1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thời Gian Tươi Đẹp - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      haha, cuối cùng 2 a cũng gặp mặt :yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      a Lâm Mạc Thần dễ j để a Thành đến với Lâm Thiển chứ :yoyo52::yoyo52:
      amylee thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 15-2

      Lâm Thiển nằm giường. Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, tầng dưới yên lặng như tờ.

      Kim đồng hồ chỉ đến số hai, bọn họ ở trong thư phòng hơn tiếng đồng hồ. Cả hai đều là người kiệm lời, lại có thể trò chuyện lâu đến thế, quả thực khiến Lâm Thiển hết sức ngạc nhiên.

      Nhưng nghĩ lại cũng thấy đây là điều đáng mừng. Lâm Mạc Thần từ trước đến nay chẳng thèm ứng phó với người mang lại lợi ích cho mình, đồng thời lại là người thích. Trước đây có nhiều đối tượng đến tận nhà tìm , nhưng chưa tới chục phút bị mời ra về. Tình hình tại chứng tỏ... trai có cảm tình với Lệ Trí Thành?

      Đúng rồi, sói là loài sống bầy đàn, luôn đoàn kết và ủng hộ lẫn nhau còn gì?

      Vào thời điểm này, hiếu kỳ trong lòng Lâm Thiển còn lớn hơn lo lắng. rất muốn biết họ chuyện gì. Hơn nữa, để trai sát hạch Lệ Trí Thành cũng tốt, dù sao sớm muộn cũng phải qua cửa ải này...

      Khoan , lại nghĩ đâu vậy, đây là lời Lệ Trí Thành cơ mà.

      Đúng lúc này, tầng dưới vang lên tiếng bước chân, tiếng mở cửa và chuyện.

      Lâm Thiển lập tức nhảy xuống giường, lặng lẽ mở hé cánh cửa phòng ngủ. Đèn ở trong phòng khách bật sáng, hai hình bóng xuất ở khu vực huyền quan. Lệ Trí Thành ra về?

      Lâm Thiển lại chạy đến bên cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Lệ Trí Thành ra khỏi hàng rào. đút hai tay vào túi quần, bước trầm ổn, sắc mặt vẫn bình thản như thường lệ.

      Hừm... Lâm Thiển túm góc rèm cửa sổ, suýt nữa quên mất, Lệ Trí Thành bị tê liệt cảm xúc, chẳng thể nhìn ra điều gì từ gương mặt .

      Tựa như phát giác ra tồn tại của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành đột nhiên ngẩng đầu về bên này, ánh mắt như điện xẹt.

      Lâm Thiển vội nấp sang bên theo phản xạ, né tránh tầm nhìn của . nghĩ bụng: tránh mặt là phải, bây giờ phát triển theo trình tự cách tự nhiên. Nếu tỏ ra quá chủ động, bị nhìn xuyên thấu.

      Đợi tiếng bước chân xa dần, Lâm Thiển mới lén thò đầu quan sát bên ngoài.

      "Vẫn chưa nhìn đủ sao?" giọng lạnh lùng từ sau lưng truyền tới.

      Lâm Thiển lập tức quay người, nở nụ cười ngọt ngào với trai. Lâm Mạc Thần đứng cửa, ánh mắt hết sức lãnh đạm.

      "Em và ấy chẳng có gì, chỉ là bạn bè bình thường. Việc gì phải sát hạch ấy?" Lâm Thiển vừa vừa đến, khoác tay trai.

      Lâm Mạc Thần lặng thinh.

      Lâm Thiển lại hỏi: "Hai chuyện gì mà lâu thế?"

      Lâm Mạc Thần cười khẽ tiếng, sau đó rút cánh tay khỏi em : "Yên tâm , trong khoảng thời gian ngắn, cậu ta quấy nhiễu em."

      Lâm Thiển chớp chớp mắt.

      Lâm Thiển lại nằm lên giường, mở mắt nhìn trần nhà.

      xong câu thâm sâu khó hiểu đó, Lâm Mạc Thần nghiêm mặt, kêu mau ngủ. Xem ra, cố ý cho biết nội tình.

      khi muốn , ông trời cũng chẳng ép nổi , Lâm Thiển càng thể.

      Đúng lúc này, di động báo hiệu có tin nhắn. Lâm Thiển sáng mắt, lập tức cầm lên đọc, quả nhiên là Lệ Trí Thành.

      "Tôi về đến khách sạn. Chúc em ngủ ngon."

      Lâm Thiển liền nhắn lại: "Vâng. À, hôm nay chuyện gì với trai tôi mà lâu thế?"

      Lệ Trí Thành trả lời rất nhanh: "Yên tâm, tôi có thể đối phó với ấy."

      Lâm Thiển đọc lại tin nhắn, mặt hơi ửng hồng. Ngữ khí này...

      phải lo lắng cho , chỉ là cảm thấy hết sức hiếu kỳ mà thôi.

      Lâm Thiển ném điện thoại sang bên. Tình hình này là sao? Bên này, trai kêu yên tâm. Bên kia Lệ Trí Thành cũng bảo yên tâm, nhưng cả hai đều tiết lộ chữ.

      biết hai người giở trò gì, bỏ mặc bên. Hừ...

      lúc sau lại nghĩ đến câu Lệ Trí Thành bên tai dưới hoa tuyết trắng “luôn vui vẻ và hạnh phúc như ngày hôm nay”, trong lòng Lâm Thiển dội lên cảm giác rất mềm mại ấm áp.

      Sau đó, đột nhiên nhớ tới Lâm Mạc Thần. Mấy năm nay, mắc bệnh khó ngủ. Bây giờ quá giờ ngủ, chắc càng khó chợp mắt.

      ngồi dậy xuống tầng dưới, quả nhiên thấy Lâm Mạc Thần ngồi ở gian trồng hoa. Bên tay là tách trà nóng, bất động ngắm tuyết rơi, biết nghĩ gì.

      Lâm Thiển cảm thấy hơi xót xa, nhàng đến bên trai, ngồi xuống ghế sofa rồi ôm tay : “, em còn chưa lời chúc mừng năm mới với .”

      Lâm Mạc Thần mỉm cười, ngoảnh đầu nhìn .

      Lâm Thiển tựa vào vai trai: "Cầu mong gia đình chúng ta luôn vui vẻ và hạnh phúc như ngày hôm nay."

      Cả hai em đều ngủ, xem chương trình “Chào đón xuân mới” phát lại truyền hình. Lâm Thiển vừa xem vừa xét nét đủ điều. Lâm Mạc Thần chăm chú dõi mắt vào màn hình tivi, nhưng tâm tư của phảng phất trôi dạt tận phương nào.

      Cuối cùng, quay sang em . Lâm Thiển nhận xét, Lệ Trí Thành và cùng loại người.

      Hôm nay gặp mặt, quả nhiên cậu ta xứng đáng làm đối thủ của .

      Nhưng bọn họ giống nhau. Thậm chí nhìn thấy người Lệ Trí Thành có điểm tương tự Lâm Thiển.

      Dưới vỏ bọc mưu mô, người đàn ông này vẫn còn tồn tại quyết liệt và chân thành như Lâm Thiển.

      Mà thứ đó... Lâm Mạc Thần nhếch miệng, mất từ lâu.

      Về thỏa thuận bọn họ đạt được trong buổi tối hôm nay, cần cho Lâm Thiển biết. Nếu Lệ Trí Thành có năng lực và tấm chân tình , đương nhiên để mặc cậu ta theo đuổi em .

      Nhưng nếu thiếu trong hai yếu tố đó, tương lai cậu ta khuynh gia bại sản, thân bại danh liệt, chẳng liên quan đến người nào.

      Lâm Thiển ngủ đến trưa hôm sau mới tỉnh giấc. Vừa mở mắt, liền vơ điện thoại. Lệ Trí Thành nhắn tin cho từ sáng sớm, nội dung rất ngắn gọn: Công ty có việc, tôi đáp chuyến bay sáng sớm hôm nay về nước. Hẹn gặp lại em ở Trung Quốc.

      Lâm Thiển xảy ra chuyện gì. Cho tới khi làm, mới được Tưởng Viên tiết lộ, là Khang tổng của Minh Thịnh giới thiệu Tổng giám đốc của doanh nghiệp nhà nước cho Lệ Trí Thành. Người này cũng có ý hợp tác với Ái Đạt, đúng lúc ông ta đến thành phố Lâm thăm người thân, nên phải lập tức quay về gặp gỡ khách hàng.

      Hết kỳ nghỉ Tết lịch, Lâm Thiển về nước như dự định. Những công ty lớn trong ngành, gồm cả Tân Bảo Thụy, Tư Mỹ Kỳ và Ái Đạt cũng bắt đầu triển khai kế hoạch của năm mới. cuộc chiến mới sắp diễn ra.

      Sáng thứ hai, các quản lý của tập đoàn có cuộc họp thường kỳ. Lâm Thiển đến từ sớm. lúc sau, lãnh đạo cấp cao lần lượt vào.

      Bên ngoài cửa sổ tuyết bay ngợp trời, khiến phòng hội nghị sáng trưng tỏa khí an lành. Tranh vẽ ngày Tết vẫn treo trần nhà, tạo thành màu sắc ấm áp. Các giám đốc tươi cười, vui vẻ hàn huyên, trêu chọc lẫn nhau.

      Thời điểm Boss chưa xuất , phòng hội nghị lúc nào cũng náo nhiệt như vậy.

      Lâm Thiển là người phụ nữ trẻ tuổi nhất, nhưng khéo ăn khéo , biết tiến lùi đúng mực nên rất hòa hợp với các giám đốc trung niên.

      Đương nhiên hòa hợp rồi, sáng sớm hôm nay, bảo cấp dưới tặng quà mang từ Mỹ về cho các phòng ban. Quà ít quà nhiều thành vấn đề, quan trọng là tấm lòng.

      Mọi người trò chuyện, cửa phòng hội nghị lại lần nữa mở toang, Lệ Trí Thành vào, theo sau là người trợ lý Tưởng Viên.

      Phòng hội nghị trở nên yên tĩnh ngay tức .

      Lệ Trí Thành ngồi ở vị trí đầu tiên. Tưởng Viên đặt quyển sổ và cái cốc giữ nhiệt quân dụng lớn xuống trước mặt rồi ngồi ở hàng ghế phía sau, chính là vị trí của Lâm Thiển thời gian trước.

      Lệ Trí Thành đặt tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn mọi người. Lâm Thiển quan sát từ phía xa. cảm thấy, chỉ động tác đơn giản, khí chất mạnh mẽ lạnh nhạt của liền .

      Mấy ngày gặp, bây giờ nhìn qua đám đông, lại cảm thấy hơi xa lạ và khang khác. Từ người tỏa ra vẻ trầm ổn, khi hướng ánh mắt về phía bạn, bạn cảm thấy khí chất yên tĩnh bức người rất riêng biệt.
      ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 15-3

      Lâm Thiển thừa nhận, bộ dạng của bây giờ khiến rung động.

      Có lẽ mọi người cũng có cảm giác như , bởi khi Lệ Trí Thành đảo mắt vòng, phòng hội nghị rơi vào trạng thái yên lặng chưa từng có.

      “Mọi người ăn Tết thế nào?” Lệ Trí Thành mở miệng, giọng điệu ý cười.

      Câu hỏi của khiến khí bớt căng thẳng, phó tổng giám đốc Lưu Đồng ngồi bên tay trái lên tiếng: “ tồi, tôi về quê chuyến, mang ít đặc sản của quê nhà. Lát nữa tôi bảo thư ký chia cho mọi người.”

      “Được, cám ơn Lưu tổng.” Mọi người hùa theo.

      Cố Diên Chi cười: “Năm mới khí thế mới. Lệ tổng của chúng ta bận rộn ngừng nghỉ.”

      Lệ Trí Thành mỉm cười, đáp lời. Lâm Thiển hơi chột dạ. nhịn nổi, liếc Cố Diên Chi cái. Sắc mặt ta vẫn bình thường, nhìn về phía .

      May mà sao. phải Lệ Trí Thành kể vụ Mỹ với Cố Diên Chi đấy chứ? Nếu tiết lộ, rất ngượng ngùng khi đối diện với “con cáo già” Cố Diên Chi này.

      Đúng lúc này, Lệ Trí Thành đột nhiên ngẩng đầu, đảo mắt qua Lâm Thiển như tia chớp. Ánh mắt của thâm trầm bức người.

      Lâm Thiển lập tức cúi xuống, né tránh ánh mắt .

      Người đàn ông này đúng là...

      Cố Diên Chi chưa chắc biết mọi chuyện, nhưng nhất định ta ám chỉ điều gì đó.

      Lâm Thiển cầm cốc trà uống ngụm. Người đàn ông trung niên bên cạnh câu, khiến mọi người cười ồ. Lâm Thiển để ý, nhưng cũng cười theo đám đông. Tuy nhìn người đàn ông ở vị trí đầu tiên, nhưng có cảm tưởng, ánh mắt của rời khỏi người .

      Cảm giác này... giống như lén lút vụng trộm ở chốn văn phòng... tương đối kích thích.

      Lệ Trí Thành cũng thầm quan sát hai má hơi ửng đỏ nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh kia.

      Mấy ngày gặp, người phụ nữ của vẫn sinh động như thường lệ.

      Phòng thị trường báo cáo tình hình dự án của doanh nghiệp nhà nước mà Lệ Trí Thành và Cố Diên Chi dốc sức tranh thủ trong mấy ngày qua.

      Đây quả là khởi đầu tốt đẹp trong năm mới. Tuy hai bên vẫn chưa ký hợp đồng nhưng mấy ngày qua, Lệ Trí Thành và Cố Diên Chi dành nhiều thời gian tiếp Khang tổng và vị lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước đó. Trước khi , đối phương hy vọng Ái Đạt sớm gửi tài liệu cụ thể và hứa sau Tết mời Lệ Trí Thành đến công ty đàm phán. Có thể thấy đối phương rất có hứng thú với Ái Đạt.

      Nghe xong báo cáo, mọi người vô cùng phấn chấn, Lâm Thiển cũng vui mừng. Lệ Trí Thành vẫn điềm tĩnh như thường lệ. chăm chú lắng nghe các phòng ban phát biểu, thỉnh thoảng cầm bút viết vài dòng, hoặc đưa ra câu hỏi. Người bị hỏi luôn thận trọng trả lời, thậm chí liếc mấy lần, hy vọng bắt gặp vẻ tán đồng gương mặt .

      Chứng kiến cảnh tượng này, Lâm Thiển lại lần nữa cảm thán, bây giờ hoàn toàn khác trước.

      còn nhớ lúc Lệ Trí Thành mới tiếp quản công ty, khí của cuộc họp chiến lược quan trọng đầu tiên đâu có như thời? Mọi người tranh cãi om xòm, để vị công tử xuất thân từ quân nhân này vào mắt.

      Còn tại sao?

      Trải qua thời gian, tập đoàn thay da đổi thịt hoàn toàn. Bây giờ cả Ái Đạt, hơn nghìn công nhân viên, mấy chục dây chuyền sản xuất, mấy trăm cửa hàng... đều là quân cờ trong tay .

      Sau khi các phòng ban kết thúc bản báo cáo, đến lượt công ty con Vinda do Tiết Minh Đào đứng đầu. Lúc này, Cố Diên Chi đột nhiên xen ngang: “Bên Tiết tổng có thông tin tốt lắm, Tiết tổng hãy phát biểu vào trọng tâm .”

      Lời vừa dứt, bầu khí lập tức lắng xuống. Lâm Thiển cũng giật mình, tối qua mới về đến thành phố Lâm, sáng nay đến tập đoàn họp nên nắm tình hình.

      Tiết Minh Đào gật đầu, thông báo vắt tắt lượng tiêu thụ của Vinda trong thời gian Tết lịch, đồng thời điểm lại đơn đặt hàng của thời gian trước đó, con số đương nhiên đáng mừng. Tiếp theo, ta chuyển sang vấn đề khác: “Căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy, sau Tết Tư Mỹ Kỳ thành lập nhãn hiệu con giống chúng ta. Đồng thời, hệ thống sản phẩm bậc trung to lớn của bọn họ triển khai loạt hoạt động khuyến mại giảm giá quy mô lớn. Ngoài ra, mấy công ty nằm trong Top 10 thị trường cũng đưa ra sản phẩm tương tự, tiến hành kế hoạch tuyên truyền bán hàng mạng. Miếng thịt ngon ai cũng muốn tranh phần, những động thái này nhiều khả năng ảnh hưởng nghiêm trọng đến phát triển của Vinda, khiến thị phần của chúng ta bị thu hẹp.”

      Phòng hội nghị trở nên yên tĩnh lạ thường.

      lúc sau, Lưu Đồng châm điếu thuốc, cất giọng mặn nhạt: “Tư Mỹ Kỳ vĩnh viễn là vậy, chỉ chuyên mô phỏng, hạ giá, cạnh tranh ác ý, chẳng chịu sáng tạo, đúng là vô liêm sỉ.”

      vậy nhưng thị trường là tự do, đối thủ cạnh tranh dùng thủ đoạn mô phỏng, khiến mọi người căng thẳng và phẫn nộ, nhưng cũng chẳng làm gì được bọn họ.

      Lệ Trí Thành lên tiếng: “Mọi người có ý kiến gì ?” Lúc hỏi câu này, tựa vào thành ghế phía sau, hai tay đặt đầu gối, ánh mắt lạnh nhạt. hiểu tại sao, bộ dạng của toát ra vẻ trầm ổn, có thể khống chế toàn bộ cục diện.

      Trước câu hỏi của , mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi.

      Có người đề nghị cũng tiến hành hoạt động khuyến mại giảm giá, cố gắng bảo vệ nhãn hiệu Vinda.

      Cũng có người đề nghị tăng cường hoạt động tuyên truyền và quảng cáo internet, nên giảm giá mà làm tốt công tác xây dựng thương hiệu. Đây chính là công việc Tiết Minh Đào và Lâm Thiển làm nên bọn họ đều gật đầu tán thành.

      Tuy nhiên, Lâm Thiển chú ý, trong cuộc thảo luận sôi nổi này, Lệ Trí Thành và mấy tâm phúc như Cố Diên Chi hay Lưu Đồng đều phát biểu ý kiến. nghĩ cũng phải thôi, với tâm tư thâm trầm và thủ đoạn của Lệ Trí Thành, có lẽ vấn đề này nằm trong định liệu của .

      Xem ra mấy lãnh đạo cao cấp sớm đạt thỏa thuận chung về khó khăn trong tương lai.

      Mặc dù vậy, Lâm Thiển ngờ, cuối cùng “thỏa thuận chung” đó lại rơi trúng người .

      Sau khi nghe ý kiến của mọi người, Tiết Minh Đào gật đầu: “Ý kiến của quý vị rất có giá trị, công ty con chúng tôi nghiên cứu kỹ lưỡng, để đề ra phương án có tính mũi nhọn. Sáng nay, tôi và mấy vị lãnh đạo bàn bạc, có ý tưởng sơ bộ. việc này cần nhóm nhân viên có năng lực và chuyên nghiệp phụ trách, mới có thể đọ sức với đối thủ cạnh tranh. Công ty con chúng tôi muốn thành lập bộ phận thị trường bề ngoài là sắp xếp kế hoạch tổng thể về thị trường, nhưng thực tế, bộ phận thị trường chuyên tập trung vào trận đánh này.”

      Lời rất có lý, mọi người đều gật đầu.

      Đúng lúc này, Lệ Trí Thành ngẩng đầu hỏi: “ định đề xuất ai phụ trách bộ phận mới?”

      Tiết Minh Đào quay sang Lâm Thiển ở bên cạnh: “Tôi định tạm thời để giám đốc Lâm phụ trách. ấy vốn xuất thân từ thị trường, việc tiến hành mở rộng mạng lưới tiêu thụ của Vinda mạng cũng do ấy chỉ đạo. Tôi cho rằng giám đốc Lâm là người thích hợp nhất.”

      Lưu Đồng gật đầu tán thành: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

      tiếng sau.

      Lâm Thiển ngồi trong phòng làm việc của CEO, quan sát bức tranh thủy mặc ở bờ tường đối diện đến mức thất thần.

      Bức tranh là do bảo người treo sau khi rời khỏi chức vụ. Nó hoành tráng, vạn mã phi nhanh như tranh trong văn phòng của CEO các doanh nghiệp khác. Bức họa lớn, hình vuông, chỉ có vài cành trúc lơ thơ, dòng nước , sương mờ bao phủ.

      Tuy nhiên, Lâm Thiển cảm thấy rất thú vị. Nét họa như người, mặc dù chỉ vài đường nhưng cũng có thể khiến những bức tranh sơn thủy đầy màu sắc khác trở nên nhạt nhòa.

      nghĩ, ra nội tâm của cũng rất thanh cao và tự phụ.

      Vừa rồi trong phòng hội nghị, sau tiết mục đề bạt, Lệ Trí Thành hỏi : “Lâm Thiển, em thấy thế nào?”

      có thể gì chứ? khi đây là sắp xếp của , đương nhiên giơ cả hai tay hai chân tán thành.

      Thế là Lâm Thiển tươi cười mở miệng: “Tôi nghe theo sắp xếp của lãnh đạo. Tôi nhất định tận tâm tận lực. Tôi tin dưới lãnh đạo của Lệ tổng, chúng ta cuộc phản kích ngoạn mục.”

      Sau khi cuộc họp kết thúc, Lâm Thiển ở lại trò chuyện cùng mọi người. lúc sau, Tưởng Viên vào, mỉm cười với : “Giám đốc Lâm, Lệ tổng mời văn phòng đợi sếp.”

      Hôm nay là ngày đầu tiên làm sau kỳ nghỉ Tết, CEO phải vòng quanh các phòng ban để khích lệ động viên mọi người theo thông lệ.

      Do đó, Lâm Thiển ngồi ở văn phòng Lệ Trí Thành khoảng mười phút, vẫn chưa thấy quay về.

      ra mấy ngày qua Lâm Thiển cũng hơi nhớ . Hình bóng thường lên trong tâm trí . Dù sao tâm tư cũng bị xáo trộn bởi , làm sao có thể dễ dàng khôi phục tình trạng ban đầu?

      Nghĩ đến chuyện ở riêng bên cạnh , tuy chỉ bàn công việc, trong lòng cũng như mọc lên ngọn cỏ, có cảm giác ngứa ngáy. Lại ngồi lúc, Lâm Thiển vô tình liếc qua giá sách ngăn nắp ở dưới bức tranh, đột nhiên nảy ra ý định.
      loveless87, ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    4. tieu dao

      tieu dao Active Member

      Bài viết:
      144
      Được thích:
      121
      se "tan cong " chi ay nua k nhi? hog chuong moi...:yoyo51:
      thanks editor
      amylee thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 15-4

      Lâm Thiển liền đứng dậy ra cửa, quan sát động tĩnh ở bên ngoài. Sau đó, chạy đến bên giá sách.

      nhanh chóng tìm thấy quyển “Binh pháp Tôn Tử” của Lệ Trí Thành. Khi ngón tay chạm vào gáy sách, trong lòng hơi xúc động.

      Tờ cẩm nang thứ hai, tôi đến ngay đây.

      thể để Lệ Trí Thành bắt gặp. mà nhìn thấy, tức là trở thành người của . Vì vậy chỉ có thể xem trộm.

      Lâm Thiển rút quyển sách, lật giở lượt, liền nhìn thấy tờ giấy gấp làm tư. vội mở ra xem: Thỉnh quân nhập úng, mượn dao giết người...


      Đây là tờ diệu kế đầu tiên. Lâm Thiển gấp lại như cũ, kẹp vào quyển sách. Sau đó, giở tiếp trang sau, lại phát tờ. Mặc dù chưa mở ra nhưng Lâm Thiển vẫn lờ mờ nhìn thấy mấy từ tờ giấy mỏng màu trắng: Nhất tiễn tam điêu...
      (Nhất tiễn tam điêu: mũi tên trúng ba con chim, mũi tên trúng ba đích.)

      Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Giọng của Tưởng Viên vọng vào: “Lệ tổng, giám đốc Lâm ở bên trong.”

      “Tôi biết rồi.”

      Lâm Thiển vội vàng nhét tờ giấy vào quyển sách rồi đặt về chỗ cũ. Tiếp theo, chạy nhanh ra ghế sofa. Vừa đặt mông xuống ghế, Lâm Thiển liền nghe thấy tiếng mở cửa.

      Lâm Thiển nở nụ cười rạng rỡ: “Lệ tổng”.

      Lệ Trí Thành thuận tay đóng cửa, ngẩng đầu nhìn , ánh mắt chăm chú, vô tư và thẳng thắn, phảng phất mấy ngày xa nhau tồn tại, vẫn là người đàn ông theo đuổi buổi tối hôm đó.

      Lâm Thiển ngồi im, nhưng có thể cảm nhận, khí trong căn phòng trở nên mờ ám theo cái nhìn vô ý của .

      Lệ Trí Thành đến bàn làm việc, cầm cốc nước uống ngụm rồi cởi áo comple vắt lên thành ghế. Sau đó, cầm tập tài liệu về phía . Vừa hai bước, đột nhiên quay đầu về phía giá sách.

      Lâm Thiển thuận theo ánh mắt của , giật nảy mình. Tờ cẩm nang diệu kế thứ hai rơi xuống đất từ bao giờ.

      Lâm Thiển lập tức quyết định giả bộ ngốc nghếch.

      Lệ Trí Thành chậm rãi đến bên giá sách, cúi xuống nhặt tờ giấy nhưng kẹp vào quyển sách mà cầm trong tay, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ.

      Bốn mắt chạm nhau, Lâm Thiển tỏ ra thản nhiên. Tuy nhiên, trong lòng có cảm giác làm chuyện xấu bị phụ huynh tóm được như lúc còn .

      bất chợt thấy hơi buồn cười.

      Trong phòng làm việc của Lệ Trí Thành có ba chiếc sofa, ghế dài, ghế đôi và ghế đơn. Lệ Trí Thành thường ngồi ở chiếc ghế đơn nên lúc này, Lâm Thiển ngồi ở ghế dài bên cạnh để tiện báo cáo công việc.

      Ai ngờ, khi tới bàn uống trà, ngồi ở ghế đơn mà ngồi xuống cạnh Lâm Thiển.

      Mùi hương quen thuộc của riêng tựa hồ lại bao trùm cả người trong giây lát. Căn phòng rất yên tĩnh, hai người ngồi nhìn nhau.

      Lâm Thiển lên tiếng trước: “Lệ tổng tìm tôi có chuyện gì vậy?”

      Lệ Trí Thành trả lời mà cầm tờ cẩm nang diệu kế. Lâm Thiển tròn mắt theo dõi động tác của , chỉ thấy liếc cái rồi bỏ vào túi áo sơ mi của mình.

      ràng Lệ Trí Thành lên tiếng nhưng Lâm Thiển bỗng dưng đỏ mặt. Bởi nhớ đến câu của lần trước: muốn xem tự mình lại đây lấy.

      Lần trước, chỉ cầm trong tay, đặt lên thành ghế, còn lần này...

      Giống như hề phát giác cử chỉ của mình lại lần nữa khiến người phụ nữ bên cạnh bối rối, Lệ Trí Thành thản nhiên đặt tập tài liệu ra trước mặt : “Em xem .”

      Lâm Thiển mở ra, bên trong là lý lịch của năm sáu người, đều là nhân viên của tập đoàn. Lâm Thiển hiểu ra vấn đề, đây là những nhân tài thuộc tổ dự án của các loại sản phẩm có biểu đặc biệt xuất sắc trong thời gian qua. Đa phần là người có thâm niên công tác năm năm trở lên nên tương đối đáng tin cậy.

      Binh giỏi tướng mạnh. Đây là dành cho hay sao?

      định mở miệng, giọng trầm thấp của Lệ Trí Thành vang lên bên tai : “Em thấy sao về quyết định của tôi ngày hôm nay?”

      Lâm Thiển đặt tài liệu xuống bàn, ngoảnh đầu nhìn .

      Lúc này, Lệ Trí Thành ngồi tựa vào thành ghế, hai chân vắt chéo, tay đặt lên thành ghế sau lưng , tay đặt lên đầu gối. nhìn bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa.

      Lâm Thiển đáp khẽ: “Tôi có nghi vấn.”

      “Em .”

      Kỳ thực nghi vấn này xuất trong đầu Lâm Thiển từ trong cuộc họp ban nãy. Do mọi người bàn tán sôi nổi nên đề cập tới.

      ra trong thời gian qua, tôi thường nghĩ đến cuộc chiến thương mại do phát động lần trước.”

      “Ừ.”

      “Nhắc đến mới , lần trước chúng ta cũng được coi như dùng chiêu bất ngờ. Chiến lược bán sản phẩm cao cấp với giá thấp để chiếm thị trường bậc trung chỉ Ái Đạt chúng ta có thể làm được, Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ thể.”

      Khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười.

      Lâm Thiển hít hơi sâu, tiếp tục lên tiếng: “Bởi vì thời gian trước đó, sản phẩm từ giá cao đến giá thấp của Ái Đạt bị mất thị trường, nên chúng ta dùng chiêu này cũng phát sinh nhiều ảnh hưởng tiêu cực. Tuy nhiên, Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ khác chúng ta. Hệ thống giá cả của bọn họ rất hoàn thiện, nếu làm như chúng ta, toàn bộ hệ thống giá của họ bị loạn. Chúng ta coi như bắt đầu lại, còn bọn họ làm thành tự đập đá vào chân mình.”

      “Ừ. Vậy sao?”

      “Do đó, về vấn đề Tư Mỹ Kỳ và các công ty khác tấn công nhãn hiệu Vinda, các công ty làm gì, chất lượng của bọn họ thua xa chúng ta, còn Tư Mỹ Kỳ...” Ngừng vài giây, : “Trần Tranh có hùng hổ đến mức nào cũng thể làm như chúng ta. Hơn nữa, giờ nhãn hiệu của chúng ta có tiếng tăm, đến trước xếp trước đến sau xếp sau là quy luật bất biến của thị trường. Vì vậy, bọn họ rất khó có thể cạnh tranh với chúng ta.”

      Lâm Thiển nhìn Lệ Trí Thành bằng ánh mắt sáng ngời: “Tình hình nêu ra ở cuộc họp ban nãy đáng lo ngại. Nhưng lại quyết định thành lập bộ phận mới.” ngó tập lý lịch ở bàn: “Còn điều bao nhiêu nhân tài cho tôi. Do đó, nên cho tôi biết, mục tiêu của là gì?”

      Bây giờ có kinh nghiệm, Lệ Trí Thành làm việc gì cũng có ý đồ đằng sau. Bề mặt mà bạn nhìn thấy, chắc chắn là thứ mà muốn để bạn thấy. Còn mục đích của được che giấu dưới tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc.

      Trong cuộc họp ngày hôm nay, khua chiêng đánh trống, cố ý thành lập bộ phận toàn nhân tài để đối phó với khiêu khích của các đối thủ cạnh tranh do Tư Mỹ Kỳ cầm đầu. Đây là lý do hết sức hợp tình hợp lý, cũng là phản ứng bình thường của doanh nghiệp khi đối diện với cạnh tranh thị trường.

      Lệ Trí Thành nhất định có mục tiêu lớn hơn che giấu ở đằng sau việc thành lập bộ phận này.

      Quả nhiên nhướng mắt nhìn Lâm Thiển, miệng mỉm cười.

      “Hư là thực, mà thực là hư.” lên tiếng: “Mục tiêu của tôi là Tân Bảo Thụy, là thị trường to lớn vốn thuộc về Ái Đạt bị bọn họ chiếm mất.”

      Lâm Thiển hoàn toàn chấn động.

      Tân Bảo Thụy là “đầu tàu” nhiều năm qua ai có thể động tới, lại được tập đoàn Chúc thị tài chính hùng hậu chống lưng. Vậy mà Lệ Trí Thành coi bọn họ là mục tiêu, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ nổi da gà.

      yên lặng quan sát gương mặt nghiêng bình tĩnh của .

      biết to gan đến mức nào?

      So với Tân Bảo Thụy, Ái Đạt bây giờ chỉ là con cừu non mới vừa đứng vững. Liệu Lệ Trí Thành có thể dẫn dắt mọi người, dùng yếu thắng mạnh như những câu chuyện chiến tranh mang tính chất truyền kỳ?

      Ngoài ra vào thời khắc này, dễ dàng tiết lộ tâm tư với . Đó là vì đề phòng ?

      ý nghĩ bất chợt vụt qua đầu óc Lâm Thiển: Nếu là vậy, chẳng còn gì đáng sợ khi .

      Tuy nhiên, đây phải là ý tưởng ngông cuồng tự đại, bởi Lệ Trí Thành từ tốn mở miệng: “Đối phó với Tư Mỹ Kỳ, chỉ cần dùng sản phẩm sẵn có của Ái Đạt và số chiêu giương đông kích tây là đủ. Nhưng với Tân Bảo Thụy... chúng ta phải dùng “dao súng ”.”

      rút tay khỏi thành ghế sau lưng Lâm Thiển, đặt lên đầu gối: “Vì vậy, tôi cần cây cung dài.”

      Lâm Thiển ngẩn người. “Cây cung dài”? từng nghe qua điển tích thương mại này, ý của là...

      Quả nhiên Lệ Trí Thành tiếp: “ danh nghĩa là bảo vệ phát triển của nhãn hiệu Vinda, tuy nhiên, nhiệm vụ của em là giúp tôi bí mật tạo ra cây cung này.”

      Hết chương 15
      loveless87, ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :