1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thục nữ dễ cầu - Hải Thanh Cầm Thiên Nga HOÀN đã có ebook chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, 58 Truy bắt

      Tiết Đình ở Yên Kỳ dưỡng thương nhiều ngày, mọi chuyện sớm thu xếp thỏa đáng.

      Ngày tiếp sau, Lâu Vũ Triệt dẫn hơn ngàn người lên đường, Tiết Đình cùng Bùi Hành Kiệm cũng cùng .

      Ở ngoài thành Yên Kỳ, Vương Lâm bày rượu đưa tiễn. Sau khi từ biệt, đội ngũ trùng trùng điệp điệp hướng về phía Quy Tư.

      Tây Vực là nơi rộng rãi, hoang vu, thường xuyên mấy trăm dặm thảo nguyên thấy bóng người. may là thời tiết quá rét lạnh, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời ấm áp.

      "Tốt nhất là như thế này, chớ đổi gió, cũng đừng có tuyết rơi." binh sĩ cười hì hì .

      Người khác : "Đúng nha, mỗi lần ra cửa, sợ nhất là thấy mặt trời."

      Nhưng câu thành sấm, ba ngày sau, địa thế gồ ghề, trời cũng trở nên u, gió lạnh thổi từng đợt.

      "Đại Đô Hộ, nhìn sắc trời, sợ là sắp có bão tuyết." Người hầu bẩm với Lâu Vũ Triệt.

      Lâu Vũ Triệt nhìn chút, vuốt cằm : "Cho mọi người hạ trại tại chỗ, ngày mai tiếp."

      Người hầu vâng lời.

      "Có chuyện gì ? Sao tiếp?" Phát đội ngũ dừng lại, Bùi Hành Kiệm giục ngựa lên phía trước hỏi.

      "Đại Đô Hộ có lệnh, bão tuyết sắp tới, cắm trại tại chỗ." vị tướng quân .

      Bùi Hành Kiệm cau mày gặp Lâu Vũ Triệt.

      "Hạ quan cho là nơi này thể cắm trại." Bùi Hành Kiệm : "Chỗ này gò núi rừng cây vây quanh, nếu quân địch tấn công bất ngờ, chúng ta lâm nguy."

      Lâu Vũ Triệt xem thường, vuốt râu cười cười: "Chung quanh có núi đồi rừng cây, vừa đúng ngăn trở bão tuyết, nếu dời khỏi đây người ngựa bị chôn vùi trong bão tuyết chẳng phải còn thê thảm hơn sao? Phó Đô Hộ yên tâm, gió tuyết lạnh giá bọn Thổ Phồn cũng phải e ngại, nếu yên tâm, đặt nhiều trạm gác tuần tra liên tục là được."

      Bùi Hành Kiệm thấy ông ta kiên trì, tiện thêm, đành phải cáo lui.

      "Phó Đô Hộ cũng quá lớn lối , nhậm chức còn phải đợi đến sang năm đấy. . . . . ." Người hầu bất mãn .

      "Bùi Phó Đô Hộ tinh thông binh pháp, tự có lý do của , được bậy." Lâu Vũ Triệt giáo huấn. Dù tiếp thu nhưng Bùi Hành Kiệm cũng cho ông lời nhắc nhở. Khi phân phó, Lâu Vũ Triệt ra lệnh tăng số người tuần tra, mở rộng phạm vi tuần phòng đề phòng bất trắc.

      Gió lạnh vù vù thổi qua, các binh sĩ người dựng lều trại, người nhóm lửa, người tuần tra phòng vệ, nhất thời bận rộn dứt.

      "Thời tiết thế này, có quân địch tới . . . . . ." người lầu bầu .

      "Cũng chắc, nếu tới sao."

      "Tới cũng sợ a, chúng ta có Phó Đô Hộ cùng Thạch Kỵ Tào !" Người nọ thổi thổi lò lửa, hả hê .

      "Hai vị quân sĩ." Lúc này, tiếng xa lạ truyền đến, hai người nhìn sang thấy là người trẻ tuổi mặc áo khoác dầy, mỉm cười đứng trước mặt, "Thạch Kỵ Tào hai vị biết là ai vậy?"

      Người ăn mặc như vậy trong đội ngũ ước chừng là quan chức, hai người dám chậm trễ. người vội : "Thạch Kỵ Tào a, ở bên kia, là vị buộc ngựa kia."

      Người nọ nhìn theo, trầm ngâm nhìn hồi.

      "Công Thai tìm có chuyện gì sao? Ta báo cho tiếng." người đứng lên .

      ", sao." Người kia hòa ái cười cười, "Mỗ nghe tiếng tò mò thôi, cần quấy rầy ." xong, lại hỏi tiếp: "Vị Thạch Kỵ Tào này nghe là từ bộ tộc người Hồ tới, ngờ lại có bộ dáng người Hán."

      người vừa định há mồm, tay áo lại bị kéo kéo.

      Người còn lại cười cười, : "Đúng vậy a, người Hồ cùng người Hán lấy nhau cũng nhiều, giống người Hán cũng có gì lạ."

      Người hỏi gật đầu, lại hàn huyên đôi câu thời tiết rồi xoay người .

      "Sao vậy?" Nhìn bóng lưng người , người đầu đầy sương mù hỏi.

      "Cũng có gì, ta chỉ cảm thấy duyên cớ sao lại tới hỏi thăm thân thế người ta? Cẩn thận là hơn."

      Binh sĩ này sáng tỏ, hai người tiếp tục vừa chuyện vừa nhóm lửa.

      Trong doanh địa người người vẫn bận rộn, Tôn Khang tới chỗ hẻo lánh, trong lòng sung sướng. lấy trong tay áo ra mảnh vải , đó vẽ mặt người.

      Thạch Chân? nhìn bức họa cười cười, lúc sau lại nhét vào tay áo, sải bước lên trước.

      Đổi tên, để râu, tha hương náu liền cho rằng thể tìm được sao? Chẳng nhẽ chưa từng nghe ‘lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt’ sao?

      ***

      Thời tiết thay đổi, Ninh Nhi mặc áo lông dầy, ở trong trướng đốt lửa vẫn cảm thấy lạnh giá.

      "Thời tiết quỷ gì thế này. . . . . ." Thị tỳ hà hơi xoa xoa hai tay, oán trách .

      Tiết Đình tới trướng của Đại Đô Hộ, hồi lâu cũng thấy quay lại.

      Ninh Nhi nghe tiếng gió bên ngoài gào thét, lại nhớ tới Thiệu Chẩn. Mới vừa nghe người hầu chuyện, thời tiết như vậy nhưng các binh sĩ vẫn phải tuần tra, Thiệu Chẩn là Kỵ Tào, chừng cũng phải .

      Nghĩ đến gió lạnh tựa đao ngoài kia, Ninh Nhi khỏi đau lòng. Ngày trước câu cửa miệng của phụ thân là lính biên cương khổ, Ninh Nhi kiến thức hạn hẹp hiểu mấy, hôm nay tự mình tới, mới cảm nhận được cái khổ này.

      "Nương tử muốn đâu?" Thị tỳ nhìn nàng cầm bình thuốc đứng dậy, kinh ngạc hỏi.

      " xem biểu huynh." Ninh Nhi .

      "Nhưng lang quân ở trong trướng Đại Đô Hộ." Thị tỳ .

      "Cho nên ta mới phải ." Ninh Nhi kiên trì , "Lang trung huynh ấy phải uống thuốc đúng giờ, hôm nay lỡ canh giờ rồi." Dứt lời, Ninh Nhi bước ra cửa, thị tỳ ngăn trở được, thể làm gì khác hơn là với người hầu, rồi cùng Ninh Nhi .

      ***

      Lâu Vũ Triệt là người thân thiện, thấy gió tuyết lạnh giá liền gọi Bùi Hành Kiệm, Tiết Đình cùng với mấy chức quan bận bịu vào trong đại trướng dùng bữa chuyện phiếm.

      ". . . . . . An Tây Đô Hộ Phủ, khi tiên đế mới lập ra do hai vị Đô hộ Kiều Công, Quách công chưởng quản toàn bộ tướng sĩ chỉ có mấy ngàn, gây dựng nghiệp vô cùng gian truân. Cho tới bây giờ, An Tây Đại đô hộ phủ có hơn mười vạn tướng sĩ, đóng quân suốt từ đông sang tây, lão phu đến lúc từ nhiệm cũng cảm thấy hài lòng." Lâu Vũ Triệt uống chút rượu, mặt đỏ hồng.

      Mọi người trong trướng nghe những lời này đều gật đầu khen.

      Là người nhậm chức tiếp theo, Bùi Hành Kiệm nhận được ít ánh mắt thầm liếc tới, sắc mặt ông vẫn bình thản, gợn sóng.

      Lúc này, Thiệu Chẩn tới bên cạnh Bùi Hành Kiệm, hỏi ông cách bố trí quân lính tuần tra.

      " cần quá nhiều người cùng tuần," Bùi Hành Kiệm suy nghĩ chút, : " Đại Đô Hộ có nhiều người, chúng ta chỉ có hơn trăm người, lần 20 người là đủ rồi."

      Thiệu Chẩn vâng lời, lúc xoay người bất chợt liếc thấy Tiết Đình nhìn . Thiệu Chẩn cũng dừng lại, lặng lẽ lui ra.

      Ra khỏi trướng, cơn gió lạnh mang theo những bông tuyết bay tới, Thiệu Chẩn co người lại chút, tiếp tục .

      Cũng bao lâu, nghe tiếng gọi từ sau lưng:

      "Thạch Chân?"

      quay đầu, thấy người gọi là quan lại trẻ tuổi.

      Thiệu Chẩn liếc thấy phía sau hai quân sĩ cao lớn, trong lòng xẹt qua dự cảm tốt. mặt lại bình tĩnh, đáp: "Là ta."

      Viên quan cười tiếng, khoát tay, hai tên quân sĩ lập tức tiến lên, dùng dây thừng trói lại.
      TrâuMizuki thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Thiệu Chẩn cả kinh: "Đây là ý gì?"

      Mấy đồng liêu bên cạnh thấy vậy cũng kinh ngạc, vội xúm tới.

      "Đây là Kim Sơn Đô Hộ Phủ Thạch Kỵ Tào, các ngươi tại sao bắt người!" Có người cả giận .

      Viên quan ngẩng đầu : "Mỗ là An Tây Đại đô hộ phủ Pháp Tào Tôn Khang, phụng mệnh triều đình truy nã tội phạm quan trọng." Dứt lời, giũ bức họa ra, "Thiệu Chẩn! Ngươi còn nhận sao?!"

      Thiệu Chẩn thấy bức họa kia, sắc mặt cứng lại, định phản biện lại nghe được tiếng quát: "Dừng tay!"

      Tâm thần đều chấn động, Thiệu Chẩn nhìn sang thấy Ninh Nhi mặc áo lông dày bước nhanh tới. Nàng dùng sức đẩy ra tên quân sĩ ra, tức giận trừng mắt về phía Tôn Khang: "Ngươi sao lại vu khống người tốt! Đây là Thạch Kỵ Tào dưới trướng Bùi Phó Đô Hộ, ngài ấy từng quản hiểm nguy cứu Dương Mộc! Ngươi ngài ấy là phạm nhân, có bằng chứng gì? !"

      Mọi người nghe lời này rối rít phụ họa.

      "Đúng vậy, cầm bức họa rồi tới bắt người, nào có đạo lý như vậy!"

      "Ta xem bức họa kia cũng giống Thạch Kỵ Tào."

      "Bức họa này bảo ai mà chẳng được, dựa vào đó tới bắt người hơn nửa trong bọn ta đều là tội phạm."

      Tôn Khang vốn cảm thấy mình đường đường chính chính ngờ tới gặp phải chuyện như vậy, nhất thời tức giận đến sắc mặt trắng bệch: "Tất cả lui ra! Các ngươi đây là muốn kháng pháp sao? !"

      "Cũng phải là kháng pháp gì cả!" người lớn tiếng , "Thạch Kỵ Tào là người của Kim Sơn Đô Hộ Phủ chúng ta, muốn bắt người trước hết phải hỏi qua Phó Đô Hộ !"

      "Phải đấy. . . . . ."

      Thiệu Chẩn nhìn mọi người, lại nhìn Ninh Nhi ngăn ở trước mình chút, ánh mắt phức tạp: "Ninh Nhi. . . . . ."

      "Chàng đừng lo, ta biết mình làm cái gì." Ninh Nhi cắn răng, .

      "Ầm ĩ cái gì thế!" Đúng vào lúc này, tiếng gầm truyền đến.

      Mọi người nhìn lại, thấy cửa cửa trướng lớn mở ra, vị tướng quân trùng trùng ra: "Trước đại trướng, các người làm cái gì hả!"

      Sau lưng vị tướng quân, Lâu Vũ Triệt và những người khác cũng ra, vẻ mặt trầm ngưng: "Chuyện gì vậy?"

      Mọi người thấy kinh động đến Đại Đô Hộ, đều im lặng .

      Ninh Nhi thấy Tiết Đình và Bùi Hành Kiệm trong lòng hơi thả lỏng.

      Tôn Khang phục hồi tinh thần, tiến lên thi lễ: "Bẩm Đại Đô Hộ, hạ quan bắt tên đào phạm Thiệu Chẩn bị mọi người ngăn trở."

      Lâu Vũ Triệt nghe được, ánh mắt chuyển cái rơi vào người Thiệu Chẩn bị vây ở giữa đám người.

      "Vị này là người dưới trướng Bùi Phó Đô Hộ?" Ông nhìn sang Bùi Hành Kiệm.

      Bùi Hành Kiệm cũng nhìn thấy Thiệu Chẩn, biết chuyện này khó mà qua được dễ dàng, mặt đổi sắc.

      "Bẩm Đại Đô Hộ, Thạch Chân là Kỵ Tào của Kim Sơn Đô Hộ Phủ ta." Ông lạnh nhạt , nhìn về phía Tôn Khang, "Pháp Tào nhận lầm người rồi."

      "Hạ quan nhận lầm." Tôn Khang cất cao giọng , "Hạ quan từng đến Kim Sơn Đô Hộ Phủ tra hỏi, Thạch Chân vốn phải là người tộc Thạch thị, lúc gia nhập Thạch thị cách lúc Thiệu Chẩn chạy trốn nửa năm, người tộc Thạch thị cũng được xuất thân của , đây là thứ nhất; thứ hai, Thạch Chân võ công xuất chúng, sở trường dùng đao giống y như trong văn thư truy nã; thứ ba, giờ để râu vì vậy nhìn giống bức họa lắm nhưng nếu cạo râu , các đặc điểm bức họa được được nghiệm chứng."

      xong, mọi người đều quay mặt nhìn nhau.

      Tôn Khang tiếp tục hùng hồn với Lâu Vũ Triệt: "Đại Đô Hộ, theo luật pháp triều đình nghiêm lệnh truyền xuống truy bắt phạm nhân lẩn trốn. Hạ quan tra được tung tích của , lập tức từ Yên Kỳ đuổi theo, chỉ e sợ phạm nhân nghe được tiếng gió chạy trốn. Xin Đại Đô Hộ giao Thạch Chân cho hạ quan thẩm vấn, Bùi Phó Đô Hộ nếu yên tâm cũng có thể phái người giám sát, nếu có oan khuất, hạ quan lập tức thả người!"

      Gió dường như càng ngày càng thêm lạnh giá khiến khí cũng ngưng lại.

      Ninh Nhi mở to hai mắt, lòng nóng như lửa đốt. Nàng nhìn Tiết Đình cách đó xa, vẻ mặt trầm ngưng biết nghĩ gì.

      Ánh mắt Lâu Vũ Triệt gợn sóng nhìn Bùi Hành Kiệm chút, lại nhìn Tôn Khang chút, chân mày nhíu lại trong lòng hơi nổi cáu.

      Tôn Khang này, chọn thời cơ như vậy còn khiến ông phải ra mặt, có chút làm cách nào xuống đài được. Tôn Khang , ra có lý, nếu bắt để cho tội phạm chạy mất, ngày sau nếu có người truy ra khó tránh khỏi rắc rối; nhưng nếu bắt Bùi Hành Kiệm hẳn cản trở. Tôn Khang thường ngày làm việc kỹ lưỡng, mặc dù thường xuyên quá mức gay gắt, gấp gáp muốn kiếm chút công trạng để trở về Trường An, biết tính toán trước sau.

      Ông thở dài trong lòng, mình sang năm từ nhiệm, lòng muốn an ổn, ai biết sóng trước sóng sau lại tới.

      Nghĩ xong, ông nhìn sang Bùi Hành Kiệm : "Bùi Phó Đô Hộ, Thạch Chân là người dưới trướng ngươi, biết ý Phó Đô Hộ thế nào?"

      Bùi Hành Kiệm nhìn Thiệu Chẩn chút, : "Luật pháp tối cao, Pháp Tào có nghi vấn, chúng ta tự nhiên tòng mệnh."

      Nghe được lời này, có mấy người trong lòng trầm xuống, nhưng Bùi Hành Kiệm lại tiếp: "Chỉ là, tuy Pháp Tào như vậy nhưng cũng chưa chắc là . giờ ở bên ngoài, Thạch Chân cánh tay đắc lực của ta, lại có nhiều công trạng. Hãy để dưới trướng hạ quan, đợi đến Quy Tư định đoạt sau."

      Tôn Khang đồng tình : "Nếu Thạch Chân chạy trốn làm thế nào?"

      "Nếu Thạch Chân chạy trốn, tự nhiên Kiệm chịu trách nhiệm."

      Tôn Khang còn muốn , Lâu Vũ Triệt khoát tay: "Tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể nhận, liền theo lời Phó Đô Hộ ." Dứt lời, xoay người vào đại trướng.

      Tôn Khang sắc mặt cứng ngắc nhìn Thiệu Chẩn rồi phẫn nộ bỏ .

      Mọi người thấy chuyện đến đây, mang theo suy đoán trong lòng cũng tản .

      Ninh Nhi buông lỏng xuống, quay đầu nhìn Thiệu Chẩn, lại thấy mũ giáp của chàng tầng tuyết đọng, đôi mắt nhìn nơi xa, ánh mắt ảm đạm.

      "Chẩn lang. . . . . ." Ninh Nhi giọng , nhìn bộ dáng của chàng, trong lòng nàng đau đớn, lại có chút sợ hãi, cảm thấy chàng hình như rất muốn cách xa nàng mà , "Chàng. . . . . ."

      cái tay cầm cánh tay của nàng, Tiết Đình đem Ninh Nhi từ trước người Thiệu Chẩn kéo ra.

      "Biểu huynh. . . . . ." Ninh Nhi nhìn nhờ giúp đỡ, thế nhưng nhìn nàng, chỉ nhìn chăm chú vào Thiệu Chẩn.

      "Tự giải quyết cho tốt." thở dài, giọng , dứt lời, kéo Ninh Nhi .

      "Muội ." Ninh Nhi động, mắt đỏ lên.

      "Muội ở lại chỉ làm chuyện này phiền toái hơn." Tiết Đình .

      Ninh Nhi nghẹn nghẹn trong cổ họng, lại nhìn về phía Thiệu Chẩn, thấy chàng cũng nhìn mình, môi chàng từ từ cong lên thành nụ cười.

      " ." Trong tiếng gió lạnh thét gào, nàng tựa hồ nghe được hai từ khàn khàn.

      Nước mắt mới ra khỏi hốc mắt dường như đông lại thành băng.

      Ninh Nhi khẽ cắn môi, dùng sức xoa mắt, quay đầu cùng Tiết Đình rời .

      "Thạch Kỵ Tào." Nhìn bóng dáng Ninh Nhi xa dần, Thiệu Chẩn nghe được có người gọi .

      Chậm rãi quay đầu sang, là đồng liêu.

      nhìn Thiệu Chẩn, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng vẫn tôn trọng: "Phó Đô Hộ muốn gặp ngươi."

      Thiệu Chẩn gật đầu, lại nhìn phương hướng Ninh Nhi rời khỏi, theo .

      Gió to, chân Ninh Nhi giẫm mặt tuyết, suýt ngã.

      Tiết Đình nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy Ninh Nhi, mang nàng về trướng của mình.

      " ." Khi bóng dáng kia khuất, Tiết Đình bất chợt .

      Trong lòng xung động, Ninh Nhi ngẩng đầu nhìn .

      Tiết Đình cũng nhìn nàng, ánh mắt sâu xa: "Nếu chạy trốn, đừng nghĩ muốn theo Bùi Phó Đô Hộ nữa, cũng vĩnh viễn đừng nghĩ trở về chánh đạo."

      ***

      "Chuyện Pháp Tào vừa nãy là sao?" Trong trướng, Bùi Hành Kiệm cho lui tả hữu, nhìn Thiệu Chẩn hỏi thẳng.

      Thiệu Chẩn trầm mặc chốc lát rồi đáp: "Vâng"

      " trách được ban đầu ngươi muốn theo ta." Bùi Hành Kiệm liếc cái, "Thiệu Lăng là phụ thân của ngươi đúng chứ?"

      "Vâng" Thiệu Chẩn .

      "Chỉ biết ‘ vâng ’ thôi hả ?" Bùi Hành Kiệm suy nghĩ chút lại hỏi, "Ta tò mò, sau đó ngươi lại tới tìm ta là vì sao?"

      "Ta muốn phá hỏng kỳ vọng của tiên nhân." ánh mắt Thiệu Chẩn lấp lánh.

      Bùi Hành Kiệm nhướng nhướng mày. Lời này, ông hoài nghi. Bởi vì ông biết , khi ông ra vị trí mộ địa của Thiệu Lăng, Thiệu Chẩn đến đó bái tế nhiều lần.

      Ông hít sâu hơi, nghiêm mặt : "Ta vẫn giữ những lời , ở dưới trướng ta, hỏi thân phận. Ngươi dám tới, ta liền dám nhận. Chỉ là, " Bùi Hành Kiệm dừng chút, nhìn xoáy vào Thiệu Chẩn, "Ngươi mang trọng tội, sau này thế nào, còn phải tự mình tranh thủ, hiểu ?"

      Lời này ông ra vô cùng khí phách, ngực Thiệu Chẩn kích động hồi, trịnh trọng hành lễ: "Kính vâng."

      " ." Bùi Hành Kiệm vung tay lên.

      Thiệu Chẩn hành lễ lần nữa, xoay người ra, mới được hai bước, Bùi Hành Kiệm bất chợt gọi: "Thạch Chân."

      Thiệu Chẩn quay lại.

      Bùi Hành Kiệm nhìn , mặt mang vẻ suy tư: "Vị biểu muội của Tiết Quan Sát Sứ kia, các ngươi biết nhau sao?"

      Thiệu Chẩn sững sờ, tùy tiện : " biết."

      "?"

      "."

      Bùi Hành Kiệm nhìn chút rồi gật đầu: " ."

      Thiệu Chẩn đáp lời, ra ngoài.

      Vừa ra khỏi trướng, gió lạnh đánh tới, Thiệu Chẩn nhìn trời gió tuyết trước mặt, trong lòng thở ra.

      Bên trong trướng, Bùi Hành Kiệm bĩu bĩu môi, cảm thấy mình tận tình như vậy mà cái tên gian xảo này rốt cuộc vẫn chịu toàn bộ. . . . . .

      ***

      biết là do tiếng gió tuyết gào thét quá ồn hay là do tâm nặng nề, Ninh Nhi mãi ngủ được.

      Đêm dài dằng dặc, nàng nghe tiếng gió dần dần , cuối cùng yên tĩnh lại. Trong lòng nàng biết, đêm này chắc chắn chỉ mình nàng ngủ.

      Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Ninh Nhi nghe được chút thanh kỳ quái.

      , giống như tiếng gió, lại giống. . . . . . Ninh Nhi đột nhiên giật mình ngồi dậy.

      ". . . . . . Làm sao vậy ? " Thị tỳ bị nàng đánh thức, vuốt mắt lầu bầu hỏi.

      "Yên! Nghe xem!" Ninh Nhi che miệng nàng, hai mắt mở to.

      ". . . . . ." thanh kia càng thêm ràng, giống như có người thổi kèn.

      Đúng vào lúc này, "Keng keng" tiếng kẻng vang lên, dồn dập mà kịch liệt. Có tiếng rống to truyền vào trong trướng: "Có địch! Lập tức đánh trả!"


      Hết chương 58
      TrâuMizuki thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, 59 Thoát vây

      Lính Thổ Phồn chẳng biết tới từ lúc nào, dưới che chắn của bão tuyết tiến đến gần doanh trại mà các trạm gác hề phát giác. Bão tuyết sắp tan, quân Thổ Phồn lợi dụng bóng đêm, đột ngột tấn công.

      May mà trong đội ngũ các tướng sĩ dày dặn sa trường, đêm nằm gối giáo, nghe được kẻng báo động lập tức lao ra ngoài trướng.

      Thiệu Chẩn đêm đó ngủ rất ít, người khác mới ra khỏi trướng lên lưng ngựa.

      "Thẩm Tứ! Mang theo năm mươi người bảo vệ Phó Đô Hộ!" rống to, dứt lời, mang theo đội nhân mã hướng về phía tiếng gào thét của lính Thổ Phồn.

      bầu trời ở phía đông vệt sáng trắng nhưng dưới mặt đất bóng đêm vẫn bao phủ, vài ngọn lửa run rẩy trong gió. Binh lính Thổ Phồn từ đồi phía tây tràn xuống, tuyết tràn ngập, nhìn ra số lượng bọn chúng.

      Phía bên cạnh lại truyền đến tiếng giao chiến, Thiệu Chẩn kinh hãi nhưng thể tính toán nhiều, hét lớn tiếng"Giết", xông về phía trước.

      Gió lạnh mang theo những bông tuyết táp vào mặt, Thiệu Chẩn nắm chặt trường mâu, đâm tới bóng đen, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, Thiệu Chẩn kịp tra xét thương thế của , linh hoạt nghiêng người né tránh mũi tên, giương mâu lên, lại tên lính Thổ Phồn ngã xuống.

      Cách đó xa truyền đến tiếng chém giết, có tiếng người rống to cùng tiếng lưỡi đao đụng nhau. Thiệu Chẩn nhìn sang thấy người bị lính kỵ binh Thổ Phồn đánh ngã xuống đất, tên lính Thổ Phồn quay đầu ngựa chuẩn bị bổ đao xuống. Thiệu Chẩn dùng sức ném trường mâu ra, chệch lệch xuyên qua ngực tên lính Thổ Phồn.

      Người nằm mặt tuyết thấy có người tới cứu, vội vàng nhìn sang, trong ánh lửa, hai người đều thấy nhau, đều sững sờ, ra chính là người hôm qua Pháp Tào Tôn Khang.

      có nhiều thời gian kinh ngạc, Thiệu Chẩn dời ánh mắt chỗ khác, tiếp tục đón lấy kẻ địch.

      Đường quân dũng mãnh nhưng nhân số nhiều. Lính Thổ Phồn lại chen chúc mà đến, quân sĩ phía trước ngừng lui về phía sau. Phía sau truyền đến tiếng chiêng thu quân, có tướng quân lớn tiếng quát : "Lui về phía sau! Sau. . . . . ." Lời còn chưa dứt, đột nhiên ngừng.

      Thiệu Chẩn trong lòng biết ổn, vừa cùng lính Thổ Phồn giao chiến, vừa lệnh cho các huynh đệ trở về hộ vệ Bùi Hành Kiệm.

      quay đầu ngựa lại thấy đội người bôn ba, Thiệu Chẩn nhìn xem là Tiết Đình, nhìn xung quanh nhưng thấy Ninh Nhi.

      "Ninh Nhi đâu? !" Thiệu Chẩn lo lắng, hét lớn.

      "Ta tìm nàng!" Tiết Đình vẻ mặt cực kỳ tức giận, "Mới vừa bị tách ra rồi!"

      "Cái gì? !" Thiệu Chẩn như bị sét đánh, tâm thần đều chấn động.

      "Ở đâu?!" có thời gian chỉ trích, vội hỏi.

      "Ngay ở đây thôi!" Tiết Đình nóng nảy .

      "Lấy chỗ này làm mốc, ngươi tìm phía nam, ta hướng bắc!" Thiệu Chẩn ném xuống lời này, giục ngựa xông về phía doanh trướng bị đốt cháy nham nhở.

      Ninh Nhi bận rộn cùng thị tỳ trèo lên lưng con ngựa. may là Tiết Đình cùng người hầu rất nhanh về tới, mang theo bọn họ chạy về phía đông.

      ngờ, nhóm kỵ binh Thổ Phồn xông ra, Tiết Đình dẫn người hầu nghênh chiến. Ninh Nhi cùng thị tỳ đều giỏi cưỡi ngựa, con ngựa bị mũi tên bay tới làm kinh sợ, chạy như điên. Bốn phía đều là đao quang kiếm ảnh, họa vô đơn chí, con ngựa vấp vào cọc gỗ ở trong tuyết, hí lên tiếng, hất Ninh Nhi ngã xuống.

      Ninh Nhi từ trong tuyết bò dậy, đưa mắt nhìn bốn phía, thị tỳ cùng Tiết Đình đều thấy bóng dáng. Bóng đêm đen tối, nàng sợ vô cùng, phát gần đó có cái lều bị sụp liền vội vàng chạy tới.

      Bên cạnh lều có thi thể quân sĩ, Ninh Nhi nhìn thấy trong tay thanh kiếm, run rẩy niệm Phật tiếng, lấy kiếm cầm trong tay, chui vào lều.

      Trong bóng tối, tiếng chém giết phía ngoài càng thêm ràng. hồi tiếng vó ngựa hỗn loạn chạy qua, lúc sau, có tiếng bước chân truyền đến.

      Ninh Nhi nắm chặt kiếm, sợ hãi nhắm mắt lại dám thở mạnh.

      Đợi tiếng bước chân dời , tâm nàng mới thoáng buông lỏng.

      Chẩn lang. . . . . . Biểu huynh. . . . . . Nàng vừa lo lắng vừa sợ, rất muốn khóc nhưng lại gắt gao cắn chặt môi.

      "Ninh Nhi. . . . . ." Lúc này, hình như có tiếng Thiệu Chẩn, Ninh Nhi cứng cả người lại, cho là ảo giác tiếng gọi kia lại vang lên, "Ninh Nhi!"

      Ninh Nhi đột nhiên mở mắt, mừng rỡ đáp lại: "Chẩn lang!" xong liền muốn chui ra ngoài, đột nhiên cảm thấy ổn.

      Nàng nghe được chuỗi thanh xa lạ, rồi có tiếng bước chân hướng tới chỗ này.

      phải Thiệu Chẩn.

      Ninh Nhi cả người cứng đờ, lần nữa nắm chặt kiếm.

      Phía , góc lều che hết cả tầm mắt, có người ở bên ngoài la hét cái gì đó, Ninh Nhi yên lặng nhúc nhích.

      Đột nhiên, "Phốc" tiếng, lều bị đâm rách, ngay bên người Ninh Nhi.

      Ninh Nhi cảm thấy tất cả sợ hãi cùng biến thành tiếng kêu sợ hãi mắc ở cổ họng thoát ra được.

      Đúng vào lúc này, nàng nghe được tiếng quát to, tiếng binh khí đụng nhau, lâu sau, có tiếng người trầm trầm ngã xuống.

      Có người chết. . . . . . Là ai. . . . . . Ninh Nhi cảm thấy tim như ngừng đập, cả người lạnh toát. . . . . .

      "Ninh Nhi?" Tiếng Thiệu Chẩn giống như như ánh sáng xuyên qua màn đêm, "Nàng có ở đây ?"

      "Chẩn. . . . . . Chẩn lang. . . . . ." Ninh Nhi biết nên vui hay nên buồn, nghe được giọng chàng, nước mắt liền trào ra.

      Thiệu Chẩn nghe được tiếng nàng vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng vén lều lên.

      Tàn lửa chiếu sáng , Ninh Nhi núp ở bên trong giống con thú bị hoảng sợ, nước mắt lưng tròng, trong tay lại nắm thanh trường kiếm dọa người. Nhìn thấy Thiệu Chẩn, nàng vứt bỏ thanh kiếm, đứng dậy, nhào vào trong ngực chàng.

      Thiệu Chẩn ôm lấy Ninh Nhi, tâm tình dâng trào, cũng dám lưu lại: "Đừng khóc, chỗ này thể ở lâu, mau cùng ta."

      Ninh Nhi gật đầu, để Thiệu Chẩn đỡ lên ngựa, Thiệu Chẩn ngay lập tức cũng nhảy lên, áp sát ở sau lưng nàng, thúc ngựa " " tiếng, xông vào trong bóng tối.

      Tiết Đình tìm kiếm Ninh Nhi khắp nơi thấy, lại mấy lần gặp phải lính Thổ Phồn. vừa đánh vừa lui, mắt thấy kẻ địch càng ngày càng nhiều, vô cùng sốt ruột.

      "Lang quân!" Người hầu vẻ mặt khẩn trương, khuyên nhủ, "Bên này tìm tỉ mỉ rồi, thấy nương tử! Chúng ta phải lui thôi! Lính Thổ Phồn càng ngày càng nhiều, đợi tiếp nữa chẳng những tìm được nương tử, ngay cả tính mạng lang quân cũng nguy hiểm!"

      Tiết Đình quay đầu lại, trong đôi mắt đầy tơ máu, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người. nhìn quanh bốn phía còn mấy người hầu nhưng trong lòng vẫn chần chờ.

      Ninh Nhi. . . . . .

      nhìn về phía trước, Đường quân vì ngăn cản lính Thổ Phồn, vãi dầu đốt cả phiến rừng cùng lều trại, ánh lửa hừng hực. Mà phía khói dầy đặc ở bên kia chính là nơi lạc mất Ninh Nhi. . . . . .

      Tiếng vó ngựa cuồn cuộn đến, Tiết Đình cắn răng cái, quát lên: "!" Dứt lời, cùng người hầu quay đầu ngựa rút về phía đông.

      Thiệu Chẩn mang theo Ninh Nhi đường chạy như bay, vốn là muốn chạy về phía đông, lại gặp phải đội lính Thổ Phồn.

      người ngựa, còn mang theo Ninh Nhi, trong lúc tình thế cấp bách, chỉ đành phải chọn đường khác.

      Gió lạnh khiến mồ hôi đông lại, y phục trở nên vừa lạnh lại cứng. Lúc này mới thấy chút ánh sáng lộ ra ở nơi chân trời.

      Thiệu Chẩn mang theo Ninh Nhi chạy rất xa, cho đến khi chỉ còn nghe được tiếng chân ngựa cùng tiếng mình hít thở, mới dừng lại.

      Con ngựa mệt mỏi chịu nổi, Thiệu Chẩn vỗ vỗ đầu nó, xoay người nhìn về phía sau. tuyết trắng bằng phẳng, chỉ có dấu chân ngựa uốn lượn rồi biến mất ở gò núi phía xa.

      " ai đuổi theo chứ?" Ninh Nhi nhìn theo, khẩn trương hỏi.

      Thiệu Chẩn lắc đầu: " có."

      Ninh Nhi trong lòng hơi thả lỏng, đưa mắt nhìn bốn phía, trong trời đất, chỉ có đơn độc hai người bọn họ.

      "Làm sao, làm sao bây giờ. . . . . ." Ninh Nhi nghĩ đến Tiết Đình, thị tỳ còn có những thi thể ngổn ngang đường, vừa lo sợ vừa khổ sở, nức nở , "Biểu huynh ta. . . . . . Huynh ấy. . . . . ."

      " sao, trước lúc ta tìm nàng có nhìn thấy , có người hầu bảo vệ." Thiệu Chẩn an ủi, "Vả lại võ thuật cao cường cũng từng trải qua sa trường, nàng yên tâm ."

      Ninh Nhi cắn cắn môi, vẫn có cảm giác yên lòng.

      Thiệu Chẩn cười khổ: "Ninh Nhi, việc đến nước này, có cách nào khác, kiên cường lên."

      "Ừ. . . . . ." Ninh Nhi lau lau nước mắt, cố nén sợ hãi, ngẩng đầu lên, "Ta khóc nữa. . . . . ."

      Thiệu Chẩn nhìn khuôn mặt nàng, đôi mắt cùng cái mũi hồng hồng có chút buồn cười. nghĩ nghĩ, bật người nhảy từ ngựa xuống.

      Ninh Nhi sợ hãi: "Chàng định làm gì?"

      "Ngựa chạy hồi lâu mệt rồi, cho nó nghỉ ngơi chút." Thấy Ninh Nhi cũng muốn xuống, Thiệu Chẩn vội , "Nàng phải xuống, nàng nặng, nổi ngồi lưng ngựa là được rồi."

      Ninh Nhi có chút ngượng ngùng: "Nhưng chàng. . . . . ."

      "Ta vốn là người đánh xe mà." Thiệu Chẩn hướng nàng nháy mắt, "Nàng quên? Từ Thương châu đến Trường An, đều là ta đánh xe a."

      Ninh Nhi sững sờ, nhìn chàng ra lời.

      Thương châu đến Trường An. . . . . . Xác thực là như vậy, có Thiệu Chẩn ở đây, mọi đều do chàng sắp xếp; nàng ở phía sau chỉ cần theo chàng, cái gì cũng cần lo. . . . . .

      Hốc mắt lại bắt đầu cảm thấy chát chát, trong lòng Ninh Nhi chua xót, nhưng vẫn cố nén, để mình lại khóc.

      biết đường, Thiệu Chẩn chỉ có thể dựa vào vị trí của mặt trời và kinh nghiệm bản thân để phán đoán phương hướng.

      "Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Ninh Nhi hỏi, " đâu đây?"

      Thiệu Chẩn : "TKhông thể quay về được, đường này về phía tây bắc, ta biết phía trước có vùng cây cỏ tốt tươi, trước tiên chúng ta đến đó tìm chút thức ăn."

      Ninh Nhi gật đầu. Lúc trước chỉ lo chạy trối chết, để ý tới những thứ khác, giờ, nàng mới cảm thấy bụng đói cồn cào. Ninh Nhi có chút bội phục tỉnh táo của Thiệu Chẩn, trời đông giá rét, đất đóng thành băng, vô luận muốn làm cái gì, đều phải giữ ấm thân thể và no bụng trước.

      "Sau đó sao?"

      Chân mày Thiệu Chẩn nhíu lại, trầm ngâm : "Lần này Thổ Phồn đánh lén, ta đoán nhân số ít nhất cũng vạn."

      Ninh Nhi giật mình.

      Thiệu Chẩn gật đầu, : "Con đường này, Đại Đô Hộ nhiều nên có chút sơ ý. Bọn chúng chọn vị trí đánh lén cũng suy xét kỹ, từ đó tới các nơi quân trấn đều mất ba đến năm ngày trở lên."

      Ninh Nhi nghĩ đến đội ngũ kia chỉ có hơn ngàn người, khỏi phát run.

      "Coi như phóng lửa làm hiệu thuận lợi, viện quân chạy tới ít nhất cũng phải hai, ba ngày sau. . . . . ."

      "Cho nên chúng ta phải nghĩ biện pháp khác." Thiệu Chẩn : "Xung quanh đây có vài bộ tộc du mục người Hồ, ta ngày trước có quen biết, có thể tìm họ nhờ giúp đỡ."

      Ninh Nhi gật đầu nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi: "Nhưng bọn họ chỉ có hơn ngàn người, cũng biết là còn sống hay ?. . . . . ."

      "Chúng ta tìm hiểu chút tin tức trước ." Thiệu Chẩn nhìn nhìn nàng, : "Hướng Đông có khe núi có cứ điểm cao dễ thủ khó công. Ta đoán bọn họ rút lui về hướng đông là chủ ý tiến về nơi đó. Bọn Thổ Phồn nếu muốn công phá thành công cũng phải kiên trì khoảng thời gian."

      Ninh Nhi nghe được này khỏi sinh ra chút lòng tin.

      Bầu trời bao phủ lớp mây dày, sau khi mặt trời mọc lâu liền trốn vào sau những tầng mây. có ánh mặt trời, tiết trời rất lạnh, được đoạn, Ninh Nhi cảm thấy có cái gì đúng.

      Nàng phát Thiệu Chẩn khe khẽ phát run, nhìn kỹ hơn, sắc môi chàng tím tái. Ninh Nhi hoài nghi, sờ tay chàng giữ dây cương, lạnh giá.

      Nàng phát dưới khôi giáp Thiệu Chẩn chỉ mặc lớp áo mỏng. Thời tiết rét lạnh như vậy, Ninh Nhi mặc y phục dày, bên ngoài có áo lông, vẫn còn cảm thấy chưa đủ ấm, cái áo mỏng làm sao có thể chịu được?

      "Chẩn lang, sao chàng lại mặc ít như vậy?" Ninh Nhi giật mình , "Chàng làm sao mà chịu nổi!" xong, vội vàng cởi áo lông của mình ra.

      "Ai. . . . . . cần!" Thiệu Chẩn vội , "Mau mặc vào! Ta chịu được, có gì đáng ngại!"

      "Sao lại có gì đáng ngại!" Ninh Nhi gấp gáp , lỗ mũi đau xót, "Chàng vốn là như vậy, coi trọng thân thể, ngày trước như vậy, bây giờ cũng thế. . . . . ."

      Thiệu Chẩn thấy nàng lại muốn rơi nước mắt, vội : "Được rồi, được rồi, ta mặc được chưa?" Dứt lời, nhận lấy áo lông.

      Ninh Nhi thấy chàng như thế, chuyển buồn làm vui, lại thấy chàng sờ đầu con ngựa, thở dài : "Hắc Đại lang, vốn muốn cho ngươi nghỉ nhiều chút nhưng mà phụ nhân nhà ta tùy hứng, lại phải vất vả cho ngươi rồi." Dứt lời, giẫm bàn đạp lên ngựa.

      Nàng quay đầu lại, thấy Thiệu Chẩn khoác áo lông lên người, dán sát vào mình, dùng vạt áo vây nàng lại.

      "Như vậy, chúng ta đều lạnh." Thiệu Chẩn ở bên tai Ninh Nhi cười .

      Mặt Ninh Nhi lập tức đỏ bừng, lưng truyền đến tiếng tim chàng đập, cả người nàng đều ấm áp.

      Thiệu Chẩn hôn hôn tóc nàng, quát "" tiếng, phóng ngựa về phía trước.

      Hết chương 59
      Trâu, hirariMizuki thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, 60 Sông băng
      Mặc dù có mặt trời, thời tiết cũng được coi là tốt, ít nhất cũng có tuyết rơi.

      Sau phen giày vò, Ninh Nhi cảm thấy mệt mỏi mà lồng ngực Thiệu Chẩn lại ấm áp bền chắc, mặc dù ngồi ngựa lắc lư, nàng vẫn nhịn được ngủ mất.

      Xóc nảy cái, Ninh Nhi giật mình tỉnh lại mờ mịt nhìn xung quanh , biết họ tới đâu rồi.

      " sao, ngủ ." Bên tai truyền tới giọng ấm áp của Thiệu Chẩn.

      Ninh Nhi quay đầu lại, mặt Thiệu Chẩn gần trong gang tấc, hai mắt chàng sáng lấp lánh, nàng có thể nhìn thấy bóng mình ở trong đó.

      Ninh Nhi thẹn thùng, lắc đầu: "Hết mệt rồi." Lời này là dối, nhưng Ninh Nhi biết, Thiệu Chẩn còn mệt mỏi hơn nàng nhiều, vừa đánh Thổ Phồn vừa tìm cứu nàng, còn đoạn đường xa, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghỉ ngơi chút nào.

      Thiệu Chẩn nhìn ra tâm tư nàng, bất đắc dĩ cười cười, nhàng : "Ta trong lúc làm việc chạy ở bên ngoài ngày đêm nghỉ cũng là thường, nàng cần lo cho ta."

      Ninh Nhi lại lắc đầu, nữa, cầm lấy cánh tay chàng vòng quanh người mình, tựa đầu vào cổ chàng.

      Thiệu Chẩn cảm thấy trong lòng mềm mại, cánh tay ôm càng chặt hơn, dùng cằm mình nhàng cọ xát cái trán của nàng.

      Nhìn về phía trước, tuyết trắng mịt mờ, giữa trời đất mênh mông chỉ có hai bọn họ gắn bó kề cận bên nhau, có ai quấy rầy, tất cả phiền não, rối rắm, sầu lo lúc này đều bị quẳng ra sau đầu. Kể từ bọn họ chia ly rồi gặp lại nhau, trong lòng mỗi người đều khổ sở trông mong, phải là thời khắc này sao? Chưa từng dám nghĩ nó lại tới, mà tới trong tình cảnh này thực khiến người ta biết nên cười hay nên khóc.

      Con ngựa bị Thiệu Chẩn gọi là "Hắc Đại lang" có thân mình cường tráng, mặc dù bôn ba hồi lâu cũng nổi tính xấu. Nó mang hai người đường thẳng về phía trước, nhanh chậm, lưu lại mặt tuyết hàng dấu chân sâu.

      Bất chợt, Ninh Nhi nghe được Thiệu Chẩn : "Đến rồi."

      Nàng mở to hai mắt nhìn về phía trước, thấy dưới gò núi có vùng rộng rãi bằng phẳng, nhìn kỹ hơn ra đó là con sông, dưới thời tiết rét lạnh đóng thành băng.

      Khi ấm trời nơi này hẳn là vùng cây cỏ tốt tươi, nhưng giờ, nơi này hoàn toàn hoang tàn, trừ mảnh rừng thưa gồm cây táo và hồ dương tàn lụi còn lại chẳng có gì cả.

      Ninh Nhi nghi ngờ nhìn Thiệu Chẩn, lại thấy cười cười, nháy mắt với nàng: "Tiểu nương tử, muốn ăn cá ?"

      Thiệu Chẩn buộc Hắc Đại lang vào thân cây, Hắc Đại lang quen thuộc tự mình đào tuyết tìm cỏ khô nhai.

      Ninh Nhi đứng ở bên nhìn Thiệu Chẩn cúi đầu mặt đất chọn chọn lựa lựa tìm ra tảng đá, tựa hồ hài lòng, chàng nhìn chút, vứt bỏ, lại tiếp tục tìm kiếm.

      "Chẩn lang, chàng định đập băng à?" Ninh Nhi hỏi.

      "Ừ." Thiệu Chẩn .

      "Đập ra băng có cá sao?"

      "Đó là đương nhiên."

      "Nhưng làm sao chàng bắt được? Dùng tay sao. . . . . ." Ninh Nhi chần chờ , nghĩ thầm, rất lạnh a.

      "Hả?" Thiệu Chẩn ngẩng đầu nhìn nàng chút rồi bất chợt cười thần bí, "Nàng chưa từng nghe chuyện bắt cá trong băng sao?"

      "Bắt cá trong băng?"

      "Ngày trước, có người đọc sách, mẹ của muốn ăn cá nên bảo ra sông câu cá . Đúng lúc trời rét đậm, cả dòng sông đều đóng băng, người đọc sách cảm thấy khó xử, nhưng cũng muốn làm mẫu thân thất vọng. bôn ba vài dặm đến bờ sông, đập băng mặt sông ra, lại phát mình quên mang cần câu, làm thế nào bây giờ, sốt ruột muốn chết. Ông trời thấy mặc dù hay quên nhưng lại là người có lòng thành, thương xót mới biến thành con sói xám lớn, để dùng cái đuôi câu cá."

      Ninh Nhi há miệng, kinh ngạc thôi.

      "Ông trời là tốt bụng vậy sao? Biến thành con sói xám lớn. . . . . ." Nàng lẩm bẩm .

      Lời vừa ra miệng, ý tưởng lóe lên. Mẫu thân bị bệnh. . . . . . Ăn cá. . . . . . Sông băng. . . . . . Nàng bừng tỉnh hiểu ra, "Chàng kể. . . . . . là chuyện Vương Tường nằm băng?"

      Thiệu Chẩn giảo hoạt nhướng mày: "Rất thông minh."

      Ninh Nhi dở khóc dở cười, thiếu chút nữa lại bị lừa.

      "Chẩn lang xấu tính!" Nàng dẩu môi, "Lần trước chàng Ban Chiêu cùng người bỏ trốn, đứng núi này trông núi nọ, Hung Nô hòa thân, đều là gạt người!"

      Thiệu Chẩn cười: "Dạ dạ! Ta là tên lường gạt, lừa Ninh Nhi tiểu nương tử!"

      Ninh Nhi mặt đỏ hồng, nhìn chàng cười đến hai mắt cong cong liền mê mẩn, những trách cứ trong đầu cũng chạy mất bóng dáng.

      Lúc này, Thiệu Chẩn rốt cuộc tìm được khối đá ưng ý, đứng dậy, hả hê : "Ninh Nhi tiểu nương tử nhìn cho kỹ, sói xám lớn đánh cá cho nàng ăn."

      Ninh Nhi tò mò cùng Thiệu Chẩn đến bờ sông, chàng nhìn xung quanh, chọn chỗ mặt băng, giơ tảng đá lên, dùng sức đập xuống.

      "Đông" tiếng, mặt băng nứt ra, Thiệu Chẩn lại nhặt tảng đá lên đập tiếp, vài lần, rốt cuộc đập ra hố lớn.

      Sau đó, cái đuôi. . . . . . Ninh Nhi tự chủ nghĩ tiếp, lại thấy Thiệu Chẩn chạy về phía con ngựa cởi xuống cái túi, rồi tìm đoạn cây buộc vào phía miệng túi, làm thành cái vợt.

      Ninh Nhi hiểu ra, ra con sói xám lớn Thiệu Chẩn chính là dùng "Cái đuôi" này.

      "Ninh Nhi, " Thiệu Chẩn tỏ vẻ thần bí, hướng nàng ngoắc ngoắc tay, "Đến đây xem."

      "Hả?" Ninh Nhi tiến tới liền mở to hai mắt. Trong hố băng có rất nhiều cá, liên tiếp nổi lên mặt nước vô cùng hăng hái.

      "Sao lại như thế?" Ninh Nhi cười hiểu hỏi.

      "Ta cũng biết." Thiệu Chẩn mỉm cười, "Cho nên ta mới Vương Tường là đần, cá rất dễ bắt a, lại nhất định dùng phương pháp ngu nhất." xong, chàng đưa vợt vào hố băng vớt lên, bên trong có ba con cá lớn. Thiệu Chẩn ném chúng lên bờ, tiếp tục vớt đầy túi.

      Hai người ăn hết nhiều, vớt vài lần, Thiệu Chẩn liền mang cá rửa sạch, tìm củi khô, dùng đá lửa nhóm lửa nướng cá.

      Lửa cháy, Ninh Nhi cùng Thiệu Chẩn tựa sát vào nhau ngồi bên cạnh, cảm thấy người ấm lên rất nhiều.

      Ninh Nhi rất đói, ngửi thấy mùi cá nướng, hơi mím môi.

      Thiệu Chẩn gỡ xuống con, đưa cho Ninh Nhi: "Chín rồi, ăn ."

      Ninh Nhi vội vàng lắc đầu: "Chẩn lang, chàng ăn trước ."

      Thiệu Chẩn nhìn nàng, thu tay lại: "Vậy ta ăn a."

      Ninh Nhi gật đầu.

      Thiệu Chẩn há to mồm, đưa cá đến gần miệng, nhìn thấy Ninh Nhi mắt chớp nhìn chằm chằm, nàng chạm phải ánh mắt Thiệu Chẩn, vội vàng dời mắt chỗ khác.

      Thiệu Chẩn bất đắc dĩ cười cười, đặt cá xuống.

      "Chàng sao ăn ?" Ninh Nhi ngạc nhiên.

      "Ăn mình ngon, đợi chút chúng ta cùng ăn." Thiệu Chẩn nháy mắt, đưa tay lật mấy cành cây xuyên qua con cá. bao lâu, con khác cũng chín, Thiệu Chẩn đưa cho Ninh Nhi, hai người nhìn nhau cười, tự mình ăn.

      "Ăn ngon ." Sau khi no bụng, Ninh Nhi tán dương.

      Thiệu Chẩn mỉm cười: " chiêu này ta sớm biết, đáng tiếc khi đó tiền tài nhiều, cũng thiếu ăn, nếu ta có thể để cho nàng rải xương cá từ Kiếm Nam đến Trường An."

      Ninh Nhi nhịn được buồn cười: "Vậy cũng thể chỉ ăn toàn cá nha!"

      "Còn có thứ khác a, " Thiệu Chẩn liệt kê, "Gà rừng, dê rừng, hươu. . . . . ." , sắc mặt chàng biến đổi, "Ninh Nhi, mau chạy về phía rừng cây kia , có người đến!"

      Ninh Nhi cả kinh, vội vàng đứng lên.

      Thiệu Chẩn cầm đao lên, kéo tay nàng chạy .

      "Còn đống lửa. . . . . ."

      " cần vội." Thiệu Chẩn nhanh chóng mang nàng đến chỗ khuất.

      Đó là hai tên lính Thổ Phồn, cưỡi ngựa tới từ đồi bên kia sang, chúng phát ra ánh lửa nên chạy tới. Nhưng khi chúng đến gần đống lửa, lại thấy bốn phía vắng lặng, bên cạnh đống lửa còn mấy con cá hình như nướng chín.

      Hai tên lính Thổ Phồn cảnh giác xuống ngựa, nắm chặt đao tay.

      Gần đây chỉ có nơi có thể giấu người, chính là rừng cây cách đó xa, nơi đó còn có sườn đất nho .

      Hai tên lính Thổ Phồn trao đổi ánh mắt, chạy về phía đó.

      mặt tuyết, dấu chân hỗn loạn biết là người hay ngựa, bọn chúng càng thêm chắc chắn, tăng nhanh bước chân chạy theo dấu chân kia. . . . . . Đột nhiên, tên thét lên tiếng, ngồi thụp xuống. chân , cái bẫy thú mắc vào đâm xuyên qua giày.

      Tên kia kinh hãi, muốn đến gần, đột nhiên, bóng người nhảy ra, bổ nhào vào . chỉ kịp ngăn trở đao thứ nhất rồi bị đao xuyên tim.

      Tên bị mắc bẫy thú thấy thế hoảng sợ bò lui về sau, dùng thứ tiếng Hán lưu loát kêu gào: "Tha cho. . . . . . Tha mạng! Đừng giết ta!"

      Thiệu Chẩn lạnh lùng nhìn , chỉ lưỡi đao còn dính máu vào : "Trả lời ta mấy câu."

      Người nọ vội vàng gật đầu.

      "Các ngươi có bao nhiêu người?"

      "Hai. . . . . . Hai vạn!"

      Nghe vậy, Thiệu Chẩn cùng Ninh Nhi trốn phía sau sườn đất cùng thầm kinh hãi.

      Thiệu Chẩn mặt đổi sắc: "Thủ lĩnh là ai?"

      "Lộc Lâm Tán!"

      "Quân Đường giờ ở đâu?"

      "Ở núi phía đông!"

      "Bao nhiêu người?"

      "Năm sáu trăm!"

      Thiệu Chẩn nhìn , gì.

      "Ta láo. . . . . ." Người nọ cầu khẩn , "Thủ lĩnh ra lệnh cho ta tìm kiếm Đường quân chạy trốn, ta là phụng mệnh. . . . . ."

      Lúc này, Ninh Nhi núp ở sườn đất phía sau nhìn chằm chằm hai người, bất chợt thấy tên kia lén lút lấy thứ gì từ trong áo khoác, vội kêu lên: "Coi chừng!"

      đạo ánh sáng đánh tới, Thiệu Chẩn vội ngã người né tránh. Tên kia thấy đánh lén thất bại liền muốn chạy trốn, Thiệu Chẩn ném đao ra, cổ của bị đao xuyên qua, lập tức ngã xuống.

      "Chẩn lang!" Ninh Nhi kinh hoàng chạy đến, sắc mặt trắng bệch đỡ Thiệu Chẩn dậy.

      " sao!" Thiệu Chẩn vội , linh hoạt đứng dậy.

      Ninh Nhi thấy chàng sao, trong lòng thở phào nhõm.

      Thiệu Chẩn tới thi thể kia, lật lên, thấy có cái nỏ lớn cỡ bàn tay, được tính là tinh diệu nhưng cũng xuất sắc, lại rất mạnh mẽ, nếu bị bắn trúng chết cũng trọng thương.

      "Còn có cả ám khí." Thiệu Chẩn lúc này mới cảm thấy sợ, xong, chợt nghĩ đến cái gì nhìn về phía Ninh Nhi. Chàng tìm kiếm chung quanh, liếc thấy thân cây bên cạnh bên cạnh có cây đinh sắt nho liền rút ra, đặt vào nỏ vừa đúng.

      Thiệu Chẩn cười cười, đưa cho Ninh Nhi.

      "Cất ." Chàng , "Mang bên mình, gặp kẻ xấu, liền bắn ."

      Ninh Nhi tò mò nhận lấy, lại cảm thấy hung khí này rất dễ đả thương người, dám đụng vào.

      Thiệu Chẩn làm mẫu cách dùng cho nàng, : "Cũng là vật hộ thân tốt, nàng mang theo ."

      Ninh Nhi gật đầu nhận lấy.

      "Chẩn lang." Nàng nhớ tới lời tên kia mới vừa , lo lắng , " người Thổ Phồn có tới hai vạn. . . . . ."

      Thiệu Chẩn gật đầu, vẻ mặt trầm xuống: "Chúng ta phải nhanh lên, bọn họ chờ được bao lâu."

      Hai người đều biết tình thế nghiêm trọng liền trì hoãn nữa. Thiệu Chẩn lục soát hai cỗ thi thể, phát tên chết sau kia, bên ngoài mặc áo lông bị dính máu, lập tức lột ra , mặc vào. Binh khí cũng có thể dùng , Thiệu Chẩn lấy hai cây đao, cây cho Ninh Nhi, cây giữ làm đồ dự bị.

      Hai con ngựa vẫn còn đứng tại chỗ, Thiệu Chẩn chọn con cường tráng hơn để cưỡi, Hắc Đại lang tốt tính để cho Ninh Nhi cưỡi.

      Toàn bộ cá nướng cũng được thu lại làm lương khô, hai người lên ngựa chạy dọc theo con sông băng, tiếp tục về phía Tây Bắc.

      Ông trời coi như chiều lòng người, dọc theo đường , trừ thời tiết u thỉnh thoảng có cơn gió lạnh, cũng có tuyết rơi.

      Ninh Nhi quen cưỡi ngựa, lại phải đường dài. Mặc dù Thiệu Chẩn cố ý chạy chậm đợi nàng nhưng Ninh Nhi vẫn khó có thể theo kịp.

      Thiệu Chẩn suy nghĩ chút, quyết định vẫn là hai người cùng cưỡi ngựa hơn, hai con ngựa thay phiên nhau chở làm chậm trễ hành trình.

      Ninh Nhi dựa vào ngực Thiệu Chẩn, tâm tình phức tạp.

      "Chẩn lang," nàng áy náy giọng , "Ta làm liên lụy chàng?"

      "Phải như thế này mới đúng." Thiệu Chẩn cười cười, hơi thở mang theo khí nóng thổi vào tai nàng.

      Ninh Nhi đỏ mặt, môi nụ cười cũng sâu, cầm chặt lấy cánh tay vòng qua ngang hông mình.

      Trời dần dần tối, bọn họ suốt cả ngày, trước mắt chỉ có cánh đồng tuyết, thấy bóng dáng con người. Mặt trời khuất sau những tầng mây, thời tiết như vậy rất mau tối.

      Ninh Nhi cảm thấy ổn, Thiệu Chẩn chỗ này có người Hồ ở, lại biết họ ở chỗ nào.

      Đột nhiên, hồi tiếng động ùng ùng truyền đến.

      Hai người hướng thanh tới phương hướng nhìn lại, chỉ thấy bụi tuyết bay lên, đội nhân mã từ trong rừng cây tùng chạy như bay tới.

      Thiệu Chẩn nhìn sang, ghìm chặt cương ngựa, vẻ mặt ngưng tụ lại.

      Ninh Nhi hưng phấn : "Chẩn lang, là người Hồ sao?"

      "Khó ." Thiệu Chẩn , "Ninh Nhi, nàng sang cưỡi Hắc Đại lang ."

      Ninh Nhi giật mình, vội nghe theo lời chàng, xuống ngựa, cưỡi lên Hắc Đại lang.

      bao lâu, những người đó tới gần, Ninh Nhi mới biết Thiệu Chẩn vì sao như vậy. Những người này mũi cao mắt sâu, đúng là người Hồ, nhưng tay bọn họ cầm đao sáng loáng, nhìn chằm chằm vào Thiệu Chẩn, vẻ mặt tốt.

      "@#¥%&#" người đầu hướng Thiệu Chẩn có vẻ kêu gọi đầu hàng.

      Ninh Nhi cảm thấy đúng lắm, căng thẳng dứt, bất chợt có người thốt lên: "Ồ! Đây phải là Thạch Chân sao?"

      Hết chương 60
      TrâuMizuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, 61 Thổ bảo

      Ba Lợi là bộ tộc người Đột Quyết có khoảng mấy vạn, cư trú bên bờ sông Đạm.

      Thiệu Chẩn trước kia theo người họ Thạch buôn bán từng tới nơi này, giao hảo cùng Tộc trưởng Ba Lợi Bồ Chân và nhiều tộc nhân khác.

      Người nhận ra là con của Ba Lợi Bồ Chân, Ba Lợi Cát Thiện. Người này cũng biết chút tiếng Hán, nhìn thấy trang phục của Thiệu Chẩn liền bật cười: "Thạch Chân, lâu gặp, ngươi sao làm sao lại mặc y phục Đường quân thế này?" Nhìn thấy Ninh Nhi, hai mắt sáng lên , "Đây là dâu của ngươi a, sao lại mời ta đến uống rượu hả?"

      Thiệu Chẩn cười khổ, rảnh giải thích với : "Cát Thiện, phụ thân ngươi có ở đây ? Ta có việc gấp cần gặp ông ấy."

      Ba Lợi Cát Thiện thấy vẻ mặt nghiêm trọng liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

      Thiệu Chẩn biết Cát Thiện có thể tin liền đem chuyện Đường quân bị vây kể cho .

      Ba Lợi Cát Thiện nghe, có chút ngượng nghịu.

      "Cho dù phụ thân ta quy phục từ lâu nhưng quan hệ với An Tây Đô Hộ cũng tốt lắm." , "Phụ thân ta muốn làm chủ đồng cỏ phía bên kia sông mà An Tây Đô Hộ vẫn chịu giúp. Hôm qua Thổ Phồn gửi tới Sứ giả, , nếu người Thổ Phồn chiếm được An Tây, cánh đồng cỏ đó giao cho phụ thân ta."

      Thiệu Chẩn bất ngờ vì tin tức này, cùng Ninh Nhi nhìn nhau.

      Chuyện càng ngày càng phức tạp, ai nghĩ tới người Thổ Phồn sớm lung lạc các bộ tộc thảo nguyên, xem ra là quyết chí dồn An Tây Đô Hộ phủ vào chỗ chết.

      "Ngươi có thể gặp phụ thân ta, chỉ là, ta cảm thấy có mấy hi vọng đâu." Cát Thiện thành .

      Thiệu Chẩn trầm ngâm: " sao, mang ta gặp ông ấy trước ."

      Sắc trời nhuộm tối, khói bếp lượn lờ, lều trại của người tộc Ba Lợi sắp hàng chỉnh tề nền tuyết.

      Ba Lợi Cát Thiện mang theo Thiệu Chẩn và Ninh Nhi đến chiếc lều lớn nhất, đường , ít người nhận ra Thiệu Chẩn chạy tới chào hỏi đồng thời quăng cho Ninh Nhi những ánh mắt tò mò.

      Ninh Nhi có chút ngượng ngùng, theo sát Thiệu Chẩn.

      Bất chợt, giọng quen tai truyền tới: "Hồ nương tử?"

      Ninh Nhi ngạc nhiên, quay đầu nhìn thấy người lâu gặp.

      Mễ Bồ Nguyên đầy mặt vui mừng, từ trong đám người chạy tới trước mặt nàng: "Ngươi sao lại tới nơi này? !"

      Nhìn thấy , Ninh Nhi cũng vui mừng vô cùng: "Mễ lang!" Còn chưa kịp gì tiếp, trước mặt bị bóng dáng ngăn trở.

      Mễ Bồ Nguyên lúc này mới nhìn thấy Thiệu Chẩn, vẻ mặt liền cứng đờ.

      "Các ngươi biết nhau?" Ba Lợi Cát Thiện nhanh chóng nhìn ra đầu mối.

      Thiệu Chẩn trả lời, nhìn Mễ Bồ Nguyên, lạnh nhạt hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

      Mễ Bồ Nguyên tức giận: "Đây là nhà ngoại của ta, sao ta lại thể ở."

      "Nhà ngoại?" Ninh Nhi ngạc nhiên hỏi, "Mễ lang, nhà ngoại ngươi ở đây?"

      "Đúng vậy a." Mễ Bồ Nguyên hướng ánh mắt rời khỏi Thiệu Chẩn, quay sang cười với Ninh Nhi, "Mẫu thân ta là người tộc Ba Lợi, lần này ta Sơ Lặc về ngang qua đây, nên tới thăm họ ngoại chút."

      Ninh Nhi gật đầu, mỉm cười: " ra là như vậy." Dứt lời, liếc Thiệu Chẩn cái, thấy mặt chàng vẫn lạnh lùng, lặng lẽ giật tay áo chàng.

      Thiệu Chẩn liếc nàng cái, sắc mặt hòa hoãn hơn chút, gật đầu với Mễ Bồ Nguyên: "Hạnh ngộ, bọn ta còn có việc, gặp lại sau." Dứt lời, kéo Ninh Nhi hướng về lều lớn.

      Ba Lợi Bồ Chân hơn 50 tuổi, thân hình to cao béo mập.

      Trong lều lớn, tiếng nhạc náo nhiệt, Ba Lợi Bồ Chân ngồi ở vị trí chủ vị, cùng mọi người cười , mặt đỏ lừ.

      Ba Lợi Cát Thiện tiến lên phen. Trong mắt Ba Lợi Bồ Chân tinh quang chớp lóe, ông ta nhìn về phía cửa có nam nữ mới vào.

      Ông ta cười cười, giơ tay lên, tiếng nhạc ngừng lại, những người có nhiệm vụ đều lui ra ngoài.

      "Thạch Chân." Ba Lợi Bồ Chân tiếng Hán rất tốt, thanh vang dội, "Bão tuyết lợi hại thổi cố nhân tới tận đây! Đến đây, cùng ta uống rượu!"

      Thiệu Chẩn cũng cười tiếng, lên phía trước, thi lễ: "Đặc Cần."

      Tộc Ba Lợi, là nhánh của Vương tộc Đột Quyết, Thiệu Chẩn luôn gọi "Đặc cần" là tôn xưng của Ba Lợi Bồ Chân, ông ta hết sức hưởng thụ.

      Người hầu đem ly rượu rót đầy tràn, Thiệu Chẩn cũng khách khí, nhận lấy, lần uống chính là uống liền 3 chén.

      "Sảng khoái." Ba Lợi Bồ Chân cười tít mắt, nhìn về phía Ninh Nhi, "Đây là nữ nhân của ngươi? Ánh mắt ngươi tệ."

      Thiệu Chẩn cũng cười rồi nghiêm mặt : "Đặc Cần, Thạch Chân lần này tới là có chuyện quan trọng muốn cùng Đặc Cần thương nghị. An Tây Đại đô hộ bị bao vây ở cứ điểm núi đá phía đông, Đặc Cần cùng Đại Đô Hộ phủ có liên kết, kính xin Đặc cần mau cứu viện."

      Ba Lợi Bồ Chân nghe xong cũng vội. Ông ta nhìn Thiệu Chẩn, : "Thạch Chân, ta mới nghe Cát Thiện , ngươi vào Đường quân?"

      "Chính thế."

      "Bọn họ cho ngươi chức quan gì?"

      "Kỵ Tào."

      Ba Lợi Bồ Chân cười cười: "Bằng bản lãnh của ngươi, bọn họ nên cho ngươi làm Tướng quân."

      Thiệu Chẩn chưa phản ứng, ông ta tiếp:

      "Ta cũng vậy." Ba Lợi Bồ Chân thở dài, uống hớp rượu, "Ta cũng như thế đó. An Tây Đô hộ muốn cái gì ta đều làm theo, giúp ông ta cũng ít, vậy mà ta muốn chẳng qua là cái đồng cỏ bên kia sông, bọn họ có giúp ta sao?" Dứt lời, ông ta nhìn Thiệu Chẩn, ý vị sâu xa, "Ta biết ngươi là người Hán, luôn muốn xuất lực vì quốc gia của mình. Nhưng ta phải, người nào cho ta đồng cỏ, ta liền nghe người đó."

      Thiệu Chẩn nghe được những lời này, trong lòng khỏi trầm xuống: "Đặc Cần, ông quyết định theo Thổ Phồn phản bội nhà Đường?"

      Ba Lợi Bồ Chân vuốt râu: "Sứ giả Thổ Phồn ở trướng bên cạnh, nếu ngươi tin, ta kêu lại." Thấy Thiệu Chẩn vẻ mặt khẽ biến, ông ta cười cười, "Người Hán kia, hãy nghe lời khuyên của ta, mang theo nữ nhân của ngươi xa , với bản lãnh của ngươi ở đâu cũng có thể thoải mái mà sống." Dứt lời, phất tay cái, tỏ vẻ đuổi khách.

      Thiệu Chẩn thấy ông ta như thế, cũng nhiều lời, thi lễ: "Hy vọng Đặc cần phải hối hận, Thạch Chân cáo từ."

      Ninh Nhi nghe từ đầu đến cuối, nhìn Thiệu Chẩn về phía mình, trong mắt có chút chát chát: "Chẩn lang. . . . . ."

      Thiệu Chẩn khẽ lắc đầu: " thôi." Dứt lời, dắt tay nàng, bước ra bên ngoài trướng.

      "Phụ thân, " thấy bọn họ rời , Ba Lợi Cát Thiện nhịn được , "Thạch Chân với chúng ta vẫn luôn hỗ trợ lẫn nhau, giờ thời tiết giá rét, lưu qua đêm được sao?"

      "Lưu? Lưu thế nào?" Ba Lợi Bồ Chân nhìn , thở dài, "Sứ giả Thổ Phồn vẫn còn ở đây, lưu lại, hai bên đều mất lòng, bằng dứt khoát chút."

      Ba Lợi Cát Thiện đành im lặng.

      Thiệu Chẩn mang Ninh Nhi ra ngoài Ba Lợi Cát Thiện đuổi theo.

      "Phụ thân ta muốn đồng cỏ đến điên rồi, " ngượng ngùng , " có lỗi giúp được ngươi."

      Thiệu Chẩn nhìn lều lớn của Ba Lợi Bồ Chân, lắc đầu: "Đặc cần làm như thế cũng có lý của ông ấy, ngươi cần phải áy náy."

      Ba Lợi Cát Thiện thở dài, bảo người hầu đưa tới hai cuộn lông cừu dầy.

      "Ban đêm lạnh giá, ngươi mang theo , cần dùng tới." .

      Thiệu Chẩn cười, biết vật này hữu ích, vỗ vỗ đầu vai , : "Đa tạ." Dứt lời, buộc hai cuộn lông cừu lên lưng ngựa.

      "Hồ nương tử!" Lúc này, có tiếng Mễ Bồ Nguyên gọi, hai người nhìn lại thấy chạy tới.

      "Nghe các ngươi phải ?" đầy mặt kinh ngạc.

      Ninh Nhi cùng Thiệu Chẩn nhìn nhau, gật đầu cái, cười cười: "Chính thế."

      Mễ Bồ Nguyên nhìn Ba Lợi Cát Thiện, cau mày: "Thủ lĩnh sao lại như thế? Ban đêm rét lạnh lại để khách ra ngoài?"

      Ba Lợi Cát Thiện cười khổ: "Ngươi cũng phải biết tính khí phụ thân ta."

      Mễ Bồ Nguyên còn muốn chuyện, Thiệu Chẩn lại : "Mễ quân, Ba Lợi Đặc cần cũng có chỗ khó xử, bọn ta rời đối với tất cả mọi người đều tốt."

      Khó có khi thái độ của mang theo địch ý, Mễ Bồ Nguyên nhìn , vẻ mặt khó hiểu. chốc gật đầu với hai người: "Chờ ta chút." Dứt lời, xoay người chạy , lúc quay lại, tay cầm bọc đồ.

      "Đây là bánh bột vừa nướng xong, các ngươi mang theo ." , kín đáo đưa cho Ninh Nhi.

      "Chuyện này. . . . . ." Ninh Nhi đỏ mặt, nhìn Thiệu Chẩn.

      Thiệu Chẩn nhìn Mễ Bồ Nguyên, vẻ mặt có chút phức tạp, ngần ngừ chút rồi thi lễ với : "Đa tạ."

      Mễ Bồ Nguyên thấy như thế, có chút thụ sủng nhược kinh nhìn sang Ba Lợi Cát Thiện, mất tự nhiên giật khóe miệng: "Cũng chỉ là chút bánh bột, cũng có gì đáng giá."

      Thiệu Chẩn khẽ mỉm cười, chân thành , "Cảm tạ ý tốt của hai vị, sau này còn gặp lại." Dứt lời, cùng bọn họ từ biệt, mang theo Ninh Nhi rời .
      Trâu, Mizukisanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :