, loạt số 8 lên khiến Nại Nại nhũn người, nhanh chóng nhét đt vào túi, ngại ngùng quay sang cười với Lâm Trị.

      Lâm Trị nhìn rồi lại quay ra nhìn chiếc túi, lên tiếng nhắc: “Chị cần ngại đâu, nếu như có gì bất tiện tôi ra chỗ khác để chị nghe điện thoại”

      Nại Nại cười gượng gạo, đành phải nhấc điện thoại nghe, cẩn thận tiếp chuyện người gọi đến: “Alo, tôi là Tần Nại Nại, xin hỏi ai đấy ạ?”

      xem?” Bên kia là giọng lạnh tựa băng, lạnh đến kinh khủng.

      Chỉ là bệnh nghề nghiệp của người bán hàng khi nghe điện thoại thôi, có cần phải tức giận vậy ? Nại Nại cười với Lâm Trị, rồi thận trọng : “Lôi tiên sinh, xin hỏi ngài có việc gì ?”

      “Cái tên mà nhìn cười ngốc nghếch đó là ai?” Nhiệt độ giọng đầu dây bên kia tụt xuống 150 độ.

      “Tôi cười ngốc nghếch” Nại Nại vừa ngước đầu và lại tiếp tục cười ngốc nghếch với Lâm Trị.

      đợi tôi” Chưa đợi trả lời, dập điện thoại. Tiếng tút tút truyền lại khiến Nại Nại dự cảm lành, liền với Lâm Trị: “Lâm tiên sinh, tôi có việc trước, liên lạc sau nhé” xong liền nhanh chóng bỏ chạy, vừa quay đầu đụng phải ngực của ai đó. Khuôn ngực rắn chắc như tấm sắt này chỉ có thể thuộc về vị đại ca xã hội đen kia thôi. Nghĩ vậy Nại Nại ngẩng đầu lên cười trừ: “Hì. . trùng hợp quá! Ngài dạo ở đây à?”

      Lúc này LÔI KÌNH xem ra rất bình tĩnh, đầu tiên ôm lấy eo , sau đó tiếp về phía trước. Đôi chân ngắn của Nại Nại đành phải tăng tốc mới theo kịp, nháy mắt lôi đến trước mặt Lâm Trị.

      ấy toàn chưa được đồng ý của tôi chạy ra ngoài chơi. Lần sau khi thấy số điện thoại của ấy lên màn hình mong hãy dập máy ngay lập tức”. xong LÔI KÌNH cũng quên lườm Nại Nại cái.

      Có câu người phụ nữ tốt chấp thiệt thòi trước mắt, ta là xã hội đen, dây vào được ta tránh. Thế nên ngại ngùng thể thái độ với Lâm Trị: “Đúng! Là tôi sai rồi! Sau này Lâm tiên sinh cần phải liên lạc với tôi nữa”

      LÔI KÌNH rất hài lòng với biết điều của , mép khẽ nhếch lên, chưa lời tạm biệt kéo Nại Nại .

      Nại Nại vùng vẫy nổi, đành ai oán nhìn Lâm Trị đứng lặng tại chỗ. Lần này thảm bại! Amen.

      Đột nhiên, Nại Nại nghe thấy tiếng Lâm Trị vang lên: “Nhưng vị tiên sinh này với Tần tiểu thư kết hôn chưa? Chỉ cần chưa kết hôn bất cứ người đàn ông nào cũng có quyền theo đuổi Tần tiểu thư”

      Đùng…đoàng, tiếng sấm dội ngang tai. Nại Nại nhìn Lâm Trị với ánh mắt đầy thương cảm, thầm nghĩ:Cậu nhóc họ Lâm, cậu đúng là có mắt nhìn người, người này là xã hội đen, cậu nhận ra sao? Để bảo vệ an toàn tính mạng cho cậu, tôi chấp nhận phục tùng uy hiếp rồi, cậu ngốc này lẽ nào vẫn chưa nhận ra?

      Lông mày LÔI KÌNH nhếch hẳn lên, quay người lại liếc tên tiểu tử miệng còn hôi sữa vừa mới lớn tiếng đòi theo đuổi người phụ nữ của , nghiến răng từng từ từng chữ: “ ấy, là người phụ nữ của tôi! Trước khi tôi nổi giận, cút ngay”

      Sát khí ngùn ngụt khiến Lâm Trị hơi hơi nhận ra nghề nghiệp của người đàn ông này, nhưng vẫn kiên quyết : “Tôi cho rằng người phụ nữ và người vợ hoàn toàn khác nhau, còn sao?”

      Khác nhau? LÔI KÌNH chả thèm thêm, nâng mặt Nại Nại lên, bắt đầu hôn mãnh liệt. Hai tay giữ chặt đôi vai gày của , giống như muốn ăn tươi nuốt sống Nại Nại vậy. Đôi môi gặp nhau, cuối cùng Nại Nại cũng kháng lại được sức mạnh của , đành phải mở hai bờ môi ra, mỉm cười chiến thắng rồi tiến sâu vào phía trong.

      Được thôi, Nại Nại đành từ bỏ việc vẫy vùng, vì biết cho dù có làm vậy cũng chẳng có ích gì.

      vẫn mở to mắt, nhìn vào đôi mắt đáng sợ của LÔI KÌNH. Hành động hung hãn như loài động vật của khiến người khác tự nhiên phát sinh cảm giác khiếp sợ. Những tiếng động trong miệng Nại Nại bị nuốt trọn. Nại Nại bỗng thấy mình có chút rung động lạ kì.

      Nảy sinh tình cảm chỉ vì nụ hôn phải là câu chuyện cổ tích tình mà những phụ nữ ở độ tuổi như nên có, ngược lại chỉ làm đau thương tràn ngập trái tim mà thôi. nhất định chỉ coi như thứ đồ chơi, cũng giống như cái định luật kì quặc đó của đàn ông, càng là người phụ nữ mà đàn ông chưa từng chinh phục được, lại càng gợi niềm hứng thú trong họ. Mà chính là loại mà chưa bao giờ đụng phải, cho nên mới kích thích dục vọng đàn ông mãnh liệt đó trong .

      Càng nghĩ càng thấy sỉ nhục , Nại Nại phẫn nộ rồi!

      LÔI KÌNH phát biểu cảm của Nại Nại hơi lạ thường, định hôn tiếp bị cắn mạnh vào môi. nhắm nghiền mắt thể tức giận tột cùng, còn chớp lấy cơ hội thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của .

      Nại Nại đột nhiên chỉ thẳng tay vào mặt LÔI KÌNH: “Tên họ Lôi kia, đừng có ức hiếp người quá đáng! Phụ nữ cũng có lòng tự trọng, phải thứ đồ chơi mà muốn gọi tới, xua . còn dám động vào tôi, tôi liều mạng với . . ”

      LÔI KÌNH bật cười trong ngỡ ngàng, sau khi bị Nại Nại chỉ mặt mắng : “ giận rồi sao?”

      “Cút! Tôi muốn nhìn thấy nữa” Nại Nại biết nước mắt trào ra tự bao giờ, nhanh chóng chạy ra giữa đường cái. Tứ phía là ánh mắt tò mò của người đường như càng nhắc nhở chuyện vừa xong mất mặt như thế nào.

      Đúng vậy, chắc chắn là đùa giỡn với .

      Đến nay, mất tất cả rồi, thứ duy nhất còn lại chính là bản thân mình, nếu như ngay cả bản thân cũng đánh mất luôn, chết mà có chỗ chôn…
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :