1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 29-4

      Mười giờ sáng, Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đến văn phòng của Uông Thái Thức đúng hẹn.

      Nhìn thấy hai người, Uông Thái Thức cũng khách sáo, hỏi thân tình: “ cậu ăn sáng chưa? Chưa ăn căn tin của công nhân viên ?”

      Lệ Trí Thành mỉm cười: “Chúng tôi ăn rồi, bánh cuốn rau, mùi vị rất ngon.”

      Uông Thái Thức cười, lại giới thiệu với các món ăn ngon của Đài Loan. Lâm Thiển đứng bên cạnh, trong lòng xốn xang.

      Sáng nay , mùi vị của bánh cuốn rất bình thường. Câu vừa rồi của có nghĩa, “mùi vị của rất tồi.”

      Kết luận của quả nhiên chính xác, người đàn ông này ngày càng “xấu xa”, đặc biệt đối với .

      Lô vật liệu mà Minh Đức mới sáng chế vào sản xuất. Lô vật liệu này chỉ có tính năng thông thường như chống thấm, chống bẩn… mà và bền hơn. Đây chính là vật liệu Lệ Trí Thành dùng vào mẫu túi xách mới trong tương lai.

      Ba người vòng quanh dây chuyền sản xuất lúc, Lệ Trí Thành lên tiếng: “Nhà máy mới ở khu vực Hoa Trung và Hoa Nam xây xong, còn khu vực Hoa Bắc và Hoa Đông bắt đầu đào móng, Uông tổng hãy sắp xếp thời gian thăm quan chuyến.”

      Uông Thái Thức đáp lời, mà nhìn đôi nam nữ đối tác trước mặt rồi phóng tầm mắt về phía khu nhà xưởng mở rộng gấp mấy lần so với trước kia, ông đột nhiên có chút cảm khái.

      “Trí Thành, Lâm Thiển.” Ông từ tốn mở miệng: “ ngờ Uông Thái Thức tôi đến lúc tuổi già còn có thể “bay cao”.”

      Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đều cười. Uông Thái Thức tiếp: “ cậu đừng vội quay về, ở Đài Loan chơi vài ngày. Tối nay bà nhà tôi nấu lẩu, cậu đến ăn cơm cho vui.”

      Lệ Trí Thành lập tức nhận lời.

      Buổi chiều rảnh rỗi, Lệ Trí Thành và Lâm Thiển tay trong tay dạo phố như những cặp tình nhân bình thường.

      Trong năm vừa qua, Lâm Thiển chủ yếu phụ trách mảng vật liệu nên thường xuyên Đài Loan, do đó thông thuộc nơi này hơn Lệ Trí Thành. Thế là dẫn lang thang đường phố sầm uất.

      Cảnh sắc xung quanh quan trọng, người qua đường cũng quan trọng, quan trọng là người ở bên cạnh bạn và tâm tình của bạn. Trước kia, dạo ngoài phố cùng Lệ Trí Thành, mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy ngọt như đường mật. Còn bây giờ, tâm tình của cũng có thay đổi. Ở bên cạnh có cảm giác tương tự vị mật ong hơi ngọt, nhưng thẩm thấu toàn thân , trở thành thói quen thể dứt bỏ.

      Có lẽ do bệnh nghề nghiệp, hai người bất giác tới khu vực sầm uất nhất thành phố. Nơi này tập trung số nhãn hiệu túi xách nổi tiểng châu Á. Hai người dưới ánh đèn nhấp nháy của tòa trung tâm thương mại, nhìn thấy quảng cáo của DH màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn treo đỉnh tòa nhà đối diện. Quảng cáo rất ấn tượng và thời thượng, bên dưới xuất dòng chữ: Lượng tiêu thụ năm đứng đầu châu Á.

      Lâm Thiển lặng lẽ xem lúc, trong đầu chợt lên dáng vẻ của Ninh Duy Khải. biết bây giờ ta thế nào rồi?

      lại ngẩng đầu về phía trước. tình cờ, cách đó xa là tấm biển quảng cáo của Minh Đức. màn hình màu đen là bốn chữ MIND màu bạc đơn giản sáng trưng.

      Lâm Thiển quay sang Lệ Trí Thành: “Tuần sau định gặp Ninh Duy Khải sao?”

      Lệ Trí Thành gật đầu. Lâm Thiển thở dài: “Chắc ta muốn đánh trận.”

      Khóe miệng Lệ Trí Thành nhếch lên: “Sớm muộn Ninh Duy Khải cũng biết và em là cổ đông lớn của Minh Đức.” liếc cái: “ có bạn bè vĩnh viễn…”

      Lâm Thiển tiếp lời: “Cũng có kẻ địch mãi mãi.”

      Đàn ông thương trường chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.

      Lâm Thiển biết nguyên nhân tại sao Lệ Trí Thành lại sắp xếp cuộc gặp với Ninh Duy Khải vào thời điểm này.

      Bởi vì trong năm qua, Sa Ưng và Minh Đức bị ràng buộc vào nhau. Lâm Thiển Lệ Trí Thành có dự liệu trước cục diện này, nhưng hai nhãn hiệu đúng là phát triển với tốc độ nhanh chóng mặt.

      Tuy nhiên, theo cá nhân Lâm Thiển, Minh Đức phát triển tốt hơn Sa Ưng chút. Giống như việc chip vi xử lý Intel có mặt trong máy tính của các nhãn hiệu lớn, nó đẩy danh tiếng đến tận tầng lớp người tiêu dùng. Vì vậy cuối cùng, Intel chỉ đơn giản là công ty cung cấp linh kiện mà nhãn hiệu ngày càng củng cố địa vị của mình.

      Bây giờ Minh Đức cũng vậy. Kể từ lúc Aito mới ra đời vào năm ngoái, Lệ Trí Thành chú trọng việc quảng bá nhãn hiệu Mind. tại, người tiêu dùng đều biết, vật liệu sản xuất túi xách Minh Đức của Đài Loan có chất lượng tốt nhất châu Á.

      Mặc dù chuyện Lâm Thiển và Lệ Trí Thành là cổ đông lớn của Minh Đức được giữ bí mật nhưng người sáng suốt như Ninh Duy Khải biết chừng sớm phát giác.

      Chỉ có điều, bây giờ ta và Sa Ưng chắc cũng còn lựa chọn nào khác.

      Cùng ngày, Ninh Duy Khải đứng bên cửa sổ văn phòng CEO, phóng tầm mắt ra xa.

      ta vừa kết thúc buổi tổng kết kinh doanh quý của Sa Ưng. Tất cả mọi người, từ nhân viên, tâm phúc của ta đến nhà cung ứng, đại diện khách hàng lớn… đều tỏ ra phấn khởi. Bởi vì đây là lần đầu tiên sản phẩm đơn hàng của Tân Bảo Thụy leo lên vị trí quán quân châu Á.

      Nghĩ đến đây, Ninh Duy Khải mỉm cười. Nhưng nụ cười vui vẻ, bởi vì vào thời khắc này, bàn làm việc của ta còn bản báo cáo thành kinh doanh tổng thể của Tân Bảo Thụy trong quý vừa qua. Ngược lại với thành tích của Sa Ưng, lượng tiêu thụ hai sản phẩm túi xách thông thường và túi xách dã ngoại giảm cách rệt. Vì vậy xét về mặt tổng thể, công ty đạt lợi nhuận trong quý vừa rồi.

      Đứng bất động hồi lâu, cuối cùng Ninh Duy Khải thở dài.

      Đúng lúc này, Nguyên Tuấn gõ cửa vào, sắc mặt hơi khó coi: “Ninh tổng, đến lúc trụ sở Chúc thị họp rồi.” biết vô tình hay hữu ý, người trợ lý theo Ninh Duy Khải nhiều năm bây giờ luôn thêm từ “Chúc thị” vao sau trụ sở hay tập đoàn.

      Ninh Duy Khải gật đầu, đến bên bàn làm việc, cầm áo comple vắt ở thành ghế thong thả mặc vào người. Nguyên Tuấn nhìn ta, viền mắt đột nhiên hơi cay cay. ta liền ngoảnh mặt chỗ khác, cố gắng đè nén tâm trạng.

      Trong đầu Ninh Duy Khải lại nghĩ đến số cuộc điện thoại vào buổi tối hôm qua, từ những người trong nội bộ Chúc thị có mối quan hệ thân thiết với ta. Những cuộc điện thoại này đều có mục đích chung là ngầm ám chỉ cho ta biết:

      “Duy Khải, cuộc họp Hội đồng quản trị vào ngày mai nhiều khả năng “nổi gió”.”

      “Duy Khải, tình hình bất lợi đối với cậu.”

      “Duy Khải, sau này có dự định gì?”



      Ninh Duy Khải đồng thời nhớ ra, sáng nay rời khỏi nhà, Chúc Hàm Dư chân đất, đứng ở huyền quan nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, chứa đựng ái mộ, áy náy, hoang mang, bất lực…

      Cuối cùng, ta thắt cà vạt, mặt vô cảm cùng Nguyên Tuấn xuống lầu.

      Hết chương 29
      Chris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @amylee : minh cung nho ban lam :031::031::031::031::031:
      amylee thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chris thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 30-1

      Lâm Thiển có giấc mơ.

      Trong mơ, Lệ Trí Thành ngồi ở thư phòng làm việc. pha cốc trà nóng cầm sang cho , giơ tay ôm vào lòng. Cảnh tượng này rất quen thuộc, xảy ra vô số lần trong năm qua, đến mức nhịn được, cười tủm tỉm trong giấc mộng.

      Sau đó đột nhiên nằm giường, Lệ Trí Thành phủ người xuống, trước mắt Lâm Thiển chỉ còn lại đường nét thân thể . Còn thầm bên tai : “Lâm Thiển… cả cuộc đời này để em rời khỏi .”

      Lâm Thiển mở mắt, nhận ra mình vẫn ở trong ngôi nhà nghỉ ở Đài Loan. Ngoài trời nắng chói chang.

      Giữa ban ngày ban mặt, sao lại có giấc mơ như vậy? Câu “buồn nôn”: “Cả cuộc đời này để em rời khỏi thể thốt ra từ miệng Lệ Trí Thành. Dù ý nghĩa tương tự, nhưng câu của cũng đầy khí thế, đại loại “Người dùng trái tim để đánh đổi, dù thế nào cũng buông tay.”

      Lâm Thiển mỉm cười, xuống giường, liền nhìn thấy Lệ Trí Thành ngồi ở ngoài ban công.

      Lâm Thiển bất giác cảm thán, chậc chậc… Cố Diên Chi đúng đấy, bây giờ chỉ cần ở nhà thu tiền. Trước kia đều bận bù đầu bù óc, còn bây giờ người ngủ trưa, người phơi nắng.

      Lâm Thiển dép lên đến bên Lệ Trí Thành, cúi đầu hôn lên má cái.

      Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn : “Mơ thấy đúng ?”

      Lâm Thiển kinh ngạc: “Sao biết?”

      Lệ Trí Thành cười cười, kéo cùng ngồi xuống ghế mây, chậm rãi đung đưa. Ghế mây có từ lâu đời nên bóng loáng, sờ vào rất dễ chịu.

      ra, Lệ Trí Thành nghe thấy Lâm Thiển gọi: “Trí Thành, Trí Thành…” trong giấc mơ. Sau đó, khóe miệng cong cong.

      Tuy nhiên, trả lời: “Trực giác.”

      Lâm Thiển tròn mắt. ngẫm nghĩ, cuối cùng gật đầu: “ giỏi quá.” Kỳ thực bộ não bật ra câu: “Thân thể và tâm linh tương thông.”

      Nhưng đối với Lệ Trí Thành, câu này chẳng khác nào lời mời mờ ám. Vì vậy, lại nuốt xuống cổ họng. Chắc có người phụ nữ nào bị câu cảm động, Lâm Thiển chớp mắt, ôm cổ : “Công nhận hai chúng ta ăn ý .”

      Lệ Trí Thành ngắm gương mặt ở cự ly gần: “Bởi vì thân thể và tâm linh tương thông?”

      Lâm Thiển liền bịt miệng bằng nụ hôn.

      Kết thúc nụ hôn nồng nàn, Lâm Thiển ngồi trong lòng Lệ Trí Thành, cùng ngắm đồng ruộng và khu nhà xưởng ở phía xa xa.

      quả ăn ý, bây giờ hai người đúng là đôi trời sinh. giống năm trước, lúc mới ở bên nhau, họ vẫn còn xảy ra mâu thuẫn. Thời gian dần hóa giải mọi khúc mắc giữa hai người.

      Mâu thuẫn để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong đầu Lâm Thiển phải vụ phát Aito trở thành quân cờ bỏ , mà là ba tháng sau đó, giữa hai người xuất ý kiến bất đồng.

      Lúc bấy giờ, Ái Đạt bắt đầu bí mật nghiên cứu sản phẩm túi xách thông thường mới cho năm sau. Lâm Thiển và nhóm thị trường của vẫn chịu trách nhiệm về phương án marketing.

      Dù ăn ý đến mấy, cũng phải lần nào ý tưởng của bọn họ cũng gặp nhau. Lần này, phương án của nhóm Lâm Thiển bị Lệ Trí Thành bác bỏ. Hơn nữa, thái độ của ta kiên quyết, chỉ bằng bốn từ ngắn gọn: “ được, làm lại.”

      ra phương án đó phải Lâm Thiển đưa ra ý tưởng chính, mà là cấp dưới có năng lực của thức thâu đêm làm ra. Đó là trẻ, nghe Boss lớn phê bình trong cuộc họp, viền mắt đỏ hoe. Mấy lãnh đạo cấp cao như Cố Diên Chi hay Lưu Đồng bao giờ quan tâm đến tâm trạng của cấp dưới, cũng thẳn thắng phê bình.

      Bắt gặp bộ dạng ủ rũ của nhân viên, Lâm Thiển thương xót trong lòng. ra, cảm thấy phương án này rất tốt, phục tùng mệnh lệnh của cấp thành vấn đề, nhưng cũng cần bày tỏ quan điểm của mình. Thế là Lâm Thiển đứng dậy phát biểu.

      Như Lệ Trí Thành từng , tính cách của Lâm Thiển đôi lúc còn quyết đoán hơn đàn ông, khi tranh luận càng thể điều này. đưa ra hai ba bốn năm sáu quan điểm sắc bén, chứng minh phương án ra rất khá.

      Sau khi phát biểu xong, phòng hội nghị im lặng như tờ. Cũng phải người phản đối trước đó đều bị thuyết phục, mà là Lâm Thiển bất thình lình bùng nổ khả năng hùng biện, phân tích đâu ra đấy, khiến mọi người nhất thời biết phản bác thế nào.

      Lệ Trí Thành nhìn , khóe mắt thấp thoáng ý cười. Sau đó, bình tĩnh mở miệng: “Rất có lý, nhưng định vị sản phẩm phù hợp với chiến lược chúng ta đặt ra ban đầu, cũng phải là thứ tôi cần. Hãy làm lại bản khác.”

      trúng chỗ hiểm, người xung quanh gật đầu tán thành. Cũng có người đứng về phía Lâm Thiển, giữ thái độ im lặng. Lâm Thiển cười nổi, chau mày ngồi xuống, lạnh nhạt trả lời: “Vâng.”

      Về nhà, Lâm Thiển làm mặt lạnh với Lệ Trí Thành. Đương nhiên, biết thái độ của mình hơi trẻ con nhưng bởi vì trong lòng vẫn còn bực tức. nghĩ bụng, tuy hai người công tư phân minh nhưng dù thế nào cũng là phụ nữ, ít nhất cũng phải giữ thể diện cho trước đám đông. Thế là lúc ăn cơm, tắm, xem tivi, thậm chí đến khi lên giường, Lâm Thiển cũng để ý đến Lệ Trí Thành.

      Còn Lệ Trí Thành sao? ra chẳng để chuyện này trong lòng. Về nhà, thấy Lâm Thiển tức giận, cũng sốt ruột, còn chẳng chẳng rằng thuận theo ý .

      Lâm Thiển gọi đồ ăn bên ngoài nhưng chỉ đặt suất của mình. Lệ Trí Thành lập tức gọi điện thoại, kêu suất giống hệt Lâm Thiển, sau đó ngồi ăn bên cạnh . buồn bực né trán, liền kéo vào lòng, khiến thể động đậy. Cuối cùng, chỉ có thể ngồi đùi ăn cơm.

      Lâm Thiển tắm, khóa trái cửa, còn đặt cái ghế chắn ngang cửa. Lệ Trí Thành vẫn dùng chìa khóa mở cửa như thường lệ, đồng thời dễ dàng dẹp chướng ngại vật, vào nhà tắm. cũng làm gì, chỉ đứng bên bồn nhìn chăm chú. Lâm Thiển muốn lấy khăn mặt, liền cầm đưa cho . Lâm Thiển muốn dùng sữa rửa mặt, nhưng cố nhịn, vẫn giữ vẻ mặt khó đăm đăm.

      Sau đó là tiết mục lên giường ngủ. Lâm Thiển quay lưng về phía Lệ Trí Thành. hỏi: “ có nên lại bày tỏ trung thành?” Mặt Lâm Thiển nóng ran: “ cần.”

      “Em chắc chắn?”

      “Ừ.”

      “Vậy quay người lại đây.” đưa ra điều kiện trao đổi.

      Lâm Thiển đành quay người về phía Lệ Trí Thành, nhưng nhắm mắt nhìn .
      Chris thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 30-2

      “Em nghe qua câu “đầu giường cãi nhau, cuối giường giảng hòa” chưa?” hỏi .

      Lâm Thiển lặng thinh. Sau đó, bị hôn và vuốt ve lúc, ý chí của cũng tan chảy…

      Khi hết tức giận, Lâm Thiển nghĩ ra chiêu để hòa giải mâu thuẫn tương tự trong tương lai.

      : “Em biết chúng ta cần công tư phân minh, nhưng em là phụ nữ. Phụ nữ luôn cần giữ thể diện, phụ nữ rất cảm tính, thể lý trí và tỉnh táo như . Vì vậy, em có kiến nghị, từ nay về sau phàm là phương án em đưa ra ở cuộc họp, dù phủ nhận nhưng được tỏ thái độ trực tiếp. Chúng ta quy định ám hiệu, hãy sờ lông mày bên trái và : “Phương án này tồi, nhưng tôi hy vọng nhìn thấy phương án tốt hơn.” làm thế là em hiểu, ý của ra là: “Phương án này rất tệ, hãy làm lại ”.”

      Lâm Thiển chớp mắt nhìn Lệ Trí Thành: “ thấy có được ?”

      Lệ Trí Thành ôm vào lòng, khóe mắt cười cười: “Tuân lệnh.”

      Tuy nhiên sau đó, Lệ Trí Thành lần sờ lông mày bên trái. hôm, phát biểu tại cuộc họp: “Phương án này tồi, nhưng tôi hy vọng nhìn thấy phương án tốt hơn”, khiến Lâm Thiển lo ngay ngáy. Về nhà, lập tức hỏi : “Hôm nay … quên sờ lông mày?”

      Lệ Trí Thành cười: “Đâu có.”

      Lúc này Lâm Thiển mới bừng tỉnh, thở phào nhõm, cũng biết người đàn ông này trêu chọc .

      ra Lâm Thiển cũng dần thay đổi. ý thức được, số mâu thuẫn là do chín chắn. Hai người vừa là quan hệ cấp cấp dưới, vừa là đôi tình nhân, nếu đem công việc về nhà ảnh hưởng đến tình cảm. Ví dụ vụ Aito lần trước, ví dụ mâu thuẫn ở cuộc họp về phương án marketing. Sau đó chủ động đề nghị, về đến nhà, thảo luận công việc. Lệ Trí Thành đương nhiên đồng ý.

      “Em nghĩ gì vậy?” Giọng đàn ông trầm ấm chợt vang lên bên tai Lâm Thiển, kéo trở về thực tại. Lâm Thiển ngoảnh đầu về phía : “ có gì, em nhớ xem trước kia bắt nạt em thế nào.”

      Lệ Trí Thành quen với đằng nghĩ nẻo của người phụ nữ này. Tuy giữ vẻ mặt bình thản nhưng khóe mắt vụt qua ý cười gian xảo.

      Lệ Trí Thành gật đầu. Người phụ nữ của mình hoài niệm ký ức bị “bắt nạt”, tất nhiên sẵn lòng phối hợp.

      “Tối nay có muốn “bắt nạt’ em tại cái ghế này ?” Lệ Trí Thành hỏi .

      Lâm Thiển đỏ mặt, mắng : “Lưu manh.”

      Ánh hoàng hôn bao trùm cả con đường. Lệ Trí Thành lái xe chở Lâm Thiển đến nhà Uông Thái Thức. Lâm Thiển ngồi ở ghế lái phụ, có việc gì làm nên gọi điện cho trai.

      Đầu kia vẫn là giọng nữ tiếng máy móc.

      cúp điện thoại, quay sang Lệ Trí Thành: “ trai em biết gần đây bận gì, gọi điện đều được. Mỗi lần có dự án lớn, ấy đến người thân họ hàng cũng chẳng thèm nhận.”

      Lệ Trí Thành chỉ cười cười.

      Lâm Thiển chống cằm nhìn : “ ra cũng thế thôi.”

      giống ấy.” Lệ Trí Thành đáp.

      Câu đầy thâm ý khiến Lâm Thiển hơi ngây ra. từng kể cho Lệ Trí Thành nghe về quá khứ của Lâm Mạc Thần. Vậy ý của là…

      Lệ Trí Thành liếc cái: “ bao giờ để mất người phụ nữ mình thương.”

      Lâm Thiển im lặng. Ngẫm nghĩ mới thấy, Lệ Trí Thành và Lâm Mạc Thần đều là những người đàn ông đầy thủ đoạn thương trường. Nhưng trai sau khi trải qua nỗi đau bị rút gân lột da nên mới nhận ra tình cảm chân thực của mình. Còn Lệ Trí Thành lại trao trái tim của cho trước. Qua thời gian chung sống, có thể nhận ra, Lệ Trí Thành ngày càng nắm giữ chặt hơn.

      “Cũng nhất định.” Lâm Thiển đáp lại bằng thái độ kiêu ngạo: “Cần xem xét biểu của sau này.”

      Nhà của Uông Thái Thức là ngôi nhà hai tầng nằm bên đường. Đèn đường bật sáng, chiếu xuống bậc cầu thang và hàng cây trước ngôi nhà, tạo cảm giác ấm áp tĩnh mịch. Lệ Trí Thành xách hai chai rượu Mao Đài, Lâm Thiển khoác tay , cùng lên bấm chuông.

      Người ra mở cửa là con trai của Uông Thái Thức, cũng chính là người đầu tư tài chính gặp vấn đề, Ninh Duy Khải dùng để uy hiếp bố ta như tin đồn. ta có ngoại hình đẹp hơn bố, trắng trẻo nho nhã, đeo cặp kính gọng vàng. ta mời hai người vào trong nhà, đồng thời ngẩng đầu gọi bố ở tầng : “Bố, Lệ và chị Lâm đến rồi.”

      Lâm Thiển nhịn được, lại liếc Lệ Trí Thành.

      Lệ Trí Thành và Uông Thái Thức đối xử ngang hàng, vì vậy con cái nhà họ Uông tuy cùng lứa tuổi với nhưng rất khách sáo. Mỗi lần Lệ Trí Thành và Uông Thái Thức ở cùng chỗ uống trà trò chuyện, con cái ông đều cung kính ngồi bên cạnh.

      Là người phụ nữ ở bên cạnh , mỗi khi bắt gặp vẻ trầm ổn, ung dung, già dặn tỏa ra từ Lệ Trí Thành, tim Lâm Thiển vẫn đập loạn nhịp.

      Vợ Uông Thái Thức cũng là giáo sư đại học về hưu. Nhưng giống ông chồng cao ngạo lập dị, bà Uông đáng hơn nhiều. Bà có dáng người bé, ăn mặc tinh tế, gương mặt lúc nào cũng để lộ nụ cười. Cả đời sống trong vòng tay thương của chồng nên cách chuyện của bà lộ vẻ ngây thơ.

      Khi mọi người ngồi bên bàn ăn với nồi lẩu thơm phức, bà hỏi Lâm Thiển: “Tiểu Lâm, hai người định bao giờ kết hôn?”

      Lâm Thiển uống nước hoa quả, nghe hỏi vậy chỉ “Dạ?” tiếng, mỉm cười đáp lời.

      Uông Thái Thức lập tức mở miệng: “Thanh niên bây giờ chỉ coi kết hôn là hình thức, con trai bà còn chưa cưới vợ, bà lo chuyện người khác.” xong, ông quay sang con trai, khéo léo chuyển đề tài: “Lúc nào có bạn , nhớ dẫn về nhà.”

      Cậu Uông cười cười, hàm hồ gật đầu: “Vâng thưa bố, con cố gắng.”

      Lâm Thiển biết tại sao Uông Thái Thức lại chuyển đề tài. Trong số những người ngồi ở đây, chắc chỉ có bà Uông hiểu. Tất nhiên phải thể bàn đến đề tài này, mà vì nó quá riêng tư, biết đối phương nghĩ thế nào. thực tế, những người đàn ông như Uông Thái Thức, Lệ Trí Thành hay Lâm Mạc Thần luôn tỏ ra chừng mực trong các mối quan hệ xã giao.

      Lâm Thiển cũng nghĩ ngợi nhiều, cho rằng mọi người bỏ qua đề tài này. Ai ngờ Lệ Trí Thành đột nhiên cầm ly rượu kính bà Uông, đồng thời lên tiếng: “Khi nào kết hôn, chúng tôi nhất định gửi thiếp mời cho bà.”

      Người xung quanh đều cười. Bà Uông vỗ tay, cầm ly rượu chạm với Lệ Trí Thành rồi ngoảnh đầu trừng mắt với chồng mình, ý là: Ông thấy chưa, đề tài này hay ho thế cơ mà, ông câu nệ quá.

      Uông Thái Thức chỉ cười cười.

      Nghe câu của Lệ Trí Thành, Lâm Thiển giật mình, ngẩng đầu nhìn . Cảm nhận được ánh mắt của , cũng nhướng mắt nhìn .
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :