1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 22-3

      Lâm Thiển nhanh chóng tìm ra nguyên nhân “bà dì” đến thăm sớm vài ngày. Gần đây công việc quá bận rộn, nghỉ ngơi điều độ, hôm nay bộ nhiều lại ngâm mình trong suối nước nóng nên mới dính.
      (Bà dì: chỉ kinh nguyệt của người phụ nữ.)

      May mà những khi ra ngoài bao giờ cũng chuẩn bị chu đáo, trong túi lúc nào cũng có gói ABC . Bây giờ ba lô để ở tủ đựng quần áo đối diện nhà tắm, chỉ cách bước chân.

      Sau khi sắp xếp ổn thỏa, tâm trạng của Lâm Thiển là hụt hẫng hay nhõm. Dây thần kinh căng thẳng bỗng dưng được nghỉ ngơi, vừa buồn cười vừa bất lực.

      Ở giây tiếp theo, đầu óc Lâm Thiển xuất ý nghĩ tinh nghịch. Tối nay Lệ Trí Thành chẳng thể động đến , cần lo lắng nữa.

      Thời gian qua bị người đàn ông này “đè đầu cưỡi cổ”, hôm nay lên núi lại bị ám chỉ đủ kiểu, ép mọi đường. Bây giờ có cơ hội, phải phát huy mới được.

      Lâm Thiển đẩy cửa nhà tắm, quan sát căn phòng. Lệ Trí Thành ngồi ở đầu giường, người mặc áo phông và quần dài, hai tay đan vào nhau đặt gối.

      Căn phòng tối mờ mờ, nhưng mắt còn tối thẫm hơn. nhìn : “Lại đây em.”

      Vốn có ý định trêu chọc, nhưng chứng kiến dáng vẻ này của , Lâm Thiển đột nhiên mềm lòng. tiến lại gần, đặt tay vào tay : “Lệ Trí Thành, em…”

      Chưa kịp hết câu, tay bỗng dưng bị siết chặt. ôm eo, bế lên rồi đặt xuống giường. Sau đó, Lệ Trí Thành cúi đầu hôn lên cổ . Lâm Thiển bị hôn đến mức ý loạn tình mê, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

      Lệ Trí Thành cởi áo ngủ của rồi vùi đầu vào nhũ hoa của người phụ nữ. Làn da nơi chạm vào như bùng cháy ngọn lửa. Lâm Thiển thở hắt ra: “Lệ Trí Thành…”

      Bây giờ ủ rũ, sao “bà dì” lại đến vào đúng lúc này. Ở thời khắc này, mới phát , dù căng thẳng hay ngượng ngùng đến mức nào, vẫn muốn , muốn cùng có quan hệ thân mật, tựa hồ chỉ như vậy, tình ý thể đè nén ở trong lòng mới được giải thoát, mới được vỗ về.

      Vào thời khắc này, Lệ Trí Thành phải chịu kích thích mãnh liệt hơn Lâm Thiển rất nhiều lần. Dục vọng kìm nén quá lâu, hôm nay lại bị khơi gợi cách triệt để. Dưới thôi thúc của bản năng, càng hôn nồng nàn, càng chìm đắm hơn.

      Đầu óc chợt ra vô số hình ảnh của trong quá khứ, hình ảnh tàu hỏa lúc mới quen nhau, bộ dạng đắc ý của khi chào kiểu nhà binh với , tự phong mình là phó tướng của , hình ảnh khóc sưng mắt trong buổi tối bị tát, hình ảnh rạng ngời của ở trong phòng hội nghị, khi giới thiệu với các quản lý phương án quảng cáo sản phẩm mới…

      Lệ Trí Thành tiếp tục nụ hôn xuống đến thắt lưng Lâm Thiển. Khi thốt ra tiếng rên khẽ, khi cảm thấy ngọn lửa trong thân thể có cách nào dập tắt, ngẩng đầu nhìn , đồng thời cất giọng trầm khàn: “Lâm Thiển, cho nhé.”

      Lâm Thiển nuốt nước bọt, cất giọng khô khóc: “Lệ Trí Thành, vừa nãy em định với , “bà dì” đến rồi…”

      Lần đầu tiên trong đời, Lệ Trí Thành có cảm giác “ hùng khí đoản”.
      (“ hùng khí đoản” xuất phát từ câu “nữ nhi tình trường, hùng khí đoản”, có nghĩa vướng vào tình cảm nam nữ chí khí của người hùng tiêu tan.)

      Nghe vậy, cam lòng, giơ tay chạm vào nơi nhạy cảm của , khiến toàn thân hơi run rẩy. Sau đó, mới quay về nửa thân của .

      Dưới ánh mờ mờ, Lâm Thiển nhìn bằng ánh mắt áy náy, thương xót nhưng cũng có chút gian manh.

      có khó chịu ?” đẩy ngực .

      Lệ Trí Thành biết , sau giây phút thương xót ngắn ngủi, người phụ nữ này lại khôi phục tâm trạng, cố ý khiêu khích . Trong khi quên mất, mình mặc áo nằm trong lòng . Theo động tác giơ tay của , đường cong đẹp đẽ trở nên sinh động và hấp dẫn vô cùng.

      Ánh mắt Lệ Trí Thành càng tối thẫm. Nhưng Lâm Thiển vẫn phát giác, còn cười hì hì với : “ mau tắm nước lạnh . Lần sau, lần sau nhất định thuận lơi.”

      Lệ Trí Thành định tiếp tục nhẫn nhịn. nằm nghiêng người, để gối đầu lên cánh tay mình, bàn tay còn lại nắm lấy tay .

      “Lâm Thiển, giúp .”

      Nghe ra ý đồ của Lệ Trí Thành, máu trong người Lâm Thiển dường như dồn hết lên đại não. Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc trong giây lát, đáp khẽ: “Được.”



      Cho đến khi kết thúc, người khó chịu lại chính là Lâm Thiển. ấm ức nằm trong lòng . Lệ Trí Thành mỉm cười khi bắt gặp bộ dạng của .

      cầm tay đưa lên môi hôn: “Mấy ngày?”

      Lâm Thiển ngẩn người mất mấy giây mới hiểu ý . hơi xấu hổ: “Khoảng bốn ngày.”

      “Được.”

      Lâm Thiển vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng, vùi mặt vào ngực Lệ Trí Thành. Sau đó, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Mãi đến gần buổi trưa hôm sau, họ mới tỉnh giấc, thành ra bỏ lỡ cơ hội ngắm mặt trời mọc.

      Mặc dù cơ thể hơi mệt mỏi nhưng Lâm Thiển vẫn muốn tiếp tục leo núi, Lệ Trí Thành chiều theo ý .

      Hai người lên đỉnh núi giờ chiều. Bây giờ lúc nóng bức nhất, ánh nắng chói chang chiếu xuống, khiến cả dải núi phủ màu vàng lấp lánh.

      Lệ Trí Thành và Lâm Thiển tìm tảng đá nhẵn ngồi xuống. đưa nước cho : “Người em thế nào? Có khó chịu lắm ?”

      ra Lâm Thiển quen bị đàn ông quan tâm đến vấn đề sinh lý, đáp: “Hơi đau lâm râm, đừng nghĩ đến nó là được.”

      Lệ Trí Thành cũng nhiều lời, ngẩng đầu phóng tầm mắt ra xa.

      Trước mặt là phong cảnh bao la bát ngát, tâm trạng của Lâm Thiển cũng trở nên thoải mái hơn. Tự nhiên nghĩ đến Ái Đạt trong giai đoạn đầu sóng ngọn gió, lên tiếng hỏi Lệ Trí Thành: “Lệ Trí Thành, bây giờ Aito tung ra thị trường. Nó chính là “cây cung dài” mà nhắc tới? Có phải là “cây cung dài” hoàn hảo ?”

      Lệ Trí Thành cầm chai nước uống ngụm lớn, mắt vẫn dõi về phía trước: “ thị trường, chỉ công ty xuất sắc nhất mới có thể tạo ra cây cung dài hoàn hảo nhất.”

      Lâm Thiển gật đầu: “Đúng, chúng ta chính là công ty xuất sắc nhất thị trường.”

      Lệ Trí Thành ngoảnh đầu nhìn , ánh mắt có vẻ thâm sâu khó đoán, Lâm Thiển để ý.

      “Trước đây, em dám xem binh pháp của .” Lệ Trí Thành từ tốn mở miệng, giọng điệu ý cười: “Bây giờ là bạn của , em lại càng dám xem đúng ?”

      “Thế sao nào?” Lâm Thiển mỉm cười: “Em có chọn lựa của em.”

      Lần trước đưa bản kế hoạch đầu tư cho , từ chối xem. Tất nhiên, càng bận tâm đến cẩm nang thứ hai, thứ ba. Kể từ khi hai người chính thức nhau, chẳng ai đả động đến vấn đề này, Lâm Thiển hiểu tại sao hôm nay lại nhắc tới.

      Lệ Trí Thành cất giọng nhàn nhạt: “ xem cũng được. Nhưng sau này xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng đừng hốt hoảng, đừng sợ hãi. Em nên nhớ, có gì hãy hỏi trước.”

      Lâm Thiển ngẩn người. Sau này ư? Lời của có nghĩa, tương lai vẫn còn xảy ra biến động?

      Câu của Lệ Trí Thành khiến tâm trạng Lâm Thiển rối bời, nhưng thể mở miệng hỏi . Lúc này, đứng dậy đến trước mặt , quay lưng rồi cúi thấp người: “Em lên .”

      Lâm Thiển: “ định cõng em?”

      Lệ Trí Thành ngoảnh đầu: “Chẳng phải em bị đau bụng sao? cõng em xuống núi.”

      Lâm Thiển rất muốn , chỉ hơi khó chịu, ảnh hưởng gì cả. Nhưng nghĩ thế nào, leo lên lưng người đàn ông, vỗ vào vai : “Khi nào mệt thả em xuống, em có thể bộ.”

      Lệ Trí Thành trả lời, cõng xuống núi. cõng người và hai cái ba lô nhưng vẫn rất nhanh, bước chân trầm ổn. Lâm Thiển cảm thán: “ chẳng khác nào bộ đội đặc công.”

      Lệ Trí Thành: “Ừ.”

      Lâm Thiển cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ôm cổ , chốc chốc lại lau mồ hôi giúp , lát lại cúi đầu hôn lên cổ , bất chấp ánh mắt của người đường. Lệ Trí Thành được “phục vụ”, tuy lên tiếng nhưng tâm trạng của hết sức vui vẻ, đoạn đường núi dài đến mấy cũng thành ngắn.

      Tầm chiều tối, hai người ngồi xe buýt quay về thành phố Lâm. Vẫn là vị trí gần cửa sổ, tay nắm tay, thầm trò chuyện, nhưng Lâm Thiển có cảm giác khác lúc . bây giờ thân mật, gần gũi hơn.

      Bây giờ, thuộc về , còn cũng thuộc về . Quan hệ thân mật này tách hai người khỏi đám đông, tựa như họ tồn tại vòng tròn mà bên trong chỉ có họ.

      Gần đến thành phố Lâm, di động của hai người lần lượt đổ chuông.

      Lệ Trí Thành nghe máy trước, là Cố Diên Chi gọi tới. ta cười: “Trí Thành, Aito của chúng ta về cơ bản coi như thành công rồi.”

      Lệ Trí Thành tay cầm điện thoại, tay ôm Lâm Thiển, ngắm thành phố phồn hoa rực rỡ trong ánh hoàng hôn ở phía xa xa, khóe mắt nụ cười.

      Tiếp theo, Lâm Thiển nhận được điện thoại của trợ thủ đắc lực trong nhóm thị trường. ta cất giọng mừng rỡ: “Giám đốc Lâm, có tin vui. Theo số liệu mới thống kê vào chiều nay, mới tuần, Aito bán hết sạch hàng trong cả nước.”
      ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 22-4

      Gần đây Ninh Duy Khải được suôn sẻ. Tên bộ đội của Ái Đạt quả nhiên tung chiêu độc, đưa ra nhãn hiệu “Khách lữ hành thành phố” khiến cả ngành xôn xao. Hơn nữa, hoạt động quảng bá được đẩy mạnh, ý tưởng mới mẻ sáng tạo, tiếc tiền đầu tư, khởi xướng xu thế marketing nhãn hiệu riêng lẻ. Hành động này như tát vào mặt doanh nghiệp đầu ngành Tân Bảo Thụy.

      Tuy nhiên, Ninh Duy Khải phải là người ham hư danh, đối phương dám xuất chiêu, ta tiến hành phong tỏa là được.

      Nhưng nội bộ lại có “đầu trâu mặt ngựa” gây phiền phức cho ta.

      Aito tung ra thị trường tuần, lượng tiêu thụ tăng vọt, khí thế ầm ầm. tại, chỉ cần là nơi dính dáng đến “túi xách” như trung tâm thương mại, siêu thị, internet, thậm chí bến tàu điện ngầm cũng đều xuất quảng cáo của Aito. Người tinh mắt có thể nhận ra, chỉ vài tháng nữa, Aito trở thành “Apple” của ngành túi xách, tạo ra kỳ tích chưa từng thấy.

      Đến lúc bấy giờ, liệu Tân Bảo Thụy còn có thể giữ vị trí “ cả” của ngành?

      Vì vậy, trong lúc ở đầu sóng ngọn gió, nội bộ tập đoàn Chúc thị biết có ai tác động, cầu triệt tập cuộc họp chuyên đề về Tân Bảo Thụy, nhằm mục đích thảo luận “bài toán khó chưa từng gặp” này.

      Ninh Duy Khải chẳng thèm bận tâm, thông báo cuộc họp gửi tới ba ngày, ta cũng cáo ốm ba ngày liền.

      Ba ngày này, Ninh Duy Khải nhốt mình trong phòng làm việc của CEO, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài. Hai vị thiếu gia Chúc thị ta định giở trò gì. Cuco65 họp giải quyết bài toán khó cũng vì vậy buộc phải hoãn lại.

      Ninh Duy Khải nhốt mình trong phòng để làm gì? Buồn bực, phẫn nộ hay hết đường xoay sở? , ta suy ngẫm, suy ngẫm cách tỉnh táo.

      Ninh Duy Khải nghĩ đến vấn đề, rốt cuộc Aito mang đến uy hiếp to lớn như thế nào đối với Tân Bảo Thụy, cũng suy nghĩ xem vào thời điểm này, ta nên đối phó với bên ngoài hay ổn định nội bộ trước.

      Ninh Duy Khải chỉ nghĩ vấn đề duy nhất, tên bộ đội thâm hiểm Lệ Trí Thành rốt cuộc định làm gì?

      Trong lúc lòng người hoang mang, các giám đốc bộ phận và phó tổng, những cán bộ cốt cán theo Ninh Duy Khải nhiều năm, cả trợ lý Nguyên Tuấn đều trấn tĩnh và tỏ ra nhẫn nại. Bởi vì bọn họ biết phong cách của CEO nhà mình. Bình thường, Ninh Duy Khải luôn tỏ ra thoải mái nhưng vào thời khắc then chốt, ta vô cùng trầm tĩnh và quyết đoán, khiến người khác khỏi khâm phục. Vô số phong ba bão táp trong quá khứ chứng minh, quyết sách của Ninh Duy Khải là đúng đắn. Chính vì vậy, ta mới ngày càng đưa Tân Bảo Thụy lên nấc thang cao hơn.

      Đây là năng lực đưa ra những quyết định chiến lược và quyết đoán khi đảm trách toàn cục mà phải người lãnh đạo nào cũng có. Gặp được vị lãnh đạo như vậy là may mắn của bọn họ, nên bọn họ nhẫn nại chờ đợi.

      Tầm chiều tối ba ngày sau, cửa phòng làm việc của CEO cuối cùng cũng mở, Ninh Duy Khải ăn mặc chỉnh tề ra ngoài. ta mỉm cuời với Nguyên Tuấn: “ gọi người của bộ phận Nghiên cứu kỹ thuật đến đây.”

      Bắt gặp thần sắc của Ninh Duy Khải, Nguyên Tuấn biết ta có quyết định, trong lòng rất vui mừng. ta lập tức gọi Giám đốc bộ phận Nghiên cứu kỹ thuật và mấy nhân viên trụ cột tới văn phòng CEO.

      Ngồi sau bàn làm việc cỡ lớn, Ninh Duy Khải chỉ hỏi bọn họ câu: “Các có thể làm ra sản phẩm xuất sắc hơn ?”

      Giám đốc bộ phận nghiên cứu kỹ thuật sớm nghĩ tới vấn đề này nên trả lời rất nhanh: “Với kỹ thuật và năng lực thiết kế của chúng ta thời, chúng ta hoàn toàn có thể. Về phương diện vật liệu khó khăn chút, chúng ta cần tìm ra vật liệu có tính năng và mức giá tương đương Mind, hoặc chúng ta cướp quyền sử dụng độc quyền sản phẩm của Mind từ tay Ái Đạt.

      Về mặt kỹ thuật, chúng ta tuyệt đối có thể làm ra sản phẩm tương tự Aito. Cuối năm ngoái, chúng ta nhập khẩu số kỹ thuật sản xuất túi xách dã ngoại, những kỹ thuật này có thể áp dụng cho sản phẩm mới. Về điểm này, Ái Đạt lạc hậu hơn chúng ta.

      Về phương diện thiết kế, sản phẩm Aito của bọn họ đúng là tồi, nhưng năm nhà thiết kế xuất sắc nhất cả nước đều ký hợp đồng hợp tác độc quyền với Tân Bảo Thụy.

      Chi phí kỹ thuật và thiết kế tương đối cao, nhưng tính vào giá thành sản xuất sản phẩm riêng lẻ. Vì vậy, chúng ta hoàn toàn có thể sản xuất túi xách cùng loại nhưng có giá thấp hơn, tính năng ưu việt hơn Aito.”

      Trước đây, Ninh Duy Khải và cán bộ chủ chốt của công ty từng tiến hành nhiều cuộc đối thoại tương tự. Mỗi lần nghe mọi người phân tích xong, ta đều hài lòng bảo bọn họ lập tức hành động, ta hết sức ủng hộ.

      Nhưng lần này, Ninh Duy Khải nghe xong im lặng hồi lâu. Sau đó, ta lẩm bẩm: “Phải bỏ ra nhiều tiền mua kỹ thuật, bỏ nhiều tiền mời nhà thiết kế, phương diện vật liệu chưa chắc thắng…” ta ngẩng đầu quan sát cấp dưới: “ như , trận này dù thắng Lệ Trí Thành, Tân Bảo Thụy chúng ta cũng phải dốc hết sức mới có thể thắng cách miễn cưỡng?”

      Ngữ khí của ta rất nghiêm nghị, đám nhân viên kỹ thuật do dự lát, gật đầu: “Đúng vậy, nhưng khả năng thắng là rất lớn.”

      Ninh Duy Khải đứng dậy vài bước, tựa người vào thành bàn, gõ ngón tay xuống mặt bàn. Sau đó ta hỏi: “Các cần bao nhiêu thời gian mới làm ra mẫu túi xách này?”

      Cấp dưới ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chúng tôi phấn đấu trong hai tháng.”

      Ninh Duy Khải gật đầu: “Tôi biết rồi. Các cứ làm việc .”

      Thấy ta lập tức đưa ra quyết định như thường lệ, Giám đốc bộ phận kỹ thuật hỏi: “Ninh tổng, chúng tôi bắt tay chuẩn bị làm sản phẩm mới được ạ?”

      Ninh Duy Khải ngẩng đầu mỉm cười: “, chúng ta làm. Người ta đào hố, chúng ta dại gì nhảy xuống.”

      Sáng sớm hôm sau, Ninh Duy Khải đương nhiên ngốc nghếch trụ sở tập đoàn Chúc thị làm bia đỡ đạn. ta đến thẳng nhà họ Chúc gặp bố vợ.

      Ninh Duy Khải gặp may, hoặc là Chúc gia có quá nhiều tai mắt nên vừa vào nhà, ta liền nhìn thấy cậu hai Chúc Hàm Trình ngồi ăn sáng với bố ở ngoài vườn hoa.

      Ninh Duy Khải tiến lại gần.

      Ông già họ Chúc bình thường rất thân thiện với ta nên mỉm cười vẫy tay: “Duy Khải đến rồi à, ăn sáng chưa, ngồi đây cùng ăn .” Chúc Hàm Trình cũng cười: “Duy Khải cũng đến đây à, trùng hợp đấy.”

      Ninh Duy Khải kéo ghế, ngồi xuống cạnh bố vợ, thẳng: “Bố, con có việc muốn thương lượng với bố.”

      .” Tâm trạng của ông Chúc tương đối vui vẻ, cậu hai ở bên cạnh nửa cười nửa nhìn Ninh Duy Khải.

      Ninh Duy Khải kể vắn tắt vụ việc Ái Đạt tung ra sản phẩm gây sốt thị trường. Ông Chúc nghe xong gật đầu: “Aito đúng là rất sáng tạo. ngờ con trai lớn qua đời, Từ Dung vẫn còn con trai giỏi giang như vậy, khiến người khác khỏi ngưỡng mộ.”

      Cậu hai Chúc Hàm Trình biến sắc mặt, Ninh Duy Khải cười cười.

      định làm thế nào?” Ông Chúc hỏi: “Có cần ủng hộ về mặt tài chính của tập đoàn ? cứ đề xuất .”

      Ninh Duy Khải uống ngụm trà, từ tốn đáp: “Bố, lần này con định làm gì cả.”

      Nghe câu này, Chúc Hàm Trình chau mày, ông Chúc cũng hơi bất ngờ: “ tiếp .”

      Ninh Duy Khải chuẩn bị từ trước, chậm rãi mở miệng: “Bố, bố từng , chúng ta là người đứng đầu thị trường. Làm lãnh đạo cần phải quyết đoán, nhưng cũng nên độ lượng. Con luôn ghi nhớ điều này.”

      Cậu hai họ Chúc ở bên cạnh nhếch mép cười mỉa, Ninh Duy Khải để ý đến ta, tiếp tục lên tiếng: “Những năm qua, con theo đường lối chiến lược của bố, ngăn chặn rất nhiều cuộc “tấn công” của vô số nhãn hiệu. Nhưng càng phát triển, Tân Bảo Thụy càng kém linh hoạt. Những lúc như vậy, chúng ta nên theo đường lối ổn định, chứ phải việc gì cũng chăm chăm vào vị trí đầu. Trước đây bố từng , ngày thị trường xuất nhãn hiệu chúng ta thể tiêu diệt, bây giờ nhãn hiệu đó ra đời.”
      Chris thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 22-5

      Chúc Hàm Trình phì cười tiếng, nhưng ông Chúc chăm chú lắng nghe, sau đó hỏi con rể: “Aito chính là nhãn hiệu thể tiêu diệt?”

      Ninh Duy Khải gật đầu: “Đúng, con thể tiêu diệt.”

      Hai cha con họ Chúc ngẩn người, Ninh Duy Khải vòng vo mà thẳng thắn trình bày quan điểm của mình:

      “Bố, bố nghe vụ Lệ Trí Thành cướp thị trường của Tư Mỹ Kỳ vào mấy tháng trước chưa ạ? Người này tuy xuất thân từ quân nhân nhưng hành vô cùng xảo quyệt. Lần đó, ta dùng dự án Minh Thịnh làm mồi nhử, nhử Tư Mỹ Kỳ rơi vào bẫy, khiến Trần Tranh phải dốc sức vào đơn đặt hàng của Minh Thịnh. Kết quả, Lệ Trí Thành triển khai hoạt động hạ giá, chiếm lấy thị trường túi xách bậc trung.

      ta tuy mưu mô, nhưng phải có quy luật. Lần này, ta tung ra nhãn hiệu Aito, thủ đoạn cũng có điểm giống lần trước. Tân Bảo Thụy chúng ta phải toàn tâm toàn lực mới có thể đánh bại nhãn hiệu mới của ta. Con có thể khẳng định, đây chỉ là chiêu giương đông kích tây. Người khác có lẽ thể đánh giá chính xác thực lực của Tân Bảo Thụy nên cứ lao đầu vào để chúng ta tiêu diệt, Lệ Trí Thành chắc chắn phải kẻ ngu xuẩn như vậy. Nhất định ta có ý đồ gì đó ở đằng sau, mới dụ chúng ta tung ra sản phẩm cùng loại để cạnh tranh với Ái Đạt.”

      Hai cha con họ Chúc im lặng, ngay cả Chúc Hàm Trình cũng rất nhập tâm, ta hỏi cách vô thức: “Lệ Trí Thành có ý đồ gì chứ?”

      Ninh Duy Khải lắc đầu, mỉm cười: “Hàm Trình, tôi , nếu biết tôi thành thần tiên rồi.”

      Chúc Hàm Trình ngậm miệng, Ninh Duy Khải tiếp: “Bây giờ có thể làm gì, con vẫn chưa xác định. Nhưng con biết , chúng ta nên trực tiếp làm ra sản phẩm cạnh tranh cùng loại, để rơi vào bẫy của Lệ Trí Thành. Vì vậy, con muốn quan sát tình hình, tìm hiểu ý đồ của Lệ Trí Thành rồi tính sau.”

      Hôm nay Ninh Duy Khải đến tìm bố vợ, là muốn nhận được ủng hộ, ngăn chặn sức ép từ các bên, đồng thời tránh tình trạng bố vợ chỉ nghe phía từ cậu hai nhà họ Chúc.

      Ông Chúc còn chưa lên tiếng, Chúc Hàm Trình nhếch miệng: “ như chú, lẽ nào chúng ta để mặc Ái Đạt ciếm mất phần thị trường của chúng ta hay sao?”

      Ninh Duy Khải: “Đúng, cứ để Ái Đạt chiếm mất phần thị trường của chúng ta.” ta quay sang ông Chúc: “Trong ván cờ nhiều khi phải bỏ xe để giữ tướng.”

      Đây chính là quyết sách của Ninh Duy Khải. Cũng giống nhiều lãnh đạo doanh nghiệp xuất sắc khác, lúc cần đưa ra quyết định quan trọng, thứ ta dựa vào là trực giác mãnh liệt và ràng nhất trong đầu, chứ phải số liệu phân tích cụ thể hay ý kiến thiểu số phục tùng đa số của tầng lớp quản lý.

      Lần này, Lệ Trí Thành triển khai cuộc “tấn công” ồ ạt khiến cả thị trường xao động, điều đầu tiên ta nhìn ra là, Lệ Trí Thành muốn dụ ta toàn lực phản công và phong tỏa. Đây là đạo lý hiển nhiên mà tất cả mọi người cho rằng ta thực .

      Nhưng ta quyết làm. Bởi vì trực giác báo cho ta biết, làm vậy càng tổn thất nhiều hơn, thậm chí có khả năng thể trở mình. Đúng, đây chính là cảm giác của Ninh Duy Khải. ta cảm nhận cách ràng nguy cơ tiềm , cái bẫy Lệ Trí Thành đặc biệt tạo ra cho ta.

      ta đương nhiên cần tránh xa. Còn trong hoàn cảnh tại, ta nên làm gì để thực thi cuộc phản kích Ái Đạt? sao, ta hoàn toàn có thể tiến hành từ phương diện khác, ví dụ quan hệ với chính quyền nhà nước, ví dụ tăng cường tiếp thị sản phẩm dã ngoại và thông thường, dồn ép thị trường của Aito, ví dụ gây áp lực cho Aito từ các đại lý hay trung tâm thương mại, ví dụ đàm phán với nhà cung cấp vật liệu Minh Đức của Ái Đạt… Tuy phải nhường lại phần thị trường, nhưng ta có thể giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, sau đó tìm cơ hội trả mối thù trong tương lai.

      Nghe xong phân tích của Ninh Duy Khải, sắc mặt ông Chúc trở nên vô cùng nghiêm túc. Chúc Hàm Trình cũng như Ninh Duy Khải đều yên lặng chờ đợi quyết định của ông ta.

      lúc sau, ông ta lên tiếng: “Duy Khải, về việc này bố cần suy nghĩ kỹ, vì dù sao từ trước đến nay, Tân Bảo Thụy cũng chưa từng chủ động dâng thị trường cho đối thủ.”

      Buổi sáng, ông Chúc triệu tập cuộc họp Hội đồng quản trị. Ninh Duy Khải tuy là người đứng đầu Tân Bảo Thụy nhưng có cổ phần trong Chúc thị nên được tham gia.

      Tầm chiều tối, Nguyên Tuấn gọi điện cho Ninh Duy Khải thông báo quyết định của Hội đồng quản trị: “Ninh tổng, Hội đồng quản trị cầu Tân Bảo Thụy lập tức tạo ra sản phẩm mới cạnh tranh với nhãn hiệu của Aito đối thủ để bảo vệ thị trường.”

      Lúc nhận được thông tin này, Ninh Duy Khải và vợ là Chúc Hàm Dư ăn cơm tại nhà hàng. ta cúp máy, thần sắc thay đổi, mỉm cười khi nhìn thấy đĩa thức ăn vừa được bê lên: “Đây là món em thích nhất, nếm thử xem tay nghề của đầu bếp nhà hàng này thế nào?”

      Chúc Hàm Dư ngồi phía đối diện, để lộ vẻ mặt ưu tư: “Duy Khải…”

      Ninh Duy Khải đặt đũa xuống bàn, ngẩng đầu nhìn : “Em biết bố phản đối ý kiến của nên hôm nay mới cố tình mời cơm để an ủi đúng ?”

      Chúc Hàm Dư: “Vâng.”

      Ninh Duy Khải luôn đối xử dịu dàng với vợ. Hôm nay có chút tức giận nên ta nửa đùa nửa hỏi: “Vậy em cho rằng là bố đúng hay đúng?”

      Vấn đề này khiến Chúc Hàm Dư khó xử, cắn môi : “Em biết.”

      Đúng là thiên kim tiểu thư sống trong tháp vàng nên cái gì cũng biết, Ninh Duy Khải nở nụ cười tươi: “Em đúng là ngốc , biết dỗ hay sao?” ta đứng dậy đến bên vợ ngồi xuống, ôm vào lòng: “Em đừng lo, tuy có suy nghĩ của , nhưng chắc chắn bố cũng có tính toán của bố, để trong lòng. khi bố quyết định, làm tốt. Đây là trách nhiệm của , cũng là thái độ của bậc con cháu đối với bề . Được rồi, ăn cơm thôi, tối nay cùng em về nhà, xin bố chỉ bảo đối sách tiếp theo, được chưa?”

      Tại sao Hội đồng quản trị lại phủ quyết ý kiến của mình, Ninh Duy Khải đoán có nhiều nguyên nhân.

      Có lẽ ông già cho rằng, bỏ phòng thủ để tấn công mới là phương pháp đúng đắn. Suy nghĩ của mọi người giống nhau cũng là lẽ thường tình.

      khả nặng là em họ Chúc giở trò trong cuộc họp Hội đồng quản trị, họ muốn chống đối ta.

      Hoặc giả bản thân ông già cũng hy vọng ta thuận buồm xuôi gió, bởi vì cổ phần của Chúc thị tương đối phân tán, em Chúc thị chưa chắc giành được ủng hộ của đa số cổ đông, để tiếp quản tập đoàn trong tương lai.

      khi cục diện định, Ninh Duy Khải cũng oán trời trách người. Lệ Trí Thành đào hố để ta nhảy, để xem tên bộ đội đó có bản lĩnh đỡ nổi ta.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Duy Khải tập hợp nhân viên trụ cột của công ty, mở cuộc họp cơ mật.

      Chúng ta phải tạo ra sản phẩm trong thời gian hai tháng. Đây là mục tiêu rất khó, nhưng cũng chỉ Tân Bảo Thụy mới có thể hoàn thành mục tiêu này. Sản phẩm tôi cần chỉ tốt hơn Aito, mà còn có ưu thế tuyệt đối, để có thể giành thắng lợi hoàn toàn trước Aito, đánh bật bọn họ ra khỏi thị trường cách triệt để.”

      Hết chương 22
      Chris thích bài này.

    4. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      M phát ra bất cứ lúc nào có thể là a lại hôn chị :yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      con đường "ăn" đc c có vẻ gian nan quá a nhỉ :yoyo38::yoyo38::yoyo38:
      lại 1 cuộc chiến mới sắp bắt đầu

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      càng ngày càng nóng hôi hổi hok nên bỏ lỡ :059::059::059:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :