1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 17-2

      Sau lời “khai ” của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn chăm chú.

      sao thế? Nổi cơn ghen? Hay tức giận rồi?

      Lâm Thiển cảm thấy bản thân vô tư. Nhưng hiểu tại sao, nhìn vào đôi mắt đen của , tâm tình của lại xốn xang và có chút hưng phấn.

      “Tôi về đây, hẹn gặp vào thứ Hai.” tháo dây an toàn, giơ tay định mở cửa.

      Đúng lúc này, thắt lưng bị giữ chặt. Lâm Thiển còn chưa kịp phản ứng, Lệ Trí Thành nhoài người, cúi đầu hôn lên môi .

      Nụ hôn lần này khác hoàn toàn lần trước. nụ hôn mạnh mẽ, xâm nhập sâu hơn.

      Trước xâm chiếm mãnh liệt của , tim Lâm Thiển đập thình thịch, thậm chí có cảm giác hơi choáng váng. Lệ Trí Thành chỉ dùng thân thể và cánh tay cố định ở ghế ngồi như lần trước, mà ôm chặt eo , khiến người buộc phải nhướn về đằng trước, kề sát vào bộ ngực của . Bàn tay còn lại đỡ gáy , làm thể nhúc nhích trong bàn tay và bờ môi của .

      Gương mặt Lệ Trí Thành cọ sát vào má . Lâm Thiển thậm chí cảm nhận thấy sống mũi thẳng của chạm vào mặt mình, hơi thở đàn ông nóng hổi phả vào làn da của . Trong miệng vẫn còn hương trà Ô Long, đầu lưỡi cuốn lấy , cho cơ hội thở hắt ra.

      Bị hôn lúc, hai tay Lâm Thiển vô thức chống lên ngực Lệ Trí Thành, nhàng túm áo

      Nụ hôn này kéo dài rất lâu. Ba phút, năm phút? Hay mười phút?

      Đến lúc Lâm Thiển mỏi miệng, Lệ Trí Thành mới rời . Nhưng đôi mắt hun hút của vẫn nhìn đăm đăm, đáy mắt còn cuộn sóng ngầm.

      Lâm Thiển đỏ mặt, tay vẫn đặt ở ngực . lên tiếng, còn vẫn ôm eo như cũ.

      cam kết với trai em…” : “ quấy nhiễu em trong thời gian? Bây giờ có tính ?”

      Tuy là lời chất vấn, nhưng giọng điệu giống nũng nịu nhiều hơn.

      Lệ Trí Thành cất giọng trầm khàn: “Hôm nay là trường hợp đặc biệt.”

      “Tại sao?”

      “Chuyện khác có thể nhẫn nhịn, còn chuyện này nhịn được.”

      Lâm Thiển hơi ngẩn người, khóe miệng cong cong. Đúng lúc này, vòng eo lại bị siết mạnh, Lệ Trí Thành cúi đầu áp môi xuống.

      Lần này, Lâm Thiển còn bối rối như trước. từ từ khép bờ mi, toàn thân hơi run rẩy.

      Nụ hôn của Lệ Trí Thành nhàng hơn trước đó, như hồi tưởng, cũng giống vỗ về. Sau giây phút ngắn ngủi thưởng thức đôi môi Lâm Thiển, quay đầu, cũng buông tay khỏi thắt lưng .

      “Em lên nhà ”. : “Bằng tôi thể bảo đảm, hôm nay giữ em ở xe của tôi.”

      Lâm Thiển thót tim. Biết Lệ Trí Thành phải đùa, vội vàng mở cửa xuống xe. “Giữ em xe của tôi”… câu này quá ngông cuồng.

      Lệ Trí Thành cũng xuống xe, đứng bên cạnh dõi theo hình bóng người phụ nữ. biết có phải là ảo giác của Lâm Thiển, gương mặt điềm tĩnh vạn năm đổi của cũng hơi đỏ lên. Chỉ là khí chất của quá nổi bật, nên màu sắc này càng khiến trở nên sống động.

      Cuối cùng, cũng giống bao thanh niên bình thường, chứ phải ông lão bảy tám mươi tuổi suốt ngày tính kế.

      Nhưng ảo giác “thanh niên bình thường” chỉ tồn tại trong giây lát. Bởi vì Lâm Thiển được hai bước, lại quay đầu hỏi: “Cam kết giữa trai em là gì vậy? Hãy cho em biết .”

      Lệ Trí Thành thản nhiên trả lời: “Thời cơ chưa tới.”

      Lâm Thiển: “…”

      Về đến nhà, Lâm Thiển liền thả mình xuống giường. Nhớ đến nụ hôn mãnh liệt vừa rồi, nhịp tim của lại đập dồn. giơ tay sờ môi mình, lại cầm chiếc mũ lưỡi trai lên ngắm nghía, sau đó đội vào đầu.

      biết Lệ Trí Thành chưa?

      Lâm Thiển xuống giường, ra ngoài ban công. Xe ô tô của Lệ Trí Thành vẫn ở nguyên chỗ cũ, đứng tựa vào cửa xe, dõi mắt về phía trước. Nơi đó là hồ cá , tụi trẻ nô đùa chạy nhảy xung quanh.

      thích trẻ con sao?

      Lâm Thiển tựa vào ban công, chống cằm nhìn . lúc sau, chợt nảy ra ý, liền quay vào phòng, lấy tờ giấy gấp thành cái máy bay.

      thực tế, Lệ Trí Thành phải quá thích trẻ con. đứng yên chỗ bất động là do suy tư.

      Vòm ngực nơi bàn tay người phụ nữ đặt vào dường như vẫn còn lưu lại độ ấm, môi lưỡi vẫn vương mùi vị ngọt ngào của .

      Đây là cảm giác xa lạ nhưng cũng rất tuyệt vời. Nghĩ đến đây, gương mặt để lộ ý cười.

      Ngoài ra, trong đầu Lệ Trí Thành còn nhớ đến vẻ mặt của Lâm Thiển khi nhìn thấy giữa đám đông ở trung tâm thương mại. Đó là ánh mắt dịu dàng và thương xót.

      Trong đôi mát sáng ngời của chỉ có tia thương xót dịu dàng nhất. Ở tình huống lúc bấy giờ, Lệ Trí Thành biết bản thân nên lộ diện. Là người thông minh nhanh trí, Lâm Thiển cũng hiểu điều đó.

      Nhưng trong thoáng, quyết định về phía . Lâm Thiển vội vàng cuối người chào đám đông, nhanh chóng tiễn bọn họ chỗ khác, hóa giải cục diện trước khi có hành động.

      Lúc trong quân ngũ, mọi người đều gọi Lệ Trí Thành là “con sói vùng Tây Nam”, đều muốn trở thành đối thủ của . Sau “ván cờ” với Tư Mỹ Kỳ, nhân viên của Ái Đạt từ xuống dưới đều nhìn bằng đôi mắt kính nể.

      Vậy mà người phụ nữ này dù biết bản tính của , dù trong lòng hoang mang rối bời, nhưng vẫn né tránh . Đến khi rơi vào hoàn cảnh nguy cấp, lại nhìn bằng ánh mắt thương xót mà ngay cả bản thân cũng phát giác, như thời kỳ đầu mới gặp .

      mưu đồ to lớn, vài hôm nữa nhiều khả năng tiến hành cuộc đuổi cùng giết tận, vậy mà vẫn lo lắng cho , muốn chịu ấm ức.

      Lệ Trí Thành đặt tay lên của xe, gõ . Đúng lúc này, chợt nghe tiếng huýt sáo ở bên . Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy chiếc máy bay giấy màu trắng bay xuống, còn Lâm Thiển đứng ban công nhà mình, chống cằm nhìn .

      Lệ Trí Thành phản ứng nhanh, nhàng bắt lấy máy bay giấy. Bên lờ mờ có chữ viết, mở ra xem. Tờ giấy viết bốn chữ rồng bay phượng múa: Ái Đạt tất thắng.

      Lệ Trí Thành mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên. Cách mấy tầng, thấy vẻ mặt Lâm Thiển, nhưng ánh nắng chiếu vào gương mặt lấp lánh.

      Lệ Trí Thành yên lặng ngắm Lâm Thiển lúc mới lên xe. để máy bay giấy lên phía trước. Lái lúc, khóe mắt liếc thấy chiếc máy bay giấy đó, nhịn nổi, cầm lên, vuốt nhè trong lòng bàn tay.

      Tổ dự án “cây cung dài” được bí mật thành lập dưới danh nghĩa bộ phận Thị trường của Lâm Thiển. Lâm Thiển cũng là người liên lạc với lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.

      Lệ Trí Thành bao quát toàn cục diện, dưới là Cố Diên Chi và Lưu Đồng. Ba người là bộ não trung tâm, nắm tất cả các khâu thiết kế, sản xuất, marketing của sản phẩm mới.

      Bên dưới chia thành mấy nhóm , chuyên phụ trách khâu kỹ thuật, thiết kế, quản lý sản xuất, marketing… Mỗi nhóm người đứng đầu, Lâm Thiển là trưởng nhóm marketing, vẫn phải báo cáo công việc cụ thể với Cố Diên Chi.

      Sau nụ hôn nồng nàn đó, mấy ngày liền Lâm Thiển và Lệ Trí Thành có cơ hội gặp riêng, bởi vì cả Tổ dự án bắt đầu bận tối mặt tối mũi theo cầu và kế hoạch của .
      ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 17-3

      Ở thời điểm này, Lâm Thiển đương nhiên nghĩ đến tình cảm nam nữ. Chỉ là thứ cảm xúc bị đè nén quá lâu, lại bị khuấy động bởi nụ hôn hôm nào nhưng được giải phóng nên đành cố gắng kiềm chế. Tuy nhiên, mỗi khi tham dự cuộc họp, nhịn được, thỉnh thoảng lại liếc .

      Có những lúc hai người vô tình chạm mắt nhau, tim Lâm Thiển lại loạn nhịp. Giữa hai người xuất con sóng ngầm trong đáy mắt mà chỉ có đương mới hiểu.

      Lệ Trí Thành bỏ hết tâm tư vào dự án. gần như cả ngày cả đêm ở công ty, có chút thời gian riêng tư. Lâm Thiển biết, người bận nhất tập đoàn bây giờ là , bởi vô số công việc đều đổ lên đầu .

      Dưới trướng Lâm Thiển có năm nhân viên đều là những tinh . Thời gian này, vật liệu và hình dạng sản phẩm mới chưa xác định, chỉ có phương hướng bao quát, vì vậy nhóm marketing của chỉ có thể tiến hành công việc trù bị đại thể, thành ra bận như các nhóm khác.

      Lâm Thiển tìm Cố Diên Chi, đề nghị ta chỉ ra trọng tâm trong công việc trước mắt. Cố Diên Chi chuẩn bị công tác, xua tay : “Tôi phải cùng Lệ tổng châu Âu xem loại vật liệu mới ra, sáu bảy ngày sau trở về. Trước khi tôi quay về, hãy tự mình nghiên cứu, cầu của tôi là sản phẩm hoàn toàn mới, chưa từng xuất thị trường. Vì vậy, cũng hãy cho chúng tôi thứ mới mẻ và có giá trị, chưa?”

      cầu của ta nghe qua có vẻ đơn giản nhưng giống ngọn núi đè xuống người được giao phó. Lâm Thiển đành gật đầu nhận lời, trong lòng thầm nghĩ: Lệ Trí Thành vội vàng công tác xa như vậy, mệt đấy.

      Buổi chiều, quả nhiên nhận được tin nhắn của Lệ Trí Thành: Tôi công tác châu Âu, sáu ngày sau trở về.

      Lâm Thiển mỉm cười, nhắn lại: Em biết rồi, chúc thuận buồm xuôi gió. Muốn thêm câu “Em nhớ ”, nhưng cảm thấy ổn lắm nên lại xóa .

      nhận được chỉ đạo ràng, Lâm Thiển đành cùng các thành viên trong nhóm tự tìm phương hướng. Kỳ thực Lệ Trí Thành đề ra phương hướng sản phẩm tương đối ràng, mọi người cũng tràn đầy ý tưởng nên sau nhiều cuộc thảo luận, số phương án hay ra đời. Ví dụ quảng bá thế nào, quảng cáo bằng hình thức nào, có nên áp dụng chiêu “marketing đói” hay ?
      (“Marketing đói” là thuật ngữ chỉ nhà sản xuất giảm bớt sản lượng, tạo thành tượng cơn sốt giả “cung đủ cầu”, duy trì mức giá và tỷ lệ lợi nhuận cao.)

      Nhưng Lâm Thiển cảm thấy ý tưởng nào cũng có khiếm khuyết, đều phải là thứ “hoàn toàn mới mẻ và có giá trị” mà Cố Diên Chi nhắc tới.

      Sau khi tan họp, mình trong văn phòng trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng, trong đầu lên câu của Lệ Trí Thành hôm ở trung tâm thương mại.

      , tính năng và giá cả phải đứng đầu thị trường.

      , dựa vào nhãn hiệu này, tiêu diệt lần hai sản phẩm chủ lực của Tân Bảo Thụy.

      hỏi: có biết làm ra sản phẩm túi xách hoàn hảo như vậy khó đến mức nào ?

      ...

      Trầm ngâm lúc, Lâm Thiển gọi điện cho Lâm Mạc Thần. Nước Mỹ bây giờ là nửa đêm, giọng Lâm Mạc Thần có vẻ rất mệt mỏi nhưng giọng điệu vẫn tỉnh táo: “Chuyện gì vậy?”

      Bây giờ Lâm Thiển mới nhìn đồng hồ, thè lưỡi: “Em xin lỗi, em nghĩ nhập tâm quá nên quên mất thời gian.”

      Lâm Mạc Thần cười, ngồi xuống ghế: “Em nghĩ gì mà nhập tâm vậy?”

      Lâm Thiển kể lại tình hình của mình, sau đó kết luận: “Em có ý tưởng. Em cảm thấy nhóm marketing của bọn em bây giờ cần vội nghĩ đến vấn đề quảng bá, mà việc nên làm là khảo sát thực tế.”

      “Khảo sát thực tế? Tại sao?”

      “Ngành của bọn em phát triển nhiều năm, rất ổn định. Có mấy chủng loại cơ bản đều bày ra ở đó, hầu như chẳng ai điều tra người tiêu dùng về mẫu túi xách.” Lâm Thiển giải thích: “Lần này, em cho rằng bọn em nên làm vậy. Ví dụ người tiêu dùng nhìn nhận thế nào về sản phẩm túi xách này, rốt cuộc họ có suy nghĩ gì, có cầu gì hay ? Làm thế nào để tạo ra đối tượng khách hàng mục tiêu của sản phẩm mới. Nếu có hứng thú với sản phẩm, họ hy vọng sản phẩm có những chức năng gì… chung phải điều tra thực tế mới nắm được thông tin cụ thể. Vì vậy, em định mấy thành phố lớn, trực tiếp tiến hành cuộc bỏ phiếu điều tra với người dân ở đó, thu thập dữ liệu chân thực.”

      Nghe xong, Lâm Mạc Thần im lặng vài giây rồi mỉm cười: “ ủng hộ em. Từ xưa đến nay, các ngành nghề đều như nhau. Càng muốn tốt nhất, càng phải làm đến nơi đến chốn, càng muốn tạo ra sản phẩm tầm thường, càng nên quay về khởi nguồn của khâu tiêu thụ, đó là thị trường. Vì vậy chúng ta cần tìm hiểu thị trường.”

      Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển nghĩ, Lệ Trí Thành từng , đối phó với Tân Bảo Thụy thể dùng mấy “mánh khóe” như đối phó Tư Mỹ Kỳ mà cần đến “dao súng ”. Vì vậy mới quyết định tạo ra “cây cung” hoàn hảo.

      Mà trong cuộc chiến thương mại này, mỗi bước của quá trình chuẩn bị cần hoàn hảo đến từng xen-ti-mét, để khi sản phẩm ra đời, thắng lợi định. Ví dụ điển hình nhất là sản phẩm điện thoại của hãng Apple, là “cây cung dài” mà bọn họ nhiều khả năng tạo ra trong tương lai.

      Ngày hôm sau, Lâm Thiển và các thành viên nhóm marketing cùng mấy nhân viên xuất sắc do chọn thêm bắt đầu chuyến điều tra nghiên cứu ở các thành phố lớn.

      Hết chương 17
      Chris thích bài này.

    3. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      aaaaaaaaaaaa, hôn kìa, hôn kìa. hôn những 2 lần mà còn hôn sâu cơ đấy :038::038::038:

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      từ đây a sống đúng với bản chất của mình hé hé :xitmau::xitmau::xitmau::xitmau:

      chị ngọt ngào thôi rồi cute lạc lối :060::060::060::060:

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 18-1

      Lúc nhận được tin tức Lâm Thiển đưa nhóm công tác của nghiên cứu thị trường, Lệ Trí Thành, Cố Diên Chi và Tưởng Viên vừa kéo hành lý rời khỏi sân bay Malpensa, Milan.

      Phía xa xa là rừng núi nhấp nhô, thành phố xinh đẹp tọa lạc ở phía trước. Chuyến này của bọn họ nhằm mục đích tìm kiếm vật liệu thích hợp với sản phẩm mới, tất cả vẫn còn là số.

      Lên taxi, Cố Diên Chi đọc tin nhắn của Lâm Thiển, cười với Lệ Trí Thành: “Tự dưng nghĩ ra việc điều tra nghiên cứu thị trường ở các thành phố, Lâm Thiển này khỏi khiến người khác bất ngờ.”

      Lệ Trí Thành lên tiếng: “ ấy là người rất có chủ kiến. Cho ấy phương hướng và chút gian phát huy, ấy mang lại kết quả chúng ta ngờ tới.”

      “Chậc chậc…” Cố Diên Chi cười: “Có phải thủ pháp dùng người của chú được rèn luyện từ trong quân đội ? Mấy chiêu “huấn luyện chim ưng”, “huấn luyện chó sói” gì đó?”

      Nghe câu đùa này, Tưởng Viên ngồi ở ghế trước cười cười. Lệ Trí Thành chẳng thèm trả lời, quay đầu nhìn trời xanh, nhưng khóe miệng cũng ý cười.

      Nếu đúng là huấn luyện chim ưng mới là con chim ưng đó. Sau lưng là bầu trời bao la bát ngát, còn lại bị ngọt ngào và dịu dàng của trói buộc, cam tâm tình nguyện thần phục.

      Trong điện thoại của cũng có tin nhắn của Lâm Thiển vừa gửi tới: Em công tác, điều tra nghiên cứu người tiêu dùng ở các nơi, khoảng mười ngày sau mới về.

      Ngón tay Lệ Trí Thành dừng màn hình di động, lúc sau trả lời: Được, gặp em vào mười ngày sau.

      Nửa tháng sau.

      Bây giờ là mùa xuân, tuy thời tiết vẫn chưa hết giá lạnh nhưng ánh nắng vừa chói chang vừa ấm áp.

      Buổi trưa, Lâm Thiển đứng bên dưới khu chung cư cao cấp ở thành phố Trường Sa, nheo mắt nhìn tòa nhà cao tầng màu cà phê sừng sững trước mắt.
      (Trường sa là thủ phủ tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.)

      Hơn mười thành viên trẻ tuổi của nhóm công tác nhanh chóng cầm phiếu điều tra, thang máy lên tòa nhà. Lâm Thiển cũng rút từ ba lô tập phiếu, túi quà tặng chứa những quyển lịch bàn , đáp thang máy lên tầng cùng, rồi từ đó gõ cửa từng nhà.

      Từ trước đến nay, chỉ có công ty nước, công ty điện lực hay điều tra dân số mới đến từng hộ gia đình. Vì vậy mỗi khi gõ cửa, chủ nhà đều lộ vẻ nghi hoặc: “Điều tra dân số? ở đâu đến vậy?”

      Lâm Thiển luôn nở nụ cười lịch : “Chúng tôi từ doanh nghiệp, muốn tìm hiểu chút về người tiêu dùng”. Sau đó, đưa cquà: “Xin đừng hiểu nhầm, tôi phải tiếp thị sản phẩm, chỉ muốn hỏi chị vài câu đơn giản mà thôi.”

      Mặc dù vậy, trong mười người cũng có tới nửa chau mày, lập tức đóng cửa: "Tôi cần."

      Nhưng cũng có người dân vui vẻ phối hợp, chắc là do thấy ngoại hình và khí chất của Lâm Thiển tồi, thái độ thân thiện, giống loại chuyên tiếp thị. Họ nhiệt tình điền phiếu, gặp đối tượng có hứng thú với ba lô túi xách dã ngoại, còn trò chuyện với lúc.

      Buổi chiều nhanh chóng trôi qua, có thể đạt được năm sáu phiếu có giá trị thiết thực trong cả tòa nhà này là điều may mắn.

      Lúc mới bắt đầu, do khích lệ của Lâm Thiển, các thành viên trong nhóm tràn đầy nhiệt huyết, hăng hái làm việc. Sau vài ngày, bọn họ dần nhụt chí. Cả nhóm chưa ai từng tham gia công tác điều tra hạ tầng như bây giờ, còn liên tiếp đụng phải “bức tường cứng” khó nhằn.

      Lâm Thiển an ủi bọn họ: “Công việc đơn giản nhất nhưng khó nhất chính là công việc có giá trị nhất”, “Bởi vì người trong ngành chưa từng làm ra khi sản phẩm mới thành công, chúng ta trở thành tấm gương tiên phong để mọi người noi theo…” Đồng thời, cũng ngồi chỗ chỉ tay năm ngón mà “xông pha chiến trận”. Đến bất cứ thành phố nào, khu chung cư nào, cũng dẫn đầu, mặt dày gõ cửa từng nhà.

      Chính vì lẽ đó, mọi người dần khôi phục tâm trạng, để tâm vào việc “ sâu tìm hiểu nhu cầu khách hàng”. Nửa tháng qua, họ vòng bốn năm thành phố lớn, mỗi thành phố đạt khoảng ba trăm phiếu điều tra có giá trị. Tuy số lượng nhiều, nhưng theo đà tích lũy dữ liệu, sâu tìm hiểu và trao đổi với người dân thành phố, mọi người nảy ra nhiều ý tưởng hay về việc quảng bá, tiếp thị “cây cung dài” trong tương lai.

      Những ý tưởng này được tập hợp thành phương án marketing rất có hiệu quả sau khi nhãn hiệu “Aito” (Ái Đồ) ra đời. Đó là chuyện sau này, còn bây giờ, Lâm Thiển ngờ, loáng cái hai mươi mấy ngày trôi qua.

      Mỗi buổi tối, khi lê tấm thân mệt mỏi về khách sạn, mình nằm chiếc giường sạch mát lạnh, dường như cởi vỏ bọc nữ giám đốc giỏi giang năng động của ban ngày, bản chất sôi nổi từ trong cốt tủy lại được phục hồi.

      Lâm Thiển ngước nhìn bầu trời qua rèm cửa sổ, não bộ bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây.

      tự nhủ: trình độ năng của mình ngày càng tiến bộ. “Công việc đơn giản mà khó nhất, cũng chính là công việc có giá trị nhất”. Chậc chậc, ngờ mình cũng có thể nghĩ a câu triết lý này, khiến mọi người há hốc mồm.

      lại nghĩ đến những ý tưởng và phương án mà bản thân và các thành viên làm ra. Phương án đó như viên ngọc sáng lấp lánh. Trong lòng Lâm Thiển có chút xúc động thể kìm nén.

      phía Lệ Trí Thành tiến triển đến đâu rồi. mang lại niềm vui bất ngờ cho , có biết ?

      Cuối cùng ngày mai cũng được về Ái Đạt rồi. Lâm Thiển nằm nghĩ ngợi lúc, ngẩng đầu nhìn chiếc mũ lưỡi trai tủ đầu giường, con tim lại xốn xang.

      cầm điện thoại gửi tin nhắn: Ngày mai bọn em về thành phố Lâm.

      Tin nhắn gửi lúc lâu cũng thấy hồi . Lâm Thiển cầm di động, lăn lăn lại giường. Có lẽ rất bận nên tiện trả lời. Nhưng thời gian qua nhớ biết bao, chắc chắn biết, cũng thể ngờ tới.

      Tình thứ kỳ lạ mà bạn có cách nào khống chế. tháng trước, vẫn còn mâu thuẫn xem có nên làm theo trình tự, nhìn thấu trái tim của trước mới nhận lời ? nghĩ, là thích trước, người thâm hiểm như nhất định phải thích nhiều hơn mới an toàn. Thậm chí còn có ý nghĩ, tuy Lâm Mạc Thần hơi quá, nhưng đúng là với loại đàn ông như , người phụ nữ càng khó giành được, càng trân trọng hơn.

      Tuy nhiên, kể từ hôm hai người hôn nhau, trái tim bùng nổ. muốn tiếp tục kiềm chế, cũng chẳng có cách nào kiềm chế.

      Mỗi sáng thức dậy, vừa mở mắt, nhớ đến đầu tiên. Buổi tối trước khi ngủ, trong đầu cũng hình bóng .

      Đồng nghiệp vô tình nhắc tới “Lệ tổng”, lập tức dỏng tai lên nghe. ràng là những câu chẳng dính dáng đến mối quan hệ của hai người, nhưng chỉ cần liên quan đến , ví dụ nổi giận trong cuộc họp ngày hôm nay… đều cảm thấy rung động, rung động thể chia sẻ với bất cứ người nào, càng tăng thêm nỗi nhớ nhung trong .

      Lần đầu tiên bị các thành viên trong nhóm chất vấn, Lâm Thiển dõng dạc phát biểu vài câu, coi như miễn cưỡng áp chế tình hình. Nhưng khi bước ra khỏi phòng họp, mình đứng dưới ánh đèn, cảm thấy rất đọc. Sau đó, liền nhớ đến Lệ Trí Thành, nhớ tới gương mặt nghiêm nghị, ý cười nhàn nhạt của . Vừa rút điện thoại nhắn tin cho , chợt nhớ tại có lẽ còn bận hơn gấp trăm lần. Thế là lại bỏ máy vào túi, thất thần dõi mắt ra thành phố xa lạ ở bên ngoài cửa sổ.

      Lần đầu tiên kết thúc cuộc thảo luận về ý tưởng được tất cả mọi người đánh giá cao, tươi cười phất tay: “Hôm nay chúc mừng được. Tối nay tôi mời, chúng ta ăn khuya.” Mọi người hoan hô, hò reo ầm ĩ. phấn khởi cùng nhân viên ra ngoài, trong đầu toàn là hình bóng Lệ Trí Thành.

      Những lúc vui vẻ như vậy mà ở bên cạnh. rất muốn ôm , vùi đầu vào lòng . Cầu mà được, trằn trọc yên, tình cảm quyến luyến nảy sinh từ bao giờ, có biết ?

      Tiếng chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên. Lâm Thiển lập tức ngồi dậy, nhìn ba chữ quen thuộc màn hình: "Lệ Trí Thành."

      "A lô!" chỉ từ rồi im lặng.

      Đầu tiên có tiếng chuyện, tiếng đóng cửa. Sau đó, giọng trầm thấp của Lệ Trí Thành truyền tới: "Vừa rồi tôi bận họp."

      "Vâng, em cũng đoán vậy."

      lên tiếng, Lâm Thiển có thể nghe thấy tiếng thở của .

      "Ngày mai mấy giờ em về đến nơi?" lại hỏi.

      Lâm Thiển lập tức trả lời: "Chuyến bay lúc mười giờ, chắc tầm trưa về đến công ty."

      "Được, tôi chờ em." .

      Sau khi cúp điện thoại, mặt Lâm Thiẻn nóng ran, tưạ hồ bị ba chữ "tôi chờ em" thiêu đốt. vùi mặt vào gối, nằm sấp lúc, miệng cười tủm tỉm.

      Sau nhiều ngày cách biệt, cuối cùng Lâm Thiển cũng về đến thành phố quê hương.

      giờ chiều máy bay hạ cánh, các đồng nghiệp đói cồn cào ruột gan, với Lâm Thiển: "Giám đốc Lâm cùng ăn cơm với chúng tôi ."

      Lâm Thiển cũng hơi đói bụng, nhưng từ chối: " cần đâu, tôi phải về tập đoàn báo cáo với lãnh đạo. Mọi người ăn cơm xong về công ty trước, kiểm tra sắp xếp lại dữ liệu, chiều tôi về."

      Lại đặt chân lên tầng cùng của tòa văn phòng, tâm trạng của Lâm Thiển giống bất cứ lần nào trước đó.

      và Lệ Trí Thành đến với nhau. Đây là nhận thức hoàn toàn chắc chắn và ràng, nên gì bây giờ? “Em muốn xem cẩm nang diệu kế thứ hai của ?” Hay là bắt chước câu của : “Chuyện khác có thể nhẫn nhịn, chuyện này nhịn được”, nhất định hiểu ý .

      Hay là... chẳng cần điều gì, cứ thế thẳng tới hôn ?

      Còn về thỏa thuận giữa và Lâm Mạc Thần, quấy nhiễu trong thời gian ngắn gì đó? Dẹp nó sang bên.

      Với tâm trạng ngọt ngào và hồi hộp chưa từng thấy, Lâm Thiển tới phòng làm việc của Lệ Trí Thành.

      Gian ngoài trống , Tưởng Viên chẳng thấy bóng dáng. Lâm Thiển hắng giọng, gõ cửa phòng.

      ai trả lời. Lệ Trí Thành ở văn phòng?

      Lâm Thiển rút điện thoại, ngẫm nghĩ rồi gọi cho Tưởng Viên trước.

      "Giám đốc Lâm", đầu kia điện thoại có vẻ ồn ào, "tôi và Lệ tổng ở phân xưởng năm. Sếp bận, sếp khi nào về tập đoàn bảo qua bên này."
      Chris, Billy Nguyễntieu dao thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :