1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Hạn Yêu Thương - Văn Khải Giám

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      PART 4

      Có thể cười trước mặt người khác khóc sau lưng người khác.

      Nhớ tới bà Trương sống bên cạnh. Bà Trương là bà lão mù hai mắt. Nhưng hàm răng móm mém của bà lại lộ ra mỗi khi mỉm cười với tôi. Những nếp nhăn hằn sâu cùng với cái lưng còng khiến bà trông giống như mụ phù thủy trong những câu chuyện cổ tích.

      Nhưng tôi hề sợ bà, bởi vì bà rất thích tôi. Hội còn tôi thường xuyên chạy sang phá vỡ giấc ngủ của bà – dường như từ sáng đến tối lúc nào bà cũng ngủ, chỉ thỉnh thoảng mới ngồi ở dường, tụng kinh niệm phật. Bà Trương rất bé hàng xóm là tôi. Tôi nhảy nhót như chú chim sẻ, leo lên giường bà, chui vào cái màn của bà, ngọt ngào gọi tiếng – bà Trương! Thế là bà rất vui mừng vì xuất của tôi, vừa – A! Tiểu Quỳ đấy à? Mau đến đây với bà – vừa sờ soạng mặc áo khoác, tìm kẹo trong chiếc tủ ở đầu giường cho tôi ăn. Thực ra tôi thích ăn kẹo lắm, nhưng lần nào cũng vui vẻ nhận lấy. Bởi vì bà Trương tưởng rằng kẹo là thứ mà trẻ con thích nhất, vì thế tôi liền cắn tanh tách cho bà nghe. Vì cửa sổ đóng chặt trong nhiều năm nên căn phòng có chút tối tăm. Nhưng tôi ra công ra sức nhai kẹo. Tôi lúc ấy có lẽ là rất tài ba, có thể nhớ rất nhưng câu chuyện dành cho những bé mà bà kể, ví dụ đầu huyền lương, chùy thích cổ (Tam tự kinh), cậu bé câu cá cho ông lão ăn mặt hồ đóng băng vào mùa đông… có điều hình như hề xuất những con vật . giống với những câu chuyện mà người khác kể, trong câu chuyện của bà Trương những con vật biết chuyện. Hai bà cháu ngồi dựa vào nhau, tiếng cười vui vẻ dường như mang lại chút ánh sáng cho căn phòng này.

      Bà cũng thích giảng đạo lý cho tôi nghe. Tôi nhớ nhất là câu : Có thể cười trước mặt người khác khóc sau lưng người khác. Lúc ấy hiểu lắm nhưng sau vụ tai nạn bất ngờ mười ba năm trước, tôi hiểu ý nghĩa của câu này, “cười trước mặt người khác”, thế là trước mặt tất cả mọi người, tôi cố gắng làm Tiểu Quỳ kiên cường, nhưng vế sau tôi cố gắng vô số lần nhưng vẫn thể làm được.

      Mỗi khi ở trong phòng mình, hoặc giật mình thức dậy lúc nửa đêm, tôi lại ngồi dậy, ngây người ngồi đầu giường, dường như có ngọn lửa thiêu đốt trong cổ họng, tôi nuốt nướng bọt, khó nhọc mở miệng. Tuy nhiên nỗi xót xa khiến toàn thân tôi run rẩy, những giọt nước mặt thể kìm nén được lại tuôn trào. Sau đó tôi nức nở, ôm gối, cố gắng dùng sức mạnh của toàn thân để ôm chặt cái gối trong lòng mình, dường như cố gắng níu kéo người thân sắp sửa xa – cố hết sức ôm chặt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, đến tận khi còn chút sức lực nào, người đầm đìa mồ hôi, mệt mỏi chui vào trong chăn, chìm vào giấc ngủ.

      Biết bao đêm tối như thế. Biết bao lúc đơn mình, dùng tiếng khóc để cứu vớt trái tim đau đớn khôn nguôi. Đêm nay lại là đêm thể chợp mắt, khi cái lạnh làm cho tôi bừng tỉnh trong giấc ngủ mơ màng, dần dần lấy lại ý thức, điều đầu tiên mà tôi nghĩ tới là sờ soạng xem có phải cái chăn bị mình làm rơi xuống giường rồi hay .

      Vì tôi thấy lạnh.

      Rất lạnh, toàn thân tôi run rẩy, ngắm nhìn căn phòng và gầm giường, thể ngờ rằng mình vẫn đắp chăn. Tôi gượng cười, nằm co mình, chui vào trong chăn, quấn chăn chặt, chặt, chặt…. nhưng vẫn lạnh.

      Tôi thất vọng ngồi dậy, tròn xoe đôi mắt kiếm tìm, cuối cùng quyết định mặc chiếc áo khoác. Nhưng chẳng có cách nào, hình như cái lạnh đến từ đêm tối mùa thu này mà là lan ra từ trong chính trái tim của tôi. Tôi ngồi dậy, đến bên cạnh cửa sổ, giơ tay ra, lặng lẽ kéo rèm cửa ra vài cm. Ánh trăng ấm áp như làn nước ùa vào phòng, màn đêm tĩnh lặng ngập tràn căng phòng. Tôi lại lần nữa bật khóc trong đêm tối tĩnh lặng.

      Ngày hôm sau, Trác Dương thức dậy từ lúc sáu giờ giống như mọi ngày, cũng tôi làm bánh trứng và bánh bao hấp. mỉm cười lễ phép với bố. Bố cũng gật đầu, mỉm cười thân thiện, coi như là đáp lại, sau đó ông vào bếp, lạnh lẽ nhào bột.

      - Nửa đêm khóc lóc, có phải là em ? – mở miệng hỏi, tôi bỗng giật mình hoảng hốt. Trác Dương phải là bố, có thể nghe thấy tiếng khóc của tôi. Lẽ nào đêm qua ngủ được, thế nên nghe thấy tiếng động trong phòng tôi? Quay sang nhìn nhưng phát đánh răng trong phòng vệ sinh ở cách đó rất xa, miệng đầy bọt kém đánh răng. Có lẽ tường rằng ai chú ý, chàng này chốc chốc lại soi gương, nhe răng làm mặt cười. Đôi mắt thâm quầng nhưng làm việc vẫn rất nhanh chóng và có tinh thần. Những lời lúc nãy phải mà là ảo giác của tôi. Đánh răng xong, chuẩn bị làm việc. Lúc qua người tôi, Trác Dương gật đầu cười. Tôi gượng nhếch mép cười với rồi lập tức cúi đầu xuống.

      cũng phân tâm, chuyên tâm đổ sữa được nấu đặc trong bình vào những chiếc bánh trứng như cái bát con. Bánh trứng rất đáng , từng chiếc từng chiếc giống như ngọn núi lộn ngược. Khuôn mặt của lúc nhìn nghiêng rất đẹp, mong là tôi dùng sai hình dung từ, bởi vì là con trai, có lẽ nghe thấy tức giận. Nhưng quả thực rất giống khuôn mặt của con , hình như phải chăm sóc kỹ lắm mới có được làn da mịn màng như thế. cảm nhận được ánh mắt của tôi, quay đầu sang, hỏi tôi cách rất kỳ lạ:

      - Buổi sáng rửa mặt sạch à?
      Khuôn mặt lúc nhìn thẳng phải dùng từ tuấn tú mới thích hợp. Bởi vì dĩ nhiên ngũ quan rất thanh tú nhưng những đường nét khuôn mặt rất ràng.

      Tôi mơ hồ đáp lại câu:

      - À… , có gì. – Tôi cúi đầu, vờ như nghiêm túc cọ rửa đồ dùng nhưng vẫn liếc nhìn .

      Dáng vẻ của chàng này lúc đeo tạp dề trông rất thú vị.
      Lạ , sao cứ thấy lúc mặc tạp dề lại thấy thân thiên hơn nhỉ. Haha. Tâm trạng vui vẻ hơn rất nhiều.

      A! Tôi rửa tay dưới vòi nước, giơ tay qua đầu, vươn vai cái, ánh sáng từ ngoài chiếu vào phòng qua cánh cửa. Hôm nay ngày đẹp trời.

      PART 5

      Thời gian sau khi đóng cửa là thời gian thoải mái nhất trong ngày, gian khổ như lúc buổi sáng thức dậy chuẩn bị nguyên liệu cho cả ngày, cũng ồn ào như lúc mọi người kéo đến buổi trưa, càng tất bật như bữa tối. nhiều, chỉ là “mười lăm phút”, nhưng mười lăm phút này, bình lặng và tự do, khiến nỗi an nhàn thư thái xuất khuôn mặt của mỗi người.

      Trác Dương rất vui vẻ, chủ động nấu cơm, còn tôi sẵn lòng ăn bát cháo bát bảo với hạnh nhân và hạt sen mà chàng này nấu. Mặc dù dường như vẫn chưa thể mang ra cho khách hàng nhưng ngày nào cũng có tiến bộ, - sắp đạt cầu rồi – mỗi lần ăn xong, tôi đều nhận xét câu an ủi như thế, nhưng Trác Dương cũng nếm thử, sau đó hét lên: - Đắng quá! Cho nhiều hạnh nhân quá! – nếu là, - A! hình như vẫn chưa chín, làm gì có loại cháo nào mà ăn lại khổ sở như thế! còn gì để !

      Tối nay ấy kêu lên, chỉ nhíu mày, lặng lẽ ăn bát khác, với tôi, - khê rồi, hình như… - tôi vỗ vai : - sao, tối nay tiến bộ hơn tối qua, thêm bát nữa , hình như phải hoàn toàn thể nuốt được.

      - Em chắc chắn muốn ăn nữa?

      Tôi hít hơi rồi như hạ quyết tâm:

      - Ừ! Chắc chắn!

      Trong đôi mắt của Trác Dương có giọt lệ cảm động, đến nỗi thế chứ?

      Tôi nhìn chàng trai đa sầu đa cảm này với ánh mắt nghi hoặc, nghe giải thích là vì hành tây làm cay mắt – nhưng hành tây vẫn nằm trong tủ lạnh, làm như vậy có phần oan uổng cho loại rau này. chạy vào bếp rửa tay, lúc quay lại lại trở về với dáng vẻ vốn có, ăn mấy bát cháo liền, hình như thứ này hề khó ăn chút nào, haha.

      - từng có lần, hồi còn , rất muốn học cách thái rau, nhưng vừa vào bếp gọt củ măng tây bị phát , bị đuổi ra. Còn nhớ lúc ấy biện minh: “Cho dù thứ mà con gọt chỉ còn lại chút xíu, nhưng ăn ít chút, đổi lại con học được thêm thứ mới, phải là chuyện xấu chứ!

      tiếp nữa mà bắt đầu chống cằm, dùng thìa khuấy khuấy bát cháo.

      Cái tính chậm chạp này khiến tôi sốt ruột, thế là tôi lấy đũa gạt cái thìa của ra và hỏi:

      - Sau đó sao?

      - Sau đó? Bị bố cho cái bạt tai.

      - sao?

      - Dĩ nhiên, bốp! – quay người khẽ vung tay cái rồi khẽ .

      - Vẫn còn sớm mà tan học rồi sao?

      Những gì trong hồi ức bỗng chốc về trước mắt.

      Gần đến trưa, bận rộn bưng khay thức ăn ra cho khách, lúc ngang qua tôi, liền hỏi câu:

      - Vẫn còn sớm mà tan học rồi sao?

      - Đúng vậy, lớp mười hai có thể làm gì, dạo này toàn là những môn học nhàm chán. – Tôi phàn nàn, có lẽ phải kêu ca về những môn học nhàm chán – thực ra suốt buổi sáng cũng nghe được gì, tôi lo chuyện ở nhà, nếu tiếp tục kinh doanh cửa tiệm cuộc sống của tôi và bố có lẽ khó khăn, huống hồ còn phải tiết kiệm tiền để chữa bệnh cho bố.

      Trác Dương lại lại giữa những hàng ghế, nhiệt tình mang đồ ăn trưa cho những khách hàng quen thuộc. Bờ môi của dường như – Á? Vậy sao? – nhưng cách làn khói hôi hổi của món thịt sốt thơm nồng và đầu người chen chúc, tôi nghe thấy gì. Khẽ bĩu môi, tôi bắt đầu làm công việc xào nấu, trong phòng bếp rất nóng, thế nên tôi lấy tay áo lau mồ hôi trán…

      Cuối cùng cũng đến lúc nhàn hạ hơn chút, hai người làm việc xong, vừa tính tiền vừa ăn trưa.

      - Em xin nghỉ rồi, giáo biết tình hình nhà em, vì thế cho phép. – Vẻ mặt của Trác Dương có chút kinh ngạc. nhai nữa, ngẩng đầu nhìn tôi, miệng vẫn còn ngậm cơm, gì cả, chỉ tròn mắt nhìn tôi khiến tôi ngồi đối diện có chút tự tại, vì thế khẽ giải thích với : - Dù sao em cũng muốn thi đại học, cứ ở trong phòng ôn thi mà ai ai cũng vùi đầu vào có ích gì chứ.

      Trác Dương lắc đầu, tiếp tục ăn cơm, chậm rãi uống canh, rất khó có thể liên tưởng với dáng vẻ vừa trông bếp, vừa xào nấu, lại còn phải nghe xem khách gọi bất kỳ lúc nào, mắt phải chú ý đến nồi bánh bao, lo lắng món ‘mực’ quá lửa lúc nãy. Trông rất giống với người đầu bếp thành thục làm việc trong nhiều năm.

      - Cảm ơn , Trác Dương, lại vất vả buổi sáng rồi.

      - Cũng bình thường – cởi tạp dề, vứt xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó múc canh, nhưng khi bưng bát, nhớ lại rất nhiều chuyện, uống canh mà với tôi:

      - Linh ở tầng bốn Lâm Giang nửa tháng đầu của tháng sau đặt đồ ăn sáng, nhưng nửa tháng sau đó tiếp tục, bởi vì ấy phải về quê hai tuần; còn nữa, chú Trương trẻ con nên ăn nhiều thứ dinh dưỡng, vì thế bắt đầu từ ngày mai trong hộp cơm trưa của cháu chú ấy phải cho thêm hai quả trứng gà.

      - Được, em nhớ rồi. Buổi chiều em mang cơm đến bệnh viện, sau đó đến trường nữa.
      Tôi ngừng lát rồi tiếp: - Năm giờ sáng dậy nhào bột và nướng thịt, chắc rất mệt, cần phải làm đến tối, buổi trưa nghỉ ngơi . Đến chiều tối cùng nhau ăn cơm, thế nhé! – rồi tôi đứng dậy, găng tay, bắt đầu lấy xiên xiên thịt, đặt vào trong lò rồi hâm nóng sữa.

      - Em chắc chắn dạo này có môn học nào quan trọng?

      - Ừ.

      Ánh nắng mặt trời xuyên qua tán cây, rọi chiếu vào tấm biển trước cửa hiệu. Vì cuộc sống, thể để cửa tiệm trong góc của thành phố này sụp đổ được…

      Nước mắt dâng đầy khóe mi – giống như lúc này, nét mặt của tôi giống như khi bị đánh thức trong hồi ức, trong ký ức của buổi chiều huyên náo ấy, nét mặt của tôi cũng u buồn giống như lúc này, hai mắt nhắm hờ. Tuy nhiên lắc vai tôi, tôi mới nhớ ra mình vẫn cùng ăn cháo bát bảo với . Đêm tối bên ngoài cửa sổ rất lạnh, tất cả đều tĩnh lặng. 12 rưỡi rồi, gần tiếng sau khi đóng cửa, phải ngủ sớm, ngày mai ngày vất vả.
      Ngải Tiểu Quỳ, đối diện với gánh nặng cuộc sống, sợ rằng suy sụp, biến thành yếu ớt. Tôi với mình như thế, nhìn thấy khuôn mặt ở trước mắt. Trác Dương lại mỉm cười – khóe miệng nhếch lên đường cong rất đẹp.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      PART 6

      Gần đây rất hay mất ngủ. Tôi có linh cảm tối nay thể chợp mắt được, tâm trạng bắt đầu buồn bực. Mơ màng tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn ngủi, tâm trạng hoàn toàn thay đổi so với lúc sáng, ngay cả bản thân cũng thấy kỳ lạ, gần như biến thành người khác.

      Trác Dương, cùng em xem ti vi được ? Nhưng Trác Dương gì, vẫn ngồi trong căn phòng của mình.

      - Em còn chút Cookie, có muốn ăn ? – Tôi dép lê sang thư phòng kiêm phòng ngủ của (về thư phòng kiêm phòng ngủ, có lai lịch riêng. Vì sách càng ngày càng nhiền, gần như còn chỗ để kê giường nữa).

      Tối nay Trác Dương vùi đầu sáng tác, hề coi như tôi tồn tại. Ngây người đứng đó cũng phải là cách hay. Vì thế tôi vò túi bánh Cookie tay rất mạnh, túi nilon phát ra tiếng tanh tách. Nhưng Trác Dương ngồi trước mắt vẫn có ý định ngẩng đầu lên. Thế là tôi bực tức lại gần, vặn đèn bàn xuống mức rất thấp, còn nhìn khuôn mặt dính mặt với tập bản thảo nữa. nhàng đặt bút vào trong hộp bút, lúc ấy mới quay sang nhìn tôi. Tôi nghiêng đầu, chờ chàng này nổi nóng.


      Nhưng Trác Dương vẫn giữ vẻ bình tĩnh. nhếch mép cười và hỏi:


      - Tiểu Quỳ, em có thích đồ vật hay con vật nào ?


      - Có ạ, ví dụ… - Đợi , suýt chút nữa với ấy mình thích “thuyền trưởng Woody” trong phòng ngủ, sao có thể để người khác biết mình thích nhất là búp bê. Như thế chẳng phải là giống với các bình thường sao.


      - Ví dụ… vâng, chú chó con nhà bà hàng xóm. A, em thích chơi với nó.


      - Vậy , em và chú chó con chơi với nhau rất vui vẻ, người khác đến làm phiền em, em thấy thế nào?


      Á! Giọng điệu của hoàn toàn coi tôi là con bé tóc vàng mỗi khi chơi với những động vật rất vui. so sánh này khiến tôi rất vui. Tôi tức giận :


      - trách em nên làm phiền viết cái gì mà tác phẩm tâm huyết chữ gì? – rồi tôi liếc nhìn xung quanh, phát tay phải của mình gần đầu giường, thế là mặc nhiên ném chiếc gối vào mặt ta.


      Tôi về phòng, trong lòng vẫn còn bực tức, quyết định ra ngoài chạy bộ. Thế là tôi đôi giày thể thao màu trắng cũ, vì nó rất mềm và vừa chân. Vì thế lúc xuống giường, cảm giác như chân giẫm vào lên lớp lông thiên nga dễ chịu. Lông thiên nga? Tôi cảm thấy có chút khó chịu vì trong mình đầu lóe lên cái từ này. người lớn lên trong ngõ hẻm như thế này, , đến lúc nào mới có cơ hội giẫm lên đống lông thiên nga màu trắng?


      Nghĩ cụ thể chút, đống lông thiên nga như thế nào? Màu trắng, giống như đống tuyết, nhưng hề có chút hơi lạnh, bàn chân nhàng giẫm lên đó và thế là nó lún xuống, thấy rất ngứa, phải nhảy lên chút. Có lẽ nhìn thấy những sợi lông màu trắng bay lên trong trung, từ từ bay ra xung quanh mình? Còn chút vẫn còn vướng lại sau khi nhảy lên, bám vào chiếc áo đen của mình.
      Phát mình ngây người đứng trong căn phòng tới mười mét vuông, đắm chìm trong tưởng tượng của mình gần mười lăm phút. – Mơ mộng quá rồi đấy, bàn chân của mình, cho dù thế nào cũng đừng hy vọng được đối xử như thế. – Tôi ngừng nhấn mạnh, mở mang cho cái đầu óc vào con đường lầm lỡ.


      Tôi miễn cưỡng thay hình dung từ để với mình – cảm giác lúc này ‘quá dễ chịu! cảm giác của đôi giày thể thao cũ, giống như đứa trẻ đứng giường, bỗng nhiên nhảy lên chiếc gối lông ngỗng!


      Rầm! Tôi đóng cửa rất mạnh, chuẩn bị chạy con đường thưa thớt bóng đèn, sau đó về tắm cái, ngủ giấc đến tận sáng.


      Lúc nào cũng như vậy, ràng là nghĩ ngợi vui vẻ nhưng ngay sau đó lại rơi vào tự tin, khiến mình nhận ra cảnh ngộ của mình. Trong các tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, nhân vật nữ chính ngây thơ ngốc nghếch nhưng luôn gặp may mắn, được sống cuộc sống giống như trong giấc mơ. Nhưng tôi, Ngải Tiểu Quỳ, con người bình thường sống trong thực, làm gì có cơ hội để sống cuộc sống tươi đẹp như thế? phải là nghĩ mà là dám nghĩ. Sợ rằng mình cuộc sống trong mơ. Giấc mơ ngây thơ có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Tôi thể trở thành ngốc nghếch như thế. Thực ra tôi cũng muốn cùng người mình đến sa mạc Sahara ngắm hoàng hôn. Nước mắt ngừng tuôn rơi, tôi cảm thấy đắng chát, xót xa. Thế là tôi lau mắt, mang theo máy nghe nhạc, vặn lượng ở tai nghe đến mức to nhất rồi chạy ra khỏi nhà.


      Có chút kinh ngạc, sau lưng vang lên tiếng bước chân. Trác Dương đuổi theo tôi. Có lẽ chỉ là muốn hít thở chút khí trong lành vào buổi đêm sau khi những lớp bụi lắng xuống.


      Tối hôm ấy, tôi và cùng chạy, người chạy trước người chạy sau. Chạy qua quảng trường bên đường, chạy qua công viên thưa thớt bóng người, những cột đèn đường lướt qua bên người, cùng với những chiếc xe ô tô, ánh sáng bỗng trở nên rất chói mắt, sau đó lướt qua trong thoáng chốc, chiếu về phía xa hơn, biến mất trong bóng tối. Chạy vòng rất dài, sau đó quay về phòng, suốt đường , hai người đều gì cả.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      PART 7

      Hai chúng tôi chầm chậm dưới cột đèn đường cao vút con đường hai chiều. Tôi đeo tai nghe, ngoảnh đầu nhìn phía sau. mặc chiếc áo phông cao cổ thùng thình, quần bò bó sát. Ánh đèn khiến bóng đổ dài đường. Hai người cách nhau 10cm, cứ như thế. Đêm mùa thu mưa, hai người cũng gì, mãi, mãi…bỗng nhiên thở phù tiếng. quay người, tôi dừng bước.


      - Em nghe bài gì vậy?


      - «Đông phong phá» của Châu Kiệt Luân – sau đó lại im lặng.


      - Hì, Tiểu Quỳ, này, em đừng cúi đầu, cũng đừng buông tay, biết phải làm thế nào. Nào, lại đây cùng nghe nhạc. – Thế là mỗi người nghe bên tai nghe. Sau đó tôi khẽ hà hơi vào bên đeo tai nghe của . mỉm cười hỏi:


      - Tiểu Quỳ, em xem mặt trăng trốn ở dưới đám mây nào?


      Vì quá mệt, người ngủ say đến tận gần sáng như tôi giấc mơ rất đẹp.


      - Trác Dương, thực ra lúc viết văn, em nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cũng thấy cứ nhìn như thế là tốt nhất. Nhưng lại… vì thế, vô cớ đến phá rối lúc sáng tác, rất xin lỗi.


      - Vậy sao? Đừng bận tâm đến những chuyện ấy. chưa bao giờ trách em. Nào, ngoảnh đầu lại nhìn mắt , hãy nghĩ đến những chuyện vui vẻ. Đây là lần đầu tiên hai chúng ta cùng uống cà phê, đúng ? – Ánh mắt của tôi chuyển từ cửa kính sáng bóng sang chàng trai trước mắt. Tiếng nhạc Saxophone từ từ vang tới, ánh nến khiến hình ảnh của trong mắt tôi trở nên mơ hồ. Hai người từ từ nắm tay nhau. Trác Dương trước mắt tôi mặc bộ vest thẳng tắp. Tôi nhìn mình, thấy mình mặc chiếc áo khoác nhung trắng vừa khít.


      Màu trắng? Áo nhung?


      Bông nhiên toàn thân toát mồ hôi lạnh. Ngải Tiểu Quỳ, bình thường mới 17 tuổi nhưng thể học cách tự lập, chắc chắn sau khi tốt nghiệp cấp ba tiếp tục ở lại quán cơm bình dân này. Sao tôi có thể xuất trong nhà hàng đồ ăn tây cao cấp? Ánh nến và ô cửa kính đều cách tôi quá xa vời…


      Tôi giật mình bừng tỉnh trong buổi sáng tối mờ. Tay nắm chặt cái chăn, đôi mắt sưng đỏ vẫn còn những vệt nước mắt – trong cổ họng của tôi có lẽ phát ra thành gì đó chói tai trước khoảnh khắc khi mà tôi còn tỉnh táo. Bởi vì tôi lập tức nhìn thấy hình bóng của Trác Dương. lo lẳng hỏi:


      - Sao thế? Em mơ thấy ác mộng à?


      Tôi chạy ùa vào lòng .


      - Đừng khóc, đừng khóc Tiểu Quỳ.


      - Nhưng…nhưng huhu…nhưng thấy trái tim của mình thoát ly với thực tế. Cảm giác vụn vỡ này khiến em thể nhìn thẳng vào bản thân lúc nào cũng có những ảo tưởng đẹp đẽ, vì thế thể khóc. – Cuối cùng cũng mở lòng ra nguyên nhân khiến mình cảm thấy khó chịu. Tôi ngạc nhiên vì lưu loát của mình khi về những nỗi buồn của mình. nhấp nháy đôi môi, định gì đó nhưng tôi lại tiếp: - biết rốt cuộc vì sao lại đến thành phố này, cũng biết định đâu, nhưng xuất , mang theo những quá khứ muốn cho em biết, nhưng em biết là chàng trai tốt, Trác Dương! – Tôi ôm rất chặt, cảm thấy từ bao lâu nay, mong đợi của tôi là có thể ngả vào lòng người đáng tin cậy và òa khóc – bố cũng là người đáng tin cậy, nhưng tôi muốn đem nỗi buồn của mình để dày vò con người đáng thương kiệt sức vì cái gia đình này.


      - Tiểu Quỳ, em trưởng thành quá sớm, có số ý nghĩ, phải những bé ở lứa tuổi như em có thể nghĩ đến.


      - Nhưng nếu có những ý nghĩ này, em rất muốn tâm với người khác. Em tưởng rằng có thời gian chuyện với em về những điều này, ảo tưởng giúp em gỡ bỏ những nút thắt trong lòng, nhưng lúc nào cũng rất bận.


      - Đúng vậy, bé ngốc, bận viết truyện cho em. Những câu chuyện là món quà duy nhất mà có thể tặng cho em, chúng có thể bày tỏ tâm tình của . ngày nào đó khi còn ở đây, thứ duy nhất có thể nhớ lại chính là cảm giác tốt đẹp giữa những dòng văn. Nếu em cần ấm áp, vậy hãy đón nhận những thanh của trái tim , chỉ phút thôi cũng được. Dù ít nhiều vì xuất của , cuộc sống của em có thêm chút màu sắc.


      Tôi ngây người nhìn Trác Dương. Cuộc chuyện buổi sáng phải chăng là trong giấc mơ? Bệnh ảo tượng của tôi ngày càng nghiêm trọng rồi sao? Nhưng ấy đứng trước mắt. Lúc sáng sau khi bị tôi hét lên làm cho giật mình tỉnh giấc, ấy vội vàng chạy tới, vẫn còn mặc quần áo ngủ.


      - Nếu em cứ lạnh nhạt như vậy cho dù là nham thạch nóng chảy cũng nguội lạnh. Cho dù là ngọn lửa nóng bỏng cũng vụt tắt. Thứ em cần là đối diện với bản thân, tiếp nhận quan tâm của người khác và nỗ lực hết sức. Hãy tin, ngày Ngải Tiểu Quỳ thực được sống cuộc sống mà mình mơ ước.


      Mặc dù gục đầu trong vòng tay của , nhìn thấy khuôn mặt của , nhưng tôi biết nhìn tôi. Giọng của Trác Dương mang theo quan tâm chân thành, sâu vào tận trái tim tôi, ấm áp giống như được đống lửa của mùa đông bao quanh. Cái ôm của rất dịu dàng. Ôm chặt, mặc dù mặt nóng bừng vì xấu hổ nhưng vẫn dũng cảm ôm . Tôi phải học cách dám dám làm, tôi phải trở thành Ngải Tiểu Quỳ chăm chỉ.


      có thể nhắm mắt, cúi đầu, ôm chặt Tiểu Quỳ bé bỏng, hôn lên cái mũi ươn ướt của ấy ? Vì sao trong lòng lại xuất ảo tưởng thực tế như thế? Tôi lắc đầu, gạt bỏ những ý nghĩ này. Ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười của – nét mặt thân thuộc, khóe môi khẽ nhếch lên. Có thể như thế này, tôi rất mãn nguyện với thiên thần mà ông trời phái xuống ư? Hoặc vốn dĩ chính là chú mèo thần linh luôn bảo vệ tôi? Trác Dương, là người có thể khiến em cười ngây dại.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :