1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 34-3

      Lượng tiêu thụ túi xách thông thường của Tân Bảo Thụy giảm sút, tạo ra khoảng trống rất lớn. Tư Mỹ Kỳ đương nhiên nhảy vào, ngờ bị nhãn hiệu Aier của Ái Đạt đánh bại. Chiêu “ mũi tên trúng ba đích” của Lệ Trí Thành chính là chỉ thị trường vật liệu, thị trường túi xách thông thường và giải quyết Tư Mỹ Kỳ.

      Lâm Thiển nhịn được lại liếc Lệ Trí Thành cái.

      Lúc bị người của Trần Tranh cho bạt tai, Lệ Trí Thành , ghi nhớ giọt nước mắt của .

      ngờ, sau thời gian dài như vậy, vẫn quên tặng Tư Mỹ Kỳ đòn chí mạng, coi như trả thù cho .

      Hờ hờ… cái tát của Trần Tranh có cái giá đắt đấy.

      “Mấy quản lý cao cấp và nhân viên thị trường của tập đoàn DG khu vực Châu Á Thái Bình Dương cũng có đặc điểm riêng.” Lâm Thiển tiếp: “ số thạo về lĩnh vực thương mại điện tử, vì vậy bọn họ làm rất tốt nghiệp vụ tại khu vực Hồng Kông, Đài Loan. Chúng ta phải đặc biệt cẩn thận những hoạt động marketing quy mô lớn internet của bọn họ.

      Đội ngũ quảng cáo của DG cũng rất xuất sắc. là chúng ta thể nào sánh bằng. Mỗi khi xem quảng cáo của bọn họ, em đều cảm thấy chấn động.

      Ngoài ra, quy trình vận hành của bọn họ cũng nhanh chóng và đạt hiệu quả cao. Dựa theo cách làm của bọn họ ở những nước khác, nhiều khả năng sau khi chuẩn bị đâu vào đấy, họ phát động “cuộc chiến tia chớp” thị trường.”

      Đêm khuya tĩnh mịch, hai người thầm thảo luận rất lâu. Lâm Thiển nhận thức cách sâu sắc, con đường phía trước gập ghềnh và trắc trở. Bởi vì bọn họ sắp phải đối mặt với đối thủ mạnh chưa từng thấy. Xác suất thắng lợi là bao nhiêu, vẫn còn là điều bí .

      Cùng lúc đó, kế hoạch thu mua của Lâm Mạc Thần cũng tích cực xúc tiến.

      Mục tiêu thứ hai của là Tân Bảo Thụy.

      Khi nhận được tin tập đoàn DG trở thành trong những cổ đông lớn của Tân Bảo Thụy, Ninh Duy Khải cảm thấy hơi bất ngờ.

      Bởi vì bố con nhà họ Chúc từng tuyên bố, bao giờ bán cổ phần của Tân Bảo Thụy. Vậy mà mới thời gian ta rời khỏi công ty, gió xoay chiều khác.

      Ninh Duy Khải chẳng tốn nhiều công sức có thể tìm hiểu ngọn ngành. Hóa ra đối phương ra tay với cổ đông vừa và trước. Những cổ đông này đều là họ hàng hoặc nhân viên kỳ cựu của Tân Bảo Thụy, trước đây cùng chủ tịch Chúc tạo dựng giang sơn, nên được sở hữu số cổ phần của công ty. Bây giờ bọn họ thể đạt lợi ích nhiều hơn từ Chúc thị nên trước đề nghị mua cổ phần với giá cao của DG, bọn họ rất khó giữ vững lập trường.

      Tuy nhiên, người khiến Tân Bảo Thụy rơi vào nguy cơ chính là hai em nhà họ Chúc.

      Đại diện thu mua của tập đoàn DG là người gốc Hoa tên Lâm Mạc Thần. ta bí mật hẹn gặp riêng hai em nhà họ Chúc. Mấy ngày sau, ta mua được 10% cổ phần trong tay hai người. Như vậy, DG chiếm đến 30% cổ phần, trở thành cổ đông lớn của Tân Bảo Thụy.

      Trước này, Ninh Duy Khải chỉ muốn chửi thề câu.

      Chắc phải do tay gây dựng nên bọn họ xót xa. Về việc tại sao hai em nhà họ Chúc đồng ý bán cổ phần, Ninh Duy Khải nghĩ đến nhiều nguyên nhân.

      Thứ nhất, ta nắm giữ Tân Bảo Thụy nhiều năm nên có ảnh hưởng rất lớn, rất sâu sắc. Có lẽ hai vị công tử này biết làm thế nào với doanh nghiệp và đám nhân viên tín phục bọn họ.

      Thứ hai, em nhà họ Chúc chuyên quản lý ngành bất động sản và tài chính tiền tệ. Họ có hứng thú với ngành sản xuất túi xách lợi nhuận mỏng. Do đó, bọn họ mới bán cổ phần trong tay rồi dùng khoản tiền lớn đó phát triển công ty của mình. Làm vậy, có thể nâng cao tầm ảnh hưởng trong nội bộ Chúc thị. Bởi dù sao sau khi Ninh Duy Khải bị đánh đổ, ứng cử viên thừa kế chỉ còn lại hai em bọn họ.

      Hơn nữa, khi bán Tân Bảo Thụy, sau này Ninh Duy Khải muốn làm lại từ đầu cũng rất khó. Đây chính là đòn nhằm vào ta.

      Ninh Duy Khải thể thừa nhận, nếu ở vào vị trí của bọn họ, ta cũng bán cổ phần Tân Bảo Thụy.

      Tình hình tại tương đối phức tạp. Chủ tịch Chúc Bác Vân sở hữu 20% cổ phần. em họ Chúc mỗi người bán 5% nên chỉ còn lại 10%, loại trừ khả năng họ bán tiếp. Chúc Hàm Dư sở hữu 15% cổ phần. Ngoài ra, còn 15% cổ phần phân tán trong tay các cổ đông , những cổ đông này lại là người của Ninh Duy Khải nên họ án binh bất động.

      Tập đoàn DG chiếm giữ 30% cổ phần. Cuối cùng ai có thể giành được quyền kiểm soát Tân Bảo Thụy vẫn còn là điều bí .

      Về phần Chúc Hàm Dư, Ninh Duy Khải hiểu tại sao bán. Nghe Lâm Mạc Thần từng tìm , nhưng đều từ chối gặp mặt.

      Chúc Hàm Dư tuy chẳng biết gì nhưng cũng có cố chấp của mình. Chắc ngờ cổ phần trong tay mình bây giờ quan trọng như vậy. chỉ đơn thuần muốn bán thứ thuộc về Chúc thị.

      Ninh Duy Khải ngước nhìn bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở dài.

      Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Nguyên Tuấn gõ cửa vào, sắc mặt hơi kỳ lạ: “Ninh tổng, phu nhân của đến rồi.”

      Ninh Duy Khải hơi ngẩn người, liền nhìn thấy Chúc Hàm Dư từ đằng sau Nguyên Tuấn vào.

      Bốn mắt chạm nhau, sắc mặt Ninh Duy Khải chút thay đổi, trong khi ánh mắt Chúc Hàm Dư chứa đựng rất nhiều tâm tình. Hai tay nắm chặt túi xách, đứng yên chỗ nhìn ta.

      Ninh Duy Khải lên tiếng: “Nguyên Tuấn, chú ra ngoài trước .” ta đứng dậy, mỉm cười tiến lại gần vợ: “Hàm Dư, sao em lại đến đây?”

      Đây là lần đầu tiên bước chân ra khỏi nhà, đặt chân tới nơi làm việc của ta kể từ khi kết hôn tới nay.

      Chúc Hàm Dư cụp mi, né tránh ánh mắt của chồng, đáp lí nhí: “Ba ngày nay về nhà, em đến xem thế nào?”

      Ninh Duy Khải nhìn cần cổ trắng ngần hơi cúi xuống của . ta chưa thấy người phụ nữ nào có cái cổ nõn nà đẹp đẽ như vậy. Hôm nay Chúc Hàm Dư chỉ mặt bộ váy dài bình thường, nhưng đứng giữa văn phòng của ta, vẫn tỏa ra khí chất cao quý trang nhã, rung động lòng người.

      Người vợ của ta là công chúa trời sinh. Nàng công chúa luôn sống trong tháp ngà ảo mộng, từng là nàng công chúa mà ta mơ ước.

      Ninh Duy Khải kéo tay về bàn làm việc. Chúc Hàm Dư ngẩn ngơ theo ta, lời.

      Ninh Duy Khải ngồi xuống ghế, để vợ ngồi lên đùi mình. Chúc Hàm Dư thoải mái: “Đây là phòng làm việc…”

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 34-4

      sao đâu.” Ninh Duy Khải hôn lên cổ : “Bọn họ vào đây.” ta giải thích: “Mấy ngày nay xảy ra vụ thu mua ầm ĩ ở bên ngoài, chắc em cũng nghe rồi. Vì vậy mới có thời gian về nhà.”

      Nhiều lúc, lời giải thích chẳng hề có giá trị. Trước kia dù bận đến mức nào, chỉ cần ở thành phố Lâm, Ninh Duy Khải đều về nhà với vợ.

      Nhưng Chúc Hàm Dư vẫn gật đầu, rút tập giấy từ túi xách đưa cho ta: “Em đến… để đưa cho cái này.”

      Ninh Duy Khải cầm lên xem, sửng sốt trong giây lát: “Đây là…”

      Đây là bản ủy thác cổ phần, bên viết: Chúc Hàm Dư ủy thác toàn bộ 15% cổ phần của Tân Bảo Thụy cho Ninh Duy Khải. Ninh Duy Khải thay thực mọi quyền lợi của cổ đông. Bên dưới là chữ ký và con dấu của Chúc Hàm Dư, chữ ký mảnh mai và yếu ớt như con người của .

      Ninh Duy Khải nhướng mắt nhìn vợ: “Em biết hành động này có ý nghĩa như thế nào ?”

      Có nghĩa, ta là người quyết định ai trong số gia tộc Chúc thị hoặc tập đoàn DG có thể nắm quyền kiểm soát Tân Bảo Thụy.

      Ánh mắt Chúc Hàm Dư vụ qua tâm tình mơ hồ, đáp khẽ: “Có nghĩa là, với số cổ phần Sa Ưng trong tay cộng thêm số cổ phần này, ít nhất có thể bảo vệ Sa Ưng và các nhãn hiệu khác, đúng ?”

      Ninh Duy Khải gật đầu, hôn : “Đúng vậy. Cảm ơn em, Hàm Dư.”

      Chúc Hàm Dư đột nhiên trào nước mắt. Cuối cùng, cũng buông hết lòng tự tôn yếu ớt, ôm cổ chồng nghẹn ngào: “Duy Khải, phải em đứng về phía bố và trai. Em chỉ hy vọn mọi người trở mặt, em muốn mọi chuyện tốt đẹp…”

      Tim Ninh Duy Khải như bị siết mạnh, ta ôm chặt vợ: “ hiểu, em đúng là ngốc…”

      Ninh Duy Khải còn chưa dứt lời, cửa văn phòng vang lên hai tiếng gõ cửa cộc cộc rồi bị đẩy ra.

      “Ninh tổng, em hoàn thành nhiệm vụ, đến báo cáo với .” giọng phụ nữ lanh lảnh cất lên.

      Ninh Duy Khải và Chúc Hàm Dư đồng thời quay đầu về phía cửa ra vào.

      trẻ tuổi thanh tú, mặc áo sơ mi trắng và váy công sở đứng ở cửa. Bắt gặp cảnh hai người trong phòng ôm nhau, chớp chớp mắt. Nguyên Tuấn đứng sau lưng , nghiêm giọng: “Lydia, Ninh tổng và phu nhân chuyện, ra ngoài .” xong, đợi phản ứng của , ta lập tức đóng cửa.

      Trong phòng khôi phục bầu khí yên tĩnh.

      Ninh Duy Khải và Chúc Hàm Dư lại hướng ánh mắt về phía đối phương. ta cúi xuống định hôn vợ, liền đẩy ta đứng dậy, nở nụ cười miễn cưỡng: “ cứ bận việc , em làm phiền nữa.” ngập ngừng: “Tối nay có về…”

      về.” Ninh Duy Khải cướp lời Chúc Hàm Dư, giơ tay xoa đầu : “Đợi .”

      Chúc Hàm Dư gật đầu, lại liếc ta cái rồi quay người ra ngoài.

      Ninh Duy Khải tiễn vợ khỏi văn phòng, ra thang máy. Lúc ngang qua bàn làm việc của thư ký ở gian ngoài, ánh mắt Chúc Hàm Dư vô tình dừng lại ở trẻ cúi đầu ngồi ở đó.

      ta nhìn , cũng nhanh chóng rời mắt chỗ khác.

      Cho đến khi lên xe ô tô, giơ tay vẫy chào Ninh Duy Khải, tới khi xe chạy qua ngã rẽ, còn nhìn thấy hình bóng chồng, Chúc Hàm Dư mới ôm miệng khóc nức nở.

      Việc Ninh Duy Khải giành được 15% cổ phần của Tân Bảo Thụy nhanh chóng lan truyền rộng rãi. Ngay lập tức có rất nhiều người tìm ta, cũng có nhiều người chờ xem hành động tiếp theo của ta. Ninh Duy Khải chẳng gặp ai, bao gồm cả Lâm Mạc Thần, người đàn ông bây giờ có tiếng tăm trong ngành túi xách.

      Vài ngày sau, ta hẹn gặp Lệ Trí Thành.

      Tại cuộc gặp gỡ lần này, hai bên có mục đích hết sức ràng. Đối với Ninh Duy Khải mà , tại ta chỉ có khả năng kiểm soát nhãn hiệu Sa Ưng. Tình hình bên trong và bên ngoài đều rất khó khăn, đây là thời cơ giúp ta đổi đời, nhưng cũng có thể là vực thẳm khiến ta đánh mất “lá bài” cuối cùng.

      Vì vậy, Ninh Duy Khải cần tìm chỗ dựa vững chắc.

      Lệ Trí Thành biết hoàn cảnh của Ninh Duy Khải. Đồng thời, cũng cần trợ lực từ ta.

      Buổi chiều hai người đàn ông gặp nhau ở quán trà lần trước. Chỉ có điều lần này, xe của Ninh Duy Khải có Lydia, còn Lệ Trí Thành dẫn theo Lâm Thiển.

      Ninh Duy Khải chủ động rót trà cho Lệ Trí Thành, cười cười: “Nghe DG cũng tỏ thái độ muốn mua Ái Đạt, biết tình hình tiến triển đến đâu rồi?”

      Lệ Trí Thành trả lời ngắn gọn: “Mấy hôm nữa có câu trả lời chính thức cho bọn họ.”

      Ninh Duy Khải gật đầu, hỏi han nhiều. ta cầm ly trà sứ, xoay xoay trong tay: “Tôi tưởng là kẻ phá rối lớn nhất trong ngành, ngờ chúng ta đều thành món ăn trong đĩa của công ty nước ngoài.”

      “Cũng chưa chắc.” Lệ Trí Thành cất giọng bình tĩnh: “Nếu doanh nghiệp Trung Quốc đều tẩy chay vụ thu mua, nhìn nhận thế nào về cục diện trong tương lai?”

      Ninh Duy Khải đương nhiên từng suy nghĩ về vấn đề này, ta mỉm cười đáp: “Theo suy đoán thông thường, chúng ta có thể thắng trong thời gian ngắn, nhưng thời gian dài chắc chắn thất bại.”

      Lệ Trí Thành cầm ly trà uống ngụm: “ đọc qua tin tức về ngành điện gia dụng của Trung Quốc chưa?”

      Ninh Duy Khải đáp: “Ngành của chúng ta khác bọn họ. Trong việc đối kháng nước ngoài, chúng ta có lợi cũng có hại.”

      “Tôi xin lắng nghe.”

      “Lợi ở chỗ, ngành túi xách tuy có hàm lượng kỹ thuật nhưng cao như ngành điện gia dụng, hơn nữa chất lượng và kỹ thuật giữa các công ty cách biệt quá lớn như ngành kia. Vì vậy, chúng ta chẳng cần khổ sở nghĩ cách ngừng nghiêng cứu, ngừng nâng cao, để rồi lợi nhuận bị ép xuống đến mức thấp nhất. Hại ở điểm, ngành điện gia dụng chú trọng chất lượng tính năng, chỉ cần nhãn hiệu tàm tạm, người tiêu dùng quan tâm đến mức giá. Còn túi xách là vật phẩm thường ngày, trắng ra, túi xách thể địa vị và đẳng cấp của cá nhân. khi DG lợi dụng mạng lưới tiêu thụ của Tư Mỹ Kỳ, tiến vào thị trường Trung Quốc, khi người tiêu dùng làm quen và chấp nhận nhãn hiệu quốc tế này chúng ta làm gì cũng vô ích, cạnh tranh về giá cả hay nâng cao chất lượng đều vô dụng. Ví dụ, dù đắt hơn vài chục, thậm chí vài trăm nhân dân tệ, người tiêu dùng cũng sẵn lòng bỏ tiền mua sản phẩm thuộc thương hiệu hàng đầu thế giới, chứ ai mua sản phẩm nội địa. Hơn nữa, trong cuộc chiến giá cả, chưa chắc chúng ta thắng đối phương. Đến lúc xu thế lớn qua , tôi và chỉ còn nước đóng cửa, trở thành thương hiệu loại hai đứng sau DG.”

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 34-5

      Câu này tuy có vẻ bỡn cợt châm biếm theo phong cách thường thấy của Ninh Duy Khải nhưng “đánh trúng chỗ hiểm”, chỉ thiệt hơn. xong, Ninh Duy Khải ngồi im nhìn Lệ Trí Thành.

      Lệ Trí Thành yên lặng nhìn ta, ánh mắt sâu thấy đáy.

      lúc sau, Lệ Trí Thành mở miệng: “Vì vậy, nếu muốn thắng DG, bảo vệ thị phần, chúng ta chỉ có điểm quyết thắng then chốt, đó là ngăn chặn người tiêu dùng làm quen và chấp nhận nhãn hiệu này.”

      Ninh Duy Khải chau mày. câu lòng, ta có cảm giác vô cùng dễ chịu khi trò chuyện với Lệ Trí Thành. Câu vừa rồi của Lệ Trí Thành cũng là suy nghĩ trong lòng ta. Có lẽ đây chính là cảm giác gặp kỳ phùng địch thủ?

      Ninh Duy Khải cười thầm tiếng.

      định làm thế nào?” Ninh Duy Khải thẳng vào vấn đề.

      Lệ Trí Thành hiển nhiên có dự tính từ trước, đặt hai ly trà đến trước mặt Ninh Duy Khải: “Tôi định tiến hành hai bước. Bước thứ nhất làm chủ, tôi phối hợp, tăng thêm áp lực cho đối phương từ vòng ngoài, khiến bọn họ phải chịu áp lực lớn trong quá trình thâm nhập vào thị trường Trung Quốc.”

      Ninh Duy Khải hiểu ý Lệ Trí Thành, “vòng ngoài” là chỉ mạng lưới tiêu thụ, nhà cung ứng, các đại lý, công ty vận chuyển cả nước. tại, ta vẫn là Chủ tịch Hiệp hội túi xách, có mối quan hệ trong ngành. Ban đầu, ta định dùng chiêu này để phong tỏa Aito. Bây giờ Lệ Trí Thành lại bảo ta áp dụng chiêu này vào đối thủ nước ngoài, nghĩ lại cũng thấy nực cười.

      Trước trầm mặc của Ninh Duy Khải, Lệ Trí Thành tiếp: “Trong bước này, toàn bộ nguồn lực của Ái Đạt ủng hộ .”

      Cái gọi là “ủng hộ” có nghĩa nguồn lực của cả hai công ty đều nằm trong tay Ninh Duy Khải, nghe theo sắp xếp của ta. Như vậy, hai công ty phải đối mặt với áp lực cạnh tranh và chịu tổn thất như nhau. Đồng thời đây cũng là cơ hội tích lũy mối quan hệ và danh tiếng, giúp ích cho việc làm lại từ đầu của ta sau này. Ninh Duy Khải thầm cân nhắc tính toán trong lòng. ta vội nhận lời, mà hỏi lại: “Bước thứ hai sao?”

      Lệ Trí Thành tựa vào thành ghế ở phía sau, bình thản đáp: “Bước đầu tiên khiến DG bị tổn thương nguyên khí, cũng là giả vờ tiến công. Bước tiếp theo, tôi chịu trách nhiệm tạo nên bức tường ngăn chặn hàng ngoại trong lòng người tiêu dùng.”

      Lệ Trí Thành về công ty Ái Đạt vào lúc chạng vạng tối, nhân viên tan sở gần hết. Tưởng Viên ngồi ở gian ngoài, liền đứng dậy khi thấy : “Giám đốc Lâm đến rồi.”

      Lệ Trí Thành gật đầu: “Cậu về trước .”

      Vừa đẩy cửa, Lệ Trí Thành liền nhìn thấy Lâm Thiển đứng bên giá sách, xem quyển Binh pháp Tôn Tử của . quay đầu mỉm cười với , đồng thời rút tờ diệu kế thứ ba mà mới viết cách đây lâu.

      “Để em giữ cái này cho được ?” hỏi.

      Lệ Trí Thành đương nhiên vấn đề gì. Lâm Thiển gấp cẩn thận, bỏ vào ví tiền luôn mang theo người, đồng thời cố ý cất giọng nghiêm nghị: “Em phải hết sức cẩn thận mới được, bị người khác nhìn thấy là hỏng bét. Tất nhiên, em cũng cho trai xem.”

      Lệ Trí Thành mỉm cười, tới ôm cùng ngồi xuống ghế.

      “Tuần sau em thu xếp thành phố A được ?” hỏi.

      Lâm Thiển hơi bất ngờ: “Chẳng phải theo kế hoạch, đầu tháng sau em mới hay sao?”

      Kế hoạch mà nhắc tới được định ra từ trước, Lâm Thiển chi nhánh công ty Minh Đức ở thành phố A. Từ nay về sau, tiếp quản mọi công việc của Minh Đức ở đại lúc, coi như rời khỏi Ái Đạt.

      “Cuộc chiến sắp xảy ra.” Lệ Trí Thành ôm : “Em cứ ở bên đó, xong việc đón em về.”

      Lâm Thiển im lặng. hiểu ý Lệ Trí Thành, giống như Lâm Mạc Thần tránh mặt khỏi vụ thu mua Ái Đạt, việc rời khỏi công ty càng ổn thỏa hơn. Mấy ngày trước, Lâm Thiển tuyên bố làm phó tướng của , nhưng đó cũng chỉ là lời trong lúc hưng phấn, bản thân sớm chuẩn bị tinh thần đứng ngoài cuộc.

      Tuy nhiên, Lâm Thiển ngờ mình phải nhanh như vậy.

      “Được thôi.” Lệ Trí Thành quyết định, chắc chắn có suy tính của . Lâm Thiển ôm cổ : “ cần bao nhiêu thời gian?”

      “Ba đến năm tháng.” Lâm Thiển tròn mắt: “Ba đến năm tháng ư?” gặp mặt?

      Bắt gặp vẻ sốt ruột của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành mỉm cười, giơ tay đỡ gáy rồi cuối xuống hôn .

      “Tuần nào cũng đến thăm em, bất kể mưa gió bão bùng.”

      Vài ngày sau, Lâm Thiển đáp chuyến bay thành phố A.

      Đối với chuyến lần này, vừa hưng phấn vừa bịn rịn. Vừa rồi Lệ Trí Thành tiễn ra sân bay, nhìn hình bóng cao lớn của giữa đám đông, viền mắt ngấn nước.

      Tuy nhiên, hai người sống chung lâu ngày, bây giờ được sống mình cũng khá thoải mái dễ chịu. Hơn nữa, Lệ Trí Thành hứa mỗi tuần thăm lần, chắc chắn làm được.

      Lúc ngồi ở phòng đợi, Lâm Thiển gọi điện chào Lâm Mạc Thần. Lâm Mạc Thần hơi bất ngờ: “Chẳng phải tháng sau mới sao?”

      Lâm Thiển thở dài: “ né tránh em cũng nên tránh mặt đúng ?”

      “Cũng tốt. Em là nhược điểm duy nhất của Lệ Trí Thành, em lui về đằng sau, cũng yên tâm hơn.” Lâm Mạc Thần đáp.

      Lâm Thiển ngẩn người, cái gì mà “em là nhược điểm duy nhất của Lệ Trí Thành”? ràng luôn là mãnh tướng dưới trướng của , tự dưng trở thành điểm yếu từ lúc nào thế?

      trai nghĩ vậy, lẽ nào Lệ Trí Thành cũng có ý nghĩ tương tự?

      Cho đến lúc lên máy bay, trong lòng Lâm Thiển vẫn thoải mái. Nhưng khi máy bay lao vào tầng mây, bên ngoài cửa sổ tràn ngập ánh nắng chói lòa, Lâm Thiển tạm thời gạt bỏ mọi chuyện ra khỏi đầu óc.

      vừa ngắm phong cảnh, vừa rút tờ cẩm nang diệu kế khỏi ví tiền.

      Mấy ngày trước, khi Lâm Thiển và Lệ Trí Thành thảo luận về kế hoạch tiếp theo, nắm tay , cùng viết dòng chữ này. Tuy nét chữ vẫn chưa được xuất sắc nhưng ảnh hưởng việc thưởng lãm.

      Kế thứ nhất là: Dụ địch tiến sâu.

      Xem lúc, Lâm Thiển lại gấp tờ giấy bỏ vào túi xách. Bởi vì đây là lần đầu tiên nắm toàn bộ kế hoạch của Lệ Trí Thành nên trong lòng hơi xúc động. lặng lẽ nhắm mắt, lần này nhất định thuận lợi, xảy ra bất cứ vấn đề nào.

      Bọn họ nhất định thắng.

      Hết chương 34

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 35-1

      Khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào phòng, Lâm Thiển mở mắt, ngắm người đàn ông nằm bên cạnh. Mái tóc ngắn đen nhánh phủ xuống trán, hốc mắt rất sâu, sống mũi thẳng và xương gò má đầy đặn, tạo thành đường nét gương mặt đầy nam tính. Ánh mắt Lâm Thiển dừng lại ở cái cằm luôn sạch thích.

      Lâm Thiển động lòng, chống tay vào ngực , ngẩng đầu hôn lên nơi đó. Bờ môi vừa chạm vào làn da, Lệ Trí Thành giơ tay ôm , đè xuống dưới thân.

      Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của , Lâm Thiển lập tức đọc hiểu ánh mắt đó.

      lại muốn nữa à?” hỏi .

      “Ừ.” Lệ Trí Thành nhàng thúc cái.

      Phòng của Lâm Thiển ở tầng cùng khách sạn, từ cửa sổ có thể ngắm con sông chảy qua thành phố. Bây giờ là mùa thu đẹp nhất ở thành phố A, ngọn gió đầu thu mát rượi thổi qua dòng sông và rừng cây, giống bàn tay dịu dàng lướt qua người bạn, cuối cùng chỉ còn lại tĩnh mịch thanh thản.

      Lâm Thiển và Lệ Trí Thành chìm trong cuộc ái ân ngọt ngào khi đến đây vào buổi tối ngày hôm qua. Thời gian như bị lãng quên ở căn phòng này. Mới tuần gặp, nhưng cảm thấy đôi mắt của , đường nét gương mặt càng cuốn hút, càng sâu chiếm trọn trái tim .

      Vận động lúc, Lệ Trí Thành rời khỏi người Lâm Thiển, giơ tay cầm bao cao su ở đầu giường.

      Lâm Thiển cười híp mắt trêu : “ vẫn còn dùng hàng Nhật cơ à? Chậc chậc, Lệ tổng nhớ đừng để người khác biết, bằng sao có thể kêu gọi cả ngành tẩy chay công ty nước ngoài…”

      Lâm Thiển quên mất điều quan trọng, cần phải suy nghĩ kỹ trước khi thách thức Lệ Trí Thành. liếc cái, đột nhiên ném bao cao su xuống đất rồi lại tiến vào: “ dùng nữa.”

      Lâm Thiển: “…”

      Thấy tiếp tục vận động, Lâm Thiển vội lên tiếng: “Em sai rồi, em sai rồi được chưa nào? mau đeo vào .”

      Ai ngờ nhìn chăm chú, đồng thời nâng mặt : “ dùng được em?”

      Giọng của vô cùng trầm ấm, tim Lâm Thiển đập rộn ràng.

      có ý định rất nghiêm túc. Tuy hai người lên kế hoạch kết hôn vào bốn tháng sau, trước đó cũng từng thảo luận muốn sinh con trai hay con , Lệ Trí Thành thích con . Nhưng người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi, đứng đỉnh cao nghiệp như , vừa đính hôn muốn có con, sớm hơn những người đàn ông thương trường khác. Ninh Duy Khải ba mươi còn chưa có con.

      Lệ Trí Thành quả nhiên chỉ có “cái vỏ” của tuổi hai mươi, bên trong là người đàn ông trung niên chững chạc.

      Nghĩ tới kết luận này, Lâm Thiển nhịn được cười.

      “Em cười gì thế?” Lệ Trí Thành hỏi.

      Lâm Thiển đương nhiên , có điều, về chuyện con cái, cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên là được. Do đó gật đầu: “Vậy dùng nữa.”

      Ánh mắt Lệ Trí Thành lập tức biến đổi, xuất tâm tình khó diễn tả. Chắc là… do xúc động.

      Bắt gặp vẻ xúc động trong mắt điều vô cùng hiếm thấy. Ngay cả cảm xúc đó cũng thâm trầm, kiềm chế, dễ phát giác. Nếu phải quen thuộc từng biểu cảm của , Lâm Thiển chắc cũng nhận ra. Điều này cũng khiến rung động.

      Cuối cùng khi đạt tới cao trào, Lâm Thiển mới phát , lúc giữa hai người có bất cứ ngăn cách nào, chất dịch ấm nóng của chảy trong người , cảm giác đó hoàn toàn khác bình thường.

      Trong lòng Lâm Thiển vô cùng cảm động. Trước đây, đọc sách gặp từ “tưới nước”, chẳng hề để ý. Nhưng vào thời khắc này, hóa ra chỉ hai từ “tưới nước” mới có thể khái quát cảm nhận của lúc này.

      “tưới nước” cho bằng phương thức thân mật nhất, đẹp đẽ nhất của người đàn ông và người đàn bà.

      Gò má Lâm Thiển lại ửng đỏ. thay đổi thần sắc ấy lọt qua mắt Lệ Trí Thành, để gối đầu lên cánh tay mình, hỏi : “Em lại nghĩ linh tinh gì vậy?”

      Lâm Thiển nhịn được cười, cho nghe lý luận “tưới nước.”

      Lệ Trí Thành nghe xong, miệng cười cười, nhưng ánh mắt nhìn ngày càng thâm trầm, nơi nào đó lại thức tỉnh.

      Lâm Thiển tròn mắt: “ lại…”

      “Là em khơi gợi trước.” Lệ Trí Thành cất giọng trầm khàn.

      “Em đâu có.”

      Lệ Trí Thành im lặng nhìn , tất nhiên là có. Câu trắng trợn như “ tưới nước cho em” được bằng giọng thản nhiên ngây thơ. Thử hỏi, liệu người đàn ông nào chịu nổi?

      Bởi vì sắp tới giờ ra sân bay, Lâm Thiển lại quá mệt mỏi nên cuối cùng Lệ Trí Thành đành tắm nước lạnh để hạ nhiệt.

      Trong lúc tiễn xuống dưới khách sạn, đón xe sân bay, thân thể Lâm Thiển vẫn có cảm giác lạ thường. Thứ để lại trong cơ thể , nhắc nhở rằng, người đàn ông bên cạnh trở thành người thân mật nhất của thế giới này.

      hãy chú ý an toàn, đừng để mệt quá.” Lâm Thiển ngẩng đầu hôn .

      Lệ Trí Thành ôm chặt , thầm: “Em hãy lên phòng ngủ thêm lát.”

      “Vâng.”

      buông người , lên xe taxi. Ô tô nhanh chóng rời khỏi khách sạn, biến mất khỏi tầm mắt.

      Đây là tuần thứ tư kể từ khi hai người xa nhau, mỗi lần tiễn rời , Lâm Thiển vẫn cảm thấy trống trải. kéo vạt áo khoác, quay người vào trong khách sạn.

      Phòng khách sạn còn Lệ Trí Thành tựa hồ khôi phục xa lạ trong giây lát. Lâm Thiển sắp xếp lại đồ dùng cá nhân, tùy tiện mở quyển catalog áo cưới đặt bàn.

      Bởi vì quá bận rộn, Lệ Trí Thành giao toàn bộ việc chuẩn bị hôn lễ, từ chọn áo cưới, khách sạn và nơi hưởng tuần trăng mật cho . Nhưng Lâm Thiển biết, muốn lo nghĩ nhiều nên mới làm vậy.

      muốn ở lại nơi này, đợi giải quyết mọi chuyện rồi đến đón .

      Lâm Thiển thở dài, lật giở quyển catalog, ánh mắt dừng lại ở kiểu đó. Bộ váy này trễ ngực, hở vai, thắt eo, bên dưới là tầng tầng lớp lớp xếp li. Bộ váy như bông hoa nở rộ, vây quanh dâu.

      Đây là kiểu Lệ Trí Thành ưng ý. Bởi vì thích nên cũng thấy đẹp.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 35-2

      Hôm nay là thứ hai, Lâm Thiển đến văn phòng lúc chín giờ sáng.

      Bởi vì mấy nhà máy của Minh Đức ở đại lục đều mới xây dựng, rất quy củ nên công tác quản lý của cũng rất thuận lợi, công việc tương đối nhàn rỗi.

      Lâm Thiển mở máy tính xem tin tức, mạng quả nhiên tràn ngập thông tin mấy nhãn hiệu chủ lực của DG thâm nhập vào các trung tâm thương mại lớn và bắt đầu tiêu thụ ở cửa hàng chuyên kinh doanh sản phẩm Tư Mỹ Kỳ.

      Tình hình này thể tránh khỏi, người trong ngành đều biết, Hiệp hội ngành túi xách do Ninh Duy Khải đứng đầu ngừng gây áp lực cho DG. Các đại lý và đơn vị hợp tác bị kẹp giữa hai bên rất khó xử. Vì vậy, bước tiến của DG ở thị trường Trung Quốc phải dễ dàng và thuận lợi.

      Vào thời khắc then chốt, chàng Ninh Duy Khải cũng có nghĩa khí ra phết, Lâm Thiển nghĩ bụng. Có bài báo còn gọi ta là thương nhân nước.

      Ninh Duy Khải đúng là đổi đời.

      Tuy nhiên, Lâm Thiển biết , đây chỉ là bước đầu tiên, chỉ có thể ngăn cản tiết tấu tiến vào thị trường của DG. Cuộc chiến thực vẫn chưa bắt đầu.

      Lại xem lúc, thư ký mang đến cái đĩa: “Giám đốc Lâm, đoạn băng video quay cuộc họp chiến lược vào tuần trước làm xong, có thể lưu hồ sơ rồi.”

      “Được, để tôi xem .” Lâm Thiển bỏ cái đĩa vào ổ cứng máy tính.

      Đây là cuộc họp chiến lược của toàn thể tầng lớp quản lý Ái Đạt vào tuần trước, nhằm mục đích thảo luận về việc đối phó với hành động thu mua của DG. Ngay cả chủ tịch Từ Dung, bố Lệ Trí Thành cũng tham gia.

      Lâm Thiển từng gặp ông bố chồng tương lai hai lần. Sau khi sống chung, Lệ Trí Thành đưa viện điều dưỡng thăm ông. Ông Từ Dung đối xử với hòa nhã thân thiện. Hai bên có ấn tượng khá tốt về nhau nhưng vẫn chưa tiếp xúc sâu hơn.

      Lâm Thiển bấm nút play, màn hình xuất nhiều người: Lệ Trí Thành, Cố Diên Chi, Lưu Đồng, Tiết Minh Đào… và chủ tịch Từ Dung, ông già tóc bạc quắc thước ngồi ở vị trí đầu tiên. Hai bố con Lệ Trí Thành tương đối giống nhau, đều có vóc dáng cao lớn và gương mặt cương nghị.

      Ông Từ Dung nhanh chóng phát biểu. Ông là người có vị trí cao nhất, từng đại diện cho quyền uy và tín ngưỡng trong lòng nhân viên Ái Đạt. Ông chậm rãi hồi tưởng lại quá trình lập nghiệp của mình. Tất cả mọi người im lặng lắng nghe, Lệ Trí Thành ngồi bên cạnh cũng rất tập trung.

      Sau đó, ông chuyển đề tài: “Nghe gần đây tập đoàn DG của Mỹ đề xuất mua Ái Đạt, điều kiện rất hấp dẫn. Họ cũng thầm liên lạc với các cổ đông của công ty.”

      khí trong phòng họp trở nên căng thẳng trong giây lát.

      “Thời trẻ, tôi từng Mỹ khảo sát, cũng có đến thăm quan DG.” Ngữ khí của ông Từ Dung rất thoải mái: “Tập đoàn này đúng là tồi, nằm trong Top 500 toàn cầu, là doanh nghiệp túi xách hàng đầu thế giới. Trước kia, bọn họ triển khai ở thị trường Trung Quốc ba năm mà thành công. Vì vậy, bây giờ họ nghĩ ra cách đơn giản hơn là mua lại doanh nghiệp.”

      Ông vừa dứt lời, mọi người đều cười ồ. Khóe mắt Lệ Trí Thành cũng thấp thoáng ý cười nhàn nhạt.

      Ông Từ Dung tiếp: “Ái Đạt có nên bán cho bọn họ hay ?” Ông đảo mắt vòng, toàn thể im lặng như tờ.

      bán.” Ông chắc như đinh đóng cột: “Giá cao đến mức nào cũng bán. người con trai của tôi phấn đấu đời dù ngắn ngủi vì Ái Đạt, cuối cùng mất đường công tác. người con trai của tôi…” Ông quay sang Lệ Trí Thành: “Từ bỏ quân ngũ để về quản lý Ái Đạt. Ái Đạt chứa đựng toàn bộ tâm huyết của hai con trai tôi, cũng chứa đựng tâm huyết và tình cảm của mấy ngàn công nhân viên, bao gồm cả các vị ngồi đây. Vì vậy, tôi bao giờ bán Ái Đạt.”

      Tiếng vỗ tay rào rào vang lên, bầu khí trở nên sôi động trong giây lát. Đặc biệt, những “cựu thần” như Lưu Đồng đều lộ vẻ mặt phấn chấn.

      Đợi tiếng vỗ tay chấm dút, ông Từ Dung đảo mắt vòng quanh phòng họp, đồng thời cất giọng nghiêm nghị: “Hôm nay tôi đến đây, là tỏ lập trường, cũng là thống nhất suy nghĩ của các vị. Tôi bán, các vị cũng đừng bán, bởi vì Ái Đạt thuộc về mọi người. Nếu có người bán cổ phần trong tay, tôi chỉ có thể , từ nay về sau, người đó còn là bạn của Từ Dung tôi, còn là nhân viên của tôi, cũng còn là người của Ái Đạt. Người đó đứng về phía đối lập Ái Đạt, thậm chí có thể , phản bội sản phẩm của dân tộc. Người như vậy, Từ Dung tôi vĩnh viễn tha thứ.”

      Cuộc họp kết thúc trong tiếng vỗ tay dứt của mọi người. Bây giờ xem lại đoạn băng này, Lâm Thiển vẫn thấy cảm động trước lời phát biểu đầy sức lay động lòng người của bố chồng tương lai.

      Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử.

      Đầu óc chợt vụt qua ý nghĩ khác, chắc ông Từ Dung biết thân phận của trai là nhà đầu tư đại diện cho phía Mỹ tới thu mua doanh nghiệp túi xách. Với thái độ cứng rắn của ông, khi biết được, thể nào trong lòng ông cũng nảy sinh khoảng cách với .

      Chắc chắn Lệ Trí Thành giấu bố .

      Điều mà lúc này Lâm Thiển ngờ tới, nhiều ngày sau, khi cho rằng xảy ra lại lần lượt xảy ra.

      Thậm chí ngay cả Lệ Trí Thành cũng kịp đề phòng.

      Dưới ánh nắng chói chang, Trần Tranh đưa đoàn người do Tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương của tập đoàn DG dẫn đầu thăm quan nhà máy sản xuất của Tư Mỹ Kỳ ở ngoại ô phía đông thành phố Lâm.

      là buổi chiều, các dây chuyền sản xuất chạy hết công suất, công nhân mặc đồng phục màu xanh lam tất bật luôn tay luôn chân. Chứng kiến cảnh tượng này, đám người nước ngoài liên tục gật đầu, bày tỏ hài lòng.

      Đối với tình hình tại của Tư Mỹ Kỳ, Trần Tranh cũng tương đối hài lòng. Sau khi tin tức Tư Mỹ Kỳ bị DG mua cổ phần được công bố, các nhà cung ứng và đại lý trước đó vốn tỏ ra lạnh nhạt với Tư Mỹ Kỳ lần lượt thay đổi thái độ. Tuy họ đến mức ân cần niềm nở, nhưng ít nhất cũng dám đắc tội ta.

      Còn người tiêu dùng cũng có tâm lý sính ngoại. Kể từ khi Tư Mỹ Kỳ trở thành công ty được nước ngoài bỏ vốn đầu tư, lượng tiêu thụ tại các cửa hàng tăng đáng kể. Sau khi DG rót tiền, nhà máy của ta bắt đầu hoạt động trở lại.

      vòng tuần hoàn tốt đẹp như vậy, nếu phải nhờ những người nước ngoài có vẻ lịch nhưng thực chất tham lam và ngạo mạn này, Trần Tranh khó có thể làm được.

      Có câu mời thần dễ, tiễn thần khó, Trần Tranh tưởng cuộc thị sát hôm nay kết thúc tốt đẹp, ta có thể che mắt đám người nước ngoài. Ai ngờ lúc ra cổng nhà máy, Tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương của DG cất giọng nghiêm nghị:

      “Ben, có thể giải thích với tôi, số hàng để ở kho số Năm là thế nào ?”

      Ben là tên tiếng mà Trần Tranh tự đặt vào mấy hôm trước, để tiện giao lưu với người nước ngoài. ta giật mình nhưng vẫn thừa nhận: “Ngài Charles, đó là sản phẩm túi xách thông thường của chúng tôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :