1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 3-4

      Sáng sớm hôm sau, mọi việc diễn ra bình thường, ai bị truy cứu, cũng có người nào nhắc đến chuyện bất thường đêm qua.

      Tất nhiên Lâm Thiển cũng chẳng hé miệng.

      Nhưng vừa vùi đầu làm việc mấy tiếng đồng hồ, bị Cố Diên Chi gọi chuyện.

      Mặc dù chỉ là khu làm việc tạm thời nhưng văn phòng của Cố Diên Chi vẫn bài trí trang nhã như thường lệ. Bàn làm việc màu đen nổi bật, bên cạnh có tấm bình phong ngăn phòng thành hai gian. Cố Diên Chi ngồi sau bàn làm việc, khí sắc rất tốt, gương mặt lộ vẻ nghênh ngang đắc ý.

      Bị ảnh hưởng bởi thái độ của ta, Lâm Thiển cảm thấy nắm phần thắng rất lớn trong việc xử lý khủng hoảng lần này. cười : "Cố tổng, tìm tôi có chuyện gì?"

      Cố Diên Chi đẩy tập bản thảo đến trước mặt : " thử xem rồi cho ý kiến."

      Đây là bài phát biểu của ta với tư cách người phụ trách công ty tại buổi họp báo vào ngày mai, là khâu quan trọng nhất của cả quá trình giải quyết khủng hoảng. Lâm Thiển thận trọng cầm lên xem. Mới đọc mấy dòng, thầm tán thưởng trong lòng.

      Bài phát biểu hết sức ngắn gọn, ràng và trực diện. Lời xin lỗi cũng rất chân thành, từ ngữ khiến người khác cảm thấy đùn đẩy trách nhiệm hay giả tạo.

      Lâm Thiển nhanh chóng đọc xong, ngẩng đầu nhìn Cố Diên Chi: "Tôi thấy viết rất tốt."

      Cố Diên Chi nửa cười nửa nhìn : "Đương nhiên là tốt, lẽ nào tôi dùng bài viết tệ hay sao? Tôi cần đưa ý kiến mang tính xây dựng."

      Lâm Thiển ngẫm nghĩ vài giây rồi mở miệng: "Có hai điểm có thể tối ưu hóa."

      Cố Diên Chi tỏ ra hứng thú: " ."

      “Thứ nhất, chúng ta nên tỏ ra yếu thế. Ví dụ trong vụ chất Melamine trước đây, dư luận đều chỉ trích các công ty sữa, nhưng rất ít người trách cứ nơi cung cấp sữa bò, dù họ có thể là trong những nguyên nhân chủ yếu. Bởi vì tâm lý của số đông, bao gồm cả người tiêu dùng, thường vô ý thức đồng tình và truy cứu sâu xa với kẻ yếu.

      Chúng ta cũng vậy. Bây giờ tình hình kinh doanh của Ái Đạt gặp khó khăn là khách quan. Chúng ta có thể đề cập đến thực trạng này trong bài phát biểu, chủ động tỏ ra yếu thế, nhất định có thể khơi gợi cảm thông của người tiêu dùng. Chúng ta dễ dàng được bọn họ lượng thứ hơn những công ty khác.”
      (Vụ bê bối sữa có chất melamine là vụ bê bối nghiêm trọng về an toàn thực phẩm xảy ra ở Trung Quốc năm 2008, trong đó sữa và sữa bột trẻ em bị lẫn hóa chất melamine. Vụ bê bối này ảnh hưởng đến nhiều nước khác bởi các sản phẩm chứa sữa nhiễm bẩn nhập từ Trung Quốc. Đến ngày 22.9.2008, người ta thống kê được gần 53.000 trẻ em bị bệnh, hơn 12.800 trẻ phải nằm viện, và 4 trẻ bị chết, với nguyên nhân là sỏi thận và suy thận. tượng sữa nhiễm bẩn bị phát ở 22 công ty Trung Quốc, trong đó nhiều nhãn hiệu nổi tiếng. kiện này gây nên những mối lo ngại về an toàn thực phẩm và tham nhũng chính trị ở Trung Quốc, và gây thiệt hại cho danh tiếng của thực phẩm do Trung Quốc xuất khẩu, ít nhất 11 quốc gia ngừng nhập khẩu sản phẩm sữa từ Trung Quốc. Tổ chức Y tế Thế giới coi vụ bê bối này là trong những kiện an toàn thực phẩm lớn nhất mà tổ chức này phải đối phó trong những năm gần đây.)

      Cố Diên Chi chăm chú lắng nghe.

      Lâm Thiển tiếp tục lên tiếng: “Thứ hai, tôi xem báo cáo xét nghiệm chất độc hại. Trị số độc hại của túi xách nữ công ty chúng ta thấp nhất trong các công ty. Chúng ta cũng nên công khai số liệu này.” Ngừng lát, : “ khi chúng ta công khai thông số, chắc chắn người tiêu dùng cầu các công ty khác cũng buộc phải làm tương tự. Như vậy, bọn họ càng có áp lực lớn hơn...”

      Sau khi Lâm Thiển rời khỏi văn phòng, Cố Diên Chi cầm tập bản thảo ra phía sau tấm bình phong, ném xuống ghế sofa cho Lệ Trí Thành.

      Mặc dù hai điểm Lâm Thiển nêu ra hẹn mà trùng hợp với nội dung bọn họ thảo thuận trước đó, nhưng Cố Diên Chi vẫn nheo mắt cảm thán: “Tôi này rất thâm hiểm, còn thâm hiểm cách thẳng thắn vô tư. ta đúng là nhân tài. nhân tài xuất sắc như vậy mà Tư Mỹ Kỳ lại thả công ty khác.

      Sau khi "hiến kế" cho Boss, Lâm Thiểnc cảm thấy lượng công việc của mình tăng lên cách rệt.

      Bây giờ chỉ làm chân chạy vặt như photo hay bưng trà rót nước mà bắt đầu tham gia soạn thảo văn bản quan trọng, liên lạc với bên ngoài.

      Thời gian mỗi giây mỗi phút trôi qua, công việc chuẩn bị cũng dần hoàn tất. khí ở tổ công tác ngày càng căng thẳng. Lâm Thiển cảm thấy bận tối mắt tối mũi, nhưng thực tế, thời gian “bế quan tỏa cảng” cũng chỉ là ba ngày.

      Trong khoảng thời gian đó, thỉnh thoảng Lâm Thiển nhìn thấy Lệ Trí Thành, khi mình, lúc cùng nhân viên bảo vệ. Cũng có đồng nghiệp nhìn thấy , hỏi : “Người đó là ai vậy? Tôi chưa gặp bao giờ.”

      Lâm Thiển đáp: "Chắc là giám đốc bộ phận bảo vệ mới. ta là bộ đội xuất ngũ, làm việc rất có tinh thần trách nhiệm, chỉ hơi kiệm lời."

      Sáng sớm ngày thứ tư, trải qua đêm tuyết rơi ngợp trời như Lệ Trí Thành dự đoán, cuối cùng cũng tới buổi họp báo.

      Địa điểm buổi họp báo nằm ở khách sạn Thịnh Đình Bắc Hải ở khu vực trung tâm thành phố.

      Tám giờ sáng, các phóng viên vẫn chưa có mặt, phòng hội nghị sắp xếp đâu vào đấy, từ hoa tươi đến ánh sáng, camera, thanh...

      Nhiệm vụ của Lâm Thiển là phối hợp với chủ quản bộ phận hành chính chăm lo trường. mặc bộ đồ công sở màu đen nghiêm chỉnh, giày gót cao trung bình, trang điểm .

      Những người khác cũng hết sức bận rộn. Nghe ngay cả Cố Diên Chi cũng nhốt mình trong phòng khách sạn, tập luyện trước những điều cần phát biểu tại buổi họp báo.

      Lâm Thiển lại kiểm tra lượt trang thiết bị trong hội trường mới đến bàn ký tên ở ngoài cửa. Đây là nơi trọng điểm mà phải phụ trách ngày hôm nay.

      Vừa ra khỏi đại sảnh, Laam Thiển bất ngờ nhìn thấy Lệ Trí Thành ở đầu hành lang.

      chỉ mình chú ý, ngay cả những nhân viên lại cũng ít người liếc .

      Hôm nay, Lệ Trí Thành đội mũ lưỡi trai như mọi lần, để lộ mái tóc ngắn gọn gàng. Dưới vầng trán rộng là đôi mắtt o sâu hun hút, xương gò má đầy đặn, làn môi mỏng hơi nhếch lên.

      cũng mặc áo phao thể thao, mà mặc áo khoác dài màu đen, bên trong là sơ mi trắng, khiến thân hình trông càng cao lớn.

      bỏ hai tay vào túi áo, đứng yên lặng dưới ánh đèn. Đôi mắt lướt qua Lâm Thiển, chỉ dừng lại giây rồi rời chỗ khác.

      Lâm Thiển cười tủm tỉm. Hôm nay những người bảo vệ đều mặc comple đen, mặc áo khoác cũng chẳng có gì lạ.

      Vừa định đến chuyện với Lệ Trí Thành, điện thoại di động của bất chợt đổ chuông.

      Bởi vì hôm nay tổ chức buổi họp báo, đối thủ cạnhtranh dù biết cũng trở tay kịp, công tác bảo mật còn cần thiết, do đó công ty vừa trả lại điện thoại cho mọi người.

      Lâm Thiển nhìn số điện thoại, ngập ngừng vài giây mới bắt máy.

      Đây là cuộc điện thoại bất ngờ, người gọi là giám đốc bộ phận thị trường của công ty Tư Mỹ Kỳ, sếp trực tiếp của trước kia.

      "Chào giám đốc Tô." Lâm Thiển cất giọng lịch .

      Giám đốc Tô là người phụ nữ giỏi giang ngoài ba mươi tuổi, giọng điệu của chị ta hết sức ôn hòa: “Lâm Thiển, gần đây em thế nào? Kể từ khi em nghỉ việc, lâu rồi chúng ta liên lạc, trong lòng chị rất áy náy.”

      Lâm Thiển có thể đoán ra, là ai bảo chị ta gọi điện cho .

      Hôm nay Ái Đạt có hành động lớn như vậy, thể giấu đối thủ cạnh tranh. Chắc chắn Trần Tranh đoán ra Ái Đạt định giở trò gì nên sai người dò hỏi thông tin.

      Lại nhắc đến Trần Tranh, ban đầu Lâm Thiển có ấn tượng khá tốt về ta. "Thái tử" trẻ tuối, làm việc nhiệt tình, quyết đoán và dứt khoát. Mọi người đều khen ta tuổi trẻ tài cao.

      Nhưng biết tại sao mình lại lọt vào mắt “thái tử”? Có lẽ vì mới mẻ chăng? ta bắt đầu tấn công dồn dập, hoàn toàn quên mất bản thân có vị hôn thê môn đăng hộ đối, là con Ủy viên Hội đồng quản trị của tập đoàn nào đó.

      theo tôi ba năm, em có thể đạt được phần lớn những thứ mình muốn.” Khi ta câu này, Lâm Thiển chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc.

      Quả nhiên vừa trò chuyện hai câu, giám đốc Tô liền chuyển đề tài: “Đúng rồi, nghe hôm nay Ái Đạt mở họp báo, liên quan đến vụ chất độc hại đấy à? Ái Đạt định phát biểu thế nào? Chúng tôi cũng cần chuẩn bị chút.”

      Lâm Thiển im lặng.

      Cách đó vài mét có phóng viên lần lượt vào hội trường. Bờ tường bên cạnh xếp đống tài liệu truyền thông do photo.

      Lâm Thiển hắng giọng, trả lời: "Em cũng , em mới đến Ái Đạt chưa lâu..." chưa kịp dứt lời, đầu kia chợt vang lên tiếng động , dường như điện thoại bị người khác cầm.

      Sau đó, giọng nửa cười nửa của Trần Tranh vọng tới: “Em ? Chẳng phải em cũng là thành viên của tổ công tác hay sao? Chậc chậc, mới có vài ngày, em trung thành với Ái Đạt như vậy?”

      Hết chương 3
      loveless87, ChrisThuyhyukhae thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 4-1

      Trước khi nhận được điện thoại báo tin của nội gián, Trần Tranh bao giờ nghĩ Ái Đạt dám đứng ra nhận lỗi, đối đầu các công ty trong ngành.

      Cố Diên Chi là người đa mưu túc trí, nhưng thủ đoạn ngại đắc tội toàn ngành để đạt mục đích chẳng phù hợp với tác phong khôn khéo của ta.

      Hành động lần này ít nhiều có "mùi vị" "điếc sợ súng".

      Do đó Trần Tranh nghi ngờ, đằng sau Cố Diên Chi còn có người khác.

      Bên ngoài lan truyền tin đồn, chủ tịch Ái Đạt có ý chọn trong hai con trai còn lại làm người kế nghiệp.

      Trần Tranh nóng lòng muốn biết, đối thủ mới của mình là ai. Trong vụ scandal "chất độc hại" , đối thủ tát vào mặt ta, chắc chắn ta tìm cơ hội tiêu diệt đối phương.

      Chỉ có điều người này là ai, ngay cả nội gián cũng .

      Vì vậy Trần Tranh nghĩ đến Lâm Thiển.

      mặt, rất thông minh lanh lợi, tuy mới gia nhập Ái Đạt, nhưng biết chừng lần ra manh mối. Mặt khác, Ái Đạt bờ vực thẳm, biết đâu cũng thực lòng với bọn họ.

      Nghe tiếng Trần Tranh, Lâm Thiển đáp: “Là Trần tổng đấy à? vậy tôi biết trả lời thế nào mới phải. À, bọn họ gọi tôi họp rồi, ngại quá, tôi cúp máy đây...”

      Lâm Thiển lướt ngón tay màn hình, tắt máy cách dứt khoát.

      Ở đầu kia điện thoại, Trần Tranh im lặng nghe tiếng tút tút. ta phì cười tiếng, ném di động xuống bàn.

      Vào giây phút quay người bước , Lâm Thiển chợt có dự cảm, Ái Đạt và Tư Mỹ Kỳ sắp xảy ra cuộc chiến kịch liệt.

      Nhưng đây chẳng phải là chốn thương trường hay sao?

      Lâm Thiển ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lệ Trí Thành giữa đám đông bận rộn lại. vẫn đứng nguyên chỗ, hai tay bỏ vào túi áo khoác, tựa hồ dõi mắt về bên này. Lâm Thiển thể công nhận, càng tuấn tú và nổi bật hơn trong bộ áo khoác nghiêm chỉnh. Nếu đăng ảnh của lên mạng, chắc chắn mọi người đánh giá là nhân viên bảo vệ đẹp trai nhất, có khi nổi tiếng sau đêm cũng nên.

      Lâm Thiển mỉm cười với Lệ Trí Thành rồi quay người về hội trường.

      Buổi họp báo diễn ra hết sức thuận lợi.

      Đúng hai giờ chiều, Cố Diên Chi mặc comple đen ngồi ở vị trí chính giữa bàn chủ tọa phía trước.

      Bên dưới đều là nhà báo cầm camera hoặc máy ảnh, nín thở chờ đợi ta phát biểu. Lâm Thiển ngồi ở hàng ghế cuối cùng của hội trường, tâm trạng cũng trở nên căng thẳng.

      Dưới ánh đèn chiếu sáng, Cố Diên Chi đảo mắt vòng, từ tốn mở miệng.

      “Về kiện túi xách nữ AD509 kiểm nghiệm ra chất độc hại, tập đoàn Ái Đạt xin được công khai lập trường chính thức và cam kết như sau:

      Thứ nhất, chúng tôi kiểm tra ra nguồn gây chất động hại là vật liệu do đại lý của châu Âu cung cấp. Ái Đạt chấm dứt việc hợp tác với họ, đồng thời tiến hành khởi kiện họ.

      Thứ hai, bất kể kết quả tố tụng như thế nào, chỉ cần khách hàng mua sản phẩm của Ái Đạt, Ái Đạt chịu trách nhiệm đến cùng. Vì vậy chúng tôi quyết định thu hồi toàn bộ sản phẩm thuộc lô hàng có vấn đề, hoàn trả tiền cho khách hàng. mình Ái Đạt chịu mọi tổn thất.”

      ...

      Tiếp theo là tiết mục trả lời chất vấn của giới truyền thông, câu hỏi đầu tiên là của phóng viên tờ “Nhật báo thành phố Lâm”: “Xin chào Cố tổng, tất cả các doanh nghiệp sản xuất túi xách cao cấp trong nước đều dính dáng đến vụ chất độc hại lần này. Trong khi toàn ngành giữ thái độ im lặng, tại sao Ái Đạt lại đứng ra nhận trách nhiệm?”

      Cố Diên Chi mỉm cười: “Đối với Ái Đạt, điều quan trọng phải so sánh với người khác, mà là liệu có thể thực cam kết với khách hàng hay . Chúng tôi là công ty đầu tiên đứng ra nhận trách nhiệm, nhưng chúng tôi tin, chúng tôi phải người cuối cùng.”

      Lâm Thiển hơi nhíu mày khi nghe màn hỏi đáp. ra ngay cả phóng viên cũng sắp xếp từ trước.

      Câu hỏi và câu trả lời rất quang minh chính đại, nhưng lại ngầm kéo đối thủ cạnh tranh "xuống nước".

      ngẩng đầu nhìn Cố Diên Chi bàn chủ tọa. Người đàn ông này quả là thâm hiểm.

      Câu hỏi thứ hai: “Việc kinh doanh của Ái Đạt gặp nhiều khó khăn. Lần này chịu tổn thất to lớn, liệu có khiến tập đoàn rơi vào cảnh khốn cùng?”

      Cố Diên Chi trả lời ngay mà trầm ngâm trong giây lát.

      “Đúng là rất khó khăn.” Thần sắc của ta tương đối nặng nề: “Nhưng chúng tôi coi điều này là lý do né tránh trách nhiệm.”

      Sau khi buổi họp báo kết thúc, Cố Diên Chi ra đằng sau hậu trường, việc đầu tiên là xác nhận với thư ký, phát đủ phong bao cho đám phóng viên. Nhận được câu trả lời vừa ý, ta mới phấn khởi tới góc người, gọi điện cho Lệ Trí Thành.

      Lúc buổi họp báo mới bắt đầu, Cố Diên Chi còn nhìn thấy Lệ Trí Thành thấp thoáng ngoài cửa, bây giờ biết cậu ta chuồn đâu rồi.

      Đầu kia nhanh chóng bắt máy.

      Cố Diên Chi: "Hài lòng Bos?"

      "Cũng tam." Giọng từ tốn vang lên.

      Cố Diên Chi cười: “Tôi ném trái bom hạng nặng rồi đó. Chú ngày mai chú tiếp quản công ty, bây giờ tôi có thể sống thoải mái. Lát nữa tôi ăn cơm với đám phóng viên, còn chú?”

      "Tôi lái xe về tập đoàn."

      Lâm Thiển vừa cùng đồng nghiệp thu dọn hội trường, vừa mở di động lên mạng xem tin tức.

      Hiệu quả của buổi họp báo tốt hơn tưởng. Trước đó, tin tức nóng hổi nhất liên quan đến ngành này là “Vụ scandal chất gây ung thư”, “CEO Tân Bảo Thụy Lâm Duy Khải xuất trang bìa tạp chí Fortune Trung Quốc”, “Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ tranh giành đơn hàng lớn của tập đoàn Minh Thịnh”.

      Bây giờ, tin tức “Buổi họp báo của Ái Đạt” nhảy lên vị trí số ba trong số những tin tức được tìm kiếm nhiều nhất, lượng truy cập và mức độ chú ý ngừng tăng cao.

      Tất cả mọi người đều hết sức hưng phấn, Lâm thiển cũng vậy.

      Trong hội trường còn nhiều đồ đạc, Lâm Thiển và mấy đồng nghiệp trẻ tuổi ở lại, lần lượt chuyển ra bãi đỗ xe.

      Lâm Thiển vui mừng gọi : "Này, đừng vội."

      Lệ Trí Thành dừng bước.

      Lâm Thiển muốn nhờ giúp đỡ nên cất giọng niềm nở: “Lệ Trí Thành, bảo vệ Lệ, bên còn rất nhiều đồ, chúng tôi chuyển mãi vẫn chưa hết. có thể cử mấy người giúp chúng tôi được ?”

      Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn . Lâm Thiển chắp hai tay trước ngực: "Cảm ơn nhiều."

      Lệ Trí Thành: "... Ờ"

      Lâm Thiển vào thang máy, còn Lệ Trí Thành đến bãi đỗ xe, lên chiếc Land Rover.

      Vừa nổ máy, vừa lấy điện thoại gọi cho Cố Diên Chi.

      Cố Diên Chi trò chuyện vui vẻ với mấy nhà báo ở nhà hàng khách sạn, đột nhiên nhận được điện thoại của Lệ Trí Thành, ta hơi bất ngờ: “Có chuyện gì?”

      hãy cử mấy người tới giúp tổ công tác.”
      loveless87, ChrisThuyhyukhae thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 4-2

      Lâm Thiển ngờ, buổi tối hôm nay còn xảy ra cố.

      Tổ công tác ngồi xe buýt lớn về tập đoàn Ái Đạt. Khi đến cổng công ty, trời sẩm tối. Buổi tối mùa đông đặc biệt giá lạnh, người lại đường thưa thớt. Các thành viên xuống xe, chuyển đồ vào trong công ty.

      Lâm Thiển phụ trách kiểm đồ nên xuống xe cuối cùng. Vừa vài bước, chợt cảm thấy có điều bất thường.

      Ở giây tiếp theo, nghe thấy tiếng động cực lớn. Lâm Thiển giật mình, chưa kịp định thần, đằng sau lại vang lên tiếng “bụp bụp”. lập tức ném đồ trong tay, ôm đầu ngồi xổm xuống đất. Khi ngoảnh đầu về phía sau, nhìn thấy vô số viên gạch từ trong bóng tối bay vào chiếc xe buýt và cổng công ty ở bên cạnh.

      Vừa định chủ động di chuyển sang bên để né tránh, thứ gì đó bay trúng chân Lâm Thiển, khiến có cảm giác tê dại trong giây lát.

      Nhưng ngay sau đó là cảm giác đau buốt vô cùng.

      Tất cả xảy ra rất nhanh, hai bảo vệ gác cổng trợn mắt há mồm, nhanh chóng lao ra ngoài.

      Tiếp theo, ở nơi xa vang lên tiếng động cơ nặng nề đanh sắc, mấy chiếc xe máy phân khối lớn từ bóng tối phóng ra ngoài, lao như tên bắn. Hai người bảo vệ chạy đuổi theo nhưng kịp.

      "Ái Đạt hãm hại người tiêu dùng."

      "Tuyệt đối tha thứ cho hành vi giả nhân giả nghĩa của Ái Đạt."

      Ở phía xa xa có mấy người hét lớn, sau đó là tiếng đập phá và thanh ồn ào náo động.

      Lâm Thiển giật mình sợ hãi, mắt cá chân đau nhức vô cùng. cúi đầu quan sát, chỗ đó tím bầm, bắt đầu rỉ máu.

      người bảo vệ đỡ Lâm Thiển đứng dậy: “ sao đấy chứ? Bà nó, tụi côn đồ ở đâu ra vậy?” Người bảo vệ còn lại cũng tỏ ra phẫn nộ: “Những người này làm sao vậy? Tập đoàn đứng ra xin lỗi và chịu mọi tổn thất, bọn họ còn đến gây chuyện?”

      Lâm Thiển cố gắng nhịn đau, mở miệng : "Bọn họ phải đối tượng bình thường."

      Sau khi vụ scandal bùng nổ vào mấy ngày trước, cũng có người tiêu dùng đến công ty hoặc cửa hàng trực thuộc làm ầm lên nhưng trực giác báo cho biết, đám người của buổi tối hôm nay khác hoàn toàn.

      bảo vệ : "Tôi báo cảnh sát ngay."

      Lâm Thiển vội ngăn ta: "Đừng báo cảnh sát vội, đợi tôi xin ý kiến của Cố tổng rồi tính sau."

      khi công khai vụ này, chỉ e tin tức nóng hổi của ngày mai tăng thêm kiện: người tiêu dùng chấp nhận lời xin lỗi của Ái Đạt, xảy ra xung đột với nhân viên của công ty.

      Tình hình vốn tốt lành, có khả năng vì cố này trở nên giả khó phân biệt, trắng đen lẫn lộn, thậm chí biến thành thông tin tiêu cực.

      Năm phút sau, Lâm Thiển được người bảo vệ dìu về phía phòng y tế của tập đoàn.

      Vừa rồi Lâm Thiển gọi điện cho Cố Diên Chi, đúng như dự đoán, ta trầm ngâm vài giây, hỏi tình trạng thương tổn, sau đó lên tiếng: “Tạm thời đừng báo cảnh sát, hãy thầm xử lý vụ này.” ta cũng quên động viên vài câu.

      Vừa vài bước, Lâm Thiển nhìn thấy chiếc Land Rover chạy qua người . Lâm Thiển để ý, ngay cả khi ô tô dừng lại ở phía trước, sau đó người nhảy xuống xe.

      Lệ Trí Thành quay đầu, lập tức nhìn thấy . Lâm Thiển cũng đưa mắt về phía .

      lái... Land Rover?

      Lệ Trí Thành sải bước dài về bên này.

      Đối với xuất đột ngột của , Lâm Thiển mấy bất ngờ. Chẳng phải là giám đốc bộ phận bảo vệ hay sao? Chắc có nhân viên bảo vệ gọi điện báo cáo tình hình với .

      Đợi tiến lại gần, Lâm Thiển lên tiếng: “Tôi sao. hãy chú ý tăng cường công tác bảo vệ trong buổi tối hôm nay.”

      Lệ Trí Thành trả lời. chỉ liếc qua mặt , ánh mắt di chuyển xuống dưới, dừng lại ở mắt cá chân của Lâm Thiển.

      Sau đó, đột nhiên ngồi xổm xuống.

      Lâm Thiển cảm thấy mắt cá chân bị siết chặt. Từ góc độ của , Lệ Trí Thành cúi đầu quan sát vết thương chân . Ánh mắt trầm tĩnh và tập trung, ngón tay ấm áp và mạnh mẽ.

      sớm quen với thái độ ngoài lạnh trong nóng của , vào thời khắc này, Lâm Thiển vẫn khỏi cảm động. Thấy cứ nhìn chằm chằm chân mình mãi, hơi đỏ mặt, quay sang với người bảo vệ ở bên cạnh: “ trước , cám ơn . Có giám đốc của các ở đây, sao đâu.”

      Vẻ mặt của người bảo vệ dường như có chút kinh ngạc, nhưng bởi phụ trách trông coi cổng ra vào nên ta nhiều lời, vội vàng ra ngoài.

      Vì Lệ Trí Thành từng là quân nhân, Lâm Thiển đoán rất rành về các vết thương, do đó để quan sát thoải mái.

      lúc sau, đứng dậy, cất giọng trầm thấp: " bị thương vào xương cốt."

      Lâm Thiển yên tâm, mỉm cười với . vừa định cảm ơn, quay người bước .

      Lâm Thiển cất cao giọng: "Khoan , sao có thể để tôi ở lại đây? Mau dìu tôi tới phòng y tế, quay lại ."

      Buổi đêm tĩnh mịch, ánh đèn đường khiến bóng người vừa kéo dài vừa lay động.

      Lâm Thiển bám vào cánh tay Lệ Trí Thành, chầm chậm về phía tòa nhà có phòng y tế.

      Lệ Trí Thành vẫn lặng thinh.

      lúc sau, Lâm Thiển nhịn được mở miệng: “ đừng có mặt nặng mày như thế. Tình trạng của tôi cũng được coi là tai nạn lao động. là người phụ trách vấn đề an toàn của tập đoàn, đây là việc nằm trong phạm vi chức trách của .”

      Lệ Trí Thành ngoảnh đầu liếc cái, ánh mắt sâu thẳm. Lâm Thiển chợt phát , đôi mắt khá đẹp nhưng lộ vẻ mạnh 0mẽ. Đặc biệt lúc nhìn chằm chằm người khác, khiến đối phương có cảm giác thâm trầm khó đoán.

      "Lâm Thiển, tôi ..." đột nhiên mở miệng: "Tôi là giám độc bộ phận bảo vệ lúc nào?"

      Lâm Thiển ngẩn người.

      Lệ Trí Thành tiếp tục lên tiếng, chỉ dìu về phía trước.

      Lâm Thiển thầm quan sát vẻ mặt của .

      biết và Cố Diên Chi có mối quan hệ thân thiết, bằng tại sao thường ra vào phòng làm việc của Cố Diên Chi, còn cầm tài liệu cơ mật cho ta. khi làm giám đốc bộ phận bảo vệ, vậy là trợ lý của Cố Diên Chi, hoặc Cố Diên Chi cắm ở phòng ban khác?

      Có điều thời gian qua chỉ thấy lượn lượn lại, chẳng làm việc gì nghiêm túc...

      "Vậy... chức vụ của là gì?" Lâm Thiển hỏi.

      Lúc này, Lệ Trí Thành đột ngột dừng bước, nhìn xuống đất.

      Lâm Thiển thuận theo ánh mắt của , hóa ra là đống tuyết tan chảy thành vũng nước, diện tích tương đối lớn. Dù thế nào cũng thể nhảy qua vũng nước đó.

      "Làm thế nào bây giờ?" Lâm Thiển hỏi, tạm thời gác thân phận của Lệ Trí Thành sang bên.

      Lệ Trí Thành quay lưng về phía , ngồi xổm xuống: "Lên !"

      Lâm Thiển hơi bất ngờ trước chủ động của . Ban đầu, cảm thấy ngại ngùng bởi hai người đụng chạm thân thể qua hành động này, nhưng sau đó lại nghĩ, là quân nhân, lúc xảy ra thiên tai lũ lụt, chắc cõng ít người dân, vì vậy mới đề nghị cõng cách tự nhiên như thế.

      thể cảm thán lần nữa, người lính ở đâu cũng thiết thực và hữu dụng.

      Lâm Thiển nhanh chóng leo lên lưng Lệ Trí Thành. Ai ngờ vừa bám vào vai , đột nhiên đứng bật dậy, sải bước dài qua vũng nước. Lâm Thiển giật mình kêu tiếng, sau đó phì cười.

      "Sợ chết được." Lâm Thiển vỗ vai : "Có ai đối xử với người bị thương như ?"

      " có ý kiến xuống !"

      Lâm Thiển lập tức ngậm miệng, phái trước vẫn còn phải lội nước.

      Lệ Trí Thành vừa vài bước, điện thoại của Lâm Thiển đổ chuông, là Lâm Mạc Thần gọi tới.

      Cách hai bờ đại dương, giọng của Lâm Mạc Thần vẫn trầm thấp như thường lệ: " vừa xem tin tức."

      Lâm Thiển cười: " tồi đấy chứ?"

      Lâm Mạc Thần mỉm cười, tiếp: " tìm hiểu được thông tin đó."

      Tim Lâm Thiển đập nhanh nhịp, vô ý thức liếc Lệ Trí Thành. vẫn cúi đầu vững vàng bước , tựa hồ nghe thấy tiếng chuyện.

      " ." Ngữ khí của Lâm Thiển hơi nghiêm túc.

      Lâm Mạc Thần: "Boss mới của em là con trai thứ hai của chủ tịch tập đoàn Ái Đạt. Cậu ta tên Lệ Trí Thành, là quân nhân giải ngũ."

      Lâm Thiển sững sờ. Nhìn người đàn ông cõng mình, chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật.
      loveless87, Chris, Thuyhyukhae2 others thích bài này.

    4. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      cảm ơn bạn, ngóng chương mới hàng ngày
      Thuyhyukhaeamylee thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 4-3

      Buổi sáng, tia nắng vàng chiếu xuống tòa nhà làm việc của Ái Đạt, khiến nền đá hoa sáng loáng như gương. Bồn hoa ở xung quanh được cắt tỉa gọn gàng, những cánh hoa và cành lá vẫn còn đọng giọt nước mới tưới lâu, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

      Bên dưới tòa nhà, giám đốc bộ phận hành chính dẫn số nhân viên ăn mặc chỉnh tề, tay cầm bó hoa tươi đứng ngoài cửa chờ đón.

      Ở tầng , gần như sau mỗi ô cửa sổ đều có người chăm chú quan sát.

      Trong Văn phòng CEO, hai trẻ cũng đứng ngồi yên, cả buổi sáng nhấp nhổm dõi mắt ra ngoài cửa sổ, thầm suy đoán, biết công tử thứ hai của tập đoàn, nhân vật chưa từng lộ diện trước công chúng là người thế nào?

      Lâm Thiển cũng bị ảnh hưởng bởi bầu khí này, tâm trạng xao động, vô thức thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Cuối cùng cũng tới mười giờ sáng. Vô số chiếc xe hơi màu đen, nối đuôi nhau thành hàng dài từ đường cái tới. Đầu tiên vẫn là chiếc Cadillac của Cố Diên Chi, tiếp theo là chiếc Audi. Đoàn xe thẳng vào trong công ty, cuối cùng đỗ thẳng hàng ngay lối bên dưới tòa văn phòng.

      Khí thế này khiến hai trẻ tròn mắt, Lâm Thiển chống tay lên cằm, lặng lẽ quan sát động tĩnh ở bên ngoài.

      Mọi người nhanh chóng xuống xe, Lâm Thiển nhận ra là giám đốc các phòng ban. Cố Diên Chi ngiêm chỉnh trong bộ comple thẳng tắp từ ghế lái phụ chiếc Cadillac bước xuống.

      Sau đó, giám đốc tiến lên, cung kính mở cửa sau xe ô tô.

      CEO mới cũng xuống xe.

      mặc bộ comple đen, sơ mi trắng, đôi giày da bóng loáng, cao lớn nổi bật giữa đám đông.

      Cố Diên Chi đích thân dẫn các giám đốc hộ tống vào cửa tòa văn phòng. Sau hồi huyên náo, bên dưới lại khôi phục trạng thái yên tĩnh. Lãnh đạo cao cấp của công ty thang máy lên tầng cùng.

      Hôm nay Lâm Thiển rất bận rộn. Buổi họp báo kết thúc, nhưng vẫn phải theo sát tình hình của đối thủ cạnh tranh.

      Tân Bảo Thụy hổ danh là cả trong ngành, có phản ứng nhanh hơn dự liệu. Sáng sớm ngày hôm nay, bọn họ tuyên bố mở cuộc họp báo vào tầm chiều tối. Trong khi đó, Tư Mỹ Kỹ tạm thời im lặng, nhưng nghe Trần Tranh cũng nhanh chóng bày tỏ lập trường...

      Sau đêm, tin tức liên quan đến “buổi họp báo của Ái Đạt” leo lên vị trí số trong số những thông tin được tìm kiếm nhiều nhất. Tất nhiên cũng có phản hồi tiêu cực, chỉ trích Ái Đạt diễn trò. Nhưng đây là số ít, loại trừ là hành vi thọc gậy bánh xe của đối thủ cạnh tranh. các tờ báo và trang web lớn toàn là những lời khen ngợi.

      Lâm Thiển dự đoán, kiện lần này khiến việc kinh doanh của Ái Đạt có chút khởi sắc, nhưng cũng chỉ chút mà thôi. Giới thương mại xuất kỳ tích, doanh nghiệp có thể đổi đời cách triệt để nhờ xử lý khủng hoảng thành công.

      “Chị Lâm Thiển.” tên Tống Khiên Khiên lên tiếng: “Nghe Boss mới trò chuyện với từng người phụ trách của các bộ phận.”

      còn lại tên Dương Hi Như : "Đúng vậy, chị Lâm Thiển, lát nữa có khả năng Boss cũng gọi chị đấy."

      Lâm Thiển dừng bút, ngẩng đầu cười với bọn họ: "Ừ, để xem thế nào. Chị cũng chờ lãnh đạo triệu kiến đây."

      Tống Khiên Khiên và Dương Hi Như đều gật đầu phụ họa.

      Kể từ hôm Lâm Thiển nhậm chức, hai trẻ đều theo . Trước ánh mắt chờ mong của hai người, Lâm Thiển rất hiểu tâm trạng của bọn họ. Sinh viên mới ra trường thường mù mờ với mọi việc, bọn họ rất mong có người chỉ bảo. Mấy năm trước cũng y như họ bây giờ.

      Sau khi Lâm Thiển tham gia tổ công tác, hai coi là cấp của họ, bất cứ việc gì cũng báo cáo với . Trước ân cần niềm nở đó, Lâm Thiển cũng mềm lòng, đồng thời hơi có cảm giác hưởng thụ. Thế là thuận theo tự nhiên, tận tâm tận lực chỉ bảo bọn họ. Tuy chỉ có kinh nghiệm làm việc ba năm, nhưng đối với hai trẻ vừa tốt nghiệp đại học, Lâm Thiển tự nhận bản thân hoàn toàn có thể ứng phó.

      Nghe bọn họ nhắc đến Boss mới, Lâm Thiển hơi thất thần. chợt nhớ đến buổi tối hôm qua.

      Sau khi nhận được điện thoại của Lâm Mạc Thần, Lâm Thiển vẫn nằm lưng Lệ Trí Thành, cảm thấy trời đất chỉ còn lại thanh là tiếng tim đập thình thịch của mình .

      "Thả tôi xuống." Lâm Thiển .

      Boss trong truyền thuyết dừng bước, thả lỏng tay, để từ lưng trượt xuống. Sau đó, đứng thẳng người.

      Lâm Thiển lập tức tránh sang bên cạnh bước, giữ khoảng cách hợp lý mà mất lịch với .

      Dưới ánh đèn đường, im lặng nhìn , ánh mắt vô cùng trầm tĩnh.

      Lâm Thiển nhất thời biết gì mới phải.

      Sau đó Lệ Trí Thành mở miệng trước, vẫn là giọng lãnh đạm quen thuộc: "Tại sao...", từ tốn hỏi, " cần tôi cõng nữa à?"

      Bộ não Lâm Thiển ù ù.

      hỏi tại sao để cõng ư?

      Rốt cuộc giữ thói quen của người lính hay giúp đỡ người khác, vì vậy mới hiểu tại sao lại từ chối? Hay là vừa rồi nghe thấy cuộc điện thoại nên muốn thăm dò, xem biết được bao nhiêu ?

      Nhìn vào đôi mắt đen của , Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy hiểu chút gì về người đàn ông trước mặt.

      “Bởi vì... tôi chợt nhớ ra còn có việc khác phải làm. Hơn nữa vết thương cũng đau nữa, khỏi cần làm phiền .” Lâm Thiển tìm lý do hợp tình hợp lý, đồng thời nở nụ cười ngọt ngào với Lệ Trí Thành: “Hay là về nghỉ ngơi trước .”

      Lời này rất hoàn hảo, dù đối với Boss hay người bảo vệ cũng vậy.

      Lệ Trí Thành nheo mắt nhìn .

      "Ừ." bỏ hai tay vào túi áo: "Ngày mai gặp lại."

      Lệ Trí Thành quay người bước . Lâm Thiển dõi theo bóng lưng , miệng vẫn mỉm cười. vừa "Ngày mai gặp lại?"

      Thời gian trước đó hai người thỉnh thoảng mới chạm mặt. biết câu này của là phép lịch hay có ý khác?

      Lâm Thiển đứng nguyên chỗ, tâm trạng hỗn loạn.

      Nhưng lại cảm thấy bản thân nghĩ ngợi nhiều. Có lẽ do bị sốc trước người bảo vệ lập dị kiệm lời xuất thân là bộ đội giải ngũ, nhưng ra là “thái tử” kiêm CEO mới của công ty nên mới hơi căng thẳng. thực tế, chắc chắn có ý khác.

      Kết quả sáng sớm hôm nay, và toàn thể nhân viên nhận được tin, CEO mới sắp xuất , mọi người cần chuẩn bị nghênh đón.

      "CEO mới phô trương đấy." Tống Khiên Khiên cảm thán.

      Dương Hi Như : "Đúng vậy, ta có vẻ rất oách."

      Lâm Thiển ở bên cạnh lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ: Đương nhiên cần phô trương rồi, nếu là , cũng làm vậy. Bây giờ tập đoàn xuống dốc, càng là thời điểm khủng hoảng, người lãnh đạo càng cần xuất với khí thế hoành tráng, như vậy mới có thể tạo lòng tin nơi công nhân viên.

      Nghĩ đến đây, bộ não của Lâm Thiển bất giác vụt qua hình ảnh Lệ Trí Thành ngồi cạnh ăn khoai lang tối hôm đó. ràng phải là người ra vẻ ta đây, chỉ hơi lạnh lùng mà thôi.

      Nhưng bây giờ, bất kể là người thế nào, cũng bị đẩy lên vị trí cao nhất, để mọi nhân viên của Ái Đạt phải ngước nhìn.

      cũng ngoại lệ.

      Tầm chiều tối, sau khi tất cả người phụ trách của các phòng ban được triệu kiến, cuối cùng điện thoại bàn làm việc của Lâm Thiển cũng đổ chuông.
      loveless87, Chris, Billy Nguyễn2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :