1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      ac nt ngọt ngào qua
      có khi c chưa kịp làm gì a nhào tới hôn chị rùi :063::063::063:

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      màn hay còn ở phía trước :yoyo53::yoyo53::yoyo53:
      hãy theo dõi tiếp tục nha hihi :yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 18-2

      Lâm Thiển có thể tưởng tượng, Lệ Trí Thành bận rộn đến mức nào. đợi nhưng lại phân xưởng vào giữa trưa, chứng tỏ đây là công việc quan trọng.

      Phân xưởng năm nằm ở trong cùng khuôn viên công ty, là phân xưởng mới nhất và lớn nhất, cũng là “căn cứ bí mật” để thử nghiệm sản xuất sản phẩm mới.

      Khi Lâm Thiển vào, xung quanh rất ồn ào, dây chuyền vận hành, tiếng máy móc ầm ầm. Dưới ánh đèn sáng trưng, ít nhân viên kỹ thuật mặc bộ đồ màu xanh lá cây và công nhân mặc đồng phục xanh lam lại lại. Đâu đâu cũng có tiếng người chuyện, tất cả tạo ra cảnh tượng bận rộn và căng thẳng.

      Lâm Thiển nhanh chóng phát nhóm hơn mười người tụ tập xung quanh cỗ máy cách chỗ xa, người đứng giữa chính là Lệ Trí Thành.

      Lâm Thiển dừng lại ở khoảng cách bảy tám mét, yên lặng nhìn .

      Bọn họ thử nghiệm tính năng của vật liệu. chiếc bàn vuông phía trước bày hơn chục loại vật liệu khác nhau, có loại bị nhúng nước, có loại bị lửa đốt hoặc bị ma sát đến nhàu nát. công nhân đứng cạnh Lệ Trí Thành, cầm miếng vật liệu báo cáo với : “Đây là kết quả của vật liệu A7 sau khi thử nghiệm, còn đây là A8 và A9… Tính năng của nó có bước tiến lớn so với đợt trước.”

      Ông ta vừa dứt lời, mấy công nhân, nhân viên kỹ thuật và nhân viên văn phòng đều phụ họa. Lâm Thiển cũng mừng rỡ. ngờ Lệ Trí Thành xem xong bản báo cáo trong tay, chau mày lạnh nhạt : “ được, vẫn còn khoảng nữa mới đạt cầu tới của tôi. Các vị vất vả rồi, nhưng lô vật liệu này bị đào thải, hãy tiếp tục thử nghiệm.”

      Lâm Thiển cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng người ở bên cạnh dường như quen với tình cảnh này. Bọn họ gật đầu rồi tản ra, tiếp tục công việc của mình. Lệ Trí Thành ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lâm Thiển.

      Bốn mắt chạm nhau, Lâm Thiển chỉ nghe thấy nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực, bất chấp hoàn cảnh ồn ào xung quanh.

      vẫn vậy, hôm nay mặc áo sơ mi, thắt cà vạt, tay áo xắn lên cao. Vào thời khắc này, tay đút túi quần, tay chống lên bàn, yên lặng nhìn .

      Sau đó, Lâm Thiển phát khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười nhàn nhạt. Chỉ ánh mắt đơn giản nhưng cũng đủ khiến Lâm Thiển rất thỏa mãn, thậm chí suýt nữa thể kiềm chế bản thân.

      Lúc này, nhân viên kỹ thuật tới đưa tập văn bản cho Lệ Trí Thành. Lâm Thiển cũng rảo bước nhanh đến bên . mỉm cười với mọi người rồi lên tiếng: “Lệ tổng, chúng tôi kết thúc cuộc điều tra nghiên cứu, tôi muốn báo cáo kết quả với .”

      “Ừ, em đợi lát”. ngẩng đầu.

      Hừm… còn che giấu giỏi hơn , trong lòng Lâm Thiển rất ngọt ngào.

      Đợi nhân viên kỹ thuật rời , Lệ Trí Thành mới nhìn : “Ở đây ồn ào, chúng ta văn phòng.”

      Văn phòng mà nhắc tới là gian phòng nằm trong phân xưởng. Lúc này, người qua lại tấp nập, Tưởng Viên đứng bên dây chuyền sản xuất mỉm cười gật đầu chào Lâm Thiển. Lâm Thiển cũng cười rồi theo Lệ Trí Thành vào phòng.

      Văn phòng còn hai nhân viên kỹ thuật ngồi trước máy tính. Thấy hai người xuất , họ liền đứng dậy: “Lệ tổng, có việc gì sao?”

      Lệ Trí Thành ngồi xuống sofa: “ có gì, các cứ bận việc của mình .”

      ra Lâm Thiển chẳng quan tâm xem bên cạnh có người hay . Chỉ cần được nhìn , ở bên cạnh , cũng cảm thấy mãn nguyện. Hơn nữa, chỉ muốn báo cáo kết quả của cuộc điều tra nghiên cứu với ngay lập tức.

      Lâm Thiển ngồi xuống phía đối diện, nhìn Lệ Trí Thành chăm chú. nhân viên kỹ thuật rót hai tách trà đưa đến trước mặt bọn họ. Lâm Thiển vội cảm ơn, Lệ Trí Thành lên tiếng trước: “Tình hình thế nào rồi?”

      Lâm Thiển vừa rút tập tài liệu chuẩn bị sẵn từ túi xách ra vừa : “Bọn em tất cả năm thành phố: Bắc Kinh, Thượng Hải, Thành Đô, Trường Sa, Cáp Nhĩ Tân, thu thập 1500 phiếu điều tra có giá trị. Đây là số liệu sau khi thống kê.” rút bản báo cáo đưa cho Lệ Trí Thành.

      Cộc cộc, có người gõ cửa vào, là nhân viên kỹ thuậ: “ ăn cơm thôi”. Nhìn thấy Lệ Trí Thành, ta lập tức ngậm miệng vài giây mới lên tiếng: “A, Lệ tổng cũng ở đây à? Tôi gọi mọi người ăn cơm, sếp ăn chưa ạ?”

      Hai nhân viên kỹ thuật đứng dậy, Lệ Trí Thành : “Chúng tôi ăn. Các ra nhớ đóng cửa, bên ngoài hơi ồn.”

      Lâm Thiển cúi đầu xem báo cáo trong tay, chỉ là từng con chữ như nhảy múa trước mặt, vào đầu dù chỉ từ. Lệ Trí Thành cũng tỏ vẻ chăm chú xem tài liệu vừa đưa.

      Đợi ba nhân viên kỹ thuật khỏi, căn phòng lại khôi phục trạng thái yên tĩnh. Đúng như Lệ Trí Thành , sau khi đóng cửa, nơi này vừa tĩnh mịch vừa ấm áp, giống thế giới khác ồn ào ngoài kia.

      Đột nhiên Lệ Trí Thành ngẩng đầu nhìn Lâm Thiển, khiến tim đập mạnh. Bên ngoài toàn là người, họ có khả năng vào đây bất cứ lúc nào nên thể xông tới hôn .

      Trong lòng chất chứa muôn vàn lời muốn nhưng nhất thời Lâm Thiển biết mở miệng ra sao.

      Cứ báo cáo công việc quan trọng trước . Lâm Thiển đưa tập tài liệu khác cho : “Bọn em còn làm bản xúc tiến tiếp thị sản phẩm. Còn đây là… A!” bất giác kêu tiếng.

      Bởi vì cổ tay bị Lệ Trí Thành nắm chặt, đôi mắt đen hun hút nhìn đăm đăm ở cự ly gần.

      Giữa hai người cách bàn trà , Lệ Trí Thành hơi dùng sức, khiến Lâm Thiển nhướn người về phía trước, mặt càng gần hơn.

      Hai người yên lặng nhìn nhau. Lâm Thiển có thể thấy lỗ chân lông mặt . hề nghi ngờ, ở giây tiếp theo, cúi xuống hôn .

      Dù đây là công ty của nhưng cũng nên làm vậy. Lâm Thiển hơi buồn cười, lập tức lên tiếng: “Lệ Trí Thành, em…”

      Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, sau đó là giọng Tưởng Viên truyền tới: “Lệ tổng, là tôi, Tưởng Viên”.

      “Vào ”. Lệ Trí Thành .

      Lâm Thiển vội vàng thu tay về, giả vờ xem tài liệu. Tưởng Viên vào, thần sắc thay đổi: “Lệ tổng, đến giờ rồi, xe ô tô chuẩn bị sẵn sàng. xem có nên sân bay ngay bây giờ ?”

      Lâm Thiển nhìn Lệ Trí Thành. gật đầu với Tưởng Viên rồi quay sang Lâm Thiển: “Tôi phải Đài Loan chuyến để đàm phán với xưởng vật liệu bên đó. Nếu thuận lợi, hai ba ngày sau tôi quay về.”

      Lúc này lại có mấy người vào phòng, Lâm Thiển đứng dậy mỉm cười : “Vâng thưa Lệ tổng, đợi quay về, tôi báo cáo kỹ hơn.”

      Lệ Trí Thành đứng dậy: “Được”. xong, ra cửa. Tưởng Viên và mọi người lập tức theo, nhanh chóng khuất dạng.

      Lâm Thiển khỏi phân xưởng, ngước nhìn bầu trời, thở dài tiếng.

      Toàn thân vô cùng mệt mỏi, cơm cũng chẳng buồn ăn, vội vàng về công ty chỉ để gặp . Nhưng Lệ Trí Thành bận tối mắt tối mũi, mới gặp nhau chưa mấy câu, lại phải công tác.

      Cảm giác này giống như cho bữa ăn ngon, nhưng vẫn chưa kịp động đữa, đồ ăn bị dọn mất. Hừ, tình có lúc cũng chẳng nhân đạo gì cả.

      Lâm Thiển đá tung những hòn sỏi bên lối , bất chấp cả hình tượng. Cho đến khi giày cao gót bám đầy bụi, mới định thần, trong lòng hết sức ảo não.

      Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, là Tưởng Viên gọi tới. Lâm Thiển lập tức bắt máy: “Trợ lý Tưởng, có việc gì vậy?”

      Tưởng Viên cất giọng nhã nhặn: “Giám đốc Lâm, còn ở tập đoàn ?”

      “Còn”.

      “Lệ tổng quên mất báo cáo của , sếp muốn xem máy bay, chúng tôi ở cổng tập đoàn, phiền cầm ra ngoài này được ?”

      Lâm Thiển lập tức về phía cổng tập đoàn.

      Hôm nay Cao Lãng trực ở cổng, ta tươi cười chào hỏi . Lâm Thiển chỉ gật đầu rồi thẳng ra ngoài. chiếc xe con màu đen đỗ bên lề đường, Tưởng Viên thò đầu ra khỏi ghế lái phụ, vẫy tay với .

      Lâm Thiển nhanh tới. Cửa sau xe mở. hình bóng Lệ Trí Thành lờ mờ ở bên trong.

      Lâm Thiển đặt tay lên cửa xe, cúi thấp người. Nhìn thấy , nở nụ cười ngọt ngào, đưa tập tài liệu cho : “Lệ tổng, báo cáo đây.” Vừa vừa nghĩ thầm: gian manh đấy, thảo nào vừa rồi cầm tài liệu, ra cố tình để lại. Bây giờ lại có cơ hội gặp nhau.

      Ai ngờ Lệ Trí Thành chỉ nhìn Lâm Thiển mà nhận tài liệu. Đó là ánh mắt của người đàn ông nhìn phụ nữ, chứ phải cấp với cấp dưới. Lâm Thiển mỉm cười, trong lòng xốn xang. tiếp: “Lệ tổng, chúc thượng lộ bình…”

      Lâm Thiển thể hết câu, bởi Lệ Trí Thành nắm tay, kéo vào trong xe rồi áp môi xuống.

      Nụ hôn đến bất thình lình này khiến Lâm Thiển hoàn toàn chấn động. Tay bị nắm chặt, eo cũng bị thuận thế ôm vào lòng, chỉ có thể nép vào người . Đây là nụ hôn quá cuồng nhiệt nhưng rất sâu. Lệ Trí Thành hoàn toàn bất chấp ánh mắt của người xung quanh, chỉ tập trung thưởng thức vị ngọt ngào dễ chịu trong miệng người phụ nữ này.

      Lâm Thiển thể thừa nhận, Lệ Trí Thành có khả năng thiên bẩm về khoản hôn. rất mạnh mẽ, hơi thở đàn ông ấm nóng nhanh chóng bao trùm, dễ dàng khiến phụ nữ giơ cờ trắng đầu hàng. Nhưng hôm nay, Lâm Thiển có tâm trạng thưởng thức và hưởng thụ nụ hôn của . bị ôm vào lòng, lông mao toàn thân dựng hết cả lên, mắt đảo tứ phía.

      Hàng ghế trước là Tưởng Viên và người tài xế. Cả hai đều nhúc nhích, ngồi thẳng người, dõi mắt về phía trước, coi bản thân như tồn tại. Lâm Thiển lại đưa mắt sang bên này, lờ mờ nhìn thấy người lại lại, cũng chẳng có phải là nhân viên của tập đoàn hay .

      Khi máu nóng trong toàn thân Lâm Thiển sắp dồn hết lên bộ não, Lệ Trí Thành mới rời khỏi đôi môi . Sắc mặt vẫn thản nhiên như vừa giải quyết xong công vụ.

      “Đợi về”. , tay vẫn ôm eo Lâm Thiển.

      “Vâng”.

      Trong phòng bảo vệ cách đó khoảng mười mét, ba nhân viên bảo vệ gồm cả Cao Lãng trợn mắt há hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng ở ghế sau ô tô của CEO.

      bảo vệ trẻ tuổi ngập ngừng hỏi : “Đội trưởng Cao, vừa rồi… có phải Lệ tổng kéo giám đốc Lâm vào ô tô rồi cưỡng hôn ấy vậy?”

      Cao Lãng cũng chưa hết sững sờ. Nghe hỏi vậy, ta mới bừng tỉnh, trầm tư vài giây rồi cất giọng vô cùng nghiêm nghị: “ ai được phép tiết lộ chuyện này ra ngoài. Chắc các cậu cũng hiểu quy tắc nơi công sở, ai mà ra bị đuổi việc ngay tức khắc, chưa?”

      Hết chương 18
      ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 19-1

      Đến buổi chiều, Lâm Thiển mới biết kế hoạch của Lệ Trí Thành tiến hành thuận lợi. Sau khi sân bay, quay về công ty con, chuyện với Tiết Minh Đào lúc lâu.

      “Tắc ở khâu vật liệu.” Tiết Minh Đào tiết lộ: “Thời gian qua, sếp đàm phan với sáu bảy công ty sản xuất vật liệu, nhưng để đạt đến cầu và mức giá của sếp, dễ chút nào.”

      Lâm Thiển gật đầu. Vật liệu chiếm tỷ trọng lớn nhất trong giá thành sản xuất túi xách. Hơn nữa, bọn họ hy vọng “cây cung dài” đạt tính năng cơ bản của sản phẩm dã ngoại như thấm nước, thấm dầu mỡ, trọng lượng , nhanh khô, mềm mại và có độ bền cao… Vì vậy, cần phải dùng vật liệu chuyên dụng cho sản phẩm dã ngoại.

      số vật liệu đăng ký bản quyền nổi tiếng thế giới như Gore-Tex, WINDBLOC, Cordura có mức giá rất cao, nên giá thành sản xuất tương đương sản phẩm dã ngoại. Với mức giá này, chiến lược “cây cung dài” của Lệ Trí Thành bị phá sản.

      Lệ Trí Thành hy vọng tìm được vật liệu dùng cho sản phẩm dã ngoại có tính năng ưu việt nhưng giá thấp, cần nhãn hiệu nổi tiếng, chất lượng mới quan trọng. Tuy nhiên, đúng như Lâm Thiển , “thứ càng đơn giản nhưng càng khó càng có giá trị”. Hơn nửa tháng qua, dù nhiều nơi nhưng vẫn chẳng có thu hoạch gì. Khi cấp dưới dò hỏi, Lệ Trí Thành tỏ thái độ kiên quyết: “Tiếp tục tìm”.

      Vì vậy, nghe bên Đài Loan có xưởng vật liệu mà sản phẩm đăng ký bản quyền của họ phù hợp với cầu của Lệ Trí Thành, tuy đối phương rất khó tính, muốn hợp tác, vẫn lập tức qua bên đó.

      Tầm chạng vạng tối, Lâm Thiển cầm tách cà phê, ngồi ngoài ban công, ngắn hoàng hôn. Làm việc liên tục gần tháng trời, ngày mai là cuối tuần, cho nhóm công tác và bản thân nghỉ ngơi hai ngày. Bây giờ, xương cốt toàn thân mới thả lỏng hoàn toàn. Nghĩ đến nụ hôn bất ngờ ô tô trưa nay, Lâm Thiển bất giác mỉm cười.

      biết chuyến Đài Loan lần này của có đạt kết quả, hay lại ra về tay trắng như những lần trước?

      Người như cũng có lúc gặp trắc trở… Nghĩ đến đây, trong lòng có chút xót xa.

      Trầm tư hồi, Lâm Thiển cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Mạc Thần: Thỏa thuận giữa và Lệ Trí Thành là gì vậy, em muốn biết.

      Vài phút sau, Lâm Mạc Thần mới nhắn lại: Thời cơ chưa tới.

      Lâm Thiển chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi, câu trả lời của hai người đàn ông giống hệt nhau, bọn họ cứ bày ra trò thâm sâu làm gì thế biết?

      Tuy vậy, Lâm Thiển cũng có thể đoán ra, chắc chắn ông trai của cầu Lệ Trí Thành làm việc này việc kia mới cho phép hai người nhau. cần cũng biết, mục tiêu rất khó đạt được.

      Bây giờ muốn gặp khó khăn, bất kể là nghiệp của gia đình hay vì bản thân .

      định nhắn tin cho Lâm Mạc Thần, thử đề nghị trai hủy bỏ cam kết, để Lệ Trí Thành giảm bớt áp lực, điện thoại chợt báo có tin nhắn. Nhìn thấy ba chữ “Lệ Trí Thành”, mắt Lâm Thiển sáng rực, vội vàng mở ra xem.

      xuống sân bay.

      Lâm Thiển mỉm cười nhắn lại: hãy chú ý an toàn.

      Sau đó, chèn thêm mặt cười rồi gửi tin nhắn.

      Màn hình lại nhảy về tin nhắn soạn dở vừa rồi, Lâm Thiển trầm tư suy nghĩ. Ừm… đánh rắn cần đánh vào chổ hiểm, trai cũng chỉ vì hạnh phúc của nên phải làm thế nào khiến mềm lòng, may ra mới thay đổi ý định.

      phải “rút gân lột da” ấy, nhưng bây giờ hình như ngược lại.

      Chậc chậc, câu này buồn nôn , nhưng chứa ai oán, khiến người đọc khỏi mủi lòng.

      Sau đó, lại gửi thêm tin nhắn: ấy Đài Loan rồi. Em rất nhớ ấy, cũng rất thích ấy. mau hủy thỏa thuận của hai người, cứ như vậy .

      Vừa gửi tin nhắn, Lâm Thiển chợt ngây ra. Tuy chỉ nửa nửa vờ đáng thương với trai nhưng bất giác thốt ra lời lòng.

      Đợi mãi cũng thấy Lâm Mạc Thần trả lời, Lâm Thiển chịu bỏ cuộc, lại nhắn thêm tin: Em thích ấy chết được, phải hủy bỏ thỏa thuận. Bao nhiêu năm qua, khó khăn lắm mới gặp được người em rung động , thể ngăn cản chuyện này. Ngoài ấy ra, em chẳng cần ai cả, chưa?

      Bấm nút gửi tin nhắn, cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái, cũng thấy hơi buồn cười.

      Lâm Thiển biết tính trai, Lâm Mạc Thần cũng hiểu tính . khi tỏ thái độ cương quyết, dù trong tương lai vẫn còn cứng miệng, nhưng kể cả Lệ Trí Thành thua cuộc, cũng mắt nhắm mắt mở, để hai người ở bên nhau.

      Đúng lúc này, điện thoại bíp bíp, thông báo tình trạng của bốn tin nhắn:

      “Tin nhắn gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:46:32.”

      “Tin nhắn gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:47:20.”

      “Tin nhắn gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:50:35.”

      “Tin nhắn gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:52:40.”

      Lâm Thiển liếc qua màn hình, chắc tín hiệu tốt nên mãi đến giờ mới nhận được tin báo. Nhưng vừa định bỏ điện thoại sang bên, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng cầm di động lên xem, sống lưng lạnh toát.

      Tất cả đều gửi cho… Lệ Trí Thành?

      vội mở mục tin nhắn gửi, hai mắt trợn tròn. biết có phải vừa rồi suy nghĩ quá nhập tâm hay điện thoại xảy ra sai sót chỗ nào mà để ý. Từ tin nhắn dặn chú ý an toàn đến tin nhắn “ngoài ấy ra, em chẳng cần ai cả”, đều gửi cho mình Lệ Trí Thành.

      Mặt Lâm Thiển nóng ran, đầu óc cũng hỗn loạn. gửi cho những lời buồn nôn như “lột da rút gân”, “rất nhớ ”, “bao nhiêu năm mới gặp được người khiến em rung động”… Trời ạ, đây là cố tình dùng từ ngữ khoa trương nhằm mục đích khiến trai mủi lòng.

      Tuy thích Lệ Trí Thành, nhưng đến mức nhiệt tình như vậy.

      Lâm Thiển định gửi tin nhắn đính chính, nhưng nhất thời nghĩ ra câu từ thích hợp. gì bây giờ? Em gửi nhầm rồi? Em cố ý khoa trương để dỗ trai em, đừng hiểu nhầm?

      Lâm Thiển nhìn chằm chằm điện thoại, khóc dở mếu dở, tim đập thình thịch.

      Đúng lúc này, điện thoại báo hiệu có tin nhắn mới. Người gửi là Lệ Trí Thành.

      Lâm Thiển sắp phát điên. nghiến răng mở ra xem, tin nhắn chỉ có ba chữ: rồi.

      Em thích ấy chết được, ngoài ấy ra, em chẳng cần ai cả, chưa?

      rồi.

      Lâm Thiển ngơ ngẩn nhìn mẫu tin nhắn ngắn như thể ngắn hơn. lúc sau, ném điện thoại sang bên, vùi mặt vào cánh tay mình. Tiếp theo, nhịn được, lại cười tủm tỉm.

      Tại sân bay Đào Viên, thành phố Đài Bắc. Bầu trời xanh ngắt, trong và ngoài sân bay, người đông như mắc cửi. Lệ Trí Thành cầm điện thoại, đứng ở khu đất trống đường băng. cúi đầu xem rất tập trung, mặc kệ người qua lại.

      Cho tới khi Tưởng Viên gọi: “Lệ tổng”, mới có phản ứng, ngẩng đầu nhìn ta.

      Đây là tình huống chưa bao giờ xuất , Tưởng Viên nín thở: “Lệ tổng, xe đến rồi.”

      Lệ Trí Thành bỏ điện thoại vào túi, cùng ta lên xe.

      Ô tô chạy lúc, Lệ Trí Thành lên tiếng: “Lâm Thiển có giấy thông hành Đài Loan ?”

      Tưởng Viên đáp: “Có ạ. Lần trước chuẩn bị visa cho các lãnh đạo, tôi cũng làm cả cho ấy.”

      Thời gian này là giai đoạn then chốt của dự án, vì vậy visa nước ngoài của mấy nhân vật chủ chốt trong công ty đều chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng lúc cần dùng đến.

      Lệ Trí Thành gật đầu, quan sát cảnh sắc xa lạ ngoài cửa sổ. Nghĩ đến mấy tin nhắn vừa rồi, trái tim như bị bàn tay phụ nữ bóp , thể trấn tĩnh.

      ấy Đài Loan rồi, em rất nhớ ấy.

      Ngoài ấy ra, em chẳng cần ai cả, chưa?

      Lâm Thiển, cũng rất nhớ em, chỉ muốn ôm em vào lòng, thương trọn đời, bao giờ buông tay.

      Nhận được điện thoại của Tiểu Đường, Lâm Thiển vô cùng kinh ngạc.

      Tiểu Đường là tài xế của Lệ Trí Thành, cũng là trong những “nhân chứng” chứng kiến nụ hôn kinh hồn của hai người. Tất nhiên, người Lệ Trí Thành lựa chọn và giữ lại bên mình đều đơn giản, dù chỉ là lái xe bình thường nhất.

      Ngữ khí của ta rất tự nhiên: “Giám đốc Lâm, ngày mai tôi đến đón lúc mấy giờ?”

      Lâm Thiển: “Hả?” Chưa kịp hỏi tiếp, điện thoại báo có tin nhắn: Chuyến bay CA41 cũa hãng Hãng Quốc gia từ thành phố Lâm Đài Bắc mà bạn đặt cất cánh vào lúc tám giờ sáng mai…

      Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển nhắn tin cho Lệ Trí Thành: Tại sao lại bắt em Đài Loan?

      phải vì công việc đột nhiên cần đến đấy chứ?

      Lệ Trí Thành trả lời rất nhanh: Hãy đến bên .

      Sáng hôm sau, trước khi lên máy bay, Lâm Thiển nhắn tin cho trai: Em Đài Loan bây giờ. Khi trở về, chắc em là người của Lệ Trí Thành. Về vụ thỏa thuận, tự giải quyết .

      Ái Đạt cũng có cửa hàng ở Đài Loan. Đây là “sản phẩm” của CEO tiền nhiệm trong kế hoạch mở rộng toàn cầu. Sau đó, phần lớn các cửa hàng ở nước ngoài bị Lệ Trí Thành đóng cửa. chỉ để lại vài điểm, coi như quảng bá thương hiệu.

      Hôm nay, nhân viên Ái Đạt ở Đài Loan lái xe sân bay đón Lâm Thiển rồi đưa thẳng về khách sạn nơi Lệ Trí Thành ở.

      Lâm Thiển ở phòng đơn nội thất trang nhã nhưng diện tích lớn. Lệ Trí Thành công tác bên ngoài thường tiêu xài hoang phí.

      Căn phòng có ban công , bên dưới chính là khu vực sầm uất nhất Đài Bắc. Dõi mắt ra ngoài đô thị phồn hoa, Lâm Thiển thấy hơi lo cho .

      nhân viên người Đài Loan cho biết, Lệ tổng và trợ lý Tưởng sáng sớm xưởng vật liệu Minh Đức (tên tiếng là Mind). Nghe , người phụ trách của Minh Đức là người đàn ông trung niên, trước đây từng là giáo sư đại học, tính cách rất tai quái khó chiều.

      Hôm nay đến xưởng chắc ở đó cả ngày. Buổi trưa khi Lâm Thiển tới nơi, nhân viên Đài Loan gọi điện thoại cho Tưởng Viên. Tưởng Viên vẫn chờ gặp người phụ trách của Minh Đức, tạm thời thể quay về, bảo ta đưa Lâm Thiển về khách sạn nghỉ ngơi trước.

      Những lúc như bây giờ, Lâm Thiển tuyệt đối làm phiền bọn họ, do đó yên phận ở khách sạn chờ đợi.

      Trời sẩm tối lúc nào hay. Lâm Thiển dạo vòng quanh phố, thưởng thức đồ ăn vặt ngoài đường, còn mua ít đồ lưu niệm. Khi về khách sạn, Lệ Trí Thành vẫn thấy bóng dáng.

      Lâm Thiển chẳng cảm thấy sốt ruột, mà chỉ thương xót . Thích người, chính là bao gồm cả cảm giác thương xót như vậy.

      hiểu tại sao, càng lớn mạnh, càng bận rộn, càng giỏi giang, lại càng thương xót . kỳ lạ, lẽ nào nội tâm của cũng rất mạnh mẽ?

      Lâm Thiển nằm giường nghĩ ngợi lung tung rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào hay. Tivi vẫn phát tiết mục giải trí, bầu trời ngoài cửa sổ tối đen.
      ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    5. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      chị tỏ tình rùi kìa, a Thành thích nhá :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      mà chị tỏ tình dễ thương đấy :063::063::063:
      k biết a có ăn được chị k nữa :09(1)::09(1)::09(1):

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :