1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 37-3

      chỉ yên lặng nhìn . ràng hai người ở bên nhau lâu như vậy, thế mà ánh mắt của vẫn khiến trái tim xao xuyến.

      “Xung quanh có rất nhiều người.” cất tiếng.

      “Ừ.” Lệ Trí Thành chống tay xuống bãi cát, dõi mắt về phương xa, bình thản trả lời: “Nhất thời khó kiềm chế tình cảm.”

      Lâm Thiển lại kinh ngạc. Trong ấn tượng của , Lệ Trí Thành rất hiếm khi những lời tình tứ trắng trợn như vậy. Bình thường, luôn lặng lẽ khơi gợi, khiến thể kiềm chế. Bây giờ lại thừa nhận bản thân khó kiềm chế, hơn nữa còn dưới tiền đề chẳng làm gì cả.

      thể thừa nhận, cảm giác của bây giờ là rất sảng khoái.

      “Em hiểu.” Lâm Thiển liếc cái đầy kiêu ngạo: “Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.” còn cố tình thở dài bất lực.

      Lệ Trí Thành chỉ bình thản liếc cái. Lâm Thiển lập tức ngậm miệng.

      Dù sao tình thế cũng mạnh hơn con người, bây giờ trời sắp tối, bọn họ sắp phải về khách sạn, sau đó…

      Lâm Thiển đỏ mặt tựa vào lòng Lệ Trí Thành, cùng ngắm mặt sông. Lệ Trí Thành vuốt ve cổ , đồng thời cất giọng trầm trầm: “Sau này muốn gặp em, liệu có phải hẹn trước đấy?”

      Lâm Thiển cười tủm tỉm: “Cũng khó lắm, vì dù sao em cũng mới bắt đầu lập nghiệp.”

      “Em hãy sắp xếp thời gian hợp lý, đừng để công việc chiếm mất thời gian riêng tư của chúng ta.” Lệ Trí Thành lên tiếng.

      Lâm Thiển cười: “Được thôi, em cố gắng.”

      gật đầu, thêm câu gì. Lâm Thiển càng nghĩ càng buồn cười. cuối cùng chỉ tay vào ngực Lệ Trí Thành: “ cũng có ngày hôm nay, cũng có ngày hôm nay…”

      Lệ Trí Thành đương nhiên hiểu ý Lâm Thiển. Nghe giọng đắc ý và nũng nịu của , lòng rung động, nắm ngón tay : “Ừ, cam tâm tình nguyện.”

      Buổi tối về khách sạn, hai người đặc biệt cuồng nhiệt. Cho tới khi kết thúc cuộc ái ân là nửa đêm.

      Toàn thân Lâm Thiển rã rời, nằm giường muốn động đậy. Do chưa buồn ngủ tùy tiện cầm điều khiển, mở tivi ra xem. Ai ngờ bấm mấy kênh liền, đều nhìn thấy quảng cáo của Zamon.

      Lâm Thiển bĩu môi, quay sang người đàn ông bên cạnh: “Nếu phải biết trước đối sách của , chắc giờ này em lo lắng chết được. Đúng là hoàng đế còn chưa lo, thái giám sốt ruột, cả nghĩ vô ích.” xong, nhịn được cười.

      Khóe mắt Lệ Trí Thành cũng ý cười nhàn nhạt, nhưng khi xem quảng cáo của DG, đôi mắt lập tức trở nên thâm trầm trong giây lát.

      Cảm giác của Lâm Thiển bây giờ quả thực rất khó diễn tả. Trước đây theo , trải qua nhiều phong ba bão táp, tâm trạng cũng lên lên xuống xuống, thậm chí chịu nhiều ấm ức. Mặc dù từng có lời lẽ hay về kế sách vô tình của , nhưng cũng bởi vì tâm trạng rơi xuống đáy vực nên khi giành thắng lợi cuối cùng, niềm vui càng tăng lên gấp bội.

      Còn bây giờ…

      Chậc chậc… nhìn đối thủ tiến hành từng bước theo kế hoạch của Lệ Trí Thành, trong lòng có cảm giác chứa đựng bí mật to lớn nhưng thể chia sẻ với người khác, phải kìm nén đến mức khó chịu.

      Ngoài ra, cho dù có kế sách tiếp theo, nhưng kế sách đó liệu có hiệu quả, có nảy sinh biến cố bất ngờ hay là điều chẳng ai biết trước. Vì vậy, trong lòng Lâm Thiển vẫn tương đối thấp thỏm bất an.

      Lệ Trí Thành hoàn toàn ngược lại. Lâm Thiển ngoảnh đầu về phía người đàn ông bên cạnh, thần sắc vẫn điềm tĩnh như thường lệ.

      Lâm Thiển nhịn được, ghé mặt hôn lên má cái: “Em .”

      Lệ Trí Thành nhìn , cất giọng trầm khàn quyến rũ: “ em.”

      Hai người lặng lẽ nhìn nhau lúc, Lâm Thiển chợt nhớ ra chuyện khác, hỏi : “Nghe gần đây công ty Ái Đạt cũ có mấy cổ đông đem bán cổ phần?”

      Lệ Trí Thành gật đầu: “Đúng là có mấy người.”

      Lâm Thiển chớp mắt, trong kế hoạch của Lệ Trí Thành bao gồm vụ cổ đông của Ái Đạt cũ bán cổ phần.

      sao đấy chứ?”

      sao.” Lệ Trí Thành đáp: “Chúng ta thể kiểm soát chuyện này, cứ để thuận theo tự nhiên, ảnh hưởng đến đại cục là được.”

      Lâm Thiển ngẫm nghĩ, cảm thấy lời cũng có lý.

      Lệ Trí Thành chỉ chiếm 10% cổ phần của công ty Ái Đạt cũ. Số cổ phần còn lại nằm trong tay chủ tịch Từ Dung, chị dâu của Lệ Trí Thành, con trai út của ông Từ Dung, những lãnh đạo cấp cao thân thiết như Cố Diên Chi, Lưu Đồng và số cổ đông . Lâm Thiển tính qua, dù các cổ đông bán hết cổ phần, DG cũng chỉ giành được 15 - 20% cổ phần là nhiều nhất, thể nắm quyền kiểm soát công ty, trừ khi ít nhất hai người nhà của Lệ Trí Thành hoặc lãnh đạo thân quen cùng phản bội. Tuy nhiên, đây là trường hợp khó xảy ra.

      Vì vậy Lâm Thiển yên tâm xem tivi. lúc sau, Lệ Trí Thành lên tiếng: “Vài ngày nữa Mỹ chuyến.”

      Chuyến này của vô cùng quan trọng, Lâm Thiển biết trước. gật đầu mỉm cười với : “Chúc thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công.”

      Tuy nhiên, Lâm Thiển ngờ tới, ngày thứ năm sau khi Lệ Trí Thành Mỹ, tin tức chấn động từ tập đoàn Ái Đạt truyền tới.

      Buổi tối cùng ngày, DG Trung Quốc tổ chức buổi họp báo, tuyên bố mua lại 51% cổ phần của công ty Ái Đạt cũ, trở thành cổ đông lớn nhất nắm quyền kiểm soát công ty. Sau khi nghe thông tin này, chủ tịch Từ Dung ở Viện điều dưỡng phát bệnh tim tại chỗ và được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức.

      Hết chương 37

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 38-1

      Chiến thuật “nghiền nát” của tập đoàn DG được chia thành hai bước.

      Bước thứ nhất, tập trung đẩy mạnh thương hiệu Zamon, biến nó trở thành thương hiệu xa xỉ có ảnh hưởng lớn nhất ở Trung Quốc.

      Tất nhiên, bước này phải đầu tư rất nhiều tiền, bởi thị trường xa xỉ phẩm có hạn. Nhưng người nước ngoài cũng hiểu đạo lý “lỗ trước lãi sau”, chỉ cần đảm bảo mỗi người Trung Quốc đều biết đến thương hiệu Zamon và tập đoàn DG, sau này lo gì kiếm được tiền?

      Bước thứ hai là quay đoạn phim quảng cáo hình tượng doanh nghiệp, đặt Zamon và các nhãn hiệu loại hai loại ba khác cùng nhau, để người tiêu dùng biết, chúng đều xuất thân từ “danh môn”.

      Điều này giống với việc hãng xe hơi nổi tiếng Porsche ngày nào đó bỗng dưng sản xuất xe đẹp, người tiêu dùng nghĩ: đó là xe đẹp của Porsche, trình độ công nghệ chắc chắn tệ.

      Tập đoàn DG muốn lợi dụng tâm lý đó của con người.

      Về việc tại sao nhất định phải chia làm hai bước? Đây là quy tắc đơn giản nhất trong quảng cáo: Thông tin mà bạn đưa ra càng ít, quần chúng tiế nhận càng nhiều. Mỗi lần, bạn chỉ có thể cho người tiêu dùng khái niệm, mới để lại ấn tượng sâu sắc nhất với họ.

      Mấy tuần trước, Charles vừa hoàn thành bước thứ nhất, chuẩn bị tiến sang bước thứ hai.

      Tất cả diễn ra hết sức thuận lợi, Zamon được quảng bá theo đúng kế hoạch. Lượng tiêu thụ tại các cửa hàng và trung tâm thương mại có dấu hiệu tăng lên. Phía công ty đầu tư cũng có tin vui, bọn họ khống chế số cổ phần của Ái Đạt. Điều này giúp ích cho việc triển khai cuộc cạnh tranh thị trường của Charles. Thậm chí, lượng tiêu thụ của Zamon ở Mỹ từ trước đến nay vốn ổn định gần đây cũng tăng đột biến. Tất cả tựa như điềm báo chiến thắng.

      Nhưng vào thời khắc then chốt này lại xảy ra việc quan trọng.

      Trong con mắt của các doanh nghiệp túi xách Trung Quốc, Charles là tên trùm sò đến cướp thị trường của bọn họ.

      Nhưng trong con mắt của nhân viên DG Trung Quốc, người đàn ông Australia này ra là cấp hòa nhã thân thiện, cần cù có trách nhiệm, thậm chí rất đáng .

      Hễ rảnh rỗi là ta tới các bộ phận, trò chuyện với từng nhân viên. ta cũng thường mời đối tác đến cơ quan làm việc, tặng đặc sản của Australia. Vì vậy, dù mới tới Trung Quốc hơn nửa năm nhưng những người từng tiếp xúc với Charles đều đánh giá tốt về ta.

      Cũng chính phong cách cư xử này giúp ta nắm được nhiều thông tin quan trọng, giúp ích rất lớn cho quyết sách của mình.

      Vì vậy, người quen đều biết, Charles chỉ là người đàn ông ôn hòa đáng , mà còn là người thông minh và quyết đoán.

      Buổi trưa hôm nay, Charles ngồi ở văn phòng của bộ phận thị trường, trò chuyện với mấy nhân viên Trung Quốc trẻ tuổi. Trong số bọn họ có sinh viên vừa tốt nghiệp mà DG mới tuyển dụng, cũng có nhân tài của doanh nghiệp khác mà DG lôi kéo về, gồm cả Tân Bảo Thụy và Ái Đạt.

      Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Charles cho rằng câu này rất có lý. Vì vậy, lúc mới tiếp quản DG Trung Quốc, ta liền cử bộ phận nhân lực lôi kéo nhân tài từ các doanh nghiệp khác. Bây giờ, bọn họ bắt đầu phát huy tác dụng.

      Lúc này, vốn là nhân viên của Tân Bảo Thụy trêu chọc nhân viên nam đến từ Ái Đạt:

      “Chiêu đó của Ái Đạt các cũng hay . Sa Ưng của Tân Bảo Thụy chúng tôi phát triển tốt như vậy, ngờ các nắm quyền kinh doanh Minh Đức, cuối cùng chúng tôi thành ra lại làm cho các .”

      Nhân viên nam chỉ cười cười.

      Về những thủ đoạn thương trường, người khác có thể nắm nội tình, nhưng những nhân viên làm nghề marketing, đương nhiên thông suốt hơn người khác.

      Charles từng đọc tin tức có liên quan những cũng chỉ hiểu đại khái. Thế là ta nhìn nhân viên nam bằng cặp mắt đầy hứng thú: “Vụ đó cụ thể là thế nào?”

      Charles trở về phòng làm việc của mình với tâm trạng vô cùng phức tạp. Bởi vì ta phát , bản thân đánh giá thấp Lệ Trí Thành.

      Vừa rồi từ miệng mấy nhân viên người Trung Quốc, Charles nắm diễn biến cuộc chiến thương mại giữa Ái Đạt và Tân Bảo Thụy. Hơn thế nữa, dưới truy vấn của ta, nhân viên Trung Quốc đó còn kể lại quá trình tranh giành thị trường giữa Tư Mỹ Kỳ và Ái Đạt trước đây.

      Charles là người rất thạo về việc phân tích chi tiết. ta nhanh chóng phát : Đó là lần nào Lệ Trí Thành cũng đều tung ra mồi nhử, chủ động thách thức đối thủ. Sau đó, đối thủ tiến hành đánh trả ta cách tự nhiên.

      Kết quả, đối thủ liền rơi vào cái bẫy của Lệ Trí Thành. Ái Đạt của ta tựa hồ bị đánh bại, nhưng thực tế, đó là Lệ Trí Thành cố ý dụ đối thủ làm vậy.

      thời gian sau, Lệ Trí Thành mới ra tay, đánh tan tác đối thủ, hơn nữa còn đánh tận gốc rễ, khiến đối thủ thể tiếp tục đối kháng ta.

      Nửa trước của quy trình này sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Đó chẳng phải là tình trạng của Charles và DG Trung Quốc thời hay sao?

      Mặc dù đây chỉ là suy đoán vu vơ căn cứ, nhưng Charles cũng toát mồ hôi lạnh.

      lãnh đạo có năng lực khi đưa ra quyết sách thường dựa vào trực giác vô cùng nhạy bén, chứ chỉ dựa vào số liệu phân tích. Ninh Duy Khải và Lệ Trí Thành là như vậy, bây giờ Charles cũng thế.

      Charles nhốt mình trong văn phòng cả buổi chiều. Nhưng ta nghĩ mãi cũng ra, rốt cuộc Lệ Trí Thành định làm gì?

      Tuy nhiên, Charles phát ra quy luật, đó là mỗi lần Lệ Trí Thành tiến hành phản kích, ta đều túm lấy nhược điểm chí mạng của đối thủ. Do đó, đối thủ mới thể chống lại.

      Ví dụ trong cuộc chiến đầu tiên, Tư Mỹ Kỳ bị điều khoản hợp đồng của Minh Thịnh ràng buộc, thể kịp thời triển khai cuộc cạnh tranh. Vì vậy, thị trường túi xách bậc trung mới bị Lệ Trí Thành cướp mất.

      Còn trong cuộc chiến thứ hai, nhãn hiệu Sa Ưng bị trói chặt vào vật liệu Minh Đức. Đồng thời, Tân Bảo Thụy tự ném đá vào chân mình, nhãn hiệu mới Sa Ưng phát triển tốt khiến thị trường túi xách thông thường và dã ngoại bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

      Nhược điểm của DG Trung Quốc là gì?

      Charles ngẫm nghĩ hồi lâu. Đối với doanh nghiệp xuất sắc đứng hàng đầu thế giới như DG, nếu cố tình tìm nhược điểm, vậy trước mặt chỉ có , đó là Trần Tranh.

      Sau khi phát ra vấn đề, Charles liền gọi mấy tâm phúc mà ta điều từ Australia sang.

      “Thời gian này các theo dõi Ben, xem ta bận việc gì. Công ty mẹ cũng muốn khảo sát xem Ben có thích hợp tiếp tục ngồi ở vị trí Tổng giám đốc hay . Nhưng chuyện này cần bí mật tiến hành, tốt nhất phối hợp với mấy nhân viên người Hoa, vì dù sao chúng ta cũng khác người bản xứ, đâu cũng nổi bật.”

      Mấy cấp dưới vâng dạ.

      Vài ngày sau, bọn họ mang đến cho Charles tin tức chấn động. Charles nghe xong, vô cùng tức giận, gầm lên: “Gọi Ben đến văn phòng của tôi ngay lập tức.”

      Trong cuộc chiến thương mại cao cấp, đầu óc của Trần Tranh tuy linh hoạt nhưng ta rất rành mấy trò luồn cúi bỉ ổi. Trước kia, ta thầm cài người vào Tân Bảo Thụy và Ái Đạt, bây giờ, ta cũng có nội gián trong công ty DG Trung Quốc.

      Vì vậy trước khi đặt chân vào phòng làm việc của Charles, Trần Tranh nhận được tin, Charles nổi trận lôi đình, nguyên nhân rất có khả năng liên quan đến lô hàng có vấn đề về chất lượng của ta.

      Trần Tranh giật mình thon thót, nhưng cũng chỉ vài giây sau, ta lấy lại bình tĩnh, thản nhiên vào văn phòng của Charles.

      “Hi, Boss.” Trần Tranh cười hì hì chào hỏi Charles.

      Charles tức đến nổ đom đóm mắt. ta là người hòa nhã thân thiện, nhưng có nghĩa lúc nào cũng giữ hình tượng bản thân trước mặt cấp dưới. Hơn nữa, đối phương còn là cấp dưới ta coi thường nhưng tạm thời thể gạt bỏ.

      vẫn bán lô hàng túi xách chất lượng đạt cầu phải ?” Charles hỏi rành rọt từng từ .

      Trần Tranh giả bộ ngạc nhiên: “Gì cơ? Tất nhiên rồi, tôi gì?”

      Charles ngờ đối phương phủ nhận, đúng là đồ biết xấu hổ.

      “Ben, tôi với , thể tung lô sản phẩm đó ra thị trường. Nhưng nhân viên của tôi lại nhìn thấy nó nằm giá cửa hàng ở vùng xa xôi. Lẽ nào người Trung Quốc các chấp hành mệnh lệnh của cấp kiểu đó? Tôi hiểu nổi. Tôi báo cáo với công ty mẹ về việc làm tròn trách nhiệm của mình.”

      Trần Tranh ngẩn người, sắc mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Charles, chắc có hiểu nhầm gì ở đây. Liệu có phải người ở bên dưới tuân theo mệnh lệnh của tôi, lén lút đem hàng bán? yên tâm , nhất định tôi điền tra đến cùng vụ này, rồi cho câu trả lời xác đáng.”

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 38-2

      Charles biết gì hơn. lúc sau, ta lấy lại bình tĩnh.

      ta nghĩ, phát triển của DG Trung Quốc trong thời điểm tại chưa thể tách khỏi Trần Tranh và Tư Mỹ Kỳ. Vì vậy, ta tạm bỏ qua việc này. Đợi đến sang năm, khi nghiệp vụ ổn định, ta tống khứ Trần Tranh.

      Thế là Charles đổi giọng mềm mỏng: “Ben, tôi nghĩ chắc cũng ngờ, việc này khiến chúng ta gặp phải rắc rối lớn đến mức nào.” ta cho Trần Tranh biết suy đoán của mình, sau đó kết luận: “Nếu bị Lệ Trí Thành phát , nhân cơ hội chơi lại chúng ta. Tới lúc đó, hình tượng doanh nghiệp của chúng ta bị giảm sút nghiêm trọng trong lòng người tiêu dùng. chỉ nhãn hiệu loại hai và loại ba của DG, thương hiệu Tư Mỹ Kỳ thể trở mình, thậm chí cả thương hiệu Zamon cũng bị ảnh hưởng. Chúng ta chẳng còn chốn dung thân.”

      Trần Tranh giật mình kinh ngạc. Sau đó, nỗi hoảng hốt và lo sợ bao trùm ta.

      Trong đầu Trần Tranh xuất suy đoán mơ hồ. Tại sao Lệ Trí Thành lại tung ra sản phẩm mới đúng lúc lô túi xách thông thường của ta vừa rời khỏi dây chuyền sản xuất, sớm hơn cũng muộn hơn? Hành động của Lệ Trí Thành khiến ta bị tồn kho lượng hàng lớn, nguồn vốn bị đứt đoạn. Nếu phải đúng dịp DG mua cổ phần, ta chắc chắn bị phá sản, thậm chí còn vào tù vì món nợ thanh toán nổi.

      Bây giờ được Charles nhắc nhở, Trần Tranh đột nhiên thông suốt vấn đề. Bằng phương thức nào đó Lệ Trí Thành nắm mọi động thái của Tư Mỹ Kỳ. Do đó, mới chọ thời cơ chuẩn xác đến thế.

      Người đàn ông này quả nhiên vô cùng thâm hiểm. nhất định bắt ta thân bại danh liệt, thể trở mình.

      phân tích vừa rồi của Charles cũng có lý. khi Lệ Trí Thành có thể nắm tiến độ sản xuất của Tư Mỹ Kỳ, vậy nhiều khả năng cũng biết lô hàng này có vấn đề về chất lượng. Đúng như Charles dự đoán, nó trở thành đòn chí mạng với ta và DG Trung Quốc trong tương lai.

      Trần Tranh toát mồ hôi lạnh.

      Bắt gặp vẻ mặt hoảng sợ của đối phương, Charles biết lời của mình phát huy tác dụng. ta tạm thời truy cứu trách nhiệm, mà cất giọng nghiêm nghị: “Ben, hãy lập tức xử lý vụ này cho tôi.”

      Trần Tranh gật đầu: “Tôi giải quyết ngay.”

      Charles lộ vẻ hài lòng.

      Hai người tiếp tục thương lượng. Ban đầu, Charles đề nghị thu hồi toàn bộ sản phẩm bán ra, đồng thời bồi thường tổn thất cho người tiêu dùng. Trần Tranh tán thành, ta lý luận, số túi xách đó bề ngoài có vấn đề gì, người tiêu dùng chắc chẳng phát ra. Hơn nữa, DG vừa mới thâm nhập vào thị trường Trung Quốc, việc thu hồi sản phẩm chất lượng kém gây tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng của công ty.

      Charles cảm thấy hoang mang, bởi theo quan điểm của ta, sản phẩm có vấn đề phải được thu hồi. Đây cũng là nguyên tắc nghề nghiệp mà từ xưa đến nay ta luôn tuân thủ. Nhưng ta cũng thể đặt cược thanh danh của công ty.

      Trần Tranh tiếp tục thuyết phục: “Charles, Trung Quốc có câu “nhập gia tùy tục”, nên thích ứng với phương thức cạnh tranh của người Trung Quốc. làm ăn chân chính, người khác dùng mưu quỷ kế, kẻ chịu thiệt chỉ là mà thôi.”

      Cuối cùng, vẫn là Trần Tranh đưa ra cách giải quyết. Bí mật bán lô túi xách có vấn đề đó cho doanh nghiệp , tốt nhất là doanh nghiệp ở làng xã.

      Bởi vì sản phẩm của những doanh nghiệp này thể sánh bằng công ty lớn như Ái Đạt hay Tư Mỹ Kỳ nên bọn họ khắt khe về khâu chất lượng. Bọn họ tên tuổi, thực lực yếu kém, tương lai dù xảy ra vấn đề, cũng có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu bọn họ. Dù đen thành trắng, bọn họ cũng có khả năng đáp trả.

      Charles đập bàn khen hay, việc coi như được quyết định. Trong mấy ngày tiếp theo, mỗi lần hồi tưởng lại thủ đoạn “đê tiện” này, nội tâm ta vẫn có chút áy náy.

      Tuy nhiên, sau thời gian, Charles cũng dần quên vụ này. Bất chợt nhớ tới, ta cảm thấy bình thường. Làm ăn ở Trung Quốc đúng là phải linh họa mới có thể thích ứng với thị trường chưa trưởng thành nhưng vô cùng kịch liệt và tàn khốc này.

      Mười ngày sau, lô túi xách thông thường có vấn đề đó được bán đứt cho người khác.

      Trần Tranh đích thân lộ diện. Cấp dưới phụ trách vụ mua bán báo cáo: Người mua là nhà doanh nghiệp nông dân quê mùa, tuyên bố rất “hài lòng” về chất lượng sản phẩm. Cấp dưới để ý thấy, sản phẩm của công ty đối phương chỉ tiêu thụ ở thành phố cấp ba và nông thôn, tương đối an toàn, tạo thành ảnh hưởng đối với thị trường của Tư Mỹ Kỳ.

      việc nhanh chóng được giải quyết, nhưng tại, Trần Tranh lại phải đối mặt với bài toán khó mới.

      Bởi vì căn cứ theo tính toán của tâm phúc, sau khi bán lỗ vốn lô hàng có vấn đề, Tư Mỹ Kỳ thể hoàn thành mục tiêu vào cuối năm nay. Dù mấy tháng sau này, thương hiệu Zamon giúp lượng tiêu thụ của Tư Mỹ Kỳ tăng lên nhưng vì trước đó tổn thất quá lớn nên vẫn khó xoay chuyển tình thế.

      Dựa vào bản thỏa thuận ký kết giữa hai bên, nếu hai năm liền Tư Mỹ Kỳ hoàn thành mục tiêu, Trần Tranh phải rời bỏ chức vụ Tổng giám đốc.

      Thực trạng này khiến Trần Tranh vô cùng ảo não. Bởi vì ai biết sang năm Charles giở trò gì để ngáng chân ta? Thằng cha người nước ngoài này rất tinh quái, bây giờ cũng học được mấy chiêu xấu xa, bắt đầu cử người giám sát ta.

      Sau hồi suy tư, Trần Tranh nảy ra ý tưởng to gan.

      Đối với ta, giữ vững địa vị của bản thân ở Tư Mỹ Kỳ còn quan trọng hơn thành tích kinh doanh của DG Trung Quốc.

      ta quyết định dùng chiêu “ mũi tên trúng hai đích”.

      Vài ngày sau, Trần Tranh lại văn phòng của Charles. Có điều lần này là ta chủ động, bộ dạng vội vàng, thần sắc nặng nề.

      ta gõ cửa, cũng bất chấp ngăn cản của thư ký, xông thẳng vào phòng, đập bàn hét lớn: “Charles, chúng ta bị Ái Đạt chơi đểu rồi.”

      Charles lộ vẻ nghi hoặc.

      Trần Tranh lập tức kể “ngọn ngành”. Sáng nay, ta nhận được thông báo khẩn cấp của bộ phận quản lý sản xuất, cho biết dây chuyền sản xuất bị động đến, toàn bộ lô túi xách da mới ra lò của DG đều xuất vấn đề về chất lượng.

      Charles kinh ngạc đến mức thốt ra lời.

      Hai người nhanh chóng tới xưởng sản xuất. Nhìn lô hàng đạt cầu chất cao như núi, Charles vừa đau lòng vừa phẫn nộ. Hai người lập tức kiểm tra camera giám sát, phát đoạn băng bị xử lý, có bất cứ nhân vật khả nghi hay thao tác vi phạm quy định nào.

      Charles vô cùng phẫn nộ, trong đời ta chưa bao giờ gặp đối thủ cạnh tranh vô liêm sỉ như vậy. Nhưng từ nơi sâu trong nội tâm, ta vẫn có chút nghi ngờ, liền hỏi Trần Tranh: “ xác định là do Ái Đạt làm?”

      Trần Tranh gật đầu: “Tất nhiên, trước đây bọn họ thường giở thủ đoạn này với chúng tôi. Lệ Trí Thành là người chuyện gì cũng dám làm. Con bé Lâm Thiển cũng chẳng ra gì, xem quảng cáo của nó biết, đúng là hết sức vô liêm sỉ. việc này sớm xuất , muộn xuất mà đúng lúc nghiệp vụ của chúng ta vừa khởi sắc. Dụng ý của bọn họ quá ràng. Nếu phải tôi phát sớm, chỉ e bọn họ động chân động tay đến toàn bộ sản phẩm của chúng ta.”

      Nghe đến đây, Charles hoàn toàn tin lời ta, gật đầu lia lịa.

      có báo cáo với công ty mẹ vụ này ?” Trần Tranh hỏi.

      .” Charles buột miệng đáp.

      Tình hình thị trường thời gian gần đây phát triển theo hướng tốt đẹp, bây giờ DG có thế lực tương đương các doanh nghiệp Trung Quốc, ta cũng vừa được công ty mẹ khen thưởng. Sắp bước sang giai đoạn hai của chiến thuật, nếu việc này tiết lộ ra bên ngoài, công ty mẹ phê bình ta quản lý tốt, chỉ e sau này khó nhận được ủng hộ toàn diện.

      Trần Tranh cười thầm. Điều ta cần chính là giấu giếm của Charles. Như vậy, ta nắm được điểm yếu của đối phương, tương lai hai người cùng con thuyền. Chỉ cần Charles bình an, địa vị của ta cũng vững chắc.

      Trần Tranh cất giọng sốt ruột: “Phải làm thế nào bây giờ?”

      Charles cắt ngang lời ta: “Tôi xử lý. Tuy lô hàng này xảy ra chuyện nhưng chỉ là vấn đề của nhãn hiệu con. Chúng ta tạm thời tung hàng ra vội nên ảnh hưởng đến cục diện. Cứ quyết định như vậy .”

      “Được, vẫn là có tầm nhìn xa trông rộng.” Trần Tranh lộ vẻ bất lực.

      lúc sau, Charles đột nhiên quay sang hỏi ta: “Lần trước , vạch trần mối quan hệ giữa Lâm Thiển và Lâm Mạc Thần có tác dụng đánh vào Ái Đạt và Lệ Trí Thành… định làm thế nào?”

      Hết chương 38

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 39-1

      Rất lâu sau này, khi hồi tưởng lại khoảng thời gian phong ba bão táp đó, Lâm Thiển phát giác, rất nhiều việc đều phát triển theo dự kiến của Lệ Trí Thành.

      Ví dụ, khi tiến vào thị trường Trung Quốc, bước đầu tiên của DG là tung ra nhãn hiệu loại hai và ba.

      Ví dụ khi Lệ Trí Thành thực chiến thuật “đục nước béo cò”, DG quả nhiên đẩy mạnh thương hiệu Zamon lên “đầu sóng ngọn gió”.

      Ví dụ bây giờ, thị trường bắt đầu rơi vào trạng thái giằng co căng thẳng.

      Zamon giống như quả cầu pha lê đẹp đẽ, bị đẩy lên điểm cao nhất của thị trường. Mà đằng sau đó, DG vô hình chung dốc hết sức lực của bọn họ, từ tài chính, nhân lực, mức độ ảnh hưởng, trong khi Tư Mỹ Kỳ cũng dùng toàn bộ nguồn tài nguyên của mình. Hơn nữa, bọn họ còn buộc chặt nhãn hiệu cao cấp và nhãn hiệu bình thường vào nhau.

      Lúc này, nếu có ai đó ở đằng sau đẩy bọn họ phát. Zamon và DG Trung Quốc rơi xuống, vỡ tan tành.

      Lâm Thiển tưởng rằng, thời cơ ra tay chín muồi. Ai ngờ đúng lúc này, biến cố xuất .

      Công ty Ái Đạt cũ bị DG khống chế cổ phần thành công. Tiếp theo chỉ xảy ra hai việc ngoài ý muốn.

      Trời vẫn chưa sáng, Lâm Thiển nằm trong phòng ký túc của công ty, gọi điện cho Lệ Trí Thành ở bên kia bờ đại dương.

      “Bác trai sao là tốt rồi.” cất giọng dịu dàng: “Khi nhận được tin, em lo quá.”

      Lệ Trí Thành ở phòng chờ của sân bay Seattle. Bên ngoài sắc trời mờ mịt, sân bay đèn đóm sáng trưng. dõi mắt ra đường băng tấp nập máy bay lên xuống, đồng thời cất giọng trầm thấp: “Em cần lo lắng. Trưa nay gọi điện cho bố, có gì đáng ngại.”

      “Vâng, có cần em bay về thành phố Lâm thăm bố ?”

      Lệ Trí Thành im lặng vài giây rồi lên tiếng: “ cần, thời gian này em cứ ở thành phố A tốt hơn.”

      Trong lòng Lâm Thiển thoải mái nhưng vẫn đồng ý với quyết định của .

      Cũng phải Lâm Thiển khó chịu với Lệ Trí Thành. hiểu dụng ý của , thông tin công ty Ái Đạt cũ rơi vào tay DG gây chấn động toàn ngành túi xách. Tuy bây giờ Ái Đạt cũ chỉ chiếm tỷ lệ rất trong nghiệp vụ của tập đoàn Ái Đạt, nhưng đối với bố con Lệ Trí Thành, dù sao đây cũng là gia sản có ý nghĩa lớn, đồng thời là biểu tượng torng lòng toàn thể nhân viên Ái Đạt chung và những nhân viên lâu năm riêng.

      Là “lãnh tụ” của các doanh nghiệp quốc nội trong cuộc chiến thu mua này, bây giờ Ái Đạt lại để mất “gia sản”, thử hỏi bên ngoài hoang mang đến mức nào?

      Có nguồn tin tiết lộ, dưới cạnh tranh kịch liệt của Zamon, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Ái Đạt dao động bí mật ký hợp đồng với DG, sắp tới có lẽ cả tập đoàn bị đem bán. Cũng có người cho biết, nội bộ Ái Đạt chia thành hai phe, tình hình rất hỗn loạn. Đương nhiên cũng có kẻ nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, khiến dư luận càng thêm hoang mang.

      Lệ Trí Thành cho Lâm Thiển về thành phố Lâm, cũng nhằm mục đích để tránh nơi thị phi này.

      Lâm Thiển thoải mái bởi vì Ái Đạt bị người khác chơi vố, cũng vì bất lực của bản thân.

      “Là ai bán cổ phần, điều tra chưa?” hỏi.

      “Rồi.” Lệ Trí Thành bình thản trả lời: “Ngoài Cố Diên Chi còn có Từ Trừng Yến và chị dâu của .”

      Cùng thời điểm, Cố Diên Chi, Phó tổng giám đốc tập đoàn Ái Đạt, người được coi là cánh tay phải của Lệ Trí Thành cùng đại kiện công ty đầu tư MK và nhân viên tập đoàn DG thăm quan cửa hàng flagship của Zamon ở New York.

      Trước khi Mỹ, ta thông báo nghỉ phép tháng với phòng nhân , đồng thời để lại đơn xin từ chức.

      Vào giây phút này, Cố Diên Chi đứng giữa đám đông, bộ dạng đặc biệt nhàn nhã và thoải mái.

      “Cố tiên sinh.” giám đốc của tập đoàn DG cười hỏi: “ có hài lòng về chuyến Mỹ lần này ?”

      Cố Diên Chi tháo kính râm, nửa cười nửa nhìn ta: “Rất hài lòng, xin cảm ơn tiếp đoán của quý vị. Tôi nghĩ tôi đạt được nguyện vọng kiếm nhiều tiền, du ngoạn vòng quanh thế giới. Tôi bắt đầu hành trình từ nước Mỹ.”

      Mọi người đều cười. Bên cạnh Cố Diên Chi là giám đốc người Trung Quốc, cũng vừa bay sang bên này. ta hỏi: “Cố tổng đồng ý bán cổ phần, còn rời khỏi Ái Đạt. Người trong giới đều hết sức kinh ngạc, tôi muốn biết lý do tại sao?”

      Câu hỏi mang hàm ý sâu xa.

      Bởi vì vụ mua bán cổ phần là do Cố Diên Chi đàm phán với công ty đầu tư, lãnh đạo cao cấp của DG chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng. Người giám đốc này trong quá khứ cũng được coi là đối thủ cạnh tranh của Cố Diên Chi, nên ta ít nhiều nảy sinh nghi ngờ. Nhưng cổ phần đúng là bán, DG kiểm soát công ty Ái Đạt cũ. Vì vậy, ta mới càng nghi hoặc.

      Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Cố Diên Chi mỉm cười, chỉ trả lời ngắn gọn: “Đây là lý do cá nhân, xin thứ lỗi tôi thể tiết lộ.”

      Nhưng đời này chẳng có bức tường nào lọt gió. Tại sao Cố Diên Chi rời khỏi Ái Đạt? Người của công ty đầu tư MK đương nhiên giải thích nguyên nhân với tập đoàn DG. Vài ngày sau, tin tức từ nội bộ DG dần lan truyền ra cả ngành túi xách.

      “Dùng xong rồi vứt bỏ” là thủ đoạn bất biến của những kẻ ngồi cao từ xưa đến nay.

      Cố Diên Chi từng là nhân vật quan trọng của Ái Đạt, nhưng sau khi Lệ Trí Thành tiếp quản công ty, tiến hành loạt kế hoạch cải tổ, cơ cấu lại, khiến cổ phần trong tay Cố Diên Chi ngày càng thu hẹp. Sau đó, những nhân viên như Tiết Minh Đào, Lâm Thiển được trọng dụng nên địa vị của Cố Diên Chi bị uy hiếp nghiêm trọng.

      Điều này khiến ta vô cùng bất mãn. Vì vậy, trước cám dỗ mà DG đưa ra, ta động lòng.

      Người trong ngành có ý kiến trái ngược về kiện này. Có người cho rằng, Cố Diên Chi coi trọng nghĩa khí, đâm nhát vào lưng ông chủ của mình. Cũng có người nhận xét, Cố Diên Chi có tài năng, tự tách ra lập nghiệp cũng rất tốt. ta chỉ chọn con đường khác chứ chẳng làm gì sai trái.

      Nhưng mọi người đều biết, Cố Diên Chi đúng là “dứt tình” và rời khỏi Ái Đạt. ta và Ái Đạt còn chút quan hệ. Mấy tháng sau đó, ai biết ta đâu và làm gì, tựa như biến mất khỏi “chốn giang hồ.”

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 39-2

      Sáng sớm hôm sau khi chuyện với Lệ Trí Thành, Lâm Thiển bất ngờ nhận được điện thoại của người trợ lý chủ tịch Từ Dung.

      “Giám đốc Lâm”. Ngữ khí của người trợ lý rất khách sáo: “Chủ tịch vừa có chỉ thị, mời đến thành phố Lâm chuyến. Chủ tịch muốn gặp .”

      Lâm Thiển hơi ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao?”

      Người trợ lý im lặng trong giây lát. Tuy ta là người của chủ tịch nhưng bây giờ ai mà chẳng biết Lệ tổng là người có quyền lực lớn nhất trong công ty. ta đương nhiên biết CEO rất coi trọng vị hôn thê này.

      Thế là ta hàm hồ đáp: “Sáng sớm hôm nay, cổ đông đến thăm chủ tịch, có nhắc đến tình hình ở bên ngoài trong thời gian gần đây, cũng nhắc đến giám đốc Lâm. Sau đó, tâm trạng của chủ tịch được tốt lắm.”

      Lâm Thiển giật mình thon thót.

      Về việc có nên quay lại thành phố Lâm gặp ông Từ Dung hay , Lâm Thiển cho rằng, kiểu gì cũng phải , bởi nếu , chứng tỏ có tật giật mình.

      Ông Từ Dung là người thấu tình đạt lý. Ông gọi đến gặp, chứng tỏ muốn trực tiếp hỏi vấn đề. Như vậy cũng tốt, tránh tình trạng hai người vì chuyện này nảy sinh khúc mắc trong tương lai.

      Nhưng cũng thể cách tùy tiện.

      Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển ngồi giường, chống cằm trầm tư suy nghĩ.

      Tại sao sớm muộn mà đúng lúc công ty Ái Đạt cũ bị thu mua, ông Từ Dung tức đến mức phải nhập viện, mối quan hệ giữa và Lâm Mạc Thần lọt đến tai ông?

      Có lẽ đây là trùng hợp, nhưng cũng nhiều khả năng có kẻ cố ý làm vậy.

      Là ai?

      Người của DG hay Trần Tranh? Hoặc người trong ngành, thậm chí nhân viên của Ái Đạt muốn “bán thân” cho DG?

      Trước lợi ích, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau, điều này cũng là hoàn toàn bình thường. Nhưng chắc chắn phải là người của công ty đầu tư MK, bởi vì Lâm Mạc Thần ở đó.

      Bất kể là ai, biết đối phương tung chiêu này nhằm mục đích gì?

      Để ông Từ Dung đề phòng ? , chiêu này chưa đủ ảnh hưởng đến Ái Đạt.

      Lòng Lâm Thiển chùng xuống. Đối phương tiết lộ với ông Từ Dung , chỉ e nhanh chóng công bố trướ dư luận.

      Trước đó và Lệ Trí Thành tính đến chuyện này nhưng cả hai đều quá bận tâm. Bởi vì Ái Đạt vô cùng ổn định, và Lâm Mạc Thần lại né tránh, tham gia trực tiếp. Dù bị tiết lộ cũng chẳng gây sóng gió. Vì vậy, mới e ngại.

      Nhưng bây giờ tình hình thay đổi, công ty Ái Đạt cũ rơi vào tay đối thủ, giới truyền thông hết sức nhạy cảm và căng thẳng, lòng người ở Ái Đạt rối bời. Nếu có kẻ cố ý nhằm vào mối quan hệ giữa và Lâm Mạc Thần, chỉ sợ có trăm cái miệng cũng khó giải thích.

      Đúng là điên .

      Lâm Thiển đập mạnh tay xuống giường. Lệ Trí Thành đúng, bây giờ nên về thành phố Lâm.

      Lâm Thiển rút điện thoại gọi cho Lệ Trí Thành.

      “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tắt máy.”

      chuyến bay về nước.

      Đúng lúc này, trợ lý của ông Từ Dung lại gọi điện: “Giám đốc Lâm, chủ tịch vừa hỏi đến chưa. Tình trạng sức khỏe của chủ tịch vẫn chưa ổn định, bác sỹ được quá xúc động. Hôm nay hãy về chuyến , coi như vì chủ tịch.”

      “Tôi biết rồi.”

      Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển phân tích kỹ tình hình.

      ở thành phố Lâm hay thành phố A, chỉ cần đối phương có ý gây khó dễ, trước sau gì cũng tìm ra .

      Bây giờ mà thành phố Lâm, biết gặp rủi ro gì?

      Đầu tiên là tình hình sức khỏe của ông Từ Dung. Ngộ nhỡ trong lúc chuyện, tâm trạng của ông xúc động, xảy ra vấn đề lớn, đây phải trách nhiệm mà có thể gánh vác. Vì vậy, tốt nhất đặt vé muộn chút, kéo dài thời gian đến lúc Lệ Trí Thành về nước vào chiều hôm nay. Sau đó, cùng gặp càng ổn thỏa hơn.

      Tiếp theo, rất có khả năng đối phương tiết lộ với giới truyền thông, hoặc rêu rao tin đồn trong nội bộ Ái Đạt. Nếu kẻ đó là Trần Tranh, dựa vào thủ đoạn thường thấy của ta, nhiều khả năng ta kích động người khác gây chuyện. phải đặc biệt cẩn thận, đề phòng bất trắc.

      Tiếp đó, bất kể đối phương có mục đích gì, chuyện này cũng chỉ là vu vơ căn cứ, mang tính chất vu oan giá họa. Có Lâm Mạc Thần và Lệ Trí Thành ở bên cạnh, chắc chắn bọn họ nhanh chóng giải quyết, xử lý ổn thỏa dư luận. Vì vậy, cần lo lắng.

      Sau khi tự an ủi bản thân, Lâm Thiển gọi điện nhờ thư ký đặt vé máy bay. Tiếp theo, gọi cho Cao Lãng, bảo ta bí mật dẫn mấy bảo vệ đến sân bay đón . Thu xếp xong xuôi, Lâm Thiển mới thở phào nhõm.

      Tuy tự nhủ chẳng có gì đáng sợ, nhưng dẫu sao chuyến của cũng là kiểu biết núi có hổ vẫn còn mò lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :