1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      @amylee Chương mới nàng ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
      Hí hí
      amylee thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      @Mun các cảnh nóng bỏng hok hề bị cắt nha :))))))
      Mun thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 2-1

      Khi nghe câu hồi đáp "ý kiến của lãnh đạo" từ giám đốc bộ phận nhân , Lâm Thiển cảm thấy khá bất ngờ.

      Ngoài bất ngờ, cũng hơi cảm động. Bởi vì lời của đối phương rất chân thành: “Lâm tiểu thư, khi cung cấp cho công việc này, Ái Đạt chúng tôi vì công ty tạm thời gặp khó khăn mà nuốt lời. Nếu quyết định ở lại, mức lương và cấp bậc thay đổi. Còn về chức vụ cụ thể, cần đợi khi nào CEO nhậm chức mới có thể xác định. Nếu muốn ở lại công ty, chúng tôi cũng chúc tìm được công việc lý tưởng hơn.”

      Trong lúc giám đốc bộ phận nhân rời phòng tìm lãnh đạo, Lâm Thiển dùng điện thoại di động lên mạng tra mọi tin tức liên quan đến Ái Đạt. Vì vậy ngẫm nghĩ vài giây, thành khẩn trả lời: “Cám ơn chị, tôi cân nhắc, ngày mai trả lời chị sau.”

      Rời khỏi Ái Đạt vẫn chưa đến mười hai giờ trưa, Lâm Thiển bộ về nhà, ăn cơm bụi ở quán cơm trước cổng khu chung cư. Sau đó lên nhà, mở cửa sổ và bật nhạc. ra ngoài ban công gọi điện cho Lâm Mạc Thần.

      Bên Mỹ bây giờ là lúc thành phố mới lên đèn. Giọng trầm thấp của Lâm Mạc Thần phảng phất mang vẻ biếng nhác đặc biệt của vùng Manhattan vang lên ở đầu kia điện thoại: “Cuộc điện thoại của em đến muộn hơn tưởng tượng của .”

      Lâm Thiển ủ rũ: "Hóa ra biết từ lâu rồi."

      Tình hình gần đây của Ái Đạt rầm rộ phương tiện thông đại chúng. Người trai làm công việc đầu tư tài chính tại phố Wall của sao có thể biết?

      Lâm Mạc Thần mặc comple màu xám đứng trước bức tường kính ở tầng cùng tòa nhà cao học trời. Sau lưng là nhân viên vùi đầu phân tích các con số và báo cáo đầu tư. Bên ngoài là ánh đèn rực rỡ như ánh sao, dòng sông Hudson được dãy nhà cao tầng ở hai bên bờ chiếu sáng lấp lánh, kéo dài về phía xa xa.

      cười khẽ tiếng: "Em có dự định gì ?"

      Lâm Thiển cất giọng rầu rĩ: "Dù sao em cũng làm thuê cho ."

      Lâm Mạc Thần hơi chau mày, ngữ khí vẫn lãnh đạm như cũ: "Vậy hả? Em định đâu xin việc?"

      Lâm Thiển đáp: "Em tính xem có nên ở lại Ái Đạt hay ."

      Xét cách công bằng, dù tại Ái Đạt lâm vào cảnh khốn cùng nhưng “lạc đà gầy chết còn to hơn ngựa”, bọn họ có thể vực dậy hay còn là số. Tuy nhiên, buổi tiếp xúc ngày hôm nay để lại cảm giác tồi cho .

      “Em cảm thấy nếu cứ từ bỏ như vậy hơi đáng tiếc.” Lâm Thiển .

      Lâm Mạc Thần ngước nhìn bầu trời đầy sao nóc tòa nhà cao tầng ở phía đối diện, ngõ ngón tay xuống mặt bàn bên cạnh.

      “Lâm Thiển.” lên tiếng: “Cảm giác là thứ vô dụng nhất. Em là em của , em nên dùng lý trí và phương thức khách quan để suy xét vấn đề mới phải.”

      Ngữ khí của hơi lạnh lùng, lộ vẻ ngạo mạn dạy bảo em .

      Nhưng Lâm Thiển để bụng mà “thuận nước đẩy thuyền”, cất giọng mềm mỏng: “Vâng. Vậy hãy phân tích khách quan giúp em, nơi đó có đáng để em ở lại hay ?”

      Lâm Mạc Thần trầm lặng trong giây lát. Lâm Thiển hồi hộp chờ đợi.

      “Có thể thử.” từ tốn đưa ra câu trả lời.

      Lâm Thiển cười tủm tỉm. cũng hỏi trai nguyên nhân sâu xa. Bởi vì chắc chắn loạt từ chuyên ngành như giá trị thực, lợi ích thu được...chỉ khiến đau đầu.

      Ở bên này, khóe miệng Lâm Mạc Thần nhếch lên, bình thản lên tiếng: “Chủ tịch Ái Đạt Từ Dung tuổi cao sức yếu, còn quan tâm đến việc kinh doanh. Con trai cả Từ Dĩ Dương ba năm trước qua đời vì tai nạn ô tô. Với tính cách của Từ Dung, ông ta thuê người ngoài lần nữa. Vì vậy, người có khả năng tiếp quản công ty nhất gồm: thứ nhất là Cố Diên Chi, thứ hai là con trai riêng Từ Trừng Yến vẫn học ở bên Mỹ, thứ ba là cậu con trai của người vợ trước, thân phận . điều tra thêm.”

      Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển gác đầu vào cánh tay, dõi mắt về phương xa.

      lúc sau, bị cảnh tượng thu hút. Đó là chiếc xe tải quân đội màu xanh chạy đường quốc lộ, dừng lại ở cổng tập đoàn Ái Đạt.

      Mấy người lính mặc bộ đồ rằn ri đeo ba lô nhảy xuống xe. Chiếc xe tải chuyển bánh, bọn họ đứng ngoài cổng lúc. Nhanh chóng có người ra, dẫn bọn họ vào trong.

      Bọn họ là bộ đội xuất ngũ?

      Nhắc đến mới nhớ, cuộc gặp gỡ những người lính xuất ngũ ở Tây Tạng là chuyện tốt lành duy nhất đối với Lâm Thiển trong thời gian gần đây. Trong số bọn họ, biết có người nào làm ở Ái Đạt?

      Lâm Thiển quyết định ở lại công ty này.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thiển hoàn tất thủ tục nhận việc. Tiếp theo, được dẫn gặp nhân vật trong truyền thuyết Cố Diên Chi.

      Cả công ty lan tỏa bầu khí chán nản khó diễn tả. Vì vậy khi bước vào phòng làm việc rộng lớn, bài trí xa hoa của vị lãnh đạo cao cấp này, Lâm Thiển khó tránh khỏi cảm giác mới mẻ.

      Cố Diên Chi ngồi sau bàn làm việc màu tối sơn bóng loáng, cũng quan sát nhân viên mới trước mặt.

      ràng đây là ứng cử viên chức vụ trợ lý của Lệ Trí Thành, cần ta gặp mặt. Nhưng tối qua Lệ Trí Thành Viện điều dưỡng thăm bố, quẳng việc này cho ta. Hơn nữa, ông chủ trẻ “tiếc chữ như vàng” chỉ truyền đạt mệnh lệnh: “Tạm thời công khai”.

      công khai đương nhiên ám chỉ thân phận và xuất của ở Ái Đạt.

      Cố Diên Chi hỏi Lệ Trí Thành: “Tại sao?” khi tiếp quản tập đoàn, sớm muộn cũng phải gặp gỡ toàn thể công nhân viên, công khai sớm hay muộn có gì khác biệt?

      “Tôi cần tìm hiểu tình hình.” Lệ Trí Thành chắp hai tay sau lưng đứng bên cửa sổ, lạnh nhạt trả lời: “Bằng phương thức bí mật”.

      Cố Diên Chi hơi ngẩn người. Lệ Trí Thành tỏ ra thâm sâu khó đoán. Hóa ra... coi đây như tham gia “đánh trận”, muốn tự mình bí mật “điều tra” tình hình trước.

      Nghĩ đến đây, Cố Diên Chi nhịn được cười, ngẩng đầu nhìn Lâm Thiển. ta cất giọng từ tốn: “Chắc cũng tình hình của công ty. Nhưng càng khó khăn càng cần đến người tài. Nếu có khả năng, tự nhiên được trọng dụng. Ngược lại, chúng tôi cũng cần giữ lại để tăng thêm gánh nặng. Tất cả dựa vào bản thân .”

      câu lập lờ nước đôi thường thấy, Lâm Thiển gật đầu: “Tôi cố gắng.” Bắt gặp nụ cười gương mặt đối phương, nghĩ bụng, xem ra ta xảo quyệt và khó gần như tin đồn.

      Cố Diên Chi rảnh rỗi chuyện nhiều. Sau cuộc trao đổi ngắn gọn, tuyên bố, Lâm Thiển tạm thời Văn phòng CEO, giải quyết công việc vụn vặt thường ngày của bộ phận.

      Công việc của Lâm Thiển ở Ái Đạt lặng lẽ bắt đầu trong những ngày lòng người nhốn nháo hoảng loạn như vậy.

      Văn phòng CEO nghe có vẻ hay ho nhưng thực tế chỉ có ba nhân viên gồm cả Lâm Thiển. Trong đó, hai người còn lại là sinh viên mới tốt nghiệp năm nay.

      Nhân viên ở phòng nhân giải thích với : “Trước đây công ty có bộ phận này. Sau khi CEO tiền nhiệm nhậm chức, Văn phòng CEO mới được thành lập. Vào thời kỳ đỉnh cao, Văn phòng CEO có mười sáu, mười bảy người. Khi công ty xảy ra chuyện, mọi người lần lượt xin nghỉ việc.”

      đến nước này tới đâu hay tới đó. Theo chỉ đạo của thư ký Cố Diên Chi, mỗi buổi sáng, Lâm Thiển thu thập các tin tức và bài báo liên quan đến công ty, làm thành nhật báo để các lãnh đạo tham khảo. Các phòng ban mỗi tuần đều có bản tổng kết và kế hoạch công việc. Họ đưa cho bản, để sắp xếp thành báo cáo độc lập. Tất nhiên, nếu công ty xảy ra việc lớn đột xuất, cũng cần thu thập tin tức có liên quan ngay lập tức.

      Tóm lại, công việc của Lâm Thiển là ngừng viết báo cáo và viết báo cáo...

      Công việc này rất đơn điệu và vô vị, chẳng liên quan đến việc vận hành của công ty. Lâm Thiển tương đối chán nản, nhưng ngẫm nghĩ lại, chuyển từ công ty đối thủ cạnh tranh sang bên này, nếu họ giao cho công việc quan trọng ở phòng ban quan trọng ngay từ đầu, đó mới là chuyện lạ. Nghĩ như vậy, Lâm Thiển cũng cảm thấy thoải mái hơn, càng chuyên tâm viết báo cáo. Sau mấy ngày, hoàn toàn nắm tình hình cơ bản của Ái Đạt.

      Mỗi ngày, Lâm Thiển đều đặt báo cáo lên bàn làm việc của thư ký Cố Diên Chi, nhưng cũng chẳng biết ta có đọc mấy thứ này. Sau đó, thư ký chuyển lời của Cố Diên Chi, bảo vừa nộp báo cáo giấy, đồng thời gửi bản vào email chỉ định. Lâm Thiển xem địa chỉ email đó: [email protected]. “Apache” là tên tiếng của Cố Diên Chi? Từ này có vẻ giống tên người, nhiều khả năng là viết tắt chữ cái đầu của câu từ nào đó. Lâm Thiển nổi hứng suy đoán hồi nhưng chẳng đâu vào đâu.

      Ngày cuối tuần, Lâm Thiển dậy sớm, bắt xe Viện điều dưỡng ở đầu thành phố.

      Viện điều dưỡng Lục Uyển được xây mới từ sau năm 2010, bất kể cơ sở hạ tầng hay trang thiết bị cũng đều là loại tốt nhất thành phố. Lâm Thiển xách túi hoa quả, theo y tá dọc bờ đê xanh mướt đoạn liền nhìn thấy Hà Thanh Linh ngồi dưới bóng cây lớn.
      loveless87Mun thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 2-2

      Lâm Thiển bất giác rón rén đến trước mặt bà: "Mẹ..."

      Hà Thanh Linh ngoài năm mươi tuổi, gương mặt nhọn dài của bà đầy nếp nhăn. Bà nhìn con bằng ánh mắt bình thản: “Ừ, về rồi à?”

      Hai mẹ con trò chuyện lúc. Phần lớn thời gian là Lâm Thiển mở miệng, Hà Thanh Linh chỉ chăm chú lắng nghe. bao lâu sau, bà kêu buồn ngủ, muốn về phòng nghỉ ngơi.

      “Con bận rộn công việc, mẹ giữ con ở lại.” Bà .

      Đợi hộ lý đẩy xe lăn của mẹ xa, Lâm Thiển đứng yên tại chỗ lúc rồi lấy di động gọi cho Lâm Mạc Thần.

      “Em ở Viện điều dưỡng, khí sắc của mẹ có vẻ rất tốt.” Ngừng hai giây, tiếp: “ có muốn chuyện với mẹ ?”

      Bên Lâm Mạc Thần là đêm khuya, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đều của .

      “Lâm Thiển.” lên tiếng: “ cần biết tình hình của người đàn bà đó.”

      Lâm Thiển im lặng.

      Kể từ lúc Hà Thanh Linh cương quyết đòi ly hôn chồng, mỗi người nuôi đứa con, Lâm Mạc Thần chưa lần gọi bà là "mẹ".

      Buổi chiều, Lâm Thiển dạo vòng quanh thị trấn ở gần Viện điều dưỡng, đồng thời thăm bạn học cũ sống ở nơi này. Khi rời khỏi nhà bạn học hơn chín giờ tối.

      từ chối cho bạn học lái xe đưa về thành phố cũng muốn bắt taxi, mà mình bộ ra bến xe buýt. Buổi đêm ở ngoại thành rất yên tĩnh. Bến xe gần như trống , chỉ có ngọn đèn đường chiếu ánh sáng vàng nhạt.

      Chuyến xe cuối nhanh chóng tới nơi.

      Lâm Thiển xuống cuối xe, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

      Bởi vì đây là bến đầu, vẫn chưa tới giờ xuất phát nên người tài xế quay đầu to với : “ , còn năm phút nữa, chịu khó đợi lát.” xong, ta gục xuống vô lăng ngủ gật.

      Lâm Thiển kéo vạt áo khoác, ngắm nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ. Đúng lúc này, cửa xe phía trước vang lên tiếng bước chân, người đàn ông cao lớn lên xe ô tô. Lâm Thiển tùy ý ngoảnh đầu liếc người đàn ông, sau đó tiếp tục dõi mắt ra ngoài cửa sổ.

      Nhưng vài giây sau, đột nhiên quay đầu nhìn .

      Đèn trong xe tối mờ mờ. Người đàn ông đó mặc áo phao màu xám đậm, quần thể thao đen, đôi giày thể thao. Lâm Thiển chỉ liếc qua cũng nhận ra toàn là nhãn hiệu cao cấp. còn đội cái mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống thấp, chỉ để lộ sống mũi cao và cái cằm sạch . Tuy nhìn gương mặt nhưng vẫn cảm thấy đó là người đàn ông tuấn tú.

      Tim Lâm Thiển đập nhanh nhịp.

      Cảm giác quen thuộc dội vào lòng . Chiều cao và thể hình của người đàn ông này hoàn toàn trùng khớp với người đó. Hơn nữa, cả hai đều tỏa ra khí chất đặc biệt. Hình dung thế nào nhỉ? Mạnh mẽ, cương nghị, cao ngạo. Dù bất động, người khác cũng thể coi tồn tại của .

      Lúc này, sải bước dài tới. Lâm Thiển lập tức ngoảnh mặt về phía của sổ.

      Bước chân của bình ổn vững chãi, nhanh chóng qua chỗ ngồi. Lâm Thiển lén quan sát hình bóng mơ hồ phản chiếu cửa kính. Người đàn ông ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

      Xe buýt nhanh chóng chuyển bánh.

      Đêm tối giá lạnh và yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ ô tô chạy đường. Lâm Thiển ngồi lúc, cuối cùng thắng nổi lòng hiếu kỳ, quay đầu về phía người đàn ông.

      Ừm... lại ngủ rồi.

      Thân hình cao lớn ngồi ở đó, cánh tay của gác lên thành ghế phía trước, mặt vùi xuống đó, bàn tay còn lại đặt thoải mái đầu gối. Mũ lưỡi trai kéo xuống thấp, hoàn toàn che khuất khuôn mặt . Bởi vì chỉ cách hai hàng ghế, Lâm Thiển thậm chí có thể nghe thấy hơi thở đều đều của người đàn ông.

      Hi, Mèo Lớn!

      Lâm Thiển đột nhiên cản thấy buồn cười.

      nghiêng người về phía trước, cúi thấp đầu, định quan sát mặt từ bên dưới xem có phải là người đó hay ? Nhưng trong xe tối mờ mờ, chỉ thấy đường nét mơ hồ.

      nhìn gì vậy?” Giọng trầm thấp lành lạnh đột nhiên vang lên.

      Lâm Thiển giật mình, lập tức ngồi thẳng người, hai má nóng ran. Người đàn ông từ từ ngẩng mặt, đôi mắt đen sáng ngời lặng lẽ hướng về phía .

      Bị bắt tại trận nhưng Lâm Thiển chỉ đỏ mặt vài giây, việc gì phải chột dạ?

      ngoảnh đầu, quang minh chính đại nhìn người đàn ông.

      Xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe buýt, ngọn đèn vàng trong xe tối mờ mờ. ngồi thẳng người, tay giữ mũ lưỡi trai, đồng thời ngẩng đầu nhìn .

      Đó là gương mặt tuấn tú, dưới cặp lông mày rậm là đôi mắt đen như mặt nước thấy đáy. Xương gò má hơi nhô cao, khiến đường nét khuôn mặt của càng thêm ràng. Bờ môi mỏng mím chặt, tựa hồ chẳng thèm mở miệng chuyện. Cả người tỏa ra vẻ nho nhã nhưng lạnh lùng.

      Lâm Thiển nở nụ cười tươi vói : "Tôi nhìn ."

      Người đàn ông vẫn chút biểu cảm, đôi mắt của trong trẻo và bình tĩnh.

      Lâm Thiển tiếp: " rất giống quân nhân mà tôi từng gặp."

      xong câu này, Lâm Thiển im lặng chờ đợi câu trả lời của người đàn ông. Ai ngờ giơ tay kéo vành mũ xuống thấp, giống như mất chút nhẫn nại cuối cùng, tựa vào thành ghế, lại nhắm mắt ngủ.

      Lâm Thiển: "..."

      Lúc này, xe buýt chạy vào khu vực nội thành. Đèn điện ở hai bên đường chiếu vào cửa sổ ô tô. Lần lượt có mấy người khách lên xe, trong xe dần trở nên náo nhiệt.

      Lâm Thiển đeo tai nghe nhạc, tựa vào thành ghế. chăm chú dõi theo cảnh sắc ngoài đường phố. Người đàn ông ở phía sau tuy bất động nhưng thể xem tồn tại của . ngồi thẳng người nên thân hình cao lớn càng nổi bật. Bởi vì vành mũ che khuất đôi mắt, Lâm Thiển cũng biết ngủ hay cũng ngắm cảnh đêm như . Mặc dù hết sức hiếu kỳ nhưng cũng tiện ngoảnh đầu, nhìn chằm chằm người ta.

      lúc sau, Lâm Thiển tháo tai nghe, lại ngoảnh xuống hỏi người đàn ông: "Này, rốt cuộc có phải là người đó ?"

      ngồi yên bất động, hề ngẩng đầu.

      "Ừ." Giọng như gió thoảng truyền tới.

      Lâm Thiển mỉm cười: "Ok, cảm ơn ."

      quay lại, tiếp tục làm phiền người đàn ông kia. Sau đó, đội mũ áo khoác lên đầu, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

      “Đến trạm cuối rồi! Mời mọi người xuống xe, hai người ngồi ở phía sau đừng ngủ nữa!” giọng thô lỗ vang lên, khiến Lâm Thiển giật mình tỉnh giấc. mở mắt, phát xe buýt đỗ trong bến. Ở phía đối diện bên ngoài đường cách đó xa chính là cánh cổng quen thuộc của tập đoàn Ái Đạt.

      thở hắt ra, bất chợt ngẩn người khi bắt gặp hình bóng cao gầy xuống xe. Lâm Thiển khỏi ngạc nhiên, tưởng xuống nửa đường hoặc khu vực trung tâm thành phố.

      hơn mười giờ tối, con đường này vô cùng yên tĩnh, ngọn đèn thưa thớt. Người đàn ông bỏ hai tay vào túi quần đằng trước, Lâm Thiển sau , cách khoảng chục bước chân. con đường dài chỉ có tiếng bước chân của hai người.

      phải cho răng cố tình bám theo đấy chứ? Lâm Thiển chợt nảy ra ý nghĩ rất buồn cười.

      Lúc này, người đàn ông đến cổng công ty. đột nhiên dừng lại, Lâm Thiển cũng dừng bước theo phản xạ.

      ngoảnh đầu dõi mắt vào bên trong công ty. Bởi vì đứng ở nơi có ánh đèn nên Lâm Thiển để ý, dưới sống mũi thẳng của , khóe miệng hơi nhếch lên.

      Ồ, ra mỉm cười?

      Đúng lúc này, tiếng bước chân rầm rập và tiếng chuyện ồn ào mỗi lúc gần. Mấy người bảo vệ từ bên trong công ty ra ngoài.

      "Tiểu đoàn trưởng!", "Thiếu tá!", "Cuối cùng cũng đến rồi."

      Lâm Thiển tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, miệng cười tủm tỉm.

      tiếp tục về nhà, nhưng ánh mắt rời khỏi đám đàn ông. Mấy người bảo vệ mừng rỡ vây quanh . hơi hé miệng, biết điều gì, đám bảo vệ đột nhiên cười ha hả. đứng yên ở đó, khóe môi từ đầu đến cuối đều ý cười nhàn nhạt.

      Đột nhiên có người bảo về ngoảnh đầu sang bên này. Phát ra Lâm Thiển, ta hơi ngây ra.

      Lâm Thiển cũng nhận ra chàng bảo vệ, chính là người lính đồng hương chuyến tàu hỏa ở Tây Tạng.

      “Đây phải là... Lâm tiểu thư hay sao?” ta tỏ ra kinh ngạc, cất cao giọng: “Tiểu đoàn trưởng, Lâm tiểu thư cùng tàu với chúng ta ở kia kìa.”
      loveless87, ChrisMun thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Hí hí thank nàng
      Chương hot nhất là 25 phải :)))
      Mình đọc CV là chương 52 :))
      amylee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :