1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thợ săn chi nơi muốn trở về - Phi Thản Tiếu Mộng (Chương 14)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Khiêu vũ x Bóng tối x Nhiệm vụ
      Edit: Hồng Vụ

      Feitan tựa vào xó xỉnh lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, thoạt nhìn tính để ý ta.

      Ta buồn chán nhìn xung quanh, quá chậm đoàn trưởng, biết có phải là mê mệt trong vòng tay mỹ nhân mà quên mất ta vô tội bị kéo đến.

      cần a, ta còn có soái ca động mạn còn có đồ ăn ngon.... nên lãng phí thời gian của ta, thời gian chính là sinh mạng.....được rồi

      ra ta có thói quen cùng tính khí đệ nhất nóng nảy tiểu quái thú Feitan ở cùng nhau. Phải biết ta vào lữ đoàn nhiều năm như vậy cùng trao đổi cũng nhiều.....

      Ta nhớ trước kia ở Meteorcity, thời điểm lần đầu tiên thấy hình như hai chúng ta đánh lâu ....lúc trước đúng là trẻ tuổi hiểu chuyện, nếu ta biết tiểu tử trông gầy yếu kia là nổi tiếng gần xa tiếng tăm lừng lẫy tra tấn cuồng Feitan, lão nương ta cho dù phơi thây ở bãi rác cũng liếc nhìn .

      Kết quả mấy ngày nay biết tại sao lại mực xung khắc với . Ta nhớ tới mới vừa rồi ở đường ôm chết, cuối cùng vẫn ăn vạ.....ta chỉ có thể ta cũng là người, người có lúc biết vì sao ngạo kiều......xấu hổ chết người.....

      Ôi, đúng rồi! Vừa nãy Hisoka kín đáo đưa cho ta cái gì? Ta vội vàng lấy khăn lụa bị ta nhu loạn thất bát tao ra nhìn, đối với chuỗi số cùng kí tên có chút cảm giác dở khóc dở cười.

      Thời điểm lúc trước ở JJ(=jjwxc - web Tấn Giang, web truyện lớn ở Trung Quốc) và diễn đàn cùng nữ nhân khác tranh luận xem là Hisoka biến thái hay Feitan biến thái sao có thể nghĩ đến mình cũng có ngày này? Hisoka lại cho ta cảm giác thân cận (.....) tay bé quyên.....

      Hiển nhiên ta nhìn đến Hisoka hôn ta, có cảm giác chân thực nào. Huống chi loại người tuỳ thời tuỳ chỗ nổ ** như Hisoka, để cho hôn cái có gì kỳ quái. (Hisoka: ... ...)

      Đột nhiên ánh đèn trong sàn nhảy tối lại, đôi cùng nhóm tình lữ triền triền miên miên chậm rãi vũ động.

      Ta quay đầu cười tiếng: "Feitan, bầu khí của bọn họ còn vô cùng tốt."

      Hiếm thấy Feitan tức giận, tựa hồ còn cười tiếng, giống như đổi thân trang phục tâm tình cũng trở nên tốt.

      Ta bị tiếng cười vừa rồi của làm cho thất huân bát tố(1) vì vậy sững sờ nhìn hướng ta đưa tay ra, còn chưa phản ứng lại: "Ngươi làm gì vậy?"

      Feitan trán bạo khởi gân xanh, nữ nhân ngu ngốc này!

      "Theo ta lại là được!" phen nắm lấy tay ta, đem ta kéo vào sàn nhảy.

      Sau khi bị chục kích Feitan cười với ta (uy!) lại Feitan mời ta khiêu vũ đả kích đến. thể nào, chẳng lẽ ghen tị?

      Ta khí tốt, vì vậy muốn phá hư? muốn làm gì? Đem ta hất ra? Vừa nhảy múa vừa giết người? (Tác: ngươi suy nghĩ nhiều....- tác giả)

      Ta nhất thời bị ý ngĩ của mình kích thích đến, khi sắc mặt Feitan trầm xuống vội vàng hoàn hồn, đặt tay lên vai theo nhịp bước.

      "Feitan, ngươi khiêu vũ thành thạo, trước kia nhảy qua cùng ai sao?" Ta có chút kinh ngạc.

      Feitan như vậy, ngâm mình trong phòng thẩm vấn hay sảnh trò chơi ta còn tin, nếu cánh tay thường xuyên treo mỹ nữ xinh đẹp trong sàn nhảy nhàng khởi vũ ngươi nông ta nông....

      ".....Thỉnh thoảng bị Phinks kéo quán bar."

      Được rồi, ra là như vậy. Đột nhiên trước mắt ta tối sầm, điên cuồng não bổ.

      Ở quán bar tối om xa hoa truỵ lạc, Feitan dưới ánh mắt mập mờ của Phinks mặt đầy sát khí mặc áo choàng màu đen cùng vũ nữ trang điểm xinh đẹp....a hắc hắc hắc ta được!

      Đoán chừng bởi vì biểu tình của ta quá vặn vẹo, Feitan ôm ta khí lực tăng lên rất nhiều.

      Vì vậy ta phát ta biểu tình càng vặn vẹo, nhưng bây giờ khiêu vũ a! Feitan, ta hình tượng! Ta áp đầu vào cổ Feitan, tóc cọ mặt ta mang cảm giác đau đớn.

      "Uy, ngươi làm gì?" Feitan tựa hồ quen cùng người khác thân cận quá đáng.

      Ta muốn tố cáo huỷ hình tượng thục nữ của ta, kết quả phòng khách đột nhiên mảnh tối om, tất cả ánh sáng ở đây biến mất trong nháy mắt.

      Đoàn trưởng ngươi làm gì a?! Tắt hết đèn để chúng ta giúp ngươi cướp đồ này nọ a....xem như chúng ta là thủ hạ của ngươi cũng là thủ hạ có tiền cầm a.... mang theo ngươi chơi như vậy mà!

      Ta buông xuống tay cổ Feitan: "Hình như đắc thủ, lên ."

      Feitan cũng nhiều lời, lập tức đem tốc độ nhanh nhất lữ đoàn của phát huy đến cực hạn, vì vậy chỉ còn mình ta mang giày cao gót mặc lễ phục ở đại sảnh hỗn loạn bị đụng đến mờ mịt, xung quanh ngừng vang lên tiếng la hét của nam nữ khiêu chiến ta yếu ớt thần kinh....Feitan ngươi cường đạo có tinh thần thân sĩ!

      Ta cắn môi định tìm phương hướng trong bóng tối, nhưng trừ bóng người tới lui trước mặt cùng tiếng la hét ta cái gì cũng phân biệt được.

      Đáng chết! nghĩ tới đoàn trưởng dùng đến chiêu này, phải biết trong bóng tối ta thể làm gì.

      Thời điểm ta tay chân luống cuống, đột nhiên cỗ lực đạo đánh úp về phía cổ tay ta, ta cả kinh, móng tay trở nên nhọn đâm đến người kia.

      "Nữ nhân chết tiệt chớ lộn xộn!" Thanh trầm thấp quen thuộc vang lên, lại là Feitan!

      "Feitan?" Ta thử hỏi dò, vì trước mắt ta vẫn là mảnh đen nhánh, nhưng ta lại cảm thấy đây chính là .

      "Đến đây." kéo cổ tay ta, ta theo chạy lên lầu.

      mảnh đen tối, trong lòng ta cảm kích, Feitan ta nhìn lầm ngươi! Ta đối với ta phê bình ngươi có phong độ lịch vừa rồi cúi đầu mặc niệm ba giây!

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chưong 7: Hờ hững x Tân đoàn viên x Nhiệm vụ
      Edit: Hồng Vụ

      "A!" vừa giãy giụa ra ngoài từ thi thể đồng bạn, liền bị lực đạo từ đâu tới ném ra.

      nam nhân vóc dáng nhắn lấy tốc độ cơ hồ cách nào phân biệt được xông lại dùng vũ khí hung hăng đâm xuyên bụng , may mắn cố sức tránh né nên trúng chỗ trí mạng.

      giùng giằng ngẩng đầu lên, nam nhân tóc đen mắt đen đứng trước mặt như cũ, ánh mắt chút gợn sóng.

      Người vừa công kích đứng sau lưng , phát ra sát khí khiến người phát lạnh. Để cho ngạc nhiên nhất chính là mặc lễ phục màu trắng đứng bên cạnh .

      Mái tóc bạc trắng, mi mắt tinh xảo, khí chất mang chút khói lửa nhân gian trong trẻo lạnh lùng. (Đồng: Đây là người nào?) gàng là rất bình thường, nhưng đôi mắt đỏ như máu lại mang chút tạp chất.

      như thế, tại sao lại là đồng bạn của bọn chúng?

      "Các ngươi, rốt cuộc là ai?" tốn sức lấy tay chống đỡ thân thể ngày càng nặng , cam lòng hỏi.

      là bảo tiêu của gia tộc Fell, vì bảo vệ "Mê Huyễn Chi Cảnh" được triển lãm trong tiệc rượu lần này. Ai biết nam nhân tóc đen mắt đen đó thông qua giới thiệu của Fell tiểu thư tiến vào phòng, trong nháy mắt cơ hồ giết tất cả mọi người.

      Dĩ nhiên, trừ .

      là người có niệm năng lực thao tác hệ, có thể thao túng tất cả vật thể sinh mệnh trong mười thước tiến hành công kích và phòng ngự, nhưng bởi vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ai cũng nghĩ đến khách quý tiểu thư mang đến lại xuất thủ với mọi người, nhất thời kịp thao túng bị đánh bại. Bất quá bây giờ giống vậy, thời gian tranh thủ đủ rồi.

      nhàng huy động ngón tay, các loại thiết bị điện cùng vũ khí lập tức đánh về phía nam nhân tóc đen mắt đen và người vóc dáng .

      "Ừ, năng lực thú vị." Nam nhân tóc đen thành thục né tránh, bên che miệng biết suy tính gì.

      Mà Feitan rất nhịn được phá hỏng hung khí đánh về phía , con phá gia a, thoạt nhìn rất đắt đây.

      Ta rất nhàn nhã đứng bên, hiểu sao có thứ gì công kích ta, ta nhìn về phía nam nhân đứng dậy biết định làm gì.

      Bộ dáng ngược lại tệ, ước chừng lớn hơn ta hai tuổi, lão thiếu niên, tóc vàng kim nhãn, vóc dáng mặc dù cao lắm, nhưng đại khái ở giữa Kuroro cùng Feitan, nhìn Kuroro 45 độ, nhìn Feitan dưới 45 độ, đại khái hơn tám mươi cân, năng lực cũng....tạm được? Ôi, nhìn ta lâu vậy làm gì?

      Ta chống lại ánh mắt , như cũ nhìn chằm chằm ta, uy uy thể nào....mặc dù khẩu vị ta rất nặng, nhưng cũng nặng đến mức diến La Mật Âu và Chu Lệ Diệp(=Romeo và Juliet) bản thợ săn trước mặt lữ đoàn!

      Feitan tựa hồ kiên nhân, sau khi kịch liệt phá hủy n đồ vật lập tức vọt tới trước mặt người kia, rút dù ra dùng mũi kiếm hung hăng chém .

      Nam nhân cười lạnh, vừa rồi vì cần thời gian chuẩn bị mới bị đánh trúng, ngươi nghĩ ngươi có thể thương tổn đến ta? Mặt đất trước mặt đột nhiên xuất chủy thủ đâm về phía Feitan.

      Feitan dùng kiếm đánh bay chủy thủ, chút lưu tình hạ thủ lần nữa.

      "Feitan." Kuroro đột nhiên gọi . Ta nhìn Kuroro cái, đoàn trưởng đại nhân ngươi lại vừa ý năng lực người ta sao?

      Feitan lập tức ngừng lại nhanh chóng trở về sau lưng , lúc trở lại còn thuận tiện trừng ta cái. Uy uy, ta khi nào lại chọc tới ngươi?

      Kuroro cười tiếng, hôm nay đến lấy "Mê Huyễn Chi Cảnh" trong truyền thuyết có thể nhìn thấy tương lai, mà bây giờ hình như có được thu hoạch ngoài ý muốn.

      "Thân thủ của ngươi rất tốt, có hứng thú trở thành đồng bạn của chúng ta hay ?" Ta trơ mắt nhìn đoàn trưởng đại nhân hướng ném ra cành ô liu hữu hảo.

      Được rồi, nguyên lai đoàn trưởng ngươi xem trọng phải năng lực người ta, mà là trực tiếp xem trọng người ta a! Ta khinh bỉ, Shalnark khóc!

      "Trở thành đồng bạn của các ngươi?" tựa hồ có chút mê muội, sau đó nhìn xung quanh chút, cuối cùng lại nhìn ta "Tốt."

      Đoàn trưởng rất phúc hắc rất thỏa mãn cười "Ta gọi Kuroro Lucifer, hoan nghênh gia nhập Ảo Ảnh lữ đoàn(=Genie Ryodan)."

      "Ta là Ed Rafeal."

      "Đúng rồi, ngươi biết 'Mê Huyễn Chi Cảnh' ở chỗ nào ?" Đoàn trưởng mở rộng hậu cung xong lại phát mục tiêu của mình nguyên lai còn chưa đạt thành.

      "Ở chỗ này." mang đoàn trưởng tìm bảo vật. Lưu lại ta hứng thú lắm cùng Feitan biết nghĩ gì làm vật bài trí.

      "Hừ, hình như thích ngươi." Giọng Feitan lạnh lùng truyền tới." nghĩ tới nữ nhân quái dị như ngươi cũng có người để ý."

      Nổi điên cái gì? Ta hiểu nhìn cái: "Làm sao, người ta mạnh hơn ngươi ngươi ghen tỵ?"

      "Nữ nhân chết tiện ta nhịn ngươi rất lâu rồi." Thanh từ xa đột nhiên đến gần, cổ tay ta bị tay lạnh như băng của nắm lấy, khiến trước mắt ta có chút mơ hồ.

      "Uy, ngươi làm gì?" Ta cầm tay , cùng trừng mắt: "Ngươi làm sao lại nổi điên?"

      "Ta nổi điên?" lãnh cười rộ lên: "Ngươi có muốn nhìn chút thời điểm ta nổi điên là bộ dáng gì?"

      Ta nhìn màu sắc mắt xinh đẹp lạ thường, đột nhiên cảm thấy như bị mê hoặc. Lại bắt đầu mong đợi.

      Nếu như, ta có thể mực nhìn đôi mắt này, như vậy chuyện gì phát sinh?

      "Đáng chết!" Feitan hất tay cái ném ta ra, nữ nhân đáng chết đó lại ở thời điểm này ngẩn người nhìn ánh mắt ? Đầu có vấn đề sao?

      Vì vậy khi đoàn trưởng đại nhân vĩ đại cùng tân đoàn viên mang bảo vật ra, tình cảnh nhìn thấy đầu tiên chính là ta mất khống chế bị Feitan vô tình đánh bay hung hăng đụng vào vách tường....









    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Giới thiệu x Chiến tranh lạnh x dạo phố
      Edit: Hồng Vụ

      Ta sờ đầu bị sưng lên mà nước mắt lưng tròng, quá đáng....Feitan ngươi quá đáng!

      Vốn dĩ ta hiểu rằng Feitan chỉ là ngược đãi cuồng, thích tra tấn, dễ bị chọc giận, hỉ nộ vô thường, bây giờ ta chân tướng, căn bản chính là kẻ mắc bệnh nóng nảy! ( Chính là bệnh thần kinh - Tác giả | Vụ: Feitan - sama nghe thấy chém ngươi...)

      Hại ta bị bêu xấu trước mặt đoàn trưởng phúc hắc cùng tân đoàn viên....a rất đau! Nếu mặt ta đụng vào tường làm sao bây giờ? Khuôn mặt bị huỷ ngươi phụ trách?

      Bất quá Feitan quả nhiên vẫn là Feitan, bởi vì cùng tiếp xúc vài lần ta lại mất cảnh giác, quá mất mặt! chính là phần tử nguy hiểm cực đoan, ngồi ngay mắn, tự thức tỉnh mình....

      Feitan ngồi bên hoàn toàn nhìn nữ nhân ngu ngốc đó, bất quá khí áp từ người tản ra càng trầm thấp hơn bình thường, ngay cả Phinks cũng dám đùa cùng .

      Kuroro ngồi ở chỗ cao nhất, bộ quân lâm thiên hạ: "Đây là Ed • Rafeal, hôm nay vừa gia nhập lữ đoàn, số thứ tự là số 4."

      Shalnark: "Nga nga, sau này mọi người đều là đoàn viên, phải sống chung hoà thuận a."

      Ubogin: "Tiểu tử, ngươi rất mạnh sao? Đánh với ta trận!"

      Nobunaga: "Ngươi đừng để ý đến tên ngốc kia, luôn như vậy."

      Franklin: "Nếu có gì hiểu hỏi ta." Khí chất ba ba bại lộ ngay từ đầu...

      Feitan: "Hừ." Ta biết ngươi có tinh thần thương đồng báo gì...

      Pakunoda: "....chỉ giáo nhiều hơn." Tiếp tục nhìn đoàn trưởng.

      Machi: "..." Băng sơn mỹ nhân người ta phản ứng.

      Rafeal hiển nhiên thuộc về chữa hệ, đối với người nào cũng cười rất thánh mẫu, đối với Feitan mặt trầm cũng rất khách khí.

      Trong khi ta ngừng củ kết, ta phát người tới chỗ ta, ở trước người ta phủ mảng lớn bóng mờ.

      "Ngươi tốt, ta là Rafeal, vừa nãy chúng ta gặp qua." Ngẩng đầu lên liền phát đứng trước mặt ta.

      "Nga nga, ngươi tốt, ta là Đồng." Ta vội vàng đối với tân đoàn viên bày tỏ hữu hảo hỏi thăm sức khoẻ, thuận tiện muốn vãn hồi ấn tượng xấu lúc nãy....rất mất mặt.....

      "Hừ." Ta , Feitan ta nhịn ngươi lâu rồi! Dựa vào cái gì ta câu ngươi liền hừ lạnh, con cọp phát uy ngươi cho ta là tiểu đào sao?

      "Feitan." Ta nhìn chằm chằm . "Ngươi ra đây với ta."

      "Làm gì?" Thanh của vẫn thấp ách trầm.

      "Dù sao ngươi phải ra đây với ta, ta có chuyện muốn ." Ta đứng lên, dưới tiếng huýt sáo của Phinks cùng ánh mắt của mọi người bình tĩnh ra ngoài.

      Ta đưa lưng về phía cửa, cảm thấy từ bên trong ra.

      "Ta đắc tội với ngươi sao Feitan?"

      "Hừ."

      ......Ta nhẫn "Hay là điểm nào của ta khiến ngươi vừa mắt?"

      "Hừ."

      Ta....ta....ta nhịn được! "Uy, ngươi trừ hừ ra cái khác? Có gì cứ việc thẳng, ngươi hừ câu nữa ta liều mạng với ngươi! Ngươi , ta làm gì để ngươi đối với ta như vậy? Ngươi có phải nam nhân hay ?" Ta chợt xoay người lại nhìn Feitan tựa vào khung cửa.

      "Sao ngươi đích thân thử ta có phải nam nhân hay ?" đến trước mặt ta, nheo lại ánh mắt hẹp dài.

      " cần cần!" Ta liều mạng lắc đầu, ngươi muốn làm gì?

      "....ngươi là ngu si sao?" liếc ta cái rồi trực tiếp mất.

      ....ta đột nhiên phát ....rốt cuộc ta tìm ngươi ra ngoài làm cái gì!?

      Thế giới bình tĩnh như vậy, ta lại đau trứng như vậy, như vậy tốt, tốt. Thần mã đều là mây bay, chân tướng chỉ có , Feitan ngươi mau nhìn cho ta!

      "Ngươi sao chứ?" Ta quay đầu nhìn thấy Ed lo lắng nhìn ta.

      "Làm sao có thể sao? Ta sắp bị tức chết!" Ta thở hổn hển than phiền với .

      "A a, có sao." cười chút: "Đúng rồi, vừa nãy đoàn trưởng tự do hoạt động, chúng ta dạo phố chút ."

      "Ôi?"

      "Ừ....bởi vì ta vừa gia nhập lữ đoàn nên còn rất nhiều quy tắc biết, đối với mỗi người cũng quá hiểu, cho nên..."

      "Nga, thành vấn đề, theo bên người ta." Ta khoác mà biết ngượng kéo ra ngoài.

      "Cho nên ngươi Ubogin cùng Nobunaga đó....ngạch...." Mặt Ed đầy thể tin.

      "Tuyệt đối đúng a, ngươi tới đây cũng chưa từng nghe họ có bạn , hơn nữa theo ta thấy bọn họ mực ở chung chỗ, đây phải ** là gì?" Có chứng cứ xác thực.

      "Được rồi, cái đầu của ngươi biết nghĩ gì." ôn hoà cười lại mang theo vài phần cưng chìu khiến ta hết sức cảm động. Đây là hài tử tốt biết bao, nếu như trong lữ đoàn ai cũng như vậy tốt đẹp bao nhiêu! Kết quả toàn là quái nhân....nhất là tên Feitan kia.... muốn nghĩ đến .

      "Oa, là đẹp, chúng ta mau vào ." Ta loé tinh tinh mắt chỉ tiệm bánh ngọt nhìn .

      "Được." biết có phải bởi vì là chữa hệ hay , phần lớn thời gian ta đều chơi cùng .

      Bất quá....ta nhìn gò má ôn hoà của Edward, đột nhiên có cảm giác thê lương, là số 4, ngày nào đó, Hisoka đến tìm .

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Di tích X Hoang dã X Lập gia đình

      "Đoàn trưởng rãnh rỗi..." Tôi im lặng theo con nhiện 'Viễn khán thành lâm trắc thành phong, viễn cận cao đê các bất đồng(1)' lật núi lớn, chuyển sông lớn, đến nơi hoang dã biết tên.

      (1) Nhìn xa trông như rừng, nhìn gần lại phải - Nguyên văn câu này là "Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong, Viễn cận cao đê các bất đồng" của Tô Thức.

      "A a, Tiểu Đồng cảm thấy nhàm chán sao?" Kuroro ưu nhã cười tiếng.

      "..." Rất nhàm chán, vô cùng nhàm chán, hết sức nhàm chán, cực kì nhàm chán.

      "Đúng rồi, nghe trong di tích Merah có sinh vật ngoài hành tinh, hơn nữa còn là nữ thi ngàn năm, còn có..." Shalnark cười híp mắt thao thao bất tuyệt trước mặt tôi.

      Tôi rất vô lực "...đại ca, tôi có hứng thú với nữ thi..." Tôi liếc cái, đừng cho là ai cũng giống , tôi là người bình thường.

      "A? Phải ? Vậy Tiểu Đồng hứng thú với cái gì?"

      vẫn chưa xong đúng "Tôi đối với ngày kia tìm người đàn ông gả ra ngoài siêu cấp cảm thấy hứng thú." Tôi mặt đầy nghiêm túc dựng thẳng ngón tay .

      Mặc dù tôi tạm thời cách nào đối phó với thực lực của Feitan, nhưng với vẫn dư sức.

      Con nhện cũng giống tôi vô cùng nhàm chán sau hồi yên tĩnh chút khách khí cười lớn.

      Shalnark thu hồi nụ cười cứng ngắc mặt, dùng biểu tình đặc biệt thản nhiên nhìn tôi: "Tiểu Đồng đừng đùa, ngược lại là , lúc nào tìm người đàn ông gả ra ngoài?"

      trường hoàn toàn yên tĩnh.

      "Tôi tùy thời đều có thể." Tôi liếc nhìn Shalnark còn muốn hỏi tiếp. "Shalnark, quá nhiều chuyện ai muốn ."

      Tôi nhìn Shalnark sắc mặt thay đổi, đồng tình lên vỗ vai " có chuyện gì, nếu lựa chọn con đường này, vậy hãy tiếp tục kiên trì ! Tôi tin tưởng nhất định tìm được người gả."

      Shalnark: "...tôi là người đàn ông sao phải tìm người gả?"

      Tôi kinh ngạc nhìn cái, như vậy mà còn muốn phản công đoàn trưởng? Nghĩ như thế nào cũng thể.

      "Shalnark à, có số việc là do trời định." Tôi dùng ánh mắt thô bỉ quan sát cánh tay cùng bắp chân "Quá kiêu ngạo cẩn thận bị đẩy ngã."

      Shalnark bị lời này dọa sợ, đẩy ngã... ta trêu ghẹo ai sao?

      "Shalnark." Tôi tiến đến bên tai . "Mặc dù có lúc đoàn trưởng làm cho người khác nổi da gà, hơn nữa phúc hắc tàn nhẫn nhân tính, nhưng nếu cái gì cũng cần sợ."

      Shalnark cười lúng túng muốn giải thích với tôi, đột nhiên sắc mặc trắng bệch.

      Ngạch... tôi quay đầu, nhìn Kuroro tản ra khí tràng hắc ám gần trong gang tấc.

      "Đoàn trưởng có chuyện gì vậy?" Tôi vô tội nháy mắt.

      "Tiểu Đồng vừa gì? Tôi cũng rất có hứng thú muốn nghe cùng." Kuroro có thể đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi ...

      "Nga, cái đó, chẳng qua là tôi đề nghị Shalnark..." Tầm mắt tôi dời khắp nơi, định tìm cơ hội cho qua chuyện.

      "Nga? Đề nghị cái gì?" Kuroro tiếp tục mỉm cười.

      Tôi: "..."

      Thời điểm mạng của tôi bị nghiêm trọng uy hiếp, trước mắt chúng tôi xuất toà kiến trúc ly kỳ cổ quái.

      "A đoàn trưởng! Tìm thấy di tích rồi! Đoàn trưởng lợi hại đoàn trưởng quyết thắng quả nhiên đoàn trưởng trong lòng có dự tính từ trước a... a hắc hắc..."

      Kuroro: "..."

      Lữ đoàn chúng: "..."

      Shalnark: "..." tha tôi ...

      Tôi im lặng nhìn toà kiến trúc hình tam giác trước mặt, vốn chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, nhưng khi nhìn gần, bề ngoài màu vàng đất này, hình dáng dị thường quỷ dị này....

      XX đây phải là tập trung trí tuệ tối cao của nhân dân Ai Cập cổ đại (...) được gọi là trong bảy kỳ quan thế giới cổ đại Kim tự tháp sao!

      Tôi theo nhóm con nhện chui vào cái lỗ lớn mà Ubogin quyền đánh ra... được rồi ra chỉ có mình tôi dùng từ 'chui'.

      Nhìn Kuroro người ta, phút nào quên thân phận đoàn trưởng cao quý, lúc khom người tiến vào, giống như bá tước thời trung cổ bước vào cung điện xa hoa của mình....

      Nhìn Machi cùng Pakun người ta, thân là lữ đoàn hoa mang giày cao gót rất có phong phạm thục nữ bước bước vào, giống như chị em công chúa trong hoàng cung lang thang sau vườn hoa...

      Nhìn Feitan cùng Phinks người ta... cần nhìn, đem mắt trừng đến lọt ra ngoài ngươi cũng thấy người ta vào như thế nào, giống như tiên tử nhiễm khói lửa nhân gian (...) thoáng cái liền mất dạng.... ( Vụ: ta phun....)

      Như tôi bên rụt rè sợ hãi khom người chui vào bên ôm đầu sợ tro ở phía rơi xuống làm bẩn tóc... như từ trong xóm nghèo ra.... dân nghèo.

      Mặc dù tôi cũng là triệu phú, nhưng ràng có phong cách của người giàu, phỏng chừng trước kia làm trong quán thường dân, bây giờ đối mặt với giá tiền ba con số còn theo thói quen than phiền là đắt... (Mặc dù thẻ tôi là tám con số -- ) huống chi đối với lữ đoàn mà tiền căn bản quan trọng.... tôn chỉ của chúng tôi là cướp....

      Tuy như vậy, nhưng các đại lão gia trong thế giới thợ săn đặc biệt có tiền, có chuyện liền tùy tiện vung tay mấy chục tỉ, cái thế giới này sao lại nhiều tiền như vậy!? Chẳng lẽ sợ nhân dân tệ giảm giá sao!? ( Tác giả: thế giới người ta dùng là jenny)

      Tôi rất muốn hét lên câu, tôi vẫn là phú bà điển hình trong lòng người nghèo a...

      Chương 10: Phân tán X Người dị thế X Bắt buộc
      Edit: Hồng Vụ

      Tay tôi ở đỉnh đầu nhạy cảm nhận được bụi đất phía thường xuyên rơi xuống. Tháp tháp tháp, sạt lỡ!? thể nào!? Ubogin kỹ thuật của quá kém!!

      Tôi duy trì tư thế ôm đầu, trước mắt mảnh đen nhánh, cảnh vật bên người đều bị bóng tối nuốt mất, ngay cả thanh lo lắng của Shalnark cũng bị ngăn cách bên ngoài.

      Tôi Ubogin nên phá hư kiến trúc vĩ đại như vậy, xác ướp Ai Cập cổ người ta tìm tính sổ !? Nhưng tôi là vô tội... tôi muốn lên diễn The Mummy Returns (=Xác ướp trở lại) bản thợ săn....

      Chờ đến khi an tĩnh lại là chuyện của mấy giây sau đó.

      Trước mắt vẫn là mảnh tối đen.

      Đây là tình huống tệ nhất, tôi thầm cau mày.

      Tôi nhắm mắt lại thả ra niệm lực cẩn thận tìm kiếm, nhưng khiến cho tôi càng thêm bất an là niệm lực thả ra mười thước nhưng vẫn mảnh trống rỗng, cái gì cũng lục soát được.

      Đây rốt cuộc là tình huống gì?

      "Tôi chờ lâu." Ôn nhu mà hoà hoãn giọng nữ chậm rãi vang lên, nhưng lại mang theo mệt mỏi rất ràng.

      Tôi gì, chẳng qua là móng tay trở nên dài ra, thân thể căng thẳng chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

      " cần khẩn trương, tôi cùng đều đến từ nơi."

      Tôi ngây ngẩn, cùng nơi? Chẳng lẽ là... "Ngươi đến từ đâu?"

      "A a, trái đất, Trung Quốc, thế kỷ 21."

      ràng thanh rất lại mang đến cho tôi rung động mãnh liệt. phải nghĩ đến ở thế giới này có người chuyển kiếp khác hay , bởi vì dù sao tôi tồn tại, những người khác cũng có thể. Nhưng bây giờ tôi nghĩ tới, lại ở chỗ này gặp phải.... như thế nào đây, gặp phải cố hương.

      " tìm tôi làm gì?"

      " muốn trở về sao?"

      " gì?" Lần này tôi giật mình, giọng điệu như vậy, giống như... giống như chuyện có thể xảy ra.

      "Tôi hỏi , muốn trở về sao?" Linh hồn trong bóng tối kiên nhẫn lặp lại.

      "Muốn trở về có thể làm gì?" Giọng tôi tự chủ trở nên càng ngày càng lạnh, ngay cả tôi cũng kinh ngạc.

      "Nếu muốn trở về, tôi có thể đưa ." Giống như biết trước câu trả lời của tôi nhất định là khẳng định vậy, khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.

      "Đưa tôi trở về? cho mình là ai? Thần sao?" Đến trình độ này tôi còn có thể tỉnh táo như vậy, có chút bội phục bản thân.

      "Tôi là Lục Ảnh, giống như , hồn đến từ dị thế. Chẳng qua là thời gian tới quá sớm, cho nên bây giờ chỉ có thể tạm thời lấy trạng thái linh hồn thân trong bóng tối. Tôi xây Kim tự tháp này, là vì chờ đợi người giống như tôi."

      Đoàn trưởng, tôi có thể rất dị loại sao? và chúng tôi cùng thế giới sao? ràng là phải...

      "Từ khi tôi đến thế giới này vẫn luôn nghiên cứu biện pháp trở về, biện pháp này chỉ có hai người đến từ dị giới cùng nhau thực mới được."

      Tôi quả thực biết tâm tình của mình bây giờ là như thế nào.

      Người giống như tôi, cũng có nơi để trở về sao? Tôi còn nhớ sao, qua đoạn cuộc sống kia là như thế nào?

      Hiền lành, hồn nhiên, sạch , cuộc sống dưới ánh mặt trời mang chút máu tanh và bóng tối. Mà giống như tôi ở nơi này bị vấy vào cách nào khôi phục màu sắc trước kia, còn có nơi để trở về sao?

      "Tôi từ chối." , thể nào trở về.

      " gì?" Lần đầu tiên thanh chậm chạp đó xuất rung động.

      "Tôi tôi từ chối." Tôi ở trong bóng tối ngẩng đầu lên, cho dù nhìn thấy gì tôi cũng cố gắng nhìn về phía trước, "Tôi cần trở lại quá khứ, cũng muốn trở về."

      "Làm sao có thể!? Tôi tuyệt đối có thể trở về! Chỉ cần người khác.... tôi nhất định có thể trở lại quá khứ!" Vốn là thanh nhu hoà, lúc này trở nên khàn khàn.

      "Đừng có nằm mơ, nếu đến nơi này, làm sao còn nơi để trở về đây?"

      " thể nào... ý tưởng của tôi sai... muốn trở về sao? Bỏ qua những ký ức tốt đẹp kia!" Tiếng gào vang vọng ở bóng tối vô hạn: "Cha mẹ của , người thân của , bạn của , người của , hết thảy!"

      "Làm sao có thể hoài niệm? Nhưng là, nếu người chỉ mực dừng lại ở quá khứ, chỉ có thể ở chỗ này luống cuống tay chân." Cho tới bây giờ tôi cũng biết mình Thánh mẫu như vậy, "Quá khứ qua hãy để nó qua . Bởi vì, những thứ kia cho dù tốt đẹp hơn nữa, cũng thể trở lại."

      Sau khi xong những lời này, vốn dĩ khí tức mực quanh quẩn xung quanh đột nhiên biến mất, tôi trợn to đôi mắt bởi vì ánh sáng kích thích mà híp lại.

      "Tôi bỏ qua." Người đàn bà trước mắt, mái tóc màu xanh cùng ánh mắt trong mảnh huyết sắc ảo ảnh loé lên, như ánh mắt của con sói đói trong đêm tuyết. Kỳ dị nhất là thân thể ta ở trạng thái nửa trong suốt, khiến cho người ta có cảm giác chân , cảm giác quen thuộc vừa rồi biến mất còn dấu tích.

      "Tôi nhất định thành công, tôi nhất định có thể trở về! Ha ha ha ha!" Vốn là mặt mũi u ám bởi vì nụ cười quỷ dị mà trở nên vặn vẹo biến hình, dưới ánh sáng chập chờn lúc sáng lúc tối phá lệ doạ người.

      "Chúng ta cùng nhau trở về... tôi nhất định phải tìm thấy ta... tôi còn có thể trở về..." ta trợn đôi mắt trống rỗng từng bước về phía tôi.

      Tôi hé mắt, người đàn bà này, đáng buồn. Giơ tay lên xuyên qua thân thể nàng, kết quả xuyên qua, đối với nàng hình như tạo thành thương tổn gì.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Linh hồn X Buộc chặc X Kết thúc
      Edit: Hồng Vụ

      "A a, muốn giết tôi?" mặt người đàn bà xuất thần sắc mờ mịt quỷ dị, "Nhưng mà, bây giờ tôi là quái vật, giết được tôi."

      Tôi sửng sốt chút, quái vật? Là chỉ cái gì? Tôi theo bản năng nhìn ta, lúc nhìn thấy chân suýt chút nhảy cẩn lên.

      Chân của quấn sợi ti màu xanh, cách mặt đất khoảng ba cm.

      sai, cách mặt đất.

      ta lơ lửng.

      Tôi đột nhiên có dự cảm xấu, bây giờ là như thế nào!? Thợ săn bản nửa đêm hung linh!?

      "Xem ra phát ." Ánh mắt tối tăm màu xanh của đốt lên ngọn lửa "Tôi là linh hồn."

      Tôi run lên, toàn thân nổi da gà, người đàn bà vẫn ngừng miêu tả.

      "Lúc tôi đến thế giới thợ săn, mới chỉ là năm 1487, khoảng cách đến kịch tình còn quá xa. Cho nên tôi còn gặp được nhân vật nào trong kịch tình, thân xác này dùng được. Nhưng lúc đó niệm năng lực của tôi là hút lấy linh hồn chiếm làm của riêng, cho nên...."

      Tôi nhìn nụ cười quỷ dị của ta mà lạnh cả người, chuyện kế tiếp, tôi có thể đoán được.

      vận dụng niệm năng lực của mình, đem linh hồn bản thân gìn giữ trong cái bẫy xây tốt, lôi kéo ra sinh hồn từ thể xác, đau đớn trong đó tôi biết được, duy nhất nghi ngờ cùng bất ngờ, ta đối với trở về rất cố chấp.

      " hiểu mà, thể nào thắng tôi." ta ngây thơ cười tiếng, đưa tay về phía tôi "Chúng ta cùng về nhà .” Dáng vẻ kia, như lúc đứa trẻ lớn lên ở nhi viện đột nhiên phát mình có nhà, loại biểu tình mong đợi mừng rỡ đó, nhưng cũng mang ràng oán hận cùng cam lòng.

      Tôi lui bước, đầu óc vận chuyển nhanh.

      Tình huống bây giờ, tôi cũng nên suy nghĩ phải giải quyết như thế nào.

      Lúc mới tới thế giới này tôi cũng rất muốn trở về, từng có ý tưởng 'cho dù phải trả giá cao đến mấy cũng phải trở về' như ấy, nhưng cuối cùng khi tôi vào Meteorcity, bị bầu trời dơ bẩn cùng tàn nhẫn kia dần dần nuốt lấy.

      Thậm chí tôi bắt đầu cười nhạo chính mình, bởi vì mềm yếu cùng ngu ngốc khi đó mà cảm thấy sỉ nhục.

      Quan trọng hơn là, tôi tìm được đồng bạn ở chỗ này.

      Ở thế giới có thành phố đại kia vĩnh viễn thể tìm ràng buộc.

      Cho nên.... tôi chỉ có thể xin lỗi .

      Tôi cười chút, sau đó cũng vươn tay ra: "Tốt, chị, chúng ta cùng nhau trở về."

      ấy kinh ngạc vui mừng cười, vội vàng nắm lấy tay tôi.

      Mép tôi cong lên độ cong tàn khốc, quả nhiên, lúc con người bình tĩnh, luôn dễ dàng thua thiệt.

      Tay của lạnh thấu xương, có lẽ bởi vì nguyện ý đụng chạm, tôi mới có thể chạm vào linh thể của ấy, nhưng nếu như bây giờ tôi muốn công kích, hẳn lập tức bị phát hơn nữa cũng vô hiệu.

      Huyết sắc nồng đậm điên cuồng sinh trưởng từ khi chúng ta chạm tay nhau, vây quanh thân thể tái nhợt của đàn bà.

      Tôi lạnh lùng nhìn người đàn bà bị «Oán linh gông xiềng» vững vàng trói buộc, dùng hết sức muốn tránh ràng buộc nhưng có biện pháp gì.

      "Sao có thể? Sao có thể đối với trạng thái linh hồn...."

      "Xì, đàn bà ngu ngốc." tới tôi ghét nhất giải thích năng lực của mình, quá phiền toái, "Xem ra chúng ta có chút duyên phận, tôi cho biết. Đúng là bất kì công kích vật lý nào cũng vô hiệu với trạng thái linh hồn, nhưng cũng biết đây là thế giới thợ săn, niệm năng lực gì là thể."

      Tôi cười lạnh, nhìn người đàn bà đó bởi vì lời của tôi mà sắc mặt tái nhợt, "Tôi là người có niệm năng lực hệ biến hoá, năng lực «Oán linh gông xiềng» của tôi có thể chạm được thân thể người, niệm năng lực tự động trói buộc linh hồn của người đó. Cho dù người có niệm năng lực mạnh đến đâu nữa, khi linh hồn bị trói buộc thể chạy trốn. Dĩ nhiên, năng lực của tôi cũng có hạn chế, chỉ có thể thực với linh hồn yếu ớt, nhưng cho tôi đầy đủ thời gian."

      "Buông tôi ra! Buông ra..... cũng rất muốn trở về phải ? Chúng ta cùng nhau trở về....."

      "Tôi giỏi cũng thích an ủi người khác, cho nên lời tôi lần thứ hai." Tôi lẳng lặng giơ tay lên "Biến mất ."

      " hối hận! nhất định hối hận! Tôi muốn trở về...." Mặt ta bởi vì sợ hãi và tuyệt vọng mà trở nên càng thêm vặn vẹo, nước mắt trong suốt lăn đầy gò má tái nhợt.

      Đáng tiếc tôi luôn phải là người tốt, tôi vì chuyện của người khác mà buông xuống ý tưởng của mình, tôi cũng tán thành người khác làm chuyện uỷ khuất chính mình.

      "Tất cả những chuyện này, chỉ có thể trách chính , đủ mạnh." Tôi nhàn nhạt nhìn ta bị siết thành nhiều hạt trong suốt "Huống chi người mà tìm đến, chính là tôi hoá thân thành ác ma."

      Phiêu tán cùng thân thể của người đàn bà kia, còn có bóng tối vô tận.

      Tôi dời bàn tay che mặt, lần nữa xuất trước mặt tôi vẫn là thế giới thợ săn nguy hiểm.

      Thần, nếu như người có tồn tại, xin cho tôi, ở thế giới máu tanh xa lạ cùng tàn nhẫn này, tôi nên đâu tìm, tôi về đâu?

      Có lẽ, từ khắc kia tới thế giới này, tôi cũng bị thần vứt bỏ.









      Chương 12: Hôn mê X Quan tâm X Mang về

      Edit: Hồng Vụ

      Cho nên đây....

      Tôi vô thần nhìn cảnh tượng Kim tự tháp trống rỗng trước mặt, rốt cuộc hết ý kiến.

      Người kia!? Đáng chết! Đám con nhện kia cũng chạy chỗ nào mất rồi!

      Tôi tản ra oán niệm mãnh liệt ngồi chồm hỗm dưới đất vẽ vòng tròn, khi tôi kịch liệt đánh nhau cùng thảo luận chuyện sống chết (....), đám cướp đáng chết có tình đồng bạn cứ như vậy bỏ tôi mà !? Nơi này là vùng hoang vu dã lâm a.... Nơi này là Kim tự tháp a.... Nơi này có xác ướp a.... (Tác giả: nằm mơ , xác ướp sớm bị Shalnark lấy ...).

      Bây giờ người tôi có đồng nào (Ubogin: cường đạo cần tiền!) Bị lạc phương hướng trong cuộc sống ( lạc đường) hơn nữa vấn đề quan trọng nhất là.... Lão nương ta chết đói!!!

      Sáng sớm liền theo thủ lĩnh cường đạo Kuroro đó cướp bóc, dọc đường trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người gặm hai cái bánh nướng còn bị Feitan quậy đến tiêu hoá được, bụng sớm đói ục ục.....

      Vì vậy bây giờ thân thể cùng tinh thần tôi đồng thời bị hành hạ, thê lương ngã xuống ngã tư phố ( phải Kim tự tháp sao?) gió Đông Bắc vù vù thổi qua a....

      "Tay cầm bánh ngô a ~~ trong thức ăn giọt dầu a ~~ ánh mặt trời có cầu vồng lạp lạp ~~ cho em lòng của ~~" Năng lực chịu đựng quá kém, tinh thần thác loạn.

      "Đàn bà."

      thấy trán tôi dán chữ màu đỏ to: 'Người này chết, có chuyện đốt vàng mã'. Sao?

      "Tay cầm bánh ngô a...."

      "Đàn bà đáng chết, đứng lên cho tôi."

      Xuất ảo giác, đây phải là giọng khó chịu của tên Feitan kiêu ngạo đó sao.

      "Thức ăn giọt dầu a....."

      Vừa hát xong trước mặt liền xuất bóng người, màu đen nửa tóc dài, áo choàng rộng quỷ dị, mắt vàng tươi đẹp rực rỡ quen thuộc, Feitan!?

      Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác, khi con người đói bụng đến mức độ nào đó sinh ra ảo giác, bé bán diêm chính là ví dụ đẫm máu.

      "Ánh mặt trời có cầu vồng lạp lạp...."

      "Đáng chết đứng lên cho tôi!" Cổ áo tôi đột nhiên bị người khác mạnh mẽ kéo.

      Cảm giác được hơi lạnh điên cuồng người , tôi liền tỉnh táo. Feitan!? phải là ảo giác! Bởi vì quán tính đáng chết mà tôi làm ra chuyện mất mặt này....

      "Nga ~~ cho em lòng ...."

      Sát khí nặng hơn....

      "Đầu óc có vấn đề phải ?" Feitan hung hăng kéo cổ áo tôi, chờ chút muốn tắt thở rồi muốn tắt thở rồi!

      Dưới tình huống cấp bách, chỉ thấy tôi vươn ra móng vuốt, hung hăng bóp mặt của người đàn ông kia cái....

      "Đàn bà đáng chết muốn làm gì!?" Tôi còn chưa có sờ nha! Chỉ vừa đụng vào mặt, bất quá da thịt Feitan tốt, ràng đều sống ở Meteorcity, sao khác biệt lại lớn như vậy?

      Cái loại khí ở Meteorcity, con chuột trắng vào con chuột đen ra, chủng thuần huyết vào level E ra (Tác giả: Kuran-sama khóc....) ai, tuổi thơ thanh xuân tốt đẹp của tôi, lại chôn vùi ở nơi rách rưới đó --

      Bởi vì lúc đó tư thế Feitan hất tôi ra tốt lắm, cho nên tạo thành cốc chén (bi kịch) đầu chạm đất.

      Tôi mơ mơ màng màng cắn răng, Feitan có phải quá hẹp hòi hay !? Đây là lần thứ hai rồi!!!

      Chờ đến khi tôi mở mắt ra, trở về căn cứ trong trạng thái giả chết.

      đến đây, tôi nhớ trạng thái bình thường của tôi hình như là như vậy ⊙﹏⊙.

      Feitan.... thiếu tôi hai cái mạng rồi (Tác giả: chết lúc nào....) chờ đó cho tôi! ngày nào đó, ngày nào đó.... tôi quên mất. (Vụ: ◤(¬‿¬)◥ )

      được khinh bỉ tôi được khinh bỉ tôi! Tôi cũng muốn dây dưa cùng biến thái, lúc đầu thảo luận Hisoka biến thái hay Feitan biến thái, tôi rất kiên quyết cho Feitan phiếu! (Vụ: ta cảm thấy Hisoka mới biến thái)

      Lý do chính là: tôi ghét giải phẫu!!! Mặc dù kiếp trước khi học tôi từng xem qua video giải phẫu, nhưng nhìn người ta giải phẫu cùng bị giải phẫu hai khái niệm hoàn toàn khác nhau! Mọi người hãy cùng nhau khiển trách ! ( Fei:.... vậy liền thay thế người kia cho tôi giải phẫu . Đồng: làm sao có thể? có tình đồng bào hay a!)

      " tỉnh?" Khi nội tâm tôi ngừng khiển trách Feitan làm ác, Ed kịp thời xuất trước mặt tôi (Tác giả: là có nhiều....)

      "A, Ed, trở lại?" Tôi đột nhiên nghĩ đến cái này phải trọng điểm, sau đó lý ngư đả đỉnh(3) lưu loát đứng dậy.

      (3) Lý ngư đả đỉnh: động tác trong võ thuật, khi nằm mặt đất, dùng lực tay, chân, lưng để bật đứng dậy.

      "Ed, sao đợi tôi!?" Tôi tố cáo.

      "Cái đó, tôi vốn cũng muốn ở lại chờ lát, nhưng đoàn trưởng ta .... ta cũng rất mạnh, cần lo lắng các loại." Biểu tình lúng túng.

      "..." Kuroro tôi liều mạng với !

      rốt cuộc có phải thủ lĩnh hay ? Thủ lĩnh băng cướp phải mến đoàn viên ( lầm ) thương yếu ( đại lầm ) kính già trẻ ( siêu cấp lầm ) sao! phá hủy hình tượng tốt đẹp của lãnh đạo trong lòng tôi!

      , bình thường chèn ép chúng tôi đe doạ chúng tôi khinh bỉ chúng tôi sai khiến chúng tôi còn đưa tiền ( đây là trọng điểm! ) còn chưa tính, ở nơi sinh tử du quan (....) này, lại đối xử với tôi như vậy!

      Đừng tưởng rằng tôi biết tại sao làm như vậy! phải là vì trước khi vào di tích tôi làm cho Shalnark lời lòng sao! Người ta muốn làm công là chuyện bình thường biết bao! Nếu bất mãn dạy dỗ cho tốt!

      hãm hại tôi làm gì, tôi là công dân lương thiện, biết tuân thủ lễ phép (Tác giả: là cướp mà tuân thủ lễ cái gì phép cái gì!) có tám mươi mẹ già ( Tác giả: phải nhi sao! ra từ Meteorcity luôn là tam vô, làm gì có mẹ già ở nơi đó!) dưới có ngạch.... sớm muộn có, đứa trẻ ba tuổi.... (trở xuống tỉnh lược ngàn chữ....)

      Ngồi trong phòng khách đọc sách Kuroro bỗng nhiên cảm nhận được trận oán niệm, híp mắt cười tiếng, tiếp tục đọc sách.

      Pakun: đoàn trưởng là đẹp trai ~~~ (Tác giả: đàn bà luôn mù quáng T.T)

      Chương 13: Cảnh cáo X Ám chiến X Bảo vệ
      Edit: Hồng Vụ

      Tôi hung hăng cắn răng, Kuroro, đừng tưởng tôi đánh lại , là đoàn trưởng tôi cũng dám làm gì !? (Tác giả: tôi xem có thể làm gì ....) tôi phải chia rẽ cùng Shalnark! Tôi phải giới thiệu đàn ông cho Shalnark! Tôi muốn cho tiếp khách ở Ngưu lang viện! Tôi.... % % € %..... &* ) *&% muốn!

      Ed nhìn xin lỗi: "Tiểu Đồng, sau này bất kể chuyện gì xảy ra tôi cũng bỏ lại."

      "Ừ, cám ơn." Tôi cười tiếng, chỉ cần đừng để Feitan trở lại tiếp tôi là được rồi....

      "Ôi? Vậy tại sao là Feitan...." Tôi đột nhiên nghĩ đến tên biến thái kia, nếu đoàn trưởng cần lo cho tôi, vậy tại sao Feitan lại xuất ở đó?

      "Feitan?" Ed mặt đầy mơ hồ, "Feitan như thế nào?"

      "Ôi? là...." Chẳng lẽ bọn họ biết Feitan mang tôi về? Hẳn là người quen cũ nào đó mang tôi về ! có nhân tính hay !? hoa quý như tôi nếu bị người ta XXOOYYZZ làm sao bây giờ!? phụ trách sao!!!

      "Nhiệm vụ vừa kết thúc mọi người liền giải tán, Feitan hình như mình." nhìn tôi cái. "Chẳng lẽ Feitan...."

      Tôi lập tức lắc đầu: " có gì có gì! Chẳng qua tôi có chuyện muốn với Feitan, a hắc hắc...."

      Ed nhìn chằm chằm mắt tôi, lát sau mới mở miệng lần nữa: " có chuyện gì cùng Feitan...."

      Đột nhiên, như nhớ tới cái gì bắt lấy bả vai tôi: "Tiểu Đồng, phải cẩn thận, cách xa Feitan chút."

      A? Lúc tôi suy nghĩ tại sao Feitan lại tới đón tôi bị gián đoạn, hiểu nhìn .

      "Tiểu Đồng, hãy nghe tôi , Feitan rất nguy hiểm, tốt nhất nên đến gần ." Sắc mặt Ed đầy nghiêm túc.

      "Ed...." Tôi muốn mở miệng giải thích với , liền bị tiếng bước chân ngoài cửa cắt đứt.

      "Ha ha Fei, nhiệm vụ vừa kết thúc cậu thấy tăm hơi, còn tưởng rằng đâu đây, ra là...." Giọng dị thường thô bỉ.

      "Ngươi muốn chết sao!?" Giọng nảy nghe chút là biết ai.

      Phinks và Feitan từ bên ngoài vào, vừa đến cửa liền thấy chúng tôi.

      Feitan bắt đầu giải thích được bạo sát khí, "Các người làm gì?"

      Tôi theo bản năng nhìn chúng tôi cái, có làm gì mà, kích động như vậy làm gì, tôi lại chọc .

      Feitan nhìn chằm chằm tay đặt vai tôi của Ed, người phát ra trận lại trận sát khí.

      " có gì, chỉ là Tiểu Đồng quá thoải mái, tôi chỉ đỡ ấy đứng dậy thôi." Ed cười ôn hoà, nhưng tôi thấy ràng trong mắt loé lên hàn ý.

      " thoải mái? Hừ." Feitan hừ lạnh tiếng.

      "Fei, con người ta thoải mái, thân là đàn ông cậu phải thông cảm nhiều chút chứ." Phinks bên nháy mắt bên hướng qua đây cười mập mờ, dùng giọng điệu thô bỉ .

      Tôi: "..." Phinks chẳng lẽ biết khuôn mặt lông mày vặn vẹo của đặc biệt đáng ghét sao?

      "Hừ, là ta quá yếu."

      Ed xoay người sờ đầu tôi cái: "Tiểu Đồng, chờ khoẻ lên chút tôi huấn luyện ."

      "Được được!" Tôi mân mê miệng liếc Feitan, chời tốc độ tôi nhanh hơn xem còn cười nhạo tôi như thế nào! (Vụ: nằm mơ ╮(╯▽╰)╭ )

      Feitan nhìn động tác dị thường ăn ý của bọn họ mà cảm thấy bực bội, thấy tôi ngoan ngoãn cúi đầu liếc cái, bất tri bất giác lửa giận càng lớn hơn.

      lạnh mặt xoay người rời , trong lòng thầm hừ lạnh, đàn bà đáng chết, lại dám ở trước mặt tôi làm chuyện như vậy, chờ bị tôi bắt được xong rồi! (Đồng: tôi bị oan! )

      Còn có tên đàn ông đó. Trong mắt trộn lẫn với nụ cười tàn khốc, ngày nào đó, để tên đó cảm nhận được mùi vị sống bằng chết!

      Phinks ở bên cười hắc hắc: "Fei, ghen?"

      "Nếu bây giờ muốn xuống địa ngục tôi giúp ." Loại tình cảm đó là cái gì? làm loại chuyện đó sao?

      Chẳng qua cảm thấy hai kẻ đáng ghét ở cùng nhau càng đáng ghét hơn thôi, Feitan tức giận nghĩ.

      Phinks bất đắc dĩ, phải đợi Feitan phát tình cảm của mình quá khó khăn, mà Tiểu Đồng....luôn cảm thấy biết cái gì đó, nhưng luôn giả bộ ngu. Bất quá, rất mong đợi, ngày nào đó bọn họ cùng nhau xuất trước mặt mình.

      "Feitan lại nổi điên cái gì?" Tôi dùng ánh mắt nhìn bệnh thần kinh nhìn .

      "Đừng để ý ta." Ed lại sờ đầu tôi cái, rốt cuộc quen động tác này lúc nào, "Bất kể thế nào, Tiểu Đồng nhớ, tôi bảo vệ ."

      Tôi sửng sốt chút, Ed, gì? Lại giải thích được chuyện mập mờ như vậy, chẳng lẽ biết như vậy rất dễ khiến người ta hiểu lầm sao? (Tác giả: lại người ta = = chính là đó, giả bộ giả bộ cái gì! Đồng: người ta vốn là !! Tôi còn là xử nữ đây!! Tác giả: ....tôi lập tức để cho làm được xử nữ.)

      "A a, chúng ta là đồng bạn mà, nếu Feitan có khi dễ tôi phải giúp tôi đó!" Tôi cười ngây ngô, thâm ý trong mắt Ed tôi dám tìm tòi nghiên cứu cũng muốn biết.

      Ed cười ôn hoà như thường: "Dĩ nhiên, Tiểu Đồng, tôi tha cho ."

      Khi đó tôi, còn biết đây rốt cuộc là ý gì, dĩ nhiên cũng biết, chuyện phía sau phát sinh long trời lỡ đất như thế nào.

      Vụ: Ed là số 4, mọi người cũng hiểu rồi đó....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :