1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thục nữ PK Xã hội đen _ Thuấn Gian Khuynh Thành

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 47:Lùi bước tiến hai bước – Lôi Kình giành thắng lợi

      Lần trước Nại Nại oai phong xuất giá, nghe chị họ , cả đêm hôm trước mẹ Nại Nại ngủ được, đúng ngày diễn ra hôn lễ bà còn ôm người rước dâu khóc thảm thiết trận. Sau này Nại Nại hỏi lại, bà sống chết thừa nhận, khăng khăng là do bụi bay vào mắt, chị họ nhìn nhầm. Nại Nại tìm đoạn băng ghi hình hôm tổ chức hôn lễ, xem cẩn thận lượt, mặt mẹ lúc nào cũng niềm nở nụ cười, cho nên nhớ chuyện này lắm, cho dù mẹ có khóc , chắc cũng là những giọt nước mắt xúc động mà thôi.
      Thế nhưng trong lòng có gì đó là lạ, vẫn thể nào hiểu nổi, mãi cho tới khi Lôi Kình tới tiếp kiến mẹ lần nữa, Nại Nại mới nhận ra đó phải là giọt lệ xúc động mà chất chứa lưu luyến của người mẹ với đứa con nuôi nấng bao năm dứt ruột đẻ ra.
      nuôi con hiểu lòng cha mẹ, câu này chắc ngàn năm sau cũng vẫn chuẩn xác. Cuối cùng Nại Nại cũng hiểu ra.

      ***
      Lúc y tá bước ra, nhìn chằm chằm vào hai người thắm thiết mặn nồng trong phòng chờ. Trước mắt mọi người lại thoang thoảng hương vị thuốc flo mà có thể ân ái nhau vậy là hiếm thấy.
      Khi cầm tay kết quả, hai người khá bình tĩnh, có cái ôm ngay tại trường, cũng có những giọt nước mắt sụt sùi.
      Chỉ có điều Lôi Kình vượt hai lần đèn đỏ, 20 phút là phi tới nhà Nại Nại, còn Nại Nại hề say xe.
      Dường như xuất của đứa trẻ này thay đổi điều gì đó, nhưng thay đổi cái gì Nại Nại được. Tóm lại là cảm thấy rất kì lạ.
      Khoảng cách xa như vậy, Lôi Kình lao tới nhà Nại Nại với vận tốc nhanh nhất có thể. Lúc lên lầu, luôn mỉm cười nắm tay Nại Nại, ngay cả lúc gõ cửa cũng nỡ buông ra.
      Lôi Kình có thể xuất trước mặt mẹ Nại Nại lần nữa là điều bà hề nghĩ tới. Vốn dĩ cho rằng người tướng mạo khôi ngô, áo quần sang trọng lại làm nghề nghiệp đặc biệt như chắc chắn chịu nổi trận thuyết giáo của phụ nữ trung niên, cũng cần khoảng thời gian nhất định để hồi phục lòng tự tôn và tình cảm bị tổn thương, nhất thời quay lại. Kết quả, nhìn nụ cười khuôn mặt đúng là biểu càng đánh càng hăng.
      Mẹ Nại Nại nhanh chóng lấy lại khuôn mặt tươi cười, ra hiệu cho hai người ngồi xuống. Lôi Kình thận trọng đỡ Nại Nại, nhàng để ngồi xuống. Mẹ Nại Nại vừa nhìn thấy cảnh này cảm thấy bất an.
      phải là có rồi chứ? Tuy nhiên bà là miếng gừng già lộ cảm xúc, bà tỏ ra chẳng biết cái gì hết, tiếp tục giữ nét mặt bình thản khi nãy.
      “Mẹ, con…” Nại Nại định báo thông tin cho mẹ ngay, nhưng Lôi Kình nắm chặt tay , cung kính nhìn mẹ rồi gật đầu cái: “Bác , ra sau lần ra mắt đó, có số việc cháu suy nghĩ rất kĩ. Đúng là Nại Nại có hơi đơn thuần, nhưng ấy cũng còn là trẻ con nữa rồi, việc của bản thân có thể tự suy nghĩ cách ràng. Điều duy nhất cháu cảm thấy may mắn bây giờ đó là việc ly hôn gây ra những tổn thương quá nghiêm trọng với ấy, cháu có thể bù đắp lại được.”
      “Đương nhiên, nghề nghiệp trước kia của cháu khiến bác yên tâm cũng là chuyện bình thường. Nhưng nay cháu làm ngành nghề hết sức bình thường và cũng cam tâm tình nguyện sống bình yên như vậy. Kể từ khi quen biết Nại Nại cháu mới nhận ra, những thứ mình theo đuổi cả đời cuối cùng cũng vẫn là người vợ và đứa con. Cháu biết thỏa mãn với những gì có và đương nhiên cũng biết trân trọng nó.”
      “Nại nại từng hỏi cháu có thể ở cạnh bên ấy bao lâu, lúc đó vì lý do đặc biệt, cháu thể cho ấy câu trả lời chính xác. Hôm nay trước mặt bác, cháu cũng muốn cho ấy câu trả lời ràng.” Lôi Kình từ từ quay đầu qua, khuôn mặt tràn ngập nụ cười: “Lúc đó em cầu mười năm, giờ tôi bù thêm cho em bốn mươi năm.”
      Khi ánh mắt họ chạm nhau, đột nhiên Nại Nại cảm thấy nổi da gà.
      Bảo xã hội đen những lời sến chuối như vậy, quả nhiên phải chịu bị sét đánh. Nại Nại cảm thấy chịu nổi khuôn mặt đắm đuối của Lôi Kình, thà cứ hò hét như trước kia còn hơn! chột dạ húng hắng vài tiếng rồi nhìn mẹ cười ngại ngùng, thầm nghĩ: “Mẹ, con cố ý đưa ấy về làm mẹ thấy ghê đâu, con cũng hiểu sao ‘đứa trẻ’ này lại thành ra như vậy.”
      Mẹ Nại Nại ngược lại vẫn khá bình tĩnh, suy cho cùng có tên Lữ Nghị sến chuối trước rồi, những lời này của Lôi Kình chỉ là chuyện . Nhưng thấy trong mắt thành khẩn nhiều hơn giả dối nên mẹ Nại Nại cũng buông lời châm biếm.
      “Lúc còn thanh niên chỉ muốn nổi trội hơn người, hiếu thắng cũng trở thành thói quen, người ta làm mình cũng phải làm, người ta xuất sắc mình còn phải xuất sắc hơn. Đến tầm tuổi này cháu mới phát , cho dù có làm việc lớn lao đến đâu cũng thoát khỏi lòng bàn tay của người phụ nữ, cháu thấy, chẳng thà năm đó gặp được luôn Nại Nại.” Lôi Kình cười khẽ.
      “Bác , cháu biết bác kiêm luôn vai trò của người cha suốt bao năm nay dễ dàng gì, thế nên những việc còn lại hãy giao cho cháu. Tuy cháu chưa từng gặp bác trai, nhưng cháu tin bác trai tin tưởng mà giao Nại Nại cho cháu, bởi vì đến độ tuổi này của cháu mà còn chưa hiểu nổi bản thân mình muốn gì đúng là quá tồi. Cháu phải là thằng tồi, thế nên cháu biết bản thân mình muốn gì, trân trọng điều gì, phải cháu lấy bảo bối từ tay bác, mà là đặt mình vào lòng bàn tay của bác, bác coi chừng cả hai chúng cháu, có điều gì tốt bác cứ thẳng, coi như bác có thêm người con trai.”
      Mẹ Nại Nại mở miệng ra, lại ngậm vào, lại mở ra, lại ngậm vào.
      ra Nại Nại thiếu kinh nghiệm và chủ ý như bác nghĩ, ấy còn trị cháu rất thoải mái, bác xem, ở đây vẫn còn vệt răng nữa.” Lôi Kình cũng ngại ngần trực tiếp kéo áo để lộ nửa bên vai, tất nhiên phải bên bị thương.
      mím môi cười: “Đây là ấy làm đấy, đánh cháu cũng đánh trả, mắng cháu cũng cãi lại.”
      Mà phải là, vết răng vai Lôi Kình cũng bắt mắt.
      Điểm này tệ, mẹ Nại Nại trong lòng cộng cho thêm hai điểm, ngoài mặt vẫn phản ứng gì!
      Cả đời Lôi Kình chưa bao giờ nhiều như vậy, trước đây mọi lời của đều đáng giá ngàn vàng. Nhưng bây giờ chiêu này áp dụng được với mẹ vợ, nên chỉ có thể ép mình tìm chủ đề để chuyện, cười đau khổ, mổ xẻ trải nghiệm trưởng thành của mình: “Thực ra cháu cũng lớn lên trong gia đình đơn thân, chỉ có điều cháu ở cùng cha. Cha mẹ có ảnh hưởng quan trọng với cả đời của con cái, chỉ ở cùng người tạo thành sai lệch trong suy nghĩ. Giống như Nại Nại do dự quyết, cháu tự tin cố chấp đều là sai lệch do gia đình đơn thân mang lại. Chỉ có điều sau khi gặp Nại Nại cháu biết lo nghĩ cho người khác, còn Nại Nại học được cách quyết đoán số chuyện. Cháu nghĩ nếu như có gia đình bình thường, bọn cháu từ từ thay đổi bản thân. Tuy rằng nay chúng cháu chưa phải là kết hợp hoàn hảo, nhưng hoàn toàn có thể hy vọng đến tương lai tốt đẹp.
      Mẹ Nại Nại nhìn đăm chiêu hồi, lời nào.
      “Nại Nại buổi sáng chịu ăn uống tử tế, điều này cháu nhớ kĩ, sau này bắt ấy ăn đầy đủ. Còn nữa cháu chưa bao giờ nghĩ để Nại Nại quán xuyến việc nhà, ngoài ra sau này tâm trạng ấy vui cháu nhường ấy. Còn… cái này… cái này nữa…” Cả đời Lôi Kình chưa bao giờ lải nhải nhiều vậy, đối diện với người thèm lên tiếng trả lời đúng là khiến người ta có cảm giác thất bại ê chề, rốt cuộc phải gì mới có thể khiến mẹ Nại Nại lên tiếng đây?
      Nại Nại ở cạnh bên cũng cảm thấy lo lắng, biết rằng nhiều như vậy đối với Lôi Kình là quá khó rồi. là người dù có bị kề súng đầu cũng giải thích, thế nên bày tỏ những lời này với mẹ Nại Nại có thể coi là biểu đủ trung thành rồi. Thế nhưng mẹ Nại Nại vẫn có chút biểu ràng nào cả, đây đúng là thử thách khiến người ta biết đường nào mà lần, rốt cuộc như thế nào cũng cho câu kết , đừng để người ta phải căng thẳng như vậy chứ?
      Lôi Kình và Nại Nại cùng lúc nhìn mẹ ai oái khẩn cầu, lúc này bà mới lên tiếng: “ xong cả rồi?”
      “Dạ, cháu xong rồi ạ.” Lôi Kình nghiêm túc gật đầu. Thành công hay phải dựa vào lần này. đúng, nếu lần này thành, vẫn còn lần sau, lần sau lại đến.
      “Tại sao cậu chuyện Nại Nại có thai?” Mẹ Nại Nại hỏi với vẻ ngờ vực.
      Tên tiểu tử này bỏ cả lý do có sức uy hiếp lớn , có phải đầu óc có vấn đề rồi ?
      Vừa nhắc tới đứa trẻ, mặt Lôi Kình tràn ngập nụ cười: “Bác biết hết rồi ạ?”
      “Biểu của cậu như vậy, ai nhận ra chứ?” Chỉ có điều biểu như vậy rồi thế mà lại lợi dụng, đúng là khiến người ta cảm thấy bình thường.
      “Bác , ra cháu định lấy chuyện này ra đặt điều kiện với bác. Vì đó là con của cháu và Nại Nại, cháu dùng đó để ép bác. Cháu chỉ muốn dùng suy nghĩ thành thực nhất của mình để làm bác cảm động. Dù bác đồng ý hay cháu tuyệt đối . Bác đồng ý, cháu nỗ lực hơn, tất nhiên nếu bác đồng ý cháu rất biết ơn bác.”
      “Từ Nại Nại mất cha, nên lời chúc phúc của bác rất quan trọng với ấy. Theo lý mà hai bọn cháu trưởng thành, hoàn toàn có thể lờ ý kiến của bác, thầm kết hôn. Nhưng những lo lắng của bác cũng vì muốn tốt cho ấy, nên cháu càng muốn bác an tâm khi con kết hôn.” Lần này Lôi Kình đúng là bán mạng để lấy vợ, đến lúc này tư duy của hỗn loạn rối bời cả rồi. đoán nếu để cho các huynh đệ nhìn thấy cầu khẩn thuyết phục lão thái bà thế này, chắc chúng chết đứng tại trận. Còn đâu Lôi Kình thuộc trường phái ít hành động nhiều, ràng là tên ba hoa chích chòe!
      Nại Nại thấy mẹ vẫn có phản ứng gì, liền lo lắng, đứng phắt dậy níu tay áo mẹ nũng nịu: “Mẹ, được rồi, cũng gần được rồi.”
      “Được, còn xa lắm.” Mẹ vẫn có gì thay đổi, nắm lấy tay Nại Nại : “Con bé này sao chẳng tinh ý chút nào, , theo mẹ vào rót nước.”
      Hả? Lại làm sao rồi? Sao lại rót nước nữa?
      Nại Nại quay lại nhìn, Lôi Kình mỉm cười ra hiệu hãy yên tâm. Mẹ Nại Nại cho họ thêm chút thời gian ‘giao lưu ánh mắt’, đẩy mạnh Nại Nại vào bếp.
      Vào đến bếp bà nhìn thẳng vào Nại Nại, : “ , có là có rồi ?”
      ấy hết rồi, sao mẹ lại hỏi lại nữa?” Nại Nại hiểu vì sao mẹ lại muốn hỏi thêm lần nữa.
      “Vớ vẩn, con mình có thai lại phải nhờ người đàn ông khác đến báo tin, chuyện này mẹ tha cho con đâu.” Mẹ tức giận vì chuyện có thai mà là chuyện ai là người báo tin.
      Cái này… thôi đành vậy, tạm thời thỏa mãn ý nguyện của mẹ vậy. Nại Nại cung kính gập người xuống: “Mẹ, con sai rồi, thực là có rồi, sắp được hai tháng rồi. Chuyện này nhẽ ra phải do con báo cho mẹ.” Nại Nại cười trừ giải thích.
      “Thế con nghĩ sao? Muốn lấy hay ?” Bà nhìn chăm chăm, thở dài hỏi.
      như vậy rồi, còn có chuyện lấy sao?” Nại Nại ngây người hỏi.
      “Đương nhiên là có rồi, thế nên mẹ mới muốn biết suy nghĩ của con. Nếu nhắm chuẩn rồi sau này đừng hối hận. Đây là lần thứ hai rồi, lần trước lấy tuổi trẻ non nớt làm cái cớ còn được, chứ lần này có nguyên cớ nào nữa đâu.” Mẹ Nại Nại ra sức giải thích, sợ Nại Nại hiểu tầm quan trọng của việc này.
      “Con biết rồi, con cảm thấy…” Nại Nại quay đầu lại nhìn ra phòng khách, con người đó vẫn rất nghiêm túc ngồi ở đó, trông bộ dạng rất bình thản, “Con cảm thấy có thể thử xem sao, ấy rất tốt.”
      Mẹ Nại Nại lườm cái: “Biết ngay có hỏi cũng như , con là của người ta, mẹ cũng chả phải lần đầu nhìn thấy, con phải nghĩ cho kĩ đấy, nếu mà thất bại phải nhận đả kích còn lớn hơn lần trước, ở đây con còn đứa con nữa.”
      Nại Nại gật đầu, ngưng lúc rồi trịnh trọng với mẹ: “Con biết, nhưng con vẫn muốn thử lần nữa, nếu con hối hận cả đời.”
      “Thôi được.” Mẹ Nại Nại thở dài tiếng, cúi đầu tìm gì đó trong tủ lạnh. Nại Nại cũng nhún người hỏi: “Mẹ định làm gì thế?”
      “Làm hai món, uống rượu.” Bà tìm vài thứ ra rồi ấn vào tay , rồi lại lấy thêm hai bình rượu ra: “Mấy bình này cất lâu năm rồi, mẹ vẫn chưa nỡ uống.”
      “Uống rượu? Tại sao?” Đầu óc Nại Nại vẫn mơ mơ màng màng.
      “Con thấy trong mấy bộ phim truyền hình, mẹ vợ thường lấy rượu để đo nhân phẩm con rể sao?” Bà thản nhiên .
      “Bộ phim nào mà biến thái thế?” Nại Nại thấy kì quái, sao nhớ là còn có chiêu này?
      “‘Kim Sam Soon’ đó, nhưng mà chàng rể trong đó trông ổn hơn cái tên mà con chọn nhiều.” Mẹ Nại Nại tức khí, lấy dụng cụ ra, chuẩn bị rửa rau nấu nướng.
      “Mẹ! Mẹ đem nhân vật nam chính trong phim Hàn ra so sánh với ấy?” Nại Nại suýt vui quên cả tức. Lôi Kình nếu biết mình bị lấy ra so sánh vẻ đẹp trai với mấy chàng diễn viên còn hôi mùi sữa, kết quả lại còn bằng người ta, biết điên loạn đến mức nào.
      “Cậu ta lấy gì đọ với người ta, đẹp trai cũng bằng, tuổi trẻ cũng có.” Bà bỏ mấy loại rau vào bồn để rửa, bỗng nhiên phẫn uất quay lại : “Con xem, sao nó lại nhiều như thế chứ? Mẹ muốn vài câu, vậy mà lần nào xen vào được.”
      Chris thích bài này.

    2. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 48:phép tắc cần có vẫn phải có

      Rượu nhà Nại Nại trước giờ rất ngon, khí bàn tiệc rượu lại càng vui vẻ.
      Từ bà ngoại 80 tuổi đến các chị em họ đều là tửu lâm cao thủ. Sư đoàn kính rượu do mẹ Nại Nại dẫn đầu chiến đấu trong mọi gian khổ, trận nào thắng, trước giờ chưa có tù binh nào toàn mạng vượt qua.
      Vậy nên sau mỗi lần Lữ Nghị ăn Tết ở nhà Nại Nại lên Bắc Kinh đều phải húp cháo dưỡng dạ dày tháng trời. Mẹ Nại Nại biết được, thường dùng câu khinh bỉ: “Đúng là vô dụng, chút khí khái nam nhi cũng có.”
      Lôi Kình phừng phừng khí khái nam nhi, nên lần này cuối cùng cũng diễn ra trận quyết đấu ác liệt giữa các cao thủ.

      ***
      Mặc dù hai bình rươụ này để rất lâu, khi mở nắp ra chỉ còn lại quá nửa, mẹ Nại Nại cũng giải thích nhiều, chỉ rót ly rồi : “Con dứt ruột sinh ra, tôi cũng hiểu nó nhất, vì vậy tôi cần phải nhiều. Trái tim nó ở chỗ nào cũng cản được, sau này lúc muốn đối xử tốt với Nại Nại nhớ lại ly rượu này là được.”
      Lôi Kình vừa ngửi mùi là biết rượu này tuyệt đối phải loại thường, đứng dậy, nắm chặt tay Nại Nại, kiên định: “Cháu tuyệt đối xứng đáng với ly rượu này.” xong liền nâng ly cạn sạch.
      Mẹ Nại Nại thấy Lôi Kình sảng khoái, trong người chí khí ngút trời, liền đẩy cả hai bình rượu đến trước mặt : “Tôi đoán mấy thứ này cũng chẳng làm khó được cậu, cho nên cậu cứ uống hết .”
      Cái này… Lần này Lôi Kình cười nổi. Lúc nãy cứ nghĩ rằng chiến thắng nằm chắc trong tay, biểu có đôi chút đắc ý quá, kết quả lại bị mẹ Nại Nại ra chiêu hiểm.
      Lần này ngang dọc đều chết, phải chỉ có hai cân rượu thôi sao, uống là được chứ gì?

      ***
      “Nại Nại!” Lôi Kình gọi lớn.
      Nại Nại lườm cái, cả tối gọi tới hơn hai trăm lần rồi, có phiền hay : “Cái gì?”
      Lôi Kình phải uống được mà vì rượu này lâu năm quá, lại thêm mấy ngày nay bận tối mắt tối mũi, hăng hái quá, lần uống hết hai bình rượu nên nhìn cái gì cũng thành hai. Biết chắc chắn mất mặt, nhanh chóng cất bước ra ngoài, nhưng tay vẫn quên níu lấy Nại Nại. Theo lời mẹ Nại Nại uống say đến mức ấy mà vẫn quên mất vợ mình.
      đương nhiên thể quên được, khó khăn lắm mới thu nạp được bảo vật về mình sao có thể dễ dàng để tuột mất? Thế là nắm tay Nại Nại mà mắt cứ lim dim: “ rồi nhé, phải làm nhanh lên.”
      Nại Nại bật cười gõ đầu : “Làm cái gì?”
      “Kết hôn.” khó nhọc thốt ra hai chữ này, lúc này trong mắt có đến năm, sáu Nại Nại rồi, nhưng cảm giác ở tay vẫn vô cùng chân thực, nóng hôi hổi, ấm áp vô biên.
      “Cứ thế này mà kết hôn? cam tâm ?” Lôi Kình sau khi say rượu trông ngốc ngốc đáng . Nại Nại đột nhiên lại muốn trêu chọc , ép ra lời lòng.
      “Đừng những lời ngốc nghếch.” Lôi Kình vui tựa vào người Nại Nại, mặt nghiêm nghị ra lệnh: “Nghiêm túc .”
      “Đây mà gọi là cầu hôn sao?” Nại Nại hất hàm đắc ý.
      “Sao lại lắm chuyện thế, vậy em tưởng tôi tán gẫu sao?” Lôi Kình kéo lên giường, người nồng hơi rượu nằm lên người .
      “Lôi Kình, em cho biết. Đừng tưởng qua ải của mẹ em là xong nhé. Phép tắc cần có vẫn phải có đấy.” Nại Nại chỉ tay vào ngực ra lệnh.
      Lôi Kình cau mày nhăn mặt, giọng ồm ồm: “Còn có phép tắc gì nữa?”
      đến giờ vẫn chưa cầu hôn đâu đấy.” Nại Nại đỏ mặt chỉ ra thiếu sót.
      “Tôi cầu hôn rồi.” Định nhân lúc say mà coi là kẻ hồ đồ chắc. có cửa!
      “Lúc nào?” Nại Nại trợn tròn mắt, mãi nhớ nổi là lúc nào.
      mấy ngày trước, tôi với em, hay là chúng mình kết hôn .” Lôi Kình thô bạo kéo Nại Nại ra trước mặt, nghiêm túc .
      “Thế mà gọi là cầu hôn? Chẳng có hoa cũng có nhẫn!” Nại Nại nhớ lại đúng là có chuyện đó, nhưng nghĩ kĩ hình như còn thiếu cái gì đó. Đúng rồi, thiếu nhẫn và hoa!
      phải hoa cũng tặng rồi sao?” Lôi Kình càng cau mày.
      “Lúc nào cơ?” Nại Nại chỉ muốn nôn ra máu. Nếu như phải bộ dạng nghiêm túc của , còn tưởng bản thân bị mắc chứng đãng trí của người già. Lúc nào tặng hoa chứ?
      “Chính là lần bên ngoài văn phòng đó, em còn hoa bách hợp rất đẹp.” Lôi Kình tốt bụng nhắc cho người phụ nữ hồ đồ này.
      “Lôi Kình, chết cho rảnh, ai lại tính như thế? Té ra tính tất cả mọi thứ trước đây nữa rồi coi như là cầu hôn? có chuyện dễ dàng vậy đâu, tốt nhất là cầu hôn em tử tế. Nếu em thèm gả cho , đem con về nhà mẹ.” Nại Nại cuối cùng cũng bùng phát, lườm Lôi Kình đợi hồi .
      Nhưng người trước mặt dần chìm vào mê man, hơi thở ngày càng chậm lại, thêm lời nào chìm sâu vào giấc ngủ.
      bốc hỏa, lắc mạnh đầu : “Lôi Kình, em cảnh cáo nếu còn đồng ý, em đấy.”
      Lôi Kình mãi chẳng gì, sốt ruột ôm vào lòng : “Làm loạn gì thế? Đừng ồn ào nữa, hôm nay ngoan ngoãn ngủ , mai tôi cầu hôn.”
      Nại Nại bị ôm chặt vào lòng cảm thấy rất ngọt ngào hạnh phúc, tuy vẫn tức nhưng chỉ quở trách câu: “Chưa từng gặp tình cảnh này, cầu hôn còn có dự báo…”

      ***
      Hứa Thụy Dương nghiêm túc với Lôi Kình: “Kình ca, chuyện này em giúp được rồi. phải biết là chưa có nào làm em mất công tốn sức thế đâu.”
      Hồng Cao Viễn đứng khoanh tay bên cửa sổ trông rất bí , lời nào.
      “Hay để Lão Thất làm . biết nhiều cách làm phụ nữ vui vẻ. xem công ty của nó bao nhiêu em người mẫu, em nào chả ngọt ngào rực lửa khiến người ta chết sống lại?” Lão Ngũ đưa ra lựa chọn hợp lí.
      Lôi Kình mỉm cười quay sang nhìn Lão Thất, Lão Thất quay lại nhìn Lão Ngũ: “Mày lắm chuyện, ai bảo ngày xưa mày chọn ngành luật chứ phải quản lí?”
      lăng nhăng, quản lí với tán có liên quan nhau chắc? trắng ra vẫn là vấn đề nhân phẩm của mày thôi, tao chẳng buồn gì mày nữa.” Lão Ngũ quen đấu qua tranh lại, đấu khẩu cũng là sở thích kì quái của hai em họ.
      “Hai đứa xong chưa?” Lôi Kình quát tiếng. Dạo này tính cách càng ngày càng tệ, thế nhưng trước mặt Nại Nại lại chẳng mấy khi nổi nóng, lúc giận cũng chỉ mỉm cười.
      Cái này có phải có chút… có chút ngang ngạnh ở xó nhà ?
      Lôi Kình chột dạ kịp thời lấy lại bình tĩnh, quay qua nở nụ cười thiện chí nhất với hai em họ La ngây người ngạc nhiên: “Được rồi, thích học gì cứ học, có thể học và áp dụng coi như uổng công. , đứa nào có ý kiến hay?”
      “Thực ra cầu hôn rất đơn giản, chỉ cần nhẫn và hoa tươi thôi. Nhẫn chị dâu đeo cỡ nào, chúng ta mua. Hoa để Hứa Thụy Dương mua, rồi tìm địa điểm lãng mạn, khí ngọt ngào là chị dâu OK ngay ấy mà.” Lão Thất xong liền vỗ tay, khuôn mặt đầy tự tin khiến người nghe thể tin tưởng vào lời của .
      Lôi Kình cũng chẳng có ý kiến nào khác, chỉ biết : “Những cái khác đều ổn, có điều kích cỡ nhẫn…”
      “Cái này phải xem công lực của Kình ca rồi, tốt nhất là kiếm được số đo, nếu to hoặc đều làm chị dâu cụt hứng đấy.” Lão Thất cười .
      Lôi Kình đồng ý tiếng, cúi đầu gì thêm, đầu óc mãi suy nghĩ coi phải làm thế nào để kiếm được kích cỡ chiếc nhẫn cho Nại Nại.
      Lúc Nại Nại ngủ trưa, tự dưng cảm thấy ngón áp út tay trái bị vật gì nho thít chặt, khó chịu liền rút tay lại, đặt lên bụng. Nhưng chỉ vài phút sau lại thấy có vật gì đó buộc vào đó.
      lén ti hí mắt thấy Lôi Kình nghiêm mặt nằm giường, tay như cầm sợi chỉ.
      làm gì nhỉ?
      Sợi chỉ đen luồn vào ngón tay bé của , sau đó được nhàng buộc lại. Hai đầu sợ chỉ vừa khớp lại, cẩn thận đánh dấu rồi thu sợi chỉ lại. Mọi cử chỉ hành động đều lọt qua mắt Nại Nại.
      Lôi Kình hài lòng thu lại sợi chỉ rồi nhàng trèo xuống giường, ra khỏi phòng và nhàng đóng cửa lại. quay đầu lại, nếu phát Nại Nại nén cười khổ sở, nụ cười đến tận mang tai.

      ***
      Trước giờ Nại Nại đều nghĩ Lôi Kình chẳng biết mấy kiểu cầu hôn lãng mạn gì hết, kết quả khiến giật cả mình.
      Sáu giờ tối, Hứa Thuỵ Dương đợi dưới sảnh. Vì nghĩ cho đứa con trong bụng nên Lôi Kình ra lệnh Nại Nại chỉ được giày và quần áo thể thao, để phối hợp với quần áo đành buộc tóc bình thường. Nhưng đến lúc lên xe, đến địa điểm hẹn mới phát bộ quần áo này hơi tuỳ tiện quá, xứng với công sức chuẩn bị của Lôi Kình.
      Cảnh đêm tuyệt đẹp tầng thượng lên trước mắt, hơn nữa cả căn phòng tràn ngập hoa bách hợp. Nụ cười lấp lánh dưới ánh nến lãng mạn, cảnh đêm của thủ đô lộng lẫy chẳng qua cũng chỉ làm nền cho màn cầu hôn thế kỉ này.
      Nại Nại hoàn toàn ngờ vào lần thứ hai xuất giá, lại có thể được người ta coi như bảo bối, càng ngờ người ngạo mạn bá khí như lại có thể chuẩn bị cho buổi cầu hôn khó quên thế này.
      Phía ngoài cửa sổ lớn là thủ đô rực rỡ đèn điện, tất cả kiến trúc đều mang đậm chất lịch sử cổ kính. Giàn đèn neon đại như chiếu sáng hồi ức của , giấc mộng từ quá khứ đến tại, giống như thời gian chưa trôi qua, vẫn là thiếu nữ mong chờ tình . Tất cả mọi sai lầm đều còn kịp để sửa chữa, vẫn còn cơ hội để tìm cho mình tình chân thực.
      Chính vào lúc bản thân vẫn còn tin vào tình , vào lúc vẫn còn chút cam tâm, bằng lòng đánh cược lần nữa. Dù cho chỉ được 10 năm, 20 năm cũng thể vì bị tổn thương mà lui bước. Vấp ngã đứng dậy, lại vấp ngã lại đứng lên, cho dù cả đời liên tiếp vấp ngã và đứng dậy cũng hối hận. Bởi vì có nếm trải hết mọi vui sướng buồn khổ đời mới xứng đáng sống kiếp người.
      Lôi Kình thấy Nại Nại gì, cho rằng thích điều gì đó: “Đây đều là chủ ý của Lão Thất, nếu em thích tôi cũng chịu thôi.”
      Nại Nại lắc đầu: “, em rất thích.”
      Lôi Kình ôm lấy : “Lần này đừng có bảo tôi chưa cầu hôn em đấy. Nhẫn cũng mua cho em rồi đây. Bấy giờ tôi trịnh trọng vào vấn đề, Tần Nại Nại, đừng nghĩ tới cái khác nữa, mau kết hôn thôi.”
      Lời cầu hôn kiểu gì thế này?
      Cả bầu khí lãng mạn trước đó bị câu này phá huỷ hết. Trước mặt, chai sâm panh đặt trong chậu nước vẫn bốc lên làn khói trắng, hoa hồng bàn kết thành ba chữ ILU, tất cả đều công cốc.
      Nại Nại quay đầu : “ thể lời nào ngọt ngào hơn à?”
      Lôi Kình cau mày: “Thế này mà chưa ngọt ngào?”
      phải , Nại Nại, tôi em, em lấy tôi nhé.” Nại Nại muốn làm mẫu cho Lôi Kình, nhưng ngay khi vừa xong cả người run lên. Lời lẽ này quá kì dị, nghe thôi muốn nôn, chứ đừng nó còn được phát ra từ miệng của Lôi Kình, đúng là chuyện tưởng!
      “Tôi nghĩ chúng ta nên bàn bạc những việc thực tế hơn, ví dụ lúc nào tổ chức hôn lễ, sinh con rồi đặt tên là gì.” Lôi Kình nghiêm túc .
      định qua loa cho xong chuyện hả?” Nại Nại cam tâm, quyết bỏ qua cho Lôi Kình.
      xoa đầu : “Được rồi, để ý nhiều những thứ hư vô ấy làm gì, em đói sao?”
      Lôi Kình quá hiểu Nại Nại, cứ đến mùa đông là ăn rất ngon miệng, sau khi có con càng được thể ăn uống thả phanh. chỉ riêng mình Hồng Cao Viễn bị ép phải mua thịt xiên nướng, thậm chí cả Hứa Thuỵ Dương và em nhà họ La đều thoát nổi, chứ đừng nửa đêm Lôi Kình bị dựng dậy lái xe mua những thứ thèm.
      Cho nên lấy đồ ăn tuyệt hảo để dụ dỗ Nại Nại quên chuyện khác quá cao minh.
      Quả nhiên sai, Nại Nại nhìn thấy bàn thức ăn ngon tuyệt chẳng mấy để tâm đến những nghi thức hư vô kia nữa. Chỉ là lúc ngồi xuống vẫn quên : “Nhưng quỳ xuống cầu hôn miễn được, cả việc đeo nhẫn nữa.”
      Lôi Kình quay lại, cửa phòng đóng chặt, các huynh đệ cũng có mặt tại đây nữa, quỳ quỳ, dù gì cũng chẳng ai nhìn thấy.
      Thực ra Nại Nại chỉ định làm khó Lôi Kình tẹo, chỉ cần nũng nịu, nịnh nọt lúc buông tha. Nhưng ai ngờ tên này lại quỳ xuống , cảm thấy vô cùng kinh ngạc, liên hồi trốn tránh: “ cần đâu, để em tự làm.”
      Nại Nại lấy nhẫn khỏi tay tự đeo vào ngón áp út, to , vừa xinh. Nhớ lại bộ dạng lén lút đo kích cỡ tay hôm đấy buồn cười, thế là nịnh : “Kim cương to quá, bao nhiêu cara thế?”
      Lôi Kình cũng chả kì vọng đỡ dậy khi vẫn ngắm nghía hạt kim cương, nên tự mình phủi đùi đứng dậy: “6 cara, là kim cương Nam Phi.”
      Nại Nại chặc lưỡi: “Đắt quá, cỡ giá căn biệt thự đấy!”
      Lôi Kình ôm lấy từ phía sau, cắn tai : “ đắt, em còn quý giá hơn nhiều lần.”
      Nại Nại cảm động vì câu của : “ biết dỗ dành người khác.”
      còn biết nhiều cái khác nữa…” Lôi Kình cúi đầu cười gian xảo: “Hay là, thử xem sao nhỉ?”
      … ở đây thoải mái?” ra cũng lâu rồi lam cái đó, Nại Nại cũng cảm thấy nhớ nhung.
      Lôi Kình bế đặt lên bàn, nửa bàn bày đầy hoa hồng càng làm nổi bật làn da trắng nõn của , chậm rãi cởi khuy áo , vuốt ve ngực , đam mê vẫn quên hỏi: “Chắc vấn đề gì chứ?”
      biết.” lời, chân tay cùng lâm trận, kéo lấy áo và thắt lưng của .
      Lôi Kình đứng thẳng dậy, nhìn chăm chăm vào người phụ nữ mơ màng bàn: “Em lại còn biết?”
      “Tại sao em lại phải biết chứ?” Nại Nại lặng người trước câu hỏi của .
      “Vậy thôi , nhỡ làm con bị thương sao?” Lôi Kình chỉnh lại trang phục cho , ảo não thầm nghĩ: Lần trước là bà của , còn lần này là con của . Nếu sau này có ai nữa đến ngăn cản họ ân ái, chắc cũng thấy quái lạ nữa. Dù gì cũng gặp hai người thân thích rồi, những người khác ư, chỉ là ruồi muỗi thôi.
      Chris thích bài này.

    3. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 49:Cuộc sống hạnh phúc của thục nữ và xã hội đen

      “Sau này con kết hôn phải có xe cực to, đưa con oai phong khắp thành.” Mẹ Nại Nại lau miệng cho tiểu Nại Nại nhồm nhoàm vừa vừa nhai tiếng.
      “Chỉ chở mình em thôi?” Chị họ cười hỏi.
      “Vậy… tính thêm cả chị nữa.” Nại Nại trả lời khá miễn cưỡng.
      “Thế còn mẹ em sao?” Chị họ vẫn thích trêu chọc tiểu Nại Nại mũm mĩm dễ thương.
      “Thêm cả mẹ nữa.” Nại Nại ôm lấy vai và thơm mẹ cái rồi cười ha ha.
      “Vậy còn tân lang nữa?” Chị họ vẫn chịu buông tha.
      “Cái này… cái này… đủ chỗ cho ấy, chúng ta tính ấy nữa.” Tiểu Nại Nại trả lời rất khó khăn.
      Cả nhà được trận cười no bụng.

      ***
      Nơi được lựa chọn tổ chức hôn lễ khá hẻo lánh, nông trang nhiều cây xanh, cho dù mùa đông nhưng ở đó vẫn tràn ngập hương thơm xanh mướt cỏ hoa.
      Từ đầu Nại Nại dặn dò trước với mọi người, được mềm lòng với Lôi Kình, cả tổ trưởng, Tiểu Trần và chị họ đều phải đòi lì xì lớn của mới được.
      Mẹ Nại Nại thấy con mình cùng với các bạn trong phòng cười hả hê, bà cũng bất giác nhoẻn cười. Bà bận rộn chuẩn bị các món đồ đáp lễ cần thiết.
      Đây cũng là trong những điều bà cầu Lôi Kình phải làm, mọi thứ cử hành trong hôn lễ đều phải tuân theo nguyên tắc nhà họ Tần, nên lấy thế nào phải lấy như thế.
      Nhìn thấy dáng vẻ mang thịt lợn, hành củ, bột mỳ và củi đến nhà, mẹ Nại Nại lại cảm thấy tâm trạng bình ổn, hề oán thán phàn nàn gì cũng khiến bà cảm thấy, có lẽ lần này Nại Nại chọn đúng người rồi.
      Chuông cửa vừa vang lên, miệng Nại Nại cười tươi rói: “Mọi người xem náo nhiệt thôi, mẹ bắt ấy mang thịt lợn đến đấy.”
      Tổ trưởng nhảy tưng tưng: “Bác cool, ngờ lại trị xã hội đen đến mức này.”
      “Lần sau tổ trưởng kết hôn cũng phải trị Hồng tử như thế nhé.” Nại Nại cười tươi rói dặn dò.
      “Em… thực ra em luôn muốn tiếng xin lỗi với chị, lúc đó phải em cố tình chống đối chị đâu, chủ yếu là…” Tổ trưởng ngại ngùng đứng bên cạnh giường, nắm tay Nại Nại.
      Chưa xong Tiểu Trần đứng ngoài ban công hét lớn: “Trời ơi, bọn họ vác cả con lợn luôn.”
      Nại Nại ngắt đoạn thành ý xin lỗi của Tổ trưởng, cười rồi vỗ lên vai : “Đừng ngốc nữa! Chị biết em là người khẩu xà tâm phật, lúc đó nếu có em, chị cũng chẳng có được công việc này, càng thể nào thêm bước nữa. Thôi ra ngoài xem náo nhiệt thôi, đây là cơ hội ngàn năm hiếm thấy đấy.”
      Thực ra chuyện thế gian ai có thể phân ràng? Nếu lúc đó tổ trưởng thu nhận , cũng bán được biệt thự, mà nếu như vậy thể nào quen biết được Lôi Kình. Thế nhưng nếu như có Nại Nại tổ trưởng và Hồng tử cũng phải lòng nhau. Cho nên đều là cả nhà được lợi, cần phải phân định ai phụ ai, ai có ơn với ai, cứ để lòng bình thường thanh thản thôi.
      Tổ trưởng cảm kích trước trái tim hiền lành, bao dung của Nại Nại, vỗ lên tay Nại Nại rồi cúi đầu ra ngoài, để lại mình Nại Nại đối diện với chiếc đồng hồ tích tắc tường chờ đợi giây phút trọng đại sắp tới.
      Lại lần lấy chồng, sau mười năm lại khoác lên mình chiếc áo cưới.
      Sau bao thời gian giờ mới phát mình trưởng thành. Ai bảo tình tuyệt duyên với chứ? Nếu lúc đó cứ sống mãi trong đau khổ vì bị phản bội, tự thoát khỏi mãi mãi biết được ở nơi nào đó có người đàn ông tốt chờ đợi mình.
      Tình có thể kéo dài mãi mãi, nhưng ít nhất muốn cho tình và cả chính mình cơ hội.
      kiên trì lâu hơn 10 năm, nhớ, vẫn luôn ghi nhớ.
      10 năm, 20 năm, 30 năm của đều nằm phía trước, phải có hai người bên nhau mới qua những mốc đó.
      Cho dù tương lai thế nào, nhất định cố gắng tận lực, nhất định sống vui vẻ. Dù thế nào cũng chung sống hạnh phúc.
      Cứ như vậy chờ đợi đến cạnh mình, rồi hai người cùng nhau đến hạnh phúc.

      ***
      Ai có thể tưởng tượng xã hội đen cuối cùng lại thành ra bộ dạng này? Hứa Thụy Dương xin ít lửa chỗ Hồng Cao Viễn ở dưới lầu, châm lửa xong liền dựa vào chiếc xe hôn lễ R8 nghỉ ngơi.
      Lão Ngũ và Lão Thất mặt mũi lương thiện hơn nên được phái đón dâu. Hồng Cao Viễn do có quan hệ đương với tổ trưởng, sợ trao và nhận riêng với nhau nên bị cấm vào, còn ấy mà, phụ trách ở bên dưới điều động tất cả các em có mặt khiêng lợn lên lầu.
      Đây là quy định gì? Con xuất giá, con rể phải mang thịt heo, hành củ và bột mỳ đến gặp mẹ vợ, thể diện cả đời này của mấy em đúng là mất sạch ở đây rồi!
      Cả con heo, e rằng tất cả mọi người ở tòa nhà này từ xuống dưới đều có thể được thưởng thức nhỉ? Đúng là thể nào hiểu nổi đời này sao người ta có thể gả con đơn giản như vậy chứ?
      định quay đầu sang cằn nhằn cùng Hồng tử bỗng nghe thấy tiếng rành rọt: “Nhờ nhích xe ra nhường đường được , xe tôi qua được.”
      ngần ngại lườm người cất tiếng nhờ vả cái, cũng xem xem đây là hoàn cảnh gì, đây là chuyện có thể nhích qua được sao? Có chuyện trọng đại gì cũng phải để sau.
      có nghe thấy ?” Tiếng hề khó chịu, nhưng gặp lúc Hứa Thụy Dương bực tức cho dù MC truyền hình nổi tiếng đến cũng bằng .
      lười nhác quay lại : “Ở đây đón dâu, có thấy băng đỏ dây hồng ? Tôi nhích qua nhà khác đón ai?”
      đó biết mình đuối lý, nhưng vẫn cố năn nỉ: “Thế nhưng tôi có chuyện gấp , có thể nhích qua lát, đợi tôi rồi lại lái xe về?”
      Hứa Thụy Dương lần này phải quay lại nhìn cái kẻ mắt đui này là dòng giống mã vương gia nào mà lại dám coi là mấy thằng nhóc bãi đỗ xe.
      chậm rãi hỏi: “Em , nghe tôi gì à? Tôi với nhé, đây là xe rước dâu, tránh được.”
      tuy khá cao, nhưng sao chỉ phát triển chiều cao chứ phát triển não, chỗ rộng thế này mà cứ phải dằng co với , nếu quả thực được lùi xe về rồi bắt taxi là xong, ai dám phá hoại hôn lễ của xã hội đen, đây chẳng phải khác gì bôi nhọ thanh danh của họ sao?
      Tuy rằng họ rửa tay gác kiếm, nhưng uy nghiêm vẫn còn! Quyết để kẻ tiểu nhân coi thường.
      “Các biết lý lẽ, dù tổ chức hôn lễ cũng thể để ảnh hưởng đến người khác được.” đó hiển nhiên cũng là người khiếp sợ trước xã hội đen, thái độ rất cứng rắn.
      ưỡn ngực, khí khái : “ , ông chủ các ở đâu, tôi phải kiện. Chẳng phải chỉ là công ty tổ chức hôn lễ sao, ra oai cái gì? Ai biết lại tưởng mấy là xã hội đen cơ đấy, giả bộ lang sói gì chứ?”
      Lần này cơn giận của Hứa Thụy Dương suýt nữa khiến phụt máu, cái gì, dám mấy em bọn họ là công ty tổ chức hôn lễ? Tuy có phần hơi bề thế khuếch trương, nhưng khí chất vẫn còn đó, sao có thể giống công ty tổ chức hôn lễ được?
      nhẫn nhịn nổi đến trước mặt đó, thầm bên tai: “Chúng tôi chính là xã hội đen, chuyện xấu xa nào cũng làm. Sao, biết sợ rồi đúng ?”
      này tính cách thẳng thắn, nhìn nhìn lại mấy người này, áo quần chỉnh tề, mặt mũi hiền lành, chỉ trừ người trước mặt có chút côn đồ ra, còn lại tất cả đều giống như nhân viên của công ty tử tế nào đó.
      mà là xã hội đen tôi là người đảng 3K.” đó quyết tỏ ra yếu thế.
      Hứa Thụy Dương gọi Hồng Cao Viễn qua, mặt mày méo xệch: “Em này , nếu tao là xã hội đen ta là đảng 3K.”
      Hồng Cao Viễn thất thần, nhìn qua lượt, rít hơi thuốc: “Mày thừa nhận , trong mấy đứa mình, mày trông giống xã hội đen nhất, lừa người ta cũng giống.”
      đó cười khẩy cái đầy khinh bỉ, sau đó quay người leo lên xe, chiếc xe lách qua khe hở chật hẹp để thoát ra ngoài, kính phản quang còn cào cho chiếc R8 đường trắng hớ dài khoảng 10 cm.
      Thế này còn ra thể thống gì nữa? Hứa Thụy Dương nheo nheo mắt đầy căm phẫn, chuẩn bị lái xe đuổi theo Hồng Cao Viễn nhắc: “Kình ca xuống rồi, đừng gây nữa!” Hứa Thụy Dương vừa ngẩng đầu lên quả nhiên thấy Lôi Kình bế Nại Nại xuống lầu. Cố nén cơn giận xuống, ngồi lên vị trí lái xe, mắt nhìn chằm chằm biển số chiếc xe trước mặt.
      K2987800 đúng ? Được, cứ chờ đấy!

      ***
      Nếu như ai xuất tại hôn lễ khiến cho mọi người bất ngờ nhất, chỉ có thể là Elly.
      Trong phòng tân nương sau bục sân khấu, Elly xuất với chiếc áo xường xám cách tân màu đen, khoác chiếc áo khoác tuyệt đẹp có thêu hình phượng hoàng, tương phản tới mức khiến cho bộ tóc đỏ của trông vô cùng kì quái.
      ngờ tôi lại tới?” Giọng Elly vẫn vô cùng cuốn hút khiến Nại Nại gật đầu cách tự chủ.
      “Yên tâm, có chuyện gì hết, tôi chỉ tới xem hôn lễ thôi.” Elly nheo nheo đôi mắt sáng rực.
      “Cảm ơn!” Nại Nại tìm được lời lẽ nào khác, chỉ đành quay lại để chuyên viên trang điểm tiếp tục công việc.
      nhạc dịu êm trong phòng lập tức biến thành ‘vị’ khác ngay sau khi Lôi Kình bước vào, đến bên Nại Nại, kéo ra phía sau: “Tôi có thể cảm ơn , nhưng phiền đừng có ý đồ gì với ấy.”
      “Em nghĩ rằng cả đời chẳng bao giờ hai chữ cảm ơn.” Elly mỉm cười: “Thực ra em cũng chẳng làm gì!”
      dùng nửa Húc Đô cứu tính mạng tôi từ Lăng Phong. Chủ thuê Lăng Phong may bị làm thịt, ngư ông đắc lợi, cho cùng cũng là trò quỷ của .” Lôi Kình cười : “ giữ thể diện cho người còn cái gì, tôi cảm kích đâu.”
      Elly trầm ngâm hồi rồi mỉm cười: “ cũng đúng, chỉ có điều cái em muốn chính là quy , những việc còn lại em cũng chưa từng nghĩ muốn ai phải mang ơn em.”
      Mặt Lôi Kình sầm lại, nhưng chốc lát lại khôi phục trạng thái bình thường: “Elly, lấy nửa Húc Đô từ tay tôi, rồi lại đem tặng cho người khác, mà mong điều gì. Người khôn ngoan như sao có thể làm chuyện hợp lẽ thường vậy? Làm sao khiến tôi tin ?”
      Elly lấy chiếc mũ tân nương mà Nại Nại vừa đặt xuống bàn : “Đương nhiên em có thứ mà em muốn, chỉ có điều thứ đó liên quan gì tới .”
      Lôi Kình cau mày, tay càng nắm chặt Nại Nại hơn: “Người bên cạnh tôi, tốt nhất đừng có động đến.”
      Elly mím môi cười, làm ra vẻ quan tâm tới uy hiếp của Lôi Kình: “Em , em cho biết em nghĩ gì.”
      “Elly!” Lôi Kình bụng đầy nghi hoặc.
      “Yên tâm, em trước đây. Sớm muộn gì cũng biết thôi.” xong lướt qua Lôi Kình, vỗ tay Nại Nại chân thành : “Chúc mừng .”
      Đợi bóng dáng Elly mất hút sau cánh cửa, Lôi Kình lập tức gọi cho Hứa Thụy Dương, cho dù người đàn bà đó muốn làm gì, đề phòng cẩn thận chắc chắn thừa.

      ***
      Hứa Thụy Dương và Hồng tử phụ trách nghênh tiếp quan khách, Khổng Khê vừa , Lăng Phong lại tới, tất cả những người có máu mặt trong “ngành” đều đến tham dự, chỉ còn thiếu hai nhân vật chính xuất thôi.
      Cách đó khoảng hai mươi mét là dãy những chiếc xe giả danh khả nghi, thậm chí có thể nhìn từng người ngồi trong đó, hiển nhiên động tĩnh lớn thế này thể làm kinh động những người nội tình, nhưng chỉ cần bọn họ ra tay, các chú cảnh sát đương nhiên cũng đến tìm rắc rối, thế nên hướng đó tạm thời có thể phớt lờ.
      Vừa mới nhõm được lúc lại nhận được điện thoại của Lôi Kình, Hứa Thụy Dương ảo não quay sang : “Hồng tử, thế mày theo ta , người đàn bà này chừng lại giở trò quỷ gì, mày với ả cũng khá quen biết.”
      Hồng Cao Viễn đồng ý, sau khi liên lạc với thuộc hạ, gật đầu với Hứa Thụy Dương chuẩn bị theo dõi.
      Nhưng Hứa Thụy Dương vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc xe mini quen thuộc trong bãi đỗ xe, biển số cũng rất quen thuộc. Hình như, hình như là cái đần độn coi là nhân viên công ty tổ chức hôn lễ.
      đột nhiên phát hỏa: Được! Cuối cùng cũng để tôi tóm được, xem tôi chứng minh thân phận của tôi cho thế nào!
      Hứa Thụy Dương cướp luôn chìa khoá tay Hồng Cao Viễn: “Tao nghĩ rồi, mày thủ ở đây, tao thăm dò tình hình. Hai vợ chồng mày dưới hợp sức.”
      Hồng Cao Viễn nhìn theo ánh mắt Hứa Thụy Dương, đương nhiên cũng nhận ra bóng người quen thuộc ấy, vừa tức tối vừa buồn cười, trêu chọc: “Tao này, mày mà quên chuyện Kình ca giao phó đợi đấy mà chịu phạt.”
      “Yên tâm, tao vẫn biết phân biệt nặng .” Hứa Thụy Dương nheo mắt, nộ khí xung thiên. Quá nửa cuộc đời rồi, chưa có ai dám là nhân viên công ty tổ chức hôn lễ! Cả đời vào sinh ra tử mà cuối cùng bị hiểu lầm thành nhân vật tầm thường như vậy, nỗi hận này sao nén nổi?
      nhất định phải dạy cho con bé nít ranh này bài học, cảnh cáo ta đừng chỉ phát triển chiều cao mà còn phải tẩm bổ não nữa!
      Hứa Thụy Dương nhướng mày lên xe rồi nhanh chóng đuổi theo.
      Hồng Cao Viễn lắc đầu chán nản, rồi gọi điện cho thuộc hạ ra lệnh: “Mấy đứa theo dõi Elly, để mất tích tự giải thích với Kình ca đấy.”
      Đầu kia luôn miệng dạ vâng, Hồng Cao Viễn khóc dở mếu dở nhìn theo chiếc xe của Hứa Thụy Dương vút mất tung mất tích. Xem ra tên tiểu tử này gặp được “mùa xuân” của mình rồi!

      ***
      Vất vả cả ngày, Nại Nại mới có thể trút gánh nặng, gắng gượng nằm vật ra giường, gần như còn đủ sức lực để tận hưởng đêm tân hôn gì đó nữa, Lôi Kình cũng nằm xuống bên cạnh , phải vì mệt, mà là vì bị Lăng Phong chuốc cho say khướt lướt, ngoài việc thở hổn hển ra toàn thân hầu như mất tri giác.
      Cứ như vậy, cuộc sống mới của thục nữ và xã hội đen bắt đầu, câu chuyện cổ tích của người lớn cũng có kết cục như vậy. Chỉ có điều, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng cằn nhằn của Nại Nại phát ra từ lầu : “ nhìn , ngủ cũng buồn cởi quần áo.”
      “Mùi rượu nồng nặc quá, đừng có quay qua phía em mà ngủ, con học thói hư của đấy!”
      “Lôi Kình đáng chết, mà dám nôn là ngày mai em về nhà mẹ.”
      “Thôi được, coi như em nhìn thấy, muốn bẩn cả nhà cùng bẩn, nôn em cũng nôn, ọe…”
      Chris thích bài này.

    4. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Ngoại truyện 1: XÃ HỘI ĐEN TRONG MẮT LÔI CHẤN TỬ CON

      Chào mọi người, con là Lôi Nại, biệt danh là Lôi Pằng Pằng[1]. Tên của con nghe do bố con đặt, bố , bố họ Lôi, mẹ tên là Nại Nại, con là kết tinh tình của hai người, thế nên tên của con cũng phải là kết hợp của bố và mẹ. Nhưng hai người họ rốt cuộc kết hợp thế nào, sinh con ra như thế nào, bố chưa bao giờ chịu cho con nghe.
      Mẹ của con làm nghề bán nhà, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với rất nhiều các các chú, nếu mẹ bán được nhà mua rất nhiều rất nhiều Ultraman[2] cho con, nếu mẹ bán được nhà bố mua nhiều nhiều thịt xiên nướng cho mẹ, thế nên, con muốn ngày nào mẹ cũng bán được nhà.
      Nhưng cũng có những lúc mẹ bán được nhà mà bố vẫn mua thịt xiên nướng cho mẹ, đó là vì người mua nhà là chú, thế nên bố ghen.
      Lúc bố con ghen thể rất ràng, đến con còn có thể nhìn ra. Chỉ cần mẹ con về đến nhà là bố lôi ngay mẹ vào phòng, cả nửa ngày mà hai người vẫn chưa thấy ra, đó chính là biểu bố con ghen. Việc này, là chú Hứa với con.
      Chú Hứa cũng có lúc ghen, nhưng chị Cát Cát chẳng thèm quan tâm. Ai ya, con được gọi là chú Hứa, lần trước chú ấy dùng Tát Kì Mã[3] để đổi lấy con gọi chú ấy là , chú ấy , chị Cát Cát là chị, chú ấy mà là chú rất già, bảo con gọi chú ấy là là được rồi. Nhưng mà, hình như chú ấy nghĩ đến, con gọi chú ấy là , vậy chú ấy gọi bố con là gì?
      Hình như hơi bị lệch thứ bậc phải?
      Đúng rồi, tiếp chuyện ghen tuông. Bố con lôi mẹ con vào phòng, sau hồi lâu lâu mới ra ngoài. Sau khi ra ngoài chỉ có hai kết quả, là cả nhà được ăn thịt xiên nướng, hai là mẹ tức giận thèm quan tâm đến bố, sau đó cả nhà đều được ăn cơm.
      Thông thường khả năng thứ hai nhiều hơn.
      Mẹ con lúc nào cũng rất cương quyết, bảo ăn là ăn, nhưng mẹ vẫn nhớ nhân lúc bố để ý cho con ăn bánh ruốc, mẹ cũng tự mình lén lút ăn ChocoPie. Chỉ có bố là tội nghiệp, bố chẳng được ăn gì cả.
      Đương nhiên con với bố con ăn vụng rồi, thế nên bố lúc nào cũng lấy con làm cái cớ: “Pằng Pằng đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi.”
      Mẹ : “ , thích , để hai mẹ con tôi đói chết ở đây được rồi.”
      Bố chắp tay sau lưng lượn qua lượn lại mấy vòng cầu thang, sau đó mới thể thừa nhận: “Được rồi, tôi sai rồi!”
      Thế là, vạn an lành, con lại có thể nắm tay bố và mẹ ăn bữa thịnh soạn.
      Có những lúc con cảm thấy bố hùng như mẹ vẫn thường . Tuy mẹ con , trước đây bố là người đàn ông vô cùng vô cùng lợi hại, có thể đơn thương độc mã làm những chuyện rất hùng, giống như Zorro, giống như siêu nhân, giống như Ultraman, nhưng mà con nhìn ra. Cõ lẽ, chỉ có mẹ từng nhìn thấy, dù sao cũng có ai chứng minh lời mẹ .
      Đúng rồi, còn cả chú Hồng nữa. Hồng rất là dữ, mỗi lần chú Hồng với thân hình cực kì cao to đều cúi thấp đầu xuống để ấy đánh, cho dù là như thế, Hồng vẫn phải nhảy lên mới có thể đánh vào đầu chú Hồng được, nếu như chú ấy cúi đầu xuống, ấy nhất định đánh được. Con hiểu tại sao chú Hồng lại thích bị người ta đánh, thế là con hỏi chú, chú : “ để cho người phụ nữ của mình đánh chẳng nhẽ để người khác đánh?” Là sao? Con hiểu. Nhưng mà con rất thích Thất Thất ở nhà trẻ, bạn ấy rất xinh, nếu bạn ấy muốn đánh con, con nghĩ con cũng để bạn ấy đánh.
      Mẹ , để con học tiếng với chú Ngũ và chú Thất, con rất là thích. Nhưng họ nếu con học giỏi rồi cho con hay bí mật kinh thiên động địa. Vì cái bí mật đó của hai người họ, con chỉ có cách nhẫn nhịn mà học, cho đến khi bọn họ cho con biết cái bí mật đó, bí mật đó đúng là khiến con rất kinh động. ra, hai người họ Lão Ngũ là em còn Lão Thất là . Tại sao thế nhỉ? Thế giới của người lớn là kì quái, con chẳng hiểu gì cả. Nhưng mà sau khi học toán xong con hiểu rồi, bảy lớn hơn năm, thế nên chú Thất là . Thế nào, rất bình thường đúng ? Con cũng thấy như thế đấy.
      Cũng may mà bố mẹ con vẫn bình thường, tuy nhiên họ cũng có lúc bình thường.
      Con sớm phát bố mua đồ cho mẹ nhưng đều tặng cho mẹ, mà bắt con tặng. Bố vỗ vỗ mông con, thầm rất chi thần bí: “Pằng Pằng , tặng cho mẹ.”
      Ông bố đáng thương của con, thực ra mẹ con sớm biết đó là do bố mua, bởi vì, có đến vài bộ quần áo bây giờ vẫn còn cất trong phòng, mẹ thầm với con: “Bố con biết mua quần áo gì cả, mẹ cũng muốn đả kích tích cực của bố con, thế nên bố con mua gì mẹ cũng nhận hết.”
      Mẹ con như vậy chính là ‘lòng dạ đen tối’ sao? Đây là từ mà con nghe Tiểu Trần khi hình dung chồng ấy. Tuy nhiên, con hiểu ý nghĩa của nó lắm. Tóm lại là… tóm lại là có ý rất gian trá phải, chỉ có điều vẻ bề ngoài của chồng Tiểu Trần có vẻ gì là gian cả, con nghĩ, chắc là Tiểu Trần nhìn nhầm rồi, ấy với mẹ con giống hệt nhau, đều thể tập trung vào điểm.
      Thôi được rồi, bây giờ con đến chuyện của con. Bây giờ con năm tuổi, học lớp mẫu giáo nhỡ trường mầm non Ánh Sáng. Trong lớp có hơn hai mươi bạn , con chỉ thích mỗi Thất Thất. Bạn ấy đâu con theo đó, bạn ấy chơi cầu trượt con cũng chơi cầu trượt. Nhưng mà… bạn ấy vệ sinh con thể theo, con chỉ có thể đứng bên ngoài khiến cho những bạn muốn vào nhà vệ sinh ngoan ngoãn đứng đợi ở bên ngoài, mấy bạn đó nghe lời gì cả, đều chịu đợi, kết quả là, con bị giáo gọi phụ huynh đến.
      đúng… thực ra vẫn còn chuyện nữa, con ngại dám kể.
      giáo tìm gặp bố mẹ còn vì lần trước trong buổi học con hôn Thất Thất cái, nhưng mà bạn ấy lại khóc ầm lên. Con thề là, con hôn bạn ấy giống y như bố hôn mẹ, tuyệt đối hề cắn bạn ấy, về việc vì sao bạn ấy lại khóc, con cũng biết nữa.
      Nhưng mà chú Thất , con khóc có nghĩa là thích con, có lẽ… bạn ấy rất kích động.
      Bạn ấy kích động cái gì? Con cũng biết.
      Tóm lại là vì hai chuyện đó mà giáo gọi bố mẹ con đến, bây giờ, con đứng trong phòng làm việc của giáo, nhìn mọi người cùng nhau giải quyết việc con hôn Thất Thất.
      Biểu cảm của mọi người đều rất nghiêm túc, hình như việc này rất là nghiêm trọng.
      Bộ dạng của bố vẫn như mọi khi, giáo bị bộ dạng đó làm chết khiếp đến nỗi cười nổi nữa rồi.
      Còn mẹ con lại rất dịu dàng, cứ liên hồi xin lỗi giáo, con thích mẹ phải chịu uất ức như vậy, thế nên con muốn cứu mẹ.
      Nhưng mà… bố lúc nào cũng nhanh hơn con bước, trước mặt mọi người bố ôm lấy vai mẹ, rồi với giáo: “Bọn trẻ đùa nghịch cần phải nghiêm trọng hóa lên làm gì, việc này chúng tôi giáo dục nó.”
      Bố lúc nào cũng trong bộ dạng rất thản nhiên, chẳng ai dám làm gì bố cả, nhưng mà tất cả các giáo từng nhìn thấy bố đều bố rất đẹp trai, đều rất thích véo má con rồi là con giống bố. Nhưng mà con vui chút nào, con thích giống mẹ hơn, bởi vì mắt của mẹ rất ư là đẹp, còn con… là mắt mí.
      Bố và mẹ nắm tay con về nhà, mẹ hình như rất kích động, mẹ trách móc bố quá nuông chiều làm hư con. Nhưng bố lại nghĩ như vậy, bố cảm thấy đây chỉ là hành động của bọn trẻ con, cần thiết phải có bé xé ra to như thế. Con thấy bố thế là đúng, bởi vì con thích Thất Thất, phải vì con , con nghĩ con lớn rồi cũng thích bạn ấy.
      Giống như bố thích mẹ vậy.
      Mọi người hỏi tại sao con lại biết? Mọi người là nhạt nhẽo, đương nhiên là con biết rồi. Theo như chú Hứa , ngày mà mẹ con sinh con, bố suýt ép chết bác sĩ, còn nếu mẹ con có mệnh hệ gì, bố nhất định tha cho ông ấy. Vị bác sĩ đó là tội nghiệp, nhưng con còn tội nghiệp hơn, điều này bà ngoại có thể làm chứng.
      Con mới có mấy tháng tuổi, bố cho con và mẹ ngủ cùng nhau. Mọi người phải biết cái giường nhà con rất là to rất là to, con cũng đâu có chiếm bao nhiêu diện tích, nhưng mà, bố vẫn cho con và mẹ được ngủ cùng nhau.
      Sau này lớn lên con lại càng tội nghiệp, phải ngủ mình phòng, có những lúc còn phải chen chúc chiếc giường với chú Ngũ, có lần có sét, con cứ bám lấy mẹ chịu , kết quả là bị bố xách cổ vứt vào lòng chú Ngũ, cả thèm quay đầu lại, cứ thế mất.
      Mẹ vui cũng chẳng còn cách nào, bởi vì chú Ngũ , mẹ là của bố, chứ phải của con.
      Haiz, quan hệ giữa người lớn với nhau là phức tạp. Con vẫn chưa hiểu gì cả.
      Chẳng mấy chốc mẹ ngậm miệng lại, mặt mày đỏ ửng, hình như lại nên lời. Cái tật này của mẹ rất là thiệt thòi, mỗi lần cãi nhau với bố đều lại được, nhưng mà hiểu tại làm sao, tới phút cuối đều là bố nhận lỗi. À, con biết rồi, nếu như bố nhận lỗi, mẹ cho bố hôn nữa. Giống như… giống như bây giờ.
      Con phải che mắt lại thôi, tuy bố chỉ hôn vào má mẹ, nhưng đây cũng là cái mà chú Thất gọi là “ tốt cho trẻ con”. Nhưng mà những ngón tay của con đều xòe ra, vừa hay nhìn thấy mẹ hôn lại bố.
      Thôi được, con thừa nhận, con sai rồi.
      Bởi vì con hôn Thất Thất nhưng Thất Thất hôn lại con.
      Thế nên, lần sau con nhất định phải làm Thất Thất hôn lại con, hôn con lại hôn nữa, cho đến khi bạn ấy hôn lại con thôi.
      Ừm, làm thế !
      Mọi người xem, đây chính là gia đình con, giống y giống y giống y chang với gia đình mọi người.
      phải sao?

      [1] Từ ‘Thương’ trong biệt danh của Lôi Nại có nghĩa là súng.

      [2] Đồ chơi siêu nhân

      [3] thứ bánh ngọt của dân tộc Mãn.
      Chris thích bài này.

    5. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      NGOẠI TRUYỆN 2: XÃ HỘI ĐEN TRÁCH NHIỆM TRỌNG ĐẠI

      chàng ở ngoài cửa đợi ai trong số các em vậy?” Giáo viên hướng dẫn A hỏi.
      “Em biết ạ, đứng đó ba tiếng đồng hồ rồi.” Sinh viên B trả lời.
      “Chiếc xe trông bắt mắt.” Giáo viên hướng dẫn A ngưỡng mộ nhìn về phía xa.
      “Vâng, nghe là xe chiến đấu trong các loại xe đua đó ạ.” Sinh viên C cảm khái.
      Hứa Thụy Dương dựa vào chiếc DB9 nở ra nụ cười quen thuộc vốn có, đứng trong tư thế oách nhất để chờ xuất của Cát Cát bên ngoài phòng thí nghiệm, phía sau lưng thỉnh thoảng vang lên vài tiếng còi xe inh ỏi mà đối với chỉ như tiếng muỗi kêu vo ve, lười nhác thèm chấp những kẻ đó, muốn trách phải trách đường hơi bị hẹp, phòng thí nghiệm hơi bị cũ nát.
      Lão Thất , những trẻ còn học là dễ lừa nhất, điểm này rất tán đồng, nhưng trong số các bé dễ bị lừa đó tuyệt đối bao gồm cái biến thái nghiên cứu năng lượng hạt nhân này.
      Việc gì cũng có thể làm được.
      Hứa Thụy Dương chỉ cần nghĩ tới việc nếu kế hoạch theo đuổi của mình thất bại, có khả năng bị người ta ném bom nguyên tử để báo thù là dựng cả tóc gáy, thề, bản thân duy trì trạng thái theo đuổi mãi mãi, tuyệt đối là vì lo nghĩ cho an nguy bảo mật của đất nước.
      Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, vừa mới nghĩ đến bom nguyên tử, ‘mẹ của bom nguyên tử’ liền xuất .
      Cát Cát tức giận phừng phừng xông ra khỏi phòng thí nghiệm, nhảy xuống bậc thang, hai tay khoanh trước ngực, cười khẩy.
      là biển báo đường nguy hiểm sao? Hình như vẫn còn thiếu ba cột đèn huỳnh quang đúng ?”
      Hứa Thụy Dương nuốt nước bọt nén nhịn cơn giận của mình, người lớn thèm chấp trẻ con, ung dung : “Tôi đợi em.”
      “Đợi được rồi, có thể rồi.” Cát Cát nâng cặp kính tuột khỏi sống mũi, lạnh lùng quay người về phía phòng thí nghiệm.
      “Tối nay tôi mời em ăn cơm.” Hứa Thụy Dương vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, chuyện với nữ tiến sĩ đúng là rèn luyện nhẫn nại của bản thân.
      nhìn cái người bên cạnh hồi rất nghiêm túc, “Khỏi, nhịn ăn.”
      “Em gầy như vậy còn nhịn ăn?” Hứa Thụy Dương cuối cùng thể nhẫn nhịn kiểu từ chối đủ các cách của , đưa ra câu hỏi nghi vấn trong lòng.
      phải.” Cát Cát giải thích rất nghiêm túc.
      “Vậy là?” Trải qua cố gắng kiên trì biết mệt mỏi, ít nhiều Hứa Thụy Dương cũng coi như hiểu được đặc điểm cách chuyện của nữ tiến sĩ trẻ tuổi này. , lời khái quát; hai, làm việc gì cũng phải có quy củ; ba, mục tiêu phải ràng; bốn, nhất định phải học cách chuyển đổi tư duy cực nhanh.
      “Nhìn thấy thể ăn nổi, đồng nghĩa với việc… nhịn ăn.” Cát Cát giải thích với rất bình thản.
      Hứa Thụy Dương: “…”

      ***
      “Pằng Pằng, mẹ em đâu?” Cát Cát hỏi.
      “Mẹ em ra ngoài gặp khách hàng rồi.” Pằng Pằng nằm bò bàn trà vẽ tranh, ông mặt trời màu xanh nước biển, bầu trời màu xanh lá cây, thảm cỏ màu vàng.
      “Nhưng chú Hứa của em mẹ em bảo chị đến chơi với em?” Cát Cát đẩy đẩy gọng kính sống mũi.
      “Chú ấy lừa chị đấy, chú ấy muốn theo đuổi chị.” Pằng Pằng buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục đặt bút vẽ thêm tiểu Thất Thất màu đỏ.
      “Trời… Pằng Pằng, con người thể vẽ thành màu đỏ được.” Cát Cát chỉnh đốn lại.
      “Mọi người trong mắt chú Hứa chị là màu đỏ, chị thấy chú ấy nhìn thấy chị là giống như mèo Tom nhìn thấy mèo Mary, hai con mắt lên toàn trái tim màu đỏ sao?” Pằng Pằng thèm nghe lời, bĩu bĩu môi, mẹ chị Cát Cát là tiến sĩ, biết nhiều hơn mẹ nhiều, bây giờ có thể thấy, tiến sĩ như chị ấy cũng chẳng bằng đứa trẻ như nó.
      “Ha ha ha, ha ha ha.” Cát Cát cười xòa, “Vậy chú Hứa sao?”
      “Chú Hứa , chú ấy thấy chị là màu đen.” Pằng Pằng nhảu mỏ ra, dùng cây bút màu đen vẽ lông mày của tiểu Thất Thất.
      “Tại sao?” Cát Cát thấy kì lạ.
      “Chú ấy chị còn xã hội đen hơn cả chú ấy, lần trước còn dám uy hiếp đập xe của chú ấy, chú ấy xe là vợ lớn, vì vợ lớn nên có kiên quyết cũng thể kiên quyết thêm nữa, thế nên về nhà.” Pằng Pằng thở dài lắc đầu, lông mày vẽ đậm quá, đúng là bố vẽ mẹ vẫn đẹp hơn.
      “Sau đó sao?” Cát Cát lại hỏi, tiện tay vuốt thẳng giấy vẽ cho Pằng Pằng.
      “Sau đó chú ấy , sau này bao giờ đem vợ lớn tán nữa, là quá nguy hiểm!” Thôi vậy, đậm cho nó đậm, Thất Thất với lông mày đậm trông vẫn rất xinh.
      Hứa Thụy Dương vừa lấy đồ uống trong tủ lạnh ra nhìn thấy Cát Cát lần đầu tiên nở nụ cười tuyệt đẹp đến chỗ .
      “Sao thế?” Bị nụ cười của làm sởn cả da gà, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, Hứa Thụy Dương sợ sệt lên tiếng.
      “Chẳng sao cả, cho tán nữa!” Cát Cát giơ túi lên đập túi bụi, trúng ngay giữa mặt Hứa Thụy Dương. Cát Cát cảm thấy hả hận, lại giơ chân lên đạp Hứa Thụy Dương thêm cái, sau đó hất tóc oai phong bỏ .
      Pằng Pằng nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, sung sướng vỗ tay cổ vũ: “Wa, chị Cát Cát, chị giống hệt bà ngoại em! là tuyệt!”

      ***
      “Sh*t! Đám nhóc tì này có phải định chơi khăm mình ? Chiêu thức gì mà cổ lỗ sĩ thế này?” Hứa Thụy Dương khom người nấp sau góc khuất của cầu thang, dùng máy điều khiển từ xa điều khiển mô hình chiếc Cadillac, phía trước xe có buộc đoạn băng, miếng băng màu hồng đó còn có công chúa và chàng hoàng tử hôn nhau thắm thiết.
      Trong chiếc xe là chiếc nhẫn mà nhọc công lựa chọn và mảnh giấy vô cùng ngu độn, vô cùng quê mùa có dòng chữ “Tôi muốn theo đuổi em”.
      Thời kì ‘phi thường’ phải dùng thủ đoạn ‘phi thường’, người con ‘phi thường’ phải dùng những bước ‘phi thường’.
      Lão Thất như vậy.
      Cát Cát ôm sấp báo cáo thí nghiệm dày cộp lê bước lên cầu thang, từ sau lần đá Hứa Thụy Dương liền biến mất tăm mất tích. Vốn dĩ còn mừng thầm vì xã hội đen cũng có kẻ mặt mỏng, nhưng đúng là ba ngày gặp cái tên đeo bám đó, đột nhiên lại có chút thoải mái, ngồi xong, đứng cũng xong, vì chuyện này còn cố ý về nhà kiểm tra lại gót đôi giày ‘hạ cẳng’ ngày hôm đó. Cũng khó trách biến mất dạng, độ cao đó… dù thế nào cũng phải nhập viện quan sát vài hôm mới được.
      Đến cửa nhà, dựa vào tường tìm chìa khóa mở cửa, ngờ giây sau đó đột nhiên nghe thấy có người : “ được động đậy!”
      Cát Cát kinh hoàng, lẽ nào mình về nhà khuya nên gặp phải tên thổ phỉ cướp của chiếm sắc? mở to mắt, thầm bảo mình phải dùng hết sức, hơi gập lưng lại ra vẻ mình rất ngoan ngoãn phục tùng. Bốn bề trở nên im ắng, có vẻ như đối phương còn ý thức cảnh giác nữa, sau đó hét lên tiếng khủng khiếp, lượng bộc phát khiến người ta phải khiếp sợ, Hứa Thụy Dương định lên lầu nhặt lại chiếc xe mô hình vì điều khiển nhầm mà chạy đến sát chỗ Cát Cát ngay lập tức bịt tai lại, nhưng còn chưa đợi giơ được tay qua vai, cả sấp giấy A4 phang lên đầu , tức nhìn thấy toàn sao.
      Cát Cát vận dụng cả tay lẫn chân, đạp trước đá sau, lần này nhắm thẳng vào bộ phận quan trọng của đối phương.
      Còn chưa hả, đôi giày vừa cởi ra khỏi chân đáp mặt Hứa Thụy Dương, liền sau đó cả người loạng choạng ngã sang bên, chỉ nghe thấy tiếng bịch, bịch thêm phát thế là cả người đổ ập xuống.
      Cái này mới gọi là, xe tan người nát.

      ***
      Từ lâu nghe lễ tình nhân là ngày tỏ tình, tỉ lệ thành công lên đến 95%, thế là Hứa Thụy Dương ấm ức dụ dỗ được đồng chí Lôi Pằng Pằng lâm trận lần nữa.
      “Chị Cát Cát, chú Hứa, đúng, Hứa ấy thích chị.” Chú Hứa hứa rằng, khi thành công mua cho nó Bá Thiên Hổ mà nó ao ước lâu, vì món đồ chơi quý, Pằng Pằng chỉ có thể làm trái với lòng mình gọi Hứa Thụy Dương tiếng .
      “Em với ta, chị thích ta.” Cát Cát buộc khăn ăn lại cho Pằng Pằng, lại xiên miếng bánh gato, rồi đặt chiếc dĩa vào lòng bàn tay nó.
      “Chị Cát Cát chị ấy thích chú.” Pằng Pằng ngoảnh đầu lại chuyển lời cho Hứa Thụy Dương ngồi bên phải.
      sai, bọn họ đặt bàn có ba ghế ngồi thẳng hàng nhau, giữa hai người có kẹp con kì đà tên là Pằng Pằng.
      “Cháu với ấy, chỉ cần chú thích là được rồi, những việc khác liên quan gì tới ấy cả.” Hứa Thụy Dương phẫn uất uống ực hơi hết cốc Bạch Lan Địa. Xem xem mấy em bọn họ, có ai theo đuổi mà lại khổ sở như ? Lần trước là bị ném dép vào mặt, lần trước nữa là bị phang túi vào đầu, lần trước trước nữa nước mũi ròng ròng vì lạnh khi phải đứng chờ ba tiếng đồng hồ trước cửa phòng thí nghiệm… Đến cả Lão Thất cũng á khẩu, này phải loại từng nghiên cứu, dễ cung cấp phương thức, đến cả cao thủ tình trường còn phải bó tay, lẽ nào nữ tiến sĩ chính là sinh vật ngoài hành tinh?
      Pằng Pằng vẫn còn muốn truyền đạt Cát Cát lược bỏ luôn công đoạn ở giữa, trực tiếp xắn miếng bánh gato nhét vào miệng thằng bé để nó tịt luôn câu định : “Ngon ?”
      “Ngon ạ!” Pằng Pằng thích nhất là chocolate mousse, nó gật đầu, lại há mồm có ý muốn ăn nữa.
      Sau đó thằng bé với khuôn mặt nhem nhuốc đầy chocolate quên sạch sành sanh câu của Hứa Thụy Dương.
      Thấy cái người mình nhờ vả được tích gì, Hứa Thụy Dương thoát khỏi cơn phẫn nộ, tay nhấc bổng Pằng Pằng đặt qua bên, thèm để tâm tới phản khảng của thằng bé, trực tiếp ngồi xuống chỗ đối diện Cát Cát.
      Mùi thơm của bánh kem xen lẫn mùi nước hoa thoang thoảng người khiến loạn hết tâm trí, đột nhiên rất hùng hổ: “Đừng có tôi cảnh cáo trước, nếu em còn đồng ý tôi hôn em!”
      “Tôi đồng ý đấy, dám?” Cát Cát phục, quay phắt qua bên, làn da trắng nõn nà của khiến Hứa Thụy Dương cảm thấy huyết khí của chảy ngược, sau đó hôn cách mãnh liệt.
      Lôi Pằng Pằng ngồi bên cạnh hai người bởi vì nhìn thấy quá nhiều những cảnh có lợi cho phát triển sau này của trẻ nên vẫn ngồi ăn cách hồn nhiên, tự mình xiên miếng mousse bỏ vào miệng, gật gật đầu: “Mousse của quán này ngon , lần sau bảo mẹ mời Thất Thất đến đây ăn.”
      Sau đó là tiếng “bốp”, tiếng “cong”, sau đó là tiếng “rầm”, và rồi cuối cùng mới là tiếng “ai ya”.
      Pằng Pằng lắc đầu, xong rồi, Bá Thiên Hổ thế là đời, trông đợi vào chú Hứa còn bằng trông đợi vào bố.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :