1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 35-3

      Charles là người Australia cao to ngoài bốn mươi tuổi. ta có đôi mắt xanh biếc, sống mũi cao và làn da trắng trơn láng. Những yếu tố này khiến bộ dạng của ta có phần trẻ con.

      Charles lắc đầu: “Ben, rồi. Tôi xem báo cáo kiểm nghiệm của lô hàng đó, tỷ lệ sản phẩm đạt cầu rất cao. Nhiều sản phẩm có chênh lệch về màu sắc, đường may bên trong lộn xộn. Thậm chí số còn phù hợp với tờ giới thiệu sản phẩm, sử dụng vật liệu kém chất lượng. Tôi đoán… lô hàng này làm vội đúng ?”

      ta xong, tất cả mọi người đều im lặng. Đám nhân viên của Trần Tranh đưa mắt nhìn nhau.

      Trần Tranh chột dạ, vì lô hàng này đúng là làm rất vội.

      Nửa năm trước, khi thị trường túi xách thông thường của Tân Bảo Thụy thu hẹp, Trần Tranh cầm cố tài sản để vay ngân hàng, tạo ra series sản phẩm túi xách thông thường này. Lúc bấy giờ, bởi vì Tư Mỹ Kỳ rơi xuống đáy vực, nhiều công nhân bỏ việc, quay vòng vốn gặp khó khăn. Vì vậy, chất lượng sản phẩm mới giảm sút.

      Tuy nhiên, phần lớn sản phẩm của lô hàng này vẫn được dùng loại vật liệu tốt. Nếu để ý kỹ, người tiêu dùng tuyệt đối phát ra vấn đề.

      Hôm nay Charles đến thị sát, Trần Tranh đặc biệt dặn dò nhân viên nhà kho, bỏ những sản phẩm tốt lên .

      Tài liệu mà Tư Mỹ Kỳ chuyển giao cho phía nước ngoài có thể xếp đầy nhà, Trần Tranh tưởng Boss lớn như Charles xem kỹ. Ai ngờ ta xem bản báo cáo kiểm nghiệm ở đâu đó.

      Trần Tranh hơi ảo não, lần này ta quá sơ ý.

      Lúc này, mấy người nước ngoài bắt đầu thảo luận. Bọn họ đến từ nhiều quốc gia khác nhau, tiếng mang khẩu khác nhau, ầm ĩ đến mức Trần Tranh đau cả đầu.

      “Quý vị.” ta nở nụ cười tươi, cắ ngang lời bọn họ: “Tôi có thể giải thích vài câu được ?”

      Đối phương lập tức im lặng. Trần Tranh mỉm cười: “Lô hàng này đúng là tồn tại vấn đề nhất định về chất lượng, vì vậy chúng tôi định tiêu thụ ở thành phố cấp , mà định bán ở thị trường cấp hai, cấp ba với giá thấp…”

      ta còn chưa hết câu, Charles lại lần nữa lắc đầu: “Ben, sao có thể nghĩ như vậy? Chất lượng luôn là mục tiêu hàng đầu mà DG theo đuổi. Kể cả sản phẩm giá rẻ cũng phải đảm bảo chất lượng. được, tôi đồng ý.”

      Trần Tranh cố nhẫn nhịn, tiếp tục giữ nụ cười môi: “Charles, có thể nghe tôi hết câu?”

      Charles mở to mắt nhìn ta.

      Trần Tranh tiếp tục lên tiếng: “Sở dĩ các vị có hứng thú với Tư Mỹ Kỳ chúng tôi, mặt do chúng tôi là công ty lớn, có mạng lưới tiêu thụ rộng khắp cả nước. Những thành phố cấp ba, thậm chí làng xã, nơi mà Ái Đạt và Tân Bảo Thụy còn chưa đặt chân tới, chúng tôi đều có đại lý. Đây là điều rất quan trọng đối với việc DG chiếm lĩnh thị trường Trung Quốc trong tương lai.

      Mặt khác, chúng tôi hiểu tình hình trong nước hơn các . Trung Quốc giống nước Mỹ và Australia. Các thành phố của chúng tôi phát triển đồng đều. Khu vục giàu có như cầu của khu vực giàu, khu vực nghèo có phương thức tiêu thụ của khu vực nghèo. Theo kinh nghiệm của tôi, những sản phẩm mà các cho rằng chất lượng đạt cầu, nhưng bán đến thành phố cấp hai, cấp ba, hoàn toàn thành vấn đề. Thậm chí nó còn tiêu thụ rất tốt, mang lại lợi nhuận cao. Hơn nữa, việc này mâu thuẫn với việc tiêu thụ sản phẩm cao cấp của chúng ta.”

      Trần Tranh đâu ra đấy, nhưng Charles và mấy người nước ngoài vẫn nhăn mặt nhíu mày.

      , Ben!” Charles lên tiếng: “ rất có lý, nhưng những sản phẩm này ngược lại tôn chỉ doanh nghiệp mà DG theo đuổi trong hơn trăm năm qua. Nếu những sản phẩm như vậy xuất mạng lưới của DG, chúng tôi thể giải thích với công ty mẹ bên Mỹ, cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình hình của tập đoàn. Vì vậy, tôi cho rằng, lô sản phẩm này phải lập tức rút khỏi thị trường. Chúng tôi thể vì lợi nhuận nhất thời mà bỏ qua nguyên tắc. Chuyện này thể thương lượng, mong hãy…” ta chuyển sang bằng thứ tiếng Trung ngọng nghịu: “ Lập tức giải quyết cho tôi.”

      Kể từ khi DG mua cổ phần của Tư Mỹ Kỳ đến nay, đây là lần đầu tiên hai bên xảy ra bất đồng về vấn đề kinh doanh.

      Tất nhiên, tình trạng tương tự sau này còn xuất nhiều lần. Đây là nỗi đau mà gần như những doanh nghiệp tư nhân Trung Quốc “bán thân” cho nước ngoài nào cũng phải đối mặt.

      Vào thời khắc này, Trần Tranh nhận thức cách sâu sắc nỗi đau đó.

      Mấy người nước ngoài ở phía đối diện thầm thảo luận, còn nhìn ta bằng ánh mắt tán thành. Người nước ngoài nhiều lúc biết làm người, thẳng thắn đến mức khiến người khác muốn thổ huyết.

      số cấp dưới người Trung Quốc đứng sau Trần Tranh giữ thái độ trầm mặc. Bởi vì ông chủ mất hết thể diện, bọn họ cũng dám lên tiếng.

      Im lặng vài giây, Trần Tranh mỉm cười: “Được thôi, tôi đồng ý với quan điểm của . Tôi lập tức cử người xử lý ngay.”

      Charles nghe xong nở nụ cười tươi, vui vẻ ôm vai ta.

      “Ben, cảm ơn thông cảm cho chúng tôi.” Charles cất giọng niềm nở: “Tôi tin chúng ta hợp tác rất tốt.”

      Trần Tranh bật cười thành tiếng: “Đó là lẽ đương nhiên.”

      Những người xung quanh đều cười. Trần Tranh cùng bọn họ ra ngoài, trong lòng thầm chửi thể câu.

      Vài tiếng đồng hồ sau, Trần Tranh và mấy tâm phúc đứng ở cổng nhà máy, nhìn đống hàng “ đạt cầu” được đóng lên ô tô.

      Đám tâm phúc cũng xót ruột, người lên tiếng: “Trần tổng, ít nhất cũng sáu đến bảy mươi phần trăm số sản phẩm của lô hàng này có thể đem tiêu thụ bình thường.”

      người khác : “Lô hàng này do chúng ta đầu tư sản xuất, tổn thất cũng do chúng ta gánh chịu. Hơn nữa vào cuối năm nay, sổ sách công ty ra sao, theo bản thỏa thuận, Trần tổng bị tước quyền quản lý. phải mấy người Australia có ý này đấy chứ?”

      Sắc mặt Trần Tranh rất tệ. ta đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước, ta đứng trước dây chuyền sản xuất lô hàng này với tinh thần phấn chấn. Trong con mắt của ta lúc bấy giờ, thị trường túi xách thông thường là miếng thịt béo ngậy nhả ra từ miệng người khác. Ai ra tay trước, kẻ đó giành phần thắng.

      Nhưng bao giờ cũng tàn khốc.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 35-4

      Series túi xách thông thường Aier của Lệ Trí Thành sớm ra, muộn ra, mà tung đúng lúc toàn bộ sản phẩm của Trần Tranh được sản xuất, chuẩn bị đưa vào thị trường. Nếu Aier ra sớm hơn chút, ta có nhiều hàng tồn như vậy, nếu muộn chút, biết chừng ta chiếm lĩnh thị trường.

      Chuyện cũ trở thành ký ức thể thay đổi, Trần Tranh cất giọng lạnh lùng: “Lẽ nào tôi biết Charles có ý đồ gì? Mặc kệ bọn họ, hãy chuyển lô sản phẩm này đến các cửa hàng thuộc khu vực hẻo lánh xa xôi. Cử người theo dõi đám Charles, nếu bị phát bảo các cửa hàng tạm thời gỡ hàng xuống, để mọi chuyện qua là được.”

      Sáng ngày hôm sau, nghe tin Trần Tranh xử lý toàn bộ lô phế phẩm, Charles rất vui mừng. Đồng thời, ta cũng triệu tập cuộc họp chiến lược bàn kế hoạch tiếp theo.

      Phòng hội nghị lớn ngồi kín người, Charles ngồi ở vị trí đầu tiên, hào hứng phát biểu: “Người Trung Quốc có câu “mã thủ thị thiêm”. Bây giờ Lệ Trí Thành chính là “đầu ngựa” của ngành túi xách Trung Quốc.”
      ("Mã thủ” có nghĩa là “Đầu ngựa”. “Mã thủ thị thiêm”: thời xưa, binh lính thường xem đầu ngựa của chủ tướng để quyết định tiến hay lùi. Câu này có nghĩa: hành động theo người khác, bắt chước theo người khác.)

      Phòng hội nghị yên lặng như tờ. Mọi người đều biết ví von của ta rất chuẩn xác.

      Ái Đạt từ chối bán cổ phần, thái độ của Tân Bảo Thụy lập lờ ràng. Vì vậy, hoạt động thu mua của DG gặp trở ngại toàn diện. Mọi người đều biết , Tân Bảo Thụy quan sát Ái Đạt. riêng bọn họ, các doanh nghiệp túi xách khác cũng vậy.

      Muốn hoàn thành kế hoạch thu mua, DG phải giải quyết Ái Đạt trước.

      Theo thông lệ của tập đoàn đa quốc gia này, nếu trực tiếp thu mua thành công, họ triển khai cuộc tấn công thị trường.

      DG lợi dụng ưu thế tuyệt đối của mình, đánh bại doanh nghiệp bản xứ, cuối cùng mua lại cổ phần với giá rẻ.

      “Trung Quốc còn câu nữa, là mềm xong chơi rắn.” Charles có phần dương dương tự đắc, tựa hồ bản thân ta cho rằng câu này rất thú vị. Đại diện phía Trung Quốc do Trần Tranh dẫn đầu ngồi im, sắc mặt chút biểu cảm.

      “Căn cứ vào mạng lưới tiêu thụ của Tư Mỹ Kỳ và trạng tiêu dùng của Trung Quốc, tôi và Ben thảo luận và quyết định, đưa những nhãn hiệu loại hai và ba trực thuộc DG vào thị trường Trung Quốc trước.” Nhắc đến nghiệp vụ, Charles tỏ ra nghiêm túc: “Mấy nhãn hiệu này cũng mang lại lợi nhuận rất lớn cho DG. Chúng tôi tin tưởng được đại đa số người tiêu dùng Trung Quốc chấp nhận.”

      Mọi người vỗ tay hoan hô, Trần Tranh mỉm cười. Sản phẩm của mấy nhãn hiệu này bất kể về chất lượng hay mẫu mã cũng đều bảo đảm. thể thừa nhận, nhãn hiệu quốc tế đúng là nhãn hiệu quốc tế, sản phẩm khác hoàn toàn. khi tung ra thị trường, nhất định hạ gục Lệ Trí Thành và Ninh Duy Khải. Tư Mỹ Kỳ của ta có thể nhân cơ hội này, đoạt lại vị trí thị trường.

      Lúc này, Charles quay sang Lâm Mạc Thần ngồi bên cạnh. Là người đại diện của phía nước ngoài, cũng được mời tham gia cuộc họp ngày hôm nay.

      “Jason!” Ngữ khí của Charles hết sức thân mật: “ cho rằng cách làm này của chúng tôi có khả thi ?”

      Lâm Mạc Thần cười cười: “Tôi làm nghề đầu tư, tiện phát biểu ý kiến về công việc kinh doanh.”

      “Come on” Charles cười: “Jason, ai mà chẳng biết trước khi bước vào lĩnh vực đầu tư, công ty của lên sàn chứng khoán NASDAQ, bây giờ ủy thác cho người khác quản lý. Cho tôi ý kiến , được ?”
      (Là sàn giao dịch chứng khoán của Mỹ. Đây là sàn giao dịch lớn nhất Mỹ nay.)

      Đây là lần đầu tiên mọi người, gồm cả Trần Tranh nghe đến vụ này. Bọn họ lại nhìn Lâm Mạc Thần bằng con mắt khác.

      Lâm Mạc Thần cũng từ chối, gật đầu : “Tôi hiểu về ngành này nên thể phát biểu ý kiến cụ thể. Có điều, chọn nhãn hiệu loại hai, ba là rất phù hợp với thị trường Trung Quốc, cũng đem lại lợi nhuận lớn hơn.”

      Charles sáng mắt: “ trúng những suy nghĩ trong lòng tôi. Jason, tại sao chỉ phụ trách thu mua Tư Mỹ Kỳ và Tân Bảo Thụy, mà phụ trách Ái Đạt? Nếu tham gia, tôi tin hiệu quả càng tốt hơn.”

      Lời vừa dứt, mọi người đều dồn ánh mắt về phía Lâm Mạc Thần. Trần Tranh cũng im lặng nhìn .

      Ai ngờ Lâm Mạc Thần dường như phát giác ánh mắt của Trần Tranh, lập tức liếc ta cái.

      Trần Tranh giật mình, bởi ánh mắt của Lâm Mạc Thần như thông suốt, như coi thường, cũng giống… cảnh cáo.

      Lâm Mạc Thần nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mỉm cười với Charles: “Là vấn đề cá nhân. Hơn nữa tinh lực của tôi có hạn, để đồng nghiệp của tôi làm càng thích hợp hơn.”

      Lại tới buổi chiều ngày thứ Sáu. Lâm Thiển mặc bộ đồ xanh công nhân, đứng trước dây chuyền sản xuất. Bên cạnh là bốn, năm thợ lành nghề, cho xem mấy loại vật liệu.

      Lâm Thiển xem đếm loại nào cũng lắc đầu.

      được, cái này dày quá.”

      “Cái này chỉ số chống mài mòn quá thấp.”

      “Vật liệu này thực đẹp…”

      Bốn, năm loại vật liệu đều đạt cầu, tổ trưởng công nhân có chút bất lực: “Giám đốc Lâm, rốt cuộc muốn loại vật liệu như thế nào?”

      Lâm Thiển nghẫm nghĩ, đáp: “Tôi muốn loại vật liệu nhất, bền nhất, cũng đẹp nhất, phụ nữ nhìn là thích ngay.”

      Tổ trưởng công nhân: “…”

      Lâm Thiển phì cười: “Là tôi chung chung quá. Vậy , tôi chọn mấy màu sắc và loại hình vật liệu, các thử cải tiến xem sao. Đây là tôi nhờ các làm với danh nghĩa cá nhân. Tôi phát tiền thưởng riêng cho các , bảo đảm khiến các hài lòng. Nhưng các nhớ giữ bí mật giùm tôi.”

      Mọi người đều cười, kêu giám đốc Lâm cần khách sáo, có việc gì câu là được. Bọn họ đều biết, kể từ khi Lâm Thiển tiếp quản chi nhánh công ty Minh Đức ở đại lục đến nay, phong cách quản lý của dứt khoát nhưng cũng thân thiện, bao giờ nuốt lời. tuyên bố tiền thưởng khiến bọn họ hài lòng, vậy nhất định khoản hậu hĩnh. nhờ vả này lại tốn nhiều công sức, đám công nhân cầu còn được ấy chứ.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 35-5

      Trò chuyện lúc, Lâm Thiển mới rời nhà xưởng. Vừa ra ngoài, điện thoại của đổ chuông.

      Mỗi tuần vào giờ này, đương nhiên là Lệ Trí Thành gọi tới.

      Trái tim Lâm Thiển dường như đập nhanh hơn. “ đến thành phố A rồi à?”

      ngờ lần này Lệ Trí Thành khiến thất vọng: “ vẫn ở thành phố Lâm, phải công tác bây giờ.”

      “Vậy à?” Lâm Thiển đáp: “Hẹn gặp vào tuần sau.”

      .” Giọng trầm thấp của vang lên ở đầu kia điện thoại: “Em đến đây .”

      Lâm Thiển: “Hả?”

      đặt vé máy bay Bắc Kinh vào tối nay cho em rồi. Nếu bây giờ em lập tức sân bay vẫn còn kịp đấy.” Lệ Trí Thành tỏ ra bình thản.

      Nhưng Lâm Thiển bình tĩnh nổi: “Bây giờ? Em còn chưa thu dọn hành lý.”

      “Ở nhà có.” trả lời ngắn gọn: “ giúp em thu dọn rồi.”

      Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch. Sao có cảm giác cùng trốn nhà ra thế này?

      “Em có ?” Lệ Trí Thành hỏi.

      Sao có thể cơ chứ?

      Lúc máy bay tới thành phố Bắc Kinh, đêm về khuya. Lâm Thiển mặc bộ áo sơ mi trắng và váy công sở đơn giản, xách túi ra ngoài. nhanh chóng nhìn thấy Lệ Trí Thành ở cửa ra sân bay.

      cởi bỏ bộ comple quen thuộc, mặc đồ bình thường, hai tay đút túi quần, nhìn chăm chú.

      Lâm Thiển tới: “Sao gấp gáp thế?”

      Lệ Trí Thành giơ tay ôm eo : “Xuân tiêu khổ đoản.”
      (Xuân tiêu khổ đoản: đêm xuân đẹp đẽ luôn ngắn ngủi, thường hình dung thời khắc ngọt ngào của cặp vợ chồng mới cưới.)

      Lâm Thiển nhịn được cười. Xem ra gần đây công việc tiến triển thuận lợi nên tâm trạng của rất tốt. Vì vậy, mới câu suồng sã này.

      Khách sạn nằm ở gần sân bay, Lâm Thiển hơi bất ngờ: “Sao chúng ta ở trong thành phố.”

      Lệ Trí Thành đáp: “Ngày mai chúng ta còn bay nơi khác.”

      Nửa đêm, sau hồi “tiểu biệt thắng tân hôn”, Lệ Trí Thành đè Lâm Thiển dưới thân, vuốt ve tấm lưng trần của . Còn Lâm Thiển nằm sấp giường, xem thông tin về vật liệu điện thoại.

      lúc sau, quay đầu về phía , ánh mắt lấp lánh: “Chồng ơi, em có ý tưởng.”

      “Gì cơ?”

      “Em muốn tự mình làm nhãn hiệu.”

      Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn . Lâm Thiển mỉm cười: “Có phải cho rằng đề xuất của em quá xa vời? Em biết bây giờ thị trường bão hòa, rất khó có chỗ đứng cho nhãn hiệu mới. Nhưng…” liếc cái: “Em muốn thử, dựa vào khả năng của mình, tạo ra nhãn hiệu hoàn toàn thuộc về em.”

      “Được.” Lệ Trí Thành cắt ngang lời .

      Lâm Thiển chớp mắt, lên tiếng.

      “Em có thể thử sức.” Lệ Trí Thành lật người Lâm Thiển, vuốt ve gương mặt : “Bạn muốn chia miếng bánh thị trường sao? Vậy với tư cách là người đúng đầu có nên tiêu diệt nhãn hiệu mới này hay ?”

      câu trêu ghẹo rất “tàn nhẫn” và mạnh mẽ. Lâm Thiển trừng mắt với : “ dám? Sau này nơi nào có sản phẩm của Lâm Thiển, mời Lệ Trí Thành tránh xa ba trượng được xâm phạm.”

      Lệ Trí Thành cúi đầu hôn : “Để nắm giữ cổ phần.”

      Lâm Thiển giơ tay đẩy người : “. Đây là nhãn hiệu của riêng em, liên quan đến . Hơn nữa sau khi em làm ra, cũng được phát biểu ý kiến. Em hoàn toàn dựa vào khả năng của mình. Nếu thất bại, em cũng chấp nhận. Nếu thành công…” nhìn bằng ánh mắt đắc ý: “ đừng có thèm muốn sản phẩm của em, đến lúc đó em có thể cho tham gia cổ phần.”

      Lâm Thiển . Từ hôm nghe trai “em là nhược điểm duy nhất của cậu ta”, cứ canh cánh trong lòng. Tài năng của đương nhiên thể sánh bằng Lệ Trí Thành, nhưng cũng tệ.

      luôn tôn sùng Lệ Trí Thành, muốn đứng bên cạnh , từ trước đến giờ chưa bao giờ cảm thấy tự ti. Nhưng câu của Lâm Mạc Thần khơi gợi tâm tình nào đó mà bỏ qua lâu ở trong lòng. ra, khi đứng dưới vầng hào quang sáng chói lọi của người nào đó trong thời gian dài, bạn cũng thấy mệt mỏi, tự ti, hoang mang và sợ đánh mất bản thân.

      Vì vậy, ý tưởng tạo dựng nhãn hiệu thuộc về bản thân dần hình thành trong đầu óc Lâm Thiển. Mục đích phải vì kiếm tiền, mà chỉ muốn nhận bản thân.

      Điều này liên quan đến Lệ Trí Thành.

      Người phụ nữ của mình có tham vọng lập nghiệp, lại chỉ cho phép mình tham gia cổ phần, cảm giác của Lệ Trí Thành giống như trái tim bình lặng bị bóp cái.

      Lệ Trí Thành có chút thích ứng, bởi từ trước đến nay Lâm Thiển luôn nằm trong tầm kiểm soát của .

      Nhưng điều này cũng khiến nhìn thấy người phụ nữ tự do và mới mẻ hơn. Từ đó, càng khơi gợi dục vọng chiếm hữu mãnh liệt từ nơi sâu thẳm trong nội tâm của .

      “Được.” cúi đầu hôn lên môi : “ chờ đợi. Nhưng bảo đảm cưỡng ép thu mua trong tương lai.”

      Lâm Thiển: “Đồ xấu xa.”

      Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thiển bị Lệ Trí Thành bế xuống giường.

      “Chuyến bay sớm như vậy sao?” Lâm Thiển nghi hoặc, vốn tưởng còn ở Bắc Kinh nghỉ ngơi ngày, đến tối mới lên đường.

      Lệ Trí Thành cười cười, thu dọn hành lý của hai người, nắm tay ra cửa.

      Đến lúc làm thủ tục lên máy bay, Lâm Thiển tròn mắt: “Chúng ta châu Âu sao?”

      Hộ chiếu của để ở nhà, nên visa làm từ lúc nào cũng hay biết. cũng nghe kế hoạch công tác châu Âu của trong thời gan gần đây, bởi đó là bước quan trọng trong cẩm nang diệu kế.

      Nhưng ngờ chẳng chẳng rằng “bắt cóc” cùng .

      Tất nhiên kể cả vì công việc, chuyến châu Âu của hai người cũng trở thành hành trình ngọt ngào.

      Lâm Thiển liếc Lệ Trí Thành, cũng bám người đấy.

      Hết chương 35

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 36-1

      bên khách sạn là con ngõ chìm trong cơn mưa bàng bạc, bên là quảng trường ẩm ướt. Xung quanh quảng trường là nhà thờ màu xám trắng, tháp chuông cổ kính. Phía xa xa là dòng sông Arno đục ngầu. sông xuất cây cầu cổ kính thấp thoáng trong mưa.

      Lâm Thiển chưa từng đặt chân đến Florence, nhưng nghe danh nơi này từ lâu. Bây giờ sắp bước vào cuộc chiến căng thẳng, và Lệ Trí Thành chạy đến thị trấn nơi chân trời góc bể này, phảng phất như cách biệt với thế giới, tâm trạng đặc biệt tĩnh lặng.
      (Florence: thành phố nằm ở miền Trung Italy.)

      ngồi giường ở khách sạn, sắp xếp lại đồ trong va li. Lệ Trí Thành ngồi bên cạnh quan sát .

      Quần áo là do mang từ thành phố Lâm tới, Lâm Thiển nhanh chóng phát ra điều bất thường.

      cầm đống váy đưa đến trước mặt Lệ Trí Thành: “Tại sao toàn mang váy cho em thế?”

      Lệ Trí Thành bình thản trả lời: “Bởi vì chân em đẹp.”

      Lâm Thiển “xì” tiếng, nhịn được cười. công tác ở bên ngoài, có bộ quần áo nào cũng bất tiện.

      Vừa treo váy vào tủ, vừa nghĩ: Từ trước đến nay chưa bao giờ thu dọn quần áo cho . Hôm nay mới biết, hóa ra sở thích của đơn điệu như vậy.

      Nhưng Lâm Thiển nhanh chóng phát , kết luận là sai lầm. Bởi vì đống quần áo lót của đủ loại màu sắc trong khi của chỉ màu đen.

      Lâm Thiển đếm: đỏ, đen, tím, xanh lam, trắng, nâu… liền quay đầu nhìn Lệ Trí Thành, tìm đủ loại màu sắc trong ngăn đồ lót cũng dễ dàng.

      “Đây là gì vậy?” Lâm Thiển chỉ vào đống đồ lót: “Bảy sắc màu, tưởng sưu tập bi ve đấy à?”

      Lệ Trí Thành gối hai tay lên đầu, tựa vào thành ghế phía sau: “ tiện tay lấy thôi.”

      Xì, ai tin chứ, tiện tay mà thu thập đủ loại màu sắc?

      Lúc xuống dưới nhà, Lâm Thiển chợt có ý nghĩ: con người Lệ Trí Thành trông có vẻ thâm sâu, chín chắn, già dặn, nhưng ở giường cũng rất thích tình thú… Nghĩ đến đây, mặt hơi nóng ran. Được rồi, sau này chiều .

      Lúc này, Lệ Trí Thành đứng dưới mái hiên gọi điện thoại: “Ok, see you later”. cúp máy, ngoảnh đầu với Lâm Thiển: “Xe của bên đó sắp đến đón chúng ta rồi.”
      (Được, lát nữa gặp.)

      Lâm Thiển gật đầu. đột nhiên có phản ứng, mở to mắt nhìn : “ biết tiếng ?”

      có nghe nhầm đấy? Tiếng của rất lưu loát, chẳng thua kém là bao.

      Lệ Trí Thành bỏ hai tay vào túi áo, thản nhiên đáp: “ tự học.”

      Hừ, lần trước Mỹ ai kêu mình biết tiếng ? Hai năm nay chưa bao giờ thấy động đến sách tiếng bao giờ, còn tự học?

      Lại “giả heo ăn thịt hổ”. Quả nhiên lúc đó dùng mọi chiêu để theo đuổi .

      Lâm Thiển trừng mắt với Lệ Trí Thành, mỉm cười ôm lên xe.

      thực tế, Lệ Trí Thành tiếng rất giỏi. Hai ngày tiếp theo, trực tiếp đàm phán với hai công ty sản xuất đồ da và túi xách thông thường mà cần Lâm Thiển làm phiên dịch. Cũng chẳng cần nhờ đến giúp đỡ của , ký thành công hợp đồng độc quyền với hai công ty này ở khu vực châu Á.

      Cả hai công ty đều là doanh nghiệp địa phương, quy mô lớn. công ty chưa từng bán sản phẩm ra ngoài biên giới Italy, công ty chỉ phát triển ở miền Nam nước Ý. Vì vậy, khi Lệ Trí Thành đến bàn chuyện hợp tác, bọn họ hết sức vui mừng, chi phí đại lý cũng cao. Lệ Trí Thành ký hợp đồng độc quyền trong năm năm, đồng thời ký hai đơn đặt hàng có thể rất lớn đối với bọn họ.

      Lúc rời khỏi tòa nhà văn phòng của đối phương là tầm chạng vạng tối. Thị trấn đèn đóm sáng rực, con đường dài ở phía trước là phố thương mại, tập trung những nhãn hiệu nổi tiếng toàn cầu.

      Lâm Thiển khoác tay Lệ Trí Thành, liếc qua túi tài liệu màu đen của , có chút đắc ý: “Chúng ta cũng giàu quá , đến tận châu Âu đặt hàng.”

      Lệ Trí Thành mỉm cười, dõi mắt về phía trước: “ ngày nào đó, Ái Đạt cũng có cửa hàng ở nơi này.”

      Lệ Trí Thành rất hiếm khi thổ lộ suy nghĩ trong lòng, Lâm Thiển cũng cảm thấy sôi sục nhiệt huyết. chỉ tay về dãy cửa hàng xa xỉ: “Trong tương lai nhãn hiệu của em cũng mở ở đây, ngay bên cạnh cửa hàng của .”

      Lệ Trí Thành đột nhiên dừng bước, kéo Lâm Thiển vào lòng, cúi đầu hôn .

      Ở nơi đất khách quê người, xung quanh đều là người xa lạ cùng màu da, đứng giữa phố ôm hôn , trong làn mưa bụi lất phất, bị ai làm phiền.

      Bữa tối được giải quyết tại quán ăn phố. Chỉ là món bít tết và rượu vang đơn giản nhưng mùi vị rất ngon. Lâm Thiển uống đến mức đầu óc hơi tây tây, rút bản hợp đồng vừa xem vừa hỏi: “ ký được với mấy công ty rồi?”

      “Cộng thêm quyền đại lý do mấy doanh nghiệp trong nước chuyển nhượng, tất cả có năm công ty.” Lệ Trí Thành đáp.

      Lâm Thiển xem kỹ tư liệu về năm công ty này. Có công ty lớn của Đức doanh số hàng trăm triệu Euro, cũng có doanh nghiệp địa phương như ở Florence vừa rồi. có doanh nghiệp chuyên đồ da, cũng có công ty chuyên sản xuất túi xách thông thường. Mức giá của những công ty này thuộc loại tầm tầm bậc trung, cũng có sản phẩm rất rẻ. Tuy nhiên, chất lượng đến nỗi quá tệ.

      Các doanh nghiệp này đều có đặc điểm chung: bọn họ đều có lịch sử lâu đời, ít nhất năm mươi đến trăm năm.

      Điểm này tương tự tập đoàn DG, Lâm Thiển nghĩ thầm.

      Ăn xong, Lệ Trí Thành cầm tay : “Chúng ta thương lượng với công ty cuối cùng.”

      Lâm Thiển có chút bất ngờ: “Muộn như vậy sao?”

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 36-2

      Cuộc sống về đêm của thị trấn bắt đầu, các quán bar và hộp đêm trong ngõ sáng rực. Những nghệ sĩ đường phố đội mũ lưỡi trai, đứng tựa vào bờ tường thổi kèn saxophone.

      Lệ Trí Thành dẫn Lâm Thiển bộ vòng vèo, tới khu dân cư. dừng lại trước cánh cửa , ngoài cửa còn treo đèn lồng Trung Quốc.

      người đàn ông tóc vàng trẻ tuổi xuất sau cánh cửa. Nhìn thấy Lệ Trí Thành, ta nhiệt tình tới nghênh đón: “Hi! Lệ!”

      Lệ Trí Thành mỉm cười: “Hi! David!”

      Lâm Thiển đứng bên cạnh, hơi ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông ôm nhau.

      Lệ Trí Thành chơi với người nước ngoài từ bao giờ, sao biết nhỉ?

      Hai người đàn ông chào hỏi hai câu rồi đồng thời quay sang Lâm Thiển.

      “Đây là Lâm, vợ chưa cưới của tôi.” Lệ Trí Thành giới thiệu.

      David tỏ ra nhiệt tình: “Xin chào xinh đẹp, tôi là David, rất vui được gặp .”

      Ba người bước vào cửa hàng . Sau vài câu trò chuyện, Lâm Thiển mới biết, Lệ Trí Thành tình cờ quen David khi khắp châu Âu tìm vật liệu thích hợp cho “cây cung dài”. Hai người hợp cạ nên trở thành bạn bè.

      Lần này Lệ Trí Thành đến Ý là để ký hợp đồng đại lý đặc quyền sản phẩm đồ da thủ công gia truyền của nhà ta.

      Vào bên trong, Lâm Thiển mới biết diện tích cửa hàng rất lớn, hẹp nhưng sâu. Bên ngoài trông bình thường nhưng trông cửa hàng trang trí tinh tế và bắt mắt. Hai bên là tủ kính chứa đầy túi xách da tinh xảo. Lâm Thiển là người trong nghề nên chỉ liếc qua cũng biết là hàng thượng đẳng chất lượng cao.

      “Cửa hàng rộng như vậy chỉ có mình thôi sao?” Lâm Thiển hỏi.

      .” David cười: “Có năm nhân viên bán hàng và mười tám công nhân. Tôi chỉ phụ trách thiết kế.”

      Lâm Thiển gật đầu tán thưởng: “Đẹp quá. Đây là sản phẩm xuất sắc nhất mà tôi gặp kể từ khi tới Florence.”

      David phấn khởi lấy cái túi xách từ trong tủ đưa cho : “Tặng . Cảm ơn lời khen tặng.”

      Lâm Thiển vội xua tay: “Quý giá quá.”

      David quay sang Lệ Trí Thành. Dù tính cách đơn thuần thoải mái nhưng ta khá tinh ý.

      Lệ Trí Thành cười: “ sao, em cứ nhận .”

      Lâm Thiển đành cảm ơn và nhận túi, trong lòng vô cùng thích thú.

      Mặc dù David kế thừa cửa hàng từ người cha nhưng do tính cách tự do thoải mái, ta thích mở cửa, khi nào du lịch liền đóng cửa, cho công nhân nghỉ phép. Tuy nhiên, thiết kế và tay nghề của ta rất nổi tiếng ở Florence. Vì vậy dù năm chỉ làm ăn hai tháng, ta vẫn có thể nuôi sống bản thân.

      Nhiều công ty túi xách nổi tiếng muốn mời David và nhãn hiệu của ta gia nhập nhưng đều bị ta từ chối. Bởi vì ta thích cuộc sống quá căng thẳng mệt mỏi.

      Lần này Lệ Trí Thành đến nước Ý, mặt ký hợp đồng đại lý độc quyền với David, hợp tác xây dựng nhà máy sản xuất, mặt khác cũng muốn mời ta Trung Quốc chơi chuyến, đồng thời giám sát quá trình sản xuất.

      Nhắc đến chơi, David đương nhiên vui vẻ nhận lời.

      Ba người ngồi ở quầy bar sâu trong cửa hàng. Lệ Trí Thành rút tập hợp đồng từ túi xách đưa cho David: “ hãy xem , có ý kiến gì tiếp tục bổ sung.”

      Nào ngờ David xua tay: “ cần đâu. Khoản tiền bao tôi Trung Quốc đủ để mua quyền đại lý rồi. Gia đình tôi làm ăn tuyệt đối công bằng.”

      Lâm Thiển tròn mắt nhìn ta.

      Cuối cùng, Lệ Trí Thành và David trực tiếp ký tên vào bản hợp đồng mà soạn thảo.

      Cho đến ngày hôm sau lên máy bay, Lâm Thiển vẫn còn buồn cười về chuyện này.

      tựa vào thành ghế, liếc người đàn ông bên cạnh: “ lợi hại đấy, chuyến du lịch đổi được quyền đại lý sản phẩm.”

      Lệ Trí Thành cười cười “Âu cũng là duyên phận.”

      Lâm Thiển gật đầu. Lúc này, David thò đầu qua, hỏi Lệ Trí Thành: “Lệ, tôi có thể hỏi vấn đề ?”

      “Tất nhiên.”

      “Tại sao mua quyền đại lý sản phẩm của tôi?” David lên tiếng: “Đừng với tôi là vì mục đích kiếm tiền. Sản phẩm của tôi tuy xuất sắc nhưng ngoài địa bàn Florence, hầu như chẳng có người nào biết tới.”

      Lệ Trí Thành im lặng vài giây mới trả lời: “Vì cạnh tranh.”

      ngẩng đầu, dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Có thương hiệu quốc tế chuẩn bị tiến vào đất nước chúng tôi, mua doanh nghiệp của tôi, cướp thị trường của tôi.”

      David nhún vai: “Vì vậy tôi mới , mở rộng là chuyện buồn cười nhất. Nó biến đồ thủ công mỹ nghệ trở thành mặt hàng thương mại, vừa vô vị vừa vô tình. Tôi ghét những kẻ xâm lược, tôi ủng hộ .”

      Lệ Trí Thành và Lâm Thiển mỉm cười. Lệ Trí Thành tiếp: “Ở Trung Quốc, nhiều người tiêu dùng có quan niệm, sản phẩm nước ngoài có chất lượng tốt hơn hàng nội địa, càng thể đẳng cấp của con người hơn.”

      David cắt ngang lời: “ hoang đường.”

      Lệ Trí Thành: “Vì vậy nhãn hiệu nước ngoài vào thị trường Trung Quốc, sản phẩm trong nước bị đem ra so sánh. khi người tiêu dùng chấp nhận nó, hàng nội địa rơi vào tình trạng vô cùng khó khăn. Vì vậy, chúng tôi thể để tình hình đó xuất .”

      Lâm Thiển xếp mấy cái cốc bàn thành hàng, tiếp lời: “Lấy ví dụ, vài năm trước Trung Quốc có nhãn hiệu đồ ăn nổi tiếng gọi là “Bánh nướng thịt vụn”. Bởi vì có mùi vị rất ngon nên nó nhanh chóng thịnh hành ở nhiều thành phố. Sau đó, các nơi xuất cửa hàng tương tự, chất lượng giảm sút. Người tiêu dùng cũng biết làm thế nào để phân biệt cửa hàng nào mới là chính thống, họ ăn ở cửa hàng nào cũng đúng vị. Sau đó, bọn họ quyết định ăn “Bánh nướng thịt vụn” nữa. Sản phẩm này ngày càng tệ, cuối cùng bị đào thải khỏi thị trường. Bây giờ, mọi người rất hiếm khi nhìn thấy loại bánh đó.”

      David hiểu ra vấn đề, há hốc mồm: “Hai người ký hợp đồng độc quyền nhiều thương hiệu như vậy, nhằm mục đích khiến người tiêu dùng biết “cái bánh” nào mới là hàng chính thống?”

      Lâm Thiển gật đầu: “Đúng. Tuy nhiên, phải chúng tôi đánh giá chất lượng sản phẩm của tốt. Sản phẩm của rất tốt, chúng tôi tiêu thụ thành sản phẩm cao cấp. Người Trung Quốc gọi chiêu này là…” nhìn Lệ Trí Thành.

      “Thừa nước đục thả câu.” Lệ Trí Thành từ tốn tiếp lời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :